Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiểu thư_我家小姐]
Tác giả: 泽殷zern
Người dịch: Chi xinh gái ♥️
Part 2.
----------
8.
Trước mặt ta là tiểu thư với chiếc bụng to và nụ cười lấy lòng, nàng ấy cẩn thận nép vào ngực quan gia.

"Bệ hạ, Uyển Uyển mệt rồi."

"Vậy thì nhanh về nghỉ ngơi đi."

Quan gia nghe xong, giơ tay vuốt ve mái tóc dài của nàng: “Bây giờ cơ thể của nàng đã nặng nề rồi, đừng để bản thân quá mệt.”

Nghe vậy, tiểu thư khẽ mỉm cười: "Nhưng thiếp thân còn có chuyện muốn xin bệ hạ."

"Là gì?"

"Tiểu Miêu ở giáo phường không tiện lắm, hi vọng bệ hạ cho phép nàng theo hầu hạ ta."

Nghe vậy, quan gia liền im lặng nhìn thẳng về phía ta: “Chuyện này không khó, chỉ là…”

"Chỉ là sao cơ?"

Tiểu thư chợt hiểu ra, vội vàng kéo ta quỳ xuống trước mặt hắn: "Tiểu Miêu, mau cầu xin bệ hạ đi, bệ hạ khoan dung nhân từ, nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!"

Ta nhìn khuôn mặt tươi lấy lòng của nàng, hình ảnh lão gia phu nhân bị đầu độc, thái tử Nhượng bị c.h.ặ.t đầu và trên dưới hàng chục mạng người của Tô gia bị treo ở cổng chợ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí ta.....

Giây tiếp theo, tôi trầm giọng nói: "Triệu Thụy, giết ta đi."

"Ta không thể quỳ trước ngươi."

"Nếu hiện tại trong tay ta có một con dao, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi."

Lời còn đưt, sắc mặt tiểu thư liền biến đổi.

Người đã trở thành hoàng đế - Triệu Thụy, cũng thay đổi sắc mặt.

Chỉ có Hàn Mạch đứng ở phía sau hắn, tựa hồ đã sớm đoán được cảnh này, nhíu chặt lông mày, có chút sáng tỏ.

Sững sờ một lúc, bất chấp bụng to, tiểu thư vội vàng quỳ xuống van xin.

"Bệ hạ, xin đừng g.i.ế.t nàng!"

Tiểu thư vừa khóc vừa van xin, vừa dập thật mạnh đầu xuống đất, vết máu nhanh chóng rỉ ra từ vầng trán nhẵn nhụi: “Thiếp chỉ còn Tiểu Miêu là người thân duy nhất thôi!”

"Cầu xin người, bệ hạ!!"

Triệu Thụy liếc nhìn tiểu thư, bất động.

Mãi cho đến khi tiểu thư ôm chặt bụng phát ra tiếng rên nhỏ, hắn mới đỡ nàng dậy:

“G.i.ế.t nàng, há chẳng phải được lợi cho nàng ta?”

Khi tiểu thư nghe thấy câu nói này, nàng liền mím môi, vẻ mặt khổ sở.

"...Bệ hạ, xin bệ hạ khoan dung."

Triệu Thụy vỗ vỗ vào lòng bàn tay nàng, dùng một đôi mắt nhìn người chết nhìn lướt qua ta.

Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại trên người Hàn Mạch: "Mấy năm trước, thiếu sư từng muốn xin Uyển Uyển tiểu nha đầu này, vậy hôm nay trẫm liền thưởng nàng ta cho ngươi, thế nào?"

Đối phương nghe thấy vậy, sắc mặt hơi trầm xuống.

Hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại mím chặt môi lại.

"Vâng."

9.
Ngày hôm đó, lính canh nâng ta lên vai vác đi

Triệu Thụy rút thanh bảo kiếm ra: "Nhưng trước đó, trẫm còn phải nhờ giáo phường huấn luyện nàng cho thật kỹ. Chỉ khi nào nàng thành thục, thân thể mềm mại như không xương, mới biết hầu hạ nam nhân."

Nói xong, hắn ta vung kiếm và chém thẳng vào lòng bàn tay ta——

Trong nháy mắt, m.á.u liền phun ra!

Nỗi đau thể xác không khiến ta trở nên hèn nhát, nhưng khi nghĩ đến những phương pháp trong giáo phường, ta lập tức kinh hãi: "Không, không, ta không đi!"

Xuyên qua màn máu dày đặc, đôi mắt của tiểu thư mờ đi vì đong đầy nước mắt.

Hàn Mạch đứng ở đằng xa im lặng không lên tiếng.

Triệu Thụy khác với Triệu Nhượng, hắn ta cứng đầu, tự cao tự đại, hoàn toàn là một bạo chúa.

Sau khi bị bắt vào giáo phường, chúng đổ vào miệng ta một thứ gì đó, chỉ trong chốc lát, máu khắp người ta như sôi lên, dù cố gắng thế nào cũng không chịu nổi, ta cắn môi dưới đến bật máu.

Trong cơn mơ mơ hồ hồ, tiểu thư đứng trước mặt ta khóc: "Tiểu Miêu, ngươi đi theo Hàn thiếu sư, sau này nhất định sẽ bình an…”

Ta muốn nói rằng ta không bỏ được nàng, chứ đừng nói đến nhận người khác làm chủ.

Nhưng khi thanh âm vừa ra khỏi miệng lại biến thành một tiếng rên rỉ đầy kì quái, thậm chí ta không thể chịu nổi, còn chủ động tự xé bỏ toàn bộ quần áo của mình!

Thấy ta bị lửa dục vọng hành hạ kha khá rồi, người trong giáo phường bọc ta đang trần truồng trong một tấm đệm gấm rồi vội vàng khiêng ta lên xe ngựa.

Toàn thân ta nóng bừng, nhưng lại mềm nhũn, vô lực.

Không biết đã trôi qua bao lâu, ta bị ném vào một căn phòng có khắc chữ và tranh vẽ một cách đầy thô bạo.

Trước mắt ta là chiếc rèm gấm dài ba thước đang hơi đung đưa, ngọn đèn lờ mờ, ánh trăng xuyên qua khe cửa, lọt vào đầu giường, giống như một dải ngân hà nhỏ.

Ta mê man trong cơn sốt cao, trong cơn mê, có một bóng người ngồi xuống cạnh giường.

Người đó lặng lẽ nhìn ta, làn da trắng như bạch ngọc, đôi lông mày lại hơi nhướng lên, sắc nét.

Con ngươi cực kỳ trong sạch, sáng đến mức trong đêm tối như vậy, chúng toả sáng như hai vầng trăng.

Ta chợt hiểu hắn ta định làm gì.

Một cảm giác bị sỉ nhục từ trong thâm tâm trào dâng——

Ngay lúc đó, ta dồn hết sức lực, rít lên một tiếng: "Hàn Mạch!"

"Nếu như ngươi dám động vào ta. . ."

"Khi ta tỉnh dậy, ta sẽ g.i.ế.t ngươi!"

10.
Cả đêm này.

Đôi mắt ta luôn phủ một lớp sương mù.

Giống như trằn trọc lại đắm mình trong lửa địa ngục, mọi thứ bị thiêu rụi thành từng mảnh, ta chỉ nhớ mình toàn thân xấu xí, uốn éo như rắn, cổ họng phát ra tiếng rên ư ử ướt át…

Một người đàn ông với khuôn mặt mơ hồ ngồi trước giường, nếu không phải do ánh trăng quá sáng vô tình soi sáng nửa mày và mắt của hắn ta, suýt chút nữa ta còn tưởng rằng đó chỉ là một cái bóng.

Sau khi hoàn toàn mất trí, có thể ta đã cầu xin hắn trong nước mắt.

Cầu xin hắn làm điều gì đó, miễn là nó có thể giúp ta hạ hoả.

Có lẽ ta cũng đã bất chấp mặt mũi, tán tỉnh hắn, cầu hoan với hắn.

Ta không biết nữa.

Ta chỉ biết rằng khi ta hơi tỉnh táo, những tiếng rên rỉ trong miệng sẽ biến thành những lời chửi thề và đe dọa, ta gần như đã tuôn ra một lời nguyền độc ác nhất trong cuộc đời mình.

Nhưng cái bóng không có chút dao động nào cả.

11.
Trong suốt ba ngày ba đêm, tâm trí ta quay cuồng nửa tỉnh nửa mê.

Đến khi cơ thể giảm nhiệt thì đã là sáng sớm của ngày thứ tư.

Trời vẫn tối, trong phòng tối om.

Trong màn đêm yên tĩnh, có một tiếng sáo trầm trầm phiêu diêu, không ngừng xuyên thấu vào trong bóng tối, giống như một con én gầy gò ốm yếu, hết lần này đến lần khác nhảy nhót vui vẻ trong ánh bình minh.

Thật trong lành, thật thoải mái, thật cô đơn và thư thái.

Ta muốn bước xuống giường, nhưng lại cảm thấy chân mình như bị lửa liếm, dưới ánh trăng ta nhìn vào lòng bàn tay mình, liền thấy hai vết sẹo sâu hoắm, giống như con rết đang bò trên đó.

Chiếc gương đồng dưới cửa sổ phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch như người c..h.ế.t.

Đột nhiên, tiếng sáo dừng lại.

Ta ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.

Chỉ nhìn thấy người đó tay cầm một chiếc sáo, đứng giữa khoảng sân nhỏ, trong lúc bình minh đang lên, y phục cùng với tóc được soi rọi lấp lánh, giống như một bức tranh.

Sự cao quý phong nhã của hắn càng khiến ta bẩn thỉu và ti tiện hơn.

Bốn mắt chạm nhau, đồng tử của ta hơi co lại.

"Hàn......"

Vừa nói ra khỏi miệng, lại cảm thấy không thoả đáng.

Ta không biết nên dùng thái độ nào đối mặt với hắn, bèn chuyển câu hỏi thành: "Đôi tay này của ta có phải sẽ không bao giờ cầm kiếm được nữa?”

Hàn Mạch khựng lại một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ta đã mời một danh y đến khâu vết thương cho ngươi."

"Nhưng về việc hồi phục như nào thì vẫn chưa biết."

Nói xong, cả hai đều im lặng.

Thấy thái độ xa cách của hắn, ta lập tức thấy xấu hổ: “Ngươi đã cứu ta, nếu muốn điều gì, đợi ta hồi phục…”

"Không cần."

Nghe ta nói vậy, đối phương không chút do dự từ chối: "Ta không muốn ép buộc ngươi."

"Từ giờ trở đi, ngươi hãy yên ổn ở đây sinh sống đi."

"Nếu không nhắn nhủ gì, ta sẽ không đến."

Nói xong, không để ý đến sắc mặt khó coi của ta, hắn bước trên nền đất, phẩy tay áo bỏ đi.

12.
Những ngày sống ở Hàn phủ, Hàn Mạch không hề thất hứa.

Hắn không bao giờ đến tiểu viện nhỏ này nữa.

Vết thương của ta lành rất chậm, đại phu nói, chủ yếu là do kinh mạch ở tay và chân của ta đã bị cắt đứt, nhờ chữa trị kịp thời nên mới tốt hơn nhiều rồi.

Vài ngày sau đó, ta thường xuyên ngửi thấy mùi máu và mồ hôi trên cơ thể mình——

Ta thi thoảng sẽ nhớ lại một số ký ức vụn vỡ.

Nhớ đến người đêm khuya ngồi bên giường, dùng ngón tay mát lạnh lướt qua gò má ửng hồng của ta, mang theo chút ám muội mơ hồ, thỉnh thoảng lại kiểm tra đồng tử của ta, cẩn thận đút cho ta ít nước hồ.

Còn ta báo đáp hắn.

Lại là những lời lăng mạ trắng trợn và ác độc.

Càng nhớ ra nhiều hơn, ta lại càng hối hận nhiều hơn.

13.
Vì lo lắng không ngơi, nên mấy ngày sau, tiểu thư lén đến gặp ta.

Trông nàng gầy đi rất nhiều, so với cái bụng to của nàng, cơ thể nàng lại mảnh mai và yếu ớt lạ thường, như thể một cơn gió thổi cũng sẽ bay.

Thấy ta dựa vào tường tập đi rất chậm, nàng liền vội chạy đến đỡ nhưng ta lại né tránh:

"Không phiền đến nương nương."

Khi nàng nghe thấy câu nói này, cánh tay của nàng đông cứng lại trong không trung.

Nhìn thấy đôi mắt nàng nhanh chóng ngân ngấn lệ, trong lòng ta đau nhói, nhưng ta vẫn cứng rắn từ chối.

"Người giờ đã là nương nương cao quý, cần gì phải nhớ đến một nô tì cỏn con?"

"Tiểu Miêu......"

Mỹ nhân trước mặt khẽ cau mày, nàng rơi nước mắt: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, người sống nên hướng về phía trước."

Trước ánh mắt van xin khổ sở của nàng, lòng ta như bị dao cắt.

Nhớ lại quá khứ mười mấy năm qua, tiểu thư có ơn với ta.

Nhưng lão gia và phu nhân cũng có ơn với ta.

Ta không biết phải đối đãi với đứa trẻ này như nào, cũng như ta không biết phải dùng thái độ như nào đối diện với tiểu thư của hiện tại.

Mọi người đều đã c.h.ế.t, nhưng nàng lại giẫm lên xương cốt của họ trèo lên cao, thậm chí còn vuốt bụng khoe khoang với ta: “Ngay sau khi con trai ta ra đời, quan gia sẽ phong ta làm hoàng hậu, đứa con của ta sẽ trở thành thái tử. …”

"Tiểu Miêu, lẽ nào em không mừng cho ta sao?"

"..."

Ta nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của nàng, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

"Cố thái tử thì sao?"

"Ai?"

Nàng ngẩn người suy nghĩ một hồi, hình như rất khó nhớ ra cái tên này.

"Ý ngươi là Triệu Nhượng?"

"Cố thái tử xương cốt còn lạnh*, người lại gả cho người khác, không sợ bị người khác khinh rẻ sao?"

*Mới chớt chưa lâu.

Đối với chất vấn của ta, tiểu thư không coi trọng lắm: "Bất luận ai làm quan gia, ta đều muốn làm hoàng hậu."

"Sau này cho dù muốn làm nữ học sĩ Hàn Lâm hay là nữ tướng quân, ta đều có thể cho ngươi, như thế không tốt sao?"

Nghe nàng nói, ta cảm thấy vô cùng thất vọng.

"KHÔNG."

“Tại sao?” Nàng kinh ngạc hỏi: “Không phải ngươi vẫn luôn ao ước được như nam nhân, làm việc trong triều đình sao?”

"Gân tay và chân của ta đã bị chặt đứt, không thể kéo cung và bắn tên nữa."

Ta cúi đầu: “Triệu Thụy không muốn ta làm quân nhân, làm chủ soái, mà chỉ muốn ta trở thành nô lệ thành kỹ nữ…”

"......"

Ta khóc lóc thảm thiết, cứ ngỡ tiểu thư cũng buồn giống ta.

Nhưng không ngờ mỹ nữ trước mặt không những không khóc mà còn lạnh mặt đi.

"Xem bộ dáng vô dụng của ngươi kìa, uổng công ta nuôi ngươi mười mấy năm trời."

"Tỷ tỷ........"

"Đừng gọi ta là tỷ tỷ!"

Nàng thay đổi đột ngột, dường như biến thành người khác, trở nên lạnh lùng lãnh khốc: "Ta không có muội muội ngu ngốc như ngươi!"

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi thẳng tên quan gia!"

"Ngươi làm như vậy, chỉ hại ta và đứa con trong bụng!"

"..."

Thấy ta sững sờ, tiểu thư nhanh chóng bình tĩnh lại, quay trở lại thành làm một Liễu phi nương nương duyên dáng: “Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t sớm đi.”

"Nhà họ Tô của ta đều đã c.h.ế.t hết, không thiếu một tổ tông như ngươi."

Nàng nói xong khẽ vẫy tay, hai hàng thái giám mặc áo gấm chạy tới, dìu nàng lên xe.

Chỉ còn lại ta ngây ngốc đứng im chỗ cũ.

Bên tai, tiếng chửi rủa ác độc vẫn vang lên không ngớt.

13.
Tiểu thư đi rồi.

Nàng làm như vậy, khiến ta triệt để c.h.ế.t tâm với nàng.

Trong phủ có mấy người hầu, thường xuyên đi theo Hàn Mạch vào cung, thỉnh thoảng lại bàn tán chuyện cơ mật trong triều

Ta nghe bọn họ nói, bệ hạ rất yêu thích Liễu phi nương nương, hiện tại trong hậu cung nàng đang được độc sủng, địa vị còn cao hơn cả hoàng hậu, điều này đã khiến các phi tần khác bất mãn.

Ta càng nghe, càng thêm hận nàng.

Làm sao nàng có thể trở thành sủng phi của kẻ thù chứ?

Lẽ nào nàng đã quên lão gia, phu nhân yêu thương con gái mình như thế nào, coi nàng như châu báu ngọc ngà, muốn gì thì cho đấy sao?

Chẳng lẽ nàng đã quên thanh mai trúc mã của nàng, người cùng nàng cầm sắt hoà minh*, thái tử Triệu Nhượng, đã bị Triệu Thụy g.i.ế.t hại đoạt ngôi như thế nào sao?

*được dùng để ví dụ cho sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau.

Giờ đây, nàng sống trong vinh hoa phú quý, còn ta đã thực sự trở thành một con mèo hoang không nhà để về.

Không còn nhà nữa rồi…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top