Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 119: Quyết Không Buông Tay

“Bằng không thì sao?” Triệu Thoại Mỹ

nhíu lông mày hỏi ngược lại.

“Anh có thể dẫn tôi đến nơi nào chứ?”

“Nếu như trong lòng em anh là người

không đáng tin đến vậy, hôm qua tại

sao còn nhờ anh giúp chứ?”

“Tôi chỉ lo lắng bé Thiên gọi điện

thoại đến thôi.”

“Em chắc chắn chỉ nghĩ vậy thôi, chứ

không có ý nghĩ muốn gặp anh sao?”

Triệu Thoại Mỹ bực bội, hết chưa vậy

hả?

“Lúc trước sao tôi lại không biết, anh

là người tự kỷ đến mức này nhỉ. Rất

nhiều người phụ nữ muốn có được

anh, nhưng chắc chắn không bao

gồm tôi trong đó đâu.”

“Đúng là rất nhiều. Nhưng người anh

muốn, chỉ có một mình em. Những

người phụ nữ khác với anh mà nói,

không là gì cả!”

Cô giống như vừa nghe được một câu

chuyện nực cười, chế giễu lại.

“Kể cả Phương Hồng Thủy sao?”

“Em ấy không giống, em ấy là người

thân của anh!”

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy buồn cười,

trong mắt lộ ra sự châm chọc.

“Cô ta là người thân của anh, cũng là

mẹ của con gái anh!”

“Về chuyện này, anh không biết phải

giải thích với em như thế nào.”

“Cho dù anh muốn giải thích, tôi cũng

không muốn nghe. Những chuyệnliên

quan đến các người, không có một

chút dính dáng gì đến tôi!”

Võ Vũ Linh biết lúc cô giận chẳng

nghe lọt vào tai chữ nào, dứt khoát

không nói nhiều, bảo tài xế lái xe.

Hai người im lặng suốt cả đoạn

đường, cho đến khi đến một phòng

khám chữa bệnh, Triệu Thoại Mỹ

xuống xe.

“Tại sao dẫn tôi đến đây chứ?”

“Ngày hôm qua chỉ băng bó qua loa

thôi, anh lo lắng sẽ để lại di chứng.

Cho nên đã đi hỏi thăm, biết được ở

đây có nhân tài ẩn dật, nênđã dẫn em

qua đây. Đừng thấy ở đây chỉ là một

phòng khám nhỏ bé, hai bác sĩ chỉnh

hình và chuyên khoa ngoại đều là

chuyên gia hàng đầu của Đài Loan

đó.”

“Làm gì nghiêm trọng đến vậy chứ!

Chỉ bị thương ngoài da thôi mà.”

“Lúc còn trẻ, chuyện gì cũng cảm thấy

không sao, đến già mới biết hối hận.”

Cô mỉm cười.

“Anh từ lúc nào hiểu được những

chuyện này chứ?”

“Sau khi Đào Đào ra đời.” Võ Vũ Linh

bâng quơ cho qua, đùng đẩy cô đi về

phía trước. “Cứ coi vì bé Thiên đi,

chăm sóc mình thật tốt,đừng để lại

một chút bệnh tật nào.”

Lúc đầu Triệu Thoại Mỹ tưởng rằng

vừa bước vào, thì sẽ mấy vài vị bác sĩ

đứng xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt

mong chờ nhìn hai người họ,

nhưng không nghĩ đến sẽ như thế

này. Con đường nhỏ hẹp đứng chật

cứng bệnh nhân, trong tai đều toàn là

tiếng khóc của trẻ con, đàn ông phụ

nữ cãi nhau, đầu sắp sửa nổi banh ra.

Khó tránh khỏi cười nhạo.

“Tổng tài to lớn, sao anh không sử

dụng đặc quyền hử?”

Anh hỏi ngược lại.

“Em muốn anh dùng sao?”

“Không có! Chỉ hơi cảm thấy bất ngờ.”

“Anh biết em không thích, cho nên

mới đến đây như một người

bình thường. Chuyên gia ở đây rất

trong sạch và cao thượng, cho dù

dùng quyền lực bắt bọn họ chữa bệnh

trước cho em, e rằng trong lòng sẽ

không tình nguyện, sẽ không hết lòng

chữa trị đâu.”

“Thì ra anh cũng biết nói một câu

“lòng người” này nhỉ?”

“Lúc trước không biết, nhưng cứ có

liên quan đến em, anh đều suy

nghĩ thật kỹ lưỡng. Chỉ cần bọn họ có

thể hết lòng chữa khỏi vết thương

cho em, đợi hơn hai tiếng nữa, cũng

không đáng là gì.”

Anh dùng giọng điệu hết sức bình

thản nhất nói ra câu này, đối với

Triệu Thoại Mỹ mà nói, lại là một sự

rung động lớn. Lúc trước cô không

dám tin, người kiêu ngạo như Võ

Vũ Linh, có thể vì một người con

gái mà chấp nhận làm ‘người bình

thường’, cất hết mọi thủ đoạn anh có,

bỏ xuống thân phận hãnh diện của

mình.

Đáng tiếc, cảm động thì cảm động,

nhưng tất cả đã quá muộn màng rồi!

Hai người nói chuyện phiếm cãi nhau

câu được câu không, khó khăn

lắm mới đến lượt Triệu Thoại Mỹ, cái

cổ mỏi mệt rã rời. Võ Vũ Linh

đứng ngoài cửa đợi, cô đi vào, bị hai

người bác sĩ già đè trên giường, cái

cổ, miệng vết thương, đủ mọi tra tấn,

kêu gào không ngừng.

Lúc đi ra ngoài, vịn vào vách tường,

bước chân trống rỗng, nước mắt rưng

rưng.

Võ Vũ Linh vội đỡ cô. “Sao rồi?”

Cô chỉ đứng trong gió ngổn ngang thốt

ra một chữ, “đau!”, có cảm giác giống

như một cái máy bị người ta tháo rời

ra, hủy thành linh kiện, rồi lắp ráp

vào lại lần nữa. Mặc dù có thể cử

động, nhưng bên trong đều tán loạn

hết lên, sắp vỡ thành từng mảnh nhỏ

.

Vừa lên xe là ngủ ngay lập tức, mơ

màng bị Võ Vũ Linh gọi dậy.

“Đến rồi, em đừng ngủ nữa!”

Cô dụi mắt, sợ chạm đến miệng vết

thương, cẩn thận đứng lên, lại

kinhngạc nhận thấy, cơ thể không còn

đau nữa, thử cửa động tay chân

một chút, cũng không còn cảm giác.

Không ngờ người chuyên gia cũng

quá trâu bò rồi, nhanh như vậy đã có

hiệu quá! Xem ra Võ Vũ Linh tìm

đúng nơi rồi! Nên cô tạm thời tha cho

anh đã ‘bắt cóc’ cô!

Nhìn ra ngoài cửa sổ, biết được đây là

một khu chung cư xa lạ.

“Đây là đâu? Không phải lại là nhà

anh chứ?”

Anh ngầm thừa nhận.

“Rốt cuộc anh có bao nhiêu căn nhà

hả? Lúc trước đều dùng để nuôi tình

nhân phải không?”

“Anh không có thói quen đó!”

Lúc trước đúng thật anh có không ít

phụ nữ, nhưng chỉ để giải quyết nhu

cầu sinh lý thôi, thường chỉ lên

giường có một lần, thì đã dứt khoát

cắt đứt quan hệ rồi. Ngay cả một tuần

còn không tới, nói chi nuôi những

người phụ nữ bên người chứ!

Nếu như anh nói cô biết, sáu năm qua

anh ngay cả một người phụ nữ cũng

không tìm, toàn dựa vào ‘người yêu

trái phải’ của mình để sống qua ngày,

cô có cảm động không nhỉ?

Tưởng tượng, cô sẽ bày ra vẻ mặt xem

thường, nói những chuyện đó không

liên quan đến cô!

Cho nên, không nói thì hay hơn, hơn

nữa đó cũng không phải là chuyện

hay ho gì!

“Anh chắc chắn, hôm nay Phương

Hồng Thủy sẽ không đến giết, mắng

tôi là hồ ly tinh lần nữa chứ?”

Anh nghe ra được sự châm chọc trong

lời nói của cô, không lên tiếng.

“Cám ơn ý tốt của anh! Nhưng tôi

không muốn bị người khác coi mình

là ‘kẻ thứ ba’!”

“Em không phải là kẻ thứ ba, chúng ta

chưa ly hôn!” Võ Vũ Linh Khẽ thở dài,

nghiêm túc nhìn cô nói:

“Hôm qua anh đã nói rõ ràng với

Thủy Nhi rồi, anh đã từng yêu em ấy,

nhưng bây giờ người anh yêu là em!”

“Lúc trước anh yêu cô ta đến vậy, còn

có thể thay đổi. Tôi làm sao có thể tin,

tình yêu của anh dành cho tôi sẽ

không thay đổi!”

Võ Vũ Linh sốt ruột, anh đã đợi cô sáu

năm rồi, cũng đã đủ chứng minh lòng

quyết tâm rồi, làm sao có thể thay đổi

chứ!

“Nếu như em không tin, anh có thể

bảo đảm với em, anh………”

“Lời thề của đàn ông so với lời nói dối

chẳng có gì khác nhau!”

“Em không tin anh sao?”

Cô bùi ngùi. “Tin hay không tin, có

khác nhau sao? Quá muộn màng rồi!

Anh không thể vứt bỏ cô ta và Đào

Đào, cũng giống như tôi không thể

vứt bỏ Hữu Quốc vậy… Tình yêu

không phải chỉ là chuyện của hai

người, có nhiều lúc, dính dáng đến

quá nhiều người, không phải mình

muốn là được. Chúng ta không thể

chỉ nghĩ cho mình, như vậy quá ích

kỷ!”

Cô ngồi ở trong màn đêm đen kịt,

nhìn con ngươi màu lam của anh vì

sốt ruột mà có hơi đục ngầu, từ chữ

từng câu.

“Tôi làm không được, anh cũng làm

không được!”

Võ Vũ Linh im lặng rất lâu.

Những lời cô nói, không phải anh

chưa từng lo lắng đến, cho nên anh

không thể cãi lại.

Nắm tay, khàn giọng lẩm bẩm.

“Anh không muốn vì bất cứ người

nào khác mà mất đi em, như vậy quá

không công bằng với chúng ta!”

“Trên thế giới này vốn không có

chuyện công bằng một cách tuyệt đối,

đặc biệt là chuyện tình cảm. Không

phải chúng ta cũng không công bằng

với người khác sao?” Cô nhún vai.

“Thôi quên đi, những chuyện này, nói

nhiều chỉ vô ích, không thể nào thay

đổi được sự thật. Cám ơn anh đã có

lòng tốt cho tôi ở nhờ, nhưng tôi

không cách nào đón nhận được, tạm

biệt!”

Võ Vũ Linh giữ tay cô lại, nhíu lông

mày.

“Ngay cả giúp đỡ với danh nghĩa bạn

bè, em cũng muốn từ chối sao?”

“Những chuyện đã qua, đã ấn định

sẵn chúng ta không có cách nào làm

bạn được, anh cũng hiểu rõ điều này

mà.” Nói xong câu đó cô mỉm cười

nhẹ, mở cửa xuống xa.

Mắt Võ Vũ Linh dõi theo bóng lưng rời

khỏi của cô, càng ngày càng xa, sắp

hòa vào bóng đêm đen tối, cũng giống

như sắp biến mất trong cuộc đời anh.

Trong lồng ngực có một nỗi lo lắng và

luyến tiếc va đập mạnh mẽ với nhau,

anh biết chính mình không thể nào

từ bỏ cô như vậy được.

Anh lao xuống xe, giữ chặt cô lại,

trong lúc cô kinh ngạc, tha thiết kéo

cô vào trong lòng.

Cô sững người, có hơi chống cực lại.

“Đừng……….như vậy…………”

Tình cảm của anh dâng trào quá

mãnh liệt, giống như một trận mưa to

gió lớn đột ngột đánh úp, sóng to gió

lớn, cuốn cả người cô vào trong dòng

xoáy, không thể nào thoát khỏi.

Cũng………..không chịu nỗi………..

Sức của anh gần như kéo cả người cô

nhập vào trong cơ thể mình, cánh tay

siết chặt, run sợ. Tuyên bố một cách

bá đạo và rõ ràng ở bên tai cô.

“Cho dù ích kỷ, anh cũng không bao

giờ buông tay.”

Vì cô, anh cam tâm tình nguyện từ bỏ

mọi thứ, cho dù phải trở thành kẻ thù

của cả thế giới, anh cũng không ngại!

………………

Cuối cùng, Triệu Thoại Mỹ cũng

không ở lại, tìm một khách sạn ở gần

đó, ở tạm một đêm. Trời còn chưa

sáng, đã vội vàng chạy đến viện an

dưỡng. Hôm nay Nguyễn Chấn Quốc

còn nghiêm khắc hơn mọi hôm, vẻ

mặt vẫn luôn cực kỳ khó coi, có nhiều

lúc Triệu Thoại Mỹ cảm thấy ông ấy

đang trút giận lên người mình, giống

như cô đã phạm lỗi không cách nào

bù đắp lại được!

Chẳng lẽ, hôm qua Võ Vũ Linh đón cô,

bị ông ấy nhìn thấy rồi sao?

Cô rất lo lắng mà đoán mò, có đúng là

nguyên nhân làm cho mình hôm nay

chịu tra tấn khổ sở.

Miệng Nguyễn Chấn Quốc không nói,

trong lòng lại rõ như gương. Ở trước

mắt ông, còn dám qua lại với chồng

trước, rõ ràng muốn tìm cái chết,

tưởng tư lệnh như ông đây hiền lành

à?

Tập thể dục buổi sáng, tùy tiện tìm

một lý do phạt cô chạy hai mươi

vòng, sau đó đánh lại thái cực quyền.

Mỗi động tác chỉ cần sai một chút, thì

sẽ không kiêng dè gì đánh cô một gậy,

Triệu Thoại Mỹ suýt chút bị đánh đến

bật khóc, nước mắt cứ lượn vòng

trong khóe mắt.

Mệt đến nỗi nhấc không nổi thắc lưng,

vừa mới xoay người qua phải, thì một

gậy tàn nhẫn đánh thẳng lên ngón tay

cô, vết thương mới vết thương cũ

chồng lên nhau, Triệu Thoại Mỹ đau

đến mức khóc không ra nước mắt,

chịu đựng quá lâu nước mắt rơi

xuống như bão táp.

“Khóc gì mà khóc! Lau sạch nước mắt

cho tôi, tiếp tục đánh!”

Cơn đau buốt làm cho cô ngay cả nhấc

cánh tay cũng nhấc không nổi, mắt

thấy một gây nữa sắp sửa đến, phía

sau đột nhiên vang lên tiếng tức giận

khiếp sợ.

“Ông nội, dừng tay lại!”

Hữu Quốc vội vàng chạy đến, hất cây

ba-toong của Nguyễn Chấn Quốc ra.

Do bỗng nhiên quá dùng sức, Nguyễn

Chấn Quốc lùi về sau mấy bước, suýt

chút ngã quỵ xuống. Tức giận không

nguôi, nó vì dám vì một người đàn

bà, mà bất hiếu như vậy sao? Nó còn

là đứa cháu ngoan của ông không hả?

Người đàn bà này, vốn là một kẻ hồng

nhan họa thủy tâm địa rắn rết, mục

đích muốn châm ngòi để hai ông

cháu bất hòa mà!

Hữu Quốc vội đỡ lấy Triệu Thoại Mỹ,

cô giống như một áng mây mỏng, ngã

vào trong lòng anh. Nhẹ bổng, không

hề có sức nặng, nhìn thấy hai tay cô

bị tróc thịt bong da, khuôn mặt nhỏ

nhắn thì xanh xao. Anh tức giận, đau

lòng, hay mắt đỏ hoe.

Nếu như người ra tay không phải là

ông nội anh, anh nhất định sẽ giết

người đó!

Anh cắn răng hỏi.

“Ông nội, ông đã làm gì cô ấy hả?”

Vẻ mặt Nguyễn Chấn Quốc xem

thường. Lúc nãy còn ngon lành, bây

giờ lại giả vờ yếu đuối, đê tiện mà!

“Lúc cô ta khóc lóc kể lể với cháu,

không phải đã nói hết với cháu rồi

sao?”

“ Thoại Mỹ không nói gì với cháu hết!

Nếu như cháu biết, cháu nhất định sẽ

không để cô ấy ở đây chịu khổ. Sao

ông lại tàn nhẫn với cô ấy như vậy

chứ?”

“Chính cô ta đồng ý chấp nhận thử

thách, ông không có ép cô ta.”

“Nhưng…………”

“ Hữu Quốc……..” Triệu Thoại Mỹ kéo

anh lại, yếu ớt lắc đầu, nở một nụ

cười.

“Đừng nói nữa, do em tự nguyện, em

không sao!”

“Em đã bị thương đến như vậy, còn cố

chấp!”

“Em không sao thật mà………”

“Ông nội, cháu tôn trọng ông, khâm

phục ông, nhưng tất cả những gì ông

đối xử với Thoại Mỹ, làm cho tim

cháu rất nguội lạnh. Cháu thực sự rất

muốn ông có thể đồng ý, nhưng cho

dù ông không đồng ý, cháu cũng sẽ

kết hôn với Thoại Mỹ! Nếu ông còn

xem cháu là cháu của ông, xin ông

hãy ngừng tra tấn cô ấy, nếu không

ông sẽ mất đi đứa cháu duy nhất này!”

Tàn nhẫn bỏ lại những lời này, Hữu

Quốc bế Triệu Thoại Mỹ dậy, đầu

không quay lại mà bỏ đi.

Nguyễn Chấn Quốc tức đến nỗi run

cầm cập, tầm mắt tối đen, suýt chút

nữa ngất xỉu.

Vì đứa cháu bảo bối này, ông gần như

dốc hết tất cả tâm huyết của mình.

Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ vì ông

không muốn nó bị tổn thương. Nhưng

nghe xem nó nói gì hả? Ông vì nó làm

nhiều chuyện như vậy, lại trở thành

một người xấu tội ác tày rời, nó thậm

chí còn lấy cắt đứt quan hệ ra uy hiếp

mình!

Kêu ông làm sao không thất vọng,

không tức giận!

Ông chinh chiến nửa đời, đổ máu đổ

mồ hôi không rơi nước mắt, nhưng

lần đầu tiên, lại rơi nước mắt……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top