Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 : Cuộc hội thoại giữa các Yandere.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việt Nam thu tay lại, hàn khí xung quanh trong tích tắc liền biến mất, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không một gợn sóng. Còn Nhã Hi, cô vẫn ngồi đó, lầm lì không chịu dậy. Hai mắt rưng rưng như sắp khóc. Nhìn xuống chân cô là vệt máu nhỏ từ vết thương đổ ra. Cô khi nãy va chạm với Việt Nam thì đã đánh rơi chiếc ly trên tay làm nó vỡ toanh. Sau đó Nhã Hi mới vấp ngã lên đống miễn ly nọ. Tuy chỉ là xay xước nhẹ với những mảnh nhỏ nhưng đối với đôi chân ngọc ngà trắng nõn của cô thì một vết xước bé tí thôi cũng khiến người khác đau lòng. Lại nhìn sang Việt Nam vẻ mặt điềm tĩnh phủi sạch bụi bẩn trên quần áo mà chẳng thèm quan tâm đến con người vẫn đang dính chặt đít với mặt sàn, không động đậy.

Quan sát thấy cũng được một lúc rồi mà Việt Nam vẫn chưa có động thái gì mới thì mọi người liền xì xào bàn tán :

“ Chậc. Cậu ta không biết thương hoa tiết ngọc à ? Còn không chịu dỡ cô gái kia dậy !” Một người tặc lưỡi khinh bỉ.

“ Hình như người này có quen biết với ngài UK thì phải. Xem cậu ta kìa, chỉ mới có vậy mà đã nghênh ngang không xem ai ra gì rồi” Nhân vật này có trí nhớ khá tốt.

Theo sau là những lời khiển trách khác nhưng dường như nó không lọt nổi tay Việt Nam. Cậu vẫn rất bình tĩnh chỉnh lại vạt áo và trang phục của mình. Sẽ chẳng ai hay biết Việt Nam hiện tại đang dùng nửa con mắt quan sát biểu cảm của Nhã Hi. Ai da...cười tươi như vậy là đang vui vì cậu bị người đời khinh rẻ à ?

“ T_thầy ơi...” Nhã Hi bài ra vẻ mặt uất ức nhìn Việt Nam, muốn nói gì lại thôi.

“ Trẹo chân ?” Cậu thì thừa sức hiểu rõ tâm can con người trước mặt, nhìn vào đôi mắt ngập nước đầy giả tạo kia liền biết cô ta muốn nói gì. Lòng đầy khinh thường. Đối với con rắn độc Nhã Hi này ai muốn giúp thì tự đi mà giúp ! Cậu không có ý định sáp lại để rồi bị cắn sau lưng một phát đâu. Nhưng mà kẻ không biết điều thì sẽ phải trả giá, từ lần cô ta lấy oán báo ân vu oan cậu thì mức độ cảnh giác của Việt Nam đối với người này đã trực tiếp vượt ngưỡng thần sầu. Vốn định tha cho cô ta một mạng thì lại tự vác mặt đến đây vậy là muốn tìm đường chết.

“ V_vâng ạ !” Nhã Hi gật đầu, bộ dạng đáng thương của cô ta hiện tại thật sự rất đốn tim người nhìn nhưng đáng tiếc, không bao gồm Việt Nam.

Cậu cuối xuống nhìn đôi chân cô, ánh mắt như xẹt qua tia âm hiểm, hỏi :“ Bị chân nào ?”

“ Chân...trái ạ !” Cô vui vẻ đáp lời, đôi mắt ngoài sáng như sau trong đen như mực nhìn Việt Nam.

Nâng chân trái xinh đẹp của Nhã Hi lên. Cứ ngỡ là sẽ xoa bóp nhẹ nhàng, nào ngờ cậu một phát bẻ các rộp. Âm thanh giòn tan pha với tiếng hét đau đớn của Nhã Hi khiến ai cũng rùng mình.

‘ Ồ...là giả à ?’ Nghe qua âm thanh của nó, thật là cô bé này lại nói dối a. Đáng thương thật ! Nếu chịu khai chính xác thì đâu đến mức gãy xương như này đâu chứ.

Sự thật là Việt Nam vẫn chưa bẻ gãy xương cô ta đâu mà chỉ khiến cho cái chân lành lặng này trẹo thật mà thôi.

“A_đau...đau quá ! A...a hức_” Nhã Hi rên rỉ mà thút thít khóc, giọt nước mắt giả tạo động trên mi giờ đã thật sự tuông trào.

Đối với dáng vẻ chật vật này thì Việt Nam vẫn nhắm mắt làm ngơ. Định bẻ thêm phát nữa cho khớp xương về như cũ nhưng chưa gì đã bị một âm giọng lạnh lẽo tràn ngập sát khí vang lên cắt ngang hành động của cậu :“ Được rồi, thầy cứ để em giúp cô ấy. Đừng có mà hành hạ người ta như vậy nữa !”

Sự khinh bỉ và chán ghét bên trong âm giọng nọ thật quá rõ ràng, nhưng đi cùng với nó là...ghen.

Trung Quốc chậm rãi bước đến chỗ Việt Nam, chăm chăm nhìn cậu một lúc rồi quay người bế Nhã Hi lên, đặt cô ở một chiếc ghế gần đó. Việt Nam vô cảm quan sát từng cử chỉ hành động dịu dàng của hắn rồi nhíu mày rời đi.

Bất động nhìn vết bầm tím trên chân Nhã Hi, gân xanh trên trán Trung Quốc nổi lên không ít, sát khí toả ra ngùn ngụt khiến ai cũng muốn tránh xa. Hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa vết bầm nọ, hành động dịu dàng khiến mọi người phải trố mắt nhìn. Thiếu gia Trung Quốc trước nay chưa từng có vẻ dịu dàng như vậy. Nhã Hi hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người cũng vô cùng hài lòng với cách ứng xử của hắn.

Nhưng chưa hạnh phúc được bao lâu, bóng dáng Việt Nam đã thật sự khuất trong đám đông và...

*Rắc*

“ Aaaaaaaaaaa...hức hức đ_đau...đau quá ! Hức a...” Trung Quốc không nói không rằng một phát thật sự bẻ gãi cổ chân Nhã Hi.

Ha...Hành động dịu dàng ? Nực cười ! Trung Quốc hắn trước nay chỉ dành sự dịu dàng cho một người duy nhất. Con rắn độc bẩn thỉu này lấy tư cách gì mà đòi nhận ân huệ đó ? Mà...đôi chân dơ bẩn này cũng được cậu chạm vào rồi, thôi thì...phế nó luôn đi !

“ Sau nào ? Đã tốt hơn chưa ? Hừm...chân bên phải cũng trẹo rồi này. Ngốc à, đi đứng kiểu gì mà bị trẹo hẳn hai chân vậy hả ? Hay...ĐỂ ANH 'CHỈNH ' LẠI GIÚP EM HA ? ” Giọng nói nhẹ nhàng đầy quan tâm nhưng lại khiến Nhã Hi sợ đến tái mặt. Cô ta thừa hiểu ngụ ý bên trong câu nói tựa như nắng ban mai đó, hàm ý đe dọa, chết chóc.

“ K_không...không cần_”

*Rắc*

“ Aaaaaaaaa hức aaa... Hức hức_aa...” Nhã Hi la hét thống khổ, nước mắt dàn dụa, cổ họng nghẹn lại. Âm thanh vang vọng khắp lâu đài, khiến bầu không khí nơi đây như ngưng đọng. Cơn lạnh buốt truyền khắp sống lưng khiến ai cũng rùng mình.

Trung Quốc đắc ý mỉm cười, ghé sát vào tai cô, thì thầm đầy quyến rũ :“ Anh yêu sự hoàn hảo nên nếu còn lần sau thì một đôi bàn chân là chưa được xem là hoàn hảo đâu đấy !”

Nói rồi hắn quay mặt rời đi, để lại Nhã Hi vẫn còn run cầm cập vì sợ, mặt đẫm lệ vì đau. Kẻ này...không nên chọc.

Trái ngược với bầu không khí ngột ngạt ngoài kia, tại một góc tối của biệt thự trên tầng hai. Những bóng dáng quen thuộc đang ngồi quanh chiếc bàn tròn. Trung Quốc từ từ tiến đến nhập bọn, vừa ngồi xuống đã lia ánh mắt đằng đằng sát khí về phía tên vệ sĩ đứng kế bên :“ Mau đưa tiểu thư Nhã Hi quay về !”

“ Dạ !” Tên vệ sĩ ngoan ngoãn gật đầu, vừa xoay người đã bị giọng nói lạnh tanh gọi lại :“ Khoan đã !”

“ Ngài America cần gì ?” Hắn cuối đầu.

“ Tiểu thư Nhã Hi trên đường đi vì vết thương trẹo chân chưa lành hẳn mà té cầu thang. Phế hẳn hai chân !” Mĩ vô cảm nhâm nhi ly rượu vang.

“ ... Vâng !” Tên vệ sĩ gật đầu, hắn có chút sợ những vị thiếu gia này.

“ Ara ara ~ Thật là đáng giận ! Hazzz...thầy Nam sao lại hiếp con ả đó chứ ? Tôi đẹp trai ngời ngời như này mà thầy không hiếp, đã vậy còn được làm top thì hời quá còn gì ?” Nhật Bản thở dài, miệng vừa ngậm muỗng bánh ngọt.

“ Ha...ý cậu là top nhún ?” Hàn Quốc khinh bỉ, vẻ mặt có phần bố đời.

“ Hihihi...thế cậu nghĩ tôi như này mà làm bot à ? Thật là sỉ nhục !” Nhật Bản ranh mảnh cười.

Hắn im lặng một hồi rồi nói tiếp :“ Mà phải công nhận nhan sắc của ả Nhã Hi quả không tầm thường, vậy mà đủ trình để quyến rũ thầy Nam a~”

“ Nhan sắc đẹp ? Trong mắt tôi khuôn mặt của ả thật kinh tởm. Nhưng việc thứ đó đã quyến rũ thầy Nam thì đơn giản thôi. Cậu biết nên làm gì mà Nhật !” Triều Tiên tay mân mê một quả dâu tây đỏ mọng, nhếch mép.

Nhật Bản cũng nở một nụ cười quỷ dị rồi quay sang tên vệ sĩ vẫn đứng đó chờ hiệu lệnh tiếp theo :“ Trong lúc té cầu thang đã làm ngả một cái bình cổ, cuối cùng mặt ghim vào miễn bình, hủy hoại dung nhan a~”

“...V_vâng !” Tên vệ sĩ rùng mình.

“ Không chỉ hủy dung, một nửa bên mắt bị đâm nát, suýt mù hẳn.” Một người khác tiếp lời.

“ Wow... Thiếu gia Cuba hôm nay bị chọc tức rồi kìa.” Philip đang im lặng bỗng lên tiếng châm chọc Cuba vẫn liên tục toả sát khí.

“ Chậc ! Chuyện đó thì có gì là lạ ? Sau mấy người không nhìn xem tại sau Nazi lại không thèm quan tâm kia kìa.” Indo hướng mắt phía Nazi còn chăm chú quan sát gì đó.

“ Yesss...nhân vật yêu thích những trò chơi như này nhất mà hôm nay lại ngoảnh mặt làm ngơ thì đúng là chuyện lạ nha !” Mĩ cũng nổi hứng trêu chọc.

Nazi thu tầm mắt, rũ mi lạnh nhạt :“ Các người muốn làm gì thì làm. Chỉ cần đừng chừa cho tôi một cái xác lạnh ngắt là được !”

“ Ok ok... Xem ra thiếu gia Nazi sẽ hưởng phần cuối cùng nè !” Nhật Bản hí hửng.

“ Hazzz...ai cũng chơi vui như vậy mà tôi lại không có phần à ?” Indo thở dài uất ức.

“ Chậc... Ai nói cậu không có phần ? Chỉ là không chịu chơi thì có.” Trung Quốc phe phẩy chiếc quạt, mỉm cười hiền hậu.

“ Làm sau nói tôi được chứ ? Hay là...” Indo liếc liếc Nazi vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

“ Cậu cho tôi chơi ké, được không ?” Hắn khoát vai đồng bọn, vẻ mặt đáng thương.

“ ... Tùy !” Chỉ nói nhưng không động.

Đối với cuộc hội thoại đẫm máu này thì tên vệ sĩ đã nhanh chóng xin phép đi làm nhiệm vụ chứ cứ ở đây nghe thì có mà tăng huyết áp chết.

Các vị thiếu gia này vậy mà toàn là nhân vật máu S, không thì là Yandere trong khi mới học đại học. Thật không dám nghỉ đến khi họ lớn lên sẽ kinh khủng đến mức nào.

------------------ Hết chương 25 -----------------

Hilô mí Bác và Welcome to chương trình bà tám cuối truyện !

Nói thiệt luôn hôm qua đọc bình luận mà cảm động hết sức, cảm ơn mí Bác đã quan tâm tui nhe !

Mà mí Bác đừng nói những việc như “ Bác là tác giả thì Bác muốn viết như nào cũng được không cần hỏi đâu !”

Chẹp ! Tui viết truyện cho mí Bác đọc chứ có phải cho tui đâu chứ, nên để mí Bác có trải nghiệm tốt hơn thì tui sẽ thu thập ý kiến của mí Bác rồi từ từ chỉnh sửa bộ truyện của mình cho hợp gu mí Bác hơn a. Bởi vậy mí Bác thương tui như vậy tui cũng thương mí Bác lắm á, tui ko muốn để mí Bác đọc một bộ truyện mà mình ko thích r cưỡng chế bình chọn đâu nên mí Bác thấy hay thì bình chọn còn ko thì thôi a. Nhưng mà tránh tình trạng thấy được mà lại chọn cách xem chùa nhe ! Tội nghiệp tui :')

Được rồi ! Nói chút về vấn đề truyện mới là 'Sợi chỉ đen của Quỷ Đại Tướng'.

Sau một đêm thức trắng đọc bình luận (thật ra là ko hẳn, nổ tí ý mà) của mí Bác thì tui quyết định rầu.

Theo như số đông thì mí Bác đồng ý và phần còn lại thì tùy. Tui quyết định sẽ viết nhe nhưng đã bảo là sẽ lắng nghe ý kiến đóng góp của mí Bác mà. Tui sẽ chỉnh sửa một chút về cốt truyện chính, hay nói cách khác là mí Bác cứ xem...mà thôi ko cần cứ xem mà nó đích thị là hai bộ khác nhau, nói vậy đi tránh dài dòng rầu mí Bác ko hiểu.

Vốn định cho bộ 'Sợi chỉ đen của Quỷ Đại Tướng' là phần ba của bộ 'Tiểu thầy giáo Nam Nam' nhưng mí Bác nói như vậy rất dễ làm rối cốt truyện, hay nói cách khác là đọc xong phần ba rồi bỏ luôn phần hai hay biết trước kết quả phần hai thì tui sẽ tách ra luôn. Hai bộ đó từ nay sẽ đường ai nấy đi, chúng ta ko thuộc về nhau, vậy mí Bác hiểu ko ? Hiểu thì hiểu ko hiểu cũng PHẢI HIỂU :)

Vậy nhe !

Ngày mai khoản 4-5h tui sẽ đăng bên bộ kia. Mí Bác đừng tìm sớm quá ko thấy đâu.

Ok ! Bye bye và hẹn gặp lại tại 'Sợi chỉ đen của Quỷ Đại Tướng' nhe hehehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top