Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

II: Mối Liên Hệ (Chương 11)


Chương 11


Tôi quan sát nữ cảnh sát khi cô ta tìm kiếm trong thùng rác, nơi tôi đã ném các bằng chứng. Ban đầu thực sự hoảng hốt nhưng tôi hiểu không nên thế. Nếu đã đủ khôn ngoan để tìm ra tôi, bọn chúng cũng sẽ đủ khôn ngoan để tìm ra cái thùng rác. 


Tôi nghĩ bọn chúng chưa biết rõ mặt mình song vẫn rất thận trọng. Tất nhiên, tôi không xuất hiện ngay gần thùng rác đó mà đang ngồi trong một nhà hàng ở bên kia đường, vừa cố gắng nuốt trôi một chiếc hamburger vừa nhấp từng ngụm nước. Cảnh sát gọi những nhân viên này là lực lượng "Chống tội phạm", theo tôi đó là một khái niệm thật ngớ ngẩn. Nếu vậy, theo đúng logic, sẽ phải có lực lượng "Ủng hộ tội phạm". Các cảnh sát chống tội phạm mặc thường phục, lượn lờ quanh hiện trường vụ án tìm nhân chứng và cả thủ phạm trong trường hợp chúng quay trở lại. Phần lớn những kẻ phạm tội làm thế vì quá ngu ngốc hoặc không bình thường. Tôi có mặt ở đây vì hai lý do rất cụ thể. Thứ nhất, vì tôi đã nhận ra mình đang gặp rắc rối. Tôi cần một giải pháp. Không thể giải quyết được rắc rối nếu không hiểu rõ về nó. Lúc này tôi đã biết được vài điều.


Chẳng hạn, tôi đã biết một vài người trong số những kẻ đang truy đuổi tôi, ví dụ như cô ả cảnh sát có mái tóc đỏ rực trong bộ áo liền quần màu trắng đang tập trung nghiên cứu hiện trường theo đúng cách tôi luôn tập trung chú ý vào các dữ liệu của mình. 


Tôi thấy cô ta ra khỏi khu vực hiện trường bao quanh bằng những dải băng vàng với vài cái túi. Cô ta xếp chúng vào những chiếc hộp nhựa màu xám và cởi bỏ bộ áo liền quần màu trắng. Bất chấp cảm giác kinh hoàng còn vương lại sau tai họa chiều nay, tôi lại cảm thấy nhức nhối trong người khi thấy chiếc quần jean bó sát của cô nàng. Cảm giác thỏa mãn từ cuộc đi săn Myra 9834 đã tan biến hẳn.


Trong khi đám cảnh sát quay trở lại xe, cô ả lấy điện thoại ra gọi. 


Tôi thanh toán tiền, bình thản bước ra khỏi nhà hàng, như thể bất cứ vị thượng đế nào trong buổi chiều muộn đẹp trời của ngày Chủ nhật này.


Ngoài vòng kiểm soát. 


À, còn lý do thứ hai khiến tôi có mặt tại đây ?


Rất đơn giản. Bảo vệ những báu vật của tôi, bảo vệ tính mạng của tôi, làm bất cứ việc gì cần thiết để tống khứ bọn chúng





"Năm Hai Hai đã để lại những gì trong thùng rác?", Rhyme đang đàm thoại qua điện thoại điều khiển bằng giọng nói. 


"Không nhiều lắm. Chắc chắn đó là những món hắn bỏ lại. Khăn giấy thấm máu và một ít máu tươi đựng trong túi nylon, như thế hắn có thể để lại trong xe hay ga ra của Williams. Em đã gửi mẫu tới phòng thí nghiệm để kiểm tra ADN. Ảnh nạn nhân in từ máy vi tính. Một cuộn băng dính hiệu Home Depot. Một chiếc giày chạy vẫn còn mới"


"Chỉ một chiếc?" 


"Đúng thế. Giày phải."


"Có thể hắn đã lấy cắp từ nơi ở của Williams nhằm để lại dấu giày tại hiện trường. Có ai trông thấy hắn không?" 


"Một xạ thủ bắn tỉa và hai người trong nhóm T và T. Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa tới gần. Có lẽ là đàn ông, da trắng hoặc sáng màu, vóc người trung bình. Đội mũ màu nâu vàng, đeo kính râm, khoác ba lô. Không rõ độ tuổi, không rõ màu tóc."


"Chỉ thế thôi?" 


"Phải."


"Được rồi, hãy mang các bằng chứng đến đây ngay. Sau đó anh muốn em tới chỗ hiện trường vụ cưỡng dâm ở Weinburg. Họ sẽ không động tới bất cứ thứ gì đến khi em tới." 


"Em có một manh mối nữa, Rhyme."


"Thật chứ? Là gì vậy?" 


"Bọn em tìm thấu một mảnh giấy ghi chú dính vào đáy chiếc túi nylon đựng bằng chứng. Năm Hai Hai muốn ném chiếc túi đi nhưng em không nghĩ hắn muốn dán kèm cả mảnh giấy này."


"Trên đó viết gì vậy?" 


"Số phòng của một khu nhà cho thuê ở Upper East Side, Manhattan. Em muốn kiểm tra."


"Em nghĩ đó là nơi ở của Năm Hai Hai?" 


"Không, em gọi đến thường trực và họ nói người thuê phòng này không ra ngoài suốt cả ngày. Một người tên là Robert Jorgensen."


"Được rồi, chúng ta cần kiểm tra hiện trường vụ cưỡng dâm, Sachs." 


"Hãy cử Ron đi. Cậu ta có thể làm được."


"Anh vẫn muốn em làm hơn." 


"Em cho rằng chúng ta cần tìm xem có mối liên hệ nào giữa gã Jorgensen và Năm Hai Hai không. Phải thật nhanh."


Anh không thể tranh luận về quan điểm của cô. Ngoài ra, hai người đã bỏ ra không ít công sức hướng dẫn Pulaski về cách điều tra khám nghiệm hiện trường, chia khu vực hiện trường thành mạng lưới những ô nhỏ, đây là phương pháp toàn diện nhất để thu thập bằng chứng. 


Rhyme cảm thấy mình vừa là chỉ huy vừa là người thầy và cậu thanh niên sớm muộn gì cũng sẽ phải một mình điều tra hiện trường một vụ án mạng. "Được thôi", anh hầm hừ. "Hy vọng đầu mối từ ghi chú này đem lại điều gì đó hữu ích." Anh không đừng được thêm vào một câu, "Và mong là việc này không phí công vô ích".


Cô bật cười. "Chẳng phải anh và em luôn hy vọng vậy sao, Rhyme?" 


"Nhắc Pulaski đừng có làm hỏng việc đấy."


Hai người dừng liên lạc, Rhyme quay sang báo với Cooper rằng bằng chứng đang trên đường đến. 


Nhìn chăm chăm vào bản danh sách bằng chứng, anh lẩm bẩm, "Hắn đã chuồn mất".


Anh ra lệnh cho Thom viết toàn bộ những mô tả sơ sài về Năm Hai Hai lên tấm bảng trắng. 



Da trắng hoặc sáng màu...


Chi tiết này liệu có ích gì không? 


Amelia Sachs ngồi trên ghế trước chiếc Camaro của cô, cửa xe để mở. Không khí buổi chiều muộn một ngày mùa xuân lùa vào trong xe, mang theo thứ mùi hỗn hợp của dầu và đồ da lâu ngày. Cô đang ghi lại các thông tin cho bản báo cáo kiểm tra hiện trường. Cô luôn làm việc này ngay sau khi kiểm tra hiện trường vụ án. Trí nhớ con người có thể quên nhiều thứ chỉ sau một thời gian ngắn. Nhầm lẫn màu sắc, biến phải thành trái, cửa chính, cửa sổ chuyển chỗ từ bức tường này sang bức tường kia, thậm chí biến mất hoàn toàn.


Cô dừng lại vì những chi tiết kỳ lạ của vụ án lại cắt ngang sự tập trung. Làm cách nào mà kẻ sát nhân suýt chút nữa đã thành công trong việc quàng tội danh cưỡng dâm và giết người lên cổ một người vô tội? Cô chưa bao giờ gặp phải một tên tội phạm nào giống như gã này; ngụy tạo bằng chứng để đánh lừa cảnh sát không phải là chuyện hiếm gặp, song gã này quả thực là một thiên tài trong việc lừa họ đi sai hướng. 


Con phố nơi cô đậu xe cách chỗ phát hiện thùng rác hai tòa nhà, đang chìm trong bóng tối và không một bóng người qua lại.


Mắt cô chợt phát hiện thấy có thứ gì đó đang chuyển động. Vụt nghĩ tới Năm Hai Hai, tim cô đập rộn lên đầy bất an. Cô ngước mắt lên, qua gương chiếu hậu thấy ai đó đang đi về phía mình. Cô nheo mắt, cẩn thận quan sát người đó, mặc dù người đàn ông trông có vẻ hoàn toàn vô hại: một doanh nhân ăn mặc chỉnh chu. Tay anh ta xách chiếc túi đựng đồ ăn sẵn cho khách mang về và đang bận rộn nói chuyện qua chiếc điện thoại di động, khuôn mặt tươi cười. Một cư dân điển hình đang đi mua đồ ăn Trung Quốc hay Mexico về cho bữa tối. 


Sachs quay lại với các ghi chép của mình.


Cuối cùng cô cũng hoàn tất và nhét chúng vào cặp. Nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó thật lạ lùng. Đáng ra đến lúc này người đàn ông trên vỉa hè đã phải đi qua chiếc Camaro. Nhưng không thấy anh ta đâu cả. Có phải anh ta đã rẽ vào một tòa nhà? Cô ngoái lại nhìn về vỉa hè nơi trước đó cô đã nhìn thấy người lạ mặt. 


Không!


Đập vào mắt cô là chiếc túi đựng đồ ăn sẵn cho khách mang về đang ở trên vỉa hè, ngay phía trái, đằng sau chiếc xe. Đó chỉ là một đòn đánh lạc hướng!


Bàn tay cô lập tức tìm khẩu Glock. Nhưng trước khi cô kịp rút súng, cửa xe bên phải đã bị giật tung ra, trước mắt cô là kẻ sát nhân với đôi mắt đang nheo lại và khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào mặt cô.




Chuông cửa reo lên, chỉ một khoảnh khắc sau Rhyme nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Và nặng nề.


"Tôi ở đây, Lon." 


Thám tử Lon Sellitto gật đầu chào vị chủ nhà. Thân hình to bè, chắc nịch của anh ta được che kín dưới quần jean và chiếc sơ mi hiệu Izod tím sẫm, trong khi chân xỏ đôi giày tập chạy, một chi tiết khiến Rhyme rất ngạc nhiên. Nhà tội phạm học hiếm khi thấy anh ta ăn mặc thoải mái như vậy. Anh cũng phát hiện ra, trong khi trang phục của Sellitto thường nhàu nhĩ đến thảm hại thì những gì anh ta diện trên người lúc này trông như mới được là cẩn thận. Chỉ có vài vết căng ra trên mặt vải ở chỗ bụng phệ cùng chỗ phồng đằng sau lưng nơi giắt khẩu súng của anh ta.


"Tôi nghe nói hắn đã lẩn mất." 


Rhyme cay cú thở hắt ra, "Hoàn toàn mất tăm".


Sàn nhà kêu răng rắc dưới sức nặng của người đàn ông vạm vỡ khi anh ta bước tới chỗ danh sách bằng chứng, nhìn qua một lượt. "Đó là cách anh gọi hắn à? Năm Hai Hai?" 


"Hai mươi hai tháng Năm. Vụ đám người Nga thế nào rồi?"


Sellitto không trả lời. "Ông Năm Hai Hai này có để lại gì không?" 


"Chúng ta sắp biết được điều đó. Hắn đã quẳng lại một chiếc túi đựng các bằng chứng được đem đi dàn cảnh. Nó đang được mang đến đây."


"Chu đáo quá." 


"Trà đá hay cà phê?"


"À phải", anh chàng thám tử khẽ nói với Thom. "Cảm ơn cậu. Cà phê. Cậu có sữa ít béo không?"


"Loại hai phần trăm."


"Tuyệt. Loại bánh quy lần trước có còn không? Những chiếc bánh sô cô la ấy?" 


"Chỉ có bánh yến mạch thôi."


"Cũng được." 


"Mel?", Thom hỏi. "Anh muốn thứ gì đó không?"


"Nếu tôi dám ăn hay uống gần bàn xét nghiệm, tôi sẽ bị mắng ngay lập tức." 


Rhyme cằn nhằn, "Chẳng phải lỗi của tôi nếu đám luật sư bào chữa nghĩ ra trò loại bỏ các bằng chứng bị tạp nhiễm. Tôi đâu có đưa ra luật lệ."


Sellitto nhận xét, "Anh vẫn chẳng cải thiện tính khí của mình được chút nào. Tình hình ở London thế nào rồi?" 


"Chủ đề đó tôi không muốn bàn đến lúc này."


"Được thôi, để cải thiện tinh thần cho anh, xin nói luôn là chúng ta vừa có thêm một rắc rối nữa."


"Về phía Malloy phải không?"


"Phải. Ông ta đã biết chuyện Amelia kiểm tra hiện trường và tôi phê chuẩn điều động Đơn vị Can thiệp khẩn cấp. Ban đầu ông ta nghĩ rằng đó là vụ của Dienko và thoải mái chấp nhận hết, sau đó đã cực kỳ buồn bực khi phát hiện ra không phải thế. Ông ta đã hỏi có dính dáng gì đến anh không. Tôi sẵn sàng đỡ một quả thụi vào cằm giúp anh, Linc, nhưng một viên đạn thì không. Tôi đã xì anh ra... A, cảm ơn cậu." Anh ta gật đầu khi Thom mang đồ ăn vặt đến. Anh chàng điều dưỡng cũng bày một suất tương tự lên chiếc bàn ngay gần Cooper, lúc này đã tháo đôi găng cao su và nhón lấy một chiếc bánh quy. 


"Làm ơn cho tôi ít scotch", Rhyme vội vàng nói.


"Không." Thom lại biến mất. 


Rhyme cau có nói, "Tôi đã lường trước Malloy sẽ gõ đầu chúng ta ngay khi Đơn vị can thiệp khẩn cấp dính dáng vào. Nhưng chúng ta cần sự trợ giúp của cảnh sát vì đây là một vụ cực kỳ nghiêm trọng. Chúng ta sẽ làm gì đây?".


"Hãy mau mau nghĩ ra điều đi vì ông ta muốn chúng ta gọi cho ông ta từ nửa tiếng trước đây." Anh ta nhấp thêm một ngụm cà phê, rồi miễn cưỡng đặt một phần tư chiếc bánh quy còn lại xuống, có vẻ kiên quyết không đụng tới nó nữa. 


"Được thôi, tôi muốn cảnh sát tham gia vụ này. Cần phải có người tìm kiếm gã khốn đó."


"Vậy gọi điện thôi. Sẵn sàng rồi chứ?" 


"Được rồi, được rồi."


Sellitto bấm số. Rồi bấm nút bật loa ngoài. "Hạ âm lượng xuống", Rhyme nói. "Tôi e là sẽ đinh tai nhức óc đấy."

"Malloy đây." Rhyme nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng người nói chuyện, tiếng đồ sứ hay thủy tinh va vào nhau lanh canh. Có lẽ ông ta đang ở trong một quán cà phê ngoài trời. 


"Đại úy, ông đang nói chuyện qua loa ngoài với Lincoln Rhyme và tôi."


"Okay, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy? Đáng ra anh phải cho tôi biết việc điều động Đơn vị Can thiệp khẩn cấp có liên quan tới vụ Lincoln đã nói lúc trước. Anh có biết tôi đã đình chỉ mọi hoạt động liên quan đến vụ án cho tới ngày mai không?" 


"Không, anh ấy không biết", Rhyme nói.


Anh chàng thám tử buột miệng, "Đúng thế, nhưng tôi có thể hình dung được". 


"Tôi rất cảm động trước tinh thần đỡ đòn giúp nhau của hai vị nhưng câu hỏi ở đây là tại sao anh không nói gì với tôi?"


Sellitto nói, "Bởi vì chúng tôi có cơ hội rất tốt để tóm cổ một kẻ cưỡng dâm và giết người. Tôi đã quyết định rằng không thể chấp nhận bất cứ sự chậm trễ nào". 


"Tôi không phải là trẻ con, trung úy. Anh trình bày vụ án với tôi và tôi sẽ đưa ra quyết định. Đó là cách mọi việc đáng nhẽ phải diễn ra."


"Xin lỗi, đại úy. Những gì tôi đã làm là quyết định đúng đắn nhất vào thời điểm đó." 


Im lặng.


"Nhưng hắn đã lẩn mất." 


"Phải, đúng vậy", Rhyme nói.


"Làm sao hắn thoát được?" 


"Chúng tôi tập hợp một đội nhanh nhất có thể được, nhưng việc đảm bảo bí mật không được tốt. Kẻ tình nghi đã có mặt gần hơn chúng tôi nghĩ. Tôi đoán hắn đã phát hiện một chiếc xe không phù hiệu hay một cảnh sát nào đó và bỏ chạy. Nhưng hắn đã vứt lại dọc đường vài bằng chứng có thể sẽ hữu ích cho chúng ta."


"Bằng chứng đang trên đường tới phòng thí nghiệm pháp y ở Queens? Hay tới chỗ các anh?"


Rhyne liếc nhìn Sellitto. Người ta thăng tiến nhanh trong những tổ chức như Sở Cảnh sát New York nhờ vào kinh nghiệm, nghị lực và đầu óc nhanh nhạy. Malloy đã đi trước họ một bước.


"Tôi đã yêu cầu mang chúng tới đây, Joe", Rhyme nói. 


Lần này không còn là im lặng. Từ chiếc loa ngoài phát ra tiếng thở dài cam chịu. "Lincoln, anh hiểu rõ rắc rối ở đây, đúng không?"


Một sự mâu thuẫn, Rhyme thầm nghĩ. 


"Anh là chuyên gia tư vấn cho Sở nhưng lại đang cố xóa tội cho anh họ mình. Đằng sau nó, việc này ám chỉ đã có một người bị bắt nhầm."


"Nhưng đó chính xác là những gì đã diễn ra. Và có hai trường hợp bị kết án oan nữa." Rhyme nhắc để Malloy nhớ lại về hai vụ cưỡng dâm và đánh cắp tiền xu mà Flintlock đã đề cập. "Tôi tin còn nhiều trường hợp khác... Anh biết nguyên tắc Locard mà, đúng không Joe?" 


"Nó nằm trong cuốn sách anh đọc ở học viện, đúng không?"


Nhà tội phạm học người Pháp Edmond Locard cho rằng, bất cứ khi nào một tội ác diễn ra, luôn có sự di dời bằng chứng từ kẻ thủ ác tới hiện trường hoặc nạn nhân. Đặc biệt là bằng chứng liên quan đến các loại bụi, đất. Mối liên hệ có thể rất khó tìm ra nhưng luôn tồn tại. 


"Những gì chúng ta làm đều dựa theo nguyên tắc Locard, Joe. Nhưng có một tên tội phạm đang sử dụng nó như một vũ khí chống lại chúng ta. Đó là phương pháp hành động của hắn. Hắn giết người và tẩu thoát, còn một người khác bị kết án vì tội ác đó. Hắn biết chính xác thời điểm thích hợp để gây án, loại bằng chứng nào nên ngụy tạo, và ngụy tạo vào thời điểm nào. Các đội điều tra hiện trường, các thám tử, các kỹ thuật viên phòng thí nghiệm, các công tố viên và thẩm phán... hắn biến tất cả thành đồng lõa của mình. Việc này không có gì liên quan tới anh họ tôi hết, Joseph. Nó liên quan tới việc chặn đứng một kẻ cực kỳ nguy hiểm."


Lần này là im lặng hoàn toàn, không có tiếng thở dài nào nữa. 


"Okay, tôi sẽ phê chuẩn."


Sellitto nhướn một bên mày. 


"Với điều kiện tôi phải được báo trước. Các anh phải báo lại cho tôi mọi tiến triển trong vụ này. Tất cả mọi thứ."


"Tất nhiên thưa ngài." 


"Và, Lon, nếu cố qua mặt tôi lần nữa, tôi sẽ chuyển anh sang bên Ngân sách. Hiểu ý tôi rồi chứ?"


"Vâng, thưa đại úy. Rất rõ." 


"Vì anh đang tham gia vào vụ của Lincoln, Lon, tôi chắc anh muốn rút khỏi vụ Vladimir Dienko."


"Petey Jimenez đã bắt nhịp với công việc. Cậu ta còn chạy đi chạy lại nhiều hơn tôi và chính cậu ta đã thiết lập toàn bộ kế hoạch cài bẫy." 


"Còn Dellray đảm nhiệm việc liên lạc với dám cung cấp tin cũng như với các nhà chứ trách liên bang đúng không?"


"Đúng thế." 


"Okay, anh được rút khỏi vụ đó. Một cách tạm thời. Hãy gửi tới đây một báo cáo về hồ sơ mà các anh đã bắt đầu thiết lập về gã ma lanh này. Nghe cho rõ đây, tôi sẽ không đả động một lời nào và với bất cứ ai về chuyện những người vô tội bị tuyên án nhầm. Các vị cũng thế. Vấn đề này không được lật lại nữa. Tội ác duy nhất các vị điều tra là một vụ cưỡng dân giết người xảy ra chiều nay. Phương pháp gây án của kẻ tình nghi là tìm cách đổ tội cho người khác nhưng đó là tất cả những gì các vị có thể nói và chỉ trong trường hợp chủ đề này xuất hiện. Đừng tự gợi chuyện ra và vì Chúa, không được hé răng với đám nhà báo về bất cứ chuyện gì."


"Tôi không nói với đám nhà báo", Rhyme nói. Không ai làm thế nếu có thể tránh được. "Nhưng chúng tôi cần xem qua các vụ án khác để hiểu hơn về phương thức hoạt động của hắn." 


"Tôi đâu có nói các anh không thể", viên đại úy nói, cứng rắn nhưng không lên giọng. "Hãy báo cáo lại với tôi." Ông ta tắt máy.


"Xong. Chúng ta đã có một cuộc điều tra", Sellitto nói và chén nốt một phần tư chiếc bánh quy còn lại, chiêu thêm một ngụm cà phê. 





Đứng bên lề đường cùng ba người mặc thường phục khác, Amelia Sachs đang trò chuyện với người đàn ông vóc người chắc nịch trước đó đã mở tung cửa chiếc Camaro và chĩa súng vào cô. Hóa ra anh ta không phải là Năm Hai Hai mà là một đặc vụ liên bang làm việc DEA* (Cơ quan Bài trừ ma túy của Mỹ). 


"Chúng tôi đang cố chắp nối các đầu mối", anh ta nói, đồng thời liếc nhìn về phía cấp trên của mình, đặc vụ phụ trách văn phòng DEA ở khu Brooklyn.


Người trưởng nhóm nói, "Chúng ta sẽ biết nhiều hơn sau vài phút nữa". 


Trước đó không lâu, Sachs ngồi trong chiếc xe của mình ngay trước mũi súng, từ từ đưa hai tay lên, xác nhận mình là một sĩ quan cảnh sát. Người đặc vụ tước súng và kiểm tra thẻ cá nhân của cô tới hai lần. Sau đó trả súng lại cho cô, lắc đầu. "Tôi không hiểu nổi nữa", anh ta nói. Anh ta xin lỗi song chẳng hề có biểu hiện nào cho thấy anh ta áy náy. Nói cho đúng, khuôn mặt đó chỉ thể hiện là anh ta không hiểu gì cả.


Một lát sau, sếp của anh ta cùng hai đặc vụ nữa xuất hiện. 


Lúc này người trưởng nhóm nhận được một cuộc điện thoại và nghe máy trong vài phút. Sau đó, anh ta nóng nảy gập máy lại và giải thích với mọi người. Không lâu trước đó, đã có một cú điện thoại nặc danh từ điện thoại trả trước trình báo về một phụ nữ có đặc điểm nhận dạng hoàn toàn khớp với Sachs vừa bắn một người khác trong một cuộc tranh chấp liên quan tới ma túy.


"Chúng tôi đang tiến hành một chiến dịch tại khu vực này để điều tra về vài vụ hạ sát những kẻ bán lẻ và cung cấp ma túy." Anh ta nói và gật đầu ra hiệu cho một nhân viên của mình, chính là người đã định bắt Sachs. "Anthony sống cách đây một tòa nhà. Anh ấy được cử tới đây để đánh giá tình hình trong khi tập hợp lực lượng." 


Anthony nói thêm, "Tôi nghĩ cô đang định chuồn, vậy là tôi nhặt mấy chiếc túi đựng đồ ăn cũ và tiếp cận. Tôi không biết...". Giờ đây anh ta mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề suýt nữa mình đã gây ra. Mặt anh ta tái xám, còn Sachs chợt nhớ ra những khẩu Glock có cò rất nhạy. Suýt chút nữa cô đã gặp nguy hiểm tới tính mạng.


"Cô đang làm gì ở đây vậy?", trưởng nhóm đặc vụ hỏi. 


"Chúng tôi có một vụ cưỡng dâm giết người." Cô không nói gì về chuyện thủ phạm cài bẫy người vô tội làm vật thế thân. "Tôi đoán kẻ đó đã phát hiện ra tôi và gọi cú điện thoại để làm chậm bước truy đuổi của chúng tôi."


Hoặc khiến tôi bị hạ trong một vụ bắn nhầm. 


Viên đặc vụ lắc đầu, trán cau lại.


"Gì vậy?", Sachs hỏi. 


"Tôi đang nghĩ gã này quả là ma mãnh. Nếu hắn gọi Sở Cảnh sát New York, như phần lớn mọi người sẽ làm, họ chắc chắn biết rõ về chuyên án của cô cũng như cô là ai. Nhưng hắn lại gọi cho chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi biết, cô là kẻ vừa bắn người và chúng tôi sẽ phải tiếp cận một cách thận trọng, sẵn sàng bắn hạ cô nếu cô rút vũ khí." Một cái cau mày. 


"Quả là ma mãnh."


"Và thực sự khiến người ta có thể phát điên", Anthony nói, mặt vẫn trắng bệch. Sau khi nhóm đặc vụ dời đi, Sachs lập tức bấm nút quay số nhanh.

Khi Rhyme trả lời, cô thuật lại cho anh biết sự kiện vừa xảy ra. 


Anh lắng nghe chăm chú, sau đó hỏi, "Hắn gọi cho đặc vụ liên bang?".


"Phải." 


"Có vẻ hắn biết rõ bọn họ đang thực hiện một chiến dịch truy quét ma túy và cũng biết được tay đặc vụ định còng tay em sống ngay gần đó."


"Hắn không thể biết được", cô phản đối. 


"Điều gì?"


"Hắn biết chính xác em đang ở đâu. Có nghĩa là hắn đang theo dõi em. Hãy cẩn thận, Sachs." 



Rhyme đang thuật lại cho Sellitto chuyện kẻ họ đang săn đuổi đã cài bẫy Sachs ra sao ở khu Brooklyn.


"Hắn đã làm thế ư?" 


"Có vẻ là vậy."


Họ còn đang thảo luận xem thủ phạm đã có được thông tin bằng cách nào và chưa đi tới một kết luận hữu ích thì chuông điện thoại réo vang. Rhyme nhìn danh tính người gọi và khẩn trương trả lời. "Chào thanh tra." 


Giọng Longhurst vang lên trong loa ngoài. "Thám tử Rhyme, anh khỏe chứ?"


"Vẫn ổn." 


"Tốt quá. Tôi muốn báo cho anh biết: Chúng tôi đã tìm ra nơi ẩn náu của hắn. Không phải Manchester. Mà là Oldham, ngay gần đó. Phía đông thành phố." Sau đó nữ thanh tra cho anh biết những người bán tin cho Danny Krueger xác định có một người đàn ông, mà họ tin là Richard Logan, đã đặt mua một số bộ phận súng. "Không phải là những khẩu súng hoàn chỉnh nhưng nếu có cấu kiện cần thiết để sửa chữa, hoàn toàn có khả năng tạo ra một khẩu."


"Là các bộ phận súng trường?" 


"Phải. Loại caliber lớn."


"Có danh tính gì không?" 


"Không, nhưng họ cho rằng Logan là một quân nhân Mỹ. Có vẻ hắn đã hứa sẽ kiếm cho đám này nguồn cung cấp đạn giá thấp với số lượng lớn. Có thể hắn có đủ tài liệu chính thức của quân đội về danh sách và đặc tính kỹ thuật của những bộ phận đó."


"Vậy hắn sắp thực hiện vụ ám sát tại London." 


"Có vẻ như vậy. Bây giờ, về địa điểm ẩn náu của hắn: Chúng tôi có nội gián trong cộng đồng sử dụng tiếng Hindi ở Oldham. Hoạt động của họ rất tốt. Họ biết được một người Mỹ thuê một ngôi nhà cũ ở ngoại ô thị trấn. Đã xác định được ngôi nhà. Vẫn chưa tiến hành lục soát. Đội chúng tôi đã có thể thực hiện việc này, nhưng tốt nhất cần trao đổi trước với anh."


Longhurst tiếp tục, "Thám tử, tôi cảm thấy lúc này hắn vẫn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra nơi ẩn náu của hắn. Tôi ngờ rằng rất có thể trong ngôi nhà đó chứa đựng nhiều thông tin hữu ích. Tôi đã gọi điện cho MI5 và mượn được một thiết bị chuyên dụng đắt tiền. Một chiếc camera quay phim độ nét cao. Nhân viên của chúng tôi sẽ đeo chiếc camera đó và anh sẽ hướng dẫn người này trong toàn bộ quá trình lục soát hiện trường sau đó nói cho chúng tôi biết những gì anh nghĩ. Thiết bị đó sẽ sẵn sàng tại hiện trường trong khoảng bốn mươi phút nữa". 


Để kiểm tra kỹ lưỡng ngôi nhà kể cả các lối ra vào, ngăn kéo, phòng vệ sinh, nhà kho, chăn đệm.... sẽ mất gần hết một đêm.


Tại sao lại đúng lúc này? Năm Hai Hai đang là một mối đe dọa thực sự trước mắt. Trên thực tế, nếu xem xét về trình tự thời gian, so sánh với các vụ trước, vụ của anh họ anh và vụ án mạng vừa xảy ra hôm qua, các tội ác của hắn đang diễn ra mỗi lúc một gần nhau hơn. Và anh đặc biệt quan ngại về sự kiện sau chót: Năm Hai Hao đã quay sang tấn công chính họ và suýt nữa đã khiến Sachs bị bắn. 


Phải lựa chọn thế nào đây?


Sau một khắc đắn đo suy nghĩ, anh nói, "Thanh tra, tôi lấy làm tiếc, tại đây đang xảy ra một việc rất nghiêm trọng. Một loạt các vụ án mạng xảy ra. Tôi cần tập trung vào chúng". 


"Tôi hiểu." Vẫn là sự tế nhị và điềm tĩnh bất di bất dịch của người Anh.


"Tôi đành phải để lại toàn bộ vụ này cho cô." 


"Tất nhiên, thám tử. Tôi hiểu mà."


"Cô có toàn quyền đưa ra mọi quyết định." 


"Tôi đánh giá cao sự tin cậy của anh. Chúng tôi sẽ giải quyết vụ này và thông báo lại sau. Có lẽ tôi phải gác máy rồi."


"Chúc may mắn." 


"Anh cũng vậy."


Với Lincoln Rhyme, thật nặng nề khi phải từ bỏ một cuộc săn lùng, nhất là khi mục tiêu chính là tên tội phạm này. Nhưng anh đã đưa ra quyết định. Giờ đây Năm Hai Hai sẽ là đối tượng săn đuổi duy nhất của anh.

"Mel, gọi điện thoại hỏi xem những bằng chứng lấy được ở Brooklyn đang ở chỗ quái quỷ nào rồi".  



[Hết chương 11]


---


Chương 12: "Đánh cắp danh tín?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top