Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 - Khúc ca báo thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn viễn chinh đã đi được gần một nửa quãng đường trở về thủ đô Flocia. Những pháp sư sau khi rời khỏi Cố đô Varasta đã gửi thư thông báo chiến thắng của họ. Lời nguyền ở Cố đô đã bị gỡ bỏ, và họ đã tìm được manh mối quan trọng về Kẻ Bất Tử.

Cho đến hiện tại, Priscilla vẫn chưa hé lộ cho ai những gì cô ta biết về Kẻ Bất Tử. Điều đó khiến Noah có chút bất an. Theo lý lẽ của cô ta, nếu mục đích của cậu là lần theo Kẻ Bất Tử, thì nếu cô ta "ngả bài" sớm sẽ khiến cậu có lý do vứt bỏ cô ta giữa đường. Noah chẳng cần tới điều đó để lấy cớ bỏ cô ta lại, hoặc tốt hơn nữa là giết cô ta, nhưng cậu không thể làm thế. Đúng hơn, là cậu không có đủ sức mạnh để giết cô ta.

Priscilla hầu như có thể làm mọi thứ mà cô tha thích và chẳng ai dám phản đối trước mặt cô ta. May mắn là cô ta không mang lại phiền phức gì quá lớn cho cậu. Cô ta không nghe theo lệnh bất cứ ai ngoại trừ Noah, nhưng đấy là nếu cậu nói với giọng điệu điềm tĩnh và thuyết phục.

Bấy giờ cô ta đang cưỡi ngựa song song với Noah, điều mà theo thông lệ chẳng ai được phép và chẳng ai dám làm kể cả Stefan, người luôn hỗ trợ và sát cánh với cậu. Cô ta khoác ngoài váy một chiếc áo choàng cũ nhưng rất sang trọng, thậm chí còn đính cả gia huy của hoàng gia Varasta. Nếu nó được trùng tu lại, chắc chắn phải đáng giá cả một gia tài.

"Anh có lạnh không?" Cô ta hỏi Noah, vì nãy giờ cậu mải nhìn chiếc áo choàng đắt đỏ đó.

"Không." Noah ngoảnh đầu đi.

Priscilla có vẻ đang có tâm trạng rất tốt.

"Dễ chịu quá." Cô ta hít một hơi sâu rồi nhẹ nhàng thở ra. "Thời tiết thật hoàn hảo."

Noah không đáp lại Priscilla. Cậu tiếp tục nhìn về phía trước. Sương bắt đầu xuống, báo hiệu rằng chỉ vài tiếng nữa trời sẽ tối.

"Anh im lặng quá." Priscilla nói.

"Vì tôi chẳng có gì để nói."

"Thật lạnh lùng." Cô ta đáp. "Nhưng cũng không phải lần đầu tiên anh thế này."

Noah liếc nhìn cô ta, không hiểu thế có nghĩa là gì.

"Thứ duy nhất tôi muốn nói với cô là về Kẻ Bất Tử, nhưng cô từ chối tiết lộ còn gì."

"Em cũng đã nói lý do tại sao mình phải giữ kín thông tin đó mà, Noah yêu dấu." Priscilla mỉm cười. "Nhưng không sao. Họ nói rằng anh là con trai của đức vua hiện giờ, nên trước sau anh cũng sẽ biết những gì anh muốn hỏi thôi."

"Tôi nghĩ cô không có cơ hội để diện kiến đức vua đâu." Noah đáp. "Ông ấy không đời nào đồng ý cho một ma cà rồng diện kiến trước mình."

"Ông ta ghét ma cà rồng đến vậy sao?"

"Tất cả mọi người đều ghét ma cà rồng." Noah đáp.

Thật ra điều đó không hẳn là sự thật, nhưng ở Flocia thì đúng phần nào. Natalia, em gái của Leonhard, đã bị giết nhiều năm về trước, trước cả khi ông ta lên ngôi vua vì ma cà rồng. Leonhard khi đó đã vốn có ác cảm với chúng và những chủng tộc phản thần khác – theo cách gọi của các pháp sư, sau cái chết của em gái càng có lý do để trút sự tức giận lên chúng. Khi vừa lên ngôi, ông ta đã thông qua một đạo luật đặc biệt cho phép ma cà rồng không được phép làm hại con người, kể cả ở mức độ nhẹ. Nếu cần thiết, người ta có thể xử chết một cá thể mà không cần bắt giam hay xét xử. Đối với tội phạm đã giết người thì chúng sẽ bị giết ngay khi được tìm thấy. Về cơ bản, ông ta tước hết tất cả những quyền lợi mà chúng có, đẩy ma cà rồng xuống một vị thế thua cả dân đen. Những con người thấp hèn nhất, kể cả nô lệ, khi phạm tội cũng sẽ được xét xử bằng một phiên tòa công bằng, nhưng ma cà rồng thì không.

Điều này khiến chúng rơi vào tình cảnh khốn đốn hơn cả những tên tội phạm loài người dơ bẩn nhất, vì ma cà rồng phải sống bằng máu người. Kết quả là đa số phải chuyển sang máu động vật, hoặc rời khỏi Flocia sang đất nước khác, hoặc chạy trốn tới phương Bắc tới lãnh địa Northelm để có sự bảo hộ của nhà Moldovan. Tất cả những lựa chọn này đều không dễ dàng.

Ở Flocia không còn gia tộc ma cà rồng quyền quý nào cả. Vẫn có nhiều ma cà rồng sống ở đây, nhưng đa phần đều không với tới nổi giới thượng lưu, họ phải trở thành lính đánh thuê, thợ rèn, công nhân hầm mỏ hay những công việc tay chân nặng nhọc khác. Đã từ lâu rồi, Noah không nhìn thấy ma cà rồng nào đi lại ở trong thành Helikon cả, trong những tòa lâu đài và điền trang của Leonhard thì càng không. Noah không tiếp xúc nhiều với ma cà rồng hay những giống loài như vậy, đủ để cậu hiểu về chúng. Tất cả những gì cậu nghe nói về chúng là thông qua Leonhard, các pháp sư hoàng gia, hay những đội quân thảo phạt đã từng được cử đi để tiêu diệt chúng. Trong những nhiệm vụ của cậu liên quan tới chúng, Noah chỉ nhận được lệnh giết không tha.

Noah đã nói về tình hình trên ở Flocia để Priscilla hiểu rằng vị thế của cô ta bây giờ còn tệ hơn cả một tử tù. Cậu hy vọng điều đó sẽ khiến cô ta dao động, hay để lộ một yếu điểm nào đó cậu có thể lợi dụng được. Phản ứng của ban đầu của cô là tỏ ra vô cùng kinh ngạc, vì ở thời điểm cô ta còn sống tại Varasta, ma cà rồng là một trong những chủng tộc quyền lực và được ưu ái nhất. Thế nhưng sự kinh ngạc này chỉ là vì những gì Noah kể khác với những gì cô ta từng biết. Từ đó cho đến giờ, Prisiclla tỏ ra không hứng thú mỗi khi Noah hay ai đó đề cập đến vị thế của ma cà rồng tại Flocia. Chẳng ai hiểu nổi suy nghĩ của cô ta.

"Thế anh có ghét ma cà rồng không?" Priscilla hỏi Noah, trong lúc vẫn đang cưỡi ngựa bên cạnh cậu.

"Tôi không biết." Sau khi lưỡng lự, cậu chọn nói sự thật về suy nghĩ của mình. "Nhưng tôi biết rằng tất cả mọi người ở đây cảm giác như thế nào về cô."

Priscilla ngoái đầu ra phía sau nhìn, bật cười, chẳng hề bận tâm.

"Đúng là những người khó tính mà." Cô ta nhận xét.

"Vậy còn cô, tại sao cô cần tìm Kẻ Bất Tử?" Noah muốn kéo chủ đề này trở lại một lần nữa.

"Anh muốn biết sao?" Priscilla mỉm cười. Với điệu bộ đó của cô ta, Noah chẳng biết khi nào người phụ nữ này nói thật, còn khi nào thì bông đùa.

"Nếu không thì tôi hỏi cho vui à?"

"Anh ta là người quen của em." Priscilla nói, khiến Noah ngạc nhiên vì cô ta thực sự trả lời mình. "Em muốn gặp lại anh ta để giải quyết vài chuyện cũ thôi."

"Cô có ân oán gì với kẻ đó sao?"

"Anh ta đã một tay giúp phá hủy thủ phủ Varasta và cung điện của em, như anh nhìn thấy rồi đấy. Thậm chí còn tìm cách giết em nữa và suýt nữa đã thành công, nhưng kết quả lại khiến Vasile phải chết." Priscilla kể lại với gương mặt ráo hoảnh, nhưng ánh mắt lại đầy thịnh nộ. "Vậy nên đúng là em muốn tìm lại anh ta, để trả hết món 'ân tình' ấy."

Noah ngạc nhiên tới mức cậu không biết nói gì tiếp theo. Varasta đã rơi vào lời nguyền nghìn năm, bị bao bọc bởi làn sương đỏ như máu và có những con quái vật cánh dơi tàn bạo canh giữ, tất cả đều do một vị pháp sư bất tử? Noah đã nghĩ rằng Priscilla là kẻ gây ra lời nguyền đó, dựa vào việc tất cả mọi manh mối trước mắt đều liên quan đến ma cà rồng và cô ta.

"Vậy Cố đô Varasta rơi vào lời nguyền nghìn năm vì Kẻ Bất Tử sao?"

"Ồ, em đâu có nói thế." Priscilla bật cười và xua tay. "Em cũng là một phần nguyên nhân mà, tuy em không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra cho lắm. Sau khi bị thanh kiếm đó đâm thì đầu óc em cứ mụ mị."

"Thanh kiếm đó?"

"Đó là câu chuyện cho lần khác." Priscilla mỉm cười. "Anh chưa đến lúc cần nghe về nó đâu."

Noah không hỏi thêm, nhưng điều này khiến cậu chắc chắn một điều rằng những con quái vật đã giết chết các kỵ sĩ là do cô ta tạo ra. Có thể Kẻ Bất Tử cũng góp một phần để tạo ra khung cảnh hỗn độn ấy, hoặc vì Priscilla đã làm gì đó mà anh ta không thể chịu được nên tìm cách giết cô. Nhờ chính miệng Priscilla, Noah đã biết rằng hoàn toàn có cách để sinh vật bất tử này phải chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top