Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Xin ngài hãy an toàn trở về

Vào những ngày chờ đợi phản hồi của Ian, Madeline cảm thấy rất khó tập trung vào công việc. Những ngày đó, nàng cố gắng làm việc và học tập chăm chỉ hơn để không suy nghĩ quá nhiều.

Isabel là một người bạn đáng tin cậy nhưng Madeline không thể tâm sự điều đó với cô.

Một ngày nọ, Isabel tinh nghịch chọc vào vai Madeline. Cô rủ nàng pha trà sữa rồi trò chuyện suốt đêm.

"Thật đáng buồn khi thứ này không phải rượu whisky."

"... À."

Rượu là thứ hiếm có trong thời chiếm. Do tất cả các chất cồn đều được sử dụng để làm chất khử trùng. Hai người trò chuyện một lúc, rồi Isabel thì thầm, "Tại sao cô vẫn chưa có người yêu vậy?"

"Người yêu?"

"Hay là người yêu của cô là anh trai tôi. Tôi thấy cô gửi thư cho anh ấy mà."

Isabel cười khi nhìn thấy mặt Madeline đỏ bừng.

"Ian chỉ gửi cho tôi bưu thiếp, nói rằng mọi chuyện đều ổn, nó... Ừm, anh ấy bảo tôi hãy chăm sóc nhà cửa và mẹ thật tốt. Chỉ có vậy thôi."

Isabel búng ngón tay như thể đang cầm một điếu thuốc. Cô hỏi một câu mơ hồ.

"Cô có thích anh trai tôi không?"

"Cái gì?"

"Tôi chưa bao giờ thấy Ian trao đổi thư từ với ai như vậy."

Isabel nhún vai. Đôi mắt xanh thông minh của cô lấp lánh trong bóng tối.

"Anh trai của tôi là người hay tính toán lắm. Anh ấy không bao giờ làm bất cứ điều gì trừ khi điều đó đem lại lợi ích. Tôi không thể tin được rằng anh ấy lại đang viết thư cho một cô gái đã từng từ chối lời cầu hôn của anh ấy."

"Có lẽ do ngài Nottingham cần được an ủi. Isabel à, ngài ấy và tôi giờ là bạn tốt của nhau."

"Bạn tốt?"

Isabel há to miệng trong kinh ngạc. Madeline gật đầu.

"Vậy cũng được. Tôi hy vọng nó sẽ trở thành một tình bạn đẹp. Nhưng thành thật mà nói, tôi không tin vào điều đó đâu."

"Cô nghĩ rằng đàn ông và phụ nữ không thể là bạn bè sao, Isabel?"

"Tôi không muốn tranh luận về vấn đề này."

Isabel cười khúc khích, nhăn mũi. Cô thì thầm với Madeline, "Khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ sống với người tôi yêu. Tôi sẽ tìm việc dựa trên những gì tôi đã học được ở đây."

Madeline không biết nói gì. Nàng chỉ gật đầu.

Nàng không hiểu được ngọn lửa đam mê đang bùng cháy trên gương mặt xinh đẹp của Isabel.

Madeline cảm thấy hơi ghen tị. Một sự ghen tị trẻ con xen lẫn sự khâm phục.

'Liệu tôi có thể tự tin và bản lĩnh như cô không?'

Madeline lắc đầu. Nàng không đủ can đảm.

---

Có một trận chiến đang diễn ra ở lưu vực sông Somme. Một trận chiến trong một cuộc chiến lớn trong chiến hào.

Con người giết chóc lẫn nhau. Mùi bùn, mùi máu và mùi khí clo ngập ngụa trong không khí. Số người chết nhiều đến mức không thể chôn hết xuống đất. Những con chuột ăn xác chết được ăn no đến mức béo lên trông thấy.

Hầm mỏ phát nổ. Những mảnh vụn xương và thịt văng tứ tung.

---

Madeline nhìn vào bàn tay của chính nàng. Bàn tay đó sưng tấy và thô ráp. Bàn tay của người lao động.

Nàng đã thân thiết hơn với những người đồng nghiệp, Isabel, Emma và Carla. Khoảng hai năm sau khi chiến tranh bùng nổ, dinh thự Nottingham đã hoàn toàn biến thành một bệnh viện đúng nghĩa.

Madeline rất ngạc nhiên. Nơi đây thật sạch sẽ và đông đúc, là một bệnh viện chứ không phải lâu đài quái vật mà nàng từng sống ở kiếp trước. Nàng có cảm giác rằng số phận của nàng đang dần thay đổi.

Madeline đặt tay trên tay cầm của chiếc xe lăn chở trung sĩ James Gordon.

Anh ta là một người vui tính. Nhưng hiện tại anh ta không ngừng nài nỉ về việc muốn hút thuốc lá. Vì chân của anh ta đã bị cắt cụt nên nàng đưa anh ta đi dạo bằng xe lăn.

"Tôi muốn trở về quê quá."

James lẩm bẩm trong khi nhìn về phía những ngọn đồi phía chân trời.

"Tôi cũng vậy."

Madeline đáp. Trong đầu nàng hình dung ra hình ảnh biệt thự Loenfield. Nàng nhớ lại những mùa giao lưu dường như không bao giờ kết thúc, những quý tộc mặc đồ sặc sỡ và vênh váo ngạo mạn. Nàng cũng có chút nhớ nhà.

"Ước gì có một điếu thuốc lá giúp tôi vơi bớt nỗi nhớ quê."

"Haa..."

Madeline thở dài. Nàng nhìn xung quanh. Nàng đã đi bộ khá xa khỏi bệnh viện và xung quanh không có ai cả. Rồi lấy trong túi ra một bao thuốc lá.

Thời buổi này thuốc lá rất khó kiếm.

"Đây."

"Ồ!"

"Anh đừng nói với ai khác về chuyện này đấy."

Nàng đưa điếu thuốc cho James. Anh ta ngậm lấy điếu thuốc rồi dùng bật lửa Zippo châm lửa.

James thở ra một làn khói và mỉm cười.

Anh ta nói với giọng trêu trọc, "Sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chắc tại vì tôi đẹp trai..."

"Bởi vì anh sẽ sớm được xuất viện đấy."

Madeline chối ngay lập tức.

---

"Các sĩ quan dẫn đầu. Chúng tôi bắt đầu bắn. Tất cả những gì chúng tôi phải làm là nạp và nạp đạn. Quân địch chết hơn trăm người. Chúng tôi bắn mà không cần ngắm bắn.

Một lúc sau, họ đều đã ngã xuống."

– Edmund Blunden, kể lại Trận chiến Somme.

---

Mỗi lần Madeline nghe tin về các trận chiến ở lưu vực sông Somme, nàng cảm thấy lạnh lẽo như thể máu như đang rút khỏi cơ thể. Hàng chục ngàn người đã chết trong vòng chưa đầy một tháng. Hàng chục ngàn người! Họ đã ngã xuống trước những khẩu súng máy Gatling.

Nạp đạn. Tiến lên. Tiến thẳng đến cái chết.

Nàng tiếp tục viết thư cho Ian, đều đặn mỗi ngày như cái cách một con chiên cầu nguyện tới Chúa. Dù chàng không phản hồi, nàng vẫn viết.

Nàng viết về những chuyện thường nhật, như bệnh nhân, thời tiết, đồ ăn. Nàng hi vọng câu chuyện của nàng có thể tiếp thêm cho chàng hi vọng sống.

Nàng làm vậy không chỉ vì thương hại hay cảm thấy có trách nhiệm với chàng. Nàng nghĩ đó còn là vì tình bạn.

Tình bạn. Tình đồng chí. Những điều tương tự như vậy.

'Xin hãy an toàn trở về... Xin hãy quay lại...'

---

Những người lính đi trước đã bị mất dấu. Toàn bộ tiểu đội đã bị lạc nhau. Người chỉ huy của quân đội Anh nghĩ rằng đòn pháo binh đã công phá phòng tuyến của quân Đức. Nhưng ông đã nhầm. Ngay cả hàng rào thép gai và mìn vẫn chưa bị phá hủy.

Những người lính Anh còn sống sót đang cố gắng băng qua khu vực bị tàn phá. Bây giờ họ chẳng khác nào những miếng mồi ngon của quân Đức. Mặc dù họ đang ẩn nấp ở chỗ tương đối an toàn, việc sống sót trở về là điều gần như không thể.

"Nếu cùng tiến vào thì sẽ chết."

Chỉ cần quân Đức bắn súng máy là quân Anh sẽ chết như ngả rạ. Những người lính ở phía sau lưng Ian bắt đầu khóc.

"Đừng khóc, hãy nghe tôi nói."

Dù chàng là chỉ là một sĩ quan tiền tuyến nhưng nhiệm vụ bảo toàn mạng sống cho những người cùng đội vẫn rất nặng nề đối với chàng.

Ian hét lớn, "Chúng ta sẽ tản ra, dùng hết sức lực chạy đến chiến hào thứ ba trước mặt và ẩn nấp ở đó. Không được tụ tập lại."

- Đùng.

Tiếng nổ vang lên. Bùn đất và nước bắn tung tóe lên những người lính. Họ không còn nhiều thời gian.

"Tiến lên!!!"

---

Sau trận chiến, trên mặt đất ngổn ngang xác chết và dày đặc khói súng. Đó là thời điểm vàng của những con vật ăn xác chết như quạ, chuột và bọ ve.

Ian ngồi trong con hào và cầm bút viết. Chàng đang viết những lá thư chàng không thể gửi. Dù tinh thần của chàng càng ngày càng suy sụp nhưng chàng cũng không thể thể hiện điều đó ra. Nếu chàng gục ngã, những người lính khác cũng sẽ gục ngã theo.

Đó là nghĩa vụ và trách nhiệm của chàng. Chàng không được suy sụp. Suy sụp đồng nghĩa với cái chết. Và nếu chàng chết, xác của chàng cũng không được đưa về quê. Chàng sẽ trở thành con mồi cho lũ chuột ở đây.

Ian đã giải cứu một số người còn sống sót trong chiến hào. Chàng nhìn thấy một sự trống rỗng kỳ lạ trong mắt họ.

[Tại sao ngài lại cứu tôi?]

Một người lính với cơ thể đã bị cắt đôi đã nói như vậy trước khi chết.

Các thi thể ở trong rãnh nước phải được ném ra ngoài để tránh làm ô nhiễm nguồn nước.

Ian cảm thấy sự tự tin của chàng đã biến mất. Sự tiến bộ của nhân loại, tương lai của châu Âu và những lý tưởng trong cuộc sống của chàng. Chàng nhận ra rằng chàng không phải là người dẫn dắt trò chơi mà là một người phải chịu thao túng trong trò chơi.

Thỉnh thoảng chàng nghĩ đến Madeline. Người phụ nữ có mái tóc màu mật ong dè dặt nhưng kỳ lạ. Đôi mắt của nàng ánh lên sự quyết tâm và đôi môi của nàng run run như thể đang khao kháo một thứ gì đó.

Có lẽ thứ đó không phải chàng. Tất nhiên rồi.

Ian cười cay đắng. Thật may mắn là nàng đã từ chối lời cầu hôn của chàng. Vì dường như chàng không còn cơ hội để quay về nữa.

Chàng nhìn tờ báo trước mặt. Trên tờ báo viết những bài thơ lên án sự hèn hạ của quân Đức và ca ngợi lòng dũng cảm của những người lính Anh, chỉ làm chàng thấy buồn nôn.

Cờ bạc đã trở thành một thú vui của những người lính trên chiến trường. Những người lính sống sót coi đó là một cách để thử vận may. Bên cạnh đó, họ thích trò chuyện về phụ nữ.

Ian nhắm mắt lại, dựa đầu vào tường. Chàng định ngủ khoảng mười phút. Trên tay chàng vẫn cầm những lá thư của Madeline. Chúng đã được chàng đọc nhiều lần tới mức nhàu nát.

Chàng đã mơ thấy cái gì đó. Nhưng đến lúc mở mắt, chàng không thể nhớ được thứ đó là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top