Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 107: Nhiều Lần Chiếm Đoạt

Triệu Thoại Mỹ nhíu mày lại, vẻ mặt

chống đối.

“Anh đến đây làm gì? Tôi không

muốn nhìn thấy anh!”

Vừa nhìn thấy bên cạnh cô có hai cái

vali, lửa giận của Võ Vũ Linh cháy

‘phừng phật’ trên đầu, lớn tiếng chết

vấn.

“Em muốn cùng cậu ta đi đâu?”

“Không liên quan đến anh! Anh đi đi!”

“Sao lại không liên quan đến anh! Em

là người phụ nữ của anh!” Lửagiận

của Võ Vũ Linh xông đến tận trời mà

tuyêt bố quyền sở hữu của mình, giật

lấy cái vali, bá đạo ra lệnh:

“Không có sự cho phép của anh, chỗ

nào cũng không được phép đi.”

“Buông ra, trả hành lý lại cho tôi…..”

Triệu Thoại Mỹ cướp lại cái vali, cũng

tức giận.

“Anh dựa vào cái gì để quản tôi hả?

Anh cút về quản Phương Hồng Thủy

là được rồi. Tôi đi đâu, không cần anh

cho phép.”

Lần đầu tiên cô nói những lời quyết

liệt này với mình, Võ Vũ Linh sững

người, sau đó càng tức giận hơn.

Cô dám vì Nguyễn Hữu Quốc, đối xử

với mình vậy sao?

“Tóm lại anh không cho phép, đi theo

anh!” Anh túm thẳng lấy cô, cô sống

chết giữ chặt tay vịn cầu thang, gào

to. “ Nguyễn Hữu Quốc…. Nguyễn

Hữu Quốc cứu tôi!”

“Buông tay ra!”

Tiếng cảnh cáo truyền đến, hai mắt

của Võ Vũ Linh đỏ ngầu quay đầu lại,

đối mặt với vẻ mặt âm u nguy hiểm

của Nguyễn Hữu Quốc, kéo Triệu

Thoại Mỹ ra phía sau người mình.”

“Chuyện này không liên quan đến

cậu!”

“Chuyện của Thoại Mỹ, cũng là

chuyện của tôi!” Nguyễn Hữu Quốc

với khí thế làm người khác khiếp sợ

mà đến gần.

“Tôi nói anh buông tay ra, có nghe

không hả?”

“Muốn chết!” Võ Vũ Linh lười tốn

nước bọt với anh, xông thẳng lên

trước, đấm đá lẫn nhau.

Hai người giống như hai con dã thú

đấu đá nhau, đánh đến anh sống tôi

chết!

Triệu Thoại Mỹ không thể ngăn được,

chỉ có thể đứng một bên lo lắng.

“ Võ Vũ Linh, mau dừng tay lại! Anh

dừng tay!”

Nguyễn Hữu Quốc lật người lại, áp

đảo Võ Vũ Linh xuống đất, nệm một

đấm vào mặt anh. Tay anh mò được

một cái bình hoa, đập thẳng vào sau

gáy của Nguyễn Hữu Quốc, một đòn

ngay chỗ quan trọng, làm anh ngất

xỉu tại chỗ.

“ Nguyễn Hữu Quốc….” Triệu Thoại

Mỹ muốn chạy qua kiểm tra vết

thương của anh,lại bị  Võ Vũ Linh

túm chặt, liều mạng giãy dụa nhưng

không thoát được. “Buông tay……..

anh mau buông tay…. đồ khốn!”

Cứ vậy bị anh kéo thẳng vào trong

thang máy, cô cầu cứu bảo vệ, anh ta

lại tưởng hai người là đôi tình nhân

đang cãi nhau, thêm vào đó khí thế

của Võ Vũ Linh quá khiếp người,

không thể chạy đến giúp đỡ.

Triệu Thoại Mỹ bị nhét mạnh vào xe,

muốn chạy trốn, nhưng cửa xe lại bị

khóa.

Võ Vũ Linh một chữ không nói giúp cô

thắt dây an toàn, nổ máy xe, chạy như

bay.

“Anh thả tôi ra, mau thả tôi đi……….

rốt cuộc anh muốn sao hả? Võ Vũ

Linh!”

“Nếu như không muốn đụng xe, thì

ngoan ngoãn ngồi yên. Nếu không,

ngay cả gặp mặt cậu ta lần cúi cùng

cũng không gặp được.” Anh lạnh lùng

bá đạo nói, lông mày nhíu chặt lại,

mắt vẫn nhìn về phía trước, xe

chạy như bay, nhanh như chớp.

Xe chạy băng băng vào rừng núi, âm

u, xa xôi không có người ở, chỉ có một

con đường nhỏ vắng vẻ. Võ Vũ Linh

kéo Triệu Thoại Mỹ xuống xe,túm cô

đến một căn phòng gỗ cạnh hồ, đẩy

mạnh cô ngã xuống giường. Cô mấy

lần chạy thẳng đến cửa, đều bị anh

giữ chặt lại.

“ Võ Vũ Linh, anh thả tôi ra, anh điên

rồi hả?”

“Phải, anh điên rồi, bị em ép đến điên

rồi!”

“Tôi ép anh điên? Là anh gạt tôi.”

“Anh thừa nhận anh từng gạt em,

nhưng em ngay cả cơ hội để anh

giải thích cũng không có, thì đã muốn

bỏ đi với Nguyễn Hữu Quốc. Em có

nghĩ đến cảm nhận của anh không

hả?”

“Anh không nghĩ đến cảm nhận của

tôi, thì anh dựa vào gì bắt tôi

phải nghĩ đến anh hả? Võ Vũ Linh, coi

như tôi cầu xin anh, để cho tôi bình

tĩnh một thời gian được không?”

“Là cho em thời gian để bình tĩnh, hay

để em và Nguyễn Hữu Quốc bỏ trốn,

ở bên nhau sao? Nói cho em biết, anh

làm không được!”

“Anh ngang ngược không thể nói lý

mà!”

“Anh ngang ngược không nói lý, tất cả

đều do em ép đó! Em ngoan ngoãn

đợi ở đây, chỗ nào cũng không được

phép đi!”

Cô không thể tin được nhìn vẻ mặt tức

giận của anh.

“Em muốn nhốt tôi sao? Anh không có

cái quyền đó.”

“Chỉ bằng anh là người đàn ông của

em, anh còn có quyền làm một

chuyện.”

Triệu Thoại Mỹ thực sự tức giận đến

phát nổ, nghĩ cũng không muốn nghĩ,

tát một cái thật mạnh vào mặt Võ Vũ

Linh

Trên khuôn mặt tức giận của anh hiện

lên một vết xước, lạnh lẽo nghiến

răng.

“Em dám đánh tôi?”

Cô mặc kệ anh, đi đến cửa một lần

nữa, bị Võ Vũ Linh kéo về giường.

Anh chán ghét cô dùng thái độ này

đối xử với anh, cô phải yêu anh, chứ

không phải chết tiệt hận anh.

Lửa giận trong lòng hừng hực bùng

cháy, Võ Vũ Linh cúi người xuống,

hung hãn cướp lấy môi cô, giữ chặt

hai cánh tay mảnh khảnh của cô, hai

chân chặn cơ thể lộn xộn của cô lại.

Mặc kệ mọi thứ mà chiếm đoạt, xâm

nhập.

Triệu Thoại Mỹ hoảng sợ vặn vẹo cơ

thể tránh trái tránh phải, nhưng

vẫn không thể thoát ra. Anh đột

nhiên trở nên rất đáng sợ, sức lực

mạnh đến kinh ngạc, làm cho cô sợ

hãi không chịu nổi.

Cô hung hãn cắn vào môi anh, thừa

dịp anh nghỉ lấy sức, giãy tay anh ra,

liều mạng đánh đá, điên cuồng cào

cấu vào lưng anh, cào đến nỗi móng

tay dính máu, nhưng vẫn không thể

khiến anh dừng lại. Dưới tình huống

khẩn cấp, cô cầm lấy cây đèn ở đầu

giường, đánh thẳng vào sau gáy

của anh.

Võ Vũ Linh kêu rên, đau đến nỗi trở

mình.

Triệu Thoại Mỹ vội vàng trốn thoát,

nhưng chưa chạy được hai bước,

bị anh đuổi theo bắt lấy mắt cá chân

của cô, kéo cô té ngã xuống đất.

Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả

người giống như nổi điên, xé

rách quần áo của cô, thô lỗ mà vội vã

vuốt ve nơi đẫy đà của cô, cô đau

đến nỗi gào khóc thành tiếng.

“Buông tôi ra………..  Võ Vũ Linh……….

buông ra……… không muốn…….”

Nhưng sức của nam và nữ khác xa

nhau, nắm đấm của cô ở trên người

anh, vốn không có chút tác dụng gì.

Đầu của anh toàn máu, tàn bạo làm

người khác sợ hãi, giống như

không nghe thấy lời cô nói, chỉ điên

cuồng khàn khàn thì thào.

“Anh muốn em…….. anh muốn

em……..”

Anh không biết người mình sao nữa,

cả người rất nóng, cơ thể giống như

tách rời khỏi sự khống chế của mình.

Anh khao khát cô khao khát quá lâu

rồi, mùi thơm thoảng thoảng của cô,

cơ thể mềm mại của cô khiến anh

giống như con ngựa mất dây cương,

ngoài việc tuân theo sự thôi

thúc nguyên thủy nhất, thì chẳng thể

nào cân nhắc nữa.

Gấp gáp không đợi được mà xé rách

quần lót của cô, đè mông cô lại, để

cho nơi cường tráng của mình, mạnh

mẽ tiến vào.

Cơ thể chưa ướt át không cách nào

tiếp nhận sự xâm lấn bất thình

lình của anh, Triệu Thoại Mỹ đau đến

nỗi thét chói tai, cơ thể giống như bị

xé rách, nước mắt tuôn ra……

Mặc dù đang ở lúc điên cuồng nhất,

Võ Vũ Linh vẫn không quên cô là lần

đầu, có ý giảm nhẹ sức lực, để cô tiếp

nhận mình.

Nhưng anh không gặp được sự cản trở

mà mình nghĩ, sắc mặt tức khắc trở

nên dữ tợn như ma quỷ, tàn nhẫn bóp

cổ cô.

“Chết tiệt, cô không phải xữ nữ?”

Vào giây phút anh mạnh mẽ tiến vào

trong người mình, tình yêu của Triệu

Thoại Mỹ, cũng bị phát hủy.

Cô nở nụ cười lạnh lẽo trong lúc cực

đoan đau khổ.

“Sao nào? Trong thỏa thuận có quy

định điều khoản này sao?”

“Tiện nhân!” Võ Vũ Linh tát một cái

tát vào mặt cô, làm nó sưng tấy lên.

Nhưng cơ thể không thể ngăn được sự

ham muốn cô, vô tình mà lăng nhục,

điên dại chạy nước rút, mắng chửi,

rong ruổi, một lần lại một lần điên

cuồng chiếm lấy cô.

Cô hoàn toàn tuyệt vọng, giống như

đã chết đi, để mặc anh tàn nhẫn va

chạm cơ thể mình, tức giận phát tiết

như cầm thú.

Không uất ức, không đau khổ, chỉ cảm

thấy mình rất ngu ngốc.

Người cô yêu, thì ra chỉ là đồ cầm thú!

Anh hung hãn làm nhục cô cả đêm,

mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Nằm Sấp trên người cô, tay vẫn sống

chết giữ chặt cô, phần phân thân

cường tráng vẫn còn trong cơ thể cô,

cả căn phòng nồng nặc mùi vị vui

sướng vừa mới trải qua.

Khóe mắt của Triệu Thoại Mỹ rưng

rưng nước mắt, ngơ ngác nhìn ra

ngoài cửa sổ, một dãy ánh sáng nhàn

nhạt xuyên qua đám mây, trời sắp

sáng rồi.

Một ngày mới, sắp đến rồi.

Nhưng người lại đang ở trong địa

ngục.

Cô vẫn biết, yêu anh, giống như gặp

phải một kiếp nạn, muôn đời không

thể thoát khỏi.

Nhưng không nghĩ đến, sẽ bị anh

cưỡng bức.

Cô từng băn khoăn cảm nhận của anh,

sợ anh thất vọng, không dám nói thật

với anh, nhưng không nghĩ đến, cuối

cùng vẫn bị anh cướp đoạt.

Ha ha, tiện nhân?

Bởi vì cô không phải là xữ nữ, thì phải

chịu sự nhục nhã này sao?

Nếu như nói, cô từng ‘không biết tự

lượng sức mình’ mà yêu anh, vậy thì,

bây giờ, anh với cô mà nói, chỉ có

hận!

…………..

Mấy tiếng sau, Võ Vũ Linh tỉnh lại. Vì

hành điên cuồng của đêm hôm qua,

làm cả người mất hết sức lực. Anh

quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn

xộn, trên đất có quần áo bị xé tách,

cùng với cơ thân trần trụi của cô, anh

đột nhiên mới nhớ lại đêm qua xảy ra

chuyện gì.

Anh làm sao lại có thể làm ra những

chuyện như vậy? Giống như,

giống như bị người khác bỏ thuốc

vậy, rất điên cuồng, lý trí đã không

còn là của mình.

Anh vội buông tay cô ta, trên đó còn

có năm vết cào rợn người.

Mặt của cô, cũng sưng tấy lên. Ánh

mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn lên

trần nhà.

Giọng nói của anh khô khan, khàn

khàn.

“Tôi qua…. anh…..”

“Anh thỏa mãn rồi? Tôi có thể đi!” Cô

chết lặng ngồi dậy, nhặt quần áo bị xé

rách ở dưới đất, máy móc mặc lên

người.

Anh định giải thích.

“Xin lỗi, anh không phải cố ý….”

Lúc cô định đứng dậy, lại bị anh kéo

lại, cô hung hãn, lạnh lẽo nhìn anh.

“Anh lại muốn sao nữa? Sợ tôi không

đủ thảm sao? Tôi không phải xữ nữ

đó!”

Ánh mắt tràn đầy căm hờn của cô làm

cho Võ Vũ Linh không biết làm sao.

“Tóm lại, em không được đi.”

“Anh không có cái quyền đó!” Triệu

Thoại Mỹ bất thình lình nổi giận, đến

nỗi nổi điên mất lý trí, xông lên vừa

cắn vừa đánh anh, cắn chặt vào cánh

tay anh, giống như muốn cắn đứt da

thịt của anh. Võ Vũ Linh bị đau, đẩy

mạnh cô ra. “Em điên rồi!”

“Tôi hận anh………. tôi hận anh……….”

Cô kêu gào, gầm thét, liều mạng

muốn chạy trốn.

Võ Vũ Linh vội vã đuổi theo, kéo cô

về, nhưng cô giãy quá mạnh,anh

không thể khống chế được. Một tay

giữ chặt cô, tay còn lại lục lọi trong tủ

tìm cái còng tay, khóa cô lại ở bên lò

sưởi.

“Anh mau thả tôi ra………. mau thả

ra………. xin anh………”

Cô nức nở, cầu xin, Võ Vũ Linh không

đành lòng, nhưng đành phải nhẫn

tâm. Trong tình huống này, anh

không thể để cô đi.

Mệt mỏi thở dài, ngồi xổm trước mặt

cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt

tràn ngập áy náy.

“Xin lỗi, anh cũng không biết………..

tối hôm qua anh bị làm sao nữa……..

anh không muốn vậy, nhưng anh rất

ghen tỵ……… rất ghen tỵ………..”

Nghĩ đến việc cô không còn là xữ nữ,

anh rất thất vọng, rất đau lòng, không

cách nào chấp nhận.

“Anh về công ty trước, muộn một chút

anh sẽ trở lại thăm em.”

Trước mắt, anh không còn cách nào

khác, chỉ có thể trốn tránh cô,

để mình bình tĩnh lại, nếu không anh

không biết mình sẽ làm ra những

chuyện kinh khủng gì nữa.

“Thả tôi ra………” Triệu Thoại Mỹ tiếp

tục cầu xin, nhưng chỉ có thể trở mắt

nhìn cửa từ từ đóng lại, thất vọng rơi

nước mắt.

……………

Võ Vũ Linh quay trở lại công ty, muốn

nhanh chóng giải quyết một số

chuyện quan trọng nhất, rồi trở về

căn phòng nhỏ với Triệu Thoại Mỹ

  anh vừa ngồi chưa được bao lâu,

Nguyễn Hữu Quốc  liền xông vào.

“ Thoại Mỹ ở đâu hả?”

“Tổng tài, Nguyễn thiếu anh ta…….”

“Cô ra ngoài đi!”

Võ Vũ Linh bình tĩnh tao nhã đứng

lên, ánh mắt khiến người khác sợ hãi.

“ Cậu không cảm thấy mình rất buồn

cười sao? Vợ của tôi, cậu có tư cách gì

hỏi cô ấy ở đâu hả?”

“Chết tiệt! Rốt cuộc cô ấy ở đâu hả?”

Nguyễn Hữu Quốc xác cổ áo anh lên,

bức ép.

“Cậu sẽ không biết được!” Anh lạnh

lùng nhìn thẳng cậu ấy. Anh đã

ném điện thoại của cô vào trong hồ,

không cách nào thông qua hệ thống

định vị mà tìm được. Người biết cô ở

đâu, chỉ có một mình anh.

“Anh muốn chết!”

Võ Vũ Linh nhanh nhẹn né tránh nắm

đấm của anh, Hà Liên mang theo bảo

vệ vào, bảy tám người giữ chặt

Nguyễn Hữu Quốc lại, áp giải ra

ngoài.

“ Võ Vũ Linh, mày là súc sinh. Nếu

mày dám làm tổn thương cô ấy,tao sẽ

không tha cho mày….” Tiếng quát to

của anh vang vọng cả tầng lầu.

“Tổng tài, anh không sao chứ?”  Hà

Liên lo lắng hỏi.

Anh lắc đầu.

“Mấy ngày nay, anh có việc phải xử lý.

Việc ở công ty, anh giao hết cho em!”

“Vâng, em biết rồi, anh yên tâm đi!”

Hà Liên âm thầm đoán, rốt cuộc có

chuyện gì quan trọng, khiến anh ngay

cả công việc cũng phải gác sang một

bên. Không lẽ, có liên quan đến người

phụ nữ kia sao?

Võ Vũ Linh xữ lý một số việc quan

trọng trong vòng hai tiếng, rồi vội

vàng chạy đến ngôi nhà gỗ. Không

bao lâu, anh phát hiện Nguyễn Hữu

Quốc bám theo phía sau xe của

mình…..

Võ Vũ Linh tăng tốc, không ngừng

chạy vào đường tắt, nhưng xe của

Nguyễn Hữu Quốc vẫn bám sát ở phía

sau, làm sao cũng không cắt đuôi

được,nên một tay anh móc di động ra

gọi một cuộc điện thoại.

Nguyễn Hữu Quốc đang bám sát ở

phía sau, nhìn chằm chằm xe của

Võ Vũ Linh. Đột nhiên từ hai bên

đường có hai chiếc xe vắt ngang,

chiếc trái chiếc phải cản đường đi

của anh. Đợi đến lúc anh phá được

vòng vây, đã không còn nhìn thấy

bóng dáng của Võ Vũ Linh. Anh

không còn cách nào khác, đành phải

gọi điện cho Phương Hồng Thủy.

Cô ta vô cùng hả dạ cười.

“ Nguyễn thiếu, tôi còn tưởng anh

không muốn liên lạc với tôi đó nha!”

“Bớt nói nhảm đi, Võ Vũ Linh giấu

Triệu Thoại Mỹ ở đâu hả?”

“Thì ra Nguyễn thiếu cầu xin người

khác bằng thái độ này……… ít nhất

cũngphải có chút thành ý chứ, không

phải sao? Cầu xin người ta, phải

thấp giọng hạ mình chứ.”

Nguyễn Hữu Quốc kìm nén tức giận,

bỏ đi dáng vẻ kiêu ngạo đi.

“Coi như tôi cầu xin cô đi, cô ấy ở đâu

hả?”

“Coi như?”

“Tôi cầu cô, nói cho tôi biết cô ấy ở nơi

nào.” Anh gấp gáp đến nỗi giọng cũng

trở nên rung rẩy.

“Không nghĩ rằng một người trước giờ

luôn ngông cuồng như Nguyễn thiếu

sẽ cầu xin tôi, thật làm tôi vừa mừng

vừa sợ nha! Tôi đã cho người điềutra

rồi, có tin gì tôi sẽ thông báo cho anh

biết. Dù sao, chúng ta cũng cùng

chung chiến tuyến mà……….”

…………..

Trên đường quay về căn nhà gỗ nhỏ,

Võ Vũ Linh mua một ít thức ăn. Mở

cửa ra, Triệu Thoại Mỹ nhếch nhác

ngồi trên đất, ánh mắt ngây dại.Một

cánh tay vẫn còn đang bị giữ ở trên lò

sưởi, bởi vì điên cuông giãy dụa, nên

trên còng tay còn loang lỗ vết máu.

Anh không nói gì thở dài.

“Anh cũng không muốn như vậy, anh

chỉ…………không muốn mất đi em, em

có thể tha thứ cho anh không? Anh

vuốt ve má cô, bị cô né tránh.

“Bụng đói chưa? anh mua thức ăn nè.

Món cari trứng cá em thích nhất. Há

miệng ra, anh đút em ăn!”

Triệu Thoại Mỹ lấy tay còn lại đánh

anh ra, cari bắn tung tóe lên người cô.

“ Thoại Mỹ, đừng đối xử với anh như

vậy được không? Anh cũng rất

đau khổ! Anh mở còng tay giúp em,

nhưng em không được phép chạy,

nếu khônganh vẫn phải làm như

vậy…..” Anh vừa mở còng tay cho cô,

vừa quan sátphản ứng của cô. Cô ngơ

ngác, giống như một con búp bê bị xé

rách, nhìn thấy vậy tim anh co chặt

lại.

“Anh đỡ em dậy, đi tắm rửa.”

Anh vừa đụng đến cánh tay của cô, cô

đột nhiên lại nổi cơn điên xông ra

cửa, bị anh giữ chặt từ phía sau, tay

chân đá loạn xạ.

“Cầm thú,buông tôi ra, mau buông tôi

ra!”

Anh ôm cô vào trong phòng tắm, khóe

cửa lại. Mở vòi sen, dội ào lên người

cô, cô giãy dụa, chống đối, nức nở.

Nước làm ướt hết quần áo của cô,

dám chặt lên cơ thể hoạt bát có

sứchút, hiện ra làn ra trắng không tì

vết. Nơi đẫy đà có chút no tròn, cùng

với khu rừng rầm gợi cảm ở phía

dưới, đã khơi gợi ham muốn của

Võ Vũ Linh, đôi mắt đột nhiên trở nên

nóng bỏng, bên dưới lại có phản*ng.

Triệu Thoại Mỹ chán nản, mỉa mai

nói:

“Sao nào? Cơ thể từng bị ngườikhác

chơi đùa, anh không chê bẩn sao?

Anh vẫn cho rằng tôi là xữ nữ à,có

phải rất thất vọng không? Có biết lần

đầu tiên tôi cho ai không?”

Võ Vũ Linh tức giận.

“Câm miệng! Anh không muốn nghe.”

“ Nguyễn Hữu Quốc…….” Cô cười lạnh

lùng, kích thích thần kinh của anh.

“Chúngtôi đã lên giường từ lâu rồi,

hơn nửa không chỉ một lần………. lúc

anhkhông có ở đấy……… tôi ở sau

lưng anh………… ngoại tình đó………..”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa……… đừng nói

nữa………… không thể nào.”

“Sao không thể chứ? Không phải anh

cũng phải đã tựmình kiểm chứng

rồisao? Tôi, không, phải, xữ, nữ! Tôi

đã lên giường với người đàn ông khác

rồi đó.”

“Đủ rồi! Tôi bảo em câm miệng!” Võ

Vũ Linh bóp cô cô, đè lêntường,đốt

ngón tay lớn giữ chặt cô họng cô,

xưng ngón tay vang lên tiếc “răng

rắc”. Anh cố gắng kìm chế, không bóp

chết cô, nhưng cả người anh đều bị

vây trong lửa giận, nhịn đến nỗi tay

rung rẩy, sức trên tay mạnh đến kinh

ngạc.

Sao nào? Không chấp nhận được việc

mình bị cắm sừng à? Đường dường là

Võ tổng tài, cũng có lúc trở nên nhếch

nhác như vậy nha…….. thật buồn

cười!”

“Tiện nhân!” Võ Vũ Linh cuối cùng đã

bị chọc giận, lật người côlại, đè lên,

thô lỗ mà tàn bạo đẩy hai chân cô ra,

phần dưới sưng tấynhư vũ khí sắc

bén hung ác, đâm thủng cơ thể mềm

mại của cô, cũng xuyên qua linh hồn

của cô.

Cứ như vậy nhẫn tâm tiến vào, co rút,

chiếm đoạt. Không ngừng thay đổi

các tư thế, để cho cô ở tư thế ti tiện

nhất mà chấp nhận sự nhục nhã của

anh.

Cơ thể của Triệu Thoại Mỹ bị va chạm,

xương cốt cả người đều rụng rời.Tim

cũng chết lặng, không còn cảm giác

được nỗi đau đớn của cơ thế.

Nước mắt, cạn khô, chỉ còn lại khóe

mắt khô rang.

Tuyệt vọng dạo chơi ở khắp người, cô

nhìn thấy một Võ Vũ Linh âm u đáng

sợ ở trong gương, ánh mắt giống như

dã thú, một sự bi ai bao phủ tim cô

mà trước nay chưa từng có, giọt nước

mắt đau thương, cuối cùngkìm không

được mà rơi xuống.

Võ Vũ Linh nhốt Triệu Thoại Mỹ trong

ngôi nhà nhỏ suốt một tuần,mỗi lần

làm nhục cô xong, anh đều vô cùng

cảm thấy tự trách và áy náy.Nhưng sự

gây hấn liên tục cùng lời nói nhục

nhã của cô, lại chọc anhgiận, khiến

anh mất đi lý trí, cuối cùng không

khống chế được, lại chiếm đoạt cơ thể

cô.


“Anh ra ngoài mua chút thức ăn, em

ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

Võ Vũ Linh hôn nhẹ lên môi của

Triệu Thoại Mỹ, cả người của cô ngây

dại, cũng không chống cự lại.

Trước khi đi, anh cũng không quên

khóa cô lại. Hai ba lượt chắc chắn cô

không trốn thoát được, mới ra cửa,

nghĩ muốn mau chóng quay trở về.

Sau khi anh vừa đi, một bóng dáng từ

trong bụi cỏ chui ra, một cú đáđã đá

phăng cánh cửa gỗ. Khi khắp người

bầm tím, vẻ mắt ngây dại, gầytrơ

xương của Triệu Thoại Mỹ hiện ra

trước mắt, Nguyễn Hữu Quốc hận

không thể làm thịt Võ Vũ Linh. Anh

mở còng tay, cô giống như diều bị dứt

dây,nhẹ nhàng ngã vào trong lòng

anh.

Anh dịu dàng an ủi cô hết lần này đến

lần khác, ôm chặt cô cho cô cảm giác

an toàn.

“Đừng sợ…… tôi ở đây………. tôi sẽ

không để em bị tổnthương…….. tôi sẽ

bảo vệ em……….”

Triệu Thoại Mỹ đột nhiên rơi nước

mắt, nức nở:

“Cứu tôi…….”

Chưa đến mười lăm phút, Võ Vũ Linh

  quay trở lại, vừa xuống xe,thì nhìn

thấy cửa gỗ bị đá tung, có một loại

linh cảm xấu bao trùm lòng anh. Anh

chạy vọt vào ngôi nhà gỗ, quả nhiên,

trên đất chỉ còn cái còng tay.

Anh nghiếng răng thề, đời này, cô

đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi lòng

bàn tay của anh!!!

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top