Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15 - Khi dạ tiệc bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pricilla, chẳng biết từ khi nào, đã xuất hiện từ phía sau Noah.

Cô ta mang theo làn gió lạnh lẽo, dẫu những cơn gió Bắc đã thôi càn quét thành Helikon từ nửa tháng trước rồi. Priscilla, một tay đặt lên vai Noah, tay còn lại đang đùa nghịch với những lọn tóc của chính mình.

"Vậy ra cô chính là đóa hồng trong lời đồn." Cô ta nói, cùng với một nụ cười kèm theo sát khí. "Hoàng hậu Catherina đã kể cho ta rất nhiều về cô đấy. Bà ấy đúng là có một trí nhớ rất tốt."

Noah chưa nghĩ tới việc Priscilla sẽ đối mặt với Ylenia như thế nào. Trong đầu cậu, hai người họ cơ bản chẳng có việc gì liên quan đến nhau cả, nhưng với bản tính của mình, chắc chắn Priscilla sẽ không để Ylenia yên. Dù sao đó cũng người mà cậu đã tự nhận là hôn phu để không phải dính dáng tới cô ta.

"Noah, tránh xa cô ta ra!" Trong lúc Noah vẫn chưa biết giải quyết bầu không khí đối địch này như thế nào, Ylenia đã kéo Noah sang một bên, làm rơi cả chiếc đèn cầy. "Cô ta là ma cà rồng! Làm sao ma cà rồng có thể ở trong thành Helikon?"

"Không phải, đó là..."

"Ta là Priscilla, người sẽ chặt đứt cái tay đó của cô nếu cô không buông anh ấy ra." Priscilla vừa nói, vừa chỉ ngón tay vào Ylenia.

Ylenia, giật mình nhận ra bản thân đang khoác chặt tay Noah, vội buông ra, không phải vì lời đe dọa mà vì xấu hổ. Họ chưa bao giờ tỏ ra thân thiết hay động chạm nhau trước mặt người lạ cả.

"Đừng có nói chuyện như vậy với Ylenia." Noah xen vào giữa cả hai. "Cô không có địa vị hay tư cách gì ở đây để mạt sát những người xung quanh mình đâu."

"Em chỉ mạt sát cô ta thôi." Priscilla bình thản trả lời.

"Đây là Ylenia Dumitres." Noah thở dài, liếc nhìn cô gái đang đứng phía sau mình. "Ylenia, đây là Priscilla. Cô ấy đã được đưa về từ Cố đô Varasta, và được phép ở lại thành Helikon để tìm kiếm tung tích Kẻ Bất Tử."

"Từ Cố đô Varasta... vẫn còn thứ sống được ở đó sao?" Ylenia kinh ngạc. "Anh chắc chứ, Noah?"

"Bằng đôi mắt của chính mình." Noah nói với một lời khẳng định sắc bén.

"Nhưng không có ma cà rồng nào sống lâu được như vậy cả." Ylenia nhìn cô ta chăm chú, nửa tin nửa ngờ. "Trừ khi cô là..."

Ylenia bỏ ngỏ lời nói của mình, khiến Noah tò mò cô đang có suy đoán gì về Priscilla. Sắc mặt của Ylenia thay đổi rõ rệt. Cô lùi xa khỏi cả Noah và Priscilla, không khó để nhận ra nỗi khiếp sợ đang bao trùm khắp đôi mắt cô. Noah lo lắng khi thấy Ylenia bắt đầu run rẩy, nhìn Priscilla không chớp mắt.

"Cô đúng là một người kỳ lạ. Non nớt, nhưng kỳ lạ. " Priscilla nói khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi đến mức không thốt nên lời của Ylenia. "Sao vậy, bông hồng nhỏ? Sợ rằng những con bướm này sẽ hút cạn cô sao?"

Xung quanh Priscilla có những cánh bướm đỏ bay dập dờn.

"Đủ rồi đấy." Noah chặn ngang lại khi thấy cô ta định bước về phía Ylenia. "Chẳng có ai với đầu óc bình thường lại không sợ cô cả. Đừng dọa cô ấy nữa."

Nhưng nỗi sợ phi lý của Ylenia cũng làm Noah băn khoăn. Biểu cảm của cô giống như những pháp sư và kỵ sĩ lần đầu tiên nhìn thấy quái vật ở Cố đô Varasta - thấy những răng nanh và vuốt nhọn của chúng trong cơn tàn sát cuồng nộ. Noah phải bước lại gần để chắn Ylenia khỏi tầm nhìn của Priscilla:

"Em không sao chứ?" Noah lắc nhẹ vai cô. "Cô ta sẽ không làm gì đâu, chừng nào anh ở đây."

"Đúng vậy, ta đã hứa với Noah là sẽ tìm Kẻ Bất Tử, nếu anh ấy cho phép ta ở bên cạnh." Priscilla tiến đến, kéo Noah ra khỏi Ylenia - vẫn còn đang đứng sững đó không biết phải phản ứng như thế nào. "Ta là người sẽ giữ lời, vậy nên chừng nào ta còn ở đây, thì hãy mang cái vẻ đạo mạo ấy xa ra khỏi tầm mắt ta, được chứ? Bông hồng nhỏ?"

Nói xong, Priscilla khoác tay Noah và kéo cậu đi.

"Chờ đã!" Noah vẫn còn điều chưa nói được với Ylenia.

"Nếu anh không đi ngay bây giờ, Noah yêu dấu," Priscilla ngước đầu lên, mỉm cười trìu mến. "Thì anh có thể gặp lại đóa hồng của mình ở đám tang của cô ta."

Noah không dám đánh cược xem lời đe dọa đó là chỉ để cho cậu sợ, hay cô ta sẽ làm thế thật. Cậu chỉ có thể quay đầu lại nhìn Ylenia:

"Xin lỗi. Anh sẽ đến gặp em sau."

Chưa kịp nói dứt câu, cậu đã bị Priscilla kéo đi khỏi, để lại một mình Ylenia ở gốc cây sồi. Gương mặt cô tái nhợt, lòng tràn ngập nỗi bất an.

*

Noah đã nghĩ tới đủ viễn cảnh khi Leonhard gặp Priscilla lần đầu. Sự xấc láo của cô ta chắc chắn sẽ khiến ông ta tức giận, có lẽ là ngay lập tức ra lệnh giết chết cô ta ngay trước bàn tiệc. Nếu người đứng trước mặt là ma cà rồng thì Leonhard sẽ chẳng do dự làm thế, nhưng Priscilla không phải thứ gì đó mà các kỵ sĩ hay pháp sư hộ tống nhà vua có thể đối phó. Khi cùng cô ta tới diện kiến Leonhard, Noah vẫn còn cố gắng vạch ra những khả năng có thể xảy ra để kịp ứng biến nếu mọi chuyện xấu đi.

Ấy vậy mà, Leonhard có vẻ điềm tĩnh hơn cậu nghĩ. Hiện tại, cậu đang đứng trước mặt ông ta cùng với Priscilla. Những khách mời của yến tiệc tại Tháp Kỵ Sĩ ngồi ở các dãy bàn hai bên lối đi, hàng trăm con mắt đang đổ dồn về phía Noah và Priscilla. Những ánh nhìn ấy khiến cậu có cảm giác như vừa lạc vào một bụi gai rừng rậm rạp, da thịt bị châm chích đến tứa máu.

"Nữ hoàng của những tạo vật bị nguyền rủa? Tước vị cô tự đặt cho mình thì có ý nghĩa gì chứ? Một ma cà rồng thấp kém mà đòi có tước vị ngang hàng vua chúa à?"

Dưới đám đông, nhiều người đang cười cợt hùa theo. Noah liếc nhìn họ, nhanh chóng nhận ra cậu không cần phải đề phòng đến vậy, vì người họ quan tâm là Priscilla chứ không phải cậu.

"Ngài đang tỏ ra thô lỗ đấy, đức vua tôn kính." Priscilla điềm tĩnh đáp lại Leonhard. "Ngài không tin vào người sẽ giúp mình sao?"

"Ta tin cô là một ma cà rồng cổ đại, như con trai ta đã lấy tính mạng nó ra để thề. Cô nên biết ơn vì nó đã động lòng trắc ẩn mà đưa cô về Flocia. Nhưng gọi mình là nữ hoàng chẳng phải đang thách thức quyền lực hoàng gia? Ta sẽ không cúi đầu hay đối xử với một ma cà rồng như họ là bậc vua chúa đâu!"

"Ngài nói cũng có lý. Ta không phải vua chúa, những kẻ cai trị vương quốc. Dù là có thì đó là trước khi Đế quốc Varasta sụp đổ, vị vua của nó đã chết thì bản thân ta cũng chẳng còn lại gì." Cô ta chậm rãi bước lên phía trước vài bước, khiến Noah bất ngờ. "Tuy nhiên, ngài định nghĩa thế nào là một người cai trị? Theo tôi là người đứng đầu của một dân tộc, ngài có nghĩ thế không?"

Leonhard có vẻ bối rối, chưa hiểu cô ta đang ám chỉ điều gì.

"Để tôi giải thích cho ngài." Priscilla xoay người lại, nhìn một vòng đám đông xung quanh. "Ngài là hoàng đế, người trị vì đất nước này, nhưng ngài là con người. Vì vậy, những gì ngài đại diện và bảo vệ đều là cho lợi ích của thần dân ngài, vốn chỉ là người thường, phải không?" Cô ta quay đầu nhìn Leonhard, mỉm cười. "Những cư dân của ngài đã tôn ngài lên làm vua. Tương tự như những cư dân của tôi, họ là giống loài mà ngài đã phải cất công giết bỏ bao năm nay. Ma cà rồng, người sói, ngạ quỷ, và tất cả những sinh vật đang sống ẩn náu trong bóng tối của vương quốc này. Những chủng tộc phản thần."

Chẳng hiểu sao bấy giờ, cô ta lại nhìn Ylenia, người đang ngồi ở dãy bàn ăn bên phải, tay cầm quạt che nửa mặt để giấu gương mặt tái nhợt.

"Giống như thần dân của ngài tôn ngài lên làm người cai trị, tôi cũng được dân tộc của chính mình lựa chọn làm người lãnh đạo của họ. Nếu điều đó không làm tôi trở thành nữ hoàng, tôi không biết gọi là gì."

"Nói như vậy," Leonhard trông có vẻ tức giận. Ông ta rướn người về phía trước, bấu chặt vào tay ghế. "Cô nói mình là người lãnh đạo của tất cả các chủng tộc phản thần?"

"Đúng vậy, thế nên danh xưng phù hợp không phải là nữ hoàng thì là gì?" Priscilla mỉm cười vui vẻ. Noah chẳng hiểu sao cô ta vẫn cười được trong tình thế này. "Dù ngài có gọi tôi bằng cái tên ti tiện nào, thì cũng chẳng thay đổi được sự thật."

Căn phòng bỗng dưng rơi vào im lặng. Giống như Noah, đa phần họ đều tỏ ra hoài nghi trước những gì Priscilla nói, vì những ma cà rồng hay các chủng tộc phản thần chưa bao giờ nói chúng có một người lãnh đạo duy nhất, một nữ hoàng. Những gì Priscilla khẳng định đều đi ngược lại hiểu biết và định kiến của số đông những người ở đây.

"Lời nói thì chẳng làm được gì." Cuối cùng, Leonhard lên tiếng. "Cô có gì chứng minh được thân phận mình không?"

"Sự tồn tại của tôi không phải đã là minh chứng vĩ đại nhất sao? Trừ khi ngài biết một ma cà rồng nào khác vĩ đại hơn tôi."

Sức mạnh và tuổi thọ của Priscilla là điều gì đó Noah cũng cảm thấy phi lý và bị áp đảo, thế nhưng quả thật, điều đó không chứng minh được những gì cô ta nói là sự thật. Có thể cô ta chỉ là một ma cà rồng đặc biệt hơn phần còn lại mà thôi.

"Nói thế nhưng tôi cũng rất muốn chứng minh chứ, tiếc rằng tôi nghe nói rằng ở thành Helikon không có ma cà rồng nào cả. Làm sao tôi có thể chứng minh bản thân là ai nếu thần dân của tôi không có ở đây?"

Một vị cố vấn của nhà vua, Constantine, ghé vào tai ông ta và nói gì đó. Noah chăm chú quan sát hai người họ, và thấy Leonhard khẽ gật đầu chấp thuận. Constantine, với hai tay chắp trước bụng, bước về phía trước vài bước.

"Có một ma cà rồng đang bị giam giữ ở hầm ngục của thành Helikon." Ông ta nói. "Nhà vua rất vui lòng đưa cô đến gặp ả ta ngày mai."

Đám đông rì rầm xôn xao, và cơn sóng âm thanh này còn ồn ào hơn cả những lần trước. Các quý tộc tỏ ra vô cùng hoang mang và lo lắng trước quyết định đột ngột của Leonhard. Bản thân Noah không hiểu tại sao cha mình lại quan tâm về thân phận của Priscilla đến vậy, nhưng cậu cũng nghĩ bỏ qua điều đó có thể là sai lầm lớn.

"Ngài chắc là ngài muốn làm vậy chứ? Ngài không sợ sẽ đặt các vị khách ở đây vào nguy hiểm sao?" Tuy miệng nói vậy, nhưng Noah cảm giác Priscilla chẳng quan tâm gì đến an nguy của bất kỳ ai ở đây. Cậu cảm giác như đây là điều cô ta muốn ngay từ đầu.

"Các kỵ sĩ và pháp sư ở đây có thể dễ dàng giải quyết một ma cà rồng." Constantine nói với điệu bộ khinh khỉnh.

Leonhard bỗng đứng lên với một cốc rượu trong tay:

"Ta tin là màn chào hỏi không được mong đợi này đã đến lúc kết thúc rồi. Noah, hoàng tử thứ hai và con trai của ta, đã mang về kết quả ngoài sức tưởng tượng bằng sự can đảm của một kỵ sĩ cao quý khi xuất chinh tới Lãnh địa Chết. Ly rượu này là để tri ân cho tất cả các những linh hồn quả cảm đã hy sinh cho Flocia, và cho cả những kỵ sĩ đã trở về trong danh dự! Nào, Noah, hãy lên đây và uống cùng ta!"

Noah, với thái độ khá miễn cưỡng và lạnh nhạt vì không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý, rốt cuộc cũng phải đồng ý bước lên để chúc rượu cùng với Leonhard. Ở một bên, các nhạc công Flocia bắt đầu chơi nhạc. Những vị khách cũng bắt đầu ăn uống và trò chuyện náo nhiệt, không quên chỉ trỏ về phía Priscilla. Sự hiện diện của cô dường như là thừa thãi và lạc lõng, nhưng trong lúc ấy, một thị nữ bước ra từ đám đông và mỉm cười với cô:

"Quý cô Priscilla, hoàng hậu nói cô có thể ngồi bên cạnh bà ấy." Người thị nữ thông báo.

Priscilla nhìn về phía Catherina, thấy bà đang vẫy tay với mình.

"Quả là một vị hoàng hậu rộng lượng."

Cô mỉm cười và chấp nhận lời mời, theo chân thị nữ kia đi đến bàn của Catherina. Bà ngồi một mình ở dãy bàn phía tay phải. Theo quy tắc, đây là bàn của những quý tộc có huyết thống với nhà vua và tước vị cao, trong khi bàn của hoàng hậu lẽ ra phải ở ngay bên cạnh nhà vua, hoặc thậm chí là ngồi cạnh nhau. Chẳng hiểu tại sao, Catherina lại phải ngồi ở đây, nhưng bà trông rất vui vẻ khi có được sự đồng hành của Priscilla. Catherina nâng một ly rượu và đưa cho cô.

"Chẳng hiểu sao họ lại thô lỗ với cô thế, rõ ràng tôi đã dặn họ chuẩn bị một chỗ ngồi cho cô." Catherina nói. "Nhưng đừng bận tâm nhé. Nào, cứ ăn uống thoải mái, cô trông gầy gò quá."

"Tôi không bận tâm đâu, hoàng hậu đáng kính của tôi." Priscilla mỉm cười. Khi cần thiết, cô có thể vô cùng duyên dáng. "Người đang mạo hiểm chính mình khi giúp đỡ tôi đấy." Cô liếc sang những dãy bàn bên cạnh và đối diện mình, nơi một số quý tộc và kỵ sĩ vẫn không ngừng quan sát cô với ánh mắt diều hâu của họ. Sự hiện diện của cô chắc chắn sẽ gây ra ít nhiều xáo trộn ở Flocia.

"Tôi đã mạo hiểm cả tính mạng của mình khi bước vào lâu đài này và sinh ra Noah." Catherina nói, vui vẻ uống rượu vang. "Một chút rắc rối thì có là gì chứ?"

Priscilla chẳng hiểu tại sao Catherina không hề đề phòng mình như những người khác, nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Cô đã có cuộc trò chuyện vô cùng dễ chịu với người phụ nữ này, dẫu thức ăn trên bàn chẳng thể thỏa mãn cơn đói của Priscilla, may mắn thay là rượu vang ở Flocia rất ngon.

Bữa tiệc kéo dài đến khi nhiều người phải rời khỏi đó trong bộ dạng say khướt. Nhiều người khác, trong men rượu, dắt nhau ra nhảy múa và hát theo tiếng sáo của các nhạc công. Bầu không khí ấy khiến ai cũng hào hứng và vui vẻ, thậm chí Leonhard cũng vô cùng tận hưởng, vỗ tay theo các điệu nhảy và cười nói không ngừng. Làn da ông ta bấy giờ đã đỏ như một con gà tây. Noah thì không uống nhiều như vậy, nhưng gương mặt cậu cũng đỏ ửng vì bị chúc rượu liên tục bởi các kỵ sĩ. Cậu sợ rằng mình sẽ bất tỉnh trước khi bữa tiệc kết thúc mất.

Đó là trước khi Stefan đã cứu cậu một phen bằng cách chen ngang khi Noah lại bị dí rượu. Ông ta nằng nặc đòi uống riêng với cậu và kéo Noah ra một góc riêng để không ai có thể nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Tôi không muốn uống nữa đâu, Stefan." Noah cảm giác như mình sắp nôn ra đến nơi khi chẳng ngửi thấy gì mùi khác ngoài mùi rượu.

"Tôi không ép ngài đâu." Stefan đáp. "Có chuyện này tôi phải nói riêng với ngài."

"Sao vậy?"

"Là về cô ta." Stefan nói. "Các pháp sư biết cô ta là ai."

"Xin lỗi." Noah lảo đảo dựa vào cây cột đá gần đó, cảm giác như trời đất bỗng dưng chông chênh và nghiêng ngả lạ thường. "Anh cứ nói đi."

"Tôi nghe được họ nói chuyện, lúc Constantine và đám pháp sư trên đường đến bữa tiệc." Những lời nói của Stefan cứ vấp lên vấp xuống vì cố nhớ lại cuộc nói chuyện mơ hồ ấy. "Vì Leonhard đã cho tiêu hủy hết tài sản và ghi chép của các gia tộc ma cà rồng nên ông ta không biết gì cả. Nhưng họ nói giữa bọn chúng đúng là có tồn tại một câu chuyện về Prisicilla. Cô ta kiểu như là thần thánh hay đấng cứu thế của chúng vậy, nhưng chỉ dạng như truyền thuyết thôi. Sẽ thế nào nếu bọn chúng biết được cô ta thật sự tồn tại? Flocia sẽ rơi vào bạo loạn mất!"

Stefan vừa nói vừa lắc mạnh vai Noah. Cậu cảm thấy họ không nên có cuộc nói chuyện này khi mình thì sắp ngất vì rượu, còn Stefan cũng bị kích động hơn bình thường vì uống quá nhiều.

"Cô ta chẳng phải vấn đề của tôi nữa." Noah nói, kéo tay Stefan ra khỏi mình. "Đó là việc của Leonhard. Ông ta muốn tìm kiếm sự trường sinh, và cô ta có câu trả lời. Tôi chỉ muốn yên ổn thôi."

Nói xong, Noah định bỏ ra ngoài thay vì trở về bữa tiệc. Stefan vội kéo tay giữ cậu lại.

"Ngài đâu thể nói thế cho xong! Ngài không phải người như thế! Cô ta có thể mang đến đại họa cho Flocia đấy. Leonhard sẽ chẳng làm gì cả, ông ta sẽ dung túng cho Priscilla vì muốn tìm kiếm Người Bất Tử."

"Thế anh bảo tôi phải làm gì đây?" Noah cộc cằn đáp lại. "Một người thường có thể làm được gì sao?"

"Có thể chứ, tại vì ngài là..."

"Đủ rồi đấy!" Noah gắt giọng, cắt ngang lời Stefan. Cậu bỗng dưng cảm thấy tức giận vô cùng, vì nghĩ rằng Stefan định nói vì cậu là hoàng tử, hay cậu vẫn có khả năng trở thành người thừa kế thay vì anh trai mình. Từ trước đến nay, Stefan vẫn luôn tin tưởng Noah sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, là người duy nhất gọi Noah là "hoàng tử" hay "điện hạ", mặc dù cậu đã bảo ông ta đừng gọi thế nữa, vì cậu sẽ chẳng bao giờ trở thành một người như thế được, kể cả có huyết thống hoàng gia đi nữa.

"Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện này, khi cả hai tỉnh táo." Noah hạ giọng xuống, lần nay quay lưng bỏ đi thật. Stefan đã không thể giữ cậu lại, để nói ra phần quan trọng nhất mà ông đã nghe lén được từ cuộc trò chuyện giữa các pháp sư. Nhưng phản ứng kịch liệt của Noah, sự bối rối của chính mình và cả men rượu đã khiến câu chuyện đó dần dần phai nhạt khỏi trí nhớ của Stefan, tới mức khi Noah đi rồi, ông lại đứng đó tự hỏi mình đang định nói chuyện gì với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top