Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Buổi xem phim

Dinh thự Nottingham huyên náo với rất nhiều vị khác đến từ mọi tầng lớp xã hội, bao gồm cả những người nổi tiếng ở địa phương và các nhà thiết kế thời trang ở London.

Thậm chí có cả một số vị khách không mời mà đến.

"Ngày nay, việc tham dự dù không được mời đã trở thành chuyện thường như ở huyện."

Sebastian buông lời mỉa mai. Xã hội thành thị, trong mắt ông, là một mớ hỗn độn, và việc phải đón tiếp dân thành thị làm ông khó chịu. Tuy nhiên, đối với Madeline, đó là một công việc mới mẻ, giống như là một làn gió sảng khoái thổi vào ngôi nhà u ám này.

Nàng mặc một chiếc váy màu bạc mềm mại với chiếc băng đô bằng lụa. Bộ trang phục của nàng khá bình thường so với địa vị là một bá tước phu nhân. Nàng chọn mặc như vậy vì không muốn các vị khách cảm thấy xa cách với nàng chỉ vì nàng là một quý tộc.

Mọi người ban đầu cảm thấy choáng ngợp trước sự lộng lẫy của biệt thự Nottingham nhưng dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn nhờ nụ cười rạng rỡ của Madeline.

Ban đầu, những vị khách đều nghĩ rằng Madeline là một một người phụ nữ có làn da tái nhợt và vẻ mặt buồn bã, không nghĩ rằng nàng là cô gái khỏe mạnh với đôi má hồng. Biểu cảm của họ cho thấy họ không tin vào sự thật trước mặt.

Vì thực ra, họ muốn nhìn thấy sự đau khổ và sụp đổ của nàng hơn là sự tươi tắn và hạnh phúc.

Họ liếc nhìn Madeline. Giờ thì họ đã nhìn thấy nữ chủ nhân của trang viên Nottingham, họ tự hỏi khi nào người chồng bá tước nổi tiếng của nàng sẽ xuất hiện.

Buổi tiếp tân đang diễn ra suôn sẻ. Madeline rung một chiếc chuông nhỏ. Cuộc trò chuyện dừng lại và các vị khách nhìn nàng. Madeline hắng giọng và đan các ngón tay vào nhau.

"Các vị khách quý, hãy cùng đi xem một bộ phim tôi đã chuẩn bị nhé?"

Đúng lúc đó, một bóng đen xuất hiện và bước xuống cầu thang. 

Đó là bá tước Ian Nottingham đang bước đi với sự hỗ trợ của một người hầu. Hơi thở của đám đông dường như ngừng lại. Madeline cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Bước xuống cầu thang, Ian trong bộ trang phục lịch sự chào đón những vị khách đang quan sát gã.

"Xin lỗi vì đến muộn. Tôi là Ian Nottingham, chủ nhân của ngôi biệt thự này."

Người đàn ông với mái tóc được chải gọn gàng và mặc bộ trang phục trang trọng, trông khác hẳn với vẻ u ám thường ngày. Vẻ mặt bình tĩnh cùng khí chất điềm đạm tỏa ra một cách tự nhiên. Không thể biết gã đang cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh hay là thực sự bình tĩnh.

Madeline không phải là người duy nhất choáng ngợp trước người chồng đang đứng trước mặt nàng - một người đàn ông tỏa ra sức quyến rũ kì lạ như là một viên ngọc méo mó.

Những vị khách tụ gật gù, âm thầm thay đổi suy nghĩ ban đầu của họ về Ian.

"Chúng ta đi cùng nhau nhé," Ian nói, nắm lấy cánh tay Madeline bằng bàn tay không chống nạng. Hơi ấm của bàn tay đang đặt trên cánh tay của nàng không khỏi khiến nàng rung động.

Mặc dù nhà thờ khá gần đây nhưng di chuyển bằng nạng thực sự là một điều khó khăn. Madeline lo lắng và thì thầm vào tai Ian, "Ngài có cần xe lăn không?

Gã lắc đầu, "Không cần đâu."

Trong mắt các vị khác, hai người trông như là một cặp đôi tình cảm. Một người chồng và người vợ, dù đều có khiếm khuyết nhưng luôn dựa dẫm vào nhau. Dù biết sự thật không ngọt ngào như những gì họ nghĩ nhưng Madeline vẫn bị diễn xuất của Ian đánh lừa. Khoảnh khắc người chồng đang nắm lấy tay nàng có chút quen thuộc và phần nào an ủi trái tim của nàng. 

Nàng thầm hy vọng rằng gã và nàng sẽ dần dần gần gũi với nhau hơn trong tương lai.

Hai người theo chân các vị khách đến nhà thờ.

Ian dường như đang cố gắng hết sức để di chuyển. Nàng cảm nhận được bàn tay đang run rẩy của gã.

"Ngài không cần phải cố gồng lên như vậy." nàng trấn an.

"Ta biết việc tiếp khách một mình không hề dễ dàng đối với nàng."

Ian lập tức phản bác, "Hơn nữa, ta cũng muốn xem phim."

Vì đang ở trong bóng tối nên Madeline không thể thấy được tai của Ian đang đỏ ửng lên. Gã cũng không thể thấy lời nói của gã đã làm nàng nở một nụ cười hạnh phúc.

Tuy nhiên, cả hai người đều có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của đối phương.

Khi tất cả mọi người đều đã vào trong nhà thờ, màn hình bắt đầu chiếu phim.

Một, hai, ba.

Nghệ sĩ dương cầm chơi một giai điệu sôi động. Ban nhạc đệm thêm một đoạn nhạc dễ chịu.

Ánh đèn lóe lên từ màn chiếu.

Phim "Đại Tướng" của đạo diễn Buster Keaton.

Đây là một bộ phim câm của Hoa Kỳ. Buster Keaton là một diễn viên kịch câm nổi tiếng nhưng Madeline không biết nhiều về ông.

Tuy nhiên, bộ phim này rất vui.

Madeline không biết rằng bộ phim này lấy bối cảnh là Nội chiến Hoa Kỳ. Nàng đắm chìm trong bộ phim đến mức gần như quên kiểm tra tình trạng của Ian.

Mọi người bật cười trước những đoạn hài hước, nhưng Ian thì không cười. Gã chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình màu đen trắng. Thật khó để biết liệu gã đang đắm chìm trong bộ phim hay đang chán nản.

Lúc đó đã gần kết thúc phim. Có cảnh những người lính được cho là quân miền Nam đang bắn đại bác.

-Bùm.

Cùng lúc đó, một âm thanh chói tai vang lên.

Những người khác bắt đầu bàn tán xì xào. Madeline lấy tay che miệng và gần như không thể kìm được tiếng hét. Ian, trong khi đang cố gắng đứng dậy, đã ngã gục xuống sàn.

"Ta ổn..."

Ian rên rỉ và cố gắng ngồi dậy. Madeline vội vàng ngồi xuống và cố gắng đỡ gã dậy. 

Cơ thể Ian đang run rẩy không ngừng. Gã đang bị co giật. Trái tim Madeline như bị bóp nghẹn. Nàng không để ý sự náo động hay tiếng la hét của những người khác, chỉ cố hết sức để đỡ Ian dậy. Nhưng nàng không đủ sức để đỡ lấy thân hình cao lớn của gã.

Đột nhiên có người đến gần và quỳ xuống cạnh gã.

"Thưa cô, xin hãy bình tĩnh. Tôi là bác sĩ."

Người đàn ông đang nhẹ nhàng đẩy Madeline ra và bắt đầu kiểm tra mạch và nhịp thở của Ian.

"Bá tước đang phát bệnh."

Anh ta vẫy tay để gọi người hầu và bình tĩnh kiểm soát tình hình hỗn loạn trong nhà thờ.

"Các người đứng đó làm cảnh à? Qua đây, đưa bá tước vào phòng ngủ."

---

Madeline không quan tâm đến lịch trình tiếp theo của buổi chiếu phim nữa vì Sebastian sẽ lo việc đó. Thay vào đó nàng lo lắng cho người chồng đang ngã bệnh hơn.

Nằm trên giường, sắc mặt Ian tái nhợt và tím tái. Bàn tay và ngón chân của gã đều run lẩy bẩ y. Bác sĩ ngồi trên giường bắt mạch ở cổ tay của gã. Anh thở dài.

"Có vẻ như ngài bá tước đang có triệu chứng của 'cú sốc bom'."

Madeline không biết "sốc bom" là gì. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy thuật ngữ này.

Khi miệng Madeline cứng đờ và không nói nên lời, bác sĩ giải thích.

"Đó là một loại phản ứng thần kinh học, xảy ra khi ngài bá tước nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong bóng tối. Ngài ấy sẽ ổn thôi."

Hóa ra là do ánh sáng trong lúc chiếu phim.

"Tôi đã làm điều ngu ngốc," Madeline lẩm bẩm.

Mặt nàng tái nhợt chẳng khác gì Ian. Nàng tự nhủ rằng đáng lẽ nàng không nên tổ chức chiếu phim hay buổi tiệc gì cả.

"Thưa cô, tôi không có ý mắng cô. Nhiều khía cạnh của lĩnh vực thần kinh học vẫn chưa được làm rõ." bác sĩ trấn an.

Mái tóc vàng của anh ta hơi rối. Sự ấm áp và lạnh lùng hiện lên cùng một lúc trên gương mặt của anh ta.

Giống như một nhà nghiên cứu đang kiểm tra một mẫu vật, anh ta chậm rãi quan sát Ian.

"Ngài ấy sẽ ổn chứ?"

Khi cú sốc qua đi, những giọt nước mắt hối hận bắt đầu tuôn rơi trên gương mặt của Madeline. Nàng cảm thấy bản thân thật thất bại với tư cách người vợ.

"Ngài ấy sẽ ổn thôi, nhưng hiện tại ngài ấy cần nghỉ ngơi."

Bác sĩ đứng dậy, đưa ra một tấm danh thiếp, "Tên tôi là Cornel Arlington."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top