Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương VI:kí ức P2:Niềm đau và nỗi nhớ.

Tuyết không tan

Chương VI:Kí ức

Phần 2: Nỗi nhớ và niềm đau.

 

Thấm thoát cũng được gần ba tháng kể từ cái buổi chiều ngày hôm ấy,Tiểu Long luôn tỏ ra là một chàng trai chu đáo,anh luôn quan tâm,chăm sóc Nguyệt Phương,tình cảm hai cô cậu ngày càng thắm thiết cho tới cái ngày hôm đấy-cái ngày mà Tiểu Long đã “học” được nhiều cảm xúc mới,nhiều suy nghĩ mà từ bé anh chưa từng trải qua.

 Trời đã dần ấm áp lên khi từng tia nắng tí hon vờn trên mầm cỏ xanh còn động sương sớm.Từng lớp lớp học sinh ùa nhau ra chơi sau tiếng trống báo hiệu như giục giã.

-Nguyệt Phương ! Lại tớ bảo.Tiểu Long vội vã chạy theo Nguyệt Phương đang rời khỏi lớp.

-Sao ? Có chuyện gì không ? Nguyệt Phương tỏ ra khó chịu,cô hất cằm quay mặt sang phía khác không thèm nhìn Tiểu Long.

-Không có gì,chỉ là sao hôm nay cậu lạ thế ? Tớ làm cậu giận à ? Tiểu Long tò mò gượng hỏi .

-Chẳng có gì thì thôi,tôi đang bận,cậu là gì mà tôi phải giận chứ ? Quay ngoắt đi xuống cầu thang,Nguyệt Phương bỏ mặc ánh mắt đầy hoảng loạn của anh.

-Nguyệt Phương ! Tiểu Long định đuổi theo nhưng có sợi dây vô hình nào đó kéo anh lại,đứng im,đờ đẫn,buồn bã.

 Trái tim anh đang đập rất nhanh,như cái ngày hai người mới thích nhau nhưng hôm nay nó không làm anh ấp áp trong mùa đông giá buốt,cũng không làm anh cảm thấy hạnh phúc mà nó đem lại sự đau đớn,trái tim anh nhói lên từng nhịp.

 Ngồi trên chiếc ghế băng dài ,Tiểu Long nhoài người gục xuống bàn,anh không còn để ý tới lời cô giảng nữa,không còn đế ý bất ý mọi thứ xung quanh anh.Đối với anh giờ xung quanh chỉ còn vang lên những câu nói của cô ,những câu nói như dao sắc cắt từng nhát vào trái tim anh.Tiểu Long suy nghĩ,tự trách bản thân đã làm gì để Nguyệt Phương làm vậy với mình,anh không hiểu tại sao cô lại có thái độ như vậy với anh.Bởi từ bé Tiểu Long xem rất nhiều phim ảnh,đọc rất nhiều truyện tranh nhưng anh chưa từng thấy sự chia tay,anh chưa từng “học” qua điều đó,anh không biết nó là thứ gì,có ăn được không? Chỉ biết rằng anh ghét nó,một lời chia tay gián tiếp không lí do ư.Những suy nghĩ mông lung bay quanh tâm trí anh.

-Long ! Cô Kim Dung tay chỉnh lại kính,chĩa vô lum xuống gọi cậu học sinh cá biệt của mình.

 Thành Nam ngồi trên vội vàng túm tóc kéo cậu dậy.

-Nghịch,để im tao ngủ mày ! Phiền thế .!Tiểu Long mắt lờ đờ toàn trăng sao động đậy,tay gạt tay Thành Nam ra khỏi mái tóc của anh.

-Long ! Cô Kim Dung gọi lần 2. ( Lớp căng thẳng & đang chìm dần trong im lặng )

(giật mình ) (Đứng thẳng,nghiêm trang,chào cờ) J -Dạ, có em ạ.Tiểu Long sợ hãi nhìn lên phía bảng.Anh rất sợ cô Kim Dung vì cô nổi tiếng nhất trường vì sự nghiêm khắc và lời nói “cắt máu mặt”.

-Ngủ hả ? Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu nâu đỏ,từ từ đặt mẩu phấn xuống bàn.

-Dạ không ạ,em đang nghĩ cách làm bài tập ạ.Tiểu Long mỉm cười,tay gãi đầu tỏ vẻ bối rối đáp lời cô.

-Tôi đang giảng lí thuyết,anh làm bài tập gì mà nghĩ hả ?  Cô lườm Tiểu Long,nhẹ nhàng nói.( Nhẹ mới sợ ) L

 Cả lớp được trận cười như phá mả,Tiểu Long đứng như trời trồng trong sự ngượng ngùng tột độ,mặt anh đang đỏ dần đều và anh chỉ biết cúi gằm mặt nghe những âm thanh dữ dội xung quanh.

-Đọc lại phần I. Quyết không buông tha ,cô Kim Dung nói như một mệnh lệnh sinh tử.

-Dạ dạ,thưa cô em đọc bài.Tiểu Long vội giở cuốn sách giáo khoa đặt trên bàn .

-Trang 23,phần 1.Thành Nam tương trợ cậu bạn.

-Dạ , cách xác định axit và ba zơ.......

 Chưa kíp đọc tới chữ tiếp theo Tiểu Long lại nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của đám bạn,anh cảm thấy khó hiểu.ánh mắt anh đưa lên nhìn trên bảng.Hả sao lại thế này.Anh hốt hoảng.

-Thằng đần độn này,đang giờ văn mà mày đi đọc hóa,tao đến bái lạy mày.Thành Nam ngồi trên “khóc lóc” quay xuống van lạy ông bạn của mình.

 Tay lục tìm cuốn sách văn trong chiếc ba lô đỏ,Tiểu Long nhanh chóng đưa nó ra ngoài ánh sáng,nhanh như cắt anh mở trang 23,môi anh đang mấp máy chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh thì bị sự ngăn cản truyền từ trên bảng xuống.

-Thôi ,ngồi xuống,tối về bảo mẹ gọi cho cô.Chúng ta học bài tiếp.Cô nhẹ nhàng gửi tới thông điệp chết người.

 Ngồi xuống trong vô vọng,anh tự trách bản thân sao quá đen đủi,lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ,anh ngắm nhìn từng đám mây trôi nhẹ theo làn gió mát,bầu trời trong xanh mà lòng anh u tối.

-Longgggggg !!  Đứng xuống cuối lớp.Đại nhân Kim Dung không hề nhẹ giọng “ném” vào anh chàng mơ mộng xuống cuối lớp học.

 Khẽ thở dài,anh lê bước xuống phía địa ngục,nơi có cái thùng rác quái quỷ mà không ai muốn tới gần.

 

Hết một buổi học dài với hàng trăm ý nghĩ,hàng ngàn dây thần kinh phải hoạt động giờ là lúc Tiểu Long “giải tỏa”.

-Thằng chết tiệt ! Sao mày không cứu tao.Tiểu Long bực bội gắt gỏng tên ngồi cạnh.

-Hồi sinh rồi kìa,ngồi đấy mà gào thét ! Thành Nam hí hửng chọc ngoáy Tiểu Long.

-Đi cùng tao đi giết nó mày,Nam,nhanh ! Tiểu Long hò hét tên đáng ghét vừa chọc ngoáy mình.

-Rồi từ từ ! Nó chết rồi,mày ăn nó đi ,win luôn.Thành Nam hớn hở giục bạn.

-Zê ,ù zê ,haha,win rồi ! Tiểu Long cười lớn trong niềm vui chiến thắng ,dù sao nó cũng chỉ là một trò chơi nhưng nó lại khiến anh rất vui vẻ,nhất là trong lúc này.

-Về thôi mày,6 rười rồi đấy .Thành Nam cùng Kiên Trung mỏi mệt đứng dậy khỏi chiếc ghế nhựa.

-Ừ về đi ! Tiểu Long tắt game,tay với chiếc ba lô cùng ra tính tiền nét.

-Trả hộ tao 4 nghìn mày.Kiên Trung hí hửng vỗ vai Tiểu Long.

-Trả hộ mày 4 nghìn mai tao nhịn ăn sáng à ! Tiểu Long mỉm cười đưa trả tiền hộ bạn. Cả lũ ra về trong niềm vui” chiến thắng” đứa nào cũng mệt mỏi nhưng gương mặt lại rất rạng ngời.Trời dần chuyển tối,những đám mây màu cam đang bay theo gió về phía xa xôi ,ánh nắng mặt trời yếu dần sau hàng cây rợp bóng.

 

7 giờ 15 phút,Tiểu Long bước chân tới cửa nhà,anh vội đặt chiếc ba lo xuống đất chạy ra lấy cốc uống nước,anh đang khát,rất khát.

-Long ! Tiếng thét làm anh giật mình \,chiếc cốc giật theo phản xạ khiến nước bắn tung téo lên chiếc áo trắng đẫm mồ hôi của anh.Mẹ anh đang đứng trước mặt anh,vẻ mặt không thể bình tĩnh cho được.

-Dạ,gì hả mẹ.! Tiểu Long cố tỏ ra bình tĩnh đáp.

-Đi học gì mà giờ mới về hả,”con nhà người ta” về từ bao giờ rồi mà con mình giờ mới thấy mặt.Mẹ lườm anh,bàn tay đưa lên cao ,mẹ cặp lại mái tóc.

(giật cả mình) –Hôm nay con ở lại trường đá bóng mà mẹ.Tiểu Long uống nốt cốc nước ,vẻ mặt bình tĩnh trả lời.

-Suốt ngày bóng với bánh.Mày cứ liệu đấy.Lên tắm rồi dọn cơm ăn.Mẹ lườm anh rồi đi xuống bếp.

 Mẹ luôn là người chiều anh nhất,thương anh nhất nhưng không phải vì thế mà anh không sợ mẹ.Đối với anh thì các “đòn” cứng rắn anh không bao giờ sợ,anh chỉ sợ sự im lặng và nhẹ nhàng của mẹ và lúc đó anh có thể chắc rằng sắp có điều không hay xảy ra với mình.Ngày hôm nay cũng vậy,mẹ thật nhẹ nhàng,mẹ thật dịu hiền,anh lo sợ,anh suy nghĩ.Đắm mình trong làn nước mát lạnh,hình bóng của Nguyệt Phương lại hiện ra trước mặt anh,cô như ẩn hiện trong từng giọt nước,anh thấy nhớ cô,anh suy nghĩ về thái độ của cô ngày hôm nay và tiếng mẹ giục lại cắt đứt suy nghĩ đó.

 Mùi thơm của món thịt kho mẹ anh nấu luôn hấp dẫn khẩu vị của anh.Tiểu Long từ bé tới lớn thích ăn nhất vẫn là món thịt kho tầu của mẹ và mỗi lần mẹ nấu anh thường chăm chú dõi theo để học tập cách nấu,anh mong rằng một ngày nào đó anh sẽ nấu được món thịt ngon như mẹ,để cho mẹ anh thưởng thức.Cơm canh dọn ra đầy đủ,hôm nay bố anh không về, một mâm 3 người 1 lớn 2 trẻ con ngồi ngay ngắn ,khói từ nồi cơm,nồi canh bốc lên từ từ,hơi nóng theo làn gió quạt bay khắp phòng.

-Con mời mẹ ăn cơm.Tiểu Long lên tiếng,tay cầm bát cơm gắp vội miếng thịt thờm lừng đưa vào miệng.

-Á nóng ! Tiểu Long thốt lên,mặt nhăn nhó,tội tham ăn hại chết con người anh. J

 Không khí phòng ăn vì thế cũng trở lên vui vẻ,đỡ ngột ngạt hơn lúc đầu.Nhưng.

-Long ! Mẹ anh vừa ăn nốt miếng cơm vừa gọi.

-Dạ mẹ bảo gi con ! Tiểu Long dừng ăn nhìn mẹ.

-Cô vừa gọi cho mẹ đấy ! Mẹ lạnh lùng tiếp lời.

-Lại buồn rồi ! Tiểu Long lặng người.

-Buồn bã cái gì,học hành thế hả ? Mẹ anh đổi giọng trong 0,15 s,nhanh chóng đổi luôn cả nét mặt.

-Con làm gì đâu,tại con mệt quá ý mà,nên con ngủ quên mất.Tiểu Long bình tĩnh trả lời dù rằng tim anh đang rộn rã đập loạn nhịp.Có lẽ vì sợ. L

-À lại còn ngủ hả ? Cô gọi bảo mày trong lớp học không tập trung,ngồi ngắm trời ngắm đất,ngắm cái gì nữa hả? Mẹ quát anh.

 (buồn quá,trời đánh tránh miếng ăn,cô nhanh thật,mình còn chưa kịp lập kế hoạch tác chiến,làm sao giờ,lại còn ngủ gật,sao mình ngu vậy)

 Từng dòng suy nghĩ tuôn dần trong bộ não đang đung đưa theo “bài cải lương” của mẹ anh.Tiểu Long ngập ngừng định nói gì đó rồi lại im lặng,vì anh biết anh mà nói mẹ sẽ cho là anh đang cãi và rồi lại bài ca mang tên “đẻ con ra để cãi” của mẹ anh.Thà nhẫn nhịn nghe một ca khúc còn hơn thổ lộ tâm tư để rồi nghe một live show.

 

 Sau gần một giờ đồng hồ ngồi ăn 2 bát cơm,cuối cùng Tiểu Long cũng đã rút được về phòng mình.Anh lấy chiếc di động trong ba lo ra nhìn màn hình rồi lại cất đi.Anh không thể nhắn tin với ai đó như mọi khi.(#101* Tài khoản của quý khách là 231 Đ)Mọi thứ mờ nhạt dần,anh chìm sâu vào giấc ngủ.Ngày hôm nay anh đã quá mệt mỏi,anh đã chịu quá nhiều nỗi đau dày vò thể xác lẫn tinh thần.Anh mới chỉ là một học sinh lớp 9 thôi mà.Trong giấc ngủ,đôi mắt nhắm nghiền của anh khẽ tuôn ra dòng lệ chảy xuống má anh.Chiếc gối như bông mềm thấm ướt một khoảng nhỏ,làn gió quạt tạt vào mặt anh,thổi khô dòng nước vẫn đang tuôn dần đều trên khuôn mặt đấy,mái tóc anh bay theo gió.Trời đã về đêm,không gian căn phòng vắng lặng,chỉ còn ánh đèn ngủ và tiếng gió vì vì,mọi thứ chìm vào giấc ngủ ,tĩnh lặng một cách lạ thường như đang theo dòng tâm trạng của con người trong bức tranh hai màu tẻ nhạt. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top