Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41. Bí mật

Isabel bị Madeline ép phải ngồi lên giường. Toàn thân cô run rẩy, máu dính đầy trên tay.

"Chuyện gì đã xảy ra thế-."

"Madeline. Chỉ có cô. Chỉ có cô mới có thể giúp tôi. Xin cô..."

Isabel, loạng choạng đứng dậy, nắm lấy tay Madeline.

"Chỉ lần này thôi..."

Làm sao Madeline có thể từ chối lời cầu cứu của Isabel? Cô là người duy nhất đưa tay ra giúp đỡ khi nàng phá sản và trở thành người bạn thân nhất của nàng. Khi Madeline hiểu ra được sự nghiêm trọng của tình huống, nàng đi theo cô mà không hỏi han.

Hai người lẻn ra cửa sau của trang viên, hướng về phía nhà kho. Chiếc đèn rung rắc theo bàn tay run rẩy của Isabel. Do sương mù dày đặc hạn chế tầm nhìn, họ phải dựa vào trí nhớ để lần theo lối đi.

Trang viên Nottingham là một nơi như vậy.

Khi họ đến gần nhà kho, Madeline không khỏi cảm thấy sợ hãi và không thể kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể. Những gì có ở trong đó?

Isabel thì thầm.

"Jack. Tôi đây. Tôi đến với một người bạn."

Khi Isabel mở cửa, nó kêu cót két. Không khí tràn ngập mùi rơm và máu. Để mặc Madeline do dự đứng ngoài, Isabel bước vào. Khi đèn gas đến gần anh ta, gương mặt anh ta dần lộ rõ.

Đó là một người đàn ông. Một người máu me đầy mặt, nằm trên đống rơm. Người đàn ông dường như bất tỉnh, không có dấu hiệu cử động. Với mái tóc đen và làn da hơi thô ráp, Madeline đoán anh ta có thể là người gốc Romani.

Isabel lấy băng từ trong túi ra và bắt đầu sơ cứu. Madeline bước đến giúp đỡ cô. Khi họ gỡ bỏ tấm vải cầm máu trên cánh tay người đàn ông, có thể nhận thấy một vết cắt sâu trên đó.

Mặc dù không phải là vết thương từ một con dao nhưng rõ ràng nó là một vật sắc nhọn. Họ khử trùng và băng bó vết thương, đồng thời kiểm tra tình trạng của người đàn ông. Trong khi Isabel thực hiện sơ cứu, Madeline theo dõi tình trạng của người đàn ông, kiểm tra đồng tử, mạch và hơi thở của anh ta.

"Ơn Chúa."

Anh ta vẫn còn sống.

Khi Madeline lau máu bằng khăn, nàng nhìn Isabel. Lúc này nàng mới có thể hỏi.

"...Isabel."

"Madeline. Chỉ cần giúp tôi việc này một lần này thôi."

"Nhưng, anh ta là ai...?"

Anh không phải là người yêu của cô. Đằng sau cặp kính, Isabel nhìn Madeline với vẻ mặt như sắp khóc. Người phụ nữ kiêu hãnh, xinh đẹp và tự tin như cô, dường như đang phải chịu áp lực rất lớn.

"Cảnh sát bắt giữ Jake, mọi chuyện đã kết thúc."

"Ôi..."

Nàng không biết chuyện gì sẽ "kết thúc".

"Tôi là người duy nhất còn lại. Nếu Jake thất bại, mọi việc chúng tôi làm coi như xong."

"Mọi... mọi thứ?"

Thực ra Madeline biết. Sâu thẳm trong Isabel, niềm đam mê phong trào đấu tranh cho người lao động vẫn cháy bỏng. Cô có một lý tưởng cao quý nhưng đầy nguy hiểm.

"...Tôi chỉ muốn tạo ra một thế giới tốt đẹp hơn. Điều đó không sai phải không?"

"Nhưng, Isabel. Nó quá nguy hiểm. Quá liều lĩnh. Khi bình minh ló dạng, chúng ta hãy mang anh ta đến bệnh viện..."

"Nhưng đây là bệnh viện, Madeline."

"Đây là bệnh viện dành cho người bị thương, không phải nơi ẩn náu. Nếu cảnh sát đến, mọi việc chúng ta làm ở đây sẽ vô ích. Cô cũng sẽ gặp nguy hiểm, Isabel. Xin cô..."

Lúc đó... Isabel bắt đầu rơi nước mắt. Im lặng, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má cô.

"Một tuần. Chỉ một tuần."

"..."

"Sau một tuần, anh ấy sẽ rời đi. Xin hãy giúp tôi cho đến lúc đó."

"...Kể cả nếu vậy thì anh ấy sẽ đi đâu?"

Madeline đã mềm lòng. Nàng tự trách trái tim yếu đuối của mình. Bà Otz luôn nói, bác sĩ và y tá không phải là những thiên thần tốt bụng. Florence Nightingale là một chiến binh nghiêm khắc và dũng mãnh.

Madeline thiếu sự nghiêm khắc đó.

"...Có một căn phòng ở tầng hầm của trang viên."

"Cái gì?"

'Một căn phòng?'

Tất nhiên, nó có tồn tại, nhưng mặc dù sống trong trang viên với tư cách là một bá tước phu nhân trong nhiều năm, Madeline không hề biết đến căn phòng đó.

"Có một tầng hầm bị bỏ quên. ...Madeline. Đó là một câu chuyện dài. Nhưng xin hãy giúp tôi lúc này."

Dù chỉ có hai người nhưng việc đỡ một người đàn ông cao lớn và đi bộ một quãng đường dài không phải là điều dễ dàng. Họ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng sự đau đớn và cố tránh việc bị vấp ngã. Khi họ đến gần nhà kho, có một ngôi nhà bỏ hoang với một cánh cửa nhỏ.

"Nơi này từng là một nhà thờ. Hầm rượu và kho chứa rượu nằm ở tầng hầm."

Trong khi thở hổn hển vì mệt, Isabel vẫn tiếp tục nói. Khi họ mở cửa ngôi nhà bỏ hoang, có một tấm ván gỗ chặn lối đi xuống tầng hầm. Khi Isabel mở tấm ván gỗ ra, một lối đi dốc hiện ra.

Thật không dễ dàng để đi xuống cầu thang dốc trong khi phải đỡ người đàn ông đó. Họ bị vấp mấy lần và suýt ngã cầu thang. Là một người từng chết vì té cầu thang, đó là một trải nghiệm kinh hoàng đối với Madeline. Dựa vào chiếc đèn lồng của Isabel, họ thận trọng dò đường bằng ngón chân. Đi qua lối đi bằng đá, họ đến một cánh cửa khác.

Isabel lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở cửa. Không một tiếng cọt kẹt, cánh cửa mở ra, để lộ một căn phòng được xây bằng gỗ giống như một chiến hào tạm bợ. Một bên bày rượu, một bên còn có một chiếc giường nhỏ.

"Đây là đâu..."

"Hãy để anh ấy nằm xuống trước rồi chúng ta sẽ nói chuyện."

Họ đỡ Jack đang bất tỉnh lên giường. Madeline loạng choạng vì mệt. Cơ thể nàng đã ướt đẫm mồ hôi và máu. Nàng bối rối nhìn quanh.

"Bây giờ cô có định giải thích không, Isabel?"

Isabel trông vô cùng buồn bã. Cô bắt đầu câu chuyện của mình một cách chậm rãi.

Trang viên Nottingham trước đây từng là một tu viện. Sau triều đại của Nữ hoàng Elizabeth I, khi các thánh đường bị bỏ mặc, rơi vào hoang tàn và đổ nát, trang viên Nottingham được xây dựng trên tàn tích còn sót lại của những nhà thờ bị bỏ hoang.

"Và những thánh đường đó... thường được xây dựng trên những địa điểm linh thiêng của người Druid."

Có vẻ như vậy. Các nhà thờ được xây dựng trên các địa điểm linh thiêng của Druid, và trang viên Nottingham được xây dựng trên đó. Nơi này từng được sử dụng làm hầm chứa rượu của các tu sĩ trong thánh đường, và sau khi thánh đường không còn, nó được dùng làm phòng tra tấn để tra khảo những người làm phản chính quyền.

"Nó cũng được sử dụng làm nơi ẩn náu cho các chỉ huy trong cuộc nội chiến giữa phe bảo hoàng và nghị sĩ."

Isabel thở dài.

"Trang viên này chìm trong lịch sử dày đặc những cái chết."

Sức nặng của lịch sử đó dường như dồn hết lên vai Isabel. Cô ấy trông vô cùng kiệt sức và mệt mỏi.

"Xin hãy giúp tôi. Tôi đã đưa người đàn ông này đến đây."

Isabel nắm lấy bàn tay của Madeline. Madeline, một tay đẩy kính lên, run rẩy.

"Tôi cần phải rời khỏi đây một thời gian. Trong lúc đó hãy chăm sóc Jack giúp tôi nhé."

"Nhưng... tôi xin lỗi, Isabel—"

Madeline lắc đầu. Điều này thật sai lầm. Đưa một người không rõ danh tính vào trang viên là cực kỳ sai lầm.

"Làm ơn. Chỉ cần một tuần thôi. Jack sẽ rời đi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

"Isabel. Đủ rồi. Chỉ cần... hứa sẽ quay lại đây thôi."

"Tôi sẽ quay lại."

Lần đầu tiên Isabel mỉm cười, một cách yếu ớt.

"Được rồi. Chỉ một tuần thôi đấy. Tôi sẽ chăm sóc anh ta. Nếu sau đó anh ta không rời đi, nếu cô không quay lại, tôi sẽ làm mọi cách để đuổi anh ta ra ngoài."

"...Cảm ơn."

Nghe những lời đó, Isabel bật khóc. Cô ấy có vẻ bị xúc động mạnh. Người từng xây dựng bệnh viện và cứu người khi còn trẻ như cô, giờ đây dường như mong manh vô cùng. Madeline ôm cô.

"Isabel. Đừng cảm ơn tôi. So với tất cả những gì cô đã làm cho tôi, nó chẳng là gì cả."

Madeline nhắm mắt lại.

"Cô phải trở lại. Đó không phải là một yêu cầu. Cô thực sự nên quay lại, vì Ian, vì những người ở đây."

---

Tin tức về sự mất tích của Isabel Nottingham đã làm rung chuyển trang viên. Cô để lại một lá thư dài cho nữ bá tước rồi biến mất không dấu vết. Căn phòng của cô hỗn loạn như thể cô đã vội vàng thu dọn đồ đạc.

Đó là một cuộc chạy trốn.

Trong lúc mọi người còn đang choáng váng thì Madeline lặng lẽ làm những gì mình phải làm. Bí mật đè nặng lên lương tâm nàng. Không có từ nào có thể dễ dàng được nói ra.

Isabel không tiết lộ cô sẽ đi đâu. Mặc dù đã viết nhiều lời xin lỗi nhưng cô không hứa sẽ quay lại. Chắc hẳn là do cô cũng không biết chắc cô có thể quay lại hay không, nên cô không thể hứa được.

Bệnh viện trở nên hỗn loạn. Các y tá cảm thấy bất an vì Isabel, nguồn động lực tinh thần của họ, biến mất. Madeline không biết làm gì ngoài động viên họ hết mức có thể.

Ian, Eric và nữ bá tước Nottingham lên đường đến London để tìm Isabel. Họ đã bàn đến việc báo cảnh sát, thuê thám tử tư, nhưng hiện tại họ thấy tốt hơn là nên tự mình tìm kiếm.

Theo bản năng, mọi người đều biết rằng để cảnh sát biết chuyện sẽ không đem lại kết quả tốt. Họ biết Isabel từng giao du với kiểu người nào.

Khi họ chuẩn bị lên tàu đi London, Ian bất ngờ đến gần Madeline. Chàng thì thầm vào tai nàng.

"Đừng lo lắng."

Mặt chàng ở rất gần mắt nàng. Bên dưới vẻ mặt điềm tĩnh đó là một sức nóng sôi sục. Nó có nét tương đồng đến kinh ngạc với ngọn lửa đam mê trong mắt Isabel.

"...Mong ngài thượng lộ bình an."

Madeline cảm thấy tội lỗi và chán ghét chính mình vì đã để mọi chuyện đi dến nước này. Ian nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay run rẩy của nàng. Lòng bàn tay không đeo găng của chàng đầy những vết bỏng, cứng và thô ráp. Ngược lại, bàn tay còn lại có đeo găng của chàng mềm mại đến mức mọi thứ đều giống như chỉ là hư ảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top