Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#2

"Woojin à..."


"Ngoan lắm..."

"Thưởng cho em này..."

"Woojin..."

Park Woojin mơ mơ màng màng, nửa tỉnh nửa mê mắt lim dim. Nam nhân trong giấc mơ ôn nhu lạ thường, lại còn có hình ảnh chính mình bị người kia hôn lên đến là nhiệt tình, khóe môi dường như còn phảng phất hơi ấm đâu đây.

Cảnh tượng trong mơ quá sức chân thực làm cho thân thể nhỏ bé không ngăn được mà phát hỏa. Thiếu niên mò tay xuống phía dưới tìm kiếm nơi huyết dịch đang tụ tập kia, cầm chặt lấy tính khí sưng trướng mà nhẹ nhàng ma sát. Thiếu niên mười mấy tuổi huyết khí phương cương, sáng sớm tinh mơ xảy ra chuyện này cũng gọi là hợp lý thôi.

"Ah... ah... Minhyun hyung..."

Ưỡn cong người đắm chìm trong tình dục, đôi môi nhỏ xinh lúc cao trào bỗng buột miệng gọi tên của ác ma kia.

"Tik tik tik tik tik tik tik tik..."

Tiếng chuông điện thoại báo thức phá tan mộng xuân, mở mắt ra nhìn thì cũng chỉ còn 15 phút nữa để chuẩn bị tới trường.

Quả nhiên đây mới là hiện thực.

*

Trải qua cả một ngày dài học hành cực nhọc, chuông tan trường vang lên cũng là lúc đám học sinh nhao nhao ùa ra khỏi cổng trường như chim sổ lồng, không ít trong số đó sẽ tiếp tục bay vào mấy lò ôn thi khác, còn có người lại...

"Này, ngẩn ra đó làm gì, hôm nay nhiều hàng hóa phải sắp xếp lắm đấy!"

Còn có người lại ở cửa hàng bán đồ chơi tình thú, tay cầm dương vật giả mà ngẩn người.

Bị cửa hàng trưởng Yoon Jisung nhắc nhở, Woojin lắc lắc đầu lấy lại tinh thần.

'Đều không phải tại thứ đồ vật này sao!' Nhìn gói trên tay đề mấy chữ < G magic – dạy dỗ thần khí >, Woojin mới nhớ ra, cái này không phải chính là thứ mà mấy hôm trước bắt mình chỉ dựa vào đằng sau mà cao trào, cái thứ phát minh ma quỷ đó sao! 'Em vinh dự lắm mới được làm người thử đầu tiên đấy'?

"À nói mới nhớ," Yoon cửa hàng trưởng đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

"Woojin làm việc ở đây cũng được hai tháng rồi nhỉ? Trước đây á, mấy người xin vào làm đều không chịu nổi quá một tuần, sau khi gặp Minhyun là đều viết đơn xin nghỉ hết luôn, không hiểu nổi tại sao."

Đó là chuyện đương nhiên!

Ai mà nghĩ được làm nhân viên cửa hàng lại còn kiêm cả chức vụ làm vật thí nghiệm đâu! Chẳng qua do xấp tiền mặt đặt trên bàn nên cậu mới như thể bị ma ám mà nhận việc thôi...

Đúng lúc ấy, cửa tiệm tự động mở ra kéo lại sự chú ý của Woojin. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen bước vào.

"Ồ, Minhyun đấy à? Sao hôm nay lại vào bằng cửa này vậy?"

"Thuận tiện đến nhìn một chút xem học sinh nho nhỏ có trốn việc không thôi." Người kia kéo khẩu trang xuống, con mắt nheo nheo lại cười, bộ dáng như một con cáo.

Bước ngang qua Yoon Jisung, Hwang Minhyun đi thẳng đến bên cạnh Woojin đang ngồi kiểm hàng, vươn tay xoa xoa tóc người ta, làm đầu tóc tung xù lên như vừa mới ngủ dậy.

"Này!"

"Ha ha ha ha, anh đi họp đây" Nói xong liền nhanh như một cơn gió theo cửa sau mà mất dạng.

Cũng vì mấy hành động này mà khiến cho thiếu niên gò má nóng bừng, tim đập rộn lên, không hiểu sự tình gì vừa xảy ra.

"Hôm nay Woojin vất vả rồi... Đem cái rương kia chuyển vào nhà kho xong thì có thể về nhé."

Mãi mới nghe thấy được cho về, Woojin mau mau chóng chóng bê cái rương hướng về phía nhà kho.

Nhìn mặt tiền cửa hàng thì khó mà tưởng tượng nổi đằng sau lại có không gian rộng lớn như thế. Không chỉ là nhà kho mà còn là đường nối đến trụ sở công ty, đương nhiên là tính cả cái phòng thí nghiệm xa hoa kia nữa...

Vất vả đem cái rương trở về chỗ cũ, Woojin cuối cùng lại nổi lên tò mò hiếu kì bởi cánh cửa lớn nơi tận cùng phía trong đang hé ra ánh sáng kia.

Muộn như vậy vẫn còn ai ở lại nơi này à?

Vụng trộm lén nhìn vào bên trong thì phát hiện, hóa ra là bộ phận nghiên cứu phát triển sản phẩm đỉnh đỉnh đại danh quan trọng nhất công ty đang họp ở đây. Đám người bọn họ cùng Hwang Minhyun đứng đó không biết là thảo luận cái gì nữa.

Mấy cái người biến thái nhất của cả công ty tụ tập lại... Chẳng rõ là nghiên cứu gì nhỉ?

Tuy đã đến gần cánh cửa lắm rồi nhưng vì sợ bị phát hiện nên không dám tiếp tục bước đến. Thế nhưng Woojin vẫn một lòng hiếu kỳ, cố gắng rướn lên nghe ngóng.

"Quả nhiên vẫn là làn da trắng nõn thì tốt hơn." – Thanh âm quá đỗi quen thuộc lọt vào tai thiếu niên.

Sau đó bên trong nói tiếp cái gì Woojin đều không có ấn tượng, ngay cả chính mình ngày hôm ấy về nhà bằng cách nào cũng không rõ nữa.

*

Đợi đến lúc Yoon Jisung nhắn tới cái tin thứ 59, Woojin mới ý thức được rằng mình đã không đến chỗ làm được một tuần rồi.

< Cậu mà còn không chịu đến làm nữa là anh đuổi việc luôn thật đấy! (#'Д')ノ >

Nhìn màn hình điện thoại tắt, Woojin quyết định giờ chỉ chú tâm vào máy chơi game thôi.

Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, chỉ là không muốn đi tới đó nữa mà thôi!

Căn bản nơi đó từ đầu đã không bình thường, nếu đi tố giác thì có lẽ công ty này còn bị tội nặng ấy chứ.

Thế nào mà lại bắt người ta đi làm cái chuyện đó...

Âm thanh báo hiệu nhân vật mất mạng khiến Woojin giật mình trở về hiện thực.

Chỉ vì trong đầu bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt như con cáo kia mà làm cho game over, cậu nhóc ảo não xoa xoa hai bên thái dương.

Điện thoại màn hình lúc này lại sáng lên.

< Em ra đây ngay cho anh, anh biết em đang ở bên trong. >

Đang nghĩ ngợi ông anh cửa hàng trưởng này vẫn chưa từ bỏ ý định à, Woojin vươn tay muốn tắt màn hình điện thoại thì tên người nhắn làm cậu khựng lại.

'Minhyun hyung đại biến thái.'

Nói không khẩn trương thì đích thị là gạt người. Trừ bỏ việc nhắc cậu qua phòng thí nghiệm, Hwang Minhyun chưa từng nhắn tin cho cậu một lần nào.

Bây giờ cẩn thận ngẫm lại mới thấy, công ty làm cái loại sự tình này cũng sợ bị lộ ra ngoài chứ, mình lại đột ngột biến mất chắc người ta sẽ sinh hoài nghi nhỉ...

Đừng nói là giết người diệt khẩu đấy nhé...?

Nghĩ tới đây nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm, trái tim Woojin đột nhiên đập thình thịch, dạ dày muốn lộn nhào.

Khí lạnh mùa đông khiến da mặt có chút tê tái, trong lòng lại sợ hãi bước ra ngoài sẽ gặp phải mười mấy người mặc đồ đen đứng chờ.

Nhưng mafia chẳng thấy đâu, chỉ thấy một chiếc xe hơi màu đen cùng một người đàn ông cũng mặc đồ đen từ trên xuống dưới.

"Lên xe đi."

Ngoài cửa kính cảnh vật biến hóa nhanh chóng, đèn neon bên ngoài đường loang loáng chiếu vào, bên trong xe là một mảnh yên tĩnh. Chẳng ai nói một câu nào.

Sớm biết như vậy chẳng thà ngồi đằng sau còn hơn! Cái không khí này là sao vậy!...

"Nếu em thật sự không thích, anh cũng sẽ không ép em tiếp tục làm những thí nghiệm kia."

"Em có thể làm việc bình thường ở cửa hàng mà, gấp rút như vậy tìm đâu ra nhân viên, Jisung hyung sẽ bận rộn lắm."

Người kia mở lời, phá tan mọi kịch bản đang sinh sôi trong đầu Woojin.

Kì lạ quá, mình đã tự nhủ nhất quyết không đi làm ở đó nữa, tại sao nghe những lời này từ miệng Minhyun hyung tự dưng lại lung lay...

Xe dừng trước tòa chung cư quen thuộc. Woojin rất muốn mở miệng hỏi tại sao Minhyun biết nhà mình ở đây, nhưng ngẫm lại thì thôi không nói vẫn tốt hơn.

"Còn nhỏ thì đừng có ở bên ngoài muộn như vậy." Lần này người kia không có xoa loạn đầu tóc Woojin lên, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Người này là như thế nào... Lúc này lại đem người ta coi như con nít...

"Minhyun hyung... Ngày 2 tháng 11, hyung có rảnh không...?"

Không biết bỗng nhiên lấy ở đâu ra dũng khí, Woojin thò tay giữ chặt cửa xe đang đóng lại.

"Buổi sáng có cuộc họp, có chuyện gì sao?"

"Vậy... Tan học đợi em ở cổng trường nha..."

Nam nhân lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

"Sao vậy, hồi tâm chuyển ý quyết định tiếp tục làm thí nghiệm cho anh à?"

"Không phải như thế... Chỉ là cái kia... Mẹ em luôn miệng bảo phải đi mua một ít quần áo tử tế." Cậu nhóc nghiêng mặt sang một bên không dám nhìn thẳng, đầu óc rối loạn, câu chữ lung tung làm cho gương mặt cậu nóng lên. "Mẹ không vừa ý cách ăn mặc của em, nên mới... Em mới muốn anh... Giúp xem thế nào..."

Hwang Minhyun khẽ cười rộ lên, "Vậy mùng 2 gặp nhé."

Tận đến lúc xe đi khuất nơi cuối đường, Woojin mới lấy lại tinh thần.

'Tôi đang làm cái gì thế này!'

Nhất định là cô đơn quá lâu rồi nên mới thành ra cái dạng này, biết trước thì đã sớm đối tốt với bạn cùng lớp hơn rồi...

Người kia, là cái tên đại biến thái đó...

*

Công việc ngày hôm nay trông vậy mà bận rộn hơn Minhyun tưởng tượng, vốn dự định chỉ có họp hành buổi sáng mà không biết sao kéo dài tới tận buổi chiều. Sắp tới công ty muốn cho ra mắt một sản phẩm mang tính đột phá, không cho phép dù chỉ một tia sai lầm, khiến cho phòng nghiên cứu phát triển từ trên xuống dưới đều xoay như chong chóng.

Minhyun vất vả một hồi mới làm xong mọi chuyện, phát hiện sắp tới giờ đón cậu học sinh nhỏ ở trường rồi, vậy mà điện thoại lúc này lại hiện ra tin nhắn không muốn nhìn thấy nhất.

< Trưởng phòng, thí nghiệm lại xảy ra vấn đề rồi! >

Mùa đông mặt trời lặn sớm, nhiệt độ cũng theo đó mà giảm xuống nhanh chóng, người đi đường ai ai cũng khoác tấm áo dày chống lại cái lạnh.

Hwang Minhyun chạy tới cổng trường, đương nhiên một bóng người cũng không có. Chẳng dám nói đến trường cấp 3, thời điểm này chắc chỉ còn có quán rượu mở cửa. Mà loại thời tiết này làm gì có ai đứng bên ngoài đợi mấy tiếng đồng hồ.

"Ah... Chết tiệt."

Nhờ có Woojin ngoan ngoãn đi làm trở lại mà trong cửa hàng đồ đạc mới đâu ra đấy nhanh chóng, Yoon Jisung hưởng thụ chút thời gian nhàn nhã ngồi chơi game âm nhạc. Đang chơi vui vẻ thì một bóng hình lao vào trong tiệm làm anh giật mình trượt luôn combo.

"Jisung hyung! Lý lịch của Woojin..."

"Làm anh sợ muốn chết à! Hwang Minhyun cậu làm cái gì vậy hả..." Ngoài miệng tuy phàn nàn nhưng tay Jisung vẫn lấy ra hồ sơ của cậu học sinh.

"Lần trước coi qua rồi mà phải không?" Bỏ ngoài tai lời nói của Jisung, Minhyun chỉ chăm chăm muốn giật lấy bản lý lịch.

"Ngày mùng 2 tháng 11... quả nhiên là..."

"Jisung hyung, cảm ơn!"

Nhìn theo thân ảnh có vẻ chật vật lao ra cửa, Jisung chép miệng.

"Không nghĩ cái người có biệt danh 'vương tử phòng nghiên cứu phát triển' mà cũng có bộ dáng vội vàng hấp tấp như vậy." Nói xong thì cười đến nghiền ngẫm.

*

Từ đầu chính là vì muốn chơi game mà mới đi làm kiếm tiền, thế nhưng ngay lúc này khi ngồi trước màn hình trò chơi, thiếu niên lại rất hững hờ.

'Park Woojin mày tỉnh lại đi, cũng chỉ là bị cho leo cây thôi mà.'

'Tại mày quá nhàm chán nên mới muốn có người ở bên cạnh vào sinh nhật đó...'

'Thế cũng tốt chứ sao, cùng lắm là quay trở về một thân một mình giống như trước đây, phải không?'

Hôm nay làm thế nào cảm xúc cũng là không thuận, Woojin cuối cùng buông bỏ trò chơi, vùi mặt vào giữa hai cánh tay.

'Tôi đúng là điên rồi mới tin tưởng anh...' Hốc mắt nóng lên thì sao, là do ban nãy gió lạnh bên ngoài thổi vào thôi.

Nhất định là do gió thôi mà...

Phòng game phát ra vài tiếng ồn ào loạn náo, nhưng Woojin chẳng thèm quan tâm nữa rồi, thầm nghĩ có chuyện gì cũng mặc kệ hết luôn đi. Cứ thế cho đến khi bị ai đấy kéo ra ngoài, bị đẩy mạnh vào ghế lái phụ, còn bị ép buộc thắt dây an toàn.

"Anh...! Thế này là bắt cóc!"

"Đừng lộn xộn ở cửa xe, nguy hiểm lắm." Nam nhân ngồi ghế lái thoạt nhìn có vẻ thản nhiên đến dị thường. Đây là thái độ của kẻ bắt người khác chờ 6 tiếng đồng hồ sao?

"Dừng xe lại... thả tôi xuống...!"

Vốn là muốn nạt cho người bên cạnh không ồn ào nữa rồi, dù sao ở trong xe giằng co mở cửa là một chuyện vô cùng nguy hiểm, thế nhưng nhìn thấy thiếu niên trên mặt nước mắt chảy dài, bao lời nói cứ tự động mà nuốt xuống.

Cả một chặng đường dài im ắng hết sức, Minhyun vốn có rất nhiều điều muốn nói lại đột nhiên không nói ra nổi.

Ban đêm trên cao chỉ có tiếng gió xào xạc, từ cái đồi nhỏ này nhìn xuống là dòng xe cộ di chuyển trên đường, ánh đèn xe tạo thành một mảnh dài hẹp màu vàng như dải lụa. Mặt sông Hàn phản chiếu ánh đèn thành thị lấp loáng, gần như thu vào cảnh sắc mỹ lệ của cả thành phố.

"Sinh nhật vui vẻ."

Thiếu niên giật mình, mà thực ra cũng chỉ dám âm thầm giật mình. Chưa từng nói qua hôm nay là sinh nhật mình, vậy mà lại bị người ta nắm được...

"Xin lỗi em, suýt chút nữa là qua 12 giờ đêm rồi."

Giọng Minhyun nghe đều đều du dương, tuy vậy nhưng không rõ biểu hiện trên khuôn mặt anh lúc này là như thế nào, bởi Woojin từ lúc lên xe hoàn toàn không dám quay đầu qua nhìn, đành phải làm một bộ như đang nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa kính. Không gian tĩnh lặng bên trong xe khiến trái tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực, có chút thở không nổi.

"Chắc anh hay mang người ta tới chỗ này lắm nhỉ... Như, như là cái người nào mà làn da trắng nõn ấy..."

Vốn chỉ muốn tùy tiện tìm chủ đề nào đó nói nói một chút, nào ngờ đâu lời vừa thoát khỏi miệng đã thành cái gì sai sai. Lời nói thì không rút lại được, chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy dựng lên.

"Hở? Cái gì mà làn da trắng nõn?"

"Là, chính là... Jisung hyung nói lúc ở trong cửa hàng nghe thấy anh nhắc đó..." Thật xin lỗi Jisung hyung.

"À, có lẽ nào là người máy tình dục mà công ty đang nghiên cứu không? Dạo gần đây đang thảo luận xem ngoại hình thế nào thì sẽ hấp dẫn khách hàng."

Người máy tình dục?!

Cái công ty này rốt cuộc là muốn làm những chuyện gì nữa!

Lại nói tiếp, dường như có việc gì đó cần nhớ phải làm mà đột nhiên nghĩ mãi không ra...

"Cuối cùng cũng chịu quay ra nhìn anh rồi."

Minhyun cười, vươn tay đem vệt nước mắt bên má Woojin nhẹ nhàng lau đi. Woojin lập tức đem mặt chuyển đi, không dám nhìn vào gương mặt người kia quá lâu, kẻo trái tim cũng muốn nôn ra ngoài mất.

Tại sao chỉ nhìn Hwang Minhyun thôi mà đầu óc cũng cảm thấy hỗn loạn thành một đoàn rồi...

"Thật xin lỗi, chưa mua quà cho em được nữa. Bây giờ các cửa tiệm cũng đóng cả rồi..." Bàn tay to lớn lại một lần nữa xoa xoa cái đầu nhỏ, tựa như trấn an tựa như hối lỗi.

Minhyun hyung trước giờ là một người ôn nhu như vậy sao?

Rõ ràng mở miệng là nói về mấy cái phát minh biến thái, trong khi làm thí nghiệm cũng chỉ có làm những chuyện xấu xa, bình thường cũng toàn là một bộ dáng đại biến thái tự tiện làm theo ý mình.

Tại sao...

"Em... Muốn có một thứ này..." Woojin cảm thấy gương mặt lẫn vành tai mình đều như bị nung đỏ lên.

"Ừ, nói đi. Em muốn có cái gì?"

"Em -"

Thực sự là đã dùng hết dũng khí của cả đời người.

Nụ hôn của thiếu niên không hề có kỹ thuật gì tinh vi, thuần túy chỉ là bờ môi áp lên bờ môi mà mơn trớn âu yếm. Nơi tiếp xúc cảm giác nóng bừng như lửa đốt, Woojin khẩn trương muốn chết mất.

Một giây chuồn chuồn lướt nước mà cảm giác như trải qua cả cuộc đời vậy, vừa tách ra Woojin đã nghĩ muốn nhảy xuống khỏi xe. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã thấy một bàn tay dùng lực kéo lấy cái cằm của cậu, đem mặt cậu xoay lại. Đôi môi chưa kịp khép đã lập tức bị ngăn chặn, mùi thơm như mật đào tràn ngập trong hơi thở khiến cậu đầu váng mắt hoa. Chiếc lưỡi thuần thục quấn lấy lưỡi cậu, hôn liếm thẳng tới lúc hai người cạn kiệt không khí mới chịu rời ra một chút.

"Nói... Em muốn gì?" Minhyun bên tai khẽ thì thầm, lời lẽ tràn đầy nhục dục.

"Muốn... Minhyun hyung-"

Nam nhân một lần nữa hôn lên khuôn mặt lã chã nước mắt của thiếu niên.

Trong xe của đại biến thái có gel bôi trơn thì cũng hợp lý đúng không...? Woojin muốn hỏi rồi lại thôi.

Mặt đối mặt với người ta trong khi ngón tay của người ta đang ở phía sau giúp mình khuếch trương, so với tất cả những lần làm thí nghiệm trước đây thì lần này vẫn là xấu hổ nhất. Đừng bảo chỉ cần không nói gì là được, đây mới nhịn xuống không muốn phát ra âm thanh thẹn thùng thôi mà đã phải dồn hết tinh lực chẳng dám quan tâm chuyện khác rồi.

"Đủ rồi..."

"Woojin của anh lớn thật rồi nhỉ, trước đây nào có chuyện tích cực như thế này đâu..."

Quả nhiên vẫn là vô sỉ biến thái không có sai.

Minhyun kéo khóa quần xuống, Woojin mới nhận ra hình như đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy –

Chỉ dựa vào ngón tay khuếch trương mà muốn cho côn thịt cương cứng to lớn đi vào không chút trở ngại thì quả thật có chút miễn cưỡng. Nam nhân đem áo sơ mi đồng phục của thiếu niên vén lên, nhẹ nhàng hôn liếm khắp thân thể, đặc biệt chiều chuộng những điểm mẫn cảm, sau khi cảm nhận được cơ thể người kia bớt căng thẳng rồi mới một hơi mạnh mẽ đâm vào.

"Ha ah... ahh"

Một dòng chất lỏng ấm nóng từ giữa hai đùi thiếu niên phun ra, thình lình nhuốm lên sơ mi trắng cao cấp của nam nhân.

Nếu như có thể, Woojin thực hy vọng ngay lúc này biến mất khỏi trái đất...

Bị dương vật chọc vào sướng đến nỗi bắn ra, Woojin cảm thấy thẹn không ngóc đầu lên được.

Tại sao?! Tại sao trước mặt Minhyun hyung lại mất mặt thế này chứ!

Nam nhân sửng sốt nửa ngày sau mới nhịn cười không được mà nói.

"Hahahaha... Woojin của chúng ta thân thể trở nên mẫn cảm như thế này thì phải làm sao, thật sự sau này không có cách nào làm tình với bạn gái rồi?"

"Đến cùng là tại ai? Tại ai làm hại!..."

Nếu có thể quay lại quá khứ, ngày đó nhất định ngoan ngoãn đến trường, tuyệt đối sẽ không cúp học.

Cũng sẽ không vào forum tìm việc làm để kiếm tiền đến game center chơi.

Càng không được bị mức lương cao dị thường ấy mê hoặc.

Dù gì thì... Sinh nhật năm nay cũng không đến nỗi tệ...

*

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa xe, quấy rối khiến thiếu niên phải chậm rãi mở mắt.

"Ưm...?"

Kí ức về đêm hôm qua như vòi nước mở lớn, cuồn cuộn ồ ạt tràn vào trong tâm trí Woojin. Woojin thất kinh ngồi dậy, cảm giác giống như tỉnh rượu rồi phát hiện ra mình đã làm một việc gì đó rất khủng khiếp.

Nhìn nhìn trên cơ thể, quần áo đều đã mặc vào, còn được đắp thêm tấm chăn lớn màu đen.

"A..., có mùi của Minhyun hyung..."

Mở cửa xe mới phát hiện, thật không hổ là nhân vật quan trọng nhất công ty, sáng sớm ra Minhyun đã cầm điện thoại vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Bất quá vừa nhìn thấy người trong xe bước ra liền cười tà mị đem điện thoại tắt đi.

"Ah, Woojin đây rồi. Anh phát hiện ra có thứ này rất thích hợp làm quà sinh nhật cho em."

Nói xong liền cười đến là vui vẻ, đi về phía sau thùng xe đem ra một cái rương nhìn đến là quen mắt.

Dự cảm không tốt chút nào.

"Minhyun hyung..."

"< G magic version 2 > bản thử nghiệm, đời thứ hai này cải tiến và sửa chữa một vài vấn đề của đời trước, tăng thêm vài mức cường độ rung. Dù là người lần đầu tiên sử dụng cũng có thể cảm nhận được sự độc đáo chưa từng có, ngay lần thứ nhất dùng cũng có thể dựa vào phía sau mà lên tới cao trào..."

"... Em muốn về nhà..."

End.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top