Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập 3: Chú sói năng động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Buổi sáng.

_ Hiroyuki: Mmmm...

Những tia sang bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào mắt khiến Hiroyuki thức dậy. Trong khi còn đang buồn ngủ, cậu ấy lăn qua và nhìn vào đồng hồ được đặt trên kệ đầu giường.

_ Hirroyuki: 6:45...

Hiroyuki từ từ ngồi dậy, vươn tay và xuống giường. Sau khi đi rửa mặt, cậu ấy nhanh chóng bắt tay vào làm bữa sáng.

_ Hiroyuki: Giờ thì... mình nên làm món gì đây?

*cộc**cộc**cộc*

_ Hiroyuki: Hm? Ai vậy?

_ Kouya: Kouya đây!

Nghe thấy tiếng Kouya, Hiroyuki đi ra mở cửa.

_ Hiroyuki: Sao vậy?

_ Kouya: À, chỉ là muốn rủ cậu đi ăn sáng thôi.

_ Hiroyuki: Cậu làm sao?

_ Kouya: Không, tụi tớ ăn ở quán ăn ven đường trước khi đến trường.

_ Hiroyuki: Thể rủ mình chi?

_ Kouya: Thì càng đông càng vui thôi.

_ Hiroyuki: ..............-Hiroyuki không biết nói gì cả nên chỉ lặng im.

_ Kouya: Sao vậy?

_ Hiroyuki: Không có gì...

Hiroyuki quay lại đi vô trong, nhưng chợt dừng lại suy nghĩ. Một lúc sau cậu ấy quay ra hỏi Kouya.

_ Hiroyuki: Nếu được... cậu muốn ăn sáng do mình nấu không?

_ Kouya: Cậu biết nấu ăn sao?

_ Hiroyuki: Một chút, như vậy thì đỡ tiếc tiền. Cậu cũng đang kẹt tiền đúng không?

_ Kouya: .........-Kouya tránh ánh nhìn của Hiroyuki, nhưng rồi cậu ấy thở dài.

_ Kouya: Được thôi...

_ Hiroyuki: Vậy cậu nhắn cho Rouon bảo cậu ấy lên đây đi.

_ Kouya: Cậu ấy xuống dưới trước rồi. Quán hơi xa nên tốt nhất là để lần sau đi.

_ Hiroyuki: Vậy sao, tiếc thế. Mình cũng muốn coi cậu ấy nghĩ sao về món mình làm.

_ Kouya: Để bữa khác đi! À mà tớ vào được không?

_ Hiroyuki: Xin lỗi, tớ quên mất!-Cậu ấy tránh ra để Kouya bước vào.

_ Kouya: Đừng lo, mình không giận đâu.-Kouya cởi giày rồi để lên kệ, sau đó mang dép lê vào. Hiroyuki thấy vậy quay trở vô phòng và đi đến nhà bếp.

_ Kouya: Xin lỗi đã làm phiền!-Sau khi vào trong, cậu ấy nhìn tổng thể căn phòng.

_ Kouya: Nội thất hơi đơn giản nhỉ?

_ Hiroyuki: Tớ mới chuyển tới mà, cậu mong đợi điều gì?-Hiroyuki trả lời trong khi thái hành.

_ Kouya: Không biết nữa, căn phòng đầy nhạc cụ chăng? Cậu am hiểu đến nổi nhận xét được cả nốt nhạc luôn mà.

_ Hiroyuki: Mình am hiểu đâu có nghĩa là thích sưu tầm nhạc cụ.

_ Kouya: Người bình thường hay vậy mà.

_ Hiroyuki: Cậu nghĩ sao cũng được... Sao tự nhiên thích thú với sở thích cá nhân của mình vậy?

_ Kouya: Thì bạn bè tìm hiểu nhau là chuyện thường mà có phải không?-Cậu ấy cười và nói. Điều này làm Hiroyuki ngừng tay rồi lẩm bẩm.

_ Hiroyuki: Bạn bè sao...-Cậu ấy do dự một lúc trước khi nhìn Kouya.

_ Hiroyuki: Nè Kouya...

_ Kouya: Sao thế?

_ Hiroyuki: ...Cảm ơn.

_ Kouya: Vì điều gì?

_ Hiroyuki: Vì đã nói chuyện với mình, và... vì đã mời mình tham gia CLB.

_ Kouya: Không có gì...-Cậu ấy nhìn chỗ khác, vẻ mặt khá là ngại ngùng.

_ Kouya: Thế cậu làm món gì vậy?

_ Hiroyuki: Cậu ngồi đợi đi, nhanh lắm.

Một lúc sau...

_ Kouya: Cảm ơn vì bữa ăn!
_ Hiroyuki: Cậu thấy đồ ăn của mình sao Kouya?

_ Kouya: Ngon lắm! Không chê vào đâu được!

_ Hiroyuki: Cậu khen quá rồi.-Hiroyuki đứng dậy và bắt đầu thu dọn chén đũa.

_ Kouya: Cậu học nấu ăn từ khi nào vậy?-Kouya thấy vậy cũng đứng dậy và phụ một tay.

_ Hiroyuki: Mẹ mình ở nhà nấu ăn, mình thấy hay nên học theo, cũng khá vui lắm. Điều mình ngạc nhiên là kiến túc xá trường lại rộng đến nỗi mỗi phòng đều có gian bếp riêng cho học sinh tự nấu ăn đấy.

_ Kouya: Ừ, mình cũng ngạc nhiên lúc đầu khi chuyển vô đây đấy. Họ còn không hề lấy tiền phí thuê phòng nữa.

_ Hiroyuki: Vậy sao?

_ Kouya: Ừ!

_ Hiroyuki: (Thế họ lấy tiền từ đâu vậy nhỉ?)

Hai người họ vừa dọn dẹp bàn ăn vừa trò chuyện. Sau khi hoàn tất, họ liền rời phòng và đi bộ đến trường.

_ ???: Ăn vui vẻ quá nhỉ?-Một giọng nói cất lên ngay khi hai người họ vừa đặt chân vô cổng trường.

_ Hiroyuki: Hả?-Hiroyuki quay qua nhìn thì thấy Rouon đứng chờ họ với khuông mặt bực bội.

_ Hiroyuku: Rouon? Cậu đứng đây bao lâu rồi?

_ Rouon: Cậu được lắm Hiroyuki! Dám chỉ làm đồ ăn cho Kouya thôi! Cậu biết mình cảm thấy như thế nào khi Kouya gửi mấy bức hình đồ ăn cậu làm qua cho mình không hả?

_ Hiroyuki: C-cái gì?

Hiroyuki bàng hoàng.

_ Hiroyuki: Đúng là mình có thấy Kouya chụp nhưng...-Rồi cậu ấy quay qua nhìn Kouya.

_ Hiroyuki: Kouya, chính xác thì cậu đã chọc gì Rouon thế?

_ Kouya: Có gì đâu~ Mình đâu biết gì~-Kouya chỉ vui vẻ đưa hai ra sau cổ và cười.

Hiroyuki thấy vậy liền biết ngay đây là một trò đùa khác để chọc Rouon.

_ Hiroyuki: *thở dài* Rouon cho mình xem cái tin nhắn mà cậu nói đi.

Rouon lấy điện thoại ra, tìm lại tin nhắn Kouya đã gửi rồi đưa mình xem.

_ Kouya: Xem Hiroyuki làm đồ ăn ngon chưa nè?😋

_ Rouon: Đã vậy! Hiroyuki có nói là làm phần của mình luôn không?

_ Kouya: Tiếc quá, Hiroyuki nói chỉ làm cho mình ăn thôi, ông không có cửa đâu J

_ Hiroyuki:...-Kouya cạn lời.

_ Rouon: Vậy là do Kouya bày trò phải không?

_ Kouya: Sao ông biết? Chính ông là người hỏi bộ.

_ Hiroyuki: Nè Rouon, hai cậu xuống cùng lúc hả?

_ Rouon: Không, khi chúng mình ra khỏi phòng Kouya nói rằng cậu ấy để quên đồ nên kêu mình xuống trước, sẵn tiện mình nhờ cậu ấy kêu cậu đi chung luôn.

_ Hiroyuki: (Vậy thì đúng là cậu ấy đã lên kế hoạch từ trước...)

Nhưng để chứng minh điều đó thì...

_ Hiroyuki: ...Thôi kệ đi, mai tớ làm bù lại cho cậu. Chịu không?

_ Kouya: Bánh mì với trứng hả? Dù sao cũng không phải món tui thích. Nhường ông vậy.

Câu nói đó khiến Hiroyuki ngạc nhiên và làm cậu ấy nhìn Kouya.

_ Hiroyuki: Sao ông biết được mai tui tính làm món đó vậy?

Mọi thứ dường như dừng lại vào lúc đó, một cách im lặng. Kouya suy nghĩ một lúc trước khi mặt cậu ấy tái mét lại.

_ Kouya: Thôi chết!-Kouya nhanh chóng chuẩn bị chuồn, nhưng đã bị Rouon nắm cổ áo giữ lại.

_ Rouon: À... thì ra cậu... Mau phun ra hết cho tui liền nếu muốn giữ cái mạng của ông NGAY. LẬP. TỨC.-Ánh nhìn đầy sát khí của cậu ấy chĩa thẳng vào Kouya khiến cậu ấy toát mồ hôi và run sợ hơn bao giờ hết.

_ Kouya: Đ-đ-đ-được r-rồi! T-t-tớ n-nói...

Một lúc sau khi tra hỏi...

_ Hiroyuki: Là hôm bữa cậu nhặt điện thoại của mình và tình cờ thấy thực đơn mình chuẩn bị...

_ Kouya: Ừ... và rồi mình lên kế hoạch để chọc Rouon, nhưng không ngờ cậu lại tức đến vậy.

Cả Hiroyuki và Kouya đều nhìn Rouon, cậu ấy vẫn còn cái nhìn sát khí đó. Hiroyuki thấy vậy liền nhanh chóng giải hòa.

_ Hiroyuki: Dù sao cậu ấy cũng nhận lỗi rồi thôi thì bỏ qua đi. Mình sẽ làm bù cho cậu ngày mai mà.

_ Rouon: Không được làm phần cho tên này ngày mai.-Cậu ấy liếc Hiroyuki một cái.

_ Hiroyuki: T-tất nhiên...-Hiroyuki gượng cười. Nghe vậy, Rouon tươi cười trở lại rồi khoác tay qua vai cậu ấy.

_ Rouon: Được rồi! Vậy chúng ta mau chóng tới lớp thôi!

_ Hiroyuki: Ờ, ừm... tất nhiên rồi...-Hiroyuki vẫn không thể không cười gượng.

Là vì sát khí của Rouon, hoặc là do sự thay đổi đột ngột của cậu ấy... Hoặc có thể cả hai?

Tiết Toán...

Hôm nay có một bài trắc nghiệm nhỏ để ôn lại kiến thức môn Toán vào 15 phút cuối giờ. Ngay khi vừa nhận đề, Hiroyuki đã nhanh chóng giải xong trong 5 phút và giành 2 phút để kiểm tra lại bài giải của cậu ấy.

_ Rouon: Nè Hiroyuki...-Đột nhiên Rouon khều cậu ấy và thì thầm.

_ Hiroyuki: Sao vậy?

_ Rouon: Giúp tớ được không?

_ Hiroyuki: Cái gì?-Hiroyuki kinh ngạc.

_ Hiroyuki: Sao vậy? Đề này dễ mà...!

_ Rouon: Tớ quên coi bài rồi! Xin cậu đấy, giúp mình lần này đi...!

Hiroyuki do dự nhìn lên trên bục giảng, thấy giáo viên đang ngồi chăm chú quan sát học sinh. Sau đó đưa mắt qua nhìn Rouon, thấy cậu ấy đang làm đôi mắt cún con đáng thương.

_ Hiroyuki: *thở dài*Rồi... đưa bài ông đây.

_ Rouon: Tuyệt, mình nợ cậu lần này!

Nhân lúc giáo viên không để ý, Rouon và Hiroyuki nhanh chóng trao đổi bài cho nhau. Ngay khi nhận được bài, Hiroyuki lập tức tức tốc giải, đảm bảo là giáo viên không nhìn thấy sự việc này.

_ Giáo viên: Hết giờ rồi! Các em bỏ bút xuống đi!

Ngay khi giáo viên vừa lên tiếng, Hiroyuki đã giải xong và đưa lại cho Rouon mà không có một chút nghi ngờ từ giáo viên.

Giờ nghỉ trưa...

Trong khi Hiroyuki ngồi đợi trong lớp chờ Rouon kêu Kouya qua chơi. Khoảng một lúc, Hiroyuki thấy hai người bước vô từ cửa sau và đang trò chuyện vui vẻ khiến Hiroyuki cảm thấy ngạc nhiên.

_ Hiroyuki: Mình có nằm mơ không mà hai cậu thân thiết quá vậy?

Họ ngồi xuống, vẫn vui vẻ nói chuyện trước khi trả lời.

_ Kouya: Thì hai đứa mình là bạn thân mà.

_ Hiroyuki: V-Vậy sao...

Nhưng thân kiểu này thì... hơi khác thường.

Sau đó cả ba lấy hộp cơm của mình ra và để lên bàn. Ngay khi Hiroyuki mở hộp cơm của mình ra, Rouon và Kouya đã chồm người lên mà nhìn.

_ Kouya: Nè Hiroyuki, hộp cơm của cậu nhìn đẹp thật đấy!

_ Rouon: Ừ! Cách bày trí rất đẹp mắt và ngăn nắp nữa!

_ Hiroyuki: T-thật không?

Không giống như hai hộp cơm được mua ở cửa hàng tiện lợi của Rouon và Kouya, hộp cơm của Hiroyuki được sắp xếp tỉ mỉ. Phân chia giữa lượng rau, thịt và cơm rất đẹp mắt, cùng với sushi khiến người nhìn cũng sẽ thèm thuồng.

_ Hiroyuki: Các cậu nói quá rồi...-Nghe họ nói như vậy, Hiroyuki trở nên ngại ngùn.

_ Rouon: Với lại cảm ơn cậu sáng nay đã giúp mình! Tớ thực sự nợ cậu đấy!

_ Hiroyuki: Như mình nói, không có gì đâu.

_ Rouon: Vậy chắc cậu cũng không bận tâm khi làm đồ ăn trưa cho tụi mình đúng không?

_ Hiroyuki: Tất nhiên là-

Ngay khi định hoàn tất câu nói, Hiroyuki đột nhiên dừng lại.

_ Hiroyuki: Đợi đã...

_ Kouya: Sao vậy?

Cậu ấy suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

_ Hiroyuki: Đừng nói với mình... hai cậu khen chỉ để mình làm đồ ăn trưa cho các cậu đấy?

Như bị bắt quả tang, Rouon và Kouya nhanh chóng nhìn chỗ khác.

_ Rouon: L-l-làm gì có! Đ-đúng không K-Kouya?

_ Kouya: Ừ-ừ, đúng vậy!

Nhưng họ vẫn liếc nhìn ánh mắt sắt lạnh của Hiroyuki. Đến cuối cùng, hai người họ vẫn thừa nhận và thở dài.

Hiroyuki thấy vậy cũng thở dài theo.

_ Hiroyuki: Nếu các cậu muốn thì mình có thể làm.

Câu nói đó khiến hai người họ ngạc nhiên và nhanh chóng nhìn cậu ấy.

_ Rouon: T-thiệt hả?

_ Kouya: Cậu sẽ... làm đồ ăn trưa hằng ngày cho tụi mình sao?

Hiroyuki gắp một miếng sushi bỏ vô miệng nhai trước khi trả lời.

_ Hiroyuki: Ừ, nếu đó là điều hai cậu muốn.

Cậu ấy nuốt thức ăn trước khi tiếp tục nói.

_ Hiroyuki: Mình không phiền làm đồ ăn đâu, cũng là một cách để mình thử các công thức mới.

_ Rouon: Cậu coi tụi mình là chuột bạch à?

_ Hiroyuki: Không, chỉ là cách mình trả thù vì dám giả vờ khen đồ ăn của mình.

Nghe đến câu đó, Rouon và Kouya cảm thấy có lỗi và lại nhìn đi chỗ khác.

_ Kouya: Cậu giận khi người khác giả vờ như vậy sao?

_ Hiroyuki: Ừ, mình ghét khi người khác giả vờ khen để được mình giúp đỡ.

_ Hiroyuki: Thay vì giả vờ, thì hãy nói thật lòng. Như vậy thì mình mới sẵn lòng giúp đỡ.

_ Rouon&Kouya: ...........

Nghe Hiroyuki nói vậy, cả hai người họ thể không thốt lên lời. Hiroyuki thấy vậy liền thắc mắc.

_ Hiroyuki: Sao vậy?

_ Rouon: K-không có gì đâu!

_ Kouya: Tụi mình chỉ hơi bất ngờ, vậy thôi!

_ Kouya: À phải rồi! Chiều nay cậu không cần đến CLB Âm nhạc đâu.

_ Hiroyuki: Hửm? Sao vậy?

_ Kouya: Jun và Yuuki bận việc của họ, mình cũng vậy nên tụi mình hoãn luyện tập lại chiều nay.

_ Hiroyuki: Vậy sao?

Hiroyuki suy nghĩ trong đầu. Có thể cậu ấy sẽ dành thời gian để tới CLB Tennis mà thầy Keisuke đề xuất cho.

_ Hiroyuki: Okay, mình nhớ rồi!

Sau đó cả ba tiếp tục nói chuyện cho đến khi tới giờ vô học.

Sau khi ngày học kết thúc khi tiếng chuông vang lên, Hiroyuki chào tạm biệt Rouon trước khi tìm đường đi đến CLB Tennis.

_ Hiroyuki: Để coi... nếu mình nhớ không lầm thì...

CLB Tennis nằm trong SVĐ của trường ở bên phải trong khuôn viên trường..

_ Hiroyuki: Lớn thật...-Hiroyuki đứng ngước lên nhìn với sự ngưỡng mộ.

Sau một lúc cậu ấy mở cửa bước vào.

Ở bên trong, có rất nhiều người đang luyện tập, từ những kĩ năng cơ bản đến những cú đánh mạnh và chính xác. Tất cả đều khiến Hiroyuki ngạc nhiên.

Ngay sau sự ngạc nhiên đó, Hiroyuki nhận ra mọi ánh mắt đang hướng về cậu ấy.

_ Hiroyuki: Ờ...

Không hẳn là mọi người nhìn Hiroyuki, mà hình như là đằng sau cậu ấy.

Thấy vậy Hiroyuki liền quay lại nhìn.

_ Hiroyuki: T-Thầy Keisuke!-Cậu ấy giật mình trong khi thầy Keisuke cười như được mùa.

_ Keisuke: Hahaha! Sao vậy Hiroyuki? Em như nhìn thấy ma vậy.

_ Hiroyuki: Đ-Đương nhiên rồi! Thầy nghĩ sao mà lại đứng sau lưng người khác vậy?

_ Keisuke: Em nói gì thế? Thầy ở đây nãy giờ mà?

_ Hiroyuki: Không thể nào!

Hiroyuki há hốc mồm khi biết được điều này, bởi vì nếu có ai sau lưng cậu ấy thì chắc chắn Hiroyuki sẽ biết.

_ Keisuke: Dù sao thì mừng vì em đã đến!-Thầy ấy đặt tay lên vai Hiroyuki và hướng về sự chú ý của các thành viên khác.

_ Keisuke: Các em! Đây là Hiroyuki Nishimura. Em ấy từ nay sẽ là thành viên của CLB Tennis. Hãy chiếu cố cậu ấy nhé!

Một chữ "Vâng!" đồng loạt vang lên, mọi người đều nhìn cậu ấy.

_ Thành viên CLB 1: Mình nghe nói cậu ấy là học sinh mới chuyển đến đấy.

_ Thành viên CLB 2: Vậy sao!

Đâu đó trong đám đông có học sinh đang thì thầm về Hiroyuki. Điều này khiến cậu ấy hơi khó chịu và thở dài.

Sau đó thầy Keisuke chỉ đạo mọi người tiếp tục luyện tập liền quay lại nhìn Hiroyuki.

_ Keisuke: Thầy đã chọn sẵn đối thủ cho em rồi. Vì em là Hiroyuki nên cậu ấy sẽ phù hợp đối với em.

Hiroyuki không hiểu ý thầy ấy, nhưng rồi thầy Keisuke liền chỉ tay về phía xa.

_ Keisuke: Thấy cậu bạn sói lông xám trắng đằng kia không? Cậu ta sẽ là đối thủ của em đấy. Cố gắng gây ấn tượng với cậu ấy nhé.

_ Hiroyuki: (Vậy nghĩa là sao?)

Tuy vẫn còn thắc mắc ý của thầy, nhưng Hiroyuki chỉ đành gật đầu rồi đi tới chỗ mình thấy ấy chỉ.

Khi đến gần, Hiroyuki thấy cậu bạn đó đang nhắm mắt lại.

_ ???: ..........-Cậu ấy chỉ đứng yên ở đó không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Vài giây sau, cậu ấy quăng quả bóng lên không trung. Ngay khi quả bóng bắt đầu rơi...

_ ???: Hây!-Cậu ấy mở mắt ra và vung cây vợt với tốc độ chóng mặt, đưa quả bóng thẳng vào góc dưới bên trái trong sân.

Quả bóng tưng lên rồi bay ra khỏi sân.

Hiroyuki nhìn trong sự ngưỡng mộ, nhưng rồi cậu ấy chợt nhớ mình đến đây để luyện tập không phải để nhìn người khác.

_ Hiroyuki: Xin lỗi...-Hiroyuki lên tiếng để thu hút sự chú ý của chú sói.

Cậu ấy nhìn Hiroyuki với đôi mắt ngọc xanh lục với ngọn lửa đang sôi sục bên trong đôi mắt đó.

_ Hiroyuki: À-à... cậu... tên gì vậy?-Hiroyuki toát mồ hôi khi bị nhìn như vậy.

_ Kuroyuki: Kuroyuki Haru... Cậu là Hiroyuki Nishimura đúng không?

_ Hiroyuki: À-ừ đúng vậy. Cậu biết mình sao?

_ Kuroyuki: Thầy Keisue có nói cho mình biết.

_ Hiroyuki: Vậy sao... (Hóa ra lí do thầy ấy chọn là vì tên tụi mình đọc gần giống nhau sao?)

_ Kuroyuki: Cậu khởi động trước đi rồi chúng ta bắt đầu.

_ Hiroyuki: Được rồi, đợi mình một chút.

Hiroyuki để đồ trên băng ghế, vô phòng thay đồ rồi làm nóng cơ thể. Chợt cậu ấy nhớ ra một chuyện.

_ Hiroyuki Quên mất! Mình không có đem vợt theo!

Kuroyuki nghe vậy liền liếc nhìn Hiroyuki.

_ Kuroyuki: Mình có dư một cây trong túi của mình, cậu cứ lấy dùng đi.

_ Hiroyuki: À, ờ... cảm ơn.-Hiroyuki bước tới cạnh túi Kuroyuki và lấy cây vợt ra rồi vào vị trí.

_ Hiroyuki: Cậu muốn mình hay cậu giao bóng trước.

_ Kuroyuki: Nào cũng được, tùy cậu.

_ Hiroyuki: Vậy mình giao bóng trước.-Sau đó trọng tại, là một cậu học sinh đưa 2 trái bóng cho Hiroyuki.

Cậu ấy bỏ hai trái vô túi và cầm trái còn lại, tưng vài lần trước khi quăng lên và bắt đầu giao bóng. Ngay khi trái bóng vừa qua lưới, Kuroyuki đã đánh trả lại bằng một cú đập.

_ Hiroyuki: ...Hả?-Cậu ấy còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy quả bóng nằm trong phía sân bên mình.

_ Trọng tài: 15-0!

_ Kuroyuki: Sao vậy? Đừng nói với mình rằng cậu không theo kịp đấy.

Hiroyuki nghe vậy liền quay lại mỉm cười.

_ Hiroyuki: Được thôi, là cậu muốn đấy nhé!

Hiroyuki giao quả thứ 2, khi Kuroyuki đáp trả như lần trước thì Hỉoryuki đã ở sẵn vị trí để đáp trả.

_ Kuoryuki: Cái gì?

Sau đó Hiroyuki đánh một cú tới góc phía dưới bên phải sân khiến Kuroyuki không thể trở về vị trí kịp do ngạc nhiên.

_ Trọng tài: 15 đều!

Kuroyuki nhìn quả bóng, trên mặt bắt đầu lộ một nụ cười.

_ Kuroyuki: Không tệ... Chắc mình tìm được đối thủ xứng tầm rồi.

Nói thế, ngọn lửa trong mắt cậu ấy cháy dữ dội lên. Hiroyuki thấy vậy liền cười và quay về vị trí ban đầu.

_ Hiroyuki: (Phải cẩn thận nếu không là coi như thua mất!)

Thời gian cứ thế trôi qua, hai người họ cứ tiếp tục chơi cho đến khi cả hai đều nằm lăn ra trên sàn. Sau khi đã thấm mệt, cả hai liền thấy mọi thành viên khác đang chăm chú xem trận đấu của họ.

_ Kuroyuki: Tụi mình...*hộc**hộc*... đã chơi được bao lâu rồi...?

_ Keisuke: Được 30 phút.

_ Hiroyuki: Thầy...*hộc*...đã ở đây từ khi nào vậy?

_ Keisuke: Từ khi hai em bắt đầu chơi, mọi người cũng dần lại quan sát trận đấu.

_ Kuroyuki: Thế còn tỉ số...? *hộc*...Thầy có biết không?

_ Keisuke: Hmm... Ván trước Kuroyuki thắng, ván sau Hiroyuki thắng nên hai em hòa.

Mọi người đều kinh ngạc trước kết quả, có một vài bạn thì thầm điều gì đó nhưng Hiroyuki quá mệt để có thể nghe.

Trong tầm nhìn phai mờ, Hiroyuki thấy một bàn tay chìa ra trước mặt với một giọng nói cất lên.

_ Kuroyuki: Nhìn cậu kìa... sắp ngất tới nơi vậy. Đây, để mình giúp một tay.

_ Hiroyuki: Cảm ơn.-Hiroyuki nắm tay cậu ấy, cố gắng để đứng dậy.

Sau đó cả hai ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, còn thầy Keisuke kêu những bạn khác quay trở lại luyện tập rồi tiếp tục công việc quan sát.

_ Kuroyuki: Nè Nishimura, cậu chơi được bao lâu rồi?-Cậu ấy đưa cho Hiroyuki chai nước và hỏi.

_ Hiroyuki: Cũng được... 6 năm rồi nhỉ? Còn cậu?

_ Kuroyuki: Mình cũng vậy.

_ Hiroyuki: Vậy sao? Vậy tại sao cậu chọn tennis?

Nghe câu hỏi, Kuroyuki liền nở một nụ cười.

_ Kuroyuki: Bởi vì đó là mục tiêu của mình. Để trở thành người đánh tennis giỏi nhất thế giới. Còn cậu?

_ Hiroyuki: Mình chơi tennis là vì mình thích bộ môn này,... và cũng vì mình muốn giải tỏa áp lực.

_ Kuroyuki: Áp lực?

_ Hiroyuki: À, không có gì đâu.

Kuroyuki có vẻ tò mò, nhưng ngay lập tức cười.

_ Kuroyuki: Vậy thì...-Cậu ấy đứng lên và nhìn Hiroyuki.

_ Kuroyuki: Tiếp tục không, Nishimura?

_ Hiroyuki: Cậu đúng là tràn trề năng lượng! Nhưng mà, đâu cần phải gọi họ của mình đâu. Hiroyuki là được rồi.

_ Kuroyuki: Được chứ?

_ Hiroyuki: Được mà... chúng mình là bạn mà đúng không?

Trong một lúc, cậu ấy không hiểu tại sao lại nói thế. Nhưng cậu ấy nhanh chóng gạt qua suy nghĩ đó.

Kuroyuki cười và giơ nắm tay lên, Hiroyuki thấy vậy liền hiểu ngay ý của cậu ấy.

Chúng mình đấm tay nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Sau đó cả hai tiếp tục cho đến khi tới giờ đóng cửa và trở về nhà. Kết thúc một ngày học vui vẻ khác.

-HẾT-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top