Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 68: Đối đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn một tháng trước,Phong Tê Tùng suốt đêm rời khỏi Kim Lăng thành.

Hắn ở ngoài thành tìm được dấu vết Phong Ngọa Bách mang theo người lưu lại,bên trong dấu vó ngựa hỗn loạn nhìn thấy bóng dáng của mã phỉ.

"Đây chính là dấu móng ngựa sắt của mã phỉ" Cảnh Vệ Viên bên người Phong Tê Tùng nằm trên mặt đất nhìn nửa ngày,ung dung nói "Bên người Phong Tam thiếu có mã phỉ"

Phong Tê Tùng không có tiếng động gật gật đầu,tay đặt ở trên vành mũ,bất tri bất giác liền niết ra vài đạo vết tích sâu sắc.

Phong Tê Tùng nói: "Quả nhiên"

Cảnh Vệ Viên từ dưới đất bò dậy,xoay người lên ngựa: "Nhị gia,chúng ta hiện tại đuổi theo hay vẫn là chờ một chút?"

Phong Tê Tùng đón gió ngắm nhìn đội ngũ xa xa đã hóa thành chấm đen nhỏ "Chờ một chút"

Hắn nhắm mắt lại,lại mở ra: "Tôi muốn nhìn một chút,Đại ca đến tột cùng làm sao lại chết ở trong tay hắn"

Cảnh Vệ Viên im lặng không lên tiếng lui về đội ngũ. Phong Tê Tùng ghìm quấn lấy dây cương,mặt lạnh như sương mà hoà vào gió tuyết.

Một lần theo chân này,liền theo năm,sáu ngày.

Phong Ngọa Bách không mục đích tản mạn vòng quanh núi đi về phía trước,nhiều lần theo đường cũ trở về,Phong Tê Tùng cảm nhận được hắn là đang trì hoãn thời gian.

Sự thực cũng đúng là như thế,Phong Ngọa Bách vừa đi vừa nghỉ,hoàn toàn không có cảm giác gấp gáp đi diệt cướp.

Vì vậy Phong Tê Tùng sau một tuần quan sát,hạ xuống mệnh lệnh truy kích.

Đội quân của bọn họ ở nơi sâu trong hẻm núi gặp nhau,đại khái là tuyết bay đầy trời tiêu hao kiên trì của tất cả mọi người,Phong Tê Tùng cùng Phong Ngọa Bách đối đầu cũng không đối chọi gay gắt như trong tưởng tượng,thậm chí còn có chút bình thản.

"Thật không nghĩ tới,hai anh em chúng ta còn có thể gặp lại" Phong Ngọa Bách cảm khái "Nhị ca,anh quả nhiên là giả chết"

"Tôi có phải là giả chết hay không,cậu ngày hôm nay mới phát hiện?" Phong Tê Tùng đưa tay động viên tuấn mã thiếu kiên nhẫn dưới người,ý vị thâm trường cười "Tam đệ,tôi nghĩ là cậu đã sớm biết"

Phong Ngọa Bách thần sắc có chút khó coi.

Phong Tê Tùng còn nói: "Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng ba anh em chúng ta sẽ ở dưới lòng đất gặp lại?"

".......Cậu cũng xứng?"

"Anh biết Đại ca là do tôi hại chết ?" Phong Ngọa Bách tiếng nói khô khốc hỏi.

Hắn tự biết mình là người rất mâu thuẫn.

Đoạn thời gian hại chết Đại ca đó,Phong Ngọa Bách say rượu sống qua ngày,ở mọi thời khắc đắm chìm bên trong tự trách,rồi lại không hối hận. Dù trời cao cho hắn thêm một cơ hội,hắn vẫn sẽ bán đứng Phong Cảnh Trúc,sau đó sống tạm trên thế gian.

"Coi như tôi nguyên bản không biết,hiện tại cũng đã biết" Phong Tê Tùng ghìm quấn dây cương,nhìn Phong Ngọa Bách phía sau mã phỉ,bình tĩnh mà nói,"Cho nên lão Tam,cậu nên rõ ràng,tôi sẽ không tiếp tục coi cậu là anh em"

Phong Ngọa Bách thở ra một hơi thật dài,nhu nhược trên người đều tan hết,chỉ còn lại bạo ngược: "Anh em? Nhị ca,coi như anh coi tôi là anh em thì lại làm sao? Qua ngày hôm nay,Phong gia chỉ có một người có thể sống sót..."

"Người kia không phải là cậu" Phong Tê Tùng ôn nhu vỗ vỗ tuấn mã,mặc nó đi về phía trước mấy bước,một cách tự nhiên nói tiếp lời nói phía sau,sau đó ngẩng đầu lên,ánh mắt sắc bén đâm vào người Phong Ngọa Bách.

Phong Ngọa Bách theo bản năng dời tầm mắt,nhu nhược vẫn chiếm phần hơn,run giọng nói: "Nhị ca,xin lỗi,tôi......Tôi không thể để cho anh sống sót trở lại"

Phong Tê Tùng tự tiếu phi tiếu nhướn mày.

"Đúng,tôi biết anh không chết" Phong Ngọa Bách thân thể kịch liệt lắc lư mấy lần,giống như muốn rớt từ trên lưng ngựa xuống "Trước khi Trần Bắc Đấu để cho tôi rời khỏi Kim Lăng thành,nói với tôi anh không chết,tôi lúc đầu còn không tin,mãi đến khi..."

"Mãi đến khi cậu phát hiện tôi đi cùng cậu?" Phong Tê Tùng thay hắn nói xong lời còn lại.

Phong Ngọa Bách vẻ mặt kinh ngạc gật đầu.

"Cho nên cậu cố ý đổi đường,muốn kéo dài thời gian" Phong Tê Tùng xa xôi than thở.

"Đúng! Tôi không thể để cho anh trở lại!" Tiếng Phong Ngọa Bách gầm rú xuyên qua gió tuyết "Tôi cũng để cho mã phỉ bố trí cạm bẫy kỹ càng!"

Hắn giơ cánh tay lên,chỉ vào hẻm núi giữa hai sườn núi cao chót vót xa xa: "Nhị ca,đây là phần mộ tôi vì anh chuẩn bị"

"......Anh đi xuống dưới lòng đất cùng Đại ca đoàn tụ đi!"

Phong Ngọa Bách nói xong lời cuồng loạn cuối cùng,còng lưng nằm nhoài trên lưng ngựa,như một ông già cứng đầu,cố gắng kéo dài hơi tàn,cố tình trong đôi mắt lại bắn ra ánh sáng khiếp người.

Nếu như Phong Tê Tùng chết rồi,bí mật của hắn liền không người biết đến.

Hắn có thể mặt mày rạng rỡ trở lại Kim Lăng thành cùng Trần Bắc Đấu hội hợp,cả đời làm công tử bột,cũng không có người đâm xương sống của hắn.

Chỉ cần Phong Tê Tùng chết rồi...

Từng hại chết qua Phong Cảnh Trúc,hại thêm Phong Tê Tùng nữa,nội tâm hắn cư nhiên không có quá nhiều cảm giác tội lỗi,thậm chí cảm thấy lẽ ra nên như vậy.

Phong gia vốn nên là của hắn,thanh danh một đời cũng nên là của hắn.

Phong lão Tam hắn dựa vào cái gì mọi chuyện đều bị Phong Tê Tùng áp một đầu?

"Giết hắn!" Phong Ngọa Bách dùng hết khí lực toàn thân gào thét.

Bóng người lờ mờ từ trong sương mù dày đặc giống như gió tuyết từ từ hiện ra,lít nha lít nhít sắp xếp ở trên hai vách núi cheo leo.

"Nhị ca,xin lỗi." Phong Ngọa Bách hài lòng thu tầm mắt lại "Ngày hôm nay có thể từ nơi này đi ra,chỉ có thể là tôi"

Phong Tê Tùng chậm rãi mở to mắt,nhìn Phong Ngọa Bách bởi vì đang nghĩ tới tình cảnh huyết tinh mà hô hấp dồn dập,hưng phấn xoa xoa tay.

Phong Ngọa Bách điên điên khùng khùng nói thầm: "Nhị ca,tôi nguyên tưởng rằng mình sợ máu,cho tới hôm nay tôi mới biết,tôi một chút cũng không sợ......Tôi ước gì anh chết ở trước mặt tôi ngay bây giờ!"

"Có đúng không?" Phong Tê Tùng cười nhạt một tiếng.

Không có nhìn thấy vẻ thất kinh trên mặt Phong Tê Tùng như dự liệu,Phong Ngọa Bách không khỏi choáng váng,ngay sau đó,đáy lòng dâng lên bất an mãnh liệt.

Thái dương Phong Ngọa Bách trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh,linh cảm không lành bỗng nhiên sinh ra: "Nhị ca,anh không sợ chết sao?"

"Chết?" Phong Tê Tùng câu lên khóe môi "Lão tam,chúng ta trừ cậu ra,ai sợ chết?"

Sắc mặt Phong Ngọa Bách liền trắng bạch.

"Đến cả Hạc Miên cũng không sợ chết" Đáy mắt Phong Tê Tùng xẹt qua một tia ôn nhu "Lão Tam này,cậu thật chẳng ra gì"

Nói xong,không tiếp tục nhìn đến bóng người trên vách núi cheo leo,chỉ hỏi: "Đại ca có phải là bị mã phỉ nổ chết ở đây?"

Phong Ngọa Bách há miệng run rẩy,cắn chặt hàm răng không dám trả lời.

Phong Tê Tùng trầm giọng hỏi lại: "Có phải là ở đây!"

Tiếng nói khàn khàn ở trong hẻm núi vang vọng,Phong Ngọa Bách kinh hoảng che mặt,xuyên thấu qua khe hở nhìn về phía sương khói tràn ngập phương xa.

Hắn nhìn thấy Phong Cảnh Trúc máu tươi đầy người,ở bên trong lửa đạn nhìn lại,chỗ trống trong hốc mắt tuôn ra hai hàng huyết lệ.

Phong Ngọa Bách liền điên rồi,đối với vách núi điên cuồng vung vẩy hai tay: "Nổ súng đi,các người còn lo lắng cái gì? Nổ súng đi!"

Tiếng súng vang lên.

Ánh lửa nóng rực gào thét lao tới,kéo theo gió tuyết tràn ngập bốn phía xung quanh bọn họ.

Phong Ngọa Bách trên mặt chợt lóe một tia mừng như điên,mà rất nhanh hắn liền không cười được —— đạn là hướng về phía hắn.

Nhóm mã phỉ hét lên rồi ngã gục,Phong Ngọa Bách nằm nhoài trên lưng ngựa,giống như đặt mình vào trên hòn đảo biệt lập.

"Cậu biết tôi tại sao lại muốn để một cặp kính mắt ở lại bên trong nhà kiểu tây của Trần Bắc Đấu không?" Phong Tê Tùng ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa,ung dung thong thả vuốt phẳng quân trang bị nhăn nheo "Lão Tam,ánh mắt cậu nhìn tôi cũng nhỏ quá rồi"

Phong Ngọa Bách nhấc lên một cái tay,ra hiệu đội quân trên vách núi cheo leo tiếp tục.

"Đối phó Trần Bắc Đấu,Phong gia chúng ta tổn thất một mạng người là đủ rồi. Đối phó với cậu......" Phong Tê Tùng khinh thường cười khinh bỉ "Cậu cảm thấy tôi cần phải bỏ ra cái gì?"

"Nhị ca!" Phong Ngọa Bách ở trong mưa bom bão đạn kêu gào thảm thiết.

Hắn sợ,thật sự sợ.

"Cậu kêu tôi Nhị ca?" Phong Tê Tùng ngạc nhiên giương mắt,con ngươi trong cặp mắt hẹp dài chợt lóe lên ánh sáng lạnh"Thời điểm Đại ca chết,cậu có phải cũng như tôi hiện tại,cũng đứng ở bên cạnh nhìn?"

Bên trong làn khói thuốc súng,Phong lão Tam lẩn đi nhanh hơn nữa vẫn là trúng đạn,hắn núp ở bên cạnh ngựa thoi thóp,liều mạng lắc đầu.

Hắn nào dám xem Phong Cảnh Trúc là chết như thế nào?

Hắn đến cả rời khỏi Kim Lăng thành cũng không dám.

Sau đó là Ôn tiểu thư chịu ủy thác của Trần Bắc Đấu,ở trong kẽ hở lúc thân mật,đứt quãng nói cho hắn biết,Phong Cảnh Trúc chính là ở nơi hạp cốc này trúng mai phục.

Hắn sở dĩ biết rõ Phong Tê Tùng đi theo chính mình,còn vòng vòng chuyển chuyển bảy ngày,chính là không dám tới gần nơi này.

Hắn nhu nhược,vừa hận chính mình nhu nhược.

Vì để chiến thắng nhu nhược,hắn quyết định tự mình nhìn Phong Tê Tùng chôn thây nơi lửa đạn.

Nhưng mà không như mong muốn.

Phong Ngọa Bách chân trúng một phát đạn đau đến nước mắt giàn giụa,trong miệng lại bốc lên lời lẽ thô tục không sạch sẽ.

Hắn biết Phong Tê Tùng lòng dạ ác độc,không thể buông tha chính mình,thẳng thắn không thèm đến xỉa.

Phong Tê Tùng lại cười nói: "Lão Tam,tôi nguyên bản đối với cậu còn ôm vẻ mong đợi,nghĩ đến cậu lúc sắp chết có thể lấy lại chút lương tâm,bây giờ mới biết,cậu căn bản không có tâm"

"Tôi không có tâm?" Phong Ngọa Bách ôm lấy cổ con ngựa chết ngồi dậy,tàn bạo mà trừng trở lại"Nhị ca,đừng giả vờ giả vịt,bởi vì chuyện của Bạch Hạc Miên,anh mới hận tôi như vậy đi?"

"Hạc Miên?" Phong Tê Tùng lắc đầu "Cậu cho đến bây giờ đều không hiểu,tôi đến cùng tại sao đối với cậu lại thất vọng cực độ"

".....Bất quá cũng không cần minh bạch"

Phong Tê Tùng bỗng nhiên kéo dây cương,cưỡi ngựa quay lưng lại với Phong Ngọa Bách chậm rãi rời đi.

"Nhị ca?" Đáy mắt Phong Ngọa Bách đầu tiên là dâng lên mừng như điên,sau đó là ngờ vực,cuối cùng nhìn thấy đội quân trên vách núi cheo leo cũng theo sau rời đi,chỉ còn lại sợ hãi "Nhị ca!"

Phong Tê Tùng dĩ nhiên đã đi xa,Cảnh Vệ Viên bên cạnh hắn thấp giọng dò hỏi: "Nhị gia?"

"Ừm" Phong Tê Tùng nhắm hai mắt lại.

Yên tĩnh mang theo cuồng phong,phút chốc cuốn đi khói thuốc súng.

Phong Ngọa Bách trên mặt tái nhợt,nghe thấy tiếng kíp nổ được châm lửa sàn sạt.

Giống như xà phun ra ánh lửa đỏ,dùng bụng trải rộng ma sát mặt đất,uốn lượn mà tới.

"Không ——!"

Tiếng nổ liên tiếp vang rền che mất tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Phong Ngọa Bách.

"Đi thôi" Phong Tê Tùng mở mắt ra,mâu sắc nặng nề "Làm trễ nãi lâu như vậy,chúng ta nên trở về Kim Lăng thành"

Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn tuôn ra khỏi hẻm núi,đem tiếng nổ tung vẫn cứ tràn lan để lại phía sau.

Rất lâu sau đó,bên trong hẻm núi bị nổ thành hoàn toàn thay đổi truyền đến tiếng ho khan đứt quãng.

Một cái tay cháy đen từ bên trong khe đá dò xét đi ra.

Phong Ngoạ Bách bị nổ đứt mất hai chân cư nhiên không chết,trừng con mắt đỏ ngầu,ho thành một cái hộp bị lọt gió.

"Nhị ca..." Hắn hận đến cả người co giật "Anh chờ,chỉ cần tôi sống một ngày..."

Thời điểm Phong Ngọa Bách nói chuyện,một tảng đá khảm ở bên trong núi phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên lung lay.

Hắn không hề để ý,còn tự mình lẩm bẩm: "Chỉ cần tôi còn sống trở lại Kim Lăng thành, tôi nhất định muốn giết —— "

Một chữ "giết" Phong Ngọa Bách mới vừa nói xong,tảng đá từ trên trời giáng xuống,như có một bàn tay vô hình thúc đẩy,chuẩn xác mà rơi vào trên đầu của hắn.

Ầm một tiếng nổ vang qua đi,bụi bặm tung bay,Phong Ngọa Bách lưu lại nơi thế gian này,chỉ có một vệt máu dơ bẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top