Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 28


Hai người không bàn bạc với nhau, nhưng đều không đề cập đến việc rời đi ngay, họ ngồi trên băng ghế dài bên ngoài cửa hàng tiện lợi, ánh sáng từ đèn đường và cửa hàng phía sau chiếu lên người họ.
Vương Nhất Bác khom lưng phủi bụi trên ống quần, phủi xong hắn đứng thẳng dậy, Tiêu Chiến nhìn động tác của hắn, lại đưa cho hắn hai tờ giấy ăn, Vương Nhất Bác cầm giấy ăn lau tay, nói với Tiêu Chiến: "Cậu đợi tôi hai phút."
Tiêu Chiến quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác đẩy rèm cửa nhựa sau lưng đi vào trong cửa hàng, khi ra ngoài, trên tay hắn cầm một chiếc túi trong suốt, Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy sandwich và sữa đậu nành đóng hộp từ trong túi đưa cho Tiêu Chiến, hỏi cậu: "Đói không?"
Tiêu Chiến vốn không đói, nhưng sữa đậu nành và sandwich trên tay đều nóng, dường như còn tỏa ra mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng, dưới ánh đèn đường vào buổi tối cuối thu này, nó đã đánh thức cơn thèm ăn chậm chạp của cậu.
Vương Nhất Bác cũng mở túi sandwich, hắn hơi cúi đầu, xương gáy hơi nhô lên, trong im lặng hắn đột nhiên lên tiếng: "Tiêu Chiến, tôi hiểu rõ."
Tiêu Chiến khựng tay lại.
Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, hắn đã mở túi sandwich trong tay ra nhưng không ăn, hắn nhìn vào sandwich, tiếp tục câu chuyện vừa rồi: "Năm đó mới đến Anh, tôi thấy gì cũng không vừa mắt, tôi không thân với cậu tôi, tôi không hiểu họ nói gì, tôi cũng không có bất kỳ tin tức gì về cậu, trong khoảng thời gian đó, người khác đụng vào tôi một cái, tôi đều phải trả đũa."
"Tôi đánh nhau với một số người, sau đó họ nói tôi gây bạo lực học đường, cậu tôi là phụ huynh của tôi, nên đã bị kiện", Vương Nhất Bác cắn một miếng sandwich, nuốt xuống rồi mới nói tiếp: "Cậu tôi năm đó học năm hai, lý lịch và thành tích trước đây đều rất tốt, vì chuyện này mà bị đưa ra tòa, suýt nữa bị trục xuất về nước."
"Sau chuyện đó, cậu tôi đã tìm cho tôi hai gia sư", Vương Nhất Bác vặn hộp sữa đậu nành bên cạnh đưa cho Tiêu Chiến: "Bánh mì hơi khô, uống chút đi."
Tiêu Chiến nhận lấy, Vương Nhất Bác mới tiếp tục câu chuyện vừa rồi: "Cậu tôi nói cậu tức lắm, vì tôi cũng bị thương, tôi cũng chịu thiệt, nhưng cuối cùng người đứng trước vành móng ngựa lại là cậu. Sau đó cậu tôi hỏi tôi, ngày nào cũng đánh nhau rốt cuộc là muốn làm gì? Cậu hỏi tôi có phải nhàn rỗi quá không, có phải họ bắt nạt tôi trước hay không, lại hỏi tôi có phải không ưa họ không, hay là tôi muốn trở thành đại ca trong trường?"
Vương Nhất Bác nhớ lại lúc đó Vương Trịnh cau mày đứng trước mặt mình, năm đó Vương Trịnh vẫn chỉ là một sinh viên đại học còn rất trẻ, thậm chí vì học sớm hơn nên anh nhỏ hơn những người bạn cùng khóa hai tuổi, bản thân Vương Trịnh cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lúc đó Vương Trịnh chống nạnh đứng trước mặt hắn, nói với hắn: "Cậu đã mua tầng dưới, một nửa sửa thành phòng chơi game cho mày, một nửa sửa thành phòng tập thể lực cho mày."
Anh nói: "Nếu mày không chắc chắn mình có thể ra tay đánh bại những người đó, đánh đến mức họ không dám mách bố mẹ, đánh đến mức họ phải gọi mày là bố, rồi mày vẫn có thể toàn thân trở ra không bị thương, thì mày cứ ngoan ngoãn ở đây, nhàn rỗi thì xuống tầng tiêu bớt năng lượng thừa thải đi."
Vương Trịnh cau mày thanh tú trước mặt hắn, lời nói ra hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài: "Đcm chứ, hôm qua mặt mày bầm dập băng bó chằng chịt, tay treo lủng lẳng, cậu còn phải đứng trước vành móng ngựa, mất mặt quá, lúc đó cậu nhìn cũng không muốn nhìn mày, càng không muốn nhận mày."
Trước khi đi, Vương Trịnh dừng lại rồi quay người, anh ta rũ mắt nhìn Vương Nhất Bác: "Còn nữa, hai huấn luyện viên kia sẽ dạy mày, thế nào là đánh nhau, cái của mày không phải là đánh nhau, mà là liều mạng. Đánh nhau theo kiểu của mày, chỉ có hai kết quả, hoặc là mày xảy ra chuyện, hoặc là người khác xảy ra chuyện, nhưng dù thế nào đi nữa, ông ngoại mày cũng sẽ giết cậu, cậu chết chắc luôn rồi, mày sẽ không còn cậu nữa, mày sẽ phải về sống với ông ngoại."
Vương Trịnh tức quá, lại trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt toàn là sự tức giận vì thấy hắn không nên hồn, anh ta vừa đi vừa nói câu cuối cùng: "Hai huấn luyện viên kia đều là người Trung Quốc, còn kiêm luôn cả gia sư, mày cứ theo họ học tiếng Anh, dù sao học hay không học thì cậu cũng phải trả hai suất lương."
Vương Nhất Bác thoát khỏi dòng hồi ức, hắn nhìn sang Tiêu Chiến bên cạnh: "Lần thi tháng đầu tiên, thi xong môn toán cậu ra ngoài rửa tay, tôi ở sau cậu, nên tôi thấy được Tưởng Văn Ý làm trò vô lại trước mặt cậu, nhưng lúc đó... tôi không thể đi đến trước mặt cậu để ngăn cản. Cuối cùng trước khi thi tiếng Anh, trong nhà vệ sinh tôi lại nghe thấy giọng họ Tưởng, tôi không thể nhịn được nữa, nên lúc đó, có thể nói là cố tình đánh cậu ta một trận ra trò."
Vương Nhất Bác thực ra không phải là người hay cười, trước mặt Tiêu Chiến, hắn chỉ thỉnh thoảng mới cười, cười rất nhẹ, hắn thường nhìn Tiêu Chiến rất nghiêm túc, ánh mắt hắn đen láy trong veo, giống như một loại xoáy nước nào đó giữ chặt người khác.
Dưới ánh nhìn của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến không né tránh, ngón tay cậu nhẹ nhàng vuốt ve thân chai sữa đậu nành, chờ câu nói tiếp theo của đối phương.
"Hôm nay tôi không làm vậy." Vương Nhất Bác như đang giải thích: "Trong số những người bị đánh nằm dưới đất, không có ai bị gãy xương cả."
Nhưng lời giải thích của Vương Nhất Bác chỉ đến đó, những cân nhắc sâu xa hơn hắn không nói ra, thực ra hôm nay hắn rất tức giận, nhưng hắn đánh rất kiềm chế, thậm chí hắn còn tha cho Hồ Thành, xét cho cùng, một lý do là bên kia người đông, hắn chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh, một lý do khác là Tiêu Chiến đang ở bên cạnh, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, rất có thể sẽ liên lụy đến Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác chỉ nói một nửa, nhưng Tiêu Chiến nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, như thể tìm được câu trả lời còn lại trong ánh mắt hắn.
Tiêu Chiến đứng dậy, ném túi ni lông và chai rỗng trên tay vào thùng rác bên cạnh, khi quay lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đang cau mày, giơ hộp sữa đậu nành trên tay hỏi cậu: "Tiêu Chiến, cái này có phải hỏng rồi không?"
Tiêu Chiến hơi nhướng mày, đi tới.
Vương Nhất Bác giơ hộp sữa đậu nành ra giải thích với cậu: "Có mùi lạ."
Tiêu Chiến nhận lấy thứ trên tay hắn, nhìn ngày sản xuất trên miệng hộp, sau đó cậu lấy một tay lấy điện thoại ra khỏi túi, đánh một câu lên đầu ghi chú mới: Không quá hạn sử dụng, mùi lạ gì?
"Một chút đắng, hơi chát, mùi rất lạ."
Tiêu Chiến nghe hắn mô tả, rồi nhìn vào chữ trên hộp trên tay, đột nhiên hiểu ra, cậu đánh câu thứ hai vào ghi chú: Sữa đậu nành, có mùi hôi của đậu chưa xử lý, trước đây cậu chưa từng ăn đồ chế biến từ đậu sao?
Vương Nhất Bác lắc đầu: "Rất ít, hình như tôi vẫn luôn nghĩ, thứ tôi ăn đều là đậu phụ hỏng."
Nói rồi, Vương Nhất Bác đột nhiên tiến lại gần mặt Tiêu Chiến, hắn nghiêng đầu quan sát đôi mắt Tiêu Chiến, khóe mắt Tiêu Chiến vẫn còn lưu lại độ cong mềm mại, Vương Nhất Bác đột nhiên hỏi khẽ: "Vừa rồi, có phải cậu cười không?"
Tiêu Chiến cụp mắt, đưa hộp sữa đậu nành trong tay lại cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác giơ tay còn lại lên, ngăn cản động tác định quay người của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến dừng lại tại chỗ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Tiêu Chiến.
Hai người vẫn dừng lại ở bên ngoài sân biệt thự nhà Tiêu Chiến, gió buổi tối thổi mạnh, thổi cho cả giàn hoa hồng leo bên cạnh cũng bắt đầu đung đưa, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến dưới giàn hoa: "Lạnh rồi, vào nhà đi, sáng mai 8 giờ, tôi ở đây đợi cậu."
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cười một tiếng: "Tôi đi trước nhé?"
Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, không có động tác gì khác.
Vương Nhất Bác gật đầu, mặc áo khoác đồng phục đang vắt trên cánh tay vào: "Vậy tôi đi đây."
Tiêu Chiến đợi ở cửa nhà, nhìn Vương Nhất Bác đi hết con đường thẳng trước mắt, khi cậu định mở cửa vào sân, Trần Tầm Phong phía trước như có linh tính, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.
Khoảng cách hơi xa, ánh đèn đường mờ ảo, Tiêu Chiến không nhìn rõ biểu cảm của Vương Nhất Bác, nhưng có thể thấy được động tác cơ thể của hắn, Vương Nhất Bác từ từ ra hiệu cho cậu bằng ngôn ngữ ký hiệu: Ngày mai gặp.
...
Lúc Tiêu Chiến đẩy cửa nhà ra thì hơi ngạc nhiên ngoài dự kiến, trong nhà bật đèn sáng, cậu vô thức ngước mắt nhìn lên, thì phát hiện Trần Tứ Lưu đang ngồi ở bàn ăn.
Chỉ một cái liếc mắt, Tiêu Chiến đã thờ ơ cụp mắt xuống, bố mẹ cậu và Chu Hữu Bảo đúng là đã đến nhà ông nội, nhưng Trần Tứ Lưu lại đến. "Sao hôm nay về muộn thế? Đợi mỗi mình em ăn cơm thôi." Trần Tứ Lưu đứng dậy khỏi bàn ăn, vừa đi về phía cậu vừa nói với cậu.
Tiêu Chiến không để ý đến Trần Tứ Lưu, cậu đi vào thay giày, rồi trực tiếp đi lên lầu.
Trần Tứ Lưu tự hỏi tự trả lời rồi đi theo cậu lên lầu: "Cũng phải, đã 7 giờ rồi, đến giờ học của em rồi."
Buổi tối mới bắt đầu học, Trần Tứ Lưu vẫn đang giảng bài nghiêm túc cho Tiêu Chiến, sau mỗi lần thi, anh ta đều sẽ dạy Tiêu Chiến một tiết tổng kết chuyên biệt, anh ta sẽ tổng kết các điểm kiến thức của các môn học của Tiêu Chiến trong nửa đầu học kỳ, giúp Tiêu Chiến củng cố các điểm trọng tâm và khó, đồng thời sẽ lập khung hệ thống cho các nội dung sắp học.
Những bản tổng kết mang tính hình thức này, đối với Tiêu Chiến mà nói thực ra là thừa, nhưng đây cũng là nội dung giảng dạy đường hoàng của Trần Tứ Lưu, cho dù Tiêu Chiến không cần, cậu cũng chỉ có thể tìm ra giá trị tồn tại của mình trong những điều thừa thãi này.
Mỗi buổi tối từ 9 giờ đến 10 giờ là thời gian làm bài tập cố định của Tiêu Chiến, cậu làm bài tập hoặc là đề thi của trường, hoặc là bài tập do Trần Tứ Lưu đưa ra, hoặc là tài liệu tham khảo chất lượng cao hoặc đề thi thật, tối nay Tiêu Chiến làm bài tập tổng kết giữa kỳ do Trần Tứ Lưu đưa ra dựa trên trình độ học tập của cậu.
Trước khi làm bài tập, ngoại trừ ánh mắt của Trần Tứ Lưu luôn dừng trên mặt Tiêu Chiến, thì những thứ khác thực ra đều có thể coi là bình thường, mãi đến khi 9 giờ, phòng học yên tĩnh, Tiêu Chiến cúi đầu làm bài tập, Trần Tứ Lưu ngồi đối diện chống cằm nhìn cậu viết, nhưng đột nhiên bắt đầu nói những lời không liên quan.
Trần Tứ Lưu trước tiên giải thích với Tiêu Chiến: "Hai ngày nay không đến, là vì có việc ở trường không đi được, hôm đó là do tôi nóng nảy."
Động tác viết của Tiêu Chiến không dừng lại, trong môi trường lớp 1 như vậy, cậu đều có thể cúi đầu chỉ làm việc của mình, cậu hoàn toàn có thể phớt lờ Trần Tứ Lưu trước mặt.
Trần Tứ Lưu ngồi đối diện, tiếp tục nói: "Hai ngày nay không gặp em, thực ra... tôi rất nhớ em," Trần Tứ Lưu cười một tiếng, tự phủ định: "Không đúng, không phải rất, là rất nhớ em, Tiêu Chiến, tôi rất nhớ em."
Ánh mắt của Trần Tứ Lưu vẫn dừng lại trên người Tiêu Chiến đối diện, Tiêu Chiến đã nhanh chóng làm đến trang tiếp theo, anh ta tự mình hướng về phía Tiêu Chiến bày tỏ tình cảm của mình, nhưng Tiêu Chiến lại hoàn toàn không để ý, Trần Tứ Lưu cử động chân, anh ta từ từ nói: "Tiêu Chiến, em biết không, camera trong phòng học là do bố em lắp đặt để đề phòng em. Vì em không nói được, nên camera này... căn bản không có chức năng ghi âm, tôi nói chuyện trước ống kính, bất kể tôi nói gì, bố em cũng sẽ không biết."
"Cho nên sau này, em không cần phải để máy tính bảng lên bàn để đe dọa tôi nữa."
Khả năng tính nhẩm của Tiêu Chiến rất mạnh, nhiều khi đối với một số bài toán tính toán lớn, cậu cũng không cần dùng giấy nháp để tính, cậu nhìn vào phương trình trên mặt giấy, khoảng ba giây sau, cậu đã điền đáp án, sau đó chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
Trần Tứ Lưu ngồi đối diện nhìn dáng vẻ không lay chuyển của cậu, nhíu mày, anh ta khẽ thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn dụ dỗ: "Tiêu Chiến, em là người đầu tiên tôi thích, có lẽ trước đây em không biết, nhưng tình yêu không chỉ tồn tại giữa những người khác giới, giữa những chàng trai với nhau cũng có thể có tình yêu. Giữa những chàng trai với nhau, cũng có thể ôm, có thể hôn, có thể..." Có thể là vì cân nhắc đến tuổi của Tiêu Chiến, Trần Tứ Lưu dừng lại ở đây, không nói hết câu đó, anh ta chuyển hướng câu chuyện, tiếp tục nói: "Tiêu Chiến, chỉ cần em cho tôi cơ hội, tôi sẽ cố gắng mang đến cho em trải nghiệm tình yêu tuyệt vời nhất."
Trần Tứ Lưu cần được đáp lại nên gọi tên Tiêu Chiến ngồi đối diện: "Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến ngồi đối diện dưới ánh đèn, đôi mắt và lông mày trầm tĩnh và rõ ràng, đường nét mũi, môi và cả bờ vai của cậu trông giống như bức tranh vẽ bằng nét đơn giản nhất nhưng hoàn hảo nhất, nét vẽ ít ỏi, nhưng lại phác họa ra dáng vẻ hoàn mỹ nhất.
Trần Tứ Lưu nhìn Tiêu Chiến, lại gọi tên cậu: "Tiêu Chiến." Đồng thời, dưới gầm bàn, chân anh ta tiến về phía trước, vừa như thúc giục, vừa như trêu chọc mà nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến vẫn không có phản ứng gì, cứ coi anh ta như không khí, đột nhiên lùi lại hai bước, đứng dậy khỏi ghế, Tiêu Chiến không nói một lời, thậm chí còn không nhìn người đàn ông đối diện lấy một cái, bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn của mình.
Trần Tứ Lưu đuổi theo đến ngoài phòng học, mới dám đưa tay ra kéo cánh tay của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nghiêng người giơ cánh tay lên né tránh, không để anh ta kéo.
Nhưng khi Trần Tứ Lưu rụt tay lại thì chậm chạp cảm thấy đau dữ dội, lòng bàn tay anh ta đột nhiên xuất hiện một vết rách ngang từ trái sang phải, Trần Tứ Lưu chậm chạp nhìn về phía chân compa nhọn trong tay Tiêu Chiến, chân compa sắc nhọn nhuốm máu từ lòng bàn tay anh ta.
Tiêu Chiến vung một nhát rất mạnh, trực tiếp rạch dọc theo vân tay của Trần Tứ Lưu, xé toạc lòng bàn tay, cơn đau dữ dội ập đến, Trần Tứ Lưu đau đến mức phải khụy xuống, ôm lấy lòng bàn tay rên rỉ: "... Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến vẫn ôm sách trong tay, cậu đứng trước mặt Trần Tứ Lưu, cuối cùng cũng cụp mắt nhìn anh ta.
Sau đó Tiêu Chiến từ từ khụy gối xuống trước mặt anh ta, máu trên tay Trần Tứ Lưu không ngừng chảy, trán đau đến mức đầy mồ hôi lạnh, anh ta mơ hồ không nhìn rõ sắc mặt của Tiêu Chiến trước mặt, nhưng khi Tiêu Chiến cầm compa đâm về phía anh ta, anh ta vẫn nhanh chóng ngoảnh đầu tránh né, Trần Tứ Lưu khàn giọng nói: "... Em điên rồi."
Trần Tứ Lưu cảm nhận được cơn gió thổi tới, nhưng khi anh ta định thần lại, Tiêu Chiến đã vào phòng của mình ở cuối hành lang, còn chiếc compa nhọn đó thì cắm vào bức tường bên cạnh mặt anh ta, chân compa nhọn đâm xuyên qua giấy dán tường cắm vào tường, điểm cắm cách tai của Trần Tứ Lưu chỉ nửa phân.
Trần Tứ Lưu từ tư thế khụy gối mềm nhũn ngồi bệt xuống, thở hổn hển trong một lúc lâu.
Tiêu Chiến đi tắm trong phòng ngủ của mình, cậu rửa tay và chân trong một thời gian dài.
So với người bình thường, có lẽ cậu sạch sẽ hơn, nhưng cậu không mắc chứng sợ bẩn, chỉ là cậu cảm thấy khá khó chịu và nhạy cảm với việc tiếp xúc và chạm vào của một số người, có lẽ là do lý do tâm lý, ví dụ như Trần Tứ Lưu hôm nay, cũng giống như Hồ Thành lần đó, diện tích cơ thể mà họ tiếp xúc không nhiều, hơn nữa đều cách một khoảng cách hoặc qua quần áo, nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy buồn nôn.
Tiêu Chiến ở trong phòng tắm một lúc lâu, khi ra ngoài thì mặt trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, cảm giác buồn nôn khó chịu ở ngực không hết, Tiêu Chiến dùng một tay kéo ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, cậu đứng trước cửa sổ mở cửa sổ ra, gió mạnh mẽ ập vào, thổi bay áo ngủ của cậu, Tiêu Chiến che bật lửa trong gió và châm thuốc.
Ngay khi tàn thuốc cháy, Tiêu Chiến nhớ lại cảnh tượng Vương Nhất Bác tiến lại gần châm thuốc cho cậu trong rừng hôm đó.
Lúc đó, Vương Nhất Bác dường như chỉ có màu đen, mái tóc đen, đôi mắt đen và quần áo đen, toàn thân hắn toát lên vẻ lạnh lùng và sắc bén, nhưng động tác của hắn nhẹ nhàng, ánh mắt tĩnh lặng, sự lạnh lùng của hắn không hề gây khó chịu.
Vương Nhất Bác có lẽ là người duy nhất trên thế giới này mà cậu không bao giờ cảm thấy buồn nôn hoặc khó chịu, vì vậy cậu luôn không thể từ chối Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, cậu nhìn thấy tin nhắn Vương Nhất Bác gửi đến cách đây 1 giờ: Tối mai có thể phải ở trên đó, cậu chỉ cần mang theo sách của mình, còn những thứ khác tôi đã chuẩn bị hai phần.
Tiêu Chiến dùng một tay gõ chữ trả lời: Ừ.
Vương Nhất Bác nhanh chóng trả lời lại: Ngủ.
Tiêu Chiến nhìn tin nhắn một chữ đó, giữa lông mày đột nhiên dịu lại, giống như một nụ cười chưa thành hình, cậu tháo điếu thuốc trên miệng, cũng trả lời lại: Ngủ.
Sáng hôm sau, khi Tiêu Chiến xuống tầng đi qua hành lang tầng hai, đi ngang qua phòng học, nơi Trần Tứ Lưu ngồi xổm ngày hôm qua, Tiêu Chiến nhìn thấy trên tường có một vài giọt máu đỏ bắn tung tóe, còn có một lỗ thủng nhỏ bên cạnh mà nhìn kỹ mới thấy là do compa đâm vào.
Tiêu Chiến nhăn mặt ghê tởm, máu của Trần Tứ Lưu ở đây cũng khiến cậu khó chịu, cậu quay lại phòng lấy một lọ mực, sau khi ra ngoài thì đổ nửa lọ mực lên tường.
7:58, Tiêu Chiến xuống lầu mở cửa lớn, nhìn thấy Vương Nhất Bác đang đợi ở ngoài cửa, Vương Nhất Bác mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, bên dưới là quần jean màu xanh nhạt, hắn đang dựa vào cây nhìn điện thoại, trên người mang theo không khí mát mẻ trong lành của buổi sáng mùa thu.
Nghe thấy tiếng động, hắn thẳng người dậy và quay đầu nhìn Tiêu Chiến: "Xuống rồi à, xe đỗ bên ngoài, đi thôi?"
Một chiếc SUV màu đen thích hợp để leo núi đỗ ở cửa, Tống Minh Nghị buồn ngủ ngồi ở ghế phụ, nhìn thấy họ thì lười biếng giơ tay ra vẫy, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau.
"Phải đi ba tiếng, lên đó rồi ăn trưa, bây giờ ngủ một lát nhé?" Xe khởi động, Vương Nhất Bác quay đầu lại nói với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đã quen với việc đi ngủ muộn dậy sớm, cậu không buồn ngủ, nên lắc đầu với Vương Nhất Bác.
"Vậy cậu muốn làm gì?" Vương Nhất Bác chống cằm vào cánh tay, quay đầu hỏi nhỏ Tiêu Chiến, giọng nói có chút ý cười.
Tiêu Chiến kéo khóa cặp sách bên cạnh để trả lời hắn.
Vương Nhất Bác thu tay lại, đỡ vai Tiêu Chiến nâng cậu lên khỏi lưng ghế, kê một chiếc gối ở sau lưng cậu: "Đai bảo vệ thắt lưng của cậu vừa mới tháo ra, đừng dùng sức ở thắt lưng."
Khi Vương Nhất Bác tiến lại gần, trên người hắn có hơi lạnh của mùa thu, lưng Tiêu Chiến dựa vào gối, từ từ cụp mắt xuống.
Tài xế lái xe rất thành thạo, ra khỏi thành phố và lên núi đều đi rất ổn định, Tống Minh Nghị vẫn nằm trên ghế phụ ngủ, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh khoanh tay, thỉnh thoảng lại xem bộ phim trên máy tính bảng cắm ở tựa lưng ghế, còn Tiêu Chiến thì làm bài tập trên máy tính bảng của mình.
Càng lên cao, trời càng tối, cho đến khi Vương Nhất Bác bên cạnh đột nhiên tiến lại gần, thì thầm với Tiêu Chiến: "Trời mưa rồi."
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn những giọt nước tung tóe trên cửa sổ kính bên cạnh, cả hai đều nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Nhất Bác đằng sau từ từ thu hồi tầm mắt, dừng lại ở vành tai và gáy ẩn hiện của Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến." Hắn gọi tên chàng trai trước mặt, giọng nói như bị mưa bên ngoài làm ướt, mang theo hơi ẩm.
Tiêu Chiến quay đầu lại, nhìn thấy Vương Nhất Bác dùng một tay rút dây mũ áo hoodie của mình, tay không ngừng động tác, nhưng ánh mắt lại nhìn cậu: "Chúng ta chơi dây thừng."
Tiêu Chiến nhìn chàng trai trẻ đẹp trai xuất chúng ngay trước mắt, nhớ lại những ngày mưa rất lâu trước đây, khi đó họ cùng che một chiếc ô nhỏ trú mưa ở phòng bảo vệ ngoài cổng trường, việc chờ đợi dài đằng đẵng khiến họ vừa lạnh vừa đói, Vương Nhất Bác lúc nào cũng rút dây mũ áo của mình ra, đan thành đủ kiểu hoa văn cho Tiêu Chiến, rồi không biết từ lúc nào, hai người đã cùng nhau vượt qua những cơn mưa lớn đó.
Cũng giống như hiện tại trước mắt, dây mũ áo thay đổi nhanh chóng trong tay Vương Nhất Bác, rồi Vương Nhất Bác chạm vào tay Tiêu Chiến, nói: "Đến lượt cậu rồi."
Xe tiếp tục đi lên núi, mưa bên ngoài có vẻ càng lúc càng lớn, sợi dây mũ áo màu xám nhạt thay đổi liên tục trong tay Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, từ từ đan thành một tấm lưới nhện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #bjyx