Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Gia đình


Chương 4: Gia đình

Trúc vừa bước ra ngoài cổng trường đã thấy xe ô tô của Thành đứng ở gần đó. Cô mỉm cười bước tới. Trông thấy Trúc, anh xuống xe, giúp cô mở cửa. Chuyện tình cảm của Trúc đã được công khai. Fan hâm mộ của cô đều cho rằng cô và Thành rất đẹp đôi. Thành đưa Trúc đi ăn rồi sẽ chở cô đến studio Khánh Lan. Trúc đã gọi điện báo lại cho Lâm là không cần trợ lý đến đón nữa. Ở nhà hàng, Trúc tình cờ gặp Hồng. Nhưng Hồng không thấy cô. Người đi cùng Hồng là một nam thanh niên trẻ, ăn mặc sành điệu, vừa nhìn qua đã biết đây là một công tử con nhà giàu. Hai người cười đùa vui vẻ. Cái ghế trống cạnh chỗ Hồng ngồi chất đầy túi đựng đồ hiệu đắt đỏ. Thành thấy Trúc cứ nhìn về phía bàn trong góc thì tò mò ngó theo. Anh nhận ra Hồng và cũng biết cả người đi cùng Hồng. Đó là con của một đối tác làm ăn với anh.

- Em đang tò mò người đi cùng Xuân Hồng là ai à? - Thành lên tiếng.

- Tò mò cũng là một loại bản năng mà - Trúc đan hai tay và nhau, tựa cằm lên, cô thẳng thắn thừa nhận.

- Cậu ta tên là Nguyễn Mạnh Thắng, con trai của ông chủ chuỗi resort Ngọc Sương. - Thành nói.

Trúc không tiếp tục câu chuyện liên quan đến người yêu Hồng mà cầm thực đơn xem qua một lượt.

- Em thích ăn gì? - Thành hỏi.

- Em rất dễ nuôi. Anh gọi món đi - Trúc đáp rồi gấp quyển thực đơn lại.

........................

Studio Khánh Lan tọa lạc ở tòa nhà cao tầng. Thành chở Trúc đến trước cửa tòa nhà rồi mới đi làm. Cô cố tình đến sớm hơn một tiếng. Khánh Lan là một trong những nhà thiết kế nổi tiếng nhất giới thời trang. Mỗi bộ sưu tập mới của cô ấy khi ra mắt đều được săn đón. Bộ sưu tập thời trang công sở có tên "Thanh Trúc" lần này được lấy cảm hứng từ cây trúc. Trúc không phải người mẫu chuyên nghiệp, tuy cô đã từng nhiều lần chụp ảnh bìa báo và tạp chí. Lần này Khánh Lan mời cô chủ yếu dựa vào sức hút của TMH và một điểm trùng hợp nữa là tên của cô trùng với tên bộ sưu tập. Ngoài Trúc, Khánh Lan còn mời ba người mẫu khác tới thể hiện bộ sưu tập. Trúc là người đến sớm nhất. Sau khi chào hỏi xã giao với Khánh Lan, Trúc vào phòng trang điểm. Thợ trang điểm đã đợi sẵn. Vì bộ sưu tập lần này là thời trang công sở nên chỉ cần trang điểm nhẹ và tạo kiểu tóc đơn giản. Khi Trúc trang điểm xong, đi thay đồ thì ba người mẫu kia mới tới. Trong đó có một người Trúc biết. Cô và người mẫu Thanh Thủy từng cùng đóng bộ phim điện ảnh "Sàn catwalk" công chiếu vào năm ngoái. Tuổi nghề của người mẫu không dài vì thế không ít người trong số họ thường dựa vào tên tuổi sẵn có mà lấn sân sang lĩnh vực diễn xuất hoặc ca hát. Thanh Thủy cũng vậy. Lần đó, đạo diễn vốn đã định chọn Thanh Thủy vào vai chính. Nhưng chủ đầu tư lớn nhất của bộ phim này là công ty của Trúc nên vai diễn này phải để cho cô đóng với điều kiện là Trúc phải đáp ứng được yêu cầu tối thiểu của đạo diễn. Đạo diễn dù không vui nhưng cũng không có cách nào khác phải đồng ý. Ông đã casting nhiều diễn viên nhưng chỉ hài lòng với Thanh Thủy. Trúc là người thử vai cuối cùng. Cô có ngoại hình phù hợp để vào vai người mẫu, điều này đạo diễn không thể bác bỏ. Diễn xuất của Trúc được đào tạo bài bản. Đạo diễn sau khi xem xong phần thử vai của cô thì rất hài lòng, không còn phàn nàn gì nữa. Thanh Thủy bị đẩy xuống đóng vai nữ phụ, còn là vai phản diện. Bộ phim khi công chiếu thu được thành tích phòng vé khá tốt, tên tuổi của Trúc càng tỏa sáng hơn, cô được nhiều nhà sản xuất điện ảnh săn đón. Vì thế Thanh Thủy càng cay cú việc mình bị cướp vai.

Trúc lên tiếng chào hỏi ba người mẫu mới tới. Thanh Thủy tươi cười đáp lại. Trong cái giới showbiz này, việc bằng mặt mà không bằng lòng đầy rẫy, dù có ghét hay căm thù nhau đến mấy nhưng bên ngoài vẫn nói cười được. Trúc chẳng để tâm chuyện này, cô nào có tham vọng khiến tất cả mọi người đều yêu thích mình. Vốn ngại những va chạm với các nghệ sĩ khác nên Trúc thường dĩ hòa vi quý. Người ta nếu tìm cô gây sự thì cô chỉ im lặng cười trừ rồi tránh ra chỗ khác. Còn người ta không gây sự thì đương nhiên Trúc càng mừng. Bên ngoài nhiếp ảnh gia gọi cô ra thử máy. Trúc nhanh chóng đi ra đứng trước phông chụp ảnh. Cô đang mặc một bộ váy liền màu trắng, chân và cổ váy thêu lá trúc cách điệu. Nhà thiết kế Khánh Lan đứng quan sát, gật đầu hài lòng. Khí chất của Trúc rất hợp với bộ váy này. Khánh Lan có mối quan hệ rộng trong giới nghệ thuật. Người được cô mời thực hiện chụp hình cho bộ sưu tập mới lần này là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Anh ta tên Tiến Cường. Các bộ ảnh thời trang do Cường chụp đều được đánh giá cao và gây được tiếng vang. Đặc biệt anh ta rất mát tay trong việc lăng - xê các người mẫu mới vào nghề. Chỉ cần được Cường chọn làm nàng thơ là người mẫu đó có một sự nghiệp thuận lợi trong giới. Trúc cũng biết người này, nhưng đây là lần đầu tiên hợp tác. Vị nhiếp ảnh gia này nổi tiếng và tai tiếng thì chẳng ít. Những người mẫu mới hoặc không tên tuổi, muốn được anh ta lăng xê thì đều phải lấy tình đổi tiền.

Ở bên trong, Thanh Thủy đã trang điểm xong. Cô đến gần giá treo quần áo lấy đồ để thay. Một bộ vest màu xanh vừa thanh lịch vừa trang trọng mắc ở cuối giá, Thủy vừa nhìn đã ưng, định với tay lấy thì trợ lý của Khánh Lan lên tiếng:

- Bộ đó là thiết kế chính, chị Lan bảo để cô Thanh Trúc mặc. - Người trợ lý vừa nói vừa lấy một bộ khác đưa cho Thủy - Em mặc bộ này đi.

Người trợ lý nhanh nhẹn chia quần áo trên giá ra là bốn nhóm rồi chỉ cho Thủy và hai cô người mẫu kia trang phục của họ. Khánh Lan xem đồng hồ, đến giờ phải đi làm việc với ban tổ chức tuần lễ thời trang nên không ở lại studio nữa. Cô đã hợp tác với Cường nhiều lần nên hoàn toàn yên tâm về chất lượng công việc của anh ta. Lan gọi người trợ lý đã ở bên trong ra dặn dò vài câu. Hai cô người mẫu kia đã trang điểm xong thì lấy quần áo đi thay. Chỉ còn lại một mình Thanh Thủy với chỗ quần áo mẫu. Đúng ra lần này cô ta vốn được chọn làm người mẫu chính của bộ sưu tập. Nhưng lại bị Trúc cướp mất vị trí lần nữa. Mà người chọn Trúc là Khánh Lan, chẳng thể khiến chị ta thay đổi được.

Trúc làm mẫu cho bốn bộ trang phục. Sau khi cô chụp xong tất cả thì Cường mở máy tính cho cô xem ảnh. Trúc không biết tai tiếng của Cường vẫn bị mọi người đồn thổi là thật hay giả nhưng nhìn những bức ảnh anh ta chụp quả thực là không phải nghi ngờ gì về tài năng. Một bộ trang phục nhưng chụp nhiều kiểu, sau đó mới lựa ra những bức xuất sắc nhất. Trúc đang xem dở thì có điện thoại gọi tới. Vừa nhìn tên người gọi, Trúc nhíu mày, cô ra chỗ khuất trong studio nghe điện.

- A lô, con nghe ạ.

- Sao hôm nay mà mày vẫn còn chưa gửi tiền về. - Đầu dây bên kia, giọng bố Trúc lè nhè.

Trúc biết ông lại uống rượu rồi.

- Con vừa thanh toán tiền viện phí tháng này cho mẹ. Công ty chưa thanh toán tiền cát xê, mấy hôm nữa con gửi. - Cô đáp nhanh rồi cúp máy.

Mẹ Trúc bị ung thư máu, phải nằm viện lọc máu quanh năm. Một trong những lý do khiến Trúc bước chân vào giới giải trí là vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ. Cô muốn đưa mẹ sang Mỹ để ghép tủy. Trúc mới debut được ba năm. Tuy rằng TMH đã nổi tiếng nhưng vì hoạt động theo nhóm nên cát xê hay tiền bán đĩa hát đều phải chia đều, công ty giữ lại phần trăm khá cao. Cát xê đóng phim thì không nhiều. Phim nào mà gây được hiệu ứng tốt thì cô còn có thêm được nhiều hợp đồng quảng cáo, tất nhiên tiền thù lao vẫn phải chia cho công ty. Tất nhiên Trúc kiếm cũng được không ít tiền. Nhưng những đồng tiền ấy, Trúc không thể giành dụm hết để chữa bệnh cho mẹ, bởi bố cô là một người nghiện rượu chè cờ bạc. Sau khi Trúc nổi tiếng, bộ phận truyền thông của công ty đã phải mất khá nhiều công sức xây dựng hình ảnh xuất thân cho cô khi báo chí đào bới về đời tư gia đình của Trúc. Bố cô biết điều này đã lấy đó để uy hiếp cô, buộc cô phải chu cấp tiền để cho ông ta ăn tiêu bài bạc, thậm chí là bao gái. Trúc chẳng còn cách nào khác ngoài đáp ứng. Trong nhóm, Trúc là người làm việc bạt mạng nhất. Ngoài hoạt động chung của nhóm nhạc, cứ có hợp đồng đóng phim, quảng cáo, làm MC, người mẫu, tham gia game show, cô đều nhận hết. Vì muốn tập trung kiếm tiền nên Trúc cố gắng hoàn thiện sớm việc học đại học. Vừa căng mình làm việc vừa bận học nhưng chẳng thấy bao giờ cô than vãn, Hồng vẫn trêu cô là chú lính chì kiên cường rồi con ong chăm chỉ nọ kia. Trúc chỉ cười trừ. Cũng chỉ là vì hoàn cảnh thôi.

Kết thúc cuộc gọi, Trúc hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng và nét mặt bình thường. Cô xem đồng hồ, sắp sửa đến giờ ghi hình cho một gameshow nên cô chỉ chào Cường rồi đi luôn mà không kiểm tra nốt số ảnh còn lại.

.....................................

Mai nhìn đồng hồ rồi tắt máy tính. Cô thay quần áo để về thăm nhà. Điện thoại reo. Người gọi tới là Hưng.

- A lô, anh đang ở trước cửa chung cư rồi, em xuống đi.

- Ơ buổi sáng em bảo anh là chiều nay em về nhà rồi mà. Không phải anh có tuổi rồi nên lú đấy chứ? - Mai ngạc nhiên.

- Vớ vẩn. Anh đến đón em về nhà không được sao?

- Dạ được.

- Thế thì xuống mau lên

Mai mặc áo chống nắng, đeo kính râm, bịt khẩu trang kín mít. Cô xuống đến cửa chung cư thì thấy Hưng đang đỗ xe máy ở gốc cây bàng gần đó. Mai vui vẻ chạy tới rồi leo lên yên xe. Hưng đội mũ bảo hiểm cho cô rồi nổ máy phóng xe đi. Nhà Mai cách chung cư cô ở khoảng mười cây số. Bố mẹ cô không phải là người làm nghệ thuật. Bố cô là luật sư, mẹ cô làm việc ở ngân hàng. Họ vốn không muốn cô theo nghiệp ca hát hay diễn viên. Họ bảo cái nghề diễn bấp bênh, nhiều cám dỗ, không ổn định. Không phải ai cũng có thể nổi tiếng, sống được bằng tiền cát xê từ nghề này. Năm Mai thi đại học, cô giấu bố mẹ đăng ký thi vào nhạc viện. Vì cô đăng ký thi cả một đại học luật nữa nên họ không phát hiện ra. Đến lúc có giấy báo đỗ của nhạc viện cô mới nói cho bố mẹ biết. Mai tự hỏi không biết có phải do tính chất công việc không mà khiến bố mẹ cô rất cứng nhắc, cô có năn nỉ thế nào họ cũng không đồng ý. Cuối cùng bố cô bảo nếu cô muốn học ở Nhạc viện thì tự kiếm lấy học phí. Vì vậy Mai mới đăng ký thi tuyển vào một công ty giải trí đang tìm kiếm những gương mặt mới để đào tạo thành ngôi sao. Cô muốn chứng cho bố mẹ mình thấy cô có thể sống được với việc ca hát mà cô yêu thích. Mai còn ôm ấp hoài bão trở thành một ngôi sao nổi tiếng châu Á.

Bố mẹ Mai chẳng ngạc nhiên khi thấy Hưng đưa cô về. Chuyện hai người qua lại, bố mẹ hai bên đều biết. Nhờ có Hưng nên bố mẹ cô cũng yên tâm hơn khi Mai ở trong giới giải trí. Hưng vẫn thường đi cùng Mai đến nơi cô biểu diễn và đợi cô ở trong hậu trường. Như vậy họ đỡ lo cho con gái bị bắt nạt, hãm hại hay dụ dỗ. Bố mẹ Mai còn nhờ Hưng khuyên cô từ bỏ làng giải trí, nếu yêu nghệ thuật thì học xong đại học cố gắng thi làm giảng viên ở nhạc viện, vừa được làm nghề yêu thích, vừa ổn định, không phức tạp. Nhưng chuyện khuyên Mai rời khỏi showbiz, Hưng chưa từng một lần nói với cô cho đến mãi sau khi hai người kết hôn.

................................

Khi Hồng đến trường quay thử vai thì đã có nhiều người ở đó. Cô nhìn lướt qua những gương mặt này. Đa phần Hồng đều biết kể cả những người chưa gặp lần nào thì cũng từng thấy họ trên màn ảnh, mặt báo. Đều là hot girl, hot teen, người mẫu ảnh, ca sĩ và diễn viên đang nổi. Bộ phim này tên là "Áo trắng" do VFC sản xuất. Phim sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng. Nhân vật chính của phim là một nữ sinh lớp mười hai. Nội dung phim xoay quanh chuyện trường lớp, những trò nghịch ngợm của học trò và tâm lý biến động của tuổi mới lớn. Dạng nhân vật này không có nội tâm quá phức tạp nhưng cũng chẳng dễ diễn. Nếu diễn không khéo thì sẽ không khắc họa được hình ảnh một cô nữ sinh ngây thơ trong sáng, tinh nghịch, lém lỉnh, đáng yêu. Hồng tuy hơn nhân vật chính ba tuổi nhưng ngoại hình của cô không gặp vấn đề gì, vẫn rất hợp vai.

Hồng là người casting cuối cùng. Cô là con nhà nòi, gia đình có truyền thống nghệ thuật. Bố cô là đạo diễn, mẹ là diễn viên. Khoảng mười năm trước, bố cô từng được báo chí ca ngợi là đạo diễn bạc tỷ khi các tác phẩm điện ảnh của ông đều rất ăn khách. Sau đó bố mẹ cô mở một hãng phim. Ngày sinh nhật Hồng năm cô mười một tuổi cũng là ngày khánh thành hãng phim. Hồng là con độc, bố mẹ từ nhỏ đã hướng cô đi theo nghệ thuật, cô được mẹ cho đi học múa từ năm năm tuổi.

Hồng bốc thăm thử vai vào đúng phân cảnh mở đầu bộ phim. Nữ chính tên là Hạnh, mới chuyển trường. Hạnh được cô giáo dẫn vào lớp giới thiệu với các bạn. Hạnh là một cô tiểu thư con nhà giàu nhưng thiếu sự quan tâm của bố mẹ nên cô có tâm lý nổi loạn, thường bày trò phá phách nghịch ngợm nhưng bản chất của cô bé vẫn là một người con ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành và hiếu thảo.

Đạo diễn chỉ đạo:

- Diễn viên vào chỗ.

Hồng trong tạo hình nữ sinh, để mặt mộc, mặc bộ đồng phục với áo sơ mi trắng tinh khôi và quần tím than, mái tóc dài đen óng đến thắt lưng buông xõa tự nhiên. Nhân vật của Hồng có ngoại hình và tính cách đối lập nhau. Hạnh có gương mặt hiền lành, dáng vẻ nhu mì dịu dàng, thậm chí nhút nhát nhưng lại là đầu sỏ trong những trò nghịch ngợm phá phách ở trường cũ. Vì thế mà bố mẹ đã phải chuyển trường cho cô để tránh bị trường cũ đuổi học. Lớp của Hạnh ở trường mới cũng toàn các học sinh cá biệt.

- Action - Đạo diễn hô.

Vì chỉ là thử vai nên không có bối cảnh được dàn dựng như trong kịch bản, cũng không có bạn diễn thể hiện vai cô giáo chủ nhiệm và các bạn cùng lớp. Hạnh vai đeo cặp sách bước về phía trước, được khoảng hơn mười bước thì cô dừng lại. Lúc này nhân viên trường quay cầm kịch bản đọc thoại của cô giáo chủ nhiệm.

- Đến lớp của chúng ta rồi.

Cô giáo đẩy cửa lớp và định bước vào. Hạnh vội nắm lấy tay cô giáo kéo lại. Một xô nước từ trên đổ ào xuống. Trong khi cô giáo hoảng hốt thì Hạnh đứng bên cạnh rất bình tĩnh. Cô nhếch môi cười khẩy. Cái trò này cũ rích, trước đây cô đã nghịch bao nhiêu lần. Hạnh bước vào trong lớp. Nhân viên tiếp tục đọc thoại.

- Đây là bạn Trần Phương Hạnh, học sinh mới của lớp ta. Các em giúp đỡ bạn nhé. Hạnh, em ngồi kia nhé.

Hạnh dáng vẻ nhút nhát đưa mắt nhìn khắp lớp rồi dừng lại ở chỗ cô giáo chỉ.

- Vâng ạ - Cô đáp và đi về chỗ.

Hạnh đăm chiêu, vừa đi vừa nghĩ sao cô giáo không truy vấn ai là kẻ đã bày trò xô nước.

Đạo diễn hô:

- Cắt. Được rồi, Xuân Hồng, bây giờ cô diễn thử phân cảnh này nhé.

Đạo diễn bước tới cạnh Hồng, tay chỉ vào một trang kịch bản. Trong nhóm, tuy Hồng không chăm chỉ bằng Trúc, không tận tụy hết mình vì vai diễn như Mai nhưng cô làm việc vẫn luôn dụng tâm. Quyển kịch này Hồng đã thuộc lòng. Vừa nhìn trang đạo diễn chỉ, Hồng liền đáp:

- Vâng ạ.

- Cho cô mười phút điều chỉnh trạng thái - Đạo diễn nói rồi trở về chỗ ngồi.

Mười phút trôi qua rất nhanh. Phần thử vai tiếp tục. Phân cảnh này yêu cầu phải khóc. Nữ chính cãi nhau với bố mẹ.

Nhân viên đọc lời thoại:

- Đồ mất dạy, mày dám ăn nói với bố mẹ mày như thế hả. Ai là người đẻ ra mày?

Trong kịch bản, nhân vật bố Hạnh vừa nói vừa tát con gái. Nhân viên chỉ đọc lời thoại chứ không diễn cùng nên Hồng quay mạnh đầu, nghiêng mặt sang một bên giống như bị tát. Cô ôm mặt, mắt đỏ hoe, giọng ấm ức xen lẫn tủi thân mà nói:

- Bố nói con mất dạy là đúng lắm, vì con có được ai dạy đâu. Con có cần bố mẹ sinh ra con không?

Nước mắt Hạnh trào ra, lăn dài trên má.

- Cắt. - Đạo diễn hô rồi nói - Hồng, cô ra ngoài cùng các bạn khác đợi kết quả nhé.

- Vâng ạ - Hồng chào đạo diễn cùng những người khác rồi ra phòng chờ.

Đạo diễn hỏi biên kịch:

- Chị thấy thế nào? Ai hợp với nhân vật chị xây dựng nhất.

- Mặt bằng diễn viên lần này đều khá, mỗi người có một ưu điểm riêng - Hằng, biên kịch của bộ phim nói - Nếu về ngoại hình thì Lan Anh hợp hơn.

- Nhưng đài từ của cô ấy kém quá. Phim này thu tiếng trực tiếp, không thể dùng diễn viên lồng tiếng được - Đạo diễn lắc đầu - Lan Anh đọc thoại thẳng đơ một đường như trả bài.

- Bích Phượng tuy ngoại hình không sáng bằng Lan Anh nhưng tôi thấy diễn xuất bù lại được. Cô ấy xuất thân từ Đại học sân khấu điện ảnh, được đào tạo bài bản. - Biên kịch nói tiếp

- Bích Phượng diễn tốt nhưng dùng kỹ năng nhiều quá, tôi không thấy được cảm xúc nội tâm của nhân vật qua cách cô ấy thể hiện. Tôi thấy Xuân Hồng diễn xuất tốt hơn - Đạo diễn vừa nói vừa lật hồ sơ của Hồng.

Biên kịch lúc nãy đi ra ngoài nghe điện thoại nên không có xem phần thử vai của Hồng. Cô vốn có ác cảm với việc các ca sĩ, người mẫu lợi dụng chút tên tuổi mà lấn sân sang phim ảnh. Tất nhiên là không thể vơ đũa cả nắm. Cũng có những người mẫu, ca sĩ rồi MC có diễn xuất tốt nhưng đó chỉ là số ít. Nhà đầu tư, nhà sản xuất thì không cần quan tâm quá nhiều, họ chỉ cần tên tuổi hút khách để bảo đảm doanh thu phòng vé hoặc rating xem đài. Sinh viên sân khấu điện ảnh ra trường dù có năng lực nhưng thiếu may mắn thì phải chầy chật với nghề, rất nhiều người từ bỏ. Hằng cũng xuất thân là sinh viên khoa diễn xuất của đại học sân khấu điện ảnh. Tuy cô vẫn trụ được với nghề làm phim khi chuyển sang làm biên kịch nhưng đã phải từ bỏ đam mê diễn xuất chỉ vì ngoại hình của cô không đủ đẹp theo yêu cầu của nhà sản xuất. Mấy năm trước, Hằng từng có một kịch bản rất tâm huyết. Thế nhưng diễn viên chính của phim đó, cô và cả đạo diễn chẳng có quyền lựa chọn mà phải theo nhà đầu tư, một cô ca sĩ đang hot và một anh người mẫu đang nổi. Kết quả bộ phim ấy ra rạp thất bại, nhận đủ gạch đá chỉ vì diễn xuất thảm họa của dàn diễn viên chính. Nhưng bao nhiêu tội lỗi đổ hết lên đầu biên kịch, do kịch bản yếu kém nên phim bị chê. Hằng của năm đó đã từng nghĩ thà để kịch bản mà mình tâm huyết mãi mãi nằm trong ngăn kéo còn hơn. Thế nhưng ai mà chẳng phải sống.

Nghe đạo diễn khen Hồng, Hằng mở đoạn ghi hình thử vai lúc này của cô ca sĩ này xem lại nhưng cũng chẳng hi vọng gì nhiều, chỉ cần diễn không quá đơ là được. Vẻ mặt miễn cưỡng của Hằng từ từ giãn ra....

.

Các diễn viên thử vai đợi một lúc thì trợ lý của đạo diễn ra thông báo kết quả. Hồng được chọn. Bộ phim lần này tuy cạnh tranh cho vai nữ chính khốc liệt, các đối thủ đều nặng ký nhưng do bố mẹ đều có quan hệ thân thiết với bên đài truyền hình nên Hồng có thêm lợi thế. Cùng với diễn xuất thuyết phục của mình, cô đã có được vai. Diễn viên nhiều khi có nhan sắc, có tài năng chưa đủ mà còn cần sự may mắn để gặp được cơ hội hoặc là phải có chỗ dựa thì mới nhận được vai diễn tốt.

.........................................

Dù Mai bước chân vào làng giải trí đã ba năm nhưng đến bây giờ bố mẹ cô vẫn chưa chấp nhận. Họ đã tuyên bố ngày nào cô còn sao xẹt này nọ là ngày đó họ từ mặt cô. Cuối tuần, bố mẹ Mai đều nghỉ ở nhà. Khi Hưng đưa Mai tới nơi thì đã đến giờ cơm chiều. Mỗi lần về nhà, Mai đều mua quà cho bố mẹ nhưng trước mặt cô chưa bao giờ họ ngó tới chúng.

- Con chào bố mẹ.

- Cháu chào cô chú

Mai và Hưng lên tiếng chào hỏi. Nhưng bố mẹ Mai chỉ đáp lời mỗi Hưng:

-Ừ, chào cháu. Đến đúng lúc lắm, lại dùng cơm.

Không có ai nhắc nhỏm đến mình, Mai tự nhiên ngồi xuống bàn. Ba năm qua, cô đã quá quen với hai gương mặt lạnh như tiền của các vị thân sinh. Ngày xưa, lúc cô debut, cô và họ đã từng cãi nhau một trận rất to. Bố cô là luật sư, dù Mai có đưa ra lý do gì để thuyết phục thì ông cũng có cả trăm lời lẽ sắc bén chặt chẽ để bác bỏ.

Mẹ Mai đứng dậy lấy thêm bát đũa cho Hưng. Mai bị xem như không khí chỉ có thể tự túc. Nhưng cô nhìn một bàn đầy thức ăn, lại toàn món mình thích là biết mẹ cô biết cô chắc sẽ về nên cố tình chuẩn bị. Bữa cơm chỉ có vài câu trò chuyện xã giao của bố mẹ Mai và Hưng, họ không hề hỏi thăm cô một câu nào hay đáp lời cô. Ti vi phát hết quảng cáo, chuyển sang chương trình mới. Chương trình nói về các tin tức trong giới giải trí. Tin tức hot nhất của bản tin hôm nay là công an vừa phá được một đường dây mại dâm toàn các ca sĩ, diễn viên, người mẫu, hoa hậu, MC.... Mai với lấy điều khiển chưa kịp chuyển kênh thì bố cô đã lên tiếng, giọng bực dọc:

- Đúng là xướng ca vô loài. Ca sĩ với ca ve là một.

- Nghề nào cũng có người nọ người kia. Bố đừng có vơ đũa cả nắm được không ạ? - Mai phản đối.

Bố Mai ở tòa án có thể điềm tĩnh bao nhiêu thì cứ mỗi lần nói đến chuyện này với con gái đều quẳng hết sự điềm tĩnh ấy đi. Ông lạnh lùng nhìn Mai:

- Tao hỏi mày, MV này mày với thằng người mẫu minh họa diễn làm người yêu, MV sau diễn làm anh em. Thế không phải là "vô loài" thì là gì?

Mai đặt đôi đũa lên miệng bát, cô nhìn bố rồi nghiêm túc nói:

- Thưa bố, hồi nhỏ, chính bố dạy con rằng không có nghề nào là thấp hèn. Sao bây giờ con muốn theo đuổi nghệ thuật bố cứ khăng khăng phản đối? Con về nhà chỉ muốn ăn một bữa cơm vui vẻ với bố mẹ nhưng giờ chắc cả nhà không thể vui nữa rồi. Chào bố mẹ, con đi.

Mai nói dứt lời thì đứng dậy bỏ về. Hưng khó xử vội vàng chào bố mẹ Mai rồi đuổi theo. Bố cô bực mình lớn tiếng:

- Ngày nào mày còn chưa từ bỏ cái nghề ấy thì nhà này sẽ chẳng bao giờ có bữa cơm nào vui vẻ cả.

........................................

Hưng trở Mai về chung cư cô ở. Mai mở cửa nhà bước vào, cô không buồn bật đèn mà đi thẳng về phòng, thả mình nằm sấp xuống giường, vùi mặt vào gối. Khi Trúc về thì nhà cửa tối om, cô bật đèn rồi tới gõ cửa phòng Mai. Trúc vừa gõ cửa vừa nói:

- Tớ về thì gặp Hưng ở dưới sảnh, anh ấy gửi đồ ăn cho cậu, nói là buổi tối cậu chưa ăn được gì.

Mai mở cửa phòng, nhận lấy đồ Trúc đưa. Vẻ mặt Trúc mệt mỏi.

- Hôm nay quay show thế nào?-Mai vừa hỏi vừa xách túi đồ ăn đi vào bếp.

- Nhiều thử thách vận động. Lả người - Trúc đáp.

- Chắc chưa ăn gì phải không? Vào tắm đi rồi ra cùng ăn - Mai nói - Hồng không về đâu, nó được chọn đóng chính trong "Áo trắng", chắc đi ăn mừng rồi.

Khi Trúc từ phòng tắm bước ra, Mai đã bày biện đồ ăn ra bàn tươm tất. Trúc ngồi xuống, cầm bát đũa lên định ăn thì điện thoại lại kêu. Vừa nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, sắc mặt cô không kìm được mà sầm xuống. Không còn cách nào khác vẫn phải bắt máy nếu không muốn phiền phức hơn. Trúc đứng dậy đi ra ngoài ban công nghe điện. Mai nhìn theo bóng dáng mảnh mai của bạn. Cô biết ai là người gọi đến cho Trúc và gọi để làm gì. Bố mẹ cô tuy phản đối gay gắt việc cô theo đuổi đam mê của mình nhưng cũng là xuất phát từ sự yêu thương cô. Còn bố Trúc thì không, ông ta coi con gái như một cái máy ATM để rút tiền. Gia cảnh của Trúc vốn được công ty bảo mật, kể cả với hai thành viên trong nhóm là Mai và Hồng. Nhưng một lần không biết bằng cách nào mà bố Trúc tìm được đến đây đòi tiền. Vì vậy mà Mai mới biết. Trúc nói chuyện khoảng mười phút thì quay trở lại. Hai người ăn cơm trong im lặng. Xong bữa, Trúc định thu dọn thì Mai bảo cô đi nghỉ ngơi để mình Mai làm. Mai hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn hỏi Trúc:

- Con cái báo hiếu với bố là chuyện đương nhiên nhưng cũng phải tùy hoàn cảnh. Cậu còn phải chữa bệnh cho mẹ, không thể cứ đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của ông ấy được. Cậu đã từng nghĩ đến chuyện công khai việc này chưa? Như thế ông ta sẽ không còn cái gì để uy hiếp cậu nữa.

Trúc cười buồn bã, thở dài lắc đầu:

- Công ty chắc chắn sẽ không đồng ý. Bản thân tớ cũng sợ khi có tin đồn này thì sự nghiệp bị ảnh hưởng xấu, tớ không thể kiếm được nhiều tiền để chữa bệnh cho mẹ nữa.

Mai đứng lên về phòng lấy tiền và đưa cho Trúc:

- Cậu cầm lấy, mai đưa cho ông ấy.

Trúc lắc đầu từ chối:

- Không cần đâu, tớ vẫn còn.

- Cái này là tớ cho cậu vay, chứ đâu có cho không. Cầm lấy đi - Mai đặt tiền vào tay Trúc.

Tiền mà Mai kiếm được đủ để cho cô có một cuộc sống dư dả. Bố mẹ Mai không cần tiền cô kiếm được, cô cũng không có sở thích đam mê với đồ hiệu, thời trang hay có hứng thú kinh doanh nên hầu như đều gửi tiết kiệm.

- Cảm ơn, tớ sẽ trả cậu sớm. - Trúc gật đầu.

- Bạn bè mà. Khách sáo làm gì - Mai vỗ vai Trúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top