Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 4

-    Em...
Heji nhinf người trươc mắt mà lòng vô cùng hồi hộp.
-    Em muốn làm bạn với anh.
-     Hả?
Yoongi bỗng ngây người, anh không nghe nhầm đấy chứ.
-    Phụt... hahaaaaa
Anh bỗng cười phá lên.
-    Có.. có gì đáng cười sao?
Anh bỗng nhiên tiến lại gần xoa đầu cô và nói
-    Muốn làm bạn với anh sao phải căng thẳng thế? Ai nhinf vào lại tưởng em chuẩn bị tor' tình với anh đấy.
------
Lần đầu tôi gặp em chắc là khoảng đầu năm học, em mới chân ướt chân ráo bước lên cấp 3, một môi trường mới hoàn toàn xa lạ. Còn tôi sắp tốt nghiệp rồi.
Hôm đo laf một ngày nắng dịu, chả hểu sao mà thời tiết cứ mang cái không khí ẩm mốc đến khó thở, làm tâm trạng của tôi cũng chẳng tốt lên tí nào.
-    Cuối giờ làm trận bóng rổ không hyung?
Thằng Tae láo lếu lại bắt đầu thách thức tôi.
-    Chiến luôn, ông đây chấp cả nhà mi nhé!
Tôi cười cợt nói với nó.
Dù sao thì vận động một tí cho dãn xương cốt, nằm ngủ mấy tiết cũng chán. Cơ mà chắc ông trời không cho nó cái diễm phúc được đấu với tôi rồi, ai lại ngờ được đến cuối giờ trời lại đổ cơn mưa xối xả thế này. Chán thật đấy!
-    Để khi khác nha cưng.
Tôi vỗ vai thằng Tae trong sự bàng hoàng chưa kịp thích ứng của nó.
-    Em không mang áo mưa.
Thề là mặt nó nhìn thảm vô cùng, tôi bật cười nắc nẻ. Nhưng hình như tôi cũng đâu có mang áo mưa đâu.
-    Tắm mưa một lần cũng có sao đâu, yên tâm không chết đâu mà lo.
-     Thôi không thèm nói chuyện với anh nữa, em về đây.
Nói rồi nó chạy thẳng, bỏ lại tôi bơ vơ. Tôi đi dạo quanh cho ngớt mưa rồi về, mà hình như mưa không có dấu hiệu ngừng lại, chỉ càng to thêm. Ông trời đungs là không thương mình, tôi dắc xe đi tắm mưa một trận vậy. Mưa to xối xả, từng giọt mưa cứ đật vào người tôi rát hết cả lên, ơ mà sao con bé đi trước có vẻ thoải mái quá nhỉ, mình đòng da sắt à?
Phía trước tôi có một cô bé, hình như học cùng trường với tôi thì phải, chắc là học sinh lớp 10. Con bé đi trong thời tiết khó chịu này mà trông nó vẫn ung dung đến lạ kỳ. Tóc tai thì ướt nhèm dính cả vào mặt, quần áo thì cũng dính chặt vào người rồi. Tôi cứ khó hiểu đi theo sau.
Có vẻ ông trời còn ghét nó hơn tôi, đi được một đoạn thì thấy cô bé nhảy xuống xe, chật vật dắc xe lên vỉa hè, hình như tuột xích rồi.
Nhìn em thảm thương quá, thôi tôi đành đi tới giúp em nó một tay mới được, dù sao thì tôi cũng có kinh nghiệm sửa xe.
-    Tột xích hả?
Tổi hỏi. Mặt cô bé ngỡ ngàng lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời tôi.
-    Vâng.
Giongj co vẻ êm tai nhỉ.
Tôi không nói gì thêm mà cúi xuống sửa xe cho em. Trời ạ, em cứ nhìn tôi chằm chằm làm tôi ngại quá. Tôi lấy tay quẹt mũi để che đi sự xấu hổ của mình. Mà con bé lại phì cười, tôi đành cúi đầu xuống sửa xe tiếp mặc kệ em vẫn đang nhìn tôi cười.
-    Xong rồi đó.
Tôi quệt mũi nói với em.
Em đưa tôi một chiếc khắn tay, à tôi quên mất là tay mình đang dính dầu nhớt mà cứ quệt mũi nên chắc giờ nhìn mặt tôi buồn cười lắm. Tôi đành lấy chiếc khăn em đưa lau qua loa. Em cúi đầu cảm ơn tôi rồi toan dắc xe đi nhưng ô kìa, áo.. áo của em... ừm vì trời mưa nên áo sơmi dính chặt vào người em khiến áo trong của em lộ ra. Ôi trời xấu hổ quá đi mất, mà hình như em vẫn chưa biết gì.
- Áo của em...
Em ý thức được là tôi đang nói gì, em cúi xuống hốt hoảng lây tay xe đi phần áo bị lộ. Tôi khôn thể để em về với bộ dạng đó được, thế là tôi bèn cởi áo khoác ủa mình đưa cho cô bé.
- Về cẩn thận nhé.
Nói rồi tôi dắc xe đi, ở thêm một phút nào nữa chắc tôi chết xì xấu hổ mất.
Nhưng không hiểu sao khi nhớ lại vẻ mặt xấu hổ của em khóe miệng tôi cứ khẽ nâng lên, ôi tôi đang nghĩ gì thế này?
Mà hình như rôi quên hỏi tên em rồi, chết tiệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top