Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

miếng đường ngon

Nhận thấy Tiêu Sở tỏ ra nhàm chán, không hứng thú với việc nịnh hót của các quan đại thần. Dụ Triệt lập tức bảo mọi người tiếp tục ăn chơi, không cần cứ tranh nhau việc mời rượu nàng.

Các vị đại thần đều tỏ vẻ bất mãn với lời đề nghị của Tiêu Dụ Triệt nhưng khi bắt gặp vẻ mặt không vui của Tiêu Sở. Nhận thấy tình hình có vẻ không ổn cũng chỉ có thể không đành lòng mà rời đi, không dám lại tiếp tục làm phiền Trưởng công chúa.

Vị tiểu gia hỏa này tính tình ương bướng, kiêu ngạo, hỉ nộ vô thường nếu chọc giận đến nàng thì hậu quả bọn họ không gánh nổi.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh không cần phải nhức đầu với những lời xì xầm nịnh hót. Lông mày Tiêu Sở giãn ra, lúc này nàng mới cầm ly rượu lên uống, bắt đầu thưởng thức yến tiệc. Thấy tâm trạng của tỷ tỷ dần thả lỏng, Tiêu Dụ Triệt mới dám đến bên nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy không thoải mái sao?"

"Ừm."

"Bọn ngu ngốc ấy cứ như đám muỗi vo ve. Làm bổn cung nhức hết cả đầu."

Chuyện này thì Tiêu Dụ Triệt có thể hiểu được. Tỷ tỷ thân phận cao quý, lại nắm trong tay rất nhiều quyền lực. Các vị quan kia luôn đấu đá để tranh nhau lấy lòng nàng. Tiêu Sở như một miếng đường ngon bị các con kiến thi nhau tranh giành.

Họ chỉ tranh nhau nịnh hót để hưởng lợi chứ không có một ai thật tâm đối đãi với nàng. Càng nghĩ Tiêu Dụ Triệt càng cảm thấy xót xa. Tính tình Tiêu Sở kiêu ngạo, ương ngạnh như thế mà các vị quan kia còn ngấm ngầm muốn lợi dụng nàng. Nếu tỷ tỷ không cứng rắn thì không biết còn bị lợi dụng đến bao nhiêu.

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, Tiêu Dụ Triệt không phát hiện ra ánh mắt đang đăm chiêu nhìn mình của Tiêu Sở.

Tên đệ đệ này rốt cuộc lại thả hồn đi đâu?

"Đúng rồi. Dụ Triệt, hôm nay yến tiệc huyên náo như vậy mà nhị muội không đến sao?"

Nghe tiếng gọi Tiêu Dụ Triệt như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, thành thật bẩm báo: "Có người đến nói là nhị tỷ bị nhiễm phong hàn nên không đến được."

Tiêu Sở cười mỉa mai "Nhiễm phong hàn hay là không nỡ rời xa đám nam sủng của nàng ta?"

Nhận thấy thái độ khinh miệt của trưởng tỷ, Tiêu Dụ Triệt im lặng không dám tiếp lời.

Trưởng tỷ cùng nhị tỷ xưa nay bất hòa, luôn âm thầm đấu đá lẫn nhau. Nhưng quả thật hắn không can thiệp. Không dám can thiệp và không đủ sức can thiệp. Bởi lẽ kinh thành Đại Vệ vốn trọng nữ khinh nam, mai sau này nếu thành thân hắn còn phải trông cậy vào nhà vợ thì làm sao dám quản chuyện của hai vị tỷ tỷ này.

Dụ Triệt không khỏi thở dài ai oán, làm nam nhân sao lại thiệt thòi như thế này?

Thấy Dụ Triệt lại suy nghĩ bâng quơ ngó lơ mình, Tiêu Sở cũng không tức giận, nàng cười nhạt rồi tiếp tục thưởng thức rượu ngon.

"Đệ không tham dự yến tiệc, mà cứ phải đứng bên cạnh bổn cung làm gì?"

Tiêu Sở lên tiếng đuổi người, tam hoàng tử cũng chỉ đành buồn bã bước xuống chỗ ngồi của mình.

Tuy mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng nội tâm lại điên cuồng gào thét "Thật không cam lòng, muốn được ở cạnh tỷ tỷ nhiều hơn."

Tiểu Đào thấy tam hoàng tử đã yên vị cách đó không xa, đảm bảo hắn không để ý nghe được lời bên này mới cẩn thận lên tiếng:

""Tiểu Đào thật sự không hiểu tại sao tam hoàng tử tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu thế sự mà bệ hạ lại để ngài ấy chủ trì hội yến lần này?"

Đối với thắc mắc của Tiểu Đào, Chiêu Sở vẫn tiếp tục thản nhiên thưởng thức rượu, chẳng chút mảy may quan tâm đến lời nói của nàng.

Lại đợi thêm một lát nữa. Và đến lúc tưởng chừng công chúa sẽ tiếp tục giữ yên lặng thì Tiêu Sở lại đột nhiên lên tiếng:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top