Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiểu thư_我家小姐]
Tác giả: 泽殷zern
Người dịch: Chi xinh gái ♥️
Part 4.
----------
20.
Cuối cùng, Hàn Mạch đã bị ta làm mềm lòng, đồng ý cho ta vào cung.

Theo hắn biết, từ khi Liễu phi bị đẩy xuống nước, nàng đã đau đớn một ngày một đêm nhưng vẫn chưa sinh được con, Triệu Thụy vì chuyện này rất tức giận, thậm chí còn bị trừng phạt tiểu thái tử mà hắn luôn sủng ái.

Sau khi Hàn Mạch gửi thiếp, hoàng thượng lập tức cử người đến đón ta, thậm chí còn phớt lờ hành vi phạm tội khi quân trước đó của ta.

Có thể thấy rằng hắn đang rất lo lắng.

Nửa giờ sau, ta được đưa đến phòng tiểu thư sinh con.

Đèn sáng trong và ngoài cửa đều sáng.

Ngoài cửa là các y quan của Ngự y viện, trông ai cũng rất tiều tụy, không biết đã canh giữ ở đây bao lâu rồi.

Trong phòng mấy bà đỡ đang rất bận rộn, người cầm chậu nước, người cầm khăn, cả người đều mồ hôi đầm đìa.

Tuy nhiên, sau đó, lại lặng ngắt như tờ.

Ta chợt có dự cảm chẳng lành.

Bước vào trong màn che, chỉ thấy một mùi máu tươi xộc vào mũi, tiểu thư gối đầu trên gối cao, sắc mặt vàng như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt, đã hôn mê bất tỉnh.

Ta vội vã nhúng tay vào nước lạnh, không ngừng vỗ vào má nàng: "Tỷ Tỷ, tỷ Tỷ!"

Thật lâu sau, đôi môi tái nhợt kia mấp máy.

"...Ngươi, ngươi, ngươi đến đây làm gì......"

"Ta đến thăm người!"

Nàng lặng lẽ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên khóe mắt: ".....Không... Ngươi không nghe lời.... lỡ như ngươi liên lụy đến ta......."

Nghe vậy, ta vô cùng xấu hổ: "Không, không! Người bảo em quỳ thì em sẽ quỳ, người bảo em gọi như nào thì em sẽ gọi như thế! Chỉ cần người khoẻ mạnh là được!"

Khoẻ mạnh, không được c.h.ế.t!

Tiểu thư bất đắc dĩ lắc đầu, khóe môi mím lại, lộ ra một nụ cười cực kỳ chua xót.

Nàng vẫn nhắm nghiền mắt, dường như ngay cả sức lực mở ra cũng không có, hai bà đỡ sờ sờ bụng nàng, sắc mặt càng ngày càng khó coi: "Không ổn rồi, đứa bé bị kẹt rồi!!"

"Còn phải hỏi quan gia xem, muốn giữ nương nương, hay giữ đứa trẻ!"

Hai bọ họ nói chuyện, trên trán không ngừng chảy ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, đương nhiên biết hỏi như vậy sẽ nguy hiểm, sợ ra ngoài sẽ chọc cho quan gia tức giận, nên chỉ biết dừa cho nhau, không ai trong số họ muốn làm điều đó.

Không lâu sau, tiểu thư nằm trên giường khẽ thở dài: "Cứu đứa bé đi."

Ta nghe xong mà mắt rưng rưng:

"Tỷ tỷ!"

Ta không hiểu, con trai của kẻ thù còn quan trọng hơn mạng sống của nàng sao?

"Nó hữu ích hơn ta."

Tiểu thư không nói nữa.

Nắm chặt hai tay lại, bà đỡ lấy thanh gỗ lăn mạnh vào bụng nàng.

Khung cảnh giống như địa ngục trần gian này buộc ta phải nhắm mắt, bịt tai lại. Cuối cùng, sau khi nghe thấy một tiếng hét không giống tiếng người——

Trong phong sinh trống trải, tiếng khóc lớn vang lên!

Các bà đỡ lập tức hớn hở rạng rỡ, lần lượt tiến lên chúc mừng, nhưng người lớn tuổi nhất lại nhìn đứa trẻ với vẻ mặt khó hiểu:

"Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này. . ."

Thấy bà ta ấp úng, một người phụ nữ dày dạn kinh nghiệm khác cũng đi tới nhìn, rồi kinh ngạc kêu lên một tiếng: "Không đúng, nương nương sinh non cơ mà!"

"Bảy tháng, sao có thể có tóc dày như vậy?"

Lời chưa kịp nói hết, ta nhanh như chớp chợt hiểu ra mọi chuyện.

Lập tức lạnh lùng khiển trách: "Nói năng linh tinh cái gì?"

Bà đỡ bị ta quở trách, có phần không phục:

"Ta đã đỡ hàng chục đứa trẻ, chưa bao giờ đọc sai tháng. Ta …...."

Trước khi bà ta có thể nói thêm, ta đã chộp lấy chiếc kéo trong chậu nước và đâm vào cổ bà ta!

20.
Nhìn thấy bà đỡ ôm cổ, m.á.u phun ra bắn tung toé, những người còn lại lập tức hét lên!

Ta quấn tã cho đứa bé đang khóc, lạnh lùng liếc nhìn mọi người: “Ai dám nói bậy về hoàng tự*, ta sẽ báo lại với quan gia, nhất định sẽ xử tử ngươi ngay lập tức, thậm chí còn tru di cửu tộc các ngươi!"

*Con vua

Các bà đỡ kinh hoàng hét lên: "Không dám, không dám!"

Họ chưa kịp định thần lại thì ta đã quay lưng, chộp lấy chiếc kéo, xoắn hết tóc trên đỉnh đầu đứa bé.

Tiểu thư mở hé mắt, đôi môi mấp máy, như thể nàng ấy muốn nói điều gì đó.

Ta áp tai lại gần nàng, chỉ thấy nàng như một đứa trẻ, uất hận nói: "Ta chưa bao giờ yêu hắn."

Câu nói này không đầu không cuối, nhưng lại khiến ta rơm rớm nước mắt.

"Em biết, em đều biết mà..."

Tiểu thư mỉm cười hài lòng.

Đôi bàn tay nhợt nhạt của nàng mò mẫm tìm ta.

"May mà tiểu Miêu còn sống, thật tốt, thật tốt..."

Rõ ràng khuôn mặt của tiểu thư đã trắng bệch, nhưng đột nhiên nàng như lấy lại tinh thần, mạch lạc nói:

"Vì chính mình, vì đứa nhỏ này, em phải nhớ thật kỹ…….. Nếu như có người nghi hoặc, có lão thái y ở thái y viện sẽ giúp ngươi..."

"Còn có một ít cung nhân đáng tin….. . ."

Nàng nói đứt quãng, gần như không thể nói thành câu: “Chỉ là tên khốn kiếp kia, hắn vừa nạp một tiểu thiếp mới…… Bây giờ, ta chỉ có thể lợi dụng bản thân mình, vì em mà làm một chuyện cuối cùng. . . . ”

Không cần nàng nói, ta cũng biết điều cuối cùng đó là gì.

Khi ta nghe thấy điều này, đôi mắt của ta đột nhiên mờ đi: "Không!"

"Người phải sống!"

"Cầu xin người hãy sống!"

Tiểu thư lắc đầu, như thể cố thuyết phục ta đừng khóc.

Nàng im lặng nằm đó, như thể nàng vẫn là một tiểu thư ngoan ngoãn trong vòng tay của lão gia phu nhân.

Chỉ có ta biết rằng nàng đã một mình đi một chặng đường dài, và nàng đã vắt kiệt tất cả máu thịt của mình để đến được đây.

Chỉ nói vài câu, ánh sáng từ đôi mắt ẩm ướt đó lại mờ đi.

Ta lại muốn cầu xin nàng, nhưng thấy hai mắt nàng nhắm chặt, không ngừng gọi cha, mẹ.

Ta biết, nàng đã quá mệt mỏi.

Thế gian này không còn giữ được nàng nữa.

Cuối cùng ta khắc sâu khuôn mặt của tiểu thư vào trong đầu, bế đứa bé lên, nhẹ nhàng áp lên khuôn mặt tái nhợt vô hồn: “Tỷ Tỷ, tỷ yên tâm.”

"Từ giờ trở đi, đứa trẻ sẽ là chủ nhân của em."

21.
Ta bế đứa bé ra khỏi phòng sinh, Triệu Thụy yêu thích ôm nó không rời tay.

Hắn ba mươi lăm tuổi, những hoàng đế khác ở độ tuổi của hắn dưới gối đã có hơn chục hoàng tử, nhưng dưới gối hắn chỉ có một thái tử tầm thường và một tiểu hoàng tử ốm yếu tàn tật.

Vì vậy, hắn rất kỳ vọng vào đứa trẻ này, thậm chí ta phải nhắc hắn hai lần hắn mới nhớ đến việc thăm tiểu thư.

Ta đợi bên ngoài cửa, bế đứa bé trong vòng tay.

Giờ phút này, trời còn mờ tối, bốn phía vẫn còn đốt đuốc, cách đó không xa, y quan đứng ngay ngắn trên hành lang, giống như những bóng ma trong đêm.

Nửa nén hương sau, bên trong hỗn loạn, một bà đỡ lảo đảo chạy ra, hô: "Không ổn rồi, không cầm được máu!"

"Mau, nhanh! Mang thêm canh nhân sâm đến đây!"

"Thái y, thái y mau đến đây!"

Hàng loạt ngự y đi vào, rồi lại lắc đầu đi ra.

Ngay cả khi ở bên ngoài phòng sinh, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng Triệu Thụy đang đau khổ gào thét.

Tôi ta nhắm mắt lại, ngẩng đầu về phía bầu trời rực sáng.

Cuối cùng, ánh bình minh ló rạng, một thái giám đứng trong sân hét lên, giọng nói sắc bén, thanh âm kéo dài của hắn vang vọng khắp cung điện.

"Liễu phi nương nương, đã tạ thế!"

22.
Mây ngũ sắc đã tan, bụi thơm cũng không còn.

Sau khi tiểu thư tạ thế, Triệu Thụy cực kì bi thương.

Sau khi ra khỏi phòng sinh, thậm chí bọn họ còn chưa kịp xin tha đã g.i.ế.t hết hơn chục bà đỡ đang phục vụ, cung nhân lấy nước rửa ba ngày ba đêm mới lau sạch vết máu ở cửa ra vào phòng sinh.

Tiểu hoàng tử mà tiểu thư đánh đổi cả mạng sống để sinh ra được Triệu Thụy ban tên là Thần.

Thần*, trung tâm của sự chú ý, cho thấy Triệu Thụy coi trọng đứa trẻ này đến mức nào.

*宸 : chữ Thần này chỉ nơi ở của hoàng đế.  Ngày xưa gọi nhà vua ở là thần. Như phong thần 楓宸, đan thần 丹宸, tử thần 紫宸 vì nhà Hán trong cung đền vua hay trồng cây phong, cứ đến lúc có sương thì là nó đỏ, nên gọi cung vua đều ngụ ý màu đỏ cả. Thần còn mượn ý để chỉ vua nữa.
Thế nên tại sao Tiểu Miêu nói Triệu Thụy cực kì coi trọng Triệu Thần, đến tên của nó cũng có ngụ ý muốn truyền ngôi cho nó rồi.

Vì lời trăn trối trước lúc lâm chung của tiểu thư,  hắn phong ta làm nữ quan giáo dưỡng, hàng ngày ở trong cung hầu hạ hoàng tử Thần.

Ra tháng, đứa trẻ đỏ hỏn nhăn nheo trở lên trắng trẻo mập mạp xuất hiện trước mặt mọi người, khiến mọi người vô cùng vui mừng, y quan đến thăm Triệu Thần, đều tấm tắc khen ngợi.

Vị thái y già cầm bàn tay nhỏ bé đang vẫy vẫy, nói: "Tiếng khóc rất to, tay chân khỏe mạnh, rất tốt."

Một thái y khác nhìn hoàng tử, sắc mặt có chút khác thường: "Chỉ là, đối với một đứa trẻ sinh non bảy tháng mà nói, có phải hơi lớn hơn một chút hay không..."

Lão thái y liếc ta một cái, sau đó cao giọng nói: "Thái tổ cũng bảy tháng ra đời, thân thể tráng kiện, mắt đen tóc đen, chính mắt ta nhìn thấy, đây là phúc khí của hoàng gia!"

"Không biết gì, thì đừng có nói bừa!"

Khi nghe thấy những lời đó, mọi người đột nhiên ồn ào bàn tán.

Ta biết vị thái y họ Ngọc này chính là một trong những trợ thủ đắc lực mà tiểu thư để lại, con gái của ông chính là mẹ ruột của thái tử Nhượng, vị quý phi nương nương được độc sủng năm đó.

Sau khi mọi người giải tán, ta nhìn trước ngó sau, rồi kéo ông ta ở lại: "Ngọc đại nhân, không biết ngài đã câu cá bao giờ chưa?"

"Câu cá?"

Ngọc thái y nghi hoặc: "Tô nữ quan, ngươi lại có sở thích như vậy à?"

Ta vỗ về Triệu Thần đang ngủ ngon lành trong lòng mình: "Có, nhưng ta không kiên nhẫn dùng cần câu, mà muốn có một miếng mồi đặc biệt."

“Mồi mà vừa thả xuống, bất luận cá lớn cỡ nào cũng sẽ cắn câu ấy”.

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc thái y dần trở nên lạnh lùng: “Lão phu không hiểu ý của nữ quan.”

"Mồi đó không thể có độc, bởi vì cá lớn rất cảnh giác, cũng không thể không có độc, bởi vì cá nhỏ sẽ mau trưởng thành, trong ao sẽ không còn chỗ cho cá lớn nữa."

Vừa nói, ta vừa cúi đầu chào: “Nếu ngài biết mồi này, xin hãy tìm cho ta”.

Ông ta lạnh lùng nói: "Người thả mồi này, bản thân cũng sẽ bị độc trúng thì sao?"

"Ta không sợ c.h.ế.t, chỉ sợ không c.h.ế.t."

Nghe vậy, Ngọc thái y sửng sốt: "Được! Hay cho câu chỉ sợ không c.h.ế.t!"

"Ta không muốn ngươi tuổi còn trẻ mà không trân quý sinh mệnh bằng một lão già như ta!"

Có lẽ ông hơi lớn giọng một chút, Triệu Thần đang nhắm mắt hơi nhếch miệng, trên khuôn mặt kia có sự xinh đẹp của tiểu thư, hơn nữa còn có nét đặc thù của hoàng thất.

Chúng ta đều nhận ra bóng hình của người mà chúng ta yêu mến trên khuôn mặt bé nhỏ ấy.

Một lúc lâu sau đó.

Lão thái y nhìn Triệu Thần đang ngủ ngon lành trong vòng tay ta, lộ ra chút tình cảm yêu thương: "Ngươi nói đúng! Cá lớn không chết, làm sao có chỗ cho cá nhỏ?"

“Chỉ vì con cá nhỏ này, vì con cá nhỏ này…”

23.
Ba ngày sau, ta nhận được thuốc do vị lão thái y đó đưa cho.

Theo ông ấy nói, thuốc này không màu, không mùi, kim bạc không phát hiện được nhưng dùng tay sờ vào thì sẽ dính độc, lâu ngày cơ thể mình cũng sẽ bị hào mòn, cuối cùng cũng như người bị đầu độc, tay chân cùng với toàn thân tê cứng, thậm chí không ăn được cơm uống được nước.

Ta cầm thấy mồi câu, bôi chất lỏng như nước lên đầu ngón tay.

Triệu Thụy đề phòng những phi tần khác nên đã đưa Triệu Thần vào tẩm cung của mình để nuôi nấng, hắn rất thích đứa trẻ, hàng ngày đều ngủ cùng nó.

Ta thường dâng trà cho hắn, rồi lén lút dùng đầu ngón tay bôi thuốc lên miệng cốc.

Ngày hôm nay, vào đêm khuya.

Triệu Thụy từ tẩm cung của các phi tần khác say rượu trở về, ôm Triệu Thần vào lòng trêu chọc, ta ngồi xổm bên cạnh long ỷ*, cảm thấy có một ánh nhìn rơi xuống đỉnh đầu, đem theo một chút nóng bỏng khó nắm bắt.

*Ghế của vua ngồi

Triệu Thụy và thái tử Nhượng có ngoại hình tương tự nhau, nhưng lông mày hắn rậm, đôi môi mỏng, và khuôn mặt tràn đầy uy quyền của bậc đế vương.

Ta bị ánh mắt dò xét đó khiến cho kinh sợ đến lạnh cả sống lưng, vừa định tránh hắn, lại thấy hắn đặt Triệu Thần lên long ỷ, dần dần tiến về phía ta.

"Tiểu Miêu, trong lòng ngươi hận ta đúng không?"

Ta luôn cúi đầu.

"KHÔNG CÓ."

“Nói láo!” Hắn cười lạnh một tiếng: “Khi còn đi học, ngươi luôn giúp tiểu thư nhà ngươi giở trò chơi xấu.”

Vừa nói, hắn vừa đặt tay lên vai ta, âm thầm gây sức ép: “Các ngươi xu nịnh Triệu Nhượng, ngày ngày đâm chọc nói xấu sau lưng ta, khiến các vị phu tử căm ghét ghê tởm ta, thậm chí còn bẩm báo lại với phụ hoàng….. ."

“Nếu không phải ngươi thêm dầu vào lửa, ta sao có thể nhẫn tâm ra tay giết Triệu Nhượng chứ?”

Ta mở miệng, nhưng không thể nói bất cứ điều gì.

Thấy vậy, Triệu Thụy càng đắc ý hơn, hắn đặt tay lên cổ ta: "Những việc này, chả nhẽ ngươi đều quên rồi?"

"Ưm?"

"Các ngươi ỷ vào việc Triệu Nhượng được sủng ái, đạp lên đầu ta làm càn..."

Hắn còn chưa nói xong, ta đã dập đầu xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Hoàng thượng, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của Tiểu Miêu!”

"Ha ha, hiện tại biết sai cũng chưa muộn."

Hắn nói, tay vẫn đang đặt trên cổ ta

Bóp một chút, sau đó mò mẫm xuống dưới ...

Ta mơ hồ hét lên một tiếng: "Hoàng thượng, đừng", bàn tay đó dừng lại, rồi đột ngột rút về.

Triệu Thụy đứng dậy và bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

24.
Đêm nay, không có gì xảy ra cả.

Nhưng ta biết rằng điều gì đến sẽ phải đến.

Ngày hôm sau, ta xin Triệu Thụy xuất cung, có lẽ trong lòng hắn đang chột dạ nên vui vẻ đồng ý.

Lúc trở lại Hàn phủ, Hàn Mạch đang nghỉ ngơi, hai người chúng ta hiếm có lúc được ở cùng nhau.

Hắn mang một bình Thanh Lâm An được ủ từ lâu, sau vài ngụm hắn liền ngà ngà say, hắn không hề thô lỗ, mà chỉ áp môi lên cổ ta, cẩn thận hôn.

Ta biết đây là biểu hiện của lời mời làm chuyện thân mật, nhưng khi hắn muốn tiến xa hơn, ta liền nắm bàn tay vào rồi nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

"Ta đi tắm trước đã."

"Không cần."

"Ta từ trong cung ra, còn muốn tắm cho đỡ mệt mỏi."

Yết hầu Hàn Mạch trượt lên xuống, cuối cùng cũng gật đầu, nhìn ta biến mất sau cánh cửa.

Nhưng hắn lại không biết rằng sau khi ta vào phòng tắm, cởi quần áo ra, việc đầu tiên làm là tự véo ngực mình vài cái, cho đến khi nhìn thấy vết bầm tím mơ hồ, sau đó mới mặt không biểu cảm đi tắm.

Khi trở về, cơ thể ta tràn đầy hơi nước, còn Hàn Mạch đã ngà ngà say.

Có lẽ là do hơi nóng, hắn dựa lưng vào ghế quý phi, y phục trễ đến tận eo. Mặc kệ y phục trắng như tuyết, ngọc bội đắt tiền, khiến hắn lộ ra một chút phóng túng.

Ta nhẹ nhàng nằm xuống cạnh hắn, chưa kịp lên tiếng thì hắn đã lăn qua.

Còn chưa sờ soạng được mấy lần, liền sờ thấy mặt ta ướt sũng, hắn lập tức mở mắt ra, nhìn thấy trên ngực ta có mấy vết bầm tím, liền tỉnh rượu: "Xảy ra chuyện gì?"

Ta khó khăn mở miệng: "Là.. . .là . . . . "

Lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt hắn trở nên đáng sợ như vậy, như thể muốn nuốt chửng lấy ta, vì vậy ta vội vàng lau nước mắt: “May mà ta nói không muốn, cho nên hắn không ép ta nữa."

"Hắn" này là ai, phỏng chừng trong lòng chúng ta đều biết.

Ngay lập tức, Hàn Mạch đứng bật dậy, đá bay bình rượu quý trước mặt!

Nhìn thấy lồng ngực hắn phập phồng, hai mắt đỏ ngầu, ta vội vàng ôm cánh tay hắn van xin:

“Ngươi đừng nóng giận, nhất định là bệ hạ đã nhầm ta với một vị phi tần nào đó, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa đâu!”

"Em đừng quên, hắn đã từng cướp thê tử của thái tử Nhượng!"

Hàn Mạch vừa nói xong mới ý thức được mình lỡ lời, liền nuốt những lời cay nghiệt xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngày mai em không cần tiến cung nữa!"

"Về phía Triệu Thụy, ta sẽ đi nói chuyện với hắn!"

Hắn thậm chí còn quên dùng kính ngữ với hoàng đế: “Không, không được!” Ta kiên quyết nắm lấy cánh tay hắn, cầu xin: “Con trai của tiểu thư đang ở trong cung, nếu không có ta ở bên cạnh bảo vệ, nó sẽ ra sao!”

"Lẽ nào em muốn ta trở thành người bất trung bất nghĩa sao?"

"Em!"

Hàn Mạt nhắm mắt lại: "Nhưng đó là Hoàng thượng! Lần sau nếu em còn từ chối hắn, sợ là hắn sẽ giết em!"

Ta vội vàng ôm lấy cổ hắn dỗ dành: “Không sao đâu, ta sẽ tìm cách để tự bảo vệ mình!”

"Trước giờ ta vẫn luôn là người thông minh, tin ta đi!"

Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng Hàn Mạch cũng thả lỏng hơn, lần nữa ôm ta vào lòng.

Tuy nhiên, đôi mắt trong veo ấy lại chuyển sang màu đỏ ngầu.

Lúc này, cả hai chúng ta đều không còn ý định thân mật nữa.

Bàn tay mát lạnh của Hàn Mạch vuốt ve sau lưng ta một hồi, ta nhẹ giọng hỏi: “Năm đó ngươi biết thái tử Nhượng vô tội, vì sao lại trơ mắt nhìn Triệu Thụy đoạt ngôi?”

Đối phương vuốt ve ta: "Ai là hoàng đế không phải là chuyện của quần thần."

Ta gấp gáp nói: “Nhưng mà, lấy địa vị của Hàn gia trong triều, muốn phò tá ai, chẳng phải chỉ là một câu nói sao?”

Hàn Mạch đột ngột buông ta ra.

Đôi mắt hắn lạnh lùng thâm trầm, tựa hồ có thể trong nháy mắt nhìn thấu tâm tư của ta: “Gia huấn của Hàn gia ta chính là chỉ làm thần tử, không kéo bè kết phái, không đoạt đích*, không dị nghị chuyện trữ quân*, em đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

*Đoạt đích: thay thế vị trí của hoàng tử này bằng hoàng tử khác.
*Trữ quân: người chuẩn bị lên làm vua.

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của ta, hắn chạm nhẹ vào đỉnh đầu ta: "Ngày mai, ta sẽ nói chuyện với quan gia."

"Hắn sẽ nhượng bộ thôi."

25.
Hàn Mạch nói là làm.

Buổi sáng hôm sau, hắn vào thượng thư phòng, nói vài câu với Triệu Thụy.

Nay sau đó hắn liền ban lệnh, cho phép ta trước giờ đóng cửa cung xuất cung, sáng sớm cùng triều thần nhập cung, như vậy thì có thể vẹn cả đôi đường.

Vấn đề này cứ yên bình mà trôi qua.

Hàn Mạch không biểu hiện gì cả, vẫn đối xử với ta như trước, nhưng ta biết mầm mống oán hận đã được gieo xuống.

Chỉ đợi sau này thu hoạch được những bông hoa đẫm máu nhất.

26.
Ta vẫn như cũ, mỗi ngày đều pha trà và dâng trà cho Triệu Thụy.

Dâng liền ba năm.

Là một nữ quan trong nội cung, ta phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của hoàng tử Thần , nhưng khi không có ai ở bên cạnh, Triệu Thần có khóc chết lặng đi, ta cũng không dám ôm nó, cũng không dám đụng vào y phục đồ ăn hoặc bất kì thứ gì của nó.

Bỗng một ngày.

Triệu Thụy, kẻ đang quát tháo các quan trong buổi chiều sớm, đột nhiên hai chân hắn cứng đờ, điều này khiến hắn rơi khỏi bục cao, miệng và mũi bị chảy máu.

Tất cả mọi người chỉ nghĩ đó là tai nạn nên không để bụng.

Vài ngày sau, Triệu Thụy, kẻ đang sủng hạnh thê thiếp của mình, lại thêm một lần nữa cứng đờ người trên long sàng.

Hắn vô cùng tức giận, triệu tập thái y đến kiểm tra, nhưng lưỡi của hắn dần dần bị tê liệt, thậm chí còn không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

Các thái y trong triều đều nhất trí rằng đó là hội chứng phong tê*, không có thuốc nào chữa khỏi.

*Phong tê: bệnh tứ chi tê bại do bị phong hàn, phong thấp.

Nhưng Triệu Thụy nghĩ rằng hắn chỉ mới bốn mươi tuổi, hắn không thể bị phong tê được.

Vì lý do này, thậm chí hắn còn mời rất nhiều phương sĩ* vào cung, bùa chú, chu sa được dán đầy ở Sùng Chính điện*.

*Người tu luyện phép tiên,nghiên cứu thuật bói toán, trừ tà ma, luyện đan dược trường sinh bất lão bla…bla…
* Sùng Chính điện: nơi hàng ngày hoàng thượng xử lý các công việc quan trọng trong triều đình.

Không lâu sau, để chữa trị chứng tê liệt toàn thân, họ được yêu cầu luyện ra "thuốc kéo dài tuổi thọ" và "thuốc trường sinh bất lão", để tìm lại sự oai phong mạnh mẽ năm xưa của hắn.

Vì niềm tin vững chắc vào việc tu tiên và nỗi ám ảnh kéo dài tuổi thọ của mình, dần dần thứ tràn ngập trong Sùng Chính điện không phải là mùi thơm của mực mà là mùi khói thuốc.

Sau nửa năm như vậy, nước da của Triệu Thụy ngày càng tệ hơn.

Các đại thần cùng nhau bàn bạc nhưng không có kết quả, quả bèn đề cử Hàn Mạch, muốn hắn trung thành khuyên can, không ngờ hắn lại trực tiếp đề nghị để bệ hạ tập trung vấn đạo, còn cho thái tử 12 tuổi giám quốc*.

*thay hoàng thượng giải quyết chính sự.

Mọi người chợt nhận ra rằng đây cũng là một biện pháp.

Vì vậy, trọng tâm của cuộc tranh luận ngay lập tức đổi thành — tuy rằng thế lực nhà mẹ đẻ của thái tử lớn mạnh, nhưn năng lực của thái tử lại tầm thường, Còn Triệu Thần lại là người trời sinh thông minh, một tuổi biết nói, hai tuổi biết đọc thơ.

Vậy thì, lập tài hay lập trưởng?

Chủ đề này được tranh luận từ mùa xuân đến mùa thu, mà vẫn không có hồi kết, nhưng tình trạng của Triệu Thụy thì càng ngày càng trở nên tồi tệ.

Ta vốn muốn giết hắn càng sớm càng tốt, nhưng một phát hiện bất ngờ đã phá vỡ mọi kế hoạch.

Ta mang thai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top