Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28 : Nụ hôn bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Mềm quá! Thích thật đấy!"

Trong cơn mơ màng, Minh Vy sờ thấy một thứ gì đó mềm mại. Có lẽ là Kiên Quả đã nhảy lên giường ngủ với cô. Nhưng mà cảm giác này có chút không giống. Kiên Quả từ lúc nào có mùi thơm giống mùi dầu gội đầu của anh vậy.

Kiên Quả từ lúc nào lại to và tròn như vậy?

Kiên Quả từ lúc nào lại nhảy lên giường ngủ với người vậy?

Cô lại tiếp tục lần sờ thử xem là gì? Nhưng mắt cô buồn ngủ nên chẳng mở ra nổi. Tay cô chạm vào một làn da mềm mại.

Sao càng lúc càng không cảm thấy giống Kiên Quả nhỉ?

Kéo tất cả cơn buồn ngủ ra khỏi cơ thể, cô mơ màng mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt tươi cười của anh. Quả nhiên là chưa tỉnh ngủ rồi, còn mơ thấy Tiêu Chiến nằm cạnh mình.

Nhưng cảm giác này chân thực quá!

Mở mắt lần nữa, vẫn là khuôn mặt của anh đang kề sát mặt cô. Nếu nói lần một thấy anh thì là do buồn ngủ, nhưng đến lần hai mở mắt vẫn thấy anh nằm cạnh thì không phải mơ - là sự thật.

Tiêu Chiến cười, búng lên trán cô, nhướng mày nói :" Anh giống Kiên Quả lắm hả? Buổi sáng vui vẻ."

Minh Vy mở trừng mắt, ngồi bật dậy, cái gì đây hả? Tại sao Tiêu Chiến xuất hiện ở phòng cô, lại còn nằm trên giường cô. Cô đang mơ hay tỉnh đây!

Cái này lên vui hay buồn đây, lần đầu về nhà người ta đã ngủ cùng giường với con trai bảo bối của họ. Có nhảy xuống sông Hồng ở quê cô cũng không rửa hết tội.

" Chiến...Chiến ca, sao...sao anh ở trong phòng em vậy?"

Không đúng, sao anh lại ở trên giường với cô vậy.

Tiêu Chiến nhìn cô bé đang bối rồi, cười nói :" Anh vốn định vào gọi em dậy nhưng thấy em ngủ ngon quá nên thôi. Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng thì bị em kéo lại."

Minh Vy xác định lúc này thể diện của cô đã quay về chỉ số không tròn trĩnh. Tại sao cô lại có thể mơ ngủ tới mức kéo anh vào chung giường với mình vậy chứ!

Không thấy cô phản ứng gì, anh ngồi dậy, nói :" Lực tay của em cũng khá là khoẻ đấy! Giữ chặt lấy tay anh không nhúc nhích được luôn."

" Em xin lỗi Chiến ca."

Cô thực sự không cố ý mà! Sao anh có thể cười thoải mái như vậy chứ! Cô cần một cái lỗ để chui xuống.

" Mẹ đang nấu ăn sáng, em chuẩn bị rồi ra ăn nhé!"

" Vâng...vâng ạ!"

Nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng, đến nhà người ta mà còn ngủ đến muộn mới chịu dậy. Không biết bố mẹ anh sẽ đánh giá cô như thế nào đây.

Không được, không thể để mọi chuyện tồi tệ hơn được nữa.

Minh Vy bước xuống giường, vệ sinh cá nhân bằng tốc độ ánh sáng.

" Tiểu Vy, dậy rồi hả con? Mau lại ăn sáng. Bác biết mấy người trẻ các con đều thích ngủ nướng nên bác cố tình nấu ăn muộn cho hai đứa."

Mẹ anh thấy cô ra khỏi phòng, nhiệt tình kéo cô tới bàn ăn. Đồ ăn vẫn còn nóng, mùi thơm tỏa ra khắp căn phòng.

" Hai bác buổi sáng vui vẻ ạ!"

" Mau ăn thôi."

Bố anh hạ tờ báo sang một bên, mọi người bắt đầu dùng bữa.

" Hai đứa ăn nhiều một chút, ở Bắc Kinh bận như vậy chắc hai đứa chẳng chịu ăn uống đầy đủ có phải không?"

" Tôi nói bà nghe, mấy đứa trẻ hiện nay ăn uống đều ăn đồ cay nóng. Cũng chẳng để ý đến dạ dày của mình."

Minh Vy và Tiêu Chiến nhìn nhau giả bộ ngoan ngoãn, thực ra gần đây, đồ ăn cô ăn có chút hơi cay thì phải?

Bố anh nói cũng không sai!

" Nào, hai đứa, mẹ chuẩn bị cho hai đứa chút đồ ăn mang đi đường. Đừng có mà ăn linh tinh, biết chưa?"

Mẹ anh cầm mấy hộp thức ăn để vào túi đồ của anh. Rồi lại quay sang giúp cô sắp xếp đồ. Nào là quần áo, đồ đạc... sắp xếp vô cùng chu đáo. Minh Vy cười ngại.

Cảm giác như tiễn con dâu với con trai đi làm vậy chứ!

" Hai bác con sắp phải đi rồi! Cảm ơn hai bác đã luôn chu đáo khi con đến như vậy!"

Mẹ anh cầm tay cô, vô cùng thân mật nói:" Không cần phải khách sáo với hai bác làm gì? Con tới là đủ rồi! Ở trên đó đành phải nhờ con giúp bác chăm sóc thằng con bác."

" Mẹ, con cũng tự chăm sóc bản thân mình rất tốt mà!"

Tiêu Chiến đứng một bên tủi thân nói. Bố mẹ anh thật sự quý cô, chỉ muốn bắt luôn về làm con dâu nhà mình.

" Xe tới rồi, xe tới rồi!"

Bố anh đi vào nói, xách đồ ra cho cô.

" Hai bác, con phải đi rồi! Con không muốn đi chút nào!"

" Ba mẹ, con đi đây! Hai người ở nhà giữ gìn sức khoẻ nhé!"

" Được rồi! Hai đứa đi cẩn thận, nhớ chăm sóc bản thân. Còn Minh Vy, con thích ở Trùng Khánh như vậy thì về thăm hai bác thường xuyên nhé!"

" Được rồi! Được rồi! Không nói nữa, hai đứa mau lên xe. Còn đứng đây nữa là mẹ con không lỡ cho hai đứa đi đâu."

Minh Vy và Tiêu Chiến ôm bố mẹ anh một lượt rồi mới lưu luyến lên xe.

Lên xe, mặc dù đã đi được một đoạn khá xa rồi nhưng vẫn thấy bóng dáng bố mẹ anh đứng đó.

" Quả là đứa bé ngoan, không biết nhà chúng ta có phúc đón con bé về làm con dâu hay không?"

" Đứa trẻ nhà mình cũng chẳng có kinh nghiệm về tình yêu nữa! Đúng là luôn làm phận bố mẹ như chúng ta đây lo lắng mà!"

Trên xe, Minh Vy nhìn cảnh vật nhớ lại ngày hôm qua. Bố mẹ anh chu đáo, mang lại cho cô cảm giác vô cùng thân quen.

" Hết căng thẳng chưa thế?"

" Hai bác nhiệt tình như vậy, nói là căng thẳng thì có lỗi quá!"

Minh Vy khẽ nói, mới nhớ ra bố mẹ anh có đưa cô cái lì xì, cô còn chưa mở ra xem, xém chút nữa là quên. Vội vàng lục túi xách, ngắm nhìn phong lì xì.

" Em chưa mở ra hay sao? "

Cô lắc đầu, cẩn thận bóc ra, bên trong chứa một ngàn tệ. Không phải chứ, chỉ về chơi mà cũng được lì xì nhiều như vậy sao?

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cô, khẽ cười :" Nếu về nhà người lớn chơi mà được tặng lì xì thì chứng tỏ họ rất quý em."

" Nói vậy là bố mẹ anh rất quý em sao?"

Anh không nói gì nữa, nhìn ra cửa sổ, cười. Cô không hề biết, anh nói với bố mẹ đó không chỉ là đồng nghiệp mà còn là người con gái lí tưởng của anh.

Cô không hề biết, nếu nhận phong lì xì của người lớn thì họ đã ngầm thừa nhận cô chính là con dâu họ. ( Cái này cũng tự nghĩ đó, hihi.)

* * *

Hôm nay Minh Vy chính thức được ăn lẩu Trùng Khánh chính gốc. Phải nói vị nó rất khác và lạ, tuy nhiên nó khá cay. Một người ăn được cay như cô còn phải xuýt xoa.

Xem ra đêm nay bụng cô lại biểu tình dữ dội rồi!

" Của em, nhớ uống thuốc đó!"

Tiêu Chiến đưa cho cô một chai nước lọc, thuốc ở đây là thuốc đau dạ dày. Anh biết cô bị đau dạ dày nên hễ ăn cay chua nóng anh đều nhắc nhở cô uống thuốc.

" Cảm ơn anh! Chiến ca, mắt anh dễ đau, anh vệ sinh mắt cẩn thận. Đừng lạm dụng kính áp tròng quá nhiều!"

" Anh biết rồi mà!"

" À, em có thuốc tra mắt , dùng rất tốt. Có thể giảm đau rát, mắt đỏ đó!"

Minh Vy vội lục trong túi xách, tìm mãi chẳng thấy đâu, cô lẩm bẩm :" Để đâu rồi nhỉ? Mình nhớ để trong túi rồi mà!"

" Lần sau đưa anh cũng được mà! Nhớ uống thuốc đó!"

Minh Vy tạm biệt anh về phòng của mình. Chẳng biết có phải thói quen hay là ngẫu nhiên nhưng lần nào phòng anh và phòng cô cũng được sắp xếp cạnh nhau.

Vất túi xách xuống giường, Minh Vy bỏ túi thuốc, lấy thuốc đau dạ dày ra.Bỗng lọ thuốc tra mắt rơi ra.

" Í, hóa ra ngươi ở đây. Bây giờ ngươi giúp ta chăm sóc cho anh ấy nhé!"

Nói rồi cô cầm lọ thuốc sang cho anh, gõ cửa một hồi không thấy động tĩnh. Cửa thì khép hờ, Minh Vy đánh bạo đi vào. Ở khách sạn, lại là người nổi tiếng mà không đóng cửa cẩn thận thì đúng là gan dạ quá rồi.

Nghe thấy tiếng nước róc rách, Minh Vy ngạc nhiên. Có khi nào anh đang tắm...

Quả nhiên cô đoán không sai, anh đang tắm nhưng khách sạn này phong cách cũng lạ thật đấy. Nhà tắm ngăn cách với phòng ngủ bằng một tấm kính trong suốt, cách mặt đất khoảng hơn một mét là tường gạch. Nhưng như vậy cũng đủ để nhìn được hết phần trên rồi.

Minh Vy nói thầm trong bụng :" Quả là biến thái"

Hơi nước trong phòng tắm mịt mù, người trong phòng tuy không có bụng sáu múi như những nam thần khác nhưng cơ bụng lại vô cùng săn chắc. Thân thể cao thon, hai cánh tay cũng lộ ra cơ bắp khỏe mạnh, dưới làn hơi nước lại thoắt ẩn thoắt hiện, mặt cô thoáng đã nóng lên, khẽ nuốt nước bọt.

Minh Vy à! Minh Vy, mi đã bị anh ấy dụ dỗ tới mức háo sắc mất rồi. À không, là do cô không cưỡng lại trước vẻ đẹp này.

" Ai"

Giọng anh vang lên, Minh Vy giật mình lập tức trở về hiện tại, lúng túng vừa tự kiểm điểm bản thân vừa nói :" A, em...em cầm thuốc tra mắt cho anh, thấy phòng anh không khóa nên em..."

" Đợi anh chút."

Minh Vy quay lưng lại với nhà tắm, thật là muốn đánh chết bản thân mình mà! Sao có thể háo sắc tới mức đánh mất bản thân mình như vậy được chứ! Hơn nữa lại bị anh phát hiện rõ như vậy.

Cạch, tiếng cửa phòng tắm vang lên theo đó là mùi thơm của sữa tắm và dầu gội đầu. Minh Vy hít thở một hơi thật sâu, miễn cưỡng nở nụ cười quay lại nói :" Lần...lần sau anh nhớ khóa cửa phòng, ngộ nhỡ fan cuồng nào đó theo dõi anh thì sao?"

Tiêu Chiến nói :" Ồ, là do lỗi của anh không khóa cửa."

Cái gì chứ? Chẳng lẽ lỗi do cô, ừm thì cô cũng hơi tự tiện chút nhưng mà tại anh không khóa cửa mà! Nhưng mà Tiêu Chiến lúc này thật quyến rũ , tóc ướt nhỏ giọt xuống dưới, mấy giọt nước nghịch ngợm còn rơi vào khoảng ngực trần của anh.

Thật là muốn đè anh ra ăn sạch luôn rồi...

" Em...em để...để thuốc ở đây, khi nào anh khó chịu có thể dùng nhé!"

" Anh cảm ơn."

Minh Vy vốn định đặt lọ thuốc lên mặt bàn rồi chạy về phòng, không ngờ nền nhà lại trơn như vậy. Bản thân lại đang bối rối, thành ra chân nọ mắc vào chân kia ngã bổ nhào về phía trước.

Thôi xong, thảm rồi...

Anh nhanh chóng đỡ lấy cô nhưng theo quán tính anh lại ngã về đằng sau. Minh Vy nghĩ mình sẽ hôn lấy đất mẹ thân thương nhưng không, môi cô chạm vào một cỗ mềm mại.

Từ từ mở mắt, cô trợn trừng mắt nhìn khuôn mặt anh đang kề sát khuôn mặt cô, đặc biệt là môi cô đang phủ nên môi anh. Sao cô có cảm giác giống mấy bộ phim ngôn tình cô hay xem gần đây vậy nè!

Đây không biết là phúc hay họa, có thể gọi trong cái rủi có cái may được không?

" A, cái này...cái này"

Minh Vy không nói lên lời, phát hiện nãy giờ nằm trên người anh. Nhanh chóng đứng dậy, mặt cô đã đỏ hơn quả cà chua. Sao bản thân mình có thể hậu đậu tới mức đó.

" A", từ mắt cá chân của cô theo dây thần kinh truyền cơn đau lên đại não, theo quán tính cô rút chân lại.

" Chân em va vào cạnh bàn xước mất rồi!"

Tiêu Chiến nhanh chóng lấy băng cá nhân, băng lại cho cô. Minh Vy ngại ngùng, cúi đầu không ngẩng lên, cho đến khi anh gọi tới câu thứ ba cô mới giật mình kéo mình về trạng thái ban đầu.

" Em về phòng đây, chuyện vừa rồi xin lỗi anh nhé! Em hậu đậu quá!"

" Cẩn thận cái chân đau nhé! Ngủ ngon."

" Ngủ ngon."

Minh Vy chạy thật nhanh về phòng, chuẩn bị vào phòng thì gặp Tiến Bảo đi tới.

" Vy, sao mặt em đỏ hết lên thế kia!"

Cô trợn trừng mắt, giật mình nói :" Anh háo sắc quá đấy!"

Nói rồi, cô đóng cửa sầm một cái, dựa lưng vào cửa mà sờ lên môi.

A, chuyện vừa rồi xấu hổ quá!

Nhưng cảm giác mềm mại xen chút ngại ngùng vẫn còn đọng trên môi cô. Đây là lần thứ hai chạm môi nhau nhưng lại là lần đầu tiên hôn không vì tính chất công việc. Hơn nữa, lúc cô nằm trên người anh cảm nhận được thân dưới của anh, lại càng làm cô ngại ngùng hơn.

Mặc dù hai người rất thân thiết, giữa hai người còn có chút tình cảm không rõ ràng nhưng mà cô vẫn cảm thấy ngại vô cùng.

Đập đầu lên tục vào gối, mai sẽ phải đối mặt với anh thế nào đây?

" Ơ" Tiến Bảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang yên đang lành sao anh lại bị mắng là háo sắc chứ!

Ở phòng bên cạnh, Tiêu Chiến vẫn ngồi dưới đất nhớ lại tình huống lúc nãy mà cười nhẹ lắc đầu. Anh cũng không hiểu bản thân nghĩ gì nữa, lúc ấy cũng có thể để bản thân ngã xuống.

Dư vị môi cô vẫn đọng lại, lúc đó trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ muốn chiếm lấy cô. Rất may anh có đủ tỉnh táo để không làm những chuyện đó.

Đứng dậy bước vào nhà tắm, xem ra lại phải tắm lại bằng nước lạnh rồi!

Sáng hôm sau, Minh Vy vừa ăn hoa quả vừa xem các bảng xếp hạng. Vì bản thân có quá nhiều lần xếp đầu nên khi nhìn thấy mấy bảng này cô cũng không để ý cho lắm. Thứ cô để ý là xếp hạng của anh, quả nhiên nam thần vẫn là nam thần, xếp đầu mấy bảng liên tiếp.

" Minh Vy, em còn ngồi đây ăn được sao? Còn không chuẩn bị đi chứ!"

Tiến Bảo sau khi bàn bạc hợp đồng xong quay lại vẫn thấy cô ung dung ngồi ăn hoa quả. Cắn thêm miếng táo, Minh Vy dửng dưng nói :" Có thực mới vực được đạo, dù gì trang phục em cũng thay xong rồi mà!"

" Nhưng không thể ngồi đây ăn mãi được, em không sợ mình béo lên hay sao?"

" Được rồi, đây là hoa quả, có tác dụng làm đẹp da, bổ sung chất xơ. Còn nữa, nếu anh thấy em béo thì từ ngày mai em sẽ ăn với chế độ giảm cân."

" Được rồi, tiểu tổ tông của tôi ơi! Em cứ ăn thoái mái đi ha, đừng giảm cân. Anh bây giờ phải đi giải quyết một số việc. Xong việc anh sẽ tới đón em."

" Tạm biệt."

Minh Vy bật cười nhìn anh đang chạy vội ra cửa.

* * *

" Ê, ê mau nhìn đi. Kia là Minh Vy phải không?"

" Ôi trời, là thật kìa. Cậu ấy vẫn đi học hay sao?"

" Giờ tôi mới để ý cậu ấy ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh nữa kìa! Nữ thần của tôi."

" Cậu ấy có ở kí túc xá không ta, nếu có thì ngày nào mình cũng được gặp nữ thần rồi."

" Nhưng mà đi học thôi mà! Đâu phải ăn mặc đẹp thế kia đâu."

" Người ta xinh đẹp thì mặc gì cũng đẹp mà thôi! Cậu ấy mặc đơn giản hơn chúng ta đấy!"

...

Hôm nay là buổi học đầu tiên của năm cuối cô còn ở trường, Tiến Bảo thời gian này đã khéo léo từ chối nhiều hợp đồng để ưu tiên việc học của cô.

Minh Vy bước xuống xe của Tiến Bảo, theo thói quen cúi chào, vẫy tay chào mọi người.

" Vy, tớ nhớ cậu quá đi!"

Một bóng người nhỏ bé chạy như bay tới ôm chặt lấy cô.

" Được rồi đó! Chẳng phải hai ngày trước mình với cậu mới đi xem phim cùng nhau hay sao?"

Hải Quỳnh ôm chặt lấy cô, sống chết không buông, nói :" Là vì mình yêu cậu quá rồi! Minh Vy cậu không trượt ván tới sao? Lúc cậu trượt ván cực kì ngầu luôn."

" Vậy cậu muốn cho mình muộn học à? Chỗ này nhiều người lắm đó!"

Hải Quỳnh lúc này mới buông cô ra, vui vẻ cùng cô tới giảng đường. Năm cuối lên cô không thể học qua loa như ngày xưa được, vì vậy cô đang có ý định kì hai của năm cuối chuyển về kí túc xá ở.

Trưa hôm đó cantin của trường đông hơn mọi hôm, nguyên nhân bởi vì cô xuất hiện ở đây.

Người bán đồ ăn khuôn mặt không cảm xúc hỏi :" Muốn ăn gì?"

Minh Vy nói: Sườn xào chua ngọt."

" Chỉ còn một phần cuối, cô may mắn đấy."

Cô cười nhẹ.

" Hết sườn xào chua ngọt rồi! Chúng ta đi ăn món khác, vốn tới đây để ăn món đó mà!"

" Ai bảo cậu lề mề chứ?"

Minh Vy hơi quay người lại nhìn, rồi lại nói với nhân viên cantin : Phần này em nhường cho hai bạn phía dưới, lấy em mấy món rau đơn giản cũng được."

" Được."

Hải Quỳnh nhìn khay cơm của Minh Vy đều một màu xanh của rau.

" Vy, cậu ăn chay à! Toàn rau thế này..."

" Mình ăn quen rồi!"

" Chẳng phải là cậu nhường mấy người đứng sau sao?"

" Mau ăn đi."

Cả nhà ăn nhìn về phía hai người bọn cô, xì xào bàn tán. Minh Vy thời gian quá quen với mấy chuyện như vậy nên cảm thấy vô cùng bình thường.

Tối hôm đó nhà trường tổ chức lễ hội trường, Minh Vy cũng tham gia hết mình, hát liên tiếp mấy bài.

Kết quả sáng hôm sau cô lại được lên trang nhất với đủ tiêu đề ' Minh Vy- sao nữ hòa đồng thân thiện với bạn bè' ' Ngôi sao mới nổi, cùng bạn bè trải qua thời thanh xuân tươi đẹp nhất'

" Sao, tối qua chơi vui quá! Hôm nay không dậy được hả?"

Giọng anh trầm ấm vang lên, Minh Vy lười biếng trả lời:" Chiến ca, em buồn ngủ lắm!"

" Vậy chiều em có tiết không? Nếu không đến phòng tập một chút nhé!"

" Em không có tiết nhưng mà tới phòng tập làm gì vậy?"

Tiêu Chiến bất lực, nói :" Buổi biểu diễn sắp tới chẳng lẽ em quên à!"

Minh Vy lúc này mới tỉnh ngủ được chút, nói :" Hình là em quên thật! Nhưng em buồn ngủ lắm!"

" Vậy em ngủ tiếp đi, anh với Vương Nhất Bác tập với nhau trước. Chiều nhớ tới đúng giờ đấy!"

" Em biết rồi mà!"

Nói rồi cô đáp điện thoại sang một bên trùm chăn ngủ tiếp.

Một giờ chiều Minh Vy mới bò dậy, bụng cô biểu tình dữ dội.

" Có ai ở nhà không ạ! Yêu cầu ra nhận bưu phẩm."

" À,dạ."

Minh Vy vuốt tóc nhảy xuống giường chạy ra mở cửa, nói :" Tôi không có đặt hàng."

" Có người gửi cho cô, kí giúp tôi."

Minh Vy nhìn qua địa chỉ, thấy vô cùng quen, hình như cô đã thấy qua ở đây một lần thì phải. Thây kệ, nhận trước đã.

Ôm bưu phẩm vào trong nhà, chưa kịp đặt xuống thì chuông điện thoại lại reo lên.

" Alo"

" Dậy rồi à! Nhận được đồ ăn chưa?"

Giọng nói ấm áp, dịu dàng vang lên từ đâu dây bên kia khiến cô cười ngọt ngào nói :" Dạ, em vừa nhận được. Anh gửi cho em sao?"

" Ừm. Anh đoán em ngủ dậy kiểu gì cũng sẽ đói nên chuẩn bị chút đồ ăn cho em."

Thì ra là từ nhà anh gửi tới, thảo nào cô thấy địa chỉ quen như vậy. Nhưng mà Tiêu Chiến cũng thật biết quan tâm tới người khác. Biết cô ngủ dậy lúc nào, biết cô sẽ đói bụng nên chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Hạnh phúc quá đi!

" Em cảm ơn anh nhé! Em sẽ ăn thật ngon miệng. Chiều gặp lại."

* * *

" Ring ring"

Tiếng chuông gió ở cửa vang lên, báo hiệu có khách tới.

" Ở đây."

Minh Vy vừa bước vào, Bạch Nhã Hinh đã đưa tay ra hiệu. Cô cụp ô lại , chỉnh trang lại quần áo rồi bước tới.

" Mưa to quá! Sao về được hả anh?"

" Chờ một lúc nữa ngớt mưa rồi chúng ta cùng về."

Đi qua đôi tình nhân gần đó, cô khựng lại, nói :" Hai bạn có thể cầm ô của mình về! Mình sẽ ngồi ở đây khá lâu nên lúc đó cũng có khả năng ngớt mưa."

" Ơ, như vậy sao được ạ!"

" Không sao, hai người cứ cầm đi. Tôi đi cùng bạn cũng được mà!"

" Vậy cảm ơn cô nhé! Cảm ơn nhiều."

Minh Vy dưới lớp khẩu trang mỉm cười, đưa ô cho họ. Đôi nam nữ cầm lấy ô cảm ơn rốt rít rồi nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.

" Không ngờ nữ thần nhà chúng ta thật tốt bụng nha!"

" Em lúc nào chẳng tốt bụng, với em quan tâm tới fan một chút thôi mà!"

" Ồ, sao em biết đó là fan của em."

Minh Vy nhấp một ngụm cà phê, nhún vai nói :" Hình nền điện thoại của bạn nữ là ảnh em trong phim. Bộ quần áo của bạn nữ là bộ em từng mặc khi xuất hiện ở sân bay. Còn nữa, bạn nữ này từng tới buổi fan meeting."

" Không ngờ đấy nha! Minh Vy em cũng để ý thật đấy."

" Đâu có. Mà chị hẹn em có chuyện gì không vậy."

Bạch Nhã Hinh vội nhớ ra điều gì đó, nói :" Em không nhắc chị cũng quên đi đấy. Chuyện của em vốn rất nổi tiếng, hiện tại em nổi tiếng rồi doanh thu truyện lại càng cao hơn."

Dừng lại cho cô xem số liệu , rồi lại nói tiếp :" Vì vậy, chị mới mạo muội thử xem em có thể tham gia buổi kí tặng do bên chị tổ chức hay không?"

" Kí tặng?"

" Đúng...đúng, chính là kí tặng cho fan đó! Em yên tâm, thù lao không nhỏ. Chủ yếu chị muốn nâng cao hình ảnh của công ty một chút."

Minh Vy suy nghĩ một lúc, nói :" Thực ra không thành vấn đề, quan trọng thời gian. Chị biết đấy, em vẫn đang đi học nên thời gian có chút hạn chế."

" Cái này em không phải lo, bên chị sẽ sắp xếp hết. Em chỉ cần xuất hiện thôi!"

" Vâng, vậy thời gian địa điểm chị bàn với quản lí của em nhé! Dạo này em đang bận cho một số buổi biểu diễn."

" Được, cảm ơn em nhé! Chị cứ nghĩ em nổi tiếng rồi chị sẽ không liên lạc được. Không ngờ chị nháy thử thôi em cũng đã gọi lại ngay rồi."

" Chị làm như em biến thành thần thánh rồi vậy! Em ngoại trừ bận kiếm tiền ra còn lại em vẫn như xưa mà!"

Minh Vy cười tươi, nói cô xếp đầu bảng top sao giản dị nhất thì không phải nói dối. Cô rất trọng lễ nghĩa, đối xử với bạn bè cũng vô cùng hòa đồng, cũng không hề bài xích ai.Cô luôn ăn mặc vô cùng giản dị, thời trang cô xuất hiện ở sân bay luôn là đề tài mà các phái nữ học theo. Phong cách của cô vừa hài hòa, trẻ trung năng động lại vô cùng thoải mái. Nhiều bộ của cô còn trở thành trend cho các bạn nữ trẻ tuổi.

Không chỉ có cô, mà Tiêu Chiến cũng vậy. Vì vậy anh và cô thường được đẩy lên top 1 tìm kiếm.

Phải rồi, tối nay cô còn có hẹn cùng anh ăn tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top