Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiểu thư_我家小姐]
Tác giả: 泽殷zern
Người dịch: Chi xinh gái ♥️
Part 6. End
-------------
32.
Từ khi biết mình có thai, một thời gian dài ta đã không chạm vào chất độc đó.

Phần bụng nhô ra cũng đã được ta giấu dưới lớp áo nữ quan.

Nhưng không biết có phải do trước đó đã trúng độc hay không mà tối nay ta có dấu hiệu sinh non.

Không suy nghĩ nhiều, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến phủ của Ngọc thái y, được ông ấy dẫn ra hậu viện hẻo lánh, sau một ngày một đêm đau đớn, ta mới sinh xong.

Có lẽ vì sinh non nên đứa bé đỏ hỏn, nhăn nheo, tiếng khóc rất nhỏ.

Ta muốn ôm nó vào lòng để dỗ dành, nhưng lại phát hiện, không biết từ bao giờ lưỡi của mình có lúc bị tê liệt trong thời gian ngắn.

Để không làm liên lụy đến đứa trẻ, ta đã nhờ ông ấy tìm giúp ta một gia đình tốt để nhận nuôi.

Ông ấy đồng ý, bảo ta đặt tên cho đứa bé.

"Gọi Tiểu Hài* là được."

*小孩 :đứa trẻ, đứa bé.

Ta nói, "Hàn .....không, Tô Tiểu Hài."

Họ nói rằng tên xấu dễ nuôi.

Ta chỉ mong nó có thể sống thật tốt.

Ban đêm, ta ôm Tô Tiểu Hài nằm trên giường ngủ, trong lúc mơ hồ, ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc vén rèm đi vào.

Dáng người như núi ngọc, khiến căn phòng nhỏ này càng thêm chật chội.

Ta không quan tâm đến mái tóc rối bù của mình, liền ông Tô Tiểu Hài lên cho hắn nhìn: "Nhìn xem, đây là con của ngươi."

"Ngươi có thích không?"

Người đó đỡ lấy đứa trẻ, liếc nhìn nó.

"Em hỏi ta có thích nó không?"

"Ừm."

"Thích thì sao, mà không thích thì sao?"

Hắn đáp rồi, nhưng câu trả lời rất mơ hồ.

Nghe vậy, ta không khỏi bùi ngùi:“Em sai rồi”.

"Sai ở đâu?"

"Em không biết, nhưng chắc chắn em phải sai rồi."

Ta cúi đầu: “Nếu không chàng đã không đến trong mộng tìm em.”

Nhưng ta thực sự không còn cách nào khác nữa rồi ….

Triệu Thần cần ta, nhưng ta lại tránh xa nó; Hàn Mạch cần ta, nhưng ta lại phản bội chàng; Tiểu Hài cần ta, nhưng ta lại bỏ rơi nó; giống như tiểu thư vậy, ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Mọi chuyện trong quá khứ như nhát dao sắc nhọn đâm vào ngực ta, khiến ta không nhịn được mà bật khóc: “Chàng từng hỏi em có yêu chàng không, nhưng em không hiểu thế nào là yêu… cho đến ngày hôm đó, em gặp được tiểu thư của phủ quốc công."

"Em định sẽ g.i.ế.t nàng ta."

"Nhưng nàng rất tốt, em nghĩ nếu hai người ở bên nhau, thì đúng là một cặp trời định..."

Trong mông lung, giọng nói của đối phương nhàn nhạt truyền đến.
"...Vậy con người nàng cũng vẫn còn tốt đấy."

Không biết là khen hay chê.

Lời chưa kịp nói hết, ta bỗng khóc như mưa.

Cũng may hiện tại đang trong giấc mộng, có mất mặt cũng không sao.

"Em thừa nhận, từ đâug đến cuối em là một kẻ tiểu nhân đê hèn!"

"Nhưng ngay cả một kẻ xấu xa như em cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vì không thể đem đến hạnh phúc cho chàng!"

"Nếu như thế là tình yêu, em nghĩ em đã từng yêu chàng..."

"Em yêu chàng, Hàn Mạch."

"..."

Đối phương không trả lời.

Hắn chỉ ôm đứa bé và đứng trong bóng tối im lặng lắng nghe.

Cho đến khi ta khóc đến kiệt sức, ngất đi.

33.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Ngọc thái y nói, ông ấy đã gửi đứa bé đi rồi.

Ta hỏi ông ấy đưa cho ai, ông ấy chỉ nói là đưa cho một đôi vợ chồng chưa có con.

Ông ấy là một người chính trực, ta không nghi ngờ ông aya.

Chỉ là trong lòng ta không yên tâm nổi.

Để xua tan lo lắng của ta, nửa năm sau, Ngọc thái y đã đưa ta đến một vùng quê cách kinh thành rất xa, đưa ta đến xem tận mắt Tô Tiểu Hài.

Chủ thấy một ngôi nhà nhỏ ngăn nắp, trước cửa để một chiếc phản lớn, bên trên phủ một tấm chiếu lớn bằng sậy trắng như tuyết để ngồi hóng mát, trên chiếu có một đứa trẻ mũm mĩm đang uốn éo, mặc một bộ y phục màu đỏ, trên cổ đeo một chiếc khóa trường thọ.

Khác với khi mới sinh ra, nó trắng trẻo, mũm mĩm lạ thường, trông chẳng khác gì những đứa trẻ khỏe mạnh khác.

Ta muốn chạy lại ôm một chút, hôn một cái, nhưng bị Ngọc thái y ngăn lại.

"Nếu đã cho người khác, thì không nên quá thân cận…... Nếu bọn họ biết ngươi tới đây, nhất định sẽ nảy sinh nghi ngờ với thân thế đứa bé."

Ta gật đầu: "Hiểu rồi, ta sẽ không đến đây nữa."

Ngọc thái y thấy ta xoay người rời đi, không nói lời nào.

Ông ấy đuổi theo đằng sau ta, còn ta đi càng lúc càng nhanh hơn, chỉ sợ mối quan hệ của ta và Tô Tiểu Hài sẽ bị phát hiện, và nó cũng sẽ bị bỏ rơi giống như ta, không có nơi nào để nương tựa.

Tiểu thư đã mất hơn mười năm, mới có thể biến đổi ta từ một con thú thành một con người.

Nhưng Tô Tiểu Hài chỉ mất đúng một đêm.

34.
Bởi vì không còn phải cố kị điều gì nữa, nên ta còn tàn nhẫn với Triệu Thụy hơn.

Hắn bị ta cho uống quá nhiều thuốc, toàn thân đã cứng ngắc, không thể xuống giường được nữa.

Ban đầu, vì để Triệu Thần trưởng thành, Triệu Thụy đã phong Hàn Mạch làm thái sư, cùng với Ngụy quốc công và Phiêu kỵ đại tướng quân, ba bên cùng hỗ trợ.

Bây giờ hắn bệnh nặng không thể chữa khỏi, quyền lực của ba người bọn họ lớn mạnh nhất triều chính.

Ta vẫn chăm sóc Triệu Thần mỗi ngày, giám sát việc học của nó, mặc dù ta cùng Hàn Mạch gặp mặt mỗi ngày, nhưng chúng ta chưa bao giờ nói chuyện riêng với nhau.

Nhưng trong thâm tâm ta, ta vẫn luôn hi vọng, hắn mạnh khỏe hạnh phúc.

Nghe nói rằng hắn cùng Ngụy cô nương đã bàn chuyện hôn ước, nhưng mãi không thấy tổ chức hôn lễ.

Ta đã nghĩ cuộc hôn nhân này sẽ không thành.

Nhưng một ngày nọ, ta lại nghe thấy cung nhân xì xào bàn tán rằng Ngụy cô nương đã gả vào Hàn gia, nhưng lại im hơi lặng tiếng, không nói cho ai biết.

Việc này…quá hoang đường rồi.

Mà đằng sau một sự việc tưởng chừng như hoang đường đó, chân tướng ẩn đằng sau lại càng ly kỳ hơn.

Là một nữ quan nhị phẩm, dần dần ta cũng có những mối quan hệ của riêng mình, vừa nghe ngóng đã có kẻ muốn lấy lòng mà nói cho ta biết sự thật về Ngụy cô nương.  

Là một tiểu thư khuê tú ở kinh thành, nàng cũng có rất nhiều người mến mộ, trong số những người mến mộ đó có rất nhiều người là con cháu hoàng thất.

Sau khi chuyện hôn sự của nàng và Hàn Mạch được ấn định, như thường lệ, nàng tốt bụng đi phát cháo cứu tế, nhưng lại bị những người kia bắt cóc ngay trên đường, biến mất suốt ba ngày ba đêm.

Khi Ngụy quốc công tìm thấy nàng, nàng ấy đã phát điên rồi.

Sau đó, những kẻ con cháu hoàng thất kia lần lượt đều bị tìm ra và tống vào lao, nhưng bệnh tình của nàng vẫn không thuyên giảm, vẫn cứ khùng khùng điên điên như vậy…

Nhưng ngoài dự liệu, Hàn Mạch vẫn cưới nàng  vào phủ......

Thậm chí, hai người còn có con với nhau.

35.
Năm này qua năm khác…..

Triệu Thần năm nay đã lên mười, ngồi trên long ỷ cũng đã rất có phong thái.

Triệu Thụy bị bệnh nặng vô phương cứu chữa, vẫn như cũ bị ta kéo dài mạng sống bằng canh nhân sâm, chỉ là hắn được bọc trong một chiếc chăn màu vàng, không nghe thấy cũng không nhìn thấy gì, như một x.á.c s.ố.n.g.

Khi không có ai ở đây, ta thường ngồi trên đầu giường hắn, nói ra những tâm sự giấu kín trong lòng.

Nếu không phải vì Triệu Thần, ta còn hi vọng hắn sống lâu hơn nữa.

Nhưng chỉ cần hắn còn sống, Triệu Thần sẽ không thể đăng cơ.

Vì vậy, ta đã đành phải tiễn hắn về chầu trời thôi. 

Ta tìm được một loại thuốc cực độc, sau đó đổ vào đôi môi khô khốc của hắn, nhưng dường như hắn biết rằng đây là thuốc độc, nên cứ phun ra, lặp lại vài lần cho đến khi ta hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Triệu Thụy, hai mươi năm trước ngươi đã bại dưới tay ta."

"Bây giờ, ngươi lại lần nữa bại dưới tay ta."

"Có đánh cược thì phải chịu thua, đây mới là khí phách của bậc đế vương.”

Cuối cùng, hắn bỏ cuộc.

Sau khi nuốt thuốc độc xuống, rất nhanh, hắn liền ngừng thở.

Ta kéo tấm nệm màu vàng qua đầu hắn, xử lí thi thể của hắn như xử lí một đống rác.

Vừa quay đầu lại, ta liền thấy một dáng người cao gầy đang đứng thất thần ở cửa điện nhìn ta.

Hắn mở miệng: "Phụ hoàng, người. . ."

"Do ta g.i.ế.t."

Nhân lúc nói năng vẫn còn lưu loát, ta thẳng thắn kể lại toàn bộ, tiểu thư đã ủy thác cho ta những gì, cũng nói cho hắn biết cha ruột của hắn không phải Triệu Thụy, mà là cố thái tử Triệu Nhượng.

Triệu Thần kinh hãi, càng khó chấp nhận hơn là việc ta đã g.i.ế.t Triệu Thụy: "Cô cô, tại sao…..người lại làm như vậy?"

"Có một số việc tiểu thư không làm được, vậy thì ta sẽ làm."

"Nhưng, nhưng mà phụ hoàng rất yêu thương con..."

"Nếu cha ruột của ngươi vẫn còn sống, ngài ấy sẽ càng yêu ngươi hơn.”

"..."

"Ngươi có thể không nhận ta, nhưng không thể không nhận cha mẹ mình."

Lời tường thuật vô cảm của ta khiến Triệu Thần, người trước giờ luôn thông minh sáng suốt, dại ra: “Làm người không bao giờ được từ bỏ nguồn gốc của mình, đó là xuất thân cũng là chốn về của mỗi người.”

Thù ta đã báo xong, mạng cũng không tiếc nữa: "Nếu như ngươi không chấp nhận được chuyện này, có thể g.i.ế.t ta báo thù cho hắn."

"Không, không muốn. . . . . ."

Triệu Thần là do một tay ta nuôi nấng, trước giờ nó vẫn luôn nghe lời  ta, mà ta tàn nhẫn như vậy, chẳng qua là muốn bắt nó phải lựa chọn giữa ta và Triệu Thụy.

Một lúc lâu sau, nó dần dần bình tĩnh lại:

"Cho nên, là người hạ độc giết người ấy?"

Ta thừa nhận.

Thiếu niên đang tuổi mới lớn đi vòng quanh ta hai vòng, đột nhiên hai mắt đỏ hoe: “Đây là lý do vì sao cô cô chưa bao giờ ôm con sao?”

"Chỉ vì trên người người có độc?"

Nó hỏi như vậy, ta không biết phải trả lời như thế nào cho phải.

Ngay sau đó, ta liền thấy đôi mắt nó ngấn lệ: "Nhưng con vẫn muốn ôm người một lát."

"Chỉ một lát thôi, có được không?"

36.
Triệu Thần đã không cô phụ công ơn dưỡng dục của ta.

Cũng chấp nhận sự thật ta đã g.i.ế.t Triệu Thụy.

Sau quốc tang, Triệu Thần truy phong cha đẻ mình là Triệu Nhượng làm Thái thượng hoàng, lấy hiệu là "Nhân"*, và truy phong mẹ mình Tô Uyển là Hiếu Hiền hoàng thái hậu,  cải táng hai người trong cùng một quan tài, đặt trong hoàng lăng.

*Nhân: 仁: Lòng nhân từ, lòng thương yêu, đức nhân.

Vì để nó lên nắm quyền càng sớm càng tốt, ta đích thân đến Hàn phủ bái phỏng.

Hiện giờ lại đang là mùa xuân, hoa lê trắng hồng bị gió thổi rơi đầy ở tiền viện, hương thơm nồng nàn, cả đế giày cũng vương mùi thơm.

Ta được người gác cửa dẫn vào hậu viện, chỉ thấy màn lụa mỏng nhẹ phấp phới dưới vọng lâu, băng qua bụi chuối rồi vào đình, bên trong có một bóng người mơ hồ.

Ta tiến lên một bước, vừa mới kêu một tiếng: "Hàn..."

Vừa bước qua bậc cửa, tay chân ta đột nhiên cứng đờ, trực tiếp ngã phịch xuống đất.

Có người đỡ được ta.

Ta nhẹ ngẩng đầu lên, ngừng hô hấp, chỉ thấy ánh mắt mắt hắn thâm thúy, ngón tay thon dài vén một ít tóc mai rối bời bên thái dương, nhưng hắn lại không nói một lời.

Ta ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của hắn.

"Cảm ơn."

Hắn hơi gồng tay, nhấc bổng ta lên khỏi mặt đất.

Ta đứng ở trong góc vọng lâu, nói ra nguyên nhân tới, lại phát hiện đối phương có chút lơ đễnh: “Nàng là vì Triệu Thần nên mới tới tìm ta nói chuyện sao?”

Ta cũng không biết.

Cũng có thể là chỉ muốn tìm hắn nói chuyện, nên dùng Triệu Thần như một cái cớ chăng.

Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, hiện giờ hắn đã là phu quân của người, nên có những chuyện chỉ có thể giả vờ nghe không hiểu.

"Đúng vậy, bệ hạ đã hơn mười tuổi, đã đến lúc thử cho người tự mình chấp chính rồi."

Hàn Mạch tựa hồ nở nụ cười: "Ta thì dễ nói chuyện rồi...…còn phía Ngụy quốc công cùng Phiêu kỵ tướng quân, nàng tính toán thuyết phục như thế nào đây?"

"Chính vì như vậy, cho nên ta mới tới đây nhờ Hàn đại nhân giúp đỡ."

Hàn Mạch nghe xong, không tỏ rõ ý kiến.

Trong đình treo quá nhiều lụa mỏng, tung bay phấp phới khiến cả vọng lâu trở lên mộng ảo, hắn ngồi ở trong đó, gió thổi cành lá đung đưa, bóng hoa, bóng cây lướt qua trên mặt hắn.

Sau khi tay chân đã thoải mái hơn, ta chậm rãi đi đến trước mặt hắn: “Hàn đại nhân, muốn ta làm gì, ngài cứ nói đi.”

"Gì cũng được?"

Ta vừa gật đầu, liền nghe thấy hắn thấp giọng nói:
"Vậy nàng tới Hàn phủ làm thiếp đi."

"...."

Lời còn chưa dứt, ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, đối phương cũng bình tĩnh nhìn lại ta.

Giằng co một lúc lâu, cả hai đều không nói gì.

Cuối cùng, người trước mặt ta thở dài: "Tiểu Miêu, nàng thay đổi rồi."

"Nếu là mười hai năm trước, ta nói xong câu kia, trong hai chúng ta, buộc phải có một người phải c.h.ế.t."

"Vậy nên?"

Ta thấy nực cười: “Ngươi lấy chuyện này ra để đùa?”

Hắn lắc đầu, môi khẽ mấp máy, sau đó ta nghe thấy tiếng hét của trẻ con từ bên ngoài truyền vào.

Nghe thấy tiếng hét, ta quay đầu lại liền nhìn thấy một cậu bé rất đáng yêu, hai má bánh bao núng nính, đang chạy từ xa lại, đứa nhỏ ước chừng khoảng năm, sáu tuổi, khi tìm thấy Hàn Mạch liền vui vẻ leo lên đùi hắn.

"Cha, nàng là ai?"

"Là cô cô trong cung."

"Ồ, cô cô."

Đứa nhỏ kêu lên một tiếng, kéo Hàn Mạch đứng dậy: "Cha, cha, cùng con đi gặp mẹ đi!"

Hàn Mạch bế nó đứng dậy, ta dán mắt vào đứa nhỏ, không tự chủ mà đi theo phía sau.

Đi qua giếng trời, qua một đoạn cổng hoa, ta đi theo hai cha con vào tận góc nhỏ sâu bên trong, ta liền hoảng hốt nhận ra,  đây chính là tiểu viện ngày xưa ta từng ở.

Qua khe cửa, có thể nhìn thấy một người nữ tử chỉ mặc mỗi trung y màu trắng, tóc dài buông xõa đang đi dạo trong sân.

Nàng ấy rất gầy, gầy đến nỗi như thể sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

Nhưng sau khi đứa nhỏ chạy vào trong sân, bất chấp cơ thể gầy gò của mình, nàng vẫn kiên nhẫn cùng chơi với nó.

Ta đứng ở ngoài cửa, nhìn cảnh hai mẹ con cười nói vui vẻ, chợt hiểu ra tại sao năm đó Hàn Mạch lại làm như vậy.

Hắn muốn cho nàng ấy một nơi có thể trốn thôi.

Cũng như ta năm đó vậy….

37.
Hàn Mạch đứng nhìn một lúc, rồi quay đầu bước ra.

Ta không hiểu tại sao hắn lại tránh né như vậy, lại thấy hắn thì thầm: "Ngụy cô nương……. nàng ấy không muốn gặp ta, lần nào gặp ta nàng cũng sẽ tự làm mình bị thương."

Ta quay đầu lại nhìn tiểu viện trống không: "Không phải nàng không muốn gặp ngươi."

Chỉ là nàng không muốn bị người mình yêu coi thường mà thôi.

Trở lại trung đình, băng qua một cây cầu nhỏ là Đào Viên, ta lặng lẽ đi theo sau Hàn Mạch, muốn nói chuyện của Triệu Thần với hắn, nhưng hắn lại bình tĩnh nói: “Câu nói vừa nãy, không phải nói đùa.”

"Cái gì?"

"Nàng có muốn trở về không?"

Hắn lặp lại một lần nữa: "Trở về bên cạnh ta."

Ta cười, vừa cảm thấy hoang đường, lại vừa cảm thấy bi ai.

"Trở về làm gì? Làm thiếp của ngươi?"

"Nàng không chịu sao?"

Hàn Mạch suy nghĩ một chút, sau đó lại quay trở vào trong tiểu viện, ôm tiểu tử đang giãy giụa đến trước mặt ta: “Gọi mẹ.”

Đứa nhỏ không chịu: “Con đã có mẹ rồi!

Hàn Mạch nhẹ nhàng nhéo tai đứa nhỏ:"Mẹ thì không sợ nhiều, mau gọi."

Nhìn thấy nước mắt của đứa nhỏ sắp ứa ra đến nơi, lập tức, ta có chút đau lòng: "Không cần, không cần, không cần nghe cha ngươi!"

"Ngoan, ngươi tên là gì?"

Đứa nhỏ bịt tai lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời ta.

"Con tên là Hàn Tốn*, tự Thoái Chi*."

*逊: Tốn: khiêm tốn, trốn, lẩn tránh…
*退之: Thoái Chi: lùi lại, nhường, trốn tránh…

Không đợi ta hỏi, đứa nhỏ liền kể cho ta nghe ý nghĩa tên của nó: “Cha đặt cho con cái tên này vì muốn con yêu thương mọi người, biết khiêm tốn nhường nhịn”.

Ta sờ đỉnh đầu của nó: "Vậy ngươi có biệt danh không?"

Đứa nhỏ cẩn thận suy nghĩ, rồi vui vẻ nói: "Con có biệt danh!"

"Biệt danh của con là Tô Tiểu Hài!"

Lời còn chưa dứt, vạt áo trắng của Hàn Mạch bị gió thổi tung lên, những cánh hoa bị gió thổi bay phủ đầy trên vai, tóc của hai cha con.

Ngay cả lối đi dưới chân cũng bị hoa rơi phủ kín trông như một tấm lụa trắng trong vắt.

Cảnh tượng trước mắt khiến ta hoài nghi, lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ.

Hàn Mạch ôm lấy Tô Tiểu Hài, vẫn bình tĩnh như cũ: "Một người là mẹ sinh ra con, một người là mẹ nuôi con khôn lớn, chỉ có hai người, nhiều đâu mà nhiều?"

Ta không biết nên nói gì cho phải.

Hàn Mạch đưa Tô Tiểu Hài cho ta ôm vào lòng, còn hắn thì ôm hai chúng ta thật chặt.

Bất giác, khi buông tay, mặt ta đã ướt đẫm nước mắt.

Hàn Mạch lặng lẽ nhìn chúng ta, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Sau khi việc của Triệu Thần thu xếp xong xuôi, em quay về phủ đi.”

"Tiểu Hài cần em...ta cũng vậy..."

Người kiêu ngạo như hắn, cuối cùng vẫn phải xuống nước……

Mà ta sau khi nghe hắn nói xong,  cũng rơm rớm nước mắt gật đầu.

38.
Mười hai tuổi, Triệu Thần lên nắm quyền.

Dưới sự tận lực phò tá của các vị đại thần, ông đã cố gắng hết sức thực thi chính sách nhân từ, giảm tô thuế, để yên ổn lòng dân và ổn định đất nước.

Chỉ qua vài năm, dưới sự trị vì của Triệu Thần, thiên hạ thái bình thịnh thế. Là dấu hiệu tốt của việc bắt đầu một triều đại thịnh vượng.

Tiểu Hài cũng dần trưởng thành, liều lĩnh và lanh lợi có phong thái của ta năm đó.

Sau khi vào Thái Học viện, thường đi lại trước ngự tiền, Hàn Mạch dần dần rút khỏi triều đình.

Chúng ta để Ngụy cô nương sống trong tiểu viện nhỏ yên bình, còn hai chúng ta trải qua cuộc sống nhàn nhã ở thôn trang nhỏ xa cách thế gian.

Ta đã nói với Hàn Mạch về việc trên người ta bị nhiễm độc, nhưng hắn cứ nghĩ rằng có vấn đề gì.

Chỉ khi bệnh cứng người của ta thỉnh thoảng bùng phát, hắn mới trở nên lo lắng, thậm chí còn giấu ta đi tìm Ngọc thái y, hy vọng có được phương thuốc để trì hoãn việc phát độc của ta.

Ngày hôm sau, chỉ nhận lại được một bản cáo phó* mà gia nhân của Ngọc thái y gửi đến.

*Giấy báo tử.

Sau khi biết việc này, ta liền thở dài: “Tay đã nhúng bẩn, chắc phải…”

Hàn Mạch không cho ta nói tiếp.

Hắn vẫn luôn kiên định với ý nghĩ của mình, Ngọc thái y chỉ là tuổi cao, nên qua đời thôi. 

39.
Năm nay mùa đông ấm áp hiếm có.

Tiểu Hài đã lớn, không muốn ta gọi nó bằng biệt danh, luôn lớn tiếng nhấn mạnh rằng tên nó là Hàn Tốn.

Mặc dù nó  giống ta về mọi mặt, nhưng nó lại rất  ngưỡng mộ Hàn Mạch, muốn trở thành một người phong độ bất phàm, thông minh tuyệt đỉnh như cha mình.

Chiều nay, nắng chói chang khiến ta lười cả vận động, nên ta liền ngồi lên cỗ xe để con bò trắng kéo ta đi dạo trong rừng.

Một lúc sau, xe bò dừng lại, một bóng người mang theo mùi đàn hương bước lên xe.

Mở miệng chưa kịp nói thì đã bị người kia nhét một lát nhân sâm vào miệng.

Gần đây Hàn Mạch luôn mang về nhà một số dược liệu kỳ quái.

Để chữa bệnh cho ta, hắn cũng đã phải trả giá.

Ta ngẩn ra một lúc: "Tại sao.... nhất định phải là em?"

Đối phương cúi đầu chạm tay vào gò má gầy gò của ta: “Cái gì mà tại sao?”

“Tại sao, nhất định phải giữ em ở lại?

Ta khẽ lắc đầu: “Nếu không phải tại em, chàng vốn đã có thể ở bên nữ tử khác tốt hơn rồi.”

Hắn giật mình, như thể hắn đang nghiêm túc suy nghĩ về nó.

"Chắc là nghiệt duyên đấy."

"Hả?"

"Ta cả đời này bo bo giữ mình bình an vô sự, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, nhưng từ sau khi gặp được em..."

Giọng điệu của hắn vẫn bình đạm như cũ, nhưng lại xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Chỉ nhìn thêm một chút thôi, thế mà giờ lại như trúng phải độc, dứt không được, chọc không nổi, lại không thể rời."

"Đời này, chả hiểu sao lại quấn quýt cùng em rồi."

Dứt không được.

Chọc không nổi.

Không thể tách rời.

Ba câu nói này, lại có thể biểu thị một cách chính xác mối quan hệ giữa hai chúng ta như vậy…..

Nghe hắn nói, ta không cầm được nước mắt.

Hàn Mạch kéo ta, kẻ đang nằm một cách lười biếng vào trong lòng, khẽ thở dài: “Nghĩ lại, ta và em đã ở bên nhau được mười hai năm rồi đấy.”

“Đúng vậy.” Ta nhìn con bò trắng đang kéo xe trước mặt: “Lâu như vậy rồi, vậy con bò kia chắc phải già lắm rồi nhỉ?”

"Kia là con của nó."

"Á???"

Thấy ta bối rối, Hàn Mạch cười khẽ.

Thời gian trôi đi quá nhanh.

Nhưng khi nhìn thấy sương mù biến mất, thế gian sạch sẽ, sông núi hùng vĩ.

Thật là tự do tự tại.

Ta nằm trong lòng Hàn Mạch mơ mơ màng màng nằm, nhưng lại nghe rõ hắn thì thầm bên tai: “Kiếp sau, em vẫn muốn ở bên ta chứ?”

Im lặng một lúc, ta lắc đầu: “Em không muốn có kiếp sau.”

Một lúc lâu sau đó…..

Ta ngẩng đầu, lại thấy hắn đang nhìn mình ta chằm chằm, liền vội vàng giải thích: "Không phải chàng không tốt, mà là thế gian này quá tàn nhẫn."

"...."

Thấy vẻ mặt hắn vẫn còn bất an, ta không thể không nhượng bộ: “Được rồi, vì được ở cùng chàng, em đành quay lại thế gian này vậy.”

"Chỉ là lần sau không muốn làm người."

Hàn Mạch nghe vậy liền kinh ngạc hỏi: "Không muốn làm người, thì muốn làm gì?"

Ta ngáp: “Chỉ làm một con mèo thôi”.

Ai ngờ, đối phương thấy ta đang mệt mỏi mà vẫn cứ giơ tay ra lay ta tỉnh:  “Vậy ta tìm em kiểu gì?”

Không hiểu tại sao hắn lại cố chấp đến vậy, vì vậy ta không còn cách nào khác ngoài trả lời.

"Không cần, em sẽ tự tới tìm chàng."

Hắn gật đầu, cuối cùng cũng hài lòng: "Được."

"Vậy ta sẽ chờ em."

Ta còn đang muốn cười nhạo hắn, nào ngờ chợt nghe thấy tiếng hát của mấy người tiều phu từ trong rừng vọng ra, âm thanh trầm bổng xa xăm, tựa hồ như từ chốn bồng lai vọng về.

Cảm giác buồn ngủ ập đến.

Dưới ánh nắng ấm áp, ta nhắm mắt lại.

Cỗ xe đi vào con đường mòn trong núi, sương mù dày đặc mỏng dần, cuộn lại như làn khói, lại tựa như làn tóc đen dài. 

Cỗ xe bò vẫn cứ đi, đưa hai chúng ta vào sâu trong núi, những ngọn núi xanh biếc nhấp nhô như sóng biển, giữa vô vàn núi non đỉnh núi đột nhiên xuất hiện một đám sương mù màu đỏ.

Một lát sau, liền xuất hiện quầng sáng màu vàng nhạt, xua tan sương mù mờ ảo trên núi.

Giờ khắc này.

Sương mù tan biến, mùa xuân tươi đẹp sắp qua rồi…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top