Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Bá tước đổ bệnh

Madeline nhìn xuống Corry rồi ôm nó vào lòng.

Lông của nó hơi ẩm nhưng không bị dính bùn. Nàng hồi tưởng lại, những người hầu nói rằng Charles đã tìm thấy nó, người ta nói như vậy với Madeline.

Thực lòng mà nói, nàng không nghĩ rằng Charles có thể mạo hiểm tìm Corry trong lúc có bão lớn như vậy. Có thể nào đó là mệnh lệnh của Ian Nottingham? Nhưng Madeline cũng không nghĩ gã sẽ ra mệnh lệnh đó chỉ vì một 'con chó'.

Tuy nhiên, vì những người khác đã kể lại như vậy, nàng không còn cách nào khác ngoài tin vào câu chuyện đó. Cá nhân nàng rất biết ơn Charles.

Nàng cố gắng cảm ơn ông bằng vật chất. Khi Madeline đưa cho ông một chiếc phong bì, ông nói với vẻ rất miễn cưỡng.

"Thưa cô, tôi chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi."

"Nhưng mà... Chắc hẳn ông đã gặp nhiều rắc rối lắm, có thể còn gặp nguy hiểm nữa."

Madeline đỏ mặt. Nàng nhận thức được hành động của nàng đêm qua thật trẻ con.

"Không. Tôi thực sự ổn."

"Không, xin hãy chấp nhận nó. Charles. Tôi năn nỉ đó."

"Ồ, nếu cô nói vậy thì khó cho tôi quá."

Charles có vẻ lo lắng. Ông không biết phải làm gì. Sau một lúc cố gắng thuyết phục Charles nhận lấy chiếc phong bì, Madeline đã phải bỏ cuộc. Nàng băn khoăn liệu việc đưa tiền cho ông có giống như cho ông tiền boa hay không.

Vài ngày sau đó, Ian lâm bệnh. Madeline quyết định rằng nàng cần đến thăm gã. Nàng biết nên nói gì, nhưng hai người là vợ chồng. Vợ chồng không cần có lý do để gặp nhau.

'Tốt hơn hết là mình nên trực tiếp vào thăm ngài.'

Vào lúc Madeline tiến đến phòng của bá tước, quản gia Sebastian đã chặn nàng lại. Ông chặn Madeline lại với vẻ mặt nghiêm nghị. Mặt ông đỏ bừng.

"Có chuyện gì vậy, thưa cô?"

"Tôi không nghĩ tôi phải trình báo với ông một lý do cụ thể để gặp chồng tôi."

Nàng bối rối lên tiếng. Khi nàng nhướng mày, Sebastian hắng giọng vài lần.

"Thưa cô, bá tước... có vẻ như ngài ấy muốn ở một mình."

"Được. Ông có thể nói với ngài rằng tôi muốn gặp ngài không?"

"Ngài bá tước không khỏe nên không thể tiếp khách."

"Tôi không phải là khách."

Mặt Sebastian đỏ bừng. Ông đã buột miệng nhắc tới từ 'khách'. Trong khi Madeline là vợ của Ian. Ông lắp bắp, không dám nhìn vào mắt nàng.

"Thưa cô... Bá tước..."

"Tôi biết. Chỉ là ngài không muốn gặp tôi."

"Không! Ngài ấy chưa bao giờ muốn như vậy. Chỉ là không may, hôm nay ngài ấy không khỏe."

"Vì ngài không khỏe nên tôi mới muốn được vào thăm ngài."

Giọng nói của nàng nhẹ tênh nhưng trong lòng thì thực sự lo lắng, khi nàng nghĩ đến Ian Nottingam, người đã bị yếu nhiều vì bị thương sau khi tham gia chiến đấu, lại phải tiếp tục nằm lì trên giường vì bệnh tật.

"Tại sao ngài ấy lại bị bệnh?"

"Gần đây, ngài cảm thấy hơi mệt mỏi."

"Tôi có thể vào chăm sóc ngài được không?"

Madeline gần như là đang cầu xin Sebastian. Ông đáp lại với giọng vô cảm.

"Xin cô đừng vào. Ngài bá tước cần được nghỉ ngơi. Ngài bá tước nói rằng không muốn bất cứ ai vào thăm."

"Bất cứ ai, đặc biệt là tôi. Đúng không?

Madeline lắc đầu. Chà, lần này nàng lại phải bỏ cuộc, như mọi lần khác.

"Được rồi. Nếu ngài ấy ốm và không muốn gặp tôi thì tôi chẳng thể làm gì được. Tệ thật. Tôi đã nghĩ ngài ấy có thể cùng tôi uống một tách trà."

"Ông đã gọi bác sĩ chưa?"

"Rồi, thưa cô. Bác sĩ đã chăm sóc cho ngài ấy, vì vậy xin cô đừng lo lắng. Bác sĩ cũng khuyến cáo nên nghỉ ngơi tuyệt đối."

Nàng có chút sợ trước sự đề phòng của Sebastian. Ông không cho phép nàng có một xíu cơ hội được đi vào phòng của Ian.

"...Nếu bá tước có chỗ nào không khỏe, xin hãy cho tôi biết."

Chỉ để lại những lời đó, nàng không còn cách nào khác ngoài rời đi.

---

Trời đã tối. Đêm tối ở dinh thự Nottingham tối hơn bất cứ nơi nào khác. Nơi này giống như một cái hang cắn nuốt hết ánh sáng từ nơi khác. Madeline cứ trằn trọc mãi. Toàn thân nàng cảm thấy nhức mỏi. Cổ nàng thì cứng đờ và đau nhức.

'Có lẽ mình cũng bị cảm lạnh rồi.'

Nàng ngồi dậy, cảm thấy khát không chịu nổi. Một sức nặng đè lên ngực và toàn bộ cơ thể nàng. Nàng không biết cảm giác đó đến từ đâu.

Không, thực ra nàng có biết.

"Quay lại."

Ian Nottingham đó đã nói với nàng như vậy. Nghĩ đến vẻ mặt mệt mỏi và chán nản của người đó, nàng cảm thấy không thể chịu đựng được.

'Tại sao ngài lại nhìn tôi như vậy? Đừng có nói như thể ngài đang lo lắng cho tôi. Ngài ghét tôi cơ mà!'

Nàng đã từng cố gắng trốn thoát khỏi dinh thự này nhiều lần nhưng lần nào cũng bị gã chặn lại. Gã luôn có thể tìm thấy nàng. Như thể gã có một quả cầu pha lê ma thuật.

Nghĩ lại chuyện những người hầu đứng đang đợi nàng trở về ở nhà ga London, nàng vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Cuối cùng, Madeline luôn tự nguyện trở về dinh thự sau khi đã bỏ đi. Không hề có sự ép buộc hay đe dọa nào rõ ràng. Chỉ có một áp lực mơ hồ.

Dần dần, dinh thự trở thành một nhà tù khổng lồ. Bá tước là bạn tù và là người canh gác.

Madeline bước xuống giường. Nàng chỉ mặc một chiếc váy mỏng tối màu và một chiếc áo choàng len. Khi nàng đi ra ngoài, ngoài hành lang chỉ còn vài ngọn đèn mờ ảo.

Dấu vết của trận bão vẫn còn đó. Tiếng gió mạnh đập dữ dội vào cửa kính. Nghe giống như tiếng gào thét, không khỏi khiến nàng rùng mình.

Bước chân của Madeline dừng lại ở cầu thang, không biết nên đi lên hay đi xuống. Nàng còn không thể hiểu tại sao nàng lại chọn đứng ở đây. Bước chân của nàng theo bản năng hướng tới 'vùng đất cấm', tầng ba.

Nàng đi lên với một chiếc đèn trên tay. Tiếng bước chân càng lúc càng nặng nề.

Nàng nghĩ nàng chỉ muốn xác nhận điều gì đó, hoặc là nàng chỉ muốn đi vào an ủi người chồng bị bệnh.

An ủi gì? Con người ai rồi cũng chết, nếu người chồng đó chết đi và giải thoát cho bản thân gã thì đó có phải là niềm an ủi dành cho nàng không? Không, niềm an ủi của nàng là người chồng đó còn sống. Madeline không hiểu rõ nàng muốn gì.

Nàng dừng lại trước cánh cửa gỗ nặng nề.

"Á...!"

Madeline, đang đứng yên vì do dự, lao vào phòng ngay khi nghe thấy tiếng hét từ bên trong.

"Ngài Ian..."

Ian nằm trên giường, ôm đầu khóc.

"Isabel... Isabel... Hãy tha thứ cho anh..."

Nó không phải tiếng khóc mà giống tiếng tru của một con thú hơn. Một người đàn ông kích động thốt ra những lời khó hiểu.

"Isabel..."

Đôi mắt mở to của gã tràn ngập sự tuyệt vọng và đau đớn. Khuôn mặt vốn tái nhợt của gã đổ mồ hôi lạnh. Mái tóc đen bết vào trán, ướt đẫm mồ hôi.

Những vết sẹo trên mặt gã méo mó, và dưới mắt gã có một mảng màu tím đậm. Đương nét trên gương mặt đó nam tính nhưng đồng thời cũng lộ ra chút mong manh. Một vẻ đẹp kỳ lạ.

Cơ thể Madeline run lên vì sợ hãi trước gương mặt vừa thanh lịch vừa vặn vẹo. Nàng cẩn thận đặt lòng bàn tay lên vầng trán đang nóng bừng của gã.

'Nóng.'

Nóng như chạm vào ấm trà đang sôi. Nhưng Madeline không biết phải làm gì. Nàng không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh

Nàng nghĩ ít nhất nàng cũng nên đi lấy một chiếc khăn lạnh. Khi nàng quay người, định rời đi, một bàn tay dài và gầy đã tóm lấy tay nàng.

Làm sao một người bệnh có thể có lực nắm mạnh như vậy? Madeline rên rỉ.

"A, a... Đau quá..."

"Là... Isabel...."

Khi nàng quay lại, nàng thấy người đàn ông đang nhìn nàng.

Isabel. Tên của em gái Ian. Gã đã nhầm cô với em gái của gã. Madeline có chút căng thẳng. Nếu gã biết nàng tự tiện đi vào đây, nàng không thể đoán trước được gã sẽ làm gì.

Nàng không biết làm gì. Đôi môi chỉ run rẩy, không nói ra được lời nào.

"Anh xin lỗi."

Giọng nói của gã trầm khàn.

"Xin lỗi... Lẽ ra anh nên để em sống theo cách em muốn. Là do lòng tham... lòng tham của anh..."

Nếu gã tiếp tục nắm lấy tay nàng, cổ tay của nàng có thể sẽ gãy mất. Madeline run rẩy, dùng tay còn nắm lấy tay gã.

"Xin ngài hãy bình tĩnh. Em không phải Isabel. Em là vợ ngài."

Nàng buộc phải nói ra tên nàng. Là Madeline Nottingham. Dù điều này có thể sẽ gây rắc rối cho nàng, nhưng không sao, chỉ cần gã có thể bình tĩnh lại.

"Madeline..."

"Đúng. Em là..."

"Vợ của ta."

Người đàn ông mỉm cười. Đồng thời, tay của gã cũng dần thả lỏng. Vẻ mặt đau đớn, tuyệt vọng biến mất và thay vào đó là một thái độ bình tĩnh hơn.

"Đừng rời bỏ ta."

Giọng nói nhỏ như đang thầm thì.

"Như lần trước."

Ian đang nói đến lần nàng bỏ trốn khỏi trang viên Nottingham. 

Đôi mắt của Madeline mở to vì kinh ngạc.

Khi ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy bông hồng đỏ, có lẽ là một bông hoa được ngắt từ khu vườn của nàng, được cắm ở trong chiếc bình đặt trên bệ cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top