Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Ngày Quốc khánh ồn ào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng tia nắng xuyên qua kẻ lá, từng cánh hoa hồng Winchester Catheral, từng tiếng lá xào xạt, tiếng chim ríu rít, tiếng cười đùa. Tất cả những điều ấy đều đang báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu trên vương quốc Albrecht- vương quốc hồ tinh. Hôm nay vương quốc trông có vẻ nhiều hồng Winchester hơn thì phải. Từ hàng rào, biển hiệu, Quốc kì, đến bữa ăn của người dân, hay cả trong lời nói của họ. Tất cả đều có sự hiện diện của loài Quốc hoa của vương quốc này. Cũng đúng thôi, vì hôm nay là ngày Quốc khánh của Albrecht, ngày 22/11. Hôm nay cũng chính là ngày nữ hoàng,... à không, công chúa lên ngôi trị vì tròn một năm. Dù đã được công nhận là thiên tài, song vẫn không có nhiều người ủng hộ cô. Haizz, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày rắc rối đây.
Nằm giữa trung tâm Albrecht, cung điện hoàng gia Valentine nguy nga và tráng lệ. Tại cổng cung điện, hai anh lính đang xua đám nhóc trẻ con nghịch ngợm. Chúng mà làm hỏng một viên đá nào trên cánh cổng cung điện thì hai anh sẽ phải về quê chăn vịt. Vì vậy, dù muốn hay không, hai anh cũng phải làm nhiệm vụ mọi ngày này. Mà sao hôm nay chúng nó dai thế nhỉ, đuổi mãi không đi?
_ Công chúa đâu rồi anh? Ngài dậy chưa? Ra chơi với chúng em này._ Một đứa bảo.
_ Ngài đang ngủ, chúng bay không được làm phiền ngài._ Người lính thứ nhất quát
_ Ngài không phải con nít giống như chúng bay. Đi ngay._ Người bên cạnh anh bổ sung.
_ Không phải giống chúng tôi á, ngài chỉ mới 12 tuổi thôi, nhỏ hơn cả tôi nữa. Ngài ba đuôi, tôi cũng ba đuôi nè._ Đứa to nhất trong chúng bảo. Nó vừa xoay ba cái đuôi của nó vừa nói. Nó cũng vừa nói lên lý do mà chúng phá phách ở đây hôm nay. Công chúa chỉ mới 12 tuổi, chỉ là hồ ly tam vĩ, nhưng lại có thể cai trị đất nước rộng lớn này, cai trị cả ba mẹ chúng. Trong khi đó, chúng còn phải ngồi học trên ghế nhà trường.
_ Hỗn xược, chúng bay... tao gông cổ chúng bay._ Hai anh quát lên. Hai anh không thể chịu nổi khi chủ nhân tôn kính của anh bị đám nhóc này khinh thường.
_ Oa, sợ quá. Lính công chúa đánh người kìa, haha._ Chúng vừa cười, vừa nói rồi chạy biến đi.
Hai anh lính buồn bực, tức giận và xót thương nhìn lên phòng công chúa của họ. Sao nữ hoàng rời bỏ công chúa quá sớm, sao công chúa không lớn nhanh lên, sao mọi người đối xử với cô như vậy, họ đã sống rất sung túc mà. Một tràng những câu hỏi vì sao xuất hiện trong tâm trí hai anh lính. Nhưng tất cả mọi điều sẽ ổn thôi, vì cô là Lola Valentine_ công chúa của Albrecht.
Đứng trước một căn phòng tráng lệ, trên cửa thật nhiều hoa văn và đá quý, một cô hầu gái gõ cửa nhẹ nhàng. Từ bên trong phòng vọng ra tiếng một bé gái:
_ Mời vào.
_ Công chúa, công chúa dậy rồi, vẫn còn sớm, xin hãy ngã lưng.
_ Không Emma, ta phải dậy sớm để chuẩn bị cho hôm nay. Bài diễn văn ta viết xong rồi đấy.
Công chúa thong thả đứng dậy. Mái tóc cô xõa dài xuống tận thắt lưng. Mái tóc dài màu bạc, đuôi tóc hơi hồng hồng, xanh xanh. Cô có khuôn mặt hình trái xoan vô cùng đáng yêu. Hai mắt to tròn màu đen ánh bạc đang chảy nước mắt theo từng tiếng ngáp của cô. Cô lười biếng phe phẩy ba cái đuôi ba màu của mình: bạc, hồng, xanh. Dù chỉ mặc áo ngủ, song vẻ đẹp của cô không lẫn đi đâu được. Cô hầu gái giúp cô sửa soạn. Hôm nay cô phải mặc thật đẹp, thật uy nghiêm, phải cho đám phản loạn biết sợ là gì.
_ Ha ha ha
_ Công chúa, cô cười gì vậy._ Tội nghiệp cô hầu hoảng hốt nhìn công chúa bỗng nhiên bật cười sảng khoái.(chị cười như điên thế ai mà không sợ :))
_ À không, không có gì. Đi thôi, buổi lễ bắt đầu rồi.
Buổi lễ bắt đầu, Quốc kì Albrecht giương lên, tiếng kèn in ỏi, người lớn đang bàn tán xôn xao về đủ chuyện thì im lặng, các cô với tay giữ lũ trẻ, ra hiệu cho chúng đứng im. Một người đàn ông trung niên lắc đầu qua lại, chỉnh sửa cổ áo mà dường như, lão muốn chỉnh luôn cái giọng mình cho nó oang oang lên. Lão như sắp phải tuyên bố điều gì rất trịnh trọng. Thật vậy, lão ưỡn ngực, lấy hơi, lão cất tiếng:
_ CÔNG... CHÚA... GIÁ ...ĐÁO...ÁO...ÁO.
Người dân ngay lập tức làm lễ với cô gái đang từ từ tiến ra lễ đài. Trông cô ra dáng bậc đế vương trong bộ lễ phục gothic phá cách, vừa cá tính nhưng cũng vừa sang trọng. An tọa trên ngai vàng, cô đưa tay ra hiệu cho mọi người miễn lễ và cho phép buổi lễ được tiếp tục. Lại một lần nữa, lão chỉnh cổ áo, ra vẻ trịnh trọng:
_ Buổi lễ mừng ngày Quốc khánh xin được phép... BẮT ĐẦU. Sau đây xin mời công chúa điện hạ, công chúa Lola Valentine lên đọc bài diễn văn chúc mừng cho buổi lễ.
Đây có lẽ là phần Lola ghét thứ nhì trong cái ngày này. Chúng rõ phiền phức. Vì cái tờ giấy này, cô đã thức từ 2h sáng rồi, rõ mệt." Mình mà biết được đứa nào đề nghị đọc diễn văn trong lễ, mình chắc rằng sẽ tiếp đãi nó bằng sushi gai hoa hồng, bảo đảm wasabi đầy đủ". Nén cơn giận trong lòng, Lola cất tiếng đọc:
_ Hôm nay, lại một năm nữa chúng ta quây quần bên nhau, một năm vất vả lo toan nhưng cũng đầy sung túc, ấm no....
_ Á... Á...Á_ Tiếng la cắt ngang bài diễn văn của Lola.
"Ôi trời ơi, điều chán ghét thứ ba xuất hiện rồi. Cái đám này không biết mệt thì phải. Năm nào cũng như năm nấy. Ok thôi, cũng đang chán. Tự chúng bay dẫn xác tới mà."
Từ phía trên, quân phản loạn, một đám bặm trợn,chúng đa phần là hồ ly lục vĩ. Dân chúng sợ hãi, tản ra xung quanh. Đám đàn ông che chở cho vợ và con mình. Tên cầm đầu ra vẻ hống hách, hướng Lola:
_ Chào công chúa điện hạ, "ngài" khỏe chứ? Tụi này đến trễ, xin lỗi nha. Có chút bom khói làm quà, mong công chúa tha tội.
Dứt lời, đám đằng sau thả bom xuống. Chúng quăng tứ tung, vào người dân, vào binh lính, vào lễ đài và về Lola. Thấy ai nấy đều sợ hãi, có đứa còn khóc lóc này nọ, chúng lại khoái chí. Chúng phá lên cười. Điệu cười man rợ. Tuy vui nhưng đây không phải đều chúng muốn thấy. Chừng nào công chúa còn trị vì, chúng sẽ còn làm. Đang khoái chí, bỗng nhiên khói không biết vì sao lại thổi ngược lại phía chúng. Chúng ho sặc sụa, tức tối. Từ trong đám khói, một giọng cười ngạo nghễ vang lên kèm theo lời châm chọc:
_ Cảm ơn vì món quà nhé. Hậu bối mà lại để tiền bối "dâng" quà thế này thì thiệt là ngại. Tính đáp lễ nhưng gấp quá, chưa chuẩn bị kịp nên thôi đành trả quà, hẹn tiền bối dịp khác vậy. Các chị bật quạt mạnh lên tí xíu để ta trả đủ quà cho các tiền bối và cho các tiền bối đây được... mát mẻ!_ Từ trên lầu cao, Lola ra lệnh.
_ À, suýt thì quên mất. Hồi sáng, Bob, Sam, Soo và Peter, các em đến tìm ta có việc gì vậy. Việc gì gấp đến độ, các em chờ không nỗi, phải buông lời bất kính với ta thế._ Lola hướng mắt về phía lũ trẻ buổi sáng. Hóa ra chuyện đó không qua khỏi mắt cô nàng.
_ Làm gì có, chúng em ở nhà mà._ Tụi nó run lên, chối bay, chối biến.
_ Ô thế à, vậy ta xin lỗi, chắc ta nhìn nhầm. Nhưng nếu các em có đến thì sẽ thấy hôm nay, các cây trang trí, ta đã cho rắc chút bụi vàng lên đó. Ai không cẩn thận, chạm vào sẽ bị dính đầy người.... Ớ, mấy em làm gì vậy, quần áo dính gì vậy?
_ Không... k...không có....
_ Vậy à, thôi hôm nay đến đây thôi. Mọi người cũng mệt rồi, hãy về nghĩ và tận hưởng kì nghỉ thôi. Nếu có ai thắc mắc gì thì hãy đến gặp ta. Dù sao thì CÔNG CHÚA thì phải lo cho dân chứ, mà Albrecht này, cũng chỉ có một bậc đế vương duy nhất thôi mà. Đúng không? Chúc mọi người ăn lễ vui vẻ.
Nói xong, Lola vui vẻ chào mọi người và đi về phía phòng mình. Tâm trạng cô đã tốt lên hẳn." Hí hí, tưởng rằng hôm nay sẽ chán, ai ngờ vui vậy. Người đến đánh ta, mắng ta thì phải bị thương từ trong ra ngoài đi về, còn ta, kẻ đáng ra bị đánh thì ung dung bước đi trong tâm thế của người chiến thắng. Và cái vui nhất là ta đã "bùng" được vụ đọc diễn văn. Phải cảm ơn tụi nó mới được. Há há". Nghĩ là làm, Lola chỉ tay về phía một tên lính:
_ Ngươi, bắt cái đám phản loạn đó về đây cho ta.
Trở về phòng ăn của mình, Lola chán nản nhìn bát cháo hoa hồng trước mặt mình. Lola rất thích hoa hồng. Đây có lẽ là điều duy nhất cô thích trong ngày này. Ở Albrecht, vào ngày Quốc khánh và các ngày lễ quan trọng khác, mọi người thường ăn cháo hoa hồng hoặc các món làm từ hoa hồng. Những món này cũng là những món ăn truyền thống của Albrecht. Nhưng, Lola lại cực ghét cháo. Cô luôn nghĩ sao một món tuyệt vời( hoa hồng) lại có thể đi chung với một thứ kinh tởm( cháo) được. Chán nản gạt gạt mớ cháo ra, cô đang rất muốn bỏ buổi sáng này. Bỗng nhiên, Emilie và Oussama từ đâu nhào vào cô. Lola mừng rỡ, họ đã mang đến cho cô một cái cớ để không ăn cái món kia. Sao chúng ta lại có thể phí thời gian để ăn thứ mình không ưa mà không đón tiếp bạn thân được.
_ Lola, sáng nay cậu oai thật, cái đám dân đen láo xược, phải như thế, chúng mới biết sợ._ Emilie hào hứng nói.
_ Cần phải cho họ biết, họ đang sống sung, sống sướng dưới triều đại của ai chứ._ Oussama thêm vào.
_ Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Hôm nay chúng ta đi shopping đi. Quần áo tớ nhìn chán rồi.
_ Tớ muốn một cây gậy mới, cây cũ lớn hơn người tớ quá.
_ Vậy chúng ta vừa đi mua quần áo, vừa mua gậy cho Oussama. Đi thôi._ Emilie kéo hai người bạn của mình ra cửa.
Nhìn theo ba đứa trẻ dần dần khuất bóng, Hugo tỏ vẻ thích thú khen ngợi ba đứa trẻ. Trong mắt anh, ba người họ như những đứa em nhỏ mà anh tự hào. Trái ngược với anh, hai vị quan đi theo anh bĩu môi, chê bai này nọ:
_ Hừ, lên ngôi rồi không lo việc triều chính, tối ngày cứ lo đi chơi.
_ Đúng đó, còn cái cô công chúa nước láng giềng đo,́ làm cái gì cứ qua bên đây mãi, cứ như sợ thiên hạ không loạn.
_ Thôi nào, ba em ấy cong nhỏ mà. Mấy ông làm gì cứ như mấy ông già.
_ Không, không, Hugo. Thật tình, tui thấy cậu nên vùng lên, cậu xứng đáng với ngôi vua hơn con ranh đó.
_ Đừng nói lão già này không nhắc nhở cậu. Làm đàn ông nên nghĩ tới việc lớn, cái chức quân sư này cậu cũng ngồi chán rồi.
_ THÔI NGAY, CÔ ẤY LÀ CÔNG CHÚA ĐÓ, ĂN NÓI CHO CẨN THẬN. TRƯỚC KHI MUỐN LÀM VIỆC LỚN GÌ THÌ HÃY NGHĨ LẠI THÂN PHẬN CỦA MÌNH ĐI. LÀM MỘT QUẦN THẦN TRONG TRIỀU THÌ HÃY LO LÀM TỐT NHIỆM VỤ ĐẦU TIÊN CỦA MÌNH LÀ TRUNG CHỦ ĐI.
Nói đoạn Hugo tức giận bỏ đi, để lại hai lão già đỏ mặt xấu hổ, tức tối.

Vậy là hết chương 1 rồi. Mọi người nhớ ủng hộ Winch nha, cho Winch biết ý kiến của mọi người ở phần bình luận nha. Cảm ơn mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top