Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TÌNH ĐẦU CỦA GÁI BÁN HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                           TÌNH ĐẦU CỦA GÁI BÁN HOA

Là em. Đứa con gái vừa bước sang tuổi 23 được 2 tháng 13 ngày. Vậy là đã ngần ấy năm tháng của một kiếp người. Cũng là vừa tròn 3 năm kể từ cái ngày em chính thức bước vào “nghề”.

Có hàng trăm lý do khiến những người con gái như em bước chân vào cái nghề này, cũng như có hàng nghìn tên gọi khác nhau về cái nghề của chúng em.

Là “cave”, là “gái điếm”, là “làm đĩ”, là “bướm đêm”…Em tự chọn cho mình một tên gọi có vẻ hoa mĩ - “bán hoa”. Nhưng em biết, đằng sau cái thanh âm hoa mĩ kia cũng toàn là những hôi tanh và nhơ nhớp.

Phải rồi, người ta gọi những người phụ nữ là những bông hoa. Và đương nhiên rồi, tất cả những loài hoa đều đẹp. Từ một thiếu nữ tròn của tuổi mười sáu, đến một người đàn bà hơn hai mươi ba tuổi đầu nhàu nát cả về thể xác lẫn tâm hồn em đều nghĩ như thế.

Em cũng từng là một bông hoa đẹp. E ấp những cánh mỏng manh, ngạt ngào của hương thơm mỗi sớm mai. Tâm hồn của một thiếu nữ đang bước vào độ tuổi xuân thì sao mà trong thế, mà đẹp thế. Còn lại gì trong tâm hồn ấy là những trang nhật ký nhoà nước mắt. Là nơi em tìm lại được chút gì đó của mình. 

“Ngày tháng năm. Hôm nay mình tròn 16 tuổi. Dạo này mình cứ hay nghĩ vẩn vơ. Có lúc ngồi trong lớp mà mình cứ nghĩ đi đâu đâu. Có hôm cô gọi mình lên bảng mà mình không nghe thấy, cô gọi mấy lần, cái Hoa bên cạnh phải nhắc mình. Cả lớp được một trận cười, còn mình thì xấu hổ, miệng ấp a ấp úng. Cô bảo mình tà tâm hồn treo ngược cành cây

Những trang giấy lại nhoè đi, không biết bao nhiêu lần như thế.

Ngày tháng năm. Tan học tiết năm. Mình vào nhà xe để lấy xe. Chợt phát hiện ra trong giỏ xe của mình có gì lạ lạ. Nhìn quanh mà chẳng thấy kẻ nào đáng nghi ngờ. Chắc lại là trò đùa của một tên nào nghịch ngợm đây. Nhưng mình không thể ngờ được đó là một cành hoa Phượng to và một lá thư được dán một cách cẩn thận. Tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Sợ ai nhìn thấy, mình dắt xe ra cổng thật nhanh và phóng như tên bắn. Về nhà mình mới lén lút bóc phong thư.

Thì ra là của một anh chàng lớp bên cạnh muốn làm quen với mình. Lại còn tặng riêng cho mình một bài thơ con cóc của hắn. Nhưng sao hắn lại biết mình thích hoa Phượng nhỉ?”.

Còn nguyên trong em là nhịp tim buổi đầu tiên thổn thức. Gặp anh lần đầu tiên sau vài ngày từ lúc em nhận được phong thư ấy. Má em đỏ bừng lên, hai tai nóng ran. Em chào anh rồi cúi mặt và chạy thật nhanh như sợ bạn bè nhìn thấy. Em cảm nhận được ánh mắt anh vẫn nhìn theo sau. Vẫn là những vần thơ được gập và dán cẩn thận trong một phong thư.

“Sao mình thấy run thế, tim đập thình thình, chỉ sợ mấy đứa trong lớp nhìn thấy lại trêu cho một trận. Mà cái anh này cũng lạ, hình như còn run hơn cả mình, đưa cho mình phong thư mà chẳng thấy nói được gì”.

Em vẫn mơ màng và vơ vẩn với những vần thơ của anh trong đầu cả trong những tiết học. Em thích hơn những tiết học văn. Giọng cô êm êm đọc những vần thơ tình của Xuân Diệu, của Nguyễn Bính. Em thấy mình và cả anh ở trong đó. Mãi sau này, em mới biết được anh chính là những rung động đầu tiên trong cuộc đời của em. Và mãi mãi sẽ không có lần thứ hai trên cuộc đời này.

“Minh sợ lắm. Mọi người vẫn nói rằng: yêu đương sẽ ảnh hưởng đến học tập. Đúng thế thật. Mình chẳng bị mấy điểm kém rồi còn gì. Nhưng lúc nào mình cũng thấy nhớ anh ấy. Thỉnh thoảng mình cứ giả vờ đi qua cửa lớp anh chỉ để liếc nhìn thấy anh trong lớp hoặc để anh được nhìn thấy mình. Mỗi lần như thế tim mình lại đập thình thình”.

Vẫn còn đó trong em là điệu múa “bài ca hy vọng” mà anh và em được múa đôi với nhau. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà cô Bí thư đoàn trường đã chọn anh và em vào điệu múa do chính cô biên đạo trong dịp kỷ niệm ngày thành lập trường. Lần đầu tiên em được mặc áo dài. Em thấy mình bay vút lên trong từng bước chân của điệu múa. Anh trong bộ trang phục người lính, từng bước chân cũng mạnh mẽ, dứt khoát. Chẳng cần phải nói ra, chẳng cần phải thể hiện thì trong mắt mọi người em và anh đã trở thành một đôi thật đẹp.

“Mình vẫn cứ ngại ngùng mỗi khi mọi người trêu mình với anh ấy. Chắc mình và anh ấy múa đẹp lắm nên mọi người mới vỗ tay và hò reo to như thế. Sao cô lại biết mà ghép đôi mình với anh ấy múa nhỉ? Mình và anh ấy tập mãi cái đoạn anh ấy vòng tay qua eo mình và nhấc lên. Vừa khó, vừa ngại. Mình đã bảo cô hay bỏ đoạn ấy đi. Cô lại bảo rằng đó là đoạn đẹp nhất trong cả bài”.

Đã từ rất lâu rồi, em không viết nhật ký. Em gìn giữ nó như một thứ quý giá nhất của đời người con gái. Mà thật ra cái quý nhất và duy nhất em đã đánh mất nó tự rất lâu rồi còn đâu. Ngay cả cuốn nhật ký nhỏ này em cũng không còn giữ được nó trong sạch. Lật ngược cuốn sổ là chi chít những ô, ký hiệu và số. Đó là đánh dấu những lần nhơ nhớp trong cuộc đời em.

Người ta vẫn nói rằng: “đừng nghe cave kể chuyện”. Em cũng đâu muốn trải lòng mình. Em chỉ muốn tự tay đốt cho mình một nén nhang. Ai đó hãy nói với em rằng: Mọi tội lỗi trên đời này đều có thể gột rửa được. Em sẽ tiếp tục sống với một chút hy vọng mỏng manh; Em sẽ có thể yêu cuộc sống như yêu chính mối tình đầu của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sumo