Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 113: Không Quên Được

Võ Vũ Linh không ngu, đương nhiên

nghe hiểu cậu ta đang ám chỉ ai,

nhưng anh cũng không tức giận.

“Tôi tìm cô ấy, không liên quan gì đến

cậu!”

“Nói cũng không thể nói như vậy, cô ấy bây giờ, được coi là người phụ nữ của tôi.”

“Thối tha! Cậu cho rằng cậu dắt cô ấy

chạy trốn, lợi dụng thế lực quân đội

để giấu mẹ con họ, thì cô ấy là của

cậu sao? Đừng có nằm mơ! Lần này

cô ấy quay trở về, tôi quyết không

buông tay. Cậu cho rằng cậu có thể

cướp cô ấy từ tôi thêm lần nữa sao?”

“Điều này cũng không chắc nha! Cùng

một việc, bổn thiếu không ngại làm

lại thêm lần nữa đâu. Nói không

chừng lần chia tay này của hai người,

sẽ không thể quay lại với nhau thêm

lần nữa đó!”

“Mày đê tiện vô liêm sỉ.”

“Tôi đê tiện vô liêm sỉ sao?” Hữu Quốc

dường như nghe được một câu

chuyện cười tếu nhất thế gian, cảm

thấy vô cùng hoang đường.

“Đê tiện vô liêm sỉ, chỉ sợ là người nào

khác thì có! Lúc trước anh giam giữ

cô ấy, lúc anh làm nhục cô ấy, cũng

nên nghĩ đến kết cục như ngày hôm

nay chứ! Bây giờ còn giả vờ đứng đắn,

không cảm thấy buồn nôn sao?”

“Mày coi mình là người tốt gì chứ,

dám nói những lời đó với tao!”

“Bổn thiếu tự biết mình không phải là

người tốt, nhưng còn hơn anh, thực

sự quá tốt rồi! Thoại Mỹ lần này về

Đài Loan, tất cả đều vì tôi, anh bớt

nghĩ mình có giá đi!”

“Người nghĩ mình có giá là mày đó!

Mày chẳng qua chỉ là tiểu nhân thừa

lúc người khác yếu đuối, dối trên lừa

dưới. Thoại Mỹ chỉ tạm thời chấp

nhận mày, chẳng qua chỉ xem mày là

khúc gỗ di động dựa vào lúc suy sụp

thôi. Chờ đến khi cô ấy nghĩ rõ ràng,

thì sẽ biết trong lòng người cô ấy thực

sự yêu chỉ có tao, tao không thể để

cho cô ấy vì vậy mà hối hận!”

“Anh không phải cô ấy, làm sao anh

biết cô ấy có hối hận hay không?

Theo tôi thấy, từng ở cùng với anh,

mới là chuyện cô ấy hối hận nhất đời

này! Anh cảm thấy, cô ấy sẽ lựa chọn

người đàn ông một lòng một dạ với cô

ấy, ở bên cô ấy lúc cô ấy cần giúp đỡ,

hay là một người đàn ông cầm thú

từng làm cô ấy đau khổ, từng lăng

nhục cô ấy hả?”

“Suốt sáu năm nay, tôi từng cùng cô ấy

trải qua rất nhiều chuyện, anh vốn

không thể tưởng tượng đến. Thời gian

có thể thay đổi tất cả, bao gồm cả lòng

người. Tôi, hiện tại mới thực sự là sự

lựa chọn của cô ấy, còn anh chỉ là quá

khứ. Có cần thiết phải mặt dày mày

dặn mà dây dưa. Người quá tự tin,

thường hay trở thành trò cười đó!”

“Nếu như cô ấy không yêu tao, sẽ

không sinh ra tiểu Thiên. Chúng tao

đã có con với nhau, còn mày cái gì

cũng không có.”

“Quả thực anh là người cung cấp t*ng

trùng, nhưng người nuôi tiểu Thiên

lớn, là tôi! Anh vốn không có tư cách

tự xưng mình là ba thằng bé! Còn

nữa, anh đừng quên, anh đã là người

có gia đình, anh muốn sắp xếp cho

Thoại Mỹ như thế nào. Anh cho rằng,

cô ấy sẽ đồng ý trở thành ‘người phụ

nữ bên ngoài’ của anh sao?”

Lời của cậu ta, mỗi chữ đều mang sự

uy hiếp với Võ Vũ Linh, anh một chữ

cũng không nghe thấy, đẩy thẳng Hữu

Quốc ra. Nhưng cậu ta vẫn đứng ở

mặt anh, dáng vẻ kiêu ngạo không hề

giảm xuống.

“Coi như tôi cầu xin anh đi, tạm thời

đừng quấy rầy cô ấy. Anh thật lòng

yêu cô ấy, vậy thì chúng ta cạnh tranh

công bằng.”

Võ Vũ Linh cười nhạo.

“Sao nào? Mày cũng sợ sao?”

“Tôi chỉ là…… học nhiều hơn cách suy

nghĩ cho cô ấy, tôi không muốn cô ấy

vì tôi mà buồn rầu. Nếu như anh thật

lòng, hãy cho cô ấy thêm thời gian, để

cô ấy tự mình lựa chọn.”

Võ Vũ Linh dừng bước, nắm tay siết

chặt lại, lời của Hữu Quốc khiến anh

phải cân nhắc. Có lẽ, anh thực sự

không nên ép cô quá chặt, cho cô áp

lực quá lớn. Điều anh muốn, là cô

cam tâm tình nguyên ở cùng anh, mà

không phải ép buộc.

………….

Buổi sáng đầu tuần, Triệu Thoại Mỹ

đang vùi đầu vào trong hồ sơ vụ án,

bận đến trời long đất lỡ. Mặc dù văn

phòng thành lập chưa đến một tháng,

nhưng đã nhận được hàng trăm vụ

kiện, ngay cả thời gian để thở cũng

không có, chỉ có thể xử lý từng vụ

từng vụ một. Thỉnh thoảng còn phải

giải thích trình tự vụ án với người ủy

thác, điện thoại gọi không ngừng

nghỉ.

Thư ký Angel gõ cửa đi vào.

“Boss, cô có khách.”

Cô bận đến nỗi ngay cả thời gian

ngẩng đầu lên cũng không có.

“Ai vậy?”

“Tôi!”

Triệu Thoại Mỹ ngẩng đầu lên nhìn,

Phương Hồng Quế ăn mặc hợp thời

đang đứng ở trước cửa, tâm trạng

càng bứt rứt hơn. Nhưng vì lễ phép,

vẫn phải mời cô ta ngồi, bảo Angel

pha coffee.

Phương Hồng Thủy nhã nhặn khuấy

coffee, khóe miệng nhếch lên một nụ

cười châm chọc.

“Vội vàng bảo thư ký ra ngoài, chẳng

lẽ sợ tôi cãi lộn ầm ĩ, đồn thổi scandal

của cô ra ngoài à.”

“Cô nghĩ quá nhiều rồi, Angel rất bận.

Đương nhiên, tôi cũng rất bận, không

có thời gian tán dốc với cô. Nếu như

không có chuyện gì khác, mời cô hẹn

sau giờ làm việc đi.”

“Hôm nay tôi đến, cũng muốn hỏi cô

một vấn đề về pháp luật. Quyến rũ

người đàn ông đã có vợ, nên chịu

hình phạt gì hử.”

Triệu Thoại Mỹ đương nhiên biết cô

ta đang mỉa mai mình, cũng không

tức giận, thản nhiên đáp lại, trả lời

nhẹ nhàng bâng quơ.

“Trên pháp luật, không có tội này.”

“Vậy tội thông dâm thì sao?”

Cô vẫn giữ bình tĩnh, nhấp một ngụm

coffee, nói.

“Phạm tội thông dâm, nhưng không

phải tội. Trên <> hiện hành không có

quy định, căn cứ vào nguyên tắc xử

phạt, không chịu trách nhiệm hình

sự. Nhưng nếu là vợ chồng trên danh

nghĩa, sẽ bị kết thành tội vi phạm luật

một vợ một chồng. Xin hỏi điều

‘phạm tội thông dâm’ mà cô nói có

nhằm vào vợ chồng trên danh nghĩa

ở cùng nhau không?”

Phương Hồng Thủy ‘chớzz’ một tiếng,

chua ngoa châm chọc.

“Không hổ là luật sư, hiểu rõ ràng kỹ

càng những hình phạt vậy, khó trách

dám quyến rũ chồng của người khác

trắng trợn đến thế. Xem ra, tôi không

kiện cô được rồi.”

“Thì ra người Phương tiểu thư nói

trong miệng ‘phạm tội thông dâm’ là

tôi, nhưng mà, hình như tôi vô tội

nha!”

“Vô tội? Ha, Triệu Thoại Mỹ, cô bớt giả

vờ ngây thơ. Thứ bảy tuần trước, cô

và Vũ Linh, Đào Đào đi đâu hả? Cô

đúng là không biết xấu hổ, ngay cả

trẻ con cũng lợi dụng.”

“Nếu như cô điều cô gọi là ‘thông

dâm’ chỉ hai đứa nhỏ của hai gia đình

có quan hệ tốt với nhau, cùng nhau đi

công vui trò chơi, không khỏi quá

đem chuyện bé xé ra to rồi.”

“Chỉ đi công viên trò chơi thôi sao?

Tôi thấy cô đang có ý định chia rẽ

chúng tôi, cô là đồ tiện nhân không

biết xấu hổ.” Phương Hồng Thủy hất

ly coffee vào người Triệu Thoại Mỹ.

Cũng may Triệu Thoại Mỹ né kịp,

nhưng âu phục vẫn bị dính một ít,

tức giận ngay tức khắc……

Cô chẳng muốn cãi nhau với cô ta,

càng nhường nhịn, cô ta càng lấn tới!

Ah, tưởng cô dễ bị bắt nạt sao?

Những lời này cô vốn không muốn

vạch trần, nhưng cô ta đã ép người

như vậy, thì đừng trách cô.

“Nếu tôi nhớ không lầm, tôi và Võ Vũ

Linh vẫn chưa làm thủ tục ly hôn,

Trên pháp luật mà nói, chúng tôi vẫn

còn là vợ chồng, hôn nhân vẫn còn

chịu sự bảo vệ của pháp luật. Tôi mới

là vợ của anh ta, còn cô chẳng qua chỉ

là vợ chồng phi danh nghĩa ‘vi phạm

thông dâm’ ở chung với anh ta thôi.

Tôi không tính sổ với cô đã là may

lắm rồi, còn dám tới đây gây sự.”

“Dám chọc đến lông mao của tôi, tôi

sẽ trực tiếp tố cáo cô thông dâm, phỉ

báng, cộng thêm việc có ý định gây

thương tổn, đủ để cô ngồi tù mấy

năm.” Dám cãi nhau với luật sư,

muốn chết mà?

“ Triệu Thoại Mỹ, mày cái đồ tiện

nhân!” Phương Hồng Thủy tức đến

nhảy dựng lên, cả người đều run rẩy.

Triệu Thoại Mỹ mặc kệ cô ta, ấn điện

thoại nội tuyến cho thư ký.

“Angel, vào đây một lát, tiễn khách!”

“Mày….”

Angel đây cửa vào. “ Phương tiểu thư,

mời đi thong thả.”

Cô ta không muốn ở trước mặt người

ngoài khóc lóc om sòm, đánh phải cố

nhịn xuống, trừng mắt cảnh cáo

Triệu Thoại Mỹ, quay đầu bỏ đi.

Triệu Thoại Mỹ ngồi xuống ghế da

ngửa mặt lên, rối rắm không nguôi.

Cô đã cố gắng tránh xa những người

này, chỉ muốn trải qua cuộc sống của

mình. Nhưng bọn họ cứ như âm hồn

không tan, dây dưa không dứt với cô,

không cho cô một ngày nào yên ổn.

Cuộc sống như thế này, khi nào mới

chấm dứt đây.

……….

Không dễ dàng gì chịu đựng đến hết

giờ làm, Triệu Thoại Mỹ vặn vẹo cái

cổ đau nhức của mình đi đến bãi đổ

xe, vừa định lên xe, đột nhiên có mấy

tên đàn ông che mặt lao ra từ phía

sau, bịt miệng cô lại kéo lên xe.

Cô ngẩng đầu lên đá trả, lại nhanh

nhẹn thêm một cú đấm qua vai,

nhắm thẳng vào ba người. Một thêm

khỏe mạnh nhìn thấy tình hình như

vậy, cầm lấy con dao xông lên.

Triệu Thoại Mỹ không né kịp, cánh

tay trái bị chém một nhát.

Cô bắt lấy cánh tay của tên đó, cũng

đâm một nhát vào tay của kẻ đó, tiếng

kêu thảm thiết làm kinh động đến

bảo vệ, vài tên nhanh chóng bỏ lên

xa, chạy thụt mạng.

Bảo vệ đuổi không kịp, lại quay trở

lại, vội hỏi:

“Cô Susan, có cần gọi xe cứu thương

không?”

“Không cầu đâu, tôi tự đến bệnh

viện.”

Triệu Thoại Mỹ chặn một chiếc xe

taxi, che miệng vết thương lại, gọi

điện thoại cho Hữu Quốc.

“Anh có thể giúp em đón tiểu Thiên

không?”

“Đương nhiên là được! Em lại tăng ca

sao?”

“Không phải! Em xảy ra chút chuyện,

bị thương rồi, bây giờ đang trên

đường đến bệnh viện.”

“Sao lại bị thương hả? Anh sẽ đến

ngay!”

“Không cần đâu, anh đi đón tiểu

Thiên trước đi, nếu không thằng bé sẽ

nghi ngờ đó.”

“Được rồi! Vậy anh đưa thằng bé về

nhà trước, rồi sẽ đến ngay, bây giờ

anh bảo Nhã Thy đến bệnh viện chăm

sóc em.”

“Vâng!”  Triệu Thoại Mỹ đau đến nỗi

môi trắng bệch, cả cánh tay đều là

máu.

Không cần nghĩ cũng biết, kẻ đứng ở

phía sau chuyện này nhất định là

Phương Hồng Thủy. Xem ra cô không

hề đoán sai, sáu năm trước cô gặp

nguy hiểm suýt bị người ta cưỡng bức

ở ngọn hải đăng, cũng chính do cô ta

tìm người làm. Không ngờ người đàn

bà này lại độc ác đến vậy, nhất định

phải đưa cô vào chỗ chết đây mà.

Xem ra, cô cần phải cẩn thận hơn nữa,

nếu không học chút thuật phòng thân

và võ sẽ rất khó bảo vệ chính mình!

………..

Lúc Triệu Thoại Mỹ đến bệnh viện,

Nhã Thy đã đứng ở trước cửa chờ,

đưa cô thẳng vào trong phòng điều

trị, mời bác sĩ giỏi nhất giúp cô xử lý

vết thương, băng bó lại. Nhìn thấy sắc

mặt cô không tốt, nên cho cô truyền

dịch luôn.

Nhã Thy nhận một cuộc điện thoại

quan trọng, nên đi ra ngoài.

Triệu Thoại Mỹ nằm ở trên giường

bệnh, nằm yên truyền dịch. Mấy ngày

này quá bận, không ngủ ngon giấc, bị

thương cũng coi như nghỉ ngơi. Cô

phải máu chóng khỏe lại, không thể

để tiểu Thiên lo lắng.

Vừa nhắm mắt không được bao lâu,

cửa đột nhiên bị mở ra, sức quá

mạnh, cửa bị tông vang lên tiếng

‘bang bang’.

Vừa định dạy dỗ Hữu Quốc không nên

bạo lực như vậy, bệnh viện là nơi

công cộng, phá hư phải đền. Vừa mở

mắt, mới biết người đến là Võ Vũ

Linh.

Sao lại là anh ta?

Anh vọt đến trước mặt cô, nắm lấy tay

cô tỉ mĩ xem xét, lông mày nhíu lại,

căng thẳng hỏi:

“Sao lại bị tập kích? Vết thương sao

rồi? Bác sĩ nói sao?”

“Không sao đâu, chỉ bị rách da thôi.

Nhưng mà, bị anh dọa đến nỗi có

chút đau đó.” Anh là kẻ cuồng bạo lực

mà, chả bao giờ biết nặng nhẹ hết.

“Xin lỗi xem……” Anh mau chóng

buông tay.

Cánh tay của cô bị rớt xuống giường

bệnh, lại đau nhói.

“Này, anh….” Anh không phải đến

thăm cô, mà là đến chỉnh cô sao? Dù

bị thương không nặng, cũng bị anh

dằn vặt đến chết.

“Xin lỗi em…..” Tay chân của Võ Vũ

Linh luống cuống.

“Sao anh lại đến đây? Sao biết tôi bị

thương hả?”

“Anh định đến đón xem tan ca, vừa

hay gặp bảo vệ, nghe xảy ra chuyện

này, mới vội chạy đến đây.”

Triệu Thoại Mỹ nhìn ra mọi chuyện

không trùng hợp giống như những gì

anh nói, có lẽ anh đã phái vài tên ‘tai

mắt’ ở bên cạnh cô, nhưng cô cũng

chẳng muốn truy xét. Mặc dù hành

động của anh có chút ‘bỉ ổi’, nhưng

cũng không tổn hại đến cô.

“Em bây giờ cảm thấy thế nào rồi?

Không khỏe chỗ nào? Có cần gọi bác

sĩ không?”

“Tôi không sao, chỉ muốn yên tĩnh

truyền dịch thôi.”

“Ờ…” Võ Vũ Linh biết cô đang ám chỉ

mình quá ồn ào, nhắc một chiếc ghế,

im lặng ngồi bên cạnh, ánh mắt vẫn

không di chuyển mà nhìn cô. Nhìn

đến nỗi làm cho da đầu của Triệu

Thoại Mỹ  run lên, như thế nào cũng

ngủ không được, nhịn không được

nói. “Anh có thể đừng nhìn tôi như

vậy được không? Như vậy áp lực quá

lớn……… tôi cũng sẽ không tự dưng

biến mất.”

“Ai biết được! Sáu năm trước, anh chỉ

đi có mười phút, thì đã chia lìa em

tận sáu năm.”

“Lúc đó bởi vì……..” Đó là đoạn ký ức

kinh khủng, Triệu Thoại Mỹ vừa nghĩ

đến, thì không muốn nhắc đến.

“Quên đi! Tóm lại tình huống hiện tại

không giống nhau.”

“Anh không muốn mất em lần nữa,

cảm giác đau khổ và nhớ nhung

này……….. anh không thể chịu đựng

thêm lần nữa……” Lời nói của anh

mang theo sự nghẹn ngào, nói đến

nỗi khiến lòng ủa Triệu Thoại Mỹ

cũng rất đau đớn.

“Chuyện đã qua hãy cho qua đi, đừng

nói nữa!”

“Em luôn khiến anh rất lo lắng! Anh

hy vọng mỗi lần xảy ra chuyện, anh

đều có thể ở bên cạnh bảo vệ cho em

không để bất cứ ai làm tổn thương

đến em!”

Lời nói của Võ Vũ Linh chứa rất nhiều

chân thành, cũng cảm động được

Triệu Thoại Mỹ… Đáng tiếc, anh nói

muốn bảo vệ cô, nhưng mang đến

cho cô nhiều tổn thương nhất, lại là

anh!

Có lẽ cũng có thể hiểu là, bởi vì số

mạng của hai người vốn tương khắc

với nhau. Cho dù có thể ngọt ngào

trong một khoản thời gian ngắn,

nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể kết

thức bằng việc tổn thương lẫn nhau,

thực sự không thích hợp ở bên cạnh

nhau.

“Đúng rồi, em biết việc này do ai làm

hay không?” Trong ánh mắt của Võ

Vũ Linh toát ra một sự tàn độc, giống

như muốn phân thây kẻ đã làm cô bị

thương ra mấy khúc.

Triệu Thoại Mỹ cười khổ, im lặng. Cô

có thể nói với anh, người đứng phía

sau làm ra những chuyện này là ‘em

gái’ đáng yêu ngây thơ của anh sao?

Xét tới cùng, liên lụy làm cô bị

thương, vẫn là chính anh.

Cô nói không nên lời!

Chỉ có thể tả bâng quơ.

“Không biết, có lẽ là bọn cướp bóc!”

Anh dường như có thể nhìn thấu cô

đang giấu diếm gì đó, mắt như mũi

dao nhọn.

“Nhưng em cũng không bị thiệt hại về

tài sản.”

“Anh đang nghi ngờ điều gì? Không lẽ

tôi cố ý che giấu cho bọn cướp sao?”

Võ Vũ Linh không biết trả lời như thế

nào.

“ Hữu Quốc sắp đến rồi, nhìn thấy

anh, anh ấy sẽ không vui, anh đi

trước đi.”

“Chỉ vì sợ anh ta không vui, em mới

đuổi anh đi sao?”

“Không phải đuổi, mà là xin, xin anh

đi cho, được chứ?”

Mặt của anh xụ thật dài, không trả lời

lại câu hỏi của cô, hỏi ngược lại:

“Không lẽ cậu ta bây giờ còn quan

trọng hơn anh sao?”

Anh chỉ giận cá chém thớt, nhưng

không nghĩ đến Triệu Thoại Mỹ trả

lời một câu dứt khoát.

“Đó là điều đương nhiên.”

Anh tức đến nỗi muốn hộc máu tại

chỗ!

Nếu như cô không bị thương, anh

nhất định sẽ xốc cô lên mà lắc mạnh.

Giúp cô tỉnh táo, nhìn xem ai mới là

người quan trọng nhất!

“Sao anh không cảm thấy, tình cảm

của hai người tốt đến vậy?”

“Tình cảm của chúng tôi đương nhiên

tốt, tôi lần này về Đài Loan, là chuẩn

bị gả cho anh ấy!”

Anh nổi giận.

“Em nằm mơ!”

“Nếu như anh muốn nói những lời vô

nghĩa như tôi là người phụ nữ của

anh, chúng ta vẫn còn là vợ chồng

trên danh nghĩa, thì tôi khuyên anh

nên tiết kiệm sức đi, những điều đó

chẳng có ý nghĩa gì với tôi, tôi một

chữ cũng không muốn nghe!”

“Chẳng lẽ quá khứ của chúng ta, với

em mà nói cái cũng có không có sao?”

Cô nghiêng đầu.

“Nghĩ kỹ lại, chúng ta ở chung với

nhau không đến nửa năm, nhưng

  Hữu Quốc đã bên tôi và tiểu Thiên

sáu năm. Nếu tính thời gian dài ngắn,

tình cảm của chúng tôi hẳn sâu hơn

so với anh.”

“Em nói láo!” Anh cố chấp tuyên bố.

“Trong lòng em vẫn còn có anh, em

vốn chưa từng quên quá khứ của

chúng ta!”

“ Võ Vũ Linh, anh không cảm thấy bản

thân thật nực cười sao? Người dường

như không quên được quá khứ, là

anh! Anh dựa vào đâu cho rằng, anh

không quên được, người khác cũng

không quên được sao? Quá khứ thì cứ

để nó cho qua đi, bây giờ chúng ta

mỗi người đều có gia đình, hãy xem

nhau như bạn bè bình thường không

được sao?”

“Có lẽ em quên rồi, nhưng anh không

quên được…..” Ánh mắt anh sáng như

đuốc.

“Sáu năm nay, em mỗi phút mỗi giây

đều không hề biến mất trong đầu

anh. Mỗi lần nghĩ đến em, ở đây đều

nhói đau…..” Anh chỉ vào trái tim của

chính mình, vẻ mặt đau khổ, có chút

móp méo.

Lòng Triệu Thoại Mỹ không nỡ, quay

đầu không nhìn anh. Ánh chiều tà

chiếu lên mặt cô, nhuộm một mảng

màu vàng nhạt, làm cho khuôn mặt

của cô trở nên dịu dàng.

Trong giây phút đó, Võ Vũ Linh cứ ngỡ

mình quay trở về quá khứ.

Nhưng bên tại lại truyền đến tiếng,

như đánh anh vào bức tường băng

của sự thật.

“Tất cả đã thay đổi rồi, chúng ta

không thể quay trở về như xưa. Tình

cảm cũng sẽ thay đổi, không phải lúc

nào anh muốn quay trở lại, thì có thể

quay trở lại. Giữa hai chúng ta, có

quá nhiều vấn đề, từ lâu đã không

còn là quá khứ của anh và tôi.”

Nếu không cũng sẽ không có câu ca

thán cam chịu như vậy ‘đã từng trải

qua một mối tình đẹp, thì khó có thể

yêu thêm lần nữa’.

“Tiểu Thiên, là con của hai chúng

ta……..”

“Đúng! Thằng bé là con anh!” Về điều

này, cô có phủ nhận nữa cũng vô

dụng. “Nhưng anh đừng quên, con

của anh không chỉ một đứa. Nếu như

anh đã từng yêu tôi, thì xin anh đừng

quấy rầy tôi nữa, được không? Coi

như tôi cầu xin anh, buông tay………”

Võ Vũ Linh có một giây dao động.

Dù sao trong lòng anh hiểu rõ, bọn họ

thực sự có rất nhiều vấn đề, hơn nữa

còn dính líu đến những người khác,

bao gồm cả người vô tội nhất là Đào

Đào.

Có lẽ buông tay, là sự lựa chọn tốt

nhất………

Nhưng mà, mắt anh bỗng nhiên nhíu

chặt lại, ép mình phải nhẫn tâm.

“Xin lỗi em, anh không làm được! Anh

sẽ cố gắng, cho đến khi em trở về bên

cạnh anh.”

“Tình hình hiện nay của anh, không

thích hợp nói những lời này, anh về

nghỉ ngơi trước đi………”

Nói chuyện một lúc làm cho Triệu

Thoai Mỹ  mệt mỏi kiệt sức, không

muốn mở miệng. Ngay cả khi anh

cầm tay cô, cũng không còn sức đẩy

ra.

Rất nhanh, cô cảm thấy một ánh mắt

lạnh băng dừng lại trên người mình,

bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Hữu

Quốc đang đứng ở trước cửa. Dường

như ánh hoàng hôn ở mọi nơi đều tụ

lại trên người anh, ánh sáng phản

chiếu khắp nơi. Chỉ là, khuôn mặt tao

nhã quyến rũ như vậy, nhưng trên

khóe môi lại nở một nụ cười lạnh lẽo

không phù hợp, làm người khác cảm

thấy rét run.

Ánh mắt di chuyển, dừng lại trên tay

của hai người.

Sắc mặt của anh hơi âm u, Võ Vũ Linh

nắm chặt hơn nữa, khiêu khích nhìn

thẳng anh.

“………” Triệu Thoại Mỹ không để ý

đến đau đớn, dùng sức rút ra.

Võ Vũ Linh sợ hãi buông ra,

Cô dám dùng sức như vậy? Sợ Hữu

Quốc  hiểu lầm đến vậy sao?

Xem ra, địa vị của cậu ta trong lòng

cô, xa hơn so với những gì anh đã

tưởng tượng.

Triệu Thoại Mỹ có chút hoảng hốt.

“Anh đã đến rồi…….. chúng em….”

“Tiểu Thiên, anh đã đưa về nhà rồi,

không cần lo lắng.” Vẻ mặt của Hữu

Quốc bỗng dịu dàng, đi đến bên cô,

cẩn thận ôm chặt cô.

“Sao lại bị thương? Miệng vết thương

có nặng không?”

Thấy anh không tức giận, ngược lại

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy càng nguy

hiểm, vô thức nuốt nước bọt.

“Em, em không sao!”

“Còn nói không sao, em xem em, tiều

tụy đến vậy.” Anh thương tiếc nâng

khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Anh rất đau lòng, cam nguyện làm

người bị thương………….là anh………..”

Ngọn lửa trong mắt Võ Vũ Linh hừng

hực cháy lên, cảnh cáo nói:

“Buông tay ra!”

Nhưng Hữu Quốc dường như không

nghe thấy lời anh nói, trong mắt chỉ

có một mình Triệu Thoại Mỹ, ánh mắt

uyển chuyển mập mờ.

“Lần sau nhất định phải chú ý an

toàn, biết không hử? Đừng để cho

anh lo lắng.”

Cô đột nhiên cảm thấy da đầu run lên,

tim đập nhanh.

Võ Vũ Linh không thể nhịn được nữa,

đánh tay anh ra, lạnh lùng thốt ra

một chữ.

“Cút!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top