Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Bạn trai


Chương 2: Bạn trai

Lễ trao giải kết thúc, các ca sĩ khác về phòng trang điểm thay đồ. Còn nhóm TMH bị các phóng viên bao vây phỏng vấn. Họ tới tấp đặt câu hỏi. Trên tay Trúc, Mai, Hồng ôm đầy hoa của fan hâm mộ tặng cùng giải thưởng vừa lĩnh. Ánh đèn máy ảnh chớp liên tục.

- Lần thứ ba liên tiếp, nhóm TMH đạt giải bài hát được yêu thích nhất của "Làn sóng xanh", các bạn có cảm tưởng như thế nào, xin cho biết.

- "Cháy" có phong cách khác hoàn toàn với những ca khúc trước đây của nhóm, đây là có phải dòng nhạc mà TMH hướng đến trong thời gian sắp tới?

- Có một số khán giả cho rằng các bạn không xứng đáng được nhận giải thưởng, các bạn lý giải thế nào?

-...

Trúc đại diện cho nhóm bình tĩnh điềm đạm trả lời hết các câu hỏi.

- Được một lần nữa nhận giải thưởng danh giá này, chúng tôi vô cùng cảm động và biết ơn ban giám khảo cùng toàn thể khán giả đã yêu quý bình chọn cho chúng tôi. Là một người nghệ sĩ, được khán giả yêu mến là điều hạnh phúc nhất. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng cống hiến những tác phẩm hay với nhiều phong cách đa dạng trong thời gian sắp tới để tri ngộ tới khán giả. "Cháy" là một phần trong đó. Về việc một số khán giả cho rằng chúng tôi chưa xứng đáng với giải thưởng thì tôi nghĩ rằng mỗi người đều có cảm nhận và đánh giá của riêng mình. Ý kiến của họ chính là động lực để chúng tôi nỗ lực nâng cao các sản phẩm âm nhạc của nhóm trong thời gian sắp tới...

Phải mất nửa tiếng đồng hồ, khi quản lý của TMH xuất hiện và hứa hẹn sẽ tổ chức một cuộc phỏng vấn khác thì các phóng viên mới giải tán. Lúc Trúc, Mai, Hồng vào hậu đài tẩy trang thì hầu hết các ca sĩ khác đã đi về, chỉ còn vài người.

- Ồ ba diva đến rồi này. - Một cô ca sĩ mặc váy trắng lên tiếng khi thấy ba người đi vào phòng hóa trang - Chúc mừng nha. Mua giải rồi lại thuê phóng viên phỏng vấn mình chắc mất nhiều tiền lắm nhỉ.

- Bích Ngọc, cô nói cái gì? - Hồng đanh mặt.

- Cô có thính lực tệ như thế, chắc cảm nhạc cũng kém lắm. Thảo nào mãi chỉ là con hát phụ trong nhóm - Bích Ngọc khiêu khích.

- Cô... - Hồng tức giận đang định tranh cãi tiếp thì Trúc đặt tay lên vai cô giữ lại.

- Kệ cô ta. Chúng ta thay đồ rồi mau ra xe, chị Lâm đang đợi - Trúc nói.

Dứt lời, Trúc kéo tay Hồng lôi đi. Bích Ngọc không chịu yên, nói với theo:

- Chắc đúng là mua giải rồi nên mới có tật giật mình, bỏ đi nhanh như thế.

Hồng vùng vằng:

- Cậu bỏ tớ ra, để tớ cho nó một trận.

- Bên ngoài vẫn còn phòng viên, cẩn thận mai lại thành tin đồn trên báo. Kệ cô ta đi, chỉ ghen ăn tức ở thôi - Trúc lắc đầu.

Mai nãy giờ im lặng, tựa vào bàn trang điểm. Cô đứng thẳng dậy đi theo Trúc và Hồng, khi đi qua Bích Ngọc, Mai nhỏ giọng:

- Đã suy bụng ta ra bụng người thì đừng nói to. Mà có khi cô bỏ tiền mua cũng chẳng ai dám bán giải cho cô.

Mai nói xong nhìn Ngọc nhếch môi cười rồi rảo bước đi thẳng.

- Cô, cô đứng lại, cô nói cái gì. - Ngọc tức tối tính đuổi theo Mai nhưng quản lý của cô ta ngăn lại, không để cô ta gây chuyện.

- Đang yên đang lành cô chọc vào họ làm gì rồi rước bực vào người - Quản lý của Ngọc càu nhàu.

............................

Khi Hồng bước lên xe mặt vẫn còn hậm hực. Lâm thấy vậy thì nhíu mày hỏi:

- Sao thế?

- Cô ả Bích Ngọc bên công ty Star gây sự mà Trúc không để em cho cô ta một trận. - Hồng bức xúc.

Lâm lắc đầu:

- May mà Trúc lôi em đi không mai lại tạo công ăn việc làm cho chị. Có muốn cho cô ta một trận thì chỉ cần nhẹ nhàng như Mai là được - Lâm liếc mắt sang Mai.

Mai đang chống cằm ngắm cảnh bên ngoài, nghe Lâm nhắc đến tên mình thì mỉm cười nói:

- Em làm sao dám làm gì ngôi sao của Star, em còn đang sợ bị bắt nạt đây này.

Trúc tủm tỉm cười. Hồng vui vẻ vỗ vai Mai:

- Cái Mai ấy à. Ít nói, nhưng đã nói câu nào thì chết câu ấy.

- Giờ cũng muộn rồi, chị bảo tài xế đưa ba đứa về chung cư. Ngày mai được nghỉ nhưng vẫn phải đến công ty họp bàn về công việc mới - Lâm xem đồng hồ rồi nói.

........................................

Chung cư Trúc, Mai, Hồng ở gần trụ sở công ty. Đây là nơi công ty bố trí cho họ ở để tiện hoạt động. Ba năm trước khi nhóm nhạc mới thành lập, họ là những nghệ sĩ mới vô danh không tên tuổi, cả ba được sắp xếp ở chung một căn hộ. Có điều căn hộ này khá lớn, đầy đủ tiện nghi và có ba phòng ngủ riêng biệt. Sau khi debut, lịch trình cả ngày của họ lúc nào cũng dày đặc. Việc học ở trường có thể xin nghỉ vài hôm hoặc bảo lưu kết quả nửa năm nhưng không thể bỏ hẳn.

.

Vừa mở cửa bước vào nhà, Hồng đã nằm vật ra ghế. Cô than thở:

- Mệt quá.

Mai đi thẳng về phòng mình, mở tủ lấy quần áo đi tắm. Hồng gọi với vào:

- Tắm xong, bật nước nóng luôn hộ mình nhé.

- Biết rồi. - Mai đáp vọng ra.

Trúc nhìn Hồng cười:

- Lúc nãy thấy cậu chuẩn bị xông lên sống mái một trận với Bích Ngọc vẫn còn sung sức lắm mà.

- Cái đó thì không mệt. - Hồng xua tay

Trúc không trêu Hồng nữa trở về phòng mình. Cô thả mình nằm xuống giường. Điện thoại đổ chuông. Trúc bắt máy:

- A lô.

- Chúc mừng em và các bạn hôm nay đã đạt giải nhé - Đầu dây bên kia, Thành nói.

- Em cảm ơn. - Trúc cười đáp.

- Mai em có rỗi không, mình đi xem phim nhé. - Thành gợi ý.

- Quản lý bảo ngày mai bọn em vẫn phải đến công ty. - Trúc đáp - Với chuẩn bị thi hết môn nên em cũng hơi bận.

- Vậy thì để lúc khác. Thôi muộn rồi, em nghỉ ngơi đi - Thành nói rồi cúp máy.

Thành là Trưởng phòng thiết kế của một công ty nội thất. Trúc tình cờ quen anh trên một chuyến máy báy hai năm trước. Chỗ ngồi của hai người cạnh nhau. Khi đó Thành đang ngồi làm việc với laptop. Trúc tranh thủ đọc kịch bản bộ phim mới. Trùng hợp thế nào, vai diễn cô được giao là một cô sinh viên học thiết kế nội thất đi thực tập. Liếc nhìn bản vẽ trên màn hình máy tính của Thành, Trúc biết anh là người trong nghề. Vì thế khi thấy Thành đã xong việc, tắt máy tính cất đi, cô mới đánh bạo bắt chuyện và nhờ anh giải thích mấy thuật ngữ chuyên ngành. Thế là hai người quen nhau, nhưng lúc đó cũng không trao đổi số điện thoại. Mấy tháng sau khi gặp nhau trên máy bay, Trúc đi dự sự kiện khai trương một cửa hàng mới của công ty nội thất Gia Phúc thì tình cờ gặp lại Thành. Hai người đều nhận ra nhau. Lúc này hai người mới giữ liên lạc. Thành đã ngỏ lời yêu Trúc và cô đồng ý. Công ty không can thiệp quá nhiều vào đời tư của các ca sĩ, diễn viên, miễn là đừng gây ra tin đồn ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp.

Trúc tắt điện thoại rồi lấy dây sạc sạc pin. Cô mở tủ lấy một bộ quần áo ngủ và bước ra ngoài. Hồng vẫn nằm trên ghế, đang mải nhắn tin với ai đó, vừa bấm phím vừa tủm tỉm cười. Mai đã tắm xong. Lúc này cô đang ở trong bếp nấu miến. Nồi nước trên bếp bắt đầu sôi. Cô ngừng thái cà chua, mở nắp vung thả miến và rau vào.

- Đói hay sao mà nấu miến thế? - Trúc hỏi.

- Ăn một tí, thức đêm cho đỡ đói. - Mai đáp - Nước nóng được rồi đấy, đi tắm đi.

Hồng nói vọng vào:

- Kì cạch thái cà chua đắp mặt rồi thức đêm thì có mà cả cân cũng không lại được nàng ạ.

- Thi hết môn đến nơi rồi, không nhảy thì nước ngập đầu. - Mai thở dài - Hai người ăn không, tớ nấu luôn cho.

Trúc lắc đầu:

- Tớ không. Đi tắm xong là chỉ muốn lăn ra ngủ thôi.

- Thôi khỏi, ăn đêm béo lắm lại mất công tập tành. Cứ bảo lưu luôn mấy năm như tớ có phải rảnh không? - Hồng vươn vai.

Mai nghe Hồng nói vậy thì cười:

- Trúc này, nếu cậu tốt nghiệp mà phấn đấu ở lại trường làm giảng viên thì có khi cái Hồng lúc đó là học trò của cậu cũng nên.

- Nếu vậy thì tớ phải cố gắng phấn đấu mới được - Trúc trịnh trọng gật đầu rồi nhanh chân trốn vào trong phòng tắm.

Hồng bị hai bạn hùa vào trêu mình, đang định "phản đòn" thì chuông báo tin nhắn lại reo. Cô ngồi bật dậy, chạy vào trong phòng thay quần áo. Khoảng nửa tiếng sau, Mai ăn xong miến, đang rửa bát thì thấy Hồng ăn mặc trang điểm chải chuốt bước ra.

Trúc đang ngồi lau tóc, thấy Hồng chuẩn bị đi đâu thì hỏi:

- Muộn rồi còn ra ngoài à?

- Sáng mai hai cậu cứ đến công ty trước, không cần đợi tớ cùng đi - Hồng đáp nhanh rồi chạy mất.

- Lại đi qua đêm rồi - Trúc chép miệng lắc đầu.

Mai đứng bên cửa sổ, cô vén rèm nhìn xuống con đường trước cửa chung cư. Một chiếc xe Mercedes màu trắng đỗ ở đó. Hồng từ chung cư đi tới. Người trong xe mở cửa xe bước ra. Mai không nhìn rõ mặt, chỉ biết đó là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta lịch thiệp mở cửa xe giúp Hồng. Hai người ngồi vào trong xe. Chiếc xe rồ ga và mất hút trong màn đêm. Mai buông rèm xuống. Ba người họ quen biết, ở chung, ràng buộc do sự sắp đặt của công ty, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè. Có thể đưa ra lời khuyên, góp ý nhưng chẳng thể áp đặt suy nghĩ của mình hay can thiệp vào đời tư của nhau.

Mai im lặng, cô bê đĩa cà chua thái lát trở về phòng mình. Điện thoại để ở đầu giường lóe sáng. Cô cầm lên xem. Có mấy cuộc gọi nhỡ. Mai quay số gọi lại. Đầu bên kia, Hưng bắt máy.

- Chúc mừng em.

- Xin lỗi, em tắt chuông điện thoại nên không biết anh gọi.

- Không sao. Có như vậy thì em mới chủ động gọi cho anh chứ. Đây là một vinh hạnh đấy - Hưng đùa. - Tối nay em rất đẹp.

- Ý anh là vì buổi tối, ánh sáng yếu nên trông em mới đẹp? - Mai hỏi.

- Em thật thông minh. - Hưng đáp.

- Em đang bận ôn thi. Cúp máy đây ạ - Mai nói.

- Ấy ấy đừng cúp vội. - Hưng kêu lên - Anh có gửi mấy hộp ô mai đến lễ tân ở công ty của em. Lúc nào qua công ty nhớ lấy.Với sắp sang thu rồi, trở trời nhớ giữ ấm cổ đừng để bị ho. Còn nữa, lên sân khấu thì đừng mặc đồ ngắn với đồ bó giống mấy cái cô Bích Ngọc gì đấy... - Anh tuôn ra một tràng.

Mai im lặng lắng nghe. Cô mỉm cười. Nhiều lúc cô nghĩ chắc vì cô ít nói nên mới yêu Hưng, một người hoạt ngôn.

- ...em học bài đi. Ngủ ngon và nhất định phải mơ về anh - Hưng chào rồi cúp máy.

Hưng làm ở bên công ty truyền thông và quảng cáo, hơn Mai ba tuổi. Hai người học cùng trường cấp ba, trong một buổi chuẩn bị văn nghệ mừng ngày 20-11 thì quen nhau. Hưng học chuyên ngành Marketing đã tốt nghiệp và đi làm được hai năm. Từ khi Mai nổi tiếng, xung quanh cô có rất nhiều người theo đuổi. Tất nhiên trong số đó không thiếu những thiếu gia dân chơi giàu có, sành điệu hoặc những người thành đạt nhưng tình cảm Mai dành cho Hưng vẫn vẹn nguyên như những năm tháng học trò trong sáng.

Mai kéo xuống danh sách cuộc gọi nhỡ phía dưới. Cô đau đầu khi thấy ngoài số của Hưng còn số một người khác nữa, mà gọi nhỡ những hai mươi cuộc. Mai ấn số gọi lại, tiếng tút tút vang lên, khi biết người bên kia đã bắt máy, cô để điện thoại cách xa tai nhưng vẫn nghe tiếng trong loa vọng ra rõ mồn một.

- Cái đồ Giang Mai kia, bà làm cái gì mà tôi gọi mãi không được.

- Bà đây không thích nghe cái giọng chanh chua của ông nên không bắt máy đấy, đồ Lang Ben - Mai vặc lại.

Đầu bên kia, Long tức sùi bọt mép, anh tắt máy cái rụp. Mai đần mặt nhìn màn hình điện thoại tối om. Cô lắc đầu cười, đặt điện thoại xuống, lấy quyển giáo trình trên giá rồi leo lên giường ngồi đọc. Chưa được năm phút thì điện thoại lại đổ chuông. Mai không cần nhìn cũng biết là ai gọi. Cô ấn nút nghe

- Giề đấy?

- Nghe cái giọng bà gợi đòn thế không biết? - Long càu nhàu.

- Nói nhanh đi, chụy đây còn phải học bài.

- Hôm nay, bà nhảy ở trên sân khấu cũng ra dáng một con người rồi đấy, không giống cào cào nữa. Chúc mừng nhé. - Long cười.

- Này, giọng tôi chỉ gợi đòn thôi. Còn giọng ông thì là phải cho ăn đòn rồi. Nhớ đấy. - Mai đe dọa.

- Chậc, tôi nghĩ bà không phù hợp theo đuổi hình tượng "Ngọc nữ" mà công ty bà xây dựng cho đâu. - Long tặc lưỡi - Bà là "đả nữ" mới đúng.

- Chụy đây còn phải ôn thi. Cho ông mười giây nữa. Còn nói lảm nhảm là tôi cúp máy đấy - Mai nghiêm túc.

- Bao giờ bà thi xong?

- Hết tuần này.

- Đi xem phim không?

- Không rảnh - Mai thở dài. - Lâu rồi tôi chưa về nhà.

- Bà về nhà thì được. Còn mà trọng sắc khinh bạn, bỏ mặc tôi đi hẹn hò với thằng Hưng thì nhớ mặt đấy.

Tút...tút... Long nói xong câu đe dọa thì tắt máy. Mai cạn lời, tắt chuông, để điện thoại sang một bên. Cô đặt đồng hồ báo thức rồi cắm đầu vào quyển giáo trình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top