Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

♊Chapter 33♊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm phủ xuống, ngay ở giữa trung tâm thành phố diễn ra khung cảnh cực kỳ nhộn nhịp. Vì hiện giờ là cuối tuần nên có rất nhiều chương trình ca nhạc được tổ chức.

Đây là lần đầu tiên Yoongi đến một nơi đông người như thế này, hoà vào dòng người cùng với Jimin, chàng trai anh yêu. Cậu đi bên cạnh anh, nắm chặt lấy cánh tay anh vì chỉ cần buông lỏng một chút hai người sẽ lạc mất nhau.

“ Yoongi, anh có thấy người đàn ông đang ngồi ôm ghi-ta và hát không? Đẹp trai nhỉ? ”

Jimin chỉ tay về hướng trước mặt, nơi người đàn ông lạ mặt kia đang bắt đầu cất những tiếng hát đầu tiên. Yoongi cũng nhìn theo, rồi lại nhìn nét mặt cậu, nét mặt có biết bao ngưỡng mộ, cảm thán.

Anh kéo cậu đi xuyên qua đám người, đến trước mặt người ấy hỏi có thể mượn cây đàn ghi-ta kia một lúc không, người kia có lẽ nhìn thấy Jimin đứng phía sau anh nên hiểu ý liền gật đầu, nhường chỗ.

Yoongi ngồi xuống, ôm lấy cây đàn, bắt đầu hát. Kỳ thực anh vì Jimin, vì hình ảnh của ngày hôm nay đã bỏ chút thời gian để tập cái thứ này.

Yoongi vừa hát tiếng hát đầu tiên, đã thu hút không biết bao nhiêu người đến xem. Giọng anh trầm thấp, lại ấm áp khiến lòng Jimin chẳng mấy chốc đã tan chảy.

Lời hứa với người đều đã thực hiện được
Nào sợ núi sông cách trở
Không tính là xa xôi
Sẽ đến bên cạnh người
Ở bên kia đại dương
Có hoa nở hoa tàn như vậy chăng
Muốn đưa người đi ngắm hình ảnh ấy
Nếu như mọi lời hứa hẹn đều có thể thực hiện
Có thể nào vơi bớt nhớ thương
Để tôi
Gần người thêm chút nữa
Ánh sao trên mặt biển

Cũng có thể thắp sáng đem đen
M

uốn đưa người đi ngắm hình ảnh ấy
Sự cố chấp của tôi dành cho người đều hóa thành đôi cánh
Bay qua mùa hạ nóng rực
Và mùa đông giá lạnh
Tôi một khi đã nói yêu rồi, thì sẽ không buông tay
Có kiên cường chống chọi
Cũng có thể điên cuồng
Cho dù thế giời này như thế nào
Tôi muốn cho người đôi cánh của mình
(*)

“ Thế nào có phải cũng rất đẹp trai không? ”

Yoongi nhìn cậu, nụ cười rạng rỡ đọng lại nơi khoé môi. Thấy cậu vui là được rồi.

“ Phải ”

Jimin cũng cười. Kỳ thực khi thấy Yoongi vừa đàn lại vừa hát cậu có chút kinh ngạc. Một người đàn ông thường ngày bận rộn như anh không ngờ cũng có thời gian để học mấy thứ này.

“Yoongi, anh thật giỏi ”

Yoongi hoàn trả lại cây đàn cho người kia, cũng cúi đầu nói một tiếng cảm ơn. Rồi anh lại nhìn Jimin, đem bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt vào trong bàn tay to lớn của chính mình.

“Minie, chỉ cần là thứ em thích, anh đều biết, đều sẽ làm cho em ”

Dù cho chứng tâm thần phân liệt kia có thật sự tái phát, anh cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Dù cho hiện tại nhân cách thứ hai đã xuất hiện, anh vẫn lựa chọn cùng cậu đối mặt.

Yoongi và Jimin rời đi trong sự ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người. Vừa thoát khỏi đám đông, ánh mắt Jimin loé lên một tia hận ý, cậu lấy con dao gấp đã được để sẵn trong túi xách, một nhát đâm thẳng vào người Yoongi.

Anh sững sờ, cúi đầu nhìn vùng bụng đã bắt đầu chảy máu, lại ngẩng đầu lên nhìn Jimin. Cậu của bây giờ thật khác!

“ Anh nên chết đi ”

Jimin hét lên, ánh mắt nhìn anh đầy căm hận. Toàn bộ những người có mặt tại trung tâm thành phố đều bị hành động của hai người làm cho sửng sốt.

“ Minie ”

Yoongi đưa tay bịt chặn miệng vết thương ngăn cho máu chảy, anh nín đau gọi tên cậu.

Một giây kế tiếp, Jimin đột nhiên ôm lấy đầu, ngồi thụp xuống, hét lên.

“ Yoongi, chạy đi. Yoongi, anh chạy đi ”

“ Mày cút, cút đi! Mày không phải là tao, mày không được làm hại anh ấy ”

“Yoongi, không phải...Em không có làm hại anh”

Yoongi đau lòng nhìn cậu, Jimin hiện tại đang phải tự mình đấu tranh với nhân cách thứ hai. Lời bác sĩ nói không sai, bệnh tái phát lại còn nghiêm trọng hơn so với lần đầu. Nhân cách thứ hai này có lẽ đã ẩn giấu trong người cậu rất lâu.

Yoongi không quản nhiều thứ, chẳng quan tâm đến vết thương vẫn chảy máu ròng ròng, anh muốn ôm lấy cậu nhưng lại bị Jimin dùng lực đẩy ra.

Cậu vẫn ngồi xổm xuống, tay ôm lấy đầu mình, nỗ lực khống chế.

“ Chạy đi. Chạy đi ”

“ Mày bị ngu sao? Yoongi đã khiến mày tổn thương, đã khiến mày thân bại danh liệt. Mày không được bảo vệ hắn ”

“ Đừng, đừng làm hại anh ấy ”

“ Yoongi, mau chạy đi, em sắp không khống chế nổi nữa... ”

(*) Bài hát « Ở bên cạnh người » - Hồ Sa Sa

Jimin cứ hét lớn, điên cuồng mà hét lớn. Chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện như cách thứ hai. Cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ khiến Yoongi bị thương, chứ đừng nói đến việc muốn giết chết anh. Nhưng nhân cách thứ hai, thứ cậu không ngờ tới lại luôn làm điều trái ngược cậu.

Yoongi bị cậu dùng lực đẩy ra xa, cả người va chạm mạnh với nền đất, lại đụng trúng vết thương nên đau đớn vô cùng. Anh hít một ngụm khí lạnh, gồng mình đi đến chỗ Jimin, đánh thật mạnh vào gáy cậu.

Jimin ngất đi, tầm mắt Yoongi cũng trở nên mờ dần, chỉ thoáng chốc trước mắt đã là một mảng đen vô tận.

[... ]

“ Minie....Minie”

Yoongi vốn đang nằm trên giường lớn, đột nhiên hét tên của Jimin, chất giọng đau đớn, lại kèm theo lo lắng.

Anh bật dậy, xung quanh rất quen thuộc. Đây không phải là phòng ngủ chính của Min Gia sao?

“Min tổng, anh tỉnh lại rồi ”

Yoongi vẫn còn đang cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, Hani đã tới trước mặt anh, đưa cho anh một cốc nước vẫn còn bốc khói nghi ngút.

Anh nhận lấy, nhưng không uống ngay mà để sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá.

“ Em ấy đâu? ”

Chuyện xảy ra ở trung tâm thành phố ngày hôm nay quả thực đã doạ chết anh. Anh không trách cậu làm anh bị thuơng, nhưng anh chỉ sợ cậu tự trách chính mình. Lỗi không phải do cậu, người khiến cậu nghĩ không thông suốt từ đầu đến cuối là anh.

Hani đáp.

“ Park thiếu gia nằm ở giường bên cạnh. Bác sĩ đã tiêm cho Park thiếu gia một liều thuốc an thần để duy trì giấc ngủ, hơn nữa bác sĩ còn đang đợi anh tỉnh lại để thảo luận vấn đề trị bệnh ”

Yoongi gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

“ Chuyện bên phía trung tâm thành phố, xử lý sao rồi? ”

“ Toàn bộ tin tức đã được phong toả, phía bên truyền thông tôi đã cho người xử lý ”

Với bệnh tình hiện tại của Jimin nếu bị dư luận công kích, chắc chắn sẽ trở nên nặng hơn. Thế nên, anh phải bảo vệ cậu thật chu toàn.

“ Cậu ra ngoài được rồi, gọi bác sĩ vào đây. Kể từ sau đổi cách xưng hô thành ‘thiếu phu nhân’ ”

“ Vâng ”

Hani ra ngoài rồi, Yoongi quay đầu nhìn Jimin đang nằm đối diện anh, trái tim tựa như bị treo trên không trung, lơ lửng không yên. Chẳng biết từ khi nào giường trong phòng ngủ đã được đổi thành hai giường đơn.

Mấy giây sau, vị bác sĩ kia liền bước vào phòng bệnh, ông ta nói.

“ Với tình trạng của thiếu phu nhân hiện giờ phải chữa trị gấp. Nhân cách thứ hai đã bộc phát mạnh mẽ, nếu còn chần chừ không trị liệu, nhân cách thứ nhất hay còn là nhân cách chính thống sẽ biến mất và khi ấy nhân cách thứ hai sẽ là nhân cách chủ đạo ”

Yoongi trầm ngâm, kỳ thực chuyện này anh đã tìm hiểu qua. Có những người đã bị nhân cách thứ hai khống chế, nhân cách đầu tiên biến mấy hoàn toàn. Anh không muốn Minie của anh như thế!

“ Vậy phương pháp trị liệu là gì? ”

“ Đưa cậu ấy tới bệnh viện tâm thần ”

“ Tôi cần suy nghĩ ”

Bệnh viện tâm thần là nơi như thế nào? Là nơi dành cho người sống sao? Anh không dám, thật sự không dám đưa cậu tới đó. Minie của anh đến nơi đó chắc chắn sẽ phải chịu khổ, anh không nhẫn tâm.

Yoongi vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra. Nayeon bước vào, quát lên.

“ Anh còn chần chừ cái gì? Chần chừ đến khi cậu ta giết anh giống như cái cách cậu ta giết chính bố đẻ của mình- Park WooSeok ư"

“ Yoongi, em nói anh biết anh lập tức làm theo lời bác sĩ nói đưa cậu ta vào bệnh viện tâm thần, nếu không một ngày nào đó anh cũng giống ông già họ Park trên ngay dưới đầu xe ”.

NaYeon vừa dứt lời, Jimin chậm rãi mở mắt, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ khàng rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top