Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 1: KHÔNG NHẬN RA ANH TRAI RỒI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________

Giữa tiết trời mùa hè, tiếng ve kêu râm ran.

Xe buýt mới của đại học Nam Ưng đậu trước quảng trường của trạm xe phía bắc, tân sinh viên từ khắp mọi miền tổ quốc như những con cua bị hấp, khó khăn chen chân lên chiếc xe buýt có điều hoà.

Tiết Lê xách vali hình chuột Mickey màu trắng, bị người đẩy tới đẩy lui đến hàng cuối cùng trong xe. 

Bên cạnh có một cô gái ngạc nhiên nhìn cô, một lát sau, lại nhìn cô lần thứ hai, có ý tốt nhắc nhở: "Bạn học, điện thoại của cậu reo kìa."

Xe buýt chậm rãi di chuyển, lắc lư một hồi cũng dừng lại, Tiết Lê không tình nguyện lấy điện thoại ra mở màn hình lên.

Trước khi đăng ký vào đại học Nam Ương, Tiết Lê cố ý hỏi thăm kỹ hai cơ sở của Đại học Nam Ương.

Học viện máy tính của Tiết Diễn và học viện ngoại ngữ của cô nằm ở hai cực nam bắc của thành phố, cho dù đi tàu điện ngầm cũng phải đổi chuyến ba lần, đi xe buýt thì phải qua hơn năm mươi trạm.

Khoảng cách này...giống như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau rồi cũng muốn ly hôn vậy. 

Ai mà ngờ năm nay học viện ngoại ngữ chuyển từ phía nam  đến cơ sở phía bắc, cô vậy mà lại cùng một cơ sở Tiết Diễn.

Trái tim tan vỡ.

Anh hai Tiết Diễn từ nhỏ đến lớn đều là "con nhà người ta", chỉ số thông minh cực kì cao, thành tích cũng cực kì tốt, còn là nhân vật giáo thảo nổi tiếng toàn trường cấp hai.

Dường như gen tốt của cha mẹ tất cả đều truyền lại cho mình anh ta độc chiếm.

Tiết Lê với anh khác nhau một trời một vực, cô ngốc nghếch lại không biết cách ăn mặc còn cận thị, đeo một cặp kính gọng to, thành tích cũng không được tốt cho lắm.

Mỗi khi ăn tết, họ hàng người thân trong nhà thay phiên nhau khen ngợi Tiết Diễn, mà người được đem ra so sánh với anh-Tiết Lê chỉ ủ rũ trốn về phòng.

Người mẹ là giáo sư thất vọng vô cùng về Tiết Lê, mỗi ngày đều chỉ vào trán cô mắng nhiếc, nói cô tại sao lại không nỗ lực cạnh tranh, cái gì cũng làm không tốt, ngay cả ăn một bữa cơm cũng làm rơi vài hạt trên bàn.

Trước khi xách hành lý lên đại học, Tiết Lê còn cãi nhau một trận kịch liệt với mẹ, cô thở phì phì bước ra khỏi cửa.

Ba cô đuổi theo sau, dúi cho Tiết Lê quỹ đen mà ông vất vả giấu được, vỗ vỗ vai cô: "Con gái à, ba không có quá nhiều yêu cầu đối với con, còn sống là được rồi."

Tiết Lê nhìn 200 tệ quỹ đen nhăn nhúm, vỗ vỗ bả vai ba, lấy mấy đồng xu 50 hào trong đó trả lại cho ông: "Trước tiên ngài hãy tự chăm sóc tốt bản thân mình đi."

"......."

Nói tóm lại, cô tự biết năng lực của mình có hạn, mặc kệ cố gắng thế nào cũng không thể so với anh hai, cho nên cô vẫn luôn không có tinh thần tranh giành, là điển hình cho thiếu nữ tang hệ.  (1)

Thế nhưng có thể thi đậu đại học Nam Ương là chuyện mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, bao gồm cả Tiết Lê.

Lúc nhìn thấy điểm số, Tiết Lê cảm thấy mình ngốc rồi.

Đây là cái vận cứt chó gì mà lại khiến cho phiếu trắc nghiệm tiếng Anh của cô gần như đúng toàn bộ! Phát huy vượt mức khiến cả gia đình đều hoang mang.

Cô đã thuận lợi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng của anh trai.

Mặc kệ thế nào đi nữa, đứng dưới cái bóng của Tiết Diễn bao nhiêu năm nay, sau khi vào đại học, cô thật sự không muốn để cho bất kì người nào biết cô và Tiết Diễn là anh em ruột.

Không muốn nhìn thấy ánh mắt "Hảaa em gái Tiết Diễn sao lại như vậy"

Phải giữ khoảng cách với anh ta!

Sau khi Tiết Lê cúp hơn mười cuộc điện thoại của Tiết Diễn, anh gửi tin nhắn wechat cho cô.

Tiết đại soái ca: "Chết giữa đường rồi?"

Lê hấp đường phèn: "Làm sao tôi có thể gục ngã trước mặt anh được [mỉm cười]"

Tiết đại soái ca: "Lên xe của trường chưa? Khi nào thì đến trường?"

Lê hấp đường phèn: "Đi xe ba bánh, nửa đường tắt máy nên tôi đang đi bộ, có lẽ sang năm sẽ đến."

Tiết đại soái ca: "Không giỡn với em nữa, hành lý có nặng không? Có muốn anh trai đến cổng trường để chăm sóc trẻ em khuyết tật trí tuệ không?"

Lê hấp đường phèn: "Cảm ơn anh, không nặng, chỉ mang theo một chiếc chiếu cỏ rách nát."

Tiết đại soái ca: "..."

Lê hấp đường phèn: "Không được đến đón tôi!"

Lê hấp đường phèn: "Ai đón tôi người đó là chó!"

Tiết đại soái ca: " [Mỉm cười] "

Tiết Lê vẫn cảm thấy không an toàn, lấy ra con ác chủ bài: "Tôi đem theo cái quần đáy thụng rách đít mà anh mặc khi còn bé, nếu anh dám xuất hiện, tôi liền lấy nó ra trùm lên đầu anh."

Tiết đại soái ca: "..."

Mười phút sau, Tiết Diễn chủ động gọi cô một tiếng: "Tuyết Lê"

Lê hấp đường phèn: "Cái gì!"

Tiết đại soái so: "Bức ảnh mà em trộm áo ngực của mẹ đội lên đầu á, anh cũng có."

Lê hấp đường phèn: "Aaa aaa!"

Tiết Diễn tinh thần sảng khoái thoát khỏi cuộc trò chuyện, trở tay gửi tin nhắn cho Trần Tây Trạch.

*

Trên xe buýt đón tân sinh viên, có một đàn chị đang cầm micro phát biểu: "Hoan nghênh mọi người đến với Đại học Nam Ương, chị tên Hứa Thư Dương, là thành viên của hội học sinh. Đêm nay hội học sinh có tổ chức hoạt động chào đón tân sinh viên đó! Ngay trên bãi cỏ sân trường phía nam, mọi người cảm thấy hứng thú có thể đến chơi nhaaa."

"Nhân tiện thì hội học sinh cũng đang chiêu mộ thêm thành viên mới, ai có ý định gia nhập hội học sinh thì có thể đến tìm chị nhận đơn đăng kí nha!"

Tiết Lê để ý thấy trên xe có rất nhiều tân sinh viên đến chỗ đàn chị Hứa Thư Dương nhận đơn đăng kí tham gia hội học sinh.

Cô ủ rũ dựa đầu vào cửa kính xe, trong lòng buồn bực.

Cô không hề có chút chờ mong nào đối với cuộc sống ở đại học, hoàn toàn là một bộ dáng không quan tâm, tới đâu thì tới.

Đàn chị Hứa Thư Dương chú ý tới Tiết Lê đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Cô gái để mái tóc bob ngăn ngắn của học sinh cấp 3, dưới chiếc mái ngố ngoan ngoãn là cặp kính gọng đen vừa to vừa dày, cơ hồ che lấp toàn bộ gương mặt của. Làn da đặc biệt mịn màng trắng nõn, cô yên tĩnh ngồi một góc, làm cho người ta có một loại cảm giác câu nệ, giống như là cố ý muốn giấu bản thân đi.

Hứa Thư Dương nghĩ đến chính mình lúc vừa vào đại học cũng hướng nội như thế, bèn đi qua chủ động mời Tiết Lê.

"Em gái, muốn gia nhập hội học sinh không?"

"Ah không không không."

Tiết Lê từ chối theo bản năng, nhanh chóng nói: "Em không biết làm."

"Không sao, có ai mà cái gì cũng biết đâu."

"Không được không được, em thật sự không được đâu, em rất sợ đám đông."

Hứa Thư Dương nhìn khuôn mặt cô gái đỏ bừng, cảm thấy rất đáng yêu, vì thế dụ dỗ nói: "Em biết Trần Tây Trạch không?  Cậu ấy là chủ tịch hội học sinh của tụi chị đó."

" Chị nói ai?" Tiết Lê trợn to đôi mắt nai tròn tròn: "Trần cái gì?"

"Trần Tây Trạch đó, chắc là em biết cậu ấy phải không, 18 tuổi đã đạt chức vô địch quán quân cuộc thi súng hơi thế giới, cũng là siêu cấp học thần khoa mắt của học viện Y học Nam Ương."

Tiết Lê khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Trần Tây Trạch...

Sao nghe có chút quen tai.

Là cái người Trần Tư Trạch mà bắt gặp cô lấy trộm áo ngực của mẹ đội lên đầu, sau đó không nói hai lời liền chạy về nhà lấy máy ảnh đến chụp một bức ảnh lưu niệm.

Là người trúc mã ác độc mà không dễ dàng gì mới có nam sinh tỏ tình với cô, lại bị Trần Tư Trạch bắt gặp, anh vỗ vỗ mặt cậu nam sinh đó, nói: " Lại quấy rầy em ấy nữa xem, anh đây làm thịt mày."

Là cái kẻ vô lại mà trước khi đi một ngày đã đào mất cây sen đá duy nhất mà cô vất vả lắm mới nuôi sống được.

Không phải chứ, đừng hù cô mà.

Chắc chắn là trùng tên thôi.

Đàn chị Hứa Thư Dương thấy Tiết Lê giống như con robot bị mất điện, cười hì hì nói: "Đừng nói là em chưa từng nghe qua tên cậu ấy nha, cậu ấy là quán quân đã phá kỷ lục thế giới, thi đấu súng hơi em xem qua chưa, trên mạng nói trong khoảnh khắc cậu ấy nâng súng lên, bài hát quốc ca sẽ được tấu vang, đẹp trai chết người!"

"Em...bình thường không xem thi đấu thể thao."

"À, vậy được rồi."

Thật sự đã rất lâu Tiết Lê không nghe nói đến Trần Tây Trạch, cô nhìn Hứa Thư Dương, thăm dò: "Đàn chị, chị rất thân với anh ấy sao?"

"Chị cũng rất muốn thân với cậu ấy, nhưng ngoài công việc ra thì cậu ấy chưa bao giờ có bất cứ quan hệ gì với người con gái khác."

Đàn chị tiếc hận nói: "Cho dù đều ở trong hội học sinh, chị cũng không có cơ hội nói chuyện với cậu ấy"

"Vậy...cái đó...Trần Tây Trạch mà chị nói, có phải có nốt ruồi trên yết hầu không?"

Tiết Lê vẫn ôm hy vọng chỉ là cùng họ cùng tên mà thôi.

"À, đúng rồi đó!"

Học tỷ kích động nói: "Hôm qua chị còn thấy trên diễn đàn có người chụp lén cậu ấy, chụp được nốt ruồi son trên yết hầu, một đám người nhao nhao nói rất gợi cảm, muốn cắn một cái, ha ha ha."

Tiết Lê: ...

Cứu tôi với!

Các bạn nữ trong ngôi trường danh giá này bị làm sao vậy?

Ở hàng ghế trước một nữ sinh có mái tóc dài thẳng tắp và đen nhánh, quay đầu lại đánh giá Tiết Lê một cái, khinh thường cười lạnh: "Đồ mê trai, còn không tự nhìn xem bản thân là cái thá gì, Trần Tây Trạch là để cho các người tuỳ tiện muốn nói thì nói sao."

Tiết Lê không hiểu sao mình lại bị mắng, nghiêng đầu nhìn về phía cô ấy.

Cô gái có mái tóc đen dài thẳng tắp này... ngũ quan trên gương mặt góc cạnh sắc bén, không phải dạng người dễ bị trêu chọc.

Hứa Thư Dương sáp lại gần cô, nhỏ giọng nói: "Đừng để ý tới cô ấy, cô ấy cũng là thành viên của hội học sinh, yêu thầm Trần Tây Trạch đã lâu. Thấy ai cũng nghĩ là tình địch, không cho ai sắc mặt tốt, đã đuổi vài bạn nữ trong hội học sinh đi rồi."

"Sinh hoạt đời sống...khá là lộn xộn."

"Đừng sợ, học sinh nào cũng sẽ có chút ân oán tình thù."

Hứa Thư Dương nhét đơn đăng kí vào tay cô: "Dũng cảm xông lên."

Tiết Lê theo sự lễ phép đành phải nhận lấy nhưng cô tuyệt đối sẽ không đăng kí.

Mục tiêu lớn nhất của cô là - sống.

Như một con cá mặn sống hết quãng đời của một loser.

......

Nam Ương là một thành phố ven biển, mà cổng lớn phía đông của Đại học Nam Ương lại nằm trên quốc lộ ven biển.

Cho nên nhìn qua cửa kính xe là có thể thấy biển cả rộng lớn bao la, mặt trời chói chang chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh vàng, đôi khi sẽ có vài con mòng biển lướt qua phát ra một kêu tiếng trong veo.

Có rất nhiều tân sinh viên từ nơi khác đến, ngạc nhiên vì lần đầu tiên được nhìn thấy biển cả nên lần lượt lấy ra điện thoại chụp ảnh.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiết Lê nhìn thấy biển, cô mở cửa sổ xe lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Gió biển ẩm ướt vỗ vào khuôn mặt, thổi tung mái tóc dày của cô gái, trong không khí tràn ngập mùi muối biển, đôi môi phấn nộn nở ra một nụ cười, chiếc má lúm đồng tiền lõm xuống bên khoé môi.

Hứa Thư Dương lơ đãng nghiêng người, trong lúc vô tình nhìn thấy khuôn mặt Tiết Lê.

Mái tóc dày của cô nàng tựa như một chiếc lồng chim, mà nếu tháo chiếc lồng này ra, ngũ quan thanh tú, nhẹ nhàng mà xinh đẹp mới được bộc lộ ra bên ngoài.

Là một viên ngọc sáng nha.

Thế nhưng ngay lập tức cô đóng cửa sổ xe lại, sửa sang hai bên tóc, một lần nữa khuôn mặt dừng như bị che khuất hơn phân nửa, khôi phục trạng thái điềm tĩnh ban đầu.

........

Hai mươi phút sau, xe buýt dừng lại ở cổng lớn phía đông.

Hứa Thư Dương nhiệt tình xách hành lý giúp Tiết Lê. Tiết Lê không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: "Không sao, không sao ạ, để em tự xách được rồi, không nặng."

"Đừng khách sáo nhaa."

"Thật sự không cần đâu ạ, cảm ơn đàn chị."

Hứa Thư Dương không miễn cưỡng nữa.

Tiết Lê luôn như vậy, từ chối người khác cách xa ngàn dặm, cho nên cũng không có bạn bè gì.

Sau khi xuống xe, cô trốn bên biển báo trạm xe buýt, cẩn thận nhìn xung quanh.

Xác định Tiết Diễn thật sự không đến, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.

Tuy nhiên, trái tim vừa buông xuống thì nghe thấy các cô gái bên cạnh trạm xe ríu rít thảo luận.

"A a a a a, đó là cậu ấy sao!"

"Mỗi ngày tớ đều xem cậu ấy  thi đấu, chính là cậu ấy đó."

"Người thật còn đẹp trai hơn trên TV! Tớ khóc mất!"

"Ngày đầu tiên khai giảng vậy mà lại có thể gặp được ngôi sao thể thao...may vãiii!"

Tiết Lê nhìn theo ánh mắt các cô gái.

Cách đó không xa dưới táng cây long não, người thiếu niên ngồi trên xe đạp, chân dài chống đất, góc nghiêng đoan chính, sống lưng thẳng tắp, cơ bắp toả ra cảm giác mạnh mẽ.

Gần hai năm không gặp Trần Tây Trạch, nhưng Tiết Lê liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Không biết tên này ăn cái gì mà cao lên nhạnh như vậy! Đường nét giữa đầu và cổ cũng thẳng tắp.

Ánh mặt trời chiếu xuống trên người anh hiện ra một vầng sáng nhàn nhạt, tựa như người thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, sạch sẽ và xinh đẹp. Trong đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, một tay anh lướt điện thoại, làm cho người ta có một loại cảm giác cô độc chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.

Các cô gái xung quanh lao nhao nghị luận.

"Là đang chờ ai sao?"

"Trần Tây Trạch làm sao có thể chờ người khác, chỉ có người khác chờ cậu ấy."

Tiết Lê xách hành lý, cúi đầu, yên lặng đi về phía cổng trường, cố gắng hết sức né tránh Trần Tây Trạch đang đứng dưới táng cây.

Đã hai năm không gặp nhau, anh ấy nhất định không nhớ rõ dáng vẻ của cô nữa.

Ngay khi cô đi ngang qua lại nghe giọng nói ôn hoà như viên đá được mài nhẵn nhịu của chàng thiếu niên.

"Không nhận ra anh rồi?"

"..."

Trong ánh mắt kinh ngạc của những nữ sinh bên cạnh, cơ thể Tiết Lê trở nên cứng đờ.

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top