Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53 Rời Tống Quốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TÌM LẠI MỐI DUYÊN

Chương 53

Rời Tống Quốc.

Hôm sau Hạo Nam dự định đến gặp Thái Quân nhưng bệnh của Bài Phong có biến chứng nên hắn không thể rời đi mà ở cạnh nàng, buổi tối hôm đó, Cửu Muội dìu Thái Quân đến phòng của Bài Phong, thấy người đi vào, Hạo Nam cảm thấy bất ngờ, đang bón thuốc cho Bài Phong thì dừng lại từ trên giường hắn đứng lên đi vội ra cửa tiếp người "Thái Quân, sao người đến đây?"

"Đến xem xem Bài Phong một chút"

Cửu Muội dìu Thái Quân đến bên giường nhìn Bài Phong nằm rồi nói "Bệnh tình xấu đi sao?"

"Người đừng lo, đã ổn, có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện"

"Vậy thì tốt"

Cửu Muội dìu bà lại bàn ngồi rồi thức thời rời đi, Thái Quân hướng Hạo Nam nói "Niệm vương người ngồi xuống đi"

Hạo Nam bước lại ngồi xuống đối diện người hỏi "Bệnh mất ngủ của người đã ổn chưa?"

"Tốt rồi, nhờ lọ thuốc lần đó, buổi tối kết hợp ngâm chân, lão thân đã có giấc ngủ an tường"

"Vậy thì tốt quá"

"Nghe nói người có việc muốn nói với lão thân?"

"Vâng, định hôm nay đến tìm người thì người lại đến"

"Người dự định sẽ về Mị Đảo?"

"Vâng, không giấu gì người, ta bản thân không thể rời Mị Đảo quá lâu, con dân Mị Đảo cần được bảo vệ"

"Bài Phong hôn mê như vậy lướt sóng nhiều ngày trên biển liệu... Liệu có ổn không?"

"Biết người sẽ lo lắng nhưng người yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho nàng thật chu toàn, khi nàng tỉnh lại, ta nhất định đưa nàng về thăm người"

"Được, được"

"Người không phản đối ta đưa nàng đi?"

"Phản đối gì chứ, dù gì hai người cũng đã thành hôn với nhau, phu sướng phụ tùy, lão thân sao nỡ ngăn cản, chỉ là, mong người đừng phụ tấm chân tình của Bài Phong với người, nha đầu này, vì đoạn tình này, khổ thật nhiều"

Nghe đến đó, Hạo Nam đứng lên, dịch ra sau một chút rồi quỳ xuống trước người, hành động của hắn làm Thái Quân bất ngờ.

Hạo Nam hướng bà dập đầu rồi nói "Đa tạ Thái Quân đã thành toàn, đa tạ người đã bỏ qua lỗi lầm quá khứ của ta mà cho ta và nàng một cơ hội nữa, đa tạ người luôn tin tưởng ta"

"Niệm Vương, ngài đứng lên đi, ngài thân phận gì, ta thân phận gì, ngài không nên quỳ như thế"

"Nên, Bài Phong là nghĩa nữ của người, ta là phu quân của nàng, nên lắm chứ"

"Rất tốt, không uổng công từ đầu ta đã tin tưởng ngài là một người tử tế, ngài đứng lên đi"

Hạo Nam đứng lên hướng người nói "Đa tạ người đã không truy xét lỗi lầm của quá khứ, chịu cho ta và nàng một con đường"

"Quá khứ đã qua thì để nó qua đi, đào bới lên thì có ích gì? Hận oán, chất chồng hận oán thì cũng gây cho bản thân ta và bao người bao nhiêu mất mát và đau khổ, chiến tranh, chỉ hai từ thôi nhưng nó mang lại cho con người ngàn vạn nỗi đau không thể xóa nhòa được"

Trong mắt Thái Quân ẩn nhẫn một nỗi đau vô hình, với bà, một người đã vô số lần tiễn người đi không bao giờ trở lại, nước mắt rơi rồi lau khô rồi lại tiếp tục rơi, đến giờ, ở cái tuổi thập cổ lai hy thì còn gì quý giá hơn được nhìn thấy thái bình thịnh thế, có lẽ Hạo Nam đã nhìn ra nỗi đau của bà, hắn nói "Người yên tâm, từ nay về sau, ta không gì bất cứ lý do nào mà dấy lên chiến tranh nữa, ta thật sự hiểu, sự quý trọng của sự sống là như thế nào, nhân sinh ngắn ngủi, phải biết trân trọng, xưa ta điên cuồng lao vào phục quốc, chưa từng biết thương tiếc sinh mạng của bất cứ một ai, đó là lỗi lầm của ta, năm đó nếu không có bại trận trước Dương gia tướng, có lẽ, bàn tay này của ta vẫn còn nhuộm không biết bao nhiêu máu đào nữa"

"Được rồi, chuyện qua rồi, biết sai mà sửa, làm lại một con người chân chính đã là tốt"

"Cảm ơn sự bao dung của người"

Thái Quân nhìn về giường rồi nhìn về Hạo Nam nói "Ta giao dưỡng nữ lại cho ngài săn sóc, về sau ngài phải chịu vất vả nhiều"

"Đó là trách nhiệm của ta với nàng, Thái Quân, nếu đã xem ta là người trong nhà xin đừng khách sáo với ta như thế"

"Được, trước khi rời đi, ăn cùng mọi người một bữa cơm xem như tiễn chân ngài"

"Vâng, Thái Quân"

Cuộc nói chuyện rất thuận lợi, không còn oán trách, không có khúc mắc gì không thể nói ra, có lẽ, sự rộng lượng của Thái Quân, sự ăn năn hối lỗi triệt để của Hạo Nam đã cho mọi người một cái thật an tâm.

Buổi tối hôm đó Đông Nguyệt mang một bát súp đến phòng của Thái Quân, nghe tiếng gọi người cho vào, lúc này Thái Quân đang ngồi ở bàn uống trà, Đông Nguyệt mang bát canh súp để xuống, Thái Quân cười ngọt ngào nhìn nha đầu xinh xắn dễ thương hỏi "Tiểu nha đầu mang gì cho ta?"

Đông Nguyệt đẩy bát canh súp đến trước mặt người nói "Thái Quân người dùng đi cho nóng, là súp cua, thịt của là Cửu tiểu thư cùng con gỡ thịt đấy"

Thái Quân múc một muỗng đưa lên miệng nếm thử nói "Vừa thơm, ngọt, vừa miệng, tiểu nha đầu ngươi thật khéo"

"Cám ơn lời khen của người, Niệm Vương cũng chuẩn bị rời đi rồi, Đông Nguyệt con muốn đến đây nói lời tạ ơn với người, đã chiếu cố cho mọi người bấy lâu nay"

"Mấy người các ngươi rất hiểu chuyện, ngược lại ta thấy con gái của ta phiền bọn ngươi nhiều quá"

"Dạ không có đâu, Bát tiểu thư Cửu tiểu thư rất tốt với bọn con nữa là đằng khác, mọi người thật đúng như trí tưởng tượng của con"

"Tưởng tượng?"

Đông Nguyệt cười hiền lành đáp người "Đúng, vương phi đến Mị Đảo con là người theo hầu cạnh người, vương phi hay nhắc đến mọi người, kể về từng người, và đến đây con mới thấy rõ quả không sai, sự khí khái hào sảng của mọi người, sự bao dung của mọi người làm con thật cảm động, như lần này, vương bảo chuẩn bị rời đi con còn không dám tin người sẽ đồng ý, nhưng vương nói Dương gia là những người hiểu chuyện, sẽ không làm khó vương, rõ là vương phi rất hiểu mọi người, vương cũng rất hiểu mọi người"

"Đúng là miệng lưỡi thật là ngọt ngào à, Bài Phong có ngươi bên cạnh chăm sóc ta thật an tâm, nha đầu ấy à, cứ sống quá tùy tiện, không biết lo cho bản thân mình"

"Người yên tâm, có vương bên cạnh vương phi, mọi việc sẽ ổn, con tin lần sau đến đây vương phi lại mang cháu về cho người"

Nghe đến đó Thái Quân cười lên thật sảng khoái, nha đầu này nói chuyện làm người ta vui vẻ thật sự.

Quế Anh thấy Đông Nguyệt đến phòng Thái Quân có chút nghi ngờ nên đứng ngoài nghe xem thế nào, nào ngờ nghe được câu chuyện này.

Tên Gia Luật Hạo Nam đó đúng là biết chọn người theo hầu, hai tỷ muội này thật là được việc, lại nhớ đến cửu tiểu vương gia ngấm trúng vị tỷ tỷ kia cũng không tồi.

Cửu Muội Bát Muội và hai tỷ muội bọn họ lui cui cùng nhau chuẩn bị bữa cơm tiễn chân Niệm Vương, món nào ngon nhất, Đông Nguyệt khéo tay nhất đều được làm ra để đãi mọi người, hóa ra ngoài Bài Phong ra thì đã tìm được một tiểu nha đầu khéo nấu nướng là đây, buổi cơm tối thật vui vẻ, lần đầu tiên Hạo Nam ngồi chung với mọi người, không phải đối nhau bằng gươm giáo hay những lời oán hận nhau mà là những ly trà, chén rượu, lời chia tay, tiễn biệt và mong một ngày có thể gặp lại, một ngày Bài Phong có thể nói chuyện cùng mọi người.

Trên đời này không có oán thù nào không thể buông xuống, không còn hận ý nào không thể tiêu tan mà chính là do chính ta muốn buông hay không muốn buông, Ngũ gia từng nói qua, mối thù có lớn bằng trời, khi tâm ta đủ từ bi thì đều buông xuống được, bếp lửa đang sôi sục, ta muốn nước không sôi sục nữa thì phải bớt lửa để nó tự nguội dần, con người ta cũng vậy, cứ nghĩ đến oán hận thì hận oán thêm chất đầy, chỉ khi tâm ta tĩnh lặng, nhìn lại, buông xuống thì lúc đó mới thật sự buông xuống được oán hận.

Thật sự, trên đời này không có thù hận nào không thể buông xuống được, có chăng là ta, muốn hay không mà thôi.

Đêm tối, trời về khuya, sau buổi trà đàm đạo với mọi người, Hạo Nam trở về phòng, thấy hắn về Đông Nguyệt mới rời đi, hắn cởi áo khoác ra vắt ở bình phong rồi đi rửa mặt, xong việc hắn đến bên giường nàng ngồi xuống, nhìn nàng cứ như vậy ngủ say sưa, hắn đặt tay lên tay nàng nói "Nàng biết không, hôm nay, ta dùng cơm với người của Dương gia, uống trà đàm đạo, nàng biết không, ta cũng không nghĩ là mình làm được, và đến giờ phút này ta mới nhận rõ ra, hóa ra, oán thù trong ta đã hoàn toàn dập tắt, ta không còn xem họ là kẻ thù của ta, ta đã xem họ là người nhà của ta rồi"

Bàn tay hắn ấm áp phủ lấy bàn tay bé xíu của nàng, Bài Phong cảm nhận được, nhưng lúc này, nguyên thần của nàng đang ở một nơi rất đẹp, dưới chân rãi đầy hoa đào, suối mát trong vắt, cuộc sống vui tươi tự tại không nhuốm bận u phiền, không có lo lắng đau khổ, tương tư nhớ nhung lẫn lo sợ, những thứ đó tất cả là không khi nàng sống ở đây.

Một nơi tuyệt đẹp với rừng hoa đào phủ một vùng, ngẩng đầu lên đã thấy trời xanh trong vắt, nàng khoác trên người xiêm y màu trắng dịu dàng với gương mặt xinh xắn không nhuốm bận bụi trần, nàng thật sự có một cuộc sống không ưu không phiền, không nhuốm bận yêu hận của trần gian, trong trí nhớ của nàng đều nhớ rõ tất cả nhưng bây giờ của nàng là không bận tâm, khi xưa tự hỏi sao không buông xuống được nhưng giờ của nàng tất cả đã là quá khứ, không có yêu đương đau thấu tâm can, không có oán hận sao người phụ bạc, không hy vọng cũng không thất vọng, cuộc sống bây giờ tiêu diêu tự tại đến lạ thường, cảm giác những gì trải qua trước đây cứ giống như một giấc mộng.

Nàng như thế này, Hạo Nam muốn thức tỉnh nàng quả là một việc quá nan giải.

Hắn nằm cạnh nàng, đem nàng bé nhỏ ôm gọn vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Xưa chỉ mình nàng nhớ, nàng đau, nàng cô đơn u uất, nay đến phiên hắn phải nếm trải tất cả những gì nàng phải chịu đựng, sự trừng phạt đáng sợ nhất là một lời trách mắng cũng không, là sự quay lưng bỏ mặc.

Buổi sáng, cả nhà Thiên Ba Phủ tiễn chân hắn rời đi, hắn bế nàng đang hôn mê trên tay bước ra cửa lớn, bao lời chia tay tiễn biệt rồi cũng kết thúc bằng một cái vẫy tay chào nhau và hắn bế nàng lên xe ngựa rời đi.

Trong mắt mọi người đọng lại là sự lưu luyến, giá như hắn đừng rời đi, từ nay, Thiên Ba phủ lại trở lại nhịp sống bình thường như bao ngày, từ nay Cửu Muội lại không còn có việc không việc chạy xuống bếp tìm Đông Nguyệt nữa.

Với Quế Anh thì, chỉ có ở Mị Đảo hắn mới tiếp tục là Niệm Vương của hắn, chỉ có thế thái bình thịnh thế mới tiếp tục được kéo dài, tuy tin tưởng hắn nhưng với cô vẫn hắn vẫn là một nỗi sợ hãi trong cô.

Rồi thuyền của bọn họ cũng rời bến mà lên đường, tranh thủ còn nắng sớm, hắn bế Bài Phong ra ngồi ở đầu thuyền sưởi nắng, nhìn bình minh xuất hiện trên biển, ánh nắng chiếu sáng cả vùng biển xanh ngát một màu, thuyền nhẹ lướt sóng, mang theo tí lạnh của buổi sáng và tí ấm của nắng ban mai, hắn ngồi đó, để nàng tựa vào lòng mình, thể như cả hai đang ngắm bình minh trên biển vậy.

Hạo Nam thì thào "Ta biết nàng thích ngồi ở đầu thuyền như vậy, ngày trước ta cũng từng lén lút nhìn nàng như thế, thân người bé xíu ngồi bó gối nhìn về mênh mông biển cả, ta từng nghĩ, có lẽ lần đầu ngồi thuyền ra biển khơi nàng mới như vậy, nhưng những ngày sau đó nàng vẫn ngồi như vậy, giờ ta mới hiểu, cảm giác này, là nàng tự thu mình vào thế giới cô độc của nàng đúng không Bài Phong? Ta nghe nói, ở Thiên Ba phủ, nàng cũng từng tìm một góc riêng cho mình, nhưng nàng mà ta biết trước kia rất thích náo nhiệt, rất sợ cô đơn, dưới Thạch Thành, dù ta có hung hăng với nàng, có tạo ra nguy hiểm cho nàng, có dùng lời cay nghiệt đối nàng thì nàng bỏ đi chốc lát vẫn quay lại tìm ta, ta biết, lúc ta tịnh tọa ở giường đá, nàng đã như vậy đứng ngoài cửa động nhìn ta, nàng là không muốn ở một mình, nàng vốn dĩ rất sợ cô đơn, về sau, khi ta bộc bạch tâm sự của đời mình, nàng cũng nghẹn ngào nói cho ta biết, lão ta đã giết hết gia đình nàng, biến nàng thành đứa trẻ mồ côi lạc lõng giữa dòng đời, phải, nàng mồ côi, ta cũng mồ côi, cũng bởi vì chúng ta giống nhau nên từ từ hiểu nhau hơn, và sự lo lắng của nàng, sự quan tâm của nàng đã làm ta cảm động và yêu nàng, thế, ta ngày xưa đã hiểu nàng như vậy, thế mà, chính tay ta đã đẩy nàng vào thế giới cô đơn tự nhốt mình như thế, Bài Phong, ta ngàn vạn lần xin lỗi nàng"

Những lời hắn nói là nỗi lòng của chính hắn, mọi việc xảy ra với nàng là một một tay hắn tạo ra, hắn yêu nàng nhưng lại không cho nàng được thứ hạnh phúc mà nàng cần, và giờ đây, hắn ôm nàng trong vòng tay, cảm nhận được hơi thở đều đều của nàng nhưng hắn không thể nghe nàng nói, nghe nàng cười hoặc oán giận trách móc hắn, nàng chỉ im lặng như vậy ở cạnh hắn mà hắn cảm giác sự trừng phạt này còn đau đớn hơn là nàng trách mắng oán hận hắn.

Im lặng một hồi lâu hắn nói "Ngày xưa ta không phải không từng nghĩ qua buông xuống hết thù hận bá nghiệp mà cùng nàng vui sống đời thôn dã, ta từng thèm khát có một cuộc sống bình dị như vậy cùng nàng nhưng... Định mệnh trớ trêu đưa đẩy tất cả đã sụp đổ khi ta gặp sư phụ và giờ, ta muốn nói với nàng, ta sẽ cùng nàng xây dựng hạnh phúc như vậy, xin hãy tin ở ta, về sau, vô luận xảy ra chuyện gì ta cũng không bao giờ buông tay nàng"

Là một lời hứa nhưng nàng có chịu nghe, chịu tin hay không.

Bên thuyền bên, Tây Nguyệt nhìn mà thở dài nói "Vương thật tội, mang danh một thần y mà không cứu tỉnh được thê tử của mình"

Quân Kiệt tay xách túi thức ăn đi ra nói "Bệnh thân thể có thể trị, tâm bệnh, Hoa Đà tái thế cũng bó tay"

Tây Nguyệt xoay người lại, mũi ngửi thấy mùi thịt thơm lừng nhưng nàng không quan tâm điều đó, cái nàng quan tâm là câu nói của hắn, nàng hỏi "Ngươi nói thế là ý gì?"

"Biết rồi còn hỏi... Đông Nguyệt ra ăn này"

Hắn ngồi xuống bày ra túi vịt quay và mấy cái bánh bao, Đông Nguyệt lù lù đi ra nói "Tiểu vương gia ngài cũng biết chuẩn bị quá chứ"

"Ăn một bữa món ăn kinh thành, về sau không còn cơ hội nữa"

"Ngài muốn về thì về, lại nói như... "

"Ta đúng là không quay lại Tống Quốc nữa"

Hắn kéo Tây Nguyệt ngồi xuống nói "Suy nghĩ cái gì, vương phi bệnh thân thể sớm đã khỏi rồi, tâm bệnh thì phải chờ thời gian thôi, cô có nóng lòng thay Niệm Vương thì cũng vô ích thôi"

Đông Nguyệt nói thêm vào "Đúng đó, muội tin vương sẽ khiến vương phi tỉnh lại thôi"

Tây Nguyệt thì lắc đầu, kẻ khờ như muội muội nàng thì ít phiền muộn, tỷ như không nhắc đến Lam Xuyên muội ấy không nhớ luôn, mà nhắc dám bỏ ăn ngồi khóc ngay cũng không chừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#mimihuynh