Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 134: Trút Giận Một Cách

Điên Cuồng

"Không phải ma ma đã quyết định lấy

chú Hữu Quốc rồi sao? Tại sao bỗng

dưng lại mất tích vậy? Có phải......... vì

pa pa không?" Bé Thiên do dự hỏi.

Cậu biết ma ma không thích cậu nhắc

đến pa pa, nhưng cậu rất muốn biết.

Trước mắt thoáng qua cảnh Võ Vũ

Linh làm nhục cô, Triệu Thoại Mỹ

nhắm mặt lại, chọn cách im lặng.

"Ma ma......... ma ma còn yêu pa pa sao?"

"Không yêu!" Triệu Thoại Mỹ chắc

như đinh đóng cột. Nếu như nói sự

dịu dàng của anh ta đã từng để lại

cho cô một chút lưu luyền, vậy thì,

vào đêm đó, đã hoàn toàn phá hủy sự

lương thiện của anh tồn tại trong cô.

Bây giờ, cô chỉ có hận anh, mà không

có tình yêu.

Sự tức giận trên khuôn mặt của cô

làm cho Triệu Thiên Hạo hoảng sợ.

Cậu do dư một lát, tiếp tục hỏi:

"Vậy ma ma yêu chú Hữu Quốc sao?"

"........" Triệu Thoại Mỹ không biết phải

trả lời như thế nào.

Bởi vì đáp án cho câu hỏi này, ngay cả

chính cô cũng không biết rõ.

Chỉ là mọi việc đã đi đến bước này, hai

người đã không còn cách nào có thể ở

bên nhau. Yêu và không yêu, có gì

khác biệt chứ. Người làm cho cô áy

náy nhất đời này, chính là anh ấy.

"Ma ma, chúng ta quay về Italia được

không?" Triệu Thiên Hạo đột nhiên

hỏi một cách rất nghiêm túc.

"Lúc còn ở Italia, ma ma mỗi ngày

đều vui vẻ. Nhưng bây giờ, cứ thấy

ma ma khóc hoài, bé Thiên không

muốn thấy ma ma đau buồn. Quay về

đi, được không ma ma?"

Triệu Thoại Mỹ không phải chưa từng

nghĩ qua cách này.

Chỉ là cô vẫn chưa đủ kiên quyết.

Khi nghe bé Thiên nói như vậy, ý nghĩ

này lại hiện lên trong đầu càng rõ

ràng hơn. Do dự chưa đến ba giây, thì

quyết định ngay.

"Được! Chúng ta quay về."

Ở lại nơi này, ở cùng một nơi với Võ

Vũ Linh chỉ làm cô đau khổ không

nguôi. Mỗi lần hô hấp, đều làm cho

cô nhớ đến cơn ác mộng kia. Rời

khỏi, là cách tốt nhất. Chỉ sợ quyền

thế của anh, có thể tìm được cô,

nhưng cô cũng phải thử mới được.

Còn về Hữu Quốc............ không đành

lòng để anh đau khổ, cũng chính là

nguyên nhân khiến cô do dự. Nhưng

mà, cho dù cô ở lại, cũng vẫn mang

đến đau khổ cho anh thôi! Cô không

muốn mang đến tai họa cho anh nữa.

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang

lên.

Triệu Thoại Mỹ cảnh giác đứng lên.

Cho dù là Võ Vũ Linh hay Hữu Quốc

cô cũng không muốn gặp.

Cô đi đến phía sau cửa, tim muốn

nhảy ra ngoài, tay chân lạnh lẽo.

"Ai vậy?"

Đối phương không trả lời, chỉ nhấn

chuông cửa.

Cô không dám mở cửa, lại hỏi:

"Là ai vậy?"

"Tôi là chị Trương ở lầu dưới đây."

Cô mới thở phào nhẹ nhõm, vừa mở

cửa ra, lại nhìn thấy vẻ mặt căm hận

nhất của Võ Vũ Linh đứng ở đằng sau

chị Trương, nhíu lông mày lại, có

chút hả hê.

Trong mắt Triệu Thoại Mỹ lúc này bốc

lửa, đồ đê tiện!

"Anh này nói không biết cô ở đâu, nên

tôi dẫn anh ấy đến đây. Tôi đi trước

nha!

"Cám ơn chị!"

Anh lễ phép mỉm cười, quyến rũ đến

nỗi chị Trương hoa mắt chóng mặt,

cười đến cả người run lên.

"Không có gì, không có gì đâu! Hàng

xóm nên giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."

Cô nghiến răng. "Anh thật đê tiện!"

Nhưng Võ Vũ Linh không có chút ý

muốn xin lỗi nào, ngược lại còn trả

lời lại một câu.

"Để em có thể mở cửa ra, có đê tiện

hơn nữa, tôi cũng làm được."

"Tôi không muốn gặp anh, anh cút

cho tôi!"

Một tay anh đặt lên cửa, nở nụ cười

biếng nhác.

"Em không muốn cũng không sao, tôi

muốn là được rồi."

Thái độ của cô bướng bỉnh, mạnh mẽ

đáp trả lại.

"Anh buông tay ra! Mau buông ra! Đồ

khốn......"

Võ Vũ Linh nở nụ cười mà liếc nhìn cô

bằng nửa con mắt, nói không ra sự

thỏa mãn, giống như đang đùa giỡn

một con kiến không có sức chống trả.

Cô càng nóng vội, anh càng vui vẻ,

hưởng thụ sự thỏa mãn khi chơi đùa

với cô. Nhìn cô đi vào đường cùng, là

một chuyện vô cùng thích thú đối với

anh.

"Nếu như em có sức như vậy, chúng ta

có thể giằng co như vậy đến khi trời

sáng. Nhưng mà, tôi sợ em đau thôi."

"Anh....."

"Ma ma, ai đến vậy?" Bé Thiên từ

trong phòng đi ra, bèn hỏi.

Triệu Thoại Mỹ hoảng loạn, "có ai

đâu, bé Thiên mau trở về phòng đi."

"Là pa pa!" Võ Vũ Linh nói lớn tiếng.

"Pa pa sao?" Mắt bé Thiên sáng lên,

vội chạy qua đó. "Pa pa, sao pa pa lại

đến đây?"

"Pa pa đến thăm bé Thiên đó! Nhưng

ma ma con hình như không hoan

nghênh pa pa cho lắm."

Triệu Thoại Mỹ nghiến răng. Ngay cả

bé Thiên cũng dám lợi dụng, mức độ

vô liêm sỉ của anh khiến cho cô giận

sôi gan.

Triệu Thiên Hạo mếu máo, "ma ma tại

sao ma ma không cho pa pa vào vậy?"

"Bây giờ quá muộn rồi, chúng ta phải

đi ngủ rồi."

"Không muộn mà, không muộn chút

nào." Thừa lúc cô phân tâm, Võ Vũ

Linhdám chen chúc đi vào, hả dạ mà

nhíu mày. Bế Triệu Thiên Hạo dậy,

"bé Thiên có nhớ pa pa không?"

"Tất nhiên có rồi!" Triệu Thiên Hạo

cực kỳ vui sướng, hôn lên mặt anh

một cái thật kêu.

"Nhưng tại sao pa pa không thèm đến

thăm bé Thiên vậy? Do bé Thiên

không ngoan sao?"

"Tất nhiên không phải rồi! Bé Thiên

rất ngoan, không ngoan là một người

khác kìa." Nói xong, anh liếc mắt

nhìn Triệu Thoại Mỹ, cô ước gì có thể

cho anh một cái tát vào mặt, đánh

cho anh bỏ chạy.

"Pa pa, vậy hôm nay pa pa ở lại qua

đêm sao?"

"Pa pa muốn, nhưng phải được ma ma

con đồng ý mới được." Cố ý chuyển

hướng sang Triệu Thoại Mỹ.

Cô không thèm suy nghĩ, từ chối

thẳng. "Không được!"

"Tại sao vậy ma ma?" Khuôn mặt xinh

đẹp của bé Thiên nhăn lại, vẻ mặt

đáng thương ôm lấy cổ Võ Vũ Linh.

"Nhưng bé Thiên rất nhớ pa pa. Ma

ma để pa pa ở lại một đêm có được

không? Bé Thiên đảm bảo, chỉ một

đêm thôi mà."

Ánh mắt cầu xin của Triệu Thiên Hạo

làm cho Triệu Thoại Mỹ có chút rung

động, nhưng nghĩ đến những chuyện

Võ Vũ Linh đã từng làm, lại kiên

quyết, "không được!" Đưa tay ra ôm

bé Thiên về, lại bị Võ Vũ Linh đẩy ra.

Anh cũng mặc kệ cô, bế bé Thiên vào

trong phòng.

"Bé Thiên, pa pa kể chuyện cho con

nghe được không?"

"Vâng ạ!"

"Võ Vũ Linh, tôi vẫn chưa đồng ý cho

anh ở lại. Anh làm như vậy là xâm

nhập gia cư bất hợp pháp, là phạm

pháp đó!"

Võ Vũ Linh hơi dừng bước lại, đáp lại

một câu cho có lệ.

"Phải không? Vậy em cứ kiện tôi là

được rồi." Sau đó không thèm để ý

đến cô nữa, ôm bé Thiên đi thẳng vào

phòng.

Triệu Thoại Mỹ nổi điên đến đỉnh

điểm, nhưng ngại có bé Thiên đây,

cũng không tiện gắt gỏng đuổi anh đi,

cả người đều run lên cầm cập.

Không biết rốt cuộc kiếp trước mình

đã làm chuyện gì, nên kiếp này mới

gặp phải tên ác ma này, đúng là muốn

điên lên được.

Hai tay của cô khoanh lại, tức giận

ngồi trên ghế sofa chờ đợi, mỗi một

phút một giây như chịu hành hạ.

Nghe trong phòng vọng ra tiếng của

Võ Vũ Linh, cô kích động đến mức

muốn xông vào trong đó đánh chết anh.

Còn bên trong phòng lại là một hình

ảnh ấm áp, ngọn đèn tỏa ánh sáng

vàng, chiếu lên đầu giường của bé

Thiên. Võ Vũ Linh ngồi ở bên giường,

kể chuyện cho con nghe. Ánh mắt ấm

áp mang theo sự cưng chiều, giọng

nói cũng trầm thấp. Đã mất đi sự uy

nghiêm tàn nhẫn trên thương trường,

mà chỉ còn lại duy nhất sự dịu dàng

của tình cha, cưng chiều đứa con trai

của mình.

"Truyện kể hết rồi, bé Thiên phải đi ngủ rồi!"

"Pa pa....... pa pa có thường xuyên kể chuyện cho con bé ú kia như vậy không?"

"Có!"

"Vâng........ ngưỡng mộ quá đi!"

"Con không cần phải ngưỡng mộ, sau

này, pa pa cũng sẽ thường xuyên kể

chuyện cho bé Thiên nghe." Mặc dù

bé Thiên là con trai của anh và Triệu

Thoại Mỹ, nhưng anh nhất định

không đẩy hận thù lên người con. Con

là món quà quý giá nhất mà ông trời

đã ban cho anh, anh phải dành hết

mọi ưu ái trong cuộc sống này, một

tuổi thơ hạnh phúc nhất, để nuôi

nấng con trai trưởng thành.

"Thật không pa pa?" Ánh mắt của bé

Thiên trong chốc lát đã sáng lên, sau

đó lại có chút mất mát. "Nhưng mà...."

"Nhưng mà gì vậy con?"

Nhưng cậu và ma ma sắp sửa quay về

Italia rồi, sau này không biết có thể

gặp được pa pa không nữa! Triệu

Thiên Hạo rất muốn nói ra, nhưng

cậu biết rõ, ma ma không hy vọng pa

pa biết được mẹ con cậu sắp quay về

Italia, vì thế, cậu không mở miệng nói

tiếp, mà chỉ lắc đầu. "Không có gì đâu

pa pa! Bé Thiên chỉ cảm thấy rất

hạnh phúc."

"Con trai ngốc! Con mau đi ngủ đi!"

Tại sao còn chưa đi nữa? Đã xong

chưa vậy? Triệu Thoại Mỹ tức giận

quay đầu lại nhìn, nhưng bị giật

mình. Mọi đường nét của Võ Vũ Linh

thật ấm áp, ánh mắt dịu dàng, làm

cho cô có cảm giác phản phất dường

như một thế kỷ đã trôi qua. Hoảng

hốt nhớ đến, anh cũng đã từng dịu

dàng với mình như thế.

Nhưng chỉ lơ đãng trong chốc lát, thì

cảnh tượng anh cưỡng bức cô lại lần

nữa hiện lên trong đầu. Vì thế, cô chỉ

còn lại hận thù với anh mà thôi.

Rất lâu sau đó, Triệu Thiên Hạo nằm

dưới cánh tay của Võ Vũ Linh, lẳng

lặng ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng rút tay ra, hôn lên

trán của con, cẩn thận đóng cửa đi ra

ngoài.

Vừa quay đầu lại, thì thấy Triệu Thoại

Mỹ giả vờ trợn mắt tức giận.

"Anh mau cút khỏi nhà tôi đi."

Anh cũng không phải người hiền lành,

ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

"Có phải lúc nãy tôi dịu dàng với em

quá không? Để tôi nghe thêm một

chữ cút nữa xem, tôi sẽ không khách

sáo với em đâu."

"Bé Thiên anh cũng đã gặp rồi, anh

còn muốn sao nữa hả?"

"Ngoài thăm bé Thiên, tôi cũng muốn

thăm em!" Anh nắm lấy cổ tay của cô,

mặc kệ cô cố hết sức giãy dụa, kéo cô

trở về phòng, khóa cửa lại. Quay

người đè cô lên tường, đôi môi lạnh

băng hôn lên môi cô, chặn cái miệng

nhỏ nhắn đang chửi bậy của cô,

mạnh mẽ mà dai dẳng, nụ hôn vô

cùng mãnh liệt.

"Ưm............ ưm............ buông ra.........."

Triệu Thoại Mỹ phát ra tiếng chống

đối rất nhỏ, vỡ vụn cùng tuyệt vọng,

"buông ra......."

Võ Vũ Linh hôn lên môi cô, từ cổ của

cô chầm chậm ngẩng đầu lên, nở nụ

cười say mê, "em muốn đánh thức bé

Thiên, thì la lớn một chút. Tôi không

ngại để con nhìn thấy chúng ta đang

làm gì đâu, nếu như em muốn."

Nhìn thấy sự sợ hãi cùng chùn bước

trong mắt cô, anh giữ chặt cằm của cô

lần nữa, hôn mạnh lên môi cô. Một

bàn tay to xoa nắn thật mạnh bộ ngực

đẫy đà của cô, đùa giỡn nụ hoa màu

hồng nhạt kia. Nụ hôn của anh rất

điên cuồng, gặm nhắm, liếm láp,

giống như một con quỷ đến từ địa

ngục.

Cô chính là cây thuốc phiện, cũng

chính là thuốc độc của anh, luôn làm

cho anh mất đi lý trí, làm cho anh si

mê.

Nụ hôn đã không còn có thể thỏa mãn

Võ Vũ Linh, anh kéo cô lên giường,

nằm đè xuống. Men theo xương quai

xanh của cô đi xuống, đến bộ ngực

của cô, đầu tiên là cách một lớp vải

mà trêu chọc, chờ đến khi những nụ

hoa của cô căng lên, sau đó cởi sạch

hết, để cơ thể trắng nõn không chút

khiếm khuyết nào của cô phơi bày

trước mặt của mình.

Nở nụ cười gian ác, "miệng thì luôn

chống đối nói không muốn, nhưng cơ

thể em so ra còn thành thật hơn em

đó. Em xem, đã căng cứng lên rồi

kìa....."

Anh khéo léo xoa tròn nơi đẫy đà của

cô, đầu lưỡi ẩm ướp cùng ấm nóng

liếm láp, làm cho Triệu Thoại Mỹ

không ngừng thở sốc, cố vặn vẹo ở

thể để chống lại, Nhưng cô cảm thấy

cơ thể dường như đã không còn là

của chính mình, chỉ để cho anh mặc

sức chi phối.

Khi ngón tay của anh đi vào cơ thể cô,

trong chớp mắt giống như có một

luồng điện chạy khắp cơ thể, cô kinh

ngạc mà thở gấp, vẻ mặt giống như

trứng gà bị luộc chính, xấu hổ và tức

giận mà rơi nước mắt.

Khi bên dưới đã đủ ẩm ướt, Võ Vũ

Linh rốt cuộc đã không còn khống

chế được, bèn đưa chính mình vào.

Chặt quá! Nơi ẩm ướt và ấm nóng của

cô bao chặt lấy anh, làm cho anh phát

điên lên. Anh thoải mái phát ra tiếng

thở sốc, bắt đầu thong thả ra vào, đôi

môi dây lấy môi cô, bàn tay vuốt ve

cơ thể cô, cố ý muốn khơi dậy ham

muốn lớn nhất của cô.

"Ưm.......... đừng mà........... xin anh

đừng như vậy.......... xin anh..........."

Triệu Thoại Mỹ phát ra tiếng cầu xin

nỉ noi, cơ thể thay đổi đến kỳ lạ, ở bên

dưới không thể kiểm soát mà không

ngừng tiết dịch, điều này làm cho

cảm thấy nhục nhã đến nỗi muốn

đâm đầu vào tường.

Võ Vũ Linh cười mỉa, "miệng nói

không muốn, nhưng cơ thể lại kẹp

chặt tôi như vậy. Triệu Thoại Mỹ, em

ở trên giường mà cũng ăn ở hai lòng,

nói một đàng nghĩ một nẻo sao?"

Cô càng không chịu nổi, anh càng dịu

dàng, thong thả ra vào, dừng lại ở nơi

sâu nhất. Dùng cách này để hành hạ

cô, để cô buông bỏ lòng tự trọng, bắt

cô phải kêu lên.

Nâng cằm của cô lên, dịu dàng liếm

những giọt nước mắt không ngừng

chảy của cô, "em ngoan một

chút............. em sẽ rất thoải mái.........."

Bầu không khí trong phòng càng ngày

càng nóng bỏng, giống như đang bị

nướng trên lửa. Triệu Thoại Mỹ cắn

chặt răng, không cho phép mình bật

ra tiếng kêu.

Cô rất ghét cơ thể của mình, rõ ràng

rất hận anh, nhưng lại không thể

khống chế cái cảm giác này. Cô hận cơ

thể mình, hận cô lại có thể có cảm

giác đối với loại quan hệ bừa bãi này,

cô hận mình lại có phản ứng.

Cơ thể cô vẫn còn đang chống cự, cơ

thể căng chặt đến gần như muốn nứt

ra, giống như một cái xác chết

vậy........

Võ Vũ Linh cảm thấy rất nức cười, tàn

ác đi mạnh vào, làm cho cô run rẩy

giống như bị điện giật, dịch tiết ra từ

cơ thể càng nhiều hơn,

"ngoan, làm chuyện này là một sự

hưởng thụ, chứ không phải chịu cực

hình. Cả người cứng nhắc như vậy, sẽ

không thể cảm nhận được sự thoải

mái này đâu."

Triệu Thoại Mỹ nghiến răng, mặt một

mảng đỏ một mảng trắng.

"Làm với anh, còn đau khổ hơn chịu

cực hình."

"Em cứ thích cứng miệng như vậy, rõ

ràng rất dễ chịu, không phải sao? Bên

dưới cũng đã ướt đến vậy, trên miệng

vẫn gay gắt như thế! Không thật thà

là một thoái quen xấu, phải sửa thôi."

"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên,

chống đối cũng chẳng có ý nghĩ gì,

không bằng hưởng thụ cùng với tôi

đi........." Võ Vũ Linh cười mỉa, tiếp tục

ra vào trong cơ thể cô.

Hai cơ thể gắn kết với nhau, làm cho

anh có một cảm giác thỏa mãn mà

trước nay chưa có, nhịp đập của trái

tim của hai người cũng dường như

được gắn kết với nhau.

Cảm giác này làm Triệu Thoại Mỹ điên

lên, mở miệng ra, nhưng nửa chữ

cũng chửi không ra. Cảm giác thoải

mái quá mãnh liệt, cô vốn không còn

cách nào suy nghĩ nữa. Cô cảm thấy

cả cơ thể mình sắp sửa tan chảy,

muốn bùng nổ, nhưng chống lại cái

cảm giác này, không ngừng nói với

chính mình, cô đang bị cưỡng bức,

không nên có cảm giác với anh.

Nhưng mỗi lần anh ra vào, đều kích

thích thần kinh của cô, làm cho cô

sắp không chịu nổi nữa, lúc gần sắp

lên đến đỉnh kêu to ra.

Lý trí và bản năng của cơ thể chống

đối nhau, cô vài lần ham muốn đến

điên cuồng.

Cảm xúc của Võ Vũ Linh tăng vọt, chịu

không nổi kích thích, nhưng lại

không muốn phóng thích như vậy, cả

người chìm trong sự điên cuồng đến

cực đỉnh. Đang trong lúc cắn chặt

răng tiến lên, thì điện thoại của Triệu

Thoại Mỹ đột nhiên đổ chuông.

Anh liếc nhìn tên nhấp nháy trên màn

hình, cánh môi lạnh lẽo mở ra, cầm

lấy di động, hỏi với vẻ kỳ quái:

"Điện thoại của Hữu Quốc, có muốn

nhận không?"

"............"

Giống như bị một gáo nước lạnh tạt

vào, Triệu Thoại Mỹ hoảng loạn, gấp

gáp giật lấy điện thoại.

Võ Vũ Linh lại thoải mái né tránh, làm

bộ muốn nhấn nút nhận điện thoại,

ánh mắt tàn nhẫn như một con dao

lạnh lẽo,

"có muốn để anh ta nghe thử, tiếng

rên rỉ của em ở dưới người tôi thoải

mái đến thế nào không?"

"Đừng mà........... đừng mà............ trả

cho tôi..........."

"Em cần xin tôi, tôi sẽ trả cho em."

Triệu Thoại Mỹ gấp đến nỗi bật khóc,

đau lòng nơi nước mắt.

"Đừng mà......... tôi............ tôi cầu xin

anh........."

Võ Vũ Linh lúc này mới ném di động

qua một bên, nhưng nó vẫn tiếp tục

reo lên không ngừng, mỗi một tiếng

reo, giống như một trận roi, quất thật

mạnh vào người Triệu Thoại Mỹ, cô

cảm thấy thật nhục nhã. Muốn khóc,

nhưng lại khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng vào lúc quan trọng, Võ Vũ

Linh chịu không nổi kích thích, thở

dốc, cả người co giật, trong cơn co

giật từng đợt, phóng thích chính

mình.

Trong giây phút ngã xuống người cô,

lại yên lòng đến kỳ lạ. Anh đột nhiên

cảm thấy, mình rất yêu người con gái

này. Đây chính là sự lưu luyến say mê

mà cả đời này anh không thể thoát

được.

Ngay cả khi hận cô, thì tình yêu của

cô, trước kia đã sớm dung nhạp vào

xương tủy của anh từ rất lâu rất lâu,

là một loại thuốc độc anh không cách

nào thoát khỏi!

...........

Ở bên kia thành phố, ánh đèn neon

sáng rực, sầm uất náo nhiệt, thì ở tại

một văn phòng cao cấp lại là một

cảnh đen tối quạnh hiu, còn khủng

bố hơn cả địa ngục.

Hữu Quốc liên tiếp gọi điện thoại cho

Triệu Thoại Mỹ ba bốn lần, nhưng

đáp lại vẫn là "thuê bao quý khách

vừa gọi hiện không liên lạc được, xin

quý khách vui lòng gọi lại sau."

Buổi sáng có gọi lại vài lần, cô cũng

không nhận, Rốt cuộc cô đang bận gì,

hay là.......... cố ý không muốn nhận

điện thoại của anh sao?

Thực ra trong lòng anh đã có câu trả

lời rõ ràng, chỉ là không muốn nghĩ

đến. Chỉ cần nghĩ đến khả năng kia,

thì anh đã đau đớn đến không thở

nổi.

Anh thật không hiểu, rốt cuộc đã xảy

ra chuyện gì, làm cho cô chỉ trong

một đêm có sự thay đổi lớn đến vậy,

ngay cả điện thoại cũng không muốn

nhận.

Không phải cô đã từng hứa, anh

không từ bỏ, cô cũng không từ bỏ

sao? Tại sao mới qua có hai ngày, tất

cả đã thay đổi rồi?"

Sự thay đổi này đến quá nhanh, quá

đột ngột, anh không có cách nào chấp

nhận được. Nhưng anh không biết

mình có thể làm được gì, sợ ép quá

làm cô cuống lên, cô sẽ càng chạy xa

hơn, đến cuối cùng anh hoàn toàn

mất đi cô!

Trước giờ chưa từng trải qua sự đau

khổ này, mỗi phút mỗi giây như ngồi

trên đống than, y như bị đem đi

nướng, lo lắng không yên. Trong đầu

ngoài cô ra, không thể nghĩ đến bất

cứ chuyện gì khác. Không ngừng

đoán xem hôm đám cưới rốt cuộc đã

xảy ra chuyện gì, nghĩ đến nỗi đầu

muốn nổ tung, sắp sửa điên lên!

Không lẽ, bọn họ không thể ở bên

nhau sao?

Không! Nhất định không!

Cho dù mất đi cả thế giới, anh cũng

nhất quyết không để mất cô!

............

Cuộc tra tấn kéo dài đến tận ba giời

sáng, Võ Vũ Linh mới tha cho Triệu

Thoại Mỹ. Đi vào phòng tắm tắm rửa,

nhìn cơ thể trần trụi của cô, nghiền

ngẫm rồi nở nụ cười. Đi đến bên

giường, cúi người hôn cô, lại bị cô né

tránh. Anh không hề có chút hờn giận

nào, lại cố ý quay mặt cô qua, hôn lên

môi cô, hơn nữa còn ác ý cắn một cái,

trừng trị cô vì tội không ngoan.

"Trên người toàn là mồ hôi, em không

đi tắm sao?"

Lời nỉ non dịu dàng, ngọt ngào giống

như giữa người yêu với nhau. Nhưng

khi Triệu Thoại Mỹ nghe thấy, lại

giống như lời ra lệnh của khách làng

chơi làm cho cô căm ghét, rất buồn

nôn.

"Mệt muốn chết rồi sao? Lúc nãy còn

kêu vất vả đến vậy."

"Để tránh Hữu  Quốc chạy đến đây,

nửa đêm xảy ra án mạng, hôm nay tôi

sẽ không ở lại đây, em nghỉ ngơi đi."

Anh chậm rãi mặc áo mơ mi, dáng vẻ

lười biếng, trong mắt chứa đựng nụ

cười liếc nhìn cô.

"Đừng có tỏ thái độ đang chịu uất ức

như vậy được không? Rõ ràng lúc nãy

em rất hưởng thụ mà, còn phối hợp

với tôi.........."

Cô không hể nang, "anh ngay cả cầm

thú cũng không bằng."

"So sáng đàn ông ở trên giường với

cầm thú là một lời khen ngợi đấy, tôi

có thể hiểu, em rất thỏa mãn với thể

lực của tôi không?"

"Anh không biết xấu hổ!"

"Tôi không biết xấu hổ, em cũng đâu

tốt đẹp gì." Anh trả lời một cách mỉa

mai. "Trên chiếc giường này, em đã

làm với Hữu Quốc bao nhiều lần hử?

Vừa quay đầu, đã ở dưới người tôi vui

vẻ rên rỉ. Triệu Thoại Mỹ, em không

cảm thấy mình giả vờ giả vịt rất ghê

tởm sao?"

"Cút!" Cô quăng một bị cái gối vào

người Võ Vũ Linh, lại bị anh nhẹ

nhàng chụp được, quăng đại qua một

bên.

"Tôi nói rồi, đừng có ở trước mặt tôi

giả vờ trong sạch, em chỉ là một con

gái điếm thỏa mãn ham muốn của tôi

thôi, lúc nào tôi muốn em, em phải

cởi sạch quần áo nằm trên giường

chờ tôi. Nếu không, em sẽ không được

dễ chịu đâu!" Nói xong câu tàn nhẫn

đó, anh đẩy cửa bỏ đi.

Cho dù có không nỡ, cũng phải ép

mình nhẫn tâm, đây là cô thiếu nợ

anh, anh không cần phải thấy áy náy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top