Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Làm Lại Từ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, mau nhìn xem, là một tiểu nha đầu, cuối cùng thì nhà chúng ta cũng có tiểu nha đầu rồi !"

Vợ của Lão Tam suýt nữa thì xé cổ họng vì ngạc nhiên...

"Con xem, con xem nào! Đôi môi run cầm cập với mái tóc đã bạc của Lý Lão phu nhân, suýt nữa bật khóc.

"Thật đúng là phúc của liệt tổ liệt tông, nhà họ Lý chúng ta sinh ra một đám tiểu tử, vậy là đã có một tiểu cô nương rồi."

Bên ngoài hang động, ba anh em nhà họ Lý dẫn vài tên nhóc, đều đang bắt chéo chân hình chữ ngũ nghe thấy điều này bọn chúng đều hoan hô lên.

"Chúng ta có muội muội rồi!"

"Bà ơi, con muốn gặp muội, con muốn gặp muội!"

Lão Tứ càng thêm hưng phấn, "mẹ à, Hồng Anh thế nào rồi? tiểu nha đầu có mập không?

Lý lão phu nhân thét lên tràn đầy năng lượng , "ngậm miệng lại, đừng dọa bảo bối nha đầu của ai gia!"
Lý Gia Âm còn đang bối rối, bị giọng nói này làm cho sợ hãi.

Đêm qua có một giấc mơ ngủ ngon hiếm hoi, dài và ngọt ngào, cơ thể ấm áp, thật sự rất thoải mái.

Nhưng không đợi cô hưởng thụ thêm chút, đột nhiên đau đầu, cơn đau vừa dữ dội vừa dồn nén đó làm cô tức giận.

Lúc này không còn đau nữa, nhưng người lạnh toát.

Ai đó đã vỗ vào mông cô hai cái, cô khó chịu quát tháo, mở miệng nhưng lại khóc một cách yếu ớt giống chú mèo con.

Cô sốc đến mức vội vàng ngậm miệng lại và gần như nghẹt thở.

Đây là giọng nói của cô sao?

Từ khi nào cô ấy trở thành đứa trẻ vậy ?

Đây không phải là mặc theo trào lưu hay sao ?

"Lý lão phu nhân thấy cháu gái sợ hãi, vội vàng hạ giọng .

Lão Tứ mau vào đây, sưởi ấm cho con bé đi, nó sinh non nửa tháng, các vị tiền bối có truyền lại phương pháp, phải được nuôi dưỡng theo cách này mới có thể trói buộc linh hồn."
Ngay sau đó, Lý Gia Âm đã được bế lên, nằm trọn trong vòng tay ấm áp, tiếng tim đập bên tai vô cùng mạnh mẽ.

Một bàn tay to cẩn thận vỗ vỗ lưng cô, khẽ dỗ dành.

"Con gái, cha là cha của con. Đừng sợ, cha ôm con, chúng ta ổn thôi."

Ánh mắt của Lý Gia Âm đột nhiên cay cay, nước mắt rơi xuống.

Cha? mấy năm nay con đã không nhắc đến từ này, cũng không muốn nhắc đến cách xưng hô này .

Sau khi cha mẹ ly hôn, mỗi người đều có sống riêng, người bà nuôi nấng con đã qua đời, con giống như quả bóng cao su, mặc cho hai bên đấu đá lẫn nhau.

Mặc dù con không thiếu tiền và không phải bận tâm về cơm manh áo mặc nhưng từ trước đến nay con không hề được bất kì ai nâng niu và yêu thương đến thế.

Nhưng không biết có nên vui mừng khi vừa sinh ra đã có một người cha tốt như vậy?

Lý Thu Sinh, Tứ Lão Gia nhà họ Lý cúi đầu xuống, thấy hốc mắt cô con gái bé nhỏ của mình tràn đầy nước mắt, giống như bị người khác đâm vào tim.
Ông đau đớn xoay người, cố gắng dỗ dành.

"Con gái, đừng khóc, cha ở đây. Cha lợi hại lắm, khỏe nữa, còn biết bắn tên! đợi con lớn lên, cha sẽ lên núi bắt cho con một con thỏ..."

Ở bên cạnh, Lý lão phu nhân và vợ Lão Tam Triệu Ngọc Như giúp vợ Lão Tứ Đào Hồng Anh dọn dẹp, họ mỉm cười khi thấy Lão Tứ như vậy.

"Lão Tứ rất yêu cô con gái bé nhỏ này, khi sinh ra ở Gia An, ông ấy đã từ chối ôm nó"

Đào Hồng Anh cười yếu ớt, nhưng khi chạm vào ngực mình, cô lại cảm thấy lo lắng.

Đứa trẻ này được sinh ra vào thời điểm không đúng lúc!

Gia đình họ đang chạy trốn nạn đói, lên kế hoạch chạy trốn đến những người họ hàng xa cách hàng ngàn vạn dặm, mới chạy được nửa tháng, tiểu nha đầu này đã chào đời rồi!

Lý lão phu nhân cũng cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ đến việc có duy nhất một cô cháu gái trong nhà, bất cứ khó khăn đều không đáng nhắc tới .

Bà lần lượt giao nhiệm vụ, "Lão Nhị và Lão Tam cùng nhau xây bếp lò, vợ lão Tam lấy gạo nấu cháo. "nhớ thêm nhiều nước, đun sôi dầu gạo, lát nữa cho bảo bối của ta ăn lót dạ trước nhé!"

Nói xong , sau khi lưỡng lự , bà lại nói .

"Lão Tứ đi lên núi, bắt được chim Trĩ thì càng tốt! Gia Nhân Gia Nghĩa dắt các đệ đệ tìm rau rừng gần đó, chúng ta hãy ăn cháo rau rừng để ăn mừng nhé!"

Nhà họ Lý lập tức hành động, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ.Người Lý gia Đinh Vượng, lão nhị cuộc sống gia đình nhà nhân nhà nghĩa, lão tam cuộc sống gia đình nhà hoan nhà vui.

Lão Tứ nhà đệ nhất thai vẫn là tiểu tử nhà sao, tựa như rơi vào tiểu tử trong ổ .

Lần này Đào Hồng Anh lại mang thai, người người đều ngóng trông nàng trong bụng là tiểu cô nương.

Bây giờ cuối cùng đã được như ý nguyện, về sau trong nhà liền có tiểu bảo bối đáng yêu ngọt ngào.

Lão Tứ cẩn thận từng li từng tí đem con gái bế vào lòng vợ, tiếp đó hăng hái đi lên núi .

Đáng tiếc, 2 năm liên tiếp ở đây khô hạn.

Trên núi một bóng cây cũng chẳng có, chứ đừng nhắc tới chim Trĩ,thỏ hoang, ông chỉ có thể đem một chút rau dại về nhà.

Rất nhanh, mọi người đều đã chuẩn bị xong bữa cơm trưa.

Lý Gia Âm cũng đã uống dầu gạo, có chút sền sệt, có chút thơm ngọt.

Kỳ thực không thể chịu được cơn đói, nhưng lừa gạt một cái đứa bé là no rồi.

Những người đàn ông không tốt để đi về phía trước, nhưng những đứa trẻ không có sự cẩn thận.

Năm huynh đệ Lý Gia Nhân bưng chén cháo, một bên hút hút, một bên vây xem tiểu muội muội uống dầu gạo, thỉnh thoảng la hét. "Ai da, bà, tiểu muội muội biết cuốn đầu lưỡi!"

"Bà, tiểu muội muội tại sao mặt đỏ giống cái mông con khỉ!"

"Bà, khi nào thì tiểu muội muội mới biết nói?"

Lý Lão phu nhân nghe hiếu kỳ vừa buồn cười, nhanh chóng quơ tay đuổi đuổi.

"Đi, đi, một bên ăn đi, chớ quấy rầy đến muội muội của các con, con bé bị sặc rồi!"

Lũ nhóc lưu luyến không rời, đến cùng không nỡ tiểu muội muội chịu tội, đều chạy tới cửa hang .

Đào Hồng Anh cho con gái ăn xong, cũng uống hai bát cháo trắng, sau đó liền ôm con gái liền bị Lý lão tứ ôm lên xe cút kít.

Con đường trốn nạn của Lý Gia ta vẫn sẽ tiếp tục, bởi vì sinh con đã trì hoãn cả buổi sáng đã là hiếm có rồi.

Phía sau có thổ phỉ sơn tặc cùng với những kẻ gϊếŧ người cướp của rất man rợ, phía trước có một con đường dài, không đi nhanh sẽ không qua được mất.

Lý Gia Âm đầu óc chóng mặt, trong lỗ tai nghe được Lý Lão Thái cùng Lý Lão Tứ tính toán trong nhà lương thực nhiều ít.

Lần sau gặp một thị trấn, nhất định tìm tòi mấy quả trứng gà các loại, trong nội tâm cô cũng chán nản thở dài.

Nhà mới cũng không tệ, nhưng thực sự quá nghèo.

Đầu tiên chính là chạy nạn, sợ phải chịu đựng những khó khăn.

Cô thực sự lo lắng cho cuộc sống của mình, cũng vô cùng tiểu viện nông gia ở kiếp trước.

Không biết có phải do quá nhớ không, cô lại mơ về quá khứ,trong mơ cô quay trở về nông gia tiểu viện.

Những con gà, vịt ở sân trước đói rồi, ở trong ổ líu ríu réo lên không ngừng, gà mái trong ổ toàn bảy, tám quả trứng gà.

Trong chuồng heo bốn con heo mập ủi lấy cái máng, cũng hừ hừ không ngừng.

Con dê sữa bị trói vào cái cây ở góc sân, đang cho dê con bú, dê con quỳ trên mặt đất, vung lấy cái đuôi nhỏ, hết sức khả ái.

Lý Gia Âm không kiên nhẫn thu xếp, liền đi ra phía sau vườn rau nhổ mấy cây cải trắng, chia từng con gà, vịt, dê.

Trong sân cuối cùng cũng an tĩnh, Lý Gia Âm cũng ngây ngẩn cả người.

Giấc phải giấc mơ này quá thật sao!

Nhưng những người hàng xóm cũ không thấy, con đường nhỏ trước sân không thấy, ngọn núi nhỏ ở xa xa cũng không thấy, thay vào đó là những làn sương mù trắng xóa.

Cứ như thể phần còn lại của trời đất đã biến mất, chỉ còn lại khoảng sân nhỏ và năm mẫu đất dành riêng phía sau nhà!

Chẳng lẽ đây là ngón tay vàng do Đại Thần ban tặng?

Hay là sự bồi thường cho việc bỏ trốn sau sinh?

Đào Hồng Anh cúi đầu xuống rồi cũng bật cười!

"con, cha, người mau xem, tiểu bảo bối của chúng ta cười kìa!"

Lý lão Tứ trời sinh thần lực, xe cút kít bên trên thả hai túi tử lương thực, còn có vợ con.

Ông cũng không cảm thấy phí sức, thăm dò xem xét, cười lộ ra một hàm răng trắng lớn.

"Con gái ta thật xinh đẹp, nhất định phải có phúc!"

Đào Hồng Anh hôn con gái, lại bắt đầu lo lắng, nhưng ngay khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một thứ màu trăng trắng bên đường

Cô phân biệt rõ ràng, sửng sốt đến mức kéo Lý Lão Tứ đi xem.

"Dê... sữa... sữa dê rừng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top