Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Số mệnh là một lời nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng được sắp xếp cho Priscilla nằm ở một trong ba ngọn tháp ở Tháp Kỵ Sĩ, được người ta quen miệng gọi là tháp trung tâm, bởi nó nằm chính giữa hai tòa nhà thấp hơn, tạo thành hình chữ L. Tòa tháp này có tổng cộng bảy tầng, với bốn buồng ngủ và nhiều phòng ốc khác, vốn chỉ dành cho những vị khách hoặc kỵ sĩ có tước vị cao. Buồng ngủ của Priscilla là buồng ngủ chính của ngọn tháp, nằm bên dưới tầng áp mái, có cửa sổ ở cả bốn phía. Tầng áp mái được dọn dẹp lại để biến thành tủ quần áo của cô, và cô cũng được cho phép sử dụng phòng tắm riêng ngay bên dưới. Đặc quyền này vốn chỉ dành cho những quý tộc, mà cụ thể là Noah. Nói cách khác thì Priscilla đã "cướp trắng" chỗ ở của cậu.

Ngay trong buổi sáng hôm đó, những thị nữ do hoàng hậu sắp xếp đã được cử đến Tháp Kỵ Sĩ. Toàn bộ đồ đạc cá nhân của Noah bị dọn đi và chuyển xuống một phòng ngủ trống ở tầng thứ năm. Noah, dĩ nhiên chẳng vui vẻ gì về chuyện này, nhưng cậu cũng không tỏ ra bất mãn. Là một Kỵ sĩ, cậu hiểu hơn ai hết những đặc quyền quý tộc của mình là có giới hạn, và cậu có thể sẽ có những ngày tháng dầm mưa dãi nắng ngoài chiến trường chứ không phải lúc nào cũng có một căn phòng tử tế, chăn ấm nệm êm được người ta chuẩn bị sẵn cho mình.

"Đây là buồng ngủ chính của tháp, cô sẽ ở lại đây." Noah nhìn quanh căn phòng vốn từng là của cậu. Xung quanh, các thị nữ đi qua đi lại tất bật để sắp xếp đồ đạc. Vài người trong số họ sẽ được ở lại phòng ngủ phụ tầng 5 để phục vụ Priscilla, trong đó có cả Mallory. Cảnh tượng đông đúc này có phần không quen với Noah, vì những người đi lại trong Tháp Kỵ Sĩ hầu hết chỉ có các kỵ sĩ, binh lính, cùng lắm là những người phụ việc ở nhà bếp, chứ hiếm khi nào là các thị nữ hoàng gia, vốn được huấn luyện cẩn thận chỉ để phục vụ các nữ quý tộc mà thôi.

Priscilla tỏ ra vô cùng hài lòng với các thị nữ và căn phòng của mình. Cô ta ngồi xuống chiếc trường kỷ bọc nhung đặt bên cửa sổ, vốn được dùng khi thưởng trà hoặc đọc sách. Noah chẳng mấy khi làm những việc như thế, nên chiếc bàn trà gỗ thông bên cạnh hầu như luôn trong tình trạng phủ bụi.

"Thật là dễ chịu." Cô ta ngả người xuống, duỗi vai đầy thoải mái, cứ như một con mèo vào ngày trời nắng đẹp. "Điều đáng tiếc duy nhất là em không được chia sẻ chiếc giường kia với Noah."

"Tôi đã đủ bất hạnh với nhiệm vụ trông chừng cô rồi." Noah, khoanh tay trước ngực, vẫn đứng ở ngoài ngưỡng cửa và từ chối bước vào trong. "Phòng ngủ của tôi cũng ở ngay phía dưới. Đừng có nghĩ tới việc làm chuyện gì thiếu suy nghĩ."

"Như là gì?"

Noah liếc nhìn qua Mallory, đang đứng ở ngay giữa phòng. Sự hiện diện của cô ta khiến các thị nữ đều khiếp sợ, họ luôn tìm đường đi vòng qua Mallory với khoảng cách xa nhất có thể, chứ không dám đi ngang mặt ả. Mallory thì cứ như một con búp bê sống, đứng im đó với đôi mắt vô hồn, thậm chí chưa được mặc quần áo tử tế mà vẫn chỉ quấn quanh vai chiếc áo choàng của Stefan.

"Đừng để cô ta đi loanh quanh giết người." Noah nói.

"Tất nhiên, em không muốn bị đuổi ra khỏi đây đâu." Priscilla chống tay lên cằm, mỉm cười. Cô vẫy một thị nữ, ra hiệu cho cô ta đến gần. "Thế này có hơi chướng mắt nhỉ? Cô giúp cô ta tắm rửa và mặc quần áo được chứ?"

"Nhưng mà..." Thị nữ kia ngoái đầu nhìn Mallory, vẻ mặt lo sợ.

"Đừng lo." Priscilla nói. "Không được ta cho phép, cô ta không thể cử động một ngón tay. Với lại, người ngươi nên sợ hãi ở đây là ta, chứ không phải Mallory. Hãy nhớ kỹ điều đó."

Thị nữ kia tái mặt, cô ta trông như sắp khóc đến nơi, vội vàng gật đầu và chạy đến chỗ các thị nữ còn lại xin giúp đỡ. Hẳn cô ta không muốn ở một mình với Mallory, dù sao thì cũng chẳng có người tỉnh táo nào ở Flocia lại muốn bị bỏ một mình với ma cà rồng cả. Họ trao nhau ánh nhìn hoang mang, rồi sau đó một thị nữ đã đồng ý giúp bạn của mình.

"Đi đi." Priscilla nói với Mallory. Cô ta ngoan ngoãn đi theo những thị nữ nọ ra khỏi phòng. "Và làm ơn gột sạch cái mùi khủng khiếp đó ra khỏi cô ta nhé!" Dù họ đã khuất bóng, cô vẫn nói với theo.

Tính cách này của Priscilla khiến Noah càng bị thuyết phục rằng cô ta quả thật từng là nữ hoàng của Varasta, vì nó làm cậu nghĩ tới cách những quý tộc khó ưa nhất hành xử với người hầu của họ. Họ chẳng bao giờ nhờ vả, mà luôn luôn ra lệnh. Thái độ kiêu ngạo này càng làm Noah thêm phần ghét cô ta. Có phải ma cà rồng nào cũng cư xử hách dịch như thế không, cậu tự hỏi.

"Chúng ta sẽ tiếp tục đi chứ?" Noah hỏi. "Hay cô định nằm ườn ở đó cả ngày?"

"Tất nhiên là em muốn đi tiếp với anh rồi!" Priscilla ngồi dậy, rồi bước ra cửa với cậu. "Chỗ này không rộng như buồng ngủ cũ của em, nhưng cũng không đến nỗi nào! Ở trong cung điện Ethearal, có cả một vườn hoa và tòa tháp đặt theo tên em đấy!"

"Vậy thì cô phải dần làm quen với cuộc sống của người thường rồi." Noah đáp, không tỏ ra ấn tượng trước mấy lời khoe mẽ của Priscilla.

Cậu tiếp tục đưa cô ta đi xem những phòng ốc và khu vực khác của Tháp Kỵ Sĩ. Cô ta đặc biệt thích thú với phòng làm việc của Noah ở tầng hai. Đối diện với đó là một phòng đọc sách kiêm thư viện nhỏ, vốn được tận dụng để làm phòng họp khi cần thiết, nhưng công dụng lớn nhất vẫn là để Stefan ngủ trưa.

Tầng một là một đại sảnh lớn, có hai hành lang thông với hai gian nhà liền kề tòa tháp. Nơi này được dùng để đặt một tủ kính, trưng bày những chiến lợi phẩm của các kỵ sĩ. Trong đó có cả bộ thánh giáp, từng được mặc bởi những chỉ huy, kỵ sĩ và vua chúa vĩ đại nhất trong lịch sử Flocia. Hiển nhiên, chúng chẳng nhận được nhiều sự chú ý của Priscilla. Cô ta chỉ hứng thú với những thứ liên quan đến Noah.

Sau khi đi hết những nơi như bếp, nhà ăn chung và một khu tổ hợp gồm nhiều phòng ngủ liền kề cho các kỵ sĩ, Noah và Priscilla đi tới khu tập luyện ngoài trời. Nó là một khoảng đất rộng rãi, bằng phẳng, gần như không có cỏ, nằm cheo chéo phía Nam so với tòa tháp trung tâm. Xung quanh nơi này được bao bọc bởi cây cối, những bức tường thành bằng đá và các tòa tháp canh cao ngút, liền kề với đó là dãy chuồng ngựa và kho chứa vũ khí. Thấy bóng dáng của Noah và Priscilla ở xa xa, nhiều người mải đang luyện tập trên sân bãi cũng không khỏi tò mò mà nhìn theo họ.

"À, về thanh kiếm em đã đưa cho anh, anh vẫn còn cầm nó chứ?" Priscilla hỏi Noah khi họ vừa xuống dưới đại sảnh. "Hãy giữ gìn nó cẩn thận nhé."

"Nếu quý giá như vậy, sao cô không tự giữ lại?"

"Nó không có tác dụng gì trong tay em cả." Cô ta đáp. "Nói như vậy chắc là anh vẫn chưa giao cho ai, em yên tâm rồi."

"Không có tác dụng, ý cô là sao?"

"Rồi anh sẽ biết thôi, bằng cách này hay cách khác." Cô ta mỉm cười.

Noah dừng chân. Cậu kéo vai Priscilla, nét mặt hơi bực bội:

"Đừng có úp úp mở mở với tôi. Nếu muốn tôi giữ nó đến vậy, thì hãy nói cho tôi nó là cái gì đã? Hoặc không thì tôi sẽ mang nó đến hội pháp sư hoàng gia và giao cho họ, chắc chắn họ sẽ có câu trả lời."

"Nhưng họ sẽ trả lời anh sao?" Priscilla hỏi.

Noah im lặng, bây giờ mà nói dối còn khiến cậu mất mặt hơn. Sự tin tưởng giữa cậu với hoàng gia Flocia lỏng lẻo đến độ ngay cả người ngoài như cô ta cũng nhận ra sao? Noah đã nghĩ rằng thân phận cậu ít nhất cũng sẽ có thể giúp bản thân qua mặt một số người, nhưng xem ra cậu đã quá đề cao mình rồi.

"Thôi được." Giọng nói Priscilla dịu dàng hơn phần nào. "Nó được gọi là Thánh kiếm Vishanta, từng thuộc về một nữ thần và đã bị phá vỡ trong trận chiến cuối cùng của cô ta. Nó là thứ duy nhất trên đời có thể làm em bị thương và phong ấn em."

Cái tên Vishanta không xa lạ gì với Noah. Đó là vị nữ thần đai diện cho chiến tranh và công lý, người bảo hộ cho các chiến binh. Nhiều kỵ sĩ khi chuẩn bị xung trận cũng cầu nguyện trước vị thần này để có được sự bảo hộ. Bên ngoài thành Helikon, ở một thành phố có tên Coztelia cũng có một đền thờ dành cho nữ thần này. Sở dĩ Noah biết vậy là bởi cậu đã tới đó một lần với Ylenia, người vô cùng tôn sùng các vị thần đại diện cho lẽ phải như Vishanta.

"Nói vậy là cô giao cho tôi thứ duy nhất trên đời này có thể đánh bại cô thật sao?" Noah hỏi, bán tín bán nghi. "Cô không sợ tôi sẽ dùng nó để làm hại cô à?"

"Tất nhiên là không." Priscilla nói, đặt hai tay lên ngực mình, mỉm cười. "Bởi vì, Noah yêu dấu của em, người đâm lưỡi gươm ấy vào tim em cũng sẽ là người duy nhất có thể giải thoát cho em khỏi phong ấn. Chuyện ấy đã từng xảy ra trong quá khứ rồi, và nó sẽ tiếp tục xảy ra. Chừng nào anh vẫn là người cầm thanh gươm Vishanta, thì chúng ta sẽ vẫn còn gặp lại nhau. Anh hiểu rồi chứ? Một ngày nào đó, anh sẽ phải giết em để cứu sống em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top