Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tình bạn

TÁC PHẨM ĐẦU TAY CỦA ĐẬU ĐAN THÙY DUNG.

- Lam mất rồi con à !!!

Từng lời lẽ mà bác Hoa mẹ Lam nói với tôi làm đầu óc tôi quay cuồng tim tôi thắt lại tôi không khóc tôi tắt điện thoại và bước đi tôi đi lơ đãng mà không biết mình đi đâu nữa chỉ biết rằng mình đang bước đi

- Kéttttttttt??? làm gì vậy bộ muốn chết hã??

Tôi giật mình nhìn lại và bắt đầu khóc ,khóc ngon lành cứ như người đàn ông đó tông trúng tôi và tôi đau đớn lắm..

Đứng trước thân xác con nhỏ bạn thân tôi kêu nó gọi nó lay nó.

- Lam ơi Lam mày mở mắt ra đi nói chuyện với tao đi tao năn nỉ mày mà mày và tao chưa thực hiện được mộng tưởng mà, mày hứa với tao sẽ cùng tao đi du lịch khắp nước mà. Lam ơi sao giờ mày bỏ rơi tao rồi

Tiếng khóc và tiếng gọi với của tôi như là vô nghĩa bạn tôi nó đi thật rồi chẳng bao giờ về với tôi nữa rồi.

Ngày đưa Lam đi chôn cất tôi không một giọt nước mắt tôi bước đi như người vô hồn tôi nhớ lại tất cả những kỉ niệm êm đẹp biết là bao

- Dung ơi mày đi nhanh lên mày muốn bị đuổi học đúng không nhưng mà tao không muốn đâu nên lẹ lên đi

- Lam ơi là Lam mày cứ như vậy tao chết đó mày cao chân dài mà sao cứ hối thúc con bé nấm như tao vậy phải thương tao phận lùn chứ mày

- ơ hơ phải không đó mặt mày mà đi chậm hã chứ không phải lo nhìn thằng Tân à em biết tỏng trong đầu chị nghĩ gì nhé.

- ơ tao.. tao..!!!

- tao tao cái gì tao hiểu mày quá mà chơi với nhau 13 năm rồi ít ỏi gì nữa thôi đi nhanh giùm con cái má

Đúng rồi tôi và Lam quen nhau đã 13 năm rồi còn gì nữa nhiều lúc tôi tự hỏi mình tại sao tôi và Lam có thể làm bạn được với nhau khi tôi và nhỏ khác nhau về mọi thứ. Lam là một người cao, trắng, dễ thương lại hiền lành nhỏ là tâm điểm của cả bọn con trai trong trường đấy chứ, nhỏ thích nhạc Trịnh loại nhạc mà tôi nói rằng sến rồi thích cả dân ca nhỏ tải đầy điện thoại chỉ toàn nhạc dân ca mỗi khi tôi ngủ tôi lấy điện thoại nhỏ nghe để dễ ngủ trong khi đó tôi lại là đứa lùn, đen, mang kính cận nữa, lì lợm phá phách tôi cũng là tâm điểm đấy chứ nhưng không giống như Lam bọn con trai bu quanh tôi chỉ để hỏi Lam thích cái gì số điện thoại của Lam là bao nhiêu.

- Ê con mắm kia mày quyết định không đi học luôn đúng không.

Tiếng gọi của lam làm tôi giật mình và bước vội vào lớp.

- Tại mày đó tao gọi điện cho mày từ sớm vậy mà qua đến nhà mày tao thấy mày nằm trên giường là sao hã.

- Thôi mà tao biết sai rồi mà một núi bánh kìa ngồi ăn cho hết đi trước sau gì cũng bị đuổi rồi lảm nhảm hoài mệt ghê..

- Thiệt tình nói chuyện với mày chỉ tổ đau não thêm nói chuyện với mấy cái bánh còn hay hơn.

- Dung, Dung. Dunggggggggggggggggggg

- ơ?????????????????????

Tôi hoàng hồn khi bác Quang gọi tôi tránh đường cho bác đi. Tôi nhìn lén bức ảnh của Lam được một người anh họ đang cầm giùm. Tôi không khóc không phải vì tôi không buồn mà do tôi không khóc được. Tôi là người vô cảm ....

Buổi lễ chôn cất diễn ra rất lâu nhưng tôi chẳng nhớ gì. trong đầu tôi chỉ nghĩ về chuyện người bạn thân yêu nhất của tôi đã rời xa tôi, từ nay tôi sẽ ra sao đây.

Đứng trước bàn thờ nhìn tấm hình vô tri vô giác, khuôn mặt Lam cười rất tươi nhưng nhôt nhạt và xanh xao quá. Tôi nhớ Lam ghê đã một ngày tôi không được gặp Lam tôi không được nghe giọng nói của Lam tôi nhớ Lam biết bao, tôi quay lưng bỏ chạy chạy thật nhanh, tôi không biết tai sao tôi lai chạy tới đây cái quán cafe mà tôi và Lam hay ghé vào không chỉ để uống nước mà còn để pha chế giùm chị Đào mỗi khi đông khách

- Ê Dung tao nói mày nghe cái này nghe xong cấm cười và cấm chửi ok

- í gì mà ghê vậy mày đừng nói là mày thích tao nha nhỏ

- Nữa nữa tao đã nói rồi tao là yêu mày chứ không thích mày

- ơ hơ sao mày đê tiện vậy

- Thôi không đùa nữa nghe tao nói này tao tính sau này thi tốt nghiệp xong tao thi nhạc viện hà nội. Bạn mày sau này làm ca sĩ nhá hahaha

- há đê tiện trời cho tao làm quản lý mày nha mày cầm cái micro tao cầm cái lon đủ sống rùi đó

- ờ ờ cũng ổn chứ hã tao đi trước mày theo sau làm cái đuôi tao nha nhỏ haha

- Ê Lam đến lúc đó ngày nào tao cũng mua rau cho mày an hen rồi đến khi mày đi diễn á trang trí cho mày thêm vài cái lá nữa là mày thành cọng rau lun haha khỏi mang đồ> ê cọng rau di động cho tao xin chữ kí trước đi hen.

- sao mày ác vậy mày làm vậy chẳng khác gì mày kêu tao cầm dao đi giết người. à mà tao cho mày lun thân xác tao nè khỏi lấy chữ ký chi cho mệt

- ôi thôi miễn miễn không không tao không lấy đâu

Ke1tttttttttttttttttttttttt... con nhỏ kia rãnh quá hay sao ra giữa đường đứng vậy hã.

Tôi giật mình thì ra tôi đang đứng giữa đường. Chị Đào nhìn ra thấy tôi chị bước ra đưa tôi vào cùng lời xin lỗi với người nào đó. Tôi bước vào quán kiếm một góc khuất để ngồi tôi muốn nhìn cái bàn ấy cái bàn quen thuộc ấy nhưng sao không một bóng người thật là buồn biết bao.

- Dung này có chuyện này tao muốn nói cho mày biết thật tình tao đã muốn giấu nhưng tao không thể để sau này mày trách tao được nên tao sẽ nói ra.

- ơ chuyện gì mà ghê vậy bộ mày yêu tao hã nhỏ

- tao đang nghiêm túc đó đừng đùa nữa được không

Tôi im lặng và lam cũng im lặng chừng 3 phút sau Lam nói

- Tao bị ung thư máu mới được phát hiện nhưng vào giai đoạn cuối rồi. tao sợ lắm Dung à nhưng tao không biết làm sao nữa.

- mày biết đùa lắm đó tao .... tao...mày đừng như vậy...tao

- sự thật.

hai chữ sự thật làm tôi sợ hãi tôi nhìn Lam cười nụ cười méo mó cả tôi và Lam đều im lặng nhìn vào khoảng không trước mắt.

Khoảng thời gian mà Lam nhập viện là lúc tôi đau đớn nhất nhìn Lam thân hình nhỏ xíu mà lại phải bộ đồ to đùng của bệnh viện ngồi trên xe lăn mà mắt nhìn xa xăm. nhỏ nhìn tất cả mọi thứ với ánh mắt tràn đầy yêu thương

- Dung mày nói ba mẹ tao đưa tao về nhà đi Dung tao không hóa trị nữa đâu tao đau đớn lắm Dung ơi tao xin mày đó giúp tao đi đừng đày đọa tao nữa mà tao chịu không nổi nữa đâu

Tôi im lặng không nói gì ngước mắt lên trời để ngăn những giọt nước mắt. Tôi chỉ biết siết nhẹ tay bạn.

-trong đầu tôi vang lên văng vẳng " làm sao mình làm vậy được chẳng khác nào mình cầm con dao mà đâm vào người bạn mình sao". Và tôi đã khóc khóc thật sự nước mắt thật sự

- Xin lỗi phải người nhà của bệnh nhân Nguyễn Đường Thanh Lam không?

Tôi quay lại là bác sĩ Khôi tôi lau đi những giọt nước mắt

- dạ vâng chào bác sĩ có gì không ạ

- Tôi muốn nói với cô về tình trạng bệnh của cô Lam. bây giờ việc hóa trị đối với cô Lam là không còn tác dụng nữa bây giờ chỉ còn phụ thuộc vào thời gian mà thôi tôi nói trước để cho gia đình chuẩn bị tâm lý.

Ngày hôm sau bác sĩ đưa Lam đi hóa trị, nằm trên giường đẩy Lam nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn van nài bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ. Tôi đã tránh né cặp mắt ấy tôi không đủ can đảm nhìn vào nó tôi sợ ánh mắt ấy.

- á á á á á á á á á á á

Nước mắt tôi rơi theo nhưng tiếng hét của Lam tôi quyết định sẽ đi gặp bác Hoa để nói chuyện

- Bác con biết Bác sẽ chửi khi con nói điều này nhưng con vẫn cứ nói đưa Lam về đi Bác nó không muốn ở đây nó đau đớn như vậy đủ rồi Bác à

- Con điên rồi hã Dung con làm như vậy chẳng khác nào đưa Lam vào chỗ chết hã Dung

-Bác . . . .

Tôi quỳ xuống cùng những dòng nước mắt

- Bác con xin Bác đừng đày đọa Lam nữa con biết rằng.....

Bác sĩ Khôi chen vào lời tôi nói

- Tôi nghĩ nên đưa cô bé về để cô bé được vui vẻ trong khoảng thời gian cuối này và để cô bé được ra đi trong sự bình thản

Tôi đứng dậy bỏ chạy trong miệng còn lẩm bẩm câu ra đi trong sự bình thản tôi phải làm sao đây làm sao đây bạn của tôi toi phải làm sao.

- Dung, Dunggggggggggggg!!!!

- ơ chị Đào

tôi vội lau nước mắt.

- chị biết em rất buồn nhưng em nè tại sao em lại buồn bã như vậy bé Lam cũng sẽ không vui nếu em cứ như vậy em hãy cố gắng lên em phải sống em còn cuộc sống nữa em không nghĩ cho em thì em cũng phải nghĩ đến người khác. chị đưa cho em cái này.

Và chị Đào đưa cho tôi một lá thư.

"Gửi Dung

Dung này khi chị Đào đưa cho mày lá thư này thì đồng nghĩa với việc tao đã đi rồi xa mãi mãi. nhưng mày hãy yên tâm tao không đi đâu đâu tao vẫn ở bên cạnh mày đấy nhưng chẳng qua là mày không thấy tao thôi haha mày có sợ không hã. Thôi tao đùa với mày thôi chắc mày buồn lắm đúng không nhưng đừng buồn nhiều quá nhé bạn của tao à hãy thay tao sống tiếp quãng đời còn lại nhé. Đừng khóc nữa mày hãy hứa với tao là không được khóc nữa nha Dung. Tao tự hào về mày.

Bạn của mày

Lam nè

Tôi đứng dậy chạy thật nhanh về nhà Lam tôi nhìn tấm hình của Lam và nói.

- Lam tao thề với mày là sau này tương lai của hai đứa mình sẽ rạng rỡ tao sẽ làm cho tương lai của hai đứa mình mãi tươi đẹp và tao sẽ không khóc nữa. tao hứa với mày đó Lam oi. bạn của tao

forever my goodfriend

i miss you

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top