Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

III: Nhà Tiên Tri (Chương 18)





Thứ Hai, ngày Hai mươi ba tháng Năm.


Với sự chính xác đáng kinh ngạc, các hệ thống máy tính thực hiện việc dự đoán hành vi bằng cách kiểm tra một số lượng khổng lồ dữ liệu về khách hàng được các doanh nghiệp tập hợp lại. Được gọi là các phép phân tích dự báo, quá trình dự đoán tự động hóa này đã trở thành một ngành kinh doanh có trị giá tới 2,3 tỷ đô la tại Mỹ và đang có triển vọng vươn tới mốc 3 tỷ đô la vào năm 2008.


Chicago Tribune* (Tờ nhật báo lớn ở Chicago, Illinois, Hoa Kỳ do Công ty Tribune làm chủ)   



---


 Chương 18


Thật là quy mô... 


Amelia Sachs ngồi trong khu tiền sảnh có trần cao hun hút tại Strategic Systems Datacorp và thầm nghĩ những gì ông chủ công ty giày đã mô tả về hoạt động khai thác dữ liệu của SSD quả là đã được nói giảm đi rất nhiều so với thực tế.


Tòa nhà tọa lại tại khu trung tâm thành phố cao ba mươi tầng, một khối màu xám nhọn hoắt, bên ngoài những bề mặt lát granit nhẵn bóng sáng lóng lánh như mica. Những khung cửa sổ chỉ là các khe hẹp nhưng từ vị trí và độ cao đó lại đem đến một góc nhìn về thanh phố khiên người ta phải ngỡ ngàng. Cô không lạ gì tòa nhà này, vốn được dân tình đặt biệt danh là Đá Xám, nhưng chưa bao giờ biết chủ sở hữu của nó là ai. 


Cô cùng Ron Pulaski ngồi đối diện với một bức tường cao ngất, trên đó là danh sách vị trí các văn phòng của SSD trên khắp thế giới, trong đó có London, Buenos Aires, Mumbai, Singapore, Bắc Kinh, Dubai, Sydney và Tokyo.


Rất quy mô... 


Phía trên danh sách các văn phòng đó là biểu tượng của công ty: Khung cửa sổ trên chiếc tháp canh.


Cô cảm thấy bụng mình hơi thắt lại khi hồi tưởng đến những khung cửa sổ của ngôi nhà bỏ hoang nằm đối diện với khu nhà nơi Robert Jorgensen sống. Cô nhớ lại những lời nói của Lincoln Rhyme về sự cố xảy ra với các đặc vụ liên bang ở Brooklyn. 


Hắn biết chính xác em đang ở đâu. Có nghĩa là hắn đang theo dõi. Hãy cẩn thận, Sachs...


Nhìn quanh khu tiền sảnh, cô trông thấy sáu người có vẻ là dân kinh doanh đang đợi tại đây, đa số trông có vẻ bất an, cô nhớ lại tay chủ công ty giày cùng nỗi lo lắng bị mất dịch vụ do SSD cung cấp. Rồi cô nhìn thấy, gần như đồng thời, tất cả họ cùng ngoái đầu nhìn ra phía sau quầy tiếp tân. Ánh mắt họ tập trung vào một người đàn ông thấp lùn, dáng vẻ trẻ trung, khỏe mạnh, đang bước vào gian tiền sảnh, trên những tấm thảm trải sàn màu trắng đen, đi thẳng tới chỗ Sachs và Pulaski. Cử chỉ của ông ta không thể chê vào đâu được, những sải bước dài, dứt khoát. Người đàn ông tóc muối tiêu gật đầu, mỉm cười và nhanh nhẹn chào hỏi bằng tên riêng hầu hết những người đang có mặt. 


Ông ta trông giống một ứng cử viên đang tranh cử tổng thống. Đó là ấn tượng đầu tiên của Sachs.


Nhưng ông ta không hề dừng bước cho tới khi đến trước mặt hai nhân viên cảnh sát. "Buổi sáng tốt lành. Tôi là Andrew Sterling." 


"Tôi là thám tử Sachs. Đây là cảnh sát Pulaski."


Sterling thấp hơn Sachs đến vài inch nhưng trông khá vạm vỡ với bờ vai rộng. Chiếc ao sơ mi trắng tinh của ông ta có cổ và ống tay áo được hồ bột. Hai cánh tay khá cơ bắp, chiếc áo jacket vừa đến bó khít vào người. Không có món đồ trang sức nào. Những nếp nhăn hằn lên từ đuôi mắt, trong nụ cười dễ dãi hiện lên trên khuôn mặt ông ta. 


"Xin mời hai vị vào văn phòng của tôi."


Ông chủ của một công ty lớn... thế nhưng đã đến tận nơi gặp họ, thay vì cử một trợ lý dẫn họ lên nơi đặt ngai vàng của ông ta. 


Sterling thoải mái bước qua những gian sảnh rộng thênh thang. Ông ta chào hỏi tất cả nhân viên, thỉnh thoảng lại hỏi thăm về kỳ nghỉ cuối tuần của họ. Tất cả đều bị chinh phục bởi những nụ cười ông tặng họ mỗi lần ông được nghe kể về một kỳ cuối tuần vui vẻ, hay những thoáng cau mày ái ngại khi ông được ai đó cho biết có người thân bị ốm hay chẳng may bị lỡ mất cuộc chơi dự kiến. Khi ấy, có đến hàng chục nhân viên có mặt ở đó và ông ta trò chuyện với từng người một.


"Xin chào, Tony", ông ta nói với một người lao công đang trút tài liệu đã hủy vào một túi rác to. "Cậu có xem chương trình trò chơi không?" 


"Không, ngài Andrew, tôi để lỡ mất. Có quá nhiều thứ phải làm."


"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu áp dụng quy định kỳ nghỉ cuối tuần kéo dài ba ngày", Sterling đùa cợt. 


"Tôi sẽ bỏ phiếu ủng hộ chuyện đó, ngài Andrew."


Cứ thế họ tiếp tục đi theo lối đi rộng thênh thang. 


Sachs không nghĩ cô biết nhiều người trong Sở Cảnh sát New York bằng số người Sterling vừa chào hỏi trong chuyến đi bộ dài năm phút vừa rồi.


Trang trí nội thất bên trong trụ sở công ty dừng lại ở mức độ tối thiểu: một vài bức họa và phác thảo bằng chì khổ nhỏ rất có phong cách – không hề có một bức ảnh hay tranh nào – chìm nghỉm giữa khoảng không gian mênh mông của những bức tường trắng bong không một vết bẩn. Đồ đạc cũng màu trắng hoặc đen, kiểu dáng giản dị và đều là hàng cao cấp đắt tiền của Ikea* (Viết tắt của Ingvar Kamprad Elmtaryd Agunnaryd: Một doanh nghiệp tư nhân Thụy Điển, tập đoàn quốc tế chuyên thiết kế đồ nội thất, thiết bị và phụ kiện nhà). Có thể là một thông điệp nào đó, Sachs thầm nghĩ, nhưng cô vẫn cảm thấy cách bài trí này thật lạnh lẽo. 


Trong lúc ba người bước đi, cô thầm nhẩm qua trong đầu những gì đã biết được tối hôm trước, sau khi đã chúc Pam ngủ ngon. Thông tin về người đàn ông này, được tập hợp lại từ trang chủ của công ty, quả thực là ít ỏi. Ông ta là một người kín đáo cực độ – một Howard Hughes* (Một trong những tỷ phú giàu nhất thế giới, người Mỹ, có hành vi lập dị và lối sống ẩn dật), không phải một Bill Gates. Giai đoạn đầu cuộc đời ông ta là một bí ẩn. Cô không tìm thấy bất cứ thông tin nào về thời thơ ấu hay bố mẹ của người đàn ông này. Vài bài báo có thoáng đề cập đến ông ta khi mười bảy tuổi, thời điểm ông ta có được những công việc đầu tiên, phần lớn trong lĩnh vực bán hàng, tiếp cận trực tiếp khách hàng hay marketing qua điện thoại, tiến dần lên quy mô lớn hơn, với các sản phẩm đắt tiền hơn. Cuối cùng là những chiếc máy tính. Với một anh chàng có trong tay "bảy phần tám bằng cử nhân từ một trường buổi tối", như Sterling nói với báo giới, ông ta nhận ra mình là một người bán hàng thành công. Ông ta đã quay lại trường học, hoàn thành nốt một phần tám chiếc bằng còn lại, lấy bằng thạc sĩ về khoa học máy tính. Những câu chuyện đầy chất Horatio Alger* (Horatio Alger Jr., nhà văn Mỹ nổi tiếng với những cuốn tiểu thuyết trong đó nhân vật chính là những chàng trai trẻ xuất thân khiêm tốn đã nỗ lực vươn lên địa vị đáng tôn trọng trong xã hội) và chỉ chứa đựng những chi tiết quảng bá cho sự hiểu biết và vị thế của ông với tư cách một doanh nhân.


Thế rồi, khi ngoài hai mươi, "sự thức tỉnh vĩ đại" xuất hiện, ông ta nói vậy, còn cô cảm thấy câu nói này nghe giống như của một lãnh tụ cộng sản Trung Hoa. Sterling bán được khá nhiều máy tính nhưng điều này vẫn không khiến ông ta hài lòng. Tại sao ông ta không thể thành công hơn? Ông không hề lười biếng, cũng không ngu ngốc. 


Rồi ông ta nhận ra vấn đề: ông ta thiếu sự sáng tạo.


Không ít người bán hàng khác cũng vậy. 


Thế là Sterling học lập trình máy tính và dành ra hàng tuần liền ngồi lì trong một căn phòng tối thui mười tám tiếng mỗi ngày để viết phần mềm. Ông ta đem thế chấp, cầm cố mọi thứ có trong tay và khởi nghiệp một công ty, dựa trên một nguyên lý: Tài sản quý giá nhất sẽ không thuộc về công ty mà thuộc quyền sở hữu của hàng triệu người, phần lớn có thể có được nhờ khai thác tự do những thông tin về chính những người này. Sterling bắt đầu xây dựng một cơ sở dữ liệu bao gồm những khách hàng tiềm năng cho nhiều lĩnh vực cung cấp dịch vụ và sản xuất, tình hình trong lĩnh vực kinh doanh của họ, cho tới thu nhập, tình trạng hôn nhân của những người này, những tin tốt hay xấu về tình hình tài chính, pháp lý và thuế má của họ, cũng như những loại thông tin khác, cả cá nhân lẫn nghê nghiệp, mà ông có thể mua, đánh cắp hay có được bằng bất kỳ cách nào khác. "Nếu có chuyện gì đó diễn ra ngoài kia, tôi muốn có mọi thông tin về nó", người ta thường dẫn ra câu nói đó của ông.


Phần mềm ông ta đã viết, phiên bản đầu tiên của hệ thống quản lý cơ sở dữ liệu Watchtower là một cuộc cách mạng vào thời điểm nó xuất hiện, một bước tiến bộ vượt trội so với SQL nổi danh – kẻ khai sinh ra lập trình theo truy vấn, điều này thì Sachs đã biết. Chỉ trong vài phút Watchtower có thể xác định được những khách hàng nào đáng bỏ công ra liên lạc, cũng như cần thuyết phục họ ra sao và khách hàng nào không bõ công làm điều đó (nhưng tên tuổi có thể được đem bán cho các công ty khác để những công ty này tự sử dụng). 


Công ty của ông ta lớn mạnh nhanh chóng, không khác gì một con quái vật trong bộ phim khoa học giả tưởng. Sterling đổi tên nó thành SSD, chuyển tới Manhattan và bắt đầu mua lại các công ty nhỏ hơn trong lĩnh vực công nghệ thông tin để bổ sung cho đế quốc của mình. Mặc dù không hề được các tổ chức bảo vệ quyền bí mật cá nhân nào ưa chuộng, tại SSD chưa bao giờ xảy ra một vụ tai tiếng nào kiểu Enron* (Vụ xì căng đan nổi tiếng của Tập đoàn Enron, Mỹ liên quan đến tài chính). Đội ngũ nhân viên cần phải đổ mồ hôi để được trả lương – không ai nhận được những khoản thưởng cao lố bịch như ở phố Wall – song nếu công ty phát đạt, thì bản thân họ cũng phát đạt. SSD đài thọ tiền đóng học phí, cung cấp các khoản hỗ trợ mua nhà, các suất thực tập cho con cái nhân viên, còn những người làm bố mẹ được cho nghỉ một năm khi có con. Công ty này cũng nổi tiếng về phương thức mang tính gia đình trong việc đối xử với các công nhân phổ thông và Sterling luôn ủng hộ việc thuê vợ, chồng, bố mẹ hay con cái của nhân viên vào làm những vị trí này. Mỗi tháng ông ta đều đứng ra tài trợ các buổi gặp mặt mang tính động viên và xây dựng tinh thần đoàn kết trong công ty tại những địa điểm sang trọng.


Vị tổng giám đốc tỏ ra rất kín đáo về đời tư của mình, dù Sachs biết ông ta không hút thuốc, không uống rượu và chưa từng có ai nghe thấy ông ta nói ra một câu khiếm nhã. Ông ta sống một cách khiêm nhường, nhận một khoản lương thấp đến mức đáng kinh ngạc và để lại toàn bộ gia sản của mình trong cổ phần của SSD. Ông ta luôn tránh xa các hoạt động xã giao của giới thượng lưu New York. Không xe hơi thể thao, không máy bay riêng. Bất chấp sự tôn trọng dành cho sự hòa hợp gia đình trong đội ngũ nhân viên của SSD, ông ta đã hai lần ly hôn và lúc này đang sống độc thân. Có những thông tin trái ngược nhau về những đứa con ông từng có thời trai trẻ. Ông ta có đến vài chỗ ở nhưng địa chỉ của chúng không hề được đề cập đến trong hồ sơ cung cấp cho các cơ quan công quyền. Có lễ vì ông ta hiểu quá rõ sức mạnh của dữ liệu, Andrew Sterling cũng dè chừng sự nguy hiểm của chúng. 


Lúc này Sterling, Sachs và Pulaski đã tới cuối một hành lang dài, bước vào một phòng làm việc bên ngoài, nơi kê bàn làm việc của hai trợ lý, cả hai chiếc bàn đều xếp đầy giấy tờ, cặp hồ sơ, bàn in tài liệu được sắp xếp chỉnh chu đến hoàn hảo. Khi họ tới, một người trợ lý đang có mặt, một thanh niên trẻ, đẹp trai, mặc một bộ vét khá bảo thủ. Biển tên của anh ta ghi rõ Martin Coyle. Chỗ làm việc của anh ta là nơi được sắp xếp ngăn nắp hơn cả, Sachs cảm thấy rất thú vị khi nhận ra thậm chí một số lớn sách xếp phía sau anh ta cũng được xếp theo kích thước nhỏ dần.


"Ngài Andrew." Anh ta gật đầu chào ông chủ, tảng lờ hai nhân viên cảnh sát ngay khi nhận ra hai người không hề được giới thiệu. "Các tin nhắn tới điện thoại của ông đã được chuyển vào máy tính." 


"Cảm ơn cậu." Sterling nhìn sang chiếc bàn còn lại. "Có phải Jeremy đang đi kiểm tra nhà hàng chuẩn bị cho bữa tiệc chiêu đãi báo chí không?"


"Anh ấy đã làm việc đó sáng nay rồi. Anh ấy đang mang giấy tờ qua văn phòng luật sư để giải quyết những vấn đề khác." 


Sachs ngỡ ngàng khi thấy Sterling có tới hai trợ lý cá nhân, một người làm công việc nội bộ, người kia phụ trách những việc liên quan tới bên ngoài. Tại Sở Cảnh sát New York, các thám tử thường chia sẻ công việc với nhau, đó là trường hợp họ may mắn vì có ai đó sẵn sàng giúp mình.


Họ tiếp tục đi vào văn phòng riêng của Sterling, căn phòng này cũng không lớn hơn là bao so với những văn phòng khác cô đã nhìn thấy ở đây. Trên các bức tường không treo bất kỳ vật trang trí nào ngoài biểu tượng của SSD với khung cửa sổ đầy soi mói trên tòa tháp canh, Andrew Sterling hoàn toàn bị che khuất, cách biệt hẳn khỏi một góc nhìn rất đẹp về toàn cảnh thành phố. Cảm giác bị cầm tù trong một không gian kín mít khiến cô bất giác rùng mình. 


Sterling ngồi xuống một chiếc ghế bằng gỗ giản dị, không phải một chiếc ghế bành bọc da ngạo nghễ như ngai vàng của một ông vua. Ông ta ra hiệu mời hai người ngồi xuống những chiếc ghế kiểu dáng tương tự, có thêm đệm bông. Sau lưng ông ta là những chiếc giá thấp xếp đầy sách, nhưng thật lạ lùng, chúng được xếp với gáy sách hướng lên trên chứ không phải quay ra ngoài. Những người tới thăm căn phòng này không thể biết được loại sách ông ta lựa chọn nếu không bước qua chỗ ngồi của vị chủ nhà và cúi xuống nhìn hay lấy một cuốn sách.


Vị tổng giám đốc gật đầu chỉ về phía chiếc bình đựng một thứ chất lỏng và sáu chiếc cốc thủy tinh đang úp ngược. "Đó là nước. Nhưng nếu các vị thích cà phê và trà, tôi có thể gọi ai đó tìm về." 


Tìm về? Cô chưa từng nghe ai đó dùng đến từ này.


"Không, cảm ơn ông." 


Pulaski lắc đầu.


"Tôi xin phép. Chỉ một lát thôi." Sterling cầm lấy điện thoại, bấm số. "Andy à? Anh đã gọi cho tôi?" 


Từ giọng điệu của ông ta, Sachs đoán người được gọi là ai đó thân cận với ông ta, dù rõ ràng đây là một cuộc điện thoại công việc liên quan tới một khúc mắc nào đó. Nhưng giọng Sterling vẫn hoàn toàn bình thản, "À. Tất nhiên, tôi nghĩ anh phải làm vậy thôi. Chúng tôi cần những con số đó. Anh biết đấy, chúng đâu có ngồi yên trên tay bọn họ. Bọn họ sẽ thực hiện một động thái nào đó bất kỳ lúc nào... Tốt".


Ông ta gác máy và nhận ra Sachs đang chăm chú quan sát mình. "Con trai tôi làm việc cho công ty." Một cái hất đầu về phía bức ảnh đặt trên bàn làm việc, chụp chung Sterling và một thanh niên đẹp trai, dáng người dong dỏng, trông khá giống vị tổng giám đốc. Cả hai người đều mặc áo phông của SSD trong một cuộc đi chơi dã ngoại dành cho nhân viên, có thể là một trong những buổi tụ tập để động viên tinh thần. Hai người đàn ông đứng cạnh nhau nhưng không hề chạm vào người nhau. Không ai trong hai người mỉm cười. 


Vậy là một chút đời tư của ông ta đã được hé lộ.


"Bây giờ", ông ta nói, hướng đôi mắt xanh lục của mình vào Sachs, "tất cả chuyện này là gì vậy? Cô có nói đến những tội ác". 


Sachs giải thích, "Vài tháng vừa qua, có một số vụ án mạng xảy ra trong thành phố. Chúng tôi cho rằng ai đó rất có thể đã sử dụng thông tin trong các máy tính của công ty ông để tiếp cận các nạn nhân, sát hại họ, sau đó sử dụng những thông tin về nạn nhân cùng các thông tin khác để bẫy những người vô tội bị kết án thay cho hắn".


Kẻ biết tất cả... 


"Thông tin?", mối bận tâm của ông ta có vẻ thành thật. Ông ta tỏ ra bối rối. "Tôi không rõ chuyện đó xảy ra bằng cách nào, hãy cho tôi biết nhiều hơn."


"Tên sát nhân biết chính xác những loại sản phẩm cá nhân mà nạn nhân sử dụng và hắn đã để lại dấu vết của những sản phẩm này tại nơi ở của một người vô tội để làm bằng chứng liên hệ người đó với vụ giết người." Thỉnh thoảng đôi mi phía trên hai tròng mắt màu ngọc lục bảo của Sterling nheo lại. Ông ta có vẻ thực sự bối rối khi nghe cô kể lại chi tiết về các vụ đánh cắp tranh và tiền xu cũng như hai vụ cưỡng dâm. 


"Thật kinh khủng...", choáng váng trước những điều vừa được biết, ông ta quay mặt nhìn về hướng khác. "Cưỡng dâm?"


Sachs lạnh lùng gật đầu, sau đó giải thích vì sao SSD được coi như là công ty duy nhất trong thành phố có thể tiếp cận được mọi thông tin mà kẻ sát nhân đã sử dụng. 


Ông ta đưa hai tay lên xoa mặt, chậm rãi gật đầu.


"Tôi có thể hiểu tại sao cô lại quan tâm... Nhưng chẳng lẽ việc theo dõi những người hắn chọn làm nạn nhân, tìm ra họ mua gì không đơn giản hơn sao? Hay đột nhập vào máy tính, xâm nhập vào hộp thư điện tử, nhà riêng, ghi lại biển đăng ký xe của họ trên đường phố?" 


"Vấn đề là ở chỗ đó. Hắn có thể. Nhưng hắn sẽ phải làm tất cả những việc ông vừa nói để có được những thông tin hắn cần. Ít nhất đã có bốn vụ án mạng, chúng tôi nghĩ có thể còn có nhiều hơn nữa và điều đó có nghĩa là cần cập nhật mọi thông tin liên quan tới bốn nạn nhân và bốn người hắn cài bẫy để đổ tội. Cách hiệu quả nhất để thu thập lượng thông tin đó là thông qua một nhà khai thác dữ liệu."


Sterling mỉm cười, hay đúng hơn là một cái nhăn mặt tế nhị. 


Sachs cau mày và gật đầu.


Vị chủ nhà lên tiếng, "Không có gì sai với khái niệm đó cả 'khai thác dữ liệu'. Báo chí đã biết về công việc chúng tôi đang làm, và cô tìm thấy nó khắp mọi nơi". 


Hai mươi triệu kết quả tìm được có liên quan...


"Nhưng tôi thích gọi SSD là một nhà cung cấp dịch vụ kiến thức hơn – một KSP (Knowledge Service Provider). Giống như các nhà cung cấp dịch vụ Internet vậy." 


Sachs có một cảm giác lạ lùng, có vẻ ông ta bị tổn thương bởi những gì cô vừa nói. Cô muốn nói mình sẽ không lặp lại điều đó một lần nữa.


Sterling đặt một xấp giấy lên mặt bàn làm việc được xếp đặt ngăn nắp của mình. Thoạt đầu Sachs nghĩ chúng là những tờ giấy này đều được xếp úp mặt có chữ xuống. "Thế này nhé, hãy tin tôi, nếu có ai đó ở SSD liên quan tới vụ này, tôi muốn tìm ra hắn không kém gì cô. Việc này sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến chúng tôi, mà các nhà cung cấp dịch vụ kiến thức vốn đã không có được nhiều thiện cảm với báo giới hay tại Quốc hội." 


"Trước hết", Sachs nói, "kẻ sát nhân đã mua hầu hết những thứ hắn sử dụng bằng tiền mặt, chuyện này chúng tôi hoàn toàn chắc chắn".


Sterling gật đầu, "Hắn đương nhiên không muốn để lại bất cứ dấu vết nào". 


"Đúng thế. Nhưng những đôi giày được hắn mua theo thư đặt hàng hay trực tuyến. Ông có trong tay một danh sách những người mua các loại giày này với các cỡ này ở khu vực New York chứ?", cô đưa cho ông ta một bản danh sách các đôi giày hiệu Alton, Bass và Sure-Track. "Rất có thể cùng một người đã mua tất cả những đôi giày này."


"Vào khoảng thời gian nào?" 


"Ba tháng trở lại đây."


Sterling gọi một cuộc điện thoại. Ông ta chỉ trao đổi vài câu vắn tắt và chưa đầy sáu mươi giây sau đã bắt đầu nhìn vào màn hình máy tính của mình. Ông ta xoay màn hình lại để Sachs có thể nhìn được, dù cô không dám chắc mình đang nhìn vào cái gì – những dòng thông tin sản phẩm và mã số. 


Vị tổng giám đốc lắc đầu, "Có khoảng tám trăm đôi Alton được bán ra, cùng với một nghìn hai trăm đôi Bass và hai trăm đôi Sure-Track. Nhưng không có ai mua cả ba loại này. Thậm chí hai loại".


Rhyme đã ngờ rằng kẻ sát nhân, nếu sử dụng thông tin từ SSD, hẳn sẽ tìm cách xóa dấu vết nhưng họ vẫn hy vọng đầu mối này sẽ cho kết quả. Nhìn chăm chăm vào những con số, cô tự hỏi liệu kẻ sát nhân có dùng đến những kỹ thuật đánh cắp danh tính mà hắn đã hoàn thiện trong quá trình hành hạ Robert Jorgensen để đặt mua giày hay không. 


"Tôi rất tiếc."


Cô gật đầu. 


Sterling mở nắp một chiếc bút ngòi bạc đã mòn vẹt, với lấy một tập ghi chú. Ông ta cẩn thận viết vài ghi chú mà Sachs không đọc được, nhìn chăm chú vào chúng, rồi gật đầu với chính mình. "Tôi có thể hình dung được hai vị đang nghĩ rằng đối tượng ở đâu là một kẻ xâm nhập, một nhân viên, ai đó trong những khách hàng của chúng tôi hoặc một tay hacker, đúng không?"


Ron Pulaski liếc nhìn Sachs và nói, "Chính xác". 


"Được. Hãy đi đến tận cùng của vấn đề." Ông ta liếc nhanh chiếc đồng hồ Seiko đang đeo. "Tôi muốn gọi vài người nữa tới đây. Có thể sẽ mất vài phút. Chúng tôi có các buổi vòng tròn tinh thần vào thứ Hai hằng tuần khoảng giờ này"


"Vòng tròn tinh thần?", Pulaski hỏi. 


"Những cuộc họp nhóm để khích lệ tinh thần do lãnh đạo các bộ phận chủ trì. Chúng sẽ kết thúc nhanh thôi. Chúng tôi bắt đầu đúng tám giờ. Nhưng đôi khi kéo dài hơn một chút. Tùy vào người chủ trì" Ông ta ra lệnh, "Nhận lệnh, liên lạc nội bộ, Martin".


Sachs cười thầm. Ông tổng giám đốc này cũng sử dụng hệ thống nhận dạng giọng nói như Lincoln Rhyme. 


"Vâng, thưa ngài Andrew?", giọng trả lời vang lên từ chiếc hộp nhỏ trên bàn.


"Tôi muốn gặp Tom – Tom an ninh và Sam. Họ có trong vòng tròn tinh thần không?" 


"Không, thưa ngài Andrew, nhưng Sam ở Washington hết tuần này, thứ Sáu mới về. Mark, trợ lý của anh ấy, đang có mặt."


"Vậy thì gọi cậu ta." 


"Vâng, thưa ông."


"Nhận lệnh, liên lạc nội bộ, ngừng liên lạc." Rồi ông ta nói với Sachs, "Cô chờ một lát". 


Cô thầm nghĩ khi Andrew Sterling cho gọi ai đó, người được gọi sẽ phải có mặt tương đối nhanh. Ông ta viết thêm vài ghi chú nữa. Trong khi đó, cô liếc nhìn lên biểu tượng của công ty gắn trên tường. Sau khi ông ta đã viết xong, cô lên tiếng, "Tôi cảm thấy rất tò mò về nó. Tòa tháp và cửa sổ có nghĩa gì?".


"Ở một mức độ nào đó chỉ đơn thuần là tìm kiếm dữ liệu. Nhưng còn một ý nghĩa thứ hai" Ông ta mỉm cười, cảm thấy thích thú khi có cơ hội giải thích chuyện này. "Cô có biết nguyên lý khung cửa vỡ trong triết học xã hội không?" 


"Không."


"Tôi biết đến nó nhiều năm trước và không bao giờ quên. Nguyên tắc cơ bản là để cải thiện xã hội, cô cần tập trung vào những điều nhỏ nhặt. Nếu cô kiểm soát hay sửa chữa được chúng, sẽ kéo theo những thay đổi lớn hơn. Chẳng hạn như các dự án nhà ở có liên hệ với tỷ lệ tội phạm cao. Cô có thể tiêu tốn hàng triệu đô la để tăng cường lực lượng cảnh sát tuần tra và hệ thống camera an ninh nhưng nếu những khu nhà trông vẫn tàn tạ và nguy hiểm thì chúng vẫn là những nơi tàn tạ và nguy hiểm. Thay vì hàng triệu đô la đó, hãy bỏ ra chỉ vài nghìn thôi để chữa lại cửa sổ, quét sơn, dọn dẹp sạch sẽ các lối đi. Trông có vẻ hời hợt bề ngoài, nhưng mọi người sẽ để ý. Họ sẽ cảm thấy hãnh diện về nơi họ sống. Họ sẽ bắt đầu báo cho cô biết về những kẻ trở thành mối đe dọa, cũng như những người không biết trong nom tài sản của mình." 


"Tôi tin chắc cô cũng biết, đó chính là bước đi mang tính đột phá trong phòng ngừa tội phạm ở New York vào những năm chín mươi. Việc này đã mang lại hiệu quả."


"Ngài Andrew?", giọng Martin vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ. "Tom và Mark đang ở đây." 


Sterling ra lệnh, "Cho họ vào". Ông ta dặt tờ giấy vừa dùng để viết các ghi chú ra trước mặt mình. Rồi nhìn Sachs với một nụ cười nham hiểm. "Để xem xem liệu có ai đó đã nhìn trộm qua khung cửa sổ của chúng tôi không."   




[Hết chương 18]



---



Chương 19: Những FE, LAN kỳ quặc...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top