Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Lời mời của Calhurst

Madeline mười bảy tuổi của kiếp thứ hai.

Thiệp mời từ Trang viên Calhurst.

Madeline cầm trên tay tấm thiệp mỏng, cảm thấy có phần lúng túng và lo lắng. Nàng cắn môi.

Có vẻ như cậu chủ trẻ của điền trang Calhurst đã thích nàng. Kể từ bữa tiệc trước, anh ta nhiệt tình bắt chuyện với nàng, và bây giờ anh ta thậm chí còn gửi đến dinh thự Loenfield một lời mời.

Mặc dù trên lá thư, tên người gửi là tử tước Calhurst, tên người nhận là bá tước Loenfield. Nhưng trên thực tế, lời mời này dành cho nàng - tiểu thư Loenfield, còn người muốn mời nàng đến là George Callhurst.

"Ừm. Nhưng không phải anh ta chỉ là con trai thứ ba của Calhurst sao?"

Bá tước Loenfield nhận xét khi nhìn thấy tấm thiệp mời. George Calhurst, con trai thứ ba của bá tước Calhurst, là một chàng trai trẻ đầy triển vọng đã tốt nghiệp Trường Luật Cambridge. Tuy nhiên, ông có vẻ không hài lòng. Ông không thích vì anh ta chưa có tước vị.

"Nhưng một quý cô từ chối một lời mời sẽ bị coi là bất lịch sự."

Bá tước Loenfield tỏ vẻ lưỡng lự. Madeline thở dài.

George là một chàng trai trẻ vui vẻ và nói chuyện với anh ta cũng vui. Tuy nhiên, anh ta là người bạn thân nhất của Ian Nottingham. Nói cách khác, nàng sẽ gặp lại Ian và Isabel nếu tham gia bữa tiệc.

Tình huống đó sẽ khó xử và xấu hổ biết bao. Nàng muốn tránh cái tình huống đó.

"Chà, việc tránh mặt gia đình Nottingham trong xã hội London thực sự là một thử thách khó."

Madeline thở dài và đi sửa soạn cho bữa tiệc sắp tới ở trang viên Callhurst.

---

Trang viên Calhurst nằm ở ngoại ô Luân Đôn. Madeline chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để đến nơi bằng xe ngựa. Mặc dù nơi này nhỏ hơn so với dinh thự Loenfield nhưng trông rất chắc chắn và không có vẻ gì là được xây dựng qua loa.

Đó là một biệt thự được làm bằng gạch được chế tác rất khéo léo. Madeline bước xuống xe và đi bộ trên đoạn đường ngắn từ cổng chính đến cửa. Trong thời gian nàng cuốc bộ, màu sắc của bầu trời dần tối màu.

Khi nàng đến cửa biệt thự, đã là ngay trước bữa tối. Các quý ông quý bà đang tụ tập bên trong, và một bữa tiệc lộng lẫy đã được sửa soạn trên bàn tiệc dài.

Bá tước Calhurst là một người tốt bụng. Ông ấy không phải người thích khoe khoang tước hiệu bá tước và là một người chủ nhà có trách nhiệm. Ông làm tốt nhiệm vụ thiết đãi khách. Bộ đồ ăn sạch sẽ, nội thất trang trí phòng khách không quá xa hoa và chỉ mời vài vị khách nên không khí không quá ồn ào, rất dễ chịu.

George Calhurst ngồi cạnh Madeline, tiếp tục trò chuyện. Ian Nottingham ngồi cách khá xa các anh em của chàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy ba anh em nhà Nottingham đi cùng nhau.

Ian là anh cả, Isabel là chị hai và Eric là em út.

Ba anh em họ là tâm điểm thu hút sự chú ý của mọi người. Mỗi người đều có vẻ ngoài đẹp và toát ra khí chất tao nhã.

Ian là người làm chủ cuộc trò chuyện, Eric pha trò, còn Isabel thì im lặng một cách kiêu kì. Khi ánh mắt của Madeline chạm vào mắt Isabel. Cô hơi nhướng mày.

Madeline vội cúi đầu, giả vờ nhấp một ngụm súp.

'Tại sao mình lại rơi vào cảnh này?'

Nàng tự hỏi.

Sau bữa ăn, mọi người tụ tập và trò chuyện theo từng nhóm. Một dàn nhạc thính phòng nhỏ bắt đầu biểu diễn.

Ngay cả Madeline, người vốn không nhạy bén lắm, cũng có thể thấy George đang công khai bày tỏ tình cảm với nàng. Từ việc chủ động nói chuyện với nàng đến nhìn trộm lúc nàng không để ý, anh thậm chí còn đi xa hơn khi gợi ý về một lời cầu hôn.

'Ở kiếp trước của mình, anh ta chỉ là một người qua đường.'

Nàng nhớ rằng anh như một người khá nổi tiếng trong xã hội thượng lưu.

"Khi cô có cơ hội, hãy ghé thăm Vienna ở Ý."

George nói và rót một ly rượu vang dành cho nàng.

"Nơi đó đang có nhiều đổi mới và phát triển lắm."

"...Tôi biết rồi."

Nàng gật đầu, không dám nói rằng trong tương lai, nơi đó sẽ sớm trở thành chiến trường. Anh ta không biết điều đó và nàng cũng không muốn nhắc đến điều đó.

"Nền văn minh ở Vienna sẽ tiếp tục phát triển, từ khoa học đến nghệ thuật, trong mọi lĩnh vực."

Madeline gật đầu một cách máy móc.

"Chà, ai mà biết được, nền văn minh có tiếp tục phát triển hay không.?"

Lúc Madeline định đón lấy ly rượu từ tay George là lúc Ian Nottingham xuất hiện phía sau lưng George. Chàng đón lấy cái ly mà George mời nàng.

"George, đã lâu không gặp."

Eric Nottingham cũng đang đứng đó. Cậu có khuôn mặt hiền lành hơn Ian, luôn tươi cười.

"Cậu không đồng ý với tôi sao? Có thể đang có một cuộc suy thoái kinh tế, nhưng..."

George trở nên cáu kỉnh. Anh liếc nhìn Madeline và cảm thấy khó chịu với cách Ian đột ngột xuất hiện, giành lấy ly rượu.

Madeline lặng lẽ thở dài. Nàng không thích đụng mặt Ian, nhưng không thể công khai thể hiện sự khó chịu. May mắn cho nàng là Ian có vẻ không để ý đến nàng cho lắm.

Chàng nói, "Giả thuyết rằng nền hòa bình có thể duy trì vĩnh viễn là một giả thuyết viển vông. Bản chất của con người là ích kỉ và luôn muốn tranh giành lợi ích nên sẽ không ngừng tranh giành và đấu đá lẫn nhau."

"Cậu thực sự nghĩ vậy à?"

"Cũng nhờ sự tranh giành và đấu đá nên mới xã hội mới có thể phát triển. Cải cách luôn đi kèm với bạo lực."

Ian nói một cách thản nhiên.

"Nhưng tôi không nghĩ rằng cần dùng đến vũ lực để thực hiện cải cách."

"Hội nhập kinh tế giữa các nước đang phát triển."

"Con người đã đi qua thời kì chiến tranh rồi."

George và những người khác đưa ra ý kiến phản đối. Còn Madeline thì chỉ im lặng lắng nghe. Thật trớ trêu, vì những thanh niên này không hề biết rằng sắp tới họ phải nhập ngũ và chiến đấu ở nơi tiền tuyến khốc liệt.

"Cô nghĩ sao, cô Loenfield."

Ian đột nhiên quay đầu về phía Madeline.

Madeline ngồi trong góc cảm thấy hơi ngượng. Nàng không chỉ cảm thấy ngại vì mọi người đang đổ dồn sự chú ý vào nàng mà còn vì lo lắng không biết Ian có ý gì khi chàng hỏi như vậy.

Vẻ mặt của Ian thờ ơ. Đôi lông mày rậm của chàng không hề cau có. Ánh mắt lại có phần sâu sắc. Chàng có vẻ thoải mái, giống như vẻ mặt của chàng lúc đưa tay mời nàng khiêu vũ.

Madeline thở dài.

"Chà. Một người mà tôi quen biết..."

Nàng nhìn thẳng vào mắt Ian. Người đàn ông kiêu ngạo đó có vẻ thực sự tò mò về quan điểm của nàng.

"Người đó nói rằng lịch sử là một trò chơi súc sắc vô nghĩa. Sự tiến bộ... Dù chiến tranh có thể đem lại sự phát triển, điều đó có thể bù đắp cho những đau thương và mất mát của những người chịu ảnh hưởng của chiến tranh không?"

Madeline có thể thấy sự kinh ngạc trong biểu cảm của những người khác. Nàng tiếp tục.

"Tôi không muốn để cảm xúc chen vào chủ đề chính trị. Dù tôi biết ngài Nottingham nói có lý, nhưng tôi nghĩ, chiến tranh nổ ra chỉ vì những người cho rằng cần phải dùng bạo lực để thực hiện cải cách."

Nàng nói xong, không khí liền trở nên im ắng. Mọi người đều im lặng.

"Chà, đó là quan điểm của cô."

Ian lẩm bẩm. Khóe miệng chàng nhếch lên. Chàng có vẻ hài lòng với câu trả lời của nàng. Ngược lại, những người khác có vẻ sốc trước ý mỉa mai không hề che đậy của Madeline. Nàng đã hoàn toàn bất đồng với quan điểm của chàng.

Eric cảm nhận được bầu không khí khó xử liền thay đổi chủ đề.

"Thảo luận về vấn đề chính trị thật nhàm chán. Hãy bàn về Wimbledon. Các anh định đặt cược vào tuyển thủ nào?"

Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề quần vợt. Ian Nottingham, không hề tỏ ra khó chịu, đã tiếp tục tham gia vào chủ đề mới. Madeline là người duy nhất cảm thấy hơi khó chịu.

"Nếu cậu chơi quần vợt giỏi như anh Ian, cậu có thể tự tin giải Wimbledon."

"Eric, đừng nói quá."

"Ồ, em chỉ nói sự thật."

Eric cười toe toét. Cả hai anh em nhà Nottingham đều có thân hình cao ráo và cân đối, hoàn toàn có thể làm nên một đội thi khá triển vọng.

Nàng xin phép ra ngoài một lúc để hít thở không khí trong lành. Trước dinh thự, có một hàng cây trải dài. Đứng trên ban công và ngắm nhìn cảnh vật bên dưới làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong lúc Madeline đang tận hưởng không khí mát mẻ, nàng nhìn thấy hai cái bóng trong bụi cây. Đó là một đôi nam nữ. Một người đàn ông đội mũ thợ săn và một cô gái cầm ô.

"Là Isabel Nottingham!"

Chắc chắn đó là Isabel và người yêu của cô, Jaekal Milof. Khi nàng quay đầu, cảm giác bồn chồn và ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Madeline.

Vì nàng nhìn thấy Ian Nottingham đang đi đến. Nàng quyết định phải ngăn không cho chàng đi tiếp và nhìn thấy Isabel đang đi cùng người yêu.

Nàng cố tình nặn ra một nụ cười. Nàng không nhận ra ánh mắt nghiêm nghị thường ngày của Ian có dịu dàng hơn đôi chút.

"Cô Loenfield, tôi muốn nói về việc hôm trước."

"...Chuyện gì thế?"

"Ý tôi là chuyện của Isabel. Tôi đã sai vì đã nặng lời với cô."

"À không. Tôi ổn. Tôi hiểu rằng ngài là anh trai đang lo lắng cho em gái của ngài thôi."

Người đàn ông lưỡng lự một lúc. Madeline lo lắng nhìn vào mắt chàng.

Chàng hơi nhíu mày.

"Cô và Isabel có thân thiết không?"

"Tôi..."

"Nếu cô là bạn thân của Isabel, xin hãy chăm sóc con bé. Cô hiểu ý tôi chứ?"

Má Ian hơi đỏ lên. Chàng có vẻ xấu hổ khi nhờ nàng giúp đỡ. Madeline lặng lẽ gật đầu. Nàng cảm thấy khó chịu khi phải trò chuyện với chàng, nhưng nàng có thể làm gì?

"Chúng ta vào trong nhé."

Madeline nói. Làn gió sau lưng trượt qua từng lọn tóc vàng của nàng. Ánh chiều tà tô màu lên gương mặt đẹp trai trước mặt nàng.

"Cô Loenfield..."

"Tôi luôn cảm nhận được rằng có vẻ như cô không thích tôi lắm."

"Không phải đâu."

Mặt Madeline dần tái đi.

"Nói đúng hơn là, cô có vẻ khinh thường tôi."

"Khinh thường?"

Đúng, tôi khinh thường ngài. Những gì ngài từng làm với tôi không phải là tình yêu, ngài chỉ muốn sở hữu tôi như một đứa trẻ giữ lấy món đồ chơi yêu thích.

Những lời mà Madeline muốn nói bị nàng nuốt xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top