Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10: Em sẽ chờ anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Noah, hiển nhiên chẳng tin Priscilla dù chỉ nửa chữ, chau mày bực bội. Cậu cho rằng mình đang bị đùa giỡn.

"Hai người nói chuyện xong chưa?" Aurika từ phía trước nói vọng xuống. "Chúng ta đến nơi rồi."

Trước mặt họ là bức tường đã phong kín lối vào. Noah vẫn có thể nghe thấy giọng nói và âm thanh từ bên ngoài, hẳn những kỵ sĩ vẫn còn tìm cách phá bức tường. Nhưng đã lâu như vậy mà chưa có ai trong số họ thành công, thì có nghĩa chuyện này vốn đã vượt quá khả năng của họ.

"Nơi nó được làm ra để chống lại tác động của cổ ngữ." Aurika nói, nhìn sang Priscilla. "Cô sẽ làm gì đây, tay không đấm tường hả?"

"Ai nói nó chống lại cổ ngữ vậy?" Priscilla đáp. "Chỉ là không có ai trên đời sử dụng được loại cổ ngữ có thể mở được nó thôi. Tất nhiên là ngoại trừ tôi."

Làm gì có loại cổ ngữ nào không ai biết sử dụng chứ, Aurika nghĩ. Đúng là có những vị thần mạnh hơn đã truyền lại những cổ ngữ khó tiếp thu hơn, nhưng cô chắc chắn rằng trong lịch sử cũng có ít nhất vài người học được những cổ ngữ hiếm có đó. Nhưng khi Priscilla đặt tay lên bức tường đá, và những cổ ngữ kèm theo phù đồ hiện ra, tạo thành âm thanh răng rắc nhưng thể mặt đá sắp sửa nứt toác ra, Aurika mới tin lời khẳng định của Priscilla. Cô chưa từng nhìn thấy cổ ngữ này bao giờ, ngay cả trong những ghi chép cổ xưa nhất và hiếm có nhất. Đó là một cổ ngữ không tồn tại trong lịch sử.

"Cổ ngữ này là của ai?" Aurika hỏi.

"Sao cô không thử thách mình bằng cách tự tìm câu trả lời nhỉ?" Priscilla đáp. Aurika không hỏi thêm gì, cô ta đã nói vậy tức là không muốn cô biết. Tuy không thể học một cổ ngữ chỉ bằng nhìn thấy và ghi nhớ nó, nhưng Aurika vẫn cố gắng nhớ lại hình dáng của những ký tự này. Khi trở về Flocia, cô sẽ tự mình tìm kiếm.

Khi tất cả cổ ngữ đã hiện hết lên mặt đá, nó bắt đầu rung chuyển ầm ầm, rồi sụp đổ thành từng mảnh chỉ trong phút chốc. Một lớp bụi đá dày bốc lên khiến Aurika phải lùi lại, nhưng vẫn không may dính bụi vào trong mắt.

"Không sao chứ?" Noah đặt một tay lên vai Aurika. Cô chỉ lắc đầu và gạt cậu ra, rồi trèo qua những khối đá vỡ để ra ngoài.

Sự xuất hiện đột ngột của ba người khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Aurika nhìn quanh thì thấy có vài khúc gỗ lớn và những cột đá nằm rải rác quanh chính điện; có vẻ các kỵ sĩ định dùng chúng để phá lối vào, nhưng không ai thành công. Cô đã kiệt sức và bị mất nước, ngay lập tức gục xuống đất. Vincent vội chạy đến đỡ cô dậy.

"Sao cậu lại ở trong này thế?" Aurika thì thào với người bạn đồng hành.

"Các kỵ sĩ nói có một sự cố xảy ra với ngài Chỉ huy, nên tôi cùng Stefan và một nhóm khác vào trong này." Cậu ta đáp. "Mau ra đây, cô trông như xác chết ấy."

Ngoài Vincent ra, chẳng ai mảy may để ý tới Aurika, không phải vì họ không quan tâm tới người của mình, mà bởi sự hiện diện của Priscilla. Tất thảy sự chú ý đều đang dồn vào cô ta ngay khi cô ta bước ra ngoài.

"Ồ." Priscilla thốt lên. "Đông vui thế này sao!"

Chỉ riêng có Stefan là không bị bối rối bởi sự hiện diện đột ngột ấy.

"Ngài Chỉ huy?" Ông ta tiến lại gần lối vào của hầm mộ, bấy giờ đã sụp đổ, gọi Noah đầy lo lắng. "Ngài có ở đó không?"

"Tôi đây, đừng gào nữa." Noah xuất hiện sau lớp bụi dày rồi bước ra ngoài.

"Ngài không bị thương ở đâu chứ?" Stefan sốt sắng, lắc lắc người cậu rồi nhìn một lượt từ đầu đến chân để kiểm tra.

"Đừng làm lớn chuyện, Stefan. Tôi không sao cả."

"Cảm ơn thánh thần!" Stefan thở phào. "Nhưng... kia là ai vậy?"

Cả hai đều quay sang nhìn Priscilla. Cô ta cũng nhìn lại và vẫy tay với Stefan. "Xin chào, anh cũng là bạn của Noah ư?"

"À... đúng vậy?" Stefan có vẻ bối rối, không tỏ ra quá đề phòng với Priscilla.

"Tôi là Priscilla." Cô ta tự giới thiệu.

Stefan nhìn sang Noah đầy hoang mang, nhưng chỉ nhận được cái nhún vai. Nhưng ngay khi Priscilla vừa tự giới thiệu bản thân, cô đã thu hút sự chú ý của những pháp sư khác. Một trong số họ, không ai khác chính là Cornelia, tiến lên phía trước đầy thận trọng.

"Priscilla?" Cô ta hỏi. "Cô là Nữ hoàng Varasta cuối cùng sao?"

"Đúng vậy." Priscilla đáp trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người. Stefan ngay lập tức kéo Noah lùi lại khi nhận ra cô ta không phải con người. Bây giờ tỏ ra thận trọng cũng đã quá muộn, Noah nghĩ.

"Thế còn danh xưng còn lại của cô thì sao? Nữ hoàng của những Tạo vật bị Nguyền rủa." Cornelia tiếp tục hỏi điều mà Tereza đã không chịu tiết lộ cho cô. Cô không rõ vẻ mặt lúc này của bà ta là gì, nhưng chắc cũng kinh ngạc chẳng kém cô. "Nó nghĩa là sao?"

"Chà, đã lâu lắm rồi ta mới nghe ai gọi mình như thế." Priscilla đáp bằng giọng điệu cợt nhả. "Nó có nghĩa y như cái tên của nó thôi, cô pháp sư. Tất thảy những chủng tộc bị nguyền rủa trên đời, đều là hậu duệ của ta, sinh mệnh của ta, nô lệ của ta. Là người dẫn dắt dân tộc của mình, không phải một vị Nữ hoàng cao quý thì là gì?"

"Ra là như vậy,..." Cornelia đã lờ mờ đoán ra câu trả lời thật sự. "Nói trắng ra, cô là thủy tổ của ma cà rồng, phải không?"

Priscilla mỉm cười. Ấn tượng về sự thân thiện và vô hại của cô ta trong mắt Stefan lẫn các kỵ sĩ đều biến mất ngay khi ấy. Họ có thể nhận ra sự tàn ác trên khóe miệng khi cô ta mỉm cười, những chiếc răng nanh và đôi mắt tràn ngập sát ý vốn chỉ thuộc về những chủng tộc phản thần.

"Không chỉ ma cà rồng đâu." Priscilla đáp, nhưng những gì cô ta nói kể từ lúc này chẳng còn quan trọng nữa. Tất cả những kỵ sĩ đều đang giương kiếm lên, và các pháp sư cũng vào thế chuẩn bị cho một cuộc chiến. Không có người Flocia nào lại không làm điều tương tự khi thấy ma cà rồng cả.

"Chờ đã!" Noah lên tiếng, cậu bước ra đứng chắn trước Priscilla và những kỵ sĩ. "Hạ vũ khí xuống đi!"

Mệnh lệnh của Noah làm họ bối rối. Stefan cũng nhìn cậu đầy nghi hoặc. "Thế này là sao, Chỉ huy?" Ông ta hỏi.

"Chúng ta không thể đánh lại cô ta đâu. Hay anh muốn có thêm một cuộc đổ máu không cần thiết?" Noah đáp. Cậu không thể mất thêm bất cứ người nào trong đội viễn chinh của mình. "Hơn nữa, cô ta biết về Kẻ Bất Tử."

"Đó là thật sao?"

"Là thật đấy." Priscilla trả lời hộ Noah. "Nếu các người đến để tìm Kẻ Bất Tử, ta nghĩ mình có thể giúp ích đấy. Nhưng ngược lại, nếu muốn tấn công ta..." Priscilla đảo mắt một lượt xung quanh căn phòng. "Sẽ chẳng có ai bước ra khỏi đây toàn thây đâu."

Ai nấy đều cảm nhận được sức nặng của lời cảnh báo đó. Tất thảy họ đều hạ vũ khí xuống, giữ một khoảng cách thật an toàn để có thể quan sát Priscilla. Dẫu vậy, bầu không khí cũng không bớt căng thẳng đi là bao.

"Trước mắt," Noah lên tiếng. "Mọi người hãy nghỉ ngơi một lúc, rồi tiếp tục công việc như đã phân chia. Mang tất cả những di tích và ghi chép hữu ích trở về Flocia. Manh mối lớn nhất về Kẻ Bất Tử đã tìm được rồi, nên chúng ta có thể trở về sớm hơn dự kiến."

Khi nghe rằng mình có thể trở về, và thậm chí là sớm hơn những gì họ dự kiến, bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Ai nấy nều trở nên phấn chấn. "Là thật ư?" Một số người hỏi nhau, không dám tin vào sự thật.

Dẫu vậy thì mất mát cũng rất nhiều, Noah thầm nghĩ.

"Điện hạ." Stefan đến gần, kéo Noah sang một bên. "Ngài nghiêm túc chứ? Ngài định mang cả thứ đó về Flocia à?"

"Cô ta có manh mối về nghi lễ trường sinh, Stefan. Chúng ta đâu còn cách nào khác."

"Ngài biết cha ngài nghĩ gì về ma cà rồng mà. Ngài ấy sẽ không nghe chúng ta đâu! Đức vua sẽ đòi chém đầu cô ta nếu biết cô ta là "thủy tổ" hay cái gì gì đó mà nãy cô pháp sư kia nói."

"Đó là quyết định của ông ta, không liên quan đến ta." Cậu đáp. "Nhiệm vụ của ta là đi tìm manh mối về nghi lễ trường sinh, và ta đã hoàn thành. Ngài còn điều gì khác muốn nói sao?"

Stefan thở dài, nhìn Priscilla. Cô ta đang đứng đợi Noah, bấy giờ lại trông như một đứa bé gái bơ vơ đang chờ cha mẹ đến đón đi.

"Hình như cô ta thích ngài hả?" Stefan nói.

"Ừm,..." Noah cũng lén nhìn Priscilla. "Cô ta đã tha chết cho ta, thế có tính không?"

"Cái này khó nói lắm..."

"Với lại, cô ta nói gì đó kỳ lạ lắm. Cô ta còn đưa ta thứ này." Noah vạch áo khoác mình ra, chỉ đủ để Stefan nhìn thấy thanh kiếm gãy vẫn còn dính máu bên trong. "Hình như cô ta bị phong ấn bởi nó, và ta đã vô tình giải thoát cho cô ta. Ta định sẽ đưa cho các pháp sư hoàng gia để họ nghiên cứu thêm về nó."

"Đừng." Stefan nói, kéo áo khoác cậu lại. "Trước mắt ngài cứ giữ nó đi. Nếu đó là điểm yếu của cô ta thật, thì hãy giữ nó chặt vào."

"Noah." Priscilla đi đến và kéo tay áo cậu. "Ở đây chán quá. Anh nói chuyện xong chưa?"

"Xong rồi, nhưng tôi vẫn còn nhiều việc để làm lắm. Nếu cô muốn có bạn đồng hành thì hỏi người khác ấy."

"Em sẽ không làm vướng chân vướng tay anh đâu."

Noah thở dài bất lực. Cậu đã mệt rã rời, vừa đói vừa khát, nên chẳng có tâm trạng mà đối phó với cô ta nữa:

"Tôi muốn nghỉ ngơi một lúc. Hy vọng cô giữ lời và đừng có gây chuyện."

"Vậy em sẽ chờ ở bên cạnh."

Noah đã nghĩ rằng cô ta chỉ muốn xem phản ứng và sự chú của mình, nhưng Priscilla rất nghiêm túc với những gì cô ta nói với cậu. Khi Noah đặt lưng xuống, cố gắng nghỉ ngơi dù chỉ một chút, Priscilla cũng ngồi xuống theo. Làm sao có thể ngủ khi có một sinh vật chết người ở bên cạnh chứ, Noah nghĩ. Thế nhưng cậu đã đánh giá thấp sự mệt mỏi của mình. Chẳng mấy chốc sau, Noah đã thiếp đi, có cảm giác mơ hồ về một bàn tay mềm mại đang vuốt ve tóc mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top