Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

III: Nhà Tiên Tri (Chương 27)


Chương 27



Ngay cả khi được nghe giọng nói của Judy, một chút cảm giác êm đềm dẫu đầy nước mắt từ giọng nói thân thuộc, Arthur Rhyme vẫn không thể ngừng nghĩ tới gã da trắng xăm mình, gã nghiện kỳ quái đó, Mick. 


Gã vẫn tiếp tục lảm nhảm nói chuyện một mình, cứ năm phút lại thò cả hai tay vào trong quần và liếc mắt nhìn về phía Arthur. 


"Anh yêu? Anh có đây không?"


"Anh xin lỗi."


"Em cần nói với anh một chuyện", Judy nói. 


Dù là gì đi nữa, về tay luật sư, tiền bạc, hay lũ trẻ... có lẽ vẫn sẽ vượt quá sức chịu đựng của anh. Arthur Rhyme nghĩ mình sắp nổ tung vì căng thẳng.



"Cứ nói đi", anh thì thầm với giọng cam chịu. 


"Em đã tới gặp Lincoln." 


"Em đã làm gì?"



"Em cần phải làm điều gì đó. Ông luật sư của anh không đáng tin tưởng, Art. Chuyện này sẽ không tự trở lại ổn thỏa được đâu." 


"Nhưng... anh đã yêu cầu em không được gọi cho cậu ta mà." 


"Chuyện này có can hệ tới cả một gia đình, Art. Không chỉ đơn thuần là chuyện anh muốn gì, còn cả em và các con nữa. Đáng ra chúng ta cần làm điều đó sớm hơn."



"Anh chỉ không muốn cậu ta dính dáng vào. Không, hãy gọi lại cho cậu ta và nói cảm ơn, mọi việc vẫn ổn cả."


"Ổn cả?", Judy Rhyme buột miệng. "Anh có điên không đấy?"


Anh từng có lúc tin rằng cô mạnh mẽ hơn anh và cũng thông minh hơn. Cô đã rất giận khi anh rời bỏ Princeton sau khi không được phong giáo sư. Cô đã nói anh cư xử như một đứa trẻ hay hờn. Anh ước gì đã nghe lời cô.


Judy phẫn nộ: "Anh luôn nuôi ảo tưởng rằng John Grisham* sẽ bất thần xuất hiện trước tòa vào phút chót và ra tay cứu anh. Nhưng điều đó sẽ không diễn ra đâu. Chúa ơi, Art, anh phải cảm thấy biết ơn vì em đã cố làm gì đó". 

(*một tiểu thuyết gia người Mỹ nổi tiếng về các tiểu thuyết hình sự)


"Anh rất biết ơn em", anh vội vã nói, những lời nói lao ra khỏi miệng anh như những con sóc. "Chỉ là..." 


"Chỉ là sao? Đó là một con người đã suýt mất đi mạng sống, đã phải chịu cảnh liệt toàn thân và giờ đây sống trên một chiếc xe lăn. Cậu ấy đã dừng tất cả công việc để chứng minh anh vô tội. Anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Anh muốn các con mình lớn lên với một người bố phải ngồi tù vì tội giết người chăng?"


"Tất nhiên là không." Anh băn khoăn không biết cô có tin khi anh phủ nhận từng quen Alice Sanderson không. Tất nhiên cô biết chắc anh không giết Alice song cô có thể nghi ngờ họ là nhân tình của nhau. 


"Anh có niềm tin vào hệ thông pháp luật, Judy", lời nói của anh nghe mới yếu ớt làm sao. 


"Lincoln chính là hệ thống đó, Art. Anh cần gọi và cảm ơn cậu ấy."



Arthur do dự, rồi hỏi: "Cậu ấy nói gì?". 


"Em vừa mới nói chuyện với cậu ây hôm qua. Cậu ấy đã gọi điện đến để hỏi về đôi giày của anh, một trong các bằng chứng. Nhưng cậu ấy không nói gì thêm." 


"Em đã đến gặp trực tiếp? Hay chỉ gọi điện?"



"Em tới chỗ cậu ấy, ở phía tây Công viên Trung tâm. Ngôi nhà của cậu ấy trong thành phố thực sự rất đẹp." 


Một loạt hồi ức về người em họ chợt sống dậy trong tâm trí anh như ngọn lửa được thổi bùng lên. 


"Trông cậu ây thế nào ?"



"Tin hay không tùy anh nhưng hầu như không khác gì so với khi chúng mình gặp cậu ấy ở Boston. Thực ra giờ trông Lincoln còn có vẻ khỏe hơn trước đây." 


"Cậu ây không thể đi lại được đúng không?" 


"Không thể cử động được, chỉ nhúc nhích được đầu và vai."


"Vợ cũ của cậu ây, Blaine, thì sao ? Họ còn gặp nhau không?" 


"Không, cậu ấy đang đi lại với một nữ cảnh sát. Cô ấy rất đẹp, cao ráo, tóc đỏ. Phải thú nhận là em thực sự ngạc nhiên. Nhưng đáng lẽ em không nên tỏ ra như vậy." 


Một cô gái tóc đỏ cao ráo? Arthur nhớ ngay tới Adrianna và cố dẹp bỏ hồi ức đó sang một bên. Nhưng nó vẫn ương bướng không chịu biến đi.


Hãy nói cho tôi biết tại sao, Arthur. Nói cho tôi biết tại sao anh làm thế? 


Một tiếng gầm gừ nữa từ Mick. Tay gã lại chui vào trong túi quần. Đôi mắt long lên đầy hận thù nhìn về phía Arthur. 


"Anh xin lỗi, em yêu. Cảm ơn em vì đã gọi cho cậu ấy."



Đúng lúc đó anh cảm thấy một hơi thở nóng hổi phả vào cổ mình. "Mày, xéo khỏi điện thoại ngay". 


Một gã Latinh đang đứng sau lưng anh. 


"Xéo khỏi điện thoại"


"Judy, anh phải gác máy đây. Trong này chỉ có một chiếc điện thoại. Anh đã dùng quá thời gian rồi." 


"Em yêu anh, Art..." 


"Anh..."


Gã Latinh bước tới trước, Arthur liền gác máy, sau đó quay về băng ghế của mình ở góc khu tạm giam. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, một vết vỡ hình quả thận, mãi không rời mắt. 


Nhưng nó không phải là thứ thu hút sự chú ý của anh. Anh đang nghĩ về quá khứ. Nhiều ký ức nữa cùng sống dậy, hòa vào những kỷ niệm về Adrianna và người em họ Lincoln... Ngôi nhà của gia đình Arthur ở North Shore. Nhà của gia đình Lincoln tại khu ngoại ô phía tây. Henry, người cha nghiêm nghị như một ông vua của Arthur. Anh trai anh, Robert và chị Marie rụt rè nhưng vô cùng thông minh. 


Anh cũng nghĩ về người cha của Lincoln, chú Teddy (đằng sau biệt danh này là cả một câu chuyện thú vị vì tên thánh thực sự của chú không phải là Theodore, Arthur biết chuyện đó nhưng thật lạ lùng, Lincoln lại không biết gì). Anh vẫn luôn thích chú Teddy. Một người chú hiền hậu, hơi e dè, hơi kín đáo, kiệm lời nhưng ai lại không trở thành như thế dưới cái bóng của một người anh như Henry Rhyme ?

Thỉnh thoảng, khi Lincoln không có nhà, Arthur vẫn lái xe tới thăm chú Teddy và cô Anne. Trong căn phòng nhỏ ấm cúng lát ván gỗ của gia đình, hai chú cháu cùng ngồi xem một bộ phim cũ hay trò chuyện về lịch sử nước Mỹ. 


Vết lõm trên sàn của nhà tù Tomb giờ đây biến thành hình dáng của hòn đảo Ireland. Dường như nó bắt đầu chuyển động trong khi Arthur nhìn chăm chú, hai mắt dán chặt vào nó, thầm ước chính mình được rời khỏi nơi này, biến mất qua một lỗ hổng thần kỳ nào đó, trở lại với cuộc sống ngoài kia. 


Giờ đây Arthur Rhyme cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng. Anh hiểu ra lúc trước mình đã ngây thơ đến mức nào. Không có lối thoát thần kỳ nào cả, lối thoát thực tế cũng không. Anh biết Lincoln rất xuất sắc. Anh đã đọc tất cả những bài viết trên báo, thậm chí cả một số bài viết khoa học của người em họ.



Các tác dụng sinh học của một số vật liệu dạng phần tử kích thước nano... 


Nhưng giờ Arthur hiểu Lincoln không thể làm gì cho mình. Tình thế này hoàn toàn vô vọng và anh sẽ phải ngồi tù suốt phần đời còn lại. 


Không, vai trò của Lincoln trong chuyện này hoàn toàn thích hợp. Cậu em họ - người thân mà anh gần gũi nhất thời niên thiếu, người em trai mà anh không bao giờ có - cần phải có mặt để chứng kiến sự suy sụp của Arthur.


Một nụ cười u ám hiện trên khuôn mặt, anh rời mắt khỏi vết lõm trên sàn nhà và nhận ra điều gì đó đã thay đổi. 


Thật lạ lùng. Cả khu vực tạm giam giờ đều vắng tanh. 


Mọi người đi đâu cả rồi ?



Có tiếng bước chân lại gần. 


Hốt hoảng, anh ngước nhìn lên và thấy một người đang đi về phía mình, rất nhanh, bước chân gấp gáp. Người bạn của anh, Antwon Johnson. Đôi mắt lạnh như băng. 


Arthur chợt hiểu ra. Có ai đó đang định tấn công anh từ sau lưng!


Chắc hẳn là tên Mick. 


Và Johnson đang chạy tới cứu anh.


Anh nhỏm dậy, quay phắt người nhìn ra sau... Tâm trí hoảng loạn, anh thấy tim mình chùng xuống vài giây. Nhưng gã nghiện, không thấy hắn đâu cả...


Chẳng có ai ở đó hết. 


Đúng lúc đó anh cảm thấy Antwon Johnson vừa choàng một chiếc thòng lọng quanh cổ mình. Một chiếc thòng lọng tự chế từ chiếc áo sơ mi bị xé thành từng dải rồi bện lại thành dạng dây thừng.


"Không...", Arthur chới với trên hai chân. Gã khổng lồ đã nhấc bổng anh khỏi băng ghế. Lôi anh tới bức tường có chiếc đinh nhô ra cách sàn nhà chừng hai mét mốt, anh đã nhìn thấy nó trước đó. Arthur rên rỉ và vùng vẫy.



"Suỵt", Johnson nhìn quanh góc nhà vắng tanh của khu tạm giam. 


Arthur cố vùng vẫy, đấm vào cổ và vai kẻ tấn công mình nhưng chẳng khác gì đánh vào một khối gỗ hay tảng bê tông. Rồi anh cảm thấy cả người bị nhấc bổng khỏi sàn. Gã da đen đã nâng anh lên, móc chiếc thòng lọng cây nhà lá vườn đã tự tay tạo ra vào chiếc đinh. Rồi gã buông tay, lùi lại đứng nhìn Arthur giãy giụa cố tự giải thoát. 


Tại sao, tại sao, tại sao ? Anh đang cố nói nhưng chỉ có những dòng nước bọt ướt nhẹp nhễu ra từ miệng. Johnson đứng nhìn anh một cách đầy hiếu kỳ. Không một tia giận dữ hay ác độc. Chỉ có vẻ thích thú hiện rõ trên khuôn mặt.



Cơ thể anh rùng mình co giật và mọi thứ trước mắt dần tối sầm lại. Arthur đã nhận ra tất cả chỉ là một màn dàn dựng. Johnson đã cứu anh khỏi tay đám Latinh chỉ vì một lý do duy nhất- Hắn muốn Arthur cho riêng mình. 


"Nnnnn.."


Tại sao? 


Gã da đen chống hai tay vào mạng sườn, bước lại gần. Gã thì thầm: "Tao đang làm phúc cho mày đấy, anh bạn. Mẹ kiếp, dù thế nào rồi mày cũng sẽ tự tìm đến cái chết sau một hai tháng nữa thôi. Chỗ này không hợp với mày. Giờ hãy thôi quẫy đạp đi. Chỉ cần thả lỏng ra, buông xuôi thôi, hiểu tao đang nói gì không?". 



Pulaski quay về sau điệp vụ tại SSD và giơ chiếc ổ cứng màu xám bóng loáng lên. 


"Làm tốt lắm, Rookie", Rhyme nói. 


Sachs nháy mắt, "Điệp vụ tối mật đầu tiên của cậu đấy".



Cậu ta nhăn mặt, "Chẳng giống một nhiệm vụ cho lắm. Có lẽ giống hành động tội phạm hơn". 


"Tôi tin chắc chúng ta có thể tìm ra một lý do hợp lý nếu chịu khó tìm tòi", Sellitto an ủi cậu ta. 


Rhyme nói với Rodney Szamek: "Bắt đầu đi".



Cậu chuyên gia máy tính cắm chiếc ổ cứng di động vào cổng USB trên chiếc laptop của mình rồi gõ vài lần lên bàn phím, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. 


"Tốt, tốt lắm..." 


"Cậu có một cái tên rồi chứ ?", Rhyme sốt ruột hỏi. "Có ai ở SSD từng tải các hồ sơ về không?"


"Cái gì?", Szamek bật cười. "Thứ này đâu có hoạt động như vậy. Phải mất một thời gian. Tôi sẽ phải tải nó lên hệ thống máy tính trung tâm tại bộ phận tội phạm máy tính và sau đó..." 


"Một thời gian có nghĩa là bao lâu?", Rhyme sẵng giọng. 


Một lần nữa Szamek lại chớp mắt, như thể lần đầu tiên nhận ra nhà tội phạm học là người tàn tật, "Còn tùy vào mức độ tản mát của dữ liệu, thời gian tồn tại của các file, vị trí, sự phân chia bộ nhớ, và sau đó...".



"Được rồi, được rồi. Hãy làm tốt nhất có thể." 


Sellitto hỏi: "Cậu còn tìm được gì nữa không?". 


Pulaski kể lại quá trình thẩm vấn các nhân viên kỹ thuật còn lại được phép tiếp cận tất cả các khu biệt trữ dữ liệu. Cậu ta cũng nói thêm đã trò chuyện với Andy Sterling và điện thoại di động của anh ta cũng xác nhận bố anh ta đã gọi tới từ Long Island vào thời gian xảy ra vụ án mạng. Vậy là bằng chứng ngoại phạm của ông ta đã được chứng thực. Thom lại cập nhật lên danh sách đối tượng tình nghi của họ.



Andrew Sterling, Chủ tịch, Tổng Giám đốc. 


Bằng chứng ngoại phạm - đã ở Long Island, đã xác minh. Được con trai chứng thực. 


Sean Cassel, Giám đốc Marketing và Bán hàng.



Không có bằng chứng ngoại phạm. 


Wayne Gillespie, Giám đốc Hoạt động Chuyên môn.


Không có bằng chứng ngoại phạm.


Sanmel Brockton, Giám đốc Bộ phận Kiểm soát. 


Bằng chứng ngoại phạm – hồ sơ khách sạn xác nhận có mặt tại Washington. 


Peter Arlonzo-Kemper, Giám đốc Nhân sự.



Bằng chứng ngoại phạm - ở cùng vợ, đã được vợ xác minh (độ tin cậy?). 


Steven Shraeder, Phụ trách Đội Kỹ thuật và Hỗ trợ, ca ngày. 


Bằng chứng ngoại phạm - có mặt ở công ty, theo bảng theo dõi thời gian.



Famk Mameda, Phụ trách Đội Kỹ thuật và Hỗ trợ, ca đêm.


 Không có bằng chứng ngoại phạm. Các khách hàng của SSD (?).


Danh sách đã được Sterling cung cấp. 


Đối tượng chưa rõ được Andrew Sterling tuyển mộ (?). 



Giờ thì tất cả những người tại SSD có quyền tiếp cận innerCircle đều đã biết về cuộc điều tra... Thế nhưng phần mềm đang canh chừng file hồ sơ "Vụ án mạng Myra VVeinburg" vẫn chưa thấy thông báo về một vụ xâm nhập. Liệu có phải Năm Hai Hai đang thận trọng không ? Hay chiếc bẫy đã được giăng ra không đúng hướng ? Chẳng lẽ toàn bộ giả thiết rằng kẻ sát nhân có liên hệ tới SSD là sai lầm ? Rhyme chợt nghĩ họ đã để tâm quá mức tới quyền lực của Sterling cũng như công ty của ông ta mà quên mất những đối tượng nghi vấn tiềm tàng khác.



Pulaski lấy ra một chiếc đĩa CD. "Đây là bản danh sách các khách hàng. Tôi đã liếc nhanh qua một lượt. Có chừng ba trăm năm mươi người." 


"Ái chà", Rhyme nhăn mặt. 


Szamek đưa chiếc đĩa vào ổ đọc và mở nó ra trên một bảng tính. Rhyme xem qua các dữ liệu trên màn hình phẳng của mình, gần một nghìn trang dày đặc ký tự.


"Nhiễu loạn", Sachs nói. Cô giải thích Sterling đã nói với cô về việc các dữ liệu sẽ trở thành vô dụng nếu bị lỗi, quá sơ sài hay quá rối rắm. Anh chàng chuyên gia tin học kéo thanh trượt lướt qua đống thông tin hỗn độn này - những khách hàng nào đã mua những sản phẩm gia dụng và dược phẩm nào, họ đã làm yêu cầu chi trả bảo hiểm về việc gì, họ rút tiền từ những máy ATM nào, sở hữu loại xe hơi gì... Quá nhiều thông tin. Nhưng rồi Rhyme chợt nảy ra một ý tưởng, "Trong đó có thể hiện thời gian và địa điểm các dữ liệu được tải xuống không?". 


Szamek kiểm tra trên màn hình, "À, có đấy". 


"Hãy tìm xem ai đã tải thông tin về ngay trước khi xảy ra các vụ án."


"Khá lắm, Linc", Sellitto nói. "Năm Hai Hai hẳn sẽ muốn có được những dữ liệu cập nhật nhất." 


Szamek cân nhắc tới ý tưởng vừa xuất hiện, "Tôi nghĩ tôi có thể tạo ra một công cụ để giải quyết việc đó. Có thể mất ít thời gian, đúng thế, nhưng hoàn toàn khả thi. Chỉ cần cho tôi biết chính xác thời điểm xảy ra các vụ án". 


"Chúng tôi có thể kiếm được cho cậu. Mel?"


"Tất nhiên rồi." Anh chàng chuyên gia pháp y bắt đầu tập hợp các chi tiết về bốn vụ án. 


"Hey, anh cũng đang dùng chương trình Excel đó sao?", Pulaski hỏi Szamek. 


"Đúng thế."


"Chính xác thì nó là gì vậy?"


"Bảng tính cơ bản, chủ yếu dùng trong báo cáo doanh số bán hàng và báo cáo tài chính. Nhưng giờ thì nó được dùng vào đủ mọi việc." 


"Tôi có thể học nó được không?"


"Đương nhiên. Anh có thể tham gia một lớp học. Ở New School hay Leaming Annex chẳng hạn." 


"Đáng ra tôi đã phải tìm hiểu về nó từ trước. Tôi sẽ xem qua những trường anh bảo." 


Rhyme đã hiểu tại sao Pulaski lại dè dặt đến vậy khi phải quay lại SSD. Anh nói: "Hãy đặt nó xuống cuối danh sách ưu tiên của cậu, Rookie".


"Chuyện gì vậy, thưa ông?" 


"Hãy nhớ, người ta luôn tìm đủ mọi cách gây rắc rối cho cậu trong mọi chuyện. Đừng vì họ biết thứ gì đó mà cậu không biết thì cho rằng bọn họ đúng còn cậu sai. Câu hỏi ở đây là: Liệu cậu có cần nó để làm tốt hơn công việc của mình không ? Nếu câu trả lời là có thì hãy học nó. Nếu đó chỉ là một trò tiêu khiển, vậy thì quên nó đi." 


Cậu sĩ quan trẻ bật cười, "Okay, cảm ơn ông".


Rodney Szamek cầm lấy chiếc CD, chiếc ổ cứng di động, gói ghém chiếc máy tính của cậu ta lại để tới Đơn vị Tội phạm máy tính và nhờ tới hệ thông máy tính trung tâm. 


Sau khi cậu ta đi khỏi, Rhyme liếc nhìn Sachs, lúc này đang đứng bên điện thoại, tìm kiếm thông tin về tay săn lùng dữ liệu đã bị giết ở Colorado vài năm trước. Anh không nghe rõ được những gì cô nói, nhưng rõ ràng có những thông tin rất quan trọng. Cô hơi cúi đầu về phía trước, đôi môi ẩm ướt, ngón tay đang mân mê một lọn tóc. Đôi mắt long lanh, đầy tập trung. Một tư thế cực kỳ quyến rũ. 


Ngớ ngẩn thật. Hãy tập trung vào vụ án đi. Anh cố gạt bỏ cảm xúc của mình sang một bên.


Song quyết tâm của Rhyme không được thành công cho lắm. 


Sachs gác máy, "Cảnh sát tiểu bang Colorado cho biết: Tên của tay săn lùng dữ liệu là P. J. Gordon. Peter James. Ngày hôm đó anh ta đạp xe lên núi và không trở về nữa. Người ta tìm thấy xe đạp của anh ta ở dưới chân một vách đá, vỡ nát, ngay cạnh một dòng sông rất sâu. Thi thể được tìm thấy cách đó hai mươi dặm về phía hạ lưu một tháng sau. Xét nghiệm ADN dương tính". 


"Kết quả điều tra thế nào?"


"Khó mà gọi đó là một cuộc điều tra. Ở vùng đó vẫn thường xảy ra chuyện đám choai choai bị chết khi đi xe đạp, trượt tuyết hay đi mô tô trượt tuyết nên vụ này được xếp vào tai nạn. Nhưng vẫn còn vài câu hỏi để ngỏ. Chẳng hạn, dường như Gordon đã tìm cách xâm nhập vào các máy chủ của SSD ở Califomia - không phải cơ sở dữ liệu mà là những file thông tin về chính bản thân công ty này, cũng như hồ sơ cá nhân của một vài nhân viên. Không ai rõ anh ta có xâm nhập được vào bên trong hay không. Em đã cố lần theo dấu vết những người khác từng làm ở cùng công ty Rocky Mountain Data với anh ta để tìm hiểu thêm. Nhưng không còn ai ở đó nữa. Có vẻ như Sterling mua lại công ty, chiếm lấy cơ sở dữ liệu của nó và tống khứ mọi người đi." 


"Có tìm được ai để chúng ta có thể gọi điện tìm hiểu về anh ta không?" 


"Cảnh sát tiểu bang không tìm thấy người thân nào."



Rhyme chậm rãi gật đầu, "Okay, đây là một giả thiết rất đáng quan tâm, nếu tôi sử dụng cách diễn đạt ưa thích của anh, Mel ạ. Anh chàng Gordon này đã tự mở cuộc săn lùng dữ liệu riêng của mình vào các file thông tin của SSD và tìm thấy điều gì đó về Năm Hai Hai, khiến hắn nhận ra mình đang gặp rắc rối, có nguy cơ bị phanh phui. Vậy là hắn giết Gordon và làm cho vụ đó trông giống như tai nạn. Cảnh sát Colorado có hồ sơ nào của vụ này không, Sachs?". 


Cô thở dài, "Trong kho lưu trữ. Họ đang tìm chúng". 


"Được rồi, tôi muốn tìm xem những ai đã làm ở SSD vào thời gian đó, khi Gordon chết."

Pulaski gọi cho Mark Whitcomb tại SSD. Nửa giờ sau anh ta gọi lại. Một cuộc trò chuyện với người phụ trách nhân sự đã cho biết có hàng chục nhân viên hiện tại đã làm cho công ty vào thời gian đó, bao gồm Sean Cassel, Wayne Gillespie, Mameda và Shraeder, cũng như Martin, một trong hai trợ lý cá nhân của Sterling. 


Con số tương đối lớn này có nghĩa là vụ Peter Gordon không chắc là một đầu mối triển vọng. Tuy vậy, Rhyme hy vọng nếu có được toàn bộ báo cáo của cảnh sát tiểu bang Colorado, rất có thể sẽ tìm ra một vài bằng chứng dẫn tới một trong các đối tượng tình nghi. 


Anh đang nhìn chăm chăm vào bản danh sách thì điện thoại của Sellitto đổ chuông. Anh ta mở máy nghe. Bỗng nhiên anh chàng thám tử cứng người lại. "Cái gì?", anh ta gầm lên, nhìn sang Rhyme. "Đừng nói bậy bạ chứ. Có chuyện gì vậy?... Gọi ngay cho tôi khi anh tìm hiểu được."


Ngắt điện thoại. Đôi môi Sellitto mím chặt, một nếp nhăn xuất hiện trên trán. "Linc, tôi rất tiếc. Có kẻ nào đó đã tấn công anh họ anh trong khu tạm giam và định giết anh ấy." 


Sachs bước lại chỗ Rhyme, áp hai bàn tay lên vai anh. Anh có thể nhận thấy sự hốt hoảng trong cử chỉ của cô. 


"Anh ấy thế nào rồi?"


"Ông giám đốc sẽ gọi lại cho tôi, Linc. Ông ấy đang ở phòng cấp cứu của nhà tù, vẫn chưa biết tình hình cụ thể".



[Hết chương 27]


---


Chương 28: Tôi cố giữ bình tĩnh. Nhưng không dễ chút nào. Đám cảnh sát đã đến sát, rất sát tôi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top