Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương XII:anh tình nguyện viên

Tiết không tan

Chương XII: Anh tình nguyện viên

 Sáng ngày đầu tiên thức dậy,cả đoàn sinh viên phải đi làm tình nguyện viên giúp đỡ các đồng bào dân tộc vùng núi sau đó sẽ thực tập viết bài với chủ đề tự do.Tiểu Long thức dậy nhanh chóng sau tiếng thúc  giục của thầy cô.Sáng sớm ở nơi đây thật trong lành,tiếng chim hót véo von trên các hàng cây bên đường,cả đoàn dần bước theo lối đường mòn lên nơi sinh sống của các đồng bào.Con đường nằm dài qua các ngọn đồi,ngoằn ngòe như con rắn khổng lồ uốn mình trườn qua núi.Cỏ xanh lấp lánh ánh ban mai phản chiếu qua từng giọt sương long lanh trên cành cỏ cong vút,chốc chốc mọc giữa đám cỏ xanh rờn là các bông hoa rừng lung linh.Trời hòa quyện vào đất,lá hòa quyện vào mây,gió hòa quyện vào từng ngọn cỏ,cả nơi đây như một thể khối gắn chặt với nhau tạo nên không gian thiên nhiên tuyệt vời mà hiếm có người thành phố nào không ao ước được sống nơi đây.

-Tiểu Long ! Chụp tôi bức ảnh ! Băng Linh hí hửng chạy lên phía trước Tiểu Long đưa cho anh chiếc máy ảnh,đôi mắt cô mỉm cười trong nắng sớm.

-Nào ! Chụp cho tiểu thư  Băng Linh để về còn khoe nào ! Tiểu Long vui vẻ cẩm chiếc máy ảnh từ tay cô.

-Từ từ nào ! Tạo cái dáng cho nó đẹp đã nào ! Băng Linh đứng bên bãi cỏ xanh,tay cẩm bông hoa rừng đang uốn éo tạo kiểu.

-Tra tấn đôi mắt người khác mà ! Xinh rồi ! Đẹp rồi ! Đứng kiểu  truyền thống đi.Tiểu Long nhìn Băng Linh trong dáng vẻ ngộ nghĩnh.

-Hứ ! Này thì truyền thống,chụp đi ! Mặt nghiêm chỉnh hướng mắt về máy ảnh,hai tay duỗi thẳng hai bên,lưng thẳng đứng,chân khép nép,bông hoa rừng không còn được khoe lên mà bị tư thế của Băng Linh làm cho hướng đầu xuống đất trong thảm hại.

-Rồi ! Đẹp nhé ! Truyền  thống. Tiểu Long ha hả cười đưa cho cô xem bức hình vừa chụp.

-Cái gì thế  này ! Ôi tôi mà khoe cái này chắc chẳng khác một bức hình của nữ thanh niên xung phong nhỉ ! Xấu ! Chụp lại.Băng Linh lại chạy ra bắt Tiểu Long chụp lại cứ thể gần 30 tấm hình.

 Gần trưa,cả đoàn người leo lên được một ngôi làng nhỏ,con đường dẫn vào làng thẳng tắp hiện ra với hai bên là các ngôi nhà cũ kĩ,lụp xụp.Đám trẻ con mặc quần áo tự thuê từ người mẹ của chúng chạy ra khi thấy những người lạ đang tiến dần vào làng trước sự tò mò sáng lên trong đôi mắt đáng yêu của chúng-những đứa trẻ nhỏ nhắn,ngây ngô.Theo kế hoạch lên từ trước,các sinh viên cùng các thầy cô sẽ giúp đỡ người dân chữa lại các ngôi nhà lụp xụp của họ.Đó là công việc đầu tiên phải làm sau khi nói chuyện cùng những “trưởng lão” của vùng,họ thân thiện và luôn tỏ ra mến khách,những con người nơi đây vui vẻ,hỗ trợ các sinh viên cùng thực hiện công việc của mình.

 -Tiểu Long ! Ăn không ? Băng Linh chìa ra một món thức ăn gì đó rất lạ mắt.

-Cái gì vậy ! Tiểu Long tò mò ngắm nghía.

-Chịu ! Có cái cậu bé gì vừa đưa cho tôi ! Tôi cũng chả hiểu nó nói gì,nói như gió ý rồi chạy luôn. Băng Linh cũng  chăm chú nhìn vào cái món ăn “lạ” đó.

-Thế có nghe nó nói cái gì liên quan tới từ ăn không ? Tiểu Long “mổ xẻ” nó ra tìm hiểu.

-Có ! Nhưng nếu nó bảo không ăn được thì sao ? Vẫn có từ ăn mà ! Băng Linh khó hiểu.

-Bà khôn nhể ! Nó mà không ăn được thì nó đưa cho bà làm gì ! Bà nghĩ nó hạ độc bà chắc ! Tiểu Long dí trán cô làm cô xiêu vẹo.

-Thế ăn đi  ! haha ! Băng Linh chìa lên mặt Tiểu Long mời anh xơi món ăn đã được xác thực là ăn được này.

-Nhìn không ngon lắm,mùi cũng không thơm lắm,nhưng chắc vị nó cũng được,mất cái này phải được cái nọ chứ ! Tiểu Long nhắm mắt xé một miếng lên ăn.

-Sao sao ! Ngon không? Băng Linh nhìn Tiểu Long dần mở mắt.

-Không ngon tẹo nào ! Kinh lắm ! Bà đưa đây tôi vứt đi ! Tiểu Long nhẹ nhàng lấy gói đồ ăn trên tay Băng Linh.

-Ơ ơ không ngon thật à ! Băng Linh ngạc nhiên.

-Ừ không ngon đâu ! Để tôi ăn nốt cho ! Tiểu Long cầm gói thức ăn chạy trong tiếng cười sảng khoái.

-Đồ đểu ! Đưa đây cho tôi ăn với ! Băng Linh tức giận đuổi theo tên “lừa lọc” “tham ăn”.

 Tiếng gọi của rừng bắt đầu âm vang khi ánh mặt trời dần hạ mình sau quả núi cao vời vợi,từng đàn chim ráo rác gọi nhau về tổ,ánh lửa đỏ bập bùng được nổi lên trong không gian thật vui vẻ.Người dân nơi đây đốt lửa,bày thức ăn mời đoàn sinh viên,ánh lửa soi sáng cả vùng đất lạnh,từng con người nhiệt huyết nắm tay nhau nhảy quanh vị thần ánh sáng cùng thưởng thức hương rượu cần ngon tuyệt cú với các món chế biến từ thịt trâu gác bếp cùng các món ăn truyền thống thật ấn tượng.Mọi người vui vẻ ăn uống,vui chơi,chuyện trò suốt cả đêm dài,ánh trăng cao trên khoảng trời bất tận cùng từng cơn gió đã nô đùa đuổi nhau qua từng hàng cây khẽ lay động cả cánh rừng như muốn chung vui cùng con người nơi đây .

 Sáng ngày thứ tiếp theo,tỉnh dậy nơi sơn cốc Tiểu Long đã quen dần với cuộc sống nơi đây,anh dần cảm thấy thật thoải mái,đầu óc dễ chịu với cái cuộc sống giản dị,trong lành này.Tiểu Long dậy sớm chạy bộ một mình lên ngọn đồi gần trường,trời vừa tỉnh giấc,không khí còn se lạnh,Tiểu Long nhanh chóng chạy đề làm tăng dần nhiệt độ cơ thể.Ánh mặt trời dần ấm áp,Tiểu Long đứng trên đỉnh đồi nhìn các phía đất trời,Tiểu Long đưa hai tay lên miệng  tạo thành cái loa hét thật to.

-A A A A A A A A !!!!!

-B B B B B B B B !! Tiếng nói nhỏ nhẹ hiện sau lưng anh.

 Tiểu Long quay người lại nhìn người con gái sau lưng mình.

-Bê cái đầu bà ý !

-Đi chạy mà chẳng thèm rủ người ta ! Băng Linh mặc bộ đồ thể thao đang đứng vặn vẹo nhìn anh.

 Tiểu Long mỉm cười tỏ vẻ ăn năn,tiếp tục chạy sang quả đồi bên cạnh,Băng Linh chạy song song anh trên con đường mòn đầy sỏi đá.

 -Này ! có người kìa ! Bị làm sao ý ! Băng Linh hốt hoảng kéo ánh mắt Tiểu Long nhìn về phía chân đồi.

-Ừ ra xem đi ! Tiểu Long cũng tỏ ra lo lắng khi thấy một người phụ nữ cùng chiếc xe đang nằm dưới đất.

 Hai người nhanh chóng tiến tới gần,người phụ nữ đang đau đớn khi chiếc xe máy đè lên hai chân bà,khuôn mặt bà nhăn nhó nhìn hai người.

-Bác bị sao thế ạ !? Băng Linh tới gần hỏi trong khi Tiểu Long nhấc chiếc xe nặng nề đứng dậy.

-Cảm ơn hai cháu,bác đi làm tình nguyện trên này ! Sáng bác mượn được chiếc xe máy định đi dạo,chân bác đau quá không đi bộ được,không may tới đoạn này bị vấp nên ngã.Người phụ nữ già tuổi khó khăn duỗi chân thẳng ra,tay tạo thành nắm đấm vịn vào thành xe.

-Để cháu đưa bác về ! Chân bác bị sưng to đùng rồi ! không biết có bị gãy không nữa ! Tiểu Long lo lắng nhìn vào chỗ sưng tấy đang đỏ lên.

-Làm phiền hai cháu quá !

-Không sao đâu bác ! Băng Linh đỡ người phụ nữ lên xe.

 Đoạn đường không xa leo trên ngọn đồi khá bằng phẳng,ngôi làng nơi người phụ nữ đi làm từ thiện cũng dần hiện ra sau ngọn đồi đầy hoa rừng tím.

-Thôi chào bác chúng cháu về ! Tiểu Long đỡ người phụ nữ xuống xe trong lúc vài người đàn ông khác đang vội vàng ra đỡ.

-Ơ khoan đã ! Người phụ nữ cố quay người lại với gọi hai người nhưng tiếng nói nhỏ bé trong sự đau đớn đó không thể vang tới hai sinh viên đang dần xa cách.

-Này ! Tôi thấy người phụ nữ đó quen quen ông à ! Băng Linh vẻ mặt khó hiểu.

-Giống ai mà quen ! Tiểu Long lau mồ hôi trên trán quay sang hỏi Băng Linh.

-Tớ không nhầm là giống mẹ Nhật Mai đó ! Nhưng tớ không chắc vì tớ gặp bà đúng 2 lần mà lâu rồi nữa !

-Cái gì ! Giống mẹ Nhật Mai á ! Tiểu Long chú ý tới từng chữ Băng Linh nói.

-Lúc nhà Nhật Mai đi ra nước ngoài ,tôi với mẹ tới thăm ! Nhưng chào hỏi được vài câu rồi tôi lên chơi với Nhật Mai nên cũng không để ý lắm.

-Quay lại hỏi đi ! Tiểu Long khựng lại .Nhỡ đâu Nhật Mai đi cùng mẹ thì sao ? Tiểu Long chìm trong suy nghĩ.

-Hâm à ! chắc không phải đâu ! Chắc tôi nhầm ! Băng Linh kéo Tiểu Long đi về.

-Nhanh sắp đi tình nguyện tiếp rồi đấy ! Băng Linh cố giục giã trong tư thế đứng như chết của Tiểu Long.Băng Linh bối rối như giấu Tiểu Long điều gì đó.

 Ngày thứ 2 tại vùng đất thơ mộng,Tiểu Long và Băng Linh chơi cùng nhau nên được xếp vào một đội làm nhiệm vụ dậy học,kể chuyện,tổ chức trò chơi cho các em.

-Này ! Băng Linh bà làm sói đi,bịt mắt đi bắt dê đi tôi làm dê cho J ! Tiểu Long tủm tỉm cười đưa cho Băng Linh chiếc khăn thêu thổ cẩm.

-Ơ cái ông này ! Sao tôi lại phải làm sói ! Ông gian,làm sói đi ! Băng Linh đẩy tay Tiểu Long,cầm chiếc khăn buộc lên đầu Tiểu Long trong sự chống cự không có kết quả.

-Các em chạy đi,tên sói này hung ác lắm ! Chuyên ăn thịt người thôi ! Đừng để nó bắt nhé ! Băng Linh vội vàng tránh xa con sói Tiểu Long.

-Anh Tiểu Long ! em nè ! Một bé trai tinh nghịch tiến gần gọi Tiểu Long.

 Tiểu Long tìm kiếm bầy dê non và một con dê “già” trong sự mù mịt,không khí vui vẻ lan chùm  khắp khu đất,những đứa trẻ đã dần quen với sự xuất hiện của các anh chị tình nguyện viên nên cũng dần hòa vào đám người chơi vui nhộn.

 -Thôi nào các em ! Giờ ta đi học nhé ! Băng Linh lùa đám trẻ vào một ngôi nhà rộng tuy hơi yếu ớt nhưng cũng đủ che cái nắng đang dần chói chang,nóng nực.

-Nào nhanh nào các em ! Tí nữa học xong chị Băng Linh sẽ nấu cho các em mấy món ăn miền xuôi ngon lắm , chị Băng Linh nhỉ ! Tiểu Long hơn hở nhìn Băng Linh,đôi mắt anh mỉm cười.

-Ơ cái ông này ! Lợi dụng tôi nấu luôn cho ông ăn hả ! Tí ăn mì gói đi ! Băng Linh dắt một bé gái xinh xắn đi vào ngôi nhà.

 Tiểu Long ôm bụng cười lớn khi nhìn vẻ mắt không đồng tình nhí nhảnh của Băng  Linh,anh giúp cô thúc giục đám trẻ ham chơi vào “lớp”.

 Chiếc chiếu cói được trải ra mặt sàn,bầy trẻ ngồi xuống theo sự chỉ đạo của hai tình nguyện viên “nhiệt tình” chăm chú hướng lên chiếc laptop của Băng Linh đang đặt trên chiếc bàn gỗ cao trước mặt chúng.

 -Hôm nay,chị sẽ cho các em xem các hình ảnh của con người,đất nước Việt Nam ta giúp các em hiểu biết thêm về dân tộc đất nước mình nhé ! Các em có đồng ý không ? Cô mỉm cười nhìn lũ trẻ đáng yêu trong đôi mắt tò mò với nụ cười ngây thơ.

-Vầng ạ ! Lũ trẻ đồng thanh hô to.

-Các em phải giữ trật tự nhé ! Tiểu Long ngồi cạnh một bé gái,anh giúp bé chỉnh lại mái tóc rối,anh nhìn lên khuôn mặt đáng yêu của bé,lòng anh như có một thứ gì đó tạo nên một cảm giác khó hiểu.

 Chiếc laptop được bật lên,Băng Linh dùng chiếc chuột di động mở lên một video dài gần 1 giờ đồng hồ.Đoạn phim chiếu về tất cả các vùng đất trên đất nước Việt Nam với 54 dân tộc anh em,64 tỉnh thành phố và hơn 4000 hòn đảo lớn nhỏ khắp cả nước.Các hình ảnh tráng lệ của các khu đô thị hiện lên trong ánh mắt trầm trồ của lũ trẻ,từng hòn đảo nổi tiếng,từng danh lam thắng cảnh đều được trải nghiệm qua đoạn clip.

-Ơ ! Ông kìa ! Một đứa trẻ reo lên.

 Cả phòng đổ dồn ánh mắt về đứa trẻ rồi nhanh chóng đưa lên màn hình lap top,đoạn clip vừa giới thiệu về các dân tộc thiểu số,có lẽ nó vừa giới thiệu qua vùng đất của bọn trẻ,Tiểu Long khẽ xoa đầu đứa trẻ vẫn đang chăm chú theo dõi.Đất nước Việt Nam trải dần qua từ miền cực nam tới cực bắc,từ các miền đất liền tới miền biển đảo qua từng ánh mắt ngây thơ,đầy thích thú của lũ trẻ,Tiểu Long nhìn Băng Linh khẽ cười,anh thấy thật vui,thật hạnh phúc vì biết rằng mình đã cố gắng làm một điều gì đó làm bọn trẻ vui,anh vừa làm điều gì đó cho bọn trẻ hiểu về dân tộc của mình,đất nước của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top