Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Thư gửi Ian

{

Gửi Madeline Loenfield

Những bức thư đựng trong phong bì màu xanh lá cây sẽ không bị kiểm duyệt. Sử dụng đặc quyền của sĩ quan như tôi để trao đổi những lá thư bình thường như vậy, có hơi đáng cười nhỉ?

Tôi đã suy ngẫm về những lời cô từng nói. Kết luận của tôi là thế này: Tôi không hề hối tiếc vì đã nhập ngũ. Tôi tin rằng đây là điều mà một người đàn ông ở độ tuổi của tôi nên làm. Tuy nhiên, việc cô nhất quyết ngăn cản tôi thật đáng ngạc nhiên. Trong thời điểm mà mọi người đều hô hào nhau đi tham chiến, cô lại cầu xin tôi đừng rời đi. Cô cảnh báo tôi không nên tham chiến, nói rằng tôi sẽ mất tất cả nếu làm vậy. Mặc dù tôi thấy cũng có nhiều người phản đối việc nhập ngũ, nhưng cô là một trường hợp đặc biệt hơn cả.

Vì vậy, có lẽ tôi cảm thấy tôi có thể thành thật với cô. Một lá thư không có lời nói dối.

Với gia đình và bạn bè, tôi nói mọi việc đang diễn ra tốt đẹp. Chiến trường an toàn, tinh thần của mọi người dâng cao, các chỉ huy và cấp dưới đều tài giỏi.

Nhưng thực tế lại khác. Sự thật luôn khắc nghiệt hơn những gì cô có thể tưởng tượng. Nơi này không ngừng nhắc nhở tôi rằng tôi chỉ là một công cụ, một bọc da chứa đầy máu và xương.

Giờ là mùa đông. Nước đang dâng cao trong các con hào và chúng tôi không thể bơm chúng ra. Bàn chân của chúng tôi lạnh cóng và bàn chân của nhiều binh lính đang dần thối rữa. Chúng tôi đang chết dần chết mòn vì bênh tật hơn là vì những đòn tấn công của kẻ thù.

Nhưng tình trạng này chỉ là tạm thời. Chẳng bao lâu nữa, trận chiến thực sự sẽ bắt đầu và những lời phàn nàn của binh lính về tình trạng này này sẽ tạm thời lắng xuống. Nhưng tôi không sợ. Ít nhất là, khi sức nóng của trận chiến đến với tôi, nó giúp tôi có thể quên đi mọi nỗi đau hiện tại.

Tôi sẽ cố gắng kiếm thêm một vài chiến công nữa trước khi quay vể. Để tôi không bị cô cười nhạo.

Đùa thôi.

Phần tái bút: Madeline Loenfield, tôi thực sự muốn tìm hiểu thêm về cô đấy.

À, và cảm ơn vì lời khuyên trong thư. Nhờ có cô mà tôi mới biết đến những tai nạn như cháy nổ xung quanh bình xăng.

Trân trọng,

Ian Nottingham.

}

---

{

Tôi đã viết bức thư này trong lúc mệt mỏi. Không biết rằng bức thư này có thể đến tay ngài hay không.

Isabel và nữ bá tước vô cùng bận rộn. Họ đang cố gắng hết sức để đàm phán với các quý tộc và tuyển thêm nhân viên.

Có lẽ ngài đã biết, trang viên Nottingham đã biến thành bệnh viện. Hiện tại tôi đang học điều dưỡng trong nhà của ngài. Theo Isabel, cô ấy đã nhận được sự cho phép của ngài từ trước, nhưng tôi không biết điều đó có đúng không. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ rằng cô ấy quan tâm đến việc ngài có cho phép hay không. Dù sao mẹ của ngài cũng đã ủng hộ Isabel.

Tôi muốn nói rằng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận được thư phản hổi của ngài. Tôi không biết liệu ngài có thể tha thứ cho sự thô lỗ của tôi vào đêm mưa hôm đó hay không. Nhưng có vẻ như việc tôi gửi thư cho ngài không làm ngài phiền lòng.

Cảm ơn ngài.

Tôi cũng muốn biết về ngài nhiều như cách ngài muốn biết về tôi. Bây giờ, tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Tôi là một cô gái tóc vàng.

Tôi không có gì nhiều để nói. Tôi là một người khá nhàm chán. Điều này nghe có vẻ kiêu ngạo nhưng tôi có chút tự tin vào ngoại hình của mình. Ngoài ra tôi chẳng có gì cả.

Tôi không hiểu biết nhiều, và sở thích của tôi khá bình thường. Tôi không giỏi giao tiếp và tôi phải người thú vị. Tôi đã nhận được sự chú ý nho nhỏ của ngài nhưng lại chối bỏ nó.

Tôi đã từng thích chơi piano. Tôi cũng thích xem phim. Tôi thích được đi du lịch ở những vùng đất mới. Tôi đặc biệt không thích ở một mình, nhưng nếu ở một mình với một cuốn sách thì cũng tốt. Tác giả yêu thích của tôi là Christopher Marlowe. Tôi thích tiểu thuyết, Louis Stevenson, Dickens. Tôi không đọc nhiều các thể loại sách khác. Triết học và khoa học cảm thấy quá khô khan đối với tôi.

Ngược lại, Isabel đọc rất nhiều thể loại sách. Tôi tin rằng cô ấy hiểu biết hơn nhiều quý ông ở Oxford. Cô ấy xứng đáng được công nhận nhiều hơn.

Trân trọng,

Madeline Loenfield.

}

---

{

Tôi cần phải làm rõ điều này. Isabel chưa bao giờ xin phép tôi. Tôi không ngăn cản con bé vì dù sao điều con bé làm cũng là một việc tốt. Isabel đã gửi cho tôi một lá thư rất dài để giải thích cho việc đó.

Cải tạo trang viên thành bệnh viện dã chiến không phải một vấn đề lớn. Tôi chỉ tự hỏi con bé có làm được điều đó không. Điều đáng ngạc nhiên là con bé đã làm được.

Tôi không có ý coi thường những gì Isabel, cô và những người khác đang làm.

Nhưng việc đó khó khăn lắm, phải không?

Lòng tốt là một đức tính tuyệt vời, nhưng đôi khi điều quan trọng là đừng vì lòng tốt mà tự làm mình kiệt sức.

Cô có tò mò về tôi, phải không?

Tên tôi là Ian Nottingham, hiện đang là quân nhân và như cô đã biết, tôi là thành viên của một gia đình quý tộc, chuẩn bị kế thừa tước vị bá tước.

Tôi sẽ không phủ nhận rằng, tước vị bá tước thực sự là một đặc quyền. Ngay cả khi không có kinh nghiệm quân sự, tôi vẫn có thể được đối xử đặc biệt và có thể hành động theo ý muốn của tôi. Hầu hết binh lính không được hưởng những đặc quyền như vậy. Mặc dù, giống như họ, tôi cũng chỉ là một con người làm từ xương máu và thịt.

Tái bút: Nếu cô thích Christopher Marlowe, cô có thể đọc sách trong thư viện của tôi. Mặc dù tôi nghĩ thư viện đó cũng biến thành phòng bệnh rồi.

}

---

Ở mặt trận phía Tây, các trận chiến nhỏ liên tiếp xảy ra.

Mọi người dần dần chấp nhận rằng chiến tranh có thể sẽ không kết thúc nhanh chóng. Trong lúc đó, những nhân viên mới bắt đầu làm việc ở bệnh viện Phục hồi chức năng Nottingham. Đều là nhờ nỗ lực của Isabel và mẹ của cô, nữ bá tước Nottingham. Những nhân viên mới bao gồm ba tình nguyện viên mới, hai bác sĩ và các y tá.

Tin tức trang viên Nottingham biến thành bệnh viện đã xuất hiện trên báo, thu hút rất nhiều sự ủng hộ và hỗ trợ từ người dân trên toàn quốc.

Bệnh viện có bệnh nhân đầu tiên vào tháng 2 năm 1915. Anh ta đã được sơ cứu từ lúc ở chiến trường. Mảnh đạn từ đạn phòng không đã xé nát khuôn mặt của anh ta. Lúc đầu, nhìn thấy những vết bỏng khiến toàn thân Madeline cứng đờ vì sợ.

Tuy nhiên, nỗi sợ biến mất trong giây lát. Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhanh chóng đỡ anh ta nằm xuống giường bệnh, kiểm tra tình trạng vết thương và lau sạch những vết bẩn trên cơ thể anh ta.

Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng Madeline đã hoàn thành khá tốt nhiệm vụ của nàng.

Dần dần, ngày càng có nhiều bệnh nhân được chuyển đến bệnh viện Nottingham. Bệnh nhân được vận chuyển qua eo biển Dover. Hầu hết trong số họ là những binh lính bị thương nặng đến mức không còn có thể tiếp tục tham gia chiến đấu.

Những người bị cụt chân, cụt tay, bị ảo giác, nội tạng bị tổn thương... Madeline dần quen với những bệnh nhân như vậy. Thay vì hoảng sợ và buồn bã trước cảnh tượng đó, nàng học được cách xem xét tình trạng vết thương và làm những gì một y tá cần phải làm.

Đó là kết quả của sự khổ luyện, học học không ngừng. Tay nghề của Madeline đang ngày càng nâng cao. Bên cạnh đó, càng tiếp xúc nhiều với những bệnh nhân, khả năng đồng cảm với nỗi đau của Madeline càng trở nên sâu sắc.

---

Giữa lúc tình hình chiến tranh đang tiếp diễn, Madeline nhận được một lá thư màu xanh lá cây. Thật ngạc nhiên khi lá thư này có thể được gửi đến nàng bất chấp tình hình phức tạp như hiện tại. Có lẽ, như Ian đã nói, đó là sức mạnh của 'phong bì màu xanh của sĩ quan'.

Trong quá trình trao đổi thư từ, Madeline nhận ra rằng nàng luôn mong chờ những lá thư của Ian. Những ngày không nhận được thư từ chàng trôi qua một cách khó khăn đối với nàng. Vốn là người sống nội tâm từ nhỏ và không hòa nhập được với các bạn cùng trang lứa nên nàng từng khao khát có được một người bạn để viết thư.

Đây có lẽ là điều Madeline mong muốn nhất. Một mối quan hệ đang từ từ phát triển chứ không phải là một lời cầu hôn hay một lời tỏ tình.

Tuy nhiên, càng trao đổi thư từ với Ian thì nàng càng cảm thấy lo lắng và đau xót. Chàng đang ở trong địa ngục và nàng thì không thể làm gì ngoài đứng yên nhìn địa ngục thiêu đốt số phận của chàng. Nhưng nàng không bày tỏ nỗi lo lắng trong những lá thư gửi chàng. Làm như vậy chỉ tạo thêm áp lực cho chàng.

Đó là điều tốt nhất mà Madeline nghĩ rằng nàng có thể làm cho Ian.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top