Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Mở đầu câu chuyện

Tại dinh thự Nottingham.

"Cô nghĩ rằng sẽ có một người đàn ông đến đây với cô bằng cách đóng vai người vợ đang cần giải cứu sao?"

Ian Nottingham cười khẩy, mặt không cảm xúc. Gã bước tới, dựa vào chiếc nạng chống thay cho một chân. Nhìn Madeline sợ hãi, vô thức lùi bước về phía sau, gã cười lớn. Hàm răng nghiến chặt của gã làm nàng không khỏi rùng mình.

"Sao vậy? Gương mặt tôi nhìn gần còn ghê tởm hơn đúng không?"

"Không, tôi..." Nàng lắc đầu, phủ nhận.

Tuy nhiên giọng nói run rẩy của nàng lại không nói như vậy. Giọng nói ấy ấp úng, giòn như lá khô.

Madeline Nottingham đã hai mươi tám tuổi. Nàng đã làm vợ nam tước Nottingham được sáu năm. Hôn nhân giữa hai người được gọi là "hôn nhân", nhưng trên thực tế, đây chỉ là một bản hợp đồng bắt buộc, Madeline nghĩ vậy.

Một hôn nhân đúng nghĩa sẽ không như vậy. Một người chồng đúng nghĩa sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Từng sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có, giờ đây những gì còn ở lại với nàng là một người chồng quái vật và một dinh thự bị ám. Nàng cố phủ nhận thực tế đầy bi kịch này một lần, hai lần, rồi thêm nhiều lần nữa, nhưng mọi công sức đều là vô ích. Thực tế quá phũ phàng, mà người chồng của nàng thì còn phũ phàng hơn.

Gã ta bẩm sinh đã khó ưa. Không có một khía cạnh nào của gã là đáng yêu hay giống con người. Madeline cảm thấy căm ghét gã ta còn dễ dàng hơn yêu bất kì một người đàn ông nào khác.

Bá tước Nottingham một chân dần dần tiến lại gần nàng. Vết sẹo to khắc trên mặt gã càng được phóng đại theo những bước chân của gã, làm nàng thấy ớn lạnh. Gã rất gầy nhưng dáng người lại cao lớn và đáng sợ.

Một con lai giữa người sói và ma cà rồng. Gã trông như một thực thể ma quái không nên tồn tại.

Madeline run rẩy. Nàng đứng chết lặng nhìn người chồng đang lảo đảo trên từng bước chân nặng trịch.

"Cô nói cô không sợ. Vậy thì sao cô lại khóc?"

Khác với sự chế nhạo trong tông giọng, gương mặt gã bá tước cho thấy sự điên rồ và một chút xanh xao. Đôi mắt xanh lục sâu thăm thẳm, đôi má hóp nhợt nhạt và vết sẹo sống động một cách bất thường khi nhìn gần.

Gã nắm lấy cổ tay tái nhợt và mảnh khảnh của nàng.

"Buông ra!"

Nỗi sợ và ghê tởm khiến Madeline nghẹn ngào, cố kìm nén tiếng nức nở. Người đàn ông không chút để tâm.

"Gã tử tước đó đối tốt với cô lắm sao? Thủ thỉ những lời đường mật vào tai cô? Cái lưỡi rắn của gã..."

"Ngài đừng có nói vớ vẩn!"

Lời đáp trả của nàng khiến cái nắm tay của gã siết chặt hơn. Nàng đau đớn đến mức rơi nước mắt.

Sự thật là, nàng đã sai. Dù người chồng của nàng có đối xử lạnh lùng với nàng, nàng cũng không thể lấy cớ đó để biện minh cho chuyện của nàng với Arlington.

Dù hai người chưa từng có đụng chạm thể xác, nhưng trong tim nàng, nàng đã phản bội Ian Nottingham nhiều lần.

'Hãy coi đó là sự trả thù.'

Lời nói của Arlington vang lên trong tai nàng.

Madeline thầm lặng lắc đầu. Nàng không cần biết nàng có thực sự yêu Arlington hay không. Đó chỉ là một cách để nàng làm tổn thương gã chồng đang đứng trước mặt. Nàng hi vọng rằng gã sẽ bị khiêu khích và sụp đổ dưới chân nàng.

Nàng biết nàng sẽ phải trả giá vì những gì đã nói ra và nàng sẵn sàng gánh vác hết tất cả những tủi nhục và sự xỉa xói rằng nàng đã trơ trẽn ngoại tình. Tuy nhiên, nàng không nghĩ rằng gã thực sự sẽ bị chọc giận.

"Cô sẽ không thể đi khỏi đây."

Giọng nói khàn khàn vang vọng bên tai nàng.

"Dù cô có chết đi, dù tôi có chết đi, cho dù cái dinh thự chết tiệt này sụp đổ thì cô cũng không được rời đi dù chỉ một bước."

"Tôi ghét ngài! Buông tôi ra!"

"Chết tiệt!" Madeline kêu gào, nhưng không ai, kể cả đám người hầu, nghe thấy nàng. Họ là những bóng ma của dinh thự, là tay sai của gã đàn ông này. Nhiệm vụ của họ là phớt lờ những gì đang xảy ra với nàng.

Cảm giác cô độc đè nặng trên đôi vai của nàng.

"Tôi sẽ trốn thoát khỏi đây! Trốn khỏi ngài, khỏi căn nhà khốn khổ này..."

Miệng nàng nhếch lên.

Sự căm ghét đang sôi sục lấn át nỗi sợ của nàng. Nàng muốn được tự do. Nàng sẽ chạy trốn khỏi sự trói buộc của người đàn ông kinh tởm này.

"Ngài sẽ không thể giam giữ tôi được."

"Tôi sẽ rời khỏi đây, khỏi cái dinh thự khủng khiếp này." Nàng lùi bước. Nàng đã định xoay người và bước xuống cầu thang. Nhưng nàng đã bước hụt. Bàn chân của nàng dẫm lên không trung, rồi rớt xuống, kéo theo cả cơ thể nàng cùng rơi xuống.

Rồi nàng ngã xuống.

"Bịch".

"Bịch".

"Bịch".

Âm thanh đó vang lên theo từng nhịp, đi cùng nàng khi nàng bắt đầu lăn không ngừng cho đến khi chạm đến bậc cuối của cầu thang xoắn ốc.

Những cú va đập liên tục vào đầu làm cho ý thức của nàng yếu dần. Nỗi đau đớn gặm nhấm thể xác đang chết dần chết mòn của nàng.

Nàng nằm đó, nhìn thấy những người hầu vô hồn của căn nhà dinh thự đang nhìn nàng thờ ơ. Còn có cả tiếng gào thét của gã quái vật.

Đây là kết thúc của nàng sao? Madeline Nottingham, đúng hơn là, Madeline Loenfield, ngã cầu thang và rơi vào cơn nguy kịch khi cố trốn thoát vì một cuộc tình bất chính.

Trong lúc ý thức đang mờ dần, Madeline nghe thấy ai đó đang liên tục gọi tên nàng. Điều này thật đáng sợ, nhưng lại có phần an ủi. Thật nhẹ nhõm, vì nàng nghĩ ít nhất nàng đã có thể làm tổn thương gã quái vật.

Nhưng con quay số phận có vì điều này mà đổ gục xuống không?

Khi nàng mở mắt, nàng không nhìn thấy thiên đường, dù nàng nghĩ rằng nàng sẽ không được tới thiên đường. Nàng cũng không nhìn thấy nơi chuộc tội hay là địa ngục...

Nàng nhìn thấy dinh thự Loenfield lộng lẫy và xinh đẹp.

Nàng đã trở lại năm nàng mới mười bảy tuổi.

Mười bảy mùa xuân. Nàng vẫn còn sống và tuổi mười bảy của nàng mới chỉ bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top