Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tinh cuong 1

PHẦN MỘT

Virginia Brandon sẽ tròn mười sáu tuổi mùa xuân năm 1862 và chỉ hai tuần nữa là đến buổi khiêu vũ đầu tiên của nàng, điều đó còn thú vị hơn bức thư mà nàng nhân được sáng nay từ cha nàng ở Mỹ.

Nàng chưa từng nhìn thấy cha nàng từ khi nàng vẫn còn là một đứa bé - có lẽ khoảng ba hay bốn tuổi, mặc dù ông vẫn gửi tiền cho nàng mỗi tháng vào nhà băng của ông ở San Francisco để nàng được chăm sóc nhưng ông rất ít khi gửi thư cho nàng.

Tại sao nàng phải quan tâm hay buồn rầu khi cha nàng quyết định đi thêm bước nữa? Chú Albert đã chỉ ra khi ông đọc bức thư của cha nàng rằng William Brandon vẫn còn trẻ - và đang trong thời kỳ sung sức nhất. Và người phụ nữ mà ông cưới - một góa phụ trẻ - vô cùng phù hợp - một phụ nữ miền nam sở hữu rất nhiều đất đai gần New Orleans.

Virginia nhớ lại ánh mắt dịu dàng của Xante Celine trở nên vô cùng lo lắng khi nàng nghe đọc bức thư của cha nàng. Xanten quá nhạy cảm, bà rõ ràng đang nhớ tới mẹ của Ginny - em gái của bà - Genevieve đáng yêu đã chết thật trẻ và thật thảm thương.

Nhưng mình chẳng nhớ nhiều về mẹ, Ginny nghĩ nổi loạn. và tại sao mình lại phải quan tâm cha có kết hôn lần nữa hay không? Mình sẽ chẳng bao giờ phải sống với cha và mẹ kế, khi chiến tranh ở Mỹ - cuộc nội chiến vẫn còn tiếp diễn trong nhiều năm.

"Em họ Ginny - em có thể đứng yên được không?" Giọng Pierre đã hơi giận dữ, bình thường Ginny sẽ cố gắng đứng im như một con chuột, nhưng buổi sáng mùa xuân này tinh thần của nàng không thể giữ được bình tĩnh.

"Nhưng em mệt mỏi vì phải đứng im như thế này! Em đang phấn khích vì mình sắp được dự buổi khiêu vũ, và em sẽ được mặc một chiếc đầm tuyệt đẹp."

Cặp mắt xanh lấp lánh sáng bừng lên như cặp ngọc lục bảo, nheo lại khi Ginny cười và Pierre lại thở dài. Làm sao chàng có thể vẽ bất cứ người nào luôn thay đổi và không biết mệt mỏi giống như cô em họ của chàng? Và tại sao chàng lại nghĩ chàng có đủ tài năng để thử làm nó chứ? Khuôn mặt của Ginny đang dần hiện lên trên bức tranh sơn dầu, khuôn mặt chàng không một chút cảm xúc. Mười sáu tuổi - chàng nghĩ một cách chán chường. Làm sao mà mình có thể nắm bắt được cảm xúc của tuổi mười sáu? Chàng đã vỗ về, hối lộ nàng khi nàng nhỏ hơn. " Đứng im một chút nữa thôi - em hãy nghiêng đầu một chút như hồi nãy anh đã chỉ em đó - chỉ vài phút nữa thôi, hoặc anh sẽ nghĩ rằng tối nay anh bị cảm lạnh và em sẽ không có ai hộ tống em đến buổi dạ vũ!"

Hàng mi đen che phủ cặp mắt xanh như đám mây bão. Đôi môi con gai mềm mại, trẻ thơ bĩu ra hờn dỗi.

" Anh sẽ không - anh không thể ..."

" Ừ, có lẽ anh không thể làm phạt lòng em, em họ xinh đẹp, nhưng em đã hứa làm mẫu cho anh sáng hôm nay, và ánh sáng đang chuẩn. lại đây nào - chỉ một chút nữa thôi?"

"Ô, được thôi! Nhưng hãy nhớ em sắp ra công viên và em phải lên lầu và thay đồ trước."

Cố giấu nụ cười vì sự chán chường trong giọng nói của cô em họ của chàng, Pierre trở lại với bức tranh sơn dầu.

So sánh với vẻ đẹp rỡ của Ginny, bức tranh của nàng chẳng có một chút sức sống, hay chiều sâu nào cả. Bức tranh sơn dầu này chỉ là bức tranh của một cô gái trẻ trong bộ váy màu xanh, đứng dưới cây táo già màu xanh, khuôn mặt nàng hơi hướng lên những tia nắng xuyên qua kẽ lá. Chàng đã vẽ màu sắc của bức tranh khác đẹp - cặp mắt xanh là điều đầu tiên gây sự chú ý ở nàng. Và tóc nàng, màu xám nhất của màu đồng. Tuy nhiên bức tranh thiếu mất sự sống động và rực rỡ của nàng mà chỉ có được vẻ buồn chán và không thể hiện vẻ sinh động của nàng lúc đó. Và cái vẻ bướng bỉnh khi nàng hất cằm - làm sao chàng có thể lột tả được nó?

Gạt lọn tóc vàng vương trước trán, Pierre Dumon thở dài. Điều tốt đẹp là xét cho cùng vẽ chỉ là sở thích, công việc của một nhà ngoại giao mới là công việc chính của chàng, mà chàng kế nghiệp từ cha. Không - cuộc sông của chàng sẽ dễ dàng thôi - nhưng những bức chân dung - pah!

Cắn nhẹ cây cọ, Pierre liếc nhìn Ginny. Chàng nửa muốn làm một hành động một cách ấn tượng xé bức tranh sơn dầu làm đôi, nhưng mặc dù vẫn càu nhàu vì phải đứng im một chỗ nhưng chàng biết Ginny rất hào hứng muốn có được bức chân dung của mình. Vậy thì, chàng đành phải cố gắng thôi.

Cố gắng đứng im, khuôn mặt nàng thật ngoan hiền. Chàng chăm chú nhìn khuôn mặt nàng giờ như đang trong giấc ngủ. Pierre đoán có lẽ nàng như thường lệ lại đang mơ mộng về buổi khiêu vũ. Cô Genevieve của chàng khi còn sống đã được coi la một người đẹp, và Ginny đã thừa hưởng hết đường nét và màu sắc khuôn mặt của cô, nhưng cằm và cái miệng là của riêng nàng. Cằm nàng nhỏ và hơi chẻ, mũi nàng thẳng. Nhưng miệng của nàng -ah, đứng vậy miệng nàng, miệng của một cô điếm hạng sang, một người đàn bà lẳng lơ. Đường nét tuyệt hảo với môi trên đầy, môi dưới đầy khoái cảm, đó là miệng của một người đàn bà hứa hẹn những thích thú thầm kín khi hôn đôi môi ấy. Kết hợp với mái tóc nàng và gò má cao, làm cho khuôn mặt nàng có vẻ gypsy một cách hài hòa. Chỉ khi nàng cười và môi nàng cong lên, lúc đó Ginny mới có vẻ trẻ con.

Gần như ngoài dự tính của chàng, mắt Pierre từ từ di chuyển xuống thấp hơn tới những đường cong của bộ ngực nàng, cái eo nhỏ và tà váy đang bay phấp phới. Một người đàn bà. Chàng tự sửa mình. Gần như một người đàn bà. Nàng mới chỉ mười sáu, và chàng biết nàng từ thời thơ ấu. Rõ ràng, Nàng đang lớn dần, nhưng chàng không thể, không nên nghĩ về nàng bất cứ gì ngoài việc nàng chỉ là một đứa trẻ - và là em họ chàng.

" Nhiêu đó đủ rồi, em có thể nghỉ ngơi", Pierre nói một cách gay gắt, hơn cả ý muốn của chàng.

Ginny chớp mắt. Nàng đang chìm đắm trong giấc mơ trẻ con của mình.

"Anh đã hoàn thành nó chưa? Em có thể coi nó được không?"

Chàng vội vàng che bức tranh lại.

"Chưa được - dĩ nhiên nó chưa hoàn thành, anh nói với em rồi cần phải có thời gian! Anh sẽ vẽ thêm nền bây giờ còn em thì lên lầu và thay đồ đi".

Chàng kéo nhẹ một lọn tóc của nàng và trêu nàng khi nàng chạy đến vung vảy cái nón. "Không nhìn trộm! Em hứa rồi, nhớ chứ!"

Giận dỗi, nàng quay lại.

"Thật không công bằng khi em không được phép nhìn bức tranh."

Nàng chắc còn ở lại và tiếp tục tranh cãi với chàng, nhưng cô nàng đã sai Marie xuống gọi nàng qua bức tường của khu vườn nhắc nàng rằng nàng phải thay đồ. Mọi hy vọng của nàng được coi bức tranh tan biến, nhún vai không thèm để ý đến người anh họ đang cười toe toét của mình, ginny chạy vội vào trong nhà.

Trên lầu, Marie đã để sẵn quần áo của nàng trên giường, và khi người phụ nữ đang giúp nàng thay đồ, càu nhàu như mọi khi quý cô lại trễ, quý cô phải nhớ rằng cô không còn là trẻ con mà là một quý cô; Ginny lại trở lại với những mơ mộng của nàng. Ngoài ý nghĩ của nàng, nàng bỗng dưng lại nghĩ về nước Mỹ. Thật là lùng, thực ra nàng đã được sinh ra ở đây, mặc dù nàng yêu nước Pháp và nước Pháp mới thực sự là ngôi nhà thực sự của nàng. Mọi người nhún vai và nói nước Mỹ còn chưa được khai hóa, nhưng mẹ nàng đã yêu New Orleans và cha nàng là một người đàn ông giàu có và có giáo dục.

Tại sao mẹ nàng lại rời bỏ cha nàng và trở lại Pháp? Tante Celine sẽ chẳng bao giờ chịu kể hết toàn bộ câu chuyện cho nàng nghe, Ginny chắc chắn điều đó.

"Mẹ của con lúc nào cũng mỏng manh và yếu đuối, ngày từ khi nó chỉ là một cô bé, con hiểu chứ," Celine nói. "Khí hậu ở Louisiana không phù hợp với mẹ con, và trong thời gian đó cha con lại liên tục đi xa. Mẹ con đã thường xuyên phải ở một mình và Genevieve ghét phải một mình. Cha con quá bận rộn tìm kiếm may mắn ở những mỏ vàng ở California, nhưng mẹ con lại muốn ở gần cha con ..."

Vậy tại sao mẹ lại đem mình đi và rời khỏi cha? Có bí mật gì về cha mà không ai chịu nói cho nàng biết? Một lần nàng đánh liều hỏi Pierre cũng câu hỏi ấy và anh ấy đã cười vào mặt nàng.

"Em đã đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi đấy Ginny! Mẹ em bệnh và bà muốn về nhà. Cha em không thể từ chối yêu cầu đó của bà. Tất cả chỉ có vạy

" Một người đàn ông - sống một mình và thường xuyên đến những vùng đất hoang sơ và hẻo lánh, ông ấy biết làm gì với một đứa trẻ chứ? Không, cha em là một người thực tế, và ah chắc chắn điều tốt nhất cho em khi cha em để em ở đây với gia đình anh. Em có hạnh phúc không em họ?"

Dĩ nhiên là nàng hạnh phúc. Chắc chắn nàng chẳng muốn ở nơi nào khác ngoài nơi này, nàng tự nhủ. Và một cách không tự chủ nàng rùng mình. Cha nàng nói sẽ đón nàng khi chiến tranh kết thúc. Có thực ông định đón nàng không? Trên hết liệu nàng có muốn đến với cha hay không?"

Chú Albert đã nói " Con không cần phải lo lắng về điều đó. Cuộc nội chiến ở Mỹ sẽ kéo dài bao nhiêu năm ai mà biết được. Và con được toàn quyền quyết định sẽ đi hay ở - Virginie".

"Đây là nhà của con, và chúng ta yêu con", Tante Celine thêm vào, nước mắt đọng trên đôi mắt nâu dịu hiền của bà.

Ginny nhún vai một cách dứt khoát khi nàng đứng trước gương và ngắm nhìn minh một cách vui thích. Tại sao lại phải nghĩ về việc có thể nàng sẽ phải rời khỏi Pháp khi điều đó còn chưa xảy ra? Nàng nên hướng tới cuộc sống nàng đang sống - buổi khiêu vũ - hai tuàn tới và cái nhìn khó hiểu và không vui của anh họ Pierre khi anh nhìn nàng. Anh ấy đã để ý thấy là mình đang lớn lên, nàng nghĩ một cách đắc ý. Dường như nàng đã luôn luôn hơi yêu anh họ của nàng, anh ấy đã đối xử với nàng thất tốt bụng như với một cô em gái. Nhưng từ khi bạn của anh - tử tước De la Reve gặp họ trong công viên và gần như không thể giấu nổi sự ngạc nhiên của anh ta khi nhận ra nàng đã lớn như thế nào, cũng như chẳng che giấu nổi sự ngưỡng mộ của anh ta dành cho nàng, Pierre bỗng trở nên khác lạ. Tốt thôi, Ginny nghĩ khi nàng đi xuống cầu thang. Đây là lúc anh ấy phải chú ý. Nàng hy vọng tất cả bạn bè của anh ấy sẽ có mặt tại buổi tiệc và học cũng sẽ chú ý đến nàng. Nàng vẽ ra trong đầu một kế hoạch, mình sẽ giả bộ chán chường. Và khi mọi người mời mình nhảy, mình sẽ tán tỉnh. Nàng đang tràn ngập trong sự tự do và đứng trước ngưỡng cửa của sự tự do. Và nàng nghĩ, ý nghĩ thường xuyên trong tâm trí nàng, tương lai sẽ mang lại cho nàng điều gì, và hoàng tử trong mộng của nàng mà nàng đang chờ đợi là ai? Những ý nghĩ càng làm nàng thêm phấn khích. Chẳng có gì làm nàng e sợ cả. Nàng gần như có được mọi điều nàng muốn, và nàng sẽ còn có nhiều hơn thế nữa.

Chỉ có cô Celine lo lắng. Đứng bên cạnh chồng dưới lầu, bà quan sát đứa cháu họ gần như bay xuống lầu, mặt nớ ửng hồng và mắt nó lấp lánh. Bỗng nhiên, nó làm bà nhớ Genevieve, Genievie xinh đẹp rực rỡ, luôn luôn tràn đầy nhựa sống, luôn luôn khao khát sẵn sàng đón nhận tình yêu.

Và rồi cuối cùng điều gì đã xảy ra? Khi Genebieve trở lại Pháp nó dường như bị đánh bại bởi cái bóng của quá khứ nó bỏ lại sau lưng. Nó không nói điều gì, không thừa nhận bất cứ điều gì, nhưng Celine biest có cái gì đó đã làm Genevieve đau khổ, và lúc nào đó nó đã đánh mất những giấc mơ của nó và cả những mơ mộng của nó, và không có chúng nó không thể sống nổi. Đừng để điều đó xảy đến với Virginie, Celine cầu nguyện. Ginny xoay tròn một vòng, váy của nàng xoáy lại theo nàng.

Albert trêu chọc "Hmm con giống như một vũ công gypsy".

Năm ngoái khi học đến Tây Ban Nha và được coi một vũ công Flamenco nhảy - Celine không ngăn nổi nụ cười khi nhớ lại vẻ hào hứng của Ginny, khi nàng tuyên bố nàng cũng muốn được nhảy như vậy.

Ginny ngước cằm và mỉm cười với hai người.

"Con mừng là mình không phải là một gypsy. Con sẽ chẳng thích nhảy nếu con phải nhảy để kiếm tiền. Không, con sẽ thích khiêu vũ hơn, con nghĩ như vậy."

" Ồ, ta nghĩ là con sẽ đạt được ước nguyện sớm thôi. Và nhớ điều này, thưa quý tiểu thư, ta sẽ được ưu tiên điệu van đầu tiên đấy nhé".

Albert Dumont lịch sự đưa hai tay cho vợ và cháu gái mình và họ cùng bước ra cửa trong khi vẫn còn đang cười.

Nó làm chúng ta cảm thấy mình như trẻ lại, Celine đăm chiêu suy nghĩ. Giống như Genevieve. Nhưng có lẽ con gái của Genevieve sẽ không dễ dàng bị tổn thương. Luôn luôn có sự bướng bỉnh trong cái cách mơ mộng và ảo tưởng của Ginny, và cả sự mạnh mẽ mà Genevieve không có.

Họ trở lại từ công viên sớm vì những dấu hiệu của cơn mưa mùa xuân. Bị thất vọng, ginny trở lại phòng và thay lại bộ váy màu xanh xám. Nàng nhoài người qua khe cửa và chán chường nhìn cánh cửa vườn nhỏ nơi Pierre nhờ nàng làm mẫu cho bức tranh chàng vẽ nàng một tiếng đồng hồ trước.

Những đám mây mưa lướt qua bầu trời và mọi thứ trở nên xám xịt và không có sức sống. Những cành táo cong xuống và những nụ hoa xuân ủ rũ và co mình lại. Trời sắp đổ mưa rồi và đường phố sẽ trở nên bóng loáng. Nước mưa sẽ chảy xuống những mái hiên. Khi trời mưa lúc nào trong nhà cũng chật chội và tù túng. Đó là cơn mưa lạnh, và Marie sẽ nhanh chóng lên lầu thắp nến - và có lẽ nàng sẽ đi xuống thư viện của bác Albert và tìm vài cuốn sách để đọc. Còn chuyện gì để làm trong buổi chiều mưa như thế này nữa chứ?

Những hạt mưa lộp độp rơi và Ginny nhớ lại cuốn sách nàng đang đọc dở - một tập hợp luận văn của Emerson - một người Mỹ vẫn còn bên ngoài của khi nàng để nó lại đó. Với một chút chán nản nàng chạy ào ra khỏi phòng, xuống cầu thang hẹp, hy vọng là không ai nhìn thấy mình.Mặc dù vội vàng nhưng Ginny vẫn ướt hết khi nàng quay lại phòng. Đầu tóc và quần áo nàng ướt sũng, thật không may mắn cho cuốn sách nàng tranh thủ lấy và giấu trong áo cũng bị ướt hết. Nàng dừng lại một lúc ngước mặt lên trời và hứng những giọt mưa xuân.

Chẳng có gì chung giữa cô gái mắt xanh ở Paris và chàng đại úy trẻ tuổi ở Louisiana ngoại trừ họ đều ướt nhẹp và chàng cũng đã từng sống ở Paris, đã rất lâu rồi. Bộ quân phục màu xanh của chàng đã ướt hết rồi và chàng nguyền rủa cơn mưa cũng như cái mục đích của chàng ngày hôm đó. Mới vừa được thăng cấp trung úy và chuyển đi từ vùng đồn điền hẻo lánh ở Terriory ở New Mexico tới New Orlean vì chàng nói trôi chảy tiếng Pháp, Steve Morgan đã nghĩ chàng sẽ thích nhiệm vụ của chàng ở nơi này. Nhưng thay vì vậy chàng lại được chỉ thị đóng vai bảo vệ - để "trông nom" đồn điền Beaudine và bà chủ của nó - người vừa kết hôn với thượng nghị sĩ của UJS từ California. Và bây giờ trong trận mưa xối xả này, tai chàng ù đi vì tiếng sấm Steve Morgan nguyền rủa vận may của chàng và cả quý bà mà chàng đang tìm.Cô ta đang làm cái quái gì một mình trong cơn mưa bão sấm sét này mới được chứ? Và cô ta đang ở đâu? Chàng hy vọng cô ta có ý thức kiếm cho mình một chỗ trú ở đâu đó cho qua cơn bão.

"Quý cô Sonya đã cưỡi ngựa đi đâu không biêt nữa" người quản gia với bộ mặt rầu rĩ đã báo với chàng khi chàng quay lại căn nhà vào buổi chiều khi nhận được lời mời của ông quản gia. Điều làm chàng càng thêm hằn học là chàng phải hạ mình xuống vị trí như một thằng bé đưa tin hay một kẻ hộ tống lịch sự, cưỡi ngựa làm toàn những chuyện lặt vặt, và toàn bộ thời gian còn lại là "bảo vệ" quý bà người miền nam lạnh lùng khỏi sự phiền nhiễu. Bởi vì chẳng biết vì Sonya Beaudine có thừa giàu có hay thông minh nên đã tái hôn chỉ trước khi chiến tranh xảy ra, và tái hôn với ngài nghị sĩ, vì vậy cô ta được đối xử hoàn toàn khách với toàn bộ những người phụ nữ khác trong cùng thành phố. Steve Morgan cũng với bốn hay năm lính kỵ binh được ra lệnh luôn luôn túc trực bất cư khi nào cô ta muốn mua sắm hay thăm bạn bè. Năm người lính kỵ binh và đại úy của họ cảm thấy mình như những thằng ngu khi phải chạy theo cỗ xe của quý bà Brandon như những tên đầy tớ, lang thang trong vườn khi bà ta ở nhà - không cả được cho vào nhà bởi vì họ chỉ là những tên lính Mỹ(Yankee). Ngay cả Negroes - một tên cựu nô lệ cũng đối xử với những người lính Mỹ với sự khinh miệt; trong khi những người dân Lousuana còn tệ hơn thế nưa - chẳng thèm che giấu sự khinh bỉ với những kẻ xâm lăng quê hương họ. Mặc dù Sonya là người phương Bắc và chẳng có một chút gì của người phương Nam lại vẫn được chấp nhận bởi những người bạn của bà ta. Cô ta cũng chẳng thèm che giấu sự khinh ghét những người hộ tống cô ta --- thực ra cô ta còn thích thú thể hiện nó ra. Steve nghe nói cô ta đang chán nản, vì vậy cô ta đã rời khỏi ngôi nhà an toàn của mình và cưỡi ngựa ra ngoài một mình và cơn bão đang kéo đến.

" Ông có biết cô ta định đi đâu không? Steve cộc lốc hỏi người quản gia, và người phụ nữ hơi nhún vai lầm bầm nói đến nơi nào đó như bờ sông nwoi mà bà chủ của bà ta thích đến mảnh đất cao nơi bà ta có thể nhìn xuống dòng sông và đôi khi bà ta có thể nhìn thấy những con thuyền.

" Ôi mẹ kiếp" Steve chửi thề, quên luôn sự thận trọng. Chàng quay sang nói với viên hạ sĩ của mình - một chàng trai với khuôn mặt tròn nhưng đầy lãnh đạm nói một cách chán ghét. "Tốt hơn hết là tôi nên đi tìm bà ta chỉ huy sẽ lột da tôi nếu bà ta gặp tai nạn".

Viên hạ sĩ ngoác miệng cười và miễn cưỡng đề nghị đi cùng chàng, nhưng Steve ra lệnh cho anh ta ở lại gần nhà và nghỉ ngơi cùng với những người lính khác trong trường hợp bà ta quay về. Chàng nói một cách dứt khoát " trong trường hợp đó anh có thể đi tìm ta."

Khi chàng quay ngựa chuẩn bị rời đi, Steve nghe thấy người phụ nữ da đen thì thầm đằng sau bằng tiếng Pháp rằng chủ nhân của bà ta thà đối đầu với hiểm nguy từ cơn bão hay từ rắn rết trong rừng còn hơn là ở cùng với những kẻ xâm lăng. Quên cả nhiệm vụ của mình, Steve quay lại và nói với bà ta bằng tiếng Pháp rằng bà ta có thể đi cứu chủ nhân của mình khỏi số phận khủng khiếp đang rình rập bà ta hay ít nhất thì cũng biết phải ngăn cản bà ta lại. Bỏ lại người phụ nữ há hốc miệng vì ngạc nhiên chàng thúc ngựa chạy theo hướng dòng sông vào khu rừng nằm giữa dòng sông và ngôi nhà. Những hạt mưa đầu tiên trút xuống khi chàng đến gần khu rừng. Mưa làm ướt sũng cái nón lưỡi trai chàng đang đội làm chàng làm chàng dường như không nhìn thấy được gì nữa, rên lên một tiếng Steve giật cái nón xuống và nhét nó vào túi bộ quân phụ của chàng. Khốn kiếp thật cái người phụ nữ ấy, cô ta đang trốn ở đâu vậy không biết? Chàng đến gần bờ sông, theo con đường chàng nhận biết nó bằng bản năng. Một ý nghĩ vụt đến với chàng có thể cô ta không đi theo con đường mòn này - cô ta có thể đi tắt và bây giờ đang ở nhà cũng nên, cười vào sự ngu ngốc của chàng khi chàng gần như chìm trong cơn mưa để tìm cô ta. Chàng ghiến răng giận dữ. Thôi đi - dù sao chàng cũng đã đi xa thế này thì chàng cứ đi thẳng xuống bờ sông và đảo một vòng sau đó chàng sẽ trở lại nhà. Đi dọc theo khu rừng chàng bỗng nhận thấy một đường mòn nhỏ, chàng dừng ngựa ngay lập tức. Nếu chàng không nhìn lầm thì đó là một cái nón rơm. Rồi chàng nhìn thấy một ngôi nhà hoang đổ nát ở cuối con đường và con ngựa của cô ta, nó đang ngúc ngoắc đầu một cách lo lắng, và bị buộc lại vào cánh cửa. Chà cô ta cũng có ý thúc cơ đấy - cô ta quyết định chờ ở đấy chờ cơn bão qua- đó cũng không phả là ý kiến tệ. Chàng tự hỏi chẳng biết cô ta có ngạc nhiên không khi thấy chàng.

Sonya Brandon ngồi trên cái thùng gỗ mà nàng tìm thấy, tay nàng vòng qua đầu gối để giữ cho cơ thể được ấm áp. Nàng ướt từ đầu tới chân và cực kỳ khó chịu nhưng cơn bão làm nàng sợ, mỗi lần nghe tiếng sấm nàng run rẩy sợ hãi và nhắm chặt mắt lại. Mái tóc vàng thẳng của nàng đã bung khỏi búi tóc và xõa xuống lưng làng và bộ đồ cưỡi ngựa mới của nàng cũng hoàn toàn bị hư rồi. nàng biết nàng phải trông rất hoảng sợ và nàng cảm thấy còn tệ hơn. Tại sao nàng lại cương quyết cưỡi ngựa hôm nay chứ? Nàng biết cơn bão đang đến và nàng sợ tiếng sấm. Nếu Tante Victorie không nói rằng hôm nay không thích hợp để cưỡi ngựa một mình - nếu như nàng không ghét cái ý nghĩ những tên lính Mỹ đáng luẩn quẩn xung quang nhà nàng, chơi vài và bình phẩm những người miền Nam và đặc biệt là những người dân New Orleans bằng giọng mũi ầm ĩ của họ. Và chỉ huy của họ - nàng ghét hắn nhất. Hắn ta chẳng thèm che giấu việc hắn ghét việc tháp tùng nàng đến bất cứ nơi nào nàng muốn, và nàng để ý thấy vẻ chế giễu một cách lộ liễu khi hắn quan sát nàng từ đầu đến chân giống như nàng là một con điếm da đên trên phố.

Ôi lạy chúa, tại sao nàng lại hoàn toàn đồng ý để William đi Washington quá sớm sau đám cưới của họ? Và tại sao nàng lại ngây thơ đồng ý ở lại và chăm sóc đồn điền và lợi tức của họ trong khi chàng dự đinh đi vận động ở California? Rốt cuộc, mọi cố gắng của chàng đều vô nghĩa- California đã được đưa vào liên bang và họ bị chia cắt. Mặc dù trong nhận thức của nàng miền Nam là quyền lợi và là mục tiêu cho họ chiến đấu. Nhưng nàng nghĩ một cách sầu não rằng có thể họ sẽ thất bại trong trận chiến này. Hãy nhìn cách những tên lính Mỹ dễ dàng đánh chiếm New Orleans.

Những tên lính Mỹ! Nàng ghét vẻ ngạo mạn của chúng, thái độ của chúng ở thành phố mà chúng chiếm giữ và những kẻ tự hào đó - mặc dù bản thân nàng không thích cảm giác ấy, nàng ghét sự điềm tĩnh, sự tin tưởng chắc chắn chiến thắng của chúng. Một tiếng sấm khủng khiếp vang lên, vang dội ngay trên đầu nàng làm Sonya phải dùng hai tay bịt tai lại và hét lên sợ hãi. Và rồi cánh cửa gỗ lỏng lẻo bật mở và một người đàn ông bước vào trong ánh sáng chói lòa của sét, nàng lại hét lên, lần này với nỗi kinh hoàng tột độ.

Ngay lúc đó nhìn chàng giống như một ác quỷ với mái tóc đen rũ trước trán, và cặp mắt xanh đen của chàng sáng lập lòe như quỷ dữ trong ánh sáng chập chờn.

Chàng bước vào trong, đóng cánh cửa lại sau lưng chàng và nàng nghe thấy giọng chàng uể oải châm chọc.

"Sao vậy thưa quý bà, bà nhìn giống như bà thấy ma. Và tôi nghĩ bà đang mong tôi đến để giải cứu bà chứ."

Không hiểu tại sao nàng bỗng cảm thấy giận dữ và sợ hãi, nàng vụt đứng dậy.

"Anh! Làm sao anh biết tôi ở đây? Sao anh dám đi theo tôi?"

"Chỉ làm nhiệm vụ của tôi thưa bà."

Chàng đứng đó một cách thản nhiên, giũ nước từ tóc và quần áo của chàng như một con sói. Và thực chất ngay lúc này chàng gợi nhớ đến hình ảnh của một con thú hoang dã và nguy hiểm. Có một điều gì đó trong cách chàng đứng với chân hơi cách xa nhau, môi chàng khẽ nhếch, mũi chàng hơi nhăn lại như thể chàng đang đánh hơi mùi cơ thể nàng, ... điều gì đã làm nàng nghĩ như vậy? Một nỗi sợ vô cớ và mơ hồ xâm chiếm nàng.

"Cút đi!" nàng thì thầm bằng giọng khàn khàn rồi chợt gào lên "Tránh xa tôi ra!"

"Nhưng thưa quý bà, tôi chưa đi đến gần bà nữa cơ mà!"

Giọng chàng lạnh lùng lý giải, nhưng nàng thấy cách cặp mắt chàng nheo lại, cách đôi môi chàng hơi giật khi chàng cố giấu nụ cười mai mỉa. Bây giờ nàng gần như đã cảm nhận được nó, chàng bỗng nhận thấy nàng - bộ đồ đi dạo bằng nhung ướt nhẹp và lấm bùn dính sát vào cơ thể nàng, để lộ ra toàn bộ đường cong cảu cơ thể; cặp mắt nàng mở to sợ hãi và môi nàng hơi hé mở thở hổn hển vì một nỗi sợ phi lý không giải thích được. Họ nhìn nhau một cách thận trọng, và nàng đã cảm nhận được chàng - người đàn ông trong bộ quân phục màu xanh mà nàng rất ghét. Nàng nhạn thấy chàng là một người đàn ông cao, hông thon và cơ bắp rắn chắc, vai rộng và khuôn mặt rắn rỏi với làn da nâu rám nắng và điều ngạc nhiên nhất đó chính là cặp mắt rất xanh của chàng. Bộ quân phục ướt đãm của chàng, dính sát vào người làm nàng co thể thấy rõ mọi đường nét của cơ thể chàng và ngay cả sự thật đó là chàng đang ham muốn nàng. Sốc, cặp mắt Sonya lướt xuống dưới một cách bản năng và nàng thốt lên một tiếng nghẹn lại trong cổ, hai gò má tái mét của nàng ửng hồng rồi đỏ rực.

"Bà có mong chờ một lời xin lỗi không? Tôi e rằng chẳng người đàn ông nào có thể kiểm soát được nó."

Giọng chàng thật dễ chịu nhưng chàng cười với nàng một cách trâng tráo. Sonya lùi về sau, hai tay nàng tự nhiên đưa lên che ngang ngực.

"Đừng- không được đến gần tôi! Nếu anh tiến thêm bước nữa tôi sẽ kêu lên đấy".

"Bà nghĩ là có ai có thể nghe thấy bà nếu tôi tiến đến gần bà hơn không? Trong khi tiếng sấm ầm ĩ như thế này à?"

Bất thình lình một tiếng sấm vang lên làm cả ngôi nhà như muốn rung lên và nàng nhảy dựng lên, sợ hãi hơn cả những lời chàng vừa nói. Dường như chàng cảm nhận được nỗi sợ hãi mù quáng của nàng, chàng nhún vai chăm chú quan sát khuôn mặt nàng.

"Bà không có gì phải sợ hãi thưa bà, tin tôi đi. Tôi không đinh cưỡng hiếp bà nếu như đó là điều làm bà sợ hãi. Nếu không nói là ngược lại...."chàng nói một cách tinh quái, mắt chàng dán vào nàng say đắm. Nàng đứng lặng, cảm thấy như mình đang bị giăng bẫy và với nỗi tuyệt vọng nàng thấy chàng cởi chiếc áo Jacket ra. Một tiếng nấc nghẹn vọng lại bức tường, và chàng nói với nàng một csch nhẹ nhàng và chắc chắn giống như nàng chẳng có điều gì phải lo lắng hết.

"Tôi chỉ định cởi cái áo khoác ướt đẫm này ra thôi. Tôi hứa là tôi sẽ không cởi thêm cái gì khác nữa đâu, nếu như ý nghĩ đó làm bà lo sợ". Chàng quẳng chiếc áo khoác ra sau và nhìn nàng cười hóm hỉnh. " Bà có phiền không nếu tôi ngồi xuống? Bây giờ cũng chẳng có gì để làm cho đến khi cơn bão tan." Chàng đảo mắt xung quang căn phòng nhỏ. "Có lẽ tôi nên nhóm lửa". Chàng điềm tĩnh nói với nàng ý định sẽ ở lại cùng với nàng làm trái tim nàng chạy nhanh hơn vài nhịp. "Ôi làm ơn, hãy làm ơn đi đi. Tôi - Anh làm tôi sợ" - bỗng nhiên nàng thút thít.

Chàng mất bình tĩnh "Lạy chúa! Cô nghĩ tôi là gì chứ? Quỷ dữ? Một con vật hoang dã tấn công một người phụ nữ? Hay tôi giống như một thằng đàn ông khốn kiếp đã khiến cô sợ hãi như vậy? Để tôi nói cho cô hay, thưa quý cô, cho dù có ham muốn cô hay không thì tôi chẳng thèm đụng vào cô đâu trừ khi cô muốn vậy. New Means không thiếu gì những phụ nữ đẹp và gợi tình và hoàn toàn tự nguyện."

Chàng đứng cau mày nhìn nàng giận dữ, cơ mặt chàng co giật, và chàng chuẩn bị bỏ ra ngoài và bỏ lại nàng khi một tia chớp xoeatj ngang bầu trời và tiếng sấm ầm ầm vang lên làm cho không chỉ căn nhà mà cả nền nhà dường như cũng rung lên. Sonya cuồng lọa gào lên khi nàng nghe thấy căn phòng đang kêu lên răng rắc, âm thanh của sự đổ vỡ bên ngoài và nhận ra rằng sét đã đánh trúng cái gì đó ngay gần bên. Steve Morgan - khuôn mặt chàng vừa giận dữ vừa lo lắng với hai sải chân chạy đến và túm lấy vai nàng. Chàng thô lỗ lắc mạnh nàng.

"Mẹ kiếp! Cô có im đi không? Cô sẽ an toàn - nó xảy ra bên ngoài - dừng cái việc gào thét đó lại ngay hay tôi sẽ tát cái khuôn mặt xinh đẹp của cô đấy!"

Sự cứng rắn và thô bạo trong lời nói của chàng làm nàng dừng ngay việc la hét và cùng lúc kích thích nàng đưa tay lên đấm thình thịch vào ngực chàng. Ngay khi tay nàng đang đấm mạnh ngực chàng, sau này nhớ lại nàng vẫn không hiểu bằng cách nào tay nàng lại bám lấy chàng thay vì tiếp tục đấm chàng và khi nàng chộp lấy chàng làm áo chàng bị rách, nàng cảm thấy dưới tay nàng cơ thể chàng căng ra, rồi đầu nàng ngửa ra sau dưới sự tấn công cảu miệng chàng. Nàng cảm thấy cơ thể nàng đang ngả ra sau, cơ thể chàng đang áp sát vào nàng, họ gần như ngã xuống nền đất đá dơ và cứng trong khi miệng vẫn không rời nhau. Tay họ tìm kiếm và cởi đò của người kia, và chàng đã chuẩn bị nằm lên trên nàng, chàng đang ở trên nàng thâm nhập vào cơ thể nàng thật thô bạo, thật sâu, sau tiếng khóc đầu tiên thất vọng là sự thỏa mãn hoàn toàn. Đó là sau khi họ làm tình với nhau, cùng nằm thở dốc và kiệt sưc, Sonya không kiềm chế được và bắt đầu khóc. Nàng bỗng nhận ra họ đang ở đâu, cùng với sự nhục nhã và khiếp sợ, Sonya quay mặt đi và nhắm nghiền mắt lại, những giọt nước mắt lắn dài trên má. Họ còn chẳng thèm cởi hết đồ - và điều đó làm mọi chuyện còn tệ hơn. Mọi chuyện xảy ra vì sự thô lỗ của người đàn ông đang nằm bên cạnh nàng, và cái cách chàng sở hữu nàng thật dữ dội, thật thô bạo, Sonya cảm nhận chàng ôm nàng vào lòng và bắt đầu dịu dàng vuốt ve tóc và mặt nàng. Sự dịu dàng bất thình lình của chàng xoa dịu nàng làm nàng cảm thấy mình giống như một đứa trẻ. Nằm run rẩy trong vòng tay chàng, Sonya cảm nhận được tất cả những sự vật nhỏ bé - tiếng mưa rơi đều, tiếng sấm từ xa vọng lại, và cả sự thực áo chàng được làm từ loại vải lanh loại tốt và giọng nói của chàng không phải là giọng mũi của lính Mỹ, mà giọng chàng sâu hơn và kéo dài uể oải. Cho dù chàng là ai đi chăng nữa, ít nhất lúc chàng cũng đã từng là một quý ông. Chàng thì thầm nhẹ nhàng và dịu dàng bên tai nàng cho đến khi tiếng thút thít cùa nàng dứt hẳn; rồi từ từ chàng tiếp tục mơn trớn nàng, nàng bắt đầu lại cảm thấy chàng một lần nữa bằng bản năng của cơ thể.

"Lạy chúa, em xấu hổ quá!" nàng khẽ thốt lên, và nhận thấy chàng lại đang hôn lên gò má ướt sũng nước mắt của nàng, rồi trở lại miệng nàng. Cơ thể nàng từ từ ấm lên, di chuyển theo những ve vuốt của đôi bàn tay chàng, rồi nàng bắt đầu lẩm bẩm những từ vô nghĩa và ôm chặt lấy vai chàng; đầu nàng khẽ lắc thể hiện sự chống đối trong khi cơ thể nàng lại một làn nữa đón nhận chàng.

"Em - Em cảm thấy thấy xấu hổ!" nàng lại khóc. "Bây giờ anh sẽ nghĩ thế nào về em chứ? Làm sao em có thể sống nổi?"

"Hush - bé yêu - em chỉ là một người đàn bà, nhớ chứ. Một người đàn bà đam mê và sống động dưới cái vỏ bọc băng giá. Chẳng có gì em phải xấu hổ về..."

Nàng khó có thể tin được chàng đã có câu trả lời quá sơm như vậy; nhưng nàng cảm thấy nàng đã có được lời giải thích và nàng đầu hàng chàng, để cho đôi tay chàng chu du trên cơ thể nàng trong khi cơ thể chàng nhẹ nhàng ra vào - chậm rãi, trêu chọc, đôi tay chàng làm da thịt nàng nóng bừng, biến nàng hoàn thành thành một người phụ nữ phóng túng.

Sau này Sonya cảm thấy nàng phải nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài và mệt mỏi, và nàng không còn cảm thấy xấu hổ nữa. Khi nàng một mình trong phòng sau đó nàng nhận được một bức thư, và bứ thư đó như một tuyên ngôn hé mở cho nàng thấy bản năng say đắm trong cơ thể nàng. Đúng vậy, sau khi từ ngôi nhà hoang về nàng đã khinh thường bản thân nàng và ghét chàng nhưng rồi nàng lại thấy chàng và chàng đã đối xử với nàng rất lịch sự giống như chawrngc ó gì xảy ra giữa họ, rồi nàng muốn mọi chuyện lại như trước - đôi tay chàng trên cơ thể nàng, môi chàng không ngừng ngăn cản những tiếng rên rỉ từ miệng nàng, và trên tất cả là nàng lại có chàng đưa nàng đến đỉnh cao khoái lạc.

Steve Morgan đã thẳng thừng nói với nàng mọi chuyện tái diễn như những gì đã có giữa họ ở ngôi nhà hoang chỉ xảy ra theo ý muốn của nàng và sự tự nguyện của nàng, và mặc dù nàng ghét chàng vì tất cả những điều chàng nói và ý nghĩa của chúng, nàng thấy mình không cách nào từ chối được những khát khao đã bị đánh thức trong cơ thể nàng. Họ lại tiếp tục gặp nhau lần nữa rồi lại lần nữa rồi cuối cùng nàng đầu hàng, quên hết niềm tự hào của nàng, yêu cầu chàng hộ tống nàng tới bờ sông vào một buổi sáng. Đôi khi họ có những bí mật của họ, những cuộc gặp vụng trộm ở căn nhà hoang nơi những đam mê bắt đầu, đôi khi nàng nài nỉ chàng đến giường nàng, vào giấc đêm. Nhưng chàng chưa bao giwof ở lại qua đêm với nàng - chưa boa giờ ở lại quá một hay cùng lắm là hai tiếng đồng hồ, và nàng học cách không giận dữ vì chàng không muốn bị trói buộc hay tra hỏi. Tính khí chàng không thể đoán được và luôn luôn thay đổi. Đôi khi chàng hung dữ với nàng, nhanh chóng chiếm đoạt nàng rồi bỏ đi. Nhưng những lúc khác chàng có thể dịu dàng và nhẹ nhàng như một người tình nồng nàn - hôn nàng, vuốt ve âu yếm nàng, có thể mãi mãi chỉ khuấy động và thỏa mãn nàng.

Chỉ một lần khi nàng đánh liều hỏi chàng: "Nhưng - anh có yêu em không?" chàng bật cười. "Anh thích làm tình với em - anh muốn em. Như vậy không đủ cho em sao Sonya?"

Và nàng tự hỏi không biết chàng đã nói những lời đó với biết bao nhiêu cô gái - ngay cả lúc này khi chàng là người tình của nàng, chàng vẫn gặp gỡ những phụ nữ khác. Nếu nàng dám hỏi - chàng sẽ từ chối trả lời câu hỏi của nàng rồi chỉ nhìn nàng giễu cợt không thèm để ý đến sự hờn dỗi ghen tuông của nàng. Nàng luôn tự nói với nàng không biết bao nhiêu lần khi nàng không phải là gì của Steve nàng không có quyền hỏi chàng bất cứ điều gì. Họ chẳng kết hôn - nàng đã kết hôn với William và nàng yêu William say đắm và thoải mái. Đôi khi nàng nghĩ nếu William có thể trở lại và đón nàng đi cùng với chàng. Và rồi nàng lại cầu nguyện chàng đừng đến, đừng đến vội. nàng tự nói với mình khi nàng đã bình tĩnh trở lại đó chẳng qua chỉ là những ý nghĩ mơ mộng. Mình kết hôn với William, anh ấy sẽ trở lại đưa nàng đi và mọi chuyện sẽ kết thúc - đó cũng là nhứng điều Steve đã nói, họ chỉ là những kẻ cô đơn và họ an ủi lẫn nhau - rồi còn nhiều nữa nhiều nữa, nàng nghĩ một cách cay đắng và phẫn uất những lúc chàng không ở bên cạnh nàng, rồi những người phụ nữ nàng không biết mặt mà chàng gặp và vui vẻ với họ và chàng cũng sẽ sở hữu họ như chàng sở hữu nàng. Hời hợt, thất thường; đôi khi rất quan tâm và chiều chuộng nàng nhưng luôn luôn ích kỷ - chàng chẳng bao giờ thực sự cho đi cái gì cả.

Sonya Brandon đến dự các buổi tiệc của ngài thống đốc, chủ yếu vì nàng hy vọng Steve sẽ ở đó. Nhưng chàng chỉ luôn luôn lịch nghiêng đầu chàng nàng và tránh xa nàng. Ngài thống đốc thường cố gắng làm vui lòng nàng và giới thiệu nàng với các đồng nghiệp của ông ta, nhưng Sonya có một buổi tối vô cùng khổ sở. Ngôi nhà cổ của ông thống đốc chật cứng người - những nhạc công đã chơi rất hay và thức ăn thì tuyệt hảo. Nhưng không một người bạn nào của nàng có mặt ở đây, nàng thấy những khuôn sạm nắng, màu cà phê sữa  (em nghĩ nó là da nâu vì từ này kết hợp vừa anh vừa Pháp nên ...), chúng ở khắp mọi nơi, nàng không thể hiểu tại sao đây rõ ràng là ngôi nhà của một sỹ quan Mỹ da trắng lại thích thú nhảy nhót với những phụ nữ da đên hoặc lai da đen nhwung kẻ mà chỉ vài năm trước thôi bị ép buộc phục vụ trong những bữa tiệc của những người da trắng hoặc bị nhốt trong những căn phòng bí mật và chật chội của họ. Nàng đang khiêu vũ với thiếu tá Hart, một người đàn ông hơi đẫy đà, ông ta đã đối xử rất kính cẩn với nàng, khi nàng vừa thoáng nhìn thấy Steve đang khiêu vũ với một cô gái trẻ đẹp tuyệt trần và rõ ràng là một cô gái da đen. Chàng đang ôm cô gái thật gần và nụ cười nửa chế giễu đang nở trên môi, nụ cười Sonya vừa yêu vừa ghét. Và rõ ràng cô gái tôn sùng chàng - đôi mắt cô ta chưa bao giờ rời khỏi gương mặt chàng, và ngay bây giờ cô đang cười đến nỗi thở không ra hơi và hạnh phúc. Sonya để ý thấy bạn nhảy của nàng đang nhìn chằm chằm vào nàng với biểu hiện khó hiểu. "Tôi xin lỗi..." nàng thì thầm xin lỗi. " Nhưng tôi nhận thấy tôi - tôi vẫn khó có thể quen với chuyện này."

"Tôi hiểu cảm nhận của bà thưa bà" viên thiếu tá nói, siết nhẹ eo nàng. " Lần đầu tiên tôi ở Tennessee và tôi cũng chẳng thích thú gì. Nhưng bà biết đấy-đây là lý do chúng ta đang chống lại chiến tranh."

Nàng đang cùng uống rượu pân với đại tá Beamish thì nàng có cơ hợi đầu tiên nói chuyện được với Steve. Chàng lơ đãng đi ngang chỗ nàng, và giọng nói nhẹ của Sonya làm chàng dừng chân.

"Ngài thống đốc thật tốt bụng khi mời tôi đến đây. Anh có vui không đại úy Morgan?"

Chàng lịch sự nghiêng đầu chào nàng nhưng nàng có thể thấy trongmawst chàng ánh lên tia tinh nghịch gần như là một sự khen ngợi dành cho nàng.

"Vâng thưa bà! Thật tuyệt khi được gặp bà ở đây."

Chàng diễn thật đạ vai của một kẻ vụng về, nàng hằn học nghĩ, nhưng dù vậy môi nàng vẫn cong lên thành nụ cười.

"Anh có hộ tống tôi tối nay không đại úy?" nàng hỏi thật duyên dáng, thừa biết là chàng đã hết nhiệm vụ.

"Thưa bà tôi tin rằng nhiệm vụ dễ chịu đó được giành cho thiếu tá Hart", chàng nói lần này thì trong ánh mắt chàng đã lấp lánh nụ cười.

Đại tá hắng giọng, và Sonya nở nụ cười rực rỡ nhất của nàng với ông ta.

"Các viên sĩ quan trẻ của ngài thật nhút nhát đại tá? Tôi chắc chắn điều đó- bằng chứng là đại úy Morgan ngày nào cũng hộ tống tôi nhưng anh ta chưa bao giờ mời tôi nhảy cả."

Chàng nhận thấy lần này nàng chẳng còn cách nào để chàng né tránh nhiệm vụ nữa. Chàng liếc nhìn đại úy hối tiếc, ông ta đang cằn nhằn một cách không kiên nhẫn.

"Lạy chúa, Morgan chúng ta không muốn bà Brandon nghĩ chúng ta đều là những kẻ hành xử thô lỗ phải không nào?"

Các nhạc công đang chơi một điệu van, Steve cúi đầu một lần nữa.

"Thật vinh hạnh cho tôi thưa bà."

Chàng nhảy giỏi tuy vậy chàng không ôm nàng gần như khi chàng ôm cô gái da đen kia, và mặc dù nàng nghĩ rằng chàng sẽ nổi giận với nàng nhưng chàng chỉ tỏ vẻ thích thú.

"Anh nên mời em nhảy trước chứ!" nàng bĩu môi hờn dõi, chàng nhe răng cười trêu nàng.

"Bé yêu em là vợ thượng nghị sỹ. Anh chỉ là đại úy quèn, anh không dám mạo muội..."

"Anh dám làm nhiều hơn thế nữa." nàng trả đòn, nhưng chàng từ chối bị lôi kéo vào cuộc tranh cãi với nàng.

" Anh không nghĩ là hôm nay em sẽ đến" chàng nói nhẹ nhàng. " Em làm vậy có đúng không khi chồng em đi xa?"

"Dĩ nhiên William biết điều này. Em viết thư cho anh ấy và anh ấy đòng ý là em nên tỏ ra thân thiện. Đặc biệt khi thống đốc đích thân mời em. Anh ấy rất thân với William."

"Anh mừng là chồng em thật hiểu biết."

Nàng liếc chàng sắc lẻm, nhưng chàng dường như chẳng biểu hiện gì. Và ngoài mong muốn của mình nàng bỗng tự hỏi hay chàng đang nôn nóng trở lại với cô gái da đen kia. Có lẽ nàng chỉ đang làm ra vẻ lịch sự với cô ta? Nàng muốn nghĩ như vậy nhưng cách chàng ôm cô ta, cách cô ta cuời với chàng làm nàng nghic khác. Làm sao chàng có thể? Sao chàng dám? Nhưng nàng biết chàng quá rõ nên bây giờ nàng chỉ dám giữ những ý nghĩ ấu ở trong lòng. Steve Morgan không mời nàng một bản khác, và thiếu tá Hart hộ tống nàng trở về nhà đêm nay. Sau khi anh ta đi khỏi, nàng nằm thao thức cả đêm, giấc ngủ không chịu đến với nàng dù nàng biết đêm nay chàng không đến. Chiến tranh đang sắp qua, mùa xuân sắp qua và hạ đang đến, và cuộc tình vụng trộm của họ thoảng qua. Nàng vẫn thường nhận được tin của chồng nàng - chàng đang bận rộn ở California. Chính trị và việc kinh doanh cùa chàng làm chàng phải ở xa nàng, chàng đã giải thích với nàng như vậy. Di chuyển từ nơi này qua nơi khác rất nguy hiểm, nàng sẽ an toàn hơn khi nàng ở đây mặc dù chàng rất nhớ nàng. Đôi lúc nàng ghét William vì chàng đã đi xa lâu như vậy và mong chờ ngày chàng an toàn trờ về và mang nàng đi cùng chàng. Ta đang làm gì vậy? Đôi khi nàng tự hỏi. Chuyện gì đang xảy ra vơi smifnh vậy, mình định trở thành thứ gì vậy? nhưng nàng không dám đối mặt với câu trả lời. Nàng là tình nhân của đại úy Morgan người tình hờ của chàng - nàng biết rõ mối quan hệ thực sự của họ nhưng từ chối thừa nhận nó. Bởi vì nàng cần tin rằng mối quan hệ của họ không đơn thuần là quan hệ xác thịt, Sonya thường xuyên hỏi Steve về thân thế của chàng mặc dù nàng biết chàng sẽ từ chối trả lời hoặc lảng tránh những câu hỏi cảu nàng. Đôi khi, chàng có thể he lộ một chút xíu thông tin về chàng hoặc vài chuyện vớ vẩn về chàng những điều đó càng làm nàng tò mò hơn. Chàng trẻ hơn nàng, dĩ nhiên rồi, chàng chỉ mới 24 và được chuyển tới New Orlean vì chàng thông thạo tiếng Pháp. Chàng đã đi rất nhiều nơi? Điều đó là hiển nhiên, nhưng chàng chẳng nói thêm gì khác nữa, mặc dù có lần chàng nói chàng đẵ từng ở Pháp 2 năm rưỡi. Điều đó làm nàng ngạc nhiên. Bằng cách nào chàng có thể ở Pháp được chứ? Chàng có người thân ở Pháp chăng? Chàng chỉ cười nhạo nàng.

"Con gái của William sống ở Paris" Sonya nói. "Willam nói anh ấy sẽ đón nó đến ở cùng tụi em khi chiến tranh kết thúc." " Oh" chàng nói chẳng một chút hứng thú với điều nàng vừa nói, chàng nghiêng qua và hôn nàng, chủ đề đó khép lại. Rất lâu sau nàng mới nhận ra chàng đã bắt nàng im lặng bằng cách nào khi nàng trở nên nhiều chuyện. Một làn khi Steve tới trễ trong cuộc hẹn hò của họ trong rừng, nhẹ nhàng tiến đến sau lưng nàng làm nàng sợ phát khiếp, nàng hờn dỗi " Tại sao thế, anh đi như là mèo vậy - hay là một tên da đỏ hoang dã."

"Nhưng đó chính là anh mà" chàng trêu chọc nàng, hôn lên giữa hai ngực nàng. " Anh sống với người da đỏ trong ba năm. Nếu lúc đó anh nhìn thấy em anh sẽ cắt toàn bộ mái tóc tuyệt đẹp của em và giắt nó vào thắt lưng..." Chàng xõa tóc nàng khi chàng nói với nàng làm rùng mình có chút tin vào những lời chàng nói.

" Well, anh biết không anh như một tên man rợ! Có cái gì đó - cái gì đó vẫn chưa được chế ngự và được khai hóa trong anh. Em nghĩ anh chẳng đắn đo hay chút lương tâm nào, điều đó làm em sợ".

Chàng chỉ cười, môi chàng di chuyển dọc xuống rốn ràng, chàng kéo khóa cái váy của nàng, rồi đến cái váy, từng chút một, và trong một lúc nàng quên hết mọi sự sợ hãi.

Sonya Brandon thường nghĩ về sự nguy hiểm trong mối quan hệ bất chính của họ và làm cách nào để kết thúc mối quan hệ này -vì cuộc hôn nhân của nàng và sự thanh thản trong tâm hồn nàng; nhưng những gfi đang xảy ra nàng không hề chuẩn bị cho nó, hoàn cảnh đã tạo nên nó. Họ có thói quen cùng nhau cưỡi ngựa ra ngoài, khá công khai, mọi người đều biết nàng yêu thích cưỡi ngựa ra ngoài mỗi ngày, và nhiệm vụ của chàng là hộ tống nàng. Nhưng một sáng nàng đợi chàng nhưng chàng không đến. Sau đó, vào buổi chiều một viên trung sĩ lạ mặt đến, ngả mũ chào nàng.

" Đại úy Morgan đâu?" nàng nổi cơn thịnh nộ vì phải chờ đợi, và điều đó làm nàng trở nên mù quáng. Nàng tự hỏi tại sao viên thiếu tá tỏ ra xấu hổ và miễn cưỡng nói chuyện. Vừa độc đoán vừa nài nỉ cuối cùng nàng cũng làm cho anh ta nói ra toàn bộ câu chuyện bản thỉu ấy. Tối qua đã có một cuộc đọ sung. Vì một người phụ nữ. Và đại úy đã bắn và làm bị thương một viên sĩ qaun không phải ai khác - chính là thiếu ta Hart.

"Lạy chúa" Sonya kêu lên, không thể tự che giấu được cảm xúc của nàng. "Họ định làm gì anh ấy? Bây giờ anh ấy đâu?"

Viên sĩ quan lúng túng đi qua đi lại thừa nhận rằng đại úy Morgan đã bị bắt, và đã trờ thành tù nhân trong trại giam. Nếu thiếu ta chết, và anh ta cũng sắp sửa rồi, Morgan có thể sẽ bị xử tử.

"Lạy chúa" nàng lại nói, và " người phụ nữ - họ đã chiến đấu vì cô ta cô ta là ai?"

Viên sĩ quan rõ ràng không muốn nói cho nàng biết, nhưng nàng đe dọa sẽ đến hỏi thống đốc và tự mình hỏi chuyện ông, nên anh ta phải nói cho nàng nghe toàn bộ câu chuyện. Đại úy đã giam giũ một người phụ nữ - dĩ nhiên đó chỉ là tin đồn. Sự thực hay không thì tối qua anh ta đi cùng với một nguwofi phụ nữ và mặc thường phục khi đó thiếu tá đi ngang họ. Không ai biết thực sự có chuyệ gì xay ra- họ nói thiếu tá đã nói những lời lăng mạ và sau đó là những lời giận dữ. Nhưng đại úy thách thức lại anh ta và hai người họ đã đấu súng ở khu bãi hoang ở nghĩa địa.

Sau đí từ những người bạn ở New Orleans, Sonya biết được toàn bộ câu chuyện ô nhục đó đã trở thành đề tài của những kẻ ngồi lê đôi mách trong thị trấn. Người phụ nữ đó là một người da đen.

Những năm dài được huấn luyện những nghi thức xã giao và cách ứng xử giữ cho bề ngoài của Sonya điềm tĩnh. Nàng nói với bạn nàng với một vể không hài lòng rằng anfng sẽ không bao giờ thích hay tin tưởng một người đàn ông tin rằng có điều gì đó tinh nghịch ở những tu sĩ.

"Bạn yêu quý" một người phụ nữ lớn tuổi hơi nghiêng về phía nàng, khuôn mặt bà ta tỏ ra thương xót. " Tôi nghĩ cô nên nghĩ về sự may mắn của mình. Ý tôi là - một người đàn ông như vậy được cử hộ tống cô. Ý tôi là không ai biết anh ta là loại người nào..."

"Chẳng ai biết" Sonya đồng ý.

Bề ngoài nàng bình tĩnh và chẳng thay đổi gì nhưng bên trong nàng đangnổi cơn thịnh nộ, nàng căm ghét Steve Morgan. NÀng hy vọng anh ta sẽ bị treo cổ. nàng cầu nguyện chồng nàng nhanh chóng trở về với nàng đưa nàng rời xa chiến tranh và những dơ bẩn của nó.

USA :Hai tuần bị tống giam chầm chậm trôi qua, Steve Morgan cầu nguyện theo cách của chàng rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Viên thiếu tá vẫn sống thoi thóp, rất gần với cái chết, và Steve ở lại trong phòng giam xám mà họ thảy chàng vào đó. Chàng ghét nó. Nó còn tệ hơn là việc bị treo cổ hay đội quân hành hình đang chờ chàng. Cuộc sống mà chàng yêu thích đang ở bên ngoài kia và cảm giác tự do đã mang lại cho chàng. Và bây giờ, chỉ vì không kiềm chế được cơn giận, chàng bị giam ở đây. Toàn bộ cuộc đời chàng rồi đây sẽ đi đi lại trong căn phòng này hay ngồi ủ rũ bên cái bàn gỗ lung lay hai tay chống cằm và nhìn vào khoảng không trước mặt. Đôi khi chàng bắt mình phải đọc. Những cuốn sach mà chàng chưa đọc hay nghĩ về chúng khi chàng học ở Đại học ở Paris. Chàng nhớ ông bác sĩ người Ấn độ chàng gặp ở Paris - một người đàn ông hiền lành, triết lý đã nói với chàng về một tôn giáo cổ mà ông gọi là yoga. Họ đã du hành cùng nhau từ Ý tới Đức, và Gopal đã cố gắng dạy Steve cách thoát ra khỏi cơ thể và sức mạnh của ý chí. Nhưng những ngày đó chàng không sẵn sàng cho triết lý hay sống biệt lập với cuộc sống. Bây giờ - chàng có thời gian. Quá nhiều thời gian - hoặc không đủ thời hian. Nó tùy thuộc vào cách chàng nhìn nhận nó theo cách nào. Mỗi lúc chàng lại thấy mình nghĩ đến và nhớ về Gopal nhiều hơn và bài học yoga. Nó thật mạnh mẽ. sức mạnh của người đàn ông đến từ trong có thể anh ta và từ sự hiểu biết và anh ta là một phần của sức mạnh đó.

"Chúng ta không tìm kiếm sự giúp đỡ từ thần thánh, cậu hiểu chứ" Gopal một lần đã nói như vậy. "Đối với chúng ta mỗi người là một vị chúa. Có sức mạnh trong mỗi chúng ta cần được biết đến." Steve nghĩ rầu rĩ, vấn đề là trước giờ chàng chưa bao giờ bị tống giam cả. Dù sao đi nưa thì chưa bao giờ lâu như thế này. Đôi lúc chàng ước gì thiếu tá Hart chết đi và mọi chuyện xong xuôi. Vị khách duy nhất đến thăm Stve Morgan là viên hạ sĩ từng là thuộc hạ của chàng, anh ta thường mang đến thông tin về tình trạng cảu viên thiếu tá và tâm trạng của thống đốc. Denise - người tình tuyệt hảo - không rắc rối, không đòi hỏi và hoàn toàn tự do. Ngày nào nàng cũng đến thăm chàng bỏ mặc ngoài tai những cái liếc mắt dâm đãng, những câu nói tục tĩu từ những tên lính gác, nàng thường mang cho chàng sách và trái cây tươi, lần nào đến nàng cũng khóc.Họ nói với nhau bằng tiếng Pháp, mặc dù những tên lính gác thơ thẩn bên ngoài phòng giam của chàng nhưng chúng không hiểu được những gì họ nói, và Denise tự đổ lỗi cho nàng, khi chàng kiên nhẫn đôi khi cáu gắt nói với nàng không phải vậy. Thường thường khi chàng nổi giận với nàng, mệt mỏi vì những giọt nước mắt không ngừng rơi va những lời tự đổ lỗi co bản thân không cần thiết của nàng, chàng nghĩ chắc lần này nàng sẽ không trở lại nữa. Nhưng nàng luôn luôn trở lại. Sonya chẳng bao giờ đến hay gửi bất cứ thông điệp nào - nhưng chàng cũng chẳng mong chờ những điều đó ở cô ta. Chỉ vì cái vẻ lạnh lùng không thể đến gần của cô ta thu hút chàng lần đầu tiên gặp mặt- và sau này, là vì những đam mê và sự phóng túng đáng ngạc nhiên của cô ta mà chàng khám phá được. Nhưng cô ta quá rắc rối, và cô ta bắt đầu bám lấy chàng hờn dỗi và đòi hỏi quá nhiều. Steve đẩy co ta ra khỏi tâm trí chàng một cách sễ dàng chẳng một chút dằn vặt. Sự thực là ngoại trừ mẹ chàng ra, chỉ có một người phụ nữ chàng không dễ quên nàng , người đã từng là người vợ da đỏ của chàng. Chàng đã cưới nàng khi chàng chỉ mới 15, và nàng đã chết trong một cuộc tấn công của người Apache, khi đó nàng đang mang thai đứa con của chàng. Từ đó đến nay, có rất nhiều người phụ nữ trong đời chàng, nhưng chàng chẳng yêu một ai trong số đó. Chàng ngủ với họ, chàng cần họ nhưng chàng là kẻ độc ác và ích kỷ trong những quan hệ với phụ nữ. Người này có thể làm tình tốt như người kia, và nếu chàng tốn thời gian và rắc rối để khuấy động bản năng tình dục của một người phụ nữ chỉ bởi vì chàng thích ngủ với người phụ nữ tình nguyện và đam mê. Sonya bắt đầu làm chàng chán, nhưng Denise chàng cảm thấy một cảm giác tử tế đối với nàng, có lẽ bởi bản chất tự nhiên không gò bó của nàng. Ít nhất Denise chưa bao giờ đòi hỏi hay cố gắng giả bộ. Một buổi tối ngày thứ mười lăm Steve bị giam giũ, thiếu tá Hart qua đời. Steve dành gần như một đêm viết một lá thư dài và rất khó khăn cho ông nội chàng, ông là người họ hàng thân thiết nhất của chàng. Chàng đã được ngài thống đôc cho biết một cách không cả quyết rằng thiếu tá Hart đã chết, bản án của chàng sẽ được thực hiện không một chút chần chừ. Quân đội trong thời chiến không cho phép những cuộc đấu súng, cho dù vì lý do gì đi chăng nữa. Và đây là một ví dụ cho không chỉ với toàn bộ binh lính àm với toàn bộ dân chúng sống tại New Orleans. Steve Morgan thản nhiên đón nhận, chàng hiểu sự thật đằng sau những lý lẽ của thống đốc. Chàng không muốn chết, nhưng chàng cũng chẳng sợ chết. Từ lâu rồi chàng học cách để sống và chấp nhận những điều không thể tránh. Chàng đã rất nhiều lần cận kề với cái chết và ý nghĩ đó đã không còn làm chàng lo sợ nữa. Thực ra tính liều lĩnh là bản năng tự nhiên của chàng đã mấy lần làm chàng cận kề với cái chết. Chàng thích thú với những lần như vậy và tìm thấy sự kích thích trong hiểm nguy. Chỉ bây giờ chàng mới hối tiếc khi chàng có cơ hội ngĩ về nó, bị nhốt như một con vật chờ chết thay vì tự đi tìm đến cái chết. Khi họ đến tìm chàng vào buổi sáng hôm sau, chàng đã ăn mực chỉnh tề và sẵn sàng chờ. Bỏ lá thư chàng đã viết lên bàn, chàng nhờ tên lính canh đưa lá thư cho Denise khi nàng đến. Chàng đã nguệch ngoạc cho nàng, những lời lẽ nhẹ nhàng, nhờ nàng an toàn chuyển bức thư đến tay ông nội chàng. Chàng cũng gởi kèm theo cho nàng toàn bộ số tiền chàng mang theo người.

Bây giờ mọi được lo liệu, Steve Morgan rời phòng giam cùng với mấy người lính, tự hỏi một cách hiếu kỳ, tại sao họ không trói chàng lại hay đưa linh mục đến. Chàng nghĩ mình sẽ bị đưa ra ngoài sân và bị xử tử nhưng thay vì thế chàng lại được đưa đến một văn phòng bí mật. Thống đốc bước tới từ sau bàn, trông có vẻ giận dữ và không hài lòng. Một người đàn ông với chiều cao trung bình và vẻ mặt khó nhận ra trong bộ đồ thường phục quay lại từ cửa sổ nơi ông ta đang đứng và chăm chú nhìn Steve có vẻ như ông ta không nhìn chàng, cặp mắt ông ta bình thản và không biểu hiện gì.

"Được rồi - các cậu lính các cậu có thể đợi bên ngoài" ông thống đốc cộc cằn nói. Họ nhanh chóng chào tạm biệt và đi ra ngoài, đóng cánh cửa lại sau lưng họ, bỏ lại Steve đứng lại đó trước bàn của ông thống đốc.

Vẻ mặt nghiêm trang, hai chân mày chàng châu lại nhau, thống đốc quay lại người thường dân.

"Người ông cần đây ông Bishop" ông ta nói cộc cằn. " Một tên lưu manh điên rồ, vô lỷ luật theo quan điểm của tôi nhưng tôi nghĩ anh ta phù hợp với những tiêu chuẩn của ông." Ánh mắt ông ta lạnh lùng quét lên người Steve. "Đại úy Morgan, anh phải trả lời mọi câu hỏi ông Bishop hỏi anh. Ông Bishop." Ông ta lạnh nhạt thêm vào. "làm việc trong văn phòng quân đội đặt tại Washington - một văn phòng đặc biệt. Dường như ông ta đã nghiên cứu hồ sơ của anh."

Quay lưng lại, thống thống bước ra ngoài lên chiếc xe ngựa của ông ta đang chờ sẵn, vẫn tỏ vẻ không hào lòng. Nở một nụ cười hơi rầu rĩ, Bishop bước lại bàn và điềm tĩnh ngồi xuống, lật giở một số giấy tờ. Cuối cùng ông ta ngước lên, gặp ánh mắt thận trọng của Steve.

" Thôi nào đại úy Morgan, tôi có đầy đủ hồ sơ của nah ở đây, nhưng tôi vẫn có một vài câu hỏi dành cho anh, nếu anh vui lòng."

Jim Bishop ngay từ ánh nhìn đầu tiên ấn tượng với Steve là một người đàn ông không có gì đặc biết và bình thường. Nhưng sau nửa giờ miễn cưỡng nghiên cứu người đàn ông này chàng nhận thấy ông ta không chỉ thông minh một cách tàn nhẫn, nhưng thông minh và cả sự hiểu biết nữa. Ông ta dường như biết nhiều về Steve Morgan hơn hết thảy mọi người có thể biết - và những gì ông ta không biết, với những câu hỏi thẳng thừng của ôn ta cũng sơm lộ hết cho ôn ta biết. Cuối cùng Steve cũng thẳng thắn với ông ta, trên mọi thứ chàng chẳng còn gì để mất, và nó cho chàng một cơ hội - chắc chắn Bishop đang có ý định gì đó trong đầu, nếu không ông ta đã chẳng đi một chuyến dài từ Washington đến đây, hoặc ông ta thấy hứng thú với qía khứ cảu Steve nếu ông ta có mục đích làm như vậy. Cùng lúc đó chàng gần như không thể tin được khi Bishop cho chàng một cơ hội làm việc - hay gần như vậy; và chỉ thẳng ra những rủi ro và những bất tiện có thể xảy ra bằng cử chỉ mô phạm và xúc tích của ông ta.

"Anh hiểu chứ Morgan, nói một cách chính xác, anh sẽ là một kẻ đào ngũ. Nhưng khi anh đang lãnh bản án tử hình, sẽ chẳng người nào ngạc nhiên nếu anh tìm ra cơ hội đào ngũ, nếu có một cơ hội thực sự như vậy. Thực ra, anh sẽ vẫn được quân đội trả lương và vẫn tiếp tục giữ nguyên hàm vị hiện có của anh, mặc dù anh không mặc quân phục. Nhưng tên của anh chỉ có trên danh sách của chúng tôi mà thôi." Bishop nhìn xuống đống giấy tờ rồi ông ta nhìn lên " Anh đã chu du rất nhiều nơi và anh biết một vài ngôn ngữ, chỉ điều đó thôi đã rất có giá trị với chúng tôi. Anh sẽ vẫn tiếp tục chu du như vậy. Có lẽ là châu Âu. Anh là một người miền Tây và quá khứ của anh sẽ là tiền đề cho nhiệm vụ của anh. Đôi khi anh có thể được cử đến Mexico.

"Anh nhận nhiệm vụ ở từng thời điểm khác nhau bởi- những thành viên khác trong tổ chức của chúng at trong từng thời điểm khác nhau --- rất nhiều nhiệm vụ khác nhau. Cần phải nói thêm rằng những nhiệm vụ này sẽ rất nguy hiểm. Nhưng dĩ nhiên anh đã quen với nguye hiểm rồi."

Trong một khoảng khắc Bishop nhắm mắt lại. Anh hiểu rõ rằng, đương chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm về sự hiểu biết hoặc nghĩa vụ của anh vì hành động của anh."

Ông ta nhìn Stve thăm dò, chàng tỏ ra coi thường , "oh, đương nhiên".

Bishop nở một nụ cười.

"Tốt - chúng ta bắt đầu hiểu nhau rồi đấy." ông ta tiếp tục. " Trước khi anh rời đi, tôi sẽ sắp xếp cho anh gặp - một trong những người kinh nghiệm của chúng tôi. Anh ta sẽ hướng dẫn anh những việc anh phải làm và những gì chúng tôi mong đợi. và tôi khuyên anh nên mua cho mình một cây súng - anh sẽ trở thành kẻ kiếm tiền bằng súng. Nhưng cố gắng, nếu có thể hãy cư xử đúng luật. Tôi nghĩ anh biết những gì tôi định nói và nó sẽ tránh cho anh khỏi rắc rối. Nếu anh phải giết ai, cố gắng cho nó xảy ra như một trận đấu công bằng - trước mặt nhân chứng. Anh đã hiểu rõ tôi rồi chứ?"

"Khá rõ thưa ngài" Steve trả lời lịch sự.

"Được rồi vậy thì" Bishop trông khá hài lòng. "Tôi nghĩ anh sẽ thấy nhiệm vụ khá - er- khá phù hợp với tính khí nóng nảy của anh." Giọng nói của ông ta ôn tồn nhưng Steve cảm thấy trong đó ẩn chứa sự hài hước điều đó làm chàng ngạc nhiên.

"Được rồi-" Bishop lại nói lần nữa, lanh lợi hơn " chúng ta sẽ sắp xếp cho anh đào tẩu vào tối nay. Anh sẽ rời khỏi New Orleans trên một con thuyền. Chúng ta sẽ nói chuyện sau khi anh thoát được, nhanh thôi và chúng ta sẽ gặp lại ở Los Angeles, California, hai tháng sau nhé."

Steve chào và chuẩn bị rời đi thfi chàng nghe thất tiếng Bishop.

"Ah đại úy Moran, trong trường hợp tôi quên chưa nói với anh sơm hơn - những viên đạn mà họ bắn anh khi anh chạy trốn sẽ là những viên đạn thật. Cố gắng bảo trọng nhé."

PHẦN HAI

NHỮNG LẦN ĐẦU TIÊN

Bốn năm trôi qua kéo theo rất nhiều đổi thay. Pierre Dumont, ăn tối cùng với bạn anh ta Maxim ở Paris, anh ta có vẻ buồn chán.

"Cậu ấy vẫn còn nhung nhớ cô em họ nhỏ bé của cậu ta", Jean- Jacques Arnaud bình phẩm, nháy mắt với tử tước De la Reve người đang ngồi bên phải anh ta.

"Well - mặc dù cô bé rất bướng bỉnh nhưng tôi nghĩ là tôi rất nhớ cô ấy," Pierre thú nhận.

"Ha! Dĩ nhiên là anh nhớ cô ấy rồi!" Rene du Carre cười lớn. " Khuôn mặt của một gái giang hồ, cơ thể của một người phụ nữ -- cậu thấy đấy - tụi tớ vẫn nhớ những điều cậu nói với tụi tớ bốn năm trước."

"Những điều đó đều đúng hết! Và cậu nhớ chứ khi bà mẹ yêu qus của tớ khăng khăng nài nỉ tớ hộ tống Virginie tới buổi khiêu vũ đầu tiên của cô ấy, cô ấy có tâm hồn của một đứa trẻ hứng thú với những niềm vui rất nhỏ bé. Nhưng lạy chúa, cô ấy lớn lên thông minh hơn cả tớ".

"Và cả không tim nữa" tử tước nói tự tỏ ra thương xót bản thân mình. Anh ta liếc vội một cách hối tiếc vào khuôn mặt đỏ bừng của bạn mình. " Không cần phải khó chịu đâu, bạn của tôi. Cậu biết rõ rằng tớ đã dâng lên cô ấy cả thanh danh của mình và cô ấy dìm tớ xuống. Nói với tớ cô ấy chỉ lấy tớ để thực hành, để biết cách tán tỉnh - bởi vì ai đó nói với cô ấy trở nên quá giống một nữ học giả nên chẳng thể thu hút nổi đàn ông."

"Tớ thật đánh trách" Pierre thừa nhận. "Tớ đã e ngại, các cậu hiểu chứ, rằng sự thành công cảu cô ấy ở các bữa tiệc mà người cha đáng kính của tớ đưa cô ấy đến sẽ làm hư cố ấy. Nhưng - well - cô ấy cũng đánh gục cả tớ nữa, mặc dù tớ biết, chắc chắn điều đó sẽ chẳng thể nào xảy ra - vì chúng tớ là anh em họ"

"Gần như vậy - nhưng cậu đã yêu co ấy, và cô ấy quay cậu xung quanh ngón tay nhỏ xíu của cô ấy!" Rene ranh mãnh nói. "Cậu có nhớ lần cô ấy trêu cậu cô ấy muốn cùng cậu ăn tối trong can phòng kín ở trên lầu, vì cô ấy muốn choi thử làm gái giang hồ?"

"Lạy chúa!" Pierre nói, ôm lấy đầu với vẻ chế giễu đầy thống khổ "tại sao cậu lại nhắc mình về việc đó chú? Cô ấy làm mình xấu hổ với tất cả - những câu hỏi theo kiểu điều tra của cô ấy - và khi người bồi bàn đến cô ấy ngồi lên đùi tớ hai tay vòng ôm lấy cổ tớ, để tớ không cảm thấy xấu hổ, cô ấy nói vậy. Tạ ơn chúa ba mẹ tớ chưa bao giờ được biết việc đó."

"Cậu chưa bao giờ kể chuyện đó với tớ" tử tước nhăn nhó nói. " Khốn kiếp - tớ ước gì cô ấy không phải em họ cậu Pierre!"

"Well - Bây giờ thì không quan trọng nữa phải không?" Jean - Jacques lười biếng can thiệp vào. "Cô ấy đã rời Pháp - cô ấy có thể sẽ cưới một tên người Anh hung dũ, thô kệch với rất nhiều tiền. Cậu nói cô ấy sẽ sống ở đâu, với cha cô ấy à?"

"Ở nơi tồi tàn nào đó họ gọi nó là California - cậu nhơ chứ cách đây vài năm người ta đã kiếm được rất nhiều vàng ở đó. Một nơi rất hoang sơ, và nhưng người đang ông luôn mang sưng bên mình..."

Họ lại tiếp tục bàn tán về miền đất Mỹ, trong khi đó Pierre nhìn ly rượu của chàng với vẻ đau khổ. Tại sao họ lại bắt đầu nói về Virginie? Khốn kiếp, nhưng De la Rene nói đúng. Nếu như nàng không phải em họ của chàng, và chàng không nhận thấy vẻ quyến rũ của nàng quá muộn - chàng có thể khiến cô bé yêu chàng - tại sao ư, vào tuổi mườ sau nàng chắc chắn rất tôn sùng chàng. Cái cách nàng đỏ mặt bất cứ khi nào chàng trêu chọ nàng hay nhìn nàng thật lâu. Chàng tự hỏi nàng đang ở đâu và nàng đang làm gì. Chàng thậm chí còn hy vọng, lạy chúa, có một phần nào đó của nước Mỹ đã được khai hóa. Virginie đáng yêu tội nghiệp! Vẻ đẹp của nàng, nét thanh lich của nàng và cả trí thông minh của nàng thật là uổng phí ở đất Mỹ. Có lẽ, cuối cùng nàng sẽ hối tiếc vì đã rời Pháp, hối tiếc vì nàng đã rời bỏ chàng. Cùng lúc đó, Pierre sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng em họ chàng cùng thời điểm đó đang nghĩ về chàng với sự yêu mến và cả nỗi ray rứt thương nhớ quê nhà nữa. Ginny nằm trên giường, một cái giường thực sự, lần đầu tiên sau những tuần di chuyển mệ mỏi và thấy nàng chẳng thể ngủ được. Nàng đang quá mệt mỏi, quá hứng thú, và cái giường thì quá êm, khi nàng bắt đầu quen với những khắc nghiệt của cuộc hành trình dài. Ngay khi nàng vừa đặt chân đến Mỹ, nàng đã bắt đầu di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Hai tuần nàng ở New York bây giờ dường như chỉ là giấc mơ và không thực. Bất cứ khi nào nàng nhắm mắt lại nàng lại cảm thấy mình đang lắc lư, di chuyển theo những có xóc nảy của cỗ xe, và nó còn tệ hơn cả cái kiểu đung đưa của con tàu đưa nàng đến Mỹ, những chiếc xe lủa dơ bẩn bám đầy bụi than đưa nàng từ New York đến Louisiana. Khép mắt lại, Virginia Brandon nghĩ về Paris - và về anh họ nàng Pierre. Pierre tội nghiệp, bây giờ nàng nghĩ. Trông anh ấy thật buồn. "Nhưng em sẽ viết thư thường xuyên cho anh," nàng hứa, và anh ấy chỉ lắc đầu một cách sầu thảm.

"Em sẽ không viết đâu. Em - em hay thay đổi lắm, em họ yêu quý ạ. Em sẽ kiếm được cả tá nhưng những kẻ hâm mộ em trước khi em đi được nửa đường tới Mỹ."

"Nhưng chuyện này khác - anh là anh họ em, và anh biết em rất rõ." Nàng cười lớn nhắc nhở chàng. "Oh - Pierre - anh biết rất rõ là anh chưa bao giờ hâm mộ em cả. Anh chỉ giả bộ vậy thôi, bởi vì - bởi vì nó giống như thời trang vậy, và bạn của anh đề thích em. Tại sao trước đây anh luôn luôn coi em là mối phiền toái, và giống như một nữ sĩ vậy. Nhớ không? Anh đã từng nói với em vậy mà. Bên cạnh đó", nàng ngọt ngào thêm vào "anh luôn là người bạn tâm tình của em. Em có thể nói với ai được ngoài anh?"

Nhưng mặc dù nàng đang trêu chàng, nàng vẫn nhớ nàng đã rất mê chàng lúc nàng nhỏ hơn. Biết bao chuyện đã xảy ra! Vòng tay qua đầu, Ginny nghĩ về những gì đã qua. Nước Mỹ - đât nước mà nàng đã không thích nó ngay từ đầu, là một đất nước trẻ, năng động, đầy hấp dẫn; và khi nàng gặp cha và mẹ kế mọi nỗi e sợ ban đầu đều biến mất;

Cha nàng thực sự hạnh phúc khi gặp lại nàng và vui mừng được có nàng bên cạnh sau bao năm cha con họ bị chia cắt. Và Sonya, vợ ông vẫn còn rất trẻ - tóc vàng, xinh xắn và đáng yêu. Nàng không thể không yêu bà.

"ta nghĩ sẽ rất nếu con gọi ta là Sonya" Sonya thì thầm với Ginny khi nàng gọi bà là "quý bà" ba lần đầu. Và cha nàng mỉm cười bao dung.

Ông thích nàng và ông tỏ ra tự hào về nàng và tin tưởng nàng. Không phải ông đã nói cho nàng nghe nhưng bí mật của ông đó sao, để thể hiện rằng ông hoàn toàn tin tưởng nàng?

Ginny mỉm cười. Thực ra đó chính là những kế hoạch và tham vọng của cha nàng đã làm mọi chuyện trở nên vô cùng hứng thú.

Ở bữa tiệc nàng được mời tham dự ở Washington, Ginny đã nghe lén được rất nhiều người đàn ông cho rằng cha nàng là một người đàn ông theo chủ nghĩa cơ hội - một người đàn ông không bao giờ do dự và quá nhiều tham vọng.

Những lời châm chọc ấy thay vì làm nàng giận dữ lại khiến nàng tự hào. Nàng hiểu rằng rất nhiều người ghen tỵ với cha nàng - ghen tỵ với sự giàu có và quyền lực của ông và trên tất cả đó là những nỗ lwujc của ông. Ông là mẫu người đàn ông giành được những gì mình muốn và nàng ngưỡng mộ cha nàng kinh khủng, giống như Sonya vậy.

Nghĩ đến nhưng khó khăn mà ông giải thích với nàng.

"Cha sẽ mở ra một đế chế Virginia à" ông nói "Những người đàn ông khác đã làm điều đó rồi. Lúc này là đúng thời điểm, mọi người đang trong trạng thái không chắc chắn và không mục đích từ khi chiến tranh kết thúc - và toàn bộ đất đai đang được rao bán."

Well, nàng nghĩ, tại sao không? Tại sao lại không phải là cha nàng làm nhưng điều mà những người đàn ông đã và đang làm? Maximiliam đã được phong làm hoàng đế ở Mexico, với quân đội Pháp ủng hộ ông ta - và nàng hạnh phúc khi biết cha nàng có mối quan hệ với người Pháp. Mexico, Texas, và California là các tiểu bang, nhưng nằm trải dài giữa chúng là lãnh thổ Arizona và New Mexico, xa hơn nữa là Baja California. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, với sự cổ vũ và liên minh cùng với người Pháp, và cả Maximilian nữa, dĩ nhiên rồi? Một người đàn ông thực sự mạnh mẽ có thể làm mọi việc - có thể kể ra đầu tiên ở đây Napoleon. Nàng không chỉ hứng thú mà còn khoan khoái khi nàng có thể tham dự vào một phần nhỏ trong kế hoạch của cha nàng.

Bây giờ Ginny đang ở San Antonio Texas. Một thành phố rất cổ, cha nàng đã nói như vậy. Nó được xây dựng bởi người Tây Ban Nha rất lâu rồi và người Texas đã tìm thấy nó và chiếm giữ nó khi Texas vẫn còn là Cộng hòa Ngôi sao cô đơn (the Lone Star Repuclic. Em hổng bít là gì lun) Đây là thành phố của sự tương phản, với những ngôi nhà gạch và đá cổ kính và cũ kỹ nằm xen kẽ với những kiến trúc hiện đại, những kiến trúc gỗ. Nhưng khách sạn đẹp và những ngôi nhà biệt lập xen lẫn với những quán rượu lòe loẹt và những sòng bạc. Những trang trại nuôi gia súc, tất cả đều bán gia súc của họ cho nhưng người phương tây và phương bắc thiếu thịt - và chắc chắn cho cả những tay cờ bạc và nhứng người da đỏ và cả những tay súng sống ngoài vòng pháp luật cũng như cao bồi những kẻ đến từ thị trấn để tìm kiếm vui thú. Bây giờ là một thị trấn sầm uất - tràn đầy di chuyển và vui thú và cả những hiểm nguy. Nhưng không phải đối với nàng, dĩ nhiên, hoặc đối với Sonya vì cha nàng ở đây để bảo vệ họ, và ông đã thuê vài người làm việc cho ông. Trong vài ngày tới kế hoạch của thượng nghị sĩ Brandon sẽ hoàn tất, Ginny và Sonya sẽ du hành bằng xe ngựa theo đường xe lửa tới California, khi ông trở về Washington một thời gian. Cha nàng đã mua cho nàng một bầy gia súc nhỏ mới sinh từ một lâu đài của một người da trắng ở Galveston - đi một vòng qua châu Âu mang đến trang trại một người nông dân ở California người mà không thanh toán được chi phí cho đàn gia súc khi chúng được chuyển đến. Họ sẽ được chở tới trang trại của ông ở California, theo đoàn xe. Nhưng - điều thú vị nhất là chuyến tàu sẽ chở theo nhiều hơn thế. Vàng,sẽ được giấu chính giữa chiếc xe mà Ginny và Sonya ngồi. Và cả súng và đạn dược nữa trong chiếc xe ngựa khác. Tất cả là để quân đội Pháp ở Mexico. Louis Napoleon của Pháp đã chẳng thèm quan tâm đến quân đội của ông ta ở đây, và Maximilian sẽ rất vui mừng vì được giúp đỡ. Một đế chế nằm ở giữa hai lãnh thổ, cha nàng đã một lần đề cập với nàng và Ginny tin tưởng, cũng như Sonya, đo là cha nàng sẽ biến giấc mơ của ông thành sự thực. Bỗng một tràng cười từ phòng bên làm Ginny nhăn nhó quay trở lại với thực tại. Đây không phải lần đầu nàng hối tiếc phòng cha nàng không nối liền với phòng nàng, nhưng thay vì đó nó lại nằm ở cuối lối ra vào. Đó là một đêm nóng bức và ẩm ướt, và nàng bắt buộc phải mở cửa sổ. Chẳng còn nghi ngờ gì là những người khách trọ ở phòng kế bên đang mở cửa sổ, và những âm thanh của những kẻ say xỉn vọng lại từ phòng kế bên nàng. Tức giận, Ginny ngồi dậy, liếc dọc căn phòng nơi cái võng nhỏ mà Tillie cô hầu gái của Sonya đang ngủ say sưa với miệng của cô ta hơi há ra. Tội nghiệp Tillie, cô hầu gai đã phải làm thêm rất cực nhọc, và cô ấy hẳn phải kiệt sức lắm. Mình để cô ấy ngủ. Ginny nghĩ, và tự mình đóng của sổ lại. Dù sao chịu đựng sự ngột ngạt còn hơn là phải nghe những tiếng ồn ào suốt cả đêm. Nàng nghe tiếng phụ nữ ở phòng kế bên, lớn và khàn khàn, môi nàng mím lại khó chịu. Đó là loại phụ nữ nào mà ngồi cả đêm uống ruwouj và tiệc tùng với đàn ông chứ? Nàng đã tự có câu trả lời trong đầu. Chỉ có lạo phụ nữ đó thôi. Không có nhữn gái giang hồ thông minh và sành điệu nơi đây (em nghĩ ở đây là gái làng chơi cao cấp - ở pháp có những cô gái như vậy), ở miền tây mọi rợ, ầm ĩ và dâm ô này. Không có phụ nữ tốt hay xấu cũng chẳng có những ngôn từ thanh lịch nơi đây. Ginny đã từng nhìn thấy người phụ nữ "tốt" nơi đay, ăn mặc nhêch nhác với những bộ đồ xấu xí, lỗi thời, trông họ già hơn so với tuổi của họ. Và nàng nhìn thấy của một những người phụ nữ "xấu" phô trương trong những cái nón bằng lông chim khổng lồ và mặc những bộ váy bằng satin lòe loẹt. Chúng thô ráp và phai màu. Khi ở Paris đôi khi Ginny có dùng phấn hồng - một chút xíu phấn trên môi và má nàng, nhưng những phụ nữ ở đây nàng thấy họ dùng chúng cứ như là họ được sơn bởi chúng - những vệt màu sáng, xấu xí trông thật lố bịch trên làn da quá tái của họ. Vâng, nàng cùng đã nhìn thấy những người như vậy ở Washington và New Orleans, và nhận ra họ là ai mà không cần hỏi Sonya hay cha nàng. Một trong những người phụ nữ ở phòng bên bắt đầu hát, và Ginny ra khỏi giường. Thật không thể chịu nổi. Sáng mai nàng sẽ nói cha với cha nàng, ông sẽ phải đổi phòn cho nàng. Tuy nhiên thật đáng tiếc, vì đây là căn phòng thật dễ thương, rọng và có cửa sổ nhìn xuống phố - và cả ban công hẹp bên ngoài cửa lớn, với cầu thang gỗ sử dụng trong trường hợp hỏa hoạn. Nhưng nàng sẵn sàng chấp nhận một căn phòng nhỉ hơn và chẳng nhìn đi đâu được, vẫn tốt hơn chịu sự quấy nhiễu như thế này trong khi nàng cố dỗ giấc ngủ. vải siu mỏng của cái áo ngủ khẽ cọ vào chân nàng, Ginny bước ra cửa sổ, với tay mở cánh cửa chớp nặng nề, nàng bỗng đứng chết lặng. Hai người đàn ông có vẻ như đứng kế bên nàng, và có chỉ trong trong tíc tắc trước khi nàng nhận ra họ đứng gần cửa sổ phòng kế bên. Mùi xì gà sộc vào mũi nàng, và nàng nhăn mũi khó chịu. Một trong những người đàn ông nói với giọng đầu tiên nàng không thể nhận định được.

"Bạn của tôi cậu chán à? Nhưng cô ấy thích cậu, cô gái tóc vàng ấy."

Giọng người còn lại hơi khinh khỉnh.

"Oh chắn chắn rồi! Cô ấy thích mọi đàn ông - có tiền. Và khi Bishop thắng nhiêu tiền - có thể cô ta sẽ chuyển hướng sang ông ấy. Anh có nghĩ ông ấy thích cô ta không?

Người đàn ông đầu tiên cười rộ lên.

"Jim tội nghiệp. Trông ông ấy giống như ông ấy sợ cô ta."

"Well" Ginny gần như có thể cảm thấy cái nhún vai của người đàn ông "đây chỉ là buổi tiệc nhỏ và những cô gai là ý tưởng của ông ấy. Còn tôi, tôi muốn đi ngủ hơn."

"Có lẽ anh thích điều này hơn. Cái anh chàng Haine - anh ta đang tìm kiếm rắc rối đấy. Tôi nghĩ anh ta nhận ra anh - anh ta không tin anh chỉ là anh chàng đánh xe, hoặc tên anh là Whittaker."

"Tôi không quan tâm những gì anh ta tin. Nếu anh ta nhúng mũi vào chuyện của tôi anh ta sẽ chết."

Giọng nói kéo dài lạnh lùng, vô cảm làm Ginny ớn lạnh. nàng không thể cử động - và không thể ngững nghe lén khi hai người đàn ông tiếp tục cuộc trò chuyện.

"Anh có thể chỉ làm anh ta bị thương.."

"Điều đó chỉ phí phạm thời gian. Anh ta sẽ lành lại và lại tìm tôi và có thể tôi không sẵn sàng chống trả anh ta. Không - nếu Haines vẫn muốn có cuộc chiến vào ngày mai, tôi sẽ đến."

"Tốt hơn hết là hãy cẩn thận. Tôi nghe nói cảnh sát trưởng ở đây rất ăn ý với những tay súng trong thị trấn. Đặc biệt khi chúng ta có những vị thượng khách."

"Tôi đã đối mặt với những viên cảnh sát trưởng cứng rắn rồi. Và trong trường hợp này chúng ta cuxngc hẳng lượn lờ trong thị trấn lâu đâu."

"Steve - Steve , anh yêu? Anh làm gì ở đằng đó vậy? Em ngũ là anh muốn nghe em hát!"

Lần này là giọng phụ nữ, hờn dỗi và hơi the thé, từ nơi nào đó trong phòng, và Ginny nghe thấy mộ trong hai người đàn ông tặc lưỡi.

"Thấy những gì tôi nói không anh bạn? Cô ấy thích cậu."

"Lạy chúa - đừng quá nhiều, tôi hy vọng vậy! Cô ấy không phải mẫu phụ nữ của tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ nói Mimi gửi đến chỗ tôi một cô mới người Pháp mà cô ta đang nói đến - một nàng tóc đỏ từ Louisiana, bà ta nói vậy."

"Tối nay à? Tốt hươn là không phải tối nay - cô nàng này sẽ giết cậu!"

"Steve!" giọng người phụ nữ gọi lần nữa, chói tai hơn lần trước, và người đàn ông hơi nhỏ giọng , nhưng Ginny vẫn có thể nghe thấy sự thích thú ngấm ngầm trong giọng nói của anh ta.

"Ah, chết tiệt, tôi không nghĩ vậy đâu. Tôi đoán tôi phải chờ đến tối mai vậy."

Giọng nói nhỏ dần, và nàng nghe thấy nhiều tiếng cười đùa hơn và những tiếng chạm ly trong phòng.

Sôi lên vì giận dữ và khinh bỉ Ginny sập manh cửa chớp. Cứ để họ nghe. Có thể điều đó có thể làm họ bớt ồn ào hơn.

Đàn ông có thể khá đáng ghét, nàng nghĩ - bàn bạc về giết chóc và phụ nữ trong cùng một lúc. Và hai người đàn ông đó là ai, nàng hy vọng rằng nàng sẽ không bao giờ gặp ai trong số họ.

Ginny dậy trễ vào sáng hôm sau. Vươn vai, ngáp dài lười biếng, nàng nhận thấy bây giờ chắn chắn đã trưa rồi, hoặc trễ hơn, vì trời rất nóng, và ánh nắng mặt trời rọi qua cửa sổ để lại vệt nắng vàng trên sàn nhà. Cửa sổ! Trán nàng nhăn lại khi nàng nhớ lại buổi tối hôm qua - những người đàn ông đó, cùng những người phụ nữ kinh khủng. Vì nàng đã đóng chặt cửa sổ nên căn phòng của nàng vô cùng ngột ngạt, những âm thanh từ căn phòng kế bên làm nàng thao thức hàng giờ. Và bây giờ - nàng đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian của một ngày?

Vươn vai lần nữa, Ginny ngồi dậy, để ý thấy Tillie đã đi, mở cửa sổ, nhưng thật may mắn là tấm rèm đã được kéo xuống. Mắt nàng sưng phồng và nặng trĩu; nàng nửa muốn nằm lại nhưng có quá nhiều điều nàng muốn làm hôm nay - khám phá thị trấn cùng với Sonya, ngồi nơi quảng trường cổ kính rợp bóng cây và nhìn mọi người qua lại. Sonya với trái tim đa cảm như thường lệ đã nói Tillie để nàng ngủ trễ. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Ginny nhanh chóng rời khỏi giường. Nàng thèm được tắm, nhưng không còn thời gian để thực hiện việc đó bây giờ, và nàng đang đói bụng. có lẽ nếu nàng nhanh chân nàng vẫn còn bữa trưa ở dưới lầu.

Hầu hết quần áo của nàng vẫn còn trong rương, nhưng Tille đã mở lấy một số cho nàng và treo chúng lên tủ quần áo nhỏ trong phòng. Cởi bỏ bộ đồ ngủ, Ginny búi tóc và rửa ráy từ bình nước đặt trên bàn. Cuối cùng thì nàng cũng đã lau rửa sơ vẫn hơn là không có gì, nó làm sảng khoái hơn nhiều. Chọn một cái váy màu cam trông không nhăn lắm, Ginny mặc nó vào và ngắm mình trong chiếc gương nhỏ. Cái váy có màu kem, với cành lá xanh cùng với những bông hao màu đỏ, rất hợp với màu da hơi tái của nàng.

Dĩ nhiên tái là làn da thời thương, nhưng nàng ước má nàng có chút sắc hồng. Ở Pháp, đôi ki nàng sử dụng phấn hồng, nhưng Sonya đã cảnh cáo nàng rằng mọi người ở đây hơi cổ điển. Quan sát phản chiếu của mình trong gương, Ginny vỗ nhẹ hai má và nhăn mặt với mình trong gương. Nếu miệng nàng nhỏ hơn, trán nàng cao hơn. Tuy nhiên khuôn mặt nàng vẫn không tệ lắm, và mọi người nói nàng đẹp, mặc dù chúng chỉ là những lời cường điệu nhưng nó vẫn làm nàng hãnh diện. Mình nghĩ trông mình khá ổn, nàng tự nói với mình, búi tóc cao lên, và để vài sợi tóc quăn rớt xuống mặt và cổ nàng. Ít nhất thì mình cũng có đôi tai đẹp, nàng nghĩ, và nàng thsch kiểu tóc mới. Không còn những búi tóc theo kiểu đoan trang - bắt chước nữ hoàng Eugenie ở Paris những phụ nữ ở Paris bắt đầu trang trí tóc họ khác biệt, và bây giờ nó khá thích hợp cho các quý cô để lộ tai của họ. Ginny đã xỏ lõ tai trước khi nàng rời Mỹ, và bây giờ nàng đang đeo đôi bông tai ưa thích nhất cảu nàng - đôi bông ngọc bích nhỏ xíu làm từ vàng mà nàng thừa hưởng từ mẹ. Xoay người lại, nàng bước tới của sổ kéo tấm rèm qua một bên để nàng có thể nhìn xuống phố. Khi gia đình nàng tới đây tối qua trời đã nhá nhem tối và dưới ánh mặt trời mọi vật trông khác hẳn. Sức nóng phản chiếu lên ban công nhỏ làm nàng khó chịu. Bây giờ chắc đã quá trưa rồi, nàng nghĩ, lấy tay che mắt. Đường phố bụi bặm dường như lung linh trong ánh sánh chói lòa, và chẳng có một chút gió nào làm dịu mát hai gò má nàng. Nàng đoán rằng vì sức nóng kinh khủng nên mọi người chỉ ở trong nhà, vì trên phố dường như chẳng có hoạt động nào cả. Những con ngựa đã được cột lại, gục đầu, vài người thơ thẩn ngồi chơi xúc xắc hay hút thuốc bằng tảu ở quán rượu đối diện.

Đường phố rất rộng, nhưng lúc này chỉ có một cỗ xe ngựa hoặc vài người cưỡi ngựa dọc đường. Nàng đã đươc kể cho nghe đôi khi xe ngựa chạy qua những đường phố ở San Antonio, đó là thị trấn bận rộn tấp nập. Nhưng buổi chiều hôm nay thị trấn dường như biếng nhác và như đang ngủ - gật như tĩnh lặng. Những giọng nói loyj vào tai nàng, qua lớp không khí nóng. Một thị trấn rất phù hợp cho việc nghe lén, Ginny nghĩ châm biếm, nhưng nàng không ngăn được mình lắng nghe - có lẽ vì nàng cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói đầu tiên.

"Hắn ta ở trong quán rượu đó, Bart. Đang uống rượu với mấy tên người lai từ sang đến giờ rồi. Anh có muốn tôi thúc giục hắn không?"

"Không" giọng nói thứ hai là giọng muci và rất tẻ nhạt. "Nếu hắn uống, hắn đang sợ. Tôi có thể đợi. Lúc nào đó hắn sẽ ra ngoài thôi."

Tò mò Ginny cẩn trọng nghiêng mình nhìn xuống. Ba người đàn ông đứng ngay dưới đường dưới cửa sổ phòng nàng, hoàn toàn không nhận biết đên sự hiện diện của nàng. Một trong số họ cao và hơi ốm ăn mặc như người phương Đông trong bộ đồ đen, đội một cái nón hình quả dưa khá thời trang. Hai người đồng hành của anh ta mặc bộ đồ điển hình của người phương Đông. Người đàn ông họ gọi là Bart lại nói.

"anh có tìm ra anh ta là ai không?"

"Không. Anh ta nói mình tên Whittaker, và anh ta đến cùng với một cỗ xe ngựa, bậy thôi. Anh ta đến từ Louisiana."

"Anh ta chắc chắn mang súng không giống bất cứ kẻ đánh xe nào" người đàn ông thứ ba xen ngang. "Tôi đã dò hỏi xung quanh, Bart. Không ai nhận ra anh ta nhưng tôi nghe nói anh ta thường xuyên sử dụng súng ngắn hiệu Barlow và Sanderson. Một con rắn đuôi chuông rình mồi"

Bart phát ra một âm thanh ngăn và lạnh lẽ có lẽ là một cái tặc lưỡi.

"Tôi cũng vậy, Ed. Tôi nhớ là đã nhìn thấy anh ta trước đây mặc dù tên anh ta dùng không như vậy. văn phòng cảnh sát trưởng không có hình truy nã anh ta nhưng tôi thể rằng có người trả giá cho cái đầu của anh ta."

"Vì vậy anh định lấy nó à Bart. Anh nhanh hơn bất cứ tay súng nào àm tôi từng biết, tôi đoán là anh biết điều đó. Anh ta khá yên lặng khi anh châm chọc anh ta hôm qua, phải không?"

Giọng nói của người đàn ông mặc đồ đen bỗng sắc sảo và nguy hiểm.

"Ngài Carsey không thích cách anh ta điều khiển cỗ xe dọc bờ sông phía trang trại của ông ta. Làm anh ta mất nhiều thời gian, ông ta nói vậy. Và tôi, tôi cũng không thích. Anh chắc anh đã đưa lời nhắn cho anh ta chứ Tom?"

"Chắc chắn rồi Bart. Anh thấy tôi đi vào quán rượu mà. Có lẽ anh ta lẻ đi cửa sau, có lẽ anh ta không thích ý nghĩ gặp anh"

"Anh ta sẽ thích nó nếu không tự tôi sẽ đi kiếm anh ta".

Phía trên mấy người đàn ông, Ginny đứng chết lặng, miệng nàng bỗng khô, tim nàng đập nhanh hơn.

Người đàn ông họ đang chờ là người đàn ông nàng đã nghe lén tối hôm qua. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên! Nhưng - những người đàn ông này nghĩ rằng anh ta sợ, và không phải như vậy. Nàng nhờ lại sự lạnh lẽo vô cảm trong giọng nói của anh ta khi anh ta nói anh ta sẽ giết Haines. Đó chắc chắn là người mà họ gọi là Bart. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Sẽ xảy ra một cuộc đấu súng? Nàng biết nàng phải đóng cửa sổ lại. quên hết mọi điều nàng vừa mới nghe, và an toàn chạy xuống lầu. Nhưng trí tò mò và sự hứng thú giữ nàng lại. Nàng chưa từng thấy một trận đấu súng nào trước đây, và cha nàng nói với nàng rằng ở miền tây, đấu súng rất phổ biến. Minhd muốn chứng kiến, nàng nghĩ. Mình an toàn ở đây - mình muốn thấy. Liệu anh ta có ra khỏi quan rượu không? Hay anh ta thực sự bỏ chạy?

Bản năng mách bảo nàng ba người đàn ông đang đợi ngoài kia như những kẻ săn mồi. Họ sẽ đợi, và người đàn ông bước ra khỏi quán rượu dưới ánh nắng mạt trời sẽ bị bắn hạ.

Nàng sửng sốt nghĩ, mình không muốn thấy cảnh đó, nàng nhìn xuống con phố bụi bặm. Và hình như có cái gì đó ở đây. Nàng sẽ chứng kiến nó khi nó bắt đầu - cho đến khi kết thúc.

Bỗng giật mình, nàng nhìn thấy cánh cửa đu đưa của quán rượu mở ra. Hai người đàn ông bước ra, băng qua bóng râm của mái hiên.

"Bây giờ hãy giết hắn đi, Bart, khi mắt hắn ta vẫn chưa quen với ánh mặt trời.." Một trong những người đàn ông phía dưới giục.

Nhưng người đàn ông trong bộ đồ đen cười nhẹ và nhếch mép chế giễu.

"Không cần. Tôi muốn thấy anh ta đến gần tôi - và tôi muốn biết ai nhanh hơn."

Cảm giác không thực đang xâm chiếm Ginny. Nàng cảm thấy giống như nàngđang coi một vở kịch, an toàn trong lô của mình trong nhà hát. Nàng thấy mình đang chăm chú nhìn người đàn ông cao hơn hai người vừa bước ra khỏi quán rượu. Anh ta chắc chắn là người mà họ gọi là Whittaker. Anh ta bước tới cuối mái hiên, khi người còn lại đi ra cùng anh ta đi kế bên anh ta. Những nam diễn viên chính đang tìm tới chỗ của họ. nàng đang bám lấy ảo tưởng đó.

Whittaker mặc bộ đồ đen, đội nón cao bồi, kéo xuống trán anh ta vì vậy nó che mắt anh ta. Anh ta mặc áo ghi lê da đen ngoài áo dài tay màu đỏ tía, và quần xanh đen bó sát bỏ trong đôi giày ống cao màu đen. Dây nịt đeo súng của anh ta, với một bao súng ngắn, đeo lệch bên hông phải cảu anh ta. Thật ngạc nhiên anh ta dường như chẳng hề sợ hãi. Anh ta đứng cuối mái hiên, anh ta trông lơ đễnh ngoại trừ đôi tay anh ta dường như đang đặt trên báng khẩu súng lục của anh ta. Mặc dù vẫn chưa có gì xảy ra, nhưng sự im ắng đang lơ lửng trong không khí. Những người thơ thẩn gần mái hiên vội vã bỏ đi, và một nhóm nhỏ những người đàn ông đứng xa dưới phố đang quay lại quan sát. Người đàn ông được gọi là Bary tiến thêm một bước nữa xuống phố nơi Ginny có thể nhìn thấy anh ta rõ, mà không cần vươn cổ cúi xuống.

Anh ta cao, hơi ốm, vai anh ta khom lại trong cái áo khoác đen của anh ta. Giọng muci của anh ta lạnh lẽo, sắc lẻm đầy khinh miệt.

"mày tốn nhiều thời gian để đến đây quá nhỉ Whittaker, nếu đó là tên của mày. Tao bắt đầu nghĩ là tao phải đi kiếm màu đấy chứ."

Người đàn ông yếu đuối đi cùng với Whittaker cười giống như có điều gì đó làm ông ta mắc cười, hàm răng trắng của ông ta lóe sáng dưới bộ ria mép của ông ta. Ông ta tựa mình vào cánh cửa quán rượu và bắt đầu quấn xì gà (chắc thời này vẫn dùng xì gà quấn).

"Nhanh lên nào bạn của tôi. Đừng quên là cậu còn phải uống nốt rượu đấy nhé."

Một trong những người đàn ông nói chuyện với Haine cười lo lắng, nhưng Whittaker chỉ khẽ nhún vai và bước ra khỏi mái hiên. Anh ta bắt đầu chạm rãi tiến về phía người đàn ông đang đứng đợi anh ta, đôi ủng của anh ta làm bụi tung lên dưới mỗi bước chân của anh ta.

Anh ta chẳng lãng phí bất cưa lời nói hay hành đọng nào, Ginny có thể nhận thấy vẻ uyển chuyển của một con mèo trong cách anh ta bước đi và cách chuyển động của cơ thể không một chút mỡ thừa của anh ta. Chắc chắn anh ta phải dừng bước sớm chứ? Chắc chắn anh ta nói điều gì chứ? Có điều gì đó đe dọa trong cách anh ta cứ tiếp tục bước lên, quá uể oải, quá yên tĩnh, và những người đàn ông kia cũng cảm nhận được điều đó họ trở nên căng thẳng.

"Mẹ kiếp! mày nghĩ gì vậy.."

"Haines, tao chỉ đang đi thôi mà. Mày nói mày có công chuyện với tao. Mày tiến bước trước."

Giọng Whittaker nhẹ, gần như vô tư, như thể anh ta cách chẳng quan tâm cách này hay cách khác, nhưng anh ta cũng chẳng dừng bước hay e ngại, và khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn.

Lúc trước Ginny quả quyết rằng trong hai người thì người đàn ông tên Bart nguy hiểm hơn, nhưng giờ nàng nghĩ khác. Whittaker làm nàng liên tưởng đến con thú đang săn mồi. mặc dù bộ dạng của anh ta có vẻ thờ ơ, lãnh đạm nhưng nàng có thể cảm thấy có điều gì rất nguy hiểm ở người đàn ông này, và chắc chắn Haines cũng thấy vậy. Haines lầm bầm nguyền rủa trong miệng và hành động, anh ta lùi lại và tay anh ta mò mẫm khẩu súng của anh ta. Ginny đoán cuối cùng thì Whittaker cũng phải hành động. Khi nàng kinh hãi nhận ra, anh ta đã có khẩu súng trong tay và anh ta đang đứng với đầu gối hơi khuỵu xuống và bắn. Ít nhất phải ba tiếng súng vang lên kết hợp lại thành một tràng tiếng nổ lớn. Súng của Haines rớt xuống trước khi anh ta có cơ hội bắn nó - người đàn ông dường như nảy lên và ngã về phía sau bởi sức ép của viên đạn chết người ghim vào cơ thể anh ta. Ginny tựa mình vào khung cửa sổ, mũi nàng cay xè bởi mùi thuốc súng, mắt nàng nhìm thôi miên vào cơ thể bị bắn đang nằm giống như con rối trên nền đất bụi bặm, vấy máu từ cái lỗ trên chiếc áo khoác đen anh ta mặc với cảm giác kinh hãi, buồn nôn. Nàng còn khó có thể nhận tấy giọng nói đang vang lên cùng với những bước chân của hai người đàn ông đang bỏ chạy "Lạy chúa - Haines chẳng có nổi cơ hội để bắn nữa."

"Tôi chưa bao giờ thấy ai rút súng nhanh như vậy từ lúc cha sanh mẹ đẻ đến nay.."

"Tôi đoán có một vài kẻ còn giỏi hơn cả cảnh sát trưởng. Tôi sẽ vào quán rượu và thưởng thức nốt chầu rượu."

Tại sao một người đàn ông vừa giết một người lại nói vô tình như vậy? Đấu súng luôn luôn có vẻ thật lãn mạn, thật xúc động, nhưng cuộc đấu súng này chẳng có gì xúc động cả - và ngay cả khi nàng nhắm mắt lại, Ginny cũng vẫn có thể nhìn thấy cơ thể máu me nằm ngay đó. Phát ốm vì khiếp sợ, nàng rời khỏi cửa sổ và ngồi lên giường, chống lại cơn buồn nôn đang dâng lên trong cổ.

William Brandon đặt một bữa ăn tối riêng tối nay để gia đình ông và các vị khách có thể ăn tối trong kín đáo. Khách sạn này lấy làm kiêu hãnh về đầu bếp trưởng người Pháp của họ và nhưng loại rượu tốt được phục vụ trong bữa tối hôm nay cũng là loại rượu từ Pháp. Tối nay có thể dễ dàng liên tưởng như họ đang ăn trong một nhà hàng phương Đông. Bàn lớn được trang trí với khắn trải bàn trắng, được sắp xếp với nhiều đồ sứ, bằng bạc - bồi bàn được huấn luyện tốt và khiêm tốt. Thật tuyệt vời, Ginny nghĩ, mình có thể làm những gì với tiền và thế lực - đang xảy ra trong xã hộ hiệ đại, thì trong xã hội hoang sơ cũng là một phiên bản thu nhỏ. Mình không nên nghĩ như vậy, nàng nghĩ với vẻ hối lỗi. Tại sao, nàng đã được nói cho biết rằng ví dụ như San Francisco có thể chứa trong nó cả những thành phố châu Âu rộng lớn hơn. Và gần như không thể tin được nàng đang ở San Antonio, Texas, nơi mà bên ngoài đường phố đất đá đầy bụi bặm, một người đàn ông bị bắn chết trước sự chứng kiến của nhiều người. Ginny nhắp một ngụm rượu, quyết tâm quên những việc nàng đã chứng kiến buổi trưa. Người đàn ông đã chết - nàng phải quen với việc đó thôi. Nàng hoàn toàn nhận thức được rằng nàng đã chứng kiến những điều tệ hại trên chuyến đi dài bằng xe ngựa tới California của nàng.

"Con gái yêu", cha nàng nhắc nhở " Cha không muốn con nghĩ rằng chuyến đi sẽ được thực hiện mà không gặp bất cứ rủi ro nào. Đó có thể là những tên da đỏ thù địch, những tên da trắng bất lương hoạc còn tệ hơn thế nữa, bởi vì họ đều trở thành những kẻ sống ngoài vòng pháp luật."

Cha nàng rất nghiêm túc, nàng biết cha lo lắng và có chút bứt rứt khi nghĩ đến việc vợ và con gái một mình đến California. Nhưng ông cũng là người đàn ông thực tế. Ông thẳng thắn thừa nhận rằng điều này có thể đem lại thuận lợi chính trị rất lớn cho ông, sự thật rằng có rất nhiều những người di cư tới khu mỏ vàng, vợ và con họ cũng phải trải qua hành trình dài và gian khổ bằng xe ngựa. Còn phải tính toán, sự an toàn đối với vàng, sự quan trọng của nhiệm vụ của họ. Không ai có thể nghi ngờ William Bran don sẽ gửi trợ giúp quân đội Pháp ở Mexico, hay hai người phụ nữ được tin tưởng với một nhiệm vụ quan trọng như vậy. Nếu động cơ của Brandon đáng ngờ (và ông ta thừa nhận có một vài người sẽ nghi ngờ) họ cũng không bao giờ tưởng tượng ông ta để vợ và con gái làm việc đó và ông ta cười vì sự liều lĩnh của mình. Người phương Tây đặt phụ nữ "tốt" lên tôn sùng họ - Sonya và Ginny có thể ở mức đáng ngưỡng mộ ấy vì sự can đảm của họ chấp nhận một hành trình dài và hiểm nguy mà không có sự bảo vệ trực tiếp của thượng nghị sĩ, và vàng và đạn dược sẽ được chuyển đến đúng tay người nhận mà không có bất cứ sự nghi ngờ nào. Cha mình là một người đàn ông thông minh, Ginny tụ hào nghĩ. Nàng nghì lên bắt trong khoảng khắc gặp ánh mắt chăm chú của ông nhìn nàng. Tối nay, để tôn kính các vị khách của thượng nghị sĩ, cả Sonya và Ginny đều mặc váy đầm buổi tối mua ở Paris, nhưng rõ ràng, khi họ đi xuống cầu thang họ nhận thấy thời trang mới nhất này vẫn chưa có mặt nơi miền tây xa xôi. Có năm người phụ nữ - vợ của những chủ trang trại giàu có là khách của Brandon, những áo- váy vòng cảu họ màu nâu hay màu hạt dẻ cao lên tận cổ trong cái nóng ngột ngạt. Ginny có thể nhận thấy ánh nhìn chê bai của những người phụ nữ đứng tuổi và lỗi mốt trên nàng, và mặc dù nàng cứng đầu không chị bộc lộ bất cứ sự khó chịu nào nhưng nó cũng chẳng thể nào dễ chịu được. Nàng mừng là nàng ngồi kế Carl Hoskins, quản đốc của cha nàng; và vui hơn là Hoskins sẽ hộ tống nàng và sonya tới California. Carl Hoskin là chàng trai trẻ vô cùng đẹp trai, với mái tóc vàng sáng lên dưới ánh đèn dầu, hàng râu con kiến mỏng được chăm chút cẩn thận tăng thêm vẻ đẹp trai của anh ta. Ginny được biết anh ta là con trai thứ của một điền chủ, và là đại úy trong liên minh quân đội. Bây giờ anh ta dự định tìm kiếm vận may ở California.

"Anh muốn học hỏi về tất cả các ông việc chăn nuôi gia súc", anh ta tiết lộ với Ginny , choáng váng và hấp tấp vì cả vẻ đẹp của Ginny lẫn men rượu. "anh sẽ không phí thời gian tìm kiếm vàng - có những vận may lớn và ổn định hơn bằng cách chăn nuôi gia súc, tôi nghe nói vậy. Một ngày nào đó, khi anh kiếm đủ tiền, anh sẽ mua một trang trại cho mình, xây trại gia súc ở Hereford để nuôi bò và Jersey hay Guernseys để sản xuất những sản phẩm hằng ngày..." Anh ta ngừng lại, xấu hổ vì đã bộc lộ quá nhiều vì ảnh hưởng của cô gái trẻ quá xinh đẹp đang ngồi kế bên anh ta. "Tiếp tục đi," Ginny nhẹ nhàng nói, đôi xanh lục bảo của nàng sáng long lanh. "Em vẫn chưa chán đâu, nếu đó là điều anh lo ngại. Em muốn biết tất cả những gì em có thể về California, và cách những con người ở đây sinh sống."

Bộ váy nhung xanh của nàng rất hợp với cạp mắt nàng, khi nàng nghiêng người về phía anh ta như nàng làm lúc này, Carl gần như có thể nhìn thấy đường cong của ngực nàng, lộ ra bởi bộ váy thời trang của nàng khoét cổ khá sâu. Vai nàng để trần và sáng như ngà - đồng bộ với những cái nơ hình bông hồng màu xanh giữ váy nàng trên vai, và nàng mang đôi găng tay dài đến khuỷu tay. Mình dám chắc những người phụ nữ đứng tuổi ở đây sẽ không thích bộ váy của cô ấy, Carl kinh ngạc nghĩ, cố gắng tập trung vào cuộc trò chuyệ của họ, nhưng anh ta cảm thấy thật khó có thể tập trung. Nếu đó là thời trang mới nhất - nó hợp với cô ấy, cô ấy có một thân hình tuyệt đẹp để mặc những trang phục như vậy. Bỗng nhiên, anh ta thấy mình mong chờ cuộc hành trình dài tới California sắp tới, mặc dù lúc đầu anh ta không được biết chuyến đi của họ sẽ có hai người phụ nữ đi cùng. Được nuôi nấng như một quý ông miền nam lịch lãm, Carl Hoskins vừa có được vẻ quyến rũ lại vừa có những hành vi chuẩn mực, mặc dù thực chất anh ta nghĩ điều đó cũng chẳng giúp gì nhiều cho anh ta. Những cuố sách và ngoại ngữ chẳng bao giờ hấp dẫn anh ta, anh ta có những thứ khác đối với thời gian cũng như tâm trí của anh ta. Và khi anh ta trở lại quê nhà từ những cuộc chiến anh ta thấy những cánh đồng của cha anh ta bị chiếm hữu bởi chính quyền địa phương và họ chẳng trả một đồng cắc huê lợi nào, anh ta vừa thản nhiên vừa giận dữ quay lưng lại và nah ta hướng tới miền viễn tây. Cha anh ta đã viết một lá thư cho William Brandon một người ông anh mới quen. Và Brandon tin tưởng anh - Bradon đã có kế hoạch trong đó có cả phần của Carl trong những cuộc phiêu lưu cũng như lợi nhuận. Anh ta thường không có thói quen không biết nói gì hay thiếu những lời ca tụng với phụ nữ, Carl thấy mình bỗng nhút nhát gần như im lặng vì thẹn khi gần ginny Brandon. Anh ta chưa bao giờ gặp phụ nữ nào như nàng trước đây - nàng là sự kết hợp sắc đẹp quyến rũ của một cô gái trẻ và sự thông minh tinh tế của một người phụ nữ. Và nàng tán tỉnh chàng - anh ta gần như không biết mình nên phản ứng ra sao. Những gì Carl không nhận thấy vì nàng đã che đạy nó quá tốt là Ginny đang chán. Và khi nàng chán, nàng nói nhiều hơn bình thường, những câu chuyện của nàng tầm thường và phù phiếm. chẳng lẽ đàn ông không có việc gì để nói ngoài việc nuôi và bán gia súc à? Chẳng lẽ phụ nữ chẳng có thích thú nào khác ngoài nhà cửa và con cai của họ sao? Nhưng ở vùng đất rông lớn và hoang sơ này còn những gì khác nữa? Họ đang ăn món thứ ba và Ginny tực cho phép ly rượu nàng đầy thêm, mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của Sonya. Nàng cũng để ý thấy hầu hết phụ nữ đều không đụng đến rượu, hoặc chỉ lịch sự nhấp một ngụm nhỏ. Đó là một trong những điều họ sẽ không tán thành nhưng nàng không quan tâm. Chẳng có gì bàn cãi họ trở về nhà tối nay và ngồi lê đôi mách với nhau rằng con gái của thượng nghị sĩ uống rượu quá nhiều và nhanh. Ý nghĩ đó lại làm nàng cười, và Carl nghĩ nụ cười đó là dành cho anh ta, anh ta cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn. Cha nàng đang nói chuyện với ông Black, ngồi bên phải ông, và bởi vì ông đang nhăn nhó, không giống với lệ thường Ginny bắt đầu để ý những lời ông nói.

"Ông có biết chút gì về người đàn ông gọi là Whittaker không? Hôm nay tôi đã nói chuyện với viên cảnh sát trưởng thị trấn, hỏi ông ta nếu ông ta có thể giới thiệu một người đánh xe ngựa cho tôi, và ông ta nói với tôi người đàn ông biết tất cả mọi trạm từ Texas đến California. Nhưng thật lạ là tôi chưa từng nghe tên anh ta."

Người đàn ông mặc bộ đồ đen mập mạp với khuôn mặt vui vẻ và hàm râu quai nón tặc lưỡi.

"Cảnh sát trưởng Trevor luôn luôn lo lắng khi ông ta thấy có một tay súng nổi tiếng trong thị trấn này. Và gã mà ông đang nói đã bắn Bart Haines mới chiều nay thôi - Bart được coi là một trong những tay súng nhanh nhất nhưng theo tôi nghe thấy thì anh ta không có cả cơ hội để rút súng."

Vô tình những ngón tay Ginny bấm mạnh ly rượu. Nàng cảm thấy cơ thể nàng cứng lại. Nhưng những người đàn ông khác bây giờ bắt đầu tham dự vì vậy vẻ căng thẳng bất chợt của nàng không bị chú ý.

"Anh ta là một tay súng à?"

Vance Porter người ngồi bên phải Ginny nhoài tới phía trước trả lời cha nàng.

"Chắc chắn ròi. Một trong những tay súng cho thuê nhanh nhất đấy. nhưng tôi nghe nói anh ta do thám cho quân đội, và mang thuốc cho Abilenen nữa."

"Anh ta đến từ tiểu bang của ông đấy Thượng nghị sĩ" một giọng đàn ông khác vang lên " Và Whittaker không phải tên thật của anh ta. Tên anh ta là Morgan - Steve Morgan."

Sonya người chưa bao giờ tỏ ra vụng về đánh rơi cây quạt với một tiếng cách và Ginny liếc nhìn Sonya khi một trong những người đàn ông lịch sự đưa lịa nó cho bà. Khuôn mặt Sonya bình thường bình lặng và điềm tĩnh giờ ửng hồng và bà khẽ nhắm mắt lại che giấu sự xấu hổ khi bà khẽ thì thầm lời cảm ơn. Ginny nghĩ, thật quá sưc chịu đựng. Đầu tiên là gia súc và bây giờ là những tay súng. Nàng chuẩn bị mở miệng kể rằng nàng đã chứng kiến cuộc đấu súng mà những người đàn ông đang bàn tán, nhưng liếc thấy khuôn mặt Sonya tái mét một cáh lạ lùng, bây giờ lại đỏ bừng, Ginny nghĩ về Sonya. Có lẽ giết chóc cũng làm Sonya sợ nữa. Những ý nghĩ dang dở trong đầu Ginny phân tán bởi những tiếng động phát ra khi những người phục vụ dẹp bàn. Ngay cả Carl Hoskins dường như hứng thú với dự định của cha nàng thuê một người giám sát hơn là Ginny. Anh ta đang nghiêng người tới trước, mái tóc đẹp của anh ta hơi sáng lên trong ánh đèn dầu, Ginny ranh mãnh liếc anh ta. Nàng nhớ lại một câu chuyện nàng đã từng đươc nghe, về một quý cô người Paris đã dám nới lỏng quai áo đầm của cô làm nó lệch qua một bên khi người tình của cô ta quá chú ý đến kẻ khác. Vô thức, ngón tay Ginny chạm nơ hoa hồng trên vai phải - nó bị rớt, nàng bỗng nhớ lại rằng nàng nàng đã định để Tillie khâu nó cố định lại trước khi nàng mặc nó để dự bữa tối. Nhưng không - nó sẽ không bao giờ xảy ra. Những người phụ nữ vơi vẻ ngoài khăc khổ và những ánh nhìn chê bai của họ - sao họ có thể kinh khủng như vậy chứ! Và Carl Hoskins, mặc dù nàng nghĩ anh ta đẹp trai, nhưng anh ta không đánh để nàng làm như vậy. Cùng lúc, chỉ ý nghĩ thôi cũng đủ làm nàng cười khúc khích.

"Ginny yêu quý..." giọng nói nhẹ nhàng của Sonya làm nàng chú ý. "Ta tự hỏi liệu con có thể đi lấy giùm ta cái áo choàng trên lầu được không? Ta nghĩ thời tiết trở nên khá lạnh."

Sonya tội nghiệp, khuôn mặt cô ấy tái quá, và Ginny nghĩ nàng có thể thấy cô ấy nhẹ run vì lạnh. Mỉm cười với mẹ kế, ginny viện một lý do, mừng là mình có cơ hộ trốn ra ngoài một lúc. Một trong những người phục vụ chỉ nàng hướng lên lầu bằng cầu thang phía sau - nàng không muốn đi cầu thang ngoài tiền sảnh và chịu đựng những cái nhìn hâm mộ mà nàng đã trải qua lúc tối khi nàng và Sonya khoác tay cha nàng đi xuống. Kéo cao váy, ginny nhanh chóng đi lên cầu thang hẹp hình xoắn ốc dẫn nàng lên lầu hai. Tấm thản mòn xơ xác chứng tỏ cầu thang này chỉ dành riêng cho người phục vụ, nằm cuối hàng lang nơi xa nhất kia là phòng nàng. Dừng lại đỉnh cầu thang để điều hòa lại hơi thở, Ginny mới để ý thấy ánh sáng nơi hành lang hẹp này mập mờ cỡ nào vào buổi tối. Trông nó thật vắng vẻ, không biết vì sao vẻ trống vắng và sự im lặng nơi đây bỗng làm nàng sợ.

Chẳng có gì phải sợ cả, mình ngốc thật, nàng tự nói với mình. Mình sẽ tìm thấy phòng trước và Tillie sẽ giúp mình tìm áo choàng của Sonya. Nhưng cảm giác khó chịu ấy cứ dai dẳng bám theo nàng khi nàng bước nhanh và cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể dọc hành lang vắng, với bóng những bức tường đổ dài. Mọi căn phòng trông gần như giống nhau và gần như không thể đọc được số phòng được sơn trên cánh cửa. Mọi việc còn tệ hại hơn, khi nàng tới cuối hành lang ngọn đèn dầu phụt tắt và mọi thứ gần như chìm trong bóng tối. "Oh - oh mẹ kiế," nàng thì thầm, khó chịu vì nàng không thể nào nhớ phòng nàng chính xác là ở chỗ nào. "cứt thật!' nàng lầm bẩm chửi rủa lần nữa, âm thanh giọng nói của nàng làm nàng cảm thấy can đảm hơn. Ánh sáng hắt ra dưới cánh cửa, nàng cúi xuống gần hơn con số mờ mờ. Nàng có thể nhớ số 2 và 5 - 257, không phải số phòng nàng phải không nhỉ? Tillie thường thắp đèn - có lẽ cô ta vẫn còn thức. Ginny hơi e ngại một lúc rồi gõ nhẹ vào cánh cửa, nôn nóng đợi Tillie mở cửa. Những điều xảy ra tiếp theo hoàn toàn làm nàng ngạc nhiên. Cánh cửa mở ra từ bên trong rất nhanh, và trước khi nàng có thể nói được bất cứ lời nào thì nàng đã thấy đôi tay nàng bị túm chặt và nàng bị lôi một cách thô lỗ vào trong phòng. Nàng chỉ mơ màng nhận thấy cánh cửa sau lưng nàng đóng sầm lại- nàng quá sốc và hoảng hốt để làm bất cứ điều gì nhưng hổn hển vì mất tinh thần Ginny thấy mình đang nhìn chăm chăm vào cặp mắt xanh nhất mà nàng từng thấy. Chúng chiếu tia nhìn ranh mãnh vào nàng, nửa bị che phủ bởi hàng mi dài nhất mà nàng thấy ở một người đàn ông. Vẻ sạm đen của khuôn mặt chàng với hàng chân mày ngang tàn gần như tương phản với cặp mắt xanh, bây giờ đang nheo lại quan sát nàng công khai và trâng tráo. Nàng chết điếng vì sợ hãi và ngạc nhiên, môi nàng hơi hé mở nhưng không có một từ nào thoát ra từ cổ họng khô rát của nàng. Người đàn ông bỗng cười, và nàng nghĩ nụ cười thật tinh quái, để lộ hàm răng trắng sáng, và nàng để ý thấy hai rãnh nhỏ hai sâu hai bên khoe miệng khi chàng cười.

"Well, lạy chúa!" chàng chậm rãi nói, cặp mắt chàng xấc xược chu du khắp cơ thể nàng " vậy em là Frenchy. Lần này Mimi thực sự đưa đến một cô thật tốt."

Đôi tay anh ta vẫn giữ chặt nàng, trước khi nàng tìm được sức mạnh để nói được một từ, Ginny thấy nàng bị kéo về phía trước và bất thình lình nằm trong vòng người đàn ông - và tệ hơn, cảm nhận được môi anh ta trên môi nàng dữ dội, và cả sở hữu.

Trước đây nàng đã từng được hôn, những chưa bao giờ như vậy! Cũng chưa từng có người đàn ông nào dám ôm nàng gần đến nỗi nàng có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể anh ta ép sát vào nàng. Môi anh ta mạnh mẽ và dữ dội, thay vì chỉ nhẹ nhàng hôn môi nàng nó dường như có lửa, ép môi nàng mở ra dưới sự công kích dữ dội của đôi môi chàng. Một tay anh ta ôm eo nàng, tay còn lại vòng quanh vai nàng làm nàng cảm thấy như tan ra và không thở được, khi nàng có thể nghiêng đầu đề thoát ra, nàng cảm thấy tay anh ta lướt lên trên, tóm lấy những sợi tóc xoăn ở cổ nàng giữ chặt nàng lại. Ginny cảm thấy đầu óc nàng quay vòng vòng - đầu nàng ngửa ra sau bởi những cơn chóng mặt và sức nóng tràn ngập cơ thể nàng. Nàng cảm thấy miệng anh ta khám phá miệng nàng, khiến nàng một cách không chủ tâm khẽ rên rỉ nho nhỏ trong cổ họng. Oh, lạy chúa, lạy chúa, nàng yếu đuối nghĩ, một người đàn ông thực sự hôn như vậy sao? Anh ta đang làm gì vơí mình vậy? Anh ta định làm gì tiếp đây? Bất thình lình, khi nàng chuẩn bị ngất xỉu, vòng tay anh ta khẽ buông lơi, và anh ta khẽ nhướng mày nhìn nàng.

"Anh không nghĩ bất cứ người phụ nữ nào có thể đẹp như em, Frenchy." Anh ta khẽ thì thầm. Đôi mắt anh ta nheo lại và sự thèm muốn khó có thể che giấu nàng có thể cảm nhận được điều đó mặc dù nàng chưa hiểu hoàn toàn. Nàng cố gắng lấy lại nhịp thở, nỗ lực tìm lại một chút kiểm soát trên cơ thể bỗng yếu đuối và run rẩy của nàng, anh ta lại cúi xuống lần nữa - nàng cảm thấy môi anh ta cháy bỏng nơi hõm cổ nàng. "Không" từ duy nhất được nàng cố gắng thốt lên khi đang thở hổn hển vì thất vọng. Nàng cảm thấy đôi tay anh ta nghịch ngợm kéo cái nơ hoa hồng bị rớt, nàng lại hổn hển vì giận. Vô thức nàng nói bằng tiếng Pháp.

"Mosier - non! Thưa ngài không! Ngài đang định làm gì vậy?"

Cái nơ hoa hồng rớt xuống và anh ta cười.

"Quên bông hồng chết tiệt đó đi - Ta sẽ cho nàng một bông khác." Đôi môi anh ta chặn lại tiếng kêu phản đối của nàng khi anh ta thì thầm trên môi nàng. " Ta cũng sẽ mua cho nàng một cái áo choàng khác, bé cưng à, vì ta sẽ xé cái áo mà nàng đang mặc khỏi cơ thể nàng. Nàng biết ta là một kẻ thiếu kiên nhẫn."

Đôi môi anh ta lại tấn công nàng và cánh tay anh ta siết chặt eo nàng, kéo nàng lại gần hơn.Ginny cảm thấy hai đầu gối của nàng như muốn khuỵu xuống, vì vậy một cách không chủ ý nàng bám lấy chàng. Nàng cảm thấy nàng vừa thức dậy sau con ác mộng, đây không thể là sự thật, tâm trí nàng liên tục lặp đi lặp lại một cách ngu ngơ, và nàng nhận thấy một cảm giác lạ lùng, nhẹ nhàng tràn vào cơ thể của nàng, và nàng chấp nhận cảm giác kinh khủng đó một cách mù quáng. Mơ màng Ginny nhận thấy môi anh ta đang khám phá miệng nàng, cảm thấy áo đầm nàng đang mặc tuột khỏi vai và tay anh ta đang vuốt ve ngực nàng. Tay nàng đang bị kẹp chặt giữa hai cơ thể, và chỉ ấn vào ngực anh ta chẳng có chút hiệu quả nào, trong khi chân nàng cố gắng vùng vẫy dường như chỉ càng làm chàng thêm hào hứng và càng làm anh ta càng tấn công nàng táo tợn hơn. Một cách vô vọng, nàng thấy tay anh ta tìm và ấn mạnh, nhanh và đều hai núm vú đã cứng của nàng, và cái cảm giác đó như một cú sốc chạy xuyên cơ thể nàng, kéo nàng lại với thực tại. Giờ nàng vùng vẫy trong vòng tay và đôi môi của anh ta, sợ hãi thấy áo của anh ta đã mở đến eo và ngực nàng chỉ được bảo vệ bởi làn áo sơ mi lụa mỏng ép chặt vào bộ ngực trần và ấm của chàng. Áp lực từ cơ thể anh ta, sức nóng của một con vật, và những đòi hỏi trần tục của những nụ hôn của anh ta không thể chịu được. Đầu óc nàng quay cuồng, Ginny ép buộc cơ thể nàng mềm đi trong vòng tay anh ta. Chắc chắn, nếu anh ta nghĩ nàng ngất xỉu, anh ta sẽ không tiếp tục - sự tấn công với cả có thể và cảm xúc của nàng? Anh ta bỗng rời cơ thể nàng một cách đột ngột khiến nàng té ngửa một cách báo động, và không mong đợi vào cuối giường khi nàng cảm thấy đùi nàng chạm vào thành giường.

Rên rỉ với nỗi sợ hãi, hai tay Ginny vô tình đưa lên che ngực nàng khi nàng thấy anh ta đang bước về phía nàng với dáng vẻ hiên ngang và bước chân nhẹ nhàng như một con mèo mà nàng nhớ rất rõ.

"Frenchy - em làm ơn dừng lại việc hành động như một cô gái bẽn lẽn chết tiệt đó đi và cởi bỏ cái váy đó ra? Ngay bây giờ hay anh sẽ giúp em đấy!"

Nàng thấy tay anh ta vươn tới nàng lần nữa, như con thú bị dồn vào chân tường, Ginny tát mạnh vào mặt anh ta. Vẻ mặt sững sờ vì ngạc nhiên của anh ta làm Ginny thỏa mãn một cách ác ý, và với bản năng nàng đưa tay lên mong muốn được cào vào mặt anh ta với những móng tay của nàng. Nhưng lần này anh ta hành động trước nàng, nắm lấy cổ tay này và bóp mạnh khiến nàng thét lên đau đớn. Họ chăm chăm nhìn vào nhau trong vài giây, mắt chàng tóe lửa vì giận, cặp mắt nàng long lanh những giọt nước mắt vì đau đớn và thất vọng. Nàng định đánh mạnh chàng bằng tay còn lại, nhưng chàng cũng nắm lấy bàn tay đó luôn, tàn nhẫn kẹp chặt lấy nó.

"Mẹ kiếp, con quỷ Pháp!" chàng rít lên qua kẽ răng. " Cô nghĩ cô đang chơi cái trò ngu ngốc gì vậy - vẻ lạnh lùng tàn nhẫn trong giọng nói của chàng và ánh mắt dữ tợn của chàng có thể khiến nàng trở lại với sự sợ hãi nếu nàng không quá giận bản thân.

"Ông - ông là một con quái vật hung dư, ghê tởm!" Giọng nàng run lên vì giận dữ. " Sao ông dám đối xử với tôi như vậy chư? Sao ông dám lôi tôi vô căn phòng này và - và rồi ông tấn công tôi như thể tôi là - là.." Sự phẫn nộ của nàng vì ý nghĩ đó quá lớn khiến những lời tiếp theo của nàng không tuôn ra được, nàng đứng đó thở hổn hển, vùng vẫy để gỡ tay nàng ra để nàng có thể tiếp tục đánh chàng. Đang giận dữ, ánh mắt chàng bỗng chuyển sang khó hiều, rồi chuyển sang không vừa lòng. Cặp chân mày đen của chàng nhíu lại, lùi lại một bước, giữ nàng cách chàng một cánh tay, chàng quan sát nàng. Nức nở vì giận dữ và tủi nhục, Ginny bỗng nhận ra tình trạng của nàng - váy nàng trượt xuống vai, tóc nàng rối bời buông xõa sau lưng.

"Nếu cô không phải cô gái Mimi gửi đến, vậy cô là -"

"Ông có thể thả tôi ra không? Tôi không phải là - là đứa con gái hư hỏng mà ông đang đợi đâu - ông không thể chờ để hỏi trước khi ông tiến đến tôi như một con thú ư?"

Hụt hơi, chớp mắt che những giọt nước mắt chực chờ lăn xuống, Ginny lao vào chàng giận dữ, sự giận dữ của nàng làm nàng trở nên can đảm " ông - ông tệ hơn cả những tên man rợ, ông là kẻ giết người!"

Trong khoảnh khắc nàng thấy cặp mắt chàng lạnh lùng băng giá, rồi chàng khẽ nghiêng đầu.

"Ta nghĩ ta chưa bao giờ giết một nữ xinh đẹp." chàng nói với vẻ trầm ngâm, rồi giọng chàng bỗng trở nên khắc nghiệt "vẫn chưa!"

Vẫn giữ hai cổ tay nàng, chàng nhanh nhẹn xô nàng về phía sau trước khi thả tay nàng, Ginny loạng choạng té xuống giường.

"Ohh!" nàng thở hổn hể, mắt nàng mở to bởi sốc và sợ hãi. Nàng thấy miệng chàng khẽ nhếch lên thích thú khi chàng cúi nhìn nàng.

"tôi đoán là cô sẽ ngồi đây một phút và nói cho tôi - nhanh chóng, nếu cô vui lòng thưa quý cô - cô là ai và tại sao lại gõ cửa phòng tôi? Xét cho cùng," chàng thêm vào một cách rất hợp lý "tôi đang đợi một - vị khách nữ. Làm sao tôi biết cô không phải cô ấy?"

Mặc dù giọng điệu của chàng nhẹ nhàng và hợp lý, nhưng trong giọng nói vẫn có sự cứng rắn khiến Ginny phải trả lời chàng với một chút ủ rũ.

" Tôi - tôi lộn phòng ông với phòng tôi; ở hành lang chẳng có chút ánh sánh nào và tôi không thể đọc được số phòng ở trên cửa. Và rồi..." nàng liếc chàng với ánh mắt căm ghét, "ông lôi tôi vào phòng chẳng cho tôi một cơ hội để nói một từ và ông - ông..."

"Tấn công cô?" chàng bổ sung giúp nàng và cơn giận lại tràn lên trong nàng khi nàng nhìn thấy chàng đang nhe răng cười. Vậy là ông ta nghĩ mọi chuyện đều mắc cười? Nàng nhảy ra khỏi giường giận dữ, quên mất nàng đã từng sợ hãi, và lần này chàng cẩn trọng lùi lại, mặc dù ánh mắt chàng vẫn nhìn nàng chế giễu.

"Bây giờ tiểu thư - cô đừng tấn công tôi nhé!"

Chàng nghe thấy nàng hơi thở giận dữ của nàng, ánh mắt chàng càng chế nhạo. Khóe miệng khắc nghiệt cảu chàng khẽ nhếch thành một nụ cười chế giễu, và Ginny thấy vậy, nàng nghiến chặt hai hàm răng.

"Ông là kẻ khó ưa, đáng ghét nhất..."

"Đó thực sự là lỗi của cô, thưa quý cô. Vì vẻ đẹp của cô đã làm tôi quên mất bản thân mình. Tại sao, tôi không tin vào vận may của mình khi tôi nhìn thấy cô - tôi có một thôi thúc không sao cưỡng lại được là hôn cô và tôi ..."

"Ông làm ơn dừng việc biến mọi chuyện ông vừa làm thành trò cười đi?"

Anh ta đang đùa cợt nàng, anh ta mặt dày mày dạn dám nghĩ nàng là một cô gái ngu ngốc cho phép mình bị dụ dỗ và tán tỉnh và trêu chọc - và nàng nổi giận.

"Tôi chẳng hiểu làm sao ông có thể nhầm tôi với loại - loại phụ nữ mà ông đang mong đợi," Ginny lạnh lùng nói, cố gắng phớt lờ sự chọc tức của nụ cười trên khuôn mặt chàng. " Mặc dù tôi phải thú nhận tôi thực tiếc cho vị khach nữ của ông nếu ông thường đón họ với hành động cưỡng ép như vậy! Có phải ông sợ họ sẽ từ chối ông nếu ông cho họ một cơ hội để là như vậy phải không?

Mắt chàng liếc nhìn chàng từ đầu đến chân, nàng vô thức nép mình lại. Nàng chưa bao giờ phải đối mặt với bất cứ cặp măt của người đàn ông nào sỗ sàng như vậy. Giống như anh ta lột trần nàng bằng ánh mắt vậy.

"Nếu cô tha thứ cho tôi vì đã nói những lời như vây, thưa quý cô" cahfng kéo dài giọng "tôi chắc chắn không thường thấy các quý cô ăn mặc như cô - không phải ở thị trấn nhỏ này. Tuy nhiên tôi cũng chẳng phàn nàn về điều đó" chàng ranh mãnh thêm vào. "Thực ra, lúc này cô trông càng quyến rũ hơn..."

Ginny có thể cảm thấy toàn bộ cơ thể nàng đỏ bừng lên vì xấu hổ khi nàng giận dữ kinh khủng nhận thấy mình trông tệ thế nào lúc này. Tay nàng túm lấy váy, kéo nó che nửa ngực nàng bị lộ ra, những giọt nước mắt giận dữ long lanh trên khóe mắt nàng.

"Ông là người đàn ông độc ác nhất, đáng ghét nhất mà tôi từng gặp". Nàng thốt lên, giọng nàng nghẹn lại. " Liệu ông có thể làm ơn đứng tránh qua một bên và để tôi đi được không? Tôi không ở lại đây thêm một phút nào nữa."

Anh ta chẳng thèm di chuyển một tý nào, tuy nhiên nàng thấy anh ta nhăn trán.

"Hoặc là ông để tôi đi hoặc tôi sẽ la lên!" Giọng chàng nôn nóng, không cảm xúc.

"Và nói về la hét - lúc trước cô không la hét, tại sao bây giờ cô lại la? Tôi chắc chắn cô đủ thông minh để không tạo một vụ bê bối."

Anh ta đang đe dọa nàng, cố gắng hăm dọa nàng. Ginny nhìn cằm chằm vào chàng với cả sợ hãi và khinh miệt, tự hỏi chàng sẽ làm gì nếu nàng la lên. Chàng gần như đọc được ý nghĩ của nàng, chàng lại nhăn trán lần nữa, vội lắc đầu .

"Bây giờ coi nào - tôi hứa với cô tôi sẽ không cố - er - tấn công cô lần nữa! Nhưng làm ơn lý lẽ một chút. Cô không thể..."

Chàng dừng lại vì tiếng gõ cửa làm cả hai cùng giật mình, trong một giây họ như hai người đồng hành cùng trao đổi ánh mắt lo lắng. Tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này lớn hơn và cương quyết hơn, Ginny đưa tay bịt miệng. Cho dù người đó là ai, nàng chán chường nghĩ, nếu họ thấy mình ở đây tronh tình cảnh thế này với anh ta, thanh danh của mình sẽ bị hủy hoại. Không ai có thể tin - họ sẽ tự hỏi tại sao mình không la lên - oh, lạy chúa, mình phải làm gì bây giờ? Giọng một người phụ nữ với giọng nặng khẽ gọi bên ngoài cửa.

"Etienne? Steve Morgan? Anh có thể mở cửa, là em đây, Solange. Mimi nói anh đang đợi em - em đây?"

Ginny cố chống lại thôi thúc cười ầm lên. Và chắc chắn điều đó thể hiện trên mặt nàng, nàng thấy những ngón tay của Steve Morgan khẽ bóp nhẹ tay nàng, và hơi do dự.

"Tôi đoán đó là Frenchy của ông đấy!" Ginny thì thào, cố gắng làm giọng nói của nàng cay độc nhất có thể. "Ông làm ơn thả tay tôi ra và cho tôi biết bây giờ ông định làm gì?"

Nàng để ý, thầm một sự thỏa mãn, đó là trong một lúc dường như chàng cũng bối rối như nàng, giọng phụ nữ lại vang lên lần này lớn hơn và có chút hờn dỗi, anh ta bỗng hành động rất quả quyết.

"Tôi biết một điều", chàng nói nhẹ "Tôi sẽ không để cô ta đứng đó và hét ầm lên như vậy! Cô ta sẽ làm mọi người trong cái khách sạn chết tiệt này thắc mắc đang có chuyện gì xảy ra."

Chàng thả tay nàng, rồi để lại nàng đứng giữa phòng, chàng tiến đến cửa với hai sải chân và mở cửa. Một người phụ nữ khoảng 25 tuổi, thân hình đẹp, và mặc một bộ váy satin màu đỏ mâu thuẫn với mái tóc đỏ rực của cô ta đang cười.

"Ahh- nhưng anh lâu quá đấy! Em cứ nghĩ anh không có ở đây, nhưng bây giờ - vâng bây giờ em mừng là anh là - anh là một anh chàng đẹp trai, Mimi nói không sai!"

Steve đóng cửa lại, và quay lưng lại phía Ginny, cô gái vòng tay quanh cổ chàng, ép sát thân hình khêu gợi của cô ta vào cơ thể chàng. Kinh ngạc và bị mê hoặc mặc dù xấu hổ bởi tình huống khó xử, Ginny nhìn thấy đôi môi sơn hồng của cô gái trẻ hé mở và gắn vào đôi môi người đàn ông, mặc dù anh ta rõ ràng không tự nhiên lại và e ngại. Trong khoảnh khắc cô gái nghiêng đầu và nhìn vào mắt chàng.

"Có chuyện gì vậy anh yêu? Anh không thích em à?"

Và rồi, sau lưng chàng đôi mắt đen của cô gái bắt gặp đôi mắt xanh lục điềm tĩnh của Ginny, mắt cô ta mở lớn. Cơ thể cô gái cứng lại vì bị xúc phạm, đoi tay Frenchy rời khỏi cổ Morgan khi cô ta nhìn chằm chằm vào Ginny, cặp mắt cô ta tối lại giận dữ.

"Tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu rồi," cô gái nói, giọng cô ta rít lên vì giận dữ. "Cô ấy là ai? Và cô ấy đang làm gì ở đây?"

Bàn tay của cô gái đột ngột chỉ về phía Ginny, cô ta tiến thêm một bước, nhưng Steve Morgan chụp lấy eo cô gái.

"Bây giờ hãy cho anh một phút thôi - cô ấy ở đây chỉ là một tai nạn..."

"Ồ, tai nạn ah? Và váy cô ấy bị rách từ trên vai, cũng là tai nạn ah?"

Điềm tĩnh, Ginny khẽ nhún vai.

"Không, thực ra không phải như vậy! Dường như ông Morgan nhầm tôi với cô, và chẳng cho tôi một cơ hội để giải thích hay bảo vệ bản thân ông ta - nhưng sao co không yêu cầu ông ta giải thích? Tôi chắc chắn ông ta có thể giải thích tốt hơn tôi."

"Cô làm khá tốt rồi," Steve Morgan nói dứt khoát. Chàng thả tay khỏi eo Frenchy và nhìn nàng khó hiểu.

"Anh xin lỗi bé yêu nhưng cô ấy nói đúng. Cô ấy gõ cửa và anh nghĩ đó là em. Anh đoán là anh đã không còn là mình."

Biểu hiện của giận dữ, hồ nghi và cuối cùng là thích thú trên khuôn mặt cô gái Pháp khi cô hết nhìn Steve rồi nhìn Ginny và ngược lại. Cuối cùng, làm cả hai ngạc nhiên cô bắt đầu cười.

"Oh - đây là truyện mắc cười nhất mà tôi từng nghe. Vậy..." cô ta liếc nhìn ginny "anh ấy nghĩ cô la tôi và anh ấy không muốn đợi, hmm? Well, cô rất xinh, bạn thân yêu ạ." Cô ta rộng lượng thừa nhận. "Sao tôi có thể trách anh ấy cơ chứ? Đôi khi đàn ông thường quá vội vàng."

"Vội vàng kho có thể dùng trong trường hợp của ông Morgan" Ginny độp lại, nhìn chàng một cách ác ý.

Steve Morgan, bây giờ khuôn mặt chàng dường như không thể hiện bất cứ điều gì, bước tới bàn đặt cạnh tường và pha cho mình một ly rượu từ chai rượu uýt ki Mỹ chỉ còn một nửa mà anh ta đã uống bỏ lại.

"Tôi nghĩ" anh ta lịch sự nói, "chúng ta nên uống một chút và bàn bạc làm dao chúng ta có thể đưa cô - cô.." anh ta nhướng mày nhìn Ginny, người mà đang giương mắt nhìn anh ta với ánh nhìn chống đối, môi nàng mím lại, rồi chàng khẽ nhún vai tiếp tục "cô tiểu thư trẻ này an toàn trở lại nơi cô ấy đến, với bộ váy của cô ấy nguyên vẹn."

Lời nói của chàng bỗng làm nàng nhớ ra mục đích nàng lên lầu - sự thật bây giờ Sonya có thể đã cho ai đó lên lầu kiếm nàng, mắt Ginny mở lớn lo sợ.

"Ồ không!" nàng thở gấp "nếu - nếu cha tôi biết tôi đang ở đâu, và những gì đã xảy ra, ông ấy - ông ấy sẽ giết anh, và thanh danh của tôi sẽ bi hủy. Tôi phải làm gì bây giờ?"

"Vâng, hãy nghĩ về điều gì đó," Solace tặc lưỡi trêu trọc, đôi mắt đen nhỏ, và hơi nhăn của cô ta với vẻ thích thú. "Anh không muốn người cha giận dữ tìm thấy con gái mình ở đây chứ, Steve yêu quý?"

"Anh tin rằng đó là điều cuối cùng anh muốn!" chàng nhăn nhó, đặt mạnh cái ly xuống mặt bàn. Ginny cảm thấy ánh mắt chàng lướt nhìn nàng và nàng lại đỏ mặt, nhưng chàng thêm vào, như thể chàng chẳng hề chú ý đến vẻ bối rối của nàng. "Cám ơn trời ít nhất cô cũng không còn kích động nữa. Có lẽ tôi có thể đưa cô về phòng và er- khâu váy lại cho cô? Tôi mới chỉ xé cái nơ hoa hồng ngu ngốc đó khỏi vai cô thôi - nó có thể ở đâu đó gần đây..."

"Chỉ! Ông đã hành động một cách không thể tha thứ được, và bây giờ ông cố gắng giả bộ rằng ..."

'Nhưng đợi đã!" Solange ném một cái nhìn khôn ngoan về phía Morgan và quay qua Ginny.

"Anh ấy đúng - chỉ cấn khâu lại ở vai, cô thấy không? Và tôi luôn mang kim chỉ bên mình. Vậy ... tôi sẽ vá nó. Và anh, người đàn ông xấu xa, anh sẽ tìm cái nơ hồng đó cho chúng tôi, ra ngoài đi nào?"

Đầu nàng qay vòng vòng bởi giân dữ, và cả xấu hổ, Ginny buộc mình đứng yên khi Frenchy khâu áo cho nàng, cùng lúc cô ta trò chuyện với nàng bằng tiếng Pháp. Cô ta thích thú thấy Ginny cũng nói tiếng mẹ đẻ của cô ta, những câu hỏi háo hức về nước Pháp và về thời trang mới nhất bộc lộ nỗi nhớ nhà của cô ta. Mặc dù không cần bàn cãi Solange là một cô gái xấu, ginny vẫn không cưỡng lại được việc thích cô gái này - có điều gì đó thân thiện, chân thật và thẳng thắn ở cô gái khiến nàng không thể không cảm thấy tiếc cho cô ta, và cô ấy cũng tiết lộ về người đàn ông đã khiến cô ta làm cái nghề hiện tại cô đang làm. Đàn ông! Ginny nghĩ họ là nguồn gốc của tất cả mọi rắc rối của phụ nữ. Hãy coi những rắc rối mà ông Morgan đáng ghét đã mang lại cho nàng. Nàng liếc nhanh anh ta dưới rèm mi hạ và thấy anh ta cũng đang chăm chú nhìn nàng, những lần này cặp mắt xanh sẫm lại, gần như trầm ngâm. Anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Và anh ta là loại người nào? Nàng thẳng thừng đưa ra câu trả lời với mình. Anh ta là một tay súng. Một người đàn ông mà cuộc sống của anh ta rõ ràng chẳng có dự định gì nghiêm túc. Và người đàn ông có thể lấy bất cứ thứ gì anh ta muốn mà chẳng cần đắn đo, ngay cả khi nạn nhân của anh ta là người phụ nữ chống đối anh ta. Nàng lo lắng tránh nhìn anh ta, nhưng không thể cưỡng lại việc nhớ lại cách anh ta ôm nàng trong vòng tay, nụ hôn dữ dội anh ta ép buộc nàng. Nàng không cưỡng lại cơn rùng mình, khiến Solange lo lắng hỏi nàng có phải nàng bị cảm lạnh không. "Tôi sẽ xong trong vòng một phút thôi - và sau đó cô có thể đi lấy áo choàng, vâng và trở lại với ba của cô. Có lẽ cô sẽ nói với ông ấy cô cảm thấy không khỏe được chứ?"

Khi nàng ghét phải nói dối cha nàng và Sonya, Ginny đoán rằng đó là giải pháp tốt nhất nàng có thể trả lời họ - và xét cho cùng thì nàng cũng đã uống quá nhiều rượu vào bữa tối Lý do mà Frenchy gợi ý đã giúp Ginny rất nhiều khi nàng trở lại phòng ăn dưới nhà, với áo chaofng của nàng và Sonya trên tay.

"Ginny! Tại sao con đi lâu vậy? Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho con."

Chắc vậy rồi, khuôn mặt Sonya trắng bệch, lạc thần thật khác lạ, làm Ginny cảm thấy hối hận. Nàng nghiêng người qua ghế của Sonya và đưa cho Sonya áo choàng của bà và khẽ thì thầm rằng nàng đã chạy quá nhanh lên lầu nên nàng cảm thấy chóng mặt... "và rồi, trên tất cả, con thất cái nơ hoa hồng ở đây, trên vai con chuẩn bị rớt. Vì vậy con ngồi lại phòng và khâu lại nó. Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi."

Sonya cười với nàng một nụ cười khá gượng ép, bóp nhẹ tay nàng. "con không cần phải xin lỗi, con yêu! Và những người đàn ông quá chú tâm vào cuộc trò chuyện ta chắc họ cũng chẳng để ý con đã đi lâu như vậy!"

Ginny nghe thấy cha nàng cười khi nàng quay lại ghế của nàng bên cạnh Carl Hoskins.

"Phụ nữ và tính hay la cà! Làm dánh trước gương phải không con gái? Đây, hãy thử một chút thứ cà phê nổi tiếng nhất Texas và nói cho cha biết con nghĩ gì về nó."

Mặc dù bữa ăn đã kết thúc từ lâu, những người đàn ông vần nán lại hút thuốc xì gà và uống cà phê, và phụ nữ thường bị bỏ ngoài những câu chuyện của những đức ông chồng, cũng đang nhỏ to trò chuyện. Ginny nhớ những phong tục hiện đại ở Châu Au và bờ biển đông của nước Mỹ nới phụ nữ có thể rút lui và bỏ mặc những người đàn ông lại với những câu chuyện chán ngắt của họ. Carl Hoskins giờ chú ý đến nàng hơn, và vẻ ngưỡng mộ lộ liễu của anh ta làm dịu đi vết thương lòng của nàng. Hành động của anh ta mới quyến rũ làm sao - anh ta đúng là một quý ông. Anh ta khác xa Steve Morgan! Nàng tự hỏi không biết Carl Hoskin hôn thì sẽ như thế nào. Nụ hôn của anh ta sẽ dịu dàng và không đòi hỏi, nàng chắc chắn điều đó. Anh ta sẽ đối xử với nàng với sự tôn trọng. Và anh ta trông không giống tên cướp biển hay tên kẻ cướp. Mái tóc vàng của anh ta phản chiếu trên khuôn mặt rám nắng, mái tóc được chăm chút cẩn thận và cả tóc mai của anh ta cũng vậy được chăm chút tỷ mỷ. Tóc mai của Steve Morgan dài để dai hai bên mặt của anh ta, gần đến cằm, và mái tóc đen dày của anh, nàng nhớ lại, mái tóc đã quá dài, nó quăn lại nơi cổ anh. Vâng, chỉ cần anh ta có râu quai nón hoặc ria mép và vòng vàng đeo hai bên tai của anh ta nữa thì anh ta sẽ là hình ảnh của một tên cướp biển tàn ác. Mình ghét anh ta, nàng nghĩ. Mình ghét và khinh bỉ anh ta! Và mình hy vọng mình sẽ không bao giờ phải thấy mặt anh ta nữa. Tối any chẳng có âm thanh của cuộc vui chơi chè chén nào vang lên từ phòng kế bên, mặc dù Ginny cẩn thận khóa cả cửa chính và cửa sổ phòng nàng. Cùng lúc, nàng vẫn không thể không tự hỏi không biết Frenchy có ở lại không, và anh ta có dễ dàng xé đồ khỏi người cô ta giống như anh ta đã làm lúc trước với nàng. Nàng rùng mình khi nghĩ đến điều đó. Tối qua đó là một phụ nữ hát dở tệ và anh ta né tránh vòng tay cô ta. Tối nay - nhưng không, nàng kiên quyết tự nói với mình. Một kẻ chơi bời - phóng túng như vậy - anh ta không đáng cho nàng nghĩ đến. Mọi chuyện đã kết thúc, và nàng sẽ không bao giờ thấy mặt anh ta nữa.

Chỉ khi nàng nằm trên giường, cố dỗ giấc ngủ, ý nghĩ kinh khủng đó mới đến trong đầu nàng: cha nàng đã đề cập đến việc thuê cùng tên Steve Morgan ấy để trinh sát cho chuyến đi của nàng. Chăng phải ông đã nói ông cần một người biết sử dụng cấy súng của anh ta như thế nào sao? Nhiệm vụ của những người trinh sát là dẫn họ qua những vùng hoang vu và gian khổ nơi đã bị những tên mọi rợ da đỏ chiếm giữ, có thể thấy được sự khinh bỉ của họ trong trường hợp họ tấn công xe. Nhưng làm sao ai có thể tin tương một người vô nguyên tắc như anh ta? " Tay súng miền Tây mang trong mình dòng máu lạ." William Brandon nói. " Anh ta là kẻ giết người chuyên nghiệp, và làm việc để được trả công, nhưng ít nhất anh ta trung thành với người trả tiền cho anh ta. Đó là vấn đề danh dự, và danh tiếng. Một vài kẻ sống ngoài vòng pháp luật sẽ làm việc chung vơi những tay súng chuyên nghiệp, vì họ sợ những tay súng đó. Họ tàn nhẫn - và anh có thể an toàn với người đàn ông như vạy bảo vệ anh."

Nhưng nếu người đàn ông đó là Steve Morgan, liệu nàng có an toàn? Trong hai đêm liên tiếp thật lâu nàng mới vỗ về được giấc ngủ. Ginny có lẽ sẽ ngủ sớm, say sưa ngon giấc nếu nàng biết Steve Morgan không ở phòng kế bên. Anh ta đã có những giờ phút thoải mái với Frenchy cô gái đủ trẻ và đủ quyến rũ làm hài lòng những khẩu vị khó chiều nhất, và thực chất nàng đoán chắc, một khi họ lên giường, anh ta sẽ mong cô ta ở lại cả đêm với anh ta.

Thật không may, ông Bishop lại có ý nghĩ hoàn toàn khác, khi Paco Davis gõ cửa hối tiếc nói với Steve là anh ta được mời tới chơi bài poker ở phòng cô ta trễ, có thể cuộc chơi kéo dài tới sáng. Bishop đã thu xếp một phòng chơi bài ở Cattle's Rest, và khi Steve tới nơi bằng cầu thang đằng sau thì căn phong đã ngột ngạt và tràn đầy mùi khói thuốc. Ly và chai rượu rỗng để trên bàn, và như thường lệ, Bishop người luôn tập trung cao độ khi chơi bài poker và luôn may mắn, đang thắng.

"Chơi vài với mấy kẻ lang thag từ miền đông," Pacco nói vắn tắt. " Họ vừa rời khỏi, hoặc tôi phải sớm đi kiếm anh mất. Nhưng anh sẽ không thích nó lắm đâu, hey, bạn của tôi?"

Steve quay lại khuôn mặt đang cười nham nhở của Pace.

"Không -anh đúng. Lúc sớm tôi sẽ không đánh giá cao đâu nếu bị làm phiền."

Bishop đang chơi bài solitaire (chơi bài một người) trong khi chờ Steve.Bây giờ trông ông ta không có cảm xúc gì, ra hiệu với bàn trước mặt ông ta.

"Chia bài. Đây thực sự là ván poker nghiêm túc, nhớ không?"

"Chắc chắn nó nghiêm túc, nếu ông cứ tiếp tục ăn hết tiền của tôi", Paco càu nhàu đẩy cái ghế của anh ta qua một bên.

Steve mồi một điếu thuốc và ngồi đối diện Bishop, chờ người đàn ông lên tiếng. bài đang được chia, và anh nhận thấy tay ông ta dừng lịa. Chắc chắn là hành động khản cấp, hoặc Bishop sẽ chẳng gọi anh đến giữa đêm thế này. Có lẽ Bishop đã biết được thông tin gì mới lúc tối - ông ta đang chơ người đàn ông từ nơi nào đó ở phương Bắc, một trong những người vận chuyển dùng hầu hết thời gian của ông ta để chu du, và thu lươm thông tin ở những lĩnh vực khác nhau. Nó giống như đang giải câu đố - mỗi người đều có câu khác nhau, nhưng Bishop mới là người xâu chuỗi chúng thành thông điệp có nghĩa.

" Tối nay tôi đã nói chuyện với Yancey.." Bishop nói, liếc Steve từ sau những quân bài. " Anh ta đang trên đường tới Sate Fe. Nhưng anh ta có thông tin tôi cần. Brandon có tiền - những thỏi vàng." Paco huýt sáo nho nhỏ. "Vàng? Nhưng tại sao lại là vàng? Nó nặng - khó vận chuyển với số lượng lớn như vậy, và cũng quá nguy hiểm nũa".

"Ông ta đã nghĩ rất cách rất thông minh để gửi chúng tới nơi ông ta muốn. Đừng đánh giá thấp ông ta. Ông ta không chỉ thông minh, mà còn nguy hiểm nữa, và oongta có rất nhiều người làm việc cho ông ta mà chúng ta vẫn chưa biết." Giọng Bishop sắc lạnh.

"Như tổ chức viễn tây mà ông ta thành lập?" giọng Pace vẫn không chút kính nể. " Một vài tên giàu có nhất đất nước, và chúng vẫn muốn nhiều hơn - nhiều đất đai hơn, nhiều quyền lực hơn."

"Texas, Aiona, New Mexico - đó là còn chưa đề cập đến những vùng đất gần biên giới nữa. Những vùng đất rộng lớn với những caaoongvieejc bẩn thỉu nhất được làm bởi một vài người." Steve liếc nhìn Bishop, thấy ông ta nhăn trán.

"Thượng nghị sĩ Brandon là một người đàn ông tham vọng" Bishop khô khan nói. "Và ông ta chắc chắn sẽ trải qua thời gian tệ hại nhất vì chúng ta. Luật pháp thực sự duy nhất ở Texas là dưới quyền của Rangers, và lãnh thổ oqr Aiona và Mexico thì tệ hơn. Và như các anh đã biết những người da đỏ thực tế đã tự tìm lối đi cho mình trong suốt chiến tranh, và nó còn tốt hơn trong cuộc chiến tranh của người Pháp với Juaristas ở Mexico..."

"Một thùng thuốc súng lớn!" Paco dứt khoát.

"Và chúng ta sẽ dừng lại cú giáng trả đó?"

Steve nhướng mày nhìn Bishop, tự hỏi người đàn ông lớn tuổi hơn đang nghĩ gì. Bishop luôn luôn có những kế hoạch, và thật may mắn, chúng luôn hoạt động tốt.

"Các quý ông, chúng ta đang nói về nó đây. Và thật may mắn cho chúng ta, ít nhất chúng ta có một vài dấu vết. Hãy đối mặt với thức tế chứ?"

Ánh mắt ông ta quét qua Steve rồi tới Paco, giọng ông ta vô cảm. "Lúc này, chúng ta biết rằng ở vùng này, người da đỏ được trang bị vũ khí và đạn dược, và chắc chắn các cơ quan lanh đạo sẽ nói trước với tất cả các thủ lĩnh da đỏ. Chúng ta biết người Texas không hài lòng khi chính quyền của họ tỏ ra mềm mỏng với họ, sự bất mãn của họ đang bị xúi giục bởi những kẻ xâm chiếm thối nát và đầy sức mạnh những kẻ được gửi tới đây để điều khiển mọi biệc. Những cá nhân không quan trọng - nhưng họ sẽ trở nên nguy hiểm khi tời cơ đến. Nhiệm vụ của người của tôi ở Washington là tìm ra ai chọ họ."

"Lãnh thổ miền nam bây giờ - như hai anh biết rõ hơn tôi mọi việc đang diễn ra thế nào. Chúng ta đang giúp juarez những gì chúng ta có thể trong suốt chiến tramh, và người Pháp bây giờ nhận ra vị trí của Mexico không vững chắc."

"Bazaine đang trả tiền cho quân đội của ông ta bằng tiền túi," Steve sắc sảo thêm. " Nhưng không đủ - vì vậy ông ta cho phép họ cướp của và giết người. Và Maximiliam giả bộ như chẳng biết gì về việc đó..."

"Số vàng mà brandon đang mang được gửi cho quân đội Pháp," Bishop cắt ngang. Anh ta nhẹ thêm "nhưng tôi không nghĩ họ sẽ nhận được nhiều trong số vàng đó. Anh thấy đó, Brandon có mối quan hệ - một người bạn ông ta có thể liên lạc - trong quân đội Pháp. Đại tá Devereaux."

Ông ta ngồi lại ghế, mấy lá bài trước mặt. "Devereaux vừa mới kết hơn - con gái một điền chủ giàu có. Anh ta không muốn rời Mexico. Anh ta kết bạn với một vài địa chủ giàu có, và nguồn tin của tôi nói anh ta có ý tưởng về tiền."

Paco chửi thề bằng tiếng tây ban nha.

"Vậy - anh ta giúp Brandon xây dựng đế chế của ông ta, ngược lại Brandon phải chia tiền cho ông ta."

"Chúng tôi nghĩ vậy." Giọng Bishop điềm tĩnh, vô cảm.

"Vậy nhiệm vụ của chúng ta là gì?"

Nụ cười nhạt hiện ra trên môi Bishop. Ánh mắt ông thoáng gặp ánh mắt Steve.

"Anh sẽ ăn cắp số vàng đó. Chúng tôi hứa Juarez sẽ nhiều sự giúp đỡ hơn, nhiều tiền hơn. Anh ta sẽ có số vàng đó, và chúng ta sẽ có một người bạn tốt ở El President."

"Ông nói nghe dễ quá." Steve pha cho mình một ly rượu từ nửa bình rượu trên bàn. Chàng đang buồn ngủ và cáu kỉnh khi Paco lôi chàng ra khỏi giường và vòng tay của Frenchy, nhưng bây giờ cảm giác hứng thú và trạng thái phấn khích làm đầu óc chàng tỉnh táo và tràn ngập trong chàng là niềm hứng khởi. Chàng toét miệng cười với Bishop, ông ta đang trầm ngâm quan sát chàng.

"vàng ở đâu? Ở San Antone này à?"

"Đó là điều tôi định nói". Giọng Bishop khô khan và ra vẻ dạy đời. "Thượng nghị sĩ Brandon sẽ không đi cùng vợ con ông ta tới California. Không phải ngay lúc đó. Ông ta phải trở về Washington rất sơm. Bây giờ ông ta có vàng, nhưng lẽ tự nhiên ông ta không mang nó theo đến đây với ông ta."

"Xe ngựa ... trên đó! Tại sao, đúng là đồ con hoang xấu xa!" giọng Paco nhẹ, mắt anh ta nheo lại. "Hắn ta sẽ dùng vợ con hắn làm cho chuyến hành trình trông có vẻ như hành trình bình thường, phải không?"

"Chắc chắn- hắn gửi những người thân của hắn trên chuyến xe với một số gia súc. Và điều này sẽ chi hắn lý do hợp lý để thuê nhiều người hộ tông chuyến xe chừng nào hắn muốn."

"Cậu đúng..." Bishop gật đầu với Steve. " Nhưng đó không chỉ là một bước di chuyển chính trị hay mà còn thông minh. Đâu đó trên đường đi chuyến xe sẽ bị mất tính, đó là điều chúng ta đang nói đây? Tôi đoán điều đó có nghĩa nó sẽ xảy ra đâu đó giữa New Mexico hoặc Arizona. Không ai có thể thông minh hơn, nhưng Devereax sẽ có chuyến tàu chở vàng đầu tiên và Brandon sẽ an toàn ở Washington nơi chẳng người nào có thể quấy rày hắn ta. Tôi e rằng chúng ta khó cơ thể theo dõi hắn, nhưng hắn ta vẫn chưa biết chúng ta đã biết về ông bạn giàu có của hắn và liên minh của hắn. Thực chất, nếu các cậu thành công trong việc chôm số vàng ấy, tôi dám cá Brandon chẳng dám làm ầm lên, không ai được biết đến việc đó..."

"Người đàn ông mà sử dụng gia đình hắn làm công cụ cho hắn thì hắn là kẻ tệ hại nhất" Paco nói

"Steve nhún vai tỏ vẻ chắng quan tâm. "Khốn thật, những người phụ nữ này có thể biết mọi chuyệ cũng nên. Người phụ nữ nào có thể từ cái ý nghĩ mình trở thành công chúa chứ?" Chàng nhìn qua Bishop.

"Tôi nghĩ chúng ta sẽ đợi cho đến khi chúng ta đến gần biêng giới chúng ta sẽ cướp số vàng?"

Với cán của cái nĩa, Bishop bắt đầu vẽ các đường trên khăn phủ bàn màu xanh, trong khi Steve và Paco nghiêng người qua xem xét. Khi ông vẽ tấm bản đồ vô hình của mình, ông ta bắt đầu nói, đưa cho họ tất cả thông tin ông có - những chi tiết và những chỉ dẫn cần ghi nhớ.

Như thường lệ, ông không để sót chi tiết nào, nhanh chóng gợi nhớ cho những đồng nghiệp của ông ta để họ có thể bắt đầu công việc của họ.

"Không cần nói," anh ta khô khốc đề cập " chính quyền Mỹ không biết gì và họ không thể chịu bất cứ trách nhiệm nào vì cái - ah - nhiệm vụ này."

Steve nhớ lại lần đầu tiên gặp Bishop và lời đe dọa của ông ta với chàng và chàng tặc lưỡi. Bishop không thấy buồn cười chút nào.

"Nếu mọi chuyện tệ hại, và các cậu may mắn bị tống vào buồng giam, chúng tôi có thể sắp xếp cuộc vượt ngục, nếu có thể. Nhưng mọi chuyện có thể không như vậy nếu người của Brandon túm được các cậu, các cậu sẽ không được để sống lâu như vậy đâu. Các cậu nhận thấy điều đó, tôi chắc vậy". Những lời cảnh cáo quen thuộc của ông ta được đưa ra, ông thoải mái hơn. Ông nhắp một ngụm rượu và rót thêm vào ly.

"Nào các chàng trai chơi bài thôi. Như các cậu đã biết ngày mai tôi sẽ rời khỏi đây, nhưng tôi vẫn còn vài giờ để chơi bài với các cậu."

"ý ông là ông vẫn còn thời gian để vét cạn túi chúng tôi phải không," Paco nhăn nhó, bắt đầu xem xét đôi tay anh ta. "tôi phải giữ lại cho mình một ít vàng nếu vận may của tôi vẫn tiếp tục tệ như thế này."

Họ biết Bishop quá rõ khi nào thì có thể châm chọc ông ta.

"Nếu tôi là ông, tôi không chơi bài với bất cứ người nào không biết tôi, Jim"

Steve khuyên nhủ, giữ khuôn mặt nghiêm túc. "họ có thể đe dọa bắn ông vì gian lận."

"Tôi chưa bao giờ gian lận," Bishop ôn tồn "nhưng tôi luôn gặp may."

Nếu ai nghiêm túc hỏi Bishop bí mât của ông ta là gì ông ta sẽ trả lời ông ta là một nhà nghiên cứu, không chri với những quân bài, mà ông ta có thể ghi nhớ với chỉ một lần liếc mắt mà cả con người nữa. Và thực sự đó là manh mối cho trò chơi mà ông ta chơi rất tốt.

Hai người ngồi trước ông là những người tốt nhất của ông, và ông ít nhiều có huấn luyện họ. Cả hai người bọ họ ông đều có thể tin tưởng tuyệt đối, và đủ thông minh và nhanh trí để giải quyết tình huống trong trường hợp những kế hoạch chu toàn của ông chạy khỏi quỹ đạo. Ông hy vọng họ sẽ nguyên vẹn trở về - ông khó có thể chịu được việc mất họ. Bề ngoài ông tập trung vào những con bài và cuộc chơi của họ, Bishop nhớ lại lúc đầu khi ông làm công việc này, và ông chọn nó. Không có gì phải nghi ngờ nữa việc Brandon đang nhánh chóng đưa chuyến xe của hắn tới California, và dường như bây giờ Steve Morgan và Paco Davis sẽ được thuê làm người trinh sát. Bishop đã sắp xếp cho họ an toàn ở đây, cũng giống như ông sắp xếp không một ai gặp Brandon ở San Antonio trong thời điểm trọng yếu này. Người được mong đợi được Brandon thuê bỗng nhiên được để nghị một công việc có lợi làm trinh sát cho một chuyến xe tới Sante Fe, và đã rời đi rồi, và cảnh sát trưởng Trevor người tình cờ là bạn của Bishop đã gợi ý cho Brandon rằng hắn ta có thể thuê Steve Morgan. Khi Brandon sắp xếp cuộc gặp, Steve có thể cho hắn ta biết anh luôn làm việc chung với Paco Davis. Và công việc sẽ được thực hiện. Nếu không có gì xảy ra ngoài dự kiến, cỗ xe của Brandon có thể sẵn sàng rời đi trong vòng hai hay ba ngày tới. Bishop, hạ bài, đặt xuống ba con ách và cào tiền. Sẽ chẳng có gì sai sót. Ông nhớ Morgan đã cảnh báo ông Sonya brandon có thể không vui nếu anh được thuê - vì một công chuyện không được vui vẻ gì cho lắm ở New Orleans! Nhưng bà Brandon khó mà thú nhận một cuộc tình cũ của bà ta với chồng - và Morgan có cách của anh ta với phụ nữ. Người đàn ông đắn đo vì việc đó có liên quan đến sự an toàn của quê hương anh, Bishop giữ khuôn mặt bình thản khi ông cho phép mình tự hỏi mối liên hệ trong quá khứ giữa Sonya và Steve cuối cùng có phải chẳng có chút lợi ích gì. Bà ta là một phụ nữ đẹp nhưng yếu đuối. Không - ông không nghĩ bà ta sẽ nói bất cứ điều gì với chồng bà ta đâu. Nhìn lên ông bắt gặp ánh mắt của Steve Morgan, Bishop bỗng nói, "Tôi nghĩ cấu có thể có - hum - một cuộc hành trình hết sức dễ chịu." Steve sẽ hiểu những gì ông nói!

Ngày hôm sau, Ginny Brandon tiếp tục tìm thêm những lý do mới và mạnh mẽ hơn cho việc không thích của nàng và nàng càng ngày càng ghét Steve Morgan. Trước tiên, có một bữa tiệc nhỏ và riêng tư, nới cha nàng thông báo ông đã thuê Steve Morgan và đồng nghiệp của anh ta Paco Davis làm nguwofi giám sát cho họ. ginny lúc đầu không muốn xuống lầu ăn tối, cuối cùng cũng bị Sonya thuyết phục nàng rằng cha nàng sẽ buồn lòng nếu nàng không ăn tối cùng họ. Nàng đã mong đợi - nàng không biết nàng nên mong đợi gì! Cólẽ, khi Steve đối mặt với thái độ khinh bỉ và ngạo mạn của nàng, ông ta sẽ ngượng ngập và xấu hổ. Nàng thấy an tâm một chút khi Carl Hoskin cùng xẽ có mặt, cùng với người đàn ông lớn tuổi hơn "Pop" Wilkins người chủ của cỗ xe. Một khi quyết định mình sẽ xuống lầu dùng bữa tối Ginny mặc đồ cẩn thận một cách bất bình thường khác với buổi tối hôm trước, trong bộ váy xanh yêu thích nhất của nàng, lần này nàng mặc bộ váy màu vàng làm mái tóc nàng sáng ánh màu đồng. Nàng có thể khiến ông Morgan mọi rợ ấy trở về đúng vị trí của mình. Hơn cả ngạc nhiên khi nàng thấy Sonya cũng chắm chút đến quần áo của bà - bộ váy nhung màu đỏ đậm, với những viên rubi làm bà càng đẹp hơn gần như thoát tục. "Cả hai người trông đề đẹp" thượng nghị sĩ Brandon khen họ.

"Đây có thể là cơ hội cuối cùng trong vòng vài tháng chúng em mặc những bộ váy như thế này khi dùng bữa tối", Sonya nhẹ nhàng nài nỉ. Bà se không - khoong thể thừa nhận, ngay cả với bản thân mình, rằng còn có lý do khác để bà chuẩn bị kỹ lưỡng như vạy. Cuối cùng thì đã bốn năm trôi qua, và sống trong suốt chiến tranh, và dưới cái bống cảu chiến tranh, làm mọi thứ trở nên khác lạ. Nếu đó cùng là một Steve Morgan, có lẽ chàng đã thay đổi. Sonya Brandon qua thông minh, quá trưởng thành nghĩ rằng bà có thể giấu vài điều để lẩn trốn việc đương đầu với sự thật. Họ càng sơm gặp và đối ciện với nhau thì càng tốt hơn, và bằng cách nào đó bà biết chàng sẽ không xua đuổi bà. Ginny, má nàng bắt đầu đỏ lên, trải qua bữa tối sững sờ với Carl Hoskin anh ta dường như không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp lấp lánh của nàng. Nàng phớt lờ Steve Morgan, nàng quyết định vậy nhưng ngược lại nó làm nàng giận dỗi chàng dường như hài lòng với việc phớt lờ anfng, và suốt buổi tối toàn nói chuyện với cha nàng và ông Wilkins. Paco Davis, người đàn ông ôn hòa, khá đen với bộ ria đen mỏng, dường như bằng lòng với việc nói ít thôi và để việc chuyện trò đó lại cho bạn của anh ta. Và từ giọng nói trầm trong cuộc trò chuyện với cha nàng, Steve Morgan đang chỉ trích việc đưa mấy người phụ nữ đi cùng trong cuộc hành trình dài và nguy hiểm như vậy, và hiểm nguy từ các cuộc tấn công của người da đỏ.

"Anh ta là người đáng kinh tởm, con ghét những loại đàn ông như anh ta! Dì có để ý anh ta cao giọng vì lợi ích của chúng ta mỗi lần anh ta kể câu chuyện kinh khủng về sự tàn ác của những người da đỏ?"

Ginny không còn kiềm chế được cơn giận của nàng, khi nàng và Sonya cáo lỗi và họ lịch thiệp rời lên lầu, để lại mấy người đàn ông với những ly rượu và cuộc thảo luận của họ.

"Nhưng con yêu", Sonya dịu dàng khuyên, "ta không nghĩ những cấu chuyện của anh ấy kinh khủng! Thực ra ta chắc anh ấy còn làm nhẹ nó đi vì chúng ta nữa đấy. Ta tin anh ấy mới chỉ cảnh báo chúng ta vì những nguy hiem trong suốt cuộc hành trình."

"sao dì có thể bênh vực anh ta? Tại sao - anh ta không phải là một quý ông! Con thích Davis hơn, ít nhất anh ấy không khoac lác hoặc không có gì nhiều để nói."

Sonya thay đổi đề tài.

"Well, ít nhất - con rõ ràng đã làm một cuộc chinh phục tối nay. Anh chàng trẻ tuổi tội nghiệp đó. Ta chắc anh ta đã yêu con rồi."

"Con không mong vậy, vì mấy người đàn ông đang yêu quá ủy mỵ" Ginny bẻ lại. " Và sau đó họ trở nên quá chán."

"Trong trường hợp này, con yêu, ta sẽ không để sự mê đắm của cậu ta quá lớn. Cậu ấy là chàng trai trẻ dễ thương, nhưng khó có thể là người cha con cho là phù hợp".

Ginny liếc Sonya sắc lẻm, và nhún vai. Đôi khi nàng nghĩ mẹ kế của nàng như một người bạn, nhưng lúc này ... nàng quyết định cả hai người họ đều mệt, và nàng cáo lỗi trở về phòng nàng. Lúc sau, Ginny chỉ có thể cảm ơn giấc ngủ dài và dễ chịu. nàng biết được từ cha nàng vào bữa sáng hôm sau họ chuẩn bị cho chuyến đi và việc chuẩn bị này bao gồm cả việc thực tập điều khiển xe ngựa và tập bắn súng và lên đạn súng ngắn và súng trường. Và ngày mệt mỏi đầu tiên trôi qua, nàng ước nàng không bao giờ phải thấy mặt Steve Morgan và bạn của anh ta Paco Davis.

Chín cỗ xe họ mang đi cùng trong cuộc hành trình được buộc vào sáu con la và hướng tới cùng đất bằng phẳng và không cằn ktrari dài 5 dặm từ San Antonio, và ở đây Morgan quyết định họ thực tập điều khiển xe ngựa. Ginny bất bình khi nghe điều đó, nàng, Sonya và Tillie sẽ lần lượt điều khiển xe ngựa của họ. Ngày đầu tiên nàng điều khiển xe ngựa qua đi nàng không chỉ nóng, mệt và đau khắp mình mẩy, mà gần như không nói được gì vì quá giận. Dường như nàng không làm đúng điều gì. Tillie tháy việc điều khiển xe, để nó vào đúng đường đi nhanh chóng đánh một đường vòng và la lớn mệnh lệnh của cô ta như một trò chơi mắc cười. Sonya chịu đựng nó, và quyết tâm của bà có được cả sự ngưỡng mộ của cả hai người trinh sát và lời khen của chồng. Nhưng Ginny nghĩ với vẻ chống đối rằng Morgan chọn nàng để chế nhạo, sử dụng nàng như một ví dụ về việc làm sai. Cổ tay nàng mảnh khảnh, đôi tay nàng mềm mại ngay cả bao tay nàng mang cũng không thể bảo vệ chúng khỏi những cú nghiến từ dây cương nàng nắm. Nàng ghét những con la và ghét điều khiển xe ngựa giống như nàng ghét Steve Morgan! Trong một lần, khi họ gần như phải lôi nàng ra khỏi ghế xe ngựa và sự can thiệp nhanh chóng của Steve Morgan ngăn lũ la lồng lên, ginny hụt hơi và giận dữ nói với chàng những gì nàng nghĩ về chàng. Chàng lắng nghe, lịch sự, ngả chiếc mũ cao bồi của chàng nhìn khuôn mặt đỏ bừng và giận dữ của nàng.

"... và còn gì nữa," nàng dừng lại, càng giận hơn bởi sự im lặng của chàng, " anh dường như cố tình kiếm chuyện với tôi!"

Vì điểm đó chàng lạnh lùng ra lệnh cho nàng bắt đầu lại từ đầu, và cố gắng đưa cỗ xe của nàng đí đúng đường thẳng và lần này nếu nàng có thể, làm ơn thưa quý cô. Chàng cưỡi ngựa đi, trước khi nàng có thể tìm được câu trả lời đủ độc ác, và sau này là Paco chỉ dẫn nàng. Anh ta hơi kiên nhẫn hơn lịch sự hơn Steve Morgan, nhưng cũng y chang, và ngày đầu tiên qua đi Ginny chẳng còn chút sức lực nghĩ về bất cứ thứu gì ngoại trừ bồn tắm nóng và giường của nàng.

Nàng định phản đối với cha nàng, nhưng những lời nói đầu tiên của ông ngày hôm sau khiến nàng cắn môi nuốt nhứng lời định nói và hếch cằm lên. "Ginny con yêu" ông nói giọng hồ nghi "con chắc con đủ mạnh để sống sót trong cuộc hành trình này chứ? Cha cứ quên con được nuôi dạy ở châu Âu và miền tây nước Mỹ này khác xa với những gì con đã được nuôi dạy". "Nếu Sonya có thể làm được thì con cũng làm được." là tất cả những gi Ginny có thể nói.

Họ tiếp tục ba ngày liên tiếp, cùng lsuc đó thượng nghị sĩ Brandon rời đi vào buổi sáng bắt đầu cuộc hành trình của ông ta tới Washington. Những thoi vàng đã được bí mật giấu dưới xe mà bà người phụ nữ ngồi bao lại bằng những bao bố. Điều này có nghĩa Ginny và Sonya sẽ chỉ có những quần áo thiết yếu trong suốt cuộc hành trình, để không ai chú ý đến khoảng trống trên chiếc xe. "bây giờ con hiểu rồi chú con yêu," Brandon dịu dàng nói "tại sao sẽ tốt hơn là con và Sonya và Tillie tự mình điềukhiển xe. Người đàn ông sẽ nhìn vào trong xe, hoặc điều khiển xe thay con sẽ tự hỏi sao nó nặng vậy." Và mặc dù bắt buộc Ginny phải thừa nhận ông đúng. Chỉ có Carl Hoskins bên cạnh họ, biết sự tồn tại của số vàng, và đạn dược và thuốc súng chở trong xe mà được ngụy trang là đồ dùng gia đình của Sonya.

Ginny nhớ sự hiện diện và giúp đỡ của Carl Hoskins ngày đầu cảu cuộc hành trình. Anh ta đã giải thích một cách hối tiếc rằng anh ta phải trông coi đàn gia súc cho đến khi họ kết thúc cuộc hành trình.

"Anh không biết nhiều về những gia súc mới, nhưng động vật có sừng thực sự khá đáng sợ cho đến khi chúng đi những đọa đường đến kiệt sức.", anh ta giải thích, và nàng cố tỏ ra hiểu biết. Chí ít, nàng nghĩ trước khi anh ta bỏ đi, anh ta cố gắng giải thích với nàng. Anh ta đối xủ với nàng như một người phụ nữ và một con người, thay vì một mớ hành lý cần thiết nhưng không được mong muốn.

Nàng tự nói với mình vào ngày đầu tiên của cuộc hành trình dài là nó sẽ tốt hơn nếu nàng quen với nó. Bây gió San Antonio đã nằm vài dặm đằng sau họ, vùng đồng quê dường như trải dài vô tận, khô cằn, với sức nong hừng hừng ánh lên trên mặt đất đầy bụi bặm.

Sau khi họ dừng lại nghỉ chân vì cái mà mấy người đàn ông gọi là nghỉ trưa sẽ đến lượt Ginny giữ dây cương, nàng ngồi không thoải mái trên cáu ghế cao, mừng vì nàng đà đội nón che nắng. Mồ hôi chảy trên khuôn mặt nàng và cả trên người nàng, xuống cổ nàng. Hai bên nách nàng ướt đẫm, nàng nhận thấy ghét cảm giác ướ át loang lổ khắp cơ thể nàng. Mồ hôi chảy xuống cả chân nàng, nàng ngu ngốc tự hỏi tại sao nàng lại nghĩ chuyến hành trình này sẽ là một kinh nghiệm lý thú và vui vẻ mà nàng không được bỏ lỡ. Chẳng có gì lý thú trong việc điều khiển một đàn la, bị sóc và bị giật khi chạy qua những ổ gà và đất đá trong khi đó tay nàng nhức nhối bởi việc cầm cương và vai nàng đang muốn bốc cháy bởi sức nóng của mặt trời. Chẳng có một chút thú vị nào trong phong cảnh thiên nhiên nơi họ đi qua. Những vùng đồng bằng rộng lớn nằm nhấp nhô, đôi khi thưa thớt vài cụm cỏ, nhưng ở những vùng khô cằn nhất và phủ cát nhiều nhất chỉ có những cây xương rồng vươn thẳng lên trời. Nàng quen với những khu vườn được chăm sóc cẩn thận ở pháp, những thị trấn nằm có thứ tự, và những đại lộ rợp bóng cây, vùng đất rộng bao la trống trải này thật quá kinh khủng và quá hoang vắng khiến người khác không thể không hoảng sợ. Cùng lúc đó, nàng lê bước chui trở lại vào xe và để Tillie nắm dây cương nàng không chỉ vô cùng khó chịu nàng còn cảm thấy đau đầu. Nổi loạn, Ginny cởi cái váy sợi mỏng và nằm dài trên cái giường hẹp của nàng. Trời quá nóng và ngột ngạt trong cái khoảng không gian nhỏ xíu và kín mít này để nàng có thể mặc nguyên bộ quần áo. Nàng liếc nhìn Sonya đang nằm ngủ kiệt sức, và tự hỏi sao bà có thể ngủ trong cái xe đang đu đưa và kêu cọt kẹt như vậy. Hai tay nàng cháy nắng và vai nàng đau nhức, nàng kinh hãi tự hỏi liệu nàng có thể chịu đựng cả cuộc hành trình dài đang chờ phía trước. Nhắm mắt nàng cố chống lại cơn buồn nôn đang dâng lên, Ginny cố giữ tâm trí nàng vào thứ khác - nhớ lại những ngày xuân ở Paris yêu dấu, những buổi tiệc và những nụ hôn vụng trộm và cả những cuộc tranh cãi dài và thú vị về thời trang. Nữ học sĩ, Pierre đãi trêu chọc gọi nàng như vậy, nhưng nàng không phải, chẳng có lý do nào ngăn cản người phụ nữ không được vừa thông minh và vừa nữ tính cả. Pierre đã một lần hôn nàng, rất nhẹ nhàng, dịu dàng và hối tiếc, và trước đó - có một cô bé, nữ bá tước trong tu viện nữ cô bé đã nằm trong giường nàng vào một đêm và đã hôn say đắm miệng nàng. Một vài cô bé đã làm vậy và một số khác muốn chạm vào có thể nàng. Bị khòa lại với những người khác, chúng tò mò và chỉ nói về đàn ông, và cách mà họ sẽ alfm chúng cảm thấy như thế nào. Ginny cũng đã tò mò, nhưng nàng luôn có cảm giác không dễ chịu, và rút lui lại. Cho dù sau đó, nàng nghĩ, có những thứ hơn vạy nữa. và "không" nàng khẽ dứt khoát thì thầm với mấy cô bạn khi họ muốn những thứ khác hơn cả những nụ hôn, vì vậy sau đó họ để nàng yên.

Cảm thấy xấu hổ và giận dữ nàng nhớ lại cách Steve Morgan hôn nàng, phớt lờ sự kháng cự của nàng tới khi nàng không thể từ chối - đó là cách đàn ông hôn, như - như sự xâm chiếm vậy? Tất cả đàn ông đều là những con thú, bạn của nàng Luciell - kết hôn ở tuổi mười bảy - đã nói với nàng như vậy. Họ chỉ muốn một điều, và mọi sự ve vãn, quyến rũ, hành động dịu dàng, tất cả đều hướng về điều đó. Nhưng - ý nghĩ đó tự động len lỏi vào tâm trí nàng - nó sẽ như thế nào? Sẽ có cảm giác như thế nào kho nằm với một người đàn ông và có anh ta - Ginny cảm thấy toàn thân nàng nóng bừng, nàng vội vàng gạt bỏ ý nghĩ đó. Có lẽ nàng có thể khiến tâm tâm trí nàng trống rỗng, nàng cũng sẽ như Sonya, may mắn đõ được giấc ngủ.

Hai giờ sau, khi Cark Hoskins cưỡi xe ngựa đến nói với mấy người phụ nữ sắp đến lúc cắm trại để nghỉ tối, anh ta chỉ thấy có mình Tillie. Carl trông mạnh mẽ hơn, già dặn hơn, với súng ngắn giắt bên hông và ánh mắt nâu của cô gái trong khoảnh khắc đánh giá anh ta khá cao. Tillie, chí ít chẳng ảo tưởng về đàn ông, và cô ta biết đây sẽ là một hành trình dài. Cô ta bắt gặp ánh mắt Carl khi anh ta hỏi tiểu thư Brandon đâu. " Đằng sau - đang ngủ, cả hai người. Đặc biệt là tiểu thư Ginny, cố ấy quá kiệt sức, tiếu thư tội nghiệp."

Tille có giọng nói nhẹ nhà, có giáo dục, và Hoskins nhìn cô ta lạ lẫm, lần đầu tiên thực sự chú ý cô ta. Cô ta thực ra cũng rất đẹp, so với một cô gái lai, anh ta nghĩ, với mái tóc cô ta đen, và cặp mắt màu vàng lạ lùng. Có lẽ đôi khi có thể đọc được ánh mắt anh ta, Tillie cười, lộ ham răng trắng. "Ngài có lời nhắn với hai quý cô, thưa ngài?"

Anh ta do dự một lúc, kìm cương ngựa làm nó dừng những bước lo lắng. "Không có gì quan trọng - ta chỉ nghĩ, khi mặt trời sắp lặn, một trong hai người họ có thể thích cưỡi ngựa..."

Anh ta nhìn vô vọng sau lưng Tillie, không có ý định bắt gặp ánh mắt hiểu biết của cô gái, những tia nắng mặt trời nghiêng soi vào cỗ xe, phản chiếu mái tóc của Ginny Brandon. Ginny, vẫn nằm sấp ngủ nửa mặc đồ, mồ hôi vẫn còn đọng lại trên cánh tay và vai trần của nàng, tóc nàng xõa ra che phủ giường ngủ của nàng. Không thể kiềm chế được mình, Carl cảm thấy phần nam tính của anh ta cương cứng. Nàng trông thật - thật thoải mái và không cảnh giác. Như thể nàng đang chờ người tình nàng tìm thấy nàng trong tư thế này - chờ đợi anh ta. Anh ta bắt gặp ánh mắt Tillie, bất ngờ, và có gì đó hiểu biết, có chút gì đó thú vụ, làm anh ta khẽ chửi thầm. Anh ta không thể chỉ đứng đây nhìn chằm chằm - anh ta không thể để cô gái đó nghi ngờ những gì anh ta nghĩ.

"Chúng ta sẽ sớm cắm trại để nghỉ qua đêm", anh ta khắc nghiệt nói, quay ngựa lai. "Tốt hơn hết là cô đánh thức các tiểu thư dậy đi."

Để ngựa anh ta dẫn đầu, Carl nhanh chóng qua hướng tây, nơi đàn gia súc là trách nhiệm cảu anh ta đang đứng trong bóng tối mờ mờ và bụi bặm nơi xa. Mẹ kiếp chúng, anh ta phải trở lại đó tìm một chỗ tốt cho đàn gia suc ngủ suốt buổi đêm. Nhưng mọi điều anh ta có thể nghĩ lúc này là Ginny Brandon, và anh ta thích như thế nào được ngủ với nàng. Hãy chậm rãi, anh ta tự cảnh cáo bản thân mình. Nàng không giống như tất cả những người phụ nữ mày gặp. và Brandon sẽ không thích điều đó - Brandon đã hé lộ rằng ông ta có một kế hoạch lớn cho con gái ông ta. Nhưng đây là miền thôn quê nơi những người đàn ông có cơ hội trơ thành bất cứ thứ gì anh ta muốn, và gia đình anh ta cũng tương xứng với gia đình Brndon - đó sẽ là một cuộc hành trình rất dài đang đợi chúng ta phía trước, Carl nghĩ. Rất nhiều điều có thể xảy ra!

Ngày và đêm và kiệt sức, hàng giờ liên xương cốt bị lắc trên con đường khô cằn, bụi bặm hướng đi vào con đường dường như gay gắt và dài vô tận. Vì những con gia súc, họ phải di chuyển chầm chậm, tìm kiếm mọi con sông và vũng nước, mặc dù chúng rất ít và ở xa với họ và họ lại được chỉ dẫn đi ngược lại hướng nguồn nước. Ngay cả các thói quen cũng trở nên quen thuộc. Ginny trở nên quen với việc thức dậy rất sơm vào buổi sáng khi bầu trời mới chỉ có ráng hồng; nhanh chóng mặc đồ trong xe và ra ngoài cung với mọi người ăn sáng - luôn luôn là ly cà phê đen nóng đạm đà trước. Nàng ép mình quen với ly cà phê mà đầu bếp pha. Đôi lúc nàng tự hỏi nếu người đầu bếp, già Lewt có bao giờ ngủ không. Ngọn lửa trong bếp cảu ông dường như cháy suốt đêm, trong trường hợp có anh chàng cao bồi mệt mỏi nào đó muốn chôm một ly cà phê để giữ cho mình thức được suốt đêm.

"B---ắ----t n---ó!" Pop Wilkin rống ầm lên sau đó, và cả đoàn bị giật dậy, trước tiên là mấy con là bướng binh và hay gay ầm ĩ. Cùng lúc Pop la tiếng "bắt nó" đầu tiên, roi ngựa sẽ vung lên, và chầm chậm, miễn cưỡng, đoàn sẽ tiếp tục lăn bánh. Đó là lúc Ginny thích nhất - buổi sáng sớm, trước khi trời trở nên quá nóng. Không khí trong lành, tinh khôi ngay hình dáng gồ ghề của ngọn đồi mà họ dường như chẳng bao giờ đến được cũng mềm mại hơn. Họ sẽ hạ trại trước hoàng hôn, quây các cỗ xe lại như hình móng ngựa, và cỗ xe chở lương thực luôn dẫn đầu, ngọn lửa từ bếp đang cháy sáng. Ngay khi mặt trời lặn và màn đêm buông xuống xung quanh họ, vùng không gian bao phủ bởi ngọ lửa trở nên ấm áp và an toàn. Thật khó có thể tưởng tượng đâu đó ngoài kia những người da đỏ - còn tệ hơn cả những hiểm nguy đang đợi họ phía trước.

Bây giờ đàn gia súc đã quen, Carl Hoskins thường cưỡi ngựa phía trước, anh ta thường có một con ngựa du hoặc hai, và cả ginny và Sonya đều thích cưỡi ngựa cùng với anh ta, đi trước đoàn xe và bụi bẩn. Thường xuyên nhất vẫn là Ginny cưỡi ngựa cùng với Carl, và cử chỉ của anh ta luôn kính cẩn, càng trở nên thoải mái và thân mật hơn. Ginny thích cưỡi ngựa, đặc biệt tử khi nàng sửa lại thói quen cưỡi ngựa một bên cho phép mình ngồi dạng hai chân thay vì ngôi một bên. Váy rời mà nàng mua ở San Antonio là loại quần ống túm mềm, vừa khít càng làm nổi bật thân hình mảnh dẻ của nàng, và không còn nhầm lẫn gì Carl Hoskins ít nhất, nhận thức được rất rõ nàng là một phụ nữ.

Ngay cả Sonya cũng nhận thấy Carl bây giờ đẹp trai thế nào, với mái tóc thẳng của anh ta sáng lên dưới ánh mặt trời, và da anh ta rám nắng tương phản với cặp mắt xám của anh ta. Anh ta trông có vẻ to lớn hơn, rắn rỏi hơn và như vậy với Ginny càng thu hút hơn. Thật vui khi có một người đàn ông cùng cưỡi ngựa và tán tỉnh, mặc dù đôi lúc nàng liếc nhìn vào ánh mắt Carl Ginny biết rằng một ngày nào đó anh ta sẽ cố hôn nàng. Và rồi chuyện gì nữa? liệu nàng có để anh ta hôn nàng ko? Sẽ có cảm giác như thế nào? Nàng đã học được tất cả mọi người đàn ông hôn phụ nữ không giống nhau - Steve Morgan đã dạy nàng điều đó, và nàng càng ghét anh ta hơn mỗi lần nàng nhó lại cách anh ta đối xử với nàng. Anh ta khó lòng là một quý ông, nàng tự nhắc nhở mình, và anh ta chắc chắn không quen tiếp xúc với các quý bà. Và nàng vẫn không thể không nhớ lại anh ta đã tham dự bữa tối theo lời mời của cha nàng, bộ comple đen, với áo gile lụa màu xanh đậm được may hoàn hảo như bộ đồ của cha nàng, và cử chỉ của anh ta chứng tỏ rằng anh ta chắc chắn biết cư xử tốt hơn cách anh ta đã làm buổi tối hôm trước. Mình không nên nghĩ về anh ta nữa, Ginny bực mình nghĩ. Anh ta là mẫu đàn ông mình vô cùng ghét, và mình mừng là anh ta tránh xa mình từ khi cuộc hành trình bắt đầu. Ngay cả pop Wilk người luôn trở nên nhiều lời khi ở bên đống lửa trại sau bữa ăn tối, cũng thừa nhận thẳng thắn rằng anh ta chẳng biết điều gì khiến Steve Morgan như vậy.

"Anh ta cô dơn hơn, tôi đoán vậy", Pop nói. "Tất cả những tay súng nhanh đều vậy. Dường như họ được nuôi dưỡng cách biệt. Bây giờ Morgan, anh ta biết những gì anh ta đang làm như một người trinh sát, nhưng anh ta chắc chắn không nói nhiều, trừ khi vì bạn gái của anh ta. (ko chắc từ compadre có đúng ko, vì em tra từ điển tiếng Pháp rồi ko đúng, em nghĩ là compagne thì đúng hơn)".

"Người đàn ông như anh ta thì phải nói về điều gì nhỉ?" Ginny nói khin bỉ, và Hoskins ngồi bên cạnh nàng toét miệng cười.

"Chẳng có gì làm hứng thú quý cô trẻ tuổi có giáo dục cả, anh chắc đấy", anh ta thì thầm thấp giọng xuống chỉ đủ cho nàng nghe, và nàng vụt cười với anh ta. Họ hạ trại vào ban đêm buổi tối ngày thứ sáu của cuộc hành trình, và vì những trinh sát tìm ra được một nhánh sông hẹp, hai bên bờ của nó phủ bóng của rặng liễu và bồ đào, họ quyết định cắm trại sơm hơn thường lệ. Đàn gia súc được uống nước và đã nằm ngủ dưới thung lũng tự nhiên trên vùng đồng bằng hai dặm về phía tây - những thùng nước lớn dự trữ trên xe đã được đổ đầy ắp.

"Có lẽ đây là những giọt nước tốt cuối cùng trên suốt chặng đường dài tiếp theo," Pop bình luận giọng chua chát, thêm vào, "tôi chưa bao giờ là người uống nhiều nước, những có những lúc khi tôi băng qua sa mạc tôi đã mơ về nó."

"Tại sao chúng ta không thể cắm trại gần nguồn nước hơn nữa?" Ginny hỏi ông ta. Nàng nhìn Sonya với ánh mắt gần như cầu xin. "Tôi ao ước được tắm - tắm thực sự!"

"có quá nhiều chỗ ẩn nấp cho kẻ thù" Pop giải thích. Ông ta đứng lên vươn vai. "Lệnh là mọi người ở lại trong lều. Bây giờ những người da đỏ, họ biết mọi nơi có nước ở nơi đây, và rất có khả năng họ hành động như họ sở hữu chúng. Morgan bây giờ đang đi trinh sát rồi."

"tôi không tin có bất cứ người da đỏ nào xung quanh đây", Ginny nóng nảy. "Chúng ta đã đi qua suốt miền đồng quê bằng phẳng này, ông có thấy bóng dáng nào của họ không? Bên cạnh đó, tôi không nghĩ bất cứ người da đỏ anfo muốn sống gần nơi này, nó gần như sa mạc vậy!"

"Những người da đỏ, vui đấy" Carl nói vẻ hòa hoãn. "Tôi chưa bao giờ nhìn thấy họ, hoặc biết cách họ nghĩ."

"Well, ít nhất ngài Davis dường như có vẻ an toàn! Và anh ta có giọng nói khá hay, phải không?"

Từ nơi nào đó phía cuối trại, nơi mấy người cao bồi thường ngồi ăn xung quanh ngọ lửa bếp của họ, Paco đang hát, đệm với giọng hát của anh ta là tiếng đàn ghita - những bài hát Tây Ban Nha mà Ginny không thể hiểu. Carl Hoskins nhìn ra phía mấy người phụ nữ một cái nhìn mà chứa đựng trong đó là sự khinh ghét.

"Các cô có biết những gì anh ta hát không - anh ta là trinh sát giỏi, tôi đoán vậy' anh ta miễn cưỡng thừa nhận. "Đó chỉ ..." anh ta hơi do dự, " anh ta là con lai. Anh ghét mấy thằng con lai. Anh chưa bao giờ gặp người nào mà anh có thể tin tưởng, vẫn chưa."

"Con lai? Ý cậu là - vì anh ta có nửa dòng máu Tây ban Nha ư?" Sonya nhíu mày, nhìn chăm chăm Carl tò mò.

"Tây Ban Nha? Không thưa bà, ý tôi là nửa Mê - Mê xi cô. Họ tự gọ mình là người Tây Ban Nha, tôi đoán vậy, nhưng tất cả bọn họ đều pha trộn với người da đỏ." "Morgan trông giống một người như vây, ngoại trừ đôi mắt anh ta..." Ginny chua chát nói. Anh ta cưỡi ngựa tới khu cắm trại một chút, nàng nhó, chỉ đủ để uống một ngụm cà phê và ăn đậu, trong khi vẫn còn đứng. Cách cư xử của anh ta lạ lùng, anh ta chỉ khẽ lịch sự chạm nón chào như là biết đến sự có mặt của họ.

Nàng hằn học nghĩ, lạ chúa anh ta thuộc về ngoài vùng quê này đằng sau những vòng xe ngựa, với những con sói và những kẻ vô lại. Ngay cả bộ đồ anh ta mặc cũng dính đầy bụi đất. Quần dài bằng da thuộc có tua và áo da hoẵng phanh ngực, với khăn thắt ngang cổ. Và anh ta mang hai khẩu súng. Nàng nghĩ anh ta trông giống như một người da đỏ, đặc biệt với khuôn mặt rám nắng.

Carl Hoskins nghiêng người tới trước, hạ thấp giọng. "Lạ lùng em nên nói vậy", anh ta nói với Ginny. "Anh nghe thấy tin đồn rằng anh ta là con lai. Nhưng dĩ nhiên chẳng ai dám nói thẳng với anh ta - anh ta sẽ bắn ngay. Một người đàn ông sử dụng súng nhanh như anh ta chẳng gì hơn là tên giết người máu lạnh. Dễ dàng khiêu khích anh ta vào cuộc đấu súng, và sau đó hạ anh ta". Carl thêm, "Họ không nên đổi luật ở đây - phải làm cái gì đó về cách những tay súng chuyên nghiệp giết người có thể bắn những người đàn ông ngây thơ vô tội, chỉ vì đó là một trận đấu súng công bằng!"

"Well - em chỉ bực vì cái cách anh ta ra lệnh cho chúng ta!" Ginny nói. Nàng mệt mỏi, nóng và nhớp nháp, và trên tất cả mọi thứ nàng ao ước được tắm. Nàng cảm thấy như thể bụi bẩn bám lấy da đầu và dưới da nàng - dừng vải thô ẩm lau chùi thân thể cũng chẳng giúp được chút nào. Dòng nước ngay kề bên, tại sao nàng lại không tắm chứ? Nàng không tin có bất cứ người da đỏ nào quanh đây - Moran chỉ cố gắng dọa họ, làm cho họ nghĩ anh ta đang làm đúng với số tiền anh ta được trả. Ngay lập tức nàng đứng bật dậy, khiến mọi người giật mình. Hàng liễu che phủ lạch nước nàng nhìn thấy không quá xa, và vẫn còn chứng một giờ nữa mới tới bình minh. Nếu nàng nhanh chân...

"Em nghĩ ta sẽ vào lại trong xe và kiếm Tillie", ginny bỗng nhiên nói. Nhưng, gần như đọc được suy nghĩ của nàng, Sonya theo sau nàng.

"Ginny, chắc con không định không nghe mệnh lệnh đấy chứ? Điều đó khá nguy hiểm, hãy suy nghĩ trước khi con định làm gì, dì xin con!"

Họ dừng lại bên cạnh xe và Ginny quay người lại đối diện với mẹ kế của nàng, sự cương quyết thể hiện trong cách nàng hất mặt bướng bỉnh. Oh lạy chúa, Sonya chán chường nghĩ, sao nó giống William thế khi nó hành động như vậy! nàng không thể trách Ginny khi nó muốn được tắm, nhưng chắc chắn nhiệm vụ của nàng là cố gắng ngăn cản nó. Cá nhân nàng, nàng cũng thích biết bao lại được hưởng cái cảm giác mát mẻ và sạch sẽ, Sonya đã nghe biết bao câu chuyện kinh hãi về những người da đỏ nên chẳng dám mạo hiể. "ginny ta xin con hãy thay đổi ý định", Sonya cản ngăn lần nữa, đôi mắt lớn màu xanh cảu bà lo lắng. "Có thể có những người da đỏ đang theo dõi chúng ta ngay lúc này! Ta chắc rằng ở đây an toàn ông Morgan sẽ..."

"Ông Morgan! Con mệt mỏi vì phải nghe những gì anh ta nói! Anh ta luôn cảnh cáo chúng ta về một vài thứ - hoặc chỉ trích. Và con cũng không tin mấy người da đỏ của ông ta!"

Trèo vào trong xe, nàng thêm vào gay gắt "con khó có thể nghĩ ông Morgan dám bắn con vì không nghe mấy cái mệnh lệnh ngu ngốc của anh ta trong bất cứ trường hợp nào!"

"ginny không! Quá nguy hiểm. Ta sẽ không để con..."

Nhìn thấy nỗi đau và sự lo lắng trong ánh mắt Sonya, ginny nên lại mấy câu ăn miếng trả miêng nàng định thốt ra. Thay vì vậy, nàng cúi xuống chạm vào tay Sonya và nói, "Sonya, con xin lỗi! Nhưng con sẽ đi tắm. con đã nghe Wilkins nói, sẽ mất hàng tuần nữa chsung ta mới có cơ hộ được tắm. Con sẽ mang Tillie cũng với con, và - và con sẽ mang theo súng. Nhưng con sẽ tắm rửa sạch sẽ tối nay, để thay đổi."

Mặc dù Sonya theo nàng vào trong xe và lại tiếp tục thuyết phục nàng, ginny vẫn chẳng thay đổi. Sonya phải thừa nhận nàng đã quá sợ hãi nên không dám đi cùng với họ. Họ đã đi xuống nơi dòng nước nhỏ, sạch lúc sớm để đổ đầy những két nước và bi đông đựng nước, và cuối cùng, với Tillie đi theo nàng, Ginny đi theo lối đi nàng đã để ý lúc trước. Điều này thật khó, làm Sonya nhận thấy rằng nàng đã khăng khăng làm theo ý mình, và Carl Hoskins cũng nghi ngờ. Nhưng khi bà nói rằng tillie sẽ mang theo một khẩu súng trường và cô ta bắn rất giỏi, thì anh ta miễn cưỡng đồng ý rằng sẽ chẳng có bất cứ người đànông nào làm phiền họ.

"Và em hứa em sẽ quay lại ngya", Ginny ngon ngọt, đặt taynanfg lên tay anh ta và mỉm cười thật dễ thương. "10 phút - đó là tất cả những gì em cần. Oh, làm ơn, Carl, anh cũng đừng làm mọi thứ nhặng xị lên với em."

Lần đầu tiên nàng gọi tên anh ta thân mật, và sự van xin, cả khiêu khích nưa trong ánh mắt nàng làm anh ta bối rối, làm anh ta khẽ nhún vai vô vọng.

"Đừng quên - em nhìn thấy và nghe thấy bất cứ tiếng gì, bắn một phát súng và tụi anh sẽ chạy xuống," cuối cùng anh ta nói với nàng, và khi nàng quay lại một lần nữa anh ta vẫn còn đang njifn theo nàng.

Mặc dù những lời nói của nàng trước đó rất can đảm, Ginny vẫn thấy cẩn trọng khi nàng tiến gần đến hàng cây nằm dọc dòng nước. Nhưng chẳng có gì động đạy hết ngoại trừ mấy con chim kêu thất thanh và vỗ cánh tức giận bay lên nơi những bụi cây nàng vạch ra để đi tới.

"Đó là điềm tốt, thưa tiểu thư Ginny", Tillie nói giọng bớt căng thẳng.

"mấy con chim chẳng yên bình đậu ở đây nếu có bất cứ người nào xung quanh đây ngời chúng ta."

Ginny tự hỏi tillie đã học những điều như vậy ở đâu, nhưng nó có ích, và hình dáng của những gì nàng đang tìm kiếm hiện ra làm nàng quên hết mọi thứ ngoại trừ viễn cảnh cuối cùng nàng cũng được tắm. Đây rồi, ẩn dưới hàng cây, hàng liễu rủ xuống dòng nước. Những hòn đá trắng - xám, tròn bởi sự xói mòn của nước, ánh lên ở những chỗ nước nông, và là một ý tưởng cho việc giặt đồ. Sau đó, nơi những cành liễu già rủ xuống mặt nước, nàng sẽ tắm, Ginny quyết định vậy. Nàng cẩn trọng quan sát dải đất bên kia suối, chú ý thấy nước nhấp nhô tràn vào bờ. Những hàng cây nằm trên sườn dốc, nhưng những tảng đá lớn nằm rải rác dọc bờ sông khó có thể nhìn thấy hết được, nàng nghĩ. Nơi đày chẳng có dâu hiệu của sự sống, ngoại trử khi những cành cây khẽ lung lay theo gió. Nàng nghe thây tiếng chim, va đó là tất cả, và những âm thanh vỗ nhè nhẹ của nước. Xắn tay áo lên tới tận khuỷu tay, Tillie cúi xuống dòng nước, giặt đồ, và Ginny để quần áo sạch nàng mang theo xuống gốc cây trước khi nàng cởi bộ váy lót dài cũ rích của nàng, cởi luôn cái váy nàng đang mặc ném sang cho Tillie.

Ginny cẩn trọng lội xuống nước, run lên khi lần đầu làn da nóng rực, cháy nắng của nàng tiếp xúc với mặt nước lạnh cóng. Nàng ngụp xuống và trồi lên tóc nàng ướt đẫm, làm đầu nàng có cảm giác nặng hơn bởi sức nặng của tóc và nước. Thật tuyệt với, đúng là thiên đường, nàng mơ màng nghĩ, vuốt tóc, xoa bóp da đầu để mọi bụi bẩn tích tụ đều rơi sạch. Nàng còn mang theo bánh xà bông, bây giờ nàng tự do sử dụng nó, xoa nhẹ xà bông lên tóc, lên da nàng đến khi da nàng rát. Chỉ có Tillie lo lắng "làm ơn thưa tiểu thư, chúng ta hứa là sẽ nhanh chóng quay lại mà", cô hầu gái nhắc nàng trở lại với thực tế. Một lần nữa nàng ngụp xuống, nín thở lâu nhất nàn có thể, trồi lên và phá lên cười.

"Tillie đây la -ohh, đúng là thiên đường! Cô nên xuống tắm với ta!"

Tillie lắc đầu, đưa cho Ginny cái khăn tắm bự, mịn khi nàng miễn cưỡng ra khỏi dòng nước, bộ váy lót của nàng dính chặt vào cơ thể.

"Cô không biết cô đã bỏ lỡ điều gì đâu" Ginny trêu chọc Tillie cô hầu gái vẫn còn đang giặt đồ.

Nàng ngooic trên một tảng đá phẳng và ấm áp và bắt đầu làm khô tóc, xoa mạnh chúng khi đầu nàng đang phủ bởi cái khăn tắm. Bỗng nhiê, Tillie thở hổn hển sợ hãi khiến nàng giật mình nhìn lên.

"Gì vậy? Tillie, cái..."

"một- một người đàn ông, thưa tiểu thư! Tôi thề, tôi nhìn thấy anh ta một phút trước, ngay phía đằng kia, giữa những hàng cây, và kế đó, anh ta biến mất! lạy chúa, tiểu thư, cô có đoán ra đó alf gì không?"

"Nếu cô nhìn thấy ai đó chắc chắn nó không phải là ma!" Ginny can đảm nói, mặc dù trái tim nàng đang đập liên hồi. " Cô để khẩu súng ở đâu vậy Tillie?"

Bật dậy nhanh chóng, hơn cả nỗi sợ hãi đang hiện hữu, và nàng cảm thấy bước chân nàng trên những hòn đá ẩm ướt, té xuống dòng nước. Thật kinh ngạc, nàng nghĩ lại sau này, sao lúc đó đầu nàng không đập vào một trong những tảng đá mòn nằm dưới đáy nước, và chết đuối! Ginny trồi lên mặt nước thở phì phì và há miệng ra hớp không khí, tóc nàng che kín mắt, và nàng cảm thấy tay nàng bị chộp lấy, lôi lên và nàng bị kéo mạnh và thô lỗ đứng lên trên hai chân. Giọng của Steve Morgan như mọi khi lạnh lùng, cáu kỉnh.

"Mẹ kiếp cô làm gì ở đây một mình vậy?"

Chớp mắt cho nước ra khỏi mắt, Ginny không nói được khi nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đen đúa và giận dữ của chàng.

Chàng đang ngồi trên lưng ngựa, đang cưỡi nó, hình như chạy thẳng vào dòng nước và ý nghĩ ngu ngốc đầu tiên của nàng là sao chàng lại tới được đây? Chàng xuất hiện từ đâu?Trước khi nàng có thwoi gian nói bất cứ điều gì chàng nghiêng người xuống, giữ chặt cơ thể ướt đẫm, vùng vằng của nàng ngay nơi eo nàng, chàng lôi mạnh nàng (như bao khoai tây, nàng giận nduwx nói với Sonya sau đó) dọc theo bờ sông. Tillie ngồi trên hai chân, mắt tròn lên và im lặng, nhưng một câu nói từ miệng Morgan khiến cô ta bật dậy thu dọn mớ quần áo ướt. Chàng nhảy xuống ngựa như một con báo và nắm lấy hai vai Ginny, lắc mạnh nàng cho đến khi nàng nghĩ có lẽ hơi thở chẳng bao giờ trở lại với nàng. "Cô là đồ ngu! Chẳng phải tôi đã ra lệnh cho cô ở yên trong trại sao? Chẳng lẽ cô không nhận thấy những nguy hiểm mà cô đang dấn thân vào à?"

Nàng khóc váng lên, vừa giận dữ vừa đau và thất vọng, chàng ngay lập tức bỏ ta ra khỏi nàng, khi chàng đặt tay lên nàng, nhìn chằm chằm vào nàng khi nàng bỗng nhiên như vậy như thể chàng chưa bao giờ thấy nàng trước đây. Chỉ lúc này nàng mới nhận thấy nàng trông thế nào lúc này - gần như trần truồng và tệ hơn nữa, nhìn kỹ cái cách bộ váy lót của nàng dính sát vào cơ thể nàng, tiết lộ mọi thứ. Cặp mắt chàng chầm chậm lướt xuống dưới, và cách chàng nhìn khiến nàng đỏ bừng cả người vì giận. Theo bản năng, nàng bắt chéo hai tay trước ngực, vẫn còn nức nở.

"Không cần phải làm như vậy - chẳng có cách gì che hết mọi thứ cả, cái cách mà bộ váy lót của cô ướt đẫm như vậy" chàng kéo dài giọng ranh mãnh, và lũi lại một bước khi nàng mù quáng đấm mạnh chàng. Như con thú bị dồn vào góc tường nàng chộp lấy khẩu súng trường, nằm cách đó vài bước chân, nhưng đôi ủng cảu chàng đạp lên khảu súng, và giật mạnh tóc nàng đối diện với chàng, bây giờ chàng cũng giận không kém nàng.

"Tôi đoán là tôi nói với cô trước đay về súng - cô để mặc chúng trừ phi cô có thể sử dụng chúng, và phải biết sử dụng chúng."

"Oh, anh - anh là tên hách dịch!" nàng rít lên. Gạt mớ tóc ướt qua một bên nàng trừng trừng nhìn chàng, thở hổn hển vì giận. "Sao anh dám theo dõi tôi? Sao anh dám đối xử với tôi như ... như..."

"Cô may mắn là tôi tình cờ chọn lối này quay trở lại trại," chàng huỵch toẹt.

Chàng không nói với nàng chàng cũng cùng ý nghĩ là nàng - đang tắm. Nàng quá điên tiết nàng đang run - đủ điên tiết để la ầm lên hay giết người. Và bất chấp bản thân chàng, Steve không thể nào rời khỏi những đường cong của cơ thể nàng, những đường nét lộ rõ dưới bộ váy lót mỏng manh mắc tiền đó là tất cả những gì trên cơ thể nàng. Hai núm vú nàng cứng và nhọn, căng khỏi cơ thể nàng, và chàng có thể thoáng thấy hình tam giác tối màu giữa hai chân nàng - và nàng cũng để ý thấy những gì chàng đang nhìn vào, dĩ nhiên và mỗi lúc càng điên tiết hơn. Nếu bây giờ nàng mà là cô gái như Frenchy, hoặc như mẫy cô gái trẻ người da đỏ, không ý thức, chàng nghĩ chàng sẽ đẩy nàng nằm dài xuống bãi cỏ và làm tình với nàng. Nhưng nàng là tiểu thư Virginia Brandon và chàng tốt hơn hết là nhớ lấy điều đó, chẳng phải chàng đã cố tình tránh xa nàng mấy ngày nay sao? Từ khi chàng hôn nàng buổi tối hôm đó và cảm nhận được bộ ngực căng phồng của nàng dưới những ngón tay chàng, chàng khao khát nàng và bây giờ.... Nàng bỗng trỏ nên yên lặng, chăm chú nhìn mắt chàng, và bông chàng biết, dù chẳng có bất cứ lời nào nói ra, rằng nàng cũng đang nghĩ giống như chàng. Trong khoảnh khắc đôi mắt nàng tìm mắt chàng, cặp mắt xanh lục bảo sáng, gay gắt, rồi nàng che phủ chúng với rèm mi.

"Anh có thể - có thể làm ơn thả tôi ra và để cho tôi mặc đồ lại, bây giờ anh đã nói tất cả những gì anh muốn nói rồi chứ?"

Chàng khâm phục cách nàng kiềm chế cơn giận của nàng, cố gắng kéo áo choàng xung quanh nàng. Bây giờ chàng nổi giận với chính chàng, vì đã để mất màng chắn của mình.

"Tốt hơn hết là đưa váy áo cho tiểu thư Brandon đi", chàng nói gay gắt với cô gái lai da đen đang đứng im bên cạnh, quan sát cả hai người họ. Cúi xuống, Steve nhặt khẩu súng trường và bước ra xa một chút, quay lưng lại phía hai cô gái.

"Tôi cho cô 5 phút để mặc đồ, trước khi tôi quay lại. Và sau đó tôi sẽ mang cô trở lại trại. Mẹ kiếp", chàng bừng lên dữ tợn, không thể tự kiềm chế được mình " có bóng dáng của mấy người da đỏ hai dặm phía đầu nguồn! Nếu một vài tên da đỏ trẻ tuổi gan dạ dám bén mảng đến đây như tôi vừa rồi, và nhìn thấy cô..."

"Tôi cho cô năm phút để mặc đồ trước khi tôi quay lai. Sau đó tôi sẽ đưa cô về trại. Mẹ kiếp", chàng bùng nổ dữ dằn, không tự kiềm chế được mình "có dấu hiệu của người da đỏ hai dặp phía đầu nguồn! Nếu một trong những tên da đỏ trẻ đủ can đảm đến gần đây như tôi vừa làm, và nhìn thấy cô.." chàng ngăn lại những điều chàng định nói khi chàng thấy nàng hít một hơi dài hốt hoảng, và bởi vì chàng không tin tưởng chàng cho lắm, bướ tới nơi ngựa của chàng đang đứng, thỏa mãn vì được uống nước. nàng mất không cần đến năm phút để mặc đồ. Chàng nghe thấy tiếng nàng, giòn tan như tiếng thủy tinh vỡ, "Anh có thể quay lại, ngài Morgan. Tôi hy vọng bây giờ tôi không xúc phạm ý thức lịch sự của anh."

Xoay người lại, chàng thấy nàng vẫn còn ướt nhưng đã mặc đồ và tóc nàng được tết lại, trông nàng thật mát mẻ. Trời khá tối, và chàng theo Ginny và Tillie quay lại nơi cắm trại, ba người cùng trở nên yên lặng khi họ đến gần mấy cái xe và ánh lửa.

Đó không phải là điều cuối làm tăng thêm cơn giận của Ginny khi buổi sáng hôm sau nàng phát hiện ra thực sự có mấy người da đỏ làng vảng xung quanh vào buổi tối hôm trước. Một nhóm nhỏ, bao gồm vài người phụ nữ và mấy đứa bé tiến đến gần mấy cỗ xe ngay khi họ nhổ trại, xin họ ít cà phê và đường và Ginny nhấn mạnh đầy khinh miệt với Sonya, học trông chẳng có chút gì nguy hiểm cả. "Có lẽ đó chỉ vì họ thấy chúng ta có nhiều người đàn ông bảo vệ", Sonya dịu dàng nói, và Ginny bắt buộc phải thừa nhận điều đó có thể cần thiết khi một vài người đàn ông theo chỉ dẫn của Steve Morgan chạy phía trước và bất thình lình đứng trên lưng ngựa, giữ và nạp đạn súng ngay trên lưng ngựa. Đó là Steve Morgan người cưỡi ngựa lại phía mấy người da đỏ và đề nghị Pop Wilkins rằng tuyệt nhất nếu họ đưa cho mấy người da đỏ những thứ họ cần và để họ đi. Khi Pop phản đối chàng thêm lặng lẽ thêm vào rằng có thể có những thông tin quan trọng họ có thể kiếm được từ những người da đỏ này, và thực sự họ đang thỏa, Steve ngồi trên lưng ngựa phía xa, với một người da đỏ mặt sẹo, vẻ mặt khinh khỉnh người chắc chắn là thủ lĩnh của nhóm người đó. Pop nói vẻ chua chát rằng mấy người này là Wichitas, và rằng mấy cử chỉ đang diễn ra là dấu hiệu ngôn ngữ. Trái với ý chí bản thân, ánh mắt Ginny đang nhìn về hướng Steve Morgan, với khuôn mặt rám nắng rắn ròi và mái tóc đen như một người da đỏ. Anh ta là loại người nào? Không như Carl, hay bất cứ người đàn ông nào nàng từng gặp, chàng không phải lọai người có thể nhận định hay phân loại, hay để nói chàng là loại người này , hay loại người kia. Nàng không thể quên cách làm tình gần như dữ dội của chàng buổi tối đầu tiên họ gặp nhau, cả khao khát chàng dành cho nàng lúc sau này. Và cũng từ lúc đó, chàng hoàn toàn phớt lờ nàng, trừ khi chàng chỉ trích nàng. Và rồi, tối qua, mặc dù chàng giận dữ, châm chích, nhạo báng nàng, nàng vẫn nhìn thấy trong ánh mắt chàng niềm khao khát nàng. Chàng thấy mình khêu gợi, Ginny nghĩ, nhăn nhó bất bình chỉ bời vì mình là con gái. Đó là cách của mấy người đàn ông, họ chẳng có mong ước gì hơn là thấy những gì dưới khuôn mặt phụ nữ hay thân thể họ, họ còn thích hơn, chẳng nghi ngờ gì nữa, là mấy người phụ nữ chẳng có chút đầu óc. Sonya và Tillie dường như bị thôi miên bởi mấy người phụ nữ da đỏ, và đặc biệt là nhwuxng em bé nhỏ xíu trên lưng họ, nhưng Ginny chìm trong suy nghĩ của nàng, bây giờ nhìn lên và nhìn chăm chăm một cách oán hận và ghét bỏ Steve Morgan - cái nhìn chằm chằm khiến chàng xoay người lại khi chàng đang có cuộc trò chuyện bằng dấu hiệu với vị tù trưởng da đỏ lúc đó, bỗng dừng lại. Nàng nửa mong đợi một cái nhướng mày chế nhạo như chàng thường làm mỗi khi gặp nàng khi họ tình cờ đi qua nhau, nhưng lần này, nàng bất ngờ thấy chàng mỉm cười với nàng, làm nàng chú ý hơn cả là ánh nhìn ngạc nhiên trong cặp mắt xanh của chàng. Lùi lại, ngượng ngùng bởi chính sự bối rối củ mình, Ginny nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, nhưng chỉ một lát sau, khi Morgan cho ngựa chạy nước kiệu ngang qua cỗ xe của họ, nàng chẳng còn cách nào phớt lờ chàng. May mắn thay, Sonya lên tiếng trước, giọng bà lo lắng. "Anh có chắc rằng họ sẽ đi - và để chúng ta yên không?" "Oh họ không định làm hại chúng ta, thưa bà. Thực ra, họ đang vội quay trở lại trại của họ. Tù trưởng nói với tôi anh ta không muốn chạm mặt với những con người nguy hiểm."

Trước khi Sonya có thể hỏi anh tha, Steve Morgan liếc nhìn Pop Wilkins khuôn mặt ông ta tỏ vẻ chua chát. Mọi người đều biết Pop Wilkins ghét người da đỏ, ngay cả khi nhóm người đó giết sạch toàn bộ gia đình ông ta khi ông ta đi vắng. "Ông ta nói với tôi có mấy người Comanche - một nhóm nhỏ. Tôi đoán Paco và tôi sẽ chạy phía trước một lúc; tách ra và coi chúng tôi có thể tìm thấy những gì."

Sonya thốt lên một tiếng ca thán nh onhor, va Morgan cười toe toét với bà, hàm răng chàng trắng bóng trên khuôn mặt rám nắng.

"Tôi không nghĩ người Comanche sẽ không phiền chúng ta đâu, thưa bà, nếu họ chỉ là một nhóm nhỏ. Nhưng đó là những gì tôi và Paco muốn tìm hiểu cho chắc." Chàng phóng thẳng phía trước, lại liếc nhìn Pop. "Có lẽ chúng ta nên cắm trại sớm hôm nay. Có một chỗ đằng trước sẽ là một chỗ tốt để phòng thủ, nếu điều đó xảy ra. Anh biết nơi đó ý tôi là khi anh đến đó - đó đã từng là một con lạch nhỏ. Tôi chạy phía đàn gia suc và cảnh cáo cho Hoskins bây giờ " .

"Mấy người da đỏ chúng ta gặp hôm nay không hề làm tôi nghĩ họ có chút gì nguy hiểm cả." Ginny nói vẻ chế giễu, không thể tự kiềm chế mình. Nàng thấy mắt Steve Morgan lấp lánh ánh cười, nhưng Pop Wilkins lại trả lời nàng. "Những người Comanche không hề giống người da đỏ, tiểu thư à - họ là quỷ dữ! Nhưng cô không phải lo gì hết - ông ta trao nàng một ánh nhìn bảo đảm. "Tôi sẽ nói mấy cậu trai đi cùng anh từ lúc này. Họ vãn chưa đến gần nếu không mấy người Wichita không dừng lại lâu như vậy."

Ginny gần như chẳng nghe thấy những gì chàng nói, nàng nhận thức quá rõ ánh mắt Steve Morgan trên nàng, ấm áp và một chút hài hước. Và tại sao, nàng tự hỏi, sao anh ta lại chăm chăm vào nàng như vậy? Vô thức, tay nàng đưa lên vén sợi tóc lào xòa xuống mặt. Nàng nhớ lại nàng đã chẳng gặp rắc rối với việc chải tóc nếu trước đó nàng không quá vội vàng tết tóc buổi sáng hôm đó - và chẳng nghi ngờ gì, nón nàng bị lệch qua một bên nên anh ta mới chú ý. Nàng nhớ lại cách chàng nhìn nàng tối hôm qua, cái cách cặp mắt xanh của chàng táo tợn di chuyển xuống khắp cơ thể nàng, làm nàng có cảm giác như nàng chẳng mặc gì. Kể cả khi chàng hành động có vẻ văn minh, chàng vẫn tạo ấn tượng rằng vẫn có điều gì đó haong dã, cái gì đó nguyên sơ và nguy hiểm chỉ được dấu kín dưới bề mặt những gì chàng thể hiện với họ. Morgan quay qua nói chuyện với Pop, và Ginny chú ý khi chàng xoa một bên mặt chàng nơi những cọng râu ngỗ ngược đang mọc lên. Râu ria, trông chàng càng giống một tên cướp biển hơn, nàng nghĩ. Chàng giống như một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, với hai khẩu súng chàng mang hai bên hông, đó là khuôn mặt của kẻ trác táng. Chàng mặc cái áo da hoẵng nhưng banh ra gần đến eo, và cái khăn quấn ngang cổ chàng bằng lụa màu nâu.

Con ngựa giống màu đen nóng nảy chuyển động phía dưới chàng, và nàng khâm phục cách chàng điều khiển nó quá dễ dàng, chỉ với cái thúc chân. Không giống như hầu hết những người cưỡi ngựa mà nàng thấy, chàng không mang đinh thúc ngựa hai bên ủng. Có lẽ Sonya cũng chú ý điều đó. Ginny cảm thấy bàn tay mát mẻ của bà chạm vào nàng khi bà khẽ thì thầm, "Anh ấy cưỡi ngựa cứ như một người da đỏ chính hiệu vạy, phải không? Có điều gì đó lạ lùng và không đoán được ở anh ta, anh ta không làm con buồn nhiều chứ hôm qua ấy? Ginny nhún vai và nắm dây cương.

"Con không nghĩ về anh ta, vì con không thích anh ta? Dì có muốn nghỉ một chút không Sonya? Đến lượt con điều khiển xe rồi, dì biết đấy."

Ngay lập tức, Pop Wilkins la lên "hạ trại, hạ trại!" suốt dọc đoàn xe.

Steve Morgan quay ngựa lại và đi bên cạnh.

"Một trong hai cô có muốn cưỡi ngựa xuống chỗ đàn gia súc không?" anh ta bỗng hỏi. "Hoskins sẽ rất vui lòng hộ tống hai người quay trở lại, tôi chắc đấy. Paco và tôi sẽ tìm kiếm một vài ngày sau đó chúng tôi sẽ quay lại."

"Một vài ngày? Anh thật khó hiểu Morgan à." Ginny thốt lên. Anh ta nhìn thẳng vào nàng khi anh ta trơ tráo đưa ra lời mời, sao anh ta dám nghĩ rằng sau những hành động ghê tởm của anh ta nàng sẽ sẵn lòng đi cùng với anh ta chứ, cưỡi ngựa á, anh ta làm như thể đó chỉ là điều bình thường như mọi ngày vậy? Nàng nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của Sonya, nhưng nàng vãn tiếp tục, sự ghét bỏ của nàng đối với chàng khiến giọng nói nàng căng thẳng.

"Anh nói rằng những người da đỏ đó nguy hiểm, và anh vẫn theo họ một mình? Và chúng tôi thì ngooic đây và chờ đến khi anh quyeesdt định trở lại - đó là nếu anh trở lại?"

Cặp mắt chàng điềm tĩnh đánh giá nàng, với nụ cười châm biếm làm khóe miệng chàng khẽ giật.

"Tiểu thư Brandon, sự quan tâm của cô thật sự làm tôi cảm động! Nhưng tôi cam đoan với cô rằng tôi sẽ bảo trọng, cô chắc chắn chẳng ngồi một chỗ và chờ tôi trở về đâu. Buổi tối hôm qua cô dường như chẳng có chút gì sợ hãi, khi tôi nói với cô xung quanh đây có người da đỏ", chàng tinh quái thêm vào, "nhưng từ lúc đó mấy ý nghĩ đó dường như khiến cô cũng lo lắng buổi sáng nay, vậy thì bà Brandon bà có muốn cưỡi ngựa cùng tôi không?" "Oh"

Mặt ginny đỏ bừng, môi nàng há hốc giận dữ. Cặp mắt màu xanh ngọc bích nheo lại như mắt mèo dường như phóng ra tia lửa về phía chàng. Nhưng chàng phớt lwof nàng, như thể nàng không còn tồn tại nữa, và mắt chàng chỉ nhìn thấy Sonya.

"Tôi - tại sao -vâng, tôi sẽ thích được cưỡi ngựa tôi nghĩ vậy, và tôi vẫn chưa được nhìn gần đàn gia súc. Cảm ơn, ông Morgan." Giọng Sonya nhẹ nhàng hòa lẫn với bối rối và thỏa mãn, và Ginny giả bộ hoàn toàn chẳng có gì khác khi Steve tháo dây buộc con ngựa cái màu xám của Sonya đằng sau xe. Ginny ghìm cương - mấy con la chậm lại, và khẽ thì thầm cảnh cáo, Steve Morgan ôm ngang eo Sonya và nhấc bà ra khỏi cỗ xe và đặt lên ngựa. Ginny nhìn họ đi khỏi, cảm xúc lạ lùng có cả giận dữ và thất vọng làm hơi thở nàng nghẹn lại trong cổ họng mất một lúc rồi nàng giật mạnh dây cương và chửi mấy con la như mấy người đàn ông mà họ vẫn thường nghe. Sao Steve Morgan dám đưa vợ của cha nàng cưỡi ngựa cùng chứ? Anh ta đã định mời nàng, thật tệ Sonya lại dễ dàng đồng ý như vậy. Lần đầu tiên, Ginny Ginny cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả nổi điều gì đó làm nàng gần như ghét mẹ kế của mình. Bà không nên đi với anh ta, nàng giận dữ nghĩ. Bà nên từ chối và rồi lén lút, tự nguyên - mình sẽ là người tới đó. Đây đúng là thời điểm thích hợp để cưỡi ngựa, và mình sẽ thích nó, cho dù có cả anh ta đi cùng. Và bây giờ anh ta có thể nghĩ mình hoặc là sợ người da đỏ hoặc là sợ anh ta! Ginny khó lòng để ý thấy vùng đồng quê họ đang đi qua, mặc dù khu rừng cấm phía xa dường như hôm nay đang gần đến chỗ họ, nhưng đỉng đồi cũng chỉ được che phủ bởi vài bụi cây và vài cây thân leo. Những người đàn ông có nhiệm vụ bảo vệ chạy phía trước mấy cỗ xe, đúng như Pop hứa, Ginny chuyện phiếm với một trong số những người đàn ông làm nhiệm vụ bảo vệ, trông cậu ta gần như một cậu be. Tên cậu là Zack Merritt và cậu nhút nhat, dễ dàng bị đỏ mặt. Ginny tự nói với mình rằng nàng thấy vui khi cuối cùng nàng cũng thấy Sonya và Carl chạy nước kiệu lại phía họ làm Zack phải ngừng lại cuộc nói chuyện của cậu ta về xe lửa thực sự. Sonya đẹp khác lạ, với mái tóc bà tuột khỏi búi tóc, khuôn mặt bà hơi ửng hồng dưới ánh nắng mặt trời, không khí trong lành, và bà đang cười. Ginny cho rằng nàng nên khoái trá vì cách ánh mắt Carl hướng về nàng, lưu luyến trên nàng và một lúc sau khi anh ta mời nàng cùng cưỡi ngựa một đoạn ngắn nàng vui thích nhận lời. Carl đẹp trai, chu đáo, và không khó khiến anh ta tự nói về mình. Anh ta quá lịch lãm nên sẽ chẳng bao giờ xông vào nàng hay nhân cơ hội khi nàng chỉ có một mình, nhưng anh ta cho nàng thấy khá rõ anh ta rất hứng thú với nàng. "Cô - cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp" anh ta hơi rụt rè khi nói với nàng điều đó, và đôi mắt xanh của nàng sáng lên ánh trêu chọc. Ma thuật nào đó khiến nàng tháo dây đội nón trên đầu, và cả búi tóc nặng trĩu của buổi sáng nàng đã cẩn thẩn lèn chặt dưới nón giờ xõa ra, để ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Nàng phi ngựa nước đại về phía trước, nghiêng người ôm lấy cổ ngựa, khi Carl bắt kịp nàng anh ta thấy trái tim anh ta lại loạn nhịp khi nàng quay đầu lại và cười với anh ta. Không kịp suy nghĩ, anh ta giữ dây cương con ngựa cái của nàng, dừng nó lại và anh ta không thể rời mắt khỏi đôi môi nàng, với hàm răng trắng nhỏ xíu như mời gọi. Nàng có cái miệng tuyệt làm sao! Một đôi môi hoàn hảo, hờn dỗi một cách gợi tình như mời gọi. Trước khi anh ta có thể dừng lại, Carl nghiêng người tới trước và hôn lên đôi môi ấy. Anh ta nghe thấy một tiếng "mm" nho nhỏ đầy ngạc nhiên và nàng nghiêng mình về phía anh ta cho tới khi những bước chân lo lắng của hai con ngựa tách rời họ. Nàng đang nhìn anh ta chăm chăm, mắt nàng mở lớn và khó biết được nàng nghĩ gì - cũng chẳng có bất cứ lời nào chứng tỏ nàng giận dữ hay hài lòng.

"Ginny - tiểu thư Brandon, tôi - tôi không tự kiềm chế được mình" anh ta cà lăm. " Tôi xin lỗi..."

"Thực vậy không Carl?" miệng nàng cong lên thành nụ cười hiểu biết, đầy chế giễu, hàng mi nàng rợp xuống trong một khoảnh khắc che đôi mắt nàng. Trước khi anh ta biết điều gì đang đợi mình, nàng quay ngựa và chạy lại mấy cỗ se.

" Đừng bao giờ nói với cô gái anh vừa hôn rằng anh xin lỗi!" nàng nói với lại sau lưng, anh ta tự hỏi biết bao nhiêu người đàn ông đã 11

Đó không phải là điều cuối làm tăng thêm cơn giận của Ginny khi buổi sáng hôm sau nàng phát hiện ra thực sự có mấy người da đỏ làng vảng xung quanh vào buổi tối hôm trước. Một nhóm nhỏ, bao gồm vài người phụ nữ và mấy đứa bé tiến đến gần mấy cỗ xe ngay khi họ nhổ trại, xin họ ít cà phê và đường và Ginny nhấn mạnh đầy khinh miệt với Sonya, học trông chẳng có chút gì nguy hiểm cả. "Có lẽ đó chỉ vì họ thấy chúng ta có nhiều người đàn ông bảo vệ", Sonya dịu dàng nói, và Ginny bắt buộc phải thừa nhận điều đó có thể cần thiết khi một vài người đàn ông theo chỉ dẫn của Steve Morgan chạy phía trước và bất thình lình đứng trên lưng ngựa, giữ và nạp đạn súng ngay trên lưng ngựa. Đó là Steve Morgan người cưỡi ngựa lại phía mấy người da đỏ và đề nghị Pop Wilkins rằng tuyệt nhất nếu họ đưa cho mấy người da đỏ những thứ họ cần và để họ đi. Khi Pop phản đối chàng thêm lặng lẽ thêm vào rằng có thể có những thông tin quan trọng họ có thể kiếm được từ những người da đỏ này, và thực sự họ đang thỏa, Steve ngồi trên lưng ngựa phía xa, với một người da đỏ mặt sẹo, vẻ mặt khinh khỉnh người chắc chắn là thủ lĩnh của nhóm người đó. Pop nói vẻ chua chát rằng mấy người này là Wichitas, và rằng mấy cử chỉ đang diễn ra là dấu hiệu ngôn ngữ. Trái với ý chí bản thân, ánh mắt Ginny đang nhìn về hướng Steve Morgan, với khuôn mặt rám nắng rắn ròi và mái tóc đen như một người da đỏ. Anh ta là loại người nào? Không như Carl, hay bất cứ người đàn ông nào nàng từng gặp, chàng không phải lọai người có thể nhận định hay phân loại, hay để nói chàng là loại người này , hay loại người kia. Nàng không thể quên cách làm tình gần như dữ dội của chàng buổi tối đầu tiên họ gặp nhau, cả khao khát chàng dành cho nàng lúc sau này. Và cũng từ lúc đó, chàng hoàn toàn phớt lờ nàng, trừ khi chàng chỉ trích nàng. Và rồi, tối qua, mặc dù chàng giận dữ, châm chích, nhạo báng nàng, nàng vẫn nhìn thấy trong ánh mắt chàng niềm khao khát nàng. Chàng thấy mình khêu gợi, Ginny nghĩ, nhăn nhó bất bình chỉ bời vì mình là con gái. Đó là cách của mấy người đàn ông, họ chẳng có mong ước gì hơn là thấy những gì dưới khuôn mặt phụ nữ hay thân thể họ, họ còn thích hơn, chẳng nghi ngờ gì nữa, là mấy người phụ nữ chẳng có chút đầu óc. Sonya và Tillie dường như bị thôi miên bởi mấy người phụ nữ da đỏ, và đặc biệt là nhwuxng em bé nhỏ xíu trên lưng họ, nhưng Ginny chìm trong suy nghĩ của nàng, bây giờ nhìn lên và nhìn chăm chăm một cách oán hận và ghét bỏ Steve Morgan - cái nhìn chằm chằm khiến chàng xoay người lại khi chàng đang có cuộc trò chuyện bằng dấu hiệu với vị tù trưởng da đỏ lúc đó, bỗng dừng lại. Nàng nửa mong đợi một cái nhướng mày chế nhạo như chàng thường làm mỗi khi gặp nàng khi họ tình cờ đi qua nhau, nhưng lần này, nàng bất ngờ thấy chàng mỉm cười với nàng, làm nàng chú ý hơn cả là ánh nhìn ngạc nhiên trong cặp mắt xanh của chàng. Lùi lại, ngượng ngùng bởi chính sự bối rối củ mình, Ginny nhanh chóng nhìn qua chỗ khác, nhưng chỉ một lát sau, khi Morgan cho ngựa chạy nước kiệu ngang qua cỗ xe của họ, nàng chẳng còn cách nào phớt lờ chàng. May mắn thay, Sonya lên tiếng trước, giọng bà lo lắng. "Anh có chắc rằng họ sẽ đi - và để chúng ta yên không?" "Oh họ không định làm hại chúng ta, thưa bà. Thực ra, họ đang vội quay trở lại trại của họ. Tù trưởng nói với tôi anh ta không muốn chạm mặt với những con người nguy hiểm."

Trước khi Sonya có thể hỏi anh tha, Steve Morgan liếc nhìn Pop Wilkins khuôn mặt ông ta tỏ vẻ chua chát. Mọi người đều biết Pop Wilkins ghét người da đỏ, ngay cả khi nhóm người đó giết sạch toàn bộ gia đình ông ta khi ông ta đi vắng. "Ông ta nói với tôi có mấy người Comanche - một nhóm nhỏ. Tôi đoán Paco và tôi sẽ chạy phía trước một lúc; tách ra và coi chúng tôi có thể tìm thấy những gì."

Sonya thốt lên một tiếng ca thán nh onhor, va Morgan cười toe toét với bà, hàm răng chàng trắng bóng trên khuôn mặt rám nắng.

"Tôi không nghĩ người Comanche sẽ không phiền chúng ta đâu, thưa bà, nếu họ chỉ là một nhóm nhỏ. Nhưng đó là những gì tôi và Paco muốn tìm hiểu cho chắc." Chàng phóng thẳng phía trước, lại liếc nhìn Pop. "Có lẽ chúng ta nên cắm trại sớm hôm nay. Có một chỗ đằng trước sẽ là một chỗ tốt để phòng thủ, nếu điều đó xảy ra. Anh biết nơi đó ý tôi là khi anh đến đó - đó đã từng là một con lạch nhỏ. Tôi chạy phía đàn gia suc và cảnh cáo cho Hoskins bây giờ " .

"Mấy người da đỏ chúng ta gặp hôm nay không hề làm tôi nghĩ họ có chút gì nguy hiểm cả." Ginny nói vẻ chế giễu, không thể tự kiềm chế mình. Nàng thấy mắt Steve Morgan lấp lánh ánh cười, nhưng Pop Wilkins lại trả lời nàng. "Những người Comanche không hề giống người da đỏ, tiểu thư à - họ là quỷ dữ! Nhưng cô không phải lo gì hết - ông ta trao nàng một ánh nhìn bảo đảm. "Tôi sẽ nói mấy cậu trai đi cùng anh từ lúc này. Họ vãn chưa đến gần nếu không mấy người Wichita không dừng lại lâu như vậy."

Ginny gần như chẳng nghe thấy những gì chàng nói, nàng nhận thức quá rõ ánh mắt Steve Morgan trên nàng, ấm áp và một chút hài hước. Và tại sao, nàng tự hỏi, sao anh ta lại chăm chăm vào nàng như vậy? Vô thức, tay nàng đưa lên vén sợi tóc lào xòa xuống mặt. Nàng nhớ lại nàng đã chẳng gặp rắc rối với việc chải tóc nếu trước đó nàng không quá vội vàng tết tóc buổi sáng hôm đó - và chẳng nghi ngờ gì, nón nàng bị lệch qua một bên nên anh ta mới chú ý. Nàng nhớ lại cách chàng nhìn nàng tối hôm qua, cái cách cặp mắt xanh của chàng táo tợn di chuyển xuống khắp cơ thể nàng, làm nàng có cảm giác như nàng chẳng mặc gì. Kể cả khi chàng hành động có vẻ văn minh, chàng vẫn tạo ấn tượng rằng vẫn có điều gì đó haong dã, cái gì đó nguyên sơ và nguy hiểm chỉ được dấu kín dưới bề mặt những gì chàng thể hiện với họ. Morgan quay qua nói chuyện với Pop, và Ginny chú ý khi chàng xoa một bên mặt chàng nơi những cọng râu ngỗ ngược đang mọc lên. Râu ria, trông chàng càng giống một tên cướp biển hơn, nàng nghĩ. Chàng giống như một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, với hai khẩu súng chàng mang hai bên hông, đó là khuôn mặt của kẻ trác táng. Chàng mặc cái áo da hoẵng nhưng banh ra gần đến eo, và cái khăn quấn ngang cổ chàng bằng lụa màu nâu.

Con ngựa giống màu đen nóng nảy chuyển động phía dưới chàng, và nàng khâm phục cách chàng điều khiển nó quá dễ dàng, chỉ với cái thúc chân. Không giống như hầu hết những người cưỡi ngựa mà nàng thấy, chàng không mang đinh thúc ngựa hai bên ủng. Có lẽ Sonya cũng chú ý điều đó. Ginny cảm thấy bàn tay mát mẻ của bà chạm vào nàng khi bà khẽ thì thầm, "Anh ấy cưỡi ngựa cứ như một người da đỏ chính hiệu vạy, phải không? Có điều gì đó lạ lùng và không đoán được ở anh ta, anh ta không làm con buồn nhiều chứ hôm qua ấy? Ginny nhún vai và nắm dây cương.

"Con không nghĩ về anh ta, vì con không thích anh ta? Dì có muốn nghỉ một chút không Sonya? Đến lượt con điều khiển xe rồi, dì biết đấy."

Ngay lập tức, Pop Wilkins la lên "hạ trại, hạ trại!" suốt dọc đoàn xe.

Steve Morgan quay ngựa lại và đi bên cạnh.

"Một trong hai cô có muốn cưỡi ngựa xuống chỗ đàn gia súc không?" anh ta bỗng hỏi. "Hoskins sẽ rất vui lòng hộ tống hai người quay trở lại, tôi chắc đấy. Paco và tôi sẽ tìm kiếm một vài ngày sau đó chúng tôi sẽ quay lại."

"Một vài ngày? Anh thật khó hiểu Morgan à." Ginny thốt lên. Anh ta nhìn thẳng vào nàng khi anh ta trơ tráo đưa ra lời mời, sao anh ta dám nghĩ rằng sau những hành động ghê tởm của anh ta nàng sẽ sẵn lòng đi cùng với anh ta chứ, cưỡi ngựa á, anh ta làm như thể đó chỉ là điều bình thường như mọi ngày vậy? Nàng nhìn thấy ánh mắt sửng sốt của Sonya, nhưng nàng vãn tiếp tục, sự ghét bỏ của nàng đối với chàng khiến giọng nói nàng căng thẳng.

"Anh nói rằng những người da đỏ đó nguy hiểm, và anh vẫn theo họ một mình? Và chúng tôi thì ngooic đây và chờ đến khi anh quyeesdt định trở lại - đó là nếu anh trở lại?"

Cặp mắt chàng điềm tĩnh đánh giá nàng, với nụ cười châm biếm làm khóe miệng chàng khẽ giật.

"Tiểu thư Brandon, sự quan tâm của cô thật sự làm tôi cảm động! Nhưng tôi cam đoan với cô rằng tôi sẽ bảo trọng, cô chắc chắn chẳng ngồi một chỗ và chờ tôi trở về đâu. Buổi tối hôm qua cô dường như chẳng có chút gì sợ hãi, khi tôi nói với cô xung quanh đây có người da đỏ", chàng tinh quái thêm vào, "nhưng từ lúc đó mấy ý nghĩ đó dường như khiến cô cũng lo lắng buổi sáng nay, vậy thì bà Brandon bà có muốn cưỡi ngựa cùng tôi không?" "Oh"

Mặt ginny đỏ bừng, môi nàng há hốc giận dữ. Cặp mắt màu xanh ngọc bích nheo lại như mắt mèo dường như phóng ra tia lửa về phía chàng. Nhưng chàng phớt lwof nàng, như thể nàng không còn tồn tại nữa, và mắt chàng chỉ nhìn thấy Sonya.

"Tôi - tại sao -vâng, tôi sẽ thích được cưỡi ngựa tôi nghĩ vậy, và tôi vẫn chưa được nhìn gần đàn gia súc. Cảm ơn, ông Morgan." Giọng Sonya nhẹ nhàng hòa lẫn với bối rối và thỏa mãn, và Ginny giả bộ hoàn toàn chẳng có gì khác khi Steve tháo dây buộc con ngựa cái màu xám của Sonya đằng sau xe. Ginny ghìm cương - mấy con la chậm lại, và khẽ thì thầm cảnh cáo, Steve Morgan ôm ngang eo Sonya và nhấc bà ra khỏi cỗ xe và đặt lên ngựa. Ginny nhìn họ đi khỏi, cảm xúc lạ lùng có cả giận dữ và thất vọng làm hơi thở nàng nghẹn lại trong cổ họng mất một lúc rồi nàng giật mạnh dây cương và chửi mấy con la như mấy người đàn ông mà họ vẫn thường nghe. Sao Steve Morgan dám đưa vợ của cha nàng cưỡi ngựa cùng chứ? Anh ta đã định mời nàng, thật tệ Sonya lại dễ dàng đồng ý như vậy. Lần đầu tiên, Ginny Ginny cảm thấy một cảm giác không thể diễn tả nổi điều gì đó làm nàng gần như ghét mẹ kế của mình. Bà không nên đi với anh ta, nàng giận dữ nghĩ. Bà nên từ chối và rồi lén lút, tự nguyên - mình sẽ là người tới đó. Đây đúng là thời điểm thích hợp để cưỡi ngựa, và mình sẽ thích nó, cho dù có cả anh ta đi cùng. Và bây giờ anh ta có thể nghĩ mình hoặc là sợ người da đỏ hoặc là sợ anh ta! Ginny khó lòng để ý thấy vùng đồng quê họ đang đi qua, mặc dù khu rừng cấm phía xa dường như hôm nay đang gần đến chỗ họ, nhưng đỉng đồi cũng chỉ được che phủ bởi vài bụi cây và vài cây thân leo. Những người đàn ông có nhiệm vụ bảo vệ chạy phía trước mấy cỗ xe, đúng như Pop hứa, Ginny chuyện phiếm với một trong số những người đàn ông làm nhiệm vụ bảo vệ, trông cậu ta gần như một cậu be. Tên cậu là Zack Merritt và cậu nhút nhat, dễ dàng bị đỏ mặt. Ginny tự nói với mình rằng nàng thấy vui khi cuối cùng nàng cũng thấy Sonya và Carl chạy nước kiệu lại phía họ làm Zack phải ngừng lại cuộc nói chuyện của cậu ta về xe lửa thực sự. Sonya đẹp khác lạ, với mái tóc bà tuột khỏi búi tóc, khuôn mặt bà hơi ửng hồng dưới ánh nắng mặt trời, không khí trong lành, và bà đang cười. Ginny cho rằng nàng nên khoái trá vì cách ánh mắt Carl hướng về nàng, lưu luyến trên nàng và một lúc sau khi anh ta mời nàng cùng cưỡi ngựa một đoạn ngắn nàng vui thích nhận lời. Carl đẹp trai, chu đáo, và không khó khiến anh ta tự nói về mình. Anh ta quá lịch lãm nên sẽ chẳng bao giờ xông vào nàng hay nhân cơ hội khi nàng chỉ có một mình, nhưng anh ta cho nàng thấy khá rõ anh ta rất hứng thú với nàng. "Cô - cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp" anh ta hơi rụt rè khi nói với nàng điều đó, và đôi mắt xanh của nàng sáng lên ánh trêu chọc. Ma thuật nào đó khiến nàng tháo dây đội nón trên đầu, và cả búi tóc nặng trĩu của buổi sáng nàng đã cẩn thẩn lèn chặt dưới nón giờ xõa ra, để ánh nắng mặt trời chiếu rọi. Nàng phi ngựa nước đại về phía trước, nghiêng người ôm lấy cổ ngựa, khi Carl bắt kịp nàng anh ta thấy trái tim anh ta lại loạn nhịp khi nàng quay đầu lại và cười với anh ta. Không kịp suy nghĩ, anh ta giữ dây cương con ngựa cái của nàng, dừng nó lại và anh ta không thể rời mắt khỏi đôi môi nàng, với hàm răng trắng nhỏ xíu như mời gọi. Nàng có cái miệng tuyệt làm sao! Một đôi môi hoàn hảo, hờn dỗi một cách gợi tình như mời gọi. Trước khi anh ta có thể dừng lại, Carl nghiêng người tới trước và hôn lên đôi môi ấy. Anh ta nghe thấy một tiếng "mm" nho nhỏ đầy ngạc nhiên và nàng nghiêng mình về phía anh ta cho tới khi những bước chân lo lắng của hai con ngựa tách rời họ. Nàng đang nhìn anh ta chăm chăm, mắt nàng mở lớn và khó biết được nàng nghĩ gì - cũng chẳng có bất cứ lời nào chứng tỏ nàng giận dữ hay hài lòng.

"Ginny - tiểu thư Brandon, tôi - tôi không tự kiềm chế được mình" anh ta cà lăm. " Tôi xin lỗi..."

"Thực vậy không Carl?" miệng nàng cong lên thành nụ cười hiểu biết, đầy chế giễu, hàng mi nàng rợp xuống trong một khoảnh khắc che đôi mắt nàng. Trước khi anh ta biết điều gì đang đợi mình, nàng quay ngựa và chạy lại mấy cỗ se.

" Đừng bao giờ nói với cô gái anh vừa hôn rằng anh xin lỗi!" nàng nói với lại sau lưng, anh ta tự hỏi biết bao nhiêu người đàn ông đã hôn nàng và nàng được nàng trả lời như vậy.

Họ trở nên yên lặng suốt chặng đường quay lại xe, khi anh ta quay lại chỗ đàn gia súc, Carl vẫn chưa thấy lại Ginny cho đến khi họ hạ trại vào buổi tối. Họ nhóm lửa để nấu ăn cạnh chỗ trũng đất trũng tự nhiên bởi dòng suối từ xưa làm mòi, nay đã khô lại, với những cỗ xe đậu phía trên mấy gò đất cao. Tối nay, pop Wilkins cắt cử những người đàn ông lần lượt canh gác đề phòng sự tấn công của người da đỏ và bất cứ kẻ nào khác, Ginny nghe thấy ông ta gần nhứ miễn cưỡng thừa nhận chỗ này gần như là một chỗ hoàn hảo cho việc phòng thủ, nằm giữa trung tâm vùng đất trống, bất cứ ai tiến đến gần cũng sẽ bị phát hiện khi ở cách xa vài dặm. Khoảng hai dặm về phía tây nơi đàn gia súc đang nằm, một ngọ lửa nhỏ được nhóm lên trông như những con đom đóm nhỏ lập lòe. Trên trời những vì sao dường như lớn hơn bình thường, và cả sáng hơn nữa - Ginny thấy thật khó tin rằng nguy hiểm đang rình rập đâu đó nơi những ngọn núi trống bây giờ chỉ còn thấy bóng mờ mờ dưới bầu trời đêm.

"Chúng ta sẽ ở đây chừng hai ngày, có thể ba, sau đó chúng ta sẽ đi dọc lên núi", Pop nói, chỉ về phía những ngọn núi phía xa. "Nếu nơi đây có người da đỏ, đó sẽ là nơi họ tấn công chúng ta --- nếu Morgan không tìm thấy họ trước và tìm ra một vài kế hoạch nào đó để giúp chúng ta thoát khỏi sự tấn công của họ."

"Nhưng có một lối đi khác vòng quanh mấy ngọn núi phải không?" Ginny hỏi, và ông ta khẽ nhăn nhó lắc đầu.

"Có thể - nhưng nó sẽ khiến chúng ta mất rất nhiều ngày khi đi đường vòng như vậy. mặc dù là với tất cả mọi người chúng ta có," ông ta hấp tấp thêm vào, " không có vẻ gì là họ quá cố gắng ngăn cản chúng ta. Những người da đỏ rất thông minh có những lúc họ thấy rằng họ đông hơn - mặc dù vậy người Comaches vẫn là tệ nhất."

Một trong số những người đàn ông đứng canh gác vòng ngoài mấy cỗ xe ngựa nói to lên hình như có ai đó đang đến, gần như cùng lúc đó họ nghe thấy tiếng paco Davis la lên " giữ trại - tôi đang đến đây!"

Paco Davis trông thật dơ dáy và mệt mỏi. Và anh ta từ chối trả lời bất cứ câu hỏi nào cho tới khi anh ta có một tách cà phê nóng hổi hòa chúng với một chút rượu tequila mà anh ta lấy ra từ cái chai anh ta treo bên yên ngựa.

"Well?" Carl Hoskins nôn nóng hỏi. Anh ta đứng với mấy ngón tay móc vào dây lưng, nhìn trừng trừng vài người đàn ông Mê xi cô mảnh khảnh anh ta đang nhận chén đậu từ tay người đầu bếp, và bây giờ anh ta ngồi dựa lưng vào bánh xe.

"Sao anh không nói với chúng tôi những gì đã diễ ra? Anh có thấy người da đỏ nào quay trở lại đây không? Và Morgan đâu?"

Paco lơ đễnh nhún vai.

"Mỗi lần một câu hỏi thôi anh bạn."

Cặp mắt đen của anh ta ngây thơ nhìn Carl, nhưng trong đó vẫn có sự cứng rắn trong giọng nói của anh ta khiến mấy người đàn ông còn lại ngưng lại ngay, khẽ hắng giọng.

"Đúng vậy chúng tôi đi theo dấu vết của người da đỏ", Paco tiếp, "Hai nhóm, giống như nhóm đầu tiên vậy. Rồi họ tách ra, ngay phía dưới chân núi. Vì vậy Steve và tôi cũng chia ra. Hai giờ sau tôi tìm thấy một nhóm người, và họ chỉ là một nhóm gồm mấy ông già, mấy người phụ nữ và cả trẻ con nữa, họ di chuyển khá nhanh, như thể họ đang bỏ chạy. Tôi đoán, đúng như Steve nghĩ, nhóm còn lại là nhóm mà những người Wichita đã nói đến."

"Tôi đoán anh ta không quay lại nói với chúng ta về họ đâu và họ đang cố tấn công chúng ta phải không?" Pop Wiskins nói với vẻ buồn rầu, và Ginny nhớ lại ông ấy ghét người da đỏ như thế nào. Paco chắc cũng nghĩ về điều đó như nàng, ánh mắt ánh ta bỗng sắc sảo mặc dù giọng nói của anh ta vẫn điềm tĩnh và chẳng chút quan tâm.

"Tôi hiểu Steve. Anh ấy sẽ trở lại. Có thể anh ấy quyết đinh đàm phán với chúng... anh ấy hiểu khá rõ người da đỏ, và tôi chắc chắn anh ấy nói được với người Comanche."

"Tôi không tin người da đỏ!" Pop nổi giận đùng đùng. "Chúng chẳng là gì khác ngoài việc là những tên trộm cướp và giết người."

"Chúng ta có nhiều người và sả súng nữa..." Carl Hoskin nói giọng gay gắt. "Tại sao chúng ta không đi theo và tấn công họ trước khi họ quyết định tấn công chúng ta?Chúng ta có thể bất ngờ tấn công họ và nếu những cỗ xe cứ tiếp tục đi chúng ta sẽ vượt qua họ trước khi mấy tên da đỏ đó biết là chúng ta đã đi qua."

Paco giạn dữ đứng lên và đối mặt với Hoskins trước đống lửa, miệng anh ta mím lại, cái mím môi đầy cảnh cáo dưới hàng ria mép của anh ta.

"Anh cứ quên rằng, Hoskin rằng Steve đã đi rồi, tôi có nhiệm vụ bảo vệ nhơm người ở đây được an toàn. Anh có điên không?" Giọng anh ta châm chọc mỉa mai.

"Nói về việc di chuyển lều trại và phụ nữ khi họ không được hộ tống và đuổi theo những người da đỏ mà anh không biết họ đang ở đâu? Điều này không giống như bất cứ cuộc chiến nào mà anh đã từng tham gia hay được nghe đến, Hoskins, và những người da đỏ này là những người khó đoán nhất trên trái đất này. Tôi đã tìm thấy họ và đã từng là bạn của họ, cũng như anh bạn đồng nghiệp của tôi, và đó là lý do tại sao ngài thượng nghị sĩ thuê chúng tôi làm người trinh sát. Điều đó có rõ không?"

Ginny nghĩ trong một khoảng khắc kinh hãi rằng Carl có thể rút súng của anh ta ra, nhưng Pop Wilkins không biết bởi tai nạn hay cố ý đứng chắn giữa hai người đàn ông. "Được rồi! Được rồi! Tôi đoán những gì anh nói đã rõ, Davis. Vì vậy... anh nói chúng tôi làm gì bây giờ?

"Chúng ta theo lệnh của Steve đưa ra cho tôi trước khi chúng tôi tách ra. Trước 5 giờ sáng mai chúng ta sẽ nhổ trại và tiếp tục đi xa chừng nào tốt chừng ấy cho đến lúc mặt trời lặn. Đó sẽ là một ngày dài, và cực nhọc đấy, nhưng chúng ta đang đến gần mấy ngọn núi. Và người da đỏ biết chúng ta đang định đi qua núi, vì vậy nếu họ định tấn công chúng ta, chúng ta sẽ sẵn sàng chờ họ. Sẽ chẳng có kẻ nào tấn công chúng ta ở vùng đất phẳng này nơi chúng ta có thể thấy họ từ xa vài dặm. Và anh có thể đoán được hị biết chúng ta có bao nhiêu người ở đây."

"Chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta tới gần núi?" Carl chế nhạo. Anh ta vẫn chưa tha cho Davis, vẫn chưa tha thức cho việc anh ta đã hạ mình.

"Chúng ta sẽ mất khoảng vài ngày, ngay cả khi chúng ta đi nhanh hơn thường lệ. Nhưng tôi đã từng nghe Steve nói trước đây. Dù sao việc gì cần làm trước cứ làm trước đi đã."

Họ còn nhiều câu hỏi hơn, nhiều điều muốn tranh cãi hơn nhưng Paco thì không muốn tranh cãi hay trả lời họ. anh ta bình tĩnh bước tới cuộn chăn của anh ta, trải nó xuống dưới một trong những cỗ xe và nằm xuống, nhắm mắt lại. Nếu họ thực sự khởi đầu anh cần ngủ một chút đã. Mấy người còn lại tiếp tụ tranh luận bên ngọn lửa, và anh nghe thấy giọng điệu giận dữ của Carl Hoskins, yêu cầu được biết Morgan đang làm cái quái gì, xa nơi này - đưa ra mấy mệnh lệnh. Ngạc nhiên hơn cả đó là giọng điềm tĩnh của Ginny Brandon khiến họ bình tĩnh lại. "Lạu chúa, Carl, chuyện gì khiến chúng ta phải đứng ngoài này và tranh cãi như vậy chứ? Em chắc Morgan biết khác rõ anh ta đang làm gì."

Vậy là cô ta nghĩ vậy, phải không ta? Từ những gì anh chứng kiến thì cô ấy chẳng có vẻ gì hòa hượp với Steve, không một chút nào, và Steve thường kín miệng trong mấy vấn đề này. Như Hoskins, Paco không cưỡng lại tò mò không biết Steve đang làm cái chết tiệt gì thế không biết.

Steve Morgan đang ngồi xổm trước lều của người da đỏ. Chàng để mình trần đến ngang eo, chiếc khăn chàng quấn ngang cổ buổi sáng hôm đó giờ quấn chặt quanh cánh tay chàng và vấy máu của chàng. Chàng khoác một cái chăn quanh lưng chàng để giữ cơ thể không phải chịu cái lạnh của buổi đêm, khuôn mặt chàng giống như khuôn mặt của những người da đỏ đang ngồi cạnh nhau bên đống lửa không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Cái tẩu thuốc được chuyển vòng vòng, khi đến lượt chàng thể hiện nghi thức hút thuốc chàng thể hiện điều đó kính cẩn, với cung cách được chấp thuận, hít vào một hơi thuốc cay xè và từ từ nhả ra. Chàng chuyển tẩu thuốc cho chiến sĩ da đỏ cao ngồi bên phải chàng. Đây là núi Mèo, người em trai mới của chàng - cũng chính là người chiến binh hồi nãy đã chứng tỏ anh ấy vẫn là một người Rắn (có lẽ là tên tộc người da đỏ) và và sẽ không quay trở lại với cuộc sống dễ chịu và an toàn của người da trắng. Đó là một chiến binh giỏi. Người đàn ông đứng tuổi hơn, đội cái nón lễ nghi của tù trưởng, bây giờ đang bắt đầu nói, biểu lộ niềm tự hào của ông ta rằng những chiến binh da đỏ không bao giờ quên sự thật cho dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể lôi anh ta khỏi nơi đây. Steve hiểu rằng một khi những lời nói mang tính nghi lễ truyền thống bắt đầu nó có thể kéo dài đến nguyên cả đêm. Những cơ gót chân và bắp chân chàng bắt đầu đau nhức, vì một thời gian dài cahfng ngồi xổm trước ngọn lửa trại của người da đỏ. Nhưng do chàng đã được huấn luyện kỹ lưỡng nên khuôn mặt chàng không hề có bất cứ biểu hiện gì. Lắng nghe những lời nói của người da đỏ chỉ bằng nửa tâm trí, Steve mong Paco đã quay trở lại đoàn xe và họ sẽ sớm bắt đầu chuyển bánh như chàng đã nói. Nếu như mọi việc diễn ra tốt đẹp, chàng sẽ đuổi kịp họ trước khi vượt qua chỗ chàng và sau đó những người da đỏ thường lang thang ở khu vực này- những người da đỏ nguy hiểm nhất sẽ ra khỏi đường của họ - ít nhất là trong một khoảng thời gian. May mắn nhóm người da đỏ này là người Comache. Họ thường không tiến xa về phía Nam, nhưng trong trường hợp này họ đang lần theo kẻ thù của họ là một nhóm người Apache, dẫn đầu bởi Mũi Tên Lửa, con trai của tù trưởng. Màu sắc chiến đầu mà những người Comache sơn lên người là dành cho người Apache - những người đã tấn công trại của họ một tuần trước, bắt đi một vài người vợ trẻ và xinh xắn của họ. Lần theo dấu vết Stve đi theo những dấu vết người Comache để lại trên đường và chàng táo bạo chạy thẳng tới trại của họ sau đó chàng được chào đón bởi từ trưởng, chàng đã từng gặp ông ta một lần trước đây - rất lâu rồi, khi chàng vẫn còn là Người, tóc chàng để dài và bím tóc chàng cũng giống như chàng chiến binh trẻ ngồi bên cạnh chàng.

Thật tốt là chàng vẫn chưa quên cách dùng dao dài - chàng có lý do cảm ơn chàng chiến binh trẻ này anh ta đã thách đấu với chàng cho chàng cơ hội chứng tỏ chàng vẫn là một người Comanche và vẫn không trở nên mềm yếu như cách của người da trắng. Cuộc chiến có đổ máu. Vài vết khía, vài vết cắt nhỏ trên ngực và cánh tay của cả hai người cho thấy những vết đỏ chứng tỏ điều đó. Và Mèo Núi đã tạo khiến chàng bị thương truowsc, khi chàng bị những giọt mồ hôi chảy xuống mắt là che mất tầm nhìn trong một lúc khiến chàng nới lỏng phòng bị.

Vết thương dài và sâu trên cánh tay chàng có thể còn tệ hơn, nếu chàng không di chuyển nhanh, quay người lại. Điều đó đã đánh thức càng, khiến chàng trở nên hoang dã và ít cẩn trọng hơn. Và bởi vì chàng bị mất máu, chàng biết chàng phải sớm kết thúc trận đấu.

Những ngày đánh nhau trên phố ở Louisiana, và dọc bờ sông các thị trấn đã giúp chàng. Chàng đã học được những cú đá rất lợi hại, cả một vài trò với dao mà người da đỏ không biết đên. Chàng giả bộ vấp té, rồi nhanh chóng cuộn tròn người lại và chuyển con dao từ aty phải sang tay trái. Mèo Núi bối rối và mất thăng bằng, té ngã, con dao văng ra theo hình vòng cung.

Steve nhảy lên như một con mèo, cưỡi lên người anh ta, con dao kề ngay cổ người chiến binh da đỏ. Chàng nhìn thấy cặp mắt anh ta sáng lấp lánh, không chút sọ hãi nhìn lên, và bỗng dưng chàng hiểu những gì chàng phải làm. Thận trọng, chàng rạch một vết dài và sâu trên cánh tay người chiến binh bằng con dao của anh ta, giống như anh ta đã làm với chàng. Điều này là một hành động dã man, nhưng nó được người da đỏ đánh giá cao.

"Khi mà tôi cũng là một trong những người như mọi người, tôi không thể giết người anh em của mình được. Nhưng nếu mọi người cần nhiều bằng chứng hơn để chứng tỏ tôi cũng là một người Comanche, thay vì đó tôi sẽ giúp quý vị giết người Apache."

Những lời nói có cân nhắc của chàng đã được sự tán thành của những người chiến binh khác, và cả với Mèo Núi cũng vậy. Lúc sau, cha của tù trưởng đã thực hiện nghi lễ khiến họ trở thành anh em ruột thịt - trang trọng khiến Steve - con trai của một trong những người bạn cũ và đáng tôn kính của ông ta, cũng là con của ông. Ngày mai trước khi mặt trời mọc chàng sẽ sơn lên người biểu tượng chiến tranh và cùng họ đi tìm những tên trộm người Apache. Tối nay, vẫn còn những điều cần phải nghe và có lẽ cả của chàng nữa. Cố gắng chịu đựngm gạt đi cái đau nhức nơi cánh tay chàng, Steve dịu lại và chờ cho đêm qua đi. Chàng có thể chăm sóc vết thương của mình bằng thảo mộc và nó sẽ nhanh chóng liền lại, nhưng chầng hy vọng nó không quá lấu trước khi chàng có thể bnawst kịp đoàn xe. Chàng có công việc phải làm - chàng gần như quên mất điều đó vì niềm hứng khởi được quay trở lại bầu không khí nơi chàng đã từng sống. Cỗ xe đang di chuyển khi những tia nắng đầu tiên hé rạng trên bầu trời, chiếu xuống con đường ngoằn ngoèo, với đàn gia suc vẫn đi từ từ phía sau cách họ chừng 2 dặm về phía tây. Sonya vẫn đang ngủ, nhưng buổi sáng hôm năm Ginny ngồi trến cái ghế cao bên cạnh Tillie cô hầu gái đang cầm cương. Nàng khoác áo choàng dầy quanh vai, và mái tóc màu dày màu đồng xám của nàng tết lại sau lưng. Nàng có thể thấy Paco đang cưỡi ngựa trước Pop một khúc, ông ta đang tiến về phía ngọn núi. "Ngài Morgan vẫn chưa trở lại phải không tiểu thư Ginny?" Giọng Tille làm Ginny bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ đang có trong đầu, cặp mắt màu xanh nước biển có vẻ lo lắng.

"Ta nghĩ là vẫn chưa. Ta tự hỏi anh ta đang ở đâu? Nhưng anh ta cứ như không thật vậy và thật khó đoán."

Ginny và Tillie trở nên thân thiện hơn khi Sonya không quanh quẩn bên cạnh - mối quan hệ thân thiết đã mang Ginny từ Paris đến vùng quê này. Sonya chưa bao giờ cay nghiệt, luôn lịch sự với người hầu của mình, nhưng giữ khoảng cách với họ mà hai bên cùng cảm thấy chấp nhận được. Nhưng với Ginny thì ngược lại, tillie thấy cô ta có thể nói chuyện với nàng gần như ngang hàng. Khi cô ta nghĩ về điều đó, cô biết điều đó khá lạ, nhưng cô tiểu thư trẻ con của thượng nghị sĩ trẻ hơn Tillie vài tuổi, và cô ấy luôn đối xử với Tille tự nhiên và thân thiện, như thể cô ấy thực sự thích bản thân Tillie vậy. Bây giờ tillie rụt rè nhìn cô tiểu thư tre ngồi bên cạnh, cặp mắt của cô gái vẫn còn mơ mộng.

"Cô có nghĩ anh ấy đã tìm được mấy người da đỏ rồi không? Có lẽ họ tìm thấy anh ấy trước - mặc dù Davis bây giờ chắc chắn chẳng có vẻ gì lo lắng cả."

"Tôi không chắc có mấy người da đỏ ở ngoài này", Ginny nói sắc lẻm. "Và nếu có, tôi không nghĩ Morgan ngu ngốc đến nỗi tiến đến gần họ. Trong bất cứ trường hợp nào tôi chắc chắn chẳng lo lắng gì cho anh ta."

Tuy nhiên, cùng lúc họ chuẩn bị hạ trại vào buổi tối ngày thứ ba, mỗi người trong nhóm lại có những lo lắng riêng vì những lý do riêng. Paco Davis trở nên yên lặng và nhăn nhó, ngay cả Pop Wilkins không nhiều lời như mọi khi. Carl Hoskins phàn nàn họ tiến lên phía núi quá nhanh, và cảnh báo rằng lũ gia súc bị sụt ký qua nhiều - họ đã bị mất hai con gia súc rồi. Họ tiến gần đến chân núi, mệt mỏi cả về thể xác và tâm hồn. Cả ngày, Sonya bất chợt cáu kỉnh, mắng mỏ Tillie khiến cô hầu phát khóc - chính phản ứng khác thường của Sonya cũng khiến bà khóc. Và Ginny hai ngày trước còn rất phấn khích, bỗng nhiên im lặng, thậm chí khó có thể chào đón Carl nồng nhiệt hơn "Oh, xin chào Carl" khi anh ta đến nơi cắm trại để ăn và thấy nàng đang nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn vẫn chưa đụng đến chút nào của nàng. Những người đàn ông bắt đầu cãi vã như hai đêm trước, và Sonya mắt vẫn còn đỏ hoe ủ rũ nói nếu đó là mọi việc họ định làm bà sẽ quay trở lại xe ngựa.

"Và Ginny con vẫn chưa ăn một chút gì cả!" bà nói vẻ nóng nảy. "Có chuyện gì xảy ra với con vậy?"

"Có lẽ đó cũng là điều xảy ra với tất cả mọi người xung quanh đây." Ginny đáp lại.

"Họ dường như không thể quyết định được."

Paco đang dẫn theo vài người giám sát xung quanh vào lúc sáng sớm. Carl báo cho mọi người biết rằng anh ta quan tâm đến số phận của đàn gia súc - chẳng có vẻ gì người da đỏ sẽ quấy nhiễu đoàn xe được bảo vệ bởi những người đàn ông có trang bị vũ khí, nhưng liệu họ có bỏ lỡ cơ hội bắt mấy con gia súc mà họ chưa từng thấy trước đây không ?

Pop Wilkins dường như "chịu im"được vài ngày - có lẽ đang tìm một đường khác đi vòng quanh những ngọn núi. Những cuộc cãi cọ càng ngày càng căng thẳng khi ai đó thấy một đám bụi nhỏ phía đằng xa những ngọ đồi. Paco vồ lấy ống nhòm của anh ta và nhìn xuyên qua chúng.

"Một người cưỡi ngụa đơn lẻ" anh ta nói vắn tắt. "Không cần phải bắn đâu. Đó có thể là một người da đỏ, cũng có thể là Steve quay trở về -chúng ta hãy đợi xem."

Anh ta hạ ống nhòm xuống, Pop giằng lấy ống nhòm. "Đây đây để tôi coi. Có lẽ tóc tôi bạc nhưng mắt tôi vẫn tốt hơn hầu hết những người trẻ."

"Nếu đó là Morgan, anh ta đúng là táo bạo, chạy lại đây sau ba ngày mà chẳng có bất cứ tin tức hay lời nào cả." Carl Hoskins cáu tiết, không chú ý ánh nhìn lạ lùng Ginny Brandon nhìn anh ta.

"Tôi thì thấy giống người da đỏ hơn - nhưng cũng có thể là Morgan, tôi đoán vậy" Pop cuối cùng cũng nói vậy. "Con ngựa đó chắc chắn là của anh ta". Khi con ngựa chạy nước kiệu thẳng về phía họ, họ vẫn không thể nhìn ra vị khách thiếu kiên nhẫn kia là ai sau lớp bụi mù mịt cho đến khi anh ta phi ngựa thẳng vào trại với tiếng kêu đầy hoang dã của người Comanche khiến mấy người phụ nữ co rúm lại sợ hãi, những người đàn ông chộp lấy súng trường.

"Đồ ngu! Đúng là cách hay khiến cho anh bị bắn bể sọ đấy, chạy thẳng vào đây và kêu lên như vậy," Paco điên tiết kêu lên khi người đàn ông vừa đến phủi lớp bụi phủ trên người anh ta. Ginny gần như là bản năng vậy chồm dậy, và bây giờ này ép mình đứng im, tựa người vào bánh xe như thể việc chàng trở lại đối với nàng chẳng chút ý nghĩ gì. Nàng cắn môi bực mình với chính mình vì con tim ngu ngốc bỗng đập thình thịch trong lồng ngực. Đó là vì tiếng hét đó, nàng nói với mình - anh ta không có quyền gì mà hù dọa họ như vậy.

Nàng đã tin rằng chàng đã chết rồi, và chàng đang ở đây, chạy thẳng vô trại và hét lên như mấy tên da đỏ, cặp mắt xanh của chàng sống động với kích thích và trơ trẽn. Khi nàng nghĩ đến ánh nhìn của chàng, môi nàng mím chặt lại giận dữ. Thật nhục nhã. Chẳng lẽ anh ta không nhớ nổi trong trại có phụ nữ hay sao? Nàng chắc chắn không đến và tham dự vào nhóm người xung quanh anh ta, cười nói và hỏi thăm. Steve Morgan để trần đến eo - khuôn mặt và ngực chàng vẫn vẽ những hình vẽ của người da đỏ, và chàng vẫn đeo chuỗi hạt lạ lùng quanh đầu, một kiểu của người Apache. Ủng và áo chàng cột lại đeo bên yên ngựa, và chàng mang đôi giay da đanh cảu người da đỏ. Ginny không muốn nhưng nàng vẫn để ý thấy toàn thân chàng cũng rám nắng như người da đỏ. Nàng nghe thấy câu chuyện của chàng khi chàng vô thức ngồi xổm bên đống lửa pha cà phê khi Paco hỏi chàng tới tấp.

"Cái gì khiến anh đi lâu vậy?"

"Họ là người Comanche - tôi cưỡi ngựa đến trại họ, rồi tôi bị thuyết phục tham gia cuộc săn lùng người Apache. Tôi không nghĩ ra cách nào hay hơn như thế để tìm ra nơi họ ẩn nấp, và biết họ có bao nhiêu người xung quanh đây."

"Cậu thma gia cuộc đi săn với người Comache?" Pop kêu lên gần như không tin được, và Morgan cười toe toét với ông ta.

"Trước đây rất lâu rồi tôi từng sống với người Comache. Và họ là bộ tộc mà người Apache thực sự sợ. Họ lần theo mấy người phụ nữ bị người Apache bắt cóc."

"Có phải anh định nói với chúng tôi là anh gặp lại mấy người bạn cũ và đi cùng với họ - như vậy hả? Bỏ mặc chúng tôi, không biết những gì đang xảy ra?"

Carl điên tiết, và Ginny để ý Pop Wilkins lắc tay anh ta đầy cảnh cáo.

"Bình tĩnh nào Carl..."

"Nếu có cách nào báo tin cho mọi người, tôi đã không phải chịu đựng ..." Giọng Steve có vẻ dễ làm người ta lầm lẫn nó có vẻ chẳng có gì phải suy nghĩ, nhưng ẩn đằng sau nó là sự cứng rắn. "khi ..." ánh mắt chàng quét một vòng các khuôn mặt và trở lại Carl. "Chúng ta sẽ không bị làm phiền bởi bất cứ người da đỏ nào khi chúng ta đi qua những vùng đó. Người da đỏ đang trở về vùng đất của họ và người apache đang gặm nhấm vết thương. Không có nhiều người ở lại trại của họ. họ là những người Lipano, và một nhóm những kẻ phản bội."

"Anh có lấy được da đầu của ai trên yên ngựa không - anh đã tự mình lấy da đầu của chúng chứ?"

"Yeah - thực ra tôi có. Truyền thống cổ của người comache. Tôi đoán họ không gấp gáp với mấy phụ nữ Comanche nữa."

Ginny cảm giác như bị bệnh - không muốn nhưng đôi mắt nàng vẫn sợ hãi nhìn qua cái yên ngựa màu đen - may mắn là Zack đã dẫn con ngựa đi chỗ khác. Sao anh ta có thể nói về việc giết người và lột da đầu người khác một cách vô trách nhiệm như vậy? Anh ta còn tệ hơn những người da đỏ nữa và nếu bề ngoài của anh ta không thể hiện điều đó thì những câu trả lời của anh ta trả lời những câu hỏi của Pop thể hiện điều đó.

"Cậu bị thương - khi nào vậy?"

Paco hỏi, giọng ông ta gay gắt, làm Ginny vội vàng nhìn xuyên qua khoảng cách ngắn giữa nàng và nhóm người ngồi bên đống lửa. Vậy là không sai, chiếc khăn mà chàng đeo ngang cổ khi chàng rời đi bây giờ đang buộc ngang cánh tay chàn, vẫn còn dính vệt máu khô. "Dao" Steve đáp gọn.

"Đây, tốt hơn là cậu uống cái này đi, cậu bạn", Paco khuyên. "Tôi biết một ít thuốc cất ở đâu đó."

Lại một trận tranh cãi nữa xảy ra, Steve cam đoan anh chỉ cần đắp một chút thảo dược lên cánh tay và không cần gì nữa, Paco khăng khăng vết thương sẽ sạch, còn pop Wilkins thì hét một trong những người còn lại đi kiếm cho ông ta số thuốc.

"Anh có thể kết thúc bằng việc bị nhiễm trùng máu - tôi không nghĩ dao của người da đỏ là sạch nhất trên thế giới đâu." Carl Hoskin nói, xoay người lại gần như hằn học khi anh ta quay người bước đi.

"Chúng tôi có thuốc trong trường hợp khẩn cấp trên xe. Và khi tất cả các quý ngài dường như vẫn chưa quyết định và vẫn còn đang phân vân, có lẽ quý ngài cho phép tôi chăm sóc vết thương của ông Morgan."

Không đợi được ra lệnh, Tillie đã mang hộp thuốc nhỏ mà ngài thượng nghị sĩ đã chu đáo cho mang theo, Ginny điềm tĩnh bước đến bên đống lửa. Nàng nhìn thấy trong ánh mắt Steve sự ngạc nhiên đã thay bằng một điều gì đó - không thể đọc được và gần như thách thức trong đôi mắt Steve khiến chàng nhanh chóng đứng lên.

"Nó chỉ là vết thương xoàng thôi thưa cố. và tôi e rằng tôi không được sạch sẽ - tôi không có thời gian tắm ..."

Có phải giọng chàng có chút gì đó mỉa mai thì phải? Nếu nó mỉa mai nàng cũng mặc kệ, cũng như nàng mặc kệ ánh mắt của những người khác. Khuôn mặt tai tái của Sonya kinh ngạc, và cả chút gì đó khó chịu, Pop Wilkins chết lặng đi vì ngạc nhiên, còn ánh mắt của Paco Davis thì thật bí ẩn.

"Ngài Morgan, không ai trong chúng tôi là không dính chút bụi bẩn nào chúng tôi đã cưỡi ngựa. Nếu anh vui lòng đi với tôi, tôi chắc là tôi có thể xử lý vết thương cho anh ngay lập tức."

Hộp thuốc nhỏ có đầy đủ mọi thứ cần thiết. Sáp và băng, thuốc an thần - có cả kim và dây ruột mèo (để khâu vết thương) và thuốc phiện để làm giảm đau. Mọi thứ mà bác sĩ ở San Antonio có thể nghĩ đến. Khi Ginny quay người lại đi về phía cỗ xe của nàng, Steve nhún vai đi theo nàng. Khi nàng hành động nhanh chàng chỉ nhướng mày và ngoan ngoãn ngồi yên trên nền đất bên cỗ xe ngựa, dựa lưng vào bánh xe ngựa. Không một lời nào, Paco đưa chàng chiếc áo của ông ta, giúp chàng đút một tay vào tay áo.

"Vui lòng cho phép tôi tiểu thư Morgan", chàng lịch sự nói, cầm lấy chai wiskey bằng tay còn lại.

"Morgan!"

"Chỉ một chút whiskey thưa tiểu thư ... để làm dịu cơn đau."

Cặp mắt chàng cười, môi nàng mím lại.

"Ginny", Sonya khẽ nói đằng sau nàng, "con có chắc rằng - ý ta là, trước đây con đã từng chăm sóc vết thương chứ? Đôi khi nó đòi hỏi mình phải vững tâm..."

"Con có thể làm được" Ginny nói gay gắt.

Nàng lấy một cái kéo nhỏ, sắc từ khay, quỳ bên cạnh chàng, và bắt đầu cắt cái khăn đã ướt đẫm máu. Cẩn trọng, từng chút một nàng lấy miếng vải dính chặt vào thịt chàng ra, Ginny cắn chặt môi.

"Vết thương cần được làm sạch thưa tiểu thư", Paco đề nghị, quỳ xuống bên cạnh nàng. Ông ta toét miệng cười nham hiểm với Steve. "Chúng ra đang thiếu nước - dùng rượu đi. Nó hơi rát, nhưng sẽ làm vết thương mau lành."

"Well - cho dù hai người có định làm gì đi nữa, cho tôi một ngụm rượu trước đã."

Steve quắc mắt nhìn Paco, rồi chàng ngửa cổ để chất lỏng nóng rực chạy xuống cổ cho đến khi Paco giật chai rượu ra.

"Ông không nghiêm túc đấy chứ?" Ginny nhìm chằm chằm ông ta dò hỏi, nhưng Paco sau khi lắc cái chai đã đổ ngay những giọt rượu còn lại lên vết thương hở vẫn còn chảy máu trên cánh tay bạn ông ta.

Steve nghiên răng bởi vết thương bỏng rát như bị nung, nhưng chàng không kêu một tiếng, ngồi đó chịu đựng cơn đau như một người da đỏ khi Ginny, mặt nàng tái mét dùng cái nhíp lôi miếng vải dính vào vết thương ra.

Nàng nhăn mặt khi phải rửa lại vết thương bằng cồn, và lần này chàng trở nên trắng bệch.

"Jesus" chàng nghiến răng. "Khi mà tôi bị vết cắt này nó cũng không đau như vậy".

"Nếu anh vui lòng, chửi thể nhiêu đó đủ rồi đó Morgan," Ginny nói cương quyết, mặc dù nàng vẫn còn run. Nàng ngạc nhiên khi chàng xin lỗi, nghiêng đầu xem xét vết thương trên cánh tay như thể nó không thuộc về chàng.

Lau khô con dao vừa được thanh trùng bằng nước sôi với lưỡi thép mỏng, Ginny cẩn thận bôi thuốc mỡ mà bác sĩ khuyên dùng cho vết thương lên cánh tay Steve, với cái nhìn không chút tin tưởng của Steve.

Thật nực cười, nàng nghĩ giận dữ, tại sao nàng lại chọn ngay thời khắc này mà để ý lông my của chàng dày và dậm biết bao. Ai mà thèm quan tâm cặp lông mi mà người đàn ông cơ chứ?

Tay nàng ngập ngừng, rồi bỗng nhiên mắt chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, cặp mắt xanh lạ lùng của chàng phản chiếu ánh lửa.

"Yên nào - bây giờ trời tối rồi nên khó nhìn lắm" nàng nói vu vơ. Nhưng sao nàng lại nói vậy chứ? Và tại sao bỗng nhiên nơi đây chỉ có hai người họ vậy?

Nàng thấy môi chàng cong lên thành nụ cười mai mỉa, nàng nói nhanh, khiến chính nàng cũng ngạc nhiên.

"Tại sao anh sống với người da đỏ vậy? Ý tôi là lúc trước ấy. Có phải anh bị bắt cóc không?"

"Tiểu thư à lúc đó tôi đã mười lăm tuổi - tôi lớn quá để họ bắt cóc đấy."

"Anh vẫn chưa trả lời cau hỏi của tôi. Bởi vì anh không muốn phải không?"

Nụ cười trên khuôn mặt chàng biến mất, chàng nhìn nàng với vẻ lạ lùng.

"Tôi sống với người Comanche bởi vì tôi muốn vậy. Nhưng đó là câu chuyện dài, tiểu thư à, và cô sẽ chán."

Cáu kỉnh, nàng nhìn chàng giận dữ.

"Sao anh không thể thành thật nói với tôi anh không muốn nói về chuyện đó? Dù sao đi nữa tôi cũng phải nhắc anh rằng anh thường xuyên quên sử dụng những câu nói tồi tệ vì nghề trinh sát của anh - điều mà anh làm rất thuyết phục."

Chàng phá ra cười cho tới khi nàng giật mạnh miếng băng nàng đang bắt đầu quấn quanh cánh tay chàng; chàng kêu lên "ouch" và nhìn nàng với vẻ trách móc.

"Cô là...."

Một bóng người đằng sau vai Ginny, nàng nhìn lên giật mình khi thấy Carl Hoskins đứng đó với ánh mắt giận dữ.

"Có vẻ như tay súng của chúng ta đang chuyển qua chơi trò người da đỏ và tay cầm súng của anh ta bị hư, phải ko vậy?"

Sau này, ginny vẫn không nhớ nàng thấy bất cứ chuyển động nào nhưng cây súng của Steve Morgan đã được lôi ra khỏi bao súng bên trái chàng, bỗng nhiên nằm trên đùi chàng và chĩa thẳng vào Hoskins.

"Trong trường hợp anh lo lắng thì không có gì phải lo với tay cìn lại của tôi đâu, Hoskins" chàng kéo dài giọng. Ginny thấy mặt Carl tái mét, rồi anh ta nhún vai. Steve cất súng lại.

"Không thể bỏ lỡ cơ hội để trình diễn phải không?" Carl nói giọng cay đắng. Anh ta liếc nhìn Ginny một lần nữa, và rồi cố gắng kiềm chế bản thân anh ta quay người lại và bước về phía đống lửa.

Ginny thấy Sonya nhanh chóng đuổi theo anh ta, đặt tay lên cánh tay anh ta bà nói với anh ta nhỏ nhẹ và kiên trì.

"Có chuyện quái gì xảy ra với Carl vậy?"

Khuôn mặt Morgan lại trở nên kín như bưng, chàng đút cánh tay vừa được băng vào ống tay áo.

"Không phải anh ta ghen chứ" chàng khẽ nói. Điều này bỗng khiến Ginny khó chịu.

"Thật nực cười." nàng nói nhanh

"Tôi không thuộc về Carl Hoskins, bên cạnh đó, chẳng có gì để phải ghen cả."

"Không thật sao?"

Mắt nàng mở lớn, vô thức nàng liếm môi. Những vết thương trên cơ thể rám nắng của chàng, trông có vẻ đỡ hơn dưới ánh sáng chập chờn của đống lửa, nàng không muốn bất cứ lời mỉa mai hay giận dữ nào với chàng cũng sẽ tố cáo cổ họng bỗng nhiên khô khốc của nàng.

"Tôi không hiểu", cuối cùng nàng cũng nói, giọng nàng nhỏ nhẹ và hơi e ngại.

" tôi nghĩ là cô hiểu", chàng cắt ngang, ánh mắt chàng nhìn xuyên thấu nàng khiến trái tim nàng như muốn ngừng lại.

Nàng không biết được bằng cách nào đó nàng đang đứng đó, tay chàng cầm lấy tay nàng. Chàng đang cảm ơn nàng, giọng chàng lịch sự và bỗng nhiên có vẻ xa lánh. Chàng định rời bỏ nàng sao? Và tại sao ý nghĩ rằng bất cứ lúc nào từ giờ phút này trở đi chàng cũng có thể quay lưng lại và bước đi khiến nàng buồn như vậy?

Chàng buông tay nàng và chàng đang nhăn mặt nhìn nàng. Nàng nên nói cái gì đó, làm gì đó nhưng làm gì? Có chuyện gì với mình vậy, tâm trí nàng gào lên, sao nàng lại bị quyến rũ bởi sự gàn gũi của chàng, bởi cái mùi cơ thể lạ lùng phát ra từ chàng, khuôn mặt rắn rỏi bị che phủ bởi bộ râu. Nàng hiểu chàng và nàng không hiểu chàng - lúc anfng - nàng cũng chẳng biết hay hiểu chính bản thân nàng nữa. Nàng có thôi thúc mãnh liệt được chàng ôm lấy và khẽ lắc lư, để nàng có thể cảm thấy đôi vòng tay chàng ôm lấy nàng, chạm vào những sợi tóc quăn dài đằng sau cổ chàng.

"Tốt hơn hết cô nên quay lại xe ngựa của mình đi tiểu thư Brandon", bỗng nhiên chàng nói giọng chàng khàn khàn, phá tan bầu không khí ma thuật dường như bao trùm lấy họ trong một khoảnh khắc.

"Vì nếu cô không đi, rất có thể tôi sẽ vồ lấy cô và hôn cô - và mọi người đang nhìn chúng ta. Tốt hơn hết là cô hãy đi trước khi quá muộn."

"Anh có sợ gì không Morgan? Anh?"

Từ xa xôi ginny nghe thấy giọng nói của nàng, châm biếm, hơi đùa cợt, và nàng biết nàng đã nói một điều đúng đắn, bởi cặp mắt chàng bỗng trở nên nheo lại với nụ cuời khen ngợi nàng.

"Và tôi tự hỏi không biết cô đã mất mấy móng tay chưa."

"Đôi khi tôi cũng thu chúng lại".

Nàng cố tình quắc mắt lên khiến chàng cười ầm lên.

Từ bên kia đống lửa, Carl Hoskins nhìn chằm chằm vào họ giạn dữ, khuôn mặt đẹp trai của anh ta nhăn nhúm lại vì ghen .

"Bà phải làm gì với việc đó chứ bà Brandon? Nhìn họ kìa - cười cợt với nhau, tán tỉnh nhau như thể chúng ta không có mặt ở đây vậy. Tôi phải..."

"Cậu không làm gì hết" Sonya nghiêm giọng, mặc dù khuôn mặt bà ta có vẻ lo lắng. "làm ơn" bà ta nói nhẹ nhàng hơn "Chúng ta không cần có thêm rắc rối nữa, không phải lúc này. Và cậu không cần phải lo lắng, ginny là một cô gái nhạy cảm, nó chỉ đang tỏ ra thân thiện thôi."

"Anh ta là người tôi không tin tưởng. Morgan - một kẻ con lai giết người như hắn, hắn không thể giữ khoảng cách. Hắn không biết cách cư xử với những phụ nữ tử tế, chẳng lẽ cô ấy không biết hắn nguy hiểm thế nào?"

"tôi đã nói với cậu, không có gì phải lo lắng. Tại sao ư, ginny thậm chí còn chẳng thích anh ta, nó nói với tôi như vậy."

"lúc này thì trông không có vẻ như vậy. Nhìn cô ấy kìa, có chuyện gì với cô ấy vậy?"

Khó chịu Sonya hướng theo ánh mắt Carl và nhìn thấy Ginny đưa tay lên khẽ chạm nhẹ vào vết thương trên ngực trần của Steve Morgan.

"Và bây giờ thì trông nó thế nào?"

Giọng Carl nghẹn lại vì giận dữ và ghen tức, Sonya cũng không ngăn nổi kêu lên vì giận. Carl đúng có chuyện gì xảy ra với Ginny vậy?

Sonya bỗng nhẹ cả người khi thây Steve nắm chặt cổ tay Ginny đẩy ra, nhìn thấy mái đầu của anh ta cúi xuống khi anh ta nói gì với Ginny. Ginny vùng vẫy như thể những điều anh ta nói có tác dụng, vài giây sau anh ta bỏ đi khẽ cúi đầu chào Ginny với vẻ mỉa mai, còn Ginny cũng giận dữ kéo váy lên bỏ về cỗ xe không thèm nhìn lại và biến mất bên trong xe.

Sonya đã định sẽ nói chuyện một cách nghiêm túc với Ginny, nhưng với sự khôn ngoan bà không tin được con bé - cô con gái riêng của chồng bà đã khéo léo lảng tránh.

Ginny đã ngủ - hay giả bộ ngủ, khi Sonya vào xe, sau khi mất cả nửa tiếng đồng hồ trấn an Carl Hoskins, và Sonya khá mệt mỏi và chán nản cũng rất mừng là đã trì hoàn cuộc trò chuyện. Sáng hôm sau, khi họ nhổ trại vào lúc 5 giờ sáng, Ginny cầm cương, vui vẻ khuyên Sonya ngủ thêm chút nữa khi bà vẫn có cơ hội. Nhưng khi Sonya thức dậy trễ vào sáng hôm sau, vẫn còn mệt lử, chỉ còn mỗi Tillie ngồi đánh xe. Ginny đã đi.

Bị hỏi Tillie rầu rĩ trả lời tiểu thư Ginny đã đi cưỡi ngựa - tiểu thư nói cô ấy muốn coi lũ gia súc và đoàn xe cùng đi qua.

"Nhưng - nó không đi một mình đấy chứ? Lạy chúa, có thể xung quanh đây vẫn còn người da đỏ!"

"Không, thưa bà chủ, cô ấy không có đi một mình. Ngài Morgan đến và tiểu thư đi cùng ngài ấy. Họ nói họ cưỡi ngựa lên núi và sẽ đuổi theo chúng ta sau."

"Oh không!" Cặp mắt xanh màu sứ của Sonya phản chiếu cả sự chán ghét lẫn giận dữ.

Bà ta cắn chặt môi để giữ chặt lại những lời mà ta muốn gào lên - bà ta sẽ không bao giờ cho Tillie biết bà ta thực sự cảm thấy thế nào. Nhưng cô hầu gái nhận thức được sự khó chịu, khi bà ta leo lên ngồi kế bên Tillie, vì cặp mắt cô gái bỗng trở nên rụt rè. Dĩ nhiên những gì Tillie nghĩ chẳng là gì cả, nhưng sự nhẹ dạ và hành động thất thường của Ginny thật - thật hèn hạ.

Ý nghĩ chua cay của bà ta cũng khiến bà ta kinh ngạc, Sonya hằn học nghĩ "Steve Morgan khốn kiếp!". tại sao anh ta để William thuê? Và tại sao lại sau bao nhiêu năm như vậy? Và anh ta đang định làm gì với Ginny?

Steve Morgan cũng đang tự hỏi điều tương tự, khi họ dừng lại vài phút để nghỉ và cho ngựa uống nước sau một chặng đường dài lên đồi.

Đêm qua sao chàng lại điên khùng đồng ý mang nàng lên đây chứ? Không ai biết rõ điều đó hơn chàng là vẫn còn vài người Apache quanh quẩn đầu đây, tìm kiếm phụ nữ, đặc biệt là những cô gái thiếu kinh nghiệm như Ginny Brandon - chàng tự nghiêm khắc nói với mình rằng chắc chắn đó là vì chàng đã uống rotgut mà Paco gọi là rượu whiskey. Nhưng sau đó, tại sao chàng lại đến đón nàng?

Hố nước chỉ là dòng nước thấm trên mặt đất - đó là dòng suối ngầm nhỏ dưới tảng đả cuội lớn. Mặc dù nàng nhận thấy chàng nôn nóng đi tiếp, Ginny vẫn xuống ngựa, cố ý ngồi tựa lưng vào tảng đá, giả bộ cuộc cưỡi ngựa dài khiến nàng mệt mỏi. Nàng đã tháo bỏ nón nàng đội trên đầu và dùng nó làm quạt, mắt nàng nhắm nghiền; nhưng nàng có thể cảm nhận tát cả mọi thứ cùng một lúc đó là việc người đồng hành với nàng đang quan sát nàng, khuôn mặt chàng rầu rĩ và chẳng có một nụ cười. Cả buổi sáng nay nàng đã tự hỏi mình tại sao nàng lại đi cùng chàng, và bây giờ tại sao nàng lại ở đây, nhưng với bản năng phụ nữ, nàng không muốn tìm ra câu trả lời. Nàng đã muốn - nàng không biết nàng muốn gì. Nàng ở đây - hãy để chàng là người thực hiện bước đầu tiên.

Chàng đã rất lịch sự - trả lời nàng khi nàng nói chuyện với chàng, đôi khi khuyên nàng nên cẩn thận khi lối đi hẹp lại. Không như Carl, chàng không cố ép chan nàng vào chân nàng khi họ cưỡi ngựa song song. Nàng tán tỉnh với chàng tối hôm qua, và chàng cũng đáp lại, nhưng sáng hôm nay dường như mọi thứ đều thay đổi. Chàng đang nghĩ gì vậy?

"Tốt hơn là chúng ta nên đi tiếp thôi. Chắc chúng ta phải mất chừng hai giờ đồng hồ mới bắt kịp được đoàn xe."

Giọng chàng đâu đó phía trên đầu nàng, Ginny giả bộ là chàng làm nàng giật mình.

"Oh! Chúng ta thực sự đã ở xa như vậy phía trên này ngọ núi à? Dường như nó tốn ít thời gian hơn khi chúng ta lên đây."

Một nụ cười bất chượt hiện ra trên môi chàng.

"nếu cô nghĩ lại, thưa tiểu thư, tôi nghĩ tôi đã nói với cô là đường chúng ta đang đi bây giờ vòng quanh ngọn đồi. Nó sẽ mất nhiều thời gian khi chúng ta đi đường này."

Chàng đưa tay ra cho nàng và nàng tự nguyện đặt tay lên tay chàng, kéo nàng đứng lên.

"Tiểu thư. Sao anh cứ gọi tôi như vậy? Anh làm tôi có cảm tưởng mình như một phụ nữ gia ế chồng vậy."

"Well, vậy cô có thấy đỡ hơn không nếu tôi gọi cô là cô Brandon" chàng hỏi khô khan, có gì đó trong cách chàng nhìn nàng, điềm tĩnh và có vẻ đánh giá nàng, làm nàng đỏ mặt vì ngượng.

"Anh thực sự là người đàn ông làm người khác cáu đấy."

Ginny giật tay ra khỏi tay chàng và bước lại phía con ngựa cái cảu nàng, quay lưng lại phía chàng.

"Ginny Brandon".

Giọng chàng bây giờ có vẻ như đang cười, nàng cảm thấy chàng tiến tới đằng sau nàng. Tay chàng khẽ chạm vai nàng, nhẹ nhàng xoay nàng lại đối diện với chàng.

"tại sao tôi lại làm người khác cáu chứ? Cô mong đợi gì ở tôi sao?

Nàng bắt mình nhìn thẳng vào mắt chàng.

"Tôi không biết. Có lẽ là chân thật. Hầu hết đàn ông không thành thật với phụ nữ, anh biết đấy. Họ giả bộ và đóng kịch và lùa chúng tôi vào vở kịch đó của họ." Giọng nàng hơi do dự một chút, rồi mạnh mẽ hơn. " Có lẽ, Morgan, anh - khiến tôi phải suy nghĩ vì anh khác những người đàn ông khác mà tôi đã gặp. Anh cho ấn tượng là anh nói những gì anh nghĩ, làm những gì anh muốn. Anh không sợ nhũng gì mọi người nói hay nghĩ, phải không? Tôi không biết mình có nên sợ anh hay..."

Bàn tay chàng bóp vai nàng khiến nàng nhăn nhó. Ánh cười đã biến mất khỏi mắt chàng, cặp mắt chàng nhìn cứng rắn và lạnh lẽo.

"vì Chúa! Cô suy nghĩ về tôi vì tôi nhầm cô với một con điếm làn đầu chúng ta gặp - và đôi xử với cô như một con điếm? Nếu cô muốn sự thật, cô suy nghĩ về tôi ngay từ khi - một cách đặc biệt- ngay từ khi tôi có thề là khi cô hôn lại tôi. Nhưng tôi đã học được từ rất lâu là tốt hơn hết là chạy nhanh hết sức trốn khỏi mấy cô trinh nữ, quá tò mò và quấy rầy với mấy trò chêu trọc."

"Oh" Nàng thở mạnh thực sự bị xúc phạm, nhưng chàng không hề lay chuyển được, hay cánh tay chàng làm hai vai nàng muốn bầm tím.

"Không, đừng cố vùng vẫy, tôi vẫn chưa xong! Cô muốn sự thành thật mà nhớ không? Anh muốn em, Ginny Brandon - ngay tư lúc đầu và anh chắc em biết điều đó. Vì anh đã cố gắng tránh xa em xa nhất có thể, vì em là liều thuốc độc nhất. Một cô gái tốt, con gái của thượng nghị sĩ, và lạy chúa, là một cô gái trinh trắng. Suốt cuộc đời anh anh không phải là kẻ đứng đắn, anh muốn phụ nữ và có họ và chẳng bao giờ phải lo lắng với hầu hết những lần đầu. Những gì anh đang cố gắng nói với em, anh đoán là toàn bộ chuyện này thật điên khùng - anh chẳng có quyền gì yêu cầu em lên đâu với anh, và em - mẹ kiếp đôi mắt xanh của em, em nên biết là tốt hơn hết là em không nên lên đây với anh."

"tại sao không?"

Cũng cặp mắt xanh mà chàng vừa nguyền rủa ấy thách thức nhìn chàng. Không, lần này nàng nhìn thẳng vào chàng, nàng sẽ không nhìn xuống.

"anh nói đúng, anh biết không, em tò mò. Và tại sao á, chỉ bởi vì em đúng là những gì anh nói " một cô gái ngoan". Em là phụ nữ, Steve và anh nhìn em như thể em là phụ nữ, và còn rất nhiều điều khác mà em không hiểu. Anh nói anh muốn em, và em không biết điều đó có thật không, hay chỉ là em cảm nhận vậy! Khi Carl hôn em, em..."

Tay chàng bấm vai nàng khiến nàng kêu lên vì đau.

"Vậy em là cô gái trinh trắng chơi trò chơi đam mê? Rất tốt, tiểu thư Brandon, anh sẽ cố tuân lệnh, chỉ để em có căn cứ để so sánh khi lần kế tiếp em hôn Carl Hoskins."

Trước khi Ginny có thể nói thêm bất cứ điều gì hay kịp di chuyển chàng đã kéo nàng về phía mình, và môi chàng cúi xuống tìm môi nàng với nụ hôn mãnh liệt và giận dữ khiến nàng như ngộp thở. Chẳng có chút dịu dàng hay âu yếm nào. Hay tay chàng ôm chặt nàng ép sát nàng dọc cơ thể chàng, và chàng hôn nàng thô bạo, miệng chàng chiếm đoạt miệng nàng cho đến khi nàng nghĩ nàng sẽ ngất xỉu, cảm thấy hai chân nàng yếu đi, cảm thấy từng đợt cảm xúc lạ lùng, nóng bỏng trong đầu nàng dường như đang tràn ngập cơ thể nàng.

Không hiểu tại sao, hay ý thức được những gì mình đang làm, hai tay nàng đưa lên vòng quanh cổ chàng và ôm chặt nó. Nàng cảm thấy hai tay chàng di chuyển từ từ và mơn trớn lưng nàng, rồi nôn nóng xõa lôi tóc nàng, xõa nó khỏi búi tóc chặt cứng. Nàng cảm thấy tóc nàng xõa xuống vai, và môi chàng đang cháy bỏng trên miệng nàng rồi tới dái tai nàng.

"Ginny - Ginny"

Tên nàng nghe như thể tiếng rên rỉ, và nỗi e sợ tràn ngập nàng khi nàng cảm nhậ được những ngón tay chàng bắt đầu tháo những cái nút trên cái áo sơ mi mỏng nàng mặc cùng với váy cưỡi ngựa.

Chàng không thể - nàng không thể để chàng - nhưng miệng chàng đã trườn xuống cái hõm nơ cổ nàng khiến nàng thốt lên một tiếng rên nho nhỏ vô vọng; cảm thấy áo sơ mi của nàng mở ra và tay chàng nóng rực trên ngực nàng.

Chàng ôm nàng sát vào cahfng, một tay chàng nâng đỡ cơ thể yếu đuối, run rẩy của nàng, và khi nàng lại phản kháng vùng ra, môi chàng lại bao phủ cái miệng đang mở của nàng, sở hữu nó dập tắt những lời mà nàng đang cố nói.

Đầu Ginny ngã về sau và nàng bắt đầu rên rỉ trong cổ. Nàng cảm thấy toàn thân không còn suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Bỗng nhiên, chàng cúi đầu xuống, chàng đang hôn ngực nàng, lưỡi chàng nhẹ nhàng, đùa nghịch lần theo hai đầu vú cứng ngắc và nhạy cảm của nàng.

Nàng lại vùng vẫy, nhưng lần này chỉ yếu ớt, cả hai tay chàng khóa chặt nàng, mắt nàng nhắm nghiền và nàng để chàng tiếp tục, cảm nhận được mong muốn chống lại chàng hay phản kháng đang vụt qua thay vào đó là cảm xúc gì đó đang ngày càng lớn trong nàng như thể có cái gút gút chặt cứng lại nơi bụng nàng rồi tràn vào cơ thể nàng như ngọn lửa nóng bỏng.

Chàng chắc chắn cảm nhận được sự đầu hàng bất ngờ của cơ thể nàng. Từ nơi nào xa lắm nàng nghe thất tiếng chàng cười nhẹ, rồi chàng ôm chặt nàng vào cơ thẻ chàng, chàng lại hôn nàng, đôi tay chàng mò mẫm dưới áo nàng mơn trớn làn da trần sau lưng nàng.

Lần này Ginny cong người lại áp sát vào chàng, vẫn cón thút thít, nàng vẫn chưa hieru cảm xúc lạ lùng mà chàng đã đánh thức trong cơ thể nàng. Mọi điều nàng có thể nhận thức được là sức ép từ cặp chân dài với những cơ bắp rắn chắc áp sát vào chân nàng, và cam nhận được áo chàng cọ sát vào cặp vú trần đang bị kích thích của nàng, cảm nhận được mái tóc quăn của chàng được giữ chặt dưới những ngón tay nàng.

Đâu đó trong tâm trí nàng đang nghĩ: Vậy đó là cảm nhận của nó - như một cơn sốt, như có dòng nước ngầm cuộn trong bụng nàng, lớn dần, tản sức nóng ra khắp cơ thể nàng như mật ong nơi bộ phận sinh dục của nàng, khiến nàng không thể làm được bất cứ điều gì ngoài cảm nhận nó, cần nó nhưng nàng vẫn chưa hiểu những gì nàng đang cần ở chàng. Đó chỉ là - khi nàng nhận ra điều đó sau này - bỗng có tiếng ai đó là từ xa vọng lại, từ đầu đó rất xa ở phía dưới họ, làm ngưng lại đỉnh điểm đam mê đang lên giữa họ.

Ginny có thể cảm nhận được khoảnh khắc cơ thể chàng cứng lại, dừng lại mọi chuyển động, như thể họ lơ lửng giữa không gian, và rồi nàng được tự do, đứng trên đôi chân run rẩy của nàng khi cánh tay chàng ròi khỏi nàng và chàng lùi lại.

"Oh Lạy chúa!"

Steve nói chán ghét khi tiếng hét lại vang lên lần nữa....

"Hola! Cậu có nghe thấy tôi không Steve?"

Ginny ngồi xụp xuống trên hai đầu gối, hơi thở nàng vẫn còn nghẹn lại nơi cổ họng, tay nàng sờ hai má đang nóng bừng.

"Đó chỉ là Paco thôi" chàng nói vu vơ, rồi giọng chàng đanh lại vì tức giận "Anh ta lịch thiệp quá phải không?"

Chàng chum tay lại và hét lại.

"Chúng tôi đang xuống đây, giữu ngựa của anh ở đó đi."

Ginny dò dẫm càu lại nút áo. Bỗng nhiên ngượng nghịu khiến nàng không dám nhìn chàng. Oh, lạy chúa, sao nàng có thể đối mặt với chàng nữa chứ? Sao nàng có thể đối mặt mọi người?

Chàng quỳ xuống bên cạnh nàng, gạt hai tay đang run rẩy của nàng ra và bắt đầu cài lại nút áo cho nàng nhanh chóng và hiệu quả.

"Anh ta chỉ gào lên khi anh làm vậy thôi", chàng bình thản nói. "Em biết điều đó phải không? Và anh đoán anh nên nói xin lỗi, nhưng anh không thấy có lỗi gì hết." Chàng đặt tay dưới càm nàng và đẩy càm nàng lên đối diện với chàng.

"Đừng dính vào anh nữa, Ginny Brandon. Anh không có thời gian cho những nụ hôn dịu dàng và lãng mạn. Anh không quen với những cô gái trinh tò mò."

Điều gì đó khiến nàng nổi giận với chàng.

"Có phải đó là lý do tại sao anh quá ... quá hung bạo? Có phải anh định làm tôi sợ phải không thưa ngài Morgan? Có khi nào anh dịu dàng hay ân cần với phụ nữ không?"

Chàng đã đỡ nàng đứng dậy, nhưng chàng ánh mắt chàng dành cho nàng gần như ngạc nhiên và rồi chàng che đậy nó với vẻ lạnh lùng.

"Nói thật, trước đây khi tôi ở cùng với phụ nữ thì chúng tôi biết những gì đang chờ chúng tôi. Lúc đó chẳng cần phí phạm thời gian vào mấy cái trì chơi ngu ngốc. Hãy nghe lời khuyên của tôi, tiểu thư Brandon, và quên những gì vừa xảy ra đi. Tôi chắc chắn Carl Hoskins sẽ cư xử tốt hơn và giống với người tình trong mộng của cô hơn."

"Anh làm cho việc ghét anh thật dễ dàng, nhưng tôi chắc là anh biết điều đó."

Lấy lại những gì còn lại của sự kiêu hãnh và tự trọng còn lại của mình, Ginny cưỡi ngựa, lơ luốn cánh tay chàng chìa ra giúp đỡ.

Họ cưỡi ngựa xuống gặp Paco trong sự im lặng, và Ginny không biết nàng nên cảm thấy được an ủi hay có lỗi khi nàng thấy Carl Hoskins đang đứng cùng Paco, khuôn mặt anh ta đanh lại vì nghi ngờ.

Chỉ có lời bào chữa và những lời hứa hẹn của Sonya mới khiến Carl kiềm chế được sự giận dữ của anh ta.

Khuôn mặt Steve chẳng biểu hiện gì, nhưng Ginny - chắc chắn má nàng đang đỏ hươn bình thường, và tóc nàng, anh ta để ý búi lại trong búi tóc không chặt đã xõa ngang vai nàng. Anh ta mở miệng định nói gì thì anh ta gặp mắt nàng, và ánh mắt gần như thách thức của nàng khiến cằm anh ta bạnh lại với cơn giân dữ vô vọng.

"Bà Brandon... kha lo lắng khi bà ấy thức dậy và thấy em đã bỏ ra ngoài cưỡi ngựa", anh ta nói với vẻ nghiêm khắc khi nàng chạy nước kiệu phía trước anh ta.

"Em xin lỗi", nàng ủ rũ nói. "nhưng em không muốn đánh thức dì, và em đã nói với Tillie..."

"Nếu ai đó phải chịu trách nhiệm, tôi đoán người đó phải là tôi", Steve khôi hài nói. "Tôi hỏi tiểu thư Brandon cô ấy có muốn cưỡi ngựa cùng tôi không, và nó tốn thời gian lâu hơn tôi nghĩ vì chúng tôi phải dừng lại cho ngựa nghỉ vài lần."

"Tôi nghĩ anh phải thấu đáo hơn chứ Morgan - hơn nữa anh lại là người cảnh cáo chúng tôi về những người da đỏ."

Còn rất nhiều điều Carl phải nói, nhưng bỗng nhiên ánh mắt Steve lạnh lùng cảnh cáo khiến anh ta ngưng lại. Paco Davis nói nhanh với vẻ giàn hòa: "Well, bây giờ Hoskins sẽ hộ tống tiểu thư Brandon trở lại xe ngựa của cô ấy, tôi nghĩ anh và tôi, bạn của toou à chúng ta phải tìm ra những gì xảy ra với mấy người Apache bạn của anh đã bỏ đi chứ."

"Tiểu thư Brandon -rất vui được đi cùng cô."

Ép mình nhìn vào mắt Steve Morgan, Ginny lạnh lùng gật đầu.

Vậy là mọi chuyện chấm hết trước cả khi nó bắt đầu. Anh ta nghĩ anh ta có thể ve vãn nàng, hôn nàng một cách thô bạo, gần như cuồng nhiệt, và anh ta đặt tay lên cơ thể mình như thể anh ta biết tường tận về nó - và sau đó anh ta giả bộ như không có gì xảy ra? Anh không dễ dàng để nó qua như vậy đâu Steve Morgan, Ginny thề. Chàng đã cưỡi ngựa đi cùng với Paco, ngựa của họ đang dần khuất sau đám bụi, và nàng không nhận ra nàng đang nhìn chăm chăm về phía họ cho đến khi nàng cảm thấy tay Carl Hoskins trên cánh ray nàng, những ngón tay anh ta khiến nàng đau.

"Có chuyện gì xảy ra trên này vậy? Chuyện gì xảy ra giữa hai người? Lạy chúa, anh ta đã chạm vào em, anh..."

"anh định làm gì Carl? Anh có thách anh ta đấu súng không?"

Giọng nàng độc ác chính nàng cũng không ngờ khiến giọng nói có vẻ châm chọc cố ý, nàng thấy khuôn mạt Carl đỏ bừng.

"Chuyện gì xảy ra với em vậy?" Anh ta nói với vẻ không tin, nó hòa với cơn giận anh ta đang cố kiềm chế. "Em ở cùng với anh ta hai lần, và bỗng nhiên em không còn là cô gái anh biết nữa. Anh ta đã làm gì em?"

Mệt mỏi vì anh ta, mệt mỏi bởi những câu hỏi, Ginny vùng tay ra khỏi tay anh ta. Đôi mắt xanh của nàng cứng rắn, và không một chút cảm tình.

"Chẳng có gì! Chẳng có gì xảy ra cả! Anh thất vọng phải không? Nhưng em mệt mỏi bởi bị đối xư như một đứa trẻ, muốn bịnh vì những câu hỏi của anh. Và nếu Sonya quá lo lắng về em, có lẽ tốt nhất là em nên nhanh chóng trở về với dì ấy."

Không thèm quay lại nhìn anh ta nàng quay ngựa lại, thúc ngựa khiến con ngựa giật mình phi nước đại với những bước nhanh. Không biết làm gì với nàng nữa, Carl đành lủi thủi chạy theo nàng. Nhưng giờ tiếp theo khi Ginny quay trở lại xe ngựa dường như là vô cùng tậ đối với bọ họ. Ginny từ chối không trả lời bất cứ câu hỏi nào,từ chối nói chuyện với Carl. Với Sonya nàng chỉ nói ngắn gọn rằng nàng muốn cưỡi ngựa, và đã ra ngoài cưỡi ngựa, và rằng nàng sẽ cưỡi ngựa cùng với ai nàng thích khi nàng cảm thấy vậy. Cuối cùng, Sonya quyết định giấu kín tâm trạng lo lắng của bà và để nàng yên cho đến khi tinh thần nàng tốt hơn. Bà lấy dây cương từ Tillie và để Ginny một mình nằm trên cái giường nhỉ của nàng với hai mắt nhắm nghiền và không thể ngừng tự hỏi mình thực sự chuyện gì đã xảy ra. Steve Morgan có thể làm mọi việc, chẳng phải bà đã cảm nhận được điều đó ngay từ đầu sao? Và bà đã ngu ngốc không cảnh cáo William về người mà ông đang thuê, nhưng bà sẽ nói gì mà không bộc lộ bí mật cảu mình đây? Bà đã nghĩ có lẽ năm tháng sẽ làm thay đổi mọi thứ - anh ta đã không cố gắng chạm vào bà, hay gợi nhớ bà về chuyện quá khứ, ngay cả khi anh ta mời bà cưỡi ngựa cùng anh ta, và bà đã đi cùng anh ta. Tại sao anh ta lại không làm vậy chứ? Có phải vì anh ta muốn Ginny không? Mình không biết, Sonya nghĩ vẻ khốn khổ, mình chẳng còn chắc chắn về bất cứ điều gì nữa. Tất cả những năm qua, bà đã cảm thấy an toàn bên cạnh William, rất an tâm - gần như vậy, bà đã khiến mình quên hết những gì đã xảy ra rất lâu vào mùa xuân năm đó ở Lousiana. Và anh ta trở lại - hành động như thể anh ta cũng quên hết cả thế giới này rồi, nhưng có thậ anh ta đã quên? Mình phải nói chuyện với anh ta, bà nghĩ; yêu cầu anh ta - không, nói anh ta để yên cho Ginny. Nhưng anh ta sẽ không nghe, điều đó còn khiến anh ta muốn con bé hơn. Hoặc anh ta có thể nghĩ - vội vàng, bà ta gạt bỏ ý nghĩ vừa đến, cố gắn tập trung vào những việc quen thuộc và an toàn hơn. Những kế hoạch cho căn nhà mới mà William mới xây ở California, đang chờ được trang trí. Những kế hoạch cho đế chế mới đang chờ được chiếm giữ. Sonya ngừng suy nghĩ và che giấu cảm xúc thực của mình, chỉ nghĩ đến những điều mà bà ta muốn nghĩ đến. Ginny nằm mà không thể nghỉ ngơi được bên trong giường của nàng, tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nếu Paco Davis không chọn ngay lúc ấy mà kêu ầm lên. Những suy nghĩ của nàng bị xáo trộn bởi giận dữ và cả sự ê chề và vâng, nàng thừa nhận cả tò mò nữa.

"Cô gái trinh tò mò" chàng đã chế giễu gọi nàng như vậy. Chàng đã nguyền rủa nàng, ác độc một cách có chủ ý với nàng, nhưng chàng không thể che giấu sự thật là chàng muốn nàng, chàng muốn hôn nàng. Liệu chàng có dừng lại không? Liệu nàng có thể dừng chàng lại không? Cái cảm xúc lạ lùng vừa yếu đuối lại vừa nóng bỏng ấy đã kiểm soát nàng, làm nàng tuyệt vọng có phải là đam mê không? Nàng run rầy tự hỏi không biết có phải nó luôn xảy ra như vậy không. Sợ hãi sẽ đánh mất sự tự chủ cảm xúc của ai đó, thực sự muốn người đàn ông tiếp tục làm những gì anh ta đã làm. Môi chàng trên ngực nàng, khiến chúng như rực cháy, miệng chàng khám phá miệng nàng, mùi vị nụ hôn của chàng--- đối với Carl nó không như vậy. Không, Carl sẽ không bao giờ đối xử với nàng như vậy. Cỗ xe ngựa kẽo kẹt và tạo ra những tiếng ầm ầm phía dưới nàng, làm nàng nảy lên khiến nàng không thể nào giỗ được giấc ngủ. Nàng lại tự hỏi liệu Steve Morgan có quay trở lại trại vào tối nay không, hay chàng lại nhìn nàng khác đi. Chàng sẽ, chàng sẽ quay lại, nàng cứng đầu nghĩ và trái tim nàng đập nhanh hơn, mạnh hơn khiến nàng nghĩ có lẽ nàng sẽ ngất xỉu mất.Buổi tối hôm đó, Pop Wilkins còn nhiều chuyện hơn mọi khi. Họ hạ trại trễ, trong ánh chiều chạng vạng, những ngọn đồi sau lưng họ chĩa hàm răng nhọn hoát trên nền trời.

"Cuối cùng chúng ta cũng vượt qua mấy ngọn đồi đó". Pop vui vẻ nói. "Lạy Chúa, tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt như thế này bao giờ khi mà những người da đỏ vẫn xung quanh. Nhưng họ là người Comanche, họ là những chiến binh, nhóm người đó - chỉ là người da đỏ đã đánh đuổi mấy người Apache."

"Đừng có quá chắc chắn người Apache sẽ tiếp tục giữ khoảng cách lâu hơn nữa, tôi nghĩ..."

Paco nhẹ nhàng cảnh cáo bằng chất giọng Tây Ban Nha của anh ta.

" họ có cách của họ trong suốt cuộc chiến tranh, và chúng ta cẫn không đủ người để ngăn họ lại nếu họ thực sự vui vẻ - vẫn chưa đâu."

Pop xoa bộ râu trắng của ông ta vẻ lo lắng.

"Cậu đang cố nói cậu nghĩ rằng họ sẽ tấn công chúng ta phải không? Cậu có thấy bất cứ dấu hiệu nào của họ ở phía trước không?"

"Đây là vùng của người Apache." Paco nhún vau. "Thực sự tôi khá chắc là họ đang theo dõi chúng ta, cố gắng quyết định là có nên để chúng ta đi hay không."

"Dù sao đi nữa thì hãy chuẩn bị đón tiếp họ đi," Paco nói cố chấp. "Tôi muốn tự mình giết vài tên Apache đây. Tôi thường xuyên thấy những gì họ có thể làm.." ông ta hạ thấp giọng, ông ta tiếp tục cuộc hội thoại, và một vài người đàn ông cùng tham gia.

Đôi khi, Paco nhìn chằm chằm qua đống lửa vào Steve, nhưng tối nay, Steve để mọi người nói chuyện và Paco không thể không tự hỏi không biết sự im lặng của người bạn đồng hành của anh ta có liên quan gì tới cô tiểu thư Brandon kia không. Chuyện gì xảy ra giữa họ vậy? Anh ta không hỏi bất cứ câu hỏi nào, nhưng anh ta biêt Steve Morgan. Phụ nữ thích anh ta - có lẽ vì anh ta chẳng thèm để ý gì đến họ và họ bị cuốn hút bởi sự nguy hiểm mà họ cảm nhận được ở anh ta. Steve sủ dụng phụ nữ - có họ khi anh ta thích họ và rồi bỏ họ, và hầu hết phụ nữ biết chuyện đó sẽ xảy ra, anh ta không đủ độc ác bỏ lại họ với ảo tưởng. Nhưng Ginny Brandon thì khác. Cô ta quá văn minh, có lẽ quá ngây thơ. Cô ta là tổng hợp của mọi phụ nữ và cô ta có cái miệng chỉ để hôn, nhưng cô ta không phải mẫu phụ nữ của Steve, cô ta quá dễ bị tổn thương. Tối nay, cô gái đã làm khá tốt việc giả bộ cô ta thích thú có Carl Hoskins ngồi bên cạnh cô với vẻ sở hữu bên cạnh những người khác bên ngọn lửa trại nhỏ hơn cho vài người bọn họ, nhưng không phải cho Paco. Paco ước anh ta biết cô gái rõ hơn để cảnh cáo cô ta. "Hãy từ bỏ số vàng của cha cô nó sẽ không làm cô đau khổ đâu tiểu thư Brandon, không bằng mộ nửa nỗi đau mà cô phải chịu đựng nếu cô dính vào bạn của tôi."

Điều này sẽ khiến Ginny ngạc nhiên, ngay cả Paco cũng cảm thấy vậy, nếu họ biết được những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Steve Morgan đằng sau vẻ lầm lì gần như ủ rũ của chàng khi chàng rút lui về phía sau tối nay. Chàng nên nghĩ về người Apache những kẻ đang rình rập trong bóng tối và chờ đợi. Những chàng chỉ nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của Ginny Brandon, nụ cười trêu chọc nàng dành cho Steve Morgan; làm chàng không muốn nhưng lại nhớ đến cảm giác của da thịt nàng dưới miệng chàng. Brandon khốn kiếp! Sao hắn ta lại để những người phụ nữ của hắn ta làm những công việc dơ bẩn cho hắn chứ? Và mẹ kiếp cả những rắc rối mà Ginny có thể phải chịu nếu chàng để nàng gần chàng. Nàng không thuộc về nơi này- miền tây này - nàng nên ở lại Paris, hoặc những nơi thượng lưu thuộc miền đông. Mái tóc của Ginny Brandon sáng màu đồng dưới anh lửa, và nàng đang dựa vào vai Carl Hoskins. Carl dù sao cũng sẽ tốt hơn cho cô gái như nàng, anh ta thậm chí còn muốn cưới nàng nếu anh ta khiến nàng mất trinh, và bằng cách này anh ta sẽ được chia một phần lợi nhuận trong kế hoạch vĩ đại của Brandon.... Ít nhất, một trong những kế hoạch đó chàng và Paco cũng định lấy một chút đỉnh. Ngay lập tức, Steve đứng lên. Chàng bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Paco và chàng cố tình ngáp một cái.

"Tôi đoán là đến lượt tôi rồi. Những kẻ theo dõi sẽ biến mất vào ban ngày, vì vậy cậu có thể đến trước họ lúc 6h, trong trường hợp tôi không quay lại."

Chàng biến mất vào bóng đêm, và Ginny mặc dù đang bận rộn với Carl vẫn cảm nhận được việc chàng rời đi. Vậy chàng nghĩ chàng có thể lơ mình? Nhớ lại cách nàng gần như đã nhảy vào chàng - sự ngạc nhiên của chính nàng khi phản ứng lại với cử chỉ vuốt ve thân mật gàn như hung bạo của chàng hồi sáng, khiến má nàng nóng bừng lên, và nàng mừng là ngọn lửa sáng rực màu cam, mừng là không ai chú ý. Từ lúc này, nàng nghĩ hằn học, nàng mới chính là người làm lơ với sự hiện diện của chàng --- nàng sẽ hành động như thể chàng không hề tồn tại, như thẻ những chuyện xảy ra lúc sáng chỉ khiến nàng thấy thú vị , một kế hoạch khiến Carl ghen. Ginny cười nhẹ với điều gì Carl vừa nói, nhận thức được ánh mắt anh ta gần như không thể rời nàng suốt buổi tối hôm nay. Carl là người tốt--- anh ta đẹp trai, và anh ta văn minh, tất cả những điều đó đều không có ở Steve Morgan. Khi Sony gợi ý mọi người nên đi ngủ sơm vì họ đã mệt mỏi cả ngày và ngày mai họ phải khởi hành sớm, Ginny cười thật ngọt ngào và có chút giả bộ, nàng xin Sonya liệu nàng có thể được phép ngồi bên đống lửa thêm một lúc nữa không. Nàng bắt gặp cái nhìn màu đầy tổn thương của Sonya, những nàng cố tình lờ đi luôn.

Họ ngồi bên đống lửa, nàng và Carl, cho đến khi lửa tàn và nàng cần cái áo choàng mà anh ta chu đáo mang theo lúc sớm. Ngoại trừ đầu bếp đang cuộn tròn trong tấm chăn nơi cỗ xe, chỉ còn lại hai người họ. Cánh tay Carl vòng qua eo Ginny - nàng cảm thấy hơi thở anh ta bên thái dương nàng khi anh ta nhẹ hôn nàng. Nếu đó là Steve chàng sẽ không chỉ bằng lòng với nhiêu đó, nàng giận dữ nghĩ. Tại sao Carl không ngước mặt nàng lên và hôn nàng? Mọi ngươi đề ngủ rồi, tại sao anh ta không làm điều gì đó? Mình cú quên rằng Carl là một quý ông, nàng nghĩ, anh ta khó có thể là loại đàn ông kéo một người phụ nữ thô bạo vào lòng và hôn cô ta cho tới khi cô ta muốn ngạt thởi, anh ta sẽ không...

Như thể anh ta cảm nhận được suy nghĩ của nàng anh ta nói vẻ thăm dò "Ginny? Có lẽ đến lúc anh để em quay lại xe ngựa, mẹ kế của em sẽ nghĩ..."

Nàng muốn vặn lại "anh có quan tâm nhiều như thế về mọi điều mọi người nghĩ không? Anh không muốn hôn em sao Carl?" nhưng nàng chỉ hơi nhăn nhó với anh ta và để anh ta đỡ nàng đứng dậy. Trong vùng bóng tối giữa xe của nàng và xe kế tiếp, anh ta khiến nàng ngạc nhiên khi kéo nàng vào vòng tay anh ta, miệng anh ta tìm kiếm miệng nàng. Miệng nàng mềm mại, hơi hé mỏ dưới miệng anh ta, và càng táo bạo hơn khi nàng không đẩy anh ta ra, Carl hôn nàng dữ dội gần như dữ dội, kéo cơ thể nàng sát vào anh ta, muốn cảm nhận được gò ngực mềm mại của nàng trên thân thể anh ta. Nàng chỉ mong anh ta ghen khi nàng cưỡi ngựa với Steve sáng nay, bây giờ Carl có thể chắc điều đó. Có lẽ việc nàng bất ngờ và không mong đợi ve vãn với người đàn ông khác chỉ là cách mà phụ nữ muốn nói với Carl hãy hành động nhanh hơn - có lẽ anh đã quá kính cẩn, quá kiên nhẫn và dịu nàng với nàng. Anh ta bắt đầu cảm thấy, buổi tối hôm nay, dưới vẻ mềm mại vả tiểu thư đó có chút gì hoang dã ở Ginny Brandon. Hãy để nàng tìm ra rằng anh ta cũng là đàn ông, cũng như anh ta cũng là quý ông vậy. Carl có thể nhận thấy hơi thở anh ta dồn dập hơn, gần như rối loạn. Cơ thể nàng đang dính vào cơ thể anh ta, và ham muốn dâng lên trong anh ta. Lạy Chúa, anh ta nghĩ, lạy Chúa, nàng là của ta --- ta có thể có nàng, và nàng sẽ không thể ngăn ta lại, Anh ta quên mất nàng là ai và anh ta là ai, chỉ còn cảm nhận được sự khẩn cầu của chất đàn ông trong anh ta, sự mềm mại của thân thể phụ nữ. Đã quá lâu rồi từ lúc anh ta có một người phụ nữ - quá lâu. Gần như vô thức, hai cánh tay cánh tay anh ta ôm chặt nàng, và anh ta nghe thấy hơi thở nhẹ của nàng. Nàng không đáp trả cũng không từ chối, chỉ chấp nhận nụ hôn của anh ta, và bây giờ, bỗng nhiên anh ta cảm thấy tay nàng đưa lên và xô anh ta, đầu nàng nghiêng qua nghiêng lại tránh những nụ hôn của anh ta. Nàng đang chơi cái trò quái gì vậy? Và rồi anh ta nghĩ --- có phải chăng anh ta đã khiến nàng sợ với lửa tình của anh ta? "Không Carl, không!" nàng đang thì thầm, khuôn mặt nàng quay qua nơi khác, nắm đấm nhỏ vẫn đặt trên ngực anh ta. "Ginny - em yêu , em đẹp quá, quá..." "Carl..."

Giọng nàng bây giờ mạnh mẽ hơn, gấp rút hơn.

"Đủ rồi Carl, anh không thể... chúng ta không thể..."

"Oh lạy Chúa Ginny! Anh không bao giờ làm em đâu, anh thề! Nhưng chỉ cần gần bên em thôi đủ khiến một người đàn ông phát điên..."

Anh ta để vòng tay nới lỏng xung quanh nàng, mặc dù máu trong người anh ta hối thúc anh ta có nàng, đẩy nàng lên chiếc xe ngựa và khiến nàng hét lên vì anh ta với ham muốn cũng lớn như anh ta. Nhưng nàng là con gái thượng nghị sĩ, và một người phụ nữ có giáo dục... không phải loại phụ nữ một người đàn ông có thể cưỡng ép hay tán tỉnh vào buổi đêm. Nàng muốn được ve vãn, dĩ nhiên, anh ta phải cẩn thận...

"Carl... em... em thực sự nghĩ em phải vào trong bây giờ, em..."

"Anh yêu em Ginny"

Anh ta nói nồng nhiệt, hai tay vẫn ôm chặt nàng.

"Anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em đau đớn hay buồn, em biết điều đó. Anh muốn cưới em, nếu anh có em... anh sẽ nói chuyện với cha em."

"Không".

Nàng nói gay gắt. "Carl, không".

Và rồi nàng hối tiếc vì quá gay gắt nàng ngập ngừng thêm.

"Quá sơm ... Em chưa thực sự biết anh. Và ... và em vẫn chưa hiểu rõ mình!"

Anh ta không kiềm chế được bản thân - anh ta càng thấy nàng thu mình lại, anh ta lại càng muốn nàng hơn. Ghét phải cầu xin, anh ta không nói nên lời.

"Chỉ một nụ hôn nữa thôi Ginny - làm ơn, em yêu, chỉ một nụ hôn thôi. Và anh sẽ không ép buộc em, anh hứa, anh sẽ để em có bao nhiêu thời gian tùy em muốn ... Ginny, hãy để anh hôn em..."

Vì nàng đang bị mắc kẹt, nàng đã cố tình đẩy anh ta vào tình huống bất khả thi này, Ginny nhắm mắt lại và đón nhận nụ hôn của Carl và cả sự thèm muốn hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Miệng của Carl lại vồ vập lấy nàng, những nụ hôn của anh ta ẩm ướt và tìm kiếm, và nàng không kìm chế được bản thân rùng mình, cái rùng mình anh ta lầm tưởng là vì ham muốn. Tại sao nàng lại không có cảm giác gì khi Carl hôn nàng? Vài phút trước đây nàng đã muốn anh ta hôn nàng, đã cố tình kéo anh ta vào khoảnh khắc này, nhưng khi anh ta vòng tay ôm nàng, nàng chỉ cảm thấy ngột ngạt; khi anh ta hôn nàng nàng chỉ muốn ngất. Và bây giwof, nàng cảm thấy nàng không thể chịu đựng được miệng của anh ta trên miệng nàng một phút giây nào nữa. Bản năng mách bảo nàng khiến nàng đẩy mạnh anh ta ra cho đến khi anh ta buông tha nàng, và nàng lầm bầm:

"Em xin lỗi Carl"

Nàng kéo váy và bỏ chạy khỏi anh ta, trở lại bên ngọn lửa ấm áp và trên xe ngựa của nàng. Và nhờ vào sự kiềm chế bản thân vô cùng mạnh mẽ nàng mới chờ được đến khi nàng chui vào xe nàng mới dùng tay chùi mạnh trên môi nàng, cố xóa đi cảm giác của những nụ hôn của anh ta trên môi nàng. Sonya hỏi nhỏ từ phía giường của bà.

"Ginny? Có chuyện gì không ổn hả con yêu?"

"khôn có gì cả... Con xin lỗi khiến dì thức giấc... chỉ là trời nóng quá thôi."

Một lúc lâu Ginny cảm thấy xấu hổ với chính mình, vì đã nói gần như gay gắt. Sonya tội nghiệp! Và Carl đáng thương, nàng nghĩ khi nàng cởi bỏ váy áo và nằm xuống. Chuyện gì xảy ra với mình vậy? Ginny cảm thấy nàng khó có thể ngủ được khi cả trại đang bị xáo trộn vào buổi sáng hôm sau bởi những tiếng la ó và tiếng chân bình bịch của những người đàn ông đang hưng phấn. Pop Wilkins là người thông báo thông tin nóng hổi. Một trong những người canh gác đã bị giết, với mũi tên của người Apache trên người, cơ thể anh ta vẫn còn ấm. Và động lực thôi thúc người da đỏ tấn công họ, Pop hăng hái nói vì đàn gia suc không dễ dàng tấn công.

"Tôi mừng là những người chăn gia súc được chuẩn bị tốt cho những rắc rối xảy ra", ông ta giải thích ngắn gọn khi những con la đang được mặc giáp. "Họ nói họ đã bắn mấy người Apache nhưng quỷ dữ không giết họ."

Ginny đã phải ngăn lại câu hỏi nàng rất muốn hỏi. Những người trinh sát đâu? Nàng nhớ lại, tối qua Steve Morgan đã nói anh ta sẽ rời đi trước bình minh. Có khi nào...

Sonya khiến nàng ngạc nhiên khi hỏi.

"Ông Wilkins, một phút thôi, làm ơn! Những người trinh sát của chúng ta, họ ổn chứ?"

"Morgan là người tìm thấy Blackie đáng thương. Anh ta đuổi theo những người Apache và nói Davis cảnh cáo những người coi gia suc. Tôi đoán anh ta đến đúng lúc - họ nói có khoảng sáu người Apache la hét đằng sau anh ta."

Thấy biểu hiện trên khuôn mặt của những người phụ nữ, Pop nhanh chóng nói rằng họ không hề bất ngờ, họ sẽ từ từ tiến lên phía trước, với những người đàn ông được trang bị vũ khí bảo vệ hai bên mỗi xe. Ginny khăng khăng đòi được điều khiển xe, Sonya ngồi bên cạnh nàng với khẩu súng trường đã được nạp đạn đặt trong lòng. Cảm ơn chúa Sonya biết cách sử dúng súng. Và cảm tạ Chúa vì cảm giác chắc chắn khi có khẩu súng ngắn nàng giấu trong túi của cái váy nàng đang mặc. Nó dường như không thật. Họ đã đi hàng dặm đường mà không có bóng dáng của bất cứ người da đỏ nào, và bây giờ, biết rằng nơi nào đó ngoài kia có những người da đỏ căm ghét người da trắng và ham muốn giết chóc... well, dường như không thể! Họ cắm trại trước buổi chiều, khi Steve Morgan cưỡi ngựa trở lại để bàn bạc với Pop Wilkins, những cỗ xe xếp thành vòng tròn. Nhưng Ginny sớm khám phá được đây không phải một buổi chiều bình thường. Họ đang chuẩn bị để chiến đấu để bảo vệ bản thân mình... những người đàn ông đã bắt tay vào việc một cách nghiêm túc, điều khiển những con la và ngựa vội vàng theo đúng chỉ dẫn---"phủ" những cỗ xe với những tấm bạt dày dự trữ phủ từ bánh xe bên này đến bánh xe bên kia, nối những cỗ xe lại với nhau bằng những sợi xích nặng nề. Không có thời gian cho những câu hỏi. Cắn chặt môi, ginny phải tạm chấp nhận với việc luôn bận rộn, giúp đỡ Sonya và Tillie sắp xếp những cái hộp, tất cả những gì nặng nề vào một bên xe vào hướng mà họ có thể bị tấn công, với những khoảng cách để kê những khẩu súng. Sau đó, họ cần chuẩn bị đạn, thuốc súng dự phòng và đạn chì để phối hợp với những người đàn ông. Sonya làm việc trong yên lặng những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt. Tillie quá sợ hãi, những ngón tay thường ngày rất nhanh nhẹn của cô ta giờ lóng ngóng vụng về. Họ nghe lỏm được từ những người đàn ông và được biết một nhóm lớn những người Apache đang ẩn nấp đâu đó nơi những dốc đứng phía trước họ. Những người đàn ông gọi vùng đất mênh mông và vùng đất cấm này là quê hương của họ và họ biết từng inch một khiến Ginny thấy nàng dường như khó có thể biết được cảm xúc của nàng như thế nào. Nàng sợ hãi... và cảm xúc không thật vẫn rất mạnh mẽ. Dường như không thể ngờ nàng đang ở giữa vùng đất quạnh hiu và xa lạ này thay vì an toàn nơi đất Pháp thân thương của nàng. California bây giờ dường như quá xa vời-như thể nàng không bao giờ tới đó, liệu họ có thể tới đó không?Và cả kế hoạch lớn của cah nàng, những thỏi vàng nặng đang giấu dưới xe dường như cũng là một phần của giấc mơ. Chuyện gì sẽ xảy ra? Khi nào họ sẽ tấn công? Nếu nàng nhắm mắt lại một khoảnh khắc Ginny có thể thấy chúng trong tâm trí nàng... những người chiến binh da đỏ sơn đầy người, chĩa vũ khí về phía họ, la hét những lời tuyên chiến. nàng bỗng nhớ lại cách Steve Morgan cưỡi ngựa trở lại trại buổi tối hôm đó, cặp mắt xanh của chàng sáng lên như quỷ dữ, chàng la lên như một người chiến binh da đỏ thực thụ. Và sau đó những ý nghĩ xấu hổ không nên nghĩ đến, tại sao nàng phải nghĩ về anh ta chứ? Tại sao không phải là những nụ hôn của Carl khiến nàng cảm thấy yếu đuối và không chống đỡ nổi? Nàng đã thấy Carl sáng nay và anh ta đã cười với nàng một nụ cười có chút xấu hổ, nhưng từ chiều đến giờ anh ta bận rộn với việc chuẩn bị phòng thủ. Bỗng nhiên, hai giờ sau nàng nhìn lên khi đang lên đạn những khẩu súng của họ, và anh ta đứng đó, khuôn mặt rất nghiêm túc.

"Bây giờ anh sẽ đi cùng với mấy cậu bé để trông coi đàn gia súc, nhưng anh sẽ trở lại sớm nhất có thể."

Hiểu lầm sự im lặng của nàng là sự quan tâm anh ta cam đoan: "Đừng lo lắng ginny, họ vẫn chưa tấn công chúng ta anh đã nói chuyện với Paco Davis và anh ta nói họ vẫn còn than khóc cho những cái chết của họ sáng nay. Anh ta nói nó sẽ khiến họ mất một khoảng thời gian. Nhưng anh phải để lũ gia súc nghỉ ngơi nơi nào đó an toàn mới được."

"Carl hãy cẩn thận."

Nàng chẳng thể nói thêm gì khác. Anh ta nghiêng người khỏi ngựa và khẽ siết tay nàng nhiều hơn mức cần thiết.

"Anh sẽ cẩn thận. Anh có vài lý do để phải cẩn thận. Em sẽ ở lại xe chứ? Dù sao đi nữa hãy ở nơi an toàn."

Yên lặng, nàng nhìn anh ta cưỡi ngựa đi, nhận thức được sự hiện diện của Tillie bên cạnh nàng.

"Một quý ông đẹp trai."

Tillie bình luận, và Ginny tự hỏi thực sự cô hầu gái đã quan sát bao lâu rồi.

Người đầu bếp đã nhóm lửa với sự giúp đỡ bất đắc dĩ của Zack đang chuẩn bị bữa ăn. Thông thường, một trong những người đàn ông sẽ đi canh một vòng xung quanh và tự mình pha cà phê. Sonya đang nghỉ ngơi, bà đã nói với mọi người bà không thể chợp mắt chút nào vào ban đêm, và Ginny cũng thầm đồng ý với mẹ kế của nàng nói với Tillie nanfgc ũng sẽ nghỉ một chút.

"Những lạy Chúa, tiểu thư Ginny, làm sao cô có thể ngủ được khi những tên quỷ dữ sơn đầu người đó có thể tấn công chúng ta bất cứ lúc nào?"

"Ta nói với cô rồi Tillie, chúng ta đã làm mọi thứ chúng ta có thể. VÀ chúng ta có đủ những người đàn ông bảo vệ cũng như súng ống cho một quân đội nhỏ. Cha ta đã chắc chắn điều đó trước khi chúng ta ròi Antonio. Họ định tấn công chúng ta và chúng ta sẽ phản công lại. Và mọi chuyện sẽ kết thúc."

Giọng Ginny có vẻ can đảm hơn là nàng cảm thấy vậy, nhưng nói được điều đó ra nàng cảm thấy tốt hơn. Mặt trời thiêu đốt trên da nàng, ánh nắng như thấm qua da nàng, nàng trẻ và đang sống và vẫn có thể sẽ chết thật không tưởng tương nổi.

Và một lúc sau khi nàng đi dạo cùng Tillie tới nguồn nước để đổ đầy thùng nước của họ, nàng lại nghĩ hôm nay hoặc ngày mai mình sẽ chết và mình sẽ hối tiếc khoảnh khắc này, vì mình vẫn chưa thực sự sống... có quá nhiều điều mình muốn biết trước khi mình chết.

Nàng lại nghĩ về những điều đó sau này, khi màn đêm buông xuống và mảnh trăng lưỡi liềm treo ngược trên bầu trời và sau những giờ chờ đợi như vô cùng tận những tên da đỏ vẫn chưa tấn công. Họ ăn sớm, với một chút đồ ăn, và ngọn lửa duy nhất được nhóm thì le lói và chỉ như một đốm than hồng. Hai bình cà phê lớn được ủ ấm ở đây, nhưng không còn những câu chuyện phiếm và những nụ cười như những buổi tối khác. Họ đã chờ đợi từ chiều, người căng ra và chẳng có chuyện gì xảy ra. Và Paco nói với cái nhìn đảm bảo với tất cả những người phụ nữ rằng người Apache hiếm khi tấn công vào ban đêm. Họ chờ đến khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm chiếu xuống" anh ta thêm vào cảnh cáo Pop. "Họ thấy rằng thời điểm tốt nhất khiến những người đàn ông không phòng bị, khi cả đêm họ đã không ngủ được và họ đang chuẩn bị rơi vào giấc ngủ".

"Vì vậy nên tôi định chợp mắt một chút đây."

Wilkins phản bác lại. Khuôn mặt với bộ râu trắng xóa của ông ta trông có vẻ ảm đạm trong ánh sáng nhập nhoạng của màn đêm. Ginny nhớ lại cây chuyện nàng nghe kể về cách Pop trở lại thị trấn và thấy cabin của ông ta bị thiêu rụi, vợ và con của ông ta đã chết, thân xác bị biến dạng kinh khủng. Người đàn ông đó phải sống với những jyr niệm kinh khủng như vậy nàng nghĩ, nó ăn dần ăn mòn tâm trí ông. Điều đó lý giải tại sao ông lại ghét người da đỏ đến vậy.

Và Steve Morgan với cách chàng bước đi lạ lùng, nhẹ nhàng như một người da đỏ thực thụ, và chàng đã từng sống chung với họ. Nàng nhớ lại mảng da đầu của người Apache trên yên ngựa của chàng và run rẩy vì sợ hãi. Chàng là người đàn ông hung bạo. Chàng chiến đấu cùng với người da đỏ và chiến đấu chống lại họ... và chàng giết người da trắng dễ như giết người da đỏ vậy. Vì tiền. Chàng không hơn gì một kẻ hám lợi, và nàng phải luôn luôn ghi nhớ điều đó, đặc biệt khi ánh mắt chàng gặp nàng, đôi khi ánh mắt họ bất chợt gặp nhau.

Đêm nơi vùng đất trống trải với những gò nhấp nhô thật lạ lùng. Những cơn gió nhẹ thổi cũng có thể là chuyển động của những người Apache, trườn trên mặt đất như những con rắn, và không một tiếng động. Những người đàn ông không ngủ, thay phiên nhau canh gác, trong khi những người khác ngủ dưới xe.

Vòng tròn nhỏ giữa những cỗ xe trông như hoang mạc, ánh trăng và những thanh âm của màn đêm khiến Ginny không thể ngủ được, Ginny kéo tấm bạt qua một bên và bước ra ngoài. Tối nay, ngay cả đầu bếp cũng ngủ trong xe ngựa, ẩn mình phòng trường hợp có kẻ có thể đang theo dõi họ.

Hai xe ngựa đằng kia, nàng biết rằng Steve Morgan ngủ dưới chiếc xe ngựa nặng nề có chở súng và đạn dược. Khi Paco nửa đùa nửa thật tuyên bố anh ta chắc chắn không phải kẻ bị nổ banh xác bởi những mũi tên lửa, Steve chỉ nhún vai cười.

"Đừng làm gì khác tôi. Tôi lấy cái này."

Nàng nhìn chàng lấy tấm chăn và trải nó dưới đất, nàng chỉ lờ mờ cảm nhạn được tay Carl trên cánh tay nàng.

"Ginny"

Anh ta thì thầm

"Cẩn thận. Cố gắng ngủ đi nhé."

Nàng hứa nàng sẽ ngủ, và bây giờ nàng vãn chưa ngủ, khi Tillie và ngay cả Sonya đã ngủ say mệt mỏi bởi chờ đợi và căng thẳng, nàng chính là người vẫn không thể chợp mắt nổi.

Thời tiết quá nóng và ngột ngạt dưới tấm bạt che phủ cả xe. Không có một chút không khí nào ở đây, mặc dù bên ngoài kia gió vẫn đùa giỡn trên những ngọn cỏ cao và tiếng gió rít lên trên những ngọn cỏ mõm sói. Mình sợ, nàng nghĩ, rồi nhanh chóng tự oharn bác lại, không mình không sợ, mình chỉ.... Mình không biết, mình chỉ không thể nào nghỉ ngơi được. sự chờ đợi khắc khoải, sự vắng lặng đến rợn người, không biết điều gì đang chờ mình. Và cô đơn.

Nàng nửa muốn làm những tiếng động thật lướn đủ khiến Sonya tỉh giấc,và họ có thể trò chuyện và thì thầm những nỗi sợ hãi của họ.

Ginny mở tấm bạt lần nữa, và mùi hương cà phê thu hút nàng. Nếu nàng có một tsch cà phê nóng nó có thể hữu ích, mặc dù cà phê miền tây chẳng giống bất cứ loại cả phê nào nàng từng thưởng thức cả -- chỉ có thể chịu đựng được vị cà phê này khi uống nó rất nóng, sức nóng sẽ làm đỡ đi cái vị đắng.

Nàng đã cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, bây giờ nàng chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng nhất của nàng, lúc này nàng chẳng nghĩ được điều gì cả, nàng kéo mạnh cái váy ngủ dính đầy mồ hôi khỏi đầu, và mặc vào một trong những cái váy cotton. Lạ lùng, gần như nhạy cảm, nàng cảm thấy sự mềm mại của sợi vải. Tại sao phụ nữ lại bị ép buộc mặc quá nhiều đồ như vậy?

Nhẹ nhàng bước qua người Tillie, kéo cao váy, Ginny kéo nhẹ tấm vải bạt và bước ra ngoài xe.

Nàng có thể không nhớ sau đó bằng cách nào đó nàng biết hay cảm nhận được những gì sắp xảy ra. Nàng cúi xuống bên ngọn lửa nhỏ xíu, với lấy bình cà phê và nàng cảm thấy tay chàng trên mái tóc nàng. Nàng không thể di chuyển được, nàng cũng không quay lại, nhưng nàng biết đó là ai, như thể nàng đang đợi chàng.

"Em không nên ở ngoài này."

"Em biết. Nhưng em không ngủ được. Tạo sao anh không thể ngủ vậy?"

Nàng vẫn chưa quay đầu lại, nhưng nàng nghe thất chàng khẽ tặc luwowsic.

"Anh thính ngủ lắm. Và rồi..."

Đôi tay chàng nhẹ nhàng, chầm chậm di chuyển xuống cổ nàng, nâng nhẹ mái tóc dày của nàng, và nàng run rẩy khi cảm nhận được môi chàng nhẹ nhàng ấm áp mơn mán trên da thịt nàng.

"Ban đêm thường như vậy, ngay cả khi những cơn gió nóng và những ngọn cỏ chó sói rên rỉ dưới ánh trăng và anh biết mình phải sẵn sàng chiến đấu... anh thường không ngủ nhiều. Anh thích cưỡi ngựa, hoặc chỉ chạy thôi, không một nơi nào cố định cả, như những người Apache vậy."

Nàng nhanh chóng quay người lại, cố gắng đọc những suy nghĩ trên khuôn mặt mờ ảo của chàng.

"Nhưng anh là đàn ông. Nếu không phải đêm nay, nó có thể là đêm mai. Anh được tự do cưỡi ngựa bất cứ khi nào anh thích và bất cứ lúc nào anh thích. Làm phụ nữ thật vô dụng, phải chờ đợi cho đến khi ai đó đến đi cùng với. Đôi khi em cảm thấy làm phụ nữ còn tệ hơn là trẻ con - chúng ta có sự thông minh và xúc cảm của người lớn nhưng chúng ta không được thể hiện chúng ra."

"Đó có phải lý do em không thể ngủ? Vì em thấy mình vô dụng và không thể nghỉ ngơi được?"

Họ đểu đang cúi mình về phía trước, nhìn chăm chăm vào mắt nhau. Những ngón tay nàng bấm vào váy nàng lo lắng cho đến khi tay đặt tay lên tay nàng, khiến nàng ngừng lại.

"Em ước rằng ... dường như mọi lần chúng ta gặp nhau chúng ta đều cãi cọ hoặc... hoặc... chúng ta không thể nói được với nhau à?

"Không đúng lúc và không đúng chỗ để nói chuyện, và anh không có tâm trạng để choi trò người đàn ông lịch lãm với em và ve vãn tán tỉnh em dưới bầu trời sao, Ginny Brandon," chàng nói cứng ngắc.

Trước khi nàng có thời gian để trả lời chàng kéo nàng lên, giữ cả hai tay nàng.

"Nếu em biết điều gì là tốt cho em", chàng tiếp tục, vẫn cùng với giọng điệu hung tợn, "em hãy kéo váy và chạy thẳng lại xe của em, ngủ đi và mơ một giấc mơ an toàn của những cô gái trinh. Vì nếu em ở lại đây anh sẽ kéo em xuống dưới xe ngựa này với anh và làm tình với em. Em biết điều đó, phải không?"

Chàng đang đứng sát bên nàng, nàng quính quáng nghĩ. Không có thời gian để suy nghĩ nữa, và làm sao nàng có thể suy nghĩ rõ ràng được khi chàng đã kéo nàng về phía chàng?

Dưới gầm xe ấm áp và tối tăm, như một cái động vậy, cô lập cả hai người họ với thế giới bên ngoài. Cơ thể nàng cứng lại và thẳng đơ, như một tấm ván vậy, nàng nghĩ... cơ thể nàng sẽ vỡ tan thành ngàn mảnh nếu chàng chạm vào nàng ... và rồi hai tay chàng ôm chặt lấy nàng và giữ nàng sát vào chàng, và một lúc sau, vì chàng không làm gì thêm nữa, nàng thấy cơ thể nàng thả lỏng.

Chàng lặng im ôm nàng, hơi thở chàng ấm áp trên má nàng, và cơ thể nàng không còn cứng đơ nữa nàng nhẹ run. Nàng sửng sốt, nàng tìm được sức mạnh để thì thào, "Em ... em không hề biết những gì... những gì em định làm... những gì..."

"lặng im nào. Em không cần phải làm gì cả. Anh sẽ hôn em, đó là tất cả, ngẩng mặt nhìn anh nào Ginny."

Mò mẫm, vẫn chưa dám mở mắt, nàng ngước mặt lên, và chàng tiếp tục hôn nàng lâu rất lâu cho đến khi hơi ấm của cơ thể chàng và miệng chàng thâm nhập vào nàng và nàng hôn đáp trả. Dịu dàng, êm ái, khi họ vẫn còn hôn nau, nàng cảm thấy chàng tháo những bím tóc nàng, để mái tóc dày của nàng trải trên vai và lưng nàng. Môi chàng di chuyển chầm chạm và lưu luyến từ miệng nàng đến dái tai nàng và nàng có thể cảm nhận được chàng, trong một lúc, vùi mặt vào tóc nàng. Nàng có thể cảm nhận được cảm xúc đang xáo động trong chàng và cả trong nàng nữa, và nàng muốn nói, muốn nói với chàng rằng nàng sợ, và rồi miệng chàng phủ lấy miệng nàng lần nữa mọi việc đều quá trễ. Tay chàng di chuyển trên ngực nàng và xuống dưới cơ thể nàng, khám phá những đường cong và tất cả ngõ ngách trên cơ thể nàng dươi làn váy mỏng manh. Khi những ngón ta chàng bắt đầu móc áo và các nút áo mắc với nhau khiến nàng khẽ run lên, nhưng nàng không làm bất cứ hành động nào chống trả chàng cũng như chàng phút giây này chàng không thể ngừng lại. Miệng nàng vẫn bám chặt lấy miệng nàng và hai tay nàng vòng quanh cổ chàng Ginny ép buộc nàng nằm phục tùng dưới đôi tay chàng. Nàng đã muốn điều này... một phần tâm trí nàng nhận ra rằng có lẽ nàng đã muốn điều này ngay từ đầu, khi lần đầu chàng bắt được nàng và hôn nàng thật thô bạo. Nhưng không một tưởng tượng nào của nàng như thế này... "những điều mà đàn ông và đàn bà làm với nhau" rằng nàng và những người bạn của nàng đã cùng nhau thì thầm bàn luận về đề tài này như những điều gì đó kinh khủng và đáng sợ nhưng chắc chắn sẽ xảy ra, tất cả những điều đó không có gì giống như những điều thực sự đang xảy ra. Dịu dàng, vẫn hôn nàng, chàng nới lỏng tay nàng đang vòng quanh cổ chàng, và mặc dù cơ thể nàng run rẩy nàng cảm thấy váy nàng, hàng rào cuối cùng của nàng tuột ra khỏi người nàng. Nàng không hề nghĩ là chàng muốn nàng hoàn toàn trần truồng, và chỉ vì nàng nhắm chặt mắt và cắn chặt răng nàng mới kiềm chế được bản năng nhút nhát và sự phản kháng đang ứ lên trong cổ nàng. Cảm ơn Chúa, ít nhất chàng dường như biết chính xác phải làm những gì, phải làm sao để làm dịu đi những nỗi sợ không nói thành lời của nàng. Lúc trước chàng thô lỗ và cục cằn, bây giờ chàng dịu dàng với nàng, đôi tay chàng kiên nhẫn trên da thịt nàng. Cơ thể vẫn còn nguyên quần áo của chàng bây giờ nửa che phủ cơ thể nàng, đôi chân chàng gác qua người nàng để giữ nàng nằm yên, đôi tay chàng tiếp tục khám phá... những ngón tay chàng như những ngọn lửa nhỏ trên da thịt nàng. Chàng cảm thấy miệng chàng trên ngực nàng, môi và miệng chàng trêu cợt hai núm vú nàng cho đến khi nàng rên lên, những âm thanh câm nín, rời rạc lạ lùng, và cũng lúc khiến nàng ngạc nhiên khi tay chàng di chuyển xuống dưới.

"Đừng, bé yêu... Đừng vắt chéo chân như vậy. Cơ thể em thật tuyệt vời, em không cần phải xấu hổ vì điều đó..."

Chàng hôn tóc nàng, mắt nàng và mặt nàng, hôn lên hõm trũng nơi cổ nàng, và rồi hôn lên ngực nàng cho đến khi nàng đỏ bừng lên và run rẩy vì những cảm xúc hoang dã và không suy nghĩ được cứ dồn dập lặp đi lặp lại bao trùm toàn bộ cơ thể nàng giống như lần trước khi chàng ôm nàng và hôn nàng nơi những ngọn đồi. Bỗng nhiên tay chàng ở giữa hai đùi nàng, vuốt ve làn da nhẹ nhàng bên trong thật dịu dàng, di chuyển dần lên ... nàng kêu lê, tiếng kêu rời rạc đầy bản năng khi những ngón tay chàng tìm thấy nàng và chàng ngăn những tiếng kêu của nàng lại bằng miệng chàng.

"Yên lặng nào, em yêu... anh sẽ dịu dàng... bây giờ hãy yên lặng..."

Chàng nói với nàng dịu dàng, dỗ dành nàng như thể nàng là một con ngựa cái đang được thuần hóa và dịu dàng trong lần đầu nó được cưỡi, và một lúc sau nàng quên mất nàng là ai và ai là người cho và ai là người nhận, để những ngón tay chàng tự do di chuyển, cơ thể nàng quằn quại và căng cứng dưới chàng, nhức nhối mong chờ điều gì mà nàng vẫn không thể hiểu hoặc nhận ra cho đến khi cuối cùng nàng tìm ra nó; hai tay nàng di chuyển lên trên ôm chàng gần hơn với nàng, gần hơn cơ thể nàng cho đến khi bồng bềnh và giật mình quay lại với thực tại, mắt nàng mở ra. Nàng đang càm nhận mà không hề nhìn thấy, cặp mắt xanh của chàng, hình dáng và sự mềm mại của môi chàng trên môi nàng khi chàng hôn nàng dịu dàng, vuốt ve nàng, hai cánh tay chàng bây giờ ôm ấp nàng.

"Oh lạy Chúa", nàng bắt đầu thì thầm, "Em không biết..."

"Em không biết đâu... vẫn chưa, bé yêu," chàng dịu dàng nói. "Còn nhiều hơn thế này nữa. Bây giờ sẽ cởi quần áo của anh."

"Em... Em không thể."

"Có, em có thể. Không có gì phải sợ hết, bây giờ em biết điều đó rồi mà phải không? Và em đã đi quá xa để có thể quay lại..."

Nhưng cuối cùng, vì nhũng ngón tay nàng run rẩy và vụng về, chàng phải giúp nàng. Ginny tiếp tục nhắm mắt cho đến khi chàng ép nàng mở mắt nhìn chàng.

"Cơ thể của người đàn ông không bí ẩn bằng một nửa cơ thể phụ nữ," chàng trêu nàng. "Em có sự thuận lợi, bé yêu à, đó là giữ cho những cảm xúc của em đươc giấu kín."

"Oh" nàng nói nhẹ, nủa sợ hãi, khi chàng để tay nàng lên chàng và chàng cười.

"Đó có phải là tất cả em phải nói? Vài phút trước em ồn ào hơn nhiều."

"Oh, đừng! Em... Anh khiến em cảm thấy... em thật xấu hổ. Điều đó có lạ không?"

"Được mà bé yêu... Anh không lao vào em đâu. Hãy bắt đầu từ trên nào. Hãy chạm vào anh.... Hay em không còn tò mò nữa rồi?"

Rụt rè, do dự, nàng đưa hai tay và đặt lên ngực chàng, dưới áo mà chàng vẫn đang mặc, di chuyển tay nàng trên những cơ bắp của chàng nơi có những lằn gợn trên đó. Sự khám phá của nàng ngay lập tức dừng lại.

"Anh... chỗ này có thẹo, ngay chỗ nay... anh bị thương à?"

"Vết thương do bị đạn bắn. và nếu em tiếp tục em sẽ thấy nhiều sẹo hơn nữa ... hầu hết là do dao hoặc đạn. Em thấy anh đang tiến tới một cuộc sống liều lĩnh như thế nào chứ?"

"Anh khiến em cũng cảm thấy mình đang liều lĩnh nữa."

Nàng thì thầm và chàng nghiêng người và bắt đầu hôn nàng, những ngón tay chàng di chuyển nhẹ nhàng trên làn da nơi lưng và đùi nàng.

Lần này, khi nàng lây lại được hơi thở, nàng trở nên táo bạo hươn, nàng muốn được chạm vào chàng, muốn trở nên thân thuộc với cơ thể đầy nam tính của chàng như chàng đã chạm vào nàng. Những ngón tay nàng nôn nóng di chuyển trên cơ thể chàng, kéo áo ra khỏi người chàng, nàng tìm thấy nhiều thẹo hơn, những cơ bắp của chàng di chuyển dưới những ngón tay nàng, và cuối cùng, chậm hơn trên cái bụng với cơ bắp rắn chắc và phẳng lỳ của chàng nàng cảm thấy chàng cứng người lại và nín thở.

Sự hiểu biết rằng đôi tay chưa từng được dạy dỗ của nàng khiến chàng trở nên kích thích như vậy khiến nàng can đảm hơn. Tay nàng do dự di chuyển xuống thấp hơn, và rồi nàng chạm vào chàng và giữ lấy chàng.

"Oh Ginny!" Chàng rên lên, chàng nói thêm, "đó... điều đó không tệ phải không? Không .. đừng rụt tay lại, chưa... cho tới khi anh dạy em những gì em phải làm khi em có nó..."

Đôi tay chàng chỉ dạy nàng và chàng lại bắt đầu hôn nàng, lần này đầy dữ dội gần như hung bạo.

Nàng cảm thấy chàng xô nhẹ nàng nằm xuống và tay nàng rời khỏi người chàng khi miệng chàng bắt đầu hôn dọc thân thể nàng, khiến cơ thể nàng như bị kích động. Lần này, nàng để chàng tách hai đùi nàng mà không hề phản đối lại, đôi tay chàng nhẹ nhàng giữa hai đùi nàng. Nhưng khi đầu chàng di chuyển xuống thấp hơn, Ginny cảm thấy cơ thể nàng cong lên vì sốc... những ngón tay nàng ghì chặt tóc chàng và nàng gần như có thể la lên.

"Không! Oh, làm ơn Steve đừng... em không nghĩ..."

"Vì Chúa, Ginny, nwoi này cảu em thật đẹp như là... ah, mẹ kiếp...."

Chàng dường như đang cố kiềm chế bản thân mình, và cô thể chàng trượt lên, chầm chậm và bất đắc dĩ di chuyển lên phía trên nàng, sức nặng của chàng ép nàng phía dưới một cách vô vọng.

"Anh đoán với em anh phải đi nhanh thôi, nhưng khốn kiếp thật nó khó có thể không... khốn kiếp, khó có thể không nhớ em là..."

Nàng cảm nhận cơ thể chàng trên nàng, sự cứng rắn và nôn nóng của chàng, và bỗng nhiên nàng mệt mỏi vì chờ đợi như chàng vậy.

"Em không còn muốn là cô gái trinh nữa. Em muốn biết Steve..."

"Được rồi em yêu, được rồi... hãy để trinh tiết của em trở thành dĩ vãng..."

Hai đầu gối chàng ở giữa hai đùi nàng, giữ chúng cách xa nhau. Hai tay chàng giữ hai tay nàng, và nàng cảm thấy cơ thể chàng thưu giãn trên cơ thể nàng một chút trước khi chàng nâng người lên, cân bằng, và sau đó khi chàng thâm nhập vào cơ thể nàng, miệng chàng khiến nàng dừng lại những tiếng rên rỉ. Lúc đầu chàng nhẹ nhàng giống như chàng đã hứa, và rất chậm...ru nàng vào vòng tay gần như an toàn của chàng cho đến khi cuối cùng, đẩy mạnh một cách kinh khủng như một con dao đâm vào người nàng, khiến cơ thể nàng nâng lên vì đau đớn, tiếng la của nàng biến mất và bị bóp nghẹt lại trong cái miệng đầy chiếm hữu của chàng. Chàng vẫn ở bên trong nàng, gắn chặt vào nàng, cơ thể chàng trở thành một phần thân thể nàng, và rồi trong một phút chàng bắt đầu di chuyển, một cách kiên định và đều đặn, lơ đi việc nàng đang chống cự và nàng cũng đang dần dần từ bỏ bởi cơn đau đang dần biến mất và cuối cùng biến mất hoàn toàn, trở thành sự dễ chịu đến sững sờ. Tại sao chàng lại thay đổi nhanh vậy, từ sự dịu dàng rồi cuối cùng tới cái đau xé da? Ginny nằm dưới chàng thở hổn hển, hai mắt nàng mở to va nhìn vào khuôn mặt chàng cho tới khi chàng thả lỏng hai khuỷu tay nàng và nói nàng hãy vòng tay xung quanh chàng.

"Anh... nhưng anh làm em đau" nàng thì thầm kết tội chàng, ngay cả khi nàng đã tuân lệnh chàng, hai tay nàng ôm lấy chàng.

"Nó sẽ không bao giờ đau đớn nữa bé yêu,.. nó sẽ trở nên tốt hơn..."

Nàng cảm thấy tay chàng trên ngực nàng... chàng di chuyển nhanh hơn, và rồi bỗng nhiên cơ thể nàng di chuyển cùng với chàng, bắt nhịp với nhịp điệu chuyển động của chàng, và nàng khám phá ra rằng chàng đúng... không còn đau đớn nữa, chỉ có những chuyển động gấp rút của cơ thể chàng hòa lẫn với nhịp điệu chuyển động của cơ thể nàng. Nằm đây dưới chàng, với hai tay chàng vòng quanh nàng, ôm nàng sát vào cơ thể chàng, nàng nghĩ, không gì có thể như vậy nữa... không gì, và rồi, nàng lắng nghe nhịp thở dồn dập của chàng, bây giờ mình đã biết rồi, có một người đàn ông... nó sẽ như thế này... Thật lạ lùng làm sao, mới chỉ vài tuần trước chàng đã là một người lạ lạnh lùng, sắt đá và khá đáng sợ.... một người đàn ông nàng ghét bỏ và khinh miệt, và bây giờ, tối nay chàng là người tình của nàng. Ginny bỗng tự hỏi về những người phụ nữ chàng có trước đây, có thể chàng làm tình dịu dàng như chàng vừa làm tình với nàng. Chàng có làm tình dịu dàng như vậy với cô gái mà chàng gọi là Frenchy không? Và khi chàng ôm ấp nàng trong vòng tay chàng nàng lại cảm thấy chàng di chuyển cùng với nàng, và nàng không còn nghĩ được bất cứ điều gì ngoại trừ rằng chàng muốn nàng, và chàng đã làm mọi chuyện thật tuyệt vời, và không hề khiến nàng sợ hãi, và chắc hẳn chàng phải yêu nàng, chàng phải, nếu không chàng đã không ôm ấp nàng như vậy, hôn nàng nhẹ nhàng như vậy, và gọi nàng là "tình yêu".

Hai tay nàng tuột xuống lưng chàng và cảm thấy những cơ bắp của chàng căng cứng và thả lỏng ... nàng vuốt ve những sợi tóc dài sau gáy chàng, những sợi tóc đang uốn cong trên những ngón tay nàng. Rất từ từ, Ginny cảm thấy nhịp thở của chàng và những cú đâm mạnh của chàng tăng dần, bằng bản năng nàng hòa nhịp với nhịp di chuyển của chàng. Nàng cảm thấy cơ thể nàng bây giờ quen thuộc với cảm giác ấm áp và nhịp đập nơi thắt lưng nàng và cơ thể nàng cong lên đón nhận khi chàng khiến nàng trống trải rồi lại khiến nàng tràn đây và cứ thế. Và sau đó nàng cảm thấy yếu đuối, chân tay nàng như không có sức sống nàng gần như khó có sức để đáp trả lại những nụ hôn của chàng hay phản đối khi chàng dùng chiếc khăn quàng cổ của chàng nhúng ướt nó từ bình nước của chàng và chàng lau sạch cơ thể nóng hổi, đầy mồ hôi của nàng một cách dịu dàng... cái mát lạnh và ẩm ướt của cái khăn khiến nàng thở hổn hển khi chàng di chuyển cái khăn ướt trên ngực nàng, trên bụng nàng, và cả giữa hai đùi nàng. Chàng giúp nàng mặc lại đồ, mặc những tiếng phản đối yếu ớt của nàng rằng nàng vẫn chưa muốn đi, nàng quá mệt...

"nêu em vẫn tiếp tục ở lại đây với anh, anh sẽ bị kích thích làm tình với em suốt đêm mất," chàng nói nửa nhẹ nhàng, nửa trêu cợt. Và rồi, nghiêm túc hơn, "em quên rằng những tên da đỏ đang ở ngoài kia sao? Tốt hơn hết em quay lại xe ngựa và cố gắng ngủ một chút đi."

Chàng đưa nàng đến bên xe ngựa của nàng, hôn nàng dịu dàng, và nàng phải chấp nhận điều đó, điều đó... sự thật là chàng đứng đây nhìn theo nàng cho đến khi nàng chui lại vào trong xe và kéo tấm bạt phủ xe lại sau lưng nàng. Cuộc tấn công của người Apache xảy ra khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống - chỉ một vài tia nắng lóe rạng trên bầu trời xanh đen đang chuyển qua màu xám hơn, xanh mờ mờ. Họ bị lôi xuống dưới gầm xe - Ginny và Sonya và Tillie vẫn nửa tỉnh nửa mê, không chịu bị đánh thức trước bình minh. Những hộp và thùng nặng đã bảo vệ họ với một lỗ hổng vừa đủ để đút một cây súng trường. Dưới gầm xe an toàn hơn, Pop Wilkins đã giải thích như vậy. Và có những người đàn ông bảo vệ họ ở dây. Họ đã chuẩn bị chiến đầu - chuẩn bị chờ những người da đỏ tới. Và rồi những người da đỏ tấn công, dường như mọi tới từ bốn phía, chỉ những con ngựa bị giật mình lao về phía họ. Bỗng có một khoảng khắc yên lặng như dò hỏi chuyện giif đang xảy ra cho đến khi Steve hay Paco hét lên: "Bắn đi chứ, lũ ngốc!"

Cùng lúc, trong một thoáng, Ginny nhìn thấy một chiến binh Apache da đen, béo lùn người đang dẫn đầu đoàn ngựa, chạy gần như nhanh như những lũ ngựa cho đến khi họ xoay người trên ngựa với những tiếng la hét như quỷ dữ. Một loạt tiếng súng vang lên khiến Ginny muốn điếc tai. Nàng cảm nhận thấy nàng bị lôi sang một bên và được nói ngồi tránh qua một bên, sau đó, một lúc may mắn là nàng khôn phải nghĩ hay lo sợ vì nàng và Tillie đang bận rộn lên đạn cho những khẩu súng vẫn còn nóng và bốc khói và cả những khẩu súng trường bị quẳng qua một bên khi đạn của chúng bị hết. Mọi việc trở nên như tự động vậy, sau những lần dò dẫm đầu tiên. Không có thời gian để cảm nhận hay tay bị phỏng rộp và như bốc cháy vì phải chạm vào thứ kim loại nóng bỏng, không có thời gian tự hỏi chuyện gì đang diễn ra hay bằng cách nào mà những viên đạn và những mũi tên tấn công được xe của họ. Sonya cũng đang bận rộn với cấy súng trường, và sau lần đầu được Steve chỉ dẫn, "hãy nắm lấy thời gian, đảm bảo rằng mọi viên đạn đều trúng mục tiêu." Bà bỗng trở nên điềm tĩnh, mặc dù hai vai bà chắc phải nhức nhối và bầm tím vì sức bật cảu khẩu súng trường mỗi lần bà bắn nó. Ginny không có thời gian mà ghen tỵ với Sonya và Steve khi hai người quá gần nhau - hai vai họ gần như đang chạm vào nhau. Ít nhất chàng đang ở dây, với họ --- nàng không bao giờ yên tâm hơn lúc nàng thấy chàng chui xuống dưới gầm xe với ý định nhanh chóng chạy vào dưới gầm xe với họ từ bên ngoài. Một hoặc hai lần nàng cảm nhận được tiếng đạn xuyên vào những cái thùng đang che chắn họ... những cú bắn cứ liên tiếp, xối xả, hòa lẫn với tiếng la hét hoang dại từ những người da đỏ và cả những người đàn ông đang bảo vệ họ. Có một khoảng thời gian ngắn mọi thứ bỗng yên tĩnh giữa đợt tấn công thứ nhất và thứ ba những kẻ tấn công đã bị đánh bật lại, với một vài thi thể rám nắng của những người da đỏ nằm khá gần những cỗ xe ngựa. Ginny không dám nghĩ bao nhiêu người trong số họ có thể cũng đã chết... một trong những người đàn ông cùng trao đổi những nụ cười với nàng hay khẽ ngả mũ khi nàng bước ngang qua họ...điều này vẫn thật khó có thể tin được là nó đã xảy ra. "Họ đã đi rồi phải không?"

Nàng nghe Sonya phấn khích hỏi, và nàng cũng chút nữa đã hỏi một câu tương tự, nhưng bây giờ nàng nhận thấy Steve đang lắc đầu một cách nghiêm nghị và chàng nạp đạn vào khẩu súng lục cổ quay của chàng.

Người Apache chắc chắn không được chuẩn bị cho việc sẽ vấp phải hàng rào phòng thủ như vậy từ những cỗ xe, nhưng họ vẫn không cẩn trọng hơn trong những lần tấn công điên cuồng kế tiếp. Làn này họ xảo trá hơn. Một vài người chiến binh phi nước đại trên những con ngựa, những người khác ẩn nấp sau những cấy cỏ cao, trườn đi, nép mình lấy đà hoặc trườn trên mặ đất để có những đợt tấn công ác liệt hơn.

Lần này, một vài người chiến binh da đỏ đó đã tiến đến gần vòng tròn những cỗ xe hơn, luồn dưới những sợ xích nặng giữa các xe ngựa gào lên những tiếng chiến thắng. Đâu đó Ginny nghe tiếng một người đàn ông la ... sau đó là những tiếng súng ngắn và một tiếng thét, "Chúng ta bắt được hắn rồi!"

"Tiếp tục bắn!"

Steve Morgan điềm tĩnh nói với Sonya người bỗng nhiên đang run dữ dội. Ánh mắt chàng quét qua Ginny. Thu mình gần như đông cứng lại một chỗ, tâm trí nàng vẫn còn vang vọng tiếng kêu đau đớn và giận dữ dường như từ nơi nào đó vọng lại.

"Cả cô nữa... cô có thể bắn bất cứ thứ gì cô thấy... hãy để Ginny lên đạn."

Không chờ nàng hồi đáp chàng nhảy qua chỗ Jo đang canh gác khu vực trọng yếu của họ... "chỗ trú ẩn nhỏ bé an toàn của họ".

Thật không thể tin nổi rằng nàng người đã sống ở Paris an toàn và hạnh phúc, chỉ vài tháng trước đây bây giờ ngồi thu mình nơi đây dưới gầm xe giữa một nơi chẳng boeets là đâu với hai tay phòng rộp và thuốc súng nhòe nhoẹt trên mặt... cố gắng bắn những kẻ thù nàng thậm chí còn không nhìn thấy.

"Giữ vững, bắn hạ chúng đi!"

Đó thực sự có phải là giọng của Pop Wilkins bây giờ khàn khàn và gần như không thể nhận ra trong khí thế sôi sục của trận chiến?

Rồi có một tiếng uỵch như tiếng phát ra từ một người nào đó đập mạnh vào xe ngựa và Sonya hét lên. Ginny cảm thấy khẩu súng hết đạn rớt khỏi tay nàng, nàng không có nổi sức để cầm lấy khẩu súng trường mới được nạp đạn từ tay Tilie.

Mặc những yêu cầu của nàng, mặc nỗi sợ hãi của nàng nàng quay người lại, và Steve đã biến mất. Rồi bên ngoài bỗng vang lên tiếng la hét, lạ lùng ở bên ngoài, và mặt Ginny trắng bệch lại vì sợ.

"Oh Lạy Chúa, ai đó đã bị cắt cổ", Tillie rên rỉ, và giữa những tiếng súng, Sonya không còn giữ được bình tĩnh cũng như sự kiềm chế của bản thân hét vào mặt Tillie, "Im miệng đi được không, cô đúng là kẻ ngu ngố mà?"

Và rồi Ginny với khẩu súng trường vừa được nạp đạn nắm chặt trong tay, bắt đầu chui ra bên ngoài, Sonya hét lên lần nữa, lần này giọng bà cao vút vì sợ hãi, "Ginny ... không".

Nàng tiếp tục cúi người, bị điều khiển bởi bản năng ngoài cơ thể manh mẽ hơn cả sự sợ hãi, được giải phóng, vẫn tiếp tục trườn ra khỏi chỗ tú dưới xe. Không xa khaorng hai Yard từ chỗ nàng, một thân thể người Apache nằm co quắp, những hình vẽ chiến tranh trên người, cặp mắt vô hồn. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, trên mái tóc ông ta điểm vài sợi bạc dưới dải băng buộc đầu cũng được trang trí thêm những chuỗi hạt.

Xa một chút, hai người đàn ông đang vật lộn với nhau, cuộc chiến đang đến hồi kết thúc, họ lộn qua lộn lại trên nền đất khô cứng. Nàng thấy tia phản chiếu của những con dao... và lần đầu tiên nàng chú ý một trong hai người đàn ông là Steve Morgan, người còn lại là người Apache. "Lạy Chúa", Ginny thì thào thành tiếng. Nàng nâng khẩu súng trên tay, cảm thấy sức nặng của nó khiến nàng muốn đánh rớt nó. Nhưng nàng chắc chắn không dám để nó rớt và rồi có điều gì đó khiến nàng nhiefn lên, và nàng thấy Carl Hoskins đang đứng đó theo dõi, chỉ cách đó một khoảng ngắn.

"Carl... hãy làm gì đó đi chứ!" nàng la lên, nhưng anh ta không hề di chuyển ... có điều gì đó vừa lạ lùng, vừa như hả hê trên khuôn mặt anh ta.

"Morgan có thể tự bảo vệ mình", anh ta lầm bầm, va rồi giọng anh ta gần như đang u mê "Em ổn không Giiny? Anh nghe tiếng em hét."

Nàng lờ anh ta, hai mắt nàng dán chặt vào cuộc vật lộn. Áo của Steve bị cắt nát te tua... nàng có thể nhìn thấy cơ bắp của chàng khi chàng và người đàn ông kia túm lấy khuỷu tay của nhau, hai bên đều cố kìm chế không cho kẻ kia dùng đến dao. Khẩu súng lục ổ quay của chàng đâu rồi? Máu loang trên khắp nơi... trên người chàng, trên mình kẻ địch của chàng, và trông hai người họ như hai con dã thú, chiến đấu trông cuộc chiến sinh tồn của chúng trong khi nhưng con khác vẫn tiếp tục cuộc sống riêng của chúng.

Vài inch nữa một mũi tên sẽ ghim trúng Ginny, và nàng không hề la hét, chỉ nhìn một cách ngẩn ngơ cho đến khi Carl xóa đi khaorng cách giữa hai người, tiến lên vài bước, đẩy ngã nàng về phía sau.

"Ginny vì Chúa, trốn đi!"

Đẩy nàng phiá trước anh ta, anh ta khom mình đến khu trú ẩn nhỏ xíu nơi Sonya và Tillie ẩn nấp.

"Bắn đi! Đây, đưa tôi khẩu súng!"

Carl giật khẩu súng khỏi tây Tillie và bắt đầu bắn qua khe hở và Ginny bướng bỉnh nhân cơ hội anh ta bận rộn, chạy ra bên ngoài.

Cách hai người đàn ông tấn công nhau có gì đó như nguyên thủy và mang tính bản năng nhưng nàng vẫn chưa tìm được từ ngữ nào diễn tả nó. Bằng cách nào đó họ tách ra, xoay quanh nhau, hai cơ thể cứng lại chuẩn bị nhảy lên, lao vào nhau cẩn trọng chờ đợi. và nàng không biết bằng cách nào lại cảm nhận được những điều này, khi mà ngay cả những âm thanh gầm gừ trong cổ họng của người da đỏ kia cũng còn lạ lẫm với nàng. Nàng biết họ đang chửi bới lẫn nhau, hứa hẹn kẻ kai sẽ chết.

Một lẫn nữa nàng nâng khẩu súng lên, cò súng vang lên một tiếng click, và người da đỏ lao vào Steve, dao của hắn phản chiếu ánh mặt trời vào mắt nàng khiến nàng trong khoảnh khắc không nhìn thấy gì hết, và một lần nữa nàng lại không bắn được.

Nàng nghe một tiếng la và cằn nhằn, và người da đỏ ngã xuống, con dao rớt khỏi tay anh ta. Vẫn còn kinh ngạc, Ginny thấy Steve đứng dạng chân giữa thi thể kia, con dao trong tay chàng vung lên và hạ xuống dù nàng la lên, "Đừng! Oh, đừng!". Cuối cùng chàng cũng nhìn nàng, máu chảy ra từ những vết cắt tren cơ thể chàng nhỏ giọt, và con dao của chàng cũng vấy máu, đôi mắt chàng lạnh giá. "Cô muốn tôi để anh ta sống với con dao đâm vào bụng anh ta? Anh ta là một chiến binh, và một chiến binh nên chết một cách nhanh chóng và sạch sẽ".

Không nói thêm lời nào nữa, Ginny quay trở lại chỗ trú dưới gầm xe, ở lại đây mặc dù tiếng súng đã ngừng. Khi nàng nạp đạn súng cho Carl, cố gắng không để ý vẻ mặt trách móc của anh ta, tâm trí nàng đang để vào việc khác. Đây là lần thứ hai nàng chứng kiến chàng giết người... và nó tệ hơn lần trước, việc chàng dùng dao còn kinh khủng hơn khi chàng dùng súng. Và đôi tay đó đã chạm vào nàng thật dịu dàng vào tối hôm qua--- lạy Chúa, chàng là loại đàn ông gì vậy? Mình có mất trí không khi lại nghĩ như vậy chứ? Và mình thực sự cảm thấy thế nào về Steve Morgan? Nàng có thời gian để nghĩ về việc đó sau--- sau khi người Apache bỏ đi. Và cả điều lạ lùng này nữa vì Steve đang cãi nhau gay gắt với Carl, và Pop thì cố dàn hòa.

"Họ sẽ tiếp tục đến trừ phi chúng ta để họ lấy lại những thi thể của những chiến binh đã chết, mặc dù bây giờ họ biết chúng ta đủ mạnh để chống lại họ. Một trong số các anh cột dải vải trắng lên mũi súng của các anh--- họ hiểu điều đó--- và tôi đàm phán với họ."

"chúng ta thắng chúng rồi --- tại sao chúng ta lại phải vẫy cờ trắng chứ?"

Carl giận dữ, nhưng khuôn mặt đầy hoang dã với cặp mắt xanh thằm khiến anh ta im lặng. Và vì người Apache đã đi, lạ lùng và yên ắng như khi họ xuất hiện vào lúc hừng sáng. Vài giờ sau, Paco và Steve cưỡi ngựa ra ngoài và trờ lại báo cáo rằng họ an toàn tiếp tục cuộc hành trình, những chiếc xe ngựa tiến lên phía trước, không có gì xảy ra. Hai nấm mộ được đắp lại bằng những tảng đá bị bỏ lại phía sau là dấu ấn cho cuộc chiến vừa xảy ra của họ, ít nhất 5 người khác bị thương trên những chiếc xe ngựa đang chạy. Khi nàng ngồi yên lặng bên cạnh Sonya, Ginny nhớ lại đoạn ngắn Pop đọc trong kinh thánh, nước mắt cay xè mắt nàng khi họ đọc nó lúc sớm. Chết chóc và bạo lực! Họ dường như cách xa văn minh quá, quá xa những gì thân thương và thân thuộc, và bây giờ nàng nhận ra hơn bao giờ hết vùng đất này hoang dã đến chừng nào, với những con người hoang dại sơn đầy mình họ thuộc về nơi này trong một thế kỷ khác, và những người đàn ông cũng hoang dã như vậy, giết chóc bất cú khi nào mà không có một chút lương tâm.

Nàng nghĩ về Steve Morgan, và lý do khiến chàng giết những người Apache, chỉ có sự thật nó đã diễn ra khiến nàng sợ hãi và ghê tởm. Và nàng buộc mình phải thừa nhận chàng là một kẻ giết người chuyên nghiệp và chàng đã lựa chọn cách sống như vậy. Thành thật thừa nhận chàng đã thu hút nàng ngay từ lần gặp đầu toeen, và mặc dù nàng đã cố ghét chàng và tránh xa chàng nhưng mọi cố gắng đều vô vọng khi nàng bị kéo lại gần chàng bởi những khao khát lạ lùng của cơ thể và tâ hồn nàng mà trước đây nàng không hiểu nổi.

Khóe miệng nàng cau lại chán ghét. Oh, Chúa, nàng cũng chẳng khá gì hơn chàng, hơn bất cứ người phụ nữ buông thả khác - những người không kiềm chế được những cảm xúc căn bản của mình. Nàng đã dễ dàng cho mình đi như thế nào--- không nghi ngờ gì nữa, lại một cuộc chinh phục khác. Chàng sẽ không dễ gì có nàng nưa đâu--- không phải chàng và không phải bất cứ người đàn ông nào khác.

Suy nghĩ kỹ, kiệt sức và đau đầu, Ginny ngồi lại xe ngựa buổi tối hôm đó, Tiile mang cho nàng một chén súp thịt ngon tuyệt.

"Nhưng --- nó có vị gần như thịt gà vậy! Sao cô làm được như vậy Tillie?"

Cô hầu gái cười toét miệng với nàng.

"Đó là thịt thỏ--- hay cái gì đó gần như vậy. Ngài Morgan bắn hạ nó và đưa nó cho tôi. Nói rằng ông ấy xin lồi vì cô cảm thấy không được khỏe."

Sao bây giờ chàng dám giả bộ quan tâm đến nàng? Nàng có một thôi thúc mãnh liệt là hất chén súp vào Tillie, nhưng thay vì vậy giọng nói nàng cẩn thận hơn: "Anh ta thật tốt bung. Carl có sao không?"

Hãy để Tillie nghĩ mình quan tâm đến Carl --- cô hầu gái luôn hành động như thể cô ta hiểu quá nhiều.

"Ồ, Carl, anh ta thực sự lo lắng cho cô! Thực sự buồn, cho đến khi bà Brandon khiến anh ta bình tĩnh lại."

Ginny hạ giọng và nghiêng người tới phía trước.

"tôi nghe anh ta nói với cà Brandon anh ra lo lắng cho cô thế nào tiểu thư ạ. Điều đó có nói lên điều gì không? Cô có hai quý ông tốt nhất tán tỉnh cô, cô đã--- họ gần như đã đánh nhau, khi Carl nói điều gì đó về việc để cho những người da đỏ đi dễ dàng như vậy..."

Ginny giật mình đứng dậy, gần như làm đổ chén súp lên người nàng.

"họ gần đánh nhau á? Oi không, Carl không có một cơ hội để thắng nếu họ đánh nha."

"Tôi cứ nghĩ cô thích Morgan nhất chứ."

Cô hầu gái thật ranh mãnh--- Ginny rất muốn bác bỏ những điều cô ta vừa nói nhưng không chắc Tillie có thức hồi đêm hôm qua và thấy nàng rời khỏi xe không, nàng đành nuốt xuống những lời giận dữ nàng chuẩn bị nói.

"Morgan --- là một người đàn ông khác thường, nhưng anh ta không phải là một quý ông. Tôi mừng là cuối cùng chúng ta cũng tới El Paso."

Nhưng nàng có mừng thật không?

Ngày tiếp theo, Ginny thường tự hỏi mình cùng một câu hỏi như vậy. Không còn những người da đỏ tấn công nữa, và mọi chuyện đều trôi chảy, ngay cả khi họ vượt sông Pecos. Carl Hoskins đôi khi cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa một lúc, và vào các buổi tối, khi họ cắm trại anh ta vẫn ve vãn Ginny một cách tha thiết và không nản lòng mặc dù nàng đã đưa ra những lời từ chối hời hợt, qua loa sao họ không nên tới gần những chỗ tối một mình, hay nói về bất cứ chuyện gì nghiêm túc như là đính hôn giữa hai người họ.

"Nhưng đây không phải trường hợp bình thường", nàng sẽ nói với anh ta, "và chúng ta chưa thực sự hiểu nhau. Hơn nữa, cha em sẽ giận dữ với cả hai chúng ta mặc dù..."

"Đúng, đúng, dĩ nhiên anh hiểu. Ginny, anh biết em đúng về mặt luật pháp, cô bé bướng bỉnh đáng yêu của anh. Nhưng anh quá yêu em, và không gì có thể thay đổi suy nghĩ củ anh."

Và nàng sẽ nghĩ, chỉ nếu mà anh ta biết. Anh ta sẽ ghét mình như thế nào- mình- đúng, anh ta sẽ thay đổi suy nghĩ, dĩ nhiên. Có lẽ anh ta sẽ yêu cầu mình là tình nhân của anh ta và chẳng bao giờ muốn mình làm vợ anh ta.

Nhớ lại lúc ở Paris,nàng đã lém lỉnh tuyên bố với những người bạn thân nhất của mình nàng sẽ trở thành gái điếm hạng sang nổi tiếng nhất.

"Kết hôn", nàng tuyên bố mạnh mẽ "chỉ là một hình thức khác của nô lệ. Tại sao tôi không tôi phải đứng nhìn anh ta có tình nhân và tôi thì bồng bế con cái ở nhà chứ, tại sao tôi không dám có tình nhân riêng cho mình? Tôi muốn tự mình lựa chọn con đường sống cho mình, tự chọn định mệnh của tôi như những người đàn ông đã làm chỉ bởi vì anh ta là đàn ông."

Những lời nói mới hời hợt làm sai, và ngây thơ làm sao! Nàng sống trong thế giwois của đàn ông, thế giới những người phụ nữ được trải thảm hoa hồng mỗi bước họ qua và họ được tôn sùng chừng nào họ thích nghi và chấp nhận những tiêu chuẩn của cách cư xử cho phụ nữ. Sự trong trắng của nàng là một trong những điều khiến nàng tránh xa được tất cả đàn ông, nhưng nàng đã cho sự trong trắng của nàng một cách dễ dàng cho sai người.

Và điều này khiến nàng khó chịu khi nghĩ Steve Morgan chẳng thèm cố tán tỉnh nàng nữa. Chàng chẳng tuyên bố hay hứa hẹn gì.

"Anh muốn em..." chàng chỉ tuyên bố đơn giản như vậy và không hứa hẹn gì--- không, khi nàng thì thầm "Em yêu anh". Không, đó vẫn chưa phải điều tệ nhất, chàng chẳng thể hiện bất cứ sự tôn trọng nào đối với vị trí của nàng cũng như sự thiếu kinh nghiệm của nàng. Những nụ hôn của chàng dữ dội và đòi hỏi, chàng dối xử với nàng như một vũ công rẻ tiền, và nàng để chàng đối xử với nàng như vậy, đã điên cuồng muốn nhiề hơn nữa, cho phép chàng là người thỏa mãn sự tò mò cho nàng.

Nàng quyết định lờ chàng luôn và tránh sự hiện diện của chàng nhiều nhất có thể, nhưng bản năng phụ nữ của nàng vẫn dụ dỗ nàng nhớ lại "đêm đó", chàng dường như cũng cố tình tránh mặt nàng.

Nàng trở nên quen với những nụ hôn của Carl, mặc dù nó không làm nàng bị xáo động chút nào, và nàng không để anh ta đi xa hơn những nụ hôn.

Nhưng con quỷ dữ trong nàng dường như đang vùng vẫy từ trong tâm trí nàng lý sự một cách lô gic nhiều lần --- đay nghiến nàng với những bí mật của nàng rằng mặc dù nàng không thích những nụ hôn của Carl nhưng nàng lại đáp trả Steve --- ngay cả bây giờ, vào một vài đêm, cơ thể nàng nhức nhối tìm kiếm điều gì đó, cần cảm giác của những nụ hôn của đôi tay ai đó trên cơ thể nàng, những cảm giác ngọt ngào của sự tự do khi nàng cảm nhận được chàng láu lỉnh đẩy ham muốn của nàng lên, lên mãi cho tới khi họ không thể chịu được nữa và rồi thỏa mãn với cơ thể chàng.

Như những người khác trên xe ngựa, Ginny đếm từng ngày cho đến khi họ tới El Paso, nhưng vì một ly sdo khác.Đoàxe sẽ dừng ở El Paso hai đến ba ngày ở El Paso để đàn gia súc nghỉ ngơi, lấy thêm lương thực dự trữ. Và nơi đây, nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, họ có thể nghe được tin tức của hoàng đế Maximiliam. Cha nàng đã sắp xếp trước từ Washington, cụ thể là trên đường tới thành phố Mexico họ sẽ là khách của hoàng đế và hoàng hậu.

"Ginny, con có mối quan hệ quan trọng với triều đình Pháp ở đây," và cặp mắt cha nàng lấp lánh nhìn nàng, " Con sẽ nữ đại sứ bé nhỏ của ta. Hãy nhớ cười với tướng Bazaine nụ cười đặc biệt đó của con, vì ông ta là chỉ huy của quân đội Pháp , người thực sự có quyền lực đứng đằng sau ngai vàng."

Thật là hứng thú khi nghe cha nàng nói về những kế hoạch và tham vọng của ông. Như đang đọc tiểu thuyết của Ngài Dumas. Nàng đã tưởng tượng nàng là nữ hiệp mặc áo choàng, lao vào nguy hiểm với mục đich chiến đấu cho sự sống còn--- nhưng những người da đỏ tấn công đã dạy cho nàng bài học, ít nhất đó là sự thật khó chịu của hiểm nguy; ý nghĩ về những cái chết và ngay cả động cơ của nó thôi cũng đủ kinh hoàng rồi.

Họ rời El Paso, ngụy trang bằng vài lời nói dối (nhưng không, nàng nghĩ giận dữ, không cần phải làm vậy, cha nàng sẽ để lại tin nhắn ở đây và ông đã sắp xếp mọi thứ, không để mọi người có cơ hội hành động khác kế hoạch của ông, đó là cách của ông) chuyện gì sẽ xảy ra? Chuyện gì sẽ xảy ra với những người còn lại? Liệu Steve Morgan có nhớ nàng không hoặc tự hỏi sao nàng lại thay đổi suy nghĩ về việc tới California nhanh như vậy? Khi họ tranh luận thì đối với Sonya việc đó không quan trọng.

"Chúng ta không cần giải thích gì với họ, Ginny yêu quý. Dù sao đi nữa, họ chỉ là những người được thue bởi cha con để hộ tống xe và gia súc tới California, chứ không phải thẩm vấn chúng ta. Đơn giản chúng ta chỉ báo cho họ biết rằng chúng ta dự định ở lại El Paso vì cha con đã thay đổi kế hoạch của ông ấy và sẽ đến gặp chúng ta ở đây. Hoặc --- hoặc--- chúng ta sẽ nghĩ được lý do hay hơn, ta đảm bảo điều đó!"

Bản năng tự nhiên không hề bối rối của Sonya thật tuyệt vời--- chắc chắn không gì sẽ bị sai lệch. Nhưng ít nhất nàng có thể khẳng định với mình, nàng sẽ không gặp lại Steve Morgan nữa, nàng sợ ngước lên và bắt gặp cặp mắt màu xanh ngọc bích lạnh lùng của chàng và cảm thấy cơ thể nàng cong người lên đầu hàng vô điều kiện những nụ hôn của chàng, và nghe chàng gọi nàng là "tình yêu".

Đêm cuối cùng họ cùng nhay ở vùng Texas hẻo lánh và hoang vu trước khi họ đến El Paso, những đám mây bão đang vần vũ trên đầu họ, thêm vào đó trái tim Ginny âu sầu chán nản lạ lùng. Ánh chớp cắt xoẹt ngang bầu trời, và sấm nổ vang trời khiến Pop Wilkins bi quan dự đoán đàn gia súc gần như luôn bị kinh hãi trong những trận bão lớn.

"Và bão ở Texas là một trong những trận bão khủng khiếp nhất mà tôi được chứng kiến", ông ta thêm. Carl có vẻ long lắng, vội vã quay lại cùng với vài người đàn ông trông coi đàn gia súc của họ, và Sonya cho rằng việc Ginny u sầu ủ dột là do sự vắng mặt của Carl. Cố gắng an ủi cô con gái của chồng đang rầu rĩ, Sonya khẽ bóp nhẹ tay nàng và thì thầm rằng nàng sẽ sớm quên những muộn phiền khi họ đến El Paso. "và con yêu, nếu con vẫn đang nghĩ rằng Carl sẽ quên con thì chúng ta có thể đi tới Mexico, rồi con không phải--- cậu ấy nói với ta anh ta đã quan tâm đến con nhiều như thế nào. Sự thật là," bà trêu chọc "cậu ấy nhờ ta nói với cha con giúp cha con chấp nhận cậu ta. Nhưng ta e rằng con mới là người nhanh chóng quên cậu ta nếu chúng ta gặp triều đình của hoàng đế ở Chapultepec. Ta nghe nói nó đẹp tuyệt và tất cả các sĩ quan đẹp trai đều đến từ Pháp và Bỉ và Úc--- học vị của họ thì từ mọi miền trên thế giới. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hứng khởi rồi phải không Ginny! Những bữa tiệc và các buổi đón tiếp chúng ta được mời tham dự-- và có thể cha con quyết định đến gặp chúng ta ở đây."

Ginny không nghe được bất cứ lời nào về viễn cảnh Sonya vẽ ra, nhưng với bản năng mơ hồ nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của chàng. Steve Morgan chàng đã lần tránh đâu đó trong các lều trại những đêm trước bỗng nhiên xuất hiện ngay sau họ, và bây giờ không một lời xin phép chàng duỗi dài chân ngồi ngay bên cạnh nàng.

Chàng đi nhẹ nhàng như một người da đỏ, Ginny nghĩ giạn dữ, để ý tối nay chàng mang giày da đanh cổ cao của người da đỏ thay vì mang ủng. Lờ đi nhịp đạp của trái tim đang đập dồn đạp trong lồng ngực, nàng tự hỏi không biết chàng đã nghe được bao nhiêu cuộc trò chuyện của họ. Và sao chàng dám lén lút đến ngồi đây? Sao chàng dám điềm tĩnh ra vẻ như nàng sẽ chẳng để ý gì việc chàng ngồi ngay cạnh bên nàng như vậy? cắn chặt môi cố giấ những suy nghĩ rối tung trong lòng, Ginny nhìn Sonya một cách cảnh cáo và dũng cảm đối mạt với chàng.

"Morgan sao mấy ngày nay anh có vẻ lạ vậy?"

Nàng thấy mắt chàng có vẻ thích thú, đuôi mắt chàng nheo lại, nàng vội vã quay người đi, tức mình vì màu hồng lan trên má nàng đang phản lại nàng.

" Dì và tôi đang bàn luận mọi chuyện lạ làm sao khi chúng ta đang tiến gần Mexico. Chúng ta vừa vượt qua sông El Paso phải không?"

"Đúng vậy thưa tiểu thư. Nhìn qua bên kia Rio Grande và cô có thể thấy được Mexico. Một đất nước xinh đẹp khi chiến tranh kết thúc ở đây. Các quý cô đôi khi nên đến đó thăm quan."

Chàng nói rất điềm tĩnh khiến người khác khó lòng đoán được những gì ẩm chứa đằng sau nó. Nhưng chàng có ý gì khi chàng nói họ nên đi thăm Mexico? Dường như cảm nhận được Ginny hơi ngần ngại Sonya nói nhanh.

"Tôi đang nói với Ginny mọi chuyện sẽ thú vị thế nào nếu chúng ta có cơ hội thăm triều đình của hoàng đế Maximiliam một ngày nào đó. Tôi nghe nói Carlota là một người phụ nữ cực kỳ thông minh và xinh đẹp, và họ đã làm những điều tuyệt vời cho những người dân nghèo và không được giáo dục ở đây."

"tôi không biết về những việc đó thưa bà. Nhưng đôi khi tôi tự hỏi những người dân nghèo và không được giáo dục ở Mexico thực sự thích một hoàng đế nước ngoài thay thế vị tổng thống mà họ tự chọn không."

Chàng bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của cả hai người phụ nữ và nhún vai.

"Tôi không có ý nói một cách khiếm nhã như vây, dĩ nhiên, nhưng tôi đoán chúng tôi không thích lắm nếu quốc gia nào đó gửi lính của họ đến điều khiển nơi này. Thực sự, tôi vừa trở về từ cuộc chiến của chúng tôi chống lại đất nước bị chia cắt, phải không nào?"

"Morgan," giọng Ginny cao vút lên, nàng nổi giận, "Tôi được biết người Mexico đã yêu cầu nhưng người lính Pháp đến tiếp quản đất nước họ. Họ chính là người mời Maximiliam và Carlota tới Mexico trước. Tại sao ư, tôi có cơ hội nói chuyện với Ngài Hildago đáng mến, ông ấy..."

"tiểu thư Brandon, tôi chắc chắn không muốn cô nổi sùng lên."

Ánh nhìn chế giễu trong mắt chàng ngược lại với những lời xin lỗi chàng vừa thốt ra, mỗi lời chàng nói càng khiến nàng giận hơn, "và tôi chắc chắn không đủ khả năng nói chuện thân mật với triều đình của Napoleon ở Paris. Nhưng tôi biết vài điều về Mexico và người dân ở đây." Chàng nhìn nàng ranh mãnh. "Tôi chắc cô nghe nói tôi là con lai chứ? Well, tôi đoán một phần điều đó đúng, phụ thuộc vào cách mà cô nhìn nhận nó. Mẹ tôi là người Tây Ban Nha, cô thấy đấy, tôi được nuôi dưỡng ở Mexico ngay từ khi tôi mới 5 tuổi."

"Và anh cảm thấy anh đủ khả năng nói thay cho người Mexico?"

Lần này chàng nói với vẻ mất kiên nhẫn.

"Tôi không nói thay cho bất kỳ ai chỉ nói cho bản thân tôi thôi, tiểu thư Brandon ạ. Nhưng tôi biết chỉ những người giàu - những địa chủ muốn dựa vào thế lực của những điền trang lớn mà họ sở hữu, cũng như nhà thời dựa vào sức mạnh của họ và chính quyền giả tạo - họ là những người Mexico muốn Maximilian!" Chàng nhìn nàng cay đắng khiến nàng không thốt lên lời. "Thưa tiểu thư những con người không được giáo dục ấy bây giờ là những người đang phải chiến đâu để giành lại tự do và quê hương của họ lại từ những kẻ ngoại quốc đang chiếm giữ quê hương họ".

Ginny gần như bị sốc và một cách không mong đợi, Ginny nghiêng người tới lắng nghe cuộc tranh luận của họ. Cặp mắt xanh mở lớn nhìn vào khuôn mặt Steve Morgan, bà nói thật ngọt ngào, "Tại sao vậy Morgan anh làm tôi ngạc nhiên! Anh nói như thể anh có nguyên nhân của anh vậy. Anh đang nói với chúng tôi anh định đi chiến đấu cùng với mấy người --- mất người Juarista, hay bất cứ cái gì mà họ tự gọi mình, những kẻ giết hại và làm tổn thương lính Pháp và những người dân vô tội và gọi đó là chiến tranh bảo vệ tự do."

Ginny theo dõi, sững sờ khi thấy hai cặp mắt xanh gườm gườm nhìn nhau. Có lẽ vì cơn bão, chuyện gì xảy ra với Sonya vậy? Một nụ cười lạ lùng, cứng ngắc nở trên đôi môi của người mẹ kế của nàng, mặc dù bà ta đang run lên vì những tiếng sấm.

"Tôi cũng không hề biết bà cảm thấy mạnh mẽ như thế về vấn đề đó", Steve Morgan nói khẽ, và bỗng nhiên như thể những lá chắn che phủ mặt chàng khiến khuôn mặt chàng lạnh lẽo và không có bất kỳ cảm xúc nào nữa.

"Tôi nghĩ cuộc tranh cãi này chẳng có mục tiêu gì và thật vô nghĩa" Ginny nói to lên và cảm thấy như nàng vừa phá tan một thứ bùa mê vừa mới laxngd dãng trong bầu không khí của họ.

"Dĩ nhiên con đúng!" Sonya nói nhanh, hơi cười. "Lạy Chúa tôi, ta không biết có chuyện gì với ta nữa."

"Có lẽ đó là vì cơn bão. Hầu hết phụ nữ đều trở nên lo lắng khi cơn bão đang đến."

Chàng nói một cách tình cờ, nhưng khuôn mặt Sonya bỗng đỏ bừng lên và bỗng than một tiếng, tay bà nắm chặt nếp váy khiến những đường gân trên bàn tay nổi lên.

"Tôi ghét những cơn bão! Chúng--- chúng khiến tôi sợ hãi, và gợi nhớ những điều-những điều không dễ chịu."

Một tia sét xẹt ngang bầu trời khiến bà nhăn nhó bà vội vàng đứng dậy.

"Tôi quay trở lại xe ngựa--- tôi xin lỗi đã cư xử như một kẻ ngu ngốc, nhưng tôi thực sự không thể ở lại đây." Bà dường như đang cố điều khiển bản thân mình. "NGủ ngon Morgan. Tranh luận với anh thật--- rất thú vị."

Chàng dễ dàng đứng lên, bỏ mặc Ginny nhoài người đứng lên sau.

"Tôi xin lỗi nếu tôi đã nói điều gì khiến bà buồn, thưa bà."

Nhưng chàng nói chẳng có vẻ gì như xin lỗi cả, ginny giận dữ nghĩ--- chàng chẳng thấy có lỗi chút nào hết. Và điều gì khiến Sonya buồn? Đó có thực sự chỉ bởi cơn bão không?

Sonya cương quyết rằng bà không buồn rầu bởi những điều vừa rồi, và Ginny không cần phải vô trong xe với bà chỉ bởi bì bà sợ những tiếng ồn lớn.

"Carl sẽ sớm quay lại, ta chắc điều đó--- cậu ta sẽ buồn nếu cậu ta không thấy được con tối nay đấy," bà nói với Ginny với giọng ngọt ngào vào ý tứ. Bất đắc dĩ Ginny để bà đi, nàng càng nhận thức rõ hơn sự gần gũi của Steve. Nhưng mình không sợ anh ta, nàng nghiêm khắc nói với mình. Mình sẽ không để anh ta nghĩ mình không tin tưởng bản thân mình có thể ở lại một mình với anh ta.

"Anhc ó muốn tiếp tục cuộc tranh luận của chúng ta không?" nàng hỏi chàng. "Tooic ó thể bảo đàm tôi không dễ buồn rầu như mẹ kế của tôi đâu, và những cơn bão cũng chẳng làm tôi rối trí."

Nàng lại ngồi xuống gần bên đống lửa, và tự hỏi nếu nàng thực sự thấy chàng hơi ngần ngại trước khi chàng ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Cuộc tranh luận chẳng đi đến đâu cả--- chính cô đã nói vậy mà."

Giọng chàng khàn khàn khiến nàng nhìn chàng với vẻ ngạc nhiên.

"Nhưng dường như anh biết quá nhiều về người Mexico, tại sao anh lại xấu hổ khi đưa ra quan điểm của mình?"

Chàng nghiêng người tới trước mà không nói gì để pha cho mình một ly cà phên, nhưng Ginny có thể thấy những cơ bắp nơi hàm chàng cứng lại như thể chàng giữ lại những lời nói mà nếu chàng nói ra chàng sẽ hối hận. Hoặc có phải vậy không--- ý nghĩ ập đến trong đầu nàng khiến hai mắt nàng mở lớn --- có phải vì chàng thấy phiền bởi sự hiện diện của nàng?

Ngồi xuống chàng gặp ánh mắt nàng nhìn chàng chăm chăm và nàng để ý thấy chàng đang nhăn nhó.

"Cách nhìn của tôi, như cô nói, cũng là cách nhìn của hầu hết người Mexico", chàng bất chợt nói như thể chàng chỉ vừa mới nghe thấy câu hỏi của nàng. "Nhưng tôi e rằng họ không phải là những người có tầm quan trọng trên đất nước này. Vì chính bản thân cô, tôi hy vọng cô không ghe Mexico cho đến khi mọi chuyện qua đi, và không còn nguy hiểm gì xảy ra đối với những vị khách nước ngoài."

"Ý anh là gì--- đến khi mọi chuyện qua đi ấy? Cái gì qua đi?"

Máu hai bên thái dương nàng giật giật và nàng tự nói với mình đó chính là do sự giận dũ bởi chàng dám khuyên nhủ nàng.

"Thực sao Morgan, tôi nghĩ anh khó có thể là người cảnh báo tôi về nguy hiểm --- và nguy hiểm trong trường hợp nào, tôi chắc còn chẳng có sự nguy hiểm nào nữa. Quân đội Pháp hơn những người nông dân với mộtysist vũ khí thậm chí họ còn không có vũ khí cũng nên, tôi chắc vậy! Và" nàng tiếp tục, giọng nàng cao vút, "nếu tôi định đi thăm Mexico một ngày nào đó anh có thể chắc rằng tôi sẽ đi mà không cần hỏi ý kiến ai hết."

"Mexico trong trường hợp cô chưa biết về nó, đó là vùng đất còn trong chiến tranh!" Chàng nói rít qua hai kẽ răng. "Cô đã từng ở trong chiến tranh thưa tiểu thư? Hoặc nhìn thấy tác động của nó? Và tôi đảm bảo với cô nếu có bắn nhau không ai chịu dừng lại trước để coi mục tiêu của họ là phụ nữ hay đàn ông. Và hơn thế nữa--- Mexico đã có đủ người nước ngoài-đó chỉ là vẫn đề thời gian trước khi người Juaristas có lại được hính quyền, và tôi ghét cái ý nghĩ bất cứ nguwofi nào xinh đẹp như cô lại phải đối mặt với một đội quân nã đạn vào mình và điêu này hoàn toàn có thể xảy ra nếu cô có ý định ngu ngốc đến thăm Mexico vào thời điểm này!"

"Anh nghe lén chúng tôi! Anh thật đê tiện! Sao anh dám nghe lén chuyện của người khác rồi lại khuyên họ nên làm thế này hay thế khác chứ?"

Khuôn mặt chàng tối sầm lại và chàng cố kìm cơn giận, và nàng nghĩ mắt chàng gần như phóng ngọn lửa xanh về phía nàng. "Khốn kiếp! Vậy thì cư làm bast cứ điều gì cô muốn. Và để không phải tranh cãi với cô thêm nữa, tôi nghĩ là tôi nên đi-trước khi tôi làm những gì mà mình sẽ phải hối hận."

Carl Hoskins đến cũng vừa lúc Steve giận dữ bỏ đi, và khi họ đi ngang qua nhau, Carl mở miệng đưa ra những lời bình phẩm khiếm nhã. Nhìn vài khuôn mặt Steve, đầy vẻ nguy hiểm, ánh mắt như thách thức khiếm Carl ngậm miệng lại và đi thẳng tới chỗ Ginny. Không còn thwoif gian để tranh cãi nữa-không phải ở đây, không phải bây giờ --- nhưng một ngày nào đó, anh ta thề với lòng, anh ta sẽ chăm sóc cái tên Steve Morgan ấy.

Anh ta nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Ginny với những giọt nước mắt giận dữ khiến cặp mắt màu xanh nước biển cảu nàng càng to hơn, khiến Carl thay đổi suy nghĩ.

"Ginny! Chuyện gì vậy? Anh ta nói gì với em vậy? Lạy Chúa nếu anh ta làm bất cứ điều gì khiến em buồn anh sẽ..."

"Oh vì Chúa, Carl đừng có như vậy."

Nàng đanh giọng lại hơn mức nàng muốn, cố kìm nén sự giận dữ. Sao nàng lại ngu ngốc để anh ta thấy nàng trong tình cảnh này. Anh ta sẽ cười cợt nàng, khi anh ta nghĩ anh ta có thể dễ dàng khiến nàng buồn.

Một lọn tóc xoăn màu đồng xõa xuống má Ginny, nàng lấy tay gạt tóc qua một bên, cố gắng dịu giọng lại.

"Oh Carl, em xin lỗi! Em không định cáu gắt với anh đâu, nhưng --- đó chỉ là một cuộc tranh cãi ngu ngố mà thôi. Em e rằng em đã mất bình tĩnh."

Dịu xuống, anh ta ngồi xuống nền đất bên cạnh nàng, cầm lấy cả hai tay nàng và vuốt ve chúng nhẹ nhàng như thể anh ta muosn xoa dịu sự căng thẳng mà anh ta có thể cảm nhận được.

"Anh ghét nhìn thấy em như thế này Ginny ạ... căng thẳng và buồn bã. Anh ghét phải nghĩ đến những điều anh ta làm với em. Anh sẽ nói anh ta tránh xa em ra... người đàn ông như Morgan còn tệ hơn loài thú, anh ta không phù hợp với những quý cô. Tại sao anh ta lại khiến em giận dữ như vậy?"

Kiềm chế cơn giận, ginny rụt tay lại.

"Anh ngụ ý rằng em khuyến khích anh ta chọc giận em phải không? Tại sao, em--- em chưa từng thấy người đàn ông nào mà em ghét như anh ta. Và nếu anh nghĩ..."

Khuôn mặt đẹp trai của Carl ngạc nhiên bởi những điều nàng vừa nói, nàng thấy trán anh ta nhăn lại khi anh ta nhanh chóng cắt ngang lời nàng gần như thô bạo.

"Ginny, Ginny! Chuyện gì xảy ra với em vậy? Anh không hề nói bất cứ lời nào có ý như vậy, anh biết em ghét anh ta như thế nào, gần như anh ghét anh ta và những loại người như anh ta vậy. Em yêu, làm ơn đừng khiến chúng ta phải cãi nhau."

Ginny lẩn tránh.

"Tha lỗi cho em Carl! Em--- EM thề em không biết có chuyện gì xảy ra với em tối hôm nay nữa. Đó--- đó chắc là do cươn bão đang đến. Anh thấy không, em thề là em cảm thấy những giọt mưa đang rơi xuống.."

Carl không thể làm ngơ vẻ cầu khẩn trên khuôn mặt nàng, cặp mắt đẹp tuyệt trần của nàng vẫn còn lóng lánh nước mắt. Anh ta thấy mình nam tính và muốn bảo vệ nàng. Giúp nàng đứng lên, Carl đưa Giiny trở lại xe ngựa, và anh ta vừa ngạc nhiên xen lẫn tự hào thấy nàng đáp trả nụ hôn chúc ngủ ngon của anh ta. Thay vì chấp nhận một cách thụ động như mọi khi nàng choàng tay quanh cổ anh ta và ép sát người vào anh ta. Anh ta để ý thấy nàng đang run rẩy, thay vì cố gắng kiềm chế bản thân, anh ta thấy khao khát dâng tràn. Eo nàng mới nhỏ làm sao dưới đôi tay anh ta, cặp vú nhỏ rắn chắc của nàng ép sát vào ngực anh ta. Anh ta ngẩng đầu thì thầm khàn khàn vào tai nàng, nhưng nàng nói gấp gáp, "Hôn em nữa đi Carl, hôn em đi" và rồi nàng thì thầm, "Tối nay em sợ hãi quá, cô đơn quá, em ước gì anh có thể ở cùng với em một chút và nói chuyện với em...."

Rên rỉ vì ham muốn và thất vọng, Carl cúi xuống và hôn nàng mãnh liệt, cảm nhận được phần nam tính của anh ta nhức nhối. Lạy Chúa, anh ta nghĩ, nàng không biết nàng đang nói gì... đó chỉ bởi vì cơn bão... nhưng ta muốn nàng, ta sẽ có nàng.... Nàng có hiểu những gì nàng đang làm với ta không chứ? Nếu anh ta biết đằng sau vai anh ta Ginny nhìn thấy Steve Morgan đang đứng nói chuyện với Paco trong bóng tối của một trong những cỗ xe xung quanh họ, anh ta còn thất vọng hơn nhiều.

Nửa điên lên vì ham muốn của mình, một phần vì sự nhượng bộ bất ngờ của Ginny, anh ta nửa dẫn dắt nửa lôi Ginny vào xe ngựa kế bên xe ngựa của nàng, chất chồng bởi những cái hộp và đồ nội thấy của Sonya.

Những gì khiến anh ta hy vọng, cuối cùng lại khiến Carl thất vọng. Trong xe ngựa tối tăm, những cảm xúc nóng bỏng vừa rồi cảu Ginny tan biến hết. Lúc đầu nàng chịu cho anh ta nằm kế bên nàng và nhẹ nhàng chạm vào ngực nàng qua làn vải mỏng của bộ váy nàng đang mặc, nhưng rồi ngay lập tức nàng tránh bàn tay anh ta, biện minh với giọng nức nở rằng nàng sợ, rằng nàng không biết có chuyện gì xảy ra với nàng nữa, rằng anh ta phải hứa với nàng giữ chừng mực...

Họ nằm cùng với nhau chừng mười phút, nàng lảm nhảm liên tục tiếng sấm khiến nàng sợ như thế nào--- nàng hứng thú thế nào với chuyến du hành của họ tới Mexico, và rồi nàng nói nàng sẽ nhớ anh ta rất nhiều. "Nhưng anh sẽ quên em, dĩ nhiên. Khi chúng ta quay lại anh sẽ tìm thấy một người yêu khác... em biết đàn ông là như vậy."

Và mặc anh ta phản kháng, rằng anh ta chỉ yêu nàng và không muốn gì hơn là nàng trở thành vợ anh ta, nàng chẳng thể làm gì khác ngoài việc nói rằng "Well hãy chờ xem, đầu tiên chúng ta đều chắc chắn, phải không?"

Một buổi tối thất bại, khi Carl đưa nàng trở lại xe ngựa anh ta ở trong tình trạng rất tệ.

Cơn bão ập đến vào buổi đêm, và không gì có thể làm dịu tình hình gay gắt cảu tất cả mọi người trong đoàn xe.

Họ cãi cọ, mọi người đều có vẻ giận dữ. Đầu bếp càn nhằn rằng Zack vẫn chưa biết làm thế nào để nhóm lửa, và cậu bé thì đổ ly cà phê xuống đất và chạy lại chỗ con ngựa của cậu ta, tuyên bố cậu ta là một cậu bé cao bồi chú không phải là phụ bếp.

Sonya và Ginny cũng lời qua tiếng lại, khởi đầu bằng việc khi Ginny quay trở lại xe ngựa và Sonya cho rằng nàng trở lại quá trễ, thêm vào rằng nếu Ginny không coi lại mình, danh giá của nàng sẽ chỉ alf thứ rẻ tiền; ginny gân cổ lên cãi rằng nàng ở cùng với Carl, và không ở cùng với Steve Morgan, theo những lời Sonya nói nàng đoán không biết có phải Sonya đáng yêu đang ghen với nàng không.

Môi mím lại và giữ lại những điều muốn nói lại họ trải qua một đêm trong yên lặng, mặc dù chẳng ai ngủ được khi những hạt mưa bắt đầu rơi lộp bộp trên những tấm bạt phủ xe.

Sáng hôm sau những con lừa mắc vào những cỗ xe, dưới trời mưa như trút nước và mặt đất thì là những vũng bùn sâu hoắm khiến chúng gần như hoảng loạn. Những con ngựa cũng lồng lên, và Pop Wilkins đổ lỗi cho anh chàng cao bồi, Dave Fierst người cũng hét lại ông ta rằng anh ta cũng đang có ý định rời khỏi đây.

Carl Hoskins cưỡi ngựa lên phía trước, lưng áo đi mưa của anh ta dính đầy bùn, và anh ta hỏi tại sao xe ngựa vẫn chưa đi--- những con gia súc đang bồn chồn và sẵn sàng xông vào lều nếu họ không nhanh chân lên- Pop chửi thề khi Steve Morgan chọn cùng khoảnh khắc không may mắn đó xông thẳng vô trại, trông như quỷ dữ, sau này Pop kể, đầu trần và mái tóc đen của chàng dính sát vào đầu.

"Chết tiệt! Anh làm cái quái gì ở đây vậy trong khi nhiệm vụ của anh là coi đàn gia súc?"

Vẻ gần như khinh khinh trong giọng nói của chàng như xát muối vào vết thương lòng của Carl, và anh ta mất bình tĩnh.

Ginny giật mình bởi tiếng hét của Sonya, trèo lên ghế cao ở đằng trước, không để ý gì đến những hạt mưa khiến mái tóc và váy áo nàng ướt sũng, tất cả nàng có thể thấy là hai người đàn ông hoàn toàn bị bao phủ bởi bùn, hét vào mặt nhau, khiêu khích những người coi xung quanh.

Họ cùng vóc dáng cũng như chiều cao, và ngay từ đầu khó có thể nhận ra ai là ai, đặc biệt là khi bùn đất cũng đã che phủ luôn khuôn mặt của họ. Nhưng Ginny không mất nhiều thời gian nhận ra Steve Morgan --- chàng như một con thú đang trong cơn thịnh nô điên cuồng. Nàng biết Carl tưởng mình là một chiến binh. Anh ta từng khoe với nàng anh ta học đánh bốc, môn đấu vật Cornish nữa. Nhưng Ginny chỉ cần quan sát vài lần là biết những kỹ năng của anh ta chẳng ích gì anh ta.

Nàng gần như có thể nghe được tiếng da thịt bị đánh, gần như cảm nhận được sự căm ghét lẫn nhau giữa hai người. Họ vòng quanh nhau, lao vào nhau, lăn lộn dưới mặt đất, vùng vẫy và lại đứng lên. Nàng bỗng nhớ đến đấu trường ở La mã, cuộc chiến đến chêt giữa hai con báo giận dữ.

"Ngăn họ lại!" Sonya rên rỉ, hai tay ấn vào miệng, "Vì Chúa, sao không ai ngăn họ lại?"

"Vì họ đang thưởng thức trận đấu, dì không thấy sao?"

Hôm nay Ginny muốn đối xử tốt hơn nữa với Sonya, để xin lỗi vì tối qua nàng đã nổi giân, nhưng giọng nàng lại sắc và lanh lảnh.

Nàng muốn hét lên,nhưng không phải vì sợ như Sonya vừa làm. Đúng hơn là vì sự thích thú gần như bản năng trong nàng. Mạch máu nàng đạp dồn dập, trái tim nàng đập liên hồi ồn ã và quá nhanh nàng cảm thấy như mình có thể té xỉu. Nàng không muốn nhìn, nhưng không thể cưỡng lại được--- giống như ngày nàng nhìn Steve và người da đỏ đánh nhau - nó gần như cuộ chiến giữa những con bò tót mà nàng đã từng chứng kiến, lấy làm kinh ngạc khi thấy những người phụ nữ quỳ dưới chân chúng và la lên sung sướng vì máu. Nhưng hôm nay với những hạt mưa xối xả rơi xuống mặt, với những tiếng reo hò của những người đàn ông vang lên bên tay nàng và tiếng sét rền vang đâu đó phía trên trời, nàng biết họ sẽ thất bại như thế nào. Nàng có thể dễ dàng nhận thấy lồng ngực nặng nề, những cú thoi mạnh, hai người đàn ông đang đọ sức trước mặt nàng; và nhạy bén nhận ra cơ thể của chính nàng dưới bộ váy ướt nhẹp dính vào cơ thể nàng. Điều điên rồ ấy bao trùm nàng. Có những tiếng la ó, rên rỉ và một trong hai người đàn ông ngã về phía sau, chúi vào đống bùn. Nàng nghe tiếng Paco cảnh báo, "Steve! Đủ rồi" và chàng đứng lặng ở đó, thu mình chuẩn bị lấy đà như thể anh ta đang định lao tới trước và kết thúc trận đấu, do dự, đứng thẳng người và chàng bỏ đi. Mọi chuyệ đã kết thúc. Nàng quăng mình lại ghế xe, phớt lờ luôn tiếng khóc của Sonya, và chạy tới trước. bản năng đang dẫn dắt nàng, Steve là người nàng chạy tới, mặc mưa, mặc bùn lầy và những cặp mắt nhìn nàng chăm chăm theo từng bước chân nàng. Và rồi chàng quay lại, nàng nhìn thấy cặp mắt xanh đen của chàng lạnh lùng giận dữ, khiến chúng gần như đen--- sự ghét bỏ khiến miệng chàng nhăn nhó dưới bộ râu đen.

"Cô muốn gì tiểu thư Brandon? Không phải cô nên chạy tới chỗ người tình của cô sao?"

Những lời chàng nói dội vào nàng như một cú đấm mạnh, khiến nàng bàng hoàng. Khoong kịp suy nghĩ gì nàng vung tay lên, chỉ kịp nhận ra nàng đã tát chàng khi nàng nghe một tiếng "crack" và cảm nhận được bàn tay nàng nóng ran lên.

Ai đó thở gấp--- nàng nhìn thấy trong ánh mắt chàng vừa sốc vừa sự cơn thịnh nộ điên cuồng, trong một thoáng nàng nghĩ chàng định đánh trả lại nàng.

"Anh là kẻ cục súc, một thằng ngu--- đó là dành cho anh vì những gì anh làm với Carl...." Nàng khó khăn thốt những lời đó giữa bờ môi mím chặt, và lạnh giá, nàng thở dồn dập như nàng đã phải chạy một quãng đường dài suốt cả buổi sáng.

Chàng đứng đó không nói một lời nào, môi chàng căng lại vì giận dữ, và bỗng nhiên nàng không thể nhìn thẳng vào chàng, không nhìn được dấu tay xấu xí nàng để lại trên khuôn mặt chàng.

Quay người lại, Ginny chạy thẳng tới chỗ Carl và nàng quỳ xuống bên cạnh anh ta. Nước mưa có vị mặn chát--- sau này nàng mới nhận ra nàng đã khóc, những giọt nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt nàng như những hạt mưa.

Đại úy Michel Remy Comte d'Arligen đang nôn nóng chờ đợi trong một ngôi làng Mexico nhỏ nằm dọc bờ sông để chờ đoàn xe của gia đình Brandon đến. Một phần của sự nôn nóng đó vì anh ta đang ở trong tình trạng vô cùng tồi tệ suốt hai ngày qua, và sự nguy hiểm đối với lính Pháp càng ngày càng tăng khi họ đến gần biên giới Mỹ. Người Juaristas trong những ngày này dường như ở khắp mọi nơi--- mặc dù họ thiếu vĩ khí, không có tổ chức họ chứng tỏ họ là một nhóm người ngoan cố, đánh vô một nơi không mong đợi nhất. Sự thật, đại úy Remy ủ ê nhìn chai rượu chỉ còn một nửa của anh ta, anh ta đang nghĩ về những tin đồn anh ta nghe được trước khi anh ta tới thành phố Mexico rằng họ sẽ sớm tấn công Chihuahua và quay lại Durango, rời Juarista nhiều hoặc ít được sở hữu của phần lớn của miền bắc. Anh ta nhăn nhó giận dữ. Thật nực cười! Họ ở đây, quân đội Pháp vô địch, những người Mexico không chính quy, di chuyển từ Úc và Bỉ --- họ vẫn chưa giành được thắng lợi hoàn toàn cho Maxiliam dọc Juarez. Khi còn là một trong những sĩ quan thân cận của tướng Bazaine, anh ta đã nghe - dĩ nhiên, đã nghe rằng nước Mỹ đồng tình với Juarez, và khi nội chiến kết thúc họ đã cung cấp vũ khí và đạn dược cho cả hai bên bờ biên giới. Thật tệ! Nếu người Mỹ và phần còn lại của châu Âu, và cả Paris nữa có thể nhận ra Mexico là đất nước nghèo nàn như thế nào. Những người nông dân đang đói, hoàn cảnh sống của họ tệ hơn cuộc sống của người châu Âu ở thời Trung Cổ, và họ vẫn ngoan cố không chịu cải cách và nhận sự giúp đỡ mà Maximiliam tội nghiệp muốn dành cho họ. Dĩ nhiên chỉ người dân Mexico mới ghen tỵ với những quý tộc châu Âu những người đảm bảo dòng máu của họ không bị lai với những người da đỏ hay người Bồ Đào Nha. Đại úy nghĩ một cách hài hước, nhớ lại Carmen ở Cuernevaca, làn da nâu và cặp mắt vàng nâu đẹp tuyệt. Cô gái da đỏ nhỏ bé! Cô gái kiêu hãnh khoe rằng cha của cô là một trong những điền chủ giàu có nhất vùng. Từ Carmen, tâm trí Michel lại tơ tưởng đến Ginnette. Ginny Brandon người anh ta luốn gọi là Ginette, từ buổi tối anh ta yêu bắt đầu yêu nàng tại nhà hát ở Paris. Anh ta biết Pierre, dĩ nhiên từ thời niên thiếu. Và nhớ lại lúc đó Ginnie chỉ là một cô nhóc mặt ốm o với cặp mắt xanh to lạ lùng. Cô em họ nhỏ be của Pierre anh ta chẳng chú ý nhiều. Tại sao anh ta phải chú ý đến cô bé đó chứ? Và rồi anh ta vào quân đội của Napoleon, anh ta trở về nhà vào một ngày mùa đông và thấy Ginnette. Nhưng lạy Chúa, nàng đã thay đổi nhiều thế nào! Nàng lớn lên xinh đẹp tuyệt trần khiến người khác phải si mê. Và khi anh ta tới khoang để phục hồi lại mối quan hệ với Pierre, anh ta nói chuyện như thể anh ta là một cậu nhóc học trò. Nàng thật quyến rũ, trêu chọc, và tự tin về bản thân. Nếu anh ta không bị gọi trở lại quân đội để tiếp tục nghĩa vụ có lẽ anh ta đã theo đuổi để cưới được nàng. Chắc chắn, mặc dù nàng có những kẻ theo đuổi khác, nàng cũng có vẻ thích anh ta hơn. Mặc dù Pierre, chỉ là anh họ của nàng, cũng ghen tỵ bởi những kẻ đẹp trai tán tỉnh nàng, dường như cũng không để tâm lắm.

"Chúng tôi sẽ viết thư", nàng đã hứa khi anh ta rời đi. Nàng đã khóc, nhưng kiên quyết từ chối không chịu chạy trốn cùng chàng tối hôm trước đó. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả, anh ta hồi tưởng một cách cay đắng, những lá thư cứ thưa dần rồi không còn lá thư nào được gửi tới anh ta sau sáu tháng. Xét cho cùng, anh ta là người lính, anh ta cũng chẳng phải là người viết thư giỏi giang gì cho lắm, và sao anh ta có thể ve vãn một cô gái ở cách xa cả ngàn dặm nơi Paris phồn hoa náo nhiệt chứ?

Nhưng bây giờ, anh ta sẽ sớm gặp lại nàng. Ginnette của anh ta. Anh ta tự hỏi liệu nàng có thay đổi không, anh ta hy vọng nàng không thay đổi. Lạy Chúa, chẳng lẽ sự chờ đợi này không bao giờ kết thúc sao?

Nếu Michel Remy biết sự chờ đợi sẽ kết thúc cũng vào chính đêm đó. Khi anh ta hồi tưởng những ký ức một cách u sầu thì cỗ xe ngựa đang chạy thẳng vào El Paso ngay khi cơn bão đang hoành hành dữ dội nhất dọc hai bờ sông. Anh ta giả dạng thường dân đến trú tại một khách sạn quý tộc - niềm tự hào của thị trấn, anh ta hoàn toàn nhận thức được rằng nếu anh ta không may mắn anh ta có thể bị bắt hay bọ bắn vì bị nghi ngờ là gián điệp. Nhưng ít nhất anh ta tự tin nghĩ mình trông cũng gần giống một người Anh, va anh ta mặc bộ đồ vét hoàn hảo được may cắt bởi thợ may tài hoa nhất ở Paris.

Mọi phiền muộn của anh ta tan biến hết khi anh ta được chào đón bởi bà Brandon, một phụ nữ tóc vàng nhỏ bé xinh đẹp với cặp mắt xanh sứ to và nụ cười truyền cảm. Người đàn ông tên Hoskins, một người Mỹ dường như luôn lầm lì với khuôn mặt bị bầm tín vì bị đánh, hộ tống anh ta dọc bờ sông. Tế nhị, Michel không đè cập gì đến vết thương, nhưng anh ta tự hỏi chuyện gì xảy ra với anh ta vậy. Những người Mỹ, họ luôn luôn đánh lộn. Ngay cả thành phố Mexico, họ tiếp tục cuộc nội chiên mà chỉ mới kết thúc - đôi khi với những lời nói đau như dao cắt và đôi khi với vũ khí. Bí mật, anh ta cùng phía với những người phương Nam, những người lịch lãm. Bây giờ nếu họ chiến thắng cuộc chiến, những rắc rối của Maximilian sẽ kết thúc.

Khi họ chờ Ginny, đại úy Remy chú ý một cách khó chịu phòng khách của khách sạn nhỏ xíu đông nghẹt một cách bất thường. Sonya Brandon, dường như cảm nhận được sự khó chịu của anh ta, thì thầm rằng họ chỉ là vài người đàn ông hộ tống xe ngựa, ăn mừng cuối cùng họ cũng kết thúc cuộc hành trình.

"Đây là thị trấn đầu tiên chúng tôi gặp từ khi chúng tôi rời San Antonio!" bà ta nói, khẽ rùng mình. Và bà đảm bảo với anh ta rằng bà ta đã nói với mọi người rằng anh ta là một người bạn của chồng bà ta từ California, vì vậy anh ta không cần lo lắng.

"Ginny không biết cậu ở đây", bà ta bật mí. "Tôi chỉ nói với con bé một sĩ quan Pháp hộ tống chúng tôi sẽ đến. Cậu biết con bé lâu chưa, Remy? (Em không dịch luôn Monsieur Remy vì anh chàng này nhỏ tuổi hơn bà Sonya mà dịch là ông thì...)

Họ cùng đồng tình rằng bà ta không cần gọi tên anh ta một cách quá kiểu cách và anh ta cũng được an ủi phần nào khi bà không quên điều đó. Và rồi, những câu trả lời của anh ta không kịp thốt ra bởi bỗng nhiên trái tim anh ta đập lien hồi khi Ginny Brandon chạy xuống lầu. Sao anh ta có thể tưởng tượng nàng sẽ thay đổi? Nếu nàng có thay đổi chỉ là nàng đẹp hơn rất nhiều. Nàng mặc bộ váy nhung xanh được may theo thời trang mới nhất, một bộ váy anh ta biết khi một lần được may đồ chỉ bởi Worth. Ginnete của anh ta không mặc váy phồng-theo thời trang của nữ hoàng Eugenie cỏ áo nàng khoét sâu để lộ gò ngực nàng, và bó sát vào eo nàng, và treo hờ hững đầy nghệ thuật sau lưng nàng. Tóc nàng cột cao, và mái tóc nàng phản chiếu với ánh sáng màu nâu đồng mà anh ta nhớ rất rõ. Một lọn tóc xoăn hờ hững trên vai nàng, nàng mang một đôi hoa tai ngọc bích làm rạng rỡ hơn đôi mắt của nàng.

Michel nghĩ dường như mọi người đàn ông trong căn phòng đều thở ra một cách khoan khoái vì được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng. Chắc chắn không một quý cô nào, không một người có tước vị nào trang trí cho buổi cung điện của vua Maximiliam ở Chapultepec có thể lộng lẫy hơn nàng. Anh ta đứng lên, mắt họ gặp nhau, và anh ta có thể thấy mắt nàng mở lớn như không tin được.

Rồi nàng reo lên một tiếng vui mừng và kéo váy bằng một tay, nàng chạy vội xuống vài bước nữa. Cố giữ phong thái lịch thiệp và đám đông đang há hốc vì ngạc nhiên, anh ta chỉ định hôn tay nàng. Nhưng nàng chạy ào đến chỗ anh ta và vòng ta ôm cổ anh ta và gọ tên anh ta.

"Michel! Có thực đó là anh không? Oh, nhưng em không thể tin được, người đến lại là anh chứ không phải ai khác!"

Anh ta cúi đầu xuống và không kịp suy nghĩ, và cảm thấy môi nàng trên môi anh ta. Cố gắng hết sức anh ta dứt mình ra. Ginny ríu rít nói với anh ta bằng tiếng Pháp khi họ ngồi xuống, và anh ta không thể tin được vào vận may cảu mình. Nàng gọi anh ta là tình yêu của nàng, thiên thần đáng yêu nhất của nàng, và nàng thề anh ta đã khiến trái tim nàng tan vỡ khi anh ta rời Paris. Anh ta tràn ngập niềm vui.

Họ cùng uống champage trong bữa tối, và cả hai chẳng chú ý những gì họ đã ăn nữa. Ginny uống nhiều hơn số rượu mà nàng nên uống, đến khi nàng cảm thấy đầu nàng quay cuồng, nàng dường như nghe cả tiếng nàng cười, lanh lảnh trong tai nàng. Nàng dường nhữ bỗng khỏe mạnh và đầy sức sống, và anh ta nghi màu hồng đáng yêu trên má nàng hợp với nàng hơn thời trang da tái mà hầu hết các quý bà đang chuộng lúc bấy giờ. Khuôn mặt nàng ốm hơn, dĩ nhiên, nhưng nó chỉ làm nổi bật thêm đường nét thanh tú của khuôn mặt nàng, với bờ môi mọng đầy đặn và cặp mắt to. Cả buổi tối Michel không thể rời mắt khỏi nàng, và anh ta cũng không phải là người duy nhất.

Carl Hoskins ngồi nhăn nhó cùng bàn với họ, và Sonya thì thầm giải thích rằng Ginny đã biết đại úy người Pháp từ khi họ còn nhỏ cũng không làm anh ta bớt giận dữ và ghen tỵ hơn chút nào. Tối nay lại có chuyện gì xảy ra với nàng vậy? Nàng hành động như thể một người đàn bà phóng đãng. Và như đổ thêm dầu vào lửa, nàng hoàn toàn phớt lờ anh ta, dưới sự quan sát của tất cả những người đàn ông trong cuộc hành trình đều biết anh ta đã có được tình yêu của nàng. Tệ hơn nữa Steve Morgan cũng đang ở đây, cùng với bạn anh ta Paco Davis và hai người phụ nữ ăn mặc lẳng lơ. Tệ hơn nữa anh ta được biết chỉ vài ngày nữa Ginny sẽ tới Mexico, và đại úy Remy, chứ không phải anh ta sẽ là người hộ tống họ. Tinh thần của Ginny dâng trào cảm xúc, cùng với những ly rượu nàng đã uống, nàng càng uống nhiều anh ta dường như càng ngồi thụt sâu hơn vào trong cái ghế mà anh ta đang ngồi. Anh ta cố kiềm chế mình suốt bữa ăn-ngay khi bữa ăn kết thúc, anh ta cáo lỗi không ngồi lại được với lý do anh ta phải nghỉ ngơi sáng mai còn phải đi sớm. Ginny thậm chí còn không để ý anh ta đã đi rồi.

Nếu nàng dường như không nhận ra Carl, nhưng với ảnh hưởng của số champagne nàng đã uống nàng lại nhận thức rất rõ sự hiện diện của Steve Morgan trong cùng căn phòng với nàng. Những lời như dao cắt của chàng cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, ngay cả khi họ tới El Paso mỗi lần nghĩ đến nó nỗi tức giận ại dâng trào trong nàng. Nàng mừng, rất mừng là nàng đã tát vào khuôn mặt giận dữ, châm chọc của chàng--- vui sướng mỗi lần nhớ lại khuôn mặt tức giận muốn điên lên của chàng khi bị nàng tát.

Nàng sốc khi thấy chàng tiến về phía bàn họ ngồi, lịch sự xin lỗi Sonya và phớt lờ nàng. " Tôi không có ý làm phiền bà thưa bà Brandon, nhưng tôi được biết bà sẽ không tiếp tục tới California cùng với đoàn xe. Vì vậy tốt nhất bà nên nghe những điều này từ tôi - Paco Davis sẽ bắt đầu hướng dẫn đoàn xe tiếp tục cuộc hành trình vào ngày mai. Tôi đi đây- tối nay tôi sẽ tới New Mexico."

"nhưng Morgan, tôi không hiểu! Chồng tôi..."

"Lý do chồng bà thuê tôi, thưa bà là để bảo vệ bà và tiể thư Brandon đây đi cùng chuyến xe. Bà không cần hai người trinh sát, cũng như chẳng cần một tay súng để hộ tống gia súc và những người đàn ông còn lại tới California. Dĩ nhiên tôi cũng không hy vọng mình lấy lại được số tiền còn lại mà tôi được trả để hộ tống mọi người tới California."

"Dĩ nhiên!"

Ginny nghe thấy giọng nàng sắc bén và đanh đá.

"Tôi đoán cha tôi --- cũng như mọi người trong chúng tôi có thể mong đợi anh Morgan đủ lịch sự để hoàn tất toàn bộ những việc được quy định trong một hợp đồng bằng miệng."

Nếu nàng tỏ ý khinh miệt chàng với giọng nói đầy sự khinh rẻ như vậy, nanfgd dã lầm. Lần đầu tiên trong suốt buổi tối cuối cùng chàng cũng chú ý đến nàng, nhưng chàng nghe những lời khinh miệt của nàng như vậy một cách lơ đễnh, hàng chân mày khẽ nhướng lên, lịch sự chờ nàng tiếp tục.

"Ginny!"

Giọng Sonya đầy vẻ kinh hãi-do những lời của nàng--- bà nhìn Steve với ánh mắt khẩn khoản.

"Morgan, con bé không còn là mình nữa. Chuyến hành trình dài quá nặng nề với nó, và khi người bạn cũ của nó quý ông Remy đang ở đây chúng tôi quyết định cậu ấy sẽ hộ tống chúng tôi tới San Francisco bằng se ngựa--- cậu ấy đang đi thăm một người quen ở De Hanis, anh thấy đấy, và..."

"Con chắc ông Morgan chẳng quan tâm một chút nào tới kế hoạch của chúng ta đâu, Sonya yêu quý. Nhưng anh đang ở đây, tôi thật sơ suất khi không giới thiệu với anh một người bạn của chúng tôi Michel Remy, bá tước vùng Arlingen--- ông Steve Morgan, người trinh sát cũ của chúng em."

Sonya siết mạnh tay nàng--- Michel Remy cảm thấy không khí căng thẳng, không hiểu chuyện gì cũng nhanh chóng đứng dậy và đưa tay ra.

"Tôi rất vui được làm quen với ngài. Nhưng vui lòng...."

Anh ta ném một cái nhìn không vui vê phía Ginny.

"Tôi không dùng chức vị của tôi ở đất nước này. Nó--- không được dân chủ phải không?"

Steve Morgan nhún vai, bắt tay người đàn ông Pháp.

"Tại sao không? Chúng tôi chạy theo chức tước, khi mà chúng tôi chẳng có chức vị gì."

Chàng nhìn Sonya một lần nữa và khẽ nghiêng đầu.

"Một lần nữa cho tôi xin lỗi, thưa bà. Nhưng nói thật-mọi chuyện như vậy thì tốt hơn, đặc biệt khi Carl và tôi không thể đi cùng nhau được. Tạm biệt bà Brandon, tiểu thư Brandon. Ngài Remy.'

Có rất nhiều điều nàng muốn nói, nhưng không dám nói, và chặn chúng lại. Nàng cảm nhận rất rõ Michel đang quan sát nàng một cách khó hiểu, Sonya thì đỏ mặt vì xấu hổ. Chỉ có Steve Morgan với lời tạm biệt bình thường của anh ta là bình tĩnh khi anh ta ròi khỏi đó--- trở lại bàn của anh ta và hòa mình cùng với những người bạn của anh ta.

Ginny lẳng lơ hơn bao giờ. Nàng vừa cười vừa thì thầm vào tai Michel xin lỗi vì nàng đã hư và độc ác như vậy nhưng nàng đã ghét Morgan vô cùng, anh ta là kẻ ác độc nhất, một người đàn ông không thể nào chịu được mà nàng từng gặp trên đời và cần gạt đi ngay lập tức.

"Và cảm ơn Chúa em sẽ không bao giờ phải thấy mặt anh ta nữa!" Nàng thêm vào. "Tại sao Sonya cứ nhăn nhó với em thế, khi ma ngay cả dì ấy cũng thấy được an lòng. Lại đây nào, hãy thành thật với con, dì cũng không thích anh ta phải ko?"

"đó không phải lời giải thích cho những hành động sai trái Ginny!"

Sonya nói quả quyết, nhưng bà cũng cho phép nàng dỗ ngọt mình bằng cách nhận thêm một ly champagne nữa, và thời gian còn lại của buổi tối trôi qua thật dễ chịu và không có thêm bất cứ rắc rối nào khác nữa.

Đại úy Remy hộ tống cả hai người phụ nữ về phòng trước khi anh ta quay trở lại phòng mình ở cuối hàng lang đó luôn. Trước khi anh ta ngủ, anh ta tự chúc mừng mình đã có vận may lạ lùng lúc anh ta ở văn phòng của ngài đại tướng, khi anh ta được biết vợ và con gái của thượng nghị sĩ Brandon sẽ đến. Dĩ nhiên, ngay lập tức anh ta nhận lời hộ tống họ, và khi Bazaine biết trước đây anh ta có mối quan hệ với Ginnette cuối cùng ông ta cũng đồng ý. Dĩ nhiên số vàng là mục đích chính của anh ta, anh ta phải cố nhớ điều đó, nhưng những ý nghĩ của anh ta cứ vẩn vơ với ginnette, và những tuần dài học có thể cùng nhau. Anh ta tự nói với mình lần này, anh ta sẽ có nàng. Anh ta sẽ theo đuổi nàng để cưới được nàng, tới Mexico như là vị hôn phu của anh ta, trước khi những người khác có cơ hội nhìn thấy nàng. Và bởi vì anh ta là người đàn ông với những ham muốn xác thịt, Michel Remy nghĩ về những điều ô uế--- nghĩ làn da Ginnette ấm áp, mềm mại khi chấp nhận cơ thể anh ta, chấp nhận cơ thể anh ta vào cơ thể nàng... Anh ta là một quý ông, dĩ nhiên, và anh ta có ý định cưới nàng, những có thể, ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Trong suốt những tuần dài mà họ ở cùng nhau trong những đêm Mexico ấm áp, mùi hương hoa tỏa ngát trong không khí, ánh trăng, những dạ khúc được chơi bởi mariachi. Có lẽ họ sẽ có tuần trăng mật của họ trước. Bây giờ anh ta lại có nàng, anh ta nôn nóng được hoàn toàn sở hữu nàng.

Nếu Ginny biết bất cứ kế hoạch nào về tương lai của nàng, và việc tán tỉnh nàng, nàng giữ nó trong lòng trong suốt những ngày tiếp theo, ngay cả khuôn mặt Sonya cũng tò mò. Khi Sonya biết được rằng đại úy Remy đẹp trai cũng là một trong những người theo đuổi tán tỉnh Ginny. Anh ta có tước vị, và ngay cả khi anh ta lựa chọn nghề lính, anh ta giàu có--- Ginny nói với bà như vậy. Ngay cả William cũng không có lý do gì từ chối một nhân duyên môn đăng hộ đối như vậy. Sonya thấy tiếc cho Carl, khi bà tình cờ nghĩ về anh chàng đó, nhưng bà chắc rằng anh ta sẽ sớm tìm được nguwofi con gái ở Carlifornia hợp với anh ta hơn. Anh ta là một chàng trai trẻ nghiêm nghị, và tham vọng, và bà ta quý anh ta, nhưng Ginny như một cánh bướm --- chập chờn và không kiên định với tình yêu của nàng với Carl. Và chắc cahwsn--- mỗi lần nhớ lại việc này Sonya lại thở dài hối tiếc--- mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu Ginny nhanh chóng quên đi mối quan hệ lạ lùng của nàng với Steve Morgan. Mối quan hệ đó chẳng dẫn tới điều gì tốt đẹp hết , và không ai hiểu điều đó rõ hơn bà. Đó là khi Ginny nhìn thấy anh ta giết người Apache và như thức tỉnh nhìn thấy được Steve là một người hoang dã, mọi rợ như thế nào.

Hai ngày tiếp theo cảu cuộc hành trình Ginny rơi vào tình trạng mụ mẫm. Nàng uống quá nhiều champagne buổi tối trước khi họ ròi El Paso, và thức dậy với cơn đau đầu kinh khủng khiếp vào sáng hôm sau. Và rồi, như để mọi chuyện thêm tồi tệ, nàng có cuộc gặp gỡ đầy khó chịu với Carl Hoskins, anh ta tự mình nhảy vào phóng nàng sau khi Sonya xuống lầu--- yêu cầu được biết chính xác anh ta là gì của nàng và ông Remy kia là gì của nàng. Nàng thực sự cảm thấy xấu hổ cho anh ta và cả cho nàng nữa, vì Carl thực sự buồn và giận. Anh ta đã gọi nàng là con ranh con thích tán tỉnh và ve vãn, và rồi, khi nàng òa khóc anh ta giật mạnh tay nàng và hôn nàng, xin lỗi nàng --- van xin nàng đừng quên anh ta, nhớ rằng anh ta yêu nàng.

Để tránh khỏi anh ta và tình huống tồi tệ anh ta tạo ra, nàng nói rằng nàng chẳng hứa hẹn gì với Michel và cũng chẳng có mối quan hệ gì nghiêm chỉnh với anh ta cả.

Khi cuối cùng Carl cũng bỏ đi, Ginny nhìn cỗ xe ngựa chạy khỏi thị trấn bỏ lại sau lưng lớp bụi mờ, và cảm thấy như một cái gì đó mất mát. Nàng hy vọng cuối cùng toàn bộ mọi người an toàn tới California, và không còn bất kỳ nấm mộ nào bị bỏ lại phía sau trên vùng đất New Mexico và Arizona hoang vắng trống trải nữa. Vâng, nàng thực sự nhớ bọn họ, ngay cả Pop Wilkins già với những tin đồn của ông ta.

Họ cùng với Michel ròi El Paso trên xe ngựa của họ vào một ngày mưa gió. Những người lính Pháp hộ tống họ chờ ở bên bờ bên kia sông, và số vàng nhanh chóng được chuyển đi - không một chút rắng rối nào - để dưới ván sàn của "diligencia" mà họ sẽ đi trong suốt những tuần kế tiếp.

Mặc dù cỗ xe xoay và xóc khi nó chạy trên những con đường xấu ở Mexico nhưng cũng không gây khó chịu gì lắm với Ginny và Sonya khi họ đã quen với xe của họ. Nhưng Ginny, đang cưỡi ngựa mỗi ngày, cảm thấy không thể chịu nổi sự tù túng và ngột ngạt bên trong xe ngựa.

Michel thường quay ngựa trở lại từ vị trí của anh ta cùng với đoàn xe ngựa nhỏ và cưỡi ngựa song song với nàng, nhưng ngay cả những câu chuyện khôi hài của anh ta về cuộc sống của triều đình của vua Maximiliam ở Chapultepec, cố gắng của anh ta giúp nàng với việc nàng ghét những người Tây Ban nha castilian cũng chẳng giúp gì được cảm giác nghẹt thở của nàng.

Michel quả quyết rằng họ an toàn--- họ không có gì phải lo lắng, nhưng sự cam đoan của anh ta càng làm Sonya lo lắng hơn. Họ di chuyển dọc miền Texas khô cằn, nhưng quán rượu nhỏ nơi họ dừng lại nghỉ chân cho ngựa uống nước và duỗi chân cho đỡ mỏi sau ngày đầu tiên của cuộc hành trình, Ginny nghe lén được cuộc nói chuyện cảu Michel và người chủ quán rượu về " những tên kẻ cướp và người Juaristas". Ngay cả kiến thức nhỏ bé về Tây Ban Nha cũng không khiến cho nàng có khả năng hiểu nhiều như vậy. Chỉ có một sự an ủi nhỏ đó là họ có hộ chiếu Mỹ và những lá thư giới thiệu rằng họ là những người đại diện cho người Mỹ ở thành phố Mexico như những người vợ của người Mỹ mà sự thất bại của những người miền Nam khiến họ mang tài sản của mình tới Mexico. Có lẽ những lá thư họ mang theo sẽ giúp bảo vệ họ sự quấy nhiễu của những ngưởi ủng hộ Benito Juarez, những người được coi là ủng hộ Mỹ, nhưng nếu họ bị tấn công bởi những tên kẻ cướp...!

Michel nói với họ rằng người pháp vẫn kiểm soát phần này của đất nước. Anh ta lặp đi lặp lại rằng những tin đồn anh ta nghe được rằng Juarez đã bị tấn công ở vùng này và được cho là đang lẩn trốn đâu đó ở Texas. Và với những tên cướp--- anh ta nói rằng họ chỉ cướp boc theo sở thích và họ không dám tấn công đoàn xe được hộ tống bởi lính Pháp vì họ sợ trả thù của người Pháp. Sự hiện diện và sự khẳng định của anh ta giúp được phần nào. Dù sao đi chăng nữa sợ hãi thì đâu làm được gì? Mục tiêu chính trị và nhiệm vụ của họ trong cuộc hành trình này đã hoàn thành - Ginny chằng đã khinh thường ý nghĩ sợ sệt những nguy hiểm mà họ sẽ đối mặt sao? Nàng không còn nghĩ về Michel và và việc nàng đã vui như thế nào khi họ gặp lại nhau nữa, nàng thấy mình không muốn nhưng cứ nhớ lại đêm Steve Morgan cảnh cáo nàng về cuộc hành trình tới Mexico.

"Mexico trong trường hợp mà cô ko biết đang trong chiến tranh!" anh ta nói, gần như hét vào mặt nàng. Nếu nhiệm vụ của họ bị phát giện, họ có cho nàng là gián điệp ko? Ý nghĩ đó gần như nực cười. Ginny biết nếu nàng đề cập với Sonya bất cứ điều gì Sonya sẽ nói với nàng rằng nàng đã đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn.

Họ đã đi được hai ngày, dọc theo những con đường gồ ghề dọc Rio Grande, dừng lại nghỉ khi Michel cho vài người đi trước thăm dò. Nhưng bây giờ, anh ta cảnh báo rằng, họ sẽ đi dọc theo chân núi cấm Siera Madre và nó sẽ dẫn, nếu mọi chuyện đều tốt đẹp, an toàn đến Chihuahua.

"Từ đây mọi chuyện sẽ dễ hơn."

Michel nói, nhìn vào khuôn mặt ửng hồng đầy mệt mỏi của Ginny đầy ngụ ý.

"Chúng ta sẽ tránh xa cái nóng - chờ cho đến khi trên núi mát hơn! Và mọi người sẽ thấy - sau khi chúng ta tới được Chihuahua sẽ ko còn gì phải sợ nhừng tên kẻ cắp và cả Juaristas nữa."

"Điều đó có phải có nghĩa là hiện giờ thì cả hai đều đang là mối nguy hiểm phải không?"

Ginny hỏi với một chút cộc cằn nhưng anh ta lờ đi vẻ khó chịu trong giọng nói của nàng, nghiêng người qua cascnh cửa xe ngựa đang mở anh ta nắm lấy tay nàng.

"Em ko có gì phải sợ hết, cô bạn xinh đẹp của anh! Nhìn này, anh đang ở đây. Anh được trang bị vũ khí đầy mình, em thấy ko? Và ở đây có mười người lính Pháp, được lwuaj chọn cẩn thận bởi chính đại tướng!"

Nhìn Sonya một cách hối lỗi, anh ta nói dịu dàng hơn bằng tiếng Pháp.

"Nếu em sợ bất cứ điều gì, tình yêu nhỏ của anh, có lẽ đó chính là anh. Càng ngày mọi thứ càng khó khăn hơn với anh khi chỉ được hôn chúc ngủ ngon em vào mỗi buổi tối dưới cặp mắt quan sát của bà mẹ kế xinh đẹp của em.Có lẽ tối nay anh sẽ cuỗm em đi dưới bầu trời sao và ôm em trong vòng tay anh cho đến chừng nào em cho phép anh."

Rèm mi Ginny hạ xuống dưới cái nhìn nisng bỏng và rực cháy của anh ta, nhưng nàng cười, và anh ta sung sướng.

"Có lẽ em cũng rất thích điều đó- thích nhiều lắm.", nàng thừa nhận bằng giọng nói chầm chạm, cũng nói bằng tiếng Pháp.

Michel, khẽ chạm nón, chạy lên cùng với những người lính của anh ta, và Sonya bắt đầu cảm thấy hơi giận, quyết định không thèm để ý đến cái cách cư xử thiếu lễ giáo của họ. Sau rốt, họ đều là những người trẻ tuổi và họ đang yêu nhau --- có lẽ vậy. Sonya nghĩ lại việc đó thật lãng mạn biết bao.

Đối với Ginny thì chẳng có gì lãng mạn với chuyến hành trình này. Nếu không phải vì sực có mặt của Michel và cách anh ta nhìn nàng, ngay cả khi nàng nóng nực và quần áo thì nhễ nhại mồ hôi, thì chuyến hành trình thật ko thể chịu nổi. Cám ơn Chúa vì Michel yêu quý-anh ta khiến nàng ko nghĩ đến những việc khác nữa. Nàng mong sớm kết thúc cuộc hành trình, để được mát mẻ, được gặp gỡ với những con người văn minh được vây quanh bởi an toàn và sự thân thuộc. Đôi khi nàng ko thể tin được nàng cùng là cô gái đến Mỹ, mong chờ cuộc phiêu lưu và hứng thú. Nàng mơ mộng lãng mạn, nhưng sự thật thì luôn luôn khác những giấc mơ.

Họ đang đi dần lên vùng đồng quê cao hơn, gần như không thể thấy rõ nhưng bằng phẳng; dòng sông bọ bỏ lại sau lưng họ, những ngọn núi đang hiện ra phía trước. Con đường họ thường đi được làm từ thời người Tây Ban Nha, Michel nói với nàng như vậy--- nhưng Tây Ban Nha chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với nàng. Đó chỉ là con đường gồ ghề, bụi bặm với những ổ gà trồi lên thụt xuống, và đôi khi nàng cảm thấy đầu nàng như bật ra khỏi cơ thể. Khi con đường kéo dài đến chân đồi, những bụi cỏ khô, những khóm xương rồng không còn nữa, thay vào đó là những hàng cây cong queo, còi cọc--- cây sồi, bách xù... Rồi những bình chứa nước vừa được đổ đầy tối hôm qua khi họ dừng lại nghỉ chân dưới sức nóng của trời chiều bây giờ chỉ còn lại một nửa. Những bụi đất đỏ bám lên thân những con la và cả những con ngựa của những người lính Pháp. Khi Ginny bước xuống xe ngựa, Michel cảnh báo nàng nên coi chừng lũ rắn--- anh ta nói chúng ở khắp mọi nơi. Sonya la lên nho nhỏ và khăng khăng rằng bà ta muốn ở lại trong xe hơn, nhưng Ginny đã chui ra ngoài đẻ Michel giúp nàng trèo ra khỏi xe. Tháo nón, nheo mắt nhìn mặt trời anh ta vui vẻ cười với nàng, hàm răng anh ta sáng lóa trên khuôm mặt rám nắng. Mái tóc màu hạt dẻ bóng loáng với những sợi tóc loăn xoăn lòa xòa trước trán. Không giống như hầu hết những người cùng tuổi, Michel Remy cạo sạch râu ngoại trừ tóc mai dài và dày làm nổi bật thêm khuôn mặt rắn rỏi của anh ta với chiếc mũi cao và cái miệng với đường nét nổi bật. vài năm trước Ginny đã nghĩ anh ta là người đàn ông đẹp trai nhất mà nàng từng nhìn thấy--- nàng nhớ lại nhứng lời Sonya nói với nàng--- nàng may mắn làm sao khi có người đàn ông trẻ trung và hợp với nàng như vậy- người mà nàng khó lòng không thể cười với anh ta để ý đến nàng nhiều như vậy- nàng nhớ lại. Họ dừng lại nơi hẻm núi nhỏ, nó như một bức tường đứt gãy lởm chởm. Trước mặt họ là con đường ngoằn ngoèo như bám lấy ngọn đồi, nhưng Michel nhanh chóng khẳng định rằng họ sẽ sớm đến vùng cao nguyên rộng lớn nơi họ có thể nghỉ qua đêm nơi làng của người da đỏ với mọt quán rượu nho nhỏ.

"Nó nhỏ xíu và tồi tàn, anh e vậy, hơi dơ bẩn - khó có thể phù hợp để em bước vào một nơi như vậy," Michel tạ lỗi. "Nhưng cũng còn tốt hơn là nghỉ qua đêm ở bên ngoài trời..." Anh ta vung tay một vòng chỉ vào vùng đất khố cằn bao bọc bởi những ngọn đồi khiến Ginny rùng mình.

"Với những con rắn chuông mà anh cảnh cáo mọi người nữa? Em cũng nghĩ như vậy!"

Anh ta đưa nàng cách xa hẻm núi một khúc, và hành động một cách bất ngờ anh ta chụp lấy tay nàng.

"Ginnette! Em biết anh cảm thấy thế nào về em --- anh cảm thấy thế nào ngay lần đầu anh nhìn thấy em như một thiên thần trong bộ váy màu trắng. Dường như chỉ có tối nay anh được gần em, bảo vệ em khỏi mọi điều mà em sợ hãi, ôm em trong vòng tay anh, anh đã mơ về khoảnh khắc này biết bao nhiêu đêm rồi."

"Michel..."

Trong một khoảnh khắc, Ginny không biết nàng nên phá ra cười hay nên bật khóc nữa. Anh ta mong đợi gì ở nàng chứ? Nàng đành lẩn tránh.

"Những người lính của anh... họ có thể thấy chúng ta, họ sẽ nghĩ gì chứ?"

"Tình yêu nhỏ bé của anh--- họ nghĩ gì không quan trọng. Họ không muốn nhưng biết cảm giác của anh lúc này. Nếu chúng ta không ở trong chiến tranh, anh có thể mãi hộ tống em, Ginnette của anh, nhưng mọi việc ở đây khác. Chúa biết anh sẽ bị gửi tới đâu sau khi chúng ta tới thành phố Mexico. Anh phải biết được em cảm thấy thế nào--- anh phải biết những gì trong đôi mắt của em-nó như muốn nói lên sự thật."

Anh ta không cho nàng cơ hội để trả lời, nhưng thô bạo kéo nàng vào vòng tay anh ta và bắt đầu hôn nàng. Lạ lùng thay, nụ hôn của Michel không khiến nàng khó chịu như nụ hôn của Carl-nàng thấy nụ hôn của anh ta khá dễ chịu. Hai cánh tay anh ta ôm nàng vững chắc, một cách đầy kểm soát, và nàng cảm thấy dễ chịu khi dựa người vào anh ta! Không có cảm giác quay cuồng, nửa như muốn xỉu vì vô vọng, vì bị cuốn đi khỏi chính cơ thể mình--- đây chỉ là cảm giác an toàn, cảm giác được ở trong vòng tay một người đàn ông nàng có thể tin tưởng, người sẽ đối xử tốt với nàng, người sẽ dịu dàng với nàng. Ginny để những xúc cảm dịu dàng và an toàn trong vòng tay Michel bao trùm nàng. Thổn thức, nàng đưa tay lên và ôm lấy bờ vai rộng của anh ta và nàng hôn đáp lại, môi nàng ấm nóng dưới môi anh ta.

Những người lính Pháp đang ngồi dựa vào những bức tường đá hai bên đường bây giờ đang bận rộn đổ đầy nước vào các bình chứa hay xoa xoa những con ngựa của họ-- giả bộ như họ không thấy gì hết.

Vậy là đại úy chẳng để phí phạm thời gian! Dĩ nhiên, ngay từ đầu họ đã để ý ánh mắt đại úy thường xuyên ngắm nhìn quý tiểu thư xinh đẹp; biết bao lần anh ta quay ngựa lại nói chuyện với nàng. Ai có thể đổ lỗi cho anh ta chứ? Tất nhiên nàng đẹp, cử chỉ và giọng nói cảu nàng là của một quý cô. Hạ sĩ Valmy nghĩ một cách cam chịu chẳng trách gì bây giờ họ phải di chuyển nhanh hơn hai ngày trước. Đại úy đang vội tới Chihuahua, nơi anh ta không bị nghi ngờ là cố tình sắp đặt tình huống để họ có thể ở riêng với nhau một cách kín đáo. Và một lần nữa ai có thể trách anh ta? Một người có thể nhanh chóng chán những cô nàng tóc đen, mắt đen.

Hã sĩ quyết định khiến mình bận rộn bằng cách lau chùi khẩu súng của anh ta, anh ta không có nhiều thời gian trầm ngâm suy tưởng vì ngay lúc đó có một tiếng kêu thất thanh đâu đó phía trước họ--- một tràng súng nổ, và với cặp mắt mở to đầy kinh ngạc anh ta thấy dường như từ mọi phía những bóng người tràn vào.

"Những tay súng chỉ muốn cảnh cáo anh thôi. Họ hy vọng mọi người có óc phán đoán hơn."

Đang nghỉ ngơi và hoàn toàn không phòng bị những người lính Pháp bị tấn công bất ngờ. Bị uy hiếp bởi súng trường và cả súng ngắn, họ đứng đóng băng tại chỗ, tất cả nhìn qua nhau rồi nhìn vị đại úy của họ cùng với vẻ ngạc nhiên và chờ đợi sự chỉ dẫn.

Michel Remy là một người lính, trong những tình huống bình thường thì còn hơn là một thằng ngốc. nhưng trong trường hợp này có những người phụ nữ và đặc biệt có Ginnette người vẫn đang bắm vào hai cánh tay anh ta. Anh ta khẽ đẩy nhẹ nàng ra nhưng nàng vẫn bám vào hai cánh tay anh ta, cặp mắt xanh mở lớn vì sợ.

Anh ta nhì những người đàn ông đang bao vây họ, một vài trong số họ bắt đầu trườn theo những đường dốc xuống chỗ họ. Anh ta thật ngu ngốc khi không đề phòng trước. Anh ta cay đằng vì giận dữ và thất vọng. Anh ta tình nguyện nhận nhiệm vụ này, những người phụ nữ và số vàng họ mang theo là trách nhiệm của anh ta, và bây giờ--- anh ta tha thiết hy vọng những người này không phải người Juaristas - ngay cả những tên kẻ cướp cũng cờn đỡ hơn những người Juarista nếu anh là một lính Pháp trên vùng này.

Đối với Ginny điều này như là một cơn ác mộng kinh hoàng. Nàng bị tách rời ra khỏi vòng tay ấm áp của Michel và đẩy vào cơn ác mộng này. Nàng nghe thấy tiếng Sonya hét từ phía xe ngựa, bây giờ bà đã yên lặng - có thể đã bị ngất xỉu hoặc đang cuồng loạn rồi không biết nữa. Với sự khiếp sợ như thôi miên nàng, Ginny nhìn những người Mexico tấn công - họ trông đáng sợ kinh khủng với khuôn mặt sạm nắng bị che phủ sau vành nón rộng vành, dây đeo băng đạn khoác từ vai vòng qua bên hông và cả eo nữa. Nàng không biết họ có bao nhiêu người? Họ muốn gì? Và tệ hơn nữa-họ định làm gì? Một trong những tên kẻ cướp đứnglại nơi đỉnh đồi có vẻ như là thủ lĩnh của lũ cướp, vì anh ta là người nói trước, và tiếp tục ra lệnh cho những tên con hoang người Tây Ban Nha. Những người lính Pháp khuôn mặt đỏ rực, môi mím chặt vì giận dữ họ được ra lệnh hạ vũ khí và đưa tay lên đầu. Viên hạ sĩ Valmy hơi ngập ngừng và một trong những tên cướp đánh anh ta bằng báng súng, để lại một vết cắt còn chảy máu trên má anh ta. Hành động tàn ác đó cùng với sự bất lực của chính mình khiến Michel Remy mất bình tĩnh. Ginny thả tay anh ta, mặc dù nàng vẫn đứng gần bên cạnh anh ta như mong được bảo vệ, và bây giờ anh ta lấy khẩu súng anh ta mang bên dây nịt bên mình, chĩa súng và bắn, tiếng nổ dường như khiến anh ta bị điếc và văng ngược lại phía sau; nhận ra rằng anh ta vừa bị trúng đạn.

Máu chảy từ vết thương trên vai anh ta xuống và anh ta nghe tiếng Ginny kêu lên thống khổ khi nàng cúi xuống bên anh ta.

"Lạy Chúa, Michel! Chàng trai can đảm--- thiên thần tội nghiệp--- anh có đau lắm không?"

Những ngón tay nàng ấn trên vết thương anh ta, cố gắng ngăn dòng máu đang chảy ra, anh ta cắn môi ngăn lại tiếng rên vì đau.

Từ nơi nào đó phía xung quanh anh ta, michel Remy nghe thấp thoáng tiếng súng bắn và anh ta cố gắng vùng dậy, cố tìm lấy khẩu súng ngắn của mình nhưng không thể tìm thấy nó. Nó đâu rồi? Hay là anh ta làm rơi nó?

"Nằm xuống! Michel, nằm im hay..."

Những lời Ginny nói cứ nhỏ dần khi đôi mắt anh ta nhắm lại. Nàng quay đầu lại nhìn phía sau lưng nàng khi nàng nghe thấy nhiều tiếng súng nổ hơn, và hai người lính Pháp gan dạ tìm thời cơ tiến về phía đại úy của họ, nằm đó giữa vùng đất bụi bẩn.

Không còn nhiều sự chống cự nữa, chỉ còn Ginny đang trong cơn kích động khiến nàng quên mất ngay cả khi nỗi sợ hãi của nàng để hỏi bất cứ câu nào với hai người đàn ông đang nhăn răng cười dường như di chuyển một cách lặng lẽ và có hiệu quả thu lượm những vũ khí bị vứt lại của những người lính. Sonya và Tillie bây giờ đã chui ra khỏi xe ngựa, Sonya nửa tỉnh nửa mê, hai mắt bà mở lớn vì khiếp sợ.

"Các người muốn gì ở chúng tôi? Các người là quỷ dữ! Chúng tôi là công dân Mỹ, và nếu các anh dám làm hại chúng tôi các anh sẽ phái trả lời với quân đội Mỹ!"

Một trong những tên cướp khẽ lắc đầu khâm phục sự can đảm của Ginny.

"thật là một cô gái can đảm! Tôi chào mừng sự can đảm của cô!"

Nàng cố gắng băng bó vết thương cho Michel bằng những mảnh vải được xé ra từ váy lụng thụng nàng đang mặc, nhưng rồi nàng nhìn lên một cách giận dữ khi nàng nghe tiếng chửi rủa của một người đàn ông.

"Đừng bận tâm đến tôi--- Tôi muốn các người để chúng tôi yên--- các người sẽ phải chống lại cả quân đội Pháp đấy anh biết chứ! Chúng tôi không có bất cứ cái gì các người cần--- không có kim cương đắt giá-oh, nhìn những gì các người đã làm kìa, các người là những kẻ giết người!"

Nàng không biết ngươi đàn ông có hiểu nàng hay không, nhưng chắc chắn thủ lĩnh của anh ta hiểu. Nàng nghe tiếng cười đâu đó phía trên nàng, chế giễu, và tiếng cười chế giễu đó dường như rất quen thuộc.

"Nói cho cô ấy biết Pedito. Một cô gái can đảm như vậy xứng đáng được có câu trả lời."

Anh ta nói tiếng Tây Ban Nha, và bây giờ người đàn ông nói chuyện với nàng lúc trước cười, để lộ hàm răng ố màu, mọc không đều.

"chúng tôi tìm tiền, tiểu thư à--- nhiều tiền."

Anh ta nói bằng thứ tiếng Anh không rõ ràng nhưng đủ để nàng hiểu.

"Chúng tôi theo đoàn xe của cô hàng dặm-chúng tôi tụ hỏi, điều này thật lạ lùng, không? Một cỗ xe nhỏ như vậy, chở những quý cô thanh nhã như vậy , lại để lại đường sâu như vậy. Chúng tôi là những người đàn ông tò mò, tiểu thư ạ."

Ginny nghe tiếng ca thán của Sonya như bị nghẹn lại, và mắt nàng sáng lên đầy cảnh giác.

"Oh, ginny! Sao họ có thể..."

"Sonya đừng! Họ là những tên cướp, dì không thấy sao? Họ nghĩ chúng ta giàu có. Hãy đưa cho họ kim cương mà chúng ta có, và có thể họ để chúng ta đi..."

"Ah, tiểu thư đây cũng thật có óc phán xét!"

Người đàn ông tiến đến gần hơn, Ginny né ra xa. Anh ta bốc mùi! Của bụi bẩn, của quần áo không được giặt và mùi tóc của--- của người chết! cơn ác mộng đã trở thành sự thật, lần này nàng sẽ không tỉnh dậy an toàn ở trên giường của nàng.

Khi một trong những tên kẻ cướp trói những người lính Pháp, kẻ quấy nhiễu Ginny tiến gần hơn, vẫn còn đang cười.

"Tiểu thư--- tại sao hai phu nhân ngườ Mỹ lại du hành cùng với lính Pháp? Ah, Francescos- những con heo!"

Anh ta phun nước miếng.

"Không, tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy vài điều thú vị trong xe của hai người- có lẽ nhiều tiền hơn chăng? Nhiều đến nỗi những kẻ cướp nghèo khổ như chúng tôi sẽ trở thành những người giàu có?"

Rồi anh ta cười, số người còn lại cũng cười với anh ta. Ngay lúc đó anh ta có vẻ chán trò chơi của anh ta. Ginny nghe anh ta ra lệnh, và ba người Mexico chạy tới se ngựa với những con dao rựa trên tay-nàng nghe nhiều tiếng cười hơn và tiếng gỗ bị chặt như thể họ đang móc những phần giấu kín bên trong xe. Số vàng--- họ biết về số vàng. Nhưng bằng cách nào chứ?

"Tiểu thư-anh ta sẽ sống, đại úy ngu ngốc của cô. Bây giờ vui lòng ngồi cùng với những quý bà khác..."

Bây giờ nàng để ý Sonya và Tillie cũng đã bị trói vào một bánh xe, hai cánh tay họ bị quặt ra phía sau. Miệng Tillie mở ra như thể cô ta muốn la lên nhưng không dám--- Sonya trông như thể bà đã ngất xỉu rồi, dựa người vào bánh xe khuôn mặt bà trắng bệch. Trong một khoảnh khắc Ginny ngồi bất động, khuôn mặt nàng bao phủ bởi vẻ khinh miệt. Rồi nàng nghe tiếng thì thào bằng tiếng Pháp, giọng thì thào của Michel.

"Súng của anh--- rơi"

Và rồi, đầy vẻ dò hỏi.

"Ginnette? Ginnette, đâu..."

Một lần nữa anh ta cố gắng vùng đứng dậy và nàng khẽ la lên để khiến anh ta nằm im.

"Làm ơn, các người sẽ không giết anh ấy chứ? Một khi các người có những gì các người muốn các người sẽ không giết anh ấy?"

Nàng ép mình van xin tên cướp bẩn thỉu đang đứng liếc nhìn nàng đầy dâm dật, nhưng nàng rất tỉnh táo, cùng lúc đó nàng cảm thấy sức nặng khẩu của Michel trên đùi nàng, cái lạnh của khẩu súng ép sát vào nàng. Anh ta đã làm rơi nó và khi nàng bay về phía anh ta, váy nàng che khẩu súng. Gần như không suy nghĩ, nàng chộp lấy khẩu súng và giấu nó trong túi áo váy của nàng. Có lẽ...

Những tên kẻ cướp không cố quấy nhiễu nàng, hay sonya hay tillie. Có lẽ chúng chỉ muốn tiền và rồi bỏ đi. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào, nếu chúng cố động vào nàng nàng sẽ bắn--- dù gì đi chăng nữa cũng chẳng có gì quan trọng? Một lần nữa tên cướp đầu đàn phía trên đồi ra lệnh gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, giọng anh ta khàn khàn. Người Mexico đứng trước mặt nàng khẽ nhún vai, nhưng lùi lại.

"Sẽ không có sự giết chóc nào nữa đâu, tiểu thư à, nếu chúng tôi có thể giúp. Và bây giờ, cô vui lòng."

Ginny nhìn Michel trông có vẻ như vẫn còn bất tỉnh, nhưng ít nhất miếng băng cũng khiến máu ngừng chảy. Bất đắc dĩ, nàng đứng dậy, giả bộ chỉnh lại nếp váy của nàng. Cảm ơn Chúa, khẩu súng vẫn còn ở đây-họ không hề để ý!

Những tên kẻ cướp vừa khám xét cỗ xe nhảy ra ngoài, mang theo vàng trong những bao tải nặng. Có những tiếng reo và tiếng cười giòn giã từ phía những tên cướp, giúp họ đỡ số vàng xuống. Và rồi tên tướng cướp đưa súng cho tên cướp đứng kế bên hắn quyết định khiến chúng vinh dự bằng sự xuất hiện của hắn. Trong khoảnh khắc họ quên mất nàng, và Ginny ngồi sụp xuống ngay bánh xe kế bên Sonya.

"Nhìn này--- tiền--- như chúng ta mong đợi phải không bạn của tôi? Một món quà dễ thương cho những người đàn ông nghèo như chúng ta!"

Anh ta quay lại phía nàng và tiến tới phía nàng. Mình không để chúng trói mình lại, ginny nghĩ đầy hoang dã. Mình sẽ không bị trói và bị bỏ lại đây khi họ giết những người lính Pháp tội nghiệp, lấy đi số vàng. Sợ hãi xâm chiếm nàng khi nàng bắt đầu run rẩy phản ứng. Nàng rút súng ra một cách vô thức chĩa thẳng vào người đàn ông, giữ chặt nó bằng cả hai tay.

"Ngươi đến gần hơn và ta bắn-và ngươi sẽ nói những những người của ngươi rút đi, hoặc..."

Anh ta đứng yên, gần như có biểu hiện tức cười của sự ngờ vực thể hiện trên hình dáng da đỏ của anh ta. Những tên cướp cũng ngừng cười, họ dường như đóng băng bởi tình huống lố bịch đang xảy ra, những kẻ khác vẫn vác những bao vàng trên vai.

"Cô ấy điên rồi! Tiểu thư, cô đang hành động ngu ngốc, cô không thể nghĩ..."

"Nếu các người không cởi trói cho những người lính ngay lập tức, thì ngươi - ngài kẻ cướp sẽ là một người chết đấy."

Giọng nàng nghe gần như điềm tĩnh,nhưng khẩu súng trên tay nàng run lên dưới những ngón tay của nàng.

"Chúng tôi sẽ giết cô, tiểu thư à, thật tệ. Cô có thể lấy mạng sống của tôi, nhưng tôi không nghĩ..."

"Pedro, đợi đã. Tiểu thư trẻ đang quá kích động, tôi nghĩ vậy. Hãy nói lý lẽ với cô ấy."

Nàng đã quên mất tên cướp thủ lĩnh cho đến khi nàng nghe hắn nói, chuyển qua giọng Tây Ban Nha Castilian ngay cả nàng cũng có thể hiểu. Giọng hắn như bị bóp nghẹt, nhưng không vội vã.

"Tiểu thư-tôi sẽ bỏ súng xuống, thấy chứ? Và chúng ta sẽ nói chuyện. Cô có biết là cô rất ngu ngốc không! Cô có nghĩ vài người sống quan trọng hơn với số vàng không?"

Giọng anh ta gần hơn khi anh ta tiến về phía nàng, nhưng nàng không dám rời mắt khỏi Pedro, anh ta đang cẩn trọng bước lùi lại, nhún vai. Cắn chặt môi ngăn cơn kích động, Ginny chĩa khẩu súng vào người đàn ông cao lớn đang bước đều đặn về phía nàng, như thể khẩu súng của nàng chỉ là thứ đồ chơi ngu ngốc. Không giống như những người còn lại, anh ta che mặt bằng một chiếc khăn tay để che giấu nhân diện của mình, giống như những anh chàng cao bồi cưỡi xe ngựa bốn bánh khi họ hướng dẫn đàn gia súc của cha họ qua miền đồng bằng Texas bụi bặm. Và mặc dù anh ta mặc quần áo như những người khác, với nón rộng vành và những băn đạn che phủ một phần cơ thể anh ta, có cái gì đó rất quen thuộc trong cách anh ta đi, cái gì đó...

"Vậy ra anh ta chỉ huy --- đàn ông mà che mặt lại thì cũng như một kẻ hèn nhát thôi!"

Giọng nói của nàng đầy vẻ khinh bỉ, mặc dù bây giờ Ginny còn khiếp sợ hươn bất cứ luc nào trong đời nàng.

"Có lẽ nếu cuộc sống của ngươi mà bị đe dọa họ sẽ để chúng tôi đi."

"Nếu cô bắn tôi, nó có nghĩa là cuộc sống của mọi người có liên quan đến cô đấy. Cô có muốn điều đó không? Tôi không nghĩ cô ngu ngốc, tiểu thư à, có lẽ hơi dại dột thôi. Đưa súng cho tôi, và tôi hứa không ai bị chết nữa. Lại đây, đưa súng cho tôi."

Anh ta đứng cách nàng cỡ chừng 1 mét và đưa tay ra, hơi cúi đầu xuống để anh ta có thể nhìn thấy khẩu súng. Ánh nắng chiếu trên đầu nàng, sức nóng của nó gay gắt.

Bên cạnh nàng, nàng có thể nghe tiếng Sonya thổn thức, giọng bà van xin Ginny hãy suy xét cho kỹ một cách rời rạc, đừng để họ đều bị giết.

Khi Ginny hưi ngập ngừng người đàn ông bông nhiên hành động nhanh như một con rắn đuôi chuông giật khẩu súng khỏi tay nàng và nàng nghe tiếng súng nổ, súng dội lại khiến nàng té bật ngửa. Nàng đứng đủ gần để thấy viên đạn xuyên qua khăn choàng của anh ta, và rồi nàng cảm nhận được nỗi đâu đớn trên khuỷu tay nàng khi cánh tay anh ta quặt tay nàng ra đằng sau, văng khẩu súng ra khỏi những ngón tau yếu ớt của nàng.

Và như thể nàng cần thêm sợ hãi bồi thêm vào những nỗi sợ hãi của nàng khiến cho nàng lâm vào cảm giác kích động mà nàng đang có bây giờ, nàng biết anh ta. Trước cả khi nàng nghe tiếng anh ta chửi thè, quên mất việc ngụy trang giọng nói của anh ta, trước cả khi nàng đưa tay lên cào vào mặt anh ta như một con mèo hoang, xé rách tấm khăn bịt mặt màu đen, nàng biết anh ta.

"Anh!"

Nàng thở hổn hển, và rồi, nàng càng kích động hơn.

"Anh! Oh, Lạy Chúa, tôi nên giết anh!"

"Em luôn luôn là tay súng tồi Ginny. Và lần này cũng vậy. Em đã bình tĩnh chưa?"

Chàng thả nàng ra, quay đầu lại nói điều gì đó với người Mexico đang cười toe toét, và nàng bay thẳng về phía chàng như một con thú bị dồn vào chân tường. Những móng tay nàng cào mặt chàng, nàng có thể móc mắt chàng luôn nếu chàng không giữ được tay nàng. Với cách di chuyển mau lẹ khiến chàng không kịp phòng bị nàng cắn tay chàng và nghe tiếng chàng xuýt xoa, rồi chàng quặt tay lại đập mạnh khiến nàng choáng váng. Nàng té ngửa lại chỗ xe và cảm thấy những ngón tay chàng siết mạnh vai nàng khi chàng lôi nàng dậy, xoay người nàng lại.

"Cô đúng là hung dữ mà! Một mình em đủ rắc rối hơn tất cả những người khác cộng lại rồi. Em có chịu đứng im không?"

Nhưng nàng không im. Nàng la lên, đá và cắn, vùng vẫy cho đến khi nàng mệt nhoài và nàng cảm thấy chàng kéo nàng tới phía trước, quặt hai tay nàng lại sau lưng cho đến khi hai đầu gối nàng trên nền đất bụi, nức nở vì đau đớn và kháng cự.

Bây giờ hành động của Ginny đã khiến hành động ngụy trang của chàng bị lật tẩy, Steve chỉ đạo mọi việc một cách công khai. Nó như bắt đầu cơn ác mộng-nhưng những gì theo sau, không thể tin được, còn tê hơn.

Thu mình trên nền đất bụi, hau khuỷu tay nàng bị trói lại sau lưng nàng đâu đớn, Ginny có thể nghe tiếng chàng ra mệnh lệnh, giữa những tiếng rên rỉ vì những vết thương của những người lính Pháp và tiếng Sonya thổn thức, van xin.

Steve nói chuyện với Sonya bằng tiếng Anh nói với bà rằng chàng rất tiếc vì sự khó chịu này.

"tôi rất tiếc mọi chuyện lại xảy ra theo hướng này, thưa bà, nhưng nếu bà nhớ lại tôi đã cảnh bso bà về chuyến hành trình tới Mexico. Và còn tệ hơn cô con gái riêng của chồng bà lại hành động như thế..."

"Oh, nhưng làm ơn," Sonya khóc, "Anh không định--- anh không thể! Anh đã có số vàng, anh còn muốn gì ở chúng tôi nữa?"

Cặp mắt xanh đáng sợ của chàng nhìn họ, khuôn mặt chàng nhăn nhó, cặp chân mày đen châu lại với vẻ đe dọa. Bà chẳng thấy một chút tội nghiệp nào trong đôi mắt ấy-không đọc được bất cứ điều gì!

"tôi e rằng, thưa bà, tôi chỉ có hai sự lựa chọn, cả hai đều không dễ chịu. Tôi có thể giết tất cả để không có nhân chứng nào hết, hoặc..."

Chàng dừng lại suy xét, khiến Sonya thở ra vì bà đã nín thở quá lâu vì khóc vì nỗi sợ hãi tột độ.

"Làm ơn! Oh, làm ơn, không phải điều đó! Tôi hứa--- nếu anh để chúng tôi đi và để chúng tôi sống chúng tôi sẽ không nói với bất cứ ai là chúng tôi nhận ra anh! Tôi cũng khiến họ hứa nữa, tôi biết tôi có thể! Vì Chúa!"

Đôi mắt sợ hãi, mọng đỏ vì khóc nhiều của bà mở lớn khi bà nhìn thấy môi chàng mím lại, như thể chàng gần như sáp cười. Vẫn còn ngần ngữ, chàng nhún vai nhìn xuống Ginny, nàng chẳng nói bất cứ lời nào từ lúc chàng trói hai cánh tay nàng lại. Bây giờ, như thể nàng cảm nhận được chàng nhìn nàng chăm chăm, nàng ngước nhìn chàng qua cặp mắt đỏ hoe còn vương nước mắt, khuôn mặt nàng nhăn nhó vì căm ghét.

"Tôi sẽ không hứa gì hết, anh-anh là kẻ tiểu nhân, anh là đồ rác rưởi không đáng được nhắc đến! Tốt hơn hết là anh giết tôi đi, bởi vì tôi thề nếu anh không giết tôi tôi sẽ săn lùng anh và hủy hoại tất cả những tên kẻ cướp và những con chó bán nước như anh!"

Thế giới dường như thu nhỏ lại như chỉ còn lại hai người họ khi ánh mắt họ chạm vào nhau--- Ginny cảm thấy lạnh sống lưng, mặc dù nàng ép mình không nhìn đi chỗ khác. Khoảng khác này, nàng không quan tâm nếu chàng giết nàng. Cứ để anh ta giết nàng. Anh ta đã phản bội nàng và đánh nàng. Anh ta là nguyên nhân của những người đàn ông bị giết chết và cả những người bị thương vô tội, và tất cả vì vàng--- vì tiền! Nàng thấy cay đắng dường như không chịu nổi--- nếu miệng nàng không quá khô nàng sẽ nhổ vào chàng.

"Có lẽ có một cách khác. Tụi tôi sẽ đưa em đi cùng, như một sự bảo đảm, em có thể nói. Em có thể thấy toàn bộ nơi này theo cách này, và đó cũng là lý do em tới Mexico đúng không?"

Miệng ginny mở ra hình chữ "O", nàng không thốt được lên lời và chàng nhìn chăm chăm vào nàng từ đầu đến chân với vẻ thích thú trước khi chàng quay qua Sonya người cũng đã phản ứng.

"Không! Anh không thể có ý đó, anh không ..."

"Bà Brandon!"

Giọng chàng cắt ngang.

"Không còn lựa chọn nào khác nữa, thưa bà, trừ phi bà muốn có người chết vì số vàng này. Cô con gái của chồng bà sẽ đi với chúng tôi để bảo đảm rằng không có ai đuổi theo chúng tôi. Trong vòng một tháng hoặc cỡ đó tôi sẽ để cô ấy an toàn trở lại Texas - hoặc thành phố Mexico, nếu bà muốn."

Giọng chàng nói với Sonya cứng rắn, bà lại bắt đầu khóc.

"Tôi không đi. Anh không thể bắt tôi đi-tôi sẽ chống lại anh, tôi sẽ la, tôi..."

Những lời nói của Ginny rời rạc vì giận dữ và lo âu, đặc biệt khi nàng để ấy thấy cặp mắt Michel đã mở--- anh ta đang nhìn chăm chăm vào nàng đầy sợ hãi.

"Michel! Cảm ơn Chúa, anh vẫn còn sống, cuối cùng--- Michel, đừng để họ mang em đi."

Steve Morgan keo nàng thô bạo vào vòng tay rắn như thép cả anh ta và cười như tất cả những người còn lại khi nàng cố gắng đá chàng.

"Ott! Đúng là một cô gái hung dữ! Cậu sẽ mất nhiều thời gian để huấn luyện cô gái này đấy bạn của tôi!'

Mặc dù Ginny không hiểu những gì người da đỏ nói, michel thì hiểu, và anh ta thầm rên rỉ như thể viên đạn trên vết thương trên vai anh ta khiến anh ta bị đau giờ vô cùng nhức nhối.

Vì vết thương của anh ta, có lẽ và có lẽ vì anh ta bất tỉnh nên họ đã không trói anh ta lại, nhưng bâu giờ anh ta cố gắng di chuyển, một trong những tên cướp giơ súng lên và bị dừng lại bởi tiếng nói vỗ cũng sắc sảo của người đàn ông Mỹ bây giờ anh ta nhận ra là thủ lĩnh của mình.

"Để anh ta yên! Chúng ta lấy súng của họ, và trong vùng này, sẽ có người cở trói cho họ khi chúng ta rời đây. Những người lính Tây Ban Nha..."

Vẫn ôm cô gái vùng vẫy trên tay, bây giờ Michel nhận ra anh ta như muốn phát cuồng, tên người Mỹ chuyển qua nói tiếng Castilan mà Michel dễ dàng hiểu khi người đàn ông khác nói với anh ta.

"Nếu anh để bất cứ món đồ có giá trị nào lên-chúng ta sẽ nói, tiếp tục với cô gái trẻ này, anh sẽ coi chừng cô ta để chúng ta không bị theo dõi. Anh có thể chắc chắn số vàng sẽ được sử dụng tốt-và đối với tiểu thư Brandon, điều gì xảy ra với cô ấy tùy thuộc vào anh."

"Hãy để cô ấy lại! Anh có thể mang tôi đi thay thế cô ấy".

Michel Remy vùng đứng dậy, nhưng té ngã về sau với một tiếng rên đau đớn.

"Rất cảm động! Nhưng tôi e rằng, thưa ngài, chúng tôi đang phí phạm thời gian. Anh phải nhớ rằng nếu anh muốn gặp lại tiểu thư Brandon lành lặn như cô ấy bây giờ, anh sẽ làm theo chính xác những điều chúng tôi nói."

Giọng anh ta cục cằn đầy khinh bỉ, Michel Remy chưa bao giờ mong muốn được giết người như lúc này.

"Tiểu- tiểu thư là vợ chưa cưới của tôi, và nếu anh làm hại cô ấy anh sẽ không bao giờ có thể chường mặt trên đất nước này hoặc trên đất nước của anh!"

Đại úy trẻ nghe tiếng Ginny hét khi nàng bị lôi đi, nàng nghe tiếng Sonya Brandon khóc đầy đau đớn vì sợ hãi và thương xót. Mặc dù cơ thể anh ta đang yếu đi anh ta ép mình ngồi dậy, nhắm mắt lại để ngăn cản cơn đau. Nhưng khi anh ta mở mắt ra, nàng đã đi--- tất cả mọi người đã đi. Anh ta nghe tiếng lẩm bẩm của người hầu của bà Brandon khi anh ta cố lê mình tới chỗ những người lính của anh ta nằm bị trói trông họ đầy đáng thương, nhưng mọi chuyện đều vớ vẩn với hoàn cảnh của anh ta lúc này.

"Tôi luôn luôn biết đàn ông chẳng tốt lành gì," Tillie nói. "tôi biết anh ta là quỷ dữ, và cố gắng nói với tiểu thư Ginny vậy, nhưng cô ấy không nghe..."

"Im miệng, liệu cô có im miệng được không". Sonya hét lên. "Anh ta đã bắt con bé rồi--- Oh, Lạy Chúa, tôi sẽ nói gì với William đây? Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi bây giờ?"

PHẦN BA

XUNG ĐỘT

Dường như họ cứ cưỡi ngựa mãi không ngừng nghỉ. Từng đốt xương trên cơ thể nàng đau nhức, rã rời. Đêm đã buông xuống từ lâu, và những con ngựa bước đi nặng nề, chậm hơn khi chúng mới bắt đầu đi. Nàng không biết họ đang ở đâu hay họ đang đi đến đau, và trong lúc này điều đó cũng chẳng quan trọng. Thời tiết lạnh, và quần áo của nàng ướt đẫm khi họ đi ngang một con suối trên núi sâu đến ngang thân ngựa, nó dính vào thân thể nàng khiến nàng run rẩy vì lạnh. Họ đang ở đâu đó trên núi, nàng chỉ biết có nhiêu đó, và một vài người đàn ông, mỗi người mang số vàng đã chia đi theo những hướng rẽ khác nhau.

Ngay từ đầu nàng đã tự hỏi không biết họ là những tên cướp hay họ là những kẻ theo phe Thủ tướng bi phế truất Juarez. Nàng cố đếm từng đầu người để nhớ họ có bao nhiêu người--- nàng cố gắng nhớ những điểm mà họ đi qua. Nhưng bây giờ thì chẳng quan trọng nữa, và nó không quan trọng lâu rồi, khi ánh nắng của ban ngày biến mất, và những cái cây và những bụi rậm lơn lên nơi đây trông như những con thú đang thu mình rình mồi trong ánh sáng nhá nhem.

Lạy chúa, khi nào họ mới dừng lại đây? Bây giờ cảm giác kiệt quệ về cả thể xác và tinh thần, nàng cảm thấy như muốn xỉu. Vừa rồi nàng còn vùng vẫy, đạp đá, cố gắng nhảy xuống ngựa cho đến khi Stve Morgan với khuôn mặt lạnh lùng thẳng tay tát thẳng vào mặt nàng hai cái liên tiếp, hai cú đánh liên tiếp của chàng khiến đầu nàng xoay hai bên. Chàng ép nàng ngồi cưỡi ngựa hai chân để hai bên, ngồi trước chàng, hai cánh tay nàng vẫn bị trói quặt sau lưng-và rồi chàng khiến nàng dừng lại những tiếng thổn thức vô vọng và giận dữ chàng dí khẩu súng trường dọc cơ thể nàng, ngày dưới ngực nàng, giữ chặt nó ở đó bất cứ khi nào nàng cố gắng vùng vẫy khiến nàng như muốn nghẹt thở. Bây giờ, tinh thần nàng kiệt quệ và nàng mất hết nhuệ khí chống lại chàng, không muốn quan tâm nữa, nàng còn hơi cảm ơn chàng khi chàng dùng tấm khăn choàng của chàng choàng lên vai nàng để ủ ấm cho nàng. Nàng không nhận ra rằng nàng đang rên rỉ như một con thú bị thương. Tại sao họ không dừng lại? Họ có định dừng lại không?

Dường như hàng giờ sau khi cuối cùng họ cũng dừng lại cắm trại, trong bóng tối của những những tảng đá đổ bóng xuống như những con quái vật thời tiền sử hung ác, tại thành những hang dộng trú ẩn để tránh gió. Stve Morgan mang nàng xuống ngựa và đỡ nàng đứng dựa vào bức tường đá, vì cơ thể nàng cứng đơ không thể cử động hay chống cự thêm được nữa.

Họ dùng dao chặt những cành cây, nối chúng lại với nhau làm thành chỗ trú ẩn. Họ cho ngựa ăn qua cái túi trùm đầu của chúng, nói nho nhỏ với chúng và giũ cái áo choàng ướt đẫm của họ bằng những túm cỏ khô. Chắc chắn tối nay sẽ chẳng có tí lửa nào được nhóm lên.

Ginny bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, hai hàm răng nàng va vào nhau vì lạnh và kiệt sức. Morgan mang một tấm chăn từ trên yên ngựa và quàng nó xung quanh người nàng, nhưng nàng vẫn tiếp tục run rẩy. Ngồi xổm sau lưng nàng, chàng cắt dây trói tay nàng và chà mạnh hai cổ tay vừa bị trói của nàng. Nếu nàng còn sức lực, nàng sẽ vùng tay ra nhưng nàng bị ép phải chịu đựng sự chăm sóc chu đáo của chàng, và máu từ khuỷu tay vừa bị trói bằng sợi dấy cứng ngắt bắt đầu lưu thông.

Những người đàn ông thì thầm khe khẽ, bắt đàu uống nước từ những bình nước họ mang theo bên mình và nhai thịt bò khô. Một trong số họ mang theo rượu thùa hay tequila và uống một cách thèm khát. Mặc dù cơ thể nàng mụ đi, Ginny vẫn cảm thấy ấn tượng với cách họ di chuyển-cưỡi ngựa suốt đêm, không nhóm bất cứ mồi lửa nào để có thể thu hút sự chú ý của những kẻ săn đuổi--- họ là loại người gì vậy, và Steve đang làm gì với họ vậy?

Morgan đưa cho nàng chút thịt bò khô, nhưng nàng lắc đầu ủ rũ.

"tốt hơn hết hãy ăn đi," chàng khuyên. "Đó là tất cả những gì cô có."

Chàng uống một ngụm lớn tequila và đưa nó cho nàng, nhưng nàng quay mặt đi.

"Cô đang run lên vì lạnh", chàng nói mất kiên nhẫn, và rồi giọng chàng thô bạo, "cô sẽ là một con tin vô tác dụng khi cô vị chết bởi viêm phổi!"

Thô bạo, chàng ép đầu nàng quay lại với những ngón tay chàng ấn vào da thịt mềm mại của nàng, và ấn bình rượu vào miệng nàng. Chàng cố ép nàng uống số rượu vì vậy nàng phải uống, sặc sụa vì thứ rượu tinh chế, nóng như lửa đốt. Nhưng chàng đã đúng, trong vài phút nàng gần như hồi tỉnh, rượu tequila như thể một chất nóng ấm trong dạ dày nàng. Chàng lại đưa cho nàng thêm một ít thịt bò khô, và lần này nàng nhận lấy nó, bỗng nhận ra rằng nàng đang đói.

Những người đàn ông bắt đầu cuộn mình trong chăn và ngủ không một chút quan tâm đến nền đất cứng ngắc dưới thân họ.

Cặp mắt lờ đờ, ginny nhìn thấy Steve Morgan đứng dậy và duỗi người.

"Cô cũng hãy cố ngủ một chút đi-chúng ta sẽ lại bắt đầu đi tiếp trong khoảng hai giờ đồng hồ nữa."

Nàng quá mệt nàng gần như không hiểu anh ta nói gì. Hai giờ? Không thể được-chắc anh ta bị điên rồi, giống như bọn họ, giống như bất cứ kẻ nào chọn cuộc sống ở cái vùng đất kinh khủng này.

Bây giờ chàng nhoài người về phía trước, trói hai cổ tay nàng lại, nhưng lần này lỏng hơn, và hai tay nàng đưa ra phía trước. Sẽ chẳng có bất cứ sự chống cự nào, nàng đã học được điều đó. Nàng nhìn chàng trải tấm chăn trên nền đất, và rồi ddiefm tĩnh, chàng nằm xuống bên cạnh nàng và kéo nàng sát vào người chàng khi chàng nằm nghiêng người. Nàng lại bắt đầu vùng vẫy, mặc dù tứ chi nàng quá nặng nề và như không có sức sống, nhưng cánh tay chàng giữ chặt nàng và ôm nàng sát vào người chàng, sau một lúc nàng không còn vùng vẫy nữa và nằm cứng ngắc. Chàng khẽ tặc lưỡi.

"Sức nóng cơ thể giúp chúng ta ấm trong những đêm như thế này."

Chàng nói cụt ngủn.

Ginny im lặng, nhận thức rất rõ sự vô vọng của nàng. Chàng có thể làm bất cứ điều gì chàng muốn với nàng, bất cứ điều gì, và nàng không thể chống lại được. Ý nghĩ đó khiến nàng run rẩy vì sợ hãi và trong trạng thái đề phòng, nhưng chàng không làm bất cứ điều gì--- tiếp tục ôm nàng cho đến khi hơi ấm tràn ngập cơ thể đau nhức của nàng và nàng chìm vào giấc ngủ.

Nàng chỉ vừa chợp mắt đã ngay lập tức bị đánh thức. Bị lôi dậy một cách thô lỗ và một lần nữa ngồi hai chân trên yên ngựa của chàng. Bầu trời đêm xanh đậm của đêm đen như chuyển qua màu xanh lạt hơn khi họ đi sâu hơn vào những ngọn núi, đôi lúc những con đường thu hẹp lại như chỉ vừa chân người đi, bám sát vào rìa hẻm núi mà Ginny không dám nhìn xuống.

Ánh nắng mặt trời thiêu đốt phía trên đầu họ, và một trong những người đàn ông, với khuôn mặt cười tươi, ngả nón chào nàng Ginny cũng chỉ thờ ơ nhận.

Nàng mất phương hướng và cả thời gian, ngay cả ý nghĩ về ngày. Khi họ dừng lại chỉ để ngựa uống nước và đổ đầy bình nước từ con suối nhỏ trên núi. Họ ăn thịt bò khô, và nàng trở nên quen vị rượu như lửa đốt của rượu tequila. Ít nhất, bởi vì họ dường như chấp nhận nàng là tù nhân của Steve, nên không có bất cứ kẻ nào cố gắng chạm vào nàng--- thực chất những người Mexico dày dặn này lại khâm phục sự chịu đựng gian khổ của nàng, mà không nhận thấy chỉ bởi vì cơ thể và tinh thần nàng quá mệt mỏi khiến nàng không còn cảm xúc, ngay cả sụ sợ hãi cũng không còn. Nàng nghe thấy họ gọi nàng là "lanina", cô gái nhỏ, và khi váy của nàng bắt đầu rách tơi tả, một trong số họ, một cậu trai trẻ mảnh khảnh - chưa quá mười tám hay mười chín, lôi từ trong yên ngựa một chiếc quần khá dơ được mặc bởi một nông dân Mexico, và cả carmisa hay áo sơ mi nữa. Anh ta đưa cho Steve, khẽ nhún vai với vẻ xin lỗi và nói một tràng bằng tiếng địa phương, nhìn chăm chăm vào một trong những người đàn ông khác đang cười và đang bình luân đầy tục tĩu.

Buổi chiều, khi họ đi được lên cao hơn trên núi, và không khí cũng lạnh hơn. Vùng đất gần như hoang dã đáng sợ và cả tráng lệ nữa bởi vẻ cô đơn của nó. Hôm trước, một trong số những người đàn ông đã bắn hạ một con báo mà chỉ cần sử dụng cung và tên. Họ cười toe toét với vẻ mặt sợ hãi và kinh tởm của Ginny, nhưng lát sau lại ngạc nhiên vì nàng từ chối không ăn thịt con báo.

Bây giờ, họ dừng lại tiến thẳng tới nơi họ đang định đến--- lần này là vùng cao nguyên rộng lớn bao phủ bởi cây gỗ thông và cây bách xù.

Ginny đã học được cách nghe lệnh, nhưng lúc này nàng nổi loạn khi Steve đưa nàng tiến sâu hơn vào khu rừng nhỏ giữa tràng cười chế giễu của những người khác.

"Tôi sẽ không-tôi sẽ không mặc những- -- những thứ quần áo kinh khủng này!"

Giận giữ nàng nuốt vào lòng những lời nói đang chực tuôn ra trên môi nàng, nhưng chàng chỉ cười tiếng cười như thể chế giễu hơn là buồn cười.

"Hay là cô muốn không mặc đồ cưỡi ngựa hơn? Ngực trần, như chiến binh Amazone. Tôi không nói rằng điều đó không thú vị với tôi đâu, nhưng bạn của tôi ngoài kia sẽ bị khiêu khích đấy."

Giọng chàng thay đổi, cộc lốc, gần như khàn khàn.

"Ginny, đừng phí thời gian tranh cãi với tôi nữa. Hay--- Cô muốn tôi xé quần áo cảu cô? Để tôi nhắc cô, đã có một lần cô chẳng khó khăn gì cho tôi cởi đồ của cô mà."

"Oh".

Sắc mặt nàng trawsngbeejch và nàng lùi lại khi nàng nhìn vào mắt chàng.

"Chẳng lẽ không có gì thấp hèn hơn anh sao? Anh dám gợi nhớ rằng - anh---"

"Đừng khiêu khích tôi, ginny!"

Giọng chàng với những nốt cảnh cáo khiến nàng lạnh người vì sợ.

"và đừng giả bộ rằng bỗng nhiên cô e lệ. Cô đã cởi đồ trước mặt một người đàn ông trước đây mà. Trước mặt tôi, và Carl Hoskins, và cũng chẳng nghi ngờ gì với đại úy Pháp người gọi cô là vị hôn thê của anh ta. Sao cô không tiếp tục chơi cái trò chơi ngu ngốc đó với tôi?"

Chàng đã cởi trói hai tay nàng để nàng có thể ăn, và bây giờ Ginny nắm chặt tay, nhức nhối với cảm giác muốn cào vào khuôn mặt sạm đen và chế giễu của chàng. Trước đây nàng đã cào vào mặt chàng và trên khuôn mặt chàng vẫn còn vết thẹo mờ--- bây giờ nàng ước nàng có thể móc mắt chàng.

"Trò chơi?" nàng rít lên giận dữ, "anh nghĩ tôi có thể nghõ về anh bất cứ điều gì ngoài ghét và ghê tởm anh sao? Tôi ghét anh, ghét anh, ghét anh, Steve Morgan! Anh làm tôi muốn bệnh. Ý nghĩ anh động vào tôi khiến tôi muốn bệnh. vâng, tôi muốn làm người tình của Carl, của Michel hay của bất cứ người nào tôi chọn hơn là để anh đụng vào tôi lần nữa-anh là một con chó hoang!"

Khuôn mặt chàng dửng dưng như khuôn mặt của người da đỏ, nhưng nàng có thể nhìn thấy mắt chàng tối lại và miệng chàng mím chặt lại nàng biết nàng đã thành công trong việc phá vỡ sự kiểm soát lạnh lùng của chàng mà chàng đã cố giữ.

"Cô gần như khích tôi tìm hiểu coi cô thực sự ghét tôi đến chừng nào đấy", cuối cùng chàng nói, bước về phía nàng, khiến nàng theo bản năng nhảy lùi lại phía sau, hai tay nàng thu lại chuẩn bị đánh trả. Nhưng chàng chỉ thảy quần áo vào người nàng, cười khinh khỉnh khi nàng vô tình thở mạnh.

Chàng chống nạnh và điềm tĩnh nhìn chăm chăm vào nàng, tên kẻ cướp người Mexico với cặp mắt xanh, dây đeo súng (có ổ gài đạn) đeo trước ngực khiến chàng càng có vẻ đe dọa.

"Nhanh lên và thay đồ đi Ginny. Hay là tôi sẽ nghĩ là vẻ do dự của cô có ý nghĩa gì khác đấy."

Đỏ mặt vì giân dữ và điên cuồng, ginny quay lưng lại phía chàng và làm như nàng được bảo, cặp mắt điềm tĩnh của chàng chăm chăm nhìn nàng, mặc dù nàng không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt chàng.

Họ lại tiếp tục đi, với Ginny ngồi hai bên ngựa như một cậu trai. Nhưng từ sau cuộc đối đầu của họ trong khu rừng nhỏ, mối quan hệ nhạy cảm giữa nàng với Steve Morgan đã lại thay đổi. Trước đây nàng im lặng và ủ rũ có lúc hờ hững, bây giờ nàng cảm thấy sự ghét bỏ và thất vọng ngày càng tăng tới khi nàng thất vọng tràn trề. Lạy Chúa, sao nàng khinh thường anh ta đến thế, sao nàng ghét anh ta. Sự căm ghét âm ỉ trong lòng nàng, trở thành một phần cơ thể nàng như nàng cần ăn và cần thở vậy. Không lúc nào nàng không nhận ra chàng--- hơi ẩm của cơ thể chàng khiến nàng nghiêng người dựa vào chàng--- đôi tay rắn chắc của cahfng khi chàng cởi trói cho nàng--- cặp mắt xanh thông minh đầy giễu cợt với làn da rám nắng.

Nàng nguyền rủa chàng và chống lại chàng mỗi khi có cơ hội nên chàng buộc phải ép nàng ngồi lên ngựa và xuống ngựa, ăn, uống ngay cả việc nằm xuống bên cạnh chàng ngủ cũng vậy.

"Tôi ghét anh!"

Nàng thì thầm trả đũa lại.

"Tên con lai--- kẻ cướp!"

Và khi chàng mệt mỏi phải nghe những lời cay nghiệt nàng ném vào chàng, chàng sẽ đặt khẩu súng trường ngay dưới ngực nàng cho đến khi nàng không thở được vì bị sức ép và sụp xuống, thổn thức những lời căm hận của nàng.

Họ xuống núi, theo những hướng dẫn nào đó, Ginny không hề biết. Nhưng một lần nữa, gần như nàng không nhận ra những người đàn ông lại tách ra. Họ thức dậy và thấy một trong vài người đã đi-hoặc đôi khi sau khi thì thầm bàn tán một hoặc hai người đàn ông sẽ đi theo hướng khác. Ginny chắc chắn có những mục đích giấu đằng sau cách di chuyển không mệt mỏi của họ. Có lẽ họ sắp xếp để gặp lại nữa, và chia ra như vậy chỉ để đánh lạc hướng những kẻ đuổi theo họ. Khi những người đàn ông nói chuyện, tuy nhiên, họ thường dùng ngôn ngữ của người da đỏ nàng gần như không hiểu gì hết và không hề quen thuộc.

Khi họ xuống núi tiến tới miền đất khô cằn như hoang mạc gợi nhớ nàng một phần của Texas, nàng lại bắt đầu lo sợ. Chuyện gì sẽ xảy đến với nàng? Chàng đang đưa nàng đi đâu? Nàng càng sợ hãi hơn nữa vì nàng biết chàng muốn nàng.

Vì sự khinh miệt và từ chối của nàng đối với chàng khiến chàng chú ý tới nàng như một phụ nữ, không chỉ là một con tốt mà chàng đang sử dụng--- con tin bảo đảm sự an toàn của chàng.

Khi họ ngủ với nhau trong tấm chăn của chàng nàng có thể cảm thấy những khao khát của chàng dành cho nàng tăng lên, mặc dù chàng không hề làm bất cứ điều gì. Và đôi lúc, khi họ cưỡi ngựa chàng để tay mình chạm vào ngực nàng hay vai nàng, hoặc xoa mái tóc dày của nàng cho đến khi nó rối tung lên. Lúc đó nàng nghĩ chàng cố tình làm vậy khiến nàng đau--- đôi khi những giọt nước mắt rưng rưng trên khóe mắt nàng bởi những cái kéo mạnh không chút chú ý của chàng, mặc dù nàng không để chàng thấy. Đôi khi chàng để ta lên eo nàng hay bụng nàng, vuốt ve nàng quằn quại và vùng vẫy đầy tức giận, trút những oán ghét của nàng lên chàng, và sự ghê tởm những đụng chạm của chàng. Nhưng ngay ngày đầu tiên khi chàng ném quần áo vào nàng, chàng không để nàng khiến chàng giận dữ hay mất kiềm chế.

Nàng tự hỏi, sợ hãi, chàng đang nghĩ gì trong đầu, nhưng khi nàng hỏi chàng khi nào chàng định để nàng đi chàng chỉ nhún vai.

"Khi mà tôi không cần em nữa, bé yêu à!"

Chàng nói với nàng một lần như vậy, và sự lạnh lùng trong giọng nói của chàng khiến nàng rùng mình.

Chỉ có Pedro và cậu bé Juan - người đưa quần áo cho nàng - ở lại với họ, tiếp tục đi cùng họ trong đêm khi họ tiến vào ngôi làng nhỏ của người da đỏ.

Juan để ngựa của cậu ta lại và biến mất phía trước khoảng một giờ để đảm bảo họ an toàn, nhưng khi cậu ta trở lại khuôn mặt đầy cười tươi đầy rạng rỡ, họ ngựa đi thành một nhóm nhỏ tới túp lều xây bởi gạch sống, như túm lại với nhau để bảo vệ.

"Mi casa" (Nhà tôi)

Juan nói bằng tiếng tây Ban Nha giới thiệu cho Ginny, và bây giờ nàng quá mệt mỏi nàng chào đón bất cư nơi trú ẩn nào cho dù đó là túp lều đất. Cha mẹ Juan - nếu họ là cha mẹ cậu ta--- có vẻ rất già. Theo cách chào hỏi, ôm nhau như vậy, rõ ràng Pedro là một trong những người thân quen trong gia đình. Họ đã được báo trước về sự có mặt của Ginny, vì chẳng có bất cứ cái nhìn tò mò nào trên khuôn mặt nhăn nheo của người phụ nữ chào đón nàng, đưa nàng tới ngọ lửa nhỏ khiến căn phòng tràn ngập khói và mùi đồ ăn.

Khi nàng đã quen ăn thịt bò khô thì món bánh bắp bà chủ nhà mời nàng đúng là tuyệt hào, và ginny ăn ngấu nghiến như thể một con thú đói, không nhận ra Steve đang nhìn nàng cho đến khi một lần nàng nhìn lên và bắt gặp chàng đang nhìn chăm chăm vào mặt nàng. Chàng đang nghĩ gì vậy? Ngay lập tức nàng nhìn qua chỗ khác, nhưng chàng đã bước ngang căn phòng nhỏ tới chỗ nàng trên tay là một ly rượu ngọt ngào làm cháy cổ họng nàng khi nàng uống nó.

Những người đàn ông nói chuyện, hạ giọng xuống. Em trai Juan, Pablo cahyj ra ngoài để chăm sóc những con ngựa, trở lại và ngồi bên họ, cặp mắt to đen của cậu ta lấp lánh như những viên đá bên cạnh đống lửa. Bên cạnh Ginny, người phụ nữ ngồi yên lặng, cặp mắt rụt rè của bà nhìn nàng hơi lâu một chút đã tố cáo sự tò mò cảu bà vè nàng. Nhìn gần hơn, người phụ nữ không già như nàng tưởng lúc đầu. Nhìn kỹ thì bà trẻ hơn chồng. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt bà, dưới những sợi tóc đen rối bời. Bỗng nhiên Ginny cảm thấy tội nghiệp bà ta. Cuộc sống của họ thật khó khăn làm sao! Sống trong một nơi như thế này, phải làm những công việc nặng nề và sinh con-- không biết một chút gì về thế giới bên ngoài.

Nàng hơi ngà ngà và buồn ngủ... và rồi bởi vì nàng quá mệt mỏi, nàng ngủ thiếp đi, đầu và vai nàng dựa vào tường. Tay ai đó lắc mạnh nàng khiến nàng tỉnh giấc. Hai mắt nàng mở to, giật mình, nàng nhìn lên và thấy mình nhìn vào khuôn mặt Steve Morgan.

"Ở đây đủ ấm..."

Nàng rít lên, bỗng nhiên tỉnh táo khi nhận ra họ là những người duy nhất còn thức--- những người khác nằm tụm lại bên đống lửa trùm một tấm mền quen thuộc.

"tối nay anh không cần cơ thể tôi để giữ ấm."

"Tôi có thể nghĩ đến những hữu dụng khác của cơ thể cô mà cô đã cố gắng giấu đi."

Chàng nói nhẹ, và bên trong cơ thể nàng như đóng băng, bụng nàng cuộn lên.

"không!"

Nàng thì thào mãnh liệt, nhìn trừng trừng đầy giận dữ vào khuôn mặt không hề suy chuyển của chàng.

"Không-tôi không để anh chạm vào tôi!"

"Trước đây em đã sẵn lòng, nhơ chứ?"

Chàng nói ác độc. Chàng kéo giật mạnh nàng đứng lên, kéo nàng đi theo chàng.

"Có một chỗ đằng sau này chúng ta cơ thể sử dụng. Juan có một người anh học làm thầy tu trước khi những tên lính giết cậu ta. Họ đã sắp xếp chỗ để cậu ấy có chỗ riêng tư và tối nay..."

Chàng không đinh hoàn tất những gì chàng đã nói--- ý của chàng đã rõ. Ginny cố gắng kéo ngược lại, nhưng tay chàng kẹp chặt nàng, khiến nàng đau đớn. Chỉ có một tấm màn tự tạo ngăn cách họ với những người còn lại. Chàng đã chuẩn bị trước, vì trên bàn có một ngòn đèn dầu nhỏ được thắp sáng đặt trên hốc tường, chàng trải tấm chăn trên nền đất.

Chàng thả nàng ra, đứng giữa nàng và cánh cửa và bắt đầu tháo dây nịt đeo băng đạn của chàng, và những khẩu súng, đặt chúng cẩn thận nơi góc phòng. Khi chàng quay lại, Ginny vẫn còn đứng đó như thể nàng bị thôi miên, nhìn chăm chăm vào chàng với cặp mắt như màu xanh của cỏ. Và có điều gì đó trong cách nàng nhìn chàng như con thú bị dồn vào chân tường, gần như làm Steve Morgan do dự. Với mái tóc nàng dơ và không được chải, rối tung dài đến eo nàng khiến nàng trông như một người gypsy hoang dã. Chàng có thể nhìn thấy cặp vú nàng, qua cả cái áo camisa nàng đang mặc, và nghĩ về chúng, và cách nàng không do dự trao cơ thể nàng cho chàng, lần đầu tiên, và rồi cho Hoskins và chắc cả người tình Pháp của nàng nữa khiến chàng cứng rắn hơn.

"Khi mà ở đây đủ ấm, em cũng nên cởi đồ trước khi nằm xuống," chàng nói, đi về phía tấm chăn được trải dưới nền đất. Và rồi sự mê hoặc rời bỏ Ginny và thét lên nho nhỏ vì giận dữ.

"Tôi sẽ không! Tôi giết anh trước!"

Nàng lao về phía những khẩu súng của chàng, chàng đánh bật nàng nằm lăn xuống với một cái quét tay của chàng. Nàng té xuống, đầu nàng quay vòng vòng mất mấy phút.

"Đừng chống lại anh Ginny. Em phải biết em không kháng cự cũng vô ích."

Nàng cảm thấy chàng cúi xuống nàng, cởi đồ nàng mặc kệ nàng vùng vẫy.

Ngọn đèn dầu vẫn cháy lập lòe bên trong hốc tường, và nàng bắt buộc phải nhìn vào cách chàng nhìn nàng càng khiến nàng không chịu đựng nổi. Ginny giật lấy tấm chăn để che người nàng lại, thổi thức vì giận dữ và sợ hãi.

"Anh là đò súc vật! Đồ con hoang dơ bẩn! Oh, anh không thấy tôi thà chết hơn là để anh đụng vào tôi sao? Tôi ghét anh, ghét anh!"

Điềm tĩnh, chàng cởi nốt quần áo và đến bên nàng. Nàng mở miệng la nhưng chàng nhanh chóng di chuyển ấn tay chàng vào miệng nàng, khiến môi nàng bầm tím.

"Làm ơn-hãy cố đừng rên lên khoái cảm. CHúng ta không muốn những người bạn của chúng ta vào đây chứ phải không?"

Vẻ nực cười đầy cay nghiệt hiện ra trên khóe môi mím lại của chàng nhưng trong ánh mắt chàng chẳng hề có một chút thích thú nào.

Nàng cố la lên, vùng vẫy điên cuồng bởi sự hãm hiếp của chàng, và nàng cảm thấy sức nặng cơ thể chàng phủ lên cơ thể nàng. Chàng giữ nàng nằm im, bỏ tay chàng trên miệng nàng và miệng chàng hôn nàng đầy thô bạo trong khi tay chàng mơn trớn ngực nàng. Và chàng đùa nghịch với nàng, toàn bộ cơ thể chàng đè lên nàn khi nàng dùng mọi sức lực để vùng vẫy.

Cuối cùng, khi nàng không thở nổi và kiệt sức, hai tay nàng vẫn nhói đau, một tay chàng giữ miệng nàng yên lặng, chân chàng đè lên chân nàng khiến nàng nằm im.

"Như vậy tốt hơn," chàng thì thầm vào tai nàng, và hai tay chàng từ từ mơn trớn xuống phần thấp hơn của cơ thể nàng như thể họ vẫn là người tình - mơn trớn, đùa nghịch rồi lại mơn trớn một cách tài tình.

Nàng không thể làm gì khác ngoài phục tùng - và tệ hơn nàng mong đợ. Nàng ép cơ thể nàng chờ đợi bị cưỡng hiếp một cách nhanh và hung bạo nhưng thay vào đó, mặc dù cơ trí óc nàng gào thét trong im lặng đầy phản kháng, thì cơ thể trẻ trung đầy sức sống của nàng lại đáp trả những mớn trớn của chàng.

"Không--- không, làm ơn, không!"

Nàng thì thầm nhưng chàng chỉ cười nhẹ và hôn lên tai nàng và rồi dịu dàng hơn chàng hôn lên miệng nàng, và trong khi đó đôi tay chàng di chuyển vuốt ve cơ thể nàng, những ngón tay chàng trêu chọc, khuấy động cơ thể nàng cho đến khi nàng quằn quại dưới chàng, khao khát dâng tràn, nàng rên rỉ trong miệng chàng khi chàng thì thầm những lời tình yêu bằng tiếng Tây ban Nha, những từ ngữ gợi tình, và mọi thứ hòa trộn lẫn nhau chi đến khi nàng cảm thấy chàng đẩy rộng chân nàng ra bằng đầu gối của chàng và hông nàng cong lên để đón nhận chàng --- sự cứng rắn và nam tính của chàng dồn vào trong nàng không ngừng nghỉ, đòi hỏi, cho đến khi nàng nghe thấy sự sụp đổ của nàng như những người đi biển bị bão nhấn chìm, và cơ thể nàng hòa với chàng làm một, kết hợp lại, nâng lên, và hạ xuống một cách nhẹn nhàng, êm ái, và trỏ lại tràn đầy với thực tế.

Chỉ sau đó cảm giác xấu hổ và sự khiếp sợ tràn vào nàng, nàng nằm khóc không thể iềm chế được trong vòng tay chàng. Nàng cảm thấy cánh tay chàng căng lại xung quanh nàng và rồi nàng cứng rắn hơn, nàng nghe giọng nàng lạnh lùng cũng như ý nghĩ của nàng vậy.

"Vì Chúa giờ thì chuyện gì nữa?"

"anh đã hứa!" nàng thút thít. "Khi anh bắt cóc tôi anh hứa anh sẽ thả tôi ra ngay khi anh an toàn. Anh hứa anh sẽ không -- rằng anh sẽ không..."

Chàng nghiêng người về phía nàng, sự dịu dàng không còn nữa.

"Tôi đe dọa họ, Ginny - chứ không hứa. Và mẹ kiếp tôi không sắn lòng phải làm những gì tôi đã đe dọa đâu. Nhưng tôi vẫn chưa thả em chừng nào mà em ở bên tôi còn hữu ích. Ngay khi họ ngừng theo chúng ta, có lẽ tôi sẽ để em đi--- có lẽ," giọng chàng cứng ngắc "trừ phi họ quá gần."

"Đuổi theo? Đe dọa? Tôi không biết anh đang nói về cái gì! Chúng ta không bị theo đuôi, sao chúng ta có thể bị theo chứ? Anh đang nói dối tôi, anh nói dối bởi vì..."

"nhỏ tiếng thôi, mẹ kiếp!"

Giọng chàng khàn khàn bên tai nàng và nàng run rẩy vì sụ giận dữ trong giọng chàng. Tâm trí nàng xoay vòng vòng với những ý nghĩ không nói nên lời. Chàng nói thầm, "Chúng ta bị theo đuôi từ cuối tuần trước. Và chu dù họ là ai, họ cũng rất dai dẳng và thông minh. Chúng tôi đã cử những người da đỏ theo dấu họ, tôi nghĩ vậy. và họ đuổi theo em đó tiểu thư Brandon. Họ là người Mỹ, năm người. Cha em hành động rất nhanh và có hiệu quả."

Nàng nhìn chăm chăm vào chàng vẻ không thể tin nổi.

"Nhưng không thể được! Chúng ta đã đi bao ngày rồi chứ? Cha tôi khó có thể có thời gian để..."

Chàng tặc lưỡi.

"Bé cưng, ngay cả ở đây anh cũng có người đưa những thông tin cho anh. Mẹ kế của em đã trở lại El Paso. Họ đánh điện tín ở đây. Ai mà biết? Có lẽ bà ấy đánh điện cho cha của em. Mọi điều tôi biết là mình đang bị theo đuôi. Em nghĩ tại sao chúng tôi lại tách ra? Không ai có thể lấy lại số vàng đó, và có thể họ đủ thông minh nhận ra nhưng chắc chắn họ muốn em. Và có lẽ cả anh nữa. Anh đoán cha em có những kế hoạch hay ho dành cho anh--- nếu ông ta bắt được anh."

"điều đó không thể xảy ra", nàng lại thì thầm. Và rồi, chầm chậm, những điều chàng vừa nói với nàng bắt đầu khiến nàng tỉnh táo.

"Vậy đó là lý do tại sao... oh, nhưng anh không thể có ý đó! Anh nghĩ anh dùng tôi làm mồi nhử dẫn dắt họ tránh xa số vàng đúng không? Và đây-cách anh đối xử với tôi, đó là để anh trả thù những người theo anh phải không?"

"Trả thù? Em gọi điều này là trả thù à?"

Bất chọt chàng lại hôn nàng và hôn nàng thô bạo, chàng nếm được bị mặn trên môi nàng, và chàng nằm lên trên nàng và nàng hét lên trong miệng chàng khi chàng một lần nữa lại có nàng , lần này hung bạo và mãnh liệt mà không có bất cứ sự mào đầu nàng.

Họ rời làng người da đỏ vào sáng sớm ngày hôm sau khi những tia nắng hồng đầu tiên chiếu rọi trên nền trời.

Mệt lử, nhục nhã và giận dữ khiến Ginny im lặng. Hai đùi nàng rát, ngay cả hai chân nàng cũng đau nhức, và những ý nghĩ cay đắng về buổi tối hôm qua khi cơ thể nàng đã phản bội lại nàng, cơ thể nàng đã đáp trả những ve vuốt đáng ghét của chàng - và chàng biết điều đó!

Bây giờ họ chỉ có hai người, nàng và Steve Morgan, dường như chàng cũng như nàng đang bận suy nghĩ. Ginny đoán chàng đang nghĩ về những kẻ đang theo đuôi họ---- nếu chàng không nói dối nàng về điều đó chỉ đê thanh minh cho cái cách chàng đối xử thô bạo với cơ thể nàng tối hôm qua. Nàng khẽ run khi nhớ lại những vuốt ve của chàng, và sự đáp lại không theo ý muốn của cơ thể nàng, nàng cảm thấy cánh tay chàng ôm cứng o thể nàng. Nàng nghĩ, Lạy Chúa, bây giờ chuyện gì nữa đây? CHàng hoàn toàn không thể đoán được, dĩ nhiên - dường như nàng cứ luôn luôn tự hỏi mình như câu hỏi đó. Thật không thể chịu nổi nàng hoàn toàn nằm trong tàm kiểm soát của chàng, và bây giờ nàng còn phụ thuộc vào chàng nhiều hơn nữa khi họ chỉ có mộtt mình. Liệu mỗi đêm từ bây giờ chàng có khăng khăng đồi làm tìnhv ới nàng không--- nàng lại rùng mình không thể hoàn toàn thoát khỏi ý nghĩ đó, chàng hỏi khi thấy nàng rùng mình sao nàng lại run rẩy khi áng nắng mặt trời gay găt ngay phía trên đầu họ. Nàg không trả lời chàng. Nàng quyết định nàng sẽ không bao giơ fnois chuyện với chàng nữa, nếu nàng có thể, những trươc khi màn dêm buông xuống, với những bụi cát đỏ bám trên da mặt nàng va fngay cả cổ nàng cũng không rát nàng đã yêu cầu được biết chàng đang mang nàng đi đâu, khi nào chàng chịu để nàng đi.

Sức nóng thật hkhoong thẻ chịu nổi, và vùng đất họ đi qua dường như vô tận và không thây đổi chút nào. Ginny có ấn tượng rằng họ đang đi theo một vòng tròn vô định. Tực sụ chàng nghĩ có ai đó theo họ sao? Dường như chuyện đ không thể xảy ra vì dường như bụi đất đỏ không thể nhìn thấy được cũng hàng dặm. Họ cưỡi ngựa trên vùng đất đỏ bụi mù khô cằn, không núi, với những tảng đá phẳng lì phía trước họ, dường như như những hình thù bằng đá trên nèn trời phía trước họ.

Ginny nghĩ đây chắc là một loại sa mạc nơi mà không có bất cứ người àno hay con vật àno có thể sống sót--- vẫn chưa, ngạc nhiên thay là họ đã sống sót. Nước ở đây rất hếm, và Steve dường như biết mỗi vũng nước và mỗi dòng nuớc ngầm ở đây và bởi vì chàng dường như không mệt mỏi và ko hề lo lắng, nàng cũng thấy nỗi sợ của nàng cũng biesn mất trong sa mạc, bị bỏ lại sau lưng đến chét mà không có nước.

Họ cứ tiếp tục đi, bỏ lại những ụ đất có thể làm chỗ trú ẩn sau lưng. Và bây giờ họ chợp mắt, gần như vào ban ngày khi trời nóng nhất - họ doi chuyển nhanh vào ban đêm. Kể từ đêm ở ngôi làng của người da đỏ, Steve không chạm vào nàng nữa, ngoại trừ việc chàng vòng tay ôm nàng mõi khi họ ngủ. Mặc dù mệt mỏi, và đối với nàng mọi thứ chẳng còn quan trọng, đôi lúc Ginny vẫn có ý nghĩ bỏ trốn. để được trự do. Được giải thoát khỏi chàng, giái thát khỏi cuộc chạy trốn không có ngày kết thúc này, khỏi cái nóng, sự dơ bẩn mọi lúc - nàng biết nàng cũng rám nắng như chàng. Nàng thấy hình phản chiếu của nàng một lần trong một vũng nước, và nàng không thể nhận ra nàng.

"Trông tôi giống như một người da đỏ." Nàng kết tội chàng. "Tôi trông còn tẹ hơn thế nữa. Chúng ta đang đi đâu? Khi nào chsng ta mới dừng lại chứ?"

Chàng tuyên bố, chàng đang đưa nàng trở lại El Paso.

Trong một khoảnh khăc nàng chết lặng, nàng nhìn chăm chăm vào chàng một csch nực cười.

"Anh bị điên à. El Paso? Nhưng bây giờ chúng ta đang ở đâu? Chúng ta ơ Mexico."

"Chúng ta đang ở thị trấn Sonora, cưng à."

Chàng đã gọi nàng là cưng yêu như vậy đầy chế giễu, thích thú khi nàng đỏ bừng mặt vì giận dữ.

"Nhưng bây giờ chúng ta đang ở New Mexico. Trong vùng của người Apache." Chàng nhanh chóng thêm vào khi thấy nàng mở miệng "vì vậy anh sẽ không la đâu nếu anh là em cưng à."

Trong bất cư struwowfng hợp nào nàng cuãng không la được vì cổ họng nàng bỏng rát và khô khốc. Nhưng ngay cả khi nàng ném ánh nhìn khinh bỉ vê phía chàng, tâm trí nàng vẫn hứng khgowri bởi ý nghĩ có lẽ chàng sẽ thả nàng để nàng tự do.

Như thể chàng đọc được tam trí nàng nàng nhìn thấy môi chàng cong lên đầy chế giễu.

"đừng hy vọng gì hết, Ginny! Chúng ta tới El Paso vì một vài lý do của anh, và một trong những lý do đó là đó là một nơi khá được. Anh nghĩ anh đã bỏ được những cái đuôi đó nhưng anh cần phải kiểm chứng cho chắc đã."

Nàng chẳng có thể làm gì hay nói gì để chàng nói thêm bất cứ điều gì nữa, hay hứa với nàng bát cứ điều gì. Đêm đó nàng ủ rũ đi ngủ, cảm ơn là ít nhất chàng đã không còn đam mê nàng nữa.

Họ tiến đến ngoại ô của một vùng mà Ginny cảm ơn trời nghĩ đó là vùng "văn minh" sau khi đến đó Ginny khó có thể nghĩ đó là vùng văn minh hay có vẻ con người.

Nàng nghĩ chúng ta như thể những con thsu bị săn đuổi, chui lủi vào ban ngày và đi vào ban đêm. Bỗng nhiên nàng quay lại phía chàng, khiến con ngựa chồm lên, và chàng chửi thề.

"Có chuyện quái gì vưosi em vậy? Em đang cố gắng làm gãy cổ mình phảo không?"

"Tôi sẽ không đén bất cứ nơi nào như thế này! Tôi sẽ không xuống đươofng như thể tôi là những... những...."

Sự giậ dữ của chàng biến mất, chàng cười lớn.

"Em trông giống như puta Mexicoo nhỏ, một con điếm bị bắt trong cơn bão bụi đất. Có phải đó là những điều em nghĩ không, nina?"

"Khốn kiếp! Oh, Khốn kiếp! Anh là một con lợn bẩn thỉu--- anh còn hơn những tên mọi rợ."

Nàng cảm thấy tay chang cứng lại xung quanh ngực nàng, khiến nàng kêu lên vì đau.

"Nhớ nhắc anh dạy m những câu chửi rủa thực sự Ginny", chàng nói "những câu chửi rủa mà em biết có vẻ ít quá đấy!"

Chàng nghĩ có lẽ nàng sẽ chửi rủa chàng thêm nữa nếu nàng biết chàng đang mang nàng đi đâu. Chàng có vài nơi khác để đến, nhưng chàng sớm loại bỏ hết những nơi đó. Lila là người duy nhất ở El Paso chàng có thể thực sự tin tưởng, và chàng đã biết bà ta nhiều năm-dùng nơi cua rbaf làm nơi trú ẩn. Bà ta điều khiển một nơi đẹp nhất ở Elpaso và giữ nó là nơi mắc tiền và biệt lập. Đó là một căn nhà lớn nằm bên một con phố nhỏ, phía dươosi là một quán rươu, phía trên là phong trọ. Đó là nhà chứa tót nhất mà chàng biết. Lila ca tụng những cô gaicuar bà ta là tốt nhất, và dễ thương nhất--- chàng tự hỏi bà ta sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy Ginny. vWell, tối nay chàng sẽ tìm ra thôi. Và Ginny sẽ bị sốc. Bây giờ nàng yên lặng, cơ thể nàng c ứng lại vì giận dữ, chàng nhìn xuống nàng, tự hỏi nàng trông như thế nào khi nang lại được tắm rửa sạch sẽ, với tóc nàng được chải lại và sáng lên. Cười thầm, chàng tự hỏi sẽ có cảm giác như thế nào nếu chàng làm tình với ànng trên giường để thay đổi nhỉ. Ginny đang thiu thiu ngủ, vì đói và mệt, khi họ tiến đến ngoại ô El Paso, vào lúc nửa đêm. Nàng dựa người vào Steve với hai mắt nhắm nghiền, nàng khó có thể để ý những hình dạng của thị trấn nơi đây, và cũngh không để ý thấy cánh của đằng sau nhà Lila. Cánh cửa đằng sau nhà Lila không có chúng ánh sang nào dặc biệt dành cho các khách hàng của Lila lhoong muốn kẻ khác biết họ đi hay đến. Bà ta thỏa mãn nhữngnguwowif đàn ông có gia đình - những địa chủ giàu có và những thương gia--- và cả những kẻ ngoài vòng pháp luật - những kẻ muốn có phụ nữ trước khi hắn ta đi tưosi bất cứ nơi nào hấn ta phải đi, và có thể trả cho Lila những khoản rất hời. Để "bảo vệ những người ngây thơi" như L:ila nói, luôn luôn có những người đan ông canh gác ở bên cánh cửa sổ nhỏ và mở với khẩu súng ngắn để bảo đảm không ai có thể tấn công những vị khách của bà chủ. Cảnh sát được trả thêm hoa hồng bởi ba fta rất nhiều lần.

Bây giờ Steve đi thằng đến cánh cửa chàng thường xuyên sử dụng trong quá khứ, và dắt ngựa vào chuồng nơi có hai con ngựa khác đứng sãn. Lúc sau, Lila sẽ cho người cho ngựa của chàng trong chuồng ngựa nhỏ của bà ta được ăn, và sắp xếp cho buổi tối. Chàng quan sát con ngựa còn lại, đẻ ý ký hiệu trên người nó, nhưng không nhận ra bất cư điều gì. Chàng cảm thấy Ginny khẽ động đậy và chàng giữu chặt tay nàng đỡ nàng xuống ngựa.

"Nếu em cố gây ồn ào hay la het anh sẽ làm gãy cái mũi dễ thương của em đấy," chàng cảnh báo bằng giọng nhẹ, nghe âm thanh trong cổ họng chàng làm như thể chàng sẽ làm khiến nàng tin và giữ im lặng.

Cánh cửa được tra bằng thứ dầu đắt tiền mở ra trước cả khi chàng gõ cửa.

"Hola, Manuelito," Steve nói bình thường như thể chàng vừa ở đây vào tuần trước. Đã gần một năm kể từ lúc chàng rời khỏi đây lần cuối, nhưng người đàn ông mập mạp đứng đó với khẩu sung ngắn dưới tay anh ta nhận ra chàng và lùi lại, khuôn mặt anh ta nở một nụ cười.

"Ngài Esteban! Lâu quá rồi! Ngài chờ một chút nhé? Tôi phải báo lại với bà chủ, hoặc bà ấy sẽ nổi giận với tôi. Chờ..."

Khi người đàn ông biến mất sau cánh cửa, che bởi tấm rèm dày, Ginny nhìn Steve với vẻ tò mò. "Chúng ta đang ở đâu? Nơi này là nơi nào? Tôi không muốn..."

"Im miệng đi!" Chàng quát nàng, bỗng nhiên mệt mỏi vì những câu hỏi của nàng và cả những lời cằn nhằn của nàng. Những ngón tay chàng bóp chặt tay nàng, khiến nàng phải nghiến răng để đừng thốt lên tiếng kêu đau đớn.

"Anh cảm thấy tốt hơn khi anh làm tôi đau phải không? Anh có cần phải chứng min anh mạnh hơn tôi chừng nào không?"

Hơi xấu hổ vì hành động của mình, chàng buông lơi tay, ngay lúc đó Lila vào, váy của bà ta sột soạt, hai tay mở ra với vẻ chào mừng --- bộ váy bằng satin và mái tóc trắng, mùi nước hoa lan tỏa khắp khu vực nhỏ nơi họ đứng.

"Steve! Steve Morgan! Well-Tôi phải nói tôi ngạc nhiên khi anh quay lại nơi này. Tôi nghe về anh, anh đúng là người đàn ông tinh quái, rất tinh quái!"

Cảm thấy muốn bệnh, ginny nhìn hai người họ ôm nhau. Người phụ nữ chắc chắn đủ già đáng tuổi mẹ anh ta, và Steve hôn miệng bà ta, ôm bà ta với tất cả sự thích thú.

Khi cuối cùng chàng cũng thả bà ta, chàng lắc đầu khi Lila mở miệng nói nhiều hơn.

"Lilas, tình yêu của tôi, tôi có một vị khách, nếu bà còn phòng. Và đừng hiểu nhầm bề ngoài của cô ấy, đó là một cô gái, khi cô ấy sạch sẽ thì cô ấy rất xinh đẹp."

Giận điên người, Ginny cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ chiếu vào nàng, quan sát nàng từ đầu đến chân.

"Oho- thì ra vậy! Well- tốt hơn hết là hãy nhanh chóng theo tôi lên lầu- tất cả các cô gái bây giờ thì đều đang bận nơi hành lang, và nếu tôi đoán không lầm thì càng ít người thấy cô ấy thì càng tốt,eh?"

Vừa đi vừa nói Lilas dẫn đường. Ginny cảm thấy vòng tay Steve ôm lấy nàng và mang nàng theo người phụ nữ, mặc cho nàng vùng vẫy. Đầu nàng quay vòng vòng vì sốc, giận dữ và cả xấu hổ! Sao chàng dám nói với nàng bằng cách đó như thể nàng không ở đó và không thể hiểu? Và nơi này là nơi nào, Lilas là loại phụ nữ gì?

Nàng bị mang lên lầu trong cái không khí bị bao trùm bởi mùi nước hoa của Lilas - hai cánh tay Steve ôm nàng một cách dễ dàng mặc nàng vùng vẫy. Ginny ấn tượng với tấm thảm dày - hang lang dài khiến nàng nhớ đến khách sạn, với những cánh cửa mở. Và Lilas, trong bộ váy cắt sâu màu xanh bằng satin gợi nàng nhớ đến cái gì đó... ai đó...

Nàng bị mang vào một căn phòng với một cái giường lớn---với tủ đồ được trạm trổ tinh vi, chất đầy những chai và lược với ba tấm gương, Ginny quay mặt không dám nhìn phản chiếu của nàng trong gương. Lilas bôi loại sáp màu hồng. bà ta tán tỉnh với Steve khi bà ta cho một người hầu lên lầu chuẩn bị bồn tắm đằng sau tấm rèm nhỏ.

"Không cần động tay động chân đâu, cô gái nhỏ--- phòng tắm ngay bên cạnh đống lửa và nó vừa được nhóm rồi-tôi không hạn chế bất cứ điều gì hết. và tôi sẽ cho một người mang đồ cho cô sau."

Cặp mắt bà ta quan sát Ginny - nàng đang co người lại vì buồn cười vì sự quan tâm đầy tọc mạch.

"Và cho anh, Steve-tôi sẽ cho ai đó lên để kỳ lưng cho anh, anh chàng đẹp trai ạ! Chỉ cần gõ cửa căn phòng cuối hành lang. Anh biết phòng nào phải không-bất cứ khi nào mà anh có thể đi khỏi."

Nàng cố che giấu nếu nàng có thể! Ginny cố gắng lờ đi cái cách Lilas nhìn Steve, cách chàng cười với bà ta. Những ý nghĩ lộn xộn trong đầu nàng khi nàng ngồi trên ghế khiến nàng không nghĩ ra điều gì để nói. Và mặc dù nàng dần cảm thấy ghét Lilas, nàng còn ghét hơn nữa cái ý nghĩ bị bỏ lại ở đây một mình với Steve. Lúc sau nàng biết bản năng của nàng mach bảo đúng. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Lilas chàng nhướng mày nhìn nàng, yêu cầu nàng cởi bỏ bộ đồ rách rưới của nàng khi nàng từ chối cởi đồ. Và càng khiến mọi chuyện tệ hơn, nàng bị bắt đứng đó trần truồng và đỏ rần cả người vì xấu hổ dưới cặp mắt của cô hầu gái người Ấn Độ cười rúc rich - người mang nước nóng đổ đầy vào bồn nước ấm đầy xà bông.

Nàng mong chờ được tắm rửa hàng tuần nay rồi, nhưng nàng không còn muốn nữa khi Steve ở lại phòng và coi nàng tắm, tóc nàng bị ấn xuống dưới làn nước xà bông khi nàng cố chống lại.

"Anh muốn chắc là em được sạch sẽ từ đầu tới chân, bé yêu à." Chàng nói ngắn gọn.

Và rồi khi nàng co người lại, chàng giữ chặt khuôn mặt nàng và chà xà bông lên mặt vào cả miệng nàng khiến nàng bị sặc và vụt miệng chử thề.

"Lâu rồi anh không tắm rửa cho người khác." Chàng nhe răng cười. "Ai đó phải dạy em cách chửi thể và cái tên-gọi như vậy thì khó lòng àm giống một quý cô."

Sau cùng, chàng giữ chặt nàng giữa hai đùi chàng chàng lau khô cơ thể đang run rẩy của nàng- chầm chậm từ từ - chàng nán lại nơi ngực nàng và phía trong đùi nàng.

"Oh, dừng lại!" nàng rên lên, "anh ngược đãi và trừng phạt tôi nhiêu đó chưa đủ sao? Để tôi đi."

Chàng ném khăn tắm qua một bên và tiếp tục giữ nàng đứng yên.

"Đừng có vùng vẫy nữa Ginny! Em biết là nó không có tác dụng phải không? Tại sao không từ bỏ và cố gắng hào hứng với mối quan hệ bị ép buộc này?"

Nàng biết việc nàng vùng vẫy là vô ích, nàng có lý do biết rằng chàng sẽ có những gì chàng muốn từ nàng trong bất cứ trường hợp nào, những lời chàng nói khiến nàng nổi giận vùng vẫy mạnh hơn, đặc biệt khi chàng bắt đầu di chuyển xuống cơ thể nàng chầm chậm đầy khiêu khích... nàng cảm thấy môi chàng đi dần theo tay chàng và nàng hét lên rằng chàng phải dừng lại, và rồi nàng thở ra nhẹ nhõm khi nghe tiếng của người hầu gõ cửa.

Cô ta mang cho nàng bộ váy lụa mỏng choàng lên người không lộ bất cứ thứ gì - và ít nhất điều mong đợi nhất của nàng là thức ăn được mang lên.

Những miếng thịt bò mỏng ngon lành-bánh đậu với khoai tây cũng với bơ. Thậm chí còn có bình rượu đỏ với hai cái ly.

Nàn không tự chủ được nàng nhào xuống ăn nhồm nhoàm. Tự ái của nàng sẽ được thanh thản hơn nếu nàng từ chối bữa tối nhưng mùi thức ăn và chỉ nhìn đồ ăn thôi đối với nàng cũng là quá mức-nàng gần như chết đói, và nàng không thể từ chối được.

Steve ăn uể oải, khi thi thoảng nàng nhìn lên nàng thấy ánh mắt chàng đang nhìn nàng, ánh cười cọt khiến nàng suýt mắc nghẹn. Và nàng cũng để ý chàng uống nhiều hơn ăn-cho người hầu đi lấu thêm chai rượu nữa khi cô hầu quay lại để dọn dẹp. Ginny cũng uống hai ly khi chàng mời nàng, nàng phải thừa nhận nó thật dễ chịu khiến cơ thể nàng ấm áp từ bên trong/ Nhưng cái lạnh và sự khó chịu quay trở lại khi nàng nhìn thấy chàng đứng dậy bước ra cửa.

"Anh hứa sẽ mang cho tôi một ít quần áo! Anh đi đau vậy?"

"Thậ không thể tin được em không muốn tôi rời em đấy?"Chàng nâng cằm nàng lên và khi nàng quay mặt đi chàng khẽ cười.

"Anh cũng không nghĩ chỉ hai ly rượu có thể làm thay đổi ý nghĩ của em nhanh vậy, cô bé cứng đầu. Anh đi tắm, và sẽ nói chuyện với vài người bạn. Nhưng anh sẽ trở lại, em sẽ đợi anh chứ?"

Hai gò má nàng nóng bừng, Ginny nghe tiếng chàng khóa cửa lại, nhưng nàng đã cố gọi người hàu vài lần, rồi đập cửa hy vọng có ai đó nghe được và cho nàng ra.

Cuối cùng sau vài lần đi qua đi lại căn phòng, Ginny nghĩ nàng đã xỉn rồi. nàng đã chứng kiến vài lần việc say xỉn khá dễ chịu nếu không nói sẽ khiến người ta lơ lửng.

Cảm giác nhớ nhà xâm chiếm nàng, nàng nhớ chú Albert và những người bạn của chú luôn trông có vẻ trẻ trung hơn khi họ hơi xỉn. và một lần, khi Pierre trở về nhà rát trễ và anh ấy ném hòn sỏi vào cửa sổ nàng để nàng mở cửa cho annh ấy vào, anh khó có thể đứng vững được khiến nàng không ngừng cười được.

Rầu rĩ, nàng ngồi lên ghế, nàng kéo nó phía trước ngọn lửa và bắt đầu uống rượu. Nàng chán không muốn đếm nàng đã uống bao nhiêu ly vì nàng cứ đổ đầy không biết bao nhiêu lần. Nhưng nàng chẳng cảm thấy sự khác biệt thực sự nào? Nàng nhìn vào ngọn lửa và tự hỏi tại sao nó bỗng trở nên lớn hơn và nóng hơn như vậy. Chai rượu ngạc nhiên thay cũng trống trơn, và nàng vụng về đứng lên với lấy cái chuông để kêu người hầu, nàng thấy mình vụng về một cách khác thường. Tại sao hai chân nàng lại lê trên thảm? Tại sao nàng lại ko thấy hạnh phúc? Căn phòng dường như đang xoay vòng vòng và nàng đưa một tay che mắt lại, tự hỏi hay là chai rượu đã bị bỏ thuốc. Oh, Nàng không thể nào thoát khỏi anh ta-anh ta có tểh làm mọi chuyện, mọi chuyện!

Ngạc nhiên thây, nàng bắt đầu khóc. Nàng cảm thấy buồn, và buồn ngủ. Nàng xé cái áo choàng nàng đang mặc và ném vào cánh cửa đóng kín. Trời nóng quá nếu nàng còn mặc đồ-- và có chuyện gì quan trọng chứ, chàng có thể nhanh chóng cởi đồ của nàng nếu chàng muốn. Vẫn còn nức nở, nàng nằm xuống giường và gần như ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Steve trở về phòng một lúc lâu sau-thực ra là rất lâu sau, ngọn lửa trong lò đã tàn, để lại căn phòng mờ mờ tối trừ ngọn đèn dâu le lói nơi tủ đồ.

Chàng cởi đồ không một tiếng động, nhìn xuống Ginny đang nằm ngủ khuôn mặt vẫn còn vương những giọt nước mắt. Vậy nàng đã khóc. Chắc chắn không phải vì sự vắng mặt của chàng rồi, chàng có thể chắc điều đó. Chai rượu trống rỗng, nằm bên ghế đập vào mắt chàng khiến chàng cười toe toét. Cô nàng đúng là cô nàng phù thủy nhỏ mà! Cô nàng say rượu.

Chàng nghiêng người xuống nàng, nàng có mùi rượu và mùi ngọt ngào cảu cơ thể không mặc đồ đầy ngọt ngào khiến chàng hối tiếc điều gì đó. Có lẽ chàng sẽ ở lại với nàng đêm nay. Nhưng chàng phải nói chuyện với Lilas, sắp xếp công chuyện; và rồi Susie, cô gái da đen trước kia đã từng làm chàng hài lòng, đã tắm rửa cho chàng, đã vào tắm cùng chàng trong bồn tắm lớn của Lilas. Susie có đôi bàn tay thành thạo nhất và cơ thể ngọt ngào nhất-miệng cô ta có thể khiến đàn ông điên lên - hoang dã vì cô ta hàng giờ liền. Họ cùng uống champage, và điều này dẫn tới điều kia. Có một người phụ nữ không chửi rủa cũng không vùng vẫy hay giả bộ cô ta ghét bất cứ lúc nào mình đụng đến cô ta cho đến lúc cuối cùng.. thì thật tuyệt. và tối nay chàng không trong tình trạng chịu đựng được những trận cãi vã, chàng cần nghỉ ngơi. Susie là người tốt nhất để làm điều đó.

Steve lên giường nằm cạnh Ginny, một nụ cười nở trên môi chàng. Trong giấc ngủ, theo bản năng nàng nằm sát chàng, rúc sâu vào người chàng và khẽ thở ra. Nhún vai chàng kéo mền đắp cho cả hai người, hai cánh tay chàng vòng ôm lấy nàng. Thói quen thật mắc cười. Chàng quen với việc cơ thể anfng áp sát vào chàng theo cách này mỗi tối. Tóc nàng thật ngọt ngào và sạch sẽ. và mạc dù nàng không có những đường cong như Susie, nhưng cơ thẻ nàng mềm mại bên chàng, da thịt nàng ấm áp và đã từng đầu hàng cơ thể chàng. Chàng nhận ra sự kinh ngạc của chính chàng là chàng vẫn muốn nàng - nhưng không phải thế này. Có điều gì đó gần như tội nghiệp khiến hai tay chàng cứng lại quanh người nàng. Đã có những buổi sáng...

Buổi sáng Ginny thức dậy trước, đầu nàng đau nhức, cảm giác kinh khủng trong miệng nàng. Nàng không dám mở mắt hay cố gắng di chuyển, tóc nàng bị đè dưới lưng của người đàn ông nằm bên cạnh nàng, một chân chàng gác lên nàng và hai tay ôm nàng đầy sở hữu.

Mắt nàng mở ra và nàng nhìn chăm chăm vào trần nhà với những hình vẽ khiến nàng đỏ mặt. Nhưng, trong khoảnh khắc nàng đã mơ là mình ở nhà, nằm trong phòng nàng trên phòng dì Celine, với Marie mập mạo đánh thức nàng mỗi sáng với ly sô cô la nóng.

Nhưng bây giờ nàng nhanh chóng nhận ra nàng chỉ vừa mơ thôi và nàng thức giấc hiện thực cay đắng đang ở đây. Ginny không ngăn được một tiếng kêu vì đau đớn và thất vọng, cũng với những hành động không chủ ý khiến Steve thưc giấc.

Chàng mở cặp mắt hơi đỏ vì ngủ nhìn vào cơ thể cứng lại của nàng.

"Em phải ồn ào như thế vào buối sáng sao em yêu? Hay đó là cách em muốn nói với anh rằng em nôn nóng cho sự vui thích mà em bị đánh lừa tối hôm qua?

Lần này nàng há hốc miệng vì giận.

"Ohh-anh đúng là kẻ phóng đãng dơ bẩn."

"Anh thấy em có một giấc ngủ ngon trên giường cũng chẳng khiến cơn giận của em hạ xuống chút nào", chàng ngừng lại, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ bừng giận dữ của nàng.

Mái tóc nàng rối bù và cặp mắt nàng nặng nề sau giấc ngủ sáng nay nàng trông thật khao khát. Nhìn thấy ánh mắt của chàng, Ginny một lần nữa cố gắng di chuyển nhưng không thành công, và khi nàng hét lên vì giận chàng giật tấm chăn che phủ cơ thể ấm áp và trần truồng của nàng.

"Anh là quái vật!" nàng thở hổn hển. "Tại sao anh không để tôi yên?"

"Nhưng em thất vọng nếu anh không để ý thấy em trông khêu gợi thế nào vao buổi sáng - như bây giơ vậy phải không?"

Nghiêng người trên một cánh tay, Steve chầm chậm lướt nhìn toàn cơ thể nàng. Và Ginny cay đắng nhận ra sẽ chẳng có gì ngăn được chàng, chẳng có gì cả. Nàng cảm thấy toàn thân nóng rần lên, mắc cỡ khiến mặt và cổ nàng cũng đỏ rần lên khi ánh mắt cahfng nhỉn nàng đầy ham muốn.

"Dang chân ra Ginny", chàng nói nhẹ, nàng dường như sững sừ trong khoảnh khắc nàng không biết nàng nghe đúng không. Hai tay chàng di chuyển đầy trêu chọc trên bụng nàng.

"Anh bắt đầu nhận ra rằng em có rất nhiều điều phải học, cứng ạ. Lại đây nào, đừng chống lại anh nữa, đó là sự khởi đầu. Dang chân ra."

Giọng chàng nhẹ đầy dụ dỗ, những nụ hon dịu dàng của hàng chạy dọc cổ nàng, nhưng nàng khó lòng mà để ý vì cơn giận đang bừng lên trong đầu nàng.

"Không, Không, tôi sẽ không đâu! Tôi sẽ không đầu hàng anh đâu, Steve Morgan. Những gì anh muốn ở tôi anh sẽ phải ép buộc tôi, vì tôi sẽ không chấp nhận một cách tự nguyện, không bao giờ."

"Đừng có đưa ra những lời hứa mà em không thể giữ bé yêu à."

Chàng luồn một tay vào mái tóc nàng và bắt đầu hôn miệng nàng, môi chàng thô bạo. Nàng cảm thấy miệng chàng trên miệng nàng, tìm kiếm, và tay chàng trên bụng nàng, trườn xuống dưới- những ngón tay chàng nơi làn da thịt mềm mại giữa hai đùi nàng. Nàng vùng vẫy, đánh mạnh vào cơ thể chàng dang phủ lấy cư thể nàng. Những giọt nước mắt chảy xuống má nàng và nàng nghẹn ngào nức nở vì giận dữ và xấu hổ.

"Anh là đồ súc vật!"

Nàng khóc, cảm thấy những ngón tay chàng trên cơ thể nàng, chạm vào nàng, xâm chiếm cư thể nàng, thăm dò cơ thể nàng cho đến khi nàng lăn lộn dưới cơ thể chàng, van xin chàng đừng dừng lại.

Lạy Chúa, chàng đã làm gì với nàng vậy? Nàng cảm thấy chàng tách hai đùi nàng và gác chân nàng lên vai chàng và một tiếng rên bị nghẹ lạ trong cổ họng nàng vì bị xúc phạm. một tay chàng trên ngực nàng, những ngón tay chàng tra tấn núm vú nàng, và rồi miệng chàng trên ngực nàng. Nàng nghe thấy tiếng mình thổn thức, những tiếng rên vì xấu hỏ hòa trộn với nhục nhã và cả ham muốn khi miệng chàng lán sâu vào cơ thẻ mềm mại của nàng.

Cơ thể nàng quằn quại, không suy nghĩ những ngón tay nàng giữ chặt đầu chàng, giữ chàng sát vào cơ thể nàng hơn.

"Ohh-" nàng thét, đầu nàng quay qua lại vô vọng từ bên nàny qua bên kia. "Oh-khốn kiếp, anh là kẻ khốn kiếp."

Miệng chàng trên da thịt nàng như thép nóng, đánh dấu cơ thể nàng đầy sở hữu khi mọi sự kiềm hãm rời khỏi nàng và cơ thể nàng được giảui thoát đầy hoang dại.

Sau khi nàng đạt được khoái cảm, cơ thể nàng run lên, hoàn toàn vô vọng và nửa như ngất đi vì những phản ứng của cơ thể nàng, cơ thể chàng trùm lên cơ thể nàng. Lần này khi chàng tiến vào cơ thể nàng, nàng không có bất cứ sự ngăn cản nào, ngoại trừ tiếng phản đối yếu ớt khi chàng thì thầm vào tai nàng, "một ngày nào đó, bé yêu, em cũng sẽ alfm điều đó cho anh."

Phản đối cũng không còn tác dụng nữa. Cho dù nàng ghét chàng đến đâu, chàng chỉ bắt đầu mơn trớn cơ thể nàng và nanmfg mất hết sự phan đối- không một chút sức mạnh để bảo vệ nàng khỏi những điều khiến chàng hài lòng. Và mặc dù sự ghét bỏ của nàng nhưng chàng cứ tiếp tục chứng tỏ điều đó nhiều lần - di chuyển chầm chậm, chầm chậm và đều đặn cho đến khi cơ thể phản bội của nàng bị thức tỉnh và nàng cong người đón nhận chàng.

"Choàng hai tay em xung quanh anh Ginny," chàng ra lệnh và hai cánh tay nang nghe lời, từ từ đưa lên và vòng quanh cổ chàng.

"Tôi ghét anh tô ghét anh!"

Nàng thì thầm, nhưng mặc dù đó là những lời căm ghét nhưng với tai nàng nàng nghe nó như thể những cái mơn trớn, và chàng chỉ nhìn nàng và cười, tăng nhịp độ chuyển dộng của chàng cho đến khi nàng quên hết mọi thứ

Nàng bắt đầu thấy ghét căn phòng giam giữ nàng. Đã một tuần trôi qua, Ginny cảm thấy như nàng bị giam giữ trong hậu cung Sultan. Ngay cả căn phòng này - xà lim bằng nhung của nàng, với những hình thù ôm lấy trần nhà, tủ đồ với gương đầy dễ chịu, với vô số quần áo - tất cả đều gợi nhớ nàng là gì và đang ở đâu.

Chàng bỏ đi cả ngày, đôi khi đi đến nửa đêm, nàng gần như quên mất sự khác biệt giữa ngày và đêm. Ngôi nhà chứa này - nơi những cô gái điếm ngủ suốt ngày. Dĩ nhiên bây giờ nàng biết chàng mang nàng đến nơi nào, và nàng tự hành hạ mình với những câu hỏi và cả sự nhục nhã ê chề. Điếm - mình chính là con điếm của anh ta - đồ chơi của anh ta - nàng nghĩ. Và ngay từ đầu mình đã là một con ngốc, không kinh nghiệm - và một cô trinh nữ tự nguyện hiến dâng cho anh ta.Oh, God, mình nhao vào anh ta, với cái cách như mình yêu cầu anh ta ngủ với mình. Và bây giờ anh ta nhốt mình trong nhà chứa của anh ta để thả mãn nhu cầu của anh ta. Nhưng sau đó - những ý nghĩ có thể khiến nàng lạnh người vì sợ hãi, sau đó khi anh ta chán mình anh ta sẽ là gì vói mình? Minh biết quá nhiều... anh ta không dám để mình đi khỏi nơi này, và khi anh ta két thúc những công chuyện của anh ta, anh ta sẽ rời khỏi nưoi này - nơi đã giữ chân anh ta quá lâu - sau đó chuyện gì sẽ xảy ra?

Lúc đầu nàng đã khóc rất nhiều, đưa ra những kế hoạch để sao có thể tẩu thoát. Nhưng từng ngày trôi qua nàng gần như từ bỏ ý định bỏ trốn. Căn phòng bị khóa - những cánh cửa không chỉ bị chắn bằng những thanh sắt mà cả những cánh cửa chớp cũng không ngoại lệ. Bữa ăn của nàng được mang đến bởi một cô hầu người Ấn Độ, nhưng sau lưng cô ta người đàn ông tên Manuel luôn đứng canh gác với khẩu súng ngắn sãn sàng trong tay anh ta. Cơn kích động điên cuồng của nàng bị chặn lại bởi khuôn mặt lạnh lùng vô cảm, trống rỗng, một lần Lilas đến và nói với nàng với giọng khàn khàn một cách kỳ cục đầy thân thiện chính xác cách bà ta đối xử với những cô gái cứng đầu cứng cổ.

"Dĩ nhiên cô hiểu, cô gái yêu quý, chúng tôi phải nói - cô may măn thế nào? Chỉ có một nười tình? Nhưng tôi không thể gặp rắc rối - với những kỷ luật khắt khe ở đây thì cách hành động của cô - và những cô gái của tôi đang ghen tỵ... vì vậy cô thấy đấy, nếu cô không coi lại những hành động của mình..."

Nỗi kinh hoàng bao trùm nàng, nàng cảm thấy cơ thể nàng muốn bệnh, kể từ đó về sau Ginny cố kiềm chế cơn giận dữ của mình - kiềm chế chỉ khóc khi nàng một mình, chặn lại những tiếng nức nở dưới gối.

Nàng không nhận được bất cứ sự cảm thông nào từ Steve - chàng dường như quên luôn cả sự tồn tại của nàng.

Thời gian cư trôi qua, nàng cảm thấy nàng vô cùng cô dơn và nàng khao khát bất cứ mối quan hệ thân thiết nào, lúc đầu nàng hơi mắc cỡ khi nói chuyện với một trong những "cô gái" của Lilas, khi họ tò mò viện cớ mang những bữa ăn cho nàng.

Mộ trong số họ có một cô gái người Pháp - Canada cô ta tụ gọi mình là Lorena, là thân thiện hơn cả trong những người bọn họ, và tốt bụng hơn, Ginny dần quen với phong cách bộc trực và cả cách nói lỗ mãng của cô gái.

Ngày dần qua, Lorena đến nói chuyện và thăm nàngh khá thường xuyên trong bộ váy satin màu sáng của cô ta, ngồi trên giường của Ginny, đôi mắt đen của cô ta sáng bừng đầy thân thiện và có chút nực cười trong cách hành động đầy ngây thơ của cô gái.

Như những cô gái khác, Lorena hầu như toàn nói chuyện về những người đàn ông - họ thích và ghét gì khi ở trên giường, và những điều kỳ quặc về họ. họ nghĩ Ginny thậy may mắn khi có một người tình muốn nàng đến nỗi giữ nàng cho mình anh ta - may mắn hơn nữa người tình của nàng lại chính là Steve Morgan.

Lorena nói với nàng rằng nàng thật ngu ngốc khi thường xuyên nghĩ đến việc bỏ trốn.

"Cô sẽ đi đâu, cô bạn xinh đẹp? Trở về với cha cô à? Không - sau những chuyện này, tôi nói cho cô biết quá trễ rồi! Đó là những rắc rối khi cô là một người phụ nữ "tốt", khi một người đàn ông có cô rồi thò cô cũng trở thành tồi thôi, hiểu không? Bây giờ nhìn tôi nhé-tôi là một con điếm bởi vì tôi phải sống sót và công việc thì dễ dàng. Những công việc nặng nhọc như trở thành người hầu của ai đó, hay có lẽ -- cọ sàn - đó không phải là công việc dành cho tôi!"

Lorena bỗng rùng mình.

"sau khi người đàn ông của tôi bị giết chết trong một cuộc chiến đâu tôi nhanh chóng nhận ra tất cả đàn ông dều như nhau. Họ muốn được cảm thấy tốt-muốn điều gì đó khác biệt, cô hiểu không? Những điều mà những người vợ tốt của họ không thể cho họ"

Cười lớn, cô ta hứa sẽ dạy nàng về những người đàn ông.

"Vì", cô ta nói hơi rụt rè, cặp mắt đen của cô ta đảo "nếu một người phụ nữ rất giỏi, rất thông minh khi trên giường họ có thể khiến người đàn ông điên lên vì họ, một cách hoang dã đến mức anh ta có thể trở thành nô lệ cho cô ta, thực đấy - và tôi tôi biết điều đó!"

Chán nản, không có gì để làm Ginny mặc dù không muốn cũng lắng nghe những điều cô gái nói - học hỏi những điều mà nàng chưa bao giờ mơ đến. lorena, hay có lẽ một trong những cô gái có thể chạy vào phòng nàng cũng nàng ăn và kể cho nàng về những chuện họ đã cũng vơi người tình của họ đêm hôm trước. Thường thường nếu người đàn ông thô bạo những cô gái có thể bị ấm tím vài chỗ. Lorena thùa nhận rằng có lần cô ta đã ra ngoài với một người đàn ông muốn đánh cô ta, và ông ta đã cho cô ta 100 đô tiền tip cho riêng cô ta nếu cô ta để cho ông ta đánh cô.

"Tôi làm điều đó vì tiền, lần đó- nhưng không bao giò, không, không bao giờ nữa"

Lorena khóc, run rẩy vì những ksy ức đau đớn.

"Lạy Chúa sao đàn ông có thể là những con quái vật như vậy?"

Ginny buột miệng, đầy kinh tởm, và Lorena khẽ đạp nhẹ lên tay nàng.

"vWell, có lẽ không phả tất cả bọn họ đúng không?"

Cặp mắt cô ta sáng lấp lánh khi cô ta hỏi Ginny đầy trêu chọc.

"Cô hứa là cô không ghe nhé? Steve của cô - khi ở trên giường chàng thật tuyệt vời, tôi biết! Một lần-lâu lắm rồi, cô gái đáng yêu ạ, đừng ghét tôi vì điều đó-chúng tôi đã ở cũng với nhau một đêm, và không chỉ một lần tôi không giả bộ đâu. Anh ta đúng là một con ngựa giống đấy! cô thật may mắn, cô bạn xinh đẹp."

"May mắn!" Ginny lạp lại đầy cay đắng, miệng nàng trễ xuống. "Sao cô có thể nói vậy khi cô biết tôi bi bắt ép ở lại đâu chứ? Tôi ghét anh ta-và tôi quá sợ hãi--- Lorena, anh ta định làm gì tôi chứ?"

Lorena nhún vai. "Cuộc sống vô định. Ai có thể nói trước những gì mà người đàn ông sẽ làm? Nhưng tôi nghĩ anh ta thích cô nhiều hơn anh ta thừa nhận, và có lẽ hơn cả những gì mà cô có thể đoán, cô gái ngây thơ ạ! Tại sao anh ta không bỏ chạy một mình mà không có cô? Có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ cưới cô, ai mà biết? cô nói anh ta là người đàn ông trong đời cô điều đó khiến mọi chuyện đối với người đàn ông khác đi."

Sau khi Lorena bỏ đi, những ý nghĩ của Ginny còn cay đắng hơn mọi khi. Lấy nàng á! Vậy là Lorena không biết Steve nghĩ có người đàn ông khác sau anh ta--- Carl Hoskins, và ngay cả Michel yêu quý của nàng. Nàng sẽ không bao giờ nói cho anh ta biết sự khác biệt-cứ để anh ta nghĩ những điều tệ hại nhất, cứ để anh ta nghĩ nàng đã ngủ vưois những người đàn ông khác và muốn họ hơn anh ta. Và với đám cưới - nàng hiểu rõ là anh ta chẳng bao giưof thèm nghĩ đến điều đó đâu.

Anh ta đã từng nói "phụ nữ khiến hôn nhân trử thành cái bẫy, tôi muốn tránh xa nó, và cả tình yêu nữa-một cô gái bám lấy anh ta, xích anh ta lại và giữ anh ta trong vòng kiểm soát của cô ta. Tôi , tôi không bao giờ bị xích như vậy, cưng ạ-- không bao giờ tôi ở yên một chỗ lâu hết."

Nàng sẽ không bao giờ cưới chàng cho dù chàng có quỳ xuống đi chăng nữa-ngay cả khi chàng là người đàn ông cuối cùng trên trai đất, nàng tự hứa với nàng. Nàng sẽ tìm cách nào đó thíat khỏi chàng, trước khi chàng chán nàng và có kế hoạch vứt bỏ nàng. Bằng cách nào đó nàng sẽ trở lại với tình thương của cha nàng và sự bảo vệ của ông và ông sẽ tìm ra cách khiến mọi chuyệ tốt đẹp. có lẽ ông sẽ để nàng trở lại Pháp, và nếu nàng không bao giờ kết hôn, ít nhất nàng sẽ tự do có những người tình mà nàng lựa chọn. Giống như những người Ninon nổi tiếng- nhữung cô gái điếm hạng sang, nhưng không bao giờ là một con điếm thông thường, nàng nghĩ đầy nổi loạn-không bao giưof là loại điếm đó! Mình không để anh ta biến nàng thành một con điếm như vậy!

Nàng tự nói đi nói lại với nàng điều đó, khi chàng trở lại phòng người dơ bẩn và bụi đường, từ chối không chịu nói cho nàng biết chàng đã đi đâu hay đã làm gì.

Một tuần lại qua, và một ngày - Ginny cảm thấy nàng không thể chịu thêm được nữa, và sức nóng không thể chịu được khiến những kiềm chế của nàng bbị dồn ép đến hết hạn khiến nàg muốn hét lên cào vào bức tường cho đến khi những bức tường bị cào với nhữung móng tay dính móng tay của nàng, đạp mạnh vào của cho đến khi có người đầu tiên đến giải thoát cho nàng.

Nàng không monmg đợi Steve bất ngờ trở về trước khi trờ xế, và nàng khiến chàng ngạc nhiên hơn khi nàng bay về phía chàng.

"tại sao anh không để tôi ra ngoài? Anh không thấy tôi đang chết ở đây bởi nhiệt độ nóng nực thế này sao, tôi đang ngột thở muốn chết? Vì Chúa, steve tôi cảm thấy như tôi điên lên - có phải đó là điều anh muốn không?"

Chàng kéo nàng ra khỏi chàng, nhìn xuống khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của nàng nhăn nhó.

"Bình tĩnh nào Ginny! Tôi phải đi trong vòng vài phút nữa. Có lẽ tối nay tôi sẽ đưa em ra ngoài, nếu tôi quay lại đúng giờ."

"Nhưng lúc trước anh đưa tôi đi cùng mà-anh đi đâu bây giờ? Anh đang làm gì vậy? Tại sao tôi không thể đi cùng với anh bây giờ?"

Chàng cười với nàng một cách rầu rĩ.

"Tôi nghĩ tôi hãnh diện vì em dễ dàng muốn trở thành người đồng hành với tôi như vậy. Nhưng không phải hôm nay Ginny. Có những kẻ đang săn đuổi tôi, và họ quá gần. Tôi phải đánh lạc hướng họ, dẫn họ đi chỗ khác để chúng ta có thể rời đi."

Mắt nàng mở lớn. "ý anh là - ý anh thc sự là có những người giúp đỡ gần như vậy? Sao anh không để tôi đi?"

Chàng đã quay đi nhưng nàng chạy theo chàng, kéo tay chàng.

"Làm ơn! Oh, làm ơn-nếu anh để tôi đi tôi sẽ yêu cầu cha tôi trả tiền chi anh - bất cứ khoản tiền nào anh muốn! Và tôi sẽ yêu cầu ông khiến họ không đuổi theo anh nữa- anh không thấy sao? Và rồi anh cũng được tực do."

Chàng vùng mạnh tay khỏi bàn tay nàng đang bám vào tay chàng và nắm hai vai nàng những ngón tay chàng bấm vào da thịt nàng hung bạo. "Tôi sẽ giữ em lại lâu chừng nào tôi phải giữ em, cho đến khi tôi cần, Ginny, nhưng em là con át chủ bài, em có thể nói. Có những tướng người Mỹ chỉ huy đội cảnh sát đó, và chỉ khi cha em dừng họ lại-tôi giữ em để tránh họ đến gần hơn. Họ muốn điên lên vì phần lớn vàng đã được chuyển thành vũ khí như em thấy đấy và vì vậy..." chàng bỗng cười " tôi đã đi dọc biên giới để họ thoáng thấy bóng tôi bây giờ và sau đó - tôi sẽ để lại dấu vết họ không thể không theo. Điều này giống như một trò chơ vậy, cưng à-tiếc là em không thể cùng tham dự."

"Anh là đồ con hoang!" Nàng đã học được cách chửi như thể nào, những từ ngữ dễ dàng tuôn ra từ miệng nàng.

"Tôi đang mệt mỏi vì nghe me chửi rủa rồi," chàng nói và nàng rút rẩy vì sự lạnh lùng của chàng."Thực sự tôi cũng vô cùng mệt mỏi vì sự đay nghiến và sự ghét bỏ của em mỗi khi tôi vừa bước vào cánh cưa này. Tối nay tôi sẽ để em một mình, Ginny-vì vậy hãy thưởng thức nó nhé."

Nàng quya người lại, nhìn chàng đầy sợ hãi. Chàng thực sực có ý đó! Chàng lấy nón và đội lại, vác túi đồ lên vai và đã ra đến cửa.

"nhưng anh nói-anh đi đâu vậy?"

Nàng gần như gào lên với chàng, và nàng nhìn thấy miệng chàng khẽ nhếch.

"nếu em muốn biết, bé yêu, tôi đi đến căn phòng khác. Tôi sẽ tắm và thay đồ, xuống lầu nơi tôi sẽ chơi bào và sẽ nhậu nhẹt và tìm một người phụ nữ sẵn sàng và ấm áp. CHúc một ngày tốt lành." Chàng khẽ lịch sự và mỉa mai cúi chào nàng, để lại đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Khi Steve bỏ đi nàng thấy thật lạ lùng nàng không thể nghỉ ngơi được. nàng đi đ lại lại trong phòng, những ý nghĩ trong đầu khiến nàng không nghỉ ngơi được. Lạy chúa- nếu chàng không quay lại? nếu chàng cứ đi mà không có nàng? Chàng ghét nàng đến mức chàng quyết định thực hiện một trò đùa lớn là để lại nàng ở đây, khiến nàng trở thành mộ trong những con điếm của Lilas.

Khoác một tấm áo choàng mỏng manh vì trời quá nóng, Ginny đi lại trước của và rồi ném mình lên giường và úp mặt vào gối khóc nức nở vì giận dữ và sợ hãi. Có một cái khóa lớn và nặng trên bàn đầu giường nàng cảm tưởng nó như mộ điềm gở khi cánh tay bị còng vào đó.

Nàng chìm vào giấc ngủ mệt mỏi và thức dậy cảm thấy ngẩn ngơ. Một cách máy móc nàng ép mình đi dọc phòng, thắp đèn. Lạy Chúa- đã bảy giờ rồi! Chàng đâu rồi? "Trở lại đây anh là tên khốn kiếp" nàng ném khăn trải gường xuống đất. "Tôi sẽ không bị bỏ lại đây, tôi sẽ không ở lại-anh không thể làm thế với tôi." Nhưng liệu chàng có làm thế không?

Lạnh lùng - độc ác- tính toán - chàng là như vậy đó. Có lẽ chàng nghĩ nàng như một cái còng dính vào cổ chàng - quá nguy hiểm và quá nhiều sự chống đối chàng không thể mang theo bên mình nữa.

Những tiếng bước chân, nặng nề và thận trọng, đi xuống hành lang- dừng lại nơi cưa phòng nàng. E ngại, và rồi tiếp tục. Ginny nhận ra chỉ sau khi người đàn ông bỏ đi nàng đã nín thở lại đầy sợ hãi. Nàng đã từng nghe tiếng họ-- những vị khách của Lilas, những khách hàng của những cô gái của bà ta, đi ngang phòng nàng. Ý nghĩ nàng bị kẹt ở đây, bị ép buộ nằm lại đây và chờ đợi những gì số phận sắp đặt, thật không chịu nổi. nhưng nàng còn lựa chọn nào khác đâu? Anh mắt Ginny nhìn vào cánh cửa vô vọng. nhưng nàng đã cố gắng và thấy những song cửa dầy và nặng dính chặt vào bức tường đá. Và sau những song sắt là những cánh cửa chớp đã bị đóng và chưa bao giờ được mở để ánh sáng tràn vào.

Ginny tiếp tục đi đi lại lại lần này lo lắng hơn, hai tay nàng nắm lại rồi thả ra. Chàng phải trở lại, chàng phai trơ rlại!

Những tiếng bước chân quay trở lại khiến Ginny cứng người, khuôn mặt nàng trắng bệch và sau đo những bước chân quay trở lại tiếp tục. anh ta đang khiến mình trở thành điếm., nàng nghĩ một cách điên cuồng. mình trở thành giống như một trong số họ- chờ đợic, lắng nghe của những người đàn ông sẽ đến sở hữu tối nay. Lạy Chúa, nàng không để chàng làm như vậy với nàng, nàng phải bình tĩnh.

Đi tới trước tủ áo Ginny giật manh cái lược và bắt đầu chải mái tóc của nàng, giật mạnh nó khiến da đầu nàng dâu đớn. và bằng cách nào đó cái đau đó lại giúp nàng- khiến cho những ý nghĩ của nàng rõ hơn. Nàng nhìn thấy bóng mình phản lại trước tấm gương - hai má nàng ửng hồng như vừa được đánh phấn hồng - cặp mắt xanh cảu nàng dường như lớn hơn. Những bước chân lại tới gần cửa và quay lại. một giọng nói đén từ phía ngoài cửa-một giọng nói say xỉn, lè nhè.

"Hey-hey em ở đây à? Em là số 7 phải ko? Em là thiên thần tóc đỏ mà họ hứa cho tôi phải ko?"

Không nói nên lời, cứng lại vì sợ, Ginny nghe ttiếng ổ khoá lách cách.

"hey - em có định để anh và hay không? Mẹ kiếp, anh đã trả Lilas rất nhiều, nhưng anh sẽ trả nhiều hơn nếu em thực sự xinh đẹp như bà ta nói..."

Nàng không nghe thấy tiếng chân ông ta và rồi ông ta đứng đó! Ông ta đang tìm một cô nàng tóc đỏ-- chắc chắn - chắc chắn không thể nào ! ông ta laiị lắc ổ khóa lần nữa, chửi thề. Nàng chỉ có thể giữ yên lặng, và ai đó sẽ đến và đưa ông ta đi. Dĩ nhiên hị sẽ đưa ông ta đi.

Nhưng nếu-nếu --- nàng dừng lại không dám nghĩ nhiều hơn, Ginny chạy tới cửa, ép mình giữ chặt nắm cửa.

"Thưa ngài? Thưa ngài, tôi bị khóa ở đây, ngài phải mở cửa từ phía ngoài nếu ngài, nếu ngài thựuc sự muốn, đo slà." Nàng dừng lại cố khiến giọng nàng mềm mại hơn, khẩn khoản hơn.

Có thể ông ta được gủi lên theo ý nàng? Nhưng trong trường hợp này-họ không thể nào nói với ông ta cửa bị khóa từ phía ngoài? Hay họ nói ông ta cứ vào thẳng để nàng ngạc nhiên không?

Nhưng nếu ông ta không được gửi đến và ông ta xỉn và lầm lẫn khi ông ta nhìn vào số phòng, rồi - "Oh lạy Chúa!" nàng khẽ cầu nguyện "hãy để ông ta xỉn - để con có thể điều khiển được ông ta."

Nàng nghe tiếng người đan ông say xỉn tặc lưỡi, xông mạnh vào cánh cửa, và tự hỏi không biết cánh cửa có cần chìa khóa không nữa. không - nàng không nhớ Steve dùng bất cứ chìa khóa nào, chắn chắn nàng nghe tiếng ở khóa mở. nàng cầu nguyện lần nữ, "đừng để bất cứ ai đến vào lúc này-vẫn chưa."

Nàng nghe tiếng của mở và lùi lại khi cánh cửa mở và một người đàn ông xông vào. Trước khi ông ta có thể nói được tiếng nào nàng cúi xuống và nhặt cái lược giữa bản lề cửa để nó không bị khóa lại nữa.

"nếu - nếu ngài vào đây ngài cũng bị nhốt ở trong này luôn." Nàng giái thích gần như không thể được.

"anh không nghĩ đó là ý tồi, bây giò tôi thấy em rồi, em thật tuyệt vời."

Ginny đứng thẳng người, vẫn lùi lại và tránh xa người đàn ông, hy vọng hành động của nàng khiến ông ta để ý. Nàng thấy môi ông ta trễn xuống một cách hài hước khi ông ta khẽ tặc lưỡi, và nhìn thấy ánh mắt ông ta nhìn nàng, nàng nhận ra hình ảnh cảu nàng như thế nào trong mắt ông ta.

Nàng mặc tấm áo choàng mỏng chẳng che giấu được gì nhiều dưới con mắt dâm đãng của ông ta-tóc nàng xõ ngang vai và sau lưng. Và bây giờ, bỗng nhiên, nàng nghi ngờ, tim nàng đập dồn dập.

"Lạy Chúa, lần này Lilas thực sự ko cố lừa anh! Cô gái xinh đẹp tuyệt trần - viên cương thực sự! Lại đây, con búp bê của anh, không co slý do nào em lại hành động như thể một cô gái thưo ngây như vậy với Geogor. Lại đây cho anh vui vẻ chút chứ?"

Người đàn ông tiếp tyục lao về phía nàng mặc nàng luic lại đầy sợ hãi.

"làm ơn- thưa ngài làm ơn chờ một chút! Ngài hãy nghe tôi, ngài phải nghe làm ơn."

Cặp mắt to của ông ta đờ đẫn, một ánh nhìn như của con thú, và nàng để ý cánh ta đỏ ửng của ông ta với về phía nàng. Lạy Chúa, chẳng lẽ ông ta không xấu hổ sao? Ông ta đáng tuổi cha nàng - tóc bạc, hói, bụng ông ta phệ dưới thắt lưng. Ông ta đang cười đầy xảo quyệt, cặp mắt ông ta lồi ra.

"Lại đây nào búp bê-Geogor thích những cô gái trẻ hoang dã và dễ dàng- không cần phải giả bộ- anh nói rồi - một nụ hôn trước chứ?"

Ông ta cười, Ginny muốn bệnh vì sợ hãi nàng nhận ra rằng nàng không thể lùi xa hơn nữa, nàng đã đụng vào giường và nàng gần như hét lên.

"Thưa ngài! Liệu ngài có thể nghe một phút thôi?"

Nàng liếm môi lo lắng, cố gắng làm giọng nàng dịu lại.

"Sao lại vội vậy c-c-----cưng? Thấy không, em ở đây, tất cả là của anh, nhưng hãy để em nói với anh một chút trước đã-anh phải kiên nhẫn với em, anh hiểu không? Oh, làm ơn,..."

Ông ta không hiểu, nàng vung tay về phía ông ta đầy kinh tởm và cô sgắng lại lần nữa.

"em - đây là lần đầu của em, làm ơn-anh không hiểu sao? Đó là lý do tại sao em bị nhốt ở đây-vì vậy đừng khiến em bỏ chạy, nhưng anh--- trông anh thật tốt bụng và anh---- anh đẹp trai--- đàng hoàng, anh biết chứ?"

Ông ta dừng lại, xoay người, nhìn nàng với vẻ không chắc chắn, và nàng cảm thấy một chút hy vọng. nàng cố hạ giọng xuống như van xin, kho chịu nhận thấy cái giường ngay sau lưng nàng.

"anh - -- em có thể thấy ngay anh là một quý ông-anh giúp em chứ? Họ - họ giam em ở đây, nhưng anh sẽ giải thoát em, anh sẽ phải ko?"

Giọng nàng vỡ ra và nàng thấy cặp mắt ông ta soi mói nàng.

"Bây giờ--- bây giờ nghe này! Lilas nói với anh là em là cô nàng tóc đỏ người mà sẽ cưỡi anh và anh sẽ trả tiền cho em - họ nói em rất vui. Đừng có đưa cặp mắt đầy nước mắt ấy nhìn anh, anh chẳng thấy có vấn đề gì cả, hãy đến đây và ngủ với anh...."

Nàng thấy cách ông ta nhìn nàng - cách ông ta liếm cặp môi dày của ông ta và trái tim nàng chùng xuống. Lạy Chúa, ông ta phải nghe nàng!

"Sao em ko ngừng những lời đưa đẩy khéo léo ấy lại--- lại đây hôn anh mọt cái như anh nói với em."

Ginny ép mình nở một nụ cười và lắc đầu.

"Anh quá to lớn và mạnh mẽ đôi tay anh có thể bóp nát em chỉ trong vòng một phút! Tại sao anh..."

Nhăn răng cười, ông ta bắt đầu cởi dây nịt và nàng nói nhanh, nghiêng người về phía sau, "anh--- anh phải đi chầm chậm thôi, anh hứa chứ? Em --- thực sự em là người mới trong việc này và em ko biết..."

"Coi nào, búp bê, anh đã trả tiền cho Lilas rồi. đừng cố che mát Gẻoge. Anh biết em là một con điếm, và trông em càng ngây thơ bao nhiêu thì em càng kinh nghiệm bấy nhiêu. Không đừng nói thêm bất kỳ lưoif dối trá nào nữa."

"nhưng em ko phải là một con điếm! Em ko muốn! Nghe này-anh trông giống nhu một người đàn ông thông minh, một người sẽ ko ngu ngốc khi chỉ nhìn vào bề ngoài. Anh ko muốn một phần thưởng sao? Rất nhiều tiền. có thể 10000$, thưa ngài, anh thậm chí có thể đưa ra giá nếu anh đưa em về với cha em.

Có điều gì đó gáp gáp một cách điên cuồng trong giọng nàng, những ngón tay nàng đưa ra chắn trước người đàn ông, ông ta say xỉn như vậy nhưng ông ta cũng dừng lại và nhìn chăm chăm vào nàng.

"Cô điên à?"

Với sự căm ghét nàng thấy cặp mắt heo của ông ta trở nên lạnh lùng, ông ta nhìn chăm chăm vào nàng. "Bây giờ nghe này, tao đến đây không phải để chơi. Tao biết mày là loại gái mà Lilas giữ ở đay, và không có bất cứ hành động nào của mày là do bị ép buộc cả."

"Tên của tôi là Virginia Brandon! Vì Chúa, ông ko thể lắng nghe sao? Cha tôi là thuwongj nghị sĩ Brandon, và ông ây sẽ thưởng cho ai mang tôi trở về với ông, tôi biết điều đó! Làm ơn hãy đưa tôi trở về với cha."

"Uh-huh!" ông ta đang lắc đầu, vẫn nhìn chăm chăm vào nàng, một nụ cười gian xảo nở trên môi ông ta. "coi nào, búp bê hãy hôn anh trước, sau đó chúng ta sẽ xem xét sau."

Điên cuofng vì sợ hãi khi nàng nhìn thấy ông ta tháo dây nịt, và nhăn răng cười với nàng. "Lại đây nào, hãy ngoan ngoãn với anh và anh sẽ coi anh có thể làm gì cho em, bé yêu." Ông ta tiến về phía nàng khi quân của ông ta vẫn còn nơi mắt cá, tay ông ta chạm vào ngựuc nàng.

Nàng hét lên sợ hãi và kinh tởm, Ginny quay người và lùi lại,dọc giường, và ông ta nhào về phía nàng, hai bàn tay ông ta xé tấm áo choàng nàng khoác.

"không - ko. Bỏ tay dơ bẩn của ông khỏi người tôi."

"em muốn chống lại sao? Em muốn đàn ông hung bạo với em hả? dù sao đi nữa Goerge sẽ có những gì mà anh ta trả để có."

Nàng cố gắng lăn khỏi giường, nhưng những ngón tay của ông ta chụp lấy chân nàng, và nàng nghe thấy ông ta cười nắc nẻ. bàn tay còn lại của ông ta nắm láy quần nàng, những ngón tay ông ta bèn bẹt, nàng hét lên. Hai cánh tay nàng vùng vẫy và nàng sờ vào môt vật - cái đồng hồ.

Không nghĩ được gì khác, tay nàng nắm lấy cái đồng hồ và nàng đập mạnh nó vào đầi người đàn ông, mạnh nhất mà nàng có thể.

Ông ta thốt lên một tiếng và nàng nghĩ cơ thể nặng nề của ông ta giật giật một cách đáng kinh sau đó ông ta nằm im - những ngón tay ông t vẫn nắm chân nàng.

Nức nở, run bần bật vì sợ hãi, Ginny nhìn xuống ông ta. Đồ con hoang dơ bẩn già khú đế. Ông ta đáng phải nhận điều đó. Ngay cả nếu nàng giết ông ta thì ông ta cũng xứng đấng nhận điều đó. Ông ta bốc mùi quần áo đầy mùi mồ hôi và ko được giặt, và lần này tất cả đập mạnh vào mắt nàng - ngay cả khi ông ta định ngủ với nàng ông ta cũng chẳng thèm cởi giày hau cởi bỏ đồ lót kinh tởm của ông ta. Nàng nhào ra khỏi giường, xé rách những gì còn lại của tấm áo choàng trến người nàng và chạy tới tủ đồ. Cảm ơn chúa ít nhất nàng cũng có một ít quần áo - Lorena tội nghiệp nàng đã mang hai bộ váy của cô ấy cho nàng hai hôm trước. mọi thứ Steve có thể nghĩ để mang cho nàng là áo sơ mi bằng vải cotton và váy để cưỡi ngựa. ko còn thời gian để tìm kiếm nữa - Ginny lấy cái váy đầu tiên nàng tìm thấy, váy màu xanh bằng satin, cắt rất sâu, và kéo nó trùm vào đầu. những ngón tay nàng run rẩy cố gắng nhanh chóng đóng nhữung cái nút nhỏ xíu. Sợ hãi- nỗi sơ thực sự khiến cơ thể nàng run như một chiếc lá.

Mang vào đôi giàu ko hợp chút nào vứi bộ váy, Ginny đứng trươc gương và cào cào mái tóc nàng ko một chút thương xót, búi tóc lên đỉnh đầu và để một phần tóc xõa xuống lưng. Một chút mỡ sáp trên môi nàng-nếu ai thấy nàng họ sẽ nghĩ trông nàng ko khác gì nhữung cô gái khác. - rồi nàng rời khỏi gương, chạy thẳng ra cửa, chỉ dừng alị một chút để chắc chắn người đàn ông vẫn bất tỉnh. Ông ta đang động đậy-lạy Chúa, ông ta di chuyển! và rên rỉ. ko muốn nhìn thêm nữa, Ginny chạy ra khỏi phòng, hàng lang vắng lặng khiến nàng nức lên vì sợ tự hỏi sao nàng có thể thoát khỏi tòa nhà này. Cánh của đằng sau ko được rồi Manuel đang canh giữ ở đó. Cầu tahng dẫn xuống lầu này chắc chắn dẫn tới quầy rượu.

Mắt nàng căng ra, Ginny nghe tiesng cửa đóng mở đâu đó dưới lầu - tiếng piano - giọng phụ nữ và tiếng đàn ông cười. dưới đó, có người dưới đó-họ vui chơi và nói chuyện. chắc chắn một trong những người đàn ông quen thuộc với quán rượu của Lilas và có thể có một hay hai người sẽ rủ lòng thưuơng cứu giúp nàng? Và chắc chắn dười lầu và nơi công cộng họ sẽ ko thể cố gắng bắt annfg trờ thành no lệ phải ko?

Nhanh chóng trước khi nàng nghĩ đến bát cứ mạo hiểm nào nàng sẽ chịu, ginny nhanh chóng đi xuống và băng qua cánh cửa đóng và hướng xuống lầu, cảm ơn vì ở đây có ngọn đèn dầu mà Lilas cho thắp ở đây. Cầu thang uốn cong, và nàng chạy xuống lầu êm ái nhất mà nàng có thể, hai tay nàng bám vào lan can. Ginny nhìn thấy phòng giải lao với cánh cửa đẩy qua đảy lại được và chăc chắn dẫn tới quán rượu. nàng thở gấp và gần như bay xuống chân cầu thang. ở đây có thể có một cánh cửa khác ở đây, ở đây phải có. Nhưng nàng nắm lấy nắm cửa và khẽ kêu lên thất vọng, vì ở đây chỉ có một tấm gương dàu trên tường phản chiếu khuôn mặt sợ hãi của annfg đang nhìn lại nàng và trên bên kia là bình bông được chạm khắc với những bông hoa được cắm trong đó. Nàng đứng đó e ngài khi cách cửa mở ra và một người đàn ông và một ngươif phụ nữ dang cười bước vào. Người đàn ôngh có thể là người Tây Ban Nha hoặc người Mêxico, cao và mẳnh dẻ với mái tóc đên và bộ râu quai nón, người phụ nữ là Lorena. Tay anh ta vòng quanh eo Lorena, và họ đang cười vì một chuyện hài hước cho đến khi Loren nhìn thấy Ginny đứng ngay hành lang, và miệng cô ta há hốc. "Ginny, cưng, sao co có thể..."

"Lại thêm một cô gái xinh đẹp nữa sao? Nhưng sao Lilas có thể tìm thấy được tất cả các em vậy?"

Người đàn ông cười để lộ hàm răng trắng. "Có lẽ Lorena, cô gái này có thể tham gia cùng chúng ta? Em biết anh có thển, và anh sẽ nói chuyện với bà chủ."

Trước khi Lorena co stehẻ nói thêmbất cứ điều gì, hay người đàn ông cười nham nhở có thể đưa ra thêm gợi ý gì, Ginny chạy vụt qua họ và hcạy thẳng vào quán rượu, sợ hãi và kinh hoàng khiến nàng mất kiểm soát.

Cặp mắt sợ hãi của nàng nhìn qua trái và qua phải nhìn khắp că phòng và thấy ở đây ko có nhiều người lắm. người pha chế với những ly rượu đằng sau quầy bar, và những cô gái, Susie, ngồi trên đàn piano hai chân bắt chéo để lộ bắp chân của cô ta và mắt cả chân của cô ta trong khi cô ta hát một bản tình ca mới vui nhộn.

Quán ruơụ kô lưosn như chiêu dài của nó, và ngay khi nàng nhìn thấy vị trí của cánh cửa, nàng kéo váy và chạy ra cửa, chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào trên đời nàng.

Nàng nghe tiếng Lorena gọi đằng sau nàng, "Ginn, dừng lại! Cô ko thể,,," và rồi nàng chạy ào ra cửa đôi và nàng chyạ một cách mù quáng dường như ko để ý hay quan tâm - chỉ nhận thấy rằng nàng phải cahỵ và tiếp tục chạy , trốn thoát khỏi bát cứ điều gì mà Steve đinh làm với nàng nếu anh ta nhì thấy nàng.

Ginny nghe thấy tiếng giầy của nàn đạp xuống nền đất, va froofi tiếng bước chân ngay sau lưng nàng, khi nàng quay lại nàng tiếp tục chạy như một con thú bị săn đuổi xuống phố, nàng chỉ ngh thấy tiếng thở của nàng bên tai nàng, và con đường dơ bẩn và hẹp. tóc nàng xõa xuống mặt và vai nàng, khiến nàng ko mhìn thấy gì nhưng nàng vẫn tiếp tục chạy. nàng có thể cảm thấy mồ hôi chảy trên cơ thể nàng, và nàng biết với vẻ chán chét nàng đang mệt và những bươc chân nàng đang lê trên đường.

Oh lạy Chúa. Thực sự nàng hy vọng nàng sẽ thoát sao? Nàng sẽ chạy đi đâu? Một trong hai chiếc giày bị tuột ra khiến nàn té, cô sgắng cứu lấy mình haui tay nàng đưa r avà nàng ngã, nằm sấp xuống mặt đường bụi bẩn. nàng nằm đó nức nở một cách tuyệt vọng, cảm thấy mọi sưc lực của nàng đề biến mất và nàng ko thể di chuyển nổi. nàng cfn bị nhục nhã đến mức nào nữa đây? Mở mắt, nàng nhìn thấy đôi ủng của chàng đứng ngay trước mắt nàng - ai có thể đuổi theo nàng chứ? Giọng chàng đày chế giễu ngay phía trên đầu nàng.

"Thực sao tình yêu của anh! Em có thể chỉ nói với anh là em muốn được hưởng không khí trong lành. Hay đó là cách em nói với tôi rằng em thèm muốn sự gần gúĩ của anh?"

Không cho nàng cơ hội để trả lời sự chế giễu của chàng, chàng cúi xuống, lôi tay nàng và kéo nàng đứng lên.

Nàng vẫn nức nở, với những tiếng nức nở bị bópnghẹt đầy giận dữ, chàng lôi chiếc khăn chàng quàng nơi cổ và bắt đầu lau nước mắt cho nàng trong khi vẫn nắm cánh tay nàng khiến nàng đau.

"Tốt hơn hết là trông em phải đỡ hơn một chút khi tôi đưa em vào bên trong,"chàn lạnh lùng nói.

Ginny nhfin xung quanh đầy đien cuồng và mặc dù ko muốn nàng đã chạy hàng dặm nhưng họ chỉ cách cánh cửa sáng ánh đèn nơi quầy rượu của Lilas môtk khoảng ngắn. mặt trăng lưỡi liềm trên bàu trời cao tỏa ánh sáng dìu dịu khiến nàg có thể nhìn rõ khuôn mặt chàng giận dữ thế nào - hai hàng chân mày cảu chàng cau lại, môi chàng mím lại đè nén sự giận dữ.

"Lại đây", chàng nói, lắc mạnh nàng. "Em muốn ra ngoài - một chút vui thú và em sẽ có nó. Nhưng trước hết hãy cúi xuống và mang dép vào - nếu ko trông em sẽ giống như mấy con điếm Ấn độ phải ko?"

"Làm ơn," nàng thì thầm ko mạch lạc nhưung khi nang bắt đầu van xin chàng nàng lại yên lặng, cắn chặt môi, biết rằng nó chẳng giúp được gì. Giận dữ, sợ hãi, hy vọng --- tát cả đã biến mất thay vào đó là sực hán ghét. Lặng lẽ nàng đi bên chàng, gần như ko để ý tay chàng bsp chặt cánh tay nàng ngay phía trên khuỷu tay.

Sau đó Ginny ko nhớ bao nhiêu giờ nàng bị ép buộcphải chịu đựng mùi khói thuốc trong quán rượu. nàng gần như bị ép là chtrò cườ cho mọi người ở đây khi Steve lôi nàng lai bên trong, lịch sự đặt nàng ngồi nơi cái bàn nhỏ đặt dọc trong phòng.

Lorena và người tình của cô ta cũng tham dự, và cô ta thì thầm vào tai Ginny rằng Lilas lên lầu để vuốt ve người đàn ông bà ta "thưởng thưc" lúc trước. Cái đầu đau của ông ta nên họ đã đưa ông ta tới cô gái tóc đỏ Patti, cô nàng đáng lẽ ông ta sẽ đén gặp với Lilas đảm bảo co gái ở trong nhà lầnnày.

"Ông ta nghĩ cô bị điên, cô gái đángyêu ạ... dĩ nhiên... Đó là điều điên khùng nhất mà cô cố làm..."

Khôn ai hiểu ngay cả Lorena cũng vậy.

Cặp mắt nàng lấp lánh những giọt nước mắt, ginny ngồic ứng đờ nơi bàn, nhấp nháp ly ruợu Steve dã đưa cho nàng. Và chàng thfi làm lơ nàng, ngạo trừ việc liên tục nhăc nhở nàng uống hết ly rượu của nàng.

"hãy thưởng thức be syêu", chàng chế nhạo "đso là những gì em muốn phải kô? Và hãy chắc hành động một cách bình thường-tán tỉnh, nếu em thích-em rất giởi trong việc đó nếu tôi nhớ ko sai."

Người chơi piano được vài vị khách khác tham dự và những cô gái khác tiếp tục xuống lầu và bắt đầunhảy, cười cợt khi họ được xoay vòng vòng bời những bạn nhảy của họ.

Một cậu cao bồi trẻ, mái tóc cậu ta trơn láng một cách ko tự nhiên, bộ đồ của cậu ta chắcn chắn mới, mời Ginny nhảy. nàng sẽ từ chối nhưng Steve gật đàu một cách nghêm nghị nangf bị ép đứng lên như một con rối với những sợi dây-nhảy với chàng trai trẻ anh ta ôm nàng sát vào người và đưa ra những lời đề nghị vụng về. nàng ko muốn nhưng đẻ ý thấy Susie đang nghiêng người qua Steve thì thầm vào tai chàng, hai cánh tay cô ta bám lấy tay chàg đầy sở hữu.

Chàng cao bồi trẻ noi vưosi àng tên cậu ta là Dan và nói nàng là cô gái xính đẹp nhất mà cậu ta từng thấy ở nơi này của Lilas. Mái tóc cậu ta tỏa ra mùi keo xịt tóc khiến Ginny muốn mửa.

"Tôi đoán người đàn ông may mắn ở đây đã đặt em cả đêm phải ko? Có lẽ lần tới khi anh tới thị trấn anh sẽ may mắn như vậy." cậu ta dừng lại và nhìn xuống nàng, "Hey, em ko nói nhiều phải ko? Hay em là người mới?"

"vâng" nàng thì thầm "rất mới".

Liệu nàng dám nói nhiều hơn vơid cậu ta ko? Cậu ta có giúp nàng hay cậu ta sẽ như George? Chăng giúp ích gì--- nàng biết điều đó! Và chỉ có Steve mới nghĩ ra cách tệ hơn để trừng phạt nàng.

Steve và Susie đang hôn nhau khi Dan đưa nàng lại bàn sau khi mua đồ uống mà nàng ko muốn cho nàng. Nàng uống nhanh, cố ko để ý cách steve nghịc dải đăng ten hẹp giữ áo của Susie, cô nàng ép sát vào người Steve khi họ nhảy. Co sthể tối nay anh ta sẽ đưa Susie lên lầu.. nhưng nàng sẽ trở thành cái gì? Lorena tội nghiệp Ginny, khuôn mặt nàng đã trắng bệch, cô ta đến ngôi bên cạnh nàng.

"Rafael tội nghiệp-anh ta luon luôn nhanh quá- nói nhiều, nhưng sau đó nhưu một con thỏ, phttt!"

Cô ta nhìn chăm chăm vào Ginny và giọng cô ta nhẹ nhàng.

"Cô gái đáng yêu- bạn của tôi đững trông như vậy. anh ta đang giận, nhưng sau đó anh ta sẽ quên, và cô nàg Susie đó-anh ta chỉ hành động vậy để khiến cô ghen. Cười lên nào cô gái đáng yêu. Giả bộ như cô ko quan tâm."

"nhưng tôi ko quan tâm. Lạy Chúa Lorena tôi ước anh ta sẽ giữ cô ta thay tôi. Tại sao anh ta ko để tôi đi."

Ginny cảm thấy cơn kích động như những bong bóng cứ caodần dần trong đầu nàng, nhưng Lorena nghiêng người tới trước vỗ hai má Ginny mạnh, khiến nàng giật mình.

"Coi nào! Tôi ko muốn làm cô đau, cô gái đáng yêu, nhưng cô ko được làm anh ta giận dữ hơn, ko phải lúc này. Và má cô cần có thêm chút mmàu sắc. Rồi cô xem, mọi chuyện sẽ ổn."

Lorena đã sai, nhưng chỉ sau đó, trong căn phòng riêng trên lầu, Ginny phải chịu cơn giận của Steve Morgan. Nhưng lần này nàng quá mệt mỏi, nưa say nửa tỉnh nàng gân như ko đứng vững được. tránh khỏi Susie cô nàng đã bắt đầu uống rất nhiều từ sớm và bây giờ đang nằm dọc đàn dương cầm, Steve mang Ginny lên lầu, nhưng chẳng có bất cứ sự dịu dàng hay quan tâm nào trong cách chàng ôm nàng trong cánh tay chàng.

Chàng quẳng nàng xuống giuờng như quẳng một bao khoai tây, và đứng nhìn nang ngón tay chàng móc vào dây nịt.

Ginny nằm thổn thức, nàng nghe tiếng chàng như thể từ nơi xa xôi nào vọng lại.

"Đừng bao giờ cố làm điều này lần nữa Ginny! Tôi ko có ý định thả em đi cho đến khi tôi ổn định và sẵn sàng."

"Tôi ko --- tôi ko lam gì hết!" nàng nghe tiếng mình thổn thức. "tổi chỉ muốn trốn thoát. Chỉ vậy thôi..."

Ginny nhổm dậy trên hai cánh tay và nhìn qua vai nàng nhìn chàng, cặp mắt nàng mờ đi vì nước mắt, và chàng vẫn đứng đó, nhìn xuống nàng với những cảm xúc lạ lùng và xa cách.

"Tôi xin lỗi Ginny. Sao tôi có thể đổ lỗi cho em khi mà tôi cũng đang làm điều tương tự chứ?" Giọng chàng vô cảm, có chút cay đắng và nàng chưa bao giờ nghe thấy chàng nói bất cứ lời xin lỗi nào với nàng và nàng ko thể tin được tai của nàng nữa.

"tốt hơn hết là em hãy mặc đồ vào - nhanh nhất có thể. Bây giờ chúng ta ko thể nào ở lại đây nữa khi mà bạn của em George bắt đầu nghĩ về những gì em nói với ông ta. Một khi ông ta ko say xỉn nữa, ông ta sẽ bắt đầu nói."

"Nhưng anh sẽ mang tôi theo chứ? Có phải anh đó là những điều anh đang nói ko?"

"Ginny-tôi sẽ ko tranh cãi nữa đâu. Mặc bộ đồ cưỡi ngựa của em vào , chúng ta sẽ rời khỏi đây trong vòng nửa tiếng đồng hồ nữa."

Tính cách của chàng thay đổi nhanh chóng như vậy đấy! vửa giận dữ rồi bỗng nhiên như ăn năn hối lỗi, và bây giờ lại trở nên nôn nóng.

Lo lắng Ginny lôi cơ thể nàng khỏi giường. sao chàng có theẻ mong nàng sẽ cười ngựa như thế này chứ? Chẳng lẽ chàng ko có chút long thương xót nào? Ngoại trừ giận dữ và hung bạo?

Nàng bắt đầu hiểu chàng hơn sau những tuần mệt mỏi dường như vô tận cưỡi ngựa và trốn tránh những kẻ theo đuôi, và nàng có lại sức mạnh và sự cứng đầu chống lại chàng. Là người ủng hộ Juarez hay ko, chàng vẫn la kẻ sống ngoài vòng pháp luật, bây giờ nàng đã biết điều đó. Và chàng thường bỏ trốn, và bị săn đuổi. đôi khi chế nhạo chàng về điều đó - hỏi chàng phải chăng đó là tất cả những gì cuộc sống mang lại cho chàng và nếu như thế đã đủ cho chàng chưa. Và có lẽ theo cách riêng của chàngchàng cũng bắt đầu hiểu nàng rõ hơn, vì bay giờ chàng khó có thể mất kiềm chế trước nàng, mặc dù sự chán ghét và khinh bỉ nàng vẫn ném về phía chàng--- chàng chỉ cười hay nhún vai và nói nàng là một người đàn bà đanh đá và chàng vui mững là chàng sẽ thoát khỏi nàng một ngày nào đó. Một ngày nào đó. Nhưng là khi nào? Liệu chàng có để nàng đi ko? Đôi khi ginny kho cs thể tưởng tượng những điều như vậy có thể tồn tại-nàng đang cưỡi ngựa như thể nàng là một phần của nó và nàng học được cách nhóm lửa mà ko để khói thoát ra- nàng thậm chí còn ăn những con thú nhỏ mà Steve bắn được.

"anh làm tôi có cảm tưởng mình như một người phụ nữ da đỏ", nàng nói với chàng một lần. họ lại đi sâu vào Mexico, đâu đó chân đồi Sirra Madre, và chàng sẽ không nhu thường lệ nói cho nàng biết họ đang ở đâu.

"những người phụ nữ da đỏ thường nấu nuớng và mang vác những đồ vật nặng nề nhất-" chàng trả lời nàng ko đúng câu hỏi và kéo búi tóc nàng cho nó xõa xuống vai. "bên cạnh đó, em vẫn chưa đuợc huấn luyện-miệng lưỡi của em thì quá hằn học. và những người da đỏ tự tôn đầy can đảm sẽ có hai người vợ và sẽ bán em như bán một con ngựa."

Nàng lờ đi những lời trêu chọc của nàng nhưng nàng ko thể từ chối những đòi hỏi của đôi môi chàng và đôi bàn tay chàng trên cơ thể trần lấm lem mồ hôi của nàng. Bây giờ ko có bất cứ sự từ chối nào, ngay cả với nàng, nàng có những đam mê lạ lùng gần như những đam mê thể xác ko tự nhiên của nàng dành cho chàng. Nàng căm ghét chàng nhưung nàng ko từ chối được sức mạnh mà việc làm tình của chàng ảnh hưởng đến nàng, ngay cả bây giờ nàng ghét chàng gần như cay đắng nhất. và để bỏ trốn, nàng đã bỏ luôn cái ý nghĩ đấy - ngay cả khi một buổi sáng nàng thức dậy trước và thấy chàng ngủ sau sưa và nàng đã lấy được khẩu súng của chàng.

Sau khi khẩu súng an toàn trong tay nàng, nàng pha cà phê, nhóm một ngọn lửa nhỏ như chàng đã dạy nàng. Nàng quan sát chàng và khi chàng mở mắt nàng thấy mắt chàng nheo lại kji chàng nhìn thấy khẩu súng của chàng đang chĩa vào người.

Chàng cẩn thận ko di chuyển-có lẽ chàng đọc được ý nghĩ của nàng trong ánh mắt nàng. Và cuối cùng chàng nói "anh sẽ có ly cà phê trước hay em sẽ bắn anh ngay bây giờ trước khi em hạ tinh thần?"

"Tôi đang nghĩ về điều đó" nàng nói điềm tĩnh, và rồi với cơn giận điên cuồng " tôi có thể giết anh ngay lúc này! Hoặc tôi sẽ bắn anh bị thương và để anh lại đây cho anh chết từ từ. đó là những gì anh đáng được nhận."

Nàng tìm kiếm bất cứ thể hiện sợ hãi nào của chàng nhưng nàng chẳng thấy chút sợ hãi nào cả. nàng đo lường chàng một cách cẩn thận, gần như suy tư.

"anh đoán em đã có quyết định của mình phải ko? Nhưng nếu anh là em anh sẽ nghĩ về những điều khác-như anh sẽ sống một mình như thế nào một mình nơi đây."

"Tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình" nàng nói sắc sảo " anh đã dậy tôi rất tốt Steve. Tôi có thể bắn với súng mà ko để chệch một viên đạn nào, và tôi có thể đọc được những dấu hiệu. chúng ta ko ở xa lắm một thị trấn hay ngôi làng và những người lính Pháp..."

"Chúng ta đang ở Juarista, cô em đáng yêu ạ" chàng nói. " Tôi nghĩ chúng ta đang rất gần pháp. Chẳng có gì đảm em ko giết tôi, dĩ nhiên nhưng em có nghĩ điều gì sẽ xảy ra khi họ bắt đc em ko? Họ nghe tiếng súng và họ sẽ đến thám thính. Họ sẽ làm giì với những người phụ nữ sau khi họ sử dụng cô ta."

Thận trọng chàng duỗi tay gối sau đầu, lờ đi những chuyển động của nàng với khẩu súng.

"Suy nghĩ cho kỹ vào, be syêu. Tôi đang đói đây."

Nàng hét lên vì thất vọng. tại sao chàng ko sợ? chàng chắc chắn nàng sẽ ko bao giò có đủ can đảm bắn chàng? Và tệ hơn cả-- chàng có nói thật về nhữung người Juarista?

"Oh mẹ kiếp, mẹ kiếp anh! Tại sao anh lại ngủ say như vậy chứ?" khóc nức lên vì giận dữ, nàng ném khâu súng về phía chàng, chút nữa là trúng chàng. Cắn chặt môi nàng quay lưng lại và bắt đàu pha cà phê.

Ngạc nhiên thay lsuc này chànghành động như thể chẳng có gì xảy ra. Chàng đeo dây nịt quanh lưng và bỏ súng vào bao súng bên hông, chàng đến bên nàng và lấy ly cà phê nàng đưa cho chàng.

Nhưng khi họ chuẩn bị lên ngựa chàng lại một lần nữa khiến nàng ngạc nhiên khi lấy một khảu súng ở trong túi sách của chàng và đưa cho nàng, nàng nhận lấy khẩu súng, quan sát khẩu súng và nhìn với vẻ ko thể nào tin được.

"hãy giữu khẩu súng trong váy đi đường của em", chàng nói ngắn gọn. "Vì Chúa hãy nhớ rằng nó đã được lên đạn. ko thể nói đc trong khu rừng chết này khi nào em cần o\một khẩu súng. Nagy cả những người bạn Juarista của anh cũng có thể bắn trước khi họ thấy bóng dáng người lạ, và đừng dừng lại hỏi."

Ko biết nghĩ gì nàng lấu khẩu súng và bỏ vào túi cái váy của nàng, nàng sẽ là con ngu nếu nghĩ nàng sẽ cảm ơn chàng vì điều này, nhưng chàng cũng đã quay khỏi người nàng,

Họ đi sâu hơn vào trung tâm Mexico Ginny có thể thấy Steve trở nên thận trọng hơn. Những đồng quê nơi họ qua bằng phẳng hơn nóng nực hơn và giống sa mạc hơn là đồi núi. Nhưng chàng đã nói với nàng những cuộc chiến đang diễn ra ở mọi nơi trên Mexico.

"Nhưng những người chiến đấu đâu? Và mọi người đâu? Tôi bắt đầu nghĩ Mexico là vùng đất của những bóng ma và những tên trộm-hay là tôi đang ở trong cơn ác mộng!"

"với tất cả những cuộc chiến đang diễn ra ở đây tôi đoán mọi người ko liên quan cố ẩn nấp" chàng gợi nhắc nàng. "và đối với những người đang chiến đấu họ đủ thông minh để nhận thấy họ sa lầy gần nhà. Mọi người đều mong đợi ngày này- ngay cả với những người lsinh Pháp cũng vậy"

Ginny nhớ lại những lời nhận xét về Mexico, một vài ngày trước, bơi rmột nhóm nhỏ những người thực sự hung ác. Nàng ngồi trên ngựa cứng ngắc, sợ hãi, khi Steve tranh cãi với chỉ huy của họ, và cố ko để ý những cái nhìn cham chăm dâm đãng của những kẻ khác. Cuối cùng khi Steve lôi ra một mảnh giấy đuợc gấp lại giấu trong ủng của chàng, người chỉ huy Juarista bắt đầu nhe răng cười, và cuộc tranh luận trở nên thân thiện hơn, khi những tên khác tiến gần Ginny còn nàng tì lùi lại. nỗi sợ của nàng bớt dần khi nàng nghe cuộc đối thoại gần hơn chỉ hiểu một chút ít những điều họ nói.

Họ tranh luận bằng tiếng Pháp, những đội quân đang tiến đến. lính Pháp đã rút lui và họ đang sơ tán lại Chihuahua--- tổng chỉ huy Escobedo thật thông minh- Ginny chẳng tin bất cư sđiều gì.

Nàng cũng ko tin những điều Steve nói với nàng sau đó-Bazaine đa thúc đức vau Maximiliam kí sắc lệnh giết hết tất cả nhữung người Juarista ma ko cần bằng chứng tội ác nào cả. nàng nghe nói những người Juarista đã bị tra tấn và cắt xẻo bởi những người Phá và đó chắc chắnlà những lời nói dối. nàng nói với chàng như vậy, và chàng chi rnhún vai ko thèm quan tâm, nhưng chỉ vài giờ sau chàng ép nàng cưỡi ngựa cùng chàng len đỉnh đồi để có thể thấy một ngôi làng nhỏ.

"chỉ để thăm những người bạn của em, những người lính Pháp" steve nói bình tĩnh " hãy nhìn cho kỹ cưng ạ."

Chàng đưa nàng ống nhòm, và những gì nàng nhìn tháy khiến nàng ói mửa ko thể nào kiềm chế được. những cơ thể như những thân thể của búp bê đung đưa một cách lố bịch trên một mái nhà đổ nát, nhữn thân thể của những người đàn ông, phụ nữ và cả trẻ con nữa. nàng thấy một cơ thể trẻ con nhỏ xíu ko đầu - một đống bầy nhầy mềm nhão chắc chắn lúc trước là cái đầu. những con chim ó rỉa thịt họ. "em có thấy họ đóng cọc những người phụ nữ như thế nào ko?" giọng chàng vô cảm khi vai nàng chùng xuống "em có đoán được họ phải trải qua những gì trước khi họ bị giết ko? Và em biết tại sao ko? Bởi vì những tên lính Pháp chết tiệt ấy nghĩ, chỉ nghĩ thôi rằng họ che giấu những người Juaristas."

Cảnh tượng kinh hoàng mà chàng ép nàng nhìn cứ ở lại trong tâm trí nàng đêm hôm đó và cả những ngày kế tiếp, theo đuổi nàng nhữung ngày sau nữa khi họ tiến vào làng.

Vì trời tối nên Ginny ko thể nhìn rõ nhiều cái thị trấn nhỏ này. Điều khiến nàng ngạc nhiên là bóng đêm đen kịt và sự tĩnh lặng lạ kỳ. ko có ánh đèn nào trên đường phố- dưới chân ngựa chỉ là đường phố bụi bặm dơ bân. Những tòa nhà nép mình dưới bầu trời đêm đen và ko có bất cứ cây cối nào ở đây - chỉ có những tòa nhà cách xa nhau.

Ginny mẹ mỏi, nàng học được cách tốt nhất là ko than phiền. nàng xuống ngựa khi Steve ra hiệu cho nàng theo chàng, dẫn theo con ngựa của nàng khi chàng bước vào khoảng trống đen ngòm giữa hai tòa nhà. Mùi đồ ăn hôi thúi và rau quả bị hư khiến nàng đưa tay bịt mũi. May mà trời tối - nàng ko dám nhìn nàng đang đứng trên cái gì. Mong chàng nhanh chân lên.

Steve tìm thấy cánh cửa mà chàng đang tìm và gõ nhẹ lên nó, những ngón tay chàng di chuyển với những nhịplạ thường cahức cahứn là một loại ám hiệu nào đó. Một người phụ nữ mập mạp xuất hiện một cách thận trọng. bà ta ko thắp đèn dầu hay nên. Khi cánh cửa kêu kin kít mở ra Ginny có thể nhìn thấy ánh sáng của kim loại.

"ko cần dùng súng đâu, Bà Vera--- tôi là Esteban đây."

"Esteban? Esteban Alvarado?" Giọng người phụ nữ kêu lên mắc cười trước và rồi mộttiếng cười thầm. "vẫn là một kẻ bất lương - vẫn luôn đầy ngạc nhiên, eh? Nhưng ai đi cùng cậu vậy? cậu mang theo bạn à?"

"bà sẽ thấy khi tôi vào bên trong," Steve nói ngắn gọn. Ánh sáng lóe lên sau lưng người phụ nữ, một cậu bé nhỏ, cười toe toét, chạy vượt qua nàng.

"Thưa ngài tôi sẽ coi ngựa cho ngài?"

"Hay coi chúng hay ta sẽ tìm đấy." Vera quát lên sau lưng cậu bé.

Chân nàng bước mộtc cách mệt mỏi, Ginny theo Steve vào bên trong. Quán rượu của Bà Vera gấp hai lần khu nhà chứa, quán ruơụ và khách sạn. căn phòng bà thuê trên gác nhỏ xíu ko một chút thanh lịch. Một cái cửa sổ nhìn xuống phố, căn phòng chỉ có giường và một cái bàn ọp ẹp với bình đựng nước và một cái chậu nhỏ. Tuy vậy cái giuyofng hẹp thì cũng như thiên đường so với con đường gồ ghề, và cánh cửa chớp bị biến dạng và tự làm khiến không khi tinh khiết của ban đêm ùa vào.

Giũ sạch bụi bẩn trên bộ quần áo đi đường, Ginny chỉ rửa mặt rồi nàng nhanh chóng nằm xuống giường. Nàng ngủ say và ko mơ mộng gì, ko cả biết khi Steve quay lại.

Những tia nắng mơn trớn da mặ tnàng khiến nàng thức giấc. trong khoảng khắc nàng vừa mở mắt nàng cảm thấy sợ hãi, ko biết nàng đang ở đâu. Khi hồi ức quay lại, một cách bản năng nàng xoay người trên giường và tìm Steve, nhưng chàng ko ở đây. Chui ra khỏi tấm mền bằng cotton, nàng đi odjc căn phòng, và ngạc nhiên thấy cửa ko khóa. Nàng đứng nhìn nó một lúc, nhăn trán suy nghĩ. Vậy là chàng quyêt định tin nàng? Hay chàng chắc chắn nàng chẳng có đường àno để trốn thoát? Căn phòng nóng nực, và Ginny thấy như mình vẫn còn mưo hò sau giấc ngủ. nhún vai, nàng quya qua chậu nước và bắt đầu kỳ những bụi bẩn trên người nàng, sử dụng một trong nhữung cái khăn quàng cổ của steve làm khăn tắm. nàng ko còn thấy xấu hổ bởi sự trần truồng của nàng nữa, và khá quen với việc đúng đó và hoàn toàn ko mặc bất cứ thứ gì, tăm rửa. nàng ốm hơn. Ngoại trừ ngực nàng, hình như lớn hơn, và những đường cong của eo nàng, nàng có thể dễ dàng hóa trang thành nột cậu bé. Có nhữung chỗ trũng nơi cổ nàng, và khi nàng nhìn khuôn mặt nàng trong tấm guwong nhỏ treo trên tường, khuôn mặt nàng gầy hơn, theo kiểu khuônmặt của người gypsy. Bỗng sụ rung chuyển trên phố bên ngoài khiến nàng quên bản thân nàng chạy ra cửa sổ, mổ cánh cửa sổ gỗ nặng nề. khi nàng chui đầu được ra ngoài nàng nhìn xuống năm khẩu súng với năm người lính Pháp nhìn ngạc nhiên ko kém gì nàng.

Bộ đồng phục xanh đỏ khiến nàng nhớ nhà, và khi người lính cao hét lên với nàng bằng tiếng Pháp nsoi với nàng hàng trăm lần rằng vì tiếng động mở của của nàng có thể bị hiểu lầm là phục kích, có điều gì đó khiến nàng trả lời lại bằng tiếng Pháp.

Những người lsinh Pháp trên những con ngựa trên đường phố bụi bặm kéo mũ kê-pi của họ vẫy chào nàng, chỉ khi một người lính trẻ deo quân hàm quân úy chạy đi ngựa nước kiệu xuống phố đểc coi có chuyệ gì giữ chân những người lính của anh ta, Ginny mới nhận ra tình huống của nàng. Nàng quên mất nàng đang trần truồng, tóc nàng xõa ngang vai cho đến khi mắt nàng tỉnh táo để nhận ra. Gò má nang nóng bừng, Ginny lùi lại ngay cố gắng lờ đi những tiếng cười và cả những lời ngưỡng mộ từ những người lính Pháp. Nàng sập cửa lại và hy vọng họ bỏ đi. Và nàng nghĩ rằng, một cách đầy mâu thuán, không thể nào những người lsinh cười như vậy lại có thể tàn phá làng người da đỏ. Chỉ có Steve Morgan nói như vậy, -- có thể chính người Juarista đã làm như vậy. và bây giiờ -- những ý nghĩ khiến nàng xấu hổ và mệt mỏi, cuối cùng nàng đã an toàn. Nàng có thể tới thành phố Mexico với họ, cứ để steve cố ngăn nàng nếu cahfng dám. Cũng có thể vì Steve cũng là một người Juarista, chàng sẽ bị bắn... nhanh chóng chạy qua túi đồ nàng lôi ra một áo sơ mi mỏng trùm lên người khi cánh cửa bật mở và Steve bước vào. Quay người lại nàng đối mặt với chàng, mặt nàng hếch lên.

Chàng đạp mạnh cánh cửa đóng lại sau lưung và chàng nghiêng người trên cửa, khuôn mặt chàng phủ đầy sự giận dữ. Râu đã phủ khuôn mặt chàng sau suốt những tuàn họ di chuyển và nàng nghĩ trông chàng càng giống cướp biển hơn.

"những người lsinh của em đang ở dưới lầu," chàng nói đầy châm biếm, giọng chàng lạnh lùng. "Họ gọi em là con điếm mới của bà Vera. Tôi sẽ gọihọ lên lầu cho em phải ko Ginny?"

Khuôn mặt nàng tái mét, vì nàng ko nghĩ đến điều đó- họ có thể nghĩ ngay nàng là một trong những cô gái của bà Vera. Nhưng xét cho cùng những ý nghĩ đó thật cay đắngm họ có thể nghĩ nàng là ai cơ chứ?

"Ginny, em là cô gái ngu ngốc. họ đều là lính Pháp, em ko nhận thấy có thể họ ko thấy phụ nữ da trắng hàng tahsng trời? em ko nhận thấy họ muốn gì ở em sao?"

"Điều đó thi có gì khác biệt? đó cũng là điều anh muốn ở tôi mà phải ko?"

Ginny giật mạnh bộ váy màu vàng trong túi đồ và giữ nó đầy bảo vệ trước nàng. "đừng nhìn tôi như vậy! anh chẳng làm được gì nữa đâu Steve Morgan! Bên cạnh đó tôi muốn nói chuyện với đại úy của họ, khi tôi giải thích, anh ta sẽ bảo vệ tôi. Tôi chắc chắn điều đó. Và với anh..."

"Oh, vì chúa" chàng khoanh tay nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khinh ghét của nàng. "đó thực sự là nhưng điều em nghĩ sao? Chẳng lẽ em vẫn ngây thơ như vậy sao? Đó chỉ lf trò giải trí đối với những người lính đó - ko phải là câu chuyện phải mất cả tháng trời để chứng minh- em tình nguyện trở thành trò tieu khiển cho họ sao?"

"anh luôn luôn làm mọi chuyện rối tung lên." Nàng hét lên. "và nếu anh nghĩ anh khiên tôi sợ, anh lầm rồi. tôi thà đi xuống lầu và đối mặt với những người lsinh Pháp còn hơn tiếp tục trở thành con điếm bị bắt cóc của anh."

Nàng ngạc nhiên khi thấy chàng nhún vai hai tay chàng buông hai bên.

"Tốt thôi Ginny. Cứ làm những gì em muốn. nhưng nếu có thể tôi khuyên em nênmặc đồ vào trước. sẽ có sự hiểu lầm nếu em xuống lầu mà mặc ít đồ như vậy."

Thật khó tin khi chàng dễ dàng từ bỏ như vậy, và Ginny nhìn chăm chăm vào chàng cho đến khi nhưung tiếng la hét dưới làu khiến nàng nhảy dựng lên.

"Anh nghĩ những ngườ bạn của em mất bình tĩnh rồi," Steve nói nhẹ "tót hơn hết là em hãy nhanh lên, trước khi họ lên đây và bắt em. Nhìn thấy em như vậy --- cái giường thì dễ chịu -họ sẽ ko muốn nghe em giải thích đâu."

"Anh la tên khốn!" Chàng chỉ nhướng mày.

"anh nghĩ anh đã nói vưosi em về những gì mà em chửi rủa. nếu nhiều hơn họ ko hiểu đâu. Đặc biệt khi em nói với họ em la một tiểu thư đau khổ."

"Mẹ kiếp anh, ra khỏi đây."

Những ngón tay anfng run rẩy vì giận dữ, ginny kéo áo qua đầu và tránh xa ra khi chàng tiến về phía nàng.

"Anh ko dám tấn công em đâu, be yêu. Khi mà những người lính Pháp đang ở dưới lầu, sẵn sàng lên giải cứu em. Không, anh chỉ muốn giúp em, chiều hôm nay dường như những ngón tay em có vẻ vụng về quá."

Trước khi nàng kịp phản đối, chàng nôn nóng xoay người nàng lại, và nàng bị ép đứng im, cảm thấy những ngón tay chàng lướt nhẹ trên da thịt nàng khi chàng kéo váy xuống lưng nàng.

"Mái tóc của em-anh nghĩ em phải làm gì với nó thôi. Em có muốn anh chải tíc cho em ko?"

Ko chờ nàng trả lời, chàng lấy cây lược trong tay nàng, giữ nàng đứng trước mặt chàng sau lưng nàng là cơ thể rắn chắc của chàng, trước mặt nàng là cái bàn, chàng bắt đầu chảo tóc cho nàng, chàng kéo xuống dọc lưng nàng mặc những tiếng kêu giận dữ của nàng khi cây lược chải qua những múi tóc rối.

"Anh- anh nghĩ anh sẽ được lưoij lộc gì khi làm thế này chứ?" nàng hổn hển vì giận. "anh hứa anh sẽ ko ngăn tôi đi xuống lầu, và anh chắc chắn ko thể ngăn tôi nói mọi chuyện với anh chàng đại úy dễ thương kia. Nếu anh thông minh bằng một nửa như anh giả bộ thì bây giờ anh nên bỏ trốn đi!" Chàng thả cây lược và xoay nàng đối diện với chàng bàn tay chàng trên vai nàng bỗng nhiên đầy thô bạo .

"Quá trễ để chạy trốn rồi Ginny. Và bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ thích chạy trốn khỏi nguy hiểm cả. và thực sự thì querido anh định sẽ đưa em xuống lầu - nó sẽ chứng tỏ thêm một vài điều thú vị".

"Anh điên rồi!" Những từ ngữ bật thốt khỏi môi nàng như một lời thì thầm. "Họ sẽ giết anh!"

"Nhưng tôi cũng kéo theo vài tên chết cùng tôi. Và dù sao cũng đỡ hơn bị xử bắn hay bị tra tấn, mặc dù tôi chắc em sẽ hối tiếc vì bỏ lỡ những điều đó."

"Tôi sẽ ko để anh đe dọa tôi để tôi giữ im lặng đâu, Steve Morgan. Tôi có quá nhiều chuyện cần phải dàn xếp với anh."

"Vậy thì dàn xếp với tôi đi, mẹ kiếp. Nói với họ rằng tôi bắt cóc cô, rằng cô bị ép buộc-nhưng cô nói bát cứ điều gì về việc tôi hợp tác với người Juarista và có hàng tá người hoặc nhiều người vô tội như nhũng người còn lại trong thị trấn này. Cô muốn điều tương tự như vậy xảy ra trong thị trấn này? Tôi đã nói với cô họ đã làm điều đó như thế nào, ginny - họ bắt mọi người đứng ra ngoài và bắt đầu đếm và thường người thứ năm sẽ phai chịu điều đó. Nhưng đôi khi, họ đếm ngược lại - những anh lính Pháp lịch sự của cô - ho không thể ngừng bắn. Và khi mọi chuyện qua-cô chắc chắn sẽ ở đó để mua vui cho họ phải ko? Họ là một nhóm - 7 lính Pháp và khoảng 15 người Mexico. Họ nên giữ cô cả đêm ít nhất là cho đến hoàng hôn."

"Không, ko, ko! Tôi ko tin anh! Anh đang nói dối - anh toàn nói dối thôi. Họ sẽ ko làm vậy đâu."

Một tiếng gõ cửa nhẹ đầy lo lắng lên cửa khiến Ginny yên lặng, cắn môi ngăn sự giận dữ.

"Esteban! Vì Đức Mẹ đồng trinh! Những người lính Pháp uqá rối loạn rồi! Họ đe dọa lên lầu và lục tung nơi này lên nếu cô gái ko xuống lầu."

"Bà có thể nói với họ là cô ấy sẽ xuống ngay. Cô ấy chỉ sửa sang lại mái tóc để nó trông dễ thương hơn thôi, phải ko em yêu? Đững lo bà chủ-- cứ nói với họ nhữung gì tôi nói với bà - nhớ rằng bà ko vui vì chúng tôi ở đây!"

Ginny nghe tiếng chân người phụ nữ mập mạp xuống lầu và nàng nhìn chăm chăm vào Steve. Chàng mặc bộ đồ màu tối, tất cả đều màu đen ngaoị trừ cái áo khoác màu xanh. Chiếc áo khoác của chàng dủ dài để che khẩu súng chàng mang bênn hông.

"Anh mặc đồ như thể anh đang để tang vậy." nàng nói mà chẳng hề suy nghĩ và đỏ mặt khi thấy chàng cười.

"Có lẽ là cho lễ tang của tôi! Và bây giờ, cưng à, sao cô ko nhanh lên và làm gì với mái tóc của cô đi? Những người chinh phục dưới nhàchắc chắn ko muốn chờ lâu đâu."

Chàng cầm tay nàng khi họ đi xuống lầu, và Ginny tốt hơn hết là nên hòa hợp với trạng thái của chàng, nàng cảm thấy sự bất cần trong cảm xúc cuả chàng thường xuyên thẻ hiện rất rõ rệt khi chàng ở trong nhữung tình huống nguy hiểm. chàng đang chơi một canh bạc trên nàng, dĩ nhiên nhưng nàng bắt đầ tin chàng thực sự hứng thú của việc dấn thân vào nguy hiểm. nànghằn học nghĩ nàng cũng sẽ hứng thú với buổi chiều nay. Nàng sẽ chơi trò mèo vờn chuột với chàng, để cahfng đợi, tự hỏi khi nào khoảng khắc đó sẽ đến - và rồi nàng sẽ kết tội chàng vào lúc chàng ít mong đợi nhất, chỉ khi chàng bắt đầu cảm thấy chắc ăn vì nàng....

Quán rượu ồn ào bởi những tiếng gọi bằng tiếng Pháp, tiếng Tây ban Nha vì rượu và những tiếng nhạc ồn ào hơn, nhiều phụ nữ hơn. Đồng phục ở khắp nơi - ko có người dân thành phố nào ở đây. ở góc phòng một nhóm nhạc chơi nhạc một cách giận dữ như thể cuộc sống của họ phụ thuộc vào tiếng nhạc vậy.

Những người lính Pháp đã say xỉn nên họ bắt đầu làm ầm ĩ lên. Những ngươi Tây Ban nha khác ôm ấ trong tay những cô gái của bà Vera. "Hey, con điếm mập." Một trong những người lính Pháp hét lên khi Steve và ginny vừa đặt chân xuống cầu thang. "Cô gái đâu?" có những tiếng cười hưởng ứng từ những người lính khác.

"Một người gia thì có cái đầu để kinh doanh, tôi nói điều đó với bà ta! Đưa cô gái Pháp nhỏ bé đó xuống đây cho chúng tôi..." Giọng anh ta ngừng lại khi anh ta nhìn thấy con chim bồ câu nhỏ mà anh ta đang nói về cuối cùng đã xuống lầu, bám sát vào cánh tay của một người đàn ông bắc mỹ cao lớn, râu ria-anh ta đang nhìn chăm chăm vào anh đầy lạnh lùng.

Những tiếng xuýt xao theo sau, Ginny ko thể ngừng bám chặt vào cánh tay Steve. Nàng nghe những điều họ nói về nàng, và bây giò, nàng nhìn thấy những ham muoson trần tục mà họ chẳng thèm che giấu của tất cả những người đàn ông trong phòng.

Một giọng nói lè nhè kéo dài, giọng nói bỗng nhiên nghe rất miền nam, Ginny nghe tiếng Steve kéo dài "tôi e rằng có sự hiểu lầm ở đây. Quý bà đây, thưa quý ông," chàng thêm một chút chế nhạo trong tiếng "quý ông" " là vợ của tôi".

Ginny hít vào một hơi sau, giận dữ khiến nàng mờ mắt đi. May mắn thay bà Vera chọn ngay lúc này mà đứng lên, tay bà khoanh trước ngực, cặp ngực bự của bà run rẩy dưới bộ váy đỏ rực.

"Đó! Tôi đã nói gì với anh? Tôi ko muốn anh ở đây - tôi nói ko có chỗ ch một người đàn ông vưoi vợ ông ta ở đây. Nhưng người nước ngoài..." bà ta quay sang phía tên đại úy Pháp và đưa tay ra một cách chán ghét.

"Tôi phải nói gì với người nước ngoài hi ông ta nsoi với tôi như vậy? ông ta tự mình đi vào trong-ông ta nói ông ta quá mệt mỏi đi kiếm phòng trọ khác--- tôi có thể làm gì đây?"

"Dừng lại nào!" Giọng Steve đầy bực mình. "Tôi đã trả tiền trước cho bà, phải ko? Tiiền đô Mỹ. Cái đất nước chết tiệt này! Thuê một căn phòng thật khó khăn và cô vợ ngọt ngào của tôi bị xúc phạm phẩm giá. Thưa quý ngài, đế tôi nói cho quý ngài..."

"Thưa ngài! Vui lòng chỉ một chút thôi..."

Viên đại úy ngay lập tức đứng lên, ngả mũ chào nàng khi anh ta tiến về phía nàng. Dĩ nhiên anh ta là người đầu tiên nhìn thấy nàng trần chuồng và cách anh ta nhìn nàng bây giờ khiến nàng đỏ mặt khi anh ta nhìn nàng từ đầu xuống chân.

"Thưa ngài, xin ngài thứ lỗi cho chúng tôi - chúng tôi đã phải đi một hành trình dài và mệt mỏi, chúng tôi - đã lầm lẫn, khi chúng tôi nhìn thấy phu nhân bên cửa sổ..." anh ta xòa tay ra, lòng bàn tay ngưa lên như một cử chỉ xin lỗi, mặc dù khi anh ta nhìn Ginny đó là một cái nhìn xấc láo đầy thèm khát.

"Tôi mong ngài, thưa quý ngài, chấp nhận lời xin lỗi của tôi. Chúng tôi ko có ý bất kính, anh hiểu điều đó như thế nào mà, tôi chắc điều đó. Có lẽ anh sẽ cùng ngồi vào bàn với chúng tôi chứ? Vài ly champagne nhé?"

"bây giò thì nó như một lời mời nhưng tôi ko biết vợ tôi..."

Sự e dè trong giọng nói của người Mỹ to xác khiến viên đại úy ko thèm để ý đến anh ta nữa ngay lập tức anh ta coi tên người Mỹ như một tên đần. Một người Mỹ điển hình, dĩ nhiên. Nhưng vợ anh ta-ah, cô ta quá xinh đẹp để làm vợ. giống người tình của anh ta hơn, sự giận dữ của người đàn ông đã nhanh chóng xẹp xuống thế nào - ai mà biết đc? Có lẽ có thể có một sự sắp xếp... trong khi anh ta đang suy nghĩ, người đàn ông pháp khẽ cúi chào Ginny.

"Xin bà cho phép, tôi đã xa nước Pháp hai năm, và tôi thèm được nghe tiếng nói dịu dàng dẽ thương của phụ nữ đất nước mình - champagne rất ngon, tôi đảm bảo với bà..." an ta nói bằng thứ tiếng pháp nhanh và Ginny e ngại nhìn lên Steve. Chàng cúi xuống nhìn nàng, một nụ cười lạ lùng nở trên môi chàng.

"Tôi ko hiểu được một nửa những gì ông ta nơi nhưng dĩ nhiên nếu em muốn uống champagne, yình yêu của anh, thì anh thấy cũng chẳng hại gì nếu chúng ta cùng ngồi với đại úy đây." Bây giờ anh ta lại định làm gì đây? Anh ta đang âm mưu gì? Cho dù đó là gì, nàng cũng ko để nó thành công! Anh ta đúng là một diễn viên - nàng muốn dạy anh ta một bào học, cho an ta thấy nàng cũng có thể diễn được. Ginny cười với người lính trẻ và rồi cắn môi đầy chến giễu.

"vWell - well khi ông chăc ông hiểu, và cả nhữung người lính của ông cũng vậy, rằng tôi ko phải-ko phải-"Ah, thưa bà. Đững nghĩ về nó nữa. Một lần nữa, tôi xin lỗi bà ngàn lần...."

"Chúng ta có uống hay ko đây?"

Phật ý khi bị cắt ngang nhưng viên đại úy Pháp cũng gật đầu.

"Dĩ nhiên thưa ngài! Và cho phép tôi được tự giới thiệu --- Đại úy Francois D'Argent - xin được phục vụ ông bà."

"Tôi là Gray. John Gray. Và quý bà bé bỏng vợ tôi Virginia."

Một làn nữa Ginny phải kìm nén cơn giận dữ. chàng đã đi quá xa. Nhưung nàng cho phép viên đại úy Pháp dẫn đường tới bàn anh ta, và cười với nàng một cách lịh sự đầy Pháp khi nhữung người lính của anh ta đứng lên chào nàng khi nàng đi ngang qua họ.

Nửa giờ trôi qua, một chai champagne trở thành vai chai và những người lính Pháp khác ngồi xung quanh họ mặc kệ sự có mặt cảu đại úy của họ. một tên hạ sĩ luôn giữ cho ly của người đàn ông Mỹ đầy và ông at có vẻ rất hạnh phúc được uống như ông ta muốn và hút xì gà, cười với nhữungcuộc trò chuyện bằng tiếng pháp xung quanh ông ta.

D'Argent để ý khuôn mặt người phụ nữ đỏ bừng vì thỏa mãn và hứng thú, chẳng nghi ngờ gì ảnh hưởng của rượu vang đã tạo nên điều đó. Anh ta luôn để ý để cốc rượu của nàng luôn đầy.

Đây là một cặp lệch đôi. Anh ta một cách thông minh đã biết đc người đàn ông Mỹ to lớn đến từ Texas. Ông ta mua gia súc, và thừa nhận ông ta nghèo từ sau chiến tranh. Ông ta tới Mexico cố mua gia súc với số tiền còn lại - ông ta dự định tới một vùng tên là kansas nơi ông ta ngĩ ông ta có thể tạo đc lựi nhuận khổng lồ.

"Tôi sẽ giữ con búp bê của tôi ở đây trong những bọ đồ đẹp đẽ bằng lụa." ông ta cười một cách gian ác, bắt gặp ánh mắt người phụ nữ ném về phia sông ta, Francois thề rằng anh ta thấy anh nhìn ko thích thú gì trong ánh nhìn đó.

Ah anh ta nghĩ một cách hài lòng, ko phải mọi chuyện đề tốt đẹp ở đây. Bà - nếu cô gái là bà Gray - chán. Ai có thể trách cô chứ? Và chồng cô ta nói cô đã khăng khăng đòi đi cùng ông ta trong cuộc hành trình ngu ngốc này.

"Tôi đoán ginny nhỏ bé của tôi ghen," ông ta nói với một nụ cười ngu ngốc "mặc dù tôi sẽ theo đuổi những cô nàng xinh đẹp chứ ko phải theo đuổi kinhdoanh nếu nàng ko đi cùng tôi."

Lúc đó Ginn nhỏ bé xinh đẹp sặc khi đang uống ly champagne, và ông chồng ngu gốc của cô còn làm nọi chuyệ tệ hơn khi xoa xoa lưng nàng.

"nào búp bê - em luôn uống cái thứ đó quá nhanh. Và nghĩ đến đó, em đỏ bừng lên rồi nè. Có lẽ chúng ta phải tìm chỗ nào để ăn thôi --- anh cũng đói quá rồi."

Nghĩ nhanh, D'Argent sắp xếp mời họ dến dùng bữa với anh ta- ko, anh ta khăng khắng như vậy! Hạ sĩ Rchon là một đầu bếp tuyệt vời - anh ta nhanhchóng đi trước và bắt đầu chuẩn bị bữa ăn. Bà Gray bắt đầu cười, nói một cách ngọt ngào bà ta thích điều đó biết bao - rằng anh ta là người đàn ông tốt bụng nhất và khi D'argent ngồi kế bên bà ta, khẽ giẫm lên chân bà ta dưới bàn một cách đầy ngu ý bà ta vãn tiếp tục cười.

Ginny cảm thấy hưoi say rượu và sự hứng thú với trò chưoi mà nàng đang chơi. Nàng hy vọng Steve đang vã mồ hôi vì nó. Cứ để chàng nhưu vậy! Đây là lúc chàng nhận lại và cùng lúc nàng có thể nói với tất cả mọi người chàng là ai và chàng là gì. Và nàng đang hứng khởi vì lại đưojc nói tiếng pháp lần nữa, hỏi nhữung câu hỏi về nước Pháp thân yêu, và trên tất cả được đối xử như một người phụ nữ xinh đẹp. vì cahmpagne nên Ginny ko nhận ra đại úy ngày càng thấy khó hiểu khi câu chuyện của họ tiếp tục.

Vậy bà Gray đã sống ở Paris nhiều năm và thực ra nàng có một nửa Pháp. Nàng thường nói về cô và chú nàng - sở hữu một ngôi nhà riêng rất giàu có và rất có ảnh hưởng - nàng ko thẻ nào sống ở đó trừ phi nàng nàng một hầu gái hay gia sư.có lẽ nàng là gia sư vì những hành động đầy vẻ đài các của nàng. Một người phụ nữ giàu có sinh ra trong một gia đình gia giáo ko thể nào bị mang đi khắp vùng với một người Mỹ quê mùa như vậy và cũng ko thể nào ngủ trong một khách điếm như thế này.

Khi những ly rượu tiếp tục những người mexico càng ồn ào hơn. Một trong số họ lên lầu nghỉ với những cô gái mà họ chọn. d'argent để ý, môi anh ta nở nụ cười khi người đàn ông Mỹ hình như cũng đã ngủ. Rõ ràng ông ta ko quen với chamgane, rượu ngon với ông ta thật phí phạm. nhưng người phụ nữ lại là chuyện khác - cô ta trông càng rực rỡ hơn, xinh đẹp hơn. Ngay cả với bộ đồ rẻ tiền mà cô ta đang mặc cũng ko hề làm lu mờ đc vẻ dẹp của cô ta. Một người phụ nữ xinh đẹp bất mãn- một người chồng ngu ngốc ko để ý thây chuyện gì đang xảy ra dưới mũi ông ta - còn gì hoàn hảo hơn? Và anh ta, Francois đã ko có phụ nữ hơn tháng nay, nếu ko tính vài người mà anh ta cướng hiếp - những nguwofi đàn bà Mexico bẩn thỉu đã hét lên đầy căm ghét và giãy giụa. người phụ nữ này sẽ ko chống lại anh ta, anh ta chắc chắn điều đó khi mỗi phút trôi qua.

Mỉm cười, nghiêng người gần cô gái hơn khi câu chuyện của những ngườ lính của anh ta quá ồn, đại úy d'Argent càng nồng nàn hơn càng trơ tráo hơn. Môt hai lần bà Gray hay Ginnette như anh ta nghĩ trong thâm tâm mình thực sự đỏ mặt. anh ta càng táo bạo hơn, chắc chắn chồng cô ta ko hề biết tiếng Pháp, và cặp mắt xinh đẹp của cô gái khép lại ... anh ta để ý cô ta nhìn về phía chồng mình và cười.

"ông ấy ngủ mất rồi - chồng bà", anh ta nói bằng giọng Pháp nhẹ. "Mặc dù tôi, tôi ko hiểu sao ông ta có thể ngủ được khi có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy bên cạnh. Ah, nếu tôi có thể cho bà biết tôi đánh giá ca thế nào sự hiejn diện của bà ở đây..." lại một lần nữa chân anh ta khẽ giẫm nhẹ lên chân nàng dưới bàn.

"Ông trở nên quá liều lĩnh rồi đáy, thưa ngài." Nàng nói sắc, thấp giọng " và nếu tôi là ngài tôi sẽ ko đánh giá thấp anh ấy. Điều đó thật nguy hiểm."

Có phải ý nàng là chống nàng ghen ko nhỉ? Chắc cahứn ko phải rồi. nhưng có lẽ nàng chỉ đang chơi trò làm dáng.

"Thưa bà", d'Argent nói tha thiết "tôi ko thể trách bất cứ người đàn ông nào ghen tuông khi sơ hữu một kho tàng như vậy. Nhưng nếu bà cho phép tôi, như một người hâm mộ vẻ đẹp và sự thanh cao của bà, cho tôi hỏi một câu - thực sự bà làm gì ở đây, với một người đàn ông ko hiểu rõ giá trị của bà? Đây ko phải là nưoi dành cho phụ nữ, đất nước điên khùng này, và đặc biệ vớii một người phụ nữ xinh đẹp như bà. Va ở thành phố Mexico bây giờ..."

Và anh ta kéo dài giọng một cách đầy chủ ý Ginny bối rối nghĩ có lẽ đây là cơ hội của nàng. Viên đại úy trẻ sẽ dễ dàng giúp nàng, mặc dù nàng đặc biệt thâ trọng vứi cung cách quá táo tợn của ông ta. Nhưng khi ông ta hiểu...

"thưa ngài", nàng nói lựa chọn từng từ ngữ, "có lẽ tôi nên giải thích..."

"tình yêu của anh, trễ rồi. có lẽ đầu bếp của đại úy ko thể tìm được thứ gì để nấu ăn rồi. dù sao anh nghĩ chúng ta nên rời những quý ông đây với nghĩa vụ chiến tranh của họ và tìm nơi nào đó để ăn đi. Em biết anh luôn buồn ngủ thế nào khi anh uống với một cái bụng rõng rồi mà."

Khuôn mặt viên đại úy tối sầm lại vì sự cắt ngang ko mong đợi. và điều gì đó trong giọng nói của người Mỹ to lớn khiến anh ta ko nói được gì. Nhưng dĩ nhiên người đàn ông là một tên đần.d'argent chẳng thèm tuơc khẩu súng mà người đàn ông mang bên mình. Những anh chàng cao bồi Mỹ mang súng bên mình nhu ưmột phân của bộ quần áo mà anh ta mặc thôi. Và bên cạnh đó, một khẩu súng thfi có thể làm được gì giữa một đội quân lính Pháp chứ? Anh ta ép mình cười và nói nhẹ nhàng.

"thưa ngài --- ko cần phải lo lắng, tôi cam đoan với ngài. Rchon sẽ tới đây trong vài phút, hay tốt hươn hết là chúng ta hãy tới nhà tôi - tôi có một thứ champagne hảo hạng mà tôi muốn ngài thưởng thức nó. Và tooi chắc chắn bữa ăn sẽ khiến bà hài lòng thưa bà."

Ánh nhìn chăm chăm của chàng khiến Ginny đỏ mặt, mặc dù nàng vẫn thấy khó hiểu và giận dữ khi Steve cắt ngang họ. nàng bắt gặp Steve nhìn nàng đầy chế giễu, một bên chân mày nhướng lên như thể để nàng quyết định mọi chuyện. và ngay cả D'Argetn cũng đang nhfn nàng đầy mong đợi.

"Em vẫn chưa có một bữa ăn cho ra hồn cả mấy tháng rồiQ!" nàng nói với Steve đầy rầu rĩ. Và rồi nàng đặt tay lên cánh tay chàng đầy vẻ tán tỉnh và ngước lên nhìn chàng, cặp mắt khẽ chớp một cách đầy chủ ý. "Làm ơn - anh ko thể từ chối em."

Chàng nhận đưojc ý nghĩa trong hành động của nàng, dĩ nhiên nàng cố tình làm như vậy đẻ chàng hiểu. nàng nhìn thấy môi chàng mím lại và nàng hả hê. Cư sđể cahfng bưiớc đi vứi cái thòng lọng trên cổ thêm mộtchút nữa. nàng sẽ phản bội lại chàng bất cứ lúc àno và chàng biết điều đó. Ý nghĩ dó khiến nàng cảm nhận nàng có sức mạnh.

"Tình yêu cua anh - em biết rõ anh ko thể từ chối em điều gì mà! Và cảm ơn ngài lẫn nữa đại úy."

Steve đứng dậy kéo ghế một cách vụng về. chàng thấy Ginny nhíu mày và chàng cười. phù thủy nhỏ, nàng đang thích thú. Nhưng đó la chàng cho nàng cơ hội đó - đến lượt nàng là người dẫn đường và nàng nhận lấy nó.

D'Argent nhanh chóng giải thích với lính của anh ta rằng anh ta sẽ trở lại nhà và những ngừi Mỹ sẽ là khách của anh ta. Một trong những người lính nở một nụ cười rụt rè chúc mừng anh ta và anh ta giả bộ ko để ý thấy.

Ngoài trời ánh nắng chói chang tỏa xuống đầy nóng nực, Ginny rùng mình co người lại tránh ánh nắng. Liếc nhìn Steve xin lỗi một cách chiếu lệ, viên đại úy đưa tay cho nàng. Đi chậm chạp phía sau, giả bộ trông có vẻ tò mò, steve để ý người nông dân Mexico nhăn nheo ngồi cuối vỉa hè. Người đàn ông hoặc là người tị nạn hoặc là những người ăn xin qua vẻ ngoài của ông ta như có vẻ đang ngủ gật nhưng Stevevẫn để ý thấy được một ánh mắt của người đàn ông nhìn họ và nhanh chóng vụt biến mất.

"hey người đàn ông già đó trông như ông ta ko đượ ăn trong hàng năm trời rồi. Giữ lấy nè bạn của tôi, hãy mua cho mình một bữa ăn."

Người đàn ông nhào vào đám bụi nhặt lấy đồng xu được quẳng một cách cố ý, ông ta cảm ơn bằng thứ tiếng thổ dân da đỏ.

D'Argent và Ginny đứng lại và viên đại úy nói với vẻ ko hài lòng.

"Thực sao thưa ngài! Ngài ko cần động viên đám cặn bã đó. Cho họ một đồng peso và họ mong chúng - rồi họ quay lưng lại kề dao vào cổ ngài vài giây sau."

"Ah chao ôi - tôi ko thể nhìn được một người đàn ông trông gầy còm và đói như ông ta," Steve nói êm " Chúng tôi thấy quá nhiều người như vậy khi chúng tôi ở đây, phải ko em yêu của anh?"

"Em ko muốn nói về những điều ko dễ chịu" Ginny nói sắc, từ chối ko tham gia vào trò chơi của chàng cho dù nó là gì đi chăng nữa. Mặc dù nàng khó chịunhận thấy sự hiện diện của chàng nơi khuỷu tay nàng khi họ đi dọc con phố, nàng giả bộ tảng lờ chàng, tahy vì đo những nụ cười của nàng chỉ dành cho viên đại úy.

Những người Pháp tự làm nơi trú ẩn của họ bằng cấu trúc của gạch sống và trông nó như một cái nhà tù điạ phương. Nhưng khi ddaij úy D'Argent nhanh chóng giải thích anh ta ở khu phó kế bên, anh ta thấy nơi đó sạch sẽ và dễ chịu.

"Những nhà tù luôn cho tôi cảm giác vui thú,"Steve bình luận. " Ông có tên tù nào trong đó ko?"

"Chỉ một thôi", d'Argent nói với vẻ nông nóng. "thực sự chúng tôi nghĩ người đàn ông là gián điệp Juarista - anh ta chẳng có công việc gì ở đây. Ngày mai chúng tôi sẽ hỏi anh ta và tìm ra."

"Oh" Người đàn ông Mỹ dường như có vẻ hứng thú. " Tôi nghĩ anh có thể tìm ra mọi chuyện? Từ những gì tôi nghe được - nhữung người - cho dù ông gọi họ à gì đi chăng nữa - họ là những kẻ khó nhai đấy."

"Chúng tôi có cách của chúng tôi thưa ngài. Tin tôi đi nếu nguwofi đàn ông trong tù là một trong những người Juarista đáng tởm đó anh ta phải khai ra hết khi mà những người của tôi tra hỏi anh ta."

"Tôi đoán luật pháp của các anh ở đây khác nơi quê nhà chúng tôi. Có khi nào anh ta ko phả là gián điệp ko?"

D'Argent nhún vai, cặp mắt hắn sáng lên. "Thưa ngài chúng ta đều phạm sai lầm. Và đây là chiến tranh. Những lời giả thích của người đàn ông ko khiến chúng tôi thỏa mãn, và sau đó một trong những bản năng..." anh ta kết thúc câu nói bằng một cái nhún vai nhưng cùng lúc anh ta thấy gần như yên tâm khi người đàn ông Mỹ đang phí phèo điếu xì gà ko cố chấp phản bác lại anh ta. Anh ta ở Mexico hai năm và tra tấn những kẻ khác ko phải là điều khiến anh ta thích thú. Anh ta thấy những lính Pháp, thường xuyên bị cắt xẻo một bộ phận nào đó trước khi họ bị giết, và chẳng có bất cứ sự tiếc nuối nào của Đại Tướng Bazaine về tất cả những hình phạt hay kết án người Juarista đều chẳng cần phiến tòa xét xử. Xét cho cùng đây là chiến tranh. Những bị tử hình lại là chuyện khác, tra tấn mặc dù là cần thiết nhưng cũng thật là một chuyện kinh tởm. Anh ta có thể ra lệnhlàm điều đo snhưng giả bộ ko nhìn. May mắn thay anh ta có hai lsinh đánh thuê người Mỹ gác nhà tù - những người đàn ông dày dặn từ biên giới đến họ thà kiếm nhiều tiefn bằng việc chống lại người Juarista hơn là cuộc sống trong luật pháp nơi quê huơng họ. Một trong hai người, cao với cặp mắt xám của người Texan tên là Tom Beal anh ta có thể tra hỏi tù nhân. Viên đại úy đã từng thấy Beal làm việc trước đây, và Beal thích công việc đó. Hắn và người đàn ông kia, chỉ được biết vưosi cái tên là Blue cùng làm việc rất ăn ý với nhau. Chúng đều rát nhanh nhạy với súng và độc ác, chúng chứng minh giá trị của chúng bằng cách làm những kẻ giám sát, tìm kiếm những băng nhóm người Juarista "guerilố" những kẻ đến và đi như những chiếc bóng, thích tấn công những lính Pháp một cách bất ngờ từ những cuộc phục kích hơn là đối mặt với họ.

Viên thiếu ta Pichon cố gắng làm hết khả năng của mình với căn hộ tồi tàn. Sàn nhà bóng loáng thêm vào đó lkà nhữung màu sắc của gỗ trang trí cho ngôi nhà. Và bữa ăn thì ko còn gì tuyệt hơn. Pichon là một đầu bếp tuyệt hảo. Tự hào d'Argent mời hai người khách dùng thêm rượu vang trắng lấy từ bếp và bà Gảy đồng ý với đại úy rằng đó là thứ rượu vang hảo hạng nhất.

Người đàn ông Mỹ chồng bà ta thì lại dửng dưng chỉ tập trung vào uống rượu như thể nó chỉ là nước . Thật là phí phạm với một con lợn ngu ngốc, d'Argent nhăn nhó nghĩ.

Nhưng và Gray-Ginnette lại khác. Nàng thật đẹp thật tao nhã thật phí phạm với một người chồng như vậy, và Francois càng ngày càng bị kích thích bởi người phụnữ đó. Anh ta xin lỗi một cách qua loa khi nói chuyện bằng tiếng Pháp, nhưng người đàn ông Mỹ chỉ vẫy vẫy điếu xì gà vào anh ta và nói "cứ tiếp tục". Hắn ta là loaị người gì vậy? một kẻ khom mình trước vợ để đạt được tham vọng kinh doanh của hắn, sử dụng nàng như mồi nhử. Và chắc chắn mọi chuyện giữa họ ko được tốt đẹp.

Có lúc khi cuộc trò chuyện của họ về chính trị Ginnette cũng như d'Argent hỵ vọng những người phương nam sẽ chiến thắng trong cuộc nội chiến, Chồng của nàng, ngược lại chỉ nhướng mày và khuyên nàng chính trị ko phải là lĩnh vực của phụ nữ.

"Oh --- anh thật ko thể chịu nổi." nàng nổi giâịn, và chồng nàng cười với vẻ hạ mình, anh ta nhìn qua bàn vào đại úy với vẻ mong đưojc sự giúp đpữ và khẽ khún đôi vai rộng cua rông ta.

Hướng cuộc đối thoại sang nhữung vấn đề cá nhân, d'Argent khám phá được rằng người phụ nữ được học hành chu đáo. Người mẹ Pháp của nàng mất khi nàng còn nhỏ, nhưng cha nàng là người Mỹ thì vẫn còn sống. "Cô đến từ Lousiana, thật chứ?" "Alas ko thưa ngài! Tôi hy vọng ở lại lâu hơn một chút, đặc biệt là ở New Orleans, nhưng cha tôi lại vội vàng tới Texas..." nói tới đây nàng dừng lại suy nghĩ ko muốn tiếp tục. "Oh, chắc ko còn nghi ngờ gì nữa nơi đây cô đã gặp chồng mình" d'Argent nói.

"Tôi - vâng, tôi đã gặp anh ấy ở Texas,' nàng nói ngắn gọn. Nàng nên nói nhiều hơn, nàng uống đủ nhiều để khến nàng táo bạo hơn nhưng ngay khoảnh khắc này chồng nàng lại khiến nàng trở thành con ngốc khi đứng bật dậy, ghế của anh ta bật ra phía sau. D'Argent để ý ông ta lảo đảo.

"Anh thứ --- lỗi cho tôi một chút. Thức ăn tuyệt quá. Nhưng tôi --- cần một chút ko khí trong lành--- có nhà xí xung quanh đây ko?"

Ginny đỏ bừng cả mặt, khuôn mặt nàng vừa xấu hổ vừa đầy căm ghét, dù chỉ trong khoảng khắc nàng đã khéo léo che đậy điều đó. "Ah thưa ngài, xin thứ lỗi cho tôi. Để tôi chỉ cho ngài."

"ko --- ko tôi ko muốn làm phiền anh. Chỉ cần chỉ cho tôi nó ở đâu - tôi đoán nó ở đằng sau, huh? Giống như ở nhà..."

Mỉm cười người đàn ông loạng choặng bước đi, người đàn ông Mỹ râu ria xồm xoàm lóng ngóng đi về phía cửa sau dẫn tới mọt khoảng sân nhỏ nơi đó dẫn tới nhà tù.

Tên đần độn! cứ để hắn tìm một đierm nào đó thuận tiện và làm dịu hắn ta. Có lẽ hắn sẽ vượt qua. Nhưng ít nhất anh ta có cơ hội vàng Francois sẽ làm nó trở nên đáng giá nhất.

"Tôi thành thật xin lỗi bà vì để chồng bà uống nhiều như vậy" d'Argent nói nhẹ. "nhưng tôi ước muốn được ở riêng với bà ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, Em ko tưởng tượng được em đẹp biết nhường nào đâu-tôi có thể nhìn chăm chăm hàng giờ liền vào cặp mắt xanh của em - mê đắm bờ môi mềm mại của em---"

Người phụ nữ trẻ có vẻ bối rối, nhưng d'Argent nắm lấy tay nàng bóp chặt nó.

"Tôi cuồng dại vì em! Tôi noi với em như vậy thật bất ngờ, qua sóm bởi vì chúng ta đang trong chiến tranh thưa bà! Tôi chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như em - em khiến tôi bay bổng."

Anh ta đang kéo nàng về phía anh ta thì một tiếng súng vang lên khiến viên đại úy nhảy dựng lên trong khi người phụ nữ thốt lên một tiếng sợ hãi.

"Ôi trời! người Juarista."

Ngay lúc đó người Mỹ to lưosn đứng ngay cửa, một nụ cười toe toét ngu ngốc nở trên môi ông ta.

"Xin lỗi,xin lỗi tôi làm anh giật mình à, tôi ko có ý đó. Tôi chỉ muốn kiểm tra lại đạn, rồi bỗng khẩi súng nổ.ko thể hiểu nổi tại sao."

Trước khi d'Argent có thể nói bất cứ điều gì, Ginny lạnh lùng nói. "và tại sao, bỗng nhiên anh lại muốn kiểm tra coi súng của anh đã lên đạn chưa?"

"Huh?" người đàn ông Mỹ nhìn chăm chăm tử d'argent qua vợ ông ta và rồi lại nhìn lại. anh ta trông có vẻ khó hiểu. "Nhưng cưng à, em biết rõ anh luôn luôn kiểm tra súng của mình khi anh thấy những tên đàn ông nhìn em như vậy mà."

Chàng nhìn vào iên đại úy chết lặng, vẫn còn đang cười. "Tôi thực sự rất ghen vì Ginny! Những người đàn ông luôn nhìn vào nàng và tôi điên lên. Mặc dù con búp bê nhỏ của tôi chẳng thèm để ý đến họ. nàng ghét tôi điên lên, phải ko thiên thần của anh?"

D'argent bắt đầu trông có vẻ cảnh giác khuôn mặt anh ta đỏ bừng. Chắc chắn người đàn ông đó ko nghe lén chứ? Nếu anh ta ở Mexico anh ta đã bị lôi ra ngòai và bị bắn rồi nhưng anh ta ko dám gây sự với công dân mỹ, đặc biệt với một người mà vợ ông ta quá xinh đẹp và được góao dục tốt - nếu cô ta thực sự được giáo dục tốt, và cô ta ko phải là một gia sư kết hôn để tụ bảo vệ mình.

Người phụ nữ giận ko nói nên lời, cặp mắt cô ta lóe lên, nhưng d'Argen đã tìm lại được tiếng nói, xấu hổ vì giọng anh ta có vẻ như đang xo adịu.

"N--- nhưng thưa ngài!" anh ta lắp bắp nói "ngài chắc ko nghĩ tôi ---"

"Ah dĩ nhiên ko rồi! ko, anh thực sự tốt với chúng tôi, phải ko em yêu? Và anh cũng ko phải typ người của Ginny. Nhưng tôi chắc chẳng thích cách những người đàn ông xung quanh đây xử xự--- tôi suy nghĩ mãi --- và nó khiến tôi nổi điên, tôi đoán vậy!"

"thưa ngài..." d'Argent nói "Tôi thay mặt người của tôi xin lỗi ngài! Nhưng nếu ngài muốn nó...."

Một tiếng gõ cửa gấp rút vang lên, và giọng thiếu tá Pichon hối hả vang lên khiến viên đại úy có cơ hội cắt ngang và đứng thẳng lên.

"Tôi e rằng, thưa ngài vì tiếng súng bất ngời của ngài đã khiến những người lsinh của tôi bị báo động. Xin phép ngài một lát tôi sẽ đi giải thích với họ."

Gật đầu viên đại úy cúi chàng nguời Mỹ và vợ ông ta, D'argent mở cửa và nhanh chóng bước vào căn phòng phía trước nơi Ginny có thể nghe tiếng anh ta giải thích với những người lính của anh ta bằng tiếng Pháp rằng tên người Mỹ ngu ngốc, vụng về đang chơi với súng của hắn ta - cánh cửa đóng sập lại khiến nàng k nghe được hết những lời còn lại của cuộc hội thoại, Ginny quay lại và nổi giận với Steve.

"Steve Morgan, nhiêu đó là đủ rồi - sự lừa gạt đầy kỳ bí này như thế là đủ rồi! Ý tôi ...."

Chàng bước tối phía trước và bóp khuỷu tay nàng đủ mạnh khiến nàng rên lên vì đâu, vẻ say xỉn và ngu ngốc biến mất hết trên khuôn mặt chàng.

"Tên tôi là John Gray và tốt hơn hết là em hãy nhớ cho kỹ! Và với những gì em định làm Ginny, em nên suy nghĩ cho kỹ trước. Chúng bắt được Paco Davis trong ngục đó. Tôi ko biết gì chắc chắn cho lắm cho đến lúc này. Anh ấy đã đến bên cửa sổ khi tôi bắn phát súng đó, và tôi định cứu anh ấy ra ngoài."

Nàng lại nhìn thấy vẻ bất cần nhảy múa trong ánh mắt chàng và thở dài.

"Nhưng như thế thật điên! Thị trấn này tràn ngập quân lính anh cũng biết rõ mà. Anh sẽ bị ...."

Chàng bỗng cười. "Giết à? Nhưng điều đó sẽ khiến em hài lòng tình yêu ạ. Phải ko? Tất cả tôi yêu cầu là em đừng cố cản tôi thử. Nếu họ bắt được tôi, tôi chắc chắn sẽ chứng minh nhữung điều có lợi cho em."

"Tôi ko có ham muốn bị bỏ lại với một đám quân lính những người mà ko thấy phụ nữ da trắng trong cả mấy tháng trời - đặc biệt nếu họ nghĩ chồng tôi lại là một tên phản bội!" nàng vặn lại.

"hãy cố nhìn vào mặt tốt của vấn đề. Có lẽ viên đại úy trẻ đẹp trai sẽ giữ em cho hắn," chàng nói nhẹ. Cặp mắt chàng cười với nàng, và trong khoảnh khắc nàng nghĩ chàng định hôn nàng. Nhưng khoảnh khắc trôi qua với một tiến đập mạnh vào cửa. Chàng rời nàng và ngồi xuống ghế, cặp chấn dài của chàng duỗi thẳng khi chàng với lấy ly rượu của chàng.

D'Argent xin lỗi vì anh ta trở lại trễ, rót nhiều rượu hơn. Anh ta để ý thấy mặt bà Gray đỏ bừng và khá rầu rĩ khi anh ta quay trở lại phòng, và nàng đang xoa xoa khuỷu tay. Vậy! Có khi nào tên chồng vụng về của nàng dám đánh nàng ko nhỉ? Có lẽ người đàn ông đó thực sự ghen, trong trường hợp này, thêm nhiều rượu có khiến anh ta ghen hơn ko hay lại khiến anh ta ngủ quên đi?

Viên đại úy cố gắng gợi chuyện với người đàn ông nhưng dường như ông ta chẳngc òn gì để nói nữa, trừ phi nói về gia súc thì viên đại úy thấy anh ta trả lời vưosi vẻ kiệm lưoif. Chắc người Mỹ trông có vẻ đang ngủ. Ông ta uống một số rượu lớn, và mí mắt ông ta nặng trĩu, ông ta cũng chẳng thèm ý tứ che giấu những cái ngáp dài của mình. Ngay cả người phụ nữ cũng bỗng trở nên im lặng và suy tư - có lẽ nàng sợ chồng, mặc dù lúc sớm thì ko có vẻ gì nàng sợ chồng cả.

"Trễ quá rồi --- tôi sẽ ngủ luốn ở đây nếu tôi ko có một cái giường để nằm." người đàn ông Mỹ bỗng thông báo, giọng ông t alè nhè.

"nhưng thưa ngài, một ly nữa chứ ạ! Ngài thấy ko, chai rượu vẫn còn một nửa, và tôi sẽ ghét phải ném đi một chai rượu ngon. Tại sao thưa ngài, tôi nghĩ những nguyofi Mỹ như ngài là những người nhậu ko bao giờ xỉn chứ."

D'Argent thấy anh ta đang nhận lại được một phần thưởng khi anh ta thấy người đàn ông to lớn nhăn trán.

"Ý anh là gì, anh nghĩ--- chắc cahứn, chúng tôi uống tốt hơn tất cả những người khác, tôi cá đấy."

Đắc thắng, d'Argent nhìn người đàn ông với chai rượu và rót rượu vào ly của ông ta. Viên đại úy ko quên liếc nhìn người phụ nữ và mê mẩn khi thấy nàng nhìn anh ta. Môi nàng cong lên gần như một nụ cười, mi mắt nàng hạ xuống. Vậy---- nàng biết những gì anh ta đang làm, và nàng đồng ý! Anh ta cảm thấy hy vọng nhiều hơn.

Một tiếng gõ cửa vang lên, d'Argent khó chịu, anh ta càng thấy phiền hơn khi cánh cửa mở ngay lập tức trước khi anh ta có cơ hội trả lời. Những người Mỹ! Họ chẳng có chút tế nhị hay cách ngoại giao giao nào cả.

Người đàn ông bước vào và sập cửa một cách chẳngthèm để ý chút nào ngay sau lưng anh ta là Tom Beal một trong nhữung người canh gác nhà tù. Sao anh ta dám xông vào như vậy chứ?

"Beal! Anh làm gì ở đây vậy? tôi nghĩ tôi dã nói với anh..."

"ông nói với tôi hãy nói với ông ngay khi người tù của chúng ta bắt đầu thú nhận. Dường như anh ta đang muốn thú nhận. Nhưng anh ta muốn ông nghe anh ta nói."

Beal rất cao và ốm nhách, gò má cao khuôn mặt tái nhượt như xác chết. Mái tóc hắn màu rơm và dính vào đầu hắn bởi mồ hôi và tứ dầu tóc. Cặp mắt hắn màu xanh xám và vô cảm, Ginny rùng mình khi ánh mắt hắn chiếu vào nàng.

Steve vẫn giữ ly rượu trên môi chàng, gần như chẳng thèm quan tâm.

Như một thói quen Tom Beal quan sát căn phòng trước, mặc dù trước đây hắn đã từng ở đây. Hắn là một tên sát thủ chuyên nghiệp, và quan sát là bản năng của hắn. Hắn mang một cây súng, bao súng đeo trễ bên hông, hắn đặt khẩu súng trường hắn thường mang bên mình cạnh cửa sau khi hắn chắc chắn trong phòng có bao nhiêu người. Hắn nhận thấy việc quan sát là vô nghĩa, việc viên đại úy người Pháp khăng khăng như vậy. Khi mà ở đây vẫn an toàn, tại sao ko? Họ trả cho hắn một số tiên hậu hĩnh.

Beal để ý cô gái trước tiên - ngay những giây đầu tiên khi hắn bước vào phòng hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của nàng, biết rõ ngay khoảnh khắc ấy nàng là người Mỹ, trẻ trung và khá xinh đẹp.

Hắn cũng muốn có một người như vậy cho riêng mình - ý nghĩ đó thoáng qua đầu hắn. Lâu, quá lâu rồi hắn không có được một người phụ nữ Mỹ, đặc biệt một cô gái như thế này vẫn chưa vào thời kỳ rực rỡ nhất.

Vfi hắn đang ở trong phong của viên đại úy Pháp, và bởi sự hiện diện cua rngười phụ nữ, Beal đã mắc phải một sai lầm mà hắn thường ko bao giờ mắc phải. Hắn đã buông lỏng sự đề phòng, quan sát người phụ nữ trong khi hắn nói chuyện với viên đại úy người Pháp. Và bởi vậy, hắn duờng như ko để ý người chồng đang dựa người trên ghế và nhấm nháp ly rượu của anh ta. Anh ta nghe cuộc trò chuyện của những người lính Pháp và lờ luốn người đàn ông như thể một tên say rượu. chỉ có người phụ nữ-- người phụ nữ là quan trọng.

D'Argent để ý thấy cặp mắt Beal dường như xám hơn khi hắn để dục vọng của hắn lộ cả ra ngoài, và điều đó khiến viên đại úy khó chịu. Hắn ta ko có quyền gì mà bước vào đây và hắn cũng ko có quyền nhìn chăm chăm như vậy.

"Anh đã cắt ngang tôi Beal. Anh đang nói về tên tù?"

Môt cách khó nhọc Beal thu ánh mắt về phía khuôn mặt nhăn nhó của d'Argent một khuôn mặt đầy tự đắc.

"Oh vâng. Hắn bỗng nhiên muốn tự thú, như tôi đã nói - đặc biệt khi tôi bắt đầu nói với hắn những cách mà tôi định sử dụng để hắn phải nói."Beal cười một nụ cười đáng sợ như một con sói đang nhe nanh. "Hắn nói hắn biết chỗ chúng giấu đâu đó những ngọn đồi gần đây, nhưng hắn chỉ khai khi có mặt ông ở đây. Tôi đoán hắn nghĩ ông sẽ cho hắn một cơ hội."

"tôi sẽ chẳng cho chúng bất cứ cơ hội nào bọn Juarista đó,' đại úy nói lạnh lùng. "Nhưng dĩ nhiên người đàn ông đó ko biết cho đế khi hắn khai, tôi cho như vậy. Vâng tôi nghĩ..."

Trước khi viên đại úy nói hết câu Beal lại quan sát lần nữa. Đôi mắt hắn lướt qua người phụ nữ khuôn mặt bỗng trắng bệch và đứng im, đầu hơi cúi, hắn liếc nhìn người đàn ông râu ria nằm yên lặng trên ghế, ly rượu vẫn trên tay, như thể anh ta ko thể rời khỏi nó. Beal lại quan sát lần nữa khi một điều gì đó bất thường, một diều gì đó nửa như gợi nhớ trong đầu hắn khiến ánh mắt hắn lại tiếp tục quan sát người đàn ông Mỹ. Giống như những tay súng chuyên nghiệp Beal có một bản năng và đó là lý do hắn sống sót lâu hắn tin vào linh cảm của hắn - những thông điệp như một cơn chấn động nhẹ từ tiềm thức của hắn, và trong những trường hợp lạ. Và cách người đàn ông quan sát hắn bây giờ, nhìn hắn chăm chăm và lạnh lùng qua cặp mắt xanh đen tương phản một cách lạ lùng với bộ râu và mái tóc den của anh ta.

Cặp mắt đó. Dường như cặp mắt đó đã quan sát hắn trước đây, qua nòng súng. Chỉ một lần, và rất lâu rồi; nhưng Tom Beal ko bao giờ quên người đà ông đinh bắn hạ hắn.

Hắn cắt ngang viên đại úy khi anh ta đang nói mọt cách thô bạo và tiến tới phía trước, bàn tay hắn đặt trên báng súng.

"Ngài--- tôi đã thấy ngài đâu đó trước đây. Chúng ta đã đụng độ với nhau đâu đo hay lúc nào đó."

"Bây giờ Beal..." Viên đại úy Pháp bắt đầu nói người đan ông Mỹ nhì lên cặp mắt ông ta ngạc nhiên như thể ông ta vừa bị chuốc bởi thứ thuốc thôi miên nào đó.

"Có phai anh vừa nói Beal ko?" Giọng người đàn ông rầu rĩ, say xỉn và căm ghét. Nhưng anh ta ko với khẩu súng của anh ta như Beal cảm nhận anh ta sẽ làm như vậy. Tiếng hét ko mong đợi của anh ta khiến Beal cũng như những người khác cùng giật mình cho anh ta thêm một giây lôi khẩu súng của anh ta ra. Rồi với cách di chuyển nhanh người đàn ông hất ly rượu vào mặt Beal. Cơ thể Steve Morgan di chuyển theo hành động của đôi tay chàng chồm người lên bàn lao về phía Beal đấm mạnh vào bụng hắn khiến bao súng hắn đeo rớt xuống. Mất thăng bằng Beal té ngửa người, và bây giưo trước khi hắn có thể di chuyển một cú đám giáng mạnh vào hàm hắn --- hai bàn tay nắm tóc hắn giộng đầu hắn ko chút thương xót xuống sàn nhà cứng.

"Beal phải ko? Mày là thằng chó - mày nghĩ tao ko nhận ra mày à - thằng con haong dơ bẩn cố gắng bỏ trốn với vợ tao? Chỉ có một lý do tao ko giết mày là vì nàng bắt tao hứa tao ko giết mày, lạy Chúa, mày vẫn theo nàng và lần này tao chắc chắn sẽ giết mày."

Đó là điều cuối cùng Beal còn nhớ trước khi bóng tối bao trùm hắn - bóng tối đi cùng với những dòng máu đỏ và đau đớn.

Khi bàn bị đẩy qua một bên, Ginny la lên thực sự sợ hãi và dứng bật dậy. D'Argent hoàn toàn sững sờ, mồm há hốc, rong một lúc ko biết chuyện gì đang xảy ra.

"N---ngài, dừng lại. Ngài điên rồi sao? Vì Chúa dừng lại --- ngài sẽ giết anh ta mất!"

Anh ta cúi xuống cố găng kéo người đàn ông Mỹ điên cuồng ra. Điên khùng - ông ta điên thật rồi --- có chuyện gì với ông ta vậy? có thực là ông ta nhận ra Beal ko, hay chỉ vì cơn say của ông ta? Với cơn thịnh nộ điên cuồng người đàn ông Mỹ vung tay xô D'Argent khiến anh ta lảo đảo. Trước khi viên đại úy kịp hồi phục người đàn ông Mỹ đứng bật dậy và bây giờ chụp lấy vai vợ ông ta --- người đang chuẩn bị hét lên. Ông ta lắc mạnh nàng. "Cô là người đàn bà đĩ thõa. Cô đã để hắn ta - tán tỉnh với hắn ta, cười với hắn cái nụ cười e ấp đó khi cô nghĩ tôi ko để ý, như cô làm như vậy với tất cả những người đàn ông mà cô gặp. Như cô đã làm với viên đại úy suốt buổi tối ở đây, và đừng nghĩ tôi ko thấy những gì cô đang làm con quỷ cái."

Người phụ nữu đang thở hổn hển vì sốc và sợ hãi, cố gắng để thở. Những cái ghim kẹp tóc rơi khỏi tóc nàng, rớt xuống sàn và tóc nàng xõa xuống vai nàng.

"ko đừng!" Nàng cố nói , "làm ơn, đừng"

Vẻ gallant của viên đại úy Pháp bị xúc phạm. Tên say rượu ngu ngốc! Hắn nổi quạu. Điên lên vì ghen tuông, hắn ko biết mình đang làm gì!

"Dừng lại! Tôi ra lệnh cho ông dừng lại! Thưa ngài." Anh ta để ý thiếu tá Pichon đã chạy vào và bây giờ nhìn chăm chăm một cách ngạc nhiên.

"Tên đần độn!" d'Argent la lên bằng tiếng Pháp "Tên người Mỹ đần độn này điên rồi - hắn định giết quý bà đây! Anh ko biết làm gì ngoài việc đứng đó mà nhìn sao? Lại đây giúp tôi!"

Cùng nhau, cuối cùng họ cũng giữ được tay người đàn ông Mỹ và kéo ông ta ra khỏi ngưoif vợ đang nức nở của ông ta. Với một tiếng rên lên vì sốc cô gái ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy cổ.D'Argent đã nghĩ anh ta sẽ phải khó khăn lắm để giữ người đàn ông to lớn đứng im khi ông ta đang điên cuồng vì giận dữ nhưng khoảnh khắc anh ta giữ người đàn ông ông ta bỗng sụp xuống, lảo đảo trên hai chân.

"ko-ko phải lỗi của tôi" ông ta lẩm bẩm một cách ngu ngốc. "Nàng luôn khiến tôi - uống rượu--- chỉ có nó mới giúp được- luôn luôn là đàn ông-"

"Đó ko phải là sự thật! Đừng tin anh ta, đừng tin bất cứ điều gì anh ta nói!" cô gái phản ứng lại, cặp mắt nàng như một ngọn lửa xanh. "Anh ta là một người đàn ông độc ác tinh quái. Anh ta khiến tôi đau."

"Thưa bà--- thưa bà tôi xin bà đừng buồn. Chồng bà đang say rượu, ông ấy ko điều khiền được hành vi của mình. Tôi e tôi phải nhốt ông ấy lại trong tù - vì sự an toàn của bà, dĩ nhiên cả những người vô tội trong thị trấn nữa - người của tôi-"

Ngay khi người đàn ông có vẻ như sắp nổi điên lần nữa D'Argent lấy khẩu súng Smith & Wesson 44 nơi bao đeo súng của ông ta. Anh ta cười với người phụ nữ với mái tóc rối bời bây giờ đang nhìn anh ta với vẻ giật mình.

"Nhà tù," nàng lặp lại, giọng bỗng lạc đi và viên đại úy xoa dịu nàng.

"Đừng lo lắng gì tôi van bà. Tôi sẽ chỉ giữ ông ấy ở đây đêm nay đến khi ông ấy tỉnh rượu. Tôi sẽ dạy cho ông ấy một bài học, thưa bà, ông ta đáng bị như vậy, bà phải thừa nhận điều đó." Anh ta quay sang nhìn người đàn ông Mỹ cảnh cáo. "Và ngài, thưa ngài, nếu ngài hứa với tôi rằng ngài sẽ ko gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa tôi sẽ cho phép ngài bước vào tù như một quý ông, ko có còng nơi tay. Đó là vì bà đây, ngài hiểu chứ? Nhưng tôi phải cảnh báo ngài rằng nếu sẽ chĩa khẩu súng của ngài như thé này để ko có bất cứ bất trắc gì xảy ra, nếu ngài vui lòng."

"Nhà tù-" cô gái lại nói lần nữa. Lần này nghe có vẻ choáng váng. "Anh thực sự cho anh ấy vào tù sao?"

"Tin tôi đi thưa bà, tôi phải làm như vậy. Vì kỷ luật, bà hiểu chứ? Nhưng..."

Anh ta hạ giọng xuống và chuyển qua nói bằng tiếng Pháp, thông điệp trong ánh mắt anh ta rất rõ ràng. "--- sau khi tôi chăm sóc ông ta tôi sẽ quay lại đây, tôi sẽ tự mình đưa bà về lại khách sạn của bà. Bà ko cần lo lắng, tôi sẽ coi sóc mọi chuyện."

Nàng đỏ bừng mặt, cắn chặt môi và anh ta tự chúc mừng mình vì đã tìm được nàng. Nàng mới xinh đẹp làm sao! Đặc biệt lúc này, tóc nàng xõa ngang vai --- anh ta sẽ khiến nàng điên lên bởi những vuốt ve của anh ta --- anh ta rất cẩn thận, rất dịu dàng --- Những lời nói của nàng đưa anh trở lại thực tế, nàng đang hỏi anh ta điều gì đó.

"Ngài có phiền ko nếu tôi đi chung với ngài để chắc rằng anh ấy đã chắc chắn bị nhốt trong đó. Anh ấy nguy hiểm. Tôi muốn nhìn thấy anh ấy sau song sắt nhà tù."

D'Argent mỉm cười với chính mình. Vậy bây giò nàng quyết định rằng nàng ghét chồng nàng. Điều này còn tốt hơn. Có lẽ anh ta có thể theo đuổi nàng để nàng đến mexico cùng anh ta --- thật tuyệt khi có người tình lần nữa, đặ biệt là một cô gái dễ thương như thế này. Thoát khỏi chồng nàng sẽ dễ dàng --- cứ để chồng nàng lại cho Beal, khi Beal hồi phục lại.

Ngài Gray hiểu ông ta đang gập rắc rối. ông ta rất yên lặng, và xấu hổ; đầu ông ta cúi xuống. Và ông ta đứng lảo đảo trên hai chân, người đàn ông trông thật thảm hại.

"ko - ko có bất cứ rắc rối nào nữa đâu --- tôi hứa..." ông ta lẩm bẩm, những từ ngữ ko rõ ràng. "Tôi sẽ chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ --- ngủ thôi..."

"Tôi hứa thưa ngài, ngài sẽ ngủ ngon trong ngục của tôi tối này. Ngài sẽ có người Juarista làm bạn, và tôi e rằng họ có mùi rất kinh khủng, nhưng dù sao đi nữa... chúng tôi sẽ xử anh ta vào sáng sơm ngày mai, nên ngài có thể ngủ trễ chừng nào ngài muốn!"

D'Argent cười đầy ngụ ý với người phụ nữ, nhưng cô gái trông vẫn có vẻ ủ rũ. Sự giận dữ vửa rồi khiến mặt cô gái đỏ lên trông cô càng thêm phần quyến rũ.

"Tôi phải trông thấy anh ấy an toàn ở trong tù", nàng khăng khăng nói.

"Vậy thì lại đây thưa bà", d'Argent nói. "và ngài, thưa ngài, chỉ một đoạn ngắn thôi. Vui lòng đi đằng trước tôi, như vậy đó."

Anh ta quay đầu nhìn một cách chán chường vào cái bàn gãy và những ly bể --- tấm khăn trải bàn tốt nhất của anh ta đã bị vấy bẩn bởi rượu. Beal nằm thẳng đơ như người chết rồi, chỉ có những tiếng thở khó nhọc của anh ta mới cho thấy là hắn vẫn còn sống. Tên Mỹ say xỉn này đã tấn công Tom Beal. Ah --- hắn ta đáng chịu những gì mà Beal và người đồng nghiệp của hắn ta định làm với anh ta.

"Pichon --- anh ở lại và dọn dẹp chỗ này," viên đại úy ra lệnh. " và làm nhanh lên vì tôi sẽ sớm trở lại sau khi tôi nghe được những gì tên Juarista này khai. Và --- hãy coi sóc Beal. Có lẽ chườm đá lên đầu anh ta..."

"vâng thưa đại úy. Cùng lúc ạ"

Pichon chậm chạp để ý thấy viên đại úy liếc anh ta - sao Pichon dám nói nư vậy? Khi viên đại úy rời khỏi Pichon thở dài nhìn xung quanh căn phòng mà anh ta sắp phải dọn dẹp.

Đại úy D'Argent may mắn. Anh ta đã chĩa mũi súng vào lưng người chống phái trước --- và cánh tay còn lại vòng vào eo người vợ xinh đẹp. D'Argent - Một người đàn ông Pháp thực thụ.

Lối đi vào nhà tù, d'Argent vừa cho xây chỉ khoảng 80 feet từ cửa căn phòng mà viên đại úy tự mình ở đó. Tuy nhiên, đi chầm chậm đằng sau tên người Mỹ đáng xấu hổ, d'Argent vẫn cố rót vào tai của người đồng hành bên cạnh anh ta những lời có cánh. Nàng ko đáp lại, nhưng nàng cho phép anh ta đặt tay lên eo nàng, và anh ta nghĩ nàng chút nữa nàng cũng chẳng khó khăn gì mà ko cho anh ta làm nhiều thứ hơn thế nữa.

"Nàng quá xinh đẹp khi phí phạm tuổi xuân với một người đàn ông đáng xấu hổ như vậy! nàng cần một ai đó đánh giá cao vẻ quyến rũ của nàng, cặp môi đáng yêu và cả cơ thể kiều diễm của nàng nữa. Tin tôi đi, nàng sẽ được mặc những bộ đồ xứng đáng với nàng, những bộ váy đẹp nhất, kim cương trên tai và xung quanh cổ nàng nữa. Tôi ko phải người đàn ông đánh phụ nữ --- tôi thích được chinh phục em, Ginnestt bằng những nụ hôn. Anh sẽ cho em thấy --- tối nay anh sẽ khiến em hạnh phúc, anh thề."

"thưa ngài!" Lời thì thầm của nàng gần như thỏa mãn, và d'Argent cười, khẽ siết nhẹ eo nàng, tin chắc mình đã là người chiến thắng.

"ko cần giả bộ với anh, cô em bé nhỏ. Anh muốn em ngay từ lúc anh thấy em nơi cửa sổ, tóc em xõa xuống ngực như bây giờ vậy. Anh biết ngay từ lúc đó là chuyện gì sẽ xảy ra tiếp với chúng ta." Nghiêng người, d'Argent vuốt ve nàng bằng những lời đầy tình tứ. "Em sẽ ko phàn nàng gì khi tôi trở thành người tình của tôi, em yêu. Anh sẽ dịu dàng anh hứa. Và nếu em ở lại cùng anh, anh sẽ rất hào phóng."

Người đàn ông Mỹ bõng ho lên một tiếng và gần té ngã, d'Argent đập mạnh báng súng vào lưng ông ta một cách hằn học, hy vọng nó sẽ khiến ông ta đau. Anh ta nhận ra người phụ nữ đã thoát khỏi vòng tay anh ta và đang nhìn chăm chăm vào anh ta cặp mắt nàng long lanh những giọt nước mắt cảm xúc.

"Anh thực sự tin tất cả những điều tồi tệ mà người đàn ông --- thấp hèn này nói về tôi! Anh thực sự nghĩ tôi là loại phụ nữ rẻ tiền, phải ko?"

Anh ta cố an ủi nàng. Sao phụ nữ lại nhạy cảm quá thế nhỉ?

"Nhưng ko, cô gái đáng yêu! Em hiểu lầm tôi rồi. Dĩ nhiên em là một quý cô, và tôi đối xử với em như một quý cô. Nhưng tin tôi đi, tôi ko đỏ lỗi cho em khi thích một người đàn ông như người đàn ông này."

Một lần nữa khẩu súng lại đập vào lưng tên tù của anh ta, đẩy mạnh anh ta bước liền ba bước dẫn tới nhà tù. Anh ta hy vọng cô gái sẽ ko gây thêm khó khăn gì-xét cho cùng cô gái đã khuyến khích anh ta, vậy cô ta còn muốn gì nữa?

"Lại đây, lại đây cô gái bé nhỏ, em ko được nghĩ là tôi ko tôn trọng em." Anh ta dỗ dành. "Tối nay tôi sẽ cho em thấy tôi tôn kính em đến mức nào và vâng cả sự ngưỡng mộ tôi dành cho em nữa--- vì cơ thể tuyệt đẹp của em mà em giấu dưới lớp váy ko tương xứng với em."

Anh ta lại đặt tay lên eo nàng và kéo nàng theo, anh ta biết rằng một vài phụ nữ thích được chi phối và sử dụng bởi người đàn ông của họ. và khoảnh khắc tiếp theo anh ta quyết định một cách tự mãn rằng những điều anh ta nghĩ là đúng vì nàng đã ko còn phản đối nữa và đến bên anh ta một cách ngoan ngoãn.

Người đàn ông tên Blue mở cánh cửa với khẩu súng sẵn sàng trên tay, ánh nhìn anh ta chuyển qau ngạc nhiên khi thấy người đàn ông lảo đảo say xỉn mà viên đại úy đưa đi cùng.

Nhà tù chỉ có hai phòng và một văn phòng tự làm , và một phòng giam lớn. Tường được xây bằng thứ gạch sống dày, với những song chắn dày nới cửa xà lim và một khung ưcả sở nhỏ xíu. Đằng sau song sắt nhà tù, trên một cái giường ngủ bằng gỗ tự làm một người đàn ông nằm cong người trên đó, một tấm chăn dơ bẩn đấp ngang vai anh ta. Khi người Pháp và tên tù của anh ta bước vào trong tù người đàn ông trong phòng giam nhảy dựng lên đến bên song chắn nhà tù rung nó lên một cách điên cuồng.

"Người Mỹ-- đồ chó! Tao sẽ ko ở chung xà lim với thằng chó dơ bẩn?" Anh ta bắt đầu la lên.

"Câm miệng lại đồ thối tha." Blue la lên giận dữ, nắm đấm hắn vung lên đe dọa. Những gì xảy ra tiếp theo như một cơn ác mộng mờ mờ ảo ảo và cũng như sự thật, khi người đàn ông Pháp nhớ lại.

Người đàn ông Mỹ to lớn --- té chúi nhủo một cách say xỉn vào song chắn nhà tù khi d'Argent lôi ông ta ra. Ông ta té ngã và xô Blue ngã luôn. Ngay khi Blue đứng lên, quay đầu chuẩn bị chửi tên tù Juarista. Và khoảnh khắc kế tiếp Blue nằm quằn quại trên sàn nhà tù một cách vô vọng, tay ôm bộ hạ và rên rỉ như một con thú bị thương. Người đàn ông Mỹ râu ria đã làm điều đó, vẻ say xỉn của ông ta đã biến mất khi đầu gối ông ta thúc vào bụng người đàn ông kia.

Và bây giờ cặp mắt anh ta lạnh lùng và khắc nghiệt, mặt nạ ngây dại của anh ta đã đuwocj bỏ xuống, anh ta cầm khẩu súng của Blue trong tay khi anh hướng về phía D'Argent lưng anh ta hướng về phía nhà tù.

"Tốt hơn hết là bỏ khẩu súng anh đang cầm xuống. Ngần ngại ko bỏ xuống là tôi bắn đấy."

Vẫn còn choáng váng vì những gì vừa xảy ra, d"argent thả khẩu súng của anh ta xuống. Giọng nói rõ ràng rành mạch vang lên ra lệnh.

"Ginny--- em hãy lấy chìa khóa và mở cửa. Và cố nhanh lên bé yêu, chúng ta vẫn còn đang trong thùng thuốc nổ đấy."

Im lặng, di chuyển như một con rối, cô gái bước tới, cúi người xuống người đàn ông đang nằm quằn quại trên sàn nhà lấy chùm chìa khóa trên thắt lưng hắn ta. Ko cần được ra lệnh nàng mở cửa phòng giam và người tù bước ra cười nhăn nhở, cúi xuống nhặt khẩu súng d'Argent vừa làm rơi.

"Nhớ nói tôi hôn cảm ơn cô khi chúng ta rời khỏi thị trấn nhé Ginny." Anh ta nói nhỏ khi anh ta bước qua chỗ cô gái. Nàng nhìn vào anh ta vô cảm, sau này d'Argent nghĩ nàng trông như thể nàng đang bị thôi miên vậy.

Vài phút sau, bỏ lại d'Argent và Blue bị trói và bị nhét giẻ vào miệng, và bị khóa lại trong tù, có ba người đi một cách chầm chậm và bình thường ra khỏi nhà tù. Một trong ba người là phụ nữ. Họ cưỡi ngựa một cách công khai ra khỏi thị trấn. Vì người đàn ông Mỹ và vợ ông ta là khách của đại úy nên ko một tên lính nào làm bất cứ điều gì ngăn trở họ ra khỏi thị trấn.

Ngay khi họ ra khỏi ngoại vi thị trấn họ phi ngựa rất nhanh. Cả Steve và Paco ko ai nói một lời nào, mặc dù vậy chỉ sau một lúc họ đã biết chính xác họ sẽ đi tới đâu.

Ginny vẫn còn còn trong tình trạng ngơ ngẩn. Bộ váy màu vàng của nàng ko thích hợp cho việc cưỡi ngựa ngồi hai bên, nhưng yên ngựa không cho phép nàng có sự lựa chọn nào khác. Cặp chân trần của nàng lạnh ngắt, và sau vài giờ toàn cơ thể nàng cứng lại và tê cóng. Nhưng nàng ko hề than vãn, hay van xin họ dừng lại để nghỉ ngơi. Sau rốt, nếu những người Pháp đuổi theo họ, họ cũng đuổi theo cả nàng nữa. Dường như đó ko phải là sự thật.

Họ lại cưỡi ngựa dọc chân đồi, trời tối đen như mực, như vùng đất cấm. Đôi khi trong đêm họ cho ngựa nghỉ dưới những vách đá nhô ra, Ginny chỉ còn một chút sức lực té nằm xuống ngay tảng đá gần nhất, nàng nằm dựa lưng vào tảng đá hai mắt nhắm nghiền. Steve đã đỡ nàng xuống ngựa--- phủ chiếc áo khoác màu đen của chàng lên người nàng để ngăn giá lạn của đêm, và đưa nàng bi đông nước để nàng uống. Nhưng bây giờ chàng và Paco gần như là những bóng đen hòa với màu đen của đêm tối, họ hạ giọng trò chuyện với nhau. Nàng cố gắng lắng nghe nhưng nàng quá mệt mỏi. Chiếc áo khoác có mùi xì gà, và mùi đó khiến đầu nàng đau nhức. Nàng cảm thấy đầu nàng có thể nổ tung nếu nàng di chuyển đầu.

Tại sao nàng ko làm những gì nàng nên làm? Những hành động của D'Argent sẽ thay đổi ngay nếu nàng nói cho anh ta biết nàng là ai, và rằng nàng là tù nhân. Hoặc anh ta sẽ ko muốn tin nàng, vì những lý do của riêng anh ta? Và tại sao nàng lại ngu ngốc làm theo những chỉ thị của Steve và khiến nàng cũng phải bỏ trốn luôn? Nàng cố nói với bản thân chỉ bởi vì nàng ko muốn Paco bị hành hạ và bị hành quyết. Paco--- nhưng anh ta đang làm gì ở đây? Dĩ nhiên anh ta phải biết kế hoạch của Steve ngay từ đầu, anh ta là một tên trộm và một kẻ sống ngoài vòng pháp luật, mặc dù--- mặc dù--- nàng bỗng nhẩn a Paco đang ngồi bên cạnh nàng, anh ta đang cảm ơn nàng, nói rằng bây giờ anh ta sẽ rời đi, đi theo một hướng khác.

"Có lẽ chúng ta sẽ sớm gặp lại," anh ta nói. "ai mà biết được? Và cô thật tuyệt vời." Anh ta nói thêm. "Tôi rất biết ơn."

Nàng thì thầm điều gì đó - nàng cũng ko nhớ nàng đã nói gì. Nhưng bỗng nhiên anh ta rời đi, và Steve cúi xuống nàng, đôi tay chàng bỗng trở nên dịu dàng khi chàng đỡ nàng đứng lên.

"Chúng ta tốt hơn hết là đi thôi bebe" chàng nói. Nàng nhìn chăm chăm vào chàng đầy lạ lẫm. chàng gọi nàng là "bebe" - một từ tiếng Pháp? Nhưng dù sao đó cũng chỉ là một từ và một người thì có thể nói một hay hai từ ngoại ngữ một cách dễ dàng. Chàng đỡ nàng lên yên ngựa và nàng hỏi một cách mệt mỏi "Lần này chúng ta sẽ đi bao xa?"

Nàng thấy chàng nhún vai trong bóng tối và họ cho ngựa chạy nước kiệu.

"Tùy thuộc vào cách chúng ta di chuyển nhanh thế nào. Chúng ta sẽ tới vùng đồng bằng bây giờ và anh muốn chúng ta bỏ xa những người bạn của chúng ta vài dặm trước đã."

"Tôi đâu đầu khủng khiếp!" nàng bất chợt nói, những tín hiệu đầu tiên của cảm xúc kể từ lúc họ rời thị trấn. Chàng cười ko một chút động lòng.

"Có lẽ đó là do dư âm của rượu, Ginny. Em uống quá nhiều champagne."

Nàng muốn gào lên lăng mạ và chửi bới chàng thậm tệ, nhưng như thế mất quá nhiều sức lực. Nàng giữ yên lặng, nhắm mắt lại vì cơn đau đang làm nhức nhối hai bên thái dương nàng với mỗi chuyển động của ngựa. Cuộc hành trình của họ tiếp tục 48 giờ nữa dọc theo đường mòn mà Ginny bắt buộc phải quen với. Cưỡi ngựa vào đêm, ẩn nấp đâu đó để ngủ vào những lúc nóng nực nhất. Người duy nhất mà họ gặp là người nông dân đang coi đàn gia súc gầy giơ xương.

Khi chân đồi bị bỏ lại phía sau lưng họ thì trải trước mặt họ là vùng quê dường như trải dài vô tận. Steve giải thích ngắn gọn toàn bộ vùng đất này thuộc về một điền chủ lớn. Giọng chàng nghe như cay đắng, khiến bất chượt nàng nhìn chàng chăm chăm. Lúc này nàng bỗng nhớ mẹ chàng là người Mexico, và nàng tự hỏi tại sao chàng lại lai với người Juarista? Hay là chàng cảm thấy như mình bị tước mất và lừa gạt một cách nào đó? Nàng hỏi chàng về Mexco, và về juarez và một lần chàng nghiêm túc cho nàng một câu trả lời thành thật. Đó là đồn chủ lớn muốn giữ vương quốc của riêng ông ta, người đang trợ giúp Maximiliam. CHàng nói với nàng về hệ thống những người nô lệ làm việc trong đồn điền, làm nô lệ suốt cuộc đời của họ trên mảnh đất chẳng bao giờ thuộc về họ. Juaritez muốn mọi việc khác đi- anh ta đã phá đi sức mạnh của nhà thờ, khắng khăng mở trường học cho những đứa trẻ da đỏ nghèo. Anh ta đưa ra những lời đe dọa với tài sản của những điền chủ giàu có.

"và anh," Ginny vẫn cố chấp, "Anh thì sao? Chắc chắn anh ko nghĩ mình là một người Mexico chứ? Tại sao anh lại muốn tham gia vào cuộc chiến này?"

Ít nhất với câu hỏi này chàng ko thẳng thừng trả lời nàng. "Có lẽ anh muốn biết cảm giác chiến đáu mà có một lý do," một lần chàng đã nói như vây, lần tiếp theo nàng hỏi "Em chắc chắn ko quên rằng tôi là con lai phải ko?" Chàng tiếp tục khiến nàng thấy khó hiểu. Nàng gần như quen thuộc với cơ thể chàng như nàng quen thuộc với cơ thể nàng vậy, và nàng vẫn chẳng biết gì về chàng - chàng là ai hay chàng định trở thành ai. Chàng ko phải chỉ là một tay súng người lai đơn thuần, nàng biết chàng còn nhiều hơn như vậy.

Đôi lúc chàng nói chuyện như thể một người có giáo dục, và đôi khi còn tệ hơn những kẻ thất học. Chàng biết người da đỏ, cả hai bên bờ biên giới, và chàng dường như biết rõ về vùng đất họ đang đi qua, chắc chàng quen với Mexico như chàng biết rõ về Mỹ vậy. Thật lạ một người đàn ông có thể du hành nhiều như vạy trong suốt cuộc đời anh ta --- mặc dù, dĩ nhiên nàng phản bác lại, chàng có lẽ dùng gần hết thời gian của chàng để chạy trốn.

"Lần này anh định đưa tôi đi đâu? Lạy Chúa, tôi quá mệt mỏi vì cưỡi ngựa, vì bỏ chạy!"

Vùng đồng bằng bằng phẳng, vắng vẻ chạy dọc theo hẻm núi nhỏ dường như mờ mờ dưới sức nóng, và Ginny cảm thấy mình thật dơ bẩn và kiệt sức. Ngạc nhiên chàng bỗng dừng ngựa và trải tấm bàn đồ xuống nền đất cứng với những viên sỏi lổn nhổn.

"Chúng ta đang ở Meseta Central--- đây là đỉnh núi, Sierra Madres, và bên kia---" chàng vẽ một đường "--- chúng ta đang ở đây, đâu đó ngay trung tâm tỉnh Zacatecas. Trước mặt chúng ta sẽ có rất nhiều ngọn núi --- Mexico City. Nhưn vẫn cách đo xa lắm, và đừng nhìn vào anh đầy hy vọng như vậy, cưng à, anh sẽ ko đưa em đến đó đâu, vẫn chưa."

"Nhưng tại sao? Tại sao ko? Tôi ko còn tác dụng gì với anh nữa, anh có thể để tôi đi, và anh sẽ di chuyển nhanh hơn khi ko có tôi, tại sao bây giờ anh còn cần tôi chứ?"

Chàng nhìn thấy cách chàng nhìn nàng và má nàng nóng bừng, nàng nghe thấy chàng cười khẽ.

"Em thường xuyên bị đỏ mặt, em biết điều đó ko? Ngay cả khi làm da em rám nắng".

"Oh, mẹ kiếp, Steve Morgan."

Nàng quay người lại và chạy về phía con ngựa của nàng, cưỡi ngựa,váy của nàng đã rách tả tơi, nàng cũng ko thèm quay đầu lại nhìn xem chàng có đuổi theo hay ko. Nàng thúc ngựa và cảm thấy ngựa phi nhanh dưới chân nàng. Bỗng nhiên một sự sợ hãi vô cớ trộn lẫn sự suy nhược cơ thể bao trùm nàng. Mình đang làm gì đây? Mình sẽ trở thành gì? Tại saoo anh ta ko cho mình đc tự do? Nàng cúi rạp người trên ngựa và cảm nhận sức nóng phà vào mặt nàng. Chiếc nón chàng đưa cho nàng bay khỏi đầu nàng, treo lwo lửng đằng sau đầu nàng. Nàng cưỡi ngựa ào ào, điên cuồng vì giận dữ, nàng cảm nhận được chuyển động của ngựa dưới nàng. Chỉ khi ngựa bắt đầu mệt và chạy chậm lại nàng mới nhận ra chàng đuổi theo ngay bên cạnh nàng.

Nàng ngẩng đầu lên và hét lên vừa căm ghét vừa sợ hãi khi thấy cánh tay chàng vươn ra ôm quanh eo nàng và nhấc bổng lên ngựa chàng, đặt nàng ngồi phía trước chàng.

"Anh nhớ được cưỡi ngựa cùng em và ôm chặt cơ thể em gần như thế này," chàng thì thầm vào tai nàng. "Ginny, em thật ngốc, em thực sự nghĩ là tôi sẽ để em bỏ chạy sao? Em định chạy đi đâu?"

"Đi xa-bất cứ nơi nào, ko quan trọng - chỉ cần tránh xa anh, tránh xa những gì mà anh định biến tôi thành." Nàng vừa la vừa thở hổn hển. "Như vậy vẫn chưa đủ sao? Anh đã biến tôi thành một thứ rẻ tiền trong quán rượu và trong những nhà chứa như con điếm của anh? Hay tôi phải bị anh lôi đi bất cứ nơi nào như - như chiến lợi phẩm của chiến tranh? Anh định làm gì với tôi?"

"Đừng quên, nina là anh chỉ lấy những gì mà em tự nguyện dâng hiến cho anh trước! Và còn có những kẻ khác như Carl Hoskins, người tình Pháp của em , đại úy Remy--- em có nghĩ anh ta vẫn chờ đợi em ở Mexcico City ko? Đó có phải lý do khiến em băn khoăn khi tới đây ko?"

Cuối cùng thì nàng cũng khích chàng nổi giận, nàng nghĩ và chẳng thèm quan tâm. Cứ để chàng giận dữ với nàng, có điều gì mà đến lúc này chàng chưa làm với nàng nữa chứ?

"Cho dù tôi có là gì đi chăng nữa cũng là do anh khiến tôi trở nên như vậy! Và nếu trở thành tình nhân của đàn ông là thứ duy nhất tôi có thể lựa chọn thì thà tôi là một con điếm hạng sang lựa chọn những người tình theo ý mình còn hơn là con điếm rẻ mạt theo anh khắp nơi."

"Trong trường hợp này Ginny đó là ham muốn của em trở thành "puta", tốt hơn hết em nên học cách bị coi như trò vui. Và nhớ, ko chống lại, ko vùng vẫy, đàn ông hy vọng anh ta sẽ nhận được những gì bằng với số tiền mà anh ta bỏ ra."

trước khi nàng có thể nói bất cứ điều gì, chàng đã ghìm cương ngựa và nhảy xuống ngựa mang theo nàng xuống cùng chàng. Làn này nàng sẽ ko đầu hàng. Nàng sẽ ko để đôi tay và những nụ hôn của chàng khiến nàng tan ra. Có lẽ nếu nàng ko chiến đấu, ko cảm nhận chàng sẽ mệ mỏi vì nàng và sẽ để nàng đi.

Chàng giữ chặt nàng khiến nàng đau đớn bằng một tay nhưng ít nhất chàng cũng nhơ quẳng tấm chăm của chàng xuống bụi cỏ trên nền đất cứng. dù sao cũng chẳng phải lần đầu chàng làm tình với nàng giữa vùng đất bao la trên nền đất cứng như thế này chứ. Nàng cảm thấy chàng để nàng nằm xuống và nàng nằm cứng đờ ko nhúc nhích nơi chàng để nàng, để ý với sự chiến thắng rằng chàng đang giận dữ sự giận dữ thể hiện trong cặp mắt chàng khi nàng lờ đi những yêu cầu của chàng bắt nàng nhanh chóng cời đồ.

"nếu đó là cách em muốn nó,' chàng thốt lên những từ đó gần như một lời đe dọa - gầ như ko thê tin được Ginny tháy chàng lấy con dao nơi ủng chàng. Chàng dùng nó rạch quần áo của nàng và nàng bắt nàng phải nằm im - chàng cắt quần áo ra khỏi người nàng một cách thô bạo. khi quần áo được cắt hết khỏi người nàng, chàng quẳng con dao qua một bên và đứng nhìn nàng và cởi dây nịt.

"Dạng chân ra nào puta", chàng nói hờ hững. "Đểc coi em đáng giá bao nhiêu." Những lời chàng nói và cách chàng nói khiên nàng cảm thấy nàng thật rẻ rúm, khiến cuộc sống trở lại thân thể nàng nàng cảm thấy từng đượt thủy triều như những bong bóng trong mạch máu nàng, khiến nàng gần như điên lên vì giận dữ và căm ghét.

Khi chàng cúi xuống nàng, tay nàng vùng vẫy một cách vô vọng, bỗng tay nàng đụng vào con dao chàng đã quẳng một cách bất cẩn bên cạnh. Không suy nghĩ gì nhiều, Ginny chụp lấy con dao và vung mạng một đường dọc cơ thể chàng. Nàng cảm nhận con dao đi vào thịt chàng - cảm giác bị sôc bao trùm lên toàn bộ cơ thể nàng khi nàng cảm nhận được con dao đã chạm tới xương. Mù quáng, điên cuồng vì sợ hãi và giận dữ, nàng vùng vẫy lần nữa, nhưng lần này chàng đã chuẩn bị. Tay chàng nắm lấy cổ tay nàng, vặn mạnh một cách thô bạo. Khi nàng nhìn lên, nàng nhìn thấy một phần cơ thể chàng đẫm máu - chàng ngồi xổm, theo kiểu của người da đỏ, và nhìn chăm chăm vào nàng như thể lần đầu tiên chàng mới thấy nàng.

Cổ tay Ginny nhức nhối nhưng bỗng nhiên nàng nhìn lại chàng chăm chăm, nàng gần như ko cảm nhận được cái đâu đớn. Có gì đó khuấy động trong nàng khi nằm đó trần truồng dưới ánh nắng mặt trời nóng bỏng với bầu trời xanh phía trên đầu-có cảm xúc gì đó lạ lùng, và nguyên thủy. Cặp mắt nàng nhìn chăm chăm vào cặp mắt chàng - cặp mắt đầy bí ẩn.

"Có lẽ sau rốt em nên là một người phụ nữ da đỏ," chàng bỗng nhiên nói. "nhưng nếu em là người phụ nữ da đỏ, bây giờ tôi đã chết rồi."

Nàng ko nói gì hết, nhìn chăm chăm vào mắt chàng. CHắc chắn chàng đau, bây giờ nàng có thể thấy được điều đó, và có cả sự khó hiểu như tự hỏi nhưng ko có bất cứ nguy hiểm nào.

Máu chảy xuống người chàng, xuống quần chàng, nhưng chàng ko làm gì đẻ cầm máu lại.

"Anh vẫn muốn làm tình với em." Chàng nói êm ả.

"Anh sẽ bị chảy máu đến chết trước."

Nhưng những từ ngữ nàng thốt ra như một lời thì thầm, và ngay cả khi nàng đang nói chàng cúi xuống và cơ thể nàng di chuyển chấp nhận chàng. Nàng cảm nhận dòng máu ấm nóng và ướt của chàng trên ngực nàng, và khi nàng mở mắt nàng có thể nhìn thấy chim ó butêo bay vòng vòng phía trên đầu họ, một đốm đen nhỏ trên bầu trời xanh. Chàng đi vào cơ thể nàng và nàng cong người đón nhận chàng. Giọng nàng như bị thôi miên nửa như u mê.

"Tôi có thể giết anh - chúng biết - những con chim ó butêo. Tôi có thể thấy chúng."

"và anh thích kiểu chết đó - chết một ít thôi mỗi lần anh làm tình với em Ginny."

Chàng nói bằng thứ tiếng Pháp nhuần nhuyễn và nàng thở hổn hển vì sốc và rồi giận dữ nàng cào lên lưng chàng như một con mèo hoang cho đến khi chàng chửi thề bằng cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Pháp, miệng chàng vồ vập lấy miệng nàng với những nụ hôn thô bạo khiếnnàng quên hết sự giận dữ, quên hết những từ nàng muốn hét vào mặt chàng, và nàng trở nên mù quáng với tất cả mọi việc ngoài cơ thể nàng và cơ thể chàng và sự thèm khát cuồng dại được thỏa mãn của cả hai.

Sau đó khi Ginny nhìn vào vết thương gây ra bởi con dao nàng đã thất kinh. Một vết thương dài và sâu bến người chàng, dưới cánh tay --- nhưng Steve điềm tĩnh nói khi nàng lau rửa vết thương và làm sạch nó rằng chàng có thể sống với những vết thương còn tệ hơn vậy nữa.

"May mắn là con dao không chạm vào xương sườn của anh nếu không em sẽ bị bỏ lại đây một mình rồi," chàng nhẹ nhàng chế giễu nàng.

"Anh ko giận sao?" nàng ngạc nhiên hỏi khi nàng cột tấm vải cố định trước ngực chàng. Chàng nhún vai, nhăn mặt vì đau khi chàng làm vậy.

"Anh đoán là nó đến như vậy. Và nó cho anh một bài học trong tương lai anh sẽ ko bất cẩn như vậy với dao." Chàng nhìn nàng bằng một ánh nhìn lạ lẫm, và dò dẫm. "Và cả với em cũng vậy. Anh đã ko đánh giá đúng em Ginny. Và cả sự bướng bỉnh của em nữa."

Nàng rầu rĩ tránh xa chàng và ngồi quay lưng lại phía chàng. Nàng nhận thấy nàng trông lố bịch thế nào, ko mặc gì ngoại trừ cái áo của chàng và cái váy ngu ngốc được làm từ tấm chăn.

"tôi nghĩ là tôi cũng đáng giá thấp anh." Nàng châm chọc. "Anh nói được tiếng Pháp, và từ đầu đến cuối, những tháng vừa qua anh để tôi nghĩ..." Nàng cắn môi khó chịu, nhớ lại những điều viên đại úy Pháp đã nói với nàng. Tại sao Steve lại giả bộ như vậy? Và tại sao chàng lại nói tiếng Pháp rành như vậy?

Họ đều đánh giá nhau quá thấp. Chàng đến phía sau nàng, một cách ko dễ chịu, nàng nhận thấy sự hiện diện của chàng bên vai nàng nhưng nàng ko chịu quay lại.

"Ginny---" giọng chàng gần như một tiếng thở dài, khiến nàng ngạc nhiên. "Coi nào--- nếu em chịu kiên nhẫn một chút, có lẽ mọi việc sẽ được sáng tỏ. Anh sẽ nói cho em biết từ đây, khi em cất cánh như một thứ gì đó thật hoang dại, có thể tối mai em sẽ ở nơi nào đó an toàn. Ko." Chàng hấp tấp thêm vào, "sẽ ko phải là căn phòng trong quán rượu, hay một nơi như chỗ của Lilas. Một căn nhà. Tùy thuộc vào người bạn của tôi, nhưng em sẽ có nó cho bản thấn em. Cũng sẽ có người phụ nữ chăm sóc em."

"Và anh? Anh sẽ bỏ tôi cô đơn một mình khi anh..."

"Anh đã nghĩ em muốn thoát khỏi anh một thời gian." Giọng chàng bỗng trở nên vô cảm, nàng ko thể đoán chàng đang nghĩ gì. Nàng yên lặng chờ chàng tiếp tục.

"Anh phải tới Mexico city, Ginny. Anh có vài sự sắp xếp anh phải tự mình làm. Và anh ko thể đưa em đi cùng anh, vì vài lý do hiển nhiên. Nhưng khi anh trở lại-

"Nếu anh trở klaij!" Nàng ném những lời chàng vừa nói lại chàng. :Nếu! Anh là một người đàn ông bị truy đuổi, Steve Morgan, và tôi biết quá rõ điều đó. Anh có thực sự nghĩ anh có thể tự mình đường đường chính chính tới Mexico ko, ko phải nơi nào khác àm là Mexico City, và anh sẽ sống sót quay về?"

"Anh sẽ trở về. Nhưng nếu anh ko--- anh họ của anh Renaldo sẽ đảm bảo em được trả về an toàn với cha em."

Chàng ko thể nói gì thêm với nàng, vì dù có nói gì đi chăng nữa nàng cũng sẽ phản bác lại. Nàng vẫn chưa thực sự biết gì. Chàng có thể sẽ cho nàng sớm trở lại với cha nàng khi chàng trở lại, ít nhất chàng đã hứa với nàng như vậy. Đó chẳng phải là điều nàng muốn sao? Và nếu chàng ko quay trở về, Renaldo sẽ tìm cách đưa nàng trở lại với cha nàng. Renaldo thực sự là anh họ chàng, chàng đã thừa nhận điều đó. Giống một người chú hơn, mặc dù họ cùng tuổi. "Nhưng ở Mexico chúng tôi gọi tất những người bà con thân quen là anh họ hoặc chú, " chàng nói một cách ko quan tâm.

Well ít nhất chàng hứa sẽ trả tự do cho nàng, Ginny nghĩ, nàng dựa vào chàng theo cách cũ, ngồi thẳng lưng rồi nàng cảm thấy chàng rên lên vì đau. Nhưng cùng với ý nghĩ được tự do, gần như miễn cưỡng nàng vẫn chưa muốn nghĩ đến nó. Khi nào nàng trở về bên cha nàng, và sau đó thì sao? Họ sẽ phản ứng thế nào-cha nàng, Sonya và mọi người những người biết nàng và những gì xảy ra đối với nàng? Mình sẽ trở lại Pháp, cuối cùng nàng nghĩ, và cố gắng ép buộc mình ko nghĩ về điều đó nữa.

Chân đồi bị bỏ lại sau lưng họ và mọi thứ thẫm lại khi họ nhìn thấy đàn gia súc. Lần này là một đàn gia súc lớn, nằm nghỉ ngơi một cách yên bình trong bóng chiều chạng vạng tối. Và những con gia súc đang ở...

Nàng dựa người vào Steve khi nàng nghe tiếng trống. Hai người chăn bò, mang chiếc khăn tay đầy phô trương quấn ngang cổ họ dưới chiếc nón rộng vành, cưỡi ngựa tiến về phía họ. Họ mang súng, cả hai người bọn họ, và một trong hai người họ đã cầm trên tay anh ta khẩu súng trường, họ chắc chắn ko tin tưởng, nhưng trước khi nàng có thể làm bất cứ điều gì hơn là hít một hơi thật sâu thì họ đã kéo nón của họ xuống và vẫy họ một cách điên cuồng, khuôn mặt họ đangnở một nụ cười thật tươi chào đón.

"Ngài Esteban!" họ la lên. "Chúng tôi ko biết anh đến."

"Đúng, nhưng tôi đã nói với Diego, ko ai lại cưỡi ngựa theo cách này-và Don Esteban sẽ ko quên về để tham dự sinh nhật của ông chủ. Lâu quá rồi phải ko?"

Cặp mắt họ nhìn Ginny, và hướng chỗ khác một cách lịch thiệp. Và nàng được an ủi rằng Steve ko phải là người nói nhiều. Chàng cười lại với hai người đàn ông và nói đùa với họ về lễ hội và mong ước được tham dự lễ hội.

"Nhưng tôi vẫn chưa gặp ông nội được hay những người bạn của tôi sẽ nghĩ tôi giống như một tên lưu manh--- tôi sẽ tìm gặp hai người vào ngày mai, và cùng hai anh thưởng thức thứ rượu thùa nữa chứ. Nhưng ngày mai."

"Tạm biệt."

Ginny nghĩ một cách thất vọng. Mọi chuyện đều chờ đến ngày mai. Và nàng sẽ là gì?

Để che giấu sự xấu hổ của mình khi hai người chăn bò bỏ đi, nàng nhanh chóng hỏi Steve, "Họ là ai vậy? Anh quen với họ à?"

"Rất thân. Anh thường cưỡi ngựa với họ, và đôi khi cùng nhau uống rượu. Họ là bạn của anh."

"nhưng hộ gọi anh là Ngài Esteban." Nàng cố chấp

"Oh" Nàng có thể thấy chàng nhún vai. "Ngài là một từ lịch sự thôi. Giống như gọi ai đó là ông ở Mỹ vậy. Em có mong rằng tôi sẽ là ai đó hơn là một tên cao bồi không? Điều đó có khiến em thất vọng ko?"

"Khi mà tôi mong đợi nhừng điều còn tệ hươn ở anh thì điều đó khó có thể khiến tôi thất vọng." Nàng vặn lại, nhưng sự tò mò và mong muốn được biết về nơi mà chàng sẽ đưa nàng đến khiến nàng khăng khăng hỏi chàng.

"vẫn", nàng tiếp tục nói một cách đầy thận trọng "Tôi thật khó mong một tên cao bồi tầm thường lại có học vấn như anh. Hay có thể nói rành tiếng Pháp như vậy."

"Ah Ginny!" Giọng chàng như có cả sự hài hước, "Anh e rầng nh sẽ khiến em thất vọng. Anhc chưa bao giờ được đến trường, em thấy đấy. Anh nhặt nhạnh tất cả những gì có thể được từ sách và từ việc nghe cách mọi người nói. Còn về tiếng Pháp - anh học nó từ một cô điếm người Pháp ở New Orleans. Điều đó có khiến em hài lòng ko?"

Nàng ko tin chàng - nàng muốn hỏi chàng những câu hỏi về người cha Mỹ của chàng, nhưng những lời nói cuối cùng của chàng khiến nàng yên lặng. Một người đàn ông như chàng! Thường xuyên quan hệ với những cô gái điếm--- chắc chắn trong quá khứ chàng chưa từng gặp gỡ những người phụ nữ quý tộc. Lưng nàng cứng lại một cách vô thức, khi nàng cảm thấy cánh tay chàng vòng qua eo nàng cứng ngắc.

"không cần phải ghen tuông, bé yêu --- đó là rất lâu trước khi anh gặp em. Có lẽ em có thể dạy anh vài điều."

Ngụ ý của chàng ko thể nhầm lẫn được nhưng nàng phớt lờ ko chịu mắc bẫy của chàng, nàng ngồi yên lặng đầy rầu rĩ cho đến khi nàng nhìn thấy khu rừng trước mặt.

Những cái cây rất cao và trông có vẻ rất già cỗi, đặc biệt là trong ánh sáng chập choạng của buổi tối. đâu đó, nàng nghe thấy tiếng chó sủa và ánh sáng hắt ra từ rừng cây khi họ tiến đến gần hơn. Một cách giá lẻ loi tràn ngập Ginny, và nàng nghe thấy tiếng nàng thở dài. Có lẽ đầy đã từng là nhà của Steve, nhưng nàng là người lạ. Mặc dù có cảm giác thân quen, nơi này vẫn ko quen thuộc với nàng. Và người anh họ này, anh ta là người như thế nào? Anh ta sẽ phản ứng thế nào trước sự hiện diện của nàng?

Ko có nhiều thời gian cho nàng suy nghĩ hay cân nhắc. Bây giờ họ đã băng qua rừng cây, đi theo con đường ngoằn nghòe dẫn đến căn nhà. Ginny có ấn tượng mạnh với hàng cây bụi hai bên đường họ đi qua, mùi hương hoa nở về đêm tràn vào mũi nàng.

Ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn lồng đôi, sau đó là ngọn đuốc được thắp xung quanh ngôi nhà. Nàng đã hy vọng sẽ gặp một ngôi nhà nhỏ nhưng nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy kích cỡ của ngôi nhà, và rồi ngạc nhiên hơn khi thấy sự xuất hiện của hai người cao bồi có trang bị vũ khí bước ra khỏi bóng tối. Hai con chó sủa điên cuồng chạy phía trước họ.

"Anh nghĩ là anh đã có mùi khác đi", Steve khô khan nói. Cao giọng một chút chàng quát "ngồi xuống, mẹ kiếp, tụi mày thật dữ quá!" Tiếng sủa ngay lập tức thành tiếng rên rỉ khi những con chó nghe lời, hai tai cụp xuống.

"Đó là ngài Esteban!" một trong hai người đàn ông nói. "Chúng tôi đang hy vọng ngài, nhưng đã quá trễn và ngày hôm qua ông chủ bắt đầu..."

"Anh họ của tôi đâu? Renaldo! Anh ấy ko ở đây à?"

Steve xuống ngựa, đưa dây cương cho người đàn ông đang cười toe toét, và Ginny thấy nàng được đỡ xuống ngựa và được ôm chặt sát vào ngực chàng.

"Oh, vì Chúa!" nàng nghe thấy tiếng nàng thì thầm, "Anh ko mang tôi đến đây và gặp anh họ của anh như vậy chứ?"

Cánh của mở ra và ánh sáng tràn ra ngoài, chủ nhà - một người đàn ông cao lớn người hơi khom đứng đó một lúc và rồi chạy nhanh về phía họ hai tay ông ta dang ra với tư thế chào đón.

"Esteban! Anh vừa nhận được tin tức ngày hôm qua, nhưng anh ko chắc mình lại thấy em trở về từ Mexico hôm nay. Nhưng thật tuyệt khi được thấy em."

"Em ko thể ôm lại anh được đâu Renaldo. Anh thấy đấy, em có khách cho ngôi nhà của anh đây. Nó vẫn còn chỗ chứ?"

Lần này người đàn ông đứng trước mặt họ, nhưng giọng noi và cả biểu hiện của anh ta cũng ko hề có bất cứ biểu hiện ngạc nhiên hay khó chịu nào cả.

"Nó vẫn còn trống dĩ nhiên. Anh mong chú đến, vì vậy anh chắc chắn điều đó. Bây giò, Rosa đang đợi ở đó, và chú sẽ thấy mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng."

"Trong trường hợp này thì em phải đưa bạn của em tới đó ngay thôi. Cô ấy mệt, và xấu hổ khi gặp anh khi cô ấy ko được trong tình trạng tốt nhất, em nghĩ vậy. Em sẽ giới thiệu cô ấy với anh sau."

Ginny đỏ mặt tía tai Nếu nàng ko quá xấu hổ nàng có thể khóc òa lên rồi. Sao anh ta dám vạch trần nàng như vậy? Sao anh ta dám khẳng định nàng là "bạn" anh ta chứ? Người đàn ông pháp thích gọi người tình của anh ta là " cô bạn nhỏ" - và chắc chắn cụm từ này cũng có nghĩa như vậy ở Tây Ban Nha. Và đó sẽ là vai diễn của nàng.

"vậy chú sẽ xuống uống một ly chứ? Anh đã đợi chú."

Nàng để ý thấy một ánh nhìn mắc cỡ của Renaldo ném thẳng về phía nàng. Người đàn ông tội nghiệp tự hỏi anh ta có nên nhắc đến nàng hay ko. Nhưng Steve ko cho anh ta cơ hội để làm vậy, vì chàng đã bước những bước dài tới gần ngôi nhà, ôm chặt nàng trong vòng tay như thể chàng ko hề bị thương vậy.

La Caseta, ngôi nhà nhỏ. Sau đó, vào ban ngày, Ginny mới nghĩ cái tên mới thích hợp làm sao.

Ngôi nhà nằm xa ngôi nhà lớn, bao bọc trong bụi cây nơi người ta không mong chờ đó có thể có một căn nhà. Một con đường lát đá nối với lối vào nhà, và mặc dù đêm tối vẫn có thể thấy rõ được đường đi.

Cánh cửa bật mở, với ngọn đèn dầu ấm áp chập chờn, một người phụ nữ tóc đen mập mạp đứng lên cười một cách ngượng ngùng khi thấy Steve bế ginny vào trong, bước thẳng qua cánh cửa phòng khách nhỏ , rẽ trái và cúi đầu bước qua cánh của phòng ngủ hình vòng cung thấp khi họ tiến vào phòng ngủ. Giường ngủ khổng lồ -- có lẽ, nàng nghĩ, đó là cái giường lớn nhất và thoải mái nhất mà nàng từng thấy. Căn phòng này dĩ nhiên là trung tâm của cả căn nhà. Phòng ngủ này còn lớn hơn cả phòng khách, toàn bộ sàn nhà được bao phủ bởi tấm thảm mềm, và ngay cả những cánh cửa cũng được phủ bằng những tấm rèm nặng.

Steve cúi xuống đặt nàng lên giường và bỗng nhiên và thật ngạc nhiên Ginny cảm thấy lo lắng. Nàng vẫn chưa muốn chàng rời khỏi nàng. "Đợi đã," nàng nói khi thấy chàng định quay lưng bỏ đi, trong ánh mắt chàng ánh nhìn dò hỏi gần như giật mình trong cặp mắt màu xanh đen ấy khi chàng quay lại phía nàng.

"Em ko lo lắng khi thoát khỏi tôi đấy chứ?" chàng bắt đầu cười, ánh mắt chàng lười biếng khẽ nheo lại. "Ginnym đó có thể là..."

"Đừng bắt đầu giở trò láu cá với tôi. Anh đang chảy máu kìa - tốt hơn hết anh hãy chăm sóc cho vết thương của anh đi."

Gần như thờ ơ chàng đưa tay lên, nhăn trán khi chạm vào vết thương máu rướm ướt hết cả băng gạt mà nàng đã băng cho chàng.

"Oh, đúng, anh nghĩ thế. Well, Renaldo sẽ chăm sóc cho anh. Em có cần thêm gì nữa ko bé yêu?"

"Tôi rất đói, và tôi muốn tắm, tôi cần một ít quần áo." Nàng nói vô cảm, giận dữ với chính mình nhiều hơn là giận chàng.

"Rosa sẽ đưa cho em bất cứ thứ gì em muốn. Có một phòng tắm ở sau này," chàng gật đầu về phía tấm rèm có cánh cửa tò vò mà nàng nghĩ đó chỉ là một hốc tưởng thụt vào. "Ngủ ngon, Ginny."

Rosa làm phiền nhiễu như một bà mẹ với Ginny khi bà hối hả vào, nụ cười ngượng nghịu của bà che giấu sự tò mò thường trực của bà. Mặc dù sự xuất hiện của bà có vẻ đầy quấy rối, và bà ko nói được gì ngoài tiếng tây Ban Nha nhưng bà cũng chứng tỏ bà là một người hầu tuyệt vời, và lần đầu tiên trong nhiều tháng Ginny thấy mình được cưng chiều. phòng tắm làm trũng sâu theo kiểu Roman khiến Ginny mở to mắt ngạc nhiên.

"Nó đủ lớn cho hai....", Rosa nói, và Ginny lại thấy má mình nóng bừng. Nàng cũng cũng chung ý nghĩ, và ý nghĩ ko mong muốn khiến nàng xấu hổ. Rosa giúp nàng tắm, kỳ cọ cơ thể nàng với xà bông thơm, gội đầu và kêu lên mái tóc màu đồng của nàng mới dài và đẹp làm sao. Sau đó, trong phòng ngủ, Rosa mát xa cơ thể đau nhức và mệt mỏi của nàng một cách nhẹ nhàng với nước hoa co-lô-nhơ, Ginny cảm thấy sự mệ mỏi và đau nhức dần dần biến mất.

Nàng dùng bữa ăn nhẹ khi khóa trên mình tấm mền bằng cotton nhẹ như một người Polynesian, bữa ăn thật tuyệt vời với một chút rượu nhẹ, nguyên chất và tuyệ hảo. Tráng miệng là trái cây tươi, được ướp đá, và Rosa lảng vảng bên cạnh liên tục hối thúc nàng ăn nhiều hơn, kêu lên rằng nàng quá ốm. Sau đó, trong phòng ngủ, Rosa chải mái tóc vẫn còn ướt của nàng trước tấm gương lớn và kêu lên một cách ngưỡng mộ.

"Tiểu thư thật xinh đẹp - mái tóc và làn da mới mềm mại làm sao, làn da đó--- Quý ngài sẽ hài lòng."

Nhắc đến Steve lại gợi cho nàng nhơ rằng suy cho cùng nàng chẳng là gì ngoài thứ đồ chơi và một người tù của anh ta. Nàng tự hỏi anh ta đi đâu và anh ta đang làm gì. Có phải anh ta đi thăm người ông nội bí mật mà những người cao bồi đã đề cập? Và tại sao lại bí mật về tất cả những mối quan hệ thân thiết của anh ta? Nàng nghĩ một cách cay đắng có lẽ tất cả bọn họ đều là người Juarista--- thật ngạc nhiên là những người lính Pháp đã quá mù quáng và ko đến vùng đất này. Có lẽ Rosa có thể nói với nàng nhiều hơn -- tất cả nàng muốn là biết được sự thật. Nhưng nàng phải thận trọng, ko để Rosa nghi ngờ gì. Tối nay nàng đã quá mệt. Có lẽ sáng mai. Nàng ko nhớ được chính xác nàng đã ngủ lúc nào - chỉ mơ màng nghe thấy tiếng Rosa từ nơi xa xôi rằng nàng có cần thêm gì nữa không

PHẦN BỐN

NGỪNG CHIẾN

Buổi sáng khi Ginny thức giấc, dụi mắt vì ánh sáng bất ngờ tràn ngập căn phòng khi Rosa kéo tấm rèm dày qua một bên. Rosa đã chuẩn bị cho nàng một tách sô cô la nóng và những cái bánh nướng giòn đặt sẵn trên bàn, và sau khi nàng tắm rửa người đàn bà mang đến cho nàng rất nhiều váy, áo và váy camisa cổ thấp với rất nhiều kiểu dáng cho nàng lựa chọn. "Quý ngài gửi đến cho tiểu thư đó," người phụ nữ trả lời câu hỏi đang hiện rõ trên khuôn mặt nàng. Bà ta nhanh chóng nói thêm, "Quý ngài đang trên đường đến đây bây giờ."

"Và quý ngài đã nghỉ đêm ở đâu ," Ginny muốn hỏi thêm thật gay gắt. Nhưng nàng ko nói bất cứ điều gì, và khi Rosa rời khỏi nàng chỉ con cái váy trắng đơn giản để bận, nàng tự hỏi với một cảm giác chán chường ko định rõ được chàng đã lấy những quần áo này ở đâu mà nhanh như vậy.

Ginny đang vấn tóc khi Steve bước vào phòng mà ko hề gõ cửa, chàng nhìn nàng với một bên chân mày nhướng lên.

"Trông em giống như một chú cừu sắp bị giết vậy," chàng khô khan bình luận.

"Có lẽ bởi vì anh thường xuyên khiến tôi cảm thấy như vậy!" nàng trả miếng, và ánh mắt chàng lấp lánh ánh cười.

Nàng quay quan sát chàng, mắt nàng mở to ngạc nhiên. Hôm nay trông chàng rất Tây Ban Nha, với bộ charra ôm sát người, áo jacket ngắn.

Bắt gặp ánh mắt của nàng, chàng nhăn trán.

"Ông nội của anh là một kiểu người cổ, và khắt khe với những quy ước. Anh mặc như một chàng công tử như thế này để làm hài lòng ông ấy."

"Tôi ngạc nhiên là anh lại cố làm cho người khác hài lòng đó." Ginny bình luận một cách lạnh lùng. Nàng quay lại với bộ váy của mình và bắt đầu xem xét đầu tóc của nàng. "Và anh gặp ông anh thế nào rồi?"

Qua gương nàng thấy chàng nhún vai.

"Như thường lệ ông anh rất giận dữ. Anh đã quên bữa tiệc sinh nhật của ông. Nhưng trong lúc ấy...."

"Vâng." Nàng quay người lại đôi diện với chàng. "Và trong lúc ấy--- cái gì? Anh định làm gì với tôi? Tôi đoán tôi vẫn là tù nhân của anh."

"Ko phải như vậy đâu, cưng yêu. Đây là nhà của em cho tới khi nào em ở đây. Khi chúng ta nói bằng tiếng Tây Ban Nha, mi casa su casa. Nhà anh cũng là nhà em. Để anh chỉ cho em sân sau nhà nhé? Lúc này ở đó rất mát, em sẽ rất thích đấy."

"Đừng cố trì hoãn bằng những lời thông minh Steve Morgan. Hay tôi nên học theo những người trong vùng và gọi anh là Ngài Esteban?"

Giận dữ bừng lên trong ánh mắt Ginny khiến cặp mắt nàng trông gần như đen trong ánh sáng chập choạng của căn phòng. Hai tay nàng nắm chặt đặt hai bên người nàng.

"Tôi nghĩ đây là nhà của anh họ anh", nàng tiếp tục đầy giận dữ. "Sao anh có thể hào phóng được? Và anh có thể nói cho tôi biết tôi sẽ làm gì với mình khi anh ở Mexico City , hay anh định đi đâu tiếp đây? Liệu anh sẽ để tôi trở thành trò chơi của anh họ anh, giống như-giống như những người phụ nữ đã mặc những bộ đồ này trước tôi?"

"Khốn kiếp, Ginny!" Miệng chàng mím lại thành một đường thằng đầy giận dữ, và nàng nhìn thấy cơ bắp bên quai hàm chàng giật giật. " Em có sở trường khiến tôi quên hết những quyết định tốt đẹp của anh. Bây giờ hãy đi ra sân sau, và hãy nghe những gì mà anh phả nói cho sự thay đổi này."

Chàng chộp lấy cổ tay nàng nên dù muốn dù không nàng cũng phải đi cùng với chàng-qua cánh cửa vòng cung dẫn qua sân sau nhỏ với một vòi phun nước nhỏ ở phía cuối sân. Nơi đâyc có vô số các loài hoa, những viên đá ấm dưới chân nàng, những bụi cây và hoa nhài và những loài hoa khác hằng hà sa số nở bung mà nhiều loài mà nàng cũng không nhận ra. Hai cái ghế mây và một cái bàn gỗ cứng được đặt ở đây, và Steve kéo nàng vào một trong những cái ghế và chàng cũng tự mình ngồi vào một trong những cái ghế còn lại một cách nôn nóng. Ginny xoa xao khuỷu tay và trừng mắt nhìn chàng.

"Sao đối với tôi anh luôn thô lỗ như vậy? Anh lôi tôi tới chỗ này kéo tôi tới chỗ kia và chỉ bởi vì tôi ko phải là đàn ông và thể chất của anh mạnh mẽ hơn tôi..."

Chàng ngay lập tức cắt ngang lời nàng, nheo mắt dưới ánh nắng chói chang khi chàng nghiêng người trên ghế.

"Oh Lạy Chúa! Đến khi nào em mới học được cách hành động ko đanh đá nữa chứ? Anh ko đến đây để cãi nhau với em Ginny. Thực ra anh hy vọng khiến em ngạc nhiên khi em vẫn còn ngủ, và với một tâm trạng tốt hơn ngày hôm qua khi em cắm con dao vào người anh."

"Tôi chỉ tiếc là tôi đã ko giết anh! Oh, nếu em biết được tôi ..."

"Có phải em định nói với tôi là em ghét tôi biết chừng nào phải ko? Đừng phiền muộn, cưng, anh đã nghe em nói quá thường xuyên đến nỗi anh tin tất cả những lời em nói. Nhưng---"

Chàng lười biếng mở mắt nhìn nàng và nàng co người lại khi nàng nhận ra trong ánh mắt chàng một thoáng đam mê. " anh đoán nếu em cứ nhu mì và dễ dãi trong vòng tay anh anh sẽ sớm chán em. Khi..." ánh mắt chàng tối lại và chàng nhanh chóng thay đổi đề tài như thể chàng mệ mỏi vì nó. "Anh nghĩ anh sẽ giới thiệu em với anh họ anh Renaldo. Anh nghĩ em sẽ thích anh ấy, anh ấy ko giống anh. Và có lẽ anh nên đề cập rằng em ko cần phải sợ Renaldo sẽ mong em trở thành tình nhân của anh ây khi anh ko ở đây. Phụ nữ dường như ko hấp dẫn anh ấy, ngoại trừ những người bạn. Thực ra anh ấy được huấn luyện thành cha xứ. Anh ngạc nhiên là cuối cùng anh ấy lại ko trở thành cha xứ."

"Có lẽ người mà anh trở thành đã khiến anh ta vỡ mộng," Ginny nói vặn lại.

"Có lẽ vậy! Nhưng em sẽ thấy anh ấy là một người bạn tốt, anh nghĩ vậy. Rosa mang cho chúng ta nước cam. Em sẽ đi cùng anh gặp anh ấy sau khi chúng ta uống nước chứ?"

Sự thật là chàng đã hỏi nàng thay vì yêu cầu nàng khiến nàng ngạc nhiên và gật đầu như thể đó là một chuyện bình thường.

Dù sao đi nữa ở đây thật thanh bình. Và chống đối Steve để làm gì? Chàng luôn như vậy làm những gì chàng muốn. cuối cùng Ginny rất vui với tình bạn với Renaldo Ortega. Ngay lần đầu tiên gặp anh ta nàng đã cảm nhận được sự tốt bụng và sức mạnh tâm hồn của anh ta. Và trên tất cả, hành động của anh ta hoàn hảo. Renaldo là một người đàn ông dịu dàng theo phong cách cổ điển, với nàng anh ta lúc nào cũng đối xử một cách lịch sự và tốt bụng.

Lần đầu họ gặp - anh ta đang ở nhà của anh ta, anh ta đứng dậy khi thấy Steve đưa nàng vào, vẫy tay ra hiệu cho những người hầu biết anh ta có khách.

Renaldo Ortega là một người đàn ông cao, chỉ thấp hơn Steve một chỏm tóc nhưng eo nhỏ hơn và vai rộng hơn. Mái tóc đen của anh ta ko quá dài, và anh ta rẽ tóc qua một bên khiến anh ta trông có vẻ của một người thông tuệ. Ginny kinh ngạc nghĩ với làn da sáng và cặp mắt màu hổ phách người ta cso thể dễ dàng nhầm anh ta là người Pháp hay Ý. Chắc chắn trông anh ta cũng chẳng giống bất cứ người Mexico nào nàng thấy trước đây. Có lẽ vì dòng máu Tây BanNha thuần chủng mà đã có lần đề cập một cách khinh khỉnh.

Nàng đã cứng người lại và có chút sợ hãi khi Steve đưa nàng đến đây nhưng bây giờ bắt gặp cặp mắt và ánh nhìn ấm áp có cả sự hiểu biết của Renaldo nàng cảm thấy sự cứng nhắc của cơ thể đang dần dần biến mất.

Anh ta cúi chào nàng và khẽ chạm tay nàng rất đúng chuẩn đưa nhẹ lên môi. Nàng nghe thấy anh ta nói cùng một cụm từ mà Steve đã thường nói với nàng "mi casa esta su casa" nhưng mặc dù vẻ khách sáo của nó nhưng nàng biết Renaldo Ortega thực sự nghĩ như vậy. Và sau cuộc gặp đầu tiên anh ta thường nói chuyện với nàng bằng tiếng Anh với chỉ một chút xíu giọng địa phương.

Mặc dù vị trí của nàng ở đây thật kỳ lạ nhưng anh ta phớt lờ và đối xử với nàng rất khéo lesi và như cách anh ta đối xử với bất cứ quý cô nào là vị khách danh dự. Cách hành xử theo kiểu cổ của Renaldo bao trùm một trái tim nhân hậu và sự thông minh mà tất cả mọi người đểu mong được sở hữu. Anh ta đang suy xét đến việc sống như một ẩn sĩ, anh ta yêu thích những cuốn sách trong thư viện của anh ta hơn những điều trong cuộc sống thường ngày hiện tại của anh ta.

Phụ nữ ko bao giờ thích anh ta nhiều vì anh ta nghĩ họ nông cạn và ngu ngốc--- ít nhất ông chú của anh ta thường khăng khăng cố kiếm cho anh ta một cô vợ phù hợp với anh ta. Đó ko phải do lỗi của phụ nữ, dĩ nhiên --- Renaldo biết được từ lúc còn là một cậu thanh niên rằng phụ nữ nghĩ họ là những người thấp hèn, họ được dạy chỉ trông chờ được cưới, sinh con và trông coi nhà cửa. Học hành đối với phụ nữ chỉ phí phạm và người phụ nữ nào nghĩ về bản thân và tự hỏi về số phận của mình sẽ ko được coi là một cô dâu. Hệ thống đó Renaldo ko phàn nàn gì, nhưng anh ta cố gắng ko để ý đến và vùi mình vào văn học và việc viết lách của anh ta. Anh ta là một nhà cách mạng văn học. Anh ta ghét bỏ mình vì việc đó --- nhưng ý nghĩ của sự chết chóc lại khiến anh ta ghê tởm hơn. Trrong khi anh ta là người luôn suy nghĩ thì người anh em họ của anh ta Esteban lại luôn luôn là người hành động, anh ta luôn khao khát những hành động nguy hiểm và sự mạo hiểm. có lẽ đó như tự nhiên vậy nhưng họ trái ngược với nhau nên họ trở thành bạn thân.

Renaldo là người duy nhât trong gia đình biêt thực sự người em họ của anh ta đang làm gì. Anh luôn ghen tỵ với sự tự do của em họ của anh ta, mặc dù đó ko phải là thứ tự do mà Renaldo sẽ lựa chọn. Esteban là một với bản chất hoang dã, một kẻ lãng du bất chấp nguy hiểm. Cậu ta luôn hoang dã ngay từ khi cô Luisa, mẹ Steve mang cậu ta đến đây khi cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ. Kể từ đó Renaldo thường xuyên bảo vệ người em họ của mình trong những cuộc chiến thường xuyên của cậu ta với những học trò cứng nhắc của ông nội cậu ta. Ông nội cậu ta! Khi anh ta nghĩ về Don Francisco, Renaldo thở dài. Ông nghĩ gì những lỗi lầm gần đây nhất của cậu cháu trai của ông? Ông đã nổi giận khi Steve đến trễ trong buổi tiệc sinh nhật--- cảm ơn Chúa ông ta ko biết việc Steve có mặt ở đó chỉ là một tai nạn. Nhưng nếu ông tìm ra, về cô gái trẻ ko được mời nhưng lại có mặt tại đây...

Lần đầu tiên trong đời Renaldo thực sự nổi giận với Steve, mặc dù khi có sự hiện diện của Ginny anh ko thể hiện điều đó ra.

Tối qua họ đã tranh cãi, khi Steve trở lại nhà trông tái mét dưới làn da rám nắng, máu vẫn còn chảy từ viết thương gây bởi dao một bên người. Renaldo đã tự mình nghiên cứu rất nhiều về thuốc đã tự mình băng bó vết thương cho Steve.

"Vậy là cậu lại gặp rắc rối ."

Khéo léo những ngón tay của anh rửa sạch vết thương, và anh ta thấy môi cậu em họ cảu anh mím lại bởi cơn nhói đau bất chợt.

"Gặp rắc rối với cô mèo rừng. Cô ta luôn cào cấu vào lúc mà em ít ngờ nhất."

"Oh?" Renaldo nhướng mày. "Cậu mà lại có một người tình ko tự nguyện thật bất thường phải ko? Và nghĩ đến điều đó, anh ko thích cậu mang phụ nữ đến đây. Cậu biết ông cậu..."

"Em nhận thức được ông sẽ cảm thấy thế nào, nếu ông biết. nhưng em ko có lựa chọn nào khác. Anh biết em sẽ sớm phải đến Mexico City, và em ko thể mang Ginny theo em. Mẹ kiếp, em chỉ nghĩ đến hệ quả. Nhưng em mất bình tĩnh."

"Điều này thật ko giống cậu. nhưng sao cậu ko để cô gái lại nơi nào mà cậu bắt cô ấy? Hay sắp xếp?"

Nhưng khi Steve bực tức kể lại toàn bộ câu chuyện, Renaldo lúc đầu thì kinh ngạc về sau thì điên lên vì giận.

"Lạy Chúa Esteban!" anh ta nói, "chắc chắn lần này cậu đi quá xa. Ngay cả đối với cậu thì điều này cuãng ko thể chịu được. Bắt cóc một phụ nữ trẻ thuộc tầng lớp quý tộc và đối xử với cô gái như một con điếm. cậu đang nghĩ gì vậy?"

Họ tiếp tục cãi cọ cho đến tện khuya, nhưng Renaldo thây em họ của anh ta ko thể lay chuyển. cậu ta thề việc bắt cóc ko hề được lên kế hoạch, và cậu ta cũng thừa nhận việc đó cũng chẳng vinh dự gì và ko thể viện vào lý do gì được. nhưng sự thật là cô gái vẫn đang ở đây. Cậu ta muốn Renaldo đảm bảo rằng cô gái sẽ ở lại đây, dưới sự bảo hộ của anh ta cho đến khi cậu ta trở về từ Mexico city.

"Sau đó thì sao?" Renaldo nghiêm khắc hỏi. Anh ta đi đi lại lại, khuôn mặt trắng bệch vì giận. "Cậu ko nhận thức được hậu quả với cô gái sao? Cậu ko quan tâm? Sao cô ấy có thể đối mặt với thế giới, với cha mẹ cô ấy sau chuyện này?"

"Mẹ kiếp, em sẽ nghĩ về một vài điều! Cô ấy muốn trở về Pháp-ko ai ở đây cần biết chuyện gì đã xảy ra, và em đoan Ngài Brandon cũng chẳng vội vàng gì muốn nói về chuyện này. Em sẽ cho cô ấy một ít tiền đảm bảo cô ấy có thể sống tự lập. đó là những gì cô ấy muốn. Cô ấy ghét em, cô ấy nói cô ấy ghét đàn ông, và muốn tự mình chọn người tình cho mình."

"Và mẹ kiếp, Esteban! Cậu mong cô ấy nói gì? Cảm ơn vì đãn hủy hoại cuộc đời cô ấy à? Tooinois với cậu nếu ko phải vì cậu đang bị thương tôi sẽ đấu súng với cậu cho dù cậu có là tay súng cừ khôi hơn tôi! Lạy Chúa sao cậu lại làm vậy? Sao cậu có thể làm vậy?"

"Em sẽ để cho anh gặp cô ấy vào ngày mai, có lẽ anh sẽ hiểu rõ hơn", Steve nói. Và rồi, sau khi gặp Ginny Brandon vào ngày hôm sau anh ta tự hỏi anh ta đã thực sự hiểu hết.

Cô ấy thật đẹp. Đẹp, thông minh và một quý cô. Sao Esteban hay bất cứ người đàn ông nào lại ko muốn cô? Hay bắt cóc cô, sao người đàn ông nào có thể để cô gái đi? Renaldo khiến anh ta cũng phải ngạc nhiên. Hiếm khi phụ nữ ảnh hưởng đến anh ta. Anh ta luôn kính trọng phụ nữ, anh ta thấy họ đẹp và chỉ để làm đồ trang trí. Nhưng cô gái này-anh ta có thể cảm thấy sự kiên cường của nàng, hòa quyện vào đó là sự kiêu hãnh và sựu dũng cảm ko thể khuất phục. nếu bất cứ người phụ nữ nào phù hợp với Esteban thì đó chính là cô gái này. Esteban, bởi vì khuôn mặt đẹp trai và vẻ vô tình và kiêu ngạo của cậu ta luôn chinh phục được phụ nữ. nhưng ở đây có một người phụ nữ ko thể thuần phục. Renaldo tự hỏi kết quả sẽ như thế nào, như tự thâm tâm anh đã biết anh ta sẽ tán thành với những gì Esteban yêu cầu anh ta, nhưng vì nàng chứ ko phải vì cậu ta. Trong một thời gian ngắn Steve giới thiệu hai người với nhau với vẻ lơ đễnh thường xuyên của cậu ta, Renaldo thấy mình đang quan sát cả hai. Khuôn mặt sạm nắng của cậu em họ cảu cậu ta ko thể đọc được gì, cử chỉ của cậu ta với cô gái nhẹ nhàng và gần như trêu cợt. Nhưng có gì đó phía dưới bề mặt. Steve ko bao giờ thể hiện bất cứ điều gì mà cậu ta ko muốn, ngoại trừ khi câu ta đang vô cùng giận dữ.

Ginny Brandon thì quá rõ ràng. Lúc đầu Cô gái quá xấu hổ, mặc dù cô can đảm cố ko thể hiện ra --- sau đó, Renaldo có thể thấy nàng bắt đầu thư giãn, một hay hai lần nàng còn cười với anh ta và anh ta thấy mình lại bắt đầu nổi điên lên vì Steve.

Những ngày tiếp theo Ginny và Renaldo thấy họ thường xuyên bị bỏ lại với nhau. Steve ở lại văn phòng với ông nội của cậu ta, mặc dù đôi khi cậu ta khôn ngoan bịa ra cớ là "thăm Renaldo" và cậu ta nghỉ đêm với Ginny.

Cậu ta thường đưa Ginny đi cưỡi ngựa với cậu tamặc dù Renaldo luôn luôn ko chịu đi cùng với họ. Anh ta để ý thấy họ tỏ ra như thể họ ghét nhau. Và anh ta cũng nhận thấy những đêm em họ của anh ta nghỉ đêm tại căn nhà nhỏ. Ko có tiếng hét. Esteban cũng ko có bất cứ vết sẹo nào, và Ginny dường như trở nên im lặng hơn vào ngày hôm sau, mí mắt nàng nặng trĩu, khuôn mặt nàng ửng hồng. Vậy là nàng chấp nhận hoàn cảnh của mình.. nhưng anh ta tự hỏi bản thân nàng còn lựa chọn nào khác sao? Cậu em họ ko thể đoán trước được hành động của anh ta đã lấy đi sự trong trắng của nàng, đã dạy cho nàng khoái lạc của cơ thể. Steve luôn có cách với phụ nữ. Ham muốn của cơ thể phụ nữ của Ginny ko thể từ chối được thôi thúc mạnh mẽ của nó.

Thật là hoàn cảnh trớ trêu! Anh ta tự hỏi mặc dù vẻ dũng cảm và đôi khi đanh đá của Ginny có phải nàng đã yêu Steve. Cô gái tội nghiệp. Anh ta hy vọng ko phải vậy. Lúc này nàng như một con vật hoang dã vẫn chưa được thuần hóa, Steve ham muốn nàng. Nhưng sau đó thì sao? Nàng sẽ trở thành gì?

Ginny gần như ko còn tự hỏi bản thân nàng nữa, trừ khi nàng bắt gặp cặp mắt đen buồn bã và đầy cảm thông của Renaldo nhìn nàng và nàng cảm nhận được sự quan tâm của anh ta dành cho nàng. Nàng tự đẩy mình vào những ngày lười biếng, ko vội vã ở ngôi nhà nhỏ và ko dám nghĩ đến ngày mai. Cuộc sống hàng ngày của nàng ko còn phải luôn vội vàng nữa-nàng có toàn bộ sự thảnh thơi trên thế giới. Renaldo dường như luôn ở bên khi nàng cần người tâm sự; và những lúc khác, có những cuốn sách trong thư viện của anh ta, những cuộc thảo luận về gần như mọi đề tài có thể, cũng chơi cờ. Có một sự thỏa thuận ko lời giữa họ về việc sẽ ko thảo luận về mối quan hệ với Steve, mặc dù Renaldo thường kể lại thời thơ ấu của họ. nàng cay đằng tự hỏi có phải Renaldo hy vọng giúp nàng hiểu Steve nhiều hơn. Nếu anh ta việc đó vô ích chừng nào, và chẳng thể xảy ra. Steve nói với nàng anh ta sẽ sơm phải đến Mexico, nhưng chàng sẽ ở lại chừng 1 tuần - thực ra là gần mười ngày. Dĩ nhiên đó là vì người ông nội bí mật của chàng - ông dường như là người duy nhất trên thế giới Steve tôn trọng đến mức phải để ý để làm hài lòng ông. Nhưng nàng thấy khó có thể thấy sự đồng nhấ giữa ngài Alvarado nghiêm khắc và luôn luôn sống một cách kỷ luật --- và cái cách mà Steve luôn luôn bỏ trốn khi còn là một cậu bé. Tại sao bây giờ khi đã là một người đàn ông trưởng thành chàng lại quay trở lại? Nàng tò mò về ông nội của Steve, nhưng nàng không dám hỏi nhiều, ngay cả với Renaldo người đang dần trở thành bạn của nàng. Nàng tưởng tượng người đàn ông già với khuôn mặt nghiêm khắc và khá đáng sợ và nàng tự hỏi sao ông có thể cho phép người cháu trai duy nhất của ông cưới một người Mỹ. Và ngay cả đối với bản thân Steve - với sự tinh tế nàng nhận thấy chàng cũng đã thay đổi. chàng thường xuyên đến vào ban ngày, và khi chàng đến vào ban đếm nàng thường đã ngủ --- và thức dậy nàng đã thấy chàng nằm bên cạnh, bàn tay chàng ve vuốt nàng, môi chàng thái dương nàng hoặc trên ngực nàng. Nàng quá buồn ngủ để có thể chống đối chàng và chàng biết điều đó. Việc phòng vệ của nàng mất đi và cơ thể nàng đáp trả chàng ko một chút dè dặt - gần như là bản năng. Và khi nàng thức giấc vào buổi sáng sẵn sàng cãi nhau với chàng thì chàng đã đi rồi.

Khi họ bên nhau, chàng lịch sự với nàng, nhưng gần như tâm trí chàng đang ở đâu. Nàng nghĩ nàng cũng được an ủi khi chàng để nàng yên với những suy nghĩ của nàng, và cũng ko khiến nàng bị bẽ mặt nữa, nhưng vài ngày trôi qua nàng tự hỏi chàng đã làm gì và chàng đã đi đâu.

"Nhà của ông nội của anh ở đâu?" nàng thận trọng hỏi chàng cào một ngày nọ khi họ cùng nhau cưỡi ngựa, và chàng chỉ về phía sau.

"Vài dặm về phía đó. Từ đó quay trở lại đây khiến anh tốn một chút thời gian."

"tôi đoán là tôi phải thấy vinh dự?" nàng đanh đá hỏi.

Nàng thấy những vết nhăn trên khuôn mặt chàng khi chàng cười.

"Em ko biết ông nội của anh rồi. anh đã phải lẩn tránh và cả nói dối nữa mới thoát khỏi ông đấy. thực ra ông gợi ý anh nên ở lại và giúp --- vài việc quanh đây."

"Anh rấ giỏi nói dối và lẩn tránh. Ko nghi ngờ gì nữa chắc anh phải thường xuyên luyện tập."

Lần này chàng cười ngất.

"Đúng". Chàng thúc nhẹ đầu gối vào con ngựa của chàng và cho nó tiến gần con ngựa cái mà chàng đã mua từ Renaldo cho nàng. "Nhưng anh sẽ nhớ em khi anh rời khỏi đây vào ngày mai, và đó là sự thật."

"Ngày mai!" Trong một khoảnh khắc giọng chàng ko còn thận trọng nữa, và nó tố cáo sự chán chường của chàng.

"Anh sẽ về trong vòng hai tuần --- nếu mọi việc tốt đẹp. Hãy cố nhớ anh một chút Ginny."

Chàng đặt tay sau cổ nàng và ngửa đầ nàng và hôn nàng.

Sau đó khi nàng biết thì chàng đã thực sự đi, nàng nhớ lại nụ hôn của chàng thật dịu dàng, và những lời đùa cợt của chàng gần như một sự hối tiếc. Nhưng chàng hối tiếc điều gì?

Vì Steve bỏ đi làm một vài việc bí ẩn ở Thành phố Mexico, Ginny có hầu như quá nhiều thời gian rảnh để suy nghĩ và tra tấn bản thân với những câu hỏi và nghi ngờ.

Nàng ghét chàng!

Nàng đã nói với chàng điều đó, gào lên khó chịu, khi chàng dừng lại ở căn nhà nhỏ sáng sớm nay, ăn mặc hết sức phi lý giống như một nông dân Mehicô. Tại sao chàng lúc nào cũng có vẻ quá bí ẩn? Và nếu công việc của chàng có liên quan tới nàng thì tại sao chàng không thể kể cho nàng về việc đó? Chàng dự định sẽ làm gì nàng đây? Nàng làm rối chàng với những câu hỏi mà chàng sẽ chẳng trả lời. Chàng nói nàng hãy nhẫn nại, và rút cục, khi bị dồn vào cơn thịnh nộ, chàng hờ hững bảo nàng là một người đanh đá và chàng sẽ vui mừng khi được thoát khỏi nàng.

"Thật không may," chàng nói, quai hàm nghiến chặt "Anh họ Renaldo của tôi đã nhắc nhở tôi rằng tôi phải có trách nhiệm với cô một phần nào đó. Anh ta đồng ý với cô là tôi là một người độc ác đáng hổ thẹn vì đã bắt cóc cô từ lúc đầu. Thế đấy, hãy tin tôi, tôi không có thời gian để hối tiếc về hành động nông nổi của tôi đâu! Tôi sợ là tôi đã sống xa xã hội văn minh quá lâu, tôi thường chiếm lấy cái gì mà tôi muốn." Tay chàng làm thâm tím vai nàng. "Khi tôi quay lại sớm nhất, Ginny, Tôi sẽ bằng lòng trả cô lại. Rút cục thì cô sẽ được tự do - và thề có Chúa, tôi sẽ làm như vậy!"

Ngay cả sự có mặt trầm lặng của Renaldo ngày hôm đó cũng không an ủi được Ginny. Nàng ghét Steve---nàng ước rằng chàng sẽ không bao giờ quay về -- Nàng ghét bản thân bởi cơ thể ham thích nhục dục và yếu đuối của nàng. Chàng ghét cả nàng nữa, tất nhiên! Hiển nhiên đó chỉ là dục vọng của cơ thể dưới dạng giao kèo kỳ lạ và không nên nhắc tới giữa họ. Chuyện này là như thế, và không có gì khác đã khiến chàng lôi cuốn được nàng ngay từ đầu. Nhưng làm thế nào chàng dám gửi nàng ở đây và rồi bỏ đi? Tại sao lại quyết định trả tự do cho nàng chỉ khi chàng đã mang nàng tới tận trung tâm của Mehicô? Vì mục đích bí ẩn nào mà chàng đã lên kế hoạch để giam giữ nàng?

Cho tới chiều hôm sau, tâm trí rối loạn của Ginny đã dịu xuống và rơi vào một sự cam chịu buồn rầu. Chẳng có gì để làm lúc này cả, mà chỉ có chờ đợi.

Nàng ghét chuyện này làm sao, phải chịu đựng mọi thứ chàng áp đặt lên nàng. Nàng nhớ lại những ngài dài vô tận của nàng ở El Paso, bị khoá trong một căn phòng nhỏ ở trên cái quán rượu lạ lùng của Lilas. Ở đây, it nhất nàng cũng có 1 chút tự do, và có mối quan hệ bè bạn với Renaldo, nhưng làm thế nào, và khi nào mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc?

Ginny lấy một cuốn sách ra hiên, nhưng không thể tập trung vào đọc được, vả lại, nàng đã đọc cuốn sách này trước đây rồi, một quyển truyện của Alexandra Dumas. Nàng cần phải vận động, hít thở không khí trong lành . Nàng cần phải thuyết phục già Manuel để thắng yên con ngựa cái! Ginny cau mày suy nghĩ với cảm giác khó chịu rằng ông ta chắc chắn sẽ cà lăm và cúi đầu xuống -- viện vài lý do nào đó. Ông ta chắc chắn sẽ nói với nàng lần nữa rằng như thế sẽ nguy hiểm -- rằng nàng không rõ vùng này, và hơn nữa, đức ngài đã tuyệt đối cấm nàng cưỡi ngựa một mình.

Nàng đã nói chuyện này lần trước, nhưng khi nàng phản đối gay gắt với Renaldo, lần duy nhất anh ta đã đồng ý với Steve.

"Thật không đúng đắn để một tiểu thư đi khắp nơi một mình. Đây là vùng đất của những bà giám hộ, Tôi lo sợ điều đó!"

Chỉ có việc quan tâm tới cảm giác của Renaldo ra sao mới có thể ngăn Ginny cảm thấy cay đắng bởi nàng khó có thể được coi là 1 quý cô nếu vị trí thực sự của nàng ở đây bị tiết lộ.

Nàng mong Renaldo ở nhà bây giờ. Nhưng sáng nay anh ta đã giải thích, đúng hơn là tỏ ra hối tiếc bởi anh ta sẽ bận cả ngày để kiểm tra tỉ mỉ các báo cáo. Nàng thấy anh ta bỏ đi, và thấy ngạc nhiên hơn là tò mò những cuốn sách mà anh ta đã xem. Nhưng rồi Renaldo là kiểu người nhân hậu, giúp đỡ mọi người. Hãy xem bao nhiêu thứ anh ta đã mang tới cho nàng và cho cái tinh thần ủ rũ của nàng.

Mình tin là, nếu mình để tâm trí vào việc này, mình có thể tìm thấy nhiều thứ để chú tâm vào nó, Ginny mơ màng. Sớm sau đó nàng sốt ruột nghĩ rằng nàng đã thực sự quá lười, và nơi đây quá nóng. Nếu chuyện này diễn ra quá lâu, ta sẽ sớm trở nên béo và suốt ngày ngủ li bì, ngày nào cũng phải ngủ trưa mất! Nàng tự trách bản thân. Nàng để sách xuống bàn gỗ bên cạnh ghế, và rồi lại quyết định cầm lên và bắt đầu đọc. Nhưng chỉ một chút sau tâm trí nàng lại tiếp tục thơ thẩn.

Renaldo có rất nhiều sách tiếng Pháp trong thư viện. Nàng nhớ anh ta đã kể với nàng rằng anh đã tới Pháp vài năm trước. "Tôi đã làm chuyến du lịch vĩ đại," Renaldo nói với giọng không tán thành. "Cha tôi lúc đó vẫn còn sống, và ông ta đã khăng khăng chống lại chuyện đó." Ginny thấy ngạc nhiên nếu chính Renaldo là người đã dạy Steve tiếng Pháp. Phần nào đó, Steve khiến nàng nhớ tới nhân vật D'Artagnan - nhưng rồi chàng chắc chắn không lịch sự như một quý ông, và cũng không ga-lăng. Chàng không phải là một quý ông chút nào; cách cư xử của chàng giống như có một lớp phủ mỏng, dễ dàng vỡ ra và thường xuyên bộc lộ cái bản chất hoang dã ở bên trong.

Tiếng vó ngựa phi nước đại ngày càng tới gần hơn khiến Ginny giật mình làm rơi quyển sách lần nữa. Mắt nàng mở to tò mò nhìn con ngựa lao vào khu đất nhỏ và người cưỡi nó bắt đầu thể hiện tài cưỡi ngựa giỏi của mình bằng cách cô ta điều khiển con vật với đôi găng tay, và kết thúc bằng việc lồng lên dừng lại chỉ cách Ginny vài feet.

Người cưỡi ngựa, một cô gái, cười trễ miệng có phần khinh thường. "Cô sợ con Ilario này sẽ đè nát cô dưới chân sao?" Cô ta hỏi bằng giọng trọng âm nặng. Một cái nhìn thất vọng không kiểm soát loé lên trong đôi mắt sẫm của cô ta khi Ginny nhún vai và điềm tĩnh lắc đầu, quan sát vị khách bất ngờ của nàng với chút ngạc nhiên.

"Tôi bị cho là khiếp đảm sao? Cô xuất hiện như một người cưỡi ngựa xuất sắc, và tài điều khiển hoàn hảo con vật."

"Vâng. Tôi là người cưỡi ngựa giỏi. Mọi người đều nói vậy!"

Cười một chút với kiểu cách hài lòng, cô gái duyên dáng xuống ngựa, và đứng trước mặt Ginny, mắt cô ta nhìn đánh giá.

Có gì đó về sự táo bạo của cô ta, gần như chằm chằm khiếm nhã khiến Ginny cảm thấy không thoải mái với diện mạo khá nhếch nhác của nàng. Bởi nóng nực nên nàng đã ăn mặc không trang trọng sáng nay, cái áo sơ mi rộng lùng thùng và chân váy màu mè của Mehicô hợp với thời tiết này hơn những bộ váy rộng thùng thình và dài tay trong đám quần áo khác của nàng. Chân nàng đi hua-raches (một dạng xăng đan Mêhicô; thứ mát nhất và thoải nhất cho chân mà nàng có thể tìm thấy.

Vị khách của nàng, ngược lại, có vẻ mặc khá nhiều, một bộ đồ cưỡi ngựa màu tím sẫm được cắt trang nhã để trình diễn dáng vẻ gần như khêu gợi chín muồi. Vã vẫn chưa hết, nhìn cận mặt, cô gái trẻ hơn lúc cố ta xuất hiện lúc ban đầu. Cô ta có vẻ khoảng 15 hay 16 tuổi và có đôi mắt sẫm to và thật thà, mái tóc nâu sậm được buộc lại đằng sau với ruy băng nhung thật hợp với bộ đồ cưỡi ngựa. Phần mình, Ginny cho rằng màu đó quá già đối với một cô gái còn quá trẻ ... nàng quan sát cô ta công khai gần như cách vị khách của nàng quan sát vẻ bề ngoài của nàng.

"Tôi là Dona Ana," cô gái nói xấc xược. Cô ta gây ngạc nhiên, cười ngắn, và nhìn có vẻ trẻ con hơn lúc đó. "Tôi đã chạy trốn bà giám hộ của tôi -- kết quả là tôi có thể gặp chị!"

Không khách sáo, cô ta ngồi lên tay vịn của một chiếc ghế, không băn khoăn che giấu cái nhìn tò mò vào mặt nàng.

"Chị không giống một chút nào như tôi mong đợi," cô ta đi tiếp, kéo chiếc mũ nhung nhỏ dẹt khỏi đầu và vứt nó cẩu thả xuống trên bàn.

"Trên thực tế, tôi có thể nói rằng chị trông rất khác với cái mà tôi đã tưởng tượng về chị!"

Ginny ép nàng tiếp tục ngồi đó, và trả lời cô gái một cách từ tốn, giả vờ với sự bình tĩnh mà nàng khó có thể cảm nhận được.

"Ồ, thực vậy ư? Và tôi có thể hỏi cô đang trông chờ tìm kiếm điều gì khong?

Cô gái quay đầu sang một bên và có vẻ cân nhắc.

"Được rồi, vì một thứ thôi, chị là cô gái trẻ nhất mà tôi trông đợi. Và chị không trang điểm. Nhưng tôi cho là Renaldo không thích như vậy. Anh ấy thuộc kiểu đàn ông nghiêm nghị và cổ hủ!" Cô ta lớn tiếng cười khúc khích. "Ít nhất, đó là những gì mà mọi người nghĩ về anh ấy cho tới bây giờ, tất nhiên. Ai sẽ tin chuyện này của Renaldo chứ!"

Những ngón tay của Ginny cuộn lại trong vạt váy bởi nàng cảm thấy mong muốn đột ngột được tát cô gái hỗn xược này, vào khuôn mặt đang cười của cô ta. Nhưng nàng đã bắt ép bản thân phải nói từ tốn.

"Cô có vẻ biết nhiều về tôi. Cô có định nói với tôi cô là ai không? Mọi thứ tôi có thể kết luận, tất nhiên, rằng cô là một cô gái quả thực còn rất trẻ, và rằng cố phải tới đây vì một vài nguyên nhân thêm vào cả sự tò mò vu vơ. Chắc cô không trông chờ làm tôi hồi hộp đấy chứ?"

Sự đáp trả ngạc nhiên của Ginny và vẻ điềm tĩnh trong chất giọng của nàng gây chút lúng túng, Ana đã bắt đầu đỏ mặt giận giữ, và có vẻ luống cuống.

"Tôi đã nói với chị tên tôi và tại sao tôi lại đến. Renaldo không kể cho chị nghe mọi thứ về gia đình anh ấy hay sao? Tôi phải nói rằng, anh ấy đã làm mọi người ngạc nhiên và sốc! Ai sẽ nghĩ là anh Renaldo này sẽ bất ngờ quyết định giữ một nhân tình, và đặc biệt lại là một cô ả da trắng (gringa)!"

Lúc này, Ginny đã quá tức giận và điếng người không thốt lên lời. Đôi mắt xanh của nàng thu lại nguy hiểm, và bàn tay nàng nắm chặt thành đấm. Cô gái này không chỉ hỗn láo và thiếu lễ độ, mà lời bóng gió khinh người của cô ta đã quá mức chịu đựng! Cô ta nghĩ rằng Ginny là ánh sáng tình yêu của Renaldo tội nghiệp! Và làm sao Steve có thể sắp xếp mọi thứ khôn ngoan như thế, khiến cho mọi người sẽ nghĩ theo cách đó.

Ana có vẻ hài lòng bởi sự im lặng đột ngột của Ginny. Rõ ràng là cô ta nghĩ cô ta đã đặt nàng vào tình trạng bối rối bởi sự thẳng thắn của cô ta. Giờ cô ta nghiêng về phía trước, giọng hạ cố.

"Chị không cần phải sợ rằng tôi sẽ kể cho ông chủ (el patron) đâu. Thỉnh thoảng tôi có thể kín đáo! Và hơn nữa," cô ta nói bất cẩn, "Tôi chắc chắn là ông ấy sẽ không tán thành sự có mặt của tôi ở đây, và bà giám hộ của tôi cũng vậy."

"Và ai," Giọng Ginny chỉ được kiểm soát vừa, nàng cảm thấy toàn bộ khuôn mặt mình đang cứng đờ giận giữ tới nỗi nàng khó có thể nói được tiếp, "là ông chủ?" Nàng thấy cái chìn chằm chặp vẻ bất ngờ của Ana. "Chị hỏi tôi gì vậy? Sao thế, mọi người đều biết tới Don Francisco! Chị đang sống trên đất của ông ấy, sau cùng, và may mắn cho chị là ông ấy... Ồ!" Có vẻ trẻ con, cô ta dễ dàng quẫn trí, và cô ta vồ lấy cuốn sách của Ginny và nhìn chăm chăm vào đó, vẻ khó chịu.

"Chị đang đọc một cuốn sách viết bằng tiếng Pháp à?" Giọng cô ta ngờ vực; nhìn lên cô ta bắt gặp cái nhìn loé sáng của Ginny và ánh mắt của cô ta phần nào trở nên hằn học. "Ồ, có thể là đã có lần - trước kia - chị là một gia sư? Có phải Renaldo đã gặp chị như vậy không?"

"Hoặc có thể nếu chị đã từng có gia sư, cô ta có thể dạy chị điệu bộ cư xử," Ginny nói lớn. Nàng nhảy dựng lên, quá giận giữ để ngồi yên đó. "Cô thực sự là một đứa trẻ khiêu khích nhất," nàng tiến tới, không quan tâm tới đôi mắt Anna đang nheo lại giống như mắt mèo. "Nhưng giờ, tôi cho là cô đã cố ý thử đi quá xa rồi đó. Tại sao chứ? Ở đây người ta không dạy cách cư xử cho trẻ con à?"

"Sao chị dám nói với tôi như thế!" Như một con mèo giận giữ, Ana cũng nhảy dựng lên. Cô ta đối mặt Ginny với đôi mắt hung tợn. "Chị không biết tôi là ai à? Tôi không phải là trẻ con, tôi đã hứa hôn rồi, với người thừa kế của ông chủ. Tại sao, tôi sẽ trở thành người giàu có nhất, người phụ nữ được ghen tị nhất trong toàn vùng này khi chúng tôi lấy nhau - Đó tuyệt hơn những gì chị luôn ao ước, một người đàn bà thuộc loại như chị."

"Cô thật không thể chịu đựng nổi, một đứa bé hồn xược hư hỏng! Đó là

Ginny cảm thấy má nàng nóng bừng lên thịnh nộ. và nàng cũng không sợ hãi một chút nào khi nàng nhìn thấy đôi tay đi găng của Anna siết chặt dây roi da đi ngựa. Giọng cô gái run rẩy với cơn giận giữ không kiểm soát nổi. "Làm sao--đồ điếm (puta)! Đúng đó, chị là như vậy đó, tôi đã nghe người ta nói vậy! Một người đàn bà bất hạnh - cô ta nói - một con điếm da trắng (Gringa puta) - Tôi nghĩ rằng tôi thực sự bắt đầu cảm thấy tiếc cho chị!"

"Tốt, đừng uổng phí lòng thương hại của cô, cô gái bé bỏng," Ginny ngắt lời. Nàng hít sâu và thử làm nguôi đi bản thân. "Tôi thực sự ngạc nhiên một đứa trẻ bề ngoài có vẻ được giáo dục tốt lại có thể sử dụng loại ngôn ngữ như vậy, đặc biệt là với một vị khách," nàng trở nên lạnh nhạt hơn là nàng cảm thấy. "Tại sao cô không chắc chắn hơn về những lập luận trước khi cô bắt đầu buông ra những điều lố bịch của bản thân? Tôi có thể gọi cô là một con bé lẳng lơ vì cô ở đây mà không có người giám hộ, và thể hiện một sự hiển nhiên là thiếu giáo dục và cách cư xử như vậy!"

"Ồ, ồ! Sao cô có thể?" Giọng Ana rít lên giận giữ, cô ta giống một con hổ cái tức giận. "Khi tôi kể lại cho Don Francisco, ông ta sẽ xử tội cô! Phải, và Renaldo quý báu của cô cũng sẽ gặp rắc rối luôn, vì đã để cô ở đây và chưng cô như một nhân tình trước mặt mọi người."

Cơn thịnh nộ của cô gái mang lại lợi thế cho Ginny và nàng đẩy tới đích đó với một nụ cười nhỏ châm biếm trên khoé miệng. "Vì rằng tôi chẳng biết ai là ông Don Francisco bí ẩn, tôi chẳng có lý gì để thấy sợ ông ta cả," nàng nói một cách hợp lý. "Nhưng bởi vì cô cảm thấy kinh hãi khi nghĩ tới cơn thịnh nộ của ông ta, có lẽ tốt hơn cô nên rời khỏi đây trước khi ai đó bắt gặp cô ở đây và phát vào đít cô như cố đáng bị thế."

"Chị -- đồ đĩ! Đừng có nói với tôi theo kiểu đó!" Gần như thổn thức giận dữ điên cuồng, Ana giơ cán roi ngựa lên, nhưng Ginny đã giằng lấy nó từ cô ta, và thấy sự khiếp sợ hiện lên trong đôi mắt đầy nước của cô gái.

"Tôi cao hơn và khoẻ hơn cô đấy," Ginny nói dứt khoát. "Và tôi không có tâm trạng để chịu đựng sự hỗn láo của cô thêm một chút nào nữa."

Ana kêu lên một tiếng thét nhỏ khi Ginny lấy tay đẩy cô ta vào ghế; đứng trên cô ta với chiếc roi ngựa cầm trong cả hai tay.

"Cô sẽ không dám đánh tôi đâu!" cô ta thút thít. "Don Francisco sẽ -- ồ, và tôi cũng sẽ kể cho bạn trai của tôi nữa, anh ấy rất hung dữ, và lúc nào cũng mang theo súng - anh ấy sẽ giết cô mà không cần chớp mắt, anh ấy có thể rất độc ác!"

"Tốt, tôi chẳng sợ Don Francisco hay là vị hôn phu ngớ ngẩn và độc ác của cô," Ginny trả miếng. "Và cô sẽ chỉ đơn giản là ngồi yên trong vài phút và nghe điều tôi sẽ nói mà không ngắt lời, hoặc là tôi sẽ sử dụng cái roi này với cô! Tôi có thể hung dữ như bất cứ người đàn ông nào."

"Tôi không muốn nghe, chị chẳng có gì có thể nói với tôi điều tôi muốn nghe cả," cô gái càu nhàu rầu rĩ. "Tốt nhất là chị để tôi đi - ngay cả Renaldo cũng sẽ không vui nếu anh ấy nghe được chuyện này!"

"Thế thì hãy nói tôi biết, tại sao cô lại ở đây? Đó có phải bởi vì cô thấy bọn người ở buôn chuyện và muốn làm gì đó để chêm vào không? Hay là cô được ai đó phái đến đây?"

"Không phải tôi được cử đến - Tôi không có! Và tôi cũng không nghe chuyện tầm phào của bọn người ở! Nhưng Renaldo - không ai có thể tin chuyện này của Renaldo! Tôi đặc biệt phải xem lại bản thân," cô gái thêm sự hờn dỗi với một cái liếc dài chứa đầy sự căm ghét, "bởi vì vị hôn phu của tôi cũng đã tới đây - Tôi đã được kể là anh ấy thường xuyên cưỡi ngựa với chị -- Tôi muốn tới xem chị là loại đàn bà gì."

Một sự nghi ngờ tồi tệ đã bắt đầu nhen nhóm trong tâm trí Ginny; nàng cảm thấy như là nàng bắt đầu gặp ác mộng. Dù sao không thể để đứa bé gái ngớ ngẩn này thấy cú sốc và tình trạng ngày càng mất tinh thần của nàng - nàng cố gắng ép giọng nói của nàng như cũ.

"Cô đã thấy tôi là loại đàn bà nào rồi đó - Tôi không coi trọng chuyện này chút nào, và tôi không phải là tình nhân của Renaldo như là chuyện ngồi lê đôi mách nói vậy. Và nhắc tới vị hôn thê của cô, ngạc nhiên là anh ta có thể là vậy, để tôi kể cho cô nghe, rằng người đàn ông khác duy nhất mà tôi đã cưỡi ngựa cùng, tình cờ là kẻ ti tiện ngoài vòng pháp luật đã bắt cóc tôi và bắt ép tôi tới đây. Và tôi không thể tin được là một cô bé như cô lại được gia đình chấp thuận để đính hôn với một người đàn ông như Steve Morgan. Một tay súng chuyên nghiệp-- một kẻ giết người và một kẻ cướp và xấu hơn thế nữa! Ồ, không, điều này là không thể! Anh ta xấu xa hơn cả một con thú hoang dã, anh ta sẽ nuốt chửng cô!"

"Hãy im đi! Hãy im đi chỉ một lần thôi! Tôi sẽ không nghe những lời dối trá của cô thêm chút nào nữa".

Ana nảy lên, cô ta thậm chí dậm chân giận dữ.

"Sao cô dám nói như thế về Estaban? Sao cô dám nói những điều kinh khủng như thế về anh ấy? Đó chỉ là bởi vì anh ấy không có ở đây để tự bảo vệ nên cô mới có thể nói như vậy-anh ấy không bao giờ mang một người đàn bà loại như cô về đây -- tại sao, bởi vì từ khi tôi là một đứa trẻ chúng tôi đã được thoả thuận sẽ lấy nhau một ngày nào đó, chỉ có một ngày khác Don Francisco đã nói với cha tôi về điều đó-ông ấy đã nói... ông ấy đã nói... ồ, chị là một mụ đàn bà kinh tởm, một con đĩ nói láo, và tôi sẽ không muốn nhìn mặt chị thêm nữa!"

"Vậy thì hãy rời khỏi đây ngay lập tức, trước khi tôi đánh mất sự kiềm chế bản thân. Hãy nhớ là, tôi không hề mời cô tới đây." Ginny ném chiếc roi ngựa vào cô gái, ngay lập tức cô ta thét lên một tiếng sợ hãi và tức tối. Chộp lấy nó, cô ta quay đi và chạy tới con ngựa, trong sự thổn thức thất vọng.

"Chị sẽ phải xin lỗi--chị sẽ biết thôi!" cô ta hét lên qua vai.

Nhưng Ginny đã quay đi và chạy vào trong nhà, lấy lại hơi thở một cách khó khăn bởi cơn giận đã sôi lên trong nàng. Ngay cả khi nàng đã trong nơi trú ẩn của căn phòng ngủ, và ném mình lên chiếc giường, nàng thấy không thể kiểm soát được cảm giác của mình. Giận giữ, bẽ mặt, và trên hết, lòng căm thù Steve Morgan, kẻ đã mang nàng đến đây, để nàng trong hoàn cảnh không thể này mà không thèm nghĩ tới những hậu quả. Nàng thụi tay lên gối, thèm muốn được hét ầm ĩ lên. Tất cả chuyện này thật hèn hẹ làm sao! Hắn ta đã đính hôn - Steve, kẻ luôn tuyên bố quá nhiều lần rằng hắn ta không có ham muốn dừng lại với bất cứ người đàn bà nào. Và hắn ta đã có cam đảm khủng khiếp khi mang nàng tới đấy, với vị hôn thê sống ở ngay cạnh. Hắn ta muốn đạt được gì chứ? Tại sao hắn ta lại làm vậy?

Nàng đã bắt bản thân vào một trạng thái tốt, và nàng biết điều đó, nhưng không quan tâm. Nghĩ là anh ta đã nói với mình bao nhiêu điều dối trá! Hắn đã không hề day dứt lấy đi trinh tiết của mình, nhưng mình chắc là hắn đã không chạm vào cô gái nhỏ lợi lộc kia. Không nghi ngờ gì cha mẹ của cô ta rất giàu có--hắn ta là loại người tìm kiếm một khoản hồi môn lớn. Nhưng tại sao hắn lại mang mình tới đây, ngoại trừ việc làm nhục mình hơn? Và để đi làm những việc quan trọng xấu xa nào mà hắn lại bỏ đi đâu đó, để mình ở đây đối mặt với mọi thứ một mình... Ồ Chúa ơi, mình phải làm gì bây giờ? Renaldo đang ở đâu? Tại sao anh ấy không tới chứ? Ginny không khóc lâu, nhưng giờ những giọt nước mắt đã không thể kiểm soát được tràn ra từ đôi mắt nàng và cơ thể nàng run lên nức nở. Rosa vội vàng đi vào, đầy ắp những câu hỏi, thử an ủi nàng, nhưng không thể. Khuôn mặt lo lắng, người đàn bà ngồi cạnh Ginny cho đến khi cơn nức nở của nàng dừng lại và nàng lắng xuống choáng váng kiệt sức đột ngột. Dịu dàng, Rosa cởi quần áo cho nàng. Cô ta mang một cái khăn lau người, và một cái chậu nhôm nhỏ, đổ đầu nước lạnh, và bắt đầu lau sạch khuôn mặt đẫm nước mắt và mồ hơi trên cơ thể cô gái.

Thật đáng thương, thật xấu hổ! Bất chấp lòng trung thành của cô ta với Alvarados, Rosa phê phán. Don Esteban cần phải biết rõ nhất! Rõ ràng đây là một quý cô - và quá đẹp nữa! Sao anh ta có thể đối xử với cô ấy quá đáng như thế? Đương nhiên cô ta biết về chuyến viếng thăm của Dona Ana. Một cô bé cáu kỉnh nóng tính. Và được dung túng bởi cha mẹ cô ta. Cả ông chủ nữa, bởi vì ông ta là người đầu tiên muốn tác hợp cho cuộc hôn nhân giữa cô gái và cháu ông ta. Rosa không thể rùng mình khi cô ta tự hỏi ông chủ sẽ làm gì khi biết được chuyện này. Bởi vì tất nhiên là Dona Ana sẽ tới thẳng chỗ ông ta. Ông ta sẽ làm gì?

Sau khi Anna rời thư viện của ông vừa đi vừa khóc nức nở, Ngài Francisco Alvarado ngồi lặng đi trán ngài nhăn lại trầm tư nhìn vào cánh cửa, ngài cầm chiếc roi ngựa của ngài trong đôi bàn tay vẫn còn rắn chắc. Ngài là một người đàn ông đẹp trai và chững chạc mặc dù ngài đã ở vào tuổi bảy mươi sáu. Mái tóc ngài Francisco đã bạc trắng, nhưng trông ngài lại có vẻ trẻ hơn rất nhiều và không có bất cứ biểu hiện của sự suy yếu nào trong hành động của ngài. Tuy nhiên, ngài là người đàn ông uy quyền - tự hào bởi nòi giống của ngài và ngạo mạn, và chắc chắn những điều ngài vừa nghe ko làm ngài hài lòng. Miệng ngài mím lại dưới bộ râu trắng xóa của ngài, và cặp mắt ngài cũng xanh như cặp mắt của người cháu trai của ngài, đầy mãnh liệt với sống mũi cao và khoằm lại giống chim uwung.

"Jaime!"

Ngài ko cần phải lớn tiếng. Jaime đang ở bên ngoài cửa như thường lệ, chờ đợi. ngài tự hỏi ko biết ông ta đã biết được bao nhiêu rồi. Dường như mọi chuyện, dĩ nhiên. Những người hầu, những tên cao bồi, họ đều biết hết - mặc dù họ ko dám nói với ngài. Dù sao đây cũng ko phải là chuyện có thể thảo luận ngay trước mặt người hầu.

"Patron?" Người đàn ông luôn di chuyển không một tiếng động và kín đáo.Ngài Francisco khó lòng nhận ra ông ta đã vào phòng rồi.

"Hãy với ngài Renaldo rằng ta muốn nói chuyện. Ngay bây giờ nếu anh ta có thể."

"Vâng thưa ngài."

Khi Renaldo bước vào phòng Ngài Francisco đang ngồi nơi bàn của ông , một ly rượu đặt trên bàn. Ngài ngước nhìn người cháu trai và khẽ gật đầu chào đón anh ta.

"Con đã không khiến ta phải chờ. Một người nào đó sẽ nghĩ vẫn còn hy vọng cho những thế hệ sau."

"Ông muốn gặp con ngay lập tức vì chuyện gì khẩn cấp phải không?" Giọng Renaldo có vẻ đề phòng. Trong bóng tối khuôn mặt anh ta có vẻ lo lắng và cứng lại.

"Con hãy ngồi xuống. Một ly rượu chứ?"

Renaldo lắc đầu.

"không cám ơn ông. Thực sự con chuẩn bị rời đi khi Jaime đến và tìm thấy con - có vài việc con phải trông coi ở nhà."

"Dường như con có quá nhiều chuyện phải coi sóc hơn lệ thường kể từ tuần trước đấy."

Ngài Francisco đang cầm ly rượu đưa lên chỗ có ánh sáng với vẻ trầm tư, ngài dường như chỉ đang nói chuyện gẫu. "thực ra ta chưa bao giờ thấy con đến trễ. Bất cứ khi nào Esteban cho chúng ta có được vinh dự thấy được sự hiện diện của nó là ta biết có chuyện bất thường sắp xảy ra." Ngài Francisco bồng nhìn lên và thấy người cháu của mình gần như đang nhăn trán lại. "ta hy vọng cháu nội của ta không khiến con bị vướng vào mấy vụ trốn chạy của nó chứ?"

"Con biết Esteban đang ở Mexico city hay đang định đến đó." Renaldo nói cứng.

"Ta không nhìn thấy nó nhiều trong suốt thời gian nó ở đây."

"Well- ta đoán chúng ta nên hy vọng bất cứ thương vụ nào mà nó phải coi chừng thương vụ đó sẽ có lợi nhuận." ngài Francisco nhấp thêm ngụm rượu và nhìn chằm chằm vào người cháu họ khi ngài tiếp tục nói với cùng một giọng điệu đều đều vô cảm. "Tuy nhiên ta khá ngạc nhiên khi nó lại để người phụ nữ nó mang về để lại đây. Ân nói với ta cô gái khá hấp dẫn, rất đậm nét."

Renaldo không kiềm chế được sự giận dữ và khuôn mặt anh đỏ bừng lên vì giận, Vậy là nó biết. Bằng cách nào đó ngài Francisco sẽ khôn ngoan biết được mọi chuyện đã xảy ra. Renaldo lúng túng khi cảm nhận được đôi mắt màu xanh đang nhìn vào anh ta chăm chú và nhìn thấu mọi phản ứng rối loạn của anh ta.

"Thưa ông! Con - con" Renaldo giận bản thân mình càm lăm và lắp bắp như khi anh còn là một cậu bé. Và ngay từ lúc đó anh đã bảo vệ người em họ Esteban khỏi hậu quả của những việc làm thiếu trách nhiệm của cậu ta.

"Thật đáng xấu hổ cháu của ta! Một người học hành có bằng cấp như con lại không biết nói gì? Ta đã hy vọng con có thể nói cho ta nhiều hơn về những việc làm gần đây nhất của Esteban - ta hiểu rằng cô gái đó đã làm buồn lòng Ana bé nhỏ rất nhiều. Ta ngạc nhiên là con lại để nó vô ý như vậy. sao con có thể đối xử với người phụ nữ như vậy ở trong nhà khách của nhà con và trở thành bạn của con như vậy? cô gái đó có quyến rũ không?"

"ông không hiểu! Con không biết Ana sắp xếp để gặp Ginny --- tiểu thư Brandon, đó là - nhưng con chắc chắn với ông cô ấy không phải là người như ông nghĩ. Cô ấy là một quý cô, thưa ông --- và sinh ra trong một gia đình danh giá. Esteban không có quyền gì làm tổn thương cô ấy. Thực sự con đã nói với cậu ấy..."

"Và từ khi nào cháu trai của ta lại nghe lời bất cứ người nào nói với nó chứ?" Có sự cứng rắn trong giọng nói của ngài Francisco, cặp mắt của ngài hơi nheo lại. "Vậy - con nói rằng cô gái đó là một quý cô. Trong trường hợp này, cô ấy đang làm gì ở đây giống như tình nhân của cháu trai ta? Ta hiểu điều đó, cô ấy không chính xác là một tù nhân, mặc dù cô ấy kể với Ana một câu chuyện hoang dại về một vụ bắt cóc. Mẹ kiếp." Ngài Francisco bỗng nhiên đập mạnh thành ghế với cái roi ngựa của ngài, khiến Renaldo nhảy dựng lên, "tại sao ta không được báo về việc đi và ở của những người thuộc vùng đất của ta? Tại sao ta lại phải goijcon lên đây và phải đi vòng vòng như vậy để moi móc thông tin từ con? Không ---" Giọng ông chuyển sang châm biếm "--- đừng nhìn ta kiên quyết như vậy và mím môi lại với vẻ cam chịu như vậy. Ta đoán con đang chuẩn bị nói những ý tưởng ngớ ngẩn mà Esteban đã mớm cho con. Ta không nghe nghe bất cứ lời nào con nói, con có nghe không? Hãy nhớ sự trung thành con phải dành hàng đầu là dành cho ta! Ta sẽ nghe toàn bộ câu chuyện bây giờ và con sẽ nói hết mà không giấu giếm bất cứ điều gì!"

Sau này Renaldo nhớ lại cuộc nosic huyện với ngài Francisco là một trong những cuộc nói chuyện khó chịu nhất trong cuộc đời anh ta. CHú của anh đã đúng, dĩ nhiên; anh không có cảm giác phải tring thành với Esteban, nhưng cùng lúc đó anh có nhiều cảm xúc với Ginny hơn --- anh không thể hiểu rõ được cảm xúc của mình; anh thấy tội nghiệp cho nàng, vâng và cả ngưỡng mộ nàng bởi sự dũng cảm cũng như dũng khí không chịu khuất phục của nàng, những có điều gì đó khác nữa. Và chú của anh đã khéo léo dò hỏi được toàn bộ câu chuyện từ anh, anh tiế tục vẽ nàng - làn da bánh mật, cặp mắt to màu xanh nước biển hòa lẫn với màu xanh là cây giống như cặp mắt của người gypsy trên khuôn mặt lôi cuốn một cách tự nhiên của nàng, nàng thông minh và nụ cười của nàng... sao Estenban dám đối xử với nàng như một người phụ nữ rẻ tiền mà cậu ta nhặt được trên phố, bỏ nàng lại nơi đây thanh danh bị mất và bị lăng mạn bởi một cô nhóc tỳ như Ana? Không, đối với nàng anh ta mới nợ nàng sự trung thành, và hơn thế nữa đó là sự bảo vệ của anh.

Nhưng anh khựng lại khi ngài Francisco bỗng cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, thông báo rằng ngài sẽ tự mình đến găp nàng --- ngài sẽ tự mình đến ngôi nhà nhỏ và nói chuyện với tiểu thư Brandon. Khi chú của anh khẳng định về việc ngài sẽ đến nói chuyện với nàng, chẳng điều gì có thể ngăn cản ngài, anh đã biết điều đó nhưng anh vần chống đối.

"Nhưng thưa chú con xin chú ---"

"Không cần phải nói thêm gì nữa Renaldo." Giọng ngài Renaldo cân nhắc và khô, nhưng Renaldo cảm nhận được mối đe dọa và nhăn nhó. " Ta vẫn có khả năng quản lý công việc trong vùng đất của ta, và gia đình ta, và ta sẽ làm những gì cần phải làm. Jaime--- hãy mang ngựa của ta tới trước cửa. VÀ hãy chuẩn bị đi cùng ta."

Khi ngài Fancisco trở thành ông chỉ và gạt ai đó qua một bên, sẽ không còn gì để có thể làm ngoài việc rút lui. Không thể tránh được tâm trạng thất vọng, Renaldo khẽ gật đầu và rời khỏi. Nhưng khi anh cố đọc một cuốn sách trong một căn phòng nhỏ nhìn ra ngoài sân, Renaldo bỗng tưởng tượng thấy khuôn mặt Ginny. Và một lời cầu nguyện bỗng đến tâm trí anh - đừng làm tổn thương cô ấy. Anh không cần phải lo lắng. cơn sóng cảm xúc từ lúc Ginny gặp ả Ana đã khiến nàng không còn cảm xúc gì nữa, ngay cả sợ hãi cũng không còn. Như một cái máy nàng để Rosa tắm cho nàng, sau đó mặc cho nàng bộ váy áo đẹp nhất trong những bộ váy được mang đến cho nàng. Rosa thậm chí còn cài một dải ruy băng màu xanh lên tóc nàng, và để tóc nàng xõa ngang lưng. Nàng uống một ly nước trái cây và ăn đu đủ đã được ướp lạnh với một chút nước cam lên trên.

"Nhưng tại sao?" nàng phản đối. "CHúng ta chuẩn bị như vậy để làm gì?" Ginny cảm thấy Rosa đứng về phía mình - nhưng để chống lại ai và cái gì? Nàng hy vọng Renaldo đến sớm, Renaldo tốt bụng đáng mến sẽ nói cho nàng biết nàng phải làm gì, anh ấy sẽ giúp nàng. Nàng chỉ biết rằng nàng phải rời đi, nàng từ chối ở nơi đây và chờ đợi một cách ngoan ngoãn cho đến khi Steve quay về. nàng không bao giờ muốn nhìn thấy chàng nữa; chàng chỉ là một tên dối trá, một con quái vật bội bạc.

Rosa tiếp tục thì thầm với nàng là bà đang giúp nàng, ép nàng ăn. bà không nói tiếng Tây Ban Nha Castilian, dĩ nhiên, và Ginny khó có thể hiểu được hết những gì bà nói, đặc biệt khi bà đang buồn và nói quá nhanh.

"Tiểu thư Genia" Rosa khăng khăng gọi nàng như vậy "cô phải trông xinh đẹp nhất. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì tốt hơn hết là hãy chuẩn bị."

"Nhưng chuyện gì có thể xảy ra chứ? Tôi không sợ gì lời đe dọa của một cô gái nhỏ. Không - cho dù nếu người này-nếu ông chủ có định giết tôi đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm. Một cách nào đó, tôi còn muốn điều đó hơn."

"Ay di mi!" Rosa gạt đi những lời nàng nói, "đừng nói như vậy! Nó sẽ mang lại điều xui rủi. Mặc dù ông chủ là một người hung dữ nhưng ông cũng là một người công bằng. Vâng, ngài rất công bằng, mặc dù --- tôi không biết - mọi người nói tiểu thư Ana là một người mà ông rất yêu quý. Dĩ nhiên tất cả mọi chuyện đều do ông chủ sắp xếp."

"Ai sắp xếp cái gì? Có phải bà đang nghiêm túc nói với tôi rằng - rằng Esteban sẽ cho phép ông chủ sắp đặt hôn nhân cho anh ta phải không?"

"Nhưng tiểu thư Genia!" Rosa nhìn như thể nàng không còn minh mẫn, "đó là tục lệ của vùng này. Trong vùng tất cả hôn nhân đều được sắp đặt giữa hai gia đình --- tôi được biết tiểu thư Ana mới chỉ là một đứa bé khi cha cô ấy nói chuyện với ngài Francisco, và dĩ nhiên..."

"Đợi đã-đợi đã!" Ginny áp hai tay lên đôi má bỗng nóng bừng của nàng. "Rosa, bà khiến tôi bối rối. Ngài Francisco này là ai? Có phải ông ta là ông nội cảu Esteban không? Nhưng tại sao lại gọi ông ta là ông chủ?"

"Vì ngài là ông chủ." Rosa tròn mắt ngạc nhiên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ginny, và giọng bà tự hào. "Ah, tiểu thư Genia, tôi nghĩ là cô đã biết --- mọi người đều biết ngài Francisco Alvarado! Tại sao ư, vì ngài là người giàu nhất Mexico, chắc chắn vùng đất của ngài cũng là lớn nhất. Không một người Juarista nào dám tấn công vùng đất của ngài - ngay cả người Pháp, những kẻ giết người, họ cũng đếu tôn kính ngài --- một lần hoàng đế và hoàng hậu đã đến thăm nơi đây, và ngài Francisco đã ở trong hoàng cung ở Chapultec."

Ginny đang đứng ngắm mình trong gương nhưng bây giờ nàng bỗng ngồi phịch xuống.

Nàng nhớ lại giọng Ana thật tự hào, "Ta sẽ lấy người kế thừa ngài Francisco!" Steve Morgan, người nàng khinh khỉnh gọi là con lai--- người nàng tin rằng chẳng gì hơn là một tay súng giết người chuyên nghiệp và một tên trộm - chàng là cháu trai của một nhà quý tộc, và người thừa kế của một gia đình vô cùng giàu có? Không, thật không thể tin được!

"vậy anh ta giàu!" nàng thì thầm thành tiếng. " Anh ta có thể là một quý ngài, anh ta có thể cở đây và kết hôn như ông nội anh muốn, nhưng thay vì vậy..."

Nàng nhận ra Rosa đang nhìn nàng lo lăng, và môi nàng mím lại. Nàng tức giận và tổn thương. "Anh ta không có quyền làm như vậy! Mang tôi tới đây, coi tôi như thể nhân tình của anh ta, đối xử với tôi một cách ghê tởm như anh ta đã làm, trong khi đó - trong khi đó chảng có bất cứ lý do nào khiến anh ta xử sự như vậy! Tại sao anh ta phải cướp tiền của cha tôi? Tại sao lại trở thành một kẻ sống ngoài vòng pháp luật? Tại sao lại bắt cóc nàng và đối xử với nàng như thể một con điếm trong khi anh ta đã đính hôn với Ana, cô ta chẳng nghi ngờ gì là một người giàu có và cũng có rất nhiều của hồi môn? Tại sao anh ta lại làm vậy?"

Sự giận dữ bất ngờ khiến nàng đứng bật dậy bước qua Rosa và tiến về phòng khách. Nàng không biết nàng định làm gì, có lẽ tìm Renaldo, đối mặt với những hiểu biết mới của nàng và cả những lời buộc tội cay đắng. Nhưng nàng không thể ở lại đây lâu hơn nữa, nàng phải đi, phải làm gì đó! Bất cứ điều gì để kết thúc trò hề này, để lấy lại sự kiêu hãnh của bản thân nàng.

"Tiểu thư Genia, tiểu thư Genia". Rosa rền rĩ phía sau nàng.

Và lúc đó khi nàng tiến đến cửa, cánh cửa bỗng bật mở từ phía ngoài, và một người đàn ông bước vào phòng.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao không ai ra mở cửa hết vậy?"

Họ nhìn chằm chằm vào nhau, người đàn ông lớn tuori cao lớn và cô gái trẻ đang điên cuồng vì giận. Ánh mắt xanh lạnh lùng của ngài Francisco nhìn soi mói nàng từ đầu đến chân sau đó bỗng trở nên không thể đọc được, khuôn mặt nhăn nheo của ông nghiêm khắc và cứng rắn mặc dù trên môi ông đang nở nụ cười mỉa mai châm biếm.

"Thưa ông chủ!"

Trước khi Rosa có thể thốt ra được vài lời trên đôi môi run rẩy , và hoảng sợ của bà, Ginny đã biết người đó là ai. Ông nội của Steve. Họ có nét tương đồng, có lẽ đó là cách ánh mắt oong nhìn xuyên thấu nàng nhưng lại như thể ông chẳng nhìn.

Vô thức, Ginny đứng thẳng lưng, nàng ngước mặt lên nhìn với cử chỉ gần như trẻ con gần như bướng bỉnh và đầy kiêu hãnh.

"Tôi xin lỗi, thưa ngài Francisco là đã không có ai bên ngoài để chào đón ngài. Rosa đang bận chỉnh sửa lại trang phục và trang điểm cho tôi, và tôi cũng không mong đợi có khách đến thăm mình."

"Ta xin lỗi vì đã không báo trước cho cô về sự có mặt của ta, tiểu thư Brandon. Thật không may vừa rồi ta không nghĩ đến mình phải báo trước. Cô hãy ngồi xuống đi. Ta nghĩ chúng ta phải nói chuyện riêng với nhau. Cặp mắt đại bàng của ông nhìn Rosa. "Bà có thể đi. Ta không có ý định làm hại chủ nhân của bà."

Ngài Francisco lịch sự kéo ghế cho Ginny ngồi, cử chỉ của ngài cũng nhã nhặn như Renaldo. Nàng lặng người đi, cảm giác như thể một con rối hay một quân cờ trên bàn cờ. ông ta muốn gì ở nàng? Ông định nói gì? Thật ngạc nhiên nàng không hề sợ hãi - nàng không còn sợ hãi nữa. Nhưng nàng quyết định không nói một lời nào cho tới khi ông ta lên tiếng trước.

Có một bình rượu đặt trên bàn, và ngài Francisco bước tới rót hai ly rượu tự nhiên như thể ngài đang ở trong nhà của ngài.

"cô sẽ uống một ly với ông già này chứ, tiểu thư (mademoiselle: trong bản dịch dùng từ tiểu thư nhưng trong bản gốc tác giả dùng từ mademoiselle)?"

Một lần nữa nàng ngạc nhiên sao ông ta biết quá nhiều về nàng, ngay cả việc nàng được nuôi dạy như một phụ nữ Pháp.

"Cảm ơn," nàng nói đơn giản, quan sát khuôn mặt ông khi ông đưa ly rượu cho nàng, và khi ông khẽ nhấp ly rượu của mình.

"Một thứ rượu tuyệt hảo. cháu trai của ta cuối cùng thì cũng có một khẩu vị tốt, ta vui là có thể tìm ra điều này. Thật đáng tiếc là trong nhiều việc thì nó chỉ khá hơn tên mọi rợ một chút."

Ginny không kiềm được khuôn mặt nàng đỏ bừng. Nàng nhấp một ngụm rượu, để che giấu vẻ mắc cỡ của nàng dưới cái nhìn chăm chăm của ông. Ông ta định mong nàng hồi đáp lời nói chua cay của ông chăng? Không, ông không đến đấy chỉ với mục đích là thấy nầng, hãy để ông nói tiếp mục đích của cuộc nói chuyện này.

Ngài Francisco xoay xoay ly rượu giữa những ngón tay của ngài, để ngài có thời gian xem xét nên nói những gì. Tiểu thư Ginny Brandon là một điều ngạc nhiên. Thật may mắn đó là một ngạc nhiên dễ chịu. Well, ông có thể dựa trên những điều Renaldo nói là sự thật, nhưng ngài muốn tự mình tìm hiểu, không tin tưởng bất cứ ai.

Tuy nhiên trong trường hợp này, trực giác của ngài cho biết Renaldo nói đúng. Ngay khi ngài nhìn thấy cô gái, nhìn thấy cặp mắt xanh thẳm mở to vì sốc, để ý cách nàng can đảm kiềm chế bản thân mình ngay sau đó, ngài đã biết đây không phải là người phụ nữ bình thường mà cháu trai của ngài thấy hợp nên màng về đây. Vậy thì đó là một cuộc bắt cóc phải không? Lạy Chúa, ý nghĩ của ngài Francisco bỗng trở nên giận dữ, con sói nhỏ đã đến tuổi trưởng thành. Vậy là nó đã bắt cóc mọt tiểu thư trẻ và đối xử với nàng như một con điếm. nhưng tại sao? Liệu nó, luôn không chủ định về những cuộc chinh phục của nó thực tế lại yêu người phụ nữ trẻ này?

Dĩ nhiên nàng hoàn toàn cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của ông. Thông minh nàng quyết định giữ im lặng, để ông ta nắm thế chủ động. Ngài Francico thự thấy ngạc nhiên vì ngài đang mong đợi một cuộc chiến của những kẻ thông minh. Bởi người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ ngu ngốc chỉ biết khóc lóc, ông đã thấy điều đó. Và theo lời người cháu họ của ngài, nàng sở hữu cả sự thông minh và sự quyến rũ.

Ngài Francisco cho phép mình mỉm cười với cô tiểu thư với đôi mắt xanh. Cặp mắt với hàng lông mi dài của nàng nhìn chăm chăm lại ngài, nhưng ngài cũng để ý thấy tay nàng nắm chặt như thế nào trong lòng nàng. Ngài thích những người phụ nữ can đảm. Rõ ràng Esteban vẫn chưa chế ngự được nàng - ngài gần như cười thầm, bây giờ ngài đã gặp nàng, ngài nhơ lại Renaldo kể lại vết thương nàng đã để lại trên người người em họ bừa bãi của cậu ta.

"Tiểu thư," ông nói lớn, giọng ông nhẹ nhà thuyết phục, "cô có nghĩ lần này ta sẽ được nghe toàn bộ câu chuyện từ chính miệng cô không? Hãy trực tiếp giái thích với ta - ta là một ông già, và ta cũng qua cái tuổi khi mà ta ham thích tranh đấu. ta có thể nói rằng ta đã nghe câu chuyện rời rạc từ Ana, và ta đã nói chuyện với cháu ta Renaldo nó dường như rất thích cô. Cô sẽ nói cho ta nghe sự thật chứ?"

"Nhưng ngài thích câu chuyện nào, ngài Francisco? Tôi khá chắc rằng Ana không thích tôi, và tôi xấu hổ khi phải nói rằng tôi đã mất kiềm chế- nhưng Renaldo, tôi nghĩ, là bạn của tôi. Tôi không biết rằng Steve đã - Renaldo đáng thương, anh ấy chắc cảm thấy mình có lỗi ghế lắm."

"Tiểu thư--- ta hy vọng cô không làm ta thất vọng bằng cách chơi chữ như vậy." Giọng nói sắc bén của ngài Renaldo khiến mắt Ginny lóe lên. Ánh nhìn của nàng công khai chống cự lại.

"Từ ngữ, thưa ngài. Tha thứ cho tôi. Nếu tôi e ngại và đi vòng vòng như vậy chẳng qua tôi khá bối rối, và cả xấu hổ nữa. Suy cho cùng, lý do tôi ở đây quá-quá bẩn thỉu, và không đơn giản . Cháu của ngài, người đàn ông mà tôi biết là Steve Morgan, mang tôi đến đây. Tôi là ..." Nàng đinh nói thẳng rằng nàng là nhân tình của anh ta, và kết thúc cuộc nói chuyện với người đàn ông già, nhưng cách nào đó những từ đó nghẹn lại nơi cổ nàng, và nàng nhắm mắt lại.

Một lần nữa nàng cảm nhận hơn là thấy tau của ngài Francisco di chuyển một cách nôn nóng.

"Tiểu thư Brandon! Một lần nữa ta xin lỗi. Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện khiến cô khó chịu. nhưng ta đảm bảo với cô nếu cô lựa chọn tin tưởng ta kể cho ta nghe mọi chuyện cô sẽ thấy tất cả những người đàn ông trong gia đình ta chưa hẳn đã không còn sự tự tôn nào."

Trong giọng noi của người đàn ông còn có sự kiềm chế giận dữ khiến nàng ngẩng đầu và nhìn thằng vào ông ta ngạc nhiên.

"Nhưng ngài có thể làm gì? Quá muộn rồi, ngay cả tôi cũng có thể thấy điều đó. Steve bắt cóc tôi - oh, đầu tiên anh ta nói rằng tôi là con tin của anh ta - chỉ để đảm bảo cho bạn của anh ta bình yên ra đi với số tiền ăn cắp - nhưng sau đó, -- oh không, tôi không nghĩ tôi có thể chịu được việc nói về chuyện này! Làm ơn--- cứ nghĩ bất cứ điều gì ông muốn, tôi không quan tâm. Tất cả điều tôi muốn là bỏ đi, bỏ đi thật xa tới nơi nào mà anh ta không bao giờ tìm thấy tôi, nơi mà tôi có thể quên hết mọi chuyện, mọi chuyện."

Khi ngài Francisco giận dữ, hai hàng chân mày trắng của ngài châu lại, và ngài trông giống như một hung thần. Nhưng trong lúc này cơn giận dữ của ngài không phải đôi với Ginny --- đúng hơn là với chính ý nghĩ của ngài. "Gì chứ! Cô nói cháu trai của ta còn ăn cắp nữa à? Tiểu thưu Brandon, lai đây, đừng nhìn ta với ánh mắt tực lửa căm giận như vậy. Ta phải biết mọi chuyện, và không phải ta hành động vì tò mò, và cô sẽ biết khi cô hiểu ta rõ hơn. Ta là người đứng đầu gia đình, tiểu thư à, và danh dự đối với ta không phải là một từ rỗng tuếch hão huyền. Đó là cách sống của ta. Những gì ảnh liên quan đến các thành viên gia đình ta ảnh hưởng đến ta-có lẽ ta đã cổ điển-nhưng có những điểu ta không thể tha thứ. Cô phải nói với ta mọi chuyện, ta yêu cầu điều đó."

Những ngón tay ông nắm lấy khuỷu tay nàng, nhìn xuống Ginny thấy rõ những mạch máu nổi trên bàn tay người đàn ông già, nhưng những ngón tay cứng như thép và cũng độc đoán như vậy. bỗng nhiên, Ginny bắt đầu nhận thấy sức mạnh của người đàn ông, sức mạnh trong ánh ắt ông bây giò đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng không hề nao núng. Bây giò nàng đã hiểu tại sao mọi người ở đây lại kính nể ông đến vậy --- không, không chỉ vậy , sự thực là hó ợ ông.

Nàng cảm thấy như thể bị thôi miên. Và cuối cùng nàng bắt đầu nói, giọng nàng vô cảm, không che giấu bất cứ điều gì, ngay cả với chính bản thân mình, và cả những phẩn khiến nàng xấu hổ vì sựu yếu đuối của nàng,vì lần đầu mù quáng sự đam mê của một cô gái trinh với người đàn ông và bắt đầu hoàn toàn trở thành sự căm ghét. Cuối cùng nó cũng kết thúc - nàng đã nói hết mọi chuyện, cổ họng nàng khô rát nàng cảm thấy nàng không thể thốt thêm được lời nào. Nàng ngồi phịch xuống ghế, tránh ánh mắt của ngài Francisco, và uống rượu như một người sắp chết khát như thể đó chẳng là gì ngoài nước khi ngài đưa cho nàng ly rượu. bây giờ ông ấy sẽ làm gì? Có lẽ ông ta sẽ giết nàng, hay đuổi nàng đi bằng cách nào đó, để che giấu vết nhơ của gia tộc. nàng chẳng mong chờ gì ở ông, suy cho cùng ông ta là ông nội của Steve, và cái cách ông ta thô bạo bắt nàng nói, tiếp tục bắt nàng nói ngay cả khi giọng nói nàng run rẩy và cặp mắt nàng ngấn nước mắt, cặp mắt ông ta không hề lay chuyển như cặp mắt của Steve vậy. Ngài Francisco như vua ở đây, giữa những người của ông ta, luật pháp không thể động đến ông ta, không ai có thể động đến ông ta. Và suy cho cùng làm gì có ai biết nàng ở đây? Điều gì có thể so sánh với con của con gái ông ta, người thừa kế của ông ta?

Tại sao ông ta không nói gì? Ginny tự hỏi một cách điên cuồng, tại sao ông ta không nói gì để kết thúc cuộc trò chuyện này một lần và mãi mãi? Suy cho cùng, nó cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cách này hay cách khác cũng vậy, mình quá mệt mỏi, và kiệt sức mình không quan tâm.

"Vậy - nó còn tệ hơn cả những gì ta nghĩ. Lần này nó đi quá đà rồi, và ta không cho phép nó hành động điên rồ và liều lĩnh như vậy nữa." Ngài Francisco nói chậm rãi rõ ràng, gần như thể nói với chính bản thân ông, nhưng sự cứng rắn có trong giọng nói ông khiến Ginny run rẩy. Ý ông là gì? Trước khi nàng có thể hỏi, ông tiếp tục, vẫn cùng với giọng trầm, khàn khàn--- giọng của người đàn ông mà tất cả không bao giờ bị ngăn cản trong cuộc sống của ông, và thường xuyên làm theo ý mình. "Ta không biết Esteban có kế hoạch ngu ngốc, vô trách nhiệm gì, nhưng ta sẽ tìm ra cách khi nó quay trở lại. Cô thấy đấy, tiểu thư Brandon, ta gần như không biết cháu trai ta. Ngay từ khi Luisa mang nó về đây khi nó còn là một đứa trẻ, ta cố dịu dàng với nó - ngay từ khi nó còn là một đứa trẻ nó đã từ chối ta. Ta rèn luyện nó, quất vào lưng nó cho đến khi lưng nó chảy máu rất nhiều lần, nó vẫn không tuân lện ta. Và rồi khi nó lướn hơn, nó bắt đầu bỏ trốn. Nó bị bắt lại, nhưng nó lại tiếp tục bỏ trốn. Cuối cùng ta quyết định một con chim ưng hoang dã cần một cái lồng đủ lớn để nó sải cánh--- nó cần được cuộc đời dạy cho nó những bài học mà ta không thể dạy nó. Và bây giờ ta thấy chuyện gì xảy ra. Nó chẳng học được gì, ngoại trừ việc tự thỏa mãn bản thân nó --- lấy những gì nó muốn mà không cần duy xét hậu quả. Lạy chúa-lần này nó sẽ phải đối mặt với hậu quả. Nó sẽ phải có nghĩa vụ hành động như một qúy ông và cháu trai của ta, hoặc ta sẽ tự mình giết nó trước khi luật pháp nước cô hay cha cô giết nó!"

Giọng ngài Francisco mạnh mẽ hơn, ngài quất roi ngựa ngài mang theo vào cạnh ghế, và Ginny đặt tay lên miệng để che tiếng thở mạnh của nàng khi những lời ông nói bắt đầu tràn vào đầu óc đang rối ren của nàng.

Ngài bỗng quay về phía nàng, cặp mắt ngài quan sát nàng một cách hăng hái trước khi ngài nắm lấy bàn tay lạnh giá của nàng trong bàn tay khô và ấm của ngài.

"Cô rất đẹp, cô gái thân mến. Và cô mạnh mẽ và can đảm --- ta cũng thích điều đó. Well, ta không thể quay ngược lại những việc đã xảy ra, ta cũng không có khả năng bồ thường những thiệt hại mà cô đã phải chịu, nhưng ta có thể đưa ra một giải pháp khiến cô không còn phải chịu sự nhục nhã ê chề thêm nữa. Cháu trai ta sẽ lấy cô ngay khi nó quay về."

Trong một lúc sững sờ Ginny nhìn chăm chăm vào ông như thể ông không còn tỉnh táo, nàng không tin được những lời ông nói là sự thật. Sau đó, kêu lên một tiếng, nàng cố rút tay ra khỏi tay ông nhưng ông giữ tay nàng lại.

"Không! Ngài không biết những gì ngài đang nói! Steve sẽ không - anh ta không bao giờ-- nhưng ngài cũng không biết anh ta. Anh ta sẽ không bao giờ chịu bị ép kết hôn, đây là thế kỷ 19 rồi, bên cạnh đó --- bên cạnh đó tôi ghét anh ta!" nàng kết thúc với giọng điệu của một đứa trẻ hiếu kỳ.

"Hãy nghe ta Virginia!" Giọng nói nghiêm khắc của ngài Francisco khiến Ginny nhìn chăm chăm vào ngài miệng nàng hơi mở, vẫn đang định tiếp tục những lời chối từ. "Hãy bỏ qua một bên những phản ứng tự nhiên của con và cố gắng hiểu giải pháp mà ta đưa cho con là giải pháp duy nhất, và vì con. Nó sẽ cứu danh dự của con. Quá nhiều người biết Esteban bỏ trốn với con, nhưng nếu con trở lại gia đình con trở lại với gia đình con sau này với tư cách là vợ nó, con có thấy những phản ứng khác biệt không? Trốn theo người yêu-sẽ có những lời bàn tán, không còn nghi ngờ gì nhưng con và gia đình con vẫn có thể ngẩng cao đầu. Mọi người sẽ sớm nói việc bỏ trốn như vậy lãng mạn chừng nào. Con thấy đấy, cô bé của ta, ta biết bản năng tự nhiên của con người. Con là một người phụ nữ đáng để kết hôn-một co đâu giàu có, ta có thể nói thê, như vậy. Ta sẽ sắp xếp giấy tờ kết hôn, và nếu con chọn quay trở lại Pháp, con sẽ không cần phải lo lắng làm việc để kiếm sống. Con hiểu chứ?"

"không", nàng nói yếu dduooid. "Không, không thể đước! Ông phải thấy! Ngay cả khi tôi đồng ý Steve cũng không bao giờ đồng ý--- anh ta không phải là người bị ép buộc làm những điều anh ta không muốn. Anh ta sẽ khiến tôi phải trả giá."

"Esteban sẽ làm bất cứ điều gì ta nói từ lúc này trở đi. Con đã quên, cô bé của ta, đây là Mexico, và không ở Mỹ. Nó hiểu phong tục ở đây, ngay cả khi nó nổi loạn. Nó sẽ làm điều đó--- bởi vì ta không cho phép nó có lựa chọn khác. Và ta sẽ coi chừng nó chắc chắn để nó đối xử với con với sự kính trọng và sự quan tâm và con được quyền hưởng quyền là vợ của nó. Không-lần này Esteban sẽ không thoát khỏi trách nhiệm của nó dễ dàng như nó đã từng làm."

Ginny vẫn tiếp tục nhìn chăm chăm vào người đàn ông lạ gần như đáng sợ đầy hống hách như thể nàng đang mơ.

"nhưng nếu anh ấy từ chối?"

"Nếu nó từ chối, nó không còn là cháu của ta nữa, và ta sẽ giả quyết hậu quả. Cô có nhận thấy không cô gái trẻ, ta có những người đàn ông trên đất của ta chuyên sống bằng việc bắn. Ta nghĩ Esteban hiều rõ điều này về ta-khi ta giải thích cho nó nso sẽ không khó khăn gì mà chấp nhận lựa chọn này hơn là cái chết."

Giọng nói cứng rắn không gì có thể lay chuyển được của ngài Francisco tràn vào tâm trí đang mơ hồ của Ginny, và nàng cảm thấy mặt nàng không còn chút máu. Ông ta thực sự có ý đó, và ông ta thực sự nghĩ như vậy với từng lời ông ta nói.

"Tôi mơ trả thù, và khiến anh ta phải đau khổ. Vâng, tôi mong anh ta chết, và tôi gần như đã làm điều đó. Nhưng điều này--- không, điều này thì quá sức! Tôi đã chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn chịu đựng thêm nữa.

"Sau khi con lấy nó. Hãy để Esteban cho ta, nó sẽ không khiến con đau đớn nữa ta sẽ coi chừng việc đó. Nó sẽ phải hứa với ta, và cả về sự vô trách nhiệm của nó, và ta sẽ không bao giờ cho nó cơ hội hủy hôn với con một khi nó đã kết hôn. Nếu con muốn trả thù, cô bé, đây là cơ hội của con. Con sẽ là vợ nói, và cho dù có chuyện gì xảy ra sau này thì con đã mang tên của nó, một cách hợp pháp. Nó nợ con điều đó và nhiều thứ khác nữa."

"Tôi không biết phải nói gì!"

"Con có đồng ý hay không? Well, vậy thì - hãy đi với ta bây giờ. Ta sẽ cho con một căn phòng và cả người hầu nữa. Không cần phải lo lắng về những tin đồn ở đây - một khi ta thông báo rằng con là cháu dâu ta, con sẽ thấy sẽ không còn những lời nói khó nghe nữa. Không tranh cãi nữa-trông con có vẻ kiệt sức. Rosa sẽ đóng gói đồ đạc cho con."

Ngạo mạn không chịu nghe những lời phản đối yếu đuối của nàng, ngài Francisco cuốn đi mọi thứ trước ngài và đến tối nàng đã ở ngôi nhà lớn --- một vị khách tôn quý của chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dat#heo