Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Có gì đó là lạ

Vương Đồng vừa dứt lời, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng, mọi người bắt đầu cân nhắc xem giả thiết này có đáng tin hay không.

Kẻ phá vỡ không khí im lặng là Quách Vị – người có quan hệ thân thiết nhất với Nguyễn Diệc Vân.

"Sao thế được." Cậu bất đắc dĩ vô cùng, lời nói ra cũng như thều thào trong mệt mỏi, "Trí tưởng tượng của mấy người này phong phú thế, họ không có cuộc sống của riêng mình à? Quan tâm việc hẹn hò của bản thân, chú ý tới người yêu của bản thân thôi không tốt ư? Tại sao cứ phải nhằm vào người khác rồi tung tin bậy bạ, tôi không chịu nổi nữa!"

Vương Đồng vỗ vai cậu: "Tôi đã nhắc ngay từ khi ông và Nguyễn Diệc Vân đến với nhau rồi, bàn tán kiểu này chỉ là khởi đầu thôi. Ông không phản kháng được đâu, tập quen dần đi."

"Tôi lại thấy suy đoán này có căn cứ phết." Đại ca Kim nói, "Tôi có hiểu biết đôi chút về Nguyễn Diệc Vân, các ông biết chuyện anh ấy ở phòng ký túc xá riêng không?"

"Biết." Quách Vị nói, "Vì vấn đề sức khỏe nên pheromone của anh ấy bị rối loạn, nhà trường biết tình trạng của anh ấy nên mới sắp xếp như vậy. Ông nghĩ chệch đi đâu thế?"

Thấy cậu lo lắng, đêm qua Nguyễn Diệc Vân bèn kể với cậu về tình trạng sức khỏe của mình.

Hồi nhỏ Nguyễn Diệc Vân bị suyễn, sau đó có uống một loại thuốc nay đã bị ngừng sản xuất do tác dụng phụ của nó. Nội tiết tố trong loại thuốc đó vượt mức tiêu chuẩn nên gây ra một vài ảnh hưởng cho sức khỏe của y, nhưng không nghiêm trọng. Từ từ điều chỉnh thì sẽ bình thường lại.

Pheromone của anh ấy không ổn định trong thời gian này, để đề phòng tác động tiêu cực đến các bạn khác, sau khi tìm hiểu kỹ càng, nhà trường đã duyệt đơn xin ở phòng riêng của anh ấy.

Ký túc xá Omega cực kỳ nghiêm ngặt, ban ngày Alpha cũng không được vào, sao trường lại chịu cho một Alpha vào trong ở chứ? Nhỡ xảy ra chuyện, đấy sẽ là một vụ bê bối lớn.

"Có khi nào vì anh ấy đẹp quá, nên ở ký túc xá Alpha không an toàn?" Đại ca Kim đoán.

Quách Vị chẳng tài nào phản bác nổi.

"Thú thật, vóc người của anh ấy hơi bị cao trong các Omega đó." Đại ca Kim tiếp tục, "Ngang với ông nhỉ? Vậy là cũng gần bằng chiều cao trung bình của Beta rồi."

Quách Vị bĩu môi. Cậu cũng ngại nói gần đây cậu nhận ra lý do mình nhỉnh hơn một chút khi đứng cạnh Nguyễn Diệc Vân là vì cậu mang giày thể thao có đế cao, đế giày dày hơn giày của Nguyễn Diệc Vân tận bốn, năm milimet. Xem ra nếu cả hai cởi giày đi chân không, Nguyễn Diệc Vân còn cao hơn cậu một chút.

"Lý do này của ông hơi nhảm." Cậu ba lắc đầu, "Nếu vì anh ấy đẹp thật, chẳng phải chỉ cần sắp xếp phòng riêng trong ký túc xá Alpha là được à? Cùng lắm thì cho qua ký túc xá của Beta bọn mình cũng hợp lý hơn vào ký túc xá Omega."

"Đúng thật." Vương Đồng gật đầu, "Ông đấy, đừng thấy người tình trong mộng có đối tượng rồi thì rắp tâm này nọ."

"Có nghĩa là," Quách Vị gật đầu, "ông rất mong anh ấy là Alpha?"

"Đâu có, tôi nói vu vơ thế thôi." Đại Ca Kim cười nhạo, "Giả thiết này do Vương Đồng gợi ra mà?"

"Liên quan gì tôi." Vương Đồng vội xua tay, "Tôi không phải người tạo tin đồn, chỉ là người lan truyền tin đồn. Tôi kể các ông nghe thôi mà."

"Tóm lại toàn là mấy tin vớ vẩn!" Quách Vị tổng kết, "Nhiều người ăn không ngồi rồi, rảnh quá mà!"

.

Quách Vị cho rằng nếu ai cũng giống cậu, ăn cơm xong được tay trong tay dạo bước cùng người yêu dễ thương xinh đẹp dịu dàng, thì những tin vịt kia sẽ chẳng bao giờ lan truyền rộng rãi lâu dài.

"Anh nói đúng." Quách Vị nắm tay Nguyễn Diệc Vân thở dài, "Ngay từ đầu em đã không nên trả lời, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, tự dưng cho họ thêm nhiều nguồn cảm hứng để thêu dệt."

"Ít ra cũng từng thử cố gắng." Nguyễn Diệc Vân an ủi, "Đã đưa sự thật ra trước mặt mà họ cứ thích đi đường vòng, đó là thiệt thòi của họ. Chúng ta cứ làm tốt chuyện của mình, không thẹn với lòng là được."

"Ừm." Quách Vị gật đầu đồng ý, "Cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta."

Nguyễn Diệc Vân cười với cậu, sau đó cúi đầu nâng tay che miệng, híp mắt ngáp một cái. Lúc thả tay xuống, hai mắt đã rưng rưng nước.

"Buồn ngủ lắm sao?" Quách Vị hỏi.

Mới tám giờ tối, còn rất lâu mới tới giờ ngủ thường ngày của họ.

Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: "Bình thường thôi."

Vừa nói vừa dụi mắt, lau đi những giọt nước đọng trên mi.

"... Nhưng nhìn anh có vẻ buồn ngủ lắm." Quách Vị lo lắng, "Có phải hôm nay học cả ngày nên mệt không?"

Đây là lần đầu họ gặp mặt trong suốt ngày hôm nay, Nguyễn Diệc Vân học suốt từ bảy rưỡi sáng đến hết tiết ban nãy, còn chẳng có thời gian ăn cùng nữa là.

"Chắc vậy." Nguyễn Diệc Vân gật đầu, "Về nghỉ ngơi một đêm là được."

"Thế anh về sớm nhé, để em đưa anh." Nói đoạn, Quách Vị dừng bước rồi xoay người đi về phía ký túc xá của Nguyễn Diệc Vân.

Nguyễn Diệc Vân không hài lòng: "... Sớm quá."

Quách Vị nhìn mặt y, chợt trợn tròn mắt.

"Sao vậy?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.

"Cằm anh có một hột mụn!" Quách Vị nói.

Nguyễn Diệc Vân nhíu mày, im lặng nâng tay sờ cằm mình.

Trông Quách Vị bất ngờ vô cùng, còn lớn giọng cảm thán: "Thì ra anh cũng nổi mụn!"

"... Con người ai cũng nổi mụn mà." Nguyễn Diệc Vân không vui, lẩm bẩm.

Quách Vị nhận thấy cảm xúc của y, vội cứu vớt cho hành vi bất lịch sự của mình: "Không rõ ràng đâu, do chúng ta kề sát quá nên em mới thấy thôi! Anh nhìn em nè, chỗ này của em cũng có, rõ hơn anh nhiều luôn!"

Nguyễn Diệc Vân thở dài thật khẽ, sau đó nhoẻn miệng cười, nói: "Kề sát quá hồi nào? Hình như hôm nay chúng ta chưa kề sát nhau mà."

Giờ Quách Vị đã có kinh nghiệm, cậu biết Nguyễn Diệc Vân ám chỉ gì, y đang vòi một nụ hôn đây mà. Và tất nhiên cậu cũng chẳng có lý do để từ chối.

Từ hôm trao nhau nụ hôn sâu đầu tiên ngoài ký túc xá của Nguyễn Diệc Vân, những nụ hôn kế tiếp của họ dần kéo dài hơn, quyến luyến hơn chẳng nỡ tách rời.

"Chắc do anh ngủ không đủ giấc." Nguyễn Diệc Vân chạm môi lên môi cậu, thủ thỉ: "Nên mới buồn ngủ, còn nổi mụn nữa."

"Vậy nên về sớm sẽ tốt hơn." Quách Vị khuyên nhủ.

Nguyễn Diệc Vân giơ hai tay áp lên má cậu, tựa trán mình và trán cậu: "Nhưng anh không nỡ xa em, làm sao đây?"

Quách Vị ôm lại y, dịu giọng dỗ dành: "Về rồi lập tức đánh một giấc, sáng mai em đến đón anh cùng đi căn tin nhé."

"Không." Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, "Em phải cùng anh về cơ."

Quách Vị ngập ngừng.

Nguyễn Diệc Vân lại kề môi sang hôn liên tiếp lên mặt Quách Vị, tạo ra tiếng chùn chụt nho nhỏ hòa vào làn gió đêm.

"Anh biết cách để không bị phát hiện." Y thỏ thẻ lời rủ rê ngắt quãng xen giữa những nụ hôn, "Đi nhé."

Quách Vị suýt gật đầu ngay và luôn.

"Đi đi mà." Nguyễn Diệc Vân lặp lại, giọng điệu đáng thương biết nhường nào.

Quách Vị ngửa người ra sau rồi đứng thẳng, giữ khoảng cách với y, cậu hít sâu: "Em đưa anh về, mai chúng ta gặp."

Nguyễn Diệc Vân mím môi, ánh mắt nhìn cậu thêm phần tủi thân.

Quách Vị rời mắt đi.

"Em không thể đến đó được, em sẽ muốn làm những chuyện ảnh hưởng anh nghỉ ngơi." Cậu giải thích với Nguyễn Diệc Vân.

"Chuyện gì cơ?" Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Thấy cậu không đáp, Nguyễn Diệc Vân lại áp sát tới hôn cậu, gặng hỏi: "Là gì, em cho anh biết nhé?"

Quách Vị bỗng lùi ra sau một bước. Bấy giờ Nguyễn Diệc Vân đang tựa hẳn lên người cậu tức thì bị chúi người ra trước, suýt đã ngã.

"Em xin lỗi!" Quách Vị vội vươn tay đỡ y.

Nguyễn Diệc Vân đứng vững lại, lắc đầu thở dài rằng: "Thôi thôi, về thôi."

.

Sau khi đưa Nguyễn Diệc Vân về ký túc xá, Quách Vị ngẫm nghĩ lại mọi việc, bèn gửi một tin nhắn thật dài cho Nguyễn Diệc Vân.

Cậu nói với Nguyễn Diệc Vân rằng mình rất vui khi được Nguyễn Diệc Vân tỏ ra thân mật và ỷ lại, tất nhiên sâu thẳm trong tâm hồn cậu cũng khát khao được ở bên Nguyễn Diệc Vân nhiều thêm. Nhưng, cậu là một Beta nam, rất khó kiểm soát bản thân mình không nghĩ đến những việc vượt giới hạn. Theo cậu điều này không thích hợp, cũng thể hiện sự thiếu tôn trọng với Nguyễn Diệc Vân. Thế nên cậu không muốn cho mình cơ hội khiến cảm xúc quá kích động để rồi làm tổn thương người mình yêu, mong Nguyễn Diệc Vân sẽ hiểu cho điều mà cậu đang băn khoăn. Đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò, đôi khi có những lời nói hay cử chỉ chưa thỏa đáng, nếu Nguyễn Diệc Vân không thích chỗ nào, thấy không vui chỗ nào thì hãy cho cậu biết, cậu sẽ cố gắng thay đổi.

Nhấn gửi đi xong, điều kỳ lạ là Nguyễn Diệc Vân không trả lời ngay.

Quách Vị chờ mãi đợi mãi từ lúc tâm trạng hồi hộp cho đến khi đầu óc dần trở nên mơ màng.

.

Câu trả lời của Nguyễn Diệc Vân được gửi đến lúc ba giờ sáng.

– Đừng cả nghĩ thế, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Ở bên em, làm gì cũng khiến anh vui cả. Em không cần miễn cưỡng bản thân đâu

– Hôm nay anh không buồn gì cả

– Anh yêu em

Sáng hôm sau thức dậy, Quách Vị lơ mơ cầm điện thoại lên rồi tỉnh táo ngay tắp lự.

Sau khi lăn lộn một hồi lâu trong sự ngọt ngào và cảm động, cuối cùng cậu cũng để ý đến thời gian gửi tin nhắn.

Lạ thật, anh ấy thức đến giờ đó hay là nửa đêm giật mình dậy nhỉ?

Quách Vị không nén được nỗi lo trong lòng.

Cậu gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Nguyễn Diệc Vân, hồi lâu sau vẫn chưa nhận được câu trả lời. Kỳ lạ, Nguyễn Diệc Vân nói sáng nay có tiết, cũng đã hẹn cậu ăn sáng chung trước khi vào học mà.

Ôm sự ngờ vực và sầu lo đi đánh răng rửa mặt, đeo cặp ra cửa, vừa đến căn tin thì nhận được cuộc gọi từ Nguyễn Diệc Vân.

"Xin lỗi anh ngủ quên, mới dậy thôi." Giọng Nguyễn Diệc Vân đầy ý hối lỗi, còn mang chút ngái ngủ, "Chắc không kịp ăn sáng rồi."

Quách Vị nhìn đồng hồ: "Vẫn kịp, anh muốn ăn gì em mang đến cho anh!"

Nguyễn Diệc Vân chần chừ.

Quách Vị nói tiếp: "Em muốn gặp anh lắm!"

Câu này cực kỳ có hiệu quả, Nguyễn Diệc Vân cười rộ lên: "Được."

Họ hẹn gặp ở trước cửa ký túc xá. Vừa cúp máy, trong lòng Quách Vị xuất hiện rất nhiều hoài nghi và lo lắng khó tả thành lời.

Cứ thấy Nguyễn Diệc Vân có gì đó là lạ.

.

Lời tác giả:

Hình như có bạn hiểu lầm rồi!

Tôi chỉ gắn tag ngọt thôi, sau này cũng không có tình tiết dằn vặt đau khổ gì đâu.

Mấy truyện viết trước đó đã nhiều đoạn rối rắm xót xa rồi, còn bộ này chỉ muốn viết kiểu đáng yêu không cần não thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#danmei