Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Ian Nottingham

Người đàn ông ngồi ở vị trí chéo đối diện nàng nói rất ít, giống như anh ta của kiếp trước.

Ở kiếp trước, anh ta cũng là một người đàn ông ít nói. Ít khi anh ta chủ động mở miệng tiếp chuyện với nàng, ngoại trừ lần anh ta tức giận, chộp lấy cổ tay và chất vấn nàng.

Tuy nhiên, khoảng lặng hiện tại từ anh ta không nặng nề như những ngày đó. Có vẻ anh ta vốn là con người không thích nói nhiều. Vì vậy nên Madeline phải lắng nghe và chịu đựng những câu chuyện từ cha nàng về đủ thứ ở Ý. Nàng của kiếp trước sẽ vui vẻ tham gia cuộc trò chuyện về những bức họa thời Phục Hưng. Nhưng giờ đây, toàn bộ sự tập trung của nàng dồn lên người từng là chồng của nàng.

Ian Nottingham trước mặt nàng là Ian Nottingham, nhưng cũng không phải là Ian Nottingham.

Nàng biết suy nghĩ của nàng thật mâu thuẫn.

Người trước mặt nàng không có vẻ mặt đau khổ hay bị tra tấn như chồng cũ của nàng. Anh ta trẻ trung và đẹp trai - một quý ông hoàn hảo, một hình mẫu của giới quý tộc đang trông chờ những gì tốt đẹp sẽ đến với anh ta.

Sự tự tin tỏa ra từ tư thế ngồi đĩnh đạc của anh ta, khác biệt nhiều so với kiểu quý tộc đến từ nông thôn như cha nàng. Ian Nottingham trước kia không bao giờ nhìn vào mắt nàng. Gã thậm chí còn không muốn ở chung một chỗ với nàng. Khi tay nàng có lỡ chạm vào bàn tay hằn vết bỏng của gã, gã sẽ nổi điên. Tư thế ngồi của gã luôn uể oải.

Sự khác nhau giữa hai Ian Nottingham quá rõ ràng. Nếu như có ai nghĩ rằng họ là hai người khác nhau, điều đó cũng hiểu.

Madeline kín đáo quan sát Ian. Khi ánh nhìn của anh ta chạm phải nàng, nàng liền quay đầu đi, tuy nhiên anh ta đã nhìn thấy. Anh ta mỉm cười, như thể anh ta nghĩ rằng việc nàng ngắm nhìn anh ta là một điều đương nhiên.

Gương mặt lạnh lùng như vậy, khi mỉm cười lại có phần thu hút hơn.

Madeline thà để anh ta hiểu lầm như vậy. Nếu như anh ta nghĩ rằng nàng có tình cảm với anh ta thì cũng tốt thôi. Nhưng thực ra thì nàng đang cảm thấy khó xử. Là một ác cảm nảy sinh trong lòng nàng, khi nàng nhận thấy một điều gì đó mà nàng khó có thể làm quen.

Thật khó chịu làm sao.

Ian Nottingham nàng biết là một người đàn ông đau buổn, một người bị đẩy vào cảnh đau buồn. Nhưng Ian Nottingham trước mặt nàng trẻ tuổi, tự tin và đầy hứa hẹn, tuyệt vời đến mức khiến cho cô tiểu thư nông thôn như Madeline cảm thấy tầm thường. Anh ta là phiên bản quá khứ của người chồng đã bị chiến tranh tàn phá.

Nàng biết rõ tương lai của anh ta. Sự thương hại xẹt qua tim nàng.

Thật tai hại làm sao.

Nàng tự nhủ nàng không nên nghĩ như vậy. Nàng phải biết tự mình tránh xa anh ta. 

Nàng tự dặn lòng mình như vậy.

---

Hồi tưởng của Madeline.

Ngay từ đầu, Madeline không hề ghét chồng nàng. Nàng biết nàng không yêu gã nhưng vẫn muốn làm một người vợ tốt. Nàng muốn làm một người đồng hành dẫn người đàn ông bị tổn thương đi trên con đường đúng đắn, làm một người bạn đời thủy chung và giúp gã hồi phục sau những tổn thương của chiến tranh.

Nàng chỉ có mong muốn nhỏ nhoi vậy thôi, nhưng như mọi khi, mong muốn ấy bị phá vỡ. Hai người không hề phù hợp để ở bên nhau.

Gã đã không đến phòng nàng vào đêm tân hôn. Nàng không biết nàng nên cảm thấy vui lòng hay buồn bã, bởi vì trải qua một đêm cùng gã thì khó khăn nhưng bị từ chối là một sự sỉ nhục.

Nhưng đêm tân hôn chưa phải là điều tệ nhất. Gã bá tước chưa bao giờ muốn chia sẻ một điều gì với nàng. Gã ăn cơm ở trong phòng riêng, không dùng trà chiều cùng với nàng. Tất nhiên, những việc xa vời hơn như chơi tennis, thảo luận về những vấn đề gia đình chưa bao giờ xảy ra.

Sau một tháng, Madeline cuối cùng cũng có cuộc hội thoại đầu tiên với chồng của nàng, mặc dù đó giống như một sự tương tác từ xa hơn.

Ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, nàng nhìn vào người đã coi nàng như một bóng ma.

"Có vẻ chàng đã quên mất sự tồn tại của em."

Gã cười sao? Không.

Gương mặt của gã bình thản, tái nhợt, được chiếu sáng bởi ánh lửa trong lò sưởi.

"Tôi không quên." Giọng nói mệt mỏi của gã làm nàng cắn môi trong sự tức giận.

Nói dối. Gã đang chế nhạo nàng bằng câu trả lời hời hợt.

Nàng muốn đáp trả nhưng sợ sẽ lộ ra điểm yếu khi đối đầu với gã. Cãi nhau sẽ chỉ làm nàng trông như đang tuyệt vọng.

"Em chán."

Đây là lời phàn nàn tốt nhất mà nàng có thể nghĩ ra. Nàng sẽ diễn trò như một người phụ nữ mong manh đang buồn chán.

Gã không đáp.

Sự im lặng của gã làm Madeline chợt cảm thấy hơi sợ. Tin đồn là thật sao? Cái tin đồn rằng gã ta đã biến thành một con quái vật sau khi trở về từ trận chiến. Nàng cảm thấy như gã có thể đứng dậy và bóp cổ nàng bất cứ lúc nào.

Gã im lặng một lúc rất lâu. Rồi, như một xác chết nhìn vào người còn sống, ánh nhìn vô hồn của gã quét qua nàng.

Rồi gã cười.

Nụ cười méo mó hiện ra trong tầm mắt của nàng. Khi gã quay đầu, gương mặt và vết bỏng lớn trên đó lộ ra.

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dung nhan của chồng nàng và nàng đã rất sợ hãi. Nàng vội vã bỏ chạy. Nàng thực sự muốn òa khóc như một đứa trẻ, nhưng nàng không còn là trẻ con nữa.

Sợ hãi. Không chỉ là sợ hãi, nàng còn thấy xấu hổ. Gã làm nàng sợ và nàng thì chạy trốn.

Đồ yếu đuối. Madeline tự mắng bản thân trong khi đang hối hả bước trên hành lang.

Ngày hôm sau, quản gia đem đến cho nàng một con cún con. Đó là quà của gã. Madeline cảm thấy đó không là gì khác ngoài sự xúc phạm.

'Tôi không muốn thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, nên nếu cô chán thì chơi với cún đi.'

Nàng cảm thấy đây là lời khẳng định của gã. Madeline đón lấy chú cún đang run rẩy trong khi ước mong được biến mất khỏi thế giới này.

---

Madeline vẫn đang mải nghĩ về chuyện của kiếp trước.

"Con làm sao vậy?"

Giọng của cha nàng có phần hơi khó chịu. 

Dường như ông đang cố gắng tìm cơ hội để chiếm lấy cảm tình của Ian Nottingham. Ông đã nghĩ rằng chuyện gặp nàng trong lúc nàng đi dạo là một cơ hội tốt. Ông muốn đem nàng khoe với anh ta.

Ông còn không nhận ra những gì ông đang làm là trò cười với anh ta. Madeline mang tâm hồn của một người phụ nữ trưởng thành và có nhiều kinh nghiệm sống, cảm thấy những hành động của ông thật trẻ con. Những gì nàng từng không nhận thức được đã trở nên rõ ràng hơn trước mắt nàng.

Nhớ lại kiếp trước, trước và sau khi chiến tranh xảy ra, gia tộc Nottingham luôn là gia tộc quyền lực nhất đất nước. Gia tộc của họ phát triển thịnh vượng nhờ sự thành công của cuộc đầu tư vào châu Mỹ và danh hiệu anh hùng chiến tranh.

Hiện tại, chiến tranh chưa xảy ra và gia tộc Nottingham cùng với những doanh nghiệp trực thuộc có tầm ảnh hưởng lớn trong xã hôi. Người đứng đầu gia tộc Nottingham là một người sống kín tiếng và có nhiều tin đồn xoay quanh, ví dụ như là tin đồn về việc thao túng tình hình chính trị toàn cầu. Sự giàu có của gia tộc Nottingham và những doanh nghiệp của họ lớn đến mức Madeline không thể hiểu được.

Kiếp trước, Ian Nottingham chưa từng đến nhà nàng. Dù gia tộc Loenfield và Nottingham có quen biết nhưng sự tương tác qua lại khá hời hợt và chủ yếu đến từ cha nàng.

Sự thật là, Madeline có thể gả cho Ian Nottingham dù cho nhà nàng phá sản là do gã ta đã bị thương nặng sau khi tham chiến. Gã từng là một ứng cử viên nặng kí trong cuộc chiến tìm chồng của các tiểu thư. Nhưng nàng vẫn không hiểu nổi lý do gã chọn nàng, vì có hàng tá cô tiểu thư khuynh gia bại sản như nàng.

Những dòng suy nghĩ miên man cuốn Madeline vào sự im lặng và điều nàng làm cha nàng không hài lòng. Ông hắng giọng.

Trong lúc đó, Nottingham cất lời, "Tôi nghe nói rằng bá tước thích đua ngựa."

Đề tài cuộc trò chuyện đột ngột thay đổi và cha nàng thì háo hức tiếp chuyện.

Hai người họ bắt đầu bàn về chuyện đua ngựa. Nào là sự khác nhau giữa Hackney và Thoroughbred, nào là yên nào sẽ tốt hơn, họ bàn luận về vô số điều xoay quanh chủ đề đó.

Cha nàng không giỏi thể thao nhưng ông khá thích bàn luận về ngựa từ góc độ nghệ thuật. Còn Ian thì thực sự đam mê bộ môn này.

Đó là một khám phá mới mẻ của nàng về anh ta. Bởi vì nàng vốn nghĩ rằng anh ta là một người không năng động. Trong những ngày trước, chồng nàng nhốt mình trong dinh thự. Gã không bước chân đến chỗ nào ngoài tầng làm việc. Gã chỉ ra ngoài vì chuyện công việc.

Trong khi hai người mải mê trò chuyện, cỗ xe đã đến dinh thự Loenfield.

---

Quản gia Frederick đứng đợi ở cửa, cúi chào.

"Các vị có một chuyến đi vui chứ?"

"Chuyến đi khá thú vị. Frederick, đây là ngài Nottingham đến từ Anh. Ngài có một số công chuyện cần xử lí ở gần đây nên ta đã nhân dịp này mời ngài đến thăm nhà của chúng ta. Ông hãy chuẩn bị những món ăn nhẹ ngon nhất."

"Như ngài muốn."

Madeline lấy cớ không khỏe để về phòng nhưng cha nàng khăng khăng không chịu.

Nếu con biết đàn thì hãy đánh đàn. Nếu con biết vẽ thì hãy vẽ tranh. Đó là ý muốn của ông. Những lời ông nói ẩn chứa ý ép buộc.

"Tôi ổn."

Ian Nottingham nói. Anh ta có vẻ thực sự ổn và cũng có vẻ hơi khó chịu với việc Madeline cố gắng tránh mặt anh ta. Nhờ những lời của anh ta, cha nàng cũng không ép buộc nàng nữa.

'Ta không thể hiểu nổi con.' Cái nhìn hung dữ của ông ghim vào nàng. Rồi ông cùng Ian đi vào phòng tranh. Từ đầu tới cuối, anh ta chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top