Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Ngốc nghếch

Mái tóc vàng và đôi mắt xanh lạnh lùng. Phong thái điềm tĩnh. Chính là anh ta.

Madeline né khỏi bàn tay của Arlington, gần như đang co rúm lại. Arlington nghiêng đầu, có vẻ bối rối.

"Tôi chỉ đang kiểm tra bệnh tình của cô thôi. Đừng sợ."

"Cái, cái đó..."

"Ồ, tôi xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân. Tên tôi là Tiến sĩ Cornel Arlington. Tôi chuyên về tâm lý học."

Anh liếc nhanh về phía Isabel.

"Madeline, từ nay trở đi anh ấy sẽ làm việc với cô. Tiến sĩ Arlington. Madeline hôm nay có vẻ không được khỏe."

"Vâng. Xin chào..."

Madeline nói với giọng mệt mỏi như sắp ngất.

Nàng cảm thấy số phận dường như đang trêu đùa và hành hạ nàng. Cứ như thể cuộc đời này căm ghét nàng.

Lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi.

"Bây giờ, cô nên nghỉ ngơi và dành chút thời gian để thư giãn. Tôi sẽ kê cho cô một đơn thuốc hạ sốt."

Arlington lẩm bẩm khi nhìn xuống Madeline. Không có dấu hiệu do dự hay cảm xúc nào trong mắt anh ta. Anh ta điềm tĩnh như thể một nhà côn trùng học đang quan sát mẫu vật.

"Đúng vậy. Bác sĩ. Đầu tiên, hãy để tôi đưa anh đi thăm quan bệnh viện."

Isabel nháy mắt với Madeline.

"Nghỉ ngơi đi nhé."

Cô nói những lời đó với Madeline. Dù sao đi nữa, nội tâm Madeline vẫn đang trong trạng thái hoảng loạn, như thể nàng vừa bị đánh bom.

Cuối cùng nàng đã nhìn thấy khuôn mặt của người mà nàng không muốn gặp nhất. Quá khứ có lặp lại theo cách này không? Xưa là bi kịch, bây giờ là bi hài kịch còn đau đớn hơn thế nữa.

Cơn đau đầu lại ập đến.

---

Kiếp trước.

Madeline 26 tuổi.

Madeline tranh cãi với Arlington. Lúc đầu nàng còn bình tĩnh, về sau nàng đã không kìm được mà lớn tiếng với anh ta. Arlington bình tĩnh bác bỏ từng lập luận của nàng bằng cách đề cập đến những học thuyết mới nhất.

May mắn thay, hoặc không hề may mắn chút nào, Ian bắt đầu hồi phục, và Madeline không thể không thừa nhận rằng những lo lắng của nàng nghe có vẻ thừa thãi.

Sau đó Arlington đưa cho nàng một cuốn sách.

"Đó là cuốn sách sẽ giúp cô hiểu được tình trạng của bá tước."

"Chân trời của tâm lý học thần kinh."

"..."

"Cô có quyền được biết."

"Tôi chưa bao giờ học đại học và thực tế là tôi không biết gì cả."

Madeline lắp bắp với vẻ thiếu tự tin.

"Chuyện đó thì có liên quan gì?"

Arlington nói với giọng hơi thô lỗ.

"Nếu cô không biết, cô có thể học. Thưa cô, ít nhất cô cũng đã dũng cảm hỏi tôi còn gì?"

Anh ta cười nhẹ. Mặc dù giọng điệu gay gắt nhưng vẻ mặt của anh ta dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên.

Tuy nhiên, Ian, mặc dù bề ngoài đã hồi phục, nhưng không hiểu sao, gã không còn là người chồng mà Madeline từng quen. Hay đúng hơn là gã trở nên hơi tàn nhẫn. Mặc dù không gặp khó khăn gì trong chuyện kinh doanh, nhưng gã trở nên khắc nghiệt hơn với những người xung quanh. Ngay cả những người hầu cũng cảm thấy vậy.

Hơi thở của Madeline ngày càng trở nên khó nhọc. Nàng cảm thấy Ian thà rằng cứ bỏ mặc nàng như trước còn hơn. Gã bắt đầu kiểm soát Madeline ngày càng chặt chẽ. Và rồi, một ngày nọ, Arlington đưa ra lời đề nghị với Madeline.

"Thế thì sao, vì dù sao cô cũng không có chút tình cảm nào với ngài ấy... Hãy coi đó như một kiểu trả thù."

"Gạt bỏ ngài ấy sang một bên, cô muốn đi học, không phải sao? Với tôi, cô có thể tự do làm điều mình muốn ở bất cứ đâu. Ở Áo, ở Pháp. Tôi sẽ đảm bảo rằng cô có thể học tại bất kỳ trường đại học nào cô muốn."

Đó là mồi. Madeline biết đó là mồi nhử, biết rằng nàng không thích bác sĩ Arlington chút nào nhưng...

---

'Nhưng cuối cùng...'

Madeline, người đã đứng dậy khỏi giường bệnh, ngồi vào bàn làm việc.

'Tuy nhiên, lẽ ra mình nên dừng lại vào lúc đó.'

Madeline thầm nghĩ. Nàng không muốn biện minh gì cả. Chỉ là...

"Mình sẽ không lặp lại sai lầm tương tự nữa."

Nàng lẩm bẩm chắc nịch. Nàng tiếp tục đọc sách nhưng không thể tập trung được. Rồi nàng đọc những lá thư cũ của Ian và ngủ thiếp đi trên bàn.

Đó là một đêm đầy mệt mỏi.

---

Sau khi khỏi bệnh, Madeline bắt đầu đắm mình vào công việc. Nàng cố gắng giữ khoảng cách với Arlington nhiều nhất có thể.

May mắn thay, anh ta dường như không quan tâm Madeline. Anh dường như chỉ xem nàng như một y tá chăm chỉ.

Đó là một buổi sáng rất sớm.

Madeline đang kiểm tra bệnh tình của bệnh nhân. Nàng cầm một chiếc đèn lồng. Nàng không phải một thiên thần với chiếc đèn lồng, nhưng ít nhất nàng cũng có phần nào giống với thiên thần. Nàng bảo vệ bệnh nhân khỏi vị khách không mời mà đến là cái chết.

Madeline tỉ mỉ ghi lại tình trạng của họ vào danh sách, đảm bảo ánh sáng từ đèn lồng không đánh thức bệnh nhân. Và rồi...

"Ờ..."

Một âm thanh phát ra từ một góc xa. Người ta có thể nghĩ rằng bệnh nhân đang gặp ác mộng, nhưng giọng nói thô ráp nghe như tiếng gầm gừ đó là điều nàng chưa từng nghe thấy trước đây.

Madeline tiến tới góc phòng.

Bệnh nhân X mở mắt và lẩm bẩm những lời khó hiểu.

"Lowell... Lowell... à... tôi..."

"Đó là giọng Mỹ."

Madeline đứng ngay cạnh giường bệnh của người đàn ông, chăm chú lắng nghe. Một sự im lặng dày đặc bao trùm không gian giữa họ.

"Ôi..."

Giọng nói của anh yếu ớt, giống như một ngọn nến sắp tàn. Tim Madeline đập thình thịch.

---

Tên người đàn ông đó là John. Anh ta nói rằng anh không nhớ được họ của mình, có thể do mất trí nhớ do bị sốc nặng.

Arlington, người khám cho bệnh nhân, vẫn bình tĩnh như thường lệ. Anh ta nói với Madeline rằng chứng mất trí nhớ có thể chỉ là tạm thời và sẽ cải thiện theo thời gian. Anh ta nói thêm, "Câu hỏi chưa thể trả lời là bao giờ thì anh ta mới có thể lấy lại được trí nhớ."

"Tạm thời..."

Madeline lẩm bẩm. Nàng nói lại những lời đó với bệnh nhân.

'Tôi và anh giống nhau.'

Madeline đã nghĩ rằng, những gì nàng đang trải qua cũng có thể là một dạng chứng mất trí nhớ tạm thời. Sự khác biệt duy nhất giữa anh và nàng là hướng đi. Nàng chết đi rồi lại sống lại trong quá khứ - một khoảng thời gian đáng dĩ không còn tồn tại.

Bệnh nhân X bối rối. Anh nói với vẻ đau khổ.

"Nếu tôi không bao giờ nhớ lại thì sao?"

"Anh sẽ ổn thôi. Hãy tin tôi."

Madeline cố nở một nụ cười gượng gạo. Đó là một lời tuyên bố mà chính nàng cũng không thể tin được.

---

Sau đó, Madeline bắt đầu viết thư không ngừng. Nàng không thể gửi mỗi ngày một lá thư, nhưng nàng cố gắng gửi thư nhiều nhất có thể. Mặc dù Ian đã yêu cầu nàng không được gửi thư cho chàng nữa nhưng nàng không thể nghe theo chàng. Nàng không thể bỏ chàng một mình trong địa ngục đó, giữa biển lửa.

"Cho dù ngài có bỏ rơi chính mình, tôi cũng sẽ không bỏ rơi ngài."

Nhưng lời tuyên bố đó thật yếu ớt.

Nàng quá yếu đuối và bất lực.

---

Không thể đoán được cuộc chiến đang đến hồi kết, đang đi đến cao trào hay chỉ mới bắt đầu. Ian Nottingham dựa người vào tường. Chàng đang ở trong khu vực của sĩ quan.

Động tác của chàng rất thận trọng, cứ như thể chàng sợ lá thư đang cầm trên tay có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Chàng gần như quên mất điếu thuốc hút dở trên tay.

Bốn lá thư của Madeline.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng chàng.

Một cô gái ngốc nghếch.

Madeline Loenfield là một cô gái kì lạ và ngốc nghếch hơn chàng tưởng. Nàng đã từ chối lời cầu hôn của chàng, rồi cố gắng ngăn chàng đi tham chiến, và giờ nàng liên tục gửi những lá thư cho chàng.

'Hãy cho tôi biết khi nào ngài đến nơi an toàn.'

Nàng đúng là một người phụ nữ ngu ngốc. Và chàng muốn ôm lấy nàng.

Ian Nottingham có lẽ là người ngu ngốc nhất khi chàng tưởng tượng ra một tương lai như vậy. Chàng thở dài. Những lời nhắn trong thư rất chân thành. Những lá thư của Madeline rất nguy hiểm đối với chàng, làm chàng tiếp tục nuôi dưỡng những hy vọng hão huyền.

Chàng đã hình dung ra cảnh chàng sẽ quay lại và cầu hôn nàng lần thứ hai.

Đó là một ảo ảnh.

Liệu còn chút hy vọng mong manh nào để chàng trở về an toàn? Chàng cảm thấy chán ghét bản thân vì cứ liên tục nghĩ về những gì sẽ xảy ra nếu chàng có thể trở về.

Nếu là quý tộc thì phải hy sinh mạng sống vì quê hương. Nếu là sĩ quan thì phải hiến dâng mạng sống mình trước mạng sống của binh lính. Chàng không nên sợ chết. Tuy nhiên, chàng vẫn tiếp tục suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau đó.

Chàng... thực ra không muốn chết. Chàng không cao quý. Thay vì là một quý ông, chàng lại cư xử như một kẻ hèn nhát sợ chết.

Chàng dùng chân dập điếu thuốc rồi nhét lá thư vào túi ngực. Nếu chàng bị bắn vào ngực, lá thư sẽ dính đẫm máu. Tuy vậy, chàng vẫn muốn giữ nó thật gần.

Trận chiến sẽ sớm được tiếp tục. Mục tiêu giành lại quyền kiểm soát vùng trọng yếu không còn xa. Hàng chục ngàn người đã hi sinh để thực hiện một mục tiêu quá khiêm tốn như vậy. Nhưng mục tiêu vẫn là mục tiêu.

Ian bước ra khỏi chiến hào. Bầu trời Pháp trong xanh... đó là một bầu trời yên bình, như thể sẽ không có chuyện xấu gì xảy ra.

Con người thật khốn khổ nhưng thiên nhiên lại tươi đẹp đến thế. Những người lính dường như cũng nghĩ vậy, họ đều nhìn ngắm bầu trời vào lúc nghỉ ngơi.

Và chính lúc đó...

Phía ngoài đường chân trời, một đám chấm đen bắt đầu bay đến gần. Những người lính thở dài vì bối rối. Ian nhanh chóng lấy ống nhòm ra.

Thứ đã làm bầu trời tối sầm hoàn toàn, là...

Một đàn quạ.

Những con quạ đang bay thành đàn lớn để ăn thịt những xác chết nằm la liệt trên chiến trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top