Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba!

Kính mắt gọng vàng rơi xuống đất,mảnh thấu kính nứt ra đường vân mịn.

Phong Nhị thiếu chậm rãi cụp mắt,một cánh tay vững vàng giam cầm eo Bạch Hạc Miên,một cái tay khác nặn nặn sống mũi.

"Ra tay thật nặng" Không còn thấu kính che đậy,ánh mắt Phong Nhị thiếu sắc bén "Muốn đánh tôi lâu rồi đi?"

Bạch Hạc Miên sau khi đánh rớt kính mắt Phong Nhị thiếu,chính mình ôm ngực thở dốc.

"Bất quá chỉ trêu chọc em một chút thôi" Không có được câu trả lời,Phong Nhị thiếu cũng không thèm để ý,hắn cười đỡ lấy eo Bạch Hạc Miên "Hai ta vừa mới thành thân,làm chút chuyện vợ chồng bình thường nên làm,có cái gì không đúng?"

"Hai ta là vợ chồng?" Bạch Hạc Miên tức giận qua đi,lấy ánh mắt dò xét Phong Nhị thiếu "Ai nói ?"

Vợ chồng hỉ có danh không có thực,cái tiếng "Vợ chồng" này Bạch Hạc Miên không thừa nhận.

"Không cần biết em nghĩ như thế nào,hôn sự này toàn bộ Kim Lăng đều đã biết"

"Vậy thì như thế nào,bọn họ có biết chân của anh què là do giả trang sao?" Y không cam lòng yếu thế mà phản bác "Phong Nhị thiếu,anh cũng có nhược điểm trên tay tôi"

Bạch Hạc Miên cười lạnh không thôi: "Anh tại sao giả bộ bệnh,tôi không có hứng thú muốn biết,mà anh khẳng định không muốn để cho ai khác ngoài tôi biết chuyện anh không què,cho nên......"

Y lấy ngón tay nâng cằm Phong Nhị thiếu lên,sống lưng thẳng tắp,ngồi ở trên đùi nam nhân,từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh đến xin tôi,cầu tôi không đem bí mật của anh nói ra"

Bạch Hạc Miên tự cho là đã nắm giữ quyền chủ động,lắc mông,đắc ý thay đổi tư thế khoá ngồi bên hông Phong Nhị thiếu,lành sẹo quên đau,y đã quên đêm động phòng hôm đó bị đè lên giường như thế nào,giơ vuốt nhỏ muốn đi nắm cằm Phong Nhị thiếu,kết quả lần thứ hai bị đánh mông.

"Nhị gia!" Bạch Hạc Miên giận.

"Làm sao?" Phong Nhị thiếu ung dung xoa nắn eo y "Rốt cục chịu ngồi yên nghe tôi nói?"

Bạch Hạc Miên cắn răng hừ lạnh,vì vậy mông lại bị đánh một cái.

Y tức giận đến không chịu được,rõ ràng Phong Nhị thiếu ngồi xe lăn,y thế nhưng ngay cả cơ hội giãy dụa đều không có,thật sự là mất mặt.

"Em không cần như vậy" Phong Nhị thiếu đùa đủ rồi,lấy tay nặn nặn eo Bạch Hạc Miên,tìm được bụng nhỏ,không nhẹ không nặng mà ấn ấn "Em nếu như không muốn,tôi sẽ không cưỡng bách em"

"Nhị gia nói chuyện nghe thật nhẹ nhàng,cũng không biết ngày đó là ai,đem ta đè ở trên giường....." Mắt thấy tránh thoát không được,Bạch Hạc Miên ôm lấy hai tay châm chọc khiêu khích "Cho nên ngài bây giờ có nói cái gì,tôi đều không tin"

"Vậy em tin cái gì?"

Bạch Hạc Miên hơi nhíu lông mày: "Phong Nhị thiếu,lời đều đã nói đến mức này,chúng ta cũng đừng vòng vèo nữa"

"... Anh tại sao muốn cưới tôi?"

Bên trong phòng bao nhất thời lâm vào không khí trầm mặc.

Phong Nhị thiếu khom lưng,đem kính mắt bị ném hỏng nhặt lên,để vào trong túi trước ngực,tựa hồ không muốn trả lời vấn đề của Bạch Hạc Miên.

Thời điểm nam nhân trầm mặc,dường như không có người nào cạy mở được miệng hắn.

Bạch Hạc Miên khăng khăng không bỏ qua "Nhị gia,ngài nếu không nói,tôi không cam đoan được chuyện bí mật của ngài bị người bên ngoài biết được"

Trước lúc Bạch gia suy tàn cũng coi như là một gia tộc lớn,y nhiều ít có thể đoán được việc Phong Nhị thiếu giả bộ bị bệnh cùng tình hình Kim Lăng thành có quan hệ,cho nên bắt được điểm này,cắn chết cũng không buông.

Phong Nhị thiếu quả thực ngừng lại việc dằn vặt kính mắt của mình,nâng mắt lên nở nụ cười nói: "Em cũng không phải kẻ ngốc."

Bạch Hạc Miên hừ lạnh.

Phong Nhị thiếu từ từ nói: "Em đoán không sai,chân của tôi bị tật là giả trang,về phần tại sao lại muốn giả trang,em bây giờ không cần biết đến"

"Bất quá... Tôi cũng biết được bí mật của em" Phong Nhị thiếu không chờ Bạch Hạc Miên mở miệng,liền đem lòng bàn tay kề sát ở trên bụng của y "Em có thể sinh con"

Sắc mặt Bạch Hạc Miên theo lời nói của Phong Nhị thiếu trắng bệch một mảnh.

Bây giờ nam nhân có thể sinh con số lượng ít ỏi,từ lúc sinh ra y đã được phát hiện thân thể dị dạng,vì vậy cha mẹ mới làm chủ muốn cùng Phong gia Phong Tam thiếu đính hôn cho y.

Bí mật này chỉ có người hai nhà biết được,nếu là Bạch gia trước đây còn không sao,nhưng hôm nay Bạch Hạc Miên không có gia tộc để dựa vào,nếu bây giờ Phong Nhị thiếu không che chở y,đem bí mật này công bố với dân chúng,như vậy hoa khôi bán nghệ không bán thân tuyệt đối sẽ chịu đủ bắt nạt.

Phong Nhị thiếu tỉ mỉ đánh giá thần sắc Bạch Hạc Miên,biết trong lòng y đã có tính toán,ngữ khí thoải mái hơn: "Hai người chúng ta đều có nhược điểm trên tay đối phương,vì sao không ngồi xuống tâm sự một phen?"

Bạch Hạc Miên mím môi,chậm rãi gật đầu.

Không phải y tin tưởng Phong Nhị thiếu sẽ đàng hoàng cùng mình tán gẫu,mà là vấn đề có thể sinh là bí mật quá lớn,quá nặng nề,khác xa với những việc khác.

"Thiên Sơn,đi lái xe tới đây" Phong Nhị thiếu thấy thế,hài lòng buông Bạch Hạc Miên ra "Chúng ta về nhà"

Trong những ngày Phong Nhị thiếu không ở đây,Bạch Hạc Miên đã đem Phong trạch nhìn qua toàn bộ một lần.

Kiến trúc Phong trạch khác hẳn với ngồi nhà nhỏ kiểu tây mà Bạch gia năm đó xây theo trào lưu,phía trước vẫn là sân rộng,y đi theo phía sau Phong Nhị thiếu,đi tới chân mỏi mới về tới phòng ngủ.

Phong Nhị thiếu có Thiên Sơn đẩy,bình yên ngồi trên xe lăn,thỉnh thoảng quay đầu lại cười cười với y,hoàn toàn không có tự giác của người đang giả bộ bị bệnh,có lúc còn đưa tay nắm lấy cổ tay Bạch Hạc Miên giục y đi nhanh chút.

Bạch Hạc Miên tâm sự nặng nề,mỗi lần đối diện với tầm mắt của người đàn ông,đều là ngoài cười nhưng trong không cười cong khoé môi lên.

Cuối cùng Thiên Sơn thay bọn họ đóng lại cửa phòng ngủ,Phong Nhị thiếu đẩy xe lăn đến bên cửa sổ,quay đầu lại nhìn Bạch Hạc Miên.

Y còn chưa có hồi phục lại tinh thần từ trong việc bí mật bị vạch trần,nhận được tầm mắt của Phong Nhị thiếu,tức giận trừng mắt nhìn lại.

Một khắc đó Phong Nhị thiếu không những không tức giận mà không tiếng động cười rộ lên.

Chỉ một cái liếc mắt như vậy,như thật sự có thể chăm sóc y cả một đời.

"Hiện tại có thể nói rồi đi?" Bạch Hạc Miên đem áo khoác âu phục ném lên giường,lười biếng dựa người ở bên giường "Phong Nhị thiếu,anh nghĩ cùng tôi làm giao dịch gì?"

"Vì sao lại nói là giao dịch?"

Bạch Hạc Miên xì một tiếng: "Nhị gia,Bạch gia chúng tôi trước kia là dân làm ăn,mỗi lần gặp phải tình huống tương tự,biến chiến tranh thành tơ lụa là lựa chọn tốt nhất*"

(* Dùng biện pháp hoà bình để giải giải quyết tranh chấp)

".......Thiệt hại đôi bên không có ý nghĩa. Anh không muốn tôi đem bí mật anh giả bộ bị bệnh nói ra,tôi cũng không hi vọng anh nói cho người khác biết việc tôi là nam nhân có thể sinh con" Y hất tóc rối trên trán,hít sâu một hơi "Nói đi,anh muốn tôi làm cái gì?"

Bạch Hạc Miên nói rất thẳng thắn,Phong Nhị thiếu cũng không tiếp tục lòng vòng: "Hôn nhân của tôi với em nhất định phải duy trì được một năm"

"Chỉ như vậy?" Y nhíu mày,cúi đầu đem dây đồng hồ trên gile lấy xuống,mở túi bỏ vào "Cũng không phải rất khó"

Nói xong đem áo gile cũng cởi ra: "Bất quá,anh phải đáp ứng tôi,trong một năm này không được động tay động chân với tôi,bằng không tôi sẽ đi đến toà soạn,đem việc anh giả bệnh đăng báo"

"Thành giao." Phong Nhị thiếu không chút do dự mà gật đầu "Nếu như tôi làm cái gì..."

"Nếu như anh làm chuyện không nên,phải đem gia sản Phong gia chia cho tôi" Bạch Hạc Miên chặn lại lời nói của hắn,đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt mà Phong Nhị thiếu từng thấy "Anh dám không?"

Trong mắt Bạch gia tiểu thiếu gia đều là ý đồ xấu.

Phong Nhị thiếu thở dài,làm bộ cố hết sức đồng ý đáp lại: "Có cái gì không dám? Tôi bây giờ đi lấy giấy và bút mực,đem lời em nói đều viết ra"

Bạch Hạc Miên thoáng an tâm,Phong Nhị thiếu đẩy xe lăn qua cách vách cầm giấy bút đến,sau đó đem điều kiện của đôi bên viết xuống rồi lần lượt in dấu vân tay.

Bạch Hạc Miên mang theo tâm bệnh,vết mực còn chưa khô đã tỷ mỉ đem giấy gấp kĩ,nhét vào túi áo thường mặc bên người.

Phong Nhị thiếu nhìn thấy y đã làm xong tất cả những thứ này,đẩy xe lăn đi đến bên giường,hai tay chống đỡ lên mạn giường,dễ dàng ngồi lên trên.

"Anh muốn làm gì?" Bạch Hạc Miên trong nháy mắt cảnh giác,đồng thời ghét bỏ mà nhìn chân Phong Nhị thiếu "Không giả vờ nữa?"

"Em với tôi là vợ chồng,đương nhiên phải ngủ cùng nhau" Phong Nhị thiếu chỉ trả lời vấn đề thứ nhất của y.

"Cứ vậy đi" Bạch Hạc Miên tức giận đem cái mông hướng vào bên trong giường hơi di chuyển,nghĩ thầm,Phong Nhị thiếu chắc chắn sẽ không lấy gia sản ra làm trò,vì vậy cũng không đề phòng nữa,chỉ nghiêm mặt nói "Tôi muốn thay quần áo,anh quay mặt qua chỗ khác"

"Được" Phong Nhị thiếu thuận theo quay lưng lại.

Bạch Hạc Miên liền vội vàng đem áo sơ mi cởi ra,biết rõ Phong Nhị thiếu không nhìn thấy,nhưng vẫn cẩn thận chui vào trong chăn mới cởi quần,sau đó như ăn trộm đem sườn xám gấp kĩ ở một bên mặc lên người.

Ở góc độ Bạch Hạc Miên không thấy,Phong Nhị thiếu lấy trong lòng ra một cáu gương nhỏ,đưa đến trước mặt,chỉnh đúng góc độ là có thể thấy hình xăm mọc đầy sau lưng y.

Trên mảnh da thịt trằng như tuyết phủ đầy phiến lá xanh biếc,bên cạnh còn có mấy đoá hoa cùng màu,có mấy đoá lại nằm ngay trên mảnh xương bướm mảnh mai của y,mơ hồ lộ ra màu sắc đỏ tươi dụ người.

Ánh mắt Phong Nhị thiếu tối xuống mấy phần.

Mặc dù giữa bọn họ chỉ cách một tấm chăn mỏng,nhưng vết rách đó đến đá Nữ Oa cũng không thể lấp đầy.

"Nhị gia,anh nói anh giả trang cái gì không tốt,sao lại đi giả trang người què?" Bạch Hạc Miên đem sườn xám đỏ thẫm mặc lên,ngữ khí cũng nhẹ hơn không ít,thời điểm y nhìn về phía Phong Nhị thiếu,mơ hồ nhìn thấy nam nhân đem thứ gì đó nhét vào trong lồng ngực.

Bạch Hạc Miên nghĩ kia là tờ giấy bọn họ mới ấn vân tay xong,không coi là chuyện to tát: "Nhiều việc không tiện đi?"

"Người què đương nhiên không tiện" Phong Nhị thiếu nằm sấp phía ngoài rìa giường,lẳng lặng nhìn Bạch Hạc Miên ở trên giường bò tới bò lui trải chăn,ánh mắt dần ôn hoà "Nhưng người khoẻ mạnh lại càng không tiện"

"Cái gì?" Bạch Hạc Miên ngẩn người,chợt đánh gãy lời giải thích của Phong Nhị thiếu "Đừng nói cho tôi,tôi không muốn biết bí mật của Phong gia các người"

Y lừa mình dối người mà nằm xuống bên cạnh "Giữa anh và tôi giao dịch rất đơn giản,đừng dính líu đến bất cứ chuyện gì khác"

Phong Nhị thiếu không khỏi bật cười.

Bạch Hạc Miên nằm mấy phút,lật như chiên bánh,lúc này bất quá mới một hai giờ chiều,cực thích hợp để ngủ trưa,thế nhưng Phong Nhị thiếu nói một nửa bí mật,còn một nửa cứ treo lơ lửng ở giữa,tuy nói y chủ động từ chối nghe,nhưng sau khi nằm xuống đầu óc lại không khống chế được suy nghĩ lung tung.

Phong gia ở Kim Lăng thành một tay che trời,ngay cả thế lực phía Nam đều thu hết vào tay,thế nhưng mấy năm trước Phong Đại thiếu hi sinh lừng lẫy trong lần tiêu diệt cướp,ngay sau đó truyền ra tin Phong Nhị thiếu bị tổn thương chân,biến thành tàn phế.

Vì vậy trong mắt người ngoài,Phong gia chỉ còn lại một người trẻ tuổi,mặc dù không thể nói là công tử bột,nhưng so với tư chất của hai người anh thì Phong Tam thiếu thua kém xa.

"Nghĩ gì thế?"

Bạch Hạc Miên từ trong trầm tư thức tỉnh,nhìn Phong Nhị thiếu gần trong gang tấc,không được tự nhiên lùi về phía sau,hơi co người lại: "Không có gì."

"Em muốn biết cái gì,trực tiếp hỏi tôi là được rồi"

"Anh mà tốt như vậy?" Bạch Hạc Miên lật trắng mắt.

Phong Nhị thiếu mím môi cười cười: "Chỉ cần em.....lùi một bước"

"Lùi một bước?"

"Ừm,nếu như em muốn biết tôi tại sao lại giả bộ bệnh,vậy để tôi hôn một cái" Phong Nhị thiếu trương ra khuôn mặt nhã nhặn,lời nói lại không biết xấu hổ "Đã như vậy,em hỏi một câu ngoài hiệp ước,tôi làm trái với ước định một lần,như thế là hoà nhau rồi"

Đang lúc nói chuyện,tay Phong Nhị thiếu đã khoát lên bên hông Bạch Hạc Miên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top