Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 3: SỬA CHỮA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🥑 Hãy đọc truyện ở Wattpad @_beobaebi_ để ủng hộ công sức của dịch giả.

🥑 Nếu thấy hay hãy bình chọn cho truyện để Beo có động lực dịch nhé mọi người❤️

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
_____________________________

Sáng sớm hôm sau, trong lúc mơ mơ màng màng, Tiết Lê nghe được Thẩm Nam Tinh cãi nhau với mấy cô gái xinh đẹp phòng đối diện .

Nguyên nhân cụ thể cô không nghe rõ, cô cũng không đứng ra nói đỡ, bởi vì sức chiến đấu của Thẩm Nam Tinh thuộc loại siêu phàm, một mình cô ấy solo với một nhóm người nhưng không chút yếu thế.

Cho đến khi đối phương nói ra một câu tục tĩu đồ đàn bà đê tiện, Tiết Lê rốt cục cũng không nhịn nổi nữa, cô đeo kính lên, đi ra cửa giơ chiếc điện thoại đã vỡ màn hình lên nói: "Quay lại hết rồi, các cậu lại mắng nữa tôi sẽ gửi cho giáo viên."

Lúc này các cô gái phòng đối diện mới chịu ngậm miệng, trợn trắng mắt quay về phòng, đóng cửa một cái "rầm".

Tiết Lê hỏi Thẩm Nam Tinh: "Cậu với bọn họ cãi nhau cái gì vậy?"

"Không có gì." Thẩm Nam Tinh mặt không chút biểu cảm, mang chậu đi vào toilet: "Một đám người miệng không sạch sẽ..."

Lục Vãn Thính từ sau rèm thò đầu ra, nói với Tiết Lê: "Tớ nghe thấy rồi, mấy người đối diện mắng chúng ta là ký túc xá tình thương cho người khuyết tật, sau đó Thẩm Nam Tinh mới trở mặt với các cô ấy."

"Ra là như vậy ah." Tiết Lê lại hỏi: "Hả? Không phải máy trợ thính của cậu không phải hết pin rồi sao?"

"Còn 2% pin."

"Cái máy này pin trâu thật."

......

Buổi sáng lễ nhập học của tân sinh viên, hiệu trưởng lên phát biểu đủ loại nội quy và quy chế, các thiên chi kiêu tử vừa vào trường tràn đầy sức sống ngồi nghe mà chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.

( 天之骄子-Thiên chi kiêu tử: Ẩn dụ cho một quốc gia hay một dân tộc hùng mạnh. Ngày nay dùng với nghĩa những người được nuông chiều mà kiêu căng ngạo mạn, hoặc cũng có thể chỉ những người thiên tài, xuất chúng, con cưng của trời.)

Tiết Lê cúi đầu gửi cho anh hai một tin nhắn.

Lê hấp đường phèn: "Anh ơi, gần đây có cửa hàng sửa chữa nào không?

Tiết đại soái ca: "Em lại làm vỡ màn hình?"

Tiết Lê nhìn màn hình điện thoại đã vỡ hơn nửa năm, suy nghĩ một chút, sửa lani tin nhắn nói: "Đúng vậy, anh cho em mượn chút tiền đi, em đi sửa điện thoại."

Lừa được thì dại gì không lừa, có thể kiếm thêm một chút lúa để nạp tiền cơm, thứ gì mà đến được đồ dùng sinh hoạt cũng không mua nổi, cô đã túng thiếu đến cùng cực.

Tiết đại soái ca: "Tuyết Lê, bây giờ em đã là sinh viên đại học, không còn là học sinh cấp ba nữa."

Lê hấp đường phèn: "Cho nên?"

Tiết đại soái ca: "Đã là sinh viên đại học thì đầu tiên phải học được kỹ năng sống."

Lê hấp đường phèn: "Cái gì?"

Tiết đại soái ca: "Hỏi mượn bạn thân nhất của em."

Đường phèn Tuyết Lê: "..."

Lê hấp đường phèn: "Em là tân sinh viên, không có bạn bè."

Tiết đại soái ca: "Sau này ở trường học, chuyện hai anh em chúng ta vay tiền đều đến tìm Trần Tây Trạch."

Lê hấp đường phèn: "Dựa vào cái gì, người ta cũng không mắc nợ chúng ta mà!"

Tiết đại soái ca: "Đừng nói, cậu ấy thật sự nợ ông đây."

Lê hấp đường phèn: "Nợ anh cái gì?"

Tiết đại soái ca: "Mấy năm trước cậu ấy mượn một quyển tạp chí mà anh rất rất rất yêu thích, đến nay còn chưa trả."

Lê hấp đường phèn: "..."

Tiết đại soái ca: "Hơn nữa cậu ấy còn làm việc bán thời gian, kiếm được không ít tiền.x

Lê hấp đường phèn: "Sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?"

Tiết đại soái ca: "..."

Tiết Lê tiếp tục dùng những lời nói chính nghĩa, nghiêm túc giáo dục anh.

"Anh nợ tiền không trả còn bảo em mượn tiền người ta, loại người gì vậy chứ!"

"Trả tiền đây! Em sẽ giúp anh chuyển cho anh ấy."

Tiết đại soái ca: "Không phải anh không trả, mà thật sự là tiền không đủ dùng."

Lê hấp đường phèn: "Bớt nói nhảm, nếu còn không trả lại tiền, em sẽ nói cho mẹ biết, chuyện anh donate cho streamer game."

Tiết đại soái ca: "Ha, em viết nhật kí trên tường nói muốn yêu đương ngọt ngào với soái ca dịu dàng. Anh cũng chụp ảnh màn hình lại, để cho mẹ biết em không muốn thi nghiên cứu sinh mà chỉ một lòng muốn yêu đương, cứ chờ nửa đem mẹ tớ giết em đi, phanh thây em ra làm trăm mảnh."

Tổn thương lẫn nhau, xem ai sợ ai.

Lê hấp đường phèn: "!!! Tường nhà em đóng rồi, làm sao anh nhìn xem được?"

Tiết đại soái ca: "Quên anh hai em học chuyên ngành gì rồi, hack acc của em dễ như trở bàn tay."

Lê hấp đường phèn: "Aaa Aaa!"

Tiết đại soái ca: "Con nhỏ này, nhìn không ra bình thường em im ỉm không hé răng một lời, nhưng trong bụng lại tràn ngập ngôn tình cẩu huyết. Cái gì mà xin đừng làm bộ đối tốt với em, em rất ngốc sẽ tin là thật... Cái gì mà làm một cô gái điềm đạm, không tranh không giành, không cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần bình bình yên yên."

Tiết đại soái ca: "Cười chớt~~~"

Là có thể nhịn nhưng nhịn không nổi nữa!

Tiết Lê quả thực tức giận muốn nổ tung!

"Anh đang ở đâu? Tôi muốn quyết đấu với anh!"

Tiết đại soái ca: "Ngẩng đầu."

......

Tiết Lê ngẩng đầu, nhìn thấy anh hai ác ma Tiết Diễn đang hăng hái đứng trên đài, một thân quần áo hàng hiệu, đeo một cái mắt kính không độ làm màu, có vài phần lưu manh côn đồ giả danh văn nhã bại hoại.

Anh cười rộ lên rất đẹp, khóe miệng phảng phất như có dương quang, rực rỡ lại choá mắt.

Tiết Lê nghe được nữ sinh  xung quanh thấp giọng nghị luận.

"Đàn anh này thật đẹp trai nha!

"Chúa ơi, anh ấy là ai?"

"Học thần giáo thảo-Tiết Diễn! Người của Học viện máy tính, anh ấy giành được rất nhiều huy chương vàng các giải chuyên nghiệp, còn biết chơi bóng rổ đường phố nữa."

"Ngầu quá!"

......

Tiết Lê trợn tròn mắt, lại nghe được Thẩm Nam Tinh bên cạnh hừ nhẹ một tiếng: "Ra vẻ!"

Cô ngạc nhiên nhìn qua, Thẩm Nam Tinh làm ra tư thế ngạo mạn của một cô gái xấu xa, nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: "Đụng chạm đến cậu rồi? Cậu có thích anh ta không?"

Tiết Lê lắc đầu, giơ ngón cái với cô nàng: "Tớ chỉ muốn nói ánh mắt nhìn người của nữ hiệp quá đỉnh."

Chính xác là làm ra vẻ ta đây!

Tiết Diễn dùng giọng nói dịu dàng nói với mọi người thông qua micro: "Xin chào mọi người, tôi là Tiết Diễn của viện tính."

Lãnh đạo phía sau ho nhẹ một tiếng, anh lập tức bổ sung: "Tính là tính trong máy tính."

( Này là do phát âm của tiếng Trung nên mình không thể dịch sát nghĩa cho mọi người hiểu được nha.)

Toàn trường cười vang lên, đánh bay sự buồn chán khi nãy thầy Hiệu trưởng lên phát biểu.

Ngay khi anh bước lên bục giảng thì đã khơi dậy sự tò mò hứng thú của học sinh toàn trường.

"Tôi rất vinh hạnh khi được thay mặt toàn thể các bạn sinh viên lên đài phát biểu, vốn dĩ đại biểu là Trần Tây Trạch nhưng tối hôm qua cậu ấy thức khuya chơi game dẫn đến đột tử, cho nên..."

Lãnh đạo phía sau lại ho khan một tiếng.

Tiết Diễn lập tức đổi giọng: "Cậu ấy thức khuya làm thí nghiệm đến bây giờ còn chưa thức dậy. Các bạn tuyệt đối không được giống cậu ấy, chúng tôi không khuyến khích thức khuya, học tập thì được."

"......"

Bài phát biểu của anh hoàn toàn không giống với trong bản thảo, tự do phát huy, hai ba câu liền khiến mọi người cười nghiêng cười ngả. Bầu không khí nhất thời trở nên thoải mái náo nhiệt, tiếng vỗ tay ồ ạt cũng không có dấu hiệu dừng lại.

Tiết Lê nhìn nụ cười như ngoác tận mang tai của những cô gái xung quanh, thật lòng cảm khái, loại người khốn kiếp như Tiết Diễn vậy mà lại có nhiều người thích như vậy, cái thói đời gì đây aaa.....

"Các bạn sinh viên! "Cũng có lúc gió thổi dài vỗ phá sóng, sẽ kéo thẳng buồm giương ra biển xanh khơi". Hãy để tất cả chúng ta cùng cháy lên! Cho dù thân tàn cũng phải kiên cường, chăm chỉ học tập cho đến khi đèn tắt dầu cạn.

( 2 câu thơ trong bài Hành lộ nan kì của Lý Bạch.)

"Mặt khác, em gái tôi cũng là tân sinh viên năm nay, tôi chỉ có một lời khuyên dành cho em ấy: Sống không nổi nữa thì đi tìm anh Trần Tây Trạch của em ăn chực, tuyệt đối đừng tìm tới anh."

"Cuối cùng là chúc các bạn sinh viên năm nhất có một cuộc sống đại học thật tuyệt vời!"

Dưới sắc mặt khó coi của các lãnh đạo, học sinh toàn trường nhiệt liệt vỗ tay.Tiết Diễn cười phất tay bước xuống bục giảng.

Lục Vãn Thính nhìn Tiết Diễn: "Anh ấy rất có cá tính nha!"

Tiết Lê ghét bỏ ra mặt, nắm chặt nắm đấm: "Bộ dạng rách nát của anh ta, trường học sao còn chưa đuổi đi chứ! ”

"Có thể là không dám đuổi học, anh ấy đã giành được rất nhiều giải thưởng cho trường! Cái gì mà ACM, gì mà chiếc cup thách thức, rồi gì mà CPU LoongArch, ngoài ra còn rất rất nhiều, thực sự xứng đáng với cái danh thiên tài."

Tiết Lê bĩu môi, vẻ mặt không vui.

Từ nhỏ đến lớn, hai chữ "thiên tài" này cô nghe nhiều đến nỗi như muốn đóng kén trong lỗ tai.

Thông minh không chịu nổi? Câu này có thể dùng lung tung trong trường hợp quan trọng như vậy sao?

Thật sự là tức chết đi được.

Lục Vãn Thính ngưỡng mộ nói: "trong số tân sinh viên năm nay có một người là em gái anh ấy! Thật là hâm mộ ah, làm em gái của học thần giáo thảo nhất định là rất sướng."

"Suy nghĩ nhiều rồi, một chút cũng không sướng."

"Làm sao cậu biết, chẳng lẽ cậu..."

Tiết Lê liên tục xua tay: "Không phải! Tớ là con một!!!"

"Ồ ồ"

Cô kinh hồn bạt vía, bổ sung thêm một câu: "Chỉ là tớ cảm thấy làm em gái của học thần kỳ thật cũng không nhất định là chuyện tốt."

"Quan trọng là anh ấy còn biết Trần Tây Trạch, trời ạ! Hai giáo thảo đều là anh trai cô ấy!"

Lục Vãn Thính hai tay nắm lại đặt ở trên ngực, trong lòng tràn đầy chờ mong: "Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ hạnh phúc đến chết đi mất, thật sự muốn có một người anh!"

Tiết Lê nuốt một ngụm nước bọt.

Đúng là người thừa, kẻ thiếu.

Cô thực sự ngưỡng mộ những ai là con một, sẽ không có ai tranh giành với mình. Tất cả nguồn lực trong nhà, tình yêu của ba mẹ, sự tán thưởng của gia đình họ hàng ... Tất cả đều đổ dồn vào một người, đây mới là hạnh phúc thật sự.

Thẩm Nam Tinh tựa hồ phát hiện ra cái gì đó, ý tứ sâu xa nhìn Tiết Lê: "Không phải cậu cũng họ Tiết sao? Tiết Lê-Tiết Diễn, nghe rất giống hai anh em."

Tiết Lê: "Tuyệt đối không phải! Tớ, tớ...tớ cho cậu xem giấy chứng nhận con một! ”

Cô cho tay vào túi mò mò, lấy ra giấy chứng nhận giả đã mua trên mạng.

"Không cần đâu." Khóe mắt Thẩm Nam Tinh cong cong hiện lên ý cười mơ hồ, giống như đã nhìn thấu lớp mặt nạ của cô: "Cậu còn mang theo giấy chứng nhận con một bên mình? Có cái này trường học cũng không cộng điểm nha."

"......"

Tiết Lê không còn lời nào để nói.

Mấy nữ sinh hàng trên nghe vậy quay đầu lại nhìn các cô một cái. Khinh thường: "Họ Tiết thì chính là em gái Tiết Diễn?"

"Giả vờ giả vịt!"

"Cũng không nhìn xem bản thân trông như thế nào, một chút cũng không giống Tiết Diễn!"

......

Mấy người này...chính là mấy nữ sinh ở ký túc xá đối diện, cuộc chiến tranh cãi lúc sáng đã làm cho đôi bên kết thù.

"Ai nói không có khả năng!" Lục Vãn Thính bất bình lên tiếng: "Tôi thấy bọn họ rất giống! Cả hai đều là mắt một mí!"

"Mắt một mí rồi sao, tôi cũng mắt một mí vậy?"

"Cậu họ Tiết sao, Mạnh Vi An."

Mạnh Vi An xem thường nói: "Người họ Tiết rất nhiều, có gì đáng để ngạc nhiên."

Tiết Lê nhạy bén nghĩ ra một biến pháp, nếu cô cứ một mực phủ nhận thì lại giống như cố tình giấu diếm, thay vì vậy hay là cứ hào phóng thừa nhận đi: "Ah đúng đúng đúng! Tôi chính là em gái Tiết Diễn, anh ấy thương tôi nhất, là anh trai tuyệt nhất trên đời của tôi!"

Mạnh Vi An: "Có biết xấu hổ không vậy?"

"Đúng vậy, giả làm em gái Tiết Diễn, tự mình về soi gương đi!"

Thấy tất cả mọi người đều không tin, Tiết Lê mới yên lòng, về sau cô không cần khổ sở giấu diếm nữa.

Vui quá!

Tiết Lê cùng bạn cùng phòng đi ra khỏi sân bóng, đã thấy Tiết Diễn đang ở dưới tàng cây chờ cô.

Ngón tay người con trai mảnh khảnh rõ ràng đang xoay bóng, khí chất phô trương, rực rỡ choá mắt.

Các cô gái đi ngang anh đều không khỏi nhẹ giọng thì thầm, vụng trộm dùng anh mắt đánh giá anh.

Tiết Diễn nhìn thấy Tiết Lê liền đi về phía cô , tựa hồ như có chuyện muốn nói.

Tiết Lê bị dọa cho hồn phi phách tán, vội vàng đưa tay balo lấy ra một góc chiếc quần đáy thụng, sẵn sàng chiến đấu!

Tiết Diễn:...

Bóng rổ xoay xoay trên tay, anh đi lướt qua người cô.

Không nói một lời liền rời đi.

Mạnh Vi An của phòng đối diện bật chế độ cười nhạo: "Yo, không phải nói là em gái sao? Sao lại không nhận ra vậy?"

"Còn giả vờ."

"Nếu cậu ta mà là em gái Tiết Diễn, tôi đây chính là bạn gái Tiết Diễn ha ha ha."

Tiết Lê cười với nàng, trong mắt sung sướng: "Anh hai tôi khẩu vị nặng, thích nhất là những cô gái xinh đẹp lẳng lơ, nói không chừng cậu thật sự có thể thành chị dâu tôi."

"Cậu cứ ở đó mà mạnh miệng đi!" Mạnh Vi An trợn mắt rời đi.

Lục Vãn Thính thở dài: "Tớ còn tưởng Tiết Diễn thật sự là anh trai cậu. Hazzz uổng công tớ vui vẻ nãy giờ."

"Có cái gì mà vui vẻ?"

"Tiết Diễn á hả, em gái của học thần là bạn cùng phòng với mình, mình cũng sẽ được hưởng ké hào quang ah."

"Thật sự không phải như vậy đâu."

Tiết Lê chưa từng nhận được sự đãi ngộ nào vì Tiết Diễn, cô nép dưới cái bóng to lớn ngạo nghễ của anh mà sống suốt mười chín năm thanh xuân, chưa cùng một lần rực sáng.

Cô nhìn Lục Vãn Thính: "Đúng rồi, máy trợ thính của cậu còn có pin không?"

"Còn 0,5%"

“......”

"Nghị lực học tập của cậu nếu có thể bằng một nửa máy trợ thính này thì cậu đã sớm thi vào Thanh Hoa rồi."

Thẩm Nam Tinh chậm rãi nói: "Nếu bạn trai tương lai của tớ Có thể lâu dài bằng một nửa máy trợ thính, thì tớ..."

Hai cô gái đồng thời kinh hãi nhìn về phía Thẩm Nam Tinh: "Chó độc thân có thể nghe những lời này sao?"

Lúc này trong túi quần truyền đến tiếng chuông điện thoại, Tiết Lê mở ra thấy là Tiết Diễn gửi cho cô địa chỉ mấy cửa hàng sửa chữa trong khuôn viên trường.

Lê hấp đường phèn: "Thank you anh trai."

Tiết đại soái ca: "Không thể nói tiếng người thì đừng nói."

Đường phèn tuyết lê: "okk."

Tiết đại soái ca: "Nên đến cửa hàng phía dưới căn tin số 3."

Đường phèn tuyết lê: "Why?"

Tiết đại soái ca: "Em đi thì sẽ được giảm giá, làm nũng thêm vài cái nói không chừng sẽ miễn phí đó."

Thật vậy luôn?

Tiết Lê bán tín bán nghi dẫn Lục Vãn Thính đi tới căn tin số 3. Đến nơi mới phát hiện bên ngoài cửa đã xếp thành một hàng dài.

Rất nhiều cô gái đều mang theo thiết bị điện tử bị hư đến, nào là điện thoại nè, đồng hồ nè, còn có tay chơi game.

"Nhiều người dữ vậy! Có phải là sửa chữa miễn phí cho các cô gái không?"

"Nếu là miễn phí thì quá tốt!" Lục Vãn Thính vui vẻ nói: "Như vậy tớ có thể mời Lê Lê ăn cơm tối rồi."

"Wow!" Vừa đúng lúc Tiết Lê đang kẹt tiền nên vui vẻ không chịu được, có người mời cô ăn cơm tối thì có thể sống thêm một ngày.

Dù sao hai người cũng không vội nên quyết định xếp hàng phía sau, kiên nhẫn chờ đợi.

Mặc dù hàng xếp dài nhưng tốc độ sửa chữa cửa cửa hàng cũng rất nhanh, một người cần chưa đầy mười phút là xong.

Rất nhanh Tiết Lê và Lục Vãn Thính cũng vào được cửa hàng.

Bên trong đơn sơ và chật hẹp...diện tích không khác gì quán Mixue ở cổng trường. Trong quầy có một chàng trai mặc một chiếc áo thun đen, tay cầm tua vít, đầu ngón tay xinh đẹp, nhanh nhẹn mà linh hoạt xoay tròn ốc vít nhỏ như kiến.

Trần Tây Trạch!

Ánh đèn trên cao sáng rực chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, sườn mặt sắc bén, sống mũi cao ngất, một đôi mắt hoa đào xinh đẹp chôn sâu trong bóng tối dưới mi mắt.

Vẻ mặt anh chuyên chú nhìn chằm chằm con chip trong tay, đôi đồng tử trong suốt như rêu xanh sau cơn mưa.

Lục Vãn Thính dùng sức bóp Tiết Lê một cái: "Trời ơi!"

"Làm gì vậy?"

"Trần Tây Trạch! Đó là Trần Tây Trạch! Nhà vô địch thế giới á! F**k! Khó trách xếp hàng dài như vậy."

"..."

"Đẹp trai quá đi, so với trên TV còn đẹp trai hơn." Lục Vãn Thính sắp khóc đến nơi.

"Không, không đến mức đó chứ!"Tiết Lê đỡ lấy cô.

Lưỡi dao laser xuyên qua con chip, màn hình điện thoại di động sáng lên, Trần Tây Trạch lắp lại máy sạch sẽ, gọn gàng, anh đưa điện thoại di động cho cô gái: "80 tệ, WeChat hay Alipay?"

"WeChat."

Trần Tây Trạch mở mã QR ra.

Cô gái cười thẹn thùng, quét mã chuyển tiền: "Đàn anh, em có thể thêm WeChat của anh không?"

Trần Tây Trạch: "Đừng thêm, thêm rồi tôi lại phải xóa cô."

"......"

Lục Vãn Thính nhìn theo bóng dáng cô gái thất vọng rời đi, nuốt nước bọt, dùng sức lôi kéo Tiết Lê: "Danh bất hư truyền, giáo thảo thật sự khó đuổi theo nha?"

Tiết Lê bĩu môi.

Anh ấy vẫn luôn như vậy, quen rồi.

"Tiếp theo."

Lục Vãn Thính vội vàng tháo máy trợ thính xuống, đỏ mặt đưa cho anh: "Cần tháo ra gắn pin lại, pin em đã mua rồi, nhiều lắm, bao nhiều tiền?"

Đầu ngón tay Trần Tây Trạch cầm máy trợ thính, nhìn một chút, thờ ơ nói: "120."

"Được, làm phiền đàn anh."

"Tốt cái gì." Tiết Lê vội vàng nói: "Anh vừa mới sửa điện thoại cho cô gái kia lấy có 80 tệ! Làm sao mà bạn của em lại lấy 120, anh chỉ cần thay pin cho cậu ấy."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, con ngươi Trần Tây Trạch lười biếng liếc về phía Tiết Lê.

"Thì ra là bạn của Tiểu Miêu."

Khóe miệng anh lãnh đạm: "Vậy thì lấy giá giá hữu nghị, 220."

"......"

🥑Dịch giả/editor: Beobaebi
______________________________

Beo có lời muốn nói: Mặc dù mình rất thích bộ này nhưng hiện tại lịch làm việc và lịch học của mình khá đầy, hơn nữa mình còn đang theo bộ Môi Em Thật Ngọt nên chưa có thời gian dịch bộ này. Mình thấy có team Sunshine cũng dịch đến chap 14 rồi nếu mọi người muốn đọc có thể lên GG tìm nhé. Mình thì vẫn dịch bộ này theo văn phong của mình nhưng sẽ rất lâu sau nữa. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top