Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Tại sao một tiểu thư như cô lại lo lắng về điều đó?

Isabel kéo Madeline khỏi không gian giữa hai người đàn ông. Cô lẩm bẩm ngay khi họ đi đến một căn phòng trống.

"Thật ra thì, tôi thấy những bộ váy và những nơi như cửa hàng bách hóa Le Bon Marché thật nhàm chán."

"Ừm..."

"Tôi chỉ giả vờ để giải cứu cô khỏi cái cảnh khó xử đó thôi. Không có bộ váy mới hay mấy thứ tương tự như thế."

"Ồ... tôi hiểu rồi."

Madeline ngơ ngác gật đầu. Isabel quay ngoắt sang phía nàng, tỏ vẻ nghi ngờ và hỏi.

"Tôi đã rất tò mò. Cô có phải là một bà đồng không?

"Cái gì cơ?"

"Người có thể nhìn thấy ma ấy. Cô đoán trước tương lai như vụ chìm tàu Titanic và liên lạc với người chết."

"Tôi không phải bà đồng."

Madeline bị đánh úp bởi câu hỏi mà nàng không lường trước được. Nàng nghĩ câu chuyện săn bắn của Ian còn không khó xử bằng câu hỏi của Isabel. Nàng đột nhiên muốn quay lại và tiếp tục nói về chủ đề săn bắn.

"Chà, tôi cũng không tin vào những điều siêu nhiên như ma quỷ. Nhưng cô thậm chí còn đoán được tên người yêu của tôi. Và cả những hành động tôi định làm... Làm sao mà cô biết..."

Madeline bối rối. Nàng biết Isabel rất cảnh giác với nàng. Có lẽ do cô nghĩ nàng đoán trước được nàng định làm gì và cảm thấy thật kỳ lạ.

"Cô đã nghĩ tới tự tử đúng không?"

Ngày hôm đó. Cô ấy định tăng tốc hoặc quay vô lăng để tự tử.

Isabel mím môi lại. Nhìn gần, cô ấy giống Ian ở chỗ cái miệng bướng bỉnh và đôi lông mày rậm. Madeline thả lỏng cơ mặt và cố gắng thuyết phục cô một cách nhẹ nhàng.

"Đầu tiên, những hành động dại dột không phải là giải pháp cho vấn đề của cô. Cố gắng tự tử chỉ để chọc giận gia đình..."

"Cô thì biết gì!"

Isabel đáp lại. Cô có hơi lớn tiếng nhưng không nói quá to.

Lần này đến lượt Madeline mím môi lại. Thấy vậy, Isabel gật đầu với vẻ mặt có chút hối lỗi.

"Tôi không định tự tử. Tôi chỉ muốn đi chơi với bạn trai. Lúc đó tôi cũng khá say."

"Lái xe khi đang say rượu là một quyết định ngu ngốc."

"Cô nói chuyện khá cay nghiệt dù bề ngoài trông hiền lành. Tôi cứ tưởng cô là một quý cô ngoan hiền cơ đấy."

Madeline thở dài. Isabel nói tiếp.

"Tôi có một người bạn giống như cô."

"Một người bạn sao?"

"Đó là một người bạn thời thơ ấu."

Isabel hơi nghiêng đầu, lấy bao thuốc ra khỏi túi.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể làm bạn tốt của nhau đấy."

---

Thời gian không chờ đợi ai cả. Nữ tử tước đứng bên cạnh Madeline lẩm bẩm, "Nếu bỏ lỡ ba mùa giao lưu, cô sẽ trở thành một cô gái già". Nàng đã nghe những điều như vậy nhiều đến mức lời nói đó không lọt nổi vào tai trong của nàng.

Nàng có một chiếc máy đánh chữ và thỉnh thoảng nàng tập đánh máy. Ngoài ra, nàng còn tự học cách quản lí sổ sách kế toán. Đó không phải là một sở thích mà là một kỹ năng có thể giúp nàng tìm việc trong tương lai.

Madeline đang hình dung ra một cuộc sống lý tưởng. Lý tưởng sống mà nàng hướng tới chưa phổ biến nhưng sẽ trở nên phổ biến hơn trong tương lai. Nàng sẽ sống một cuộc sống mà nàng độc lập mà không cần kết hôn. Nàng hi vọng nàng có thể làm được như vậy.

Để làm được điều đó, nàng cần có thu nhập ổn định ngoài số tiền thu được từ việc bán bất động sản và tiền thừa kế.

"Ừm."

Nhìn sổ sách kế toán bị ghi lại một cách cẩu thả, Madeline cảm thấy có chút đau đầu, tự nhủ rằng đáng ra, nàng nên đi học.

'Mình không hiểu. Tại sao mình không đến trường và tại sao mình lại ở nhà học piano, hội họa và tiếng Hy Lạp cổ điển với gia sư riêng? Những điều đó không giúp ích gì cho mình!"

Nàng hét lên trong đầu như vậy.

Bây giờ những gia đình khá giả thường cho con cái đến trường học và hiếm có ai còn thuê gia sư riêng để dạy học tại nhà.

'Không sao cả.'

Nàng tự an ủi.

'Mình còn trẻ và khỏe mạnh nên có thể làm được bất cứ việc gì."

Madeline bắt đầu viết cho đến khi tay nàng bị chuột rút và nàng gục xuống bàn vì mệt.

'Mình phải ghi nhớ mười cổ phiếu sẽ tăng giá ngay sau khi chiến tranh kết thúc trước khi bất tỉnh.'

Madeline cảm thấy như khoảng thời gian nàng sống ở trang viên Nottingham trước đây thật vô nghĩa, vì những gì nàng học là cách chăm sóc những bông hồng trong dinh thự.

Điều duy nhất mà nàng có thể nắm rõ là thông tin về cuộc chiến tranh sắp xảy ra. Đây cũng là điều mà chỉ nàng mới biết.

---

Ian Nottingham trông có vẻ đang không vui, nhưng Madeline không muốn chú ý nhiều đến chàng.

Đối với nàng, chàng như một quả bom hẹn giờ. Còn với Isabel thì nàng có hơi e dè vì cô là người Nottingham và nàng cảm thấy không muốn thân thiết với người nhà Nottingham, dù nói chuyện với Isabel cũng vui.

"Cô có tin được không? Anh trai tôi vẫn còn tức giận vì lần trước tôi đã xen vào cuộc nói chuyện giữa cô và anh ấy."

Isabel thì thầm vào tai Madeline.

"Tôi không hiểu. Tại sao ngài ấy lại cảm thấy tức giận vì một lý do vô lý như vậy?"

Madeline hỏi ngược lại.

"Đó chính xác là những gì tôi nghĩ đấy."

Isabel thích thú mỗi khi Madeline thể hiện nàng không thích Ian, dù cô không hề ghét Ian.

"Và điều buồn cười nhất là anh ấy không bao giờ thừa nhận rằng mình đang tức giận."

Isabelle cười khúc khích. Trong lúc đó, Madeline cảm thấy ánh mắt của Ian đang dán lên người nàng. Khi nàng quay đầu lại thì lại không thấy chàng nhìn nàng nữa.

Madeline để Isabel nói liên tục một lúc. Một lúc sau, nàng cảm thấy không khí trong nhà hát Opera quá ồn ào nên đã một mình đi đến phòng khách.

Khi Madeline được ở một mình, nàng nhắm mắt lại và tận hưởng sự bình yên.

Nhưng sự bình yên này quá ngắn ngủi.

"Dạo này cô có vẻ mệt mỏi."

"À... Ngài Nottingham, thật là bất ngờ khi nhìn thấy ngài."

Madeline không che giấu sự khó chịu.

Ian Nottingham vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo thường thấy của chàng. Chàng nói rằng, chàng thấy buồn cười khi nàng cố tránh mặt chàng ở trong nhà hát.

"Có vẻ cô không hợp với khí hậu ở London. Mỗi lần tôi gặp cô đều thấy cô có vẻ mệt mỏi ."

"Đúng là vậy, nhưng tôi mệt mỏi là do...tôi học vào ban đêm."

"Cô đang học tiếng Hy Lạp cổ điển sao?"

Ôi chúa ơi. Madeline liếc nhìn người đàn ông, lắc đầu.

"Thật ra là một bi kịch trong thần thoại Hy Lạp. Tôi không thể ngủ được vì đang nghĩ cách tránh khỏi số phận không thể tránh khỏi của mình".

Ian nhìn Madeline như thể đây là lần đầu tiên chàng nghe thấy một điều ngu ngốc như vậy.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của chàng, Madeline cảm thấy có chút buồn cười. 

Cảm xúc của nàng dịu đi đôi chút khi nhìn thấy vẻ mặt đó. Nàng mỉm cười trước mặt chàng. Đây là một lần hiếm hoi nàng cười với chàng.

"Ý tôi là, tôi đang bận nghĩ cách kiếm sống."

"...Tại sao một tiểu thư như cô lại lo lắng về điều đó?"

Từ lúc nàng thân với Isabelle, Ian cảm thấy nàng có vẻ thay đổi nhiều. Chàng tiến đến chiếc ghế bên cạnh nàng và ngồi xuống.

"Tôi nghĩ những người ở hoàn cảnh như tôi nên quan tâm đến điều đó."

"...Là do bá tước Loenfield sao?"

Ian hỏi với giọng rất nhẹ.

"Đúng như ngài nghĩ, là do thói quen chi tiêu 'hào phóng' của bố tôi, điều mà ai cũng biết."

Madeleine thở dài.

Thói tiêu tiền như nước của cha nàng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu. Ian cũng biết.

"Nhưng nhà cô cũng có đất canh tác, không phải sao? Nguồn thu từ ngũ cốc và lúa mì cũng khá tốt."

Tất nhiên, sẽ tốt nếu như nàng biết cách chi tiêu hợp lý.

"Giá ngũ cốc mỗi năm lại giảm đi một chút. Cha tôi lại thích lối sống xa hoa. Tôi không biết, nguồn thu đó có đủ không?"

"Hèm."

Ian hắng giọng một chút sau khi nghe Madeline công khai chỉ trích cha của nàng.

"Ngài cảm thấy tôi đang nói quá gay gắt về cha của tôi đúng không?"

Có lẽ cái nhìn thực tế của Madeline là điều Ian của kiếp trước đã đích thân chỉ dạy nàng. Tự do và tiền có mối liên hệ trực tiếp với nhau. Nàng phải biết tận dụng thời gian và sức khỏe để có được chúng.

"Thay vì tìm cách kiếm sống, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô tìm một người chồng có thể làm điều đó thay cô?"

Đó hẳn là lời khuyên chân thành mà Ian dành cho nàng. Nhưng Madeline không đồng ý với lời khuyên đó.

"Ừm, tôi chỉ muốn sống một mình."

"Cô nói cứ như là Isabel vậy."

Ian cười nhẹ như thể đó là điều đáng cười.

"Ngài đã từng căm ghét bản thân đến mức ghét cả những người xung quanh chưa?"

Ian ngơ ngác nhìn Madeline. Không ai nói gì và hai người rơi vào một khoảng im lặng khó xử.

Mặt Madeline đỏ bừng. Nàng nói vậy vì một suy nghĩ chỉ vừa mới nảy sinh trong đầu nàng, rằng nàng nên tiết lộ cho Ian biết trước tương lai của chàng.

Nhưng rồi, nàng nhận ra nàng không nên làm vậy.

"Bởi vì tôi không muốn ghét ai. Tôi chỉ muốn cố hết sức để sống độc lập. Cho dù ngài, không hiểu, tôi cũng không thể giải thích."

Ian im lặng gật đầu. Chàng không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa, như thể là chàng có hơi khó chịu.

"Cô... à, không, chúc cô một buổi tối vui vẻ."

Chàng bỏ đi ngay sau đó.

Madeleine nhìn theo bóng lưng của chàng.

Nàng cảm thấy như mình đã tiết lộ với chàng rất nhiều điều, nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy như nàng chẳng giải thích được gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top