Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1:Nỗi buồn khó nói

   Vào một ngày đẹp trời,nắng ấm chan hòa,từng cơn gió nhẹ nhàng thổi làm tán lá đung đưa va vào nhau xào xạc như đang ca lên bản tình ca của gió và lá.Trên con đường được lát gạch hồng nhạt dịu dàng có một ngôi nhà nhỏ,trong ngôi nhà đó có một người phụ nữ nhìn cũng chắc khoảng đã 52 hoặc 53 tuổi rồi đang nấu ăn.Đột nhiên, ngay sau lưng bà vang lên một tiếng hét thất thanh:

   -Dì yêu quý của con ơi!!!Con được học bổng đến trường Đế Ngọc học rồi này!!!

   Người dì quay lại nhìn vào tấm học bổng trên tay cậu bé mà không kìm được nước mắt,nói:

    -Ôi Triệu Hoàn Tuấn,con...cuối cùng...con đã làm được...dì xúc động quá!!!

   Hoàn Tuấn nhìn vào khuôn mặt hằn những vết nhăn của người dì mà lòng mình cũng không khỏi xúc động nhưng anh cũng cố kìm nén không để những giọt nước mắt rơi xuống.

   -Trời!Dì đúng là yếu đuối quá à...A!Hay là dì con mình đi ra ngoài ăn một bữa coi như tiệc chúc mừng con được học bổng luôn?con bao. -Hoàn Tuấn tìm cách phá bỏ bầu không khí ngột ngạt này.

    -Nhưng dì lỡ nấu cơm rồi...

   -Ui giồi,để tối ăn cũng có muộn đâu,con lỡ đặt chỗ hôm nay rồi,không đi hôm khác được đâu!!!

   -Thôi được rồi,vậy ta đi thôi!

 Hai dì cháu bắt đầu đi.Trên con đường quen thuộc,Hoàn Tuấn liền quay lại nói với dì của mình:

   -Dì ơi,quán ăn ở bên kia đường kìa,để con dẫn dì qua,đi nào!!!

Hoàn Tuấn liền đi qua đường,bỗng nhiên,có một chiếc xe tải đang phóng thẳng đến anh với tốc độ cực nhanh.Người dì đi sau lưng thấy thế liền hét lên thật to:"TUẤN NHI,CẨN THẬN!!!"rồi không chần chừ lao đến đẩy cậu ra.

   "Bịch..."

   Tiếng động vang lên làm mọi người xung quanh giật mình quay lại nhìn.Một cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng...những miếng kính xe vỡ tung tóe...máu loang lổ làm vấy bẩn cả chiếc áo sơ mi trắng tinh và khuôn mặt điển trai,nam tính của Hoàn Tuấn...

   -Dì ơi...dì đâu rồi..?

   Đôi mắt màu nâu hạt dẻ mở ra,trước mắt anh là hình ảnh người dì thân yêu đang nằm trên vũng máu tươi trước chiếc xe tải kia.

  -DÌ ƠI!!!

   Hoàn Tuấn chạy đến chỗ dì mình,hai tay khẽ nâng người dì lên mà không tin vào mắt mình,nước mắt hòa quyện với từng mảnh vỡ của trái tim,những giọt nước mắt trong veo khẽ lăn dài trên gương mặt đẹp đẽ của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top