Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

😸Chapter 29😸

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng động lớn thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người đến tham dự hôn lễ, bao gồm cả những thị vệ của NaYeon đang đứng chắn đường cậu, Jimin nhân cơ hội liền đẩy họ ra, chạy đến đỡ lấy Yoongi.

Viên đạn bắn thẳng vào phần bụng của anh, máu chảy rất nhiều tạo thành một vũng nước đỏ tươi ngay dưới nơi anh nằm.

“ Yoongi, anh có phải là ngốc nghếch hay không? ”

Jimin ôm chặt lấy anh, tay giữ chặt lấy miệng vết thương kia cố gắng cầm máu lại, cậu đau xót nhìn gương mặt trắng bệnh đến doạ người của người đàn ông này.

Yoongi cười khẽ, vốn dĩ muốn đưa tay vuốt ve gương mặt cậu nhưng lại sợ huyết đỏ sẽ làm bẩn sự xinh đẹp ấy. Cánh tay giơ trên không trung vì thế mà rơi xuống.

“Minie...lời của NaYeon...Em không được tin”

Cậu ngàn vạn lần đừng tin, bởi vì một khi đã tin tưởng thứ mở ra trước mắt chỉ có đau đớn và tuyệt vọng. Đây là thứ anh không muốn thấy nhất. Minie của anh chỉ cần cười lên thật xinh đẹp, hạnh phúc là đủ rồi.

“ Yoongi, có phải anh biết cô ta định nói gì với em không? Có phải anh làm vậy là để ngăn cản cô ta không? ”.

Jimin đột nhiên hiểu anh vì sao lại nổ súng, hơn nữa còn bắn vào chính mình. Yoongi nhìn cậu, vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.

Để ngăn cản chỉ là một phần nhỏ, nguyên nhân anh nổ súng phần lớn là để chuộc lỗi với cậu, chuộc lỗi vì việc anh không tín nhiệm, hoài nghi Jimin.

Anh biết, một viên đạn này không thể xoá sạch toàn bộ đau thương anh gắn lên trái tim xinh đẹp của Jimin, nhưng ít nhất là lòng anh được bình thản phần nào.

“Minie, đừng tin...Đừng tin...xin em ”

Vì đau mà giọng nói của Yoongi trở nên ngắt quãng, lời nói cũng vì thế mà không rõ ràng. Anh vừa dứt lời, hai mắt liền nhắm chặt lại.

Khoảng khắc ấy chân tay Jimin lạnh buốt, cả người run rẩy không ngừng. Cậu khó khăn lắm mới lấy lại ký ức...chỉ xin anh đừng rời xa cậu.

“Yoongi anh tỉnh dậy, tỉnh dậy nói chuyện với em đi... ”

[... ]

Yoongi được đưa đến bệnh viện, lập tức được đẩy vào phòng phẫu thuật. Bên ngoài chỉ có Jimin và NaYeon lo lắng chờ đợi.

NaYeon nhìn Jimin, hai tay siết chặt lại, hận không thể ngay tại nơi này giết chết cậu.

Cô ta so với Jimin không bằng điểm nào? Học thức, nhan sắc, hay thân phận? Không phải tất cả đều vượt trội hơn ư? Nhưng vì sao Yoongi lại không yêu cô ta? Vì sao để tránh Jimin chịu tổn thương anh lại chấp nhận dùng súng bắn vào chính mình?

NaYeon vốn định lên tiếng mắng chửi Jimin, phía hàng lang vừa dài vừa tối kia đột nhiên vang lên tiếng bước chân, chẳng mấy chốc HoJin đã xuất hiện.

Hắn nhìn Jimin như xác không hồn ngồi trên ghế dài, trên người còn mặc bộ đồ cưới dính máu tươi, trái tim hắn đau đớn vô cùng.

Nghe tin cậu đến hôn lễ của Yoongi và NaYeon, hắn không chần chừ lập tức làm thủ tục xuất viện chạy đến tìm cậu, chỉ là không ngờ chuyện phát sinh đến mức này.

“Minie, anh đưa em về ”

HoJin cởi áo khoác bên ngoài, khoác lên người Jimin. Hắn bất lực thở dài một tiếng. Vốn là xoá sạch ký ức để tránh cậu chịu tổn thương, ai ngờ ngay đến cả ông trời cũng không chịu đồng ý.

“ Không cần. Tôi muốn ở lại đây ”

Jimin hất áo của hắn ra, lạnh nhạt nói. Dường như cậu vẫn giận hắn vì giấu cậu nhiều chuyện như vậy.

" Haiười đúng thật là hợp nhau, đều là kẻ giết người. Mau đưa cậu ta đi đi ”.

NaYeon cười lớn, cư nhiên chế giễu mà nói. Trong mắt cô ta Jimin và HoJin đều giơ bẩn như nhau!

“ Người đâu, tiễn khách! ”

[... ]

Ba tiếng sau. Phẫu thuật hoàn tất, Yoongi được đưa vào phòng bệnh, hơn nữa cũng đã tỉnh lại.

“Yoongi, anh khiến em quá thật vọng rồi”

NaYeon trên tay bưng một đĩa hoa quả, từ bên ngoài đi vào.

“NaYeon, anh đã nói đừng làm cậu ấy tổn thương, nếu không... ”.

Yoongi chưa kịp nói hết câu, cô ta đã ngắt lời.

“ Nếu không anh sẽ làm gì em? ”.

Yoongi vỗ mạnh tay một cái, Hani liền xuất hiện trong phòng bệnh, đem súng chĩa thẳng vào thái dương của NaYeon.

Yoongi nói.

“ Anh sẽ không nhường nhịn nữa ”

" Min Yoongi ! ”.

NaYeon dường như đã không thể tự khống chế bản thân, cô ta gọi lớn tên anh, chất giọng chứa đầy phẫn nộ. Vì một chàng trai kia mà dám trở mặt với cô ta? Vì một chàng trai mà lại dám chĩa súng thẳng vào người cô ta? Rốt cuộc chuyện này có bao nhiêu nực cười?

“Jimin quan trọng với anh như vậy? Anh nói em nghe, Yoongi, anh nói!"

Jimin hận không thể móc tim anh ra xem rốt cuộc quả tim kia là màu đỏ hay là màu đen. Tại sao cô ta yêu anh như vậy nhưng lại không nhận lại được thứ gì? Còn Jimin chẳng cần động tay động chân lại được anh bảo vệ chu toàn như thế.

“ Cậu ấy rất quan trọng ”.

Không dài dòng chỉ vỏn vẹn năm chữ ấy đã thành công chặn họng NaYeon, cô ta đứng nhìn anh, không nói gì nữa.

“NaYeon, anh từng nói nể tình Im gia có ơn với Min gia anh sẽ không giết em, không làm tổn thương em. Nhưng sức chịu đựng của con người có hạn. Năm năm trước, em nói anh đừng quan tâm cậu ấy, anh làm; em còn nói đưa ma tuý vào người cậu ấy, anh làm; em nói chỉ cần anh làm toàn bộ việc em yêu cầu cậu ấy sẽ không chết nên anh làm. Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác rồi, tất cả cũng nên dừng lại. Anh cảnh cáo em một lần cuối chỉ cần Jimin mất một sợi tóc thì người hôm nay chĩa súng vào người em không phải là Hani nữa mà là anh- Min Yoongi ”.

Yoongi vừa dứt lời, nước mắt NaYeon liền rơi xuống lăn dài trên gò má của cô ta. Lần đầu tiên đứng trước mặt anh, cô ta khóc. Từng chữ kia tựa như từng mũi dao đâm sâu vào trái tim NaYeon.

Cô ta biết bắt đầu từ bây giờ Yoongi sẽ không nhượng bộ nữa, cô ta còn biết chỉ cần cô ta động đến Jimin, anh đích thực sẽ giết cô ta.

NaYeon xoay người rời khỏi phòng bệnh. Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại, phía nhà vệ sinh bên trong phòng có một người phụ nữ chậm rãi bước ra, dáng vẻ cao quý vô cùng.

“ Mẹ về nước rồi ”.

Yoongi nhìn người phụ nữ kia như cười như không nói, gương mặt vẫn lạnh tanh như trước.


“ Phải ”.

Min phu nhân từ tốn đáp.

“Tại sao lại khiến cậu ấy nhớ lại? Mẹ có biết đoạn ký ức ấy được xoá đi, cậu ấy mới không tổn thương không? Lần này mẹ về nước khiến con quá thất vọng rồi”

Chuyện Jimin có thể nhớ lại khiến anh có chút bất ngờ, vì thế liền nhờ Hani đi điều tra thì phát hiện trước ngày cậu tới hôn lễ một tuần, cậu đã đi gặp mẹ anh, hơn nữa hai người nói chuyện cũng rất lâu nên Yoongi đại khái cũng đoán được cậu vì sao lại nhớ lại.

Min phu nhân ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường bệnh, thấy anh không sao trong lòng cũng an tâm phần nào.

“Yoongie, mẹ là mẹ con lại không biết con nghĩ gì sao? Con luôn muốn thằng bé yêu con mà nó không nhớ lại thì làm sao có thể yêu con. Mẹ kể cho nó nghe từ đầu đến cuối cũng nói con bất đắc dĩ mới phải làm thế, hơn nữa nó cũng tha thứ cho con rồi. Yoongie, Miniecó quyền được biết, được nhớ lại”

Tâm tư của con trai bà bà sao lại không hiểu? Người ngoài như bà còn nhìn ra hai đứa có tình cảm với nhau vì sao không tác thành?

“ Mẹ... ”

“Nghỉ ngơi đi, mẹ mong con suy nghĩ thật kỹ về chuyện hôn sự của con và NaYeon”

[... ] 

“ Đừng đi theo tôi ”.

Rời khỏi bệnh viện Jimin cứ tựa như người mất hồn, đi đứng vô định.

HoJin dừng bước, đứng nhìn cậu. Một Jimin như thế này chẳng khác nào đang nghiền nát trái tim hắn. Hắn muốn có được cậu, chẳng nhẽ cái muốn này là sai ư?

Hắn có thể buông bỏ thù hận, bỏ đi cái chết oan khuất của Park WooSeok cùng cậu sống một cuộc đời hạnh phúc, nhưng cậu vì sao lại không chịu tin hắn một lần cuối?

“HoJin tôi muốn ở một mình ”

Vừa dứt lời, cậu liền bước đi. Mà lần này HoJin cũng không theo cậu nữa, chỉ đứng từ xa nhìn bóng lưng cậu nhìn đến khi bóng lưng ấy càng lúc càng trở nên nhạt nhoà.

Trên người Jimin vẫn mặc bộ đồ cưới dính máu tươi, điều này thu hút ánh nhìn của rất nhiều người. Chẳng biết từ khi nào cậu đã đi đến một trường đại học, Min phu nhân nói cậu và Yoongi từng học ở đó.

Từng đôi sinh viên nắm tay nhau bước đi. Jimin dường như cũng nhìn thấy mình với Yoongi tay trong tay, dáng vẻ hạnh phúc cười đùa tại nơi này, trong khung cảnh ấy cậu và Yoongi đều là sinh viên đại học.

“ A... ”

Jimim đột nhiên hét lên một tiếng thất thanh, cậu ôm đầu, ngồi thụp xuống. Đầu cậu đau tựa như bị từng nhát búa bổ mạnh lên. Từng mảnh ký ức dần dần ghép lại.

“Min Yoongi... Yoongi... ”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top