Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

II: Mối Liên Hệ (Chương 10)



Chương 10

"Xạ thủ bắn tỉa tuyến đầu đã vào vị trí chưa?"


Bo Haumann, một cựu thượng sĩ quân đội, hiện đang chỉ huy Đơn vị Can thiệp khẩn cấp, đội SWAT* (Special Weapon and Tactic Team: Đội Vũ trang và Chiến thuật đặt biệt, tên gọi chung của các biệt đội tinh nhuệ được sử dụng trong cấp tình huống can thiệp khẩn cấp và nguy hiểm (khủng bố, bắt cóc con tin, nghi phạm nguy hiểm có vũ khí,...) thuộc lực lượng cảnh sát tại Mỹ) của Sở cảnh sát New York, chỉ về phía một tòa nhà cho phép tầm ngắm hoàn hảo, khống chế toàn bộ khoảng sân sau của ngôi nhà biệt lập, nơi DeLeon Williams đang sống.


"Rồi, thưa ngài", một sĩ quan đứng gần đó nói. "Johnny đã được yểm trợ phía sau."


"Tốt.


Haumann, người đàn ông với mái tóc xám cắt ngắn, rắn như hòn đá tảng, ra lệnh cho hai toán đặc nhiệm vào vị trí. "Cẩn thận, tránh bị lộ." 


Khi một cuộc gọi đến thông báo về một vụ cưỡng dâm, giết người và một manh mối chắc chắn dẫn tới kẻ tình nghi, Haumann đang ở trong sân sau nhà mình, cách chỗ này không xa, loay hoay tìm cách nhóm chỗ than còn sót lại năm ngoái, ông giao lại nhiệm vụ nhóm than cho cậu con trai, mặc đồ, mang vũ khí lên người rồi hối hả rời khỏi nhà, thầm tạ ơn Chúa vẫn chưa đụng đến lon bia đầu tiên trong ngày. Haumann hoàn toàn có thể lái xe sau khi đã uống vài lon, nhưng ông không bao giờ bắn súng trong vòng tám giờ sau khi dùng đồ có cồn.


Và bây giờ, vào ngày Chủ nhật đẹp trời này, rất có thể họ sẽ có cơ hội chứng kiến một màn đấu súng. 


Bộ đàm của ông kêu lạch tạch, ông nghe thấy trong tai nghe, "T và T Một gọi Căn cứ, hết". Đội Tìm kiếm và Theo dõi (T và T) đã băng qua bên kia đường cùng xạ thủ bắn tỉa thứ hai.


"Căn cứ đây. Tiến về phía trước, hết" "Đã bắt được vài hình ảnh hồng ngoại. Có lẽ có ai đó trong nhà. Không nghe thấy gì."

Có lẽ, Haumann bực bội nghĩ thầm, ông đã xem qua ngân sách dành cho trang bị. Dù không thể nói được cỡ giày và sáng hôm đó bọn họ có dùng chỉ nha khoa không, thì cũng phải biết được chính xác có ai trong nhà chứ. 


"Kiểm tra lại."


Sau một hồi tưởng như vô tận, ông nghe thấy, "T và T Một. Okay, chúng tôi chỉ phát hiện một người trong nhà. Nhìn được tận mắt qua cửa sổ. Chác chắn đó là DeLeon Williams, đã đối chiếu với ảnh nhận dạng, hết." 


"Tốt. Rút lui."


Haumann gọi tới hai toán đột kích đang bí mật tiếp cận vị trí xung quanh ngôi nhà. "Không có nhiều thời gian để phổ biến mệnh lệnh. Nghe cho rõ đâu. Nghi phạm là một kẻ cưỡng dâm và giết người. Chúng ta muốn tóm sống hắn, nhưng hắn là một kẻ quá nguy hiểm, không được phép để sổng. Nếu hắn có bất cứ hành động kháng cự nào, các anh được bật đèn xanh." 


"Trưởng toán B. Đã nghe rõ. Chúng tôi đã vào vị trí. Đường hẻm, các con phố phía bắc và cửa sau đã được khống chế, hết".


"Trưởng toán A gọi Căn cứ. Đã nghe rõ đèn xanh. Chúng tôi đã vào vị trí ở cửa trước, khống chế toàn bộ các khu phố phía nam và phía đông." 


"Xạ thủ bẳn tỉa", Haumann gọi vào bộ đàm. "Các anh nghe rõ đèn xanh chưa?"


"Rõ." Họ báo thêm đã "kéo khóa và nạp đạn" (câu nói này là một cái cớ quen thuộc để Haumann vặn vẹo vì thực ra nó chỉ đúng với những khẩu súng trường quân dụng M1 cổ lỗ, phải kéo khóa nòng ra sau, nạp một kẹp đạn từ trên xuống; với một khẩu súng trường hiện đại không cần phải làm thế. Nhưng giờ không phải lúc lên lớp ai). 


Haumann mở dây cài bao đeo khẩu Glock của mình, rồi trườn vào trong con hẻm phía sau ngôi nhà, cũng có mặt tại đây còn có nhiều nhân viên cảnh sát khác mà ngày Chủ nhật, cũng như trường hợp của ông, đã bị thay đổi đột ngột một cách chóng mặt.


Đúng lúc đó một giọng nói vang lên trong tai nghe của ông, "T và T Hai gọi Căn cứ. Tôi nghĩ chúng tôi có gì đó." 



Quỳ trên hai đầu gối, DeLeon Williams thận trọng nhìn qua một khe nứt trên cánh cửa, khe nứt tự nhiên trên mặt gỗ mà anh đã định sửa lại và thấy mấy nhân viên cảnh sát không còn ở ngoài đó.


Không, anh thầm chữa lại, không còn nhìn thấy họ nữa. Một sự khác nhau lớn. Anh cảm thấy một tia lóe sáng của kim loại hay kính sau các bụi cây. Có thể từ những bức tượng chú lùn kỳ quặc hay tượng con hươu trang trí thảm cỏ của cô hàng xóm. 


Cũng có thể là từ khẩu súng của một tay cớm.


Kéo theo chiếc túi, anh bò ra sau ngôi nhà, nhìn lén lút ra ngoài. Lần này, anh mạo hiểm nhìn qua cửa sổ, gồng hết sức kiểm soát cơn hoảng loạn của bản thân. 


Khoảng sân sau cũng như con hẻm sau nó vắng tanh.


Nhưng một lần nữa anh thầm chỉnh: có vẻ vắng tanh. 


Anh cảm thấy một cơn ớn lạnh hoảng hốt của hội chứng cũ, cùng một khao khát lao ra khỏi cửa, rút súng, chạy vào con hẻm, đe dọa bất cứ ai trông thấy, gào thét ra lệnh bắt họ lùi lại.


Trong lúc đầu óc anh quay cuồng, anh đưa tay với lấy nắm cửa một cách vô thức. 


Không...


Hãy khôn ngoan. 


Anh ngồi xuống, tựa đầu vào tường, cố làm chậm lại nhịp thở.


Một lát sau, anh đã bình tĩnh trở lại và quyết định thử cách khác. Dưới tầng hầm, có một khung cửa mở ra một khoảng trống hẹp bên hông ngôi nhà. Băng qua hai mét rưỡi bãi cỏ lơ thơ cằn cỗi sẽ có khung cửa dẫn vào tầng hầm nhà bên cạnh. Gia đình Wong đang đi nghỉ cuối tuần, anh đã nhận lời tưới cây giúp họ. Williams nghĩ có thể luồn vào trong, leo lên trên và đi bằng cửa sau nhà họ. Nếu may mắn, đám cảnh sát sẽ không khống chế khoảng sân hẹp đó. Sau đó anh sẽ đi dọc con hẻm ra phố chính và chạy tới ga tàu điện ngầm. 


Kế hoạch khó có thể coi là thiên tài, nhưng chí ít cũng cho anh một cơ hội sáng sủa so với việc ngồi im chờ đợi ở đây. Nước mắt lại chảy, cùng cảm giác hốt hoảng.


Thôi đi. Anh từng là lính cơ mà. 


Anh đứng dậy, loạng choạng bước xuống tầng hầm.


Phải thoát ngay khỏi chỗ này. Đám cớm có thể phá cửa trước lao vào bất cứ lúc nào. 


Anh mở chốt khung cửa, trèo lên và chui ra ngoài. Sau đó, bò về phía khung cửa ở tầng hầm ngôi nhà của gia đình Wong, bất giác nhìn về phía tay phải. Lạnh cóng người.


Ôi, lạy Chúa Jesus... 


Hai thám tử, một nam một nữ, tay phải lăm lăm súng, đang cúi người ngồi khom lưng trong mảnh sân hẹp bên hông nhà. Bọn họ không nhìn về phía anh mà chăm chú quan sát con hẻm và cửa sau ngôi nhà.


Cơn hoảng hốt lại bùng lên. Anh sẽ phải rút khẩu Colt ra đe dọa họ. Bắt họ ngồi xuống, tự còng tay mình, rồi ném bộ đàm đi. Anh ghét phải làm chuyện này, đây là một hành động phạm tội thực thụ. Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Rõ ràng bọn họ nghĩ anh đã phạm tội rất khủng khiếp. Phải lấy được súng của họ và bỏ chạy. Rất có thể có một chiếc xe không số hiệu của họ đỗ gần đó. Phải lấy được cả chìa khóa xe. 


Liệu có ai đó mà anh không thể trông thấy đang yếm trợ cho họ không?


Anh chỉ còn cách thử vận may của mình. 


Nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống, anh bắt đầu lần tìm khẩu súng.


Đúng lúc đó người nữ thám tử quay về phía anh. Williams rên thầm. Mình toi rồi. 


Janeece, anh yêu em...


Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn vào một mảnh giấy, sau đó hơi nheo mắt khi thấy anh. "DeLeon Williams phải không?" 


Anh líu cả lưỡi: ''Tôi...". Rồi gật đầu, hai tay buông thõng xuống. Anh chỉ biết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, mái tóc đỏ buộc túm đuôi ngựa và đôi mắt lạnh lùng của cô.


Cô gái giơ chiếc phù hiệu cảnh sát đang đeo trên cổ lên. "Chúng tôi là nhân viên cảnh sát. Làm cách nào anh ra khỏi nhà được?". Rồi cô nhìn về phía khung cửa sổ và gật đầu. "Anh Williams, chúng tôi đang thực hiện một chiến dịch tại đây. Anh có thể quay vào trong nhà không? Ở đó anh sẽ an toàn hơn." 


"Tôi...", sự hoảng hốt làm giọng anh lạc đi. "Tôi..."


"Ngay lập tức", cô cương quyết nói. "Chúng tôi sẽ tới gặp anh ngay khi mọi việc xong xuôi. Hãy im lặng. Đừng tìm cách ra khỏi nhà nữa." 


"Tất nhiên. Tôi... Tất nhiên."


Anh ta bỏ lại chiếc túi và bắt đầu quay trở vào qua khung cửa. Cô gái nói vào bộ đàm, "Sachs đây. Tôi sẽ mở rộng vành đai, Bo. Hắn ta hẳn sẽ rất thận trọng"

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Williams không mất thời gian đoán già đoán non. Anh ta uể oải chui vào tầng hầm rồi leo lên cầu thang. Lên đến nơi, anh chạy thẳng vào phòng tắm. Nhấc nắp bồn xả nước, thả khẩu súng vào trong. Sau đó, bước về phía cửa sổ, định nhìn ra ngoài lần nữa. Nhưng anh chững lại, chạy cuống cuồng vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo khi vừa kịp đến nơi.



Đúng là kỳ cục, nhưng quả thực tôi thấy thiếu vắng cảm giác khi ở văn phòng, nhất là vào một ngày đẹp trời như hôm nay và những gì tôi vừa có được từ Myra 9834. 


Trước hết, tôi luôn yêu công việc. Và tôi thích bầu không khí ở chỗ làm, mối quan hệ đồng nghiệp với các mười sáu chữ số, như một gia đình vậy.


Và không thể không kể đến cảm giác mình là người hữu ích. Được tham gia vào guồng máy kinh doanh chóng mặt của New York (chắc bạn cũng từng nghe tới hai từ "số một", đó là cách nói tôi ghét cay ghét đắng, kiểu ngôn ngữ của số đông. Những nhà lãnh đạo vĩ đại như FDR* (Frankiln Delanor  Roossevelt: Tổng thống Mỹ giai đoạn 1933-1945), Truman* (Harry S.Truman: Phó Tổng thống thứ 34 (1945) và là Tổng thống thứ 33 của Hoa Kì (1945 - 1953), kế nhiệm Nhà Trắng sau cái chết của Frankiln D. Roossevelt), Ceasar* (Gaius Julius Caesar: Một lãnh tụ quân sự và chính trị của La Mã và là một trong những người có ảnh hưởng lớn nht trong lịch sử thế giới)), Hitler không cần khoác lên mình chiếc áo khoác kệch cỡm dệt từ thứ ngôn từ khoa trương rẻ tiền của những kẻ đầu óc ngu si đó). 


Quan trọng là công việc trợ giúp được cho thú vui ưa thích của tôi. Không, còn quan trọng hơn thế. Nó đóng vai trò cốt tử.


Tình hình của tôi có thể nói là tốt, thậm chí rất tốt. Mỗi khi muốn, chỉ cần vài lời cam kết giả dối là tôi có thể thu xếp được thời gian để theo đuổi đam mê của bản thân. Nếu nhìn vào khuôn mặt hay vị thế của tôi khó ai có thể ngờ sâu thẳm trái tim, tôi là một con người rất khác biệt. Tôi hay làm việc vào dịp cuối tuần. Đó là một trong những khoảng thời gian ưa thích của tôi, tất nhiên nếu tôi không bận bịu thực hiện chuyến đi săn một cô gái xinh đẹp như Myra 9834 hay mua một bức họa, vài cuốn truyện tranh, những đồng tiền xu cổ hoặc một món đồ sứ quý hiếm. Ngay cả khi chỉ có lác đác vài mười sáu chữ số ở vàn phòng vào một ngày nghỉ như thứ Bảy, Chủ nhật, những gian phòng vẫn rì rầm âm thanh các bánh xe đang chậm rãi đưa xã hội tiến lên phía trước vào một thế giới mới và mạnh mẽ. 


A, một cửa hàng đồ cổ. Tôi dừng bước, nhìn qua cửa kính. Có vài bức họa, đồ lưu niệm, cúp và cả những tờ áp phích khiến tôi rất thích thú. Thật buồn, tôi sẽ không thể quay lại nơi này vì nó nằm quá gần ngôi nhà của DeLeon 6832. Nguy cơ có ai đó tìm ra một mối liên hệ giữa tôi và "kẻ cưỡng dâm" là vô cùng nhỏ, tôi không nên mạo hiểm (tôi chỉ mua tại các cửa hàng hay đi bới đồ cũ. eBay ngó qua thì cũng hay đấy, nhưng mua thứ gì đó qua mạng thì chắc bạn bị điên mất rồi). Vào thời điểm hiện tại dùng tiền mặt vẫn còn là một cách tốt. Nhưng chẳng bao lâu nữa chúng cũng sẽ bị đánh dấu nhận dạng như những thứ khác. Những con chíp RFID* (Radio-frequency identification: Nhận dạng bằng sóng radio) tí hon gắn lên từng tờ giấy bạc hai mươi đô la nào vừa được bạn rút ra từ máy ATM hay chi nhánh ngân hàng nào. Họ sẽ biết bạn dùng nó để mua một lon côca, chiếc áo lót cho cô bồ hay để thuê một kẻ giết mướn. Thỉnh thoảng, tôi lại nghĩ có lẽ chúng ta nên quay lại với vàng. 


Ngoài vòng kiểm soát.


A, anh chàng DeLeon 6832 tội nghiệp. Tôi biết rõ khuôn mặt anh ta nhờ bức chân dung trên giấy phép lái xe, một cái nhìn ngơ ngác, vô hại thẳng vào máy ảnh của nhân viên công vụ. Tôi có thể mường tượng ra vẻ mặt anh chàng khi cảnh sát gõ cửa, chìa ra lệnh bắt giữ vì tội danh cưỡng dâm và giết người. Tôi cũng có thể thấy rõ mồn một cái nhìn kinh hoàng của anh chàng về phía cô bạn gái, Janeece 9810, cũng như cậu con trai mười tuổi của cô nàng, nếu hai người này tình cờ có mặt ở nhà khi đó. Không biết anh ta có phải là một kẻ thích kêu ca không. 


Tôi còn cách ba tòa nhà nữa. Và...


Đợi đã... Có gì đó không bình thường. 


Hai chiếc Crovvn Victoria mới tinh đang đậu trên con phố nhỏ rợp cây xanh. Nếu tin vào môn xác suất, sẽ khó có chuyện nhìn thấy loại xe đó ở tình trạng còn ngon lành quanh khu vực này. Hai chiếc giống hệt nhau lại càng khó có khả năng xảy ra, thêm nữa chúng lại đậu kề nhau, trên mui và nóc không hề có lá rụng hay phấn hoa như những chiếc xe khác đậu quanh đó. Chúng vừa tới chưa lâu.


Một cái nhìn lơ đãng vào bên trong, phản xạ tò mò thông thường của khách vãng lai, cho tôi biết chúng là xe cảnh sát. 


Không phải là điều cảnh sát hay làm một vụ cãi cọ hay ẩu đả gia đình. Theo con số thống kê, những vụ lôi thôi như thế xảy ra khá thường xuyên ở khu vực này của Brooklyn, nhưng hiếm khi chúng diễn ra vào giờ này, khi mà những két bia vẫn chưa xuất hiện. Và chắc chắn bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy những chiếc xe không phiên hiệu kín đáo, ngoài những chiếc xe tuần tra sơn màu xanh, trắng xuất hiện công khai. Chúng đậu cách chỗ ở của DeLeon 6832 ba tòa nhà... Cần phải cân nhắc tới chi tiết này. Tay chỉ huy đám cảnh sát hoàn toàn có thể nói với nhân viên của mình, " Đây là một thủ phạm cưỡng dâm. Hắn rất nguy hiểm. Chúng ta sẽ xông vào sau mười phút nữa. Đậu xe cách ba tòa nhà rồi qua lại đây. Ngay lập tức"


Tôi giả vờ hờ hững liếc xuống con hẻm gần nhất. Tệ hơn rồi đây. Một chiếc xe của Đơn vị Can thiệp khẩn cấp thuộc sở cảnh sát New York đang nằm im lìm trong bóng râm. Đám đặc nhiệm. Bọn họ vẫn hay hỗ trợ cho cảnh sát khi vây bắt những kẻ như DeLeon 6832. Nhưng tại sao họ có mặt ở đây sớm vậy được? Tôi mới gọi 911 cách đây nửa giờ (nếu để quá lâu sau chuyến đi săn mới gọi điện thoại, đám cớm có thể đặt ra nghi vấn tại sao đến tận lúc đó tôi vẫn chỉ báo đã nghe thấy tiếng kêu hoặc cho rằng tôi đã nhìn thấy một kẻ đáng ngờ trước đó). 


Có hai khả năng giải thích sự có mặt của cảnh sát. Khả năng có lý nhất: ngay sau cú điện nặc danh của tôi, bọn họ đã tìm kiếm trong cơ sở dữ liệu tất cả chiếc Dodge màu be đã sử dụng trên năm năm trong thành phố (ngày hôm qua con số chính xác là 1357 chiếc) và bằng cách nào đó đã may mắn moi ra chiếc này. Họ hoàn toàn tin chắc, mà không cần đến những bằng chứng tôi đang định bố trí trong ga ra của anh chàng, rằng chính DeLeon 6832 là kẻ đã cưỡng bức và giết Myra 9834. Họ đang chuẩn bị tóm cổ hoặc phục sẵn chờ anh ta quay về.


Khả năng thứ hai đáng quan ngại hơn nhiều. Đám cảnh sát đã đi đến kết luận: anh chàng đã bị gài bẫy. Và họ đang rình rập chờ tôi.


 Mồ hôi tôi túa ra. Như thế thật không hay chút nào. Nhưng đừng vội hoảng hốt. Những báu vật và căn phòng của tôi vẫn an toàn. Thư giãn đã.


Tuy nhiên, dù chuyện gì đang xảy ra đi nữa tôi vẫn phải tìm hiểu rõ. Nếu sự có mặt của cảnh sát tại đây chỉ là một sự trùng hợp oái oăm, không liên quan tới DeLeon 6832 hay tôi, tôi sẽ bố trí các bằng chứng vào chỗ của chúng rồi chuồn thật nhanh về căn phòng của mình. 


Nhưng nếu bọn họ đã lần ra manh mối về tôi, họ hoàn toàn có thể lần ra những người khác. Randall 6794, Rita 2907 và cả Arthur 3480...


Kéo chiếc mũ sụp xuống sát mắt, đôi kính râm được đẩy cao lên sống mũi, thay đổi hoàn toàn lộ trình, tôi đi vòng qua ngôi nhà, băng qua các con hẻm, khu vườn, sân sau. Luôn giữ khoảng cách ba tòa nhà, mà thật may họ đã vạch ra như giới hạn an toàn giành cho tôi bằng cách đậu hai chiếc Crovvn Victoria ở đó làm mốc đánh dấu. 


Đi vòng thành đường bán nguyệt, tới một bờ đất cao đầy cỏ dẫn đến xa lộ. Trèo lên đó, có thể nhìn thấy những khoảng sân sau nhỏ xíu và mái hiên của những ngôi nhà trong khu DeLeon 6832 đang sống. Tôi bắt đầu đếm từng ngôi nhà để tìm ra chỗ ở của anh ta.


Nhưng tôi không cần phải làm điều đó. Tôi thấy rõ một nhân viên cảnh sát đang ở trên nóc ngôi nhà hai tầng bên kia con đường hẻm đối diện nhà anh ta. Hắn có khẩu súng trường. Một tay bắn tỉa ! Rồi tôi nhìn thấy một tay bắn tỉa nữa, đang cầm ống nhòm. Một số cảnh sát khác mặc cảnh phục hoặc thường phục, đanh nằm nấp sau những bụi cây cạnh ngôi nhà. 


Thế rồi hai gã cớm chỉ tay về phía tôi. Tôi nhìn thấy một tay nữa trên nóc ngôi nhà bên kia đường. Hắn cũng chỉ về phía tôi. Tôi không hề cao một mét tám mươi tám, nặng một trăm linh tư kilogam, cũng chẳng sở hữu làn da đen nhánh như gỗ mun. Vậy là bọn họ không phải đang đợi DeLeon 6832. Họ đang đợi tôi.


Hai bàn tay tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Thử tưởng tượng xem điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chui thẳng vào cái bẫy đó với tất cả bằng chứng đang nhét đầy trong ba lô. 


Hàng chục cảnh sát đang chạy về phía xe của họ hay lao thẳng về phía tôi. Hùng hổ như một con sói. Tôi quay người lại, leo lên bờ đất, hoảng hốt thở không ra hơi. Chưa kịp leo đến đỉnh, tiếng còi đầu tiên đã vang lên.


Không, không! 


Kho báu của tôi, căn phòng của tôi...


Xa lộ bốn làn xe đang đông nghịt, các mười sáu chữ số sẽ phải cho xe chạy chậm. Tôi có thể luồn lách cực tốt, ngay cả khi phải cúi gằm mặt xuống. Dám chắc không ai kịp nhìn rõ khuôn mặt tôi. Sau đó, trèo qua rào chắn và lao người trượt xuống bên kia bờ đất. Sự bình tĩnh cũng như hoạt động phối hợp nhịp nhàng giữa chân và tay đã giúp tôi trượt xuống an toàn. Lập tức, tôi vùng dậy chạy thục mạng tới ga tàu điện ngầm gần nhất. Tôi chỉ dừng lại một lần để đeo đôi găng tay vải bông, đồng thời moi chiếc túi ni lông đựng các bằng chứng ra khỏi ba lô, ném vào thùng rác. Không thể để mình bị bắt với nó trên người. Không thể. Còn cách nhà ga nửa tòa nhà, tôi dạt vào con hẻm sau một nhà hàng. Tôi lộn mặt trong chiếc áo jacket mặc được cả hai mặt ra, đổi mũ và lại xuất hiện ngoài phố chính, chiếc ba lô được nhét vào trong túi mua hàng. 



Cuối cùng cũng tới được ga điện ngầm và xin cảm ơn vô vàn, tôi có thể cảm nhận được sự rung động của đường hầm, báo trước một chuyến tàu sắp vào ga. Sau đó, tiếng động rầm rầm của đoàn tàu cồng kềnh, tiếng kim loại cọ vào nhau ken két.


Nhưng trước khi bước qua khung cửa của toa tàu, tôi dừng lại. Cơn sốc đã trôi qua nhưng thay thế là cảm giác bực bội. Tôi hiểu không thể cứ thế mà đi được. 


Sự nghiêm trọng của vấn đề hiện rõ mồn một trước mắt. Có thể chưa biết danh tính nhưng họ đã đoán ra tôi đang làm gì.


Có nghĩa là họ muốn lấy đi những báu vật của tôi, căn phòng của tôi... mọi thứ. 


Tất nhiên điều đó là không thể chấp nhận được.


Cẩn thận tránh xa các camera an ninh, tôi trở lại cầu thang, vừa rời khỏi ga vừa đưa tay thọc vào chiếc túi mua hàng. 



"Ở đâu?", giọng của Rhyme vang lên trong tai nghe của Amelia Sachs. "Hắn đang ở chỗ chết tiệt nào rồi?" 


"Hắn phát hiện ra bọn em, lập tức chuồn ngay."


"Em có chắc đó là hắn không?" 


"Chắc chắn. Nhóm giám sát nhìn thấy ai đó cách vài tòa nhà. Có lẽ, hắn ta phát hiện mấy chiếc xe của đám thám tử và thay đổi lộ trình. Hắn quan sát bọn em rồi bỏ chạy. Đã cử người đuổi theo hắn."


Cô đang đứng trên sân trước ngôi nhà của DeLeon Williams cùng Pulaski, Bo Haumann và sáu người thuộc Đội Can thiệp khẩn cấp. Kỹ thuật viên điều tra hiện trường cùng nhân viên tuần tra đang tìm kiếm dấu vết và nhân chứng trên tuyến đường kẻ tình nghi bỏ chạy. 


"Có dấu hiệu cho thấy hắn có xe không?"


"Không biết. Hắn đi bộ khi bọn em trông thấy hắn." 


"Chúa ơi! Được rồi, cho anh biết ngay khi em tìm thấy gì mới."


"Em sẽ..." 


Click.


Cô cau có nhìn Pulaski, cậu ta đang áp chiếc bộ đàm vào tai, lắng nghe diễn biến của cuộc truy đuổi. Haumann cũng đang theo dõi tiến triển. Từ những gì cô có thể nghe được, không có gì khả quan. Không ai trên đường xa lộ thấy mặt kẻ tình nghi hoặc sẵn sàng thừa nhận nếu họ thực sự thấy mặt hắn. Sachs quay về phía ngôi nhà và thấy DeLeon Williams đang nhìn qua khung cửa sổ buồng rèm, khuôn mặt hiện rõ sự quan tâm cùng vẻ lúng túng. 


Anh thoát khỏi việc trở thành vật thế thân cho Năm Hai Hai là nhờ sự ngẫu nhiên và hành động hiệu quả của cảnh sát.


Tất cả mọi người phải cảm ơn Ron Pulaski về việc này. Cậu cảnh sát trẻ với chiếc áo sơ mi Hawaii lòe loẹt đã làm đúng những gì Rhyme yêu cầu: lập tức tới Số 1 Police Plaza và bắt tay tìm kiếm các vụ phù hợp với phương thức gây án của Năm Hai Hai. Cậu ta chẳng tìm thấy gì nhưng đã nói chuyện với một thám tử ở Ban Án mạng. Ban này nhận được báo cáo từ Trung tâm về cú điện thoại nặc danh. Một người đàn ông đã nghe thấy những tiếng la hét từ ngôi nhà gần khu SoHo và trông thấy một người da đen bỏ chạy trên chiếc xe Dodge màu be. Nhân viên tuần tra đã tới hiện trường và phát hiện một phụ nữ trẻ, cô Myra Weinburg, bị cưỡng bức và giết chết. 


Pulaski chú ý ngay tới cuộc điện thoại nặc danh, chi tiết tương tự như các vụ trước đó, lập tức gọi cho Rhyme. Nhà tội phạm học lập luận nếu Năm Hai Hai thực sự là kẻ đứng sau tội ác này, chắc chắn hắn sẽ bám theo kế hoạch quen thuộc: bố trí bằng chứng để gài bẫy kẻ thế thân. Họ cần tìm ra chiếc xe Năm Hai Hai đã lựa chọn trong số hơn một nghìn ba trăm chiếc Dodge màu be cũ. Đương nhiên, rất có thể thủ phạm không phải là Năm Hai Hai, dù vậy, họ cũng có cơ hội tóm cổ một kẻ cưỡng dâm và giết người.


Theo chỉ thị của Rhyme, Mel Cooper đối chiếu các hồ sơ của Bộ phận Đăng kiểm phương tiện cơ giới với các hồ sơ tội phạm. Lọc ra được bảy người Mỹ gốc Phi đã bị kết án vì những hành vi phạm pháp nặng hơn vi phạn luật giao thông. Trong đó, một trường hợp nhiều khả năng nhất: bị kết án vì hành hung phụ nữ. DeLeon Williams rõ ràng là lựa chọn lý tưởng để thế thân. 


Ngẫu nhiên và nghiệp vụ cảnh sát.


Để ra lệnh thực hiện chiến dịch vây bắt có lực lượng đặc nhiệm tham gia, cần có một sĩ quan cấp trung úy trở lên. Đại úy Joe Malloy vẫn chưa biết gì về chuyên án Năm Hai Hai vụng trộm, vậy là Rhyme gọi Selitto. Anh ta cằn nhằn nhưng rồi cũng đồng ý ra lệnh cho Bo Haumann thực hiện chiến dịch với Đơn vị Can thiệp khẩn cấp. 


Amelia Sachs đã gặp Pulaski bà đội đặc nhiệm tại nhà của Williams, ở đó họ được Đội Tìm kiếm và Giám sát cho biết trong nhà chỉ có Williams, không thấy bóng dáng của Năm Hai Hai. Vậy là họ triển khai phục kích để chộp kẻ sát nhân khi hắn xuất hiện để ngụy tạo bằng chứng. Kế hoạch khá mạo hiểm và triển khai tùy biến một cách vội vã. Tuy không thành công nhưng họ đã cứu một người vô tội khỏi bị bắt oan vị tội danh cưỡng dâm và giết người, rất có thể cũng đã phát hiện ra vài bằng chứng quan trọng lần tới thủ phạm.


"Có gì không?", cô hỏi Haumann, lúc này đang trao đổi với mấy nhân viên của mình.


"Không."


Bộ đàm của ông lại kêu lạch tạch, Sachs nghe thấy tiếng báo cáo vang lên. "Đơn vị Một, chúng tôi đang ở bên kia xa lộ. Có vẻ như hắn không hề hấn gì và chạy về phía ga tàu điện ngầm." 


"Chết tiệt", cô lẩm bẩm.


Haumann cau mày nhưng không nói gì. 


Người cảnh sát tiếp tục báo cáo: "Chúng tôi đã lần theo tuyến đường nhiều khả năng hắn chọn. Có thể hắn đã quẳng bằng chứng vào một thùng rác dọc đường".


"Ít nhất cũng được một điều gì đó", cô nói. "Ở đâu?" 


Cô ghi lại địa điểm viên cảnh sát báo lại." Hãy bảo hộ khống chế toàn bộ khu vực. Tôi sẽ có mặt tại đó sau mười phút nữa." Sachs bước lên bậc thềm và gõ cửa. DeLeon Williams ra mở. 


"Tôi xin lỗi vì không có dịp giải thích. Một kẻ chúng tôi đang lùng bắt định đột nhập vào nhà anh." 


"Nhà tôi?" 


"Chúng tôi nghĩ vậy. Nhưng hắn đã chạy mất." Cô giải thích về Myra Weinburg.


"Chúa ơi, cô ấy chết rồi sao?" 


"Tôi e là vậy."


"Tôi lấy làm tiếc, thực sự lấy làm tiếc." 


"Anh có biết cô gái này không?" 


"Không, chưa từng nghe nói đến." 


"Có thể thủ phạm định đổ tội cho anh."


"Tôi ư? Tại sao?" 


"Chúng tôi chưa rõ. Sau khi điều tra được nhiều hơn, chúng tôi muốn nói chuyện với anh."


"Tất nhiên rồi. Tôi có thể hỏi câu này không? Cô có vẻ hoàn toàn chắc chắn tôi không phải thủ phạm. Làm sao cô biết tôi vô tội?" 


"Cảnh sát đã kiểm tra chiếc xe và ga ra của anh và không tìm thấy bất cứ dấu vết nào từ hiện trường vụ án. Chúng tôi tin chắc rằng thủ phạm đang chuẩn bị để lại thứ gì đó nhằm gây rắc rối cho anh. Nếu chúng tôi tới đây sau khi hắn hoàn tất, anh sẽ gặp rắc rối thực sự." Sachs nói thêm, "À, còn một câu nữa, anh Williams".


"Một chi tiết vặt vãnh. Anh có biết sở hữu một khẩu súng ngắn không được đăng ký ở New York là một tội nghiêm trọng không?" 


"Tôi nghĩ đã từng nghe điều này ở đâu đó."


"Đang có một chương trình ân xá ở khu anh sống. Không có bất cứ câu hỏi nào nếu anh giao nộp vũ khí... Okay, bảo trọng nhé. Hãy cố tận hưởng phần còn lại của kỳ nghỉ cuối tuần." 


"Tôi sẽ cố."


[Hết chương 10]


---


Chương 11: Da trắng hoặc da màu...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top